Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 740 - Kinh nghiệm của người tiến lên thất bại, dự cảm trở thành chân chính Đế

Nếu không phải ngày xưa Thanh Ngưu được chủ nhân đưa đi ra thì nó tuyệt đối không thể rời khỏi chỗ khủng bố đáng sợ nhất, hắc ám nhất, tuyệt vọng nhất.
Hiện giờ, Thanh Ngưu nhìn thấy hy vọng từ trên người Cố Trường Sinh, là hy vọng lớn hơn tất cả người đi trước, lực lượng phá vỡ lồng giam thật sự.
"Trường Sinh Thiên Đế, Lão Ngưu có một chuyện muốn xin, nếu ở nơi cuối cùng đó người trông thấy chủ nhân của ta thì xin ra tay giúp một phen, ta có thể cảm giác được, hắn tuy rằng hóa đạo nhưng không thật sự biến mất. Hắn còn để lại ấn ký cuối cùng, không bị thiên địa xóa đi... " Thanh Ngưu vô cùng thương cảm nói, trong con mắt nhân tính hóa biểu lộ cảm xúc chân thực, dường như muốn rơi lệ nhưng cố kiềm nén.
“Vùng đất cuối cùng là nơi nào? Thái Thượng mà ta trông thấy cuối cùng đi tới chỗ đó?” Cố Trường Sinh hơi trầm mặc giây lát, ra tiếng hỏi, ngay cả tồn tại tình nghi cao hơn Đế cũng ở lại nơi đó.
Vậy thì hắn hiện tại có thể làm được gì? Hơn nữa đến cảnh giới như bây giờ, Cố Trường Sinh mà đồng ý thì đó là đại thế khó mà sửa đổi, là nhân quả cấp độ Thiên Đế.
Cố Trường Sinh không biết sẽ phát sinh cái gì.
Thiên Đế không dễ hứa hẹn, mọi người đều rõ ràng điểm này.
Thanh Ngưu cũng biết điều đó, nếu không thì đã chẳng tốn công tốt sức dụ Cố Trường Sinh đến thời đại trước vạn cổ, cho hắn nhìn thấy cảnh tượng Đạo Tông trước vạn cổ phồn thịnh nhất.
Thanh Ngưu trả lời:
“Đó là nơi đầu tiên tất cả người mạnh nhất trong thiên địa đều sẽ đến, là chốn về của bọn họ, là chiến trường của những người đi trước. Thiên Đế, cuối cùng rồi ngài cũng sẽ đi.”
Tất cả người mạnh nhất trong thiên địa?
Kẻ mạnh nhất trong thiên địa có khác gì với ngọn nguồn máu đen kia không?
Chẳng phải cùng một nhóm người sao?
Chính mình cuối cùng cũng sẽ đi?
Nghe thấy lời giải thích này, Cố Trường Sinh không có suy nghĩ bao lâu, hắn nhìn thoáng qua Ma Nữ hôn mê bất tỉnh, nói:
“Ta đồng ý thỉnh cầu này của ngươi.”
"Đa tạ Thiên Đế!" Nghe hứa hẹn này khiến Thanh Ngưu kích động, cảm kích, âm thanh có chút phát run, ngày khác không chừng còn có cơ hội được gặp lại chủ nhân một lần.
Tuy Thanh Ngưu có sinh mệnh bất hủ, được chủ nhân ban cho hồn bất diệt, nhưng chỉ có thể cô độc lang thang trong sông dài thời gian, không còn gặp thanh niên đạo nhân dưới cây ngày xưa, không được thấy ý cười ung dung thản nhiên treo bên môi hắn.
Giờ phút này, nghĩ đến những điều này, mắt Thanh Ngưu ứa lệ.
Tuy rằng hy vọng cũng rất xa vời, nhưng chung quy là dành cho nó một tia hy vọng. Trong đêm tối mù mịt rốt cuộc có thể nhìn thấy một tia sáng, hỏi sao không khiến nó kích động, toàn thân run rẩy!
Cố Trường Sinh trầm mặc nhìn tất cả điều này, tuy rằng hắn chỉ trông thấy một ít cảnh tượng trong sông dài thời gian, nhưng cũng hiểu con Thanh Ngưu này và chủ nhân của nó có tình cảm sâu đậm.
Thanh niên đạo nhân cứu nó từ tay đồ tể, làm bạn qua nghìn vạn năm.
Tuy Cố Trường Sinh đến thời đại trước vạn cổ này là ngẫu nhiên, nhưng cũng cho hắn nhìn thấy rất nhiều, ngay cả phương pháp lấy thân hóa đạo siêu thoát, đều thất bại.
Vậy thì siêu thoát chi pháp mà lúc trước hắn thôi diễn có khi nào cũng thất bại?
Giây phút này, Cố Trường Sinh có chút dao động, sản sinh lung lay và hoài nghi con đường của chính mình, một người đi trước có thể sánh vai với hắn, cuối cùng lựa chọn phương thức hóa đạo nhưng không cách nào siêu thoát.
Siêu thoát thật sự là ngõ cụt sao?
Dù sao con đường mà Cố Trường Sinh thôi diễn ra có điểm chung với lấy thân hóa đạo.
“Đạo tâm của ta đang dao động, là vì thấy thất bại của Thái Thượng?” Cố Trường Sinh lẩm bẩm, bỗng con ngươi co rút, thấy cảnh tượng mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng.
Ở nơi đó, Thái Thượng cưỡi Thanh Ngưu đi xa.
Phía trước có sức mạnh to lớn đáng sợ của thiên địa bao phủ, không thể tả, khó mà nhìn rõ.
Dù Cố Trường Sinh ở trong sông dài thời gian đến gần vẫn khó thể xem rõ ràng, nhưng hiện tại bị một loại lực lượng kỳ dị ảnh hưởng, trở nên rõ rệt.
“Con đường thật ra nằm trong vùng đất không thể nói ở thiên ngoại?”
Cố Trường Sinh biết giây phút này là Thái Thượng đang ảnh hưởng nơi đó, khiến hắn có thể trông thấy cảnh tượng trong đó. Có lẽ Thanh Ngưu nói rất đúng, một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, dù mất đi thì cũng nhất định sẽ để lại dấu vết gì đó.
Thiên địa không thể xóa sổ hắn, vũ trụ hồng hoang không chôn hắn được, vạn cổ cũng khó giấu đi bóng dáng của hắn.
Nơi đó có con đường hiện ra, là một con đường mưa ánh sáng rực rỡ, rất mơ hồ, dường như không tồn tại.
Nhưng nó dần bị đạp ra ngay dưới chân những người đi trước, nhuộm máu, dấu chân lộn xộn, xác chết đen ngòm.
Có lửa màu đen rực cháy, có xương cốt sụp xuống.
Cái gọi là thế gian vẫn không có đường, vì nhiều người đi nên mới thành lối mòn.
Cố Trường Sinh nhìn tất cả điều này.
Hắn cảm thụ được khí phách vô thượng của những người đi trước, bôn ba trong mênh mông, không biết chốn về, chẳng biết đi đâu, nhưng cuối cùng đi ra một con đường nghị lực.
Cuối con đường này là cái gì? Là chiến trường sao? Hay là lồng giam?
Cố Trường Sinh muốn xem rõ ràng, nhưng nơi đó càng mơ hồ, bị mưa ánh sáng bao phủ, giống như một cánh cửa, cũng giống như là một thế giới, cũng giống như là một bóng người ngồi xếp bằng, nhưng càng giống một mảnh... chưa biết.
Rất nhanh, cảnh tượng mơ hồ biến mất không rõ.
Ầm ầm ầm!
Giây phút này, dù cách thời gian vạn cổ, không ở cùng một mảnh không gian, chỉ là một vị khách xem, Cố Trường Sinh cũng nghe thấy bên tai có âm thanh khủng bố.
Đó là sóng triều hắc ám đổ ập xuống, mưa ánh sáng màu trắng, sương mù mênh mông màu xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận