Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 583 - Siêu thoát cảnh giới, năm bước thôi diễn, con đường tương lai (2)

“Dưới đại kiếp nạn khủng bố này, Thần Tử Cố gia thành đạo?”
"Thật sự không ngờ sẽ nhanh như vậy, nhưng với thiên tư của hắn thì nên như thế.”
“Cùng thời đại với hắn, mọi người đều không thấy được một tia hy vọng, ngày xưa cùng nhau tranh phong, nhưng hiện tại hắn đã thành Đế... "
"Xem ra ngay cả mấy vị tồn tại Cấm Kỵ Chung Cực Chi thành cũng tranh không nổi.”
Các âm thanh vang lên trên Nguyên Thủy Chi Lộ, tin tức từ thành thứ nhất truyền đến Chung Cực Chi thành, khiến vô số thiên kiêu rung động.
Người đi theo của Cố Trường Sinh, đám người Đạo Cực Tiểu Thánh Quân, Doanh Gia Đạo Tử mang theo sùng bái và cuồng nhiệt cực lớn.
Xoẹt!
Hư không chấn động, một con đại bằng màu vàng hiển hóa chân thân trong Tinh Không, toàn thân như đúc bằng hoàng kim, rực rỡ lóa mắt, đúng là truyền nhân của Kim Sí Đại Bằng Tộc.
Hắn vừa chém giết sống chết với một kẻ địch lớn xong, người đầy vết thương, giờ phút này cảm giác được hơi thở trong thiên địa, ngây người tại chỗ.
Hắn âm thầm đặt quyết tâm, muốn bắt kịp người kia đã mạnh đến không thể tưởng tượng.
Mọi người không có cả tư cách ngước nhìn.
Ầm!
Ngay lúc này, trong mảnh Tinh Không này vang tiếng nổ điếc tai, đó là thanh thế đại đạo va chạm, vô số quy tắc đan vào.
Một con đường màu vàng vô cùng rực rỡ từ sâu trong vũ trụ hắc ám vươn tới.
Một thân hình thon dài mặc áo trắng ẩn trong hơi thở Hỗn Độn cất bước đi tới, tựa như Tiên Đế tuần không gian, Chân Long, Tiên Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân hiển hóa, vạn linh vòng quanh.
Hơi thở khủng bố giống như sánh vai khung trời, đứng ở tận cùng vũ trụ.
"Cố... Trường Sinh... "
Kim Bằng toàn thân run rẩy, xoe tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng này.
Nhưng mà rất hiển nhiên Cố Trường Sinh không có chú ý hắn, hoặc là chú ý tới, cũng không để ý.
Cố Trường Sinh một bước lướt qua, không gian mơ hồ, đi hướng sâu trong Nguyên Thủy Chi Lộ.
Dọc đường đi, nhiều tồn tại cổ xưa bị kinh động, tiến đến bái kiến, không thể không kính.
Cố Trường Sinh nhẹ gật đầu, hắn tới đây tự nhiên là có mục đích.
Nếu hắn đã thành Đế thì không cần chinh chiến Đế lộ nữa.
Đám thiên kiêu Cố gia trên con đường không cần phải đổ máu tạo thêm thương vong nữa.
Nếu bọn họ muốn, Cố Trường Sinh sẽ ra tay mang họ về ba nghìn Đạo Vực.
Dưới Tinh Không, trước tòa thành trì to lớn hùng vĩ nguy nga, Cố Trường Sinh cất bước mà đến, bỗng nhiên dừng bước.
Chỗ tường thành, hắn cảm giác hơi thở thân thiết rất quen thuộc, trên mặt không kiềm được lộ ý cười ngạc nhiên.
“Nô gia xin chào Trường Sinh Đại Đế.”
Chưa thấy mặt đã nghe âm thanh.
Âm thanh tựa như suối chảy róc rách, cho người cảm giác tâm tĩnh thần ngưng.
Một tuyệt sắc giai nhân đứng chờ dưới tường thành, giống như sớm biết hắn sẽ tới đây.
Thân hình yểu điệu, eo nhỏ một bàn tay ôm hết.
Linh bào tơ gấm màu ánh trăng trắng, tóc dài đen mun rũ xuống thắt lưng.
Mắt sáng mi cong, ngoẻn miệng cười, trên dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp, từng cử động đều lộ ra khí chất quyến rũ chúng sinh.
Ngân hà rũ xuống, trăng như nhô lên từ sông lớn, trước tòa thành lớn một mảnh trống trải.
Muôn vàn khí tượng, bao la hùng vĩ lạ thường.
Từng đợt ánh sao chiếu xuống, tựa như hạt bạc, rực rỡ lấp lánh.
“Nô gia kính chào Trường Sinh Đại Đế.”
Nữ nhân đẹp tuyệt trần con mắt sáng chớp nhẹ, trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc mang theo ý cười.
Dáng vóc yểu điệu dưới lớp tơ gấm màu ánh trăng trắng tăng thêm ba phần thanh tú xinh đẹp.
Nàng là Ma Nữ của Xiển Thiên Giáo.
Cố Trường Sinh cũng không ngờ nàng sẽ chờ mình tại đây, hắn từ trong Tinh Không đáp xuống tường thành, thu lại Đế uy.
Nhưng uy thế khủng bố vẫn khiến tất cả tu sĩ trong tòa thành cổ không tự chủ được tâm sinh sùng bái, không kiềm được muốn quỳ xuống.
Cố Trường Sinh mỉm cười hỏi:
“Sao nàng biết ta sẽ tới đây?"
Hắn chẳng còn uy áp vô địch lúc thành đạo, dịu dàng mà tự nhiên vén tóc đen bên tai nữ nhân.
Ma Nữ cười nói:
"Đây là trực giác, không cần đoán thì nô gia vẫn biết.”
Trên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết lộ ý cười giống như có thể họa loạn chúng sinh, khiến tu sĩ tâm tình chập chờn, đạo tâm bất ổn.
Một khoảng thời gian không gặp, tu vi của nàng hiện giờ đã là cảnh giới Đại Thiên Tôn.
Ngày xưa nghe Cố Trường Sinh biến mất từ di tích Tiên Cổ, nhiều tu sĩ ba nghìn Đạo Vực đều đinh ninh hắn sẽ chôn xác tại đây.
Nhưng nàng kiên định cho rằng, Cố Trường Sinh sẽ không sao hết, nàng đợi hắn thật lâu mới bước lên Đế lộ.
Khi lại nghe được tin tức của Cố Trường Sinh thì hắn đã đột ngột có mặt ở Nguyên Thủy Chi Lộ, thực lực ngập trời, một đường đẩy ngã, quét ngang vô địch.
Đồ Chuẩn Đế, vào thiên kiêu Cấm Kỵ, tiến bảng Đế, đi Sơn Hải thành tiến hành tập luyện cuối cùng.
Mấy năm ngắn ngủi, lại gặp mặt, hắn đã thành tựu Đế vị.
Tất cả điều này khiến trong lòng Ma Nữ cũng hơi hoảng hốt.
Ngày xưa, nếu không phải trùng hợp tình cờ đi hạ giới, nàng lại trùng hợp bị hắn chuốc uống cốc Túy Tiên Đảo thì đã không có việc hiện tại.
Ma Nữ không thể không thừa nhận, duyên phận này thật là diệu không thể tả.
Người trong lòng của nàng thật là cường đại đến khó tin.
“Nói cho ta nghe mấy năm qua nàng đã trải qua những gì.”
Cố Trường Sinh cười cười, ôm eo nhỏ của nàng, cất bước, thoáng chốc rời khỏi đây.
Đế uy bao phủ nguyên tòa thành lớn chậm rãi tán đi, vô số tu sĩ tâm thần chấn động, khó mà bình tĩnh.
Tinh nguyệt u lãnh, vũ trụ trống trải.
Cố Trường Sinh mang theo Ma Nữ sóng vai đi trong Tinh Không, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
Mấy trăm vạn dặm không thấy bóng người.
Đương nhiên, cảm giác được hơi thở hiện tại của Cố Trường Sinh thì không ai dám tùy tiện tới gần.
Ma Nữ kể cho Cố Trường Sinh nghe những gì mình trải qua suốt mấy năm nay, không che giấu lo lắng và nhớ nhung của mình.
Nàng là dạng nữ nhân to gan mà thẳng thắn.
Nếu không thì đã chẳng trực tiếp cướp nam nhân với khuê mật thân thiết của mình.
Chinh chiến Đế lộ nguy hiểm biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận