Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 661 - Không ai sống sót, trung cuộc, Dị Vực rút quân

"Không biết trời cao đất rộng, hay là sớm bỏ mặc sống chết? Vậy được, tiễn các ngươi lên đường.”
Hắn lại lần nữa ra tay, không có phát hiện hơi thở khiến hắn trọng thị, vẫn rất khinh miệt, thò tay vào, phủ lên vòm trời, bàn tay quá lớn, muốn táng diệt ức vạn tu sĩ trong tay.
Phập!
Nhưng mà giây sau, có huyết quang ngập trời, vòm trời bị biển máu nhấn chìm.
Một kiếm khí rực rỡ chém qua, Hỗn Độn Khí khuếch tán, vô lượng sát ý ngập trời, vũ trụ dường như đều bị phá tan.
"Cái gì? !"
"Điều này không thể nào... "
Nửa Bước Tiên Vương Dị Vực khó tin nhìn cảnh này, trợn to mắt, thậm chí chưa phản ứng lại.
Ầm một tiếng, hắn cả người nổ tung, bao gồm nguyên thần, bị Cố Trường Sinh trực tiếp một kiếm chém chết, lập tức thân chết đạo tiêu.
Cố Trường Sinh bước lên trời cao, nét mặt rất lạnh lùng, căn bản không rảnh nói nhảm với Miểu Vương.
Cảnh này khiến đại quân Dị Vực vốn chiến ý dâng trào trong khoảnh khắc ngây ra như phỗng, một mảnh tĩnh mịch.
Nhiều Chân Tiên Dị Vực ở phía sau cũng sững sờ, nguyên thần run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Miểu Vương đã bước vào Nửa Bước Tiên Vương cảnh thế nhưng bị người một kiếm giây giết?
"Nhóm người này cũng thật là tìm cái chết." Tô Huyên ẩn nấp trong bóng tối lắc đầu, không lộ mặt, nhưng nàng chú ý tới thám tử Dị Vực định gửi tin về, nàng giơ bàn tay thon, không gian bị phong tỏa.
Đám thám tử Dị Vực lập tức nổ tung, nháy mắt bỏ mạng.
Trận giết chóc này định sẵn sẽ không bị truyền về, đám đại quân Dị Vực này sẽ hủy diệt tại đây.
Giây sau, đại chiến bùng nổ, tất cả chiến thuyền cổ lao tới, thần quang ngập trời dường như có thể bốc hơi mọi thứ, giết đại quân Dị Vực ở phía trước.
Miểu Vương, đây là một vị cường giả siêu cấp thành danh vô cùng cổ xưa của Dị Vực, chỉ kém nửa bước có thể bước vào Tiên Vương cảnh, trong ngày thường ngay cả Tiên Vương đều đối xử lễ độ với hắn.
Nếu không phải gần đây đang trong đại chiến tiến công Tiên Vực thì Miểu Vương làm sao có thể tự mình ra mặt hủy diệt tất cả mọi người?
Sự cường đại của hắn là hiển nhiên, chỉ một ý niệm có thể khiến sinh linh táng diệt, Chân Tiên thành con kiến, chỉ có thể run rẩy.
Nhưng bây giờ đại quân Dị Vực này, tất cả mọi người toàn thân nổi da gà, từ đầu lạnh đến chân.
Dù là Chân Tiên Dị Vực sát khí ngập trời, mênh mông toàn bộ hư không cũng ngơ ngẩn, thần hồn chấn động, da đầu như sắp nổ tung.
Trước đến giờ không có một ngày nào giống như hôm nay, khiến bọn họ kinh khủng, cảm thấy không dám tin tưởng!
“Miểu Vương vừa chạm mặt đã bị chém...”
"Điều này không thể nào, đây chắc chắn là giả, sao Vương chết dễ như vậy được.”
Bọn họ đang rống to, toàn thân run rẩy, bị Cố Trường Sinh khí thế đè ép nguyên thần sắp vỡ ra, phát ra hoảng sợ từ tận linh hồn.
Nam nhân áo trắng đứng ở chân trời là ai?
Hắn thế nhưng một kiếm chém giết Miểu Vương!
Phản ứng lại, đại quân Dị Vực này dao động lòng quân, sinh ra hoảng sợ cùng hối hận.
Đại quân nghìn vạn chạy trốn dọc theo phương hướng lúc đó, bọn họ kinh khủng hãi hùng, Nửa Bước Tiên Vương còn nháy mắt bị đánh chết, bọn họ mạnh đến đâu cũng chỉ có thể bị hủy diệt tại đây.
Oong!
Nhưng khoảnh khắc Cố Trường Sinh ra tay thì Tô Huyên cũng đã phong tỏa mảnh thiên địa này, Tiên Vương cũng không thể nào chạy đi!
Đây là thời cơ cực tốt khiến đại quân Dị Vực này vùi thây tại đây.
“Thần Tử uy vũ, Thần Tử cái thế vô song!"
"Tru sát Dị Vực, Thần Tử vô địch!"
"Đè chết kẻ địch Dị Vực, đến đâu bễ nghễ tới đó!
Ức vạn tu sĩ của ba nghìn Đạo Vực lao đến đây rống to, mặc kệ là nam nữ già trẻ đều hét to, nhiệt huyết dâng trào.
Cường giả siêu cấp của Dị Vực còn bị Cố Trường Sinh giết thì bọn họ sợ gì nữa?
Đám người Cổ Thần Mục, Thác Bạt Tư Vũ, Sở Thanh Huyền từng đi theo Cố Trường Sinh thì càng là nhiệt huyết sôi trào, mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
"Giết!"
Mọi người đều vô cùng phấn chấn, vừa đến biên cương Sơn Hải thành đã gặp phải Dị Vực mang binh tập sát, lòng ức chế, nhưng bây giờ thì mọi thứ tan biến hết.
Ầm ầm ầm!
Chiến thuyền phát sáng, dâng lên Tiên Quang ngập trời, đan xen ra dao động đáng sợ, khiến khung trời run rẩy, Càn Khôn xao động!
Đại quân Dị Vực đã đánh mất chiến ý, rất nhanh bị Tiên Quang chói lòa đánh tan.
Mảng lớn sinh linh Dị Vực vùi thây tại đây, bị Tiên Quang đánh trúng, trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Dù là sinh linh cấp bậc Chân Tiên cũng phải kiêng kỵ loại Tiên Quang này, vì là phù văn của vạn tộc, rậm rạp trên chiến thuyền cổ, có thể đan vào thành ánh sáng vô địch, quét ngang hết thảy.
Ba nghìn Đạo Vực có thể nhiều lần chống cự Dị Vực xâm nhập, cũng không phải không có bản lĩnh, trong đại chiến, phù văn vạn tộc không chỉ một lần bùng nổ ánh sáng rực rỡ, thương tổn chí cường giả của Dị Vực.
“Không ai có thể chạy trốn."
Hỗn Độn quang nở rộ, Cố Trường Sinh đứng sừng sững trên bầu trời, không tiếp tục ra tay, nhường cơ hội giết địch cho mọi người.
Tất cả mọi người đi đến nơi này, đều cần trải qua một lần chém giết máu và lửa, gột rửa trong chiến trường mới có thể trưởng thành.
Lần này là cơ hội cho mọi người.
Cố Trường Sinh chỉ phụ trách nhìn chằm chằm chiến trường, phòng ngừa đại quân trốn chạy.
"Trừ phi Chuẩn Tiên Đế Dị Vực tự mình đến, nếu không thì trận chiến hôm nay không ai có thể cứu bọn họ."
Tô Huyên lộ mặt từ trong hư không, vẻ mặt dào dạt hứng tú nói.
Trường hợp chiến trường máu me này làm nàng lộ ra máu hung dữ kiềm nén mấy năm nay, nhìn sinh linh Dị Vực ở trong đó hét thảm chết đi, tựa như cắt rau hẹ, từng nhóm gục ngã.
Cố Trường Sinh không để ý nàng, vung ống tay áo, một tấm gương cổ đen thui trong suốt lấp lánh hiện ra, là Tiên Vương Khí hắn cướp được sau khi đánh chết nữ Tiên Vương ở Giới Hải.
Tấm gương cổ này thần uy rất kỳ dị, có thể phản chiếu chân hồn tu sĩ, khiến người đó khó lìa khỏi thể xác, bị khóa trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận