Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 500 - Đế lộ nhiều tàn khốc, thiên kiêu thành xương khô, nhân quả của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân (2)

Xích Vương vốn còn cười điên khùng bỗng sửng sốt, sau đó sắc mặt thoáng chốc lạnh lẽo:
"Thái Thượng!"
“Thái Thượng Tiểu Đạo Quân!”
“Không ngờ là hắn!”
“Vị tồn tại Cấm Kỵ đó cực kỳ thần bí, đạo pháp vô biên, tử khí mênh mông ba vạn dặm, trong nơi tập luyện từng tự hóa một mảnh tịnh thổ, rất nhiều năm tháng chưa từng nghe tin tức, nghe nói tự phong mình lại.”
Lúc này, rất nhiều tu sĩ mới phản ứng lại, trợn to mắt, vô cùng rung động.
Đây lại là một vị tồn tại Cấm Kỵ, cực kỳ thần bí!
Chỉ có số ít người từng gặp Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đánh với người khác, đối phương cùng là tồn tại Cấm Kỵ, trận chiến ấy đạo âm truyền khắp vạn dặm, tử khí mênh mông cửu trọng thiên, suýt chút lật tung một phương cổ địa.
Cuối cùng, đối thủ của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân rút đi.
Rất nhiều người đều suy đoán là hắn thắng.
Không chút nghi vấn, thực lực của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân rất cường đại, không kém gì Xích Vương.
Nhưng hiện giờ nhiều người lộ biểu cảm kỳ lạ, dù sao Cố Trường Sinh mới vừa đánh bại Xích Vương, bày ra sức chiến đấu khủng bố khiến người lòng run rẩy.
Hắn tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất Nguyên Thủy Chi Lộ hiện nay mà mọi người biết.
Dù là Vẫn Tiên Ma, nhiều người suy đoán cùng lắm mạnh ngang ngửa Cố Trường Sinh.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân ra mặt là định chiến một trận sao?
Nhưng nhiều người sửng sốt, chú ý thấy trên người Thái Thượng Tiểu Đạo Quân trói sáu sợi xích màu vàng.
Hắn cũng vượt qua nhiều khu vực đến đây!
"Đạo huynh tới đây là vì chuyện gì?"
Cố Trường Sinh thản nhiên hỏi, trong lòng lại hơi sửng sốt.
Cố Trường Sinh cảm thụ được hơi thở quen thuộc trên người Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, Hồng Mông Ấn của hắn lại khẽ rung.
Loại cảm giác này rất giống với ngày xưa gặp thế của Doanh Nhiếp.
Trên người của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân có thứ khiến Hồng Mông Ấn khát vọng.
Ngày xưa Là Hồng Mông Thủy Khí Căn.
Hiện tại là cái gì?
Cố Trường Sinh có chút tò mò, trong con ngươi bắn ra tiên quang, nhìn ngó bí mật của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Nhưng ngoài người Thái Thượng Tiểu Đạo Quân tỏa ra từng luồng tử ý nhè nhẹ, rất mơ hồ và mông lung, Tiên Đồng luôn có hiệu quả nhưng bây giờ bị ngăn trở.
Điều này khiến Cố Trường Sinh càng lấy làm lạ.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân mỉm cười chua xót nói:
"Có một chuyện không rõ, muốn xin hỏi đạo huynh.”
Khuôn mặt Thái Thượng Tiểu Đạo Quân bình hòa, tràn ngập đạo ý, giống như Đạo Tiên thời cổ.
"Chuyện gì?" Cố Trường Sinh nhìn hắn, hỏi.
“Đạo huynh đã từng thấy bóng người này chưa?”
Trên đầu Thái Thượng Tiểu Đạo Quân bốc lên khói xanh biến ra một bóng người, khuôn mặt dần dần rõ ràng, mặc áo đạo, ngồi trên đỉnh núi.
"Doanh Nhiếp?" Cố Trường Sinh hơi híp mắt lại, hắn tự nhiên nhận ra bóng người này, là người đi theo của hắn trong ba nghìn Đạo Vực.
Đạo Tử của Trường Sinh Doanh gia.
"Xem ra đạo huynh nhận được, vậy thì tốt rồi, không lầm nhân quả.” Thái Thượng Tiểu Đạo Quân nở nụ cười.
Nhưng mà giây sau, nụ cười trên mặt Thái Thượng Tiểu Đạo Quân biến mất, khóe miệng có chút lạnh lùng, vung tay áo, khung trời chấn động, nháy mắt kéo dài mở rộng, giống như một phương thế giới to lớn.
Ầm ầm!
Thiên địa đại đạo rung nhẹ, tử khí bao la vô tận che lấp khung trời, vô biên vô hạn, thoáng chốc phủ hướng Cố Trường Sinh.
Tất cả mọi người biến sắc, không ngờ rằng Thái Thượng Tiểu Đạo Quân nói đánh liền đánh, không có bất cứ dấu hiệu.
Xoẹt!
"Thú vị."
Cố Trường Sinh búng ngón tay, đầu ngón tay hiện ra một giọt máu đen thui, đến từ Xích Vương.
Khoảnh khắc búng ra trời sụp đất nứt, hiện ra các hư ảnh thần ma quay quanh giọt máu, thoáng chốc bắn xuyên qua.
Bùm!
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân lắc nhẹ người, thuật này bị phá vỡ, sau đó không chút nào do dự, trực tiếp quay đầu rời đi, bước chân cực nhanh, đạo văn đan vào, biến mất phía cuối trời.
Nhưng nhiều người kịp nhìn thấy tay áo của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân bị thủng một lỗ, lây dính vết máu.
Không biết là máu của ai.
Hư không mơ hồ, vặn vẹo.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đến nhanh, biến mất cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, không mang theo do dự.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân có một môn thần thông siêu nhanh, trong tích tắc che đậy bóng dáng.
Nhưng phải công nhận, cảnh này khiến rất nhiều người hơi không hiểu ra sao, ngây ra.
“Vậy là... trốn?”
“Hành động vừa rồi của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân là sao?”
“Một kích thăm dò, sau đó cảm giác không địch lại nên rút đi?”
Rất nhiều thiên kiêu lần lượt suy đoán, thực lực của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân là không thể nghi ngờ, hắn là tồn tại Cấm Kỵ ngang hàng với nhóm người Xích Vương.
Trên Nguyên Thủy Chi Lộ, không ai dám nói có thể dễ dàng áp chế Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Nhưng sau khi cùng Cố Trường Sinh đánh một kích thăm dò, rõ ràng Thái Thượng Tiểu Đạo Quân ở thế yếu, tay áo bị đánh thủng một lỗ.
Kết quả là Thái Thượng Tiểu Đạo Quân lầm lũi đi luôn, chẳng còn vẻ ung dung thản nhiên như vừa rồi.
Tuy hành vi này khiến bọn họ cảm thấy hơi... mất mặt.
Nhưng so sánh với Xích Vương bị Cố Trường Sinh đánh bại, đạo tâm vỡ nát thì hành vi của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân chẳng đáng gì.
Mắt Cố Trường Sinh lóe tia sáng kỳ lạ, không truy kích Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Tên này thông minh hơn Xích Vương nhiều, một kích vừa rồi chỉ thăm dò thực lực hiện có của mình.
Nếu trạng thái của chính mình không tốt thì Thái Thượng Tiểu Đạo Quân chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng phỏng chừng kết quả nhận được đã hù sợ hắn, cho nên dứt khoát đi luôn, rất là quyết đoán
“Chết hay thần phục?" Cố Trường Sinh nhìn về hướng Xích Vương, nét mặt rất thản nhiên, nhưng lộ ra ý vị không cho phép chống đối.
Xích Vương cắn răng, có thể cảm thụ được sát khí của Cố Trường Sinh.
"Ta không tin ngươi có thể giết ta."
"Huống chi cho dù chết thì ta cũng không thể nào chịu nhục bởi ngươi!”
Mặc dù thua trận nhưng Xích Vương không cam lòng.
Hắn cũng biết rõ, cùng là tồn tại Cấm Kỵ, có nhiều thủ đoạn giữ mệnh, rất khó giết đối phương, trừ phi là thực lực nghiền nát.
Huống chi, hắn còn có được thiên phú siêu mạnh là thân thể bất tử.
Xích Vương Lục Quan mà tuyệt thế, thiên phú khủng bố đến vô biên, ngay cả Tiên Vương Chuyển Thế Thân cũng phái người đi ám sát hắn, không sợ nhân quả lớn vào người.
Xích Vương ôm dã tâm và quyết đoán thành tựu Tiên Vương!
Bắt hắn thần phục Cố Trường Sinh? Hoàn toàn toàn không thể nào!
"Không thần phục, vậy chết đi.”
Ngữ khí của Cố Trường Sinh không thay đổi, nhấc chân bước lên, đẩu chuyển tinh di, hư không mơ hồ, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Xích Vương, định thật sự xóa sổ hắn.
Xích Vương lộ vẻ giận dữ, lại lần nữa dâng lên chiến ý, biển máu ngập trời:
“Cố Trường Sinh, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận