Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 283: Nhục Thân Kinh Khủng Khiến Người Ta Tuyệt Vọng, Nghiền Ép Vô Địch (2)

Đương nhiên hắn ta đã không còn hảo cảm với Diệp Minh Nguyệt nữa.
Trong lòng Hoàng Lạc tràn đầy tự ngạo căn bản không chịu được, lửa giận đang thiêu đốt, ba động đáng sợ khuếch tán, hóa thành hỏa diễm, khiến rất nhiều tu sĩ biến sắc.
“Diệp Minh Nguyệt, ngươi đừng sai lầm, ta mang theo thành ý mà tới...”
“Ta chính là dòng dõi Tổ Hoàng, trên người chảy huyết mạch vô địch, nếu không phải thế lực phía sau ngươi, ngươi căn bản không lọt vào mắt ta đâu.”
Hoàng Lạc lạnh lùng nói.
Mấy lời này, lập tức đám thị vệ của Vũ Hóa tiên triều đứng xung quanh vườn hoa biến sắc, lời này đã thể hiện sự coi nhẹ đối với Diệp Minh Nguyệt.
Hoàn toàn coi thường huyết mạch hoàng tộc của Vũ Hóa tiên triều bọn họ.
Nhưng Diệp Minh Nguyệt cũng không thèm để ý, vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ, thản nhiên nói, “Không lọt vào mặt ngươi cũng không sao, đúng lúc ta cũng không thích chim chóc lông dẹp.”
Tê!
Lời này vừa ra!
Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hít khí lạnh.
Tất cả mọi người không dám tin nhìn về phía Diệp Minh Nguyệt.
Gọi hậu bối của Chân Hoàng là chim chóc lông dẹp?
“Thật can đảm... Ta muốn xem ngươi có tư cách gì mà nói như vậy!”
Hoàng Lạc tức giận, sát ý băng lãnh chấn vỡ mây trên trời!
Lần đầu tiên nghe được có người dám mắng hắn ta như thế, nhất là hắn ta là người vô cùng tôn sùng và điên cuồng sùng bái huyết mạch, không ai dám khinh thị.
Cho rằng đây là biểu tượng vô địch một đời này của bọn họ.
Ong!
Hắn hiện ra Chân Hoàng Pháp Thân vô cùng cường đại, che khuất bầu trời, một đầu Chân Hoàng sinh động như thật, toàn thân có hỏa diễm chảy xuôi, phù văn màu đỏ như hải dương, đó là lực lượng quy tắc biến thành.
Một luồng hỏa diễm như rơi xuống cổ tinh, có thể đốt cháy thành tro bụi.
Trong nháy mắt, Chân Hoàng Pháp Thân rơi xuống!
Rung động bầu trời chỗ này, thiên địa biến sắc, trận văn loạn vũ, kinh tâm động phách!
Tất cả mọi người sợ hãi biến sắc.
Vẻ mặt Cổ Đế Tử cũng có chút chấn động, so với vừa rồi giao thủ với hắn ta, rõ ràng Hoàng Lạc còn giữ lại.
“Tu vi Thánh Nhân cảnh hậu kỳ, siêu việt cùng thế hệ rất nhiều.”
“Hoàng Lạc tức giận rồi, một kích này ẩn chứa vô tận lửa giận, có thể trấn giết Đại Thánh bình thường!”
“Hắn quá vọng động rồi, thân là dòng dõi Tổ Hoàng, cũng không thể làm loạn ở Vũ Hóa tiên triều...”
Xung quanh vườn hoa, vô số trận văn sáng lên, bị cỗ khí tức này chấn động, bảo vệ nơi đây, để tránh sụp đổ.
Một bên khác, một tòa cung điện được sương mù bao phủ, sừng sững trong hư không.
Mấy bóng người kinh khủng, khuôn mặt mơ hồ nhìn một màn này, vẻ mặt không hề thay đổi.
Hoàng chủ Vũ Hóa tiên triều đương đại đứng ở phía dưới, vẻ mặt mang theo vài phần khó coi.
Phía trên ông ta, một lão giả phát ra khí tức cổ lão mục nát, đang nói chuyện với một vị tồn tại kinh khủng của Vạn Hoàng Sào, sắc mặt chứa ý cười, không hề để ý đến Diệp Minh Nguyệt trong vườn hoa.
“Mấy vị chiến tướng vô địch đã từng đi theo Tổ Hoàng, bây giờ đã trở thành người hộ đạo và át củ bài cường đại một thế này của Hoàng Lạc.”
“Thực lực của mỗi người đều siêu việt Chí Tôn cảnh, thậm chí còn quen biết một vài vị lão hoàng đã bế quan vô số năm, việc này, cũng không thần kì.”
Hoàng ChủVũ Hóa nhíu mày, cảm giác được thay đổi bên ngoài, rất để ý Diệp Minh Nguyệt.
Bỗng nhiên, ông ấy khẽ a một tiếng, sau đó lộ ra ý cười, “Ánh mắt của nha đầu này, quả nhiên chưa từng sai.”
Bên trong vườn hoa.
Thấy Hoàng Lạc lần nữa xuất thủ, vẻ mặt Cố Trường Sinh lộ ra mấy phần băng lãnh, “Ngươi đang tìm chết!”
Diệp Minh Nguyệt đứng phía sau hắn, nhìn Cố Trường Sinh ra mặt vì nàng, trong mắt tỏa ra quang huy sáng chói như ngàn vạn sao trời.
Cố Trường Sinh động thủ, khí tức biến đổi.
Cả người giống như một tòa thần nhạc vạn trượng, kinh khủng hào hùng, thu hồi vẻ lạnh nhạt tùy ý vừa rồi, ngược lại còn hiện ra sự băng lãnh đùa cợt.
Sau đó phóng ra một chưởng ấn về phía trước, nghênh kích Chân Hoàng Pháp Thân.
Dốc hết sức, phá hết vạn pháp!
Một chưởng này, ẩn chứa cảm ngộ với hình thức ban đầu của đệ nhất pháp!
Oanh một tiếng!
Giữa mày, quang mang mãnh liệt, phong ba cuồn cuộn.
Phù văn màu đỏ như biển, kịch liệt va chạm và bành trướng, khá bá liệt.
“Cái gì?”
Bỗng nhiên vẻ mặt Hoàng Lạc đại biến, có chút không thể tin được.
“Không muốn quan tâm đên ngươi, ngươi lại nhất định phải nhảy nhót.” Cố Trường Sinh trào phúng, áo trắng tung bay, thân thể vui mừng bất động.
Hắn cũng không sử dụng bất cứ bảo thuật hoặc pháp lực nào, chỉ dùng lực lượng nhục thân nguyên thủy nhất, hỗn độn khí tràn ngập trong tay.
Hư không mơ hồ, cỗ lực lượng khí huyết này kinh khủng đến mức khiến da đầu người ta muốn nổ tung!
Oanh một tiếng!
Trấn áp Chân Hoàng Pháp Thân mà trước nay chưa từng bị áp chế, lúc một chưởng của Cố Trường Sinh rơi xuống, lập tức bị đập nát, quy tắc đứt gãy!
Cố Trường Sinh tiếp tục hướng về phía trước, sắc mặt không gợn sóng, phanh một tiếng!
Đơn giản mà thô bạo.
Vô tận lực đạo bộc phát, như tỷ vạn quân.
Một quyền có thể đánh nát sao trời!
Nhục thân bành trướng như biển ba động.
“Chuyện này là không khả năng...” Hoàng Lạc kêu to, đồng thời thôi động lực lượng nhục thân đến cực hạn, huyết mạch Tổ Hoàng vô cùng cường đại, lấp lóe thần tính màu tím, cũng tràn ra một tia hỗn độn chi ý.
Cố Trường Sinh chậm rãi đi tới, quyền thịt tương giao!
Sau ra phát ra tiếng xương đứt gãy rợn người.
Bành một tiếng, vết máu ngũ sắc tràn ra, vô cùng chói mắt.
“Oa...” Linh hồn Hoàng Lạc run rẩy, đôi mắt trừng lớn, phun ra rất nhiều mảnh vỡ nội tạng, bay ngược ra ngoài.
Hai tay hoàn toàn vỡ nát, trở thành thịt nát, ngũ tạng lục phủ bị chấn bể, khóe miệng chảy ra vết máu đáng sợ.
Nếu không phải hắn ta có một bộ thần giáp cực kỳ cường hãn, lấp lóe quang mang, chống cự tuyệt đại bộ phận lực đạo cho hắn ta, thì thân thể hắn ta tuyệt đối sẽ nổ tung!
Thấy cảnh này, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Rất nhiều người cảm thấy sau lưng phát lạnh, hai chân nhũn ra, giống như người bị đánh nát là bọn họ.
Giọng nói của bọn họ run rẩy.
“Thật... Thật mạnh...”
“Không hổ là Hỗn Độn Thể, nhục thân thật sự kinh khủng, khiến người ta tuyệt vọng.”
“Hoàn toàn vô địch, nghiền ép!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận