Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 760 - Khó mà trốn tránh trách nhiệm, Thiên Đế tiếp tục lên đường

Nhóm Liên Tinh, Diệp Minh Nguyệt nhìn nơi đó, rất kích động cùng hân hoan, nhưng đồng thời trong lòng hụt hẫng.
Hiện giờ chỉ có Tô Huyên thân là Chuẩn Tiên Đế mới có cơ hội sinh con cho Cố Trường Sinh, như các nàng thì không được, tu vi quá yếu, huyết mạch của Cố Trường Sinh quá mạnh.
Mặc cho hắn có thủ đoạn thông thiên cũng khó làm cho con cái sinh ra.
Trong Tiên Đình một mảnh tường hòa, hoa nở khắp nơi, sóng tiên lan xa, thần dược mọc đầy dốc đá, sương mù tiên tinh khiết lượn lờ gần đầu gối, thụy thú ẩn hiện, tiên cầm bay lượn.
Chính giữa Tiên Cung rực rỡ Tiên Quang, bắn thẳng lên trời cao, nhiều vũ trụ đều bị ảnh hưởng, khiến rất nhiều Tiên Vương, thậm chí một ít Chuẩn Tiên Đế đều run rẩy.
Đó là Thiên Đế đang cười, một bàn tay ôm một đứa bé non nớt.
Một nam một nữ!
Long phượng thai!
"Vất vả cho nàng.”
Cố Trường Sinh giao đứa bé cho mẫu thân đứng bên cạnh, nhìn Tô Huyên nằm trên giường tiên, mặt mày hơi mệt mỏi nhợt nhạt, tràn đầy mồ hôi, trong lòng hắn tràn ngập cảm động cùng vui sướng, nắm lấy tay của nàng.
Tô Huyên mỉm cười nói:
"Không khổ cực, chúng ta rốt cuộc cũng có hài tử."
“Đúng thế! Ta rốt cuộc cũng có hài tử, còn là một đôi nam nữ!"
Cố Trường Sinh thoải mái cười to, bao nhiêu năm rồi, hắn từng cho rằng chính mình sẽ không có con cái. Tô Huyên đã mang thai bao lâu?
Suốt hơn ba vạn năm!
Cố Trường Sinh nhìn đôi nhi nữ của mình, ánh mắt tràn đầy từ ái:
“Vừa sinh ra đã có thực lực Chân Tiên.”
"Từ hôm nay trở đi, ca ca tên Cố Vô Tiên, muội muội tên Cố Tiểu Huyên.”
Cố Trường Sinh đặt tên cho bọn họ, đại biểu ngụ ý khác nhau.
Cố Vô Tiên, Cố Tiểu Huyên!
Đây là tên của song bào thai của Thiên Đế, khoảnh khắc Cố Trường Sinh đặt tên cho bọn họ, trong thiên địa nổ vang, đại đạo buông xuống, vũ trụ Càn Khôn run rẩy.
Có các chữ màu vàng hiển hóa, giống như ngôi sao rực rỡ hiện ra trong chư thiên vạn vực, báo cho thiên hạ.
Trên đến Chân Tiên, dưới đến sinh linh bình thường đều run rẩy dưới loại hơi thở này, chỉ cái tên mà đã có ý sâu thẳm hùng hậu.
Dù gì là đời sau của Tiên Đế và Chuẩn Tiên Đế.
Nhìn chung trước vạn cổ, thậm chí sau vạn cổ, có bao nhiêu sinh linh có được điểm bắt đầu như thế?
Vừa sinh ra đã có tu vi Chân Tiên cảnh, ngạo thế thiên hạ, chỉ riêng hơi thở đủ khiến Đại Đế run rẩy quỳ rạp.
Cảnh này quá kinh người.
Hai cái tên này quả thực giống như đại đạo ban cho, vừa sinh ra đã ẩn chứa sức mạnh to lớn không thể tả, thậm chí có thể nói đây là quà chào đời mà Cố Trường Sinh ban cho bọn họ.
Ẩn chứa huyết mạch Thiên Đế, đại đạo tự mình hiển hóa vì chúng, quý không thể nói, thậm chí khi nhắc đến hai cái tên này thì đại đạo sẽ hiển hóa dị tượng.
“Cố Vô Tiên, Cố Tiểu Huyên...”
Tô Huyên nghe tên của con mình, trong mắt tràn ngập dịu dàng vô tận.
Đây là cảm xúc hiếm gặp đối với nàng luôn thích giết chóc, hung tính ngập trời.
Tô Huyên cũng chưa từng dịu dàng như vậy với Cố Trường Sinh, ánh mắt đó là mẫu thân nhìn con trai con gái của mình, dường như có thể hòa tan mọi thứ.
Thể chất của Tô Huyên tuy rằng vừa mới sinh con đẻ cái, nhưng đã không đáng lo, bây giờ nàng ôm hai đứa con, trong lòng có cảm xúc chưa từng có.
Tô Huyên biết lai lịch của chính mình.
Nàng là một vị Chân Tiên từ thuở xa xưa, một lòng hướng đạo, cuối cùng vì đột phá cảnh giới càng cao, đi đất Cửu U Táng Thổ chi địa, tự chôn chính mình.
Trước khi gặp Cố Trường Sinh, trong lòng Tô Huyên trừ tu đạo ra không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Theo sau, nàng biết cái gì gọi là trân trọng.
Tiếp xúc người nhà của Cố Trường Sinh, hiểu được rất nhiều cảm xúc, thí dụ như hòa thuận, thân thiện, tình thân...
Hiện giờ có được hai đứa con trai con gái, khiến nàng biết cái gì gọi là chân chính thân nhân.
Đó là bản năng chảy trong huyết mạch, dù cho nàng là Chuẩn Tiên Đế cũng khó thể xóa bỏ.
Cố Trường Sinh tự nhiên nhận ra biến đổi của Tô Huyên, không kiềm được mỉm cười nói:
“Tu vi của nàng lại tinh thâm.”
Đây tự nhiên là chuyện tốt cho Tô Huyên, mỗi người sau khi đến cảnh giới Chuẩn Tiên Đế, muốn tiếp tục đi như thế nào thì đều khác nhau, Tô Huyên có lựa chọn của nàng, Cố Trường Sinh cũng có lựa chọn của chính mình.
Theo sau, Cố Trường Sinh rời đi thần điện, một đám thân tộc cùng hồng nhan ùa vào trong, muốn xem hai đứa bé mới chào đời.
Mấy năm nay Tiên Đình có nhiều hậu bối, nhưng giống như tiểu công chúa thì chỉ có muội muội mới ra đời, Cố Vô Song.
“Ca ca, xem ra ta có thêm một điệt tử và điệt nữ.” Nàng nét mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng cũng không khỏi lộ ra ý cười.
"Về sau giao cho muội dạy bọn chúng, ta cũng dạy cho muội nhiều năm rồi.” Cố Trường Sinh cười nói.
Dù sao mấy năm nay hắn không đi đâu, ở trong Tiên Đình, chỉ đạo tộc nhân, hồng nhan tu luyện, ngoài ra cũng dạy dỗ Cố Vô Song, truyền thừa cho nàng trọn vẹn pháp tu luyện Hỗn Độn Thể mà hắn tự sáng tạo.
Nghe vậy, mắt Cố Vô Song lộ tia ngạc nhiên, bất ngờ hỏi:
“Ca ca định rời khỏi Tiên Vực sao?”
Cố Vô Song bắt giữ được ẩn ý trong lời nói của Cố Trường Sinh, thân là phụ thân, hắn làm sao có thể không muốn tự mình dạy dỗ hài tử của chính mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận