Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 651 - Ôn chuyện, hắn vẫn là hắn, trở về Tiên Vực, rời đi Giới Hải

Trước mặt Cố Trường Sinh, mặc dù Hư Bà Bà là tiền bối, nhưng cũng không dám coi hắn là hậu bối, ngược lại dùng từ đạo hữu ngang hàng, đặt ở địa vị ngang nhau.
Chẳng qua nàng vẫn vô cùng cảm thán, sớm biết truyền nhân Cố gia thiên tư vạn cổ có một không hai, đi tới tình trạng trước không có ai sau không có người, nhưng vẫn không ngờ hắn đã cường đại đến loại trình độ này.
Tu vi Chân Tiên cảnh có sức chiến đấu của trùm Tiên Vương.
Hậu sinh khả uý!
Hư Bà Bà cảm khái trong lòng, lúc đầu nàng cho rằng thiên phú của đồ nhi mình không kém Cố Trường Sinh bao nhiêu, chẳng qua thiếu thời cơ thành đạo, rơi ở phía sau mấy bước.
Nhưng hôm nay gặp mặt, nàng đã không tìm được lời nào để nói.
Nếu như không có Cố Trường Sinh, ngày hôm nay nàng và đồ đệ đều phải chôn xương ở trong Giới Hải.
"Lẽ nào đạo hữu là vị Chân Tiên chứng thành trong truyền thuyết vạn kiếp bất diệt, không dính con đường nhân quả kia sao?" Hư Bà Bà khiêm tốn thỉnh giáo, xét về tuổi tác, tuổi Cố Trường Sinh còn không bằng cả số lẻ của nàng.
Nhưng người giỏi hơn làm thầy, nàng vẫn không nhịn được muốn thỉnh giáo, nàng đứng ở cảnh giới trùm Tiên Vương đã nghìn vạn kỷ nguyên, khó có thể tiến thêm một bước.
Nàng nhìn thấy được sự thần bí và cường đại khó có thể nắm bắt từ trên người Cố Trường Sinh.
Nếu hắn không lộ ra hơi thở của mình, nàng khó có thể cảm nhận được thực lực của hắn.
Loại thủ đoạn này khiến nàng sợ hãi, chẳng lẽ là điểm đặc thù của Hỗn Độn Thể? Hay Cố Trường Sinh đi con đường tương đối đặc biệt?
Cố Trường Sinh ngược lại không giấu giếm gì, gật đầu.
"Vị Chân Tiên trong thôi diễn thế mà thực sự xuất hiện, hèn gì thực lực của đạo hữu lại cường đại như vậy." Có được đáp án, Hư Bà Bà trong lòng càng phức tạp và cảm thán, chỉ có trong điển tịch cổ xưa nhất mới từng thôi diễn, từ xưa tới nay chưa từng có ai qua được.
Nhưng Cố Trường Sinh lại có thể đi ra.
Chỉ từ điểm này đã nói lên thực lực của hắn kinh khủng hơn Chân Tiên nhiều, đã không cùng cấp bậc sinh mệnh.
Cố Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ mặt khác thường: "Nói như vậy thì ta quả thực là cảnh giới cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới rất nhiều."
Sau đó Hư Bà Bà lại hỏi thăm việc khác, đều là về tu hành, nàng cũng đem tin tức chính mình hiểu được về Giới Hải nói cho Cố Trường Sinh biết.
Phủ đệ của nàng đang ở Giới Hải, nhưng cần phải rời đi mảnh vũ trụ này.
Ầm ầm!
Cùng với lôi quang ngút trời cuối cùng, một thanh đạo âm rung động vạn cổ chư thiên, xé rách vạn đạo, xuyên thẳng lên bầu trời!
Giờ phút này, chùm sáng kia trở thành duy nhất ở Giới Hải, rất nhiều sinh linh kinh hãi, toàn thân run rẩy, ánh sáng đó đánh thủng giữa trời lao lên, tựa như có thể sánh vai với trời xanh.
Có một loại đạo mới sinh ra, cường đại thần bí, tràn ngập lực lượng hư không mênh mông.
Tần Khanh Khanh bình yên vượt qua Thành Đạo Kiếp, trở thành Đế sau Cố Trường Sinh, vị Đại Đế thứ hai ở mảnh thiên địa này.
Nếu không ở trong Giới Hải, nàng hoàn toàn không có cơ hội dẫn Thành Đạo Kiếp tới.
Bởi vì vạn đạo của ba nghìn Đạo Vực đã bị bao trùm bởi đạo của Cố Trường Sinh, dẫn tới việc hậu thế không ai có thể thành đạo, trừ phi cường đại đến có thể áp chế Hỗn Độn Thể.
Tần Khanh Khanh thân hình yểu điệu thon dài, mặc áo xanh, ngồi xếp bằng ở nơi này, hấp thu rất nhiều Trật Tự Thần Liên ở xung quanh.
Tinh huy màu trắng bạc tụ đến, thiên địa tinh khí phô thiên cái địa sôi trào mãnh liệt bị nàng hấp thu.
Hơi thở của nàng đang không ngừng tăng cường, uy áp Đại Đế cường đại đang khuếch tán.
Nhưng theo lôi kiếp biến mất, chấn động đáng sợ trong Giới Hải lần nữa xuất hiện, có thể tuỳ tiện xóa sổ Chân Tiên.
Hư Bà Bà phất tay, bảo vệ Tần Khanh Khanh, phòng ngừa nàng bị thương.
Tuy đã độ qua Đại Đế Kiếp nhưng nàng vẫn không cách nào sống sót trong Giới Hải.
"Không hổ là Hư Không Thể, mới vừa thành đạo đã có thể hấp thu lực lượng hư không thần bí của trung tâm vũ trụ." Cố Trường Sinh nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi tán thán, cười khẽ nói.
"Thiên phú của Khanh Khanh rất mạnh, đáng tiếc sinh nhầm thời đại, nếu không cũng không cần mạo hiểm tính mạng tới Giới Hải." Hư Bà Bà cười cười nói, sau đó trong lòng thở dài, đời này rất rực rỡ, thiên kiêu quá nhiều, Tần Khanh Khanh chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.
Còn có những thiên kiêu khác đang tranh đấu trong hồng trần vạn trượng, muốn thành Đế vị.
Chẳng qua Tần Khanh Khanh may mắn hơn bọn họ mà thôi.
Cố Trường Sinh gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn không vì thế mà cảm thấy hổ thẹn cái gì, tu sĩ cạnh tranh với trời, cạnh tranh với người, hắn muốn thành đạo, cho nên những người khác chỉ có thể làm nền.
Từ xưa tới nay Đế lộ nhiều hài cốt, người đạp trên con đường này đều phải có giác ngộ đó.
Nửa ngày sau, Tần Khanh Khanh đã chữa trị xong thương thế, đi tới bên người Cố Trường Sinh, yên lặng nhìn hắn, sắc mặt rất phức tạp, có các loại tâm tình như kích động, cảm tạ, tưởng niệm, hoài niệm... dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra.
Nhưng nàng không biết phải làm sao để mở miệng.
Lần trước từ biệt, gặp lại đã mấy vạn năm sau.
Nếu không có Cố Trường Sinh hôm nay ra tay, nàng và sư phụ đều sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Cố Trường Sinh đã cường đại đến trình độ đến cả bóng lưng mà nàng cũng không thấy được, nhìn lên không thấy được bóng dáng nào.
Điều này khiến nàng nỗi lòng phức tạp, vốn có rất nhiều lời muốn nói.
"Mấy vạn năm không gặp, sao lại im lặng thế kia, không giống nàng khi xưa..." Cuối cùng Cố Trường Sinh khẽ cười một tiếng, phá vỡ trầm mặc.
Hắn còn nhớ lúc ấy ở Bắc Hoang Thánh Mộ, Tần Khanh Khanh nửa đêm đến đây tra xét sự thật về hắn, sơ ý bị hắn một chưởng lấy mất áo yếm.
Hiện giờ tấm áo yếm kia vẫn còn nằm ở bên trong Tu Di Giới của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận