Cẩm Y Xuân Thu

Chương 970: Chuẩn bị sẵn sàng


Buổi chiều, Thẩm Lương Thu hạ lệnh cho thuyền bắt đầu chuyển về hướng đông nam, đi vòng qua khu vực hải tặc thường qua lại nhất.
Lần này Thẩm Lương Thu dẫn theo ba chiến thuyền ra khơi, nhân số tối đa cũng chỉ trăm người, nếu bị hải tặc biết vị trí, không dám đảm bảo đám hải tặc sẽ không nhân cơ hội bao vây tiêu diệt. Dù sao thì Hắc Hổ Sa cũng không kiêng nể thủy quân Đông Hải, vì cướp lấy thủ cấp mà gã đã ra tay giết binh sĩ Đông Hải, đương nhiên sẽ không ngại gì mà không gây thù kết oán với thủy quân Đông Hải.
Cho dù hai gã thám tử nói thật, hơn nữa cũng làm người khác tin tưởng lý do họ quy hàng, nhưng tin tức mà họ mang tới có hoàn toàn chính xác hay không, cũng không ai dám nói chắc.
Nếu chẳng may đây là cái bẫy do Hắc Hổ Sa bày ra, để dụ thủy quân Đông Hải chui đầu vào, thì tình cảnh của ba chiến thuyền này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cũng may là dọc đường đi, không đụng phải bọn hải tặc, dù sao bọn Thẩm Lương Thu cũng lăn lộn ở Đông Hải mấy chục năm, tuy rất khó bao vây tiễu trừ đám hải tặc Hắc Hổ Sa, nhưng để tránh sự phát hiện của bọn hải tặc, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Dọc đường cũng gặp vài đảo san hô, nhưng đều là đảo hoang không vết chân người, thậm chí trên đảo cây cối xanh tươi, nếu không có việc quan trọng phải làm, thậm chí Tề Ninh cũng muốn lên đảo du ngoạn một chuyến.
Tuy nhiên sự xuất hiện của mấy đảo san hô thật ra rất có ích cho việc đi lại trên biển, vị trí của chúng đều được ghi rõ trên bản đồ, dùng những đảo này làm mốc, càng có thể xác định vị trí của Vô Danh đảo.
Người trên thuyền chia thành hai nhóm, thay phiên nhau canh gác, đến buổi chiều ngày hôm sau, đã càng lúc càng gần Vô Danh đảo, mà ba chiến thuyền cũng đã thuận lợi vòng qua khu vực hải tặc hoạt động, đi vào vùng biển xa.
Tề Ninh thầm nghĩ địa điểm Hắc Hổ Sa lựa chọn, thật sự là không chê vào đâu được, không những là một hòn đảo không gây chú ý, mà còn có khu vực hải tặc hoạt động làm bình phong che chở, giống như có một lớp phòng tuyến, nếu như không có thám tử tiết lộ hành tung, thủy quân Đông Hải thật sự không thể tìm được nơi ẩn náu của hắn.
- Hầu gia, hai canh giờ nữa là có thể đến Vô Danh đảo.
Đứng ở đầu thuyền, Thẩm Lương Thu nhìn Tề Ninh nói:
- Nếu hắn mang theo ít người, hẳn là không đến mức phái ra thám tử ở vùng phụ cận Vô Danh đảo, tuy nhiên nếu như trên đảo có cao điểm, Hắc Hổ Sa lại phái người lên cao điểm theo dõi tình hình ở khu vực biển phụ cận Vô Danh đảo, thì một khi chúng ta tới gần, rất có thể bị phát hiện.
- Nói có lý.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Chúng ta có thể tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, chờ khi trời tối, sẽ tới gần hơn. Buổi tối, tầm nhìn của chúng không tốt, cho dù có cao điểm, bọn chúng cũng không thể nhìn được xa, hơn nữa buổi tối bọn chúng sẽ buông lỏng, lúc đó tới gần càng không dễ bị phát hiện.
Thẩm Lương Thu mỉm cười nói:
- Tuy không bàn trước mà ý kiến của Hầu gia trùng hợp với ti tướng. Ti tướng cũng định cho mọi người dừng lại hai canh giờ, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến tối chúng ta sẽ lén lên đảo, đánh cho chúng trở tay không kịp.
Lập tức Thẩm Lương Thu hạ lệnh cho thuyền dừng lại, lại bảo mọi người uống nước, ăn lương khô, thậm chí có thể chợp mắt một chút.
Thấy thuyền chính dừng lại, thuyền của hai người Đường Huy, Chu Thạc cũng lập tức dừng lại, thuyền bên này truyền lệnh sang bên kia, mọi người đều nghỉ ngơi bổ sung thể lực.
- Hầu gia, đảo kia thoạt trông không lớn, ti tướng đã vạch sẵn kế hoạch hành động, còn xin Hầu gia châm chước.
Thẩm Lương Thu chờ Tề Ninh ăn xong, mới cầm bản vẽ phác thảo tới, trên đó vẽ một hòn đảo nhỏ, trải ra trên bàn, chỉ tay vào nói:
- Hắc Hổ Sa đến đó, nhất định là bằng thuyền, bọn chúng chỉ có bốn người, cho nên thuyền cũng không lớn, muốn chặn đường lui của bọn chúng, trước hết phải phá hủy thuyền của bọn chúng.
- Không sai.
Tề Ninh nói:
- Thuyền có thể đậu trên bờ, nhưng nếu để đề phòng chẳng may bị người phát hiện, rất có thể Hắc Hổ Sa sẽ đem thuyền giấu trên đảo, chỉ có điều sẽ không giấu quá sâu.
- Cho nên đợi đêm nay sau khi tới gần đảo, trước hết ti tướng sẽ phái vài người lặn xuống nước lên đảo, để cho bọn họ tìm được chiếc thuyền và khống chế nó.
Thẩm Lương Thu thấp giọng nói:
- Sau đó chúng ta chia binh làm bốn đạo, đồng thời lên Vô Danh đảo từ từ bốn hướng, ti tướng, Đường Huy và Chúc Thạc mỗi người chỉ huy một đạo, Ngô thống lĩnh, thủ hạ của Hầu gia cũng có thể chỉ huy một đạo. Để tránh tổn thương, đội của Ngô thống lĩnh chỉ cần bảo vệ vị trí là được, không cần giao thủ với bọn chúng. Một khi ba đạo nhân mã khác đánh tới, Hắc Hổ Sa phát hiện tình thế, sẽ tìm đường thoát thân ở hướng của Ngô thống lĩnh, Ngô thống lĩnh có thể dễ dàng bắt được hắn.
Tề Ninh cười nói:
- Kế hoạch của Thẩm tướng quân hết sức chu đáo và chặt chẽ, trừ phi Hắc Hổ Sa có khả năng bay lên trời, chui xuống đất, bằng không hắn tuyệt đối không thể chạy thoát. Thật ra nếu như chúng ta tìm được thuyền của bọn họ, không cần phải di chuyển thuyền, mà chỉ cần giấu thuyền ở vùng phụ cận, cho dù Hắc Hổ Sa thoát khỏi thuộc hạ của các ngươi, nhưng hắn muốn rời khỏi đảo, đương nhiên không thể không có thuyền, chắc chắn phải đi tìm thuyền, khi đó liền tự chui đầu vào lưới.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Kế hoạch của Hầu gia càng có thể giữ được vẹn toàn, ti tướng sẽ để lại mười người canh giữ ở phụ cận, chỉ chờ hắn xuất hiện, lập tức bắt lại.
Tề Ninh biết làm như vậy cũng chỉ để đề phòng vạn nhất, dù sao lần này tới hơn trăm người, thủ hạ của mình là Ngô Đạt Lâm và các hộ vệ, đều là nhân vật có thể lấy một chọi mười, thủ hạ của Thẩm Lương Thu cũng đều là những binh sĩ tinh nhuệ, dũng mãnh thiện chiến. Trong tình thế bị bao vây bốn phía, Hắc Hổ Sa chỉ có bốn người, còn có một đại phu, bất luận thế nào cũng không có khả năng chống lại nhiều người như vậy, khả năng hắn có thể trốn thoát, rồi đi tìm thuyền là hết sức bé nhỏ.
- Kế hoạch của Thẩm tướng quân, có thể nói là rất chu đáo chặt chẽ, cứ theo kế hoạch đó mà thực hiện là được.
Thẩm Lương Thu chắp tay nói:
- Vậy bây giờ ti tướng sẽ đi phân công nhiệm vụ.
- Thẩm tướng quân, ta đã nói rồi, hành động lần này, là ngươi toàn quyền chỉ huy, một khi thành công, cũng đều là công lao của ngươi.
Tề Ninh lại cười nói:
- Bổn hầu mong muốn lần này thành công thuận lợi, không những có thể tế lễ vong linh đại đô đốc, mà còn có thể đánh tan đám hải tặc ở Đông Hải.
- Ti tướng không dám.
Thẩm Lương Thu lập tức nói:
- Nếu có thể thành công, đều nhờ phúc của Hầu gia, Hầu gia mới là người có công lao lớn nhất.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Ngươi là quân nhân, không cần phải nói những lời như vậy, khi nào mở tiệc mừng công, kính thêm một chén cho bổn hầu là được. Ngươi lập công lớn, bổn hầu mới có thể tiến cử với triều đình để ngươi làm đại đô đốc. Sử dụng người thích hợp nhất làm người thống lĩnh thủy quân, là việc có lợi cho triều đình, ta không tranh công với ngươi, không phải vì bản thân ngươi, mà là vì kế hoạch lâu dài của triều đình!
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Thẩm Lương Thu cung kính nói:
- Hầu gia chí công vô tư, ti tướng kính phục!
Y khom người thật thấp thi lễ, nghiêm trang nói:
- Ti tướng quyết không phụ sự trọng vọng của Hầu gia!
Tề Ninh mỉm cười, nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Thẩm tướng quân, ngươi định bắt sống Hắc Hổ Sa hay sao?
- Hầu gia, Hắc Hổ Sa là tên đầu sỏ trong số những tên cầm đầu đám hải tặc, nếu như có thể bắt sống hắn, thì có thể buộc hắn cung khai nơi ẩn náu của hải tặc.
Thẩm Lương Thu nói:
- Lần này rất có thể một lần hành động vất vả mà giải quyết được hoàn toàn đám hải tặc Đông Hải khó trị kia.
Nhưng lại lập tức nói:
- Chỉ là ti chức lo lắng muốn bắt sống Hắc Hổ Sa, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tề Ninh thở ra:
- Thật ra ta và ngươi có cùng suy nghĩ.
Hắc Hổ Sa có thể thu nạp nhiều đám hải tặc cùng một chỗ, có thể nói là có chút năng lực, hơn nữa dám coi thủy quân Đông Hải là kẻ địch, cũng là có can đảm, người này cũng có thể xem là nhân vật kiêu hùng trên biển. Một nhân vật như vậy, đương nhiên là không cam lòng bị thủy quân bắt giữ, nếu bị dồn vào đường cùng…
Đương nhiên là Thẩm Lương Thu biết ý của Tề Ninh, nghiêm nghị nói:
- Ti tướng sẽ cố gắng bắt sống hắn, nếu thực sự không có biện pháp, chỉ có thể lấy đầu hắn về tế lễ đại đô đốc.
Tề Ninh chỉ khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Ba chiến thuyền đều đậu lại trên biển, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi bóng đêm buông xuống. Chờ đượi một ngày, dường như thời gian trôi qua rất chậm, không dễ dàng chờ được tới lúc trời tối, Thẩm Lương Thu lập tức hạ lệnh cho ba chiến thuyền đồng thời xuất phát, chạy về phía Vô Danh đảo.
Tuy trời có trăng, nhưng tầm nhìn cũng không xa, Thẩm Lương Thu luôn nhìn chừng thủy binh trên đài quan sát, chờ hắn truyền lại tin tức.
Tuy khoái thuyền không lớn, nhưng đài quan sát nhỏ, một thủy binh có thị lực rất tốt được bố trí ở trên đó quan sát động tĩnh mặt biển phụ cận. Chợt thấy thủy binh trên đài dùng tay ra hiệu, cho biết đã phát hiện mục tiêu, Tề Ninh và Thẩm Lương Thu lập tức tới đầu thuyền. Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, với thị lực hơn người của mình, Tề Ninh đã phát hiện trên mặt biển phía trước xuất hiện một cái bóng xám, trông như một con thú khổng lồ thời cổ đại nằm phủ phục trên mặt biển.
Tuy thị lực của Thẩm Lương Thu không bằng Tề Ninh do nội công thua kém, nhưng rất nhanh sau đó, y cũng phát hiện được mục tiêu, trên khuôn mặt thoáng hiện một chút hưng phấn, thấp giọng nói:
- Hầu gia, vị trí đảo này xem ra không sai.
Tề Ninh gật đầu. Lúc này đêm đã khuya, Thẩm Lương Thu đã phát hiện được mục tiêu, y không cho ba chiến thuyền tiếp tục tới gần, mà ra lệnh ngừng lại, rồi phái ra sáu thủy binh đã bố trí từ trước, lặn xuống nước lên đảo, tìm thuyền của Hắc Hổ Sa.
Thủy binh vốn đều được huấn luyện quanh năm dưới nước, mà sáu thủy binh này càng là người xuất sắc trong số họ. Sau khi hạ thủy, mọi người trên ba chiến thuyền như nín thở, chờ bọn họ quay lại báo tin.
Mặc dù nhìn thấy bóng của Vô Danh đảo, nhưng thật ra vẫn còn hơi xa, chờ hơn một canh giờ, rốt cuộc có hai thủy binh trở về, đồng bạn liền đưa bọn họ lên thuyền. Một thủy binh lập tức bẩm báo:
- Hầu gia, tướng quân, lúc chúng ta lên đảo, cũng không thấy dấu chân, nhưng trong hang động gần bờ có một chiếc thuyền.
- Thuyền đó có thể chứa được mấy người?
- Bẩm, tối đa sáu người.
Thủy binh nói:
- Chiếc thuyền đó được giấu trong hang động, bên ngoài có một tảng đá lớn chắn lại, nhưng giấu cũng không sâu, chúng ta rất dễ tìm được.
Tề Ninh và Thẩm Lương Thu liếc nhìn nhau, không cần nhiều lời, hai người đều thầm hiểu.
Nếu trên đảo có thuyền, hơn nữa thuyền được giấu trong hang động, như vậy chứng tỏ trên đảo có người, thậm chí có thể gần như chắc chắn đó là Hắc Hổ Sa. Hắc Hổ Sa giấu thuyền cũng không kỹ, đơn giản là hắn làm như vậy chỉ đề phòng vạn nhất, nếu như phụ cận Vô Danh đảo có thuyền khác xuất hiện, nhưng không thấy có thuyền gần bờ, đương nhiên sẽ không nghĩ trên đảo có người.
Hơn nữa, nơi này cách bờ biển rất xa, Vô Danh đảo là một hòn đảo đơn độc, xung quanh cũng rất hiếm thấy thuyền bè xuất hiện, cũng không cần thiết phải giấu thuyền quá kỹ.
- Hầu gia!
Thẩm Lương Thu xoay người nhìn về phía Tề Ninh, chắp hai tay giơ lên cao, Tề Ninh biết ý Thẩm Lương Thu, khẽ gật đầu:
- Có thể hành động theo kế hoạch rồi!


Đối với mỗi một chi tiết của kế hoạch Bộ Sa, trước khi xuất phát, Thẩm Lương Thu đã sắp đặt một cách chặt chẽ, mỗi một thuộc hạ của y đều nắm rõ nhiệm vụ của mình.
Để đảm bảo yếu tố bất ngờ, không bị Hắc Hổ Sa trên đảo phát hiện, đương nhiên thuyền không đi cặp bờ, tất cả những người tham dự hành động đều phải mặc áo lặn, sau đó mới lặn xuống nước để lên đảo. Việc này đối với các thủy binh chỉ là chuyện vặt, bởi vì mỗi thủy binh vốn là một con rái cá, kỹ năng bơi rất tốt, muốn lặn xuống nước hay lên bờ, thật sự dễ như ăn bánh, nhưng đối với bọn Ngô Đạt Lâm thì hơi rắc rối.
Theo kế hoạch, bọn Ngô Đạt Lâm cũng phải lên bờ để bảo vệ một mặt, thế nhưng trong mười người, lại có tới bốn người không biết bơi.
Tuy bọn Ngô Đạt Lâm cũng xuất thân từ quân ngũ, nhưng họ chỉ quen tác chiến trên mặt đất, chưa hề trải qua huấn luyện dưới nước. Bây giờ đột nhiên phải lặn xuống biển sâu, có mấy người không biết bơi, thật sự là bị làm khó rồi.
Cũng may Ngô Đạt Lâm lại bơi thạo, y đành dẫn theo chỉ năm người lên đảo, Thẩm Lương Thu vốn định điều vài người cho bọn Ngô Đạt Lâm, Tề Ninh cũng sai người mang tới cho mình một bộ áo lặn.
- Hầu gia, ngài ở trên thuyền chờ là được, tình hình trên đảo chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, ngài tuyệt đối không nên mạo hiểm.
Thẩm Lương Thu thấy Tề Ninh cũng định lên bờ, vội khuyên.
Tề Ninh cười nói:
- Thẩm tướng quân quá lo lắng rồi. Chúng ta có một trăm người, hơn nữa đều được vũ trang đầy đủ, cho dù Hắc Hổ Sa có lợi hại tới mức nào, làm sao hắn có thể làm hại ta được? Ngươi đừng lo, tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch.
Thẩm Lương Thu thấy Tề Ninh khăng khăng, cũng biết phía mình người đông thế mạnh, thân thủ của Tề Ninh cũng không kém, cho nên y cũng không khuyên nữa, liền sai người mang áo lặn tới.
Tề Ninh và mọi người thay áo lặn, rồi từ mép thuyền lần lượt xuống nước. Mọi người đều mang theo binh khí, ngoại trừ đại đao, một nửa số người mang theo nỏ.
Nỏ dễ thao tác hơn nhiều so với cung tên, cũng là vũ khí lợi hại trong quân, nhưng chi phí chế tạo cao hơn cung tên, cho nên cũng không được chế tạo với số lượng lớn, trong các quân đoàn của Sở quốc, cũng chỉ có một ít binh sĩ sử dụng nỏ mà thôi.
Một trong những thách thức đối với kỹ năng bơi của thủy binh là trong lúc bơi lặn dưới nước, không được phát ra tiếng động, bởi vậy trong lúc ở dưới nước, những thuộc hạ của Thẩm Lương Thu thật sự không gây ra một tiếng động nào, còn hơn cả rái cá. Kỹ năng bơi của bọn Ngô Đạt Lâm kém xa những thủy binh này, tuy nhiên cũng may là lúc này đêm đã khuya, sóng gió cũng hơi lớn, đặc biệt là lúc tới gần bờ, sóng biển thường xuyên vỗ vào bờ, tạo nên âm thanh oàm oạp, cho nên dù bọn Ngô Đạt Lâm có gây ra tiếng động, cũng được tiếng sóng che lấp.
Kỹ năng bơi của Tề Ninh thật sự rất cao, trên mặt biển một màn tối đen, những đầu người liên tục di chuyển, mọi người đều đã bị vị trí của Vô Danh đảo, đương nhiên không lo bị mất phương hướng.
Mất khoảng nửa canh giờ, mọi người mới tới gần bờ, theo kế hoạch là phải bao vây và tấn công từ bốn hướng. Phía chính diện được giao cho bọn Ngô Đạt Lâm, bởi vậy khi vừa nhanh chóng lên bờ, bọn Thẩm Lương Thu lập tức tách ra, đi vòng về hướng khác lên đảo. Trước đó đã tính toán, đợi cho ba đạo nhân thủ khác đến được vị trí đã xác định trước, cũng cần khoảng nửa canh giờ. Bởi vậy, thời điểm thật sự bắt đầu hành động, còn phải chờ một lúc lâu nữa, nghĩa là vào giờ Sửu khuya khoắt.
Thời điểm đó, cũng là lúc cơ thể con người lơ là và buông lỏng nhất, một khi đột nhiên phát động tấn công, khả năng bắt sống Hắc Hổ Sa cũng sẽ lớn hơn một chút.
Trong bóng đêm, Tề Ninh dẫn bọn Ngô Đạt Lâm leo lên bờ. Mặc dù đang ở trong bóng đêm, nhưng cũng có thể nhìn được đại khái cảnh tượng trên đảo. Trên đảo phần lớn là nham thạch trơ trụi, nhưng xung quanh cũng còn có một số cây rừng, không thể nói rõ là đẹp tới mức nào, nhưng cảnh vật khá đặc biệt.
Hòn đảo này không lớn, giữa đảo là một số cây cối và hai ngọn núi đá. Núi đá cũng không cao lắm, nhưng nhấp nhô lởm chởm, Tề Ninh biết, nếu như Hắc Hổ Sa trốn trên đảo, nhất định ẩn thân trong đó.
Theo kế hoạch của Thẩm Lương Thu, nhóm của Tề Ninh cũng không cần phải tiến về phía trước, mà chỉ cần chờ bên bờ biển, một khi bọn Hắc Hổ Sa chạy trốn về phía này, lập tức có thể tóm lấy chúng.
Phía chính diện, ngoại trừ đám Tề Ninh, Thẩm Lương Thu còn bố trí người mai phục ở chiếc thuyền kia. Khi lên đảo trước đó, hai tên thám tử đã biết thuyền được giấu trong hang, một nhóm thủy binh ẩn thân trong đám loạn thạch gần cửa hang, chuẩn bị sẵn sàng chờ Hắc Hổ Sa xuất hiện.
Bọn Tề Ninh chờ trên bãi biển. Chỗ này có mấy khối nham thạch lớn, bọn Tề Ninh nấp sau nham thạch, dùng chúng làm vật che chắn.
Ánh trăng sáng rõ nhưng lạnh lẽo, sóng biển liên tục vỗ bờ, cọ rửa bãi cát. Tề Ninh dựa lưng vào nham thạch, nhìn sóng biển cuồn cuộn dưới bóng đêm, tai nghe tiếng sóng ì oạp, cũng rất thú vị.
Trách nhiệm chủ yếu của Ngô Đạt Lâm là bảo vệ an toàn cho Tề Ninh, cho nên lúc này y luôn theo sát bên cạnh hắn, xưa nay y không phải là người nói nhiều, Tề Ninh không nói gì, y cũng không dám nhiều lời.
Chợt y nghe Tề Ninh hỏi:
- Ngô thống lĩnh, theo ngươi thì sau khi Đạm Đài Chích Lân qua đời, ở Đại Sở ta, ai là người thích hợp nhất tiếp nhận chức đại đô đốc thủy quân?
Ngô Đạt Lâm vốn từ Vũ Lâm doanh được điều tới Hắc Lân doanh đảm nhiệm chức phó thống lĩnh, lúc này Tề Ninh gọi y là Ngô thống lĩnh, cũng là thể hiện sự tôn trọng đối với y.
Người biết chuyện Đạm Đài Chích Lân tự sát cũng không nhiều, thật ra Ngô Đạt Lâm cũng chưa từng nhìn thấy di thể của Đạm Đài Chích Lân, nhưng hàng ngày y đều theo bên cạnh Tề Ninh, hơn nữa các quan viên Hình bộ đều đã biết chuyện này, cho nên Ngô Đạt Lâm cũng đã sớm nghe được.
Chỉ là y không ngờ Tề Ninh lại đột nhiên hỏi mình câu này, y hơi giật mình một chút, rồi đáp:
- Hầu gia, ty chức nói không tiện…
- Nói chuyện với ta không cần phải e ngại.
Tề Ninh mỉm cười:
- Ngươi xuất thân binh nghiệp, biết rõ quy củ trong quân hơn ta. Hơn nữa, người đã trở thành tướng lĩnh từ lâu, nhất định là có cách nhìn đối với loại chuyện lên xuống, đổi thay này.
Ngô Đạt Lâm do dự một chút, rồi khẽ nói:
- Hầu gia, ti chức cả gan nói thẳng, nếu như triều đình có đại tướng danh chấn thiên hạ, chẳng hạn như Tề đại tướng quân, triều đình phái danh tướng như vậy tới đâu, tất nhiên các tướng sĩ nơi đó đều không lời ra tiếng vào.
Tề đại tướng quân mà Ngô Đạt Lâm nhắc tới, đương nhiên là chỉ đại tướng quân Tề Cảnh của quân đoàn Tần Hoài, một vị đại tướng danh chấn thiên hạ.
- Vậy ngươi nghĩ trong triều có đại tướng nào như vậy không?
Ngô Đạt Lâm ngập ngừng, nhưng thấy Tề Ninh nhìn mình một cách bình thản, thì ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Ti chức cho rằng, ngoại trừ Kim Đao lão Hầu gia, dường như trong triều…trong triều không có võ tướng nào có danh vọng như vậy. Tuy nhiên Kim Đao lão Hầu gia đã qua tuổi thất tuần, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, hoàn toàn không thể lại một lần nữa gánh vác trọng trách ở thủy quân Đông Hải.
- Nói cách khác, triều đình quả thật không có người thích hợp?
- Hầu gia, theo thiển ý của ti chức, nếu như đại tướng trong quân mất đi, biện pháp tốt nhất không phải là phái tướng từ bên ngoài tới, mà là trực tiếp đề bạt đại tướng từ trong quân, như thế thỏa đáng hơn.
Ngô Đạt Lâm khẽ nói:
- Người được đề bạt trong quân, vốn hiểu biết rõ ràng mọi chuyện lớn nhỏ trong quân, bằng không, nếu việc điều đại tướng từ nơi khác tới có sơ sót, thì rất có thể sẽ khiến quân tâm bất ổn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Ngô Đạt Lâm thấy thái độ của Tề Ninh, biết Tề Ninh rất tán thành ý kiến của mình, thì càng thêm tự tin nói tiếp:
- Lần này Đạm Đài đại đô đốc qua đời, tình huống càng đặc thù. Đại Sở ta chỉ có một quân đoàn thủy quân, tướng lĩnh thủy quân hoàn toàn khác biệt với tướng lĩnh các quân đoàn khác, nếu là người không hiểu công việc trong thủy quân, mà triều đình vẫn phái tới, thì rất không ổn.
- Ngươi nói rất có lý.
Tề Ninh đồng ý, nói:
- Vậy ngươi nghĩ thế nào về Thẩm Lương Thu?
Ngô Đạt Lâm do dự một chút, rồi mới nói:
- Thật ra ty chức cho rằng, nếu như thủy quân Đông Hải muốn đề bạt một người thay thế cho Đạm Đài đại đô đốc, thì không ai thích hợp hơn Thẩm Lương Thu.
- Ngươi cho rằng như vậy?
Ngô Đạt Lâm gật đầu nói:
- Dạ. Thẩm Lương Thu là phó tướng của đại đô đốc, tài năng xuất chúng, hơn nữa còn được đại đô đốc rất tín nhiệm. Trước đây ty chức theo Hầu gia vào đại doanh thủy quân Đông Hải, ty chức đã nhận thấy tướng sĩ thủy quân hết sức kính nể Thẩm Lương Thu, nhất định là vị Thẩm tướng quân này có uy vọng rất cao trong thủy quân Đông Hải. Lần này đi bắt Hắc Hổ Sa, Thẩm tướng quân vạch ra kế hoạch hết sức chặt chẽ và chu đáo, hơn nữa hắn cũng biết rất rõ hoàn cảnh ở Đông Hải. Bởi vậy ty chức mới nghĩ, nếu như muốn tìm một tướng lĩnh thủy quân thích hợp cho chức đại đô đốc thủy quân, thật sự không ai thích hợp bằng Thẩm tướng quân.
Tề Ninh hơi đăm chiêu, suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
- Ngươi tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, mà ngay cả người còn có cảm giác như vậy, e rằng toàn bộ thủy quân Đông Hải cũng đều nghĩ như vậy. Nếu như triều đình hạ chỉ cho Thẩm tướng quân đảm nhiệm chức đại đô đốc thủy quân, thì đối với thủy quân Đông Hải, đó là một kết quả mà mọi người đều mong đợi.
Ngô Đạt Lâm khẽ nói:
- Hầu gia, đến bây giờ triều đình vẫn chưa hạ chỉ phái tân đại đô đốc tới, nếu như lần này Thẩm tướng quân có thể bắt được Hắc Hổ Sa, lập công lớn, có lẽ triều đình sẽ cân nhắc. Hơn nữa Thẩm Lương Thu có quan hệ mật thiết với Đạm Đài gia, được xem như là người của Đạm Đài gia, nếu như Kim Đao lão Hầu gia…
Nới tới đây, dường như cảm thấy có chút không thích hợp, Ngô Đạt Lâm không dám nói tiếp.
Tề Ninh vỗ vỗ vai y:
- Nghĩ thế nào, cứ việc nói ra, không cần phải nhìn trước ngó sau.
- Dạ
Ngô Đạt Lâm hạ giọng nói:
- Đạm Đài gia tuyệt đối sẽ không để tâm huyết mà hai đời nhà họ vất vả gầy dựng, lại rơi vào tay người khác. Cho nên đối với việc lựa chọn đại đô đốc mới, Kim Đao lão Hầu gia nhất định sẽ tranh thủ. Ty chức cho rằng, bằng vào mối quan hệ giữa Thẩm tướng quân và Đạm Đài gia, hẳn là Đạm Đài lão Hầu gia sẽ không phản đối.
Tề Ninh cũng không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, gương mặt hơi đăm chiêu.
Thời gian trôi qua, cũng không biết là đã bao lâu, đột nhiên Tề Ninh mơ hồ nghe có tiếng đánh nhau, vẻ mặt căng thẳng, hắn lập tức xoay người nằm sấp trên tảng đá. Động tác của hắn khiến bọn Ngô Đạt Lâm cảnh giác, ai nấy đều nắm chặt chuôi đao, nằm sấp trên nham thạch, nhìn về phía giữa đảo.
Tề Ninh có sức nghe kinh người, đương nhiên là người phát hiện đầu tiên. Lúc này, Ngô Đạt Lâm cũng đã nghe ra, vẻ mặt ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Hầu gia, bọn họ đã động thủ rồi, xem ra quả nhiên là Hắc Hổ Sa ở trên đảo.
Mặc dù trước đó phát hiện chiếc thuyền trên đảo, nhưng mọi người cũng không thể hoàn toàn khẳng định là trên đảo có người, hơn nữa người đó là Hắc Hổ Sa. Tuy nhiên, giờ đây nghe trên đảo vang lên tiếng chém giết, mọi người đều hiểu, trên đảo này quả thật có người.


Bọn Ngô Đạt Lâm nghe được tiếng chém giết, đã hơi chộn rộn, nhưng đã hẹn trước, tất cả đều phải tiến hành theo kế hoạch của Thẩm Lương Thu, cho nên mọi người đành phải án binh bất động, chờ cá mắc lưới.
Tề Ninh cũng hơi nhắm mắt lại, có vẻ bình tĩnh một cách khác thường.
Tiếng đánh nhau văng vẳng truyền tới từ giữa đảo, tuy chưa đích thân tới hiện trường, nhưng từ âm thanh đó, hắn cũng có thể phán đoán được, bên đó đang đánh nhau rất quyết liệt.
Một lúc sau, tiếng chém giết biến mất, trong phút chốc, một trận chiến đấu kịch liệt đã dừng lại.
- Hầu gia, xem ra đã giải quyết xong rồi.
Ngô Đạt Lâm vẫn nghiêng tai lắng nghe, thấy tiếng chém giết không còn, quay đầu lại nhìn về phía Tề Ninh:
- Nếu Hắc Hổ Sa bỏ chạy, cũng sẽ có tiếng truy đuổi.
Tề Ninh gật đầu, từ nham thạch đứng lên, cũng không nói tiếng nào, đi thẳng về phía phát ra tiếng chém giết lúc nãy. Ngô Đạt Lâm khẽ hô lên:
- Bảo vệ Hầu gia!
Rồi theo sát phía au Tề Ninh. Những người khác cũng đều nắm chặt chuôi đao, như lang như hổ theo sau Tề Ninh.
Đã có sức nghe kinh người, sức phán đoán của Tề Ninh cũng không tệ, dựa vào âm thanh vừa rồi, hắn đã đại khái xác định được vị trí xảy ra chuyện. Chạy được một đoạn, tới dưới chân núi đá, hắn men theo một con đường nhỏ gập ghềnh khúc khuỷu xuyên giữa đám loạn thạch, hai bên đều là bụi cây. Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy phía trước có bóng người, đi thêm một đoạn ngắn nữa, trước mặt có hai người đi tới, người đi đầu là Đường Huy.
Đường Huy nhìn thấy Tề Ninh, vội vàng nghênh đón, chắp tay nói:
- Hầu gia, Thẩm tướng quân ra lệnh cho mạt tướng, bẩm báo với ngài, chiến dịch Bộ Sa đã thành công!
Tề Ninh nhìn ra xa, dưới ánh trăng, phía trước cách đó không xa, có bóng người đang di chuyển, liền hỏi:
- Bắt được Hắc Hổ Sa rồi?
- Hắc Hổ Sa ra sức chống lại, cũng không thúc thủ chịu trói, còn làm hai huynh đệ chúng ta bị thương.
Đường Huy vẻ mặt ngưng trọng:
- Chúng ta đành phải bắn chết hắn!
- Vậy có bắt được tên nào còn sống không?
Đường Huy lắc đầu:
- Bọn họ thấy chúng ta đánh tới, truyền lệnh phản kháng, Thẩm tướng quân thấy tình thế như vậy không thể bắt sống, đành phải hạ lệnh bắn chết.
Tề Ninh cũng không nói nhiều, dưới sự dẫn đường của Đường Huy, đi tới hiện trường. Từ xa, hắn thấy Thẩm Lương Thu đang ngồi xổm bên một thi thể, các binh sĩ vẫn đang lục soát xung quanh. Nghe tiếng bước chân, Thẩm Lương Thu quay đầu lại, nhìn thấy Tề Ninh, y lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
- Hầu gia, ti tướng may mắn không làm nhục mệnh!
Tề Ninh tươi cười bước tới, nhìn thấy trên mặt đất có năm, sáu thi thể, trong đó có hai thi thể thủy binh, hắn nhíu mày. Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu nói:
- Hầu gia, Hắc Hổ Sa dựa vào vị trí hiểm yếu chống lại, hai thủ hạ của hắn cũng là kẻ liều mạng, ti tướng một lòng muốn bắt sống, thế nhưng…
Tề Ninh gật đầu nói:
- Bọn chúng vốn là những kẻ liều mạng, biết bị bắt thì khó tránh khỏi cái chết, cho nên ngoan cố chống cự đến cùng.
Quan sát thi thể bên chân, hắn thấy người này mặc một cái áo đơn, da ngăm đen, cũng không cao to, nhưng thoạt nhìn lúc còn sống cũng giỏi giang, tháo vát. Trên người gã trúng bảy, tám mũi tên nỏ, một mũi chí mạng xuyên thẳng vào cổ họng của gã. Tề Ninh ngồi xuống quan sát thật kỹ, rồi hỏi:
- Thẩm tướng quân, có thể xác định người này là Hắc Hổ Sa không?
Thẩm Lương Thu ngồi xuống bên cạnh Tề Ninh, đưa tay kéo ống tay áo của thi thể lên. Dưới ánh trăng, Tề Ninh nhìn thấy trên cánh tay trái của thi thể có hình xăm, nhìn kỹ lại, thì ra là một con cá mập đang nhe hàm răng sát thủ nhọn hoắc.
- Ti tướng biết, sở dĩ Hắc Hổ Sa có tên như vậy, là vì trên cánh tay hắn có xăm hình cá mập.
Thẩm Lương Thu giải thích:
- Vả lại, hai tên thám tử mà ti tướng mua chuộc, cũng từng miêu tả dung mạo của Hắc Hổ Sa. Ngoại hình của người này, không khác biệt so với miêu tả của thám tử, bởi vậy ti tướng kết luận, người này chắc chắn là Hắc Hổ Sa!
- Hẳn là không sai.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Chiến dịch lần này thành công, chứng tỏ tin tức của hai tên thám tử là tin cậy, người này đương nhiên là Hắc Hổ Sa rồi.
Hắn hơi mỉm cười:
- Thẩm tướng quân, bổn hầu phải chúc mừng ngươi rồi! Kế hoạch lần này thuận lợi thành công, thật sự là rất đáng mừng.
- Tất cả đều nhờ phúc của Hầu gia.
Kế hoạch của Thẩm Lương Thu đạt được thành công, khiến vị phó tướng thủy quân này như trút được gánh nặng.
Tề Ninh lại đưa mắt nhìn lướt qua hiện trường, nhíu mày hỏi:
- À, theo lời hai thám tử, ngoại trừ ba tên thân tín theo Hắc Hổ Sa tới đây, còn có một vị đại phu, gọi là Hồ đại phu…
Thẩm Lương Thu không đợi Tề Ninh nói xong, bống quay người lại, quỳ một gối xuống dưới chân Tề Ninh, giọng nghiêm nghị:
- Ti tướng xin Hầu gia giáng tội!
Tề Ninh nhíu mày:
- Thẩm tướng quân, đây là ý gì?
- Vừa rồi chúng ta xác định được vị trí của Hắc Hổ Sa, ba đạo nhân mã từ ba hướng đánh tới, bọn Hắc Hổ Sa lập tức phản kháng.
Thẩm Lương Thu cau mày:
- Không những chúng có binh khí, mà còn có cả nỏ, không biết là đoạt được từ đâu, có hai huynh đệ bị chúng bắn chết. Trước tình thế như vậy, chúng ta đành phải dùng nỏ tấn công chúng!
Quay đầu lại nhìn về một chỗ cách đó không xa, y lại nói:
- Vị Hồ đại phu kia cũng bị trúng tên nỏ!
Tề Ninh ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Thẩm Lương Thu, quả nhiên nhìn thấy một thi thể mặc trường sam (áo dài nam), trang phục khác biệt với những người khác. Hắn đi tới nhìn kỹ, đó là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, trên người trúng bốn năm mũi tên, lúc này rõ ràng đã chết, hắn biết đây chính là vị Hồ đại phu kia.
- Hầu gia!
Thẩm Lương Thu theo tới, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.
- Trong một trận hỗn chiến như thế, việc lỡ tay làm chết người cũng không thể hoàn toàn tránh được.
Tề Ninh thở dài:
- Thẩm tướng quân, sai người cẩn thận thu thập thi thể của Hồ đại phu, mang về giao cho người nhà của hắn. Hắn bị hải tặc cưỡng ép, chứ không phải là cường đạo, lần này bị chúng ta ngộ sát, các ngươi cũng phải trợ cấp đầy đủ cho người nhà của hắn, không nên chậm trễ.
Thẩm Lương Thu lập tức nói:
- Ti tướng nhất định sẽ trợ cấp cho người nhà của hắn1
- Về phần mấy huynh đệ hy sinh vì nước, cũng phải trợ cấp đầy đủ.
Tề Ninh nói:
- Ra lệnh cho mọi người tìm kiếm kỹ càng xung quanh, xem có tìm được vật gì có ích hay không.
Hắn lắc đầu thở dài:
- Hắc Hổ Sa chết đi, chúng ta không cách nào xét hỏi được vị trí cụ thể của các nhóm thuộc hạ của hắn. Muốn tiêu diệt đám hải tặc này, xem ra còn phải tốn nhiều công sức.
Thẩm Lương Thu nói:
- Hắc Hổ Sa vừa chết, đám hải tặc sẽ xảy ra nội loạn. Hầu gia, ti tướng tin rằng, trong vòng hai năm, ti tướng nhất định tiêu diệt hoàn toàn đám người gây ra bao nhiêu tai họa cho bách tính này.
Tề Ninh cười ha hả:
- Vậy phải nhờ vào Thẩm tướng quân rồi. Thẩm tướng quân, lần này ngươi diệt trừ Hắc Hổ Sa, lập được đại công, đủ để chứng minh tài năng của ngươi với triều đình.
Thẩm Lương Thu lại thi lễ, rồi liền thấp giọng nói:
- Hầu gia, việc này không nên chậm trễ, ti tướng đề nghị đêm nay suốt đêm trở về. Hắc Hổ Sa vừa bị chúng ta diệt trừ, trong thời gian ngắn, tin tức này sẽ không truyền ra, trước lúc đó, chúng ta phải quay trở lại bờ, mới có thể đảm bảo an toàn.
Tề Ninh hiểu ý của Thẩm Lương Thu, một khi việc tối nay bị hải tặc phát hiện, người của Hắc Hổ Sa tất nhiên sẽ điên cuồng kéo tới. So với thực lực của đám hải tặc đó, lần này phía thủy quân chỉ có trăm người tham gia chiến dịch Bộ Sa, một khi bị hải tặc Đông Hải phát hiện, sẽ roi vào tình thế nguy ngập.
Thủy binh tìm kiến xung quanh, cũng không tìm được vật gì hữu dụng, việc này cũng nằm trong dự liệu, Hắc Hổ Sa tới đây dưỡng bệnh, đương nhiên sẽ không mang theo nhiều đồ đạc.
Thẩm Lương Thu hạ lệnh mang thi thể thủy binh chết trận lên thuyền, người ra cũng mang thi thể của Hắc Hổ Sa và Hồ đại phu về. Đối với thi thể của hai tên thuộc hạ thân tín của Hắc Hổ Sa, thủy quân bỏ lại trên hoang đảo, cũng không để ý tới.
Trước lúc hừng đông, mọi người đã trở lại thuyền, hành động lần này thành công thuận lợi, tất cả mọi người đều hết sức vui mừng, Tề Ninh lại nói sẽ báo công của mọi người với triều đình, mọi người lại một trận hoan hô.
Làm lính ăn lương, liều mạng của mình, nếu được ban thưởng, thậm chí đề bạt, đương nhiên là điều mà mọi người luôn mong ước.
Tuy trải qua một trận chém giết, nhưng tốc độ hành động rất nhanh, gọn gàng, dứt khoát, thể lực tiêu hao dưới nước còn lớn hơn so với khi hành động, nhưng tinh thần mọi người phấn chấn, không ai tỏ ra uể oải, Thẩm Lương Thu hạ lệnh suốt đêm trở về điểm xuất phát. Khi những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh xuất hiện trên mặt biển, ba chiếc chiến thuyền đã rời xa hòn đảo vô danh kia.
Lúc hoàng hôn, chợt nghe lính gác tên tháp canh kêu lên:
- Có thuyền tới, có thuyền tới!
Tối hôm qua, sau khi hành động thành công, mọi người rất hưng phấn. Sau khi niềm hưng phấn qua đi, rất nhiều người ngủ trên thuyền, lính gác đột nhiên kêu lên, rất nhiều người trên thuyền đều giật mình tỉnh giấc. Trong lúc nhất thời, trên thuyền vang lên tiếng trống, những người này đều là thủy binh được huấn luyện kỹ càng, khi gặp phải tình huống khẩn cấp, ai nấy đều có thể phản ứng nhanh chóng. Tuy Thẩm Lương Thu không hạ lệnh, nhưng các thủy binh đã hết sức thuần thục tiến vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lần này thủy quân Đông Hải phái ra ba đạo nhân mã, hai đạo kia làm nhiệm vụ yểm hộ, cố ý làm nhiễu loạn tai mắt của bọn hải tặc, chỉ có đạo nhân mã của Thẩm Lương Thu đi thẳng về hướng đông.
Thủy quân điều động tàu thuyền, cũng đều có quân lệnh nghiêm ngặt, một khi đã xác định tuyến đường, thì tuyệt đối không được tùy tiện thay đổi.
Hiện nay, chỉ huy tối cao của thủy quân Đông Hải là Thẩm Lương Thu, không có quân lệnh của y, thì không một chiếc thuyền nào của thủy quân Đông Hải có thể tự ý rời bến. Mà hai đạo nhân mã kia hoàn toàn không có khả năng đi cùng tuyến đường với đạo nhân mã này, Giờ đây, khi còn cách bờ hai trăm hải lý, đột nhiên phát hiện một đội thuyền khác, tất cả mọi người biết đây không thể là chiến thuyền của thủy quân Đông Hải, ý nghĩ đầu tiên của mọi người, là gặp phải thuyền của hải tặc.
Thẩm Lương Thu không hạ lệnh đi thẳng, mà đi theo đường vòng cung, là vì không muốn đụng phải hải tặc trên biển, nhưng không ngờ lại gặp chúng ở đây.
Các thủy binh trên ba chiến thuyền đều cấp tốc hành động, mọi người rất nhanh chóng vào vị trí của mình. Tề Ninh và Thẩm Lương Thu cũng từ phòng nhỏ trên tàu đi ra, dáng vẻ nghiêm nghị. Tề Ninh tới mép thuyền bên trái, nhìn xa xa ngoài khơi, quả nhiên nhìn thấy ở rất xa xuất hiện mấy chấm đen. Tuyến đường của bên đó và bên này tạo thành một hình chữ nhân (人), nhưng đều hướng về điểm tập hợp. Theo tình thế này, không tới nửa canh giờ nữa, hai đội thuyền sẽ gặp nhau.
- Bên đó treo cờ hiệu của ai?
Thẩm Lương Thu ngẩng lên hỏi, vẻ mặt ngưng trọng.
Linh gác trên đài quan sát giơ tay che trên trán, nhìn về phía xa, trả lời:
- Bẩm, vẫn chưa thể nhìn được rõ ràng, phải đợi thêm một lúc nữa.
Chỉ chốc lát sau, tên lính gác kia lại hướng về phía đầu thuyền hô lên:
- Tướng quân, không phải hải tặc, đó là đội thương thuyền của Giang gia!


Khi đi trên biển, nếu như gió to sóng lớn, cho dù hai thuyền đang tiếp cận, có lớn tiếng gọi, cũng rất khó nghe được đối phương đang nói gì. Hơn nữa, tàu thuyền cũng sẽ cố gắng tránh đến gần nhau quá, kẻo vô ý xảy ra va chạm, bởi vậy cho nên khi đi lại trên biển, tất nhiên phải có một bộ cờ tín hiệu (semaphore).
Thủy quân Đông Hải là đội quân chủ lực trên biển của Sở quốc, đương nhiên không thể thiếu cờ tín hiệu. Mà ban đầu, khi mới được thành lập, đội thuyền của Giang gia từng được chiến thuyền của thủy quân Đông Hải hộ tống, bởi vậy giữa đội tàu của Giang gia và thủy quân Đông Hải, đương nhiên cũng có một bộ tín hiệu cờ để giao lưu với nhau.
Chỉ sau chốc lát trao đổi tín hiệu bằng cờ, rõ ràng tốc độ của đội tàu Giang gia chậm lại, thủy binh trên đài quan sát bẩm báo:
- Tướng quân, đây là thương đội vừa đi nước ngoài buôn bán trở về, họ đang trên đường về điểm xuất phát, họ mời tướng quân đi cùng.
Thẩm Lương Thu phân phó:
- Bảo họ đi trước đi, chúng ta theo sau là được.
Thủy binh phất cờ đánh ra tín hiệu, rồi nhanh chóng báo cáo với Thẩm Lương Thu:
- Bọn họ mời chúng ta sang dùng bữa, nói là có mang về những món hiếm lạ từ Nam Dương.
Tề Ninh nghe vậy, cười hỏi:
- Đội tàu này là từ Nam Dương về?
Hắn thầm nghĩ, Giang gia có thể buôn bán với Nam Dương (là tên xưa người Việt gọi Indonesia, nhưng đối với người Trung Quốc, Nam Dương có thể là cả vùng Đông Nam Á), thảo nào không giàu nứt đố đổ vách, một ngày thu vào một đấu vàng.
Lúc này mọi người cũng đã nhìn thấy lờ mờ, đội thương thuyền của Giang gia quả thực rất lớn, có tới bảy, tám chiếc thuyền, mà quan trọng hơn là những chiếc thuyền này đều có kích thước khổng lồ, chạy trên biển như một đám cự thú thuở hồng hoang. Chiếc thuyền đi đầu, dường như còn lớn hơn cả chiếc lớn nhất trong số mười lăm chiến thuyền chủ lực của thủy quân Đông Hải, đầu thuyền và đuôi thuyền của toàn bộ đội thuyền đều phất phới cờ hiệu.
Bởi vì phía Thẩm Lương Thu đánh cờ hiệu ra lệnh cho đội tàu Giang gia đi trước, cho nên bảy tám chiếc thuyền to lớn kia liền tăng tốc, hết chiếc này đến chiếc khác lướt qua trước mặt Tề Ninh. Tề Ninh quan sát thấy, trong đội thuyền này có hai chiếc thuyền có mớn nước rất sâu, hiển nhiên là trọng lượng hàng hóa chở trên đó lớn hơn những thuyền khác rất nhiều.
- Đội tàu của Giang gia chủ yếu là buôn bán ở Nam Dương sao?
Tề Ninh dò hỏi.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Từ khi Hàn tộc kiểm soát Đông Hải, Đông Hải cũng đã bắt đầu buôn bán qua lại với Nam Dương, năm xưa Hàn tộc có thể hùng cứ một phương, tài lực là từ đó mà ra. Sau khi một lần nữa khai thông mậu dịch, Giang gia đã dựa theo tuyến đường của Hàn tộc năm xưa, tiếp tục thông thương với Nam Dương.
- Ở Đông Hải, ta cũng không thấy có bao nhiêu người Nam Dương, bọn họ có đội tàu tới đó không?
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Hầu gia, theo ti tướng được biết, đội thương thuyền của gia gia chủ yếu là buôn bán với những tiểu quốc như Nhu Phật (tức Johor, một bang thuộc Malaysia), Đạm Mã Tích (tức Singapore), Lữ Tống (tức Philippines) và Trảo Oa (tức đảo Java của Indonesia). Tuy ti tướng chưa đi tới những nước này, nhưng nghe nói đó đều là những nước nhỏ thưa người, hoàn toàn không đủ thực lực để thành lập một đội thương thuyền lớn. Trên biển luôn có hải tặc hoạt động, nếu như không có thực lực, mà vẫn muốn buôn bán trên biển, đó chính là đưa dê vào miệng cọp. Có người nói Trảo Oa và Nhu Phật từng tổ chức đội tàu, muốn đến giao thương với Đại Sở ta, nhưng dọc đường, đều bị hải tặc chặn giết, từ đó họ từ bỏ ý định. Trao đổi mậu dịch giữa Đại Sở ta và bọn họ, cũng chỉ trông cậy vào thương đội của Giang gia.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu là như vậy, xem như Giang gia hoàn toàn lũng đoạn mậu dịch trên biển, không hề có sự cạnh tranh, thảo nào thương đội của Giang gia giống như một chậu châu báu (1), tài sản cuồn cuộn sinh sôi không ngừng.
- Hải tặc không nhắm vào đội tàu của Giang gia sao?
Môi Thẩm Lương Thu thoáng hiện một một nét cười rất nhẹ:
- Hầu gia, ai cũng biết, cho dù đi hay về, đội tàu của Giang gia cũng đều tràn đầy hàng hóa, tất cả đều là thứ tốt, làm sao hải tặc không chú ý chứ? Chỉ có điều, trước kia, sau một lần bị tổn thất, hải tặc đều sợ hãi trước đội tàu của Giang gia.
- Bị tổn thất?
- Chuyện xảy ra đã năm sáu năm rồi.
Thẩm Lương Thu nhớ lại:
- Lúc đó Giang gia đã được triều đình khai ân, có thể tự thuê người hộ tống đội tàu của mình. Ti tướng còn nhớ rõ, mỗi chuyến đi họ đều có sáu chiếc thuyền hộ tống. Lúc đó Hắc Hổ Sa chưa xuất hiện, đám hải tặc đều tự phát tranh giành. Lần đó, bảy tám nhóm hải tắc liên thủ, định cướp bóc đội tàu của Giang gia!
- Kết quả thế nào?
- Đám hải tặc bị tổn thất cả trăm tên, còn bị Giang gia đoạt mất năm chiếc thuyền.
Thẩm Lương Thu cười lạnh:
- Trong đó có hai nhóm hải tặc bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tề Ninh nhíu mày, hỏi:
- Sức chiến đấu của đội tàu Giang gia mạnh mẽ vậy sao?
- Gia gia không thiếu bạc, thuê được hàng trăm võ sư. Năm đó Đông Hải xuất hiện một kiếm phái tên là Tuệ Kiếm môn, cả thầy lẫn trò có khoảng chục người, kiếm thuật cũng khá, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Sau khi được Giang Mãn Thiên thuyết phục, kiếm phái đó đều tới nương dựa vào Giang gia, trở thành hộ vệ đội tàu của Giang gia.
Thẩm Lương Thu chỉ vào đội thuyền lớn đang đi về phía tây của Giang gia, nói:
- Hẳn là người của Tuệ Kiếm môn ở trên thuyền rồi.
Tề Ninh hiểu ra, thầm nghĩ, nếu như đội tàu này có cả trăm võ sư hộ vệ, đám hải tặc ô hợp kia muốn đánh trực diện với Giang gia, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
- Thanh thế của Giang gia như vậy, có thể rơi vào tình trạng đuôi to khó vẫy không?
Thẩm Lương Thu đắp:
- Triều đình không muốn mậu dịch giữa Đông Hải và Nam Dương bị cắt đứt, gần một nửa số thuế má của Đông Hải là do tam đại gia tộc nộp vào, mà trong số thuế của tam đại gia tộc, Giang gia chiếm tới một nửa. Nói cách khác, Giang gia nộp vào tới hai phần mười tổng số thuế má của cả Đông Hải, một khi mậu dịch trên biển bị cắt đứt, hai phần thuế này đương nhiên là không thể nộp. Đại Sở ta và Bắc Hán hai phe nam bắc giằng co, tuy sau trận địa chiến Tần Hoài, cả hai đều nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng một khi thời cơ chín muồi, sớm muộn gì cũng sẽ một trận sống mái. Triều đình cần nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị chiến tranh, số thuế mà Giang gia nộp vào, đương nhiên không thể gián đoạn rồi.
Tề Ninh gật đầu, biết Thẩm Lương Thu nói chính xác.
- Trước kia, mỗi chuyến buôn bán, Giang gia đều muốn thủy quân phái chiến thuyền hộ tống, một hai lần thì còn được, nhưng nếu cứ quanh năm suốt tháng như vậy, thì không ổn.
Thẩm Lương Thu thản nhiên nói:
- Thủy quân phục vụ cho Đại Sở, chứ không thể phục vụ cho một thương nhân. Về sau, Hộ bộ dâng tấu lên triều đình, xin triều đình ban đặc chỉ, chấp thuận cho Giang gia tự thuê hộ vệ, triều đình cũng chấp thuận, chỉ là quy định số hộ vệ được thuê không được vượt quá hai trăm người. Giang gia nhận được ý chỉ, rất nhanh chóng thuê võ sư, thân thủ những người này đều không tệ, Giang gia chi tiền cũng nhiều, kể cả thủy thủ, người trên thuyền lên tới ba, bốn trăm. Sau lần bị tổn thất đó, đám hải tặc cũng không dám kiếm chuyện với Giang gia nữa.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu chỉ duy trì ở mức hai trăm người trở lại, thì cũng dễ dàng kiểm soát. Cho dù Giang gia phú khả địch quốc (giàu ngang một nước), nhưng miễn là không có quân đội và chịu sự quản chế của thủy quân Đông Hải, thì họ cũng không thể tạo nên sóng to gió lớn gì.
Lúc trời tối, hai đội tàu đã hợp lại làm một. Sáu chiếc thuyền của Giang gia đi thẳng tắp ở phía trước, ba chiến thuyền của Thẩm Lương Thu theo ở phía sau.
Khi trên bầu trời mọc lên một vầng trăng sáng, toàn bộ đội thuyền đều giảm tốc độ. Chợt nghe bên ngoài có người gọi, Tề Ninh rời khoang thuyền, đụng phải Thẩm Lương Thu ở phía trước mặt. Thấy Tề Ninh rời khaong thuyền, Thẩm Lương Thu chắp tay nói:
- Hầu gia, bên kia phái người tới mời chúng ta sang bên đó uống chén rượu nhạt, không biết ý Hầu gia thế nào?
- Rượu nhạt?
Thẩm Lương Thu giải thích:
- Lần này người cầm đầu đội thuyền Giang gia là tam đệ Giang Dịch Thủy của Giang Mãn Thiên. Hàng năm, khi sắp đến Tết, Giang gia đều tặng một số thứ cho thủy quân, cũng đều do Giang Dịch Thủy đưa tới. Đại đô đốc không thích gặp gỡ bọn họ, cho nên ti tướng là người giao tiếp với bọn họ, đối với Giang Dịch Thủy cũng có thể coi là người quen.
Tề Ninh lại cười nói:
- Hắn biết ta ở chỗ này?
- Hầu gia không phân phó, ti tướng không dám nói thân phận của Hầu gia cho hắn biết.
Thẩm Lương Thu nói:
- Giang Dịch Thủy phái thuyền tới, nói là có mang rượu ngon từ Trảo Oa về, cho nên…ti tướng không biết Hầu gia có muốn sang đó nếm thử hay không?
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi cười nói:
- Nếu họ đã phái người sang mời, Thẩm tướng quân cần gì phải từ chối? Ta cũng muốn ném thử rượu ngon mang về từ Trảo Oa xem mùi vị như thế nào, cứ dựa uy của Thẩm tướng quân mà cùng sang bên đó, có sao đâu!
- Ti tướng không dám!
Thẩm Lương Thu vội nói.
Hai người tới mép thuyền, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu ngay bên cạnh, đây đương nhiên là thuyền nhỏ từ đội thuyền của Giang gia phái tới. Thẩm Lương Thu hạ thang dây xuống, mời Tề Ninh rời thuyền trước. Sau khi Tề Ninh xuống dưới, y cũng rời thuyền. Hai người đặt chân lên thuyền nhỏ, bốn tên thủy thủ lập tức chèo thuyền. Lực cánh tay của bốn người này rất lớn, như bốn cái máy vậy, thuyền nhỏ rẽ sóng tiến tới. Buổi tối đội thuyền đi chậm, tốc độ của thuyền nhỏ nhanh hơn, cho nên rất nhanh sau đó đã vượt lên trước. Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, thuyền nhỏ đã chạy tới bên cạnh chiếc thuyền đi đầu. Từ mép chiếc thuyền lớn, thủy thủ thả dây sắt xuống, móc vào đầu và đuôi thuyền nhỏ, phía trên dường như có máy móc kéo thuyền nhỏ lên cao, chỉ trong nửa khắc, đã lên bằng mặt thuyền lớn. Tề Ninh bước lên, nhìn thấy trên thuyền đèn duốc sáng trưng, lúc này, một người mặc áo gấm đang mỉm cười đứng chờ bên mép thuyền.
Người nọ tuổi chừng ngoài ba mươi, tướng mạo giống Giang Mãn Thiên đến sáu bảy phần, thoạt trông rất nho nhã và lịch sự, khuôn mặt đang tươi cười, lộ vẻ thân thiết. Chờ Tề Ninh và Thẩm Lương Thu lên thuyền, người nọ bước tới trước vài bước, chắp tay nói:
- Khách quý ghé thăm, không thể nghênh đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
Tề Ninh cũng mỉm cười chắp tay đáp lễ. Thẩm Lương Thu cũng chắp tay, nói:
- Giang tam thiếu đi đến tận Nam Dương xa xôi, vất vả rồi!
Người nọ lập tức cười nói:
- Không dám, không dám! Thẩm tướng quân, tam thiếu là cách gọi trêu đùa của mọi người khi còn trẻ, không dám xưng hô như vậy với Thẩm tướng quân!
Y nhìn về phía Tề Ninh, Tề Ninh cười nói:
- Ta từ kinh thành, vừa được phái tới thủy quân Đông Hải, sau này sẽ rèn luyện dưới trướng của Thẩm tướng quân, ta họ Ninh!
- Thì ra là Ninh tiểu huynh!
Giang Dịch Thủy cười nói:
- Thẩm tướng quân có thể đến đây, là đã chuyện rất vui rồi, còn có thể đón tiếp Ninh tiểu huynh, lại càng vinh dự cho tệ xá! Xin mời!
Y giơ tay ra mời.
Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy chiếc thương thuyền này rấtcó phong cách, liền cười nói:
- Chỗ ở của Giang tam thiếu nguy nga lộng lẫy thế này, sao có thể gọi là tệ xá chứ!
Giang Dịch Thủy cười vang, ba người đi thẳng vào khoang thuyền. Trong lúc đi vào, Tề Ninh nhìn thấy khoang thuyền được bày biện hết sức đẹp đẽ, ở trong này, giống như ở trong nhà quan to. Giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn, trên đó đã bày sẵn rượu và thức ăn. Dường như nhận ra tâm tư của Tề Ninh, Giang Dịch Thủy giải thích:
- Chúng ta buôn bán với Nam Dương, mà khi buôn bán với bọn họ, nhiều khi quan to của địa phương sẽ lên thuyền xem thử. Bởi vậy thuyền bày biện như vậy, cũng là biểu hiện cho họ thấy, Đại Sở ta là nước lớn thiên triều, có đủ thực lực buôn bán với họ.
(1) Chậu châu báu: nguyên văn “Tụ bảo bồn”, chậu làm cho châu báu sinh sôi. Điển cố này xuất phát từ cuốn “Thiêu Đăng Tập Dị” của Chu Nhân Long: "Thời Minh sơ, khi Thẩm Vạn Tam còn hàn vi, thấy ngư ông bắt được cả trăm con ếch, bèn mua mấy con, về thả trong ao. Sau đó, suốt đêm nghe tiếng ếch kêu lớn, không sao ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vạn Tam tới ao, thấy mấy con ếch vây quanh một cái chậu sành. Lấy làm lạ, Thẩm Vạn Tam mang về làm chậu rửa tay. Vợ của Thẩm Vạn Tam tình cờ đánh rơi một chiếc thoa bạc vào chậu, thoa bạc liền sinh sôi đầy chậu, nhiều không đếm xuể. Khi bỏ tiền bạc vào chậu, tiền bạc cũng sinh sôi giống như vậy, nhờ đó mà Thẩm Vạn Tam giàu có không ai sánh bằng."


Sau khi ngồi xuống, Giang Dịch Thủy đưa tay mời, cười nói:
- Thẩm tướng quân, Ninh tiểu huynh, hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn Nam Dương, Nam Dương là nơi còn kém văn minh, mấy thứ này vốn chưa đủ vai vế để dọn lên bàn, hôm nay cũng chỉ cầu một chút mới lạ mà thôi. Mời hai vị!
Tề Ninh cười nói:
- Giang tam thiếu đi Nam Dương kiếm bao nhiêu bạc, thật ra cũng không quan trọng, mà có thể hiểu biết phong tục tập quán nước khác, coi như là sống không uổng phí.
- Ninh tiểu huynh, rượu và những thức ăn này đều do tay người Nam Dương làm ra.
Giang Dịch Thủy mỉm cười nói:
- Ta bỏ ra năm lượng bạc, mua một tên đầu bếp Nam Dương có tay nghề cao, để hắn phục vụ trên tàu. Nếu Ninh tiểu huynh thích rượu và thức ăn Nam Dương, sau này có thể tới đây thưởng thức.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Giang tam thiếu quanh năm đi lại trên biển, cơ hội được gặp ngươi cũng không nhiều, có thật sự muốn ăn, cũng phải chờ Giang tam thiếu có thời gian rảnh rỗi.
Giang Dịch Thủy ngẩn ra, nhưng lập tức cười nói:
- Việc này dễ giải quyết mà. Nếu như Ninh tiểu huynh thật sự thích, ta sẽ tặng tên đầu bếp kia cho Ninh tiểu huynh, sau này hắn sẽ chuyên phục vụ Ninh tiểu huynh.
Liếc nhìn Thẩm Lương Thu, y lại cười nói:
- Ta chỉ lo thủy quân Đông Hải có quy củ nghiêm ngặt, sẽ không thu nhận.
Y giơ tay lên, lại nói:
- Rất hân hạnh được đón tiếp hai vị, cảm kích vô cùng. Nào, xin mời dùng bữa!
Ba người động đũa, Tề Ninh nếm thử, thấy cũng ngon miệng.
Chợt thấy Giang Dịch Thủy vỗ vỗ tay, bỗng có bốn cô gái từ bình phong đi ra, trang phục khác lạ, màu da hơi sẫm, da thịt chắc nịch và co giãn, eo thon, mông nở, vóc người rất gợi cảm, nhìn dung mạo, có thể thấy rõ là họ đến từ Nam Dương.
Sau bình phong vang lên tiếng nhạc, bốn vũ cơ Nam Dương giang tay ra, uốn éo eo thon, ngay từ đầu đã trình diễn kỹ thuật nhảy đầy kích thích.
- Hai vị, đây là điệu múa của Nam Dương, rất gợi cảm.
Giang Dịch Thủy lại cười nói:
- Ở Nam Dương, bốn cô gái này cũng đều là tuyệt sắc giai nhân, ta tốn tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc mua họ, nhưng rất đáng giá.
Y hơi khom người về phía trước, hạ giọng nói:
- Hiện giờ họ vẫn còn là xử nữ, toàn vẹn như ngọc.
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, nhưng Tề Ninh lại tỏ ra rất hào hứng, hỏi:
- Giang tam thiếu, mữ nhân như vậy, lẽ nào chỉ cần ba mươi lượng đã mua được một người? Thế này thật sự quá rẻ!
- So với Trung Nguyên, giá cả ở Nam Dương thật sự rất rẻ.
Giang Dịch Thủy cười ha hả, nói:
- Bên chúng ta, nếu có cô nương xinh đẹp toàn vẹn bực này, không tốn trăm lượng, nhất định không thể mua được.
Y đưa tay vuốt râu cằm, nhẹ giọng nói:
- Nếu như Ninh tiểu huynh vừa ý vị cô nương nào, có thể nói cho ta biết, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, tuyệt đối không để ngươi thất vọng. Mùi vị nữ nhân Nam Dương không giống như nữ nhân Trung Nguyên, không đích thân nếm thử, thì không thể biết rõ.
Lúc này Thẩm Lương Thu khẽ ho khan một tiếng, Giang Dịch Thủy cũng cười ha hả, thản nhiên như không:
- Thực sắc tính dã (chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người- câu nói của Mạnh Tử), Thẩm tướng quân, người không phong lưu thì uổng phí tuổi xuân, Ninh tiểu huynh tuổi trẻ anh hùng, không ai làm bạn, dù sao cũng thiếu phần thú vị.
Nâng chén lên, y mỉm cười nói tiếp:
- Nào, hôm nay có thể mời được Thẩm tướng quân, lại có thể quen biết Ninh tiểu huynh, thực sự là tam sinh hữu hạnh, ta xin cạn ly trước.
Nói rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Tề Ninh và Thẩm Lương Thu liếc nhìn nhau, cũng đều uống cạn chén rượu.
Dưới sự trợ giúp của Đường N ặc, Tề Ninh đã dung nhập U Hàn châu vào trong cơ thể, thân thể hắn trở thành bách độc bất xâm, lúc này hắn cũng không sợ người khác hạ độc ám hại mình. Hơn nữa, hắn tin rằng cho dù Giang Dịch Thủy có gan lớn bằng trời, cũng không dám ra tay đối với Thẩm Lương Thu và mình vào lúc này.
Thân thể mềm mại, gợi cảm của bốn vũ cơ xinh đẹp, lắc lư, uốn éo như những con rắn. Không chỉ như vậy, trong đôi mắt họ cũng tràn đầy vẻ khiêu khích, thỉnh thoảng họ lại thè chiếc lưỡi nhỏ thơm tho liếm môi, như muốn câu hồn đoạt phách người khác, quả thật là vô cùng mị hoặc.
Chợt nghe Giang Dịch Thủy ra lệnh cho mấy vũ cơ:
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!
Bốn vũ cơ lập tức nhảy múa nhanh hơn, cả người giần giật, đường cong cuộn sóng…Giang Dịch Thủy thấy vậy, phất tay nói:
- Người đâu, châm rượu!
Lập tức một tên người hầu nam xuất hiện từ phía sau. Tề Ninh phát hiện, tên người hầu này cũng là người Nam Dương, tuổi chừng mười bảy, mười tám, từ đầu đến cuối luôn khom người, có vẻ hết sức cẩn thận. Tay cầm bình châm rượu, gã vừa tới gần Giang Dịch Thủy, định châm rượu cho y, nhưng dường như Giang Dịch Thủy đang hứng khởi, vung hai tay ra, không ngờ cánh tay y vừa vặn đập vào bình rượu kia.
Tên người hầu vốn rất cẩn thận, đột nhiên bị va phải, gã giật mình kinh hãi, bình rượụ trong tay lập tức lật úp, rượu văng tung tóe, cũng văng rất nhiều lên tay áo của Giang Dịch Thủy. Bình rượu rơi trên sàn gỗ, cho nên không bể, nhưng rượu trong bình cũng đã hắt ra ngoài quá nửa.
Đang điên cuồng nhảy múa, bốn vũ cơ nhìn thấy cảnh đó, mặt mày đều thất sắc, kêu lên kinh hãi, rồi đều ngừng điệu múa, vẻ mặt kinh hoàng nhìn tên người hầu Nam Dương kia.
Mặt tên người hầu Nam Dương đờ ra, rồi rất nhanh, con ngươi gã đều co rút lại, mặt mày tái nhợt, lập tức quỳ thụp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Giang Dịch Thủy lại ung dung điềm tĩnh lấy từ trong lòng một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau rượu thấm vào tay áo, khẽ thở dài:
- Để may bộ quần áo này, từ chất liệu cho tới thợ khéo, đều phải chọn lựa kỹ càng, bộ quần áo này, phải mất mười ngày mới may xong, tốn hết mười trăm bốn mươi lượng bạc. Lúc ta ở Nam Dương, một viên quan Nam Dương ra giá bốn trăm lượng muốn mua bộ quần áo này của ta, nhưng ta từ chối, bởi vì một khi ta đã dùng thứ gì đó, thì sẽ không chuyển nó cho người khác.
Tề Ninh thầm nghĩ, Giang Dịch Thủy tiền tài như nước, một bộ quần áo hơn một trăm lượng bạc, cũng không phải là chuyện lạ.
- Bình rượu đó coi như là cực phẩm ở Nam Dương, ta mua hết mười lăm lượng, nếu bán ra ở Trung Nguyên với giá ba mươi lượng bạc, cũng vẫn là thấp.
Giang Dịch Thủy thở dài:
- Ta mua tên nô tài này chỉ với ba lượng bạc, một bộ quần áo này có thể mua năm mươi tên nô tài như vậy; một vò rượu kia, cũng có thể mua được tám tên, mười tên.
Tề Ninh và Thẩm Lương Thu liếc nhìn nhau, lại nghe Giang Dịch Thủy nói tiếp:
- Ngoại trừ tính mạng ra, hắn chẳng có gì nên hồn, cũng không thể bồi thường nổi.
Nói xong, y phất tay, cao giọng nói:
- Người đâu! Dẫn hắn xuống phía dưới!
Từ bên ngoài lập tức có có hai đại hán chạy vào, không nói một lời, liền bước tới nâng tên người hầu Nam Dương đi. Tên người hầu Nam Dương vô cùng hoảng sợ, lớn tiếng la hét. Tuy không hiểu gã nói gì, nhưng Tề Ninh biết nhất định gã đang cầu xin tha thứ.
- Giang tam thiếu, đây là ngươi…?
Tề Ninh liếc nhìn tên người hầu Nam Dương, hỏi:
- Ngươi muốn hắn bồi thường bằng tính mạng?
Giang Dịch Thủy mỉm cười nói:
- Thật ra cũng không phải bảo hắn bồi thường. Ninh tiểu huynh có điều không biết, tên Nam Dương này còn chưa được khai hóa, không hiểu quy củ, ta thưởng phạt phân minh, cũng là để bọn họ biết cách giữ quy củ.
Nhìn về phía Thẩm Lương Thu, y lại cười nói:
- Giống như Thẩm tướng quân trị quân, nếu có người vi phạm quân pháp, người tuy hữu tình, nhưng quân pháp vô tình, một khi lơi lỏng một mặt, thì quân pháp có cũng như không.
Trong lúc mấy người nói chuyện, tên người hầu Nam Dương đã bị lôi ra ngoài, chỉ nghe vang lên một tiếng “Bõm”, dường như có vật nặng rơi xuống nước, Tề Ninh không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết tên người hầu Nam Dương đã bị ném xuống biển.
Chỗ này rộng mênh mông, biển sâu thẳm, trước sau đều không có đảo, cho dù không bị cá mập ăn thịt, tên người hầu Nam Dương cũng sống không được bao lâu.
Thoạt nhìn bề ngoài, Giang Dịch Thủy có vẻ nho nhã, giống như một người có học thức, nói năng cũng rất khiêm tốn, thế nhưng ra tay thì lại thật sự độc ác vô tình.
Khuôn mặt bốn vũ cơ xinh đẹp đều tràn ngập sợ hãi, Tề Ninh nhìn thấy hết. Chợt hắn mỉm cười, hỏi:
- Giang tam thiếu, ta thấy những người này đều rất sợ ngươi, rốt cuộc là vì các nàng ở trên thuyền của ngươi nên sợ, hay bởi vì phía người Nam Dương luôn sợ hãi người Trung Nguyên chúng ta?
- Hỏi rất hay!
Giang Dịch Thủy giơ ngón tay cái lên:
- Ninh tiểu huynh, ta ta giao thiệp rất rộng, nhưng chưa có ai hỏi ta một câu hỏi như vậy. Không dám giấu ngươi, đừng nói những nô tài Nam Dương này, mà ngay cả quan lớn, quý nhân của Nam Dương, nhìn thấy đội tàu Đại Sở chúng ta, cũng đều nơm nớp lo sợ, vô cùng kính nể!
- Ồ?
- Ra khơi, đội thương thuyền của Giang gia đại diện cho Đại Sở.
Giang Dịch Thủy nghiêm nghị nói:
- Lúc ở hải ngoại, chúng ta không bao giờ quên mình đại diện cho đế quốc Đại Sở, bởi vậy lúc ở nước ngoài, cũng không dám làm mất uy phong của Đại Sở ta.
Y cười ha hả, nói tiếp:
- Nước mạnh thì dân mạnh, hôm nay chúng ta ra khơi buôn bán ở nơi nào, người dân ở đó cũng đều biết chúng ta là đội tàu của Thiên triều, cũng không dám thất lễ đối với chúng ta.
Hơi cúi người về phía trước, y hơi đắc ý nói:
- Nói lời không dễ nghe, chúng ta sang bên đó, muốn như thế nào, thì được như thế ấy (!), nếu như bọn họ không nghe lời, cứ cho bọn họ nếm thử chút lợi hại, thì họ sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngay.
Tề Ninh thở dài:
- Giang tam thiếu, tục ngữ có câu rất hay, ân uy đồng thời thực hiện, nếu như chỉ lấy uy thế áp chế bọn họ, mặt ngoài bọn họ tỏ ra ôn hòa, nhưng e rằng trong lòng vô cùng oán hận.
- Chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Giang Dịch Thủy mỉm cười nói:
- Không cần khách khí đối với bọn họ, cho dù bọn họ không cam lòng, thì cũng không dám làm gì cả.
Tề Ninh cười nhẹ:
- Nhưng cứ như vậy, chẳng phải là khiến người Nam Dương nghĩ rằng người Đại Sở chúng ta bá đạo vô lý sao? Nếu một ngày kia, đội tàu của Giang gia không còn thế lực hôm nay, không thể tiếp tục dùng vũ lực áp chế bọn họ, thì không biết việc buôn bán giữa Giang gia và Nam Dương có thể tiếp tục được hay không?
Mặt Giang Dịch Thủy hơi biến sắc, Tề Ninh đã nâng chén rượu lên, chậm rãi nói:
- Ân uy đều thi hành, là câu nói sáng suốt mà cổ nhân truyền lại, nếu như đối phương có lòng giữ hòa khí với chúng ta, thì có lợi cho cả đôi bên. Đương nhiên là phải thực hiện cùng lúc ân uy với họ, thì quan hệ đôi bên mới được lâu bền. Nếu như bọn họ không tuân thủ quy củ, thậm chí nói không giữ lời, thì cũng có thể dùng vũ lực làm họ sợ hãi, chứ cứ một mực chỉ dùng vũ lực, ta e rằng sẽ không được lâu dài.
Liếc nhìn Giang Dịch Thủy, hắn mỉm cười nói:
- Giang tam thiếu quanh năm ở hải ngoại, hẳn là hiểu rõ tình thế hơn ta. Nếu ngươi đã có lòng muốn đại diện cho Đại Sở, thì không nên quá mức hung ác mới ổn. Có đôi khi, cũng phải sửa tật xấu của mình.
Vẻ mặt Giang Dịch Thủy càng khó coi. Đúng vào lúc này, chợt nghe ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân vội vã, rồi lập tức có người hô lên:
- Tam lão gia, xảy ra…xảy ra chuyện lớn rồi!
Giang Dịch Thủy chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói:
- Sao vậy? Trời sập à?
- Là…là phòng máy Đằng Vụ bị cháy!
Người bên ngoài thở gấp:
- Phòng máy trên tàu Đằng Vụ cháy rồi!
Thẩm Lương Thu nghe vậy, thình lình đứng bật dậy. Tề Ninh cũng kinh hãi, Giang Dịch Thủy càng biến sắc, không nói lời nào, y lao ra khỏi khoang thuyền. Tề Ninh và Thẩm Lương Thu đưa mắt nhìn nhau, cũng rời khỏi khoang thuyền, đi tới mép thuyền, nhìn về phía sau, chỉ thấy trên một con thuyền mơ hồ có ánh lửa, khói bốc lên cuồn cuộn, quả nhiên là có hỏa hoạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận