Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 147: Vật Bất Tường, Muốn Đoạt Xá, Tàn Hồn Chí Tôn?

Hoàng Huyết Xích Kim, Long Văn Hắc Kim, Tiên Lệ Lục Kim, Thần Ngân Tử Kim... Đây đều là thần tài tiên liệu nổi danh lừng lẫy.
Nếu dùng để rèn đúc Thánh khí Đế binh, tuyệt đối là lựa chọn đầu tiên, không có cái thứ hai.
Hơn nữa, bất kì thần tài nào cũng cực kì thưa thớt, giá trị liên thành, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Nếu bên ngoài biết xuất hiện một khối như vậy, sẽ dẫn tới nhân vật cấp bậc Chí Tôn phong thưởng.
Bởi vì bọn họ muốn rèn đúc Chí Tôn khí bản mệnh, cho nên không thể buông tha loại thần tài tiên vật này, thậm chí sẽ dẫn phát đại chiến tranh đoạt.
Hiện nay một khối lớn như vậy đặt ở trước mắt, thành phôi thô, bên ngoài là một tòa tháp nhỏ, nhưng lại tàn phế.
Chắc hẳn tổ tiên của hoàng triều Cảnh Dương cũng thèm nhỏ dãi, nhưng không có thủ đoạn nào để luyện hóa.
“Hoa văn Chí Tôn bên trong đã tán đi, thậm chí thần tính cũng bị xóa đi, không thể không nói, cái tháp xanh này đã hoàn toàn bị phế, không có bất cứ tác dụng gì.”
Cố Trường Sinh nhíu mày, không tới gần.
Hắn không ngừng dò xét, phát hiện chỗ chẳng lành trên tòa tháp xanh này, không chỉ bị nhiễm tiên huyết, còn mơ hồ có khí tức quỷ dị.
Rất có thể từng là một kiện Chí Tôn khí, nhưng hiện tại ngoại trừ tính chất cứng rắn ra, đã không có gì đặc biệt nữa.
Nhưng...
Hắn giúp Tô Tiểu Huyên “Tạm quản” chuôi kiếm gãy quỷ dị kia, ngược lại có thể nhìn xem có thể dung hợp với Tiên Lệ Lục Kim này không.
Không cần thần uy kinh khủng, chỉ cần có đủ phong mang và độ cứng là đủ rồi.
Xung quanh tháp xanh, có trận văn khắc xuống, rất cường đại, khí tức khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, Sở Yêu Nguyệt cũng cảm nhận được cỗ âm lãnh và sát cơ đáng sợ kia, không khỏi khuyên nhủ, “Công tử, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi.”
Nàng bất an, cũng có chút hối hận, không nên dẫn Cố Trường Sinh đến chỗ này.
Xung quanh tháp xanh là sát cơ lành lạnh, khiến thân thể và Nguyên Thần của nàng đều muốn tan vỡ.
Không thể vượt qua lôi trì.
“Đây là trận văn mà năm đó các vị tồn tại cùng nhau xuất thủ để bảo vệ mọi người. Từ khi tòa tháp xanh này được đặt ở đây, không ai có can đảm động đến nó nữa.”
Lão nhân trông coi bảo khố không nhịn được mở miệng nói, thân thể cũng căng thẳng.
Khí tức âm lãnh, giống như sau lưng có một đôi mắt huyết hồng không ngừng chiếu đến, tập trung vào bọn họ!
“Nơi chẳng lành, có lẽ chính là nguyên nhân toà tháp xanh này bị phế bỏ.” Cố Trường Sinh gật đầu, trong mắt có hỗn độn khí chìm nổi, tất cả cảnh tượng xuất hiện, giống như sao trời nhật nguyệt, dò xét trận văn phía trước.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh phế tháp.
Trong hư không lạc ấn từng đường vân, tinh xảo và rườm rà, xen lẫn nhau tạo thành một tinh vực quỹ tích, trải rộng đến các nơi hẻo lánh.
Đương nhiên Sở Yêu Nguyệt và lão giả không nhìn thấy.
Hơn nữa, những trận văn này chiếu lên tinh không, có từng hắc khí xuất hiện, đang ăn mòn, muốn thẩm thấu mà ra, cũng rất quỷ dị.
Trận văn được khắc lục lúc trước, đã bị mài mòn, không thể hoàn toàn ngăn cản chỗ quỷ dị chẳng lành của tòa tháp xanh này.
“Chẳng lành thì như thế nào, ta muốn xem rốt cuộc thứ quỷ dị bên trong phế tháp này là cái gì...” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, kẻ tài cao gan cũng lớn, hắn có rất nhiều vật bảo mệnh, tự nhiên không sợ những thứ này.
Sau đó, hắn bảo hai người kia lui ra phía sau, ngẩng đầu nhìn tòa phế tháp.
Trong mắt hắn bắt đầu có thần phù hội tụ.
Quanh người tràn ngập một cỗ khí tức đáng sợ, hỗn độn mãnh liệt, các loại cảnh tượng đáng sợ hiển hiện, có sao trời vẫn lạc, có mặt trời phá diệt, giống như muốn khai thiên.
Sở Yêu Nguyệt và lão giả thấy vậy có chút biến sắc, không thể chịu đựng được cỗ khí thế này, không ngừng lùi lại.
Lão giả vô cùng hãi nhiên, “Đây chính là thực lực của Thần Tử bây giờ sao? Vậy mà khủng bố như vậy!”
Ông ta chính là bán Thần Vương Cảnh, chỉ kém nửa bước là có thể bước vào một mảnh thiên địa khác.
Nhưng ông ta lại cảm nhận được uy áp đáng sợ trên người một tên hậu bối trẻ tuổi Hoàn Nhất cảnh.
“Quả nhiên lời đồn không giả...”
Ánh mắt của ông ta vô cùng phức tạp, đột nhiên phản ứng được Cố Trường Sinh muốn làm gì, quá sợ hãi, muốn ngăn cản.
“Thần Tử mau dừng tay, không được!”
Sở Yêu Nguyệt cũng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Nàng nên sớm dự liệu được Cố Trường Sinh sẽ cảm thấy hứng thú với thứ này.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh bình tĩnh, hét với bọn họ, để bọn họ đừng gần.
Sau một khắc.
Một gốc Thanh Liên từ trong hỗn độn chống ra, rủ xuống quang huy, hình thành vạn pháp bất xâm chi thế.
“Chém!”
Cố Trường Sinh khẽ quát một tiếng, trong mắt thần quang đại thịnh, giống như hóa thành hai đạo Thiên Kiếm, vang dội keng keng, muốn phá vỡ tất cả hư ảo trước mắt!
Trên lòng bàn tay ẩn hiện phù văn, trực tiếp đập xuống!
Ong!
Trước mắt bộc phát thần quang, ngàn vạn đạo phù văn chói lọi nổ tung.
Trận văn thủ hộ nơi đây kinh động bộc phát, nhưng trong nháy mắt đã tan rã!
Toàn bộ bảo khố bị oanh động, lượng lớn thần tài rơi xuống, giống như muốn đổ sụp.
Toà phế tháp kia run rẩy, bị ngàn vạn đạo quang hoa cọ rửa.
Nhưng vết máu phía trên vẫn còn rõ ràng như cũ, không có bất kì dấu vết tiêu tán nào.
Cũng trong nháy mắt này.
Cố Trường Sinh cảm giác một đạo khí tức âm lãnh đánh tới phía hắn, sâu thẳm mà băng lãnh, giống như một khối băng to lớn, lập tức chui vào trong đầu hắn.
Đồng thời, còn vang lên tiếng cười to, tràn ngập huyết tinh và ác ý!
“Bản tôn chờ lâu như vậy, cuối cùng đã chờ được nhục thân thích hợp, chừng ấy tuổi, thực lực không nhỏ, giống như Chân Long ấu tử.”
Đó là một cái bóng màu đen!
Ông ta lập tức xông vào thức hải của Cố Trường Sinh.
Đến mức từng kiện tiên giáp hộ thân màu vàng trên người Cố Trường Sinh sáng chói, có phật âm và tiếng tụng truyền ra, trấn áp chư ma, nhưng đều không thể ngăn cản!
Cố Trường Sinh cau mày, cảm giác một trận âm lãnh bám vào hắn, rất không thoải mái.
“Vừa rồi là cái gì...”
Hắn lẩm bẩm.
“Thần Tử, ngài không sao chứ?”
Lão giả và Sở Yêu Nguyệt quá sợ hãi, vội vàng hỏi.
Vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy tháp xanh bạo động, trong đó có một cái bóng màu đen lao ra, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, rồi lại đánh về phía Cố Trường Sinh.
Cho nên hai người cũng rất lo lắng, sợ Cố Trường Sinh sẽ có cái gì ngoài ý muốn.
Vật không rõ ràng, đó cũng không phải chỉ ảnh hưởng một chút mà thôi.
Cho dù là Chí Tôn cũng sẽ kiêng kị, không dám trêu chọc.
Nhưng nhìn Cố Trường Sinh không giống như có chuyện.
“Chẳng lẽ đây là tàn hồn Chí Tôn, muốn đoạt xá ta?” Cố Trường Sinh nghĩ tới điều gì, hắn cũng không lạ lẫm với hai từ đoạt xá này.
Hơn nữa, tiếng cười to vừa rồi, hắn nghe được rất rõ ràng.
Nhưng tại Trường Sinh thế gia, đương nhiên là có thủ đoạn bảo hộ đệ tử trong tộc không có nguy hiểm đoạt xá.
Hắn hoàn toàn không cần lo lắng.
“Không có việc gì.” Lập tức, Cố Trường Sinh khoát tay, vẻ mặt không thay đổi.
Ngược lại phát giác trong thức hải của mình, giờ phút này cũng không bình tĩnh, cây bồ đề rêu rao, kim quang sáng chói, chiếu sáng bốn phương tám hướng.
“Đoạt xá?” Khóe miệng Cố Trường Sinh lộ ra nụ cười nhạt.
Sau đó, trong ánh mắt chấn kinh không hiểu của lão nhân kia.
Cố Trường Sinh trực tiếp nắm lấy toà phế tháp, hút nó lên, khiến nó lơ lửng, chuẩn bị mang về nghĩ biện pháp tế luyện, dung nhập vào trong kiếm gãy.
“Thần Tử, tòa tháp này có quỷ dị...” Lão nhân còn muốn khuyên nhủ, nhưng lại thấy Cố Trường Sinh khoát tay, ánh mắt bình tĩnh.
“Hiện tại đã không có rồi.” Cố Trường Sinh lắc đầu nói, sau đó nhìn về phía Sở Yêu Nguyệt, “Ta sẽ không lấy không đồ của các ngươi, về sau có gì cần, trực tiếp nói với ta là được.”
Sở Yêu Nguyệt vốn định khuyên nhủ một chút, chủ yếu vẫn là lo lắng Cố Trường Sinh sẽ có nguy hiểm gì.
Nghe vậy lại sợ Cố Trường Sinh hiểu lầm, vội vàng nói, “Toà phế tháp này vốn là vật không rõ, gây nguy hiểm cho Cảnh Dương, nếu Thần Tử muốn, vậy cứ lấy đi là được. Hơn nữa, bây giờ Cảnh Dương có thể tồn tại, cũng là nhờ Thần Tử, sao Yêu Nguyệt có thể để ngài đền bù được.”
“Đúng vậy, Thần Tử đừng nói như vậy...” Vẻ mặt lão giả cũng thay đổi, sợ Cố Trường Sinh hiểu lầm cái gì, Tiên Lệ Lục Kim có trân quý, tiên tài tuyệt thế thế nào, cũng không bằng hảo cảm của Cố Trường Sinh.
Hơn nữa... Để ở chỗ này, bọn họ cũng không luyện hóa được, càng không cách nào sử dụng, chỉ có thể tích bụi thôi.
Sở dĩ ngăn cản, thuần túy là lo lắng Cố Trường Sinh sẽ nhiễm phải thứ chẳng lành.
“Không sao.” Cố Trường Sinh cười, cũng không giải thích cái gì, chuẩn bị trở về nhìn thứ đồ chơi đang ở trong thức hải của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận