Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 536 - Vạn Tiên Sâm Lâm, Tán Hồn Liên, sinh linh Dị Vực xuất hiện

Khi đoàn quân nhóm Cố Trường Sinh rời đi, phương hướng khác, đội ngũ nhóm Xích Vương, Cửu Đầu Vương, Sở Đế cũng bình thường, đi phương hướng khác nhau.
Chung Tằng giải thích cho mọi người:
“Nhân vật lớn bên chúng ta không cách nào rời khỏi Sơn Hải thành, bị bên Dị Vực nhìn chằm chằm, tương tự, nhân vật lớn bên kia cũng bị giám sát gắt gao?”
“Bởi vậy, chỉ có từ chúng ta phụ trách chém giết, khi nhân vật lớn xuất hiện ở chiến trường có nghĩa là đại quyết chiến thật sự bắt đầu."
Cố Trường Sinh hơi hiểu, dù sao trước khi đại quyết chiến, Chân Tiên, thậm chí Tiên Vương ít khi xuất động.
Việc này cũng là hai bên ngầm chấp thuận.
Mấy ngày sau, Đệ Ngũ tiểu đội cưỡi tọa kỵ của mình đi trên sa mạc màu vàng, chạy nhanh đi xa, đến Vạn Tiên Sâm Lâm.
Trận văn kỳ dị bao phủ chân trời, đó là dư ba từ thời kỳ xa xưa mãi không tiêu tan, hiện giờ hóa thành sương mù đen ngòm che kín trời.
Sương mù hùng dũng mênh mông, ở bên trong sinh ra rất nhiều sinh linh cùng hung cực ác, hình dạng quái dị, ra tay với tu sĩ gặp gỡ trên đường, vô cùng khủng bố.
Dọc đường đi, mấy người thường xuyên gặp các sinh linh đột nhiên xuất hiện, hùng hổ ập đến, nhưng bị thành viên trong tiểu đội phản ứng cực nhanh lấy ra pháp khí chém chết.
Sau đó, thi hài của những sinh linh này bị bọn họ nhanh nhẹn thu thập, định trở về Sơn Hải thành sẽ đổi.
Từ việc này, Cố Trường Sinh nhìn ra thành viên của tiểu đội săn bắn thực lực quả thực bất phàm.
Tuy rằng đa số đều là thực lực Đại Đế cảnh hậu kỳ, nhưng không biết đã trải qua bao nhiêu trận sống chết.
Kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
"Nơi này năm đó thật sự là đã chết quá nhiều người.” Tô Nghê Thường nói, nhíu chặt chân mày, vừa bất nhẫn vừa tức giận với cảnh tượng thê lương trước mắt.
Đây là tức giận đối với sinh linh Dị Vực.
Bên Tiên Vực cho tới nay đều chưa từng xâm nhập Dị Vực, dù gộp nó vào ức vạn hạ giới trong Tiên Vực, nhưng họ chưa từng vào sâu.
Chỉ có Dị Vực, qua bao nhiêu kỷ nguyên vẫn không ngừng chiến loạn, như thể không chinh phục Tiên Vực thì quyết không bỏ qua.
“Dị Vực hiếu chiến, quả thực như vậy." Cố Trường Sinh gật đầu, sau đó vung ống tay áo.
Ầm!
Cát bay đá chạy, sa mạc lớn phía trước bị dọn trống một mảng lớn, thần cốt khắp nơi, lấp lánh sáng, đến nay hơi thở thần đạo vẫn bất diệt.
Có quá nhiều, khiếm khuyết rất nhiều, khó phân biệt nằm ở vị trí nào trên người, xương nát vụn.
Năm đó đại chiến thảm liệt, không biết có bao nhiêu sinh vật của hai giới chôn xương trong sa mạc.
Thành viên của Đệ Ngũ tiểu đội hiển nhiên đã sớm quen thuộc những điều này, nét mặt rất là bình tĩnh.
Chung Tằng khẽ thở dài:
“Sa mạc này thật ra là từ xương chất chồng vô số kỷ nguyên, sinh linh vùi thây tại đây bị phong hóa hình thành sa mạc.”
“Sa mạc dưới chân thật ra đều là thi hài?" Cố Trường Sinh nhướng mày, sau đó hiểu ra.
Thật ra ban đầu hắn cũng chú ý tới, khi lớp cát sỏi bên trên bị gió thổi bay sẽ lộ ra thi hài còn chưa phong hóa vùi sâu bên dưới.
Cứ như thế chạy đi, bảy ngày sau.
Mọi người dừng lại trước một con đường màu đỏ máu.
Gần đó là một khu vực hoang vắng cổ xưa rộng lớn không thấy cuối, hoang cầm bay lượn trên trời, phủ bóng đen lớn xuống.
Có dị cầm mọc ba đầu to còn hơn sơn mạch, đặc biệt dễ thấy trong sa mạc bao la.
"Đây là Vạn Tiên Sâm Lâm sao?” Tô Nghê Thường hỏi, cảm giác cánh rừng này ít nhất trăm vạn dặm, từ nơi này xem qua, căn bản không thấy biên giới.
Một tu sĩ nữ giới trong Vạn Tiên Sâm Lâm lắc đầu, mở miệng nói:
"Nơi này chỉ là lối vào của Vạn Tiên Sâm Lâm.”
Vạn Tiên Sâm Lâm, được đặt tên từ thời kỳ Tiên Cổ, từng tổ chức Vạn Tiên Yến tại đây.
Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi Vạn Tiên Yến kết thúc thì không có một người đi ra khu rừng này, trở thành vụ án vạn cổ chưa gỡ bỏ.
Có người nói trong Vạn Tiên Sâm Lâm ẩn giấu mãnh thú kỳ dị đã cắn nuốt vạn tiên.
Mãnh thú kỳ dị kia vô cùng thần bí, không ai tìm được tung tích của nó.
Cũng có người bảo trong Vạn Tiên Sâm Lâm tồn tại không gian thác loạn và dòng sông thời không, năm xưa vạn tiên đi hướng thời không khác nhau.
Có rất nhiều cách nói.
Nhưng theo đời sau tu sĩ đi tìm kiếm, phát hiện Vạn Tiên Sâm Lâm quả thực nguy cơ trập trùng, cũng ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, có thể nói hung hiểm và cơ duyên cùng tồn tại.
Đối với sinh linh Dị Vực thì có thể gặp tu sĩ bên Tiên Vực trong Vạn Tiên Sâm Lâm, tiến hành chém giết mài giũa.
Đệ Ngũ tiểu đội nhận được tin có nhân vật thiên tư ngút trời của vương tộc Dị Vực đến đây rèn luyện.
“Một con suối máu? ’ Cố Trường Sinh nhìn chằm chằm con suối máu cách mấy chục dặm, nó chảy ra ồ ạt, cách thật xa đã ngửi được rèn luyện ở đây.
Dòng chảy của con sông này là từ suối máu chảy qua.
Cố Trường Sinh hơi tò mò, trong Tiên Đồng lóe thần quang, quả thực trong suối máu có thứ gì phát sáng, giống như một đóa hoa sen sắp nở rộ.
Cố Trường Sinh đi qua, nhưng trong lòng hơi cảnh giác, định nhìn xem.
“Tán Hồn Liên?” Chú ý đến cảnh này, Chung Tằng bỗng tái mặt, lập tức lui về phía sau, cực kỳ hoảng sợ hét to:
“Đừng đến gần, không thể chạm vào thứ kia!”
Các thành viên của tiểu đội nghe vậy cũng xanh mặt, vội quay đầu đi, nhắm tịt mắt, không dám nhìn lâu.
“Tán Hồn Liên, tu sĩ tu vi bên dưới Chân Tiên nếu nhìn sẽ thần hồn tan biến ngay, đây là vật kỳ dị nhất, dựng dục từ tinh huyết của vô số oan hồn và cường giả, không ngờ chỗ này nuôi dưỡng ra một đóa.” Biểu cảm của Chung Tằng cực kỳ hoảng sợ, giọng run run, không ngờ chưa đi vào Vạn Tiên Sâm Lâm đã gặp Tán Hồn Liên.
Đó là vô số oan hồn dùng máu của các sinh linh trên chiến trường tưới mới nở ra hoa.
Có giả thiết đó là một loại tái sinh của tàn hồn Tiên Vương, cắm rễ trong ma thổ dính máu ức vạn sinh linh, nuốt trọn tiên hài, sinh ra hoa này.
Năm xưa có một vị tồn tại là Chân Tiên hậu kỳ lần đầu tiên thấy hoa sen này, xinh đẹp không tỳ vết, không kiềm được bước lại gần, kết quả vừa nhìn nó đã nát nguyên thần.
Nếu như là Tán Hồn Liên từ sáu cánh trở lên, một khi nở rộ, Chân Tiên cũng sẽ gặp nạn.
Cho nên, Chung Tằng không dám nhìn nhiều, vội nói với Cố Trường Sinh.
“Cố Trường Sinh, đừng đi qua!” Tô Nghê Thường la lên, hơi lo lắng, đã nghe Chung Tằng kể về sự kỳ dị và đáng sợ của thứ đó.
Ngay lúc này, bên kia sông màu máu, hư không vặn vẹo, bỗng nhiên có động tĩnh truyền đến.
Mấy bóng người xuất hiện ở không trung, bề ngoài không khác gì Tiên Vực, nhưng trên người của họ có hơi thở tàn bạo đáng sợ, vẻ ngoài không giống Nhân Tộc, mọc vảy và sừng.
Bọn họ là sinh linh Dị Vực, hơi thở rất khủng bố, quanh thân mơ hồ tỏa thần quang màu đen.
"Chủ nhân nói không sai, chờ ở gần đó sẽ gặp sinh linh bên kia, tuyệt thật.”
“Không ngờ có kẻ không biết sống chết, dám xem Tán Hồn Liên.”
Bọn họ nhìn đoàn người Đệ Ngũ tiểu đội, nở nụ cười tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận