Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 662 - Không ai sống sót, trung cuộc, Dị Vực rút quân (2)

Oong!
Gương cổ bắn ra muôn vàn ánh sáng, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo mà khủng bố ngập trời, vắt ngang phía chân trời, chiếu vào cường giả Chân Tiên cảnh của Dị Vực.
Cảnh này khiến Chân Tiên Dị Vực chực chờ đột kích chạy trốn cùng sửng sốt, cảm giác nguyên thần bị giam cầm, khó mà tiếp tục động đậy một ly.
Cường đại như bọn họ, đến cấp độ hiện giờ, sinh linh bình thường không thể tạo thành thương tổn cho bọn họ.
Tu sĩ của ba nghìn Đạo Vực dù đông nhưng chỉ có vài người đến cấp bậc Chân Tiên, số khác là nhân vật cấp bậc lão tổ của mỗi bộ tộc.
Nhưng mà tùy theo Cố Trường Sinh giam cầm nguyên thần của Chân Tiên Dị Vực, một loại quỷ lực khủng bố thẩm thấu vào thần hồn bọn họ.
Thậm chí ngay cả một chút pháp lực đều không thể sử dụng, cả người trở thành cá nằm trên thớt thịt, bị chùm sáng liên tiếp bắn thủng, nổ tung trong hư không.
Cố Trường Sinh không có lựa chọn ra tay, mà là khiến tất cả mọi người thể hội chân ý của loại đại chiến này, dù là cường đại như Chân Tiên cũng phải bỏ mạng.
Không có người nào có thể may mắn thoát khỏi.
Trận chiến này rất nhanh hạ màn, núi non, lòng sông, đất đai, sơn mạch, đều bị đánh tan hoang, ngôi sao nổ tung rơi rụng thành nhiều mảnh nhỏ tinh hài.
Cảnh tượng khiến người thầm run, khắp nơi đều là máu tươi cùng thi cốt, kinh dị còn hơn địa ngục trần gian.
Trên các chiến thuyền cổ, tu sĩ ba nghìn Đạo Vực đều im lặng.
Trải qua trận đại chiến này, mọi người đều biết sự tàn khốc ở đây, chỉ có giết chóc kẻ địch Dị Vực, bình ổn chinh chiến náo động, mới có thể sống tiếp!
“Về thành.”
Giọng Cố Trường Sinh cất lên, nổ vang phía chân trời, khiến tất cả tu sĩ trầm mặc rùng mình, tỉnh táo lại từ cảnh tượng thảm liệt này.
Ầm ầm ầm!
Đại quân che kín trời mênh mông hùng dũng, lại tiến về phía Sơn Hải thành, nhưng so với lúc đó, trên thân thể mọi người mang theo ý thiết huyết, sát phạt không sợ.
Cùng lúc đó, trong hư vô bao la ngoài Sơn Hải thành.
“Sao có thể? Tại sao hơi thở của Miểu Vương biến mất?”
Một thân hình to lớn như Ma Sơn viễn cổ cảm xúc bỗng dao động mãnh liệt.
Khiến ức vạn Tinh Vực bao phủ trên đầu hắn run rẩy, ngôi sao nhiều vô số kể sắp nổ tung, phát ra dao động lên xuống như đại dương mênh mông.
Rất nhiều sinh linh Dị Vực đều cảm thụ được Vương cảm xúc dao động, cực kỳ khiếp sợ khó hiểu.
Ức vạn năm qua, Vương chưa từng lộ cảm xúc rõ rệt như vậy, giây phút này thế nhưng đang giận dữ, sát ý đáng sợ cuốn sạch khung trời, có thể vỡ toang Càn Khôn, khiến vũ trụ nổ tung!
Nguyên Sơn Hải thành tỏa sáng chói mắt dâng lên tận trời, hóa thành ánh kiếm diễn biến rơi xuống, đẩy lùi hơi thở này.
Cổ Tịnh Tiên Vương đang giằng co với Tiên Vương Dị Vực trước mắt biết tin này chỉ nhoẻn miệng cười, dường như sớm đoán trước, lên tiếng:
“Sao vậy? Hồng Thác Vương mà cũng có lúc nổi giận? Không giống như việc ngươi sẽ làm, để ta đoán xem, có phải đại quân ngươi phái đi đều chết rồi, không ai còn sống?"
"Quả nhiên, các ngươi sớm có tính toán! Trong đại quân đó ẩn giấu cường giả vô thượng.” Lời của Cổ Tịnh Tiên Vương khiến sắc mặt Hồng Thác Vương càng lạnh, như sắp diệt thế.
Hồng Thác Vương mới chỉ nhận ra hơi thở của Miểu Vương biến mất, nhưng chưa biết đại quân đều đã bị hủy diệt.
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ trúng kế bên Tiên Vực, dẫn đến đại quân cử đi toàn quân bị diệt.
Hơn nữa mãi đến bây giờ mới khiến hắn phát hiện hơi thở, chỉ có thể nói lên có Chuẩn Tiên Đế ra tay.
"Tiên Vực thế nhưng còn có Chuẩn Tiên Đế đến?”
Nghĩ đến đây, Hồng Thác Vương thay đổi sắc mặt, lắc người xé rách mảnh không gian này, nhanh chóng rời đi, muốn bàn bạc với vô thượng Dị Vực.
"Rút lui!"
Tùy theo Hồng Thác Vương ra lệnh một tiếng, đại quân Dị Vực trú đóng trên sa mạc ngoài Sơn Hải thành bắt đầu rút lui.
Nhìn tất cả điều này, Cổ Tịnh Tiên Vương không có ra tay ngăn cản, cùng là Tiên Vương, đối phương muốn rời đi, hắn không ngăn được.
“Thần Tử Cố gia đến thật là đúng lúc.”
Hắn mỉm cười, sau đó cũng rời khỏi nơi này, quay về Sơn Hải thành, chuẩn bị nghênh tiếp đại quân tiến đến chi viện.
Sơn Hải thành bị một tầng sức mạnh thiên địa to lớn đáng sợ bao vây, cùng lúc đó cũng khắc vạn cổ tới nay, toàn bộ phù văn của chí cường giả chống đỡ một cửa ải thứ nhất của Dị Vực.
Chỉ cần Sơn Hải thành không bị công phá, Tiên Vực sẽ còn hy vọng, vẫn chưa tới thời khắc quan trọng nhất, Tiên Vực bên này có lực lượng của thế giới vô thượng đang bài xích tồn tại vô thượng của Dị Vực.
Một khi bọn họ phủ xuống, sẽ tạo thành thương tổn lớn không cách nào khôi phục, do đó cho cường giả Tiên Vực thừa cơ lợi dụng, thậm chí có nguy cơ bỏ mạng.
Tồn tại vô thượng của Dị Vực đều rất cẩn thận, không muốn mạo hiểm.
Bọn họ cũng không rõ bây giờ Tiên Vực rốt cuộc còn lại bao nhiêu sức mạnh.
Cho nên, mặc dù nhiều lần bùng nổ đại chiến, nhưng cũng không đánh đến trận chiến cuối cùng, dù là Dị Vực hay Tiên Vực đều đang đợi thời cơ này.
Chuẩn Tiên Đế của Tiên Vực đều đang đi tới Sơn Hải thành, Đế Tộc Chi Tổ của Dị Vực cũng đang thức tỉnh, muốn xông lên.
Ngoài ra, Hồng Đế trước đây bị Nhị Tổ, Tam Tổ của Cố gia, cùng với Hư Đế trấn áp, bây giờ đang bị giam ở Sơn Hải thành.
Dị Vực đang nghĩ biện pháp, muốn cứu ra.
Chuẩn Tiên Đế rất khó giết chết, dù là đạo hạnh hay tài nghệ đều chấn động từ xưa đến nay, đạt đến tình trạng không thể phỏng đoán, không ai biết có phải hắn để lại hậu chiêu gì không.
Mặc dù chân chính giết chết hắn, nhưng trong tương lai, một ngày nào đó cũng có thể lại nặn ra chân thân ở chỗ nào đó.
Bởi vì Chuẩn Tiên Đế rất có thể sẽ khống chế một đường sinh cơ đến tương lai, bày ra hậu chiêu kinh thiên, do đó một ý niệm liền sống lại.
Trong thiên lao sâu nhất ở Sơn Hải thành, thậm chí có Chuẩn Tiên Đế tự mình trấn thủ, phòng ngừa Hồng Đế trốn đi, có thể thấy được Tiên Vực rất thận trọng đối với chuyện này.
Theo Hồng Thác Vương dẫn dắt đại quân Dị Vực rút lui, sa mạc lớn bên ngoài Sơn Hải thành lần nữa khôi phục lại khung cảnh hoang tàn trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận