Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 128: Chúc Mừng Thần Tử Lấy Được Vô Thượng Tạo Hóa, Ước Định Với Diệp Minh Nguyệt

Trảm Tiên Chi Thuật!
Đây là công phạt chi pháp mạnh nhất của Thái Cổ Tiên Đình!
Trên chém Tiên Vương, phía dưới chặt nghịch tiên.
Thời kì Thái Cổ, Tiên Đình thống ngự Tiên Vực, vô số thế lực chí cường, ai cũng thần phục.
Cho dù mạnh như vạn tộc Thái Cổ, cũng phải đền tội trước tiên cung!
Đầu lâu như mưa trút xuống...
Có thể thấy được tiên thuật này có tiên uy đáng sợ.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng rõ ràng, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, cho dù đạt được môn truyền thừa này, muốn hoàn toàn thi triển còn rất khó khăn, đừng nói đến chuyện hiển hiện uy lực kinh thiên tromg hình ảnh vừa rồi.
Sau đó còn cần không ngừng học tập cảm ngộ, bởi vì trong đó có rất nhiều huyền diệu liên quan đến thực tế.
Cũng không phải đơn giản là nhìn xem một đạo tiên quang hiển hiện chém tới, là có thể tiêu diệt tất cả sinh cơ.
Nhưng...
“Trảm tiên chi quang, đạo pháp này khiến ta nhớ tới một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết kiếp trước, Trảm Tiên Phi Đao vừa ra, tất có người chết, uy lực kinh khủng tuyệt luân. Có lẽ sau này ta có thể thử luyện chế một thanh phi kiếm, giấu kín trảm tiên chi quang trong đó.”
“Phi kiếm vừa ra, quần tiên giai vẫn! Thần thông và thần binh, thật ra đều trong một ý nghĩ.”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh có chút suy nghĩ, sau đó từ không trung rơi xuống.
Phi Tiên Lâu sau lưng sớm đã hóa thành một mảnh tro tàn tiêu tán.
Nhìn một màn này, sắc mặt tất cả các tu sĩ trong cổ thành Vọng Nguyệt vô cùng rung động và phức tạp.
Ai cũng không ngờ cuối cùng sẽ có một màn như thế.
Hơn nữa.
Trước đó có khí tức đáng sợ như cách vô số năm tháng truyền đến, thật sự khiến tim bọn họ đập nhanh, đến chuyện vì sao Phi Tiên Lâu lại sụp đổ, bọn họ cũng không dám phỏng đoán quá nhiều.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Cố Trường Sinh tràn ngập tôn kính, chỉ ngần ấy tuổi, đã quấy ngàn vạn phong vân.
Tối nay!
Toàn bộ tu sĩ trong cổ thành Vọng Nguyệt đều chăm chú nhìn hắn, đây là chuyện trước đó không ai nghĩ tới.
“Thần Tử Cố gia thật là đáng sợ...”
“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau khi tin tức hôm nay truyền ra, Thần Tử Cố gia... Sẽ có danh xưng người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.” Rất nhiều tu sĩ không khỏi cảm thán, nhất là thế hệ trước, vẻ mặt lộ ra sợ hãi thán phục và kiêng kị.
“Phi Tiên Lâu hóa thành tro tàn, về sau sẽ không còn nữa, haiz, đáng tiếc, sau này sẽ không còn cơ hội như hôm nay...”
“Tối nay đám Chí Tôn trẻ tuổi không chạy Phi Tiên Lâu, không biết sẽ hối hận như thế nào.”
“Đúng vậy, cho dù như thế nào, hôm nay tất cả mọi người đều đạt được tạo hóa, đám Chí Tôn trẻ tuổi tiến vào bên trong càng đạt được lợi ích.”
“Nhưng so với Thần Tử Cố gia.. Hắn càng có vẻ sâu không lường được, khiến người cùng thế hệ tuyệt vọng, hơn nữa không ai biết rõ hắn đã thu hoạch được tạo hóa gì ở trong đó.”
“Đúng vậy, nhìn bóng lưng của Thần Tử Cố gia cũng khiến người ta hãi hùng khiếp vía... Thế hệ trẻ tuổi mạnh đến tình trạng này, cũng là vạn cổ không một.”
Vô số tu sĩ rung động, không ngừng nghị luận.
Chuyện xảy ra tối nay quá mức xung kích và có tính chấn động, chỉ cần truyền ra, tất nhiên sẽ khiến vô số thế lực kinh hãi.
Chém giết thiên kiêu của Đọa Long Lĩnh.
Sau đó dẫn động đại đạo chi đồ, thiên địa đạo âm, quang hoa vạn trượng.
Càng phá vỡ ghi chép vạn cổ của Phi Tiên Lâu, từ đó lấy được cơ duyên tạo hóa vô thượng.
Phi Tiên Lâu đã hóa thành tro tàn đổ sụp.
Mỗi tin tức, đều mang tính chất bạo tạc.
Ba ngàn đạo vực không có bất kỳ thế lực nào ngồi yên được.
“Có Thần Tử Cố gia tại, chỉ cần nửa đường không vẫn lạc, tương lai Trường Sinh Cố gia tất sẽ trở thành thế lực rất cường đại ở Tiên Vực, nói không chừng sẽ giống với Thái Cổ Tiên Đình vô số kỷ nguyên trước tại ba ngàn đạo vực, ngàn vạn hạ giới phụ thuộc.”
Rất nhiều tu sĩ vừa rung động, vừa khâm phục và hâm mộ.
Sau đó!
Rất nhiều Chí Tôn trẻ tuổi và không ít tu sĩ của nhân tộc cùng hướng về phía Cố Trường Sinh nói: ‘Chúc mừng Thần Tử lấy được vô thượng tạo hóa.”
“Chúc mừng Thần Tử lấy được vô thượng tạo hóa.”
...
Những lời nói này đồng thời vang lên, dường như đã bao trùm lên tiếng nghị luận của tất cả tu sĩ trong thành.
Sắc mặt đám người hoàng tộc Thái Cổ rất khó coi, nhất là một đám thiên kiêu trẻ tuổi, hận không thể lập tức phất tay áo rời đi.
Nhưng người dẫn đầu không hành động, bọn họ cũng không dám.
“Đại đạo chi tranh, trăm tàu tranh lưu, lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi...”
“Sau này... Sẽ càng thêm xán lạn sáng chói...”
Cổ Đế Tử khẽ lắc đầu, sau đó thân ảnh hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất tại ngoài thành.
Vẻ mặt Kim Bằng vô cùng kiêng kỵ, tự biết không tranh nổi với Cố Trường Sinh, phù diêu mà lên, hóa thành bản thể, hiện ra kim quang biến mất không thấy gì nữa.
Giữa hắn ta và Cố Trường Sinh không oán không thù.
Hắn ta cũng không tin Cố Trường Sinh sẽ tìm hắn ta gây phiền phức.
Đám người Cổ Thần Mục, Sở Thanh Huyền đến đây, vẻ mặt cuồng nhiệt nói, “Chúc mừng công tử thu hoạch được vô thượng tạo hóa.”
Bọn họ ở bên ngoài nhìn rất rõ ràng.
Công tử vô cùng cường đại, có thể nói vượt xa người cùng thế hệ.
Nhìn bọn họ, Cố Trường Sinh khẽ lắc đầu nói, “Ở trước mặt ta, các ngươi không cần đa lễ.”
Sau đó, lại vuốt cằm nhìn đám người vừa chúc mừng hắn nói, “Chuyện hôm nay, đúng là may mắn, chư vị đồng đạo không cần khách khí.”
Vẻ mặt hắn tự nhiên không màng danh lợi, khiêm tốn như ngọc, khiến trong lòng mọi người tán thưởng.
Thần Tử Cố gia, phong độ tuyệt thế như thế, chính là trích tiên nhân a.
Diệp Minh Nguyệt đi tới, áo bào màu xám rộng lớn khó che giấu được vóc dáng mê người, dung nhan giống như ảo mộng, cười nói, “Trường Sinh đạo huynh đúng là lợi hại, Minh Nguyệt thật sự bội phục. Nhưng không biết Minh Nguyệt có thể may mắn mời Trường Sinh đạo huynh tham gia thọ yến hai mươi tuổi của Minh Nguyệt không?”
“Thọ yến của Minh Nguyệt công chúa, Trường Sinh chắc chắn sẽ đến.”
Nghe vậy, Cố Trường Sinh cười nói, rất yêu thích nữ tử thẳng thắn tự nhiên như Diệp Minh Nguyệt.
Diệp Minh Nguyệt cười ngọt ngào, khiến vô số tuấn kiệt trẻ tuổi âm thầm nhìn theo nàng say mê, sau đó lại là tinh thần chán nản.
Hai người trai tài gái sắc, đúng là tuyệt phối!
Hơn nữa!
Nói đến bối cảnh sau lưng bọn họ, tại ba ngàn đạo vực đều là kinh khủng nhất.
Trường Sinh thế gia, tiên triều bất hủ.
“Vậy thì tốt, một lời đã định, mong rằng nửa năm sau Trường Sinh đạo huynh sẽ không quên.”
Diệp Minh Nguyệt vừa cười vừa nói, “Nếu đến lúc đó ngươi không đến, Minh Nguyệt sẽ thương tâm. Trường Sinh đạo huynh cũng đừng trở thành một người phụ tâm nha.”
Vừa nói xong.
Diệp Minh Nguyệt cũng không đợi Cố Trường Sinh trả lời, liền dẫn một đám tùy tùng Chí Tôn tuổi trẻ sau lưng, hóa thành cầu vồng rời đi.
Chỉ có một tiếng cười khẽ, từ xa truyền đến.
Cố Trường Sinh lắc đầu, nửa năm sau?
Chắc hẳn hắn sẽ không quên.
“Công tử, người này muốn giải quyết thế nào?”
Cổ Thần Mục áp giải Cổ Tháp Mộc, người phản bội tộc Cổ Thần tới.
Tên Cổ Thần nhị tinh này sớm đã bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, vô cùng tuyệt vọng, hoảng sợ.
Trước đây đầu quân cho Đọa Long Lĩnh, mặc dù hắn ta đã dự đoán được kết cục này, nhưng lúc thật sự xảy ra, hắn ta mới thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là hối hận, sợ hãi.
“Thần Tử, tha... Tha mạng...” Hắn ta không ngừng cầu xin tha thứ, bị dọa sắp chết.
“Giết, răn đe.”
Cố Trường Sinh không hề bị lay động, nhìn thoáng qua hắn ta, thản nhiên nói.
“Vâng, công tử.”
Cổ Thần Mục lập tức lộ ra ý cười vui vẻ, vỗ ra một chưởng, Cổ Tháp Mộc Chân Thần Cảnh không hề có sức chống cự nào, liền hóa thành huyết vụ, hình thần câu diệt.
Một màn như thế, khiến không ít tu sĩ xung quanh sau lưng phát lạnh, lúc này mới nhớ tới, mặc dù dáng vẻ của vị Thần Tử này siêu nhiên như tiên, nhưng tính cách vẫn là sát phạt quả đoán.
Không chỉ giết chết thiên kiêu của Đọa Long Lĩnh, còn luyện thành tro tàn, lấy Chân Long chi huyết trong đó ra.
Thủ đoạn và tâm tính như thế, sao có thể là người lương thiện được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận