Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 697 - Lại bình Thiên Uyên, một kiếm phá mở cửa lớn Dị Vực, bản thân bắt đầu tổng thanh trừ

Cảnh tượng rất đáng sợ, so với Thiên Uyên lúc trước ở bên ngoài Sơn Hải thành thì lớn hơn gấp trăm nghìn lần.
Phải biết rằng khối Thiên Uyên kia trước đây bị hắn một kiếm san bằng.
"Thiên Uyên lại được tạo ra."
Cố Trường Sinh nhìn cảnh tượng này, âm thanh rất lạnh nhạt.
Đây là phương thức sinh linh Dị Vực phủ xuống, xé mở vách ngăn thiên địa, hình thành Thiên Uyên.
Nếu không sẽ dễ dàng lạc phương hướng ở vùng biên cảnh cửa lớn Dị Vực, dù sao đó là từ vũ trụ không trọn vẹn tạo thành, vô cùng hỗn loạn, là mảng lớn vũ trụ cổ từng bị Dị Vực huỷ diệt.
"Bọn chúng lại tới kiếm ăn."
Lão nhân thọt chân một mắt cực kỳ căm hận sinh linh Dị Vực, trong mắt tràn ngập hận ý lạnh như băng.
Rất nhiều sinh linh đại tộc Dị Vực, trong ngày thường sẽ thông qua Thiên Uyên đi tới các nơi, tìm kiếm hậu duệ Tiên Vực làm thức ăn.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ đuổi tận giết tuyệt hậu duệ Tiên Vực.
"Gia gia, không xong rồi, một đoàn sinh linh Dị Vực đi hướng làng nhỏ, bọn chúng muốn ăn Nhị Cẩu Tử nhà Vương đại thẩm, còn kêu Vương đại thẩm tự mình nấu cho bọn chúng!"
Lúc này, bên ngoài lăng mộ, một thiếu nữ khống chế cầu vồng rất nhanh bay tới, gương mặt trắng bệch, vô cùng lo lắng hô lớn.
"Đám cầm thú chết tiệt này! Bọn chúng phải xuống địa ngục!"
Lão nhân thọt chân một mắt nghe vậy thì tức đến run người, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.
Sinh linh Dị Vực hoàn toàn xem hậu duệ Tiên Vực là súc vật để nuôi, chờ đến lúc muốn ăn là sẽ đến cửa đòi.
Hơn nữa bọn họ thích ăn trẻ em, chuyên chọn linh đồng huyết mạch cường đại.
Nếu như không đưa, bọn họ sẽ tru diệt toàn bộ ngôi làng.
"Để phụ mẫu nấu hài tử của mình..."
Giờ phút này, con ngươi của Cố Trường Sinh rất lạnh, sát ý trong lòng cực kỳ đậm.
Trình độ bạo ngược đáng hận của Dị Vực càng dữ dội hơn trong đánh giá của hắn.
Cả mảnh trời rung rinh theo tâm tình của hắn, trên đỉnh đầu, hàng vạn hàng nghìn ngôi sao vốn đã vỡ nát càng rào rào một tiếng, tan biến thành bột mịn.
"Tiền bối..."
Lão nhân thọt chân một mắt run lên, tuy Cố Trường Sinh không có nhắm vào hắn, nhưng uy thế kinh khủng này quả thực như sắp hủy diệt Tiên Vực, khiến hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
Sức mạnh này quá khủng bố!
Tám mươi vạn năm trước, vị tiền bối này chính là trùm trong Tiên Vương.
Với thực lực hiện giờ, chỉ sợ là càng thêm sâu không lường được.
"Đi thôi."
Cố Trường Sinh gật đầu, thu lại hơi thở của bản thân, biết được vừa rồi hù sợ hắn.
"Gia gia, hắn là ai vậy?"
Thiếu nữ chạy tới nghi ngờ nhìn Cố Trường Sinh, nghĩ rằng hắn tới đây để tưởng nhớ tu sĩ Tiên Vực.
Mặc dù thiên phú của nàng không tệ, nhưng bây giờ chỉ mới tới cảnh giới Linh Hải, vừa vặn có thể khống chế cầu vồng, bay nhanh đi trên bầu trời.
Nàng tự nhiên không cảm giác được loại hơi thở mênh mông khủng bố kia của Cố Trường Sinh.
"Vị này là Cố tiền bối, nhân vật vô địch cùng tổ tiên năm đó chinh chiến Dị Vực."
Lão nhân thọt chân một mắt sùng kính nói, giải thích cho tôn nữ.
Thật ra hắn chỉ biết Cố Trường Sinh họ Cố, không biết tên thật.
"Nhân vật vô địch cùng chinh chiến với tổ tiên..."
Con mắt thiếu nữ lập tức trợn tròn, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Nếu chỉ xét về diện mạo, phỏng chừng nam nhân trẻ tuổi này chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi thôi.
Đương nhiên nàng cũng biết một số nhân vật mạnh mẽ, thọ nguyên nghìn vạn năm có thể trú nhan vĩnh tồn.
"Xin ra mắt tiền bối." Thiếu nữ vội vàng hành lễ với Cố Trường Sinh, trong lòng rất tò mò về hắn.
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu.
"Tiền bối, Tiên Nhi nàng là cháu gái của ta, mấy năm trước, phụ mẫu của nàng bị Dị Vực sát hại, bây giờ cùng ta sống nương tựa lẫn nhau." Lão nhân thọt chân một mắt nói, trên khuôn mặt mang nỗi bi ai.
Nhi tử và nhi tức của hắn bị sinh linh Dị Vực sát hại, bây giờ hậu đại Lạc gia chỉ còn một mình Lạc Tiên Nhi mà thôi.
Đường đường hậu duệ của Chân Tiên mà lại suy bại đến trình độ này, có thể thấy cực kỳ bi thảm.
"Thiên phú của nàng không tệ."
Cố Trường Sinh quét mắt qua thiếu nữ, nói, căn cốt quả thật rất tốt, đáng tiếc là thiếu khuyết các loại bảo huyết và linh tài.
Nếu không thì bây giờ không có khả năng chỉ tới cảnh giới này.
"Đa tạ tiền bối khích lệ."
Lạc Tiên Nhi có hơi vinh hạnh không dám nhận, không ngờ sẽ được khen một câu như thế, trong lòng có chút vui vẻ.
Nhưng ngay lập tức nhớ đến chuyện lớn, nét mặt thay đổi, ngay sau đó lo lắng nói: "Gia gia, chúng ta mau trở về đi, một đội ngũ sinh linh Dị Vực đã chạy tới hướng thôn làng rồi..."
"Yên tâm, có tiền bối ở." Lão nhân một mắt thọt chân nói, có Cố Trường Sinh ở đây, hắn rất yên tâm.
"Có ta ở đây, sẽ không có việc gì."
Cố Trường Sinh vẻ mặt bình tĩnh, cũng nói như vậy, hơi động ý niệm.
Giây sau, thiên địa biến đổi, cảnh tượng trước mắt hai ông cháu thay đổi, từ lăng mộ bên ngoài mấy ngàn dặm trở lại trong thôn.
Hai người chưa từng thấy thủ đoạn như vậy, con mắt trợn tròn.
"Đây chính là thủ đoạn của Tiên sao?"
Lạc Tiên Nhi thì thào nói, trong mắt đều là ước ao và hướng tới.
Đi tới nơi này, ánh mắt Cố Trường Sinh quét qua, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Đó là một thôn xóm không lớn, rất nguyên thủy, dùng núi đá xây nên, chỉ có mấy nghìn người sinh sống, nhưng tất cả đều là hậu duệ của Tiên Vực, phần lớn là hậu đại của chiến sĩ Sơn Hải thành trước đây.
"Các ngươi là người phương nào?"
Một đội ngũ Dị Vực cách đó không xa đang tìm kiếm hài đồng từng nhà, chuẩn bị lát nữa sẽ nấu ăn.
Bọn họ chú ý tới ba người Cố Trường Sinh chợt xuất hiện, đều rất khiếp sợ, tiến lên lớn tiếng chất vấn.
Sinh linh cầm đầu có thực lực Hư Thần cảnh, trong Tiên Vực đổ nát hiện giờ, có thể xưng là siêu cấp đại cao thủ một phương, muốn làm gì thì làm.
Lúc này, trên tay hắn đang mang theo một tiểu hài tử ba tuổi, dáng vẻ trêu tức.
Phụ mẫu của đứa trẻ ngất ở một bên, đã bất tỉnh.
"Tu sĩ Tiên Vực?" Hắn nhìn Cố Trường Sinh, vô cùng hứng thú hỏi, vào lúc này lại dám đến đây chịu chết.
Nhưng vẻ mặt của Cố Trường Sinh sâu thẳm lạnh nhạt, không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận