Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 514 - Ba nghìn Hỗn Độn Thần Ma hình thức ban đầu, Cố Trường Sinh sau này thôi diễn (2)

Hoặc là thảo dược cấp Đế, Thần Hoàng Quả, thánh dược vô danh, năm tuổi vô cùng cổ xưa, mùi thuốc thơm ngát, hái từ khu vực hoang dã ở sâu trong Tinh Không.
Gần đó, Cố Trường Sinh còn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ ngồi xếp bằng trên đá xanh hoặc trên đạo đài, thổ nạp tinh hoa thiên địa, từng luồng thất luyện đáng sợ phun ra từ miệng mũi của bọn họ, phát ra âm thanh như sấm nổ.
Cố Trường Sinh hơi tán thán:
“Chung Cực Chi thành xứng đáng là thánh thành của tu sĩ, quá nhiều tu sĩ, không có người nào dưới Chuẩn Đế.”
Phải biết rằng, gia tộc sinh sống trong Chung Cực Chi thành chắc chắn sẽ có trẻ con sinh ra, nhưng ở đây không thấy đứa con nít nào.
Điểm này có thể nói là khác với thành cổ khác.
Cố Thanh giải thích rằng:
“Thần Tử có điều không biết, quy củ của Chung Cực Chi thành là như vậy. Nếu có phu phụ sinh con thì sẽ mang theo hài đồng rời đi, đi Tinh Vực khác, nuôi nấng lớn lên, mãi đến khi có thể một mình sinh tồn dưới Tinh Không.”
“Chung Cực Chi thành không thể có tồn tại dưới Chuẩn Đế, quy củ đã có từ lúc tòa thành được xây dựng.”
Cố Trường Sinh sửng sốt, lần đầu tiên nghe về quy củ này, không chứa con nít?
"Nếu một ít lão nhân khí huyết suy bại, tu vi rớt khỏi Chuẩn Đế cũng sẽ chủ động rời khỏi thành này.” Cố Ngân Hà bổ sung thêm, biết khá nhiều về bí ẩn ở đây.
“Không ngờ có loại quy củ như vậy, là sợ hài đồng và lão nhân cản trở sao?" Cố Trường Sinh lộ ánh nhìn khác lạ.
Cố Ngân Hà lắc đầu, nói:
"Cũng không phải, hài đồng và lão nhân không đến nỗi vướng víu.”
“Hình như lúc trước có nghe về quy củ như vậy, giống như Sơn Hải thành thì phải?” Cố Trường Sinh gật gù, nhớ tới bí ẩn mình đã gặp trong Cố gia.
Sơn Hải thành là Đệ Nhất thành của ba nghìn Đạo Vực, nguy nga như biển núi, nằm ở biên cảnh Dị Vực, chống đỡ ngoại địch, thủ hộ lãnh thổ.
Trong thành có quy củ như vậy, tu vi không đến tiêu chuẩn của Sơn Hải thành thì người già và con nít phải chủ động rời đi.
Không phải vì ghét bỏ bọn họ, cho rằng bọn họ cản trở, mà là bảo hộ bọn họ.
Một khi chiến tranh bùng nổ, hài đồng và lão nhân sẽ không sống nổi.
Quy củ của Chung Cực Chi thành xét cho cùng thì mang mục đích giống như Sơn Hải thành.
“Xem ra Chung Cực Chi thành thật sự giống như lúc trước phỏng đoán, là một tòa thành lũy chiến tranh di động.” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, cảm giác Chung Cực Chi thành còn ẩn giấu nhiều bí mật mà bọn họ không biết.
Sau đó Cố Trường Sinh đi dạo trong thành trì, quan sát rồi thầm khen.
Khi đến một khu vực, đoàn người Cố Trường Sinh bị mấy vị lão binh thời kỳ Tiên Cổ ngăn lại.
Thiên qua màu đen hơi thở khủng bố vắt ngang ở trước mặt bọn họ, dường như có thể xé rách bầu trời, đâm xuyên vạn cổ.
"Nơi đây nghiêm cấm đặt chân."
Bọn họ nói, nét mặt ác nghiệt.
Khu vực này đi thông sâu trong Chung Cực Chi thành, thiên kiêu Cấm Kỵ nhóm Xích Vương chưa từng đi qua, mỗi lần đều bị chặn lại.
Xích Vương đã khuyên giải, nhưng Cố Trường Sinh không chịu nghe theo, đi tới chỗ này, kết quả ngay cả hắn cũng bị ngăn lại.
“Phía sau có cái gì?” Cố Trường Sinh hỏi thăm.
Chung Cực Chi thành rộng lớn vô ngần, không thấy được biên giới, phương hướng này là nơi duy nhất đi thông sâu bên trong, nhưng có lão binh Tiên Cổ canh gác.
Mỗi người đều có thể câu động ý thức ở đây, thần uy mênh mông, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Thái Thượng Tiểu Đạo Quân cũng không có sức chống cự đã bị trấn áp, bắt nhốt vào địa lao lòng đất.
Cố Trường Sinh thầm tiếc nuối, nhưng không cứng rắn đòi xông vào.
Nhưng ngay lúc này, hư không bỗng mơ hồ, một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện, đúng là lão nhân áo trắng xuất hiện lúc họ vào thành, là di lão Tiên Cổ.
Lão quét qua nhóm người Cố Trường Sinh, cười mở miệng nói:
“Vốn đang định đi thông báo Cố công tử, nếu ngươi đã ở đây thì càng dễ làm.”
“Có chuyện gì?” Cố Trường Sinh hỏi.
"Về bảng Đế thí luyện, nhưng trước đó còn cần mang các ngươi đi một nơi.” Lão nhân áo trắng nói.
“Xích Vương, Cố Ngân Hà, các ngươi cũng đi theo lão phu.” Lão liếc qua Xích Vương và Cố Ngân Hà.
Còn về Cố Thanh, Cố Hạo Thiên, vì họ không xếp hàng trong bảng Đế nên không có tư cách tham dự.
Rất nhanh, lão nhân áo trắng gật đầu với mấy lão binh Tiên Cổ, dẫn ba người đi sâu vào Chung Cực Chi thành.
Phương hướng khác cũng có mấy di lão Tiên Cổ đi thông báo cho mấy vị tồn tại Cấm Kỵ trên bảng Đế.
Hư không rung động, đó là ánh mắt của tồn tại Cấm Kỵ giao nhau trong hư không gây nên.
Thoáng chốc, nơi đây còn có khí cơ khủng bố hiện ra.
Thái Hư Hoàng, Sở Đế, Cửu Đầu Vương, Vẫn Tiên Ma, thậm chí là Chiếu Vô Thượng thần bí nhất cũng xuất hiện.
Thân hình của Cửu Đầu Vương cực kỳ cao lớn, hình dáng vô cùng dữ tợn, giống như do các khối vật thể gắn vào nhau, khó mà nói rõ, không thể diễn tả, khiến người nhìn một cái thì sẽ tâm sinh hoảng loạn và rất khó chịu.
Hắn có chín cái đầu, đầu rồng, đầu phượng, đầu Kỳ Lân, đầu Chu Tước, đầu Huyền Vũ... tất cả ghép lại với nhau, rất kỳ lạ.
Hơn nữa, Cửu Đầu Vương đi sau lưng Chiếu Vô Thượng, giống như người hầu, điểm này khiến mọi người đều giật mình.
Mạnh như Cửu Đầu Vương, chỉ riêng vẻ ngoài đủ kinh sợ tám phương, thần phù và Hỗn Độn Khí quanh quẩn, cường đại vô biên.
Nhưng hắn dường như thần phục Chiếu Vô Thượng?
Chiếu Vô Thượng, không ai thấy rõ hình dáng của người này, bị sương mù dày đặc bao phủ, chỉ có trong con mắt lấp lóe ánh sáng vàng rực rỡ, lúc thì biến thành hình kiếm, khi thì biến thành hình đao, hình tháp, hình đỉnh.
Chiếu Vô Thượng khoanh tay bước đi, nét mặt cực kỳ bình tĩnh mà thản nhiên, tràn ngập khí phách vô địch, cường đại đến nỗi dường như có thể nuốt hết vạn cổ dưới vòm trời.
Đột nhiên!
Xoẹt!
Tia sáng biến mất, ánh sáng bị cắn nuốt hầu như không còn!
Vẫn Tiên Ma đi đến, dáng người cao lớn, tóc xõa dài, tia nhìn như điện, quanh người có một loại tràng vực hắc ám, có thể cắn nuốt mọi thứ ở xung quanh, bao gồm thần thông và quy tắc.
Vẫn Tiên Ma vừa tới nơi đã nhìn Cố Trường Sinh chằm chằm, sau đó không nói một lời, trong con ngươi lấp lóe lạnh băng.
Mấy vị di lão Tiên Cổ lắc đầu, đang định mở miệng khiến mấy người đừng xung đột với nhau.
Cố Trường Sinh lên tiếng, ánh mắt rất bình thản nhưng tràn ngập sát ý:
“Muốn chết sao?”
“Cố Trường Sinh, ta sẽ tự tay lấy đi căn nguyên của ngươi!” Vẫn Tiên Ma nhướng hai hàng chân mày, trong mắt sát khí tăng vọt, lạnh giọng nói.
Lão nhân áo trắng cười gượng nói:
"Các ngươi đều là hạt giống quý giá nhất bên Tiên Vực, tuyệt đối đừng tiêu hao nội bộ, chết một người sẽ làm vô số người đau lòng muốn chết.”
Nhưng thiên kiêu Cấm Kỵ ở đây không thèm nghe lão nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận