Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 282: Nhục Thân Kinh Khủng Khiến Người Ta Tuyệt Vọng, Nghiền Ép Vô Địch

Oanh!
“Ong” một tiếng, một bàn tay màu đỏ, phù văn lượn lờ phóng xuống.
Vẻ mặt hắn ta lạnh lùng và khinh thị.
Còn chưa nói nói hết đã trực tiếp xuất thủ, đánh về phía Cố Trường Sinh.
“Trấn Hoàng Thủ!” Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi kinh hô, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ tùy ý đánh ra một kích, lại cường đại như vậy.
Hiển nhiên trạng thái đã tốt hơn lúc giao thủ với Cổ Đế Tử vừa rồi.
Trên bàn tay lớn màu đỏ kia có linh vũ dày đặc, lúc đầu còn có thể nhìn thấy hình dạng bàn tay.
Về sau đã hóa thành một đầu Chân Hoàng, giương nanh múa vuốt, kinh khủng ngập trời!
Một thức này, có thể tuỳ tiện trấn áp Chí Thánh!
Đám người vô cùng hãi nhiên và chấn kinh.
Hoàng Lạc đã bỏ qua Cổ Đế Tử, trực tiếp xuất thủ về phía Cố Trường Sinh.
Nhưng lúc một thức này rơi xuống trước mặt Cố Trường Sinh.
Khuôn măt hắn không đổi sắc, thân hình bất động, trong miệng chỉ bật ra một chữ, “Gió!”
Dứt lời!
Giữa thiên địa xuất hiện âm phong đen như mực, rét lạnh nhập hồn, lượn lờ hỗn độn chi ý, cực kì nặng nề, giống như có thể thổi vỡ thân thể, khiến người ta sợ hãi.
Oanh!
Thần thông này của Hoàng Lạc lập tức hóa thành tro tàn, tiêu tán trong hư không.
Giống như chưa từng xuất hiện.
Mà đạo âm phong đen như mực kia vẫn lao về phía hắn ta, có vẻ vô cùng nặng nề!
Hoàng Lạc ngẩn ngơ, giống như không thể tin được!
Thần quang màu đỏ nở rộ đầy trời, sau đó bị phá vỡ, như yên hỏa tán đi.
Gió lốc màu đen lăng không mà sinh, nặng như hỗn độn, khiến hư không một trận mơ hồ, như sắp bị thổi vỡ ra.
“Đây là cái gì?” Hoàng Lạc hơi biến sắc.
Đỉnh đầu có khí huyết hào hùng xông ra, hóa thành Chân Hoàng, đột nhiên vỗ cánh, mới có thế trừ khử trận gió lốc màu đen như mực này.
Nhưng thân thể hắn ta lại có chút lung lay về sau, vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Hoàng Lạc càng thêm khó coi, trong lòng không thể tin được.
Tất cả mọi người chú ý tới một màn này, có chút kinh dị.
Cũng không ít người lộ ra vẻ mặt như trong dự liệu.
“Ha ha, Hoàng Lạc đá trúng thiết bản, thật sự cho rằng mình phá vỡ phong ấn, liền có thể xưng bá một thế này sao?”
Cổ Đế Tử nhìn một màn này, vẻ mặt như chuyện này nằm trong dự liệu.
Đúng là huyết mạch Cổ Đế, huyết mạch Tổ Hoàng đã mang đến cho bọn họ thiên phú đáng sợ, viễn siêu cùng thế hệ.
Nhưng đây cũng là gông cùm xiềng xích.
Bởi vì phụ thân bọn họ quá mạnh, một kỷ nguyên kia đè ép tất cả người cùng thế hệ thành đạo!
Mà sở dĩ phụ thân hắn ta để hắn ta phá vỡ phong ấn xuất thế trong một thế này, cũng không phải cho rằng Cổ Đế Tử có thể lực áp cùng thế hệ, không đâu địch nổi, đi đến đỉnh cao nhất.
Mà cho rằng thời đại này chính là thời đại tốt nhất cũng rực rỡ nhất, quần tinh sáng chói, trăm người tranh lưu.
Có vô số người cường đại khiến người cùng thế hệ tuyệt vọng, có thể đi được càng xa, siêu thoát phụ thân hắn ta.
Đáng tiếc...
Hoàng Lạc lại không nghĩ thông điểm này.
Cho là mình xuất thế đã cường đại đến mức có thể trấn áp tất cả thiên kiêu đương thời.
Hôm nay.
Thần Tử Cố gia sẽ cho hắn ta một bài học.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Cổ Đế Tử không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu, cảm khái.
“Nếu không có Thần Tử Cố gia hoành không xuất thế, áp chế thế hệ này, chỉ sợ bây giờ ta vẫn chưa có thực lực này...”
“Đây là cục diện có lợi, đồng thời cũng đang thúc giục các thiên kiêu khác.”
Lúc này đông đảo thiên kiêu đều có suy nghĩ khác nhau.
“Thần Tử Cố gia, quả thật vô cùng cường đại, vậy mà đã đột phá đến Thiên Thần cảnh hậu kỳ, viễn siêu chúng ta, tốc độ này... Tê, không hổ có danh xưng đứng đầu thế hệ trẻ tuổi đương thời.”
“Loại thần thông quỷ dị này có thể phá vỡ thủ đoạn của Hoàng Lạc dễ như trở bàn tay.”
Một vị Thần Nữ trẻ tuổi nhìn thân ảnh mặc áo trắng kia, không khỏi nhẹ giọng nói, trong mắt đều là dị sắc.
“Nhưng thủ đoạn này của Thần Tử Cố gia giống như thần thông ngôn xuất pháp tùy đã sớm đoạn tuyệt trong truyền thuyết vậy, chẳng lẽ có liên quan gì sao?”
Trấn Hoàng Thủ.
Đây chính là một loạn hình hóa doa Chân Hoàng Bảo Thuật diễn hóa thành.
Tuy chỉ là một kích, nhưng uy năng ngập trời, khiến đám người trẻ tuổi biến sắc, so với lúc giao thủ với Cổ Đế Tử vừa rồi, Hoàng Lạc đã mạnh hơn mấy phần.
Đây là một loại chiến đấu tâm cảnh.
Càng đánh càng hăng.
Chỉ có thể nói không hổ là dòng dõi Tổ Hoàng, kế thừa huyết mạch cường đại của Tổ Hoàng!
Nhưng mà.
Cố Trường Sinh còn không động thủ, chỉ khẽ nói một chữ, trên trời đã xuất hiện gió lốc màu đen, trực tiếp khiến Hoàng Lạc ăn thiệt thòi nhỏ.
Giờ khắc này!
Trong cái đình giữa hồ, rất nhiều tu sĩ vọt đến, bọn họ đến từ các thế lực khác nhau, thế gia bất hủ, vô thượng đạo thống, mười vạn cấm khu...
Đầu người lít nha lít nhít, người đông nghìn nghịt.
Ánh mắt vô cùng chờ mong và ẩn chứa hưng phấn.
Thần Tử Cố gia hiện thân!
Lúc tin tức này truyền ra đã kinh động bốn phương tám hướng.
Rất nhiều tu sĩ trong tiên thành cũng mộ danh mà đến, muốn nhìn thấy hình dáng của vị thần thoại này.
Diệp Minh Nguyệt đã đi tới bên cạnh đám người Cố Trường Sinh và ma nữ.
Ánh mắt nàng mang theo ý cười, nói với Cố Trường Sinh, “Bái kiếnTrường Sinh đạo huynh, từ biệt nhiều ngày, bây giờ gặp lại, phong thái vô địch càng hơn trước kia rồi.”
Vốn dĩ bây giờ nàng phải ở bên cạnh Hoàng Lạc, nhưng lại hất hắn ta sang một bên.
“Minh Nguyệt công chúa vẫn mỹ lệ đến rung động lòng người, không gì sánh được như trước kia.”
Cố Trường Sinh mỉm cười, áo trắng như tuyết, khí chất siêu phàm thoát tục, như trích tiên lâm trần, khiến vô số nữ tử vụng trộm nhìn hắn đỏ mặt, phương tâm khó mà bình tĩnh.
Diệp Minh Nguyệt cười khẽ.
Dường như nàng chợt nhớ tới cái gì, lần nữa hỏi vấn đề lúc trước, “Như vậy, Trường Sinh đạo huynh có tâm động không?”
Đám người ngạc nhiên.
Nhưng chợt nghĩ đến đây là Minh Nguyệt công chúa, lại thoải mái.
Đây mới là tính cách của nàng.
Ngay trước mặt vô số tu sĩ trong vườn hoa, to gan hỏi như vậy, vẻ mặt lại thong dong tự nhiên, hào phóng, cho thấy phong thái mà công chúa tiên triều nên có.
Cố Trường Sinh mỉm cười, “Đương nhiên câu trả lời của ta vẫn giống trước kia.”
Diệp Minh Nguyệt cười nói, “Trường Sinh đạo huynh đúng là lòng tham a.”
Thấy hai người không coi ai ra gì bắt đầu ôn chuyện, hoàn toàn coi mình là không khí, vẻ mặt Hoàng Lạc càng thêm khó coi, có mấy phần âm trầm.
“Cố Trường Sinh, chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu.”
Hắn ta lạnh lùng quát, rất phẫn nộ, bộc lộ lệ khí kinh người.
Thân là con trai Tổ Hoàng, chưa ai có dũng khí khinh thị hắn ta như vậy.
Hắn ta cũng lạnh lùng nhìn Diệp Minh Nguyệt.
Lúc đầu dự định cưới nàng, lấy được sự tương trợ của Vũ Hóa tiên triều.
Hiện tại Diệp Minh Nguyệt dám khinh thị không thèm để ý hắn ta như thế, ngược lại còn đến gần Cố Trường Sinh, trêu chọc lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận