Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 710 - Chỗ Tô Huyên, dấu vết của Ma Nữ, Diệp Minh Nguyệt, an tâm rất nhiều

Phải biết rằng, đứng sừng sững ở cấp độ Chuẩn Tiên Đế trừ luyện chế Chuẩn Tiên Đế Khí ra rất ít có thủ đoạn nào để tăng lên thực lực.
Vô thượng diệu thuật giống như của hắn, có thể ngưng tụ pháp thân thực lực sánh ngang thực lực bản thân đã rất khó tin.
"Đáng tiếc hiện giờ trừ một cái đạo chung hắc ám ra, không có Chuẩn Tiên Đế Khí khác, nếu không thì có thể thừa dịp luyện hóa Hồng Mông Ấn lại lần nữa.”
Cố Trường Sinh lấy ra cộng sinh tiên bảo của bản thân, Hồng Mông Ấn trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, rũ xuống từng lũ pháp tắc trật tự, tựa như thác đổ, có thể bảo vệ hết thảy.
Một đường đi đến, một đường chinh chiến, hiện giờ nó đã theo không kịp bước chân của chính mình.
Lực lượng bảo vệ cấp độ cỡ này có thể nói không chịu nổi một kích trước công phạt của Chuẩn Tiên Đế.
Thậm chí ngay cả một kích đều không ngăn được.
Cảm giác được nỗi lòng khác lạ của Cố Trường Sinh lúc này, Hồng Mông Ấn nhẹ nhàng run lên, sinh ra ý trấn an, khiến Cố Trường Sinh không cần sốt ruột.
"Ta không vội." Cố Trường Sinh mỉm cười, sau đó ánh mắt lại trở nên thâm thúy, khẽ thở dài: “Nhưng binh khí của bản thân ta còn như vậy thì chớ nói chi cố nhân... "
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn ở trong Tiên Vực, không đi Cửu Thiên.
Trong đó chắc chắn có người quen cũ của hắn, sẽ có nhiều khuôn mặt quen thuộc làm giống như Cửu Đầu Vương, Vẫn Tiên Ma, Lạc Phong, không còn thấy mặt.
Cố Trường Sinh không lo lắng tộc nhân Cố gia nhóm Liên Tinh, chẳng qua cảm thấy còn chưa đến lúc trùng phùng với bọn họ, hắn không tin luân hồi.
Nhưng Luân Hồi Hải ở sâu trong Táng Thổ tồn tại từ xa xưa, hằng cổ không thay đổi, giữ cho thiên địa chúng sinh vận chuyển.
Tồn tại chắc chắn có đạo lý của nó.
Lúc Tiên Vực tan vỡ, nhiều vũ trụ cùng Cổ Giới cũng cùng nhau đi hướng quy khư tịch diệt.
Sau đó, Cố Trường Sinh rời khỏi thời không này, đến gần kỷ nguyên khác, ở trong sông dài thời gian diễn biến tái hiện cảnh tượng tám mươi vạn năm.
Hắn muốn biết tăm tích của những người xưa, tìm tất cả bọn họ về.
Trong thiên địa hiện ra cảnh tượng kỳ dị, một con sông dài thời gian lặng lẽ chảy xuôi trong hư không, mảng lớn mảnh vụn thời gian bay lượn.
Cố Trường Sinh ở đầu bên này ngưng thực cảnh tượng quá khứ phát sinh trong sông dài thời gian, hắn không ngừng thôi diễn, trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại.
Tám mươi vạn năm trước, thiên địa táng diệt, Tiên Vực vỡ nát.
Hắn trông thấy một thân hình bị sương mù bao phủ từ ngoài Sơn Hải thành xé mở vũ trụ, giết hướng Dị Vực, tuy rằng khó mà xem rõ ràng hình dáng.
Nhưng Cố Trường Sinh biết, đó là Tô Huyên.
Thân là Chuẩn Tiên Đế, mặc kệ ở quá khứ hay tương lai đều bao phủ sương mù, khiến người khó mà xem rõ ràng.
“Tô Huyên một mình một người giết hướng Dị Vực, hẳn là bị thương, cuối cùng bị trục xuất đến không gian chưa biết.”
Cố Trường Sinh nhíu mày, có chút lo lắng.
Chuẩn Tiên Đế khó chết, những người khác muốn diệt sát Chuẩn Tiên Đế, có thể nói cực kỳ khó khăn.
Cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp trục xuất người đó, xóa sổ tiết điểm không gian và sông dài thời gian, khiến người đó lạc đường trong vũ trụ mênh mông, khó tìm lại chốn về.
Thậm chí kẻ ra tay trục xuất cũng không biết không gian kia ở tọa độ nào.
“Mặc kệ nàng đến đâu, ta đều sẽ tìm nàng trở về."
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, trong lòng cũng hơi yên lòng.
Thực lực của Tô Huyên rất cường đại, thân là Chuẩn Tiên Đế, sẽ không bị lạc đường dễ như vậy.
Cố Trường Sinh có nhiều thời gian tìm kiếm nàng ở nơi nào.
Ngày xưa trên Tiên Vương Đạo Quả có hơi thở căn nguyên của Tô Huyên.
Tuy rằng Chuẩn Tiên Đế ẩn trong sương mù, khó mà bị thôi diễn, nhưng Cố Trường Sinh có nắm chắc thông qua hơi thở căn nguyên này tìm được nàng.
Sau đó, Cố Trường Sinh lại trông thấy bóng dáng của những người khác.
Trong trận chiến ấy, Hôi Lão bị một vị Chuẩn Tiên Đế sớm rơi vào hắc ám tập kích, Sơn Hải thành phá.
Theo sau, đám Chuẩn Tiên Đế nhóm Hôi Lão giao chiến với tồn tại vô thượng Dị Vực, đánh vào không gian thần bí chưa biết.
Đại quân Dị Vực ồ ạt xâm nhập.
Tiên Vương Hắc Ám đi đầu, không ai có thể chắn.
Hắn trông thấy Nhan Minh Tiên Vương Chuyển Thế Thân bị một đám cao thủ Dị Vực vây giết, cuối cùng thân thể vỡ nát, hóa thành ánh sáng và mưa.
Nguyên thần của Nhan Minh bị Hắc Ám Tiên Vương một chưởng đánh rơi, ngay tại chỗ trở thành bột mịn.
Hắn cũng trông thấy Cửu Đầu Vương hóa thành bản thể, tung hoành trong thiên địa, vô cùng mạnh mẽ, lại bị Tiên Vương Dị Vực công phạt, cuối cùng bị một chưởng đập chết.
Cũng nhìn thấy Vẫn Tiên Ma, Thôn Tiên Phệ Ma Thể bùng nổ, cháy sạch nguyên thần kéo một vị chuẩn Tiên Vương, đồng quy vu tận.
Ngay cả sư tôn đi cùng bọn họ cũng không thể che chở họ trong trận chiến này, chết tại đây.
Cố Trường Sinh thấy người đi theo ngày xưa của mình, Thác Bạt Tư Vũ, Cổ Thần Mục, Sở Thanh Huyền, Sở Yêu Nguyệt, Xích Vương...
Cũng có Sở Yêu Nguyệt, Sở Đế, Thái Hư Hoàng.
Cứu Đồ Tiên mà hắn mang về từ trong Cửu U Táng Thổ, cuối cùng từ Cổ Giới khác trở về.
Thực lực của nàng rất mạnh, không kém gì nhóm Xích Vương, nhưng trong trận chiến này cũng suýt chút bỏ mình.
Bọn họ gặp đại chiến khủng bố, nguyên thần vỡ nát được mấy vị Tiên Vương của Cố gia kịp thời cứu đi.
“Không sao thì tốt rồi.”
Cố Trường Sinh khẽ nói, vẻ mặt có chút mệt mỏi cùng tang thương.
Cũng không phải pháp lực khó mà chống đỡ, mà là nản lòng.
Hắn chung quy không phải kẻ vô tình.
Tồn tại đến cấp độ này, động một tí bế quan nghìn vạn năm, cho dù là người quen cũ hay hậu đại cũng rất có thể chết già.
Cho nên Chuẩn Tiên Đế đa số vô tình, xem chúng sinh như con kiến.
Cố Trường Sinh không làm được tất cả điều này.
Hơn nữa, trong đó có một ít cố nhân, tuy rằng không phải rất thân mật, nhưng cuối cùng cũng biến mất trong trận chiến này.
Cũng có rất nhiều tộc nhân Cố gia chết tại đây, ngay cả tộc lão đều không cứu được bọn họ.
Có quá ít điều có thể làm trong trận chiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận