Cẩm Y Xuân Thu

Chương 938: Giọng nói quen thuộc

Điền Tuyết Dung cười lạnh, nói:
-      Nếu lão hội trưởng muốn biết, ta không ngại nói cho ngươi nghe! Đúng vậy, đúng là Cẩm Y hầu trợ giúp Điền gia ta, hắn thấy hai mẹ con ta là cô nhi quả phụ, từng trải qua nhiều gian khổ, mỗi bước đi đều vấp phải chông gai, cho nên mới động lòng trắc ẩn, ra tay tương trợ. Hắn là người tốt, sẵn lòng giúp ta, ngươi muốn biết điều này chứ gì?
-      Động lòng trắc ẩn?
Trần lão gia cười khẩy, nói:
-      Trong mắt những quan to và quý nhân, thương nhân chúng ta rất đê tiện, nếu như không có ý đồ khác, thì ngay cả nhìn bằng nửa con mắt họ cũng không thèm nhìn!
-      Cẩm Y hầu không phải là người như vậy, hắn không hề phân biệt sang hèn!
Điền Tuyết Dung liền nói:
-      Ngay cả một tên ăn mày đầu đường xó chợ gặp phải khó khăn, Cẩm Y hầu gia cũng sẽ ra tay tương trợ, không phải như đám quan lại tham ô, não chứa đầy phân!
Tề Ninh nghe Điền Tuyết Dung nói như vậy, trong lòng hơi ấm áp, thầm nghĩ người phụ nữ này có ấn tượng rất tốt đối với hắn, ở trong tình cảnh này rồi mà vẫn bênh vực mình.
Trần lão gia cười lạnh, nói:
-      Lão phu sống từng tuổi này rồi, còn có cái gì chưa thấy qua, mà không nhìn thấy sự khác biệt giữa một người làm quan và người thường? Cẩm Y hầu là thế tập hầu, xuất thân cao quý, lại ra mặt cho một thương nhân ư? Tuyết Dung, ngươi nói cho lão phu nghe xem, ngươi đã ngủ với hắn rồi phải không?
Câu nói này của lão hết sức thô bỉ, sắc mặt Tề Ninh càng lạnh lẽo. Nếu như hắn đã ngủ với Điền Tuyết Dung, thì cũng thôi đi, đằng này chưa, mà còn bị người khác nói xấu, trong lòng hắn rất khó chịu. (!)
-      Ngươi…ngươi thối lắm!
Trong cơn thịnh nộ, Điền phu nhân không kìm được, mắng to:
-      Ngươi nói bậy! Không được khinh thường Hầu gia!
Trần lão gia cười ha hả, nói:
-      Ngươi sốt ruột như vậy, bởi vì bị lão phu nói toạc móng heo ra chứ gì? Một thanh niên trẻ tuổi, khí huyết phương cương, một quả phụ đang ở vào thời kỳ hồi xuân… Tuyết Dung, với sắc đẹp của ngươi, chỉ cần giở chút thủ đoạn, biểu lộ chút lẳng lơ, chẳng phải là dễ dàng nắm vị tiểu Hầu gia kia trong lòng bàn tay sao?
Phu nhân cũng không nói lời nào, hẳn là đang rất tức giận.
Trần lão gia đắc ý nói:
-      Chuyện này ngươi không nói, trong lòng bọn ta cũng biết rõ. Ngươi nói xem, ngươi là một tiểu quả phụ phong tình vạn chủng, bên cạnh là một nam nhân, thì làm sao nhịn được? Chỉ có điều, nói đi phải nói lại, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thì biết cái gì là tình thú? Lão phu tung hoành tình trường mấy chục năm, chơi qua vô số nữ nhân, làm sao cái loại tiểu tử kia có thể sánh được?
Điền Tuyết Dung cũng bình tĩnh lại:
-      Trần hội trưởng, những gì ngươi nói, coi như ta không nghe thấy, chúng ta cũng không cần nói thêm điều gì nữa. Ngươi sai người đưa ra ra khỏi cửa, những gì ngươi nói đêm nay, ta sẽ không nhắc tới một chữ.
-      Ồ?
Trần lão gia cười nói:
-      Chẳng lẽ Điền gia dược hành các ngươi không muốn buôn bán ở Đông Hải nữa? Tuyết Dung, nói thật cho ngươi biết, Điền gia dược hành có thể đăng ký ở Đông Hải hay không, là tùy ở lời nói của ta! Hễ lão phu đồng ý, sẽ không ai dám phản đối, còn nếu lão phu không đồng ý, thì Điền gia dược hành các ngươi sẽ không bán được một đồng thuốc nào, ngươi có tin không?
Điền Tuyết Dung chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
-      Ngươi nói không sai. Đông Hải là nơi nhiễm chứng bệnh kia nặng nề nhất, hàng năm có rất nhiều người khổ sở vì nó, nếu Điền gia dược hành các ngươi mở chi nhánh ở Đông Hải, đương nhiên là mỗi ngày sẽ có thu nhập rất lớn.
Trần lão gia chậm rãi nói:
-      Thậm chí tiền lời không ít hơn làm ăn với thái y viện.
-      Ta muốn buôn bán, nhưng ta càng muốn cho dân chúng Đông Hải không phải chịu khổ sở.
Điền Tuyết Dung nói một cách nghiêm nghị:
-      Có người tặng ta phương thuốc, vốn là muốn ta cứu tế thế nhân, ngươi là hội trưởng thương hội, nên nghĩ tới đa số bách tính, để họ sớm thoát khỏi sự thống khổ.
-      Chỉ cần ngươi sẵn lòng, lão phu cũng sẵn lòng.
Trần lão gia nói:
-      Lão phu có thể giúp ngươi, không những khiến Điền gia dược hành các ngươi có thu nhập rất cao, mà dân chúng Đông Hải cũng được hưởng lợi. Thế nhưng, ta giúp ngươi như vậy, thì ngươi cảm tạ ta như thế nào?
-      Nếu ngươi thực sự thúc đẩy việc này, ta có thể chia lãi hàng năm cho ngươi.
Điền Tuyết Dung nói.
Trần lão gia cười ha hả, nói:
-      Trần gia ta là một trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, Hàn, Lư, Giang, Trần, Trần gia ta kinh doanh mấy thế hệ, tiền bạc chính thứ ta không thiếu nhất!
-      Vậy…vậy ngươi muốn như thế nào?
-      Tuyết Dung à, trông ngươi cũng không phải là người ngốc.
Trần lão gia cười hì hì:
-      Một người phụ nữ, có thể giúp Điền gia dược hành hồi sinh, thì không phải là người tầm thường. Hơn nữa, ngươi có thể giao thiệp với Cẩm Y Tề gia, chứng tỏ thủ đoạn rất cao. Thật ra thì lão phu cũng không có tâm nguyện nào khác, sáng nay lúc ngươi tới, lão phu nhìn thấy ngươi, cứ ngỡ tiên nữ giáng trần! Bao nhiêu năm rồi, lão phu muốn được ôm ấp một mũ nhân tuyệt sắc như ngươi, nhưng cầu còn chưa được!
-      Ngươi…ngươi vô liêm sỉ!
-      Ngươi nói như thế nào, lão phu cũng không trách ngươi.
Trần lão gia lộ nguyên hình, mặt dày mày dạn nói:
-      Ngươi đã qua lại được với Cẩm Y hầu, đương nhiên biết làm thế nào để lão phu được thỏa mãn.
Rất nhanh sau đó, chợt nghe Điền Tuyết Dung kêu lên hoảng sợ:
-      Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Trần lão gia đáp lời:
-      Ngươi nói xem, lão phu muốn làm cái gì?
-      Ngươi…ngươi dám động vào người ta, ta…ta nhất định sẽ tới quan phủ tố cáo ngươi!
Điền Tuyết Dung tức giận nói:
-      Họ Trần kia, ngươi…ngươi già mà không nên nết, không sợ sẽ thân bại danh liệt sao?
-      Thân bại danh liệt?
Giọng nói u ám của Trần lão gia âm lại vang lên:
-      Ngược lại, lão phu rất muốn nhìn xem, đến lúc đó, ai mới là người thân bại danh liệt. Ngươi có việc cầu lão phu, ban đêm đến nhà lão phu dự tiệc, sau đó vì muốn Điền gia dược hành được đăng ký ở Đông Hải, cho nên ngươi lả lơi đong đưa, quyến rũ lão phu. Ha ha, ta rốt cuộc rất muốn xem thử, khi vị tiểu Hầu gia kia của ngươi biết việc này, sẽ nhìn ngươi như thế nào?
Ánh mắt như dao, Tề Ninh thầm cười nhạt, vị Trần lão gia này quả thật quá mức hiểm độc, nếu những lời lẽ này của lão thực sự truyền ra ngoài, sự tình quả thật sẽ đổi trắng thay đen, bởi vì dù sao Điền phu nhân có điều cần lão giúp. Hơn nữa, nàng lại là quả phụ, nếu lão vu khống Điền phu nhân vì công việc làm ăn mà dụ dỗ lão, thì e rằng sẽ có nhiều người tin.
Vừa sợ, vừa giận, Điền Tuyết Dung thở hổn hển, giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng cả người mềm nhũn, hơn nữa đầu váng mắt hoa, dần dần bắt đầu nhìn một ra hai.
Nàng biết tai họa đến nơi, lúc này muốn tự sát bảo toàn danh tiết, nhưng không còn chút sức lực nào, trong lòng đầy đau khổ và tuyệt vọng.
-      Lão phu cũng không ngại nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thực sự không để ý tới danh tiết, đi bẩm báo quan phủ, ngươi cho là quan phủ sẽ phân xử cho ngươi sao?
Trần lão gia tràn đầy đắc ý:
-      Ngươi đừng quên, nơi này là Đông Hải, cho dù là phủ thứ sử, từ trên xuống dưới, có ai không nhận được lợi ích từ Trần gia ta?
-      Trần…Trần hội trưởng, ta…ta van ngươi, đừng…đừng làm như vậy!
Điền Tuyết Dung hết hồn, cầu xin:
-      Ta không muốn buôn bán ở Đông Hải nữa, ta…ta thu dọn một chút rồi rời đi ngay, ngươi…ngươi tha cho ta!
Dù sao nàng cũng là một phụ nữ chân yếu tay mềm, ở trong tình thế tuyệt vọng, không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin.
Trần lão gia cười nói:
-      Tuyết Dung, ngươi cũng biết, dáng vẻ yếu đuối đáng thương của ngươi, càng khiến lão phu động lòng. Ngươi cũng là người từng trải, đã lén lút vụng trộm ngủ với không biết bao nhiêu nam nhân, cũng đâu có kém gì lão phu! Vị tiểu Hầu gia kia cũng đã bị ngươi lôi lên giường rồi, hôm nay nếm thử mùi vị lão già này xem, chẳng phải là càng trọn vẹn hơn sao?
-      Cút ngay!
Thấy Trần lão gia ghé gương mặt tà dâm sát lại, trong lòng Điền Tuyết Dung tràn ngập đau buồn, liền giơ tay định ngăn cản, nhưng chỉ giơ lên được nửa chừng, tay nàng liền rũ xuống, nước tràn mi:
-      Ngươi là đồ vô liêm sỉ, táng tận lương tâm! Ta…ta dù có chết, cũng sẽ không cho ngươi được toại nguyện!
Nàng cố gắng nhào vào tường, nhưng không còn hơi sức, không thể nhúc nhích.
Trần lão gia đã đi tới, cười hì hì, không nói không rằng, đưa tay định chộp vào bộ ngực vun đầy của Điền phu nhân. Đúng lúc này, lão chợt nghe sau lưng có tiếng thở dài. Tiếng thở dài này vang lên một cách đột ngột, Trần lão gia có cảm giác như ở bên tai mình, nghe rất rõ ràng. Lão thất kinh, trước đó lão đã căn dặn bất cứ ai cũng không được tới gần, mọi người ở tòa nhà này, có ai dám cãi lời lão? Lão giật mình, vô cùng tức giận, liền xoay người lại, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, cổ họng đã bị bóp chặt, tay người kia đã nắm lấy cổ lão.
Lập tức Trần không thở được, nhưng lúc này đã nhìn thấy đối phương. Đó là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, vô cùng xa lạ, ánh mắt hết sức sắc bén, sắc như dao vậy.
-      Ngươi cũng biết mình đáng chết chứ?
Người kia lạnh lùng nói.
Trần lão gia bị bóp cổ từ phía sau, không thở được, hồn phi phách tán. Lúc này, lão thấy đối phương giơ tay kia lên, trong tay cầm một lưỡi dao vô cùng sắc bén, lóe ra hàn quang dưới ngọn đèn dầu.
Đũng quần của Trần lão gia nóng lên, lão đã tiểu trong quần mất rồi. Lão muốn mở miệng cầu xin, nhưng không thể nói thành tiếng, trong khi lưỡi dao sắc bén kia đang từ từ tiến lại cổ họng lão từng chút một, mặt lão xám như tro tàn. Đúng vào lúc này, chợt nghe Điền phu nhân yếu ớt nói:
-      Đừng…đừng giết người!
Tề Ninh ngẩn ra. Điền phu nhân hơi cắn môi, rồi nói:
-      Lão tiên sinh, ngươi…ngươi giết lão ta rồi, ngươi sẽ gặp nhiều phiền phức, loại người vô liêm sỉ này, nhất định sẽ gặp phải báo ứng!
Tề Ninh thầm thở dài, thầm nghĩ tai họa để lại ngàn năm, người xấu làm chuyện xấu, chưa chắc đều bị quả báo. Tuy nhiên hắn không muốn giết người trước mặt Điền phu nhân, sợ nàng bị khủng hoảng về tâm lý khi chứng kiến mình giết người. Hắn nhìn chằm chằm vào Trần lão gia, lạnh lùng nói:
-      Từ nay về sau, buổi tối ngươi đi ngủ, phải chú ý cẩn thận. Bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ tới lấy mạng ngươi!
Hắn bỏ tay bóp ở cổ Trần lão gia ra, lập tức dùng tay làm đao, đánh mạnh vào trán Trần lão gia. Lão già kia lập tức mềm nhũn cả người, rồi ngã xuống, ngất trên mặt đất.
Tề Ninh thu đao lại, đi tới bên người Điền Tuyết Dung, dịu dàng hỏi:
-      Nàng sao rồi? Có đứng dậy được không?
Điền phu nhân cố gắng dùng sức, chỉ vùng vẫy được một chút, nhưng không đứng dậy nổi. Nàng cười khổ:
-      Đa tạ! Đa tạ lão tiên sinh cứu giúp, ta…ta trúng độc, không đứng lên được.
Tề Ninh cũng không do dự, liền xoay người ôm lấy Điền phu nhân, khiến nàng thất kinh. Tề Ninh đeo mặt nạ, nàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ cho rằng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, liền kêu lên:
-      Ngươi…ngươi bỏ ta xuống!
Thân thể mềm mại và nở nang, nàng vùng vẫy cố gắng đứng lên.    Tề Ninh ho khan một tiếng, nói:
-      Đừng nhúc nhích! Ngươi có muốn rời khỏi chỗ này không?
Trước đó Tề Ninh co thắt cổ họng khi nói chuyện, lúc này hắn nói bằng giọng bình thường, Điền phu nhân đã nghe quen giọng nói của hắn, vừa nghe hắn cất tiếng, nàng ngẩn ra. Tuy nhiên, khuôn mặt kia rất xa lạ. Nàng chỉ là một thương nhân, làm sao biết đến thuật dịch dung, mặt nạ trên giang hồ? Nàng rụt rè hỏi:
-      Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai? Giọng nói…giọng nói của ngươi…
Tề Ninh thở dài, nói:
-      Nghe giọng ta cũng không nhận ra sao? Ta còn tưởng trong lòng nàng luôn nhớ ta chứ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Điền Tuyết Dung càng lộ vẻ kinh ngạc, giọng nói này rõ ràng là của Tề Ninh, ngay cả giọng điệu cũng giống, nhưng sao khuôn mặt hoàn toàn khác biệt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận