Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 104: Tên Một Người, Không Người Dám Động, Bức Lui Hoàng tộc Thái Cổ

Một đạo ma quang màu đen, mang theo khí tức tịch diệt hư vô cực kỳ đáng sợ trực tiếp bao phủ đến.
Trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ đều không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Thần Tử Cố gia cười một cái, ngay sau đó trong tay đánh ra một đạo thần thông hoặc là bí bảo gì đó.
Sau đó.
Vị Thái Cổ di lão của Thiên Thần cảnh, hét thảm một tiếng, nửa người hóa thành một mảnh hư vô.
Đúng, không sai!
Bọn họ chính mắt nhìn thấu ông ta bị đạo ma quang màu đen kia nuốt mất, đến máu hay cặn bã trên vết thương cũng nhìn không thấy.
Nếu như không phải ông ta phản ứng nhanh một chút, liều mạng tránh né sang bên cạnh, đoán chừng vừa rồi cả người ông ta đã biến mất rồi.
Đây cũng quá quỷ dị đáng sợ!
Rất nhiều tu sĩ sau lưng phát lạnh, vẻ mặt sợ hãi, hoảng sợ nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Nhất là đồng bạn của tên Thái Cổ di lão, giờ phút này toàn thân phát lạnh.
Tu vi của bọn họ cũng là Thiên Thần cảnh, không mạnh hơn đồng bạn bao nhiêu.
Nếu đổi lại là bọn họ, kết quả tuyệt đối giống nhau.
“Đây rốt cuộc là cái gì, có một loại tịch diệt hư vô chi ý, khiến người ta run sợ như đối mặt với thiên uy...”
“Nó có thể là bí bảo trấn sát Thiên Thần Cảnh!”
Bọn họ sợ hãi, nhao nhao lui về phía sau!
Thậm chí không ai dám đi nâng tên Thái Cổ di lão đã mất đi nửa người kia.
Đến lúc đó có thể cứu sống hay không còn khó nói... Đạo ma quang vừa rồi thật sự quá quỷ dị kinh khủng.
“Thần Tử Cố gia đúng là sâu không lường được, vừa rồi chẳng lẽ là thần thông gì sao? Hay là bí bảo, suýt chút nữa chém giết một vị Thiên Thần cảnh!”
Bây giờ đám tu sĩ Nhân tộc còn lại mới kịp phản ứng, cũng cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Sinh tràn ngập rung động, kính nể, cuồng nhiệt!
Không ít người đều cho rằng Thần Tử Cố gia mang theo một loại bí bảo nào đó.
Hắn là truyền nhân của Trường Sinh thế gia, có được loại vật này cũng không có gì lạ.
“Vậy mà không chết, vận khí không tệ.” Cố Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt giống như có chút không hài lòng.
Vừa rồi hắn thuần túy cảm nhận được sát ý của tên Thiên Thần cảnh này, đang muốn thử một chút xem uy lực thiên phú thần thông của mình thế nào.
Cũng may không khiến hắn thất vọng.
Một chút mất tập trung, Thiên Thần cảnh cũng bị trọng thương, thậm chí vẫn lạc.
Dường như đám người không phát hiện đây là thần thông, cho rằng chỉ là bí bảo gây nên.
Như thế cũng tốt!
Lời này, càng khiến một đám Hoàng tộc Thái Cổ sợ hãi, cảm giác thần hồn sắp nổ tung!
Mà lúc này Thiên Hoàng Nữ đạt được một tia thở dốc, thân thể nhanh chóng rút lui ra ngoài, nhưng thương thế trải rộng trên Thiên Hoàng thân vẫn khiến người ta sợ hãi.
Một đạo ma quanh tịch diệt màu đen vừa rồi khiến sau lưng nàng ta phát lạnh, tim đập vô cùng nhanh.
Thậm chí suýt chút vận dụng vật bảo mệnh.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Sinh tràn ngập sợ hãi, không dám tin và nghĩ mà sợ.
Sau đó chính là đau lòng, phẫn nộ!
Thiên Thần cảnh di lão, cho dù trong tộc bọn họ cũng là trụ cột vững vàng, có thể trấn áp một phương.
Lúc này lại gần như bị phế!
Nhưng... bản thân đánh không lại hắn, còn không có sức hoàn thủ nữa!
Trong nội tâm nàng ta sợ hãi, sinh ra tuyệt vọng.
“Vì sao...”
“Vì sao... Hắn lại mạnh như vậy! Ta là Thiên Hoàng thân, lực lượng huyết mạch không ai có thể so sánh.”
Bản thân có được sáu thành tinh khiết của máu Chân Hoàng!
Ngày xưa rốt cuộc Thái Cổ Thần Hoàng mạnh đến cỡ nào?
Thân là Thiên giai hung thú, xưng bá tại phương thiên địa này.
Nhất là một đầu mạnh nhất có tên là Chân Hoàng kia, càng có thể chém giết Chân Long, khiêu chiến Tiên Vương.
Cho dù bây giờ nàng ta là Hoàn Nhất cảnh lục chuyển, nhưng cũng vượt qua hai đại cảnh giới, có thể giao phong với Chân Thần Cảnh!
“Hỗn Độn Thể thật không thể địch... Đạo ma quang màu đen vừa rồi, tuyệt không phải bí bảo gì...”
“Rất có thể là một loại thiên phú thần thông của hắn!”
Trong nội tâm nàng ta càng thêm tuyệt vọng.
Cố Trường Sinh kinh khủng, giống như một tòa ma sơn không thể vượt qua!
Đặt trên đỉnh đầu tất cả mọi người!
Trong mắt Cổ Đế Tử bắn ra hai đạo thần mang, khí tức chấn động, cuối cùng lại trở nên yên ắng.
Sắc mặt đám tùy tùng bên cạnh hắn ta đã trắng bệch, có chút sợ hãi.
Mạnh như đại nhân của bọn họ, cũng không dám nói có thể dễ dàng đánh bại Thiên Hoàng Nữ.
Nhưng Thần Tử Cố gia lại có thể!
“Lúc này không dễ giao phong, chờ ta đại thành một thuật kia...”
Cổ Đế Tử nhìn thân ảnh áo trắng kia một cái thật sâu.
Sau đó quay người rời đi!
Không mang theo bất cứ do dự nào!
Trong lòng rất may mắn vì bản thân không động thủ, khóe miệng Doanh Nhiếp đều là cười khổ, trước đây tại thánh mộ Bắc Hoang, hắn ta cũng bị Cố Trường Sinh tuỳ tiện nghiền ép như vậy.
Đây chính là quái vật!
Sinh cùng một thời đại với hắn, những người còn lại có thể bật lên thế nào nữa?
Lập tức!
Hắn ta cũng không chút do dự, trực tiếp rời đi!
Cảnh tượng như vậy, rơi vào trong mắt đám tu sĩ còn lại, lập tức trở nên càng thêm rung động.
Cổ Đế Tử!
Đây là một vị quái thai thời cổ đại của Cổ Đế tộc, chế trụ một thế đạo, cảm thấy mình không cách nào bước vào đỉnh phong!
Cho nên tự phong ấn chính mình, chuẩn bị chứng đạo tại một thế này....
Không cần nhiều lời, hắn ta tuyệt đối là kinh khủng vô biên.
Nhưng hiện tại cũng rút lui, không có dự định giao thủ với Thần Tử Cố gia!
Doanh gia Đạo Tử cũng là như thế!
Trường Sinh Doanh gia, đó cũng là thế lực kinh khủng nhất tại ba ngàn đạo vực.
Truyền nhân của thế lực này tuyệt đối có thực lực cùng một cấp bậc với Thiên Hoàng Nữ.
Nhưng hắn ta cũng trực tiếp rút đi, bởi vậy có thể thấy được, uy thế của Thần Tử Cố gia khủng bố đến mức nào!
Tên một người, không người dám động!
“Thế nào, không đi, thật sự muốn chết sao?” Cố Trường Sinh cười khẽ, nhìn về phía đám người Thái Cổ đang sợ hãi, nhưng vẫn không rời đi!
Lúc này, rất nhiều Thái Cổ di lão đã phản ứng lại, vội vàng bảo vệ Thiên Hoàng Nữ. Cho dù thế nào, nàng ta không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì được!
Đám Chí Tôn trẻ tuổi còn lại cũng tê cả da đầu, có cảm giác sợ hãi vì bị tồn tại khủng bố như vậy để mắt tới.
Ngay từ đầu, bọn họ cho rằng Thiên Hoàng Nữ không địch lại, nhưng cũng phải trải qua mấy ngàn chiêu long tranh hổ đấu mới bại trận.
Nhưng kết quả này... Khiến bọn họ kinh dị, không thể tin được.
“Thần Tử Cố gia, tự hỏi nhiều năm như vậy, Hoàng tộc Thái Cổ và Trường Sinh thế gia ở chung hòa thuận, không có...”
Một tên lão giả của hoàng tộc Thái Cổ cảnh giác, chuẩn bị mở miệng, lấy lễ phục người.
“Cút!”
Nhưng Cố Trường Sinh trực tiếp ngắt lời ông ta, vẻ mặt mang theo lơ đễnh.
Lúc này không giết được Thiên Hoàng Nữ.
Bởi vì nàng ta có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, ngoài ra tuyệt đối còn có người hộ đạo cấp bậc chí cường.
Nhưng giết đám lão giả Chân Thần Cảnh này vẫn rất nhẹ nhàng.
Bị quát cút đi, mặc dù sắc mặt lão giả này rất không cam lòng, phẫn nộ, nhưng không dám phát tác.
Đến Thiên Thần cảnh cũng suýt chút vẫn lạc, ông ta nói những lời kia đã tạo nên nguy hiểm tính mạng!
“Chúng ta đi!”
Mấy vị Thái Cổ di lão còn lại quả quyết, mang theo Thiên Hoàng Nữ và một đám chí tôn trẻ tuổi rời đi, không hề dừng lại!
Tử tù tràng khoảng mấy ngàn người, trong nháy đã có một nửa tu sĩ rời đi.
Những người ở lại, đều là thế lực của Nhân tộc, dùng vẻ mặt kính sợ, sùng bái nhìn về phía trước.
“Thần Tử, hôm nay xin đa tạ ngài.”
Lúc này vị lão giả áo xám, tu vi Thần Vương Cảnh toát mồ hôi lạnh, sau đó chắp tay nói cảm ơn Cố Trường Sinh.
Nếu nhiều Hoàng tộc Thái Cổ như vậy đồng loạt nổi lên, ông ta đúng là không biết nên làm cái gì.
Người mạnh nhất ở đây, ngoại trừ ông ta ra, cũng chỉ có vài tên cường giả Thiên Thần cảnh mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận