Cẩm Y Xuân Thu

Chương 294: Khởi từ hồi sinh

Tề Ninh nhìn thân ảnh xinh đẹp Cố Thanh Hạm chập chờn biến mất, cười khổ lắc đầu. Thiếu phụ xinh đẹp này hiện tại phòng bị mình như phòng giặc, chỉ cần nhìn nhiều hai lần liền giống như mình chuẩn bị cưỡng gian nàng, không có lý do cũng phải tìm lý do chạy trối chết. Xem ra buổi tối hôm đó mình nhất thời xúc động, tay tay quá sớm, còn chưa đủ độ chín nên giờ lưu lại di hoạn rồi.
Đang chuẩn bị đi tìm đám người Đoạn Thương Hải thương nghị chuyện xây dựng lại Hắc Lân doanh, đột nhiên hắn lại nghĩ tới chuyện hai ngày hôm nay không gặp Đường Nặc, lập tức liền đi về hướng phòng Đường Nặc.
Cố Thanh Hạm cũng chăm sóc Đường Nặc rất chu đáo, chẳng những đặc biệt bố trí một khu tiểu viện đẹp đã cho nàng ở, lại biết Đường Nặc thích thanh tĩnh nên đến cơm cũng phái người đưa tới.
Trong tiểu viện đẹp đẽ kia u tĩnh dị thường, dù là cũng lạnh lùng trống vắng như khu nhà Thái phu nhân ở nhưng nơi này không có cảm giác tối tăm chút nào, chỉ làm người ta thấy u tĩnh.
Tề Ninh đi tới trước cửa, gõ nhẹ mấy cái. Rất nhanh thấy cửa phòng mở ra, thân ảnh xinh xắn của Đường Nặc xuất hiện trước cửa. Thấy Tề Ninh đứng trước cửa, nàng hơi bất ngờ, cười ngại ngùng nói:
- Vào đi.
Dù sao Tề Ninh cũng cảm thấy nói chuyện với Đường Nặc vô cùng thoải mái. Đường Nặc không thích giả vờ, thậm chí không có vẻ vòng vo của nữ tử, nói chuyện đơn giản, không quanh co lòng vòng, hơn nữa lúc cười khiến người ta có cảm giác rất trong trẻo.
Đi phía sau Đường Nặc vào phòng, nhìn từ phía sau, vóc người Đường Nặc rất uyển chuyển. Ở Vĩnh Yên đường Tề Ninh đã từng thấy Đường Nặc mặc Phượng hoàng y, biết vóc người tuyệt đẹp của Đường Nặc, lồi lõm đủ cả, đường cong lung linh, thon thả một không gầy gò, chỗ đáng mảnh khảnh sẽ không thừa một chút thịt, chỗ đáng đầy đặn cũng nhất định có vươn đủ cao, tuyệt không thiếu chút nào.
Trong phòng khá ấm áp. Ở trong phòng Đường Nặc cũng không có mùi hương nữ nhân như phòng Cố Thanh Hạm mà có nhiều mùi dược liệu.
Trước sau như một, trên bàn trong phòng có đủ loại chai lọ, các loại hộp chứa mười mấy loại dược liệu. Cái hòm thuốc không rời người kia cũng thấy trong phòng, chẳng qua khác với thường ngày là ở trên bàn có vài quyển sách, trong đó có một quyển hình như vừa được đặt xuống, ở giữa dùng một cây mộc trâm làm dấu.
- Sức khỏe thế nào rồi?
Tề Ninh đánh giá Đường Nặc một phen, cười nói:
- Khí sắc tốt hơn nhiều rồi.
- Là dược liệu của tam phu nhân rất tốt.
Đường Nặc mỉm cười nói:
- Mỗi ngày tam phu nhân đều đến thăm mấy lần, hơn nữa từ sáng tới tối đều được ăn ngon uống tốt.
Ngươi xem có phải ta đã béo thêm một vòng hay không?
- Không có, không có. Vóc người Đường cô nương uyển chuyển, thiên sinh lệ chất, ăn thế nào cũng không béo.
Tề Ninh cười ha hả nói.
Đường Nặc mỉm cười đáp:
- Béo không phải sẽ xinh đẹp hơn sao? Thon thả có cái tốt của thon thả, béo một chút nhìn cũng tốt, cũng là một cái túi da không quan trọng lắm. Chỉ cần thân thể mạnh khỏe là đều đẹp.
- Thần y đúng là thần y, cái nhìn cũng không giống người bình thường.
Tề Ninh giơ ngón cái lên.
- Đường cô nương, nếu không phải là có cô thì kinh thành lần này gặp đại nạn rồi.
- Cứu tử phù thương là chuyện ta nên làm.
Ánh mắt Đường Nặc hơi buồn bã:
- Chỉ là học nghệ không tinh, để chậm vài ngày, những người chết đi rồi không thể sống lại được.
Tề Ninh thấy trên mặt nàng có chút hổ thẹn, vội la lên:
- Đường cô nương, không thể nói như vậy được. Dịch độc lần này vốn hết sức lợi hại. Nếu không phải nhờ cô thì sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
Đường Nặc hơi trầm ngâm, gượng cười hỏi:
- Có tra ra ai hạ độc hay không?
- Đường cô nương nghĩ tới ai?
Đường Nặc nói:
- Mặc dù trong độc dược có dùng cổ noãn độc làm dẫn nhưng ta nghĩ hẳn Cửu Khê Độc Vương sẽ không tới kinh thành hạ độc. Hơn nữa lão cũng không có lá gan này.
- Không có gan này sao?
Tề Ninh ngẩn ra.
- Vì sao Đường cô nương lại cho là vậy?
Đường Nặc thản nhiên nói:
- Nếu lão có gan ra tay làm loạn thì tất sẽ chết rất khó coi. Điểm này lão hiểu rất rõ, càng không cần phải nói tới chuyện lão dám hạ độc tại kinh thành.
Dừng lại một chút, nàng mới nói:
- Chẳng qua cổ noãn độc xuất phát từ tay lão. Không có gì bất ngờ mà nói hẳn là có người lấy được kim cổ trùng của lão. Dịch độc lan tràn tại kinh thành dù không phải lão ra tay nhưng cũng không tránh được tội.
Lần trước Tề Ninh tại thần hầu phủ, một mình thẩm vấn A Não đã từ miệng ả biết Thu Thiên Dịch và sư phó của Đường Nặc là Lê Tây Công vốn là huynh đệ đồng môn.
Đường Nặc hiển nhiên cũng hơi quen thuộc với Cửu Khê Độc Vương, chỉ là không biết vì sao Đường Nặc lại nói Thu Thiên Dịch không dám ra tay làm loạn, không nhịn được nói:
- Đường cô nương, cô có điều không biết, Thu Thiên Dịch quả đã tới kinh thành.
Đường Nặc sửng sốt, cảm thấy bất ngờ, nhíu mày nói:
- Ngươi nói lần này thật sự là lão hạ độc sao?
- Thế thì không phải.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Lão xông vào Thần hầu phủ, cho nên hôm nay dù không phải lão hạ độc thì triều đình cũng tính món nợ này lên đầu lão.
Đường Nặc kinh ngạc nói:
- Lão xông vào Thần hầu phủ sao?
- Tiểu yêu nữ kia xuất hiện tại kinh thành, bị người của Thần hầu phủ coi như hung thủ mà bắt được, hơn nữa thẩm vấn từ miệng ả mới biết ả là người của Hắc liên thánh giáo.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Thu Thiên Dịch xông vào Thần hầu phủ, cứu tiểu yêu nữ A Não.
Thần hầu phủ đã trình báo việc này cho triều đình. Hiện này triều đình cũng đang bàn bạc chuyện tiêu diệt Hắc liên thánh giáo. Giờ đã là mùa đông, tuyết đọng phong sơn, nhất thời triều đình còn chưa hành động được nhưng Thần hầu phủ đã phái người đi Tây Xuyên tìm hiểu hư thực rồi. Nếu không có gì bất ngờ mà nói thì sau khi khai xuân, triều đình tất có hành động.
Ngày đó Tề Ninh bị Thu Thiên Dịch bắt đi, Đường Nặc đang ở Vĩnh Yên đường vội chế giải dược. Đám người Đoạn Thương Hải không muốn để Đường Nặc phân tâm, cũng không báo cho nàng, cho nên cho tới bây giờ Đường Nặc hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đã xảy ra.
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Nặc lộ vẻ nghiêm trọng, hỏi:
- Hiện tại Thu Thiên Dịch và A Não thế nào rồi?
- Hẳn bọn họ đã trốn về Tây Xuyên rồi.
Tề Ninh thở dài nói:
- Chính Thu Thiên Dịch đã nói, dịch độc tại kinh thành không liên quan tới lão. Ta cũng tin lão không nói dối. Chẳng qua hiện tại nói gì cũng không có tác dụng. Xông vào Thần hầu phủ, đại nạn của Hắc liên giáo sắp tới rồi.
Đường Nặc suy nghĩ một chút mới hỏi khẽ:
- Ngươi biết không phải do Thu Thiên Dịch làm, không thể giải thích với triều đình sao?
Tề Ninh nói:
- Đường cô nương, triều đình không đơn giản như ngươi nghĩ.
Trong triều có người muốn đưa Hắc liên thánh giáo vào chỗ chết, có sự kiện Thu Thiên Dịch xông vào Thần hầu phủ lấy đó làm chứng cớ như sắt thép. Những người đó có chứng cứ như vậy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ chứ? Ta có thể giải thích cho Hoàng thượng nhưng trong tay lại không hề có bất cứ chứng cứ gì chứng minh Hắc liên thánh giáo không tham dự việc này. Chính cô cũng từng nói, kim cổ trùng là từ tay Thu Thiên Dịch. Nếu bị người trộm được thì trừ phi Thu Thiên Dịch có thể tìm được người trộm cổ noãn độc, lại phải đích thân tới kinh thành giải thích rõ ràng. Mà trước mắt xem ra chuyện này không có khả năng rồi.
Đường Nặc gật đầu khẽ, không nhiều lời nhưng như đang nghĩ tới chuyện gì đó.
- Đường cô nương, có phải cô lo lắng cho A Não hay không?
Tề Ninh hỏi khẽ:
- Hình như cô rất quan tâm tới A Não. Chẳng qua tâm địa tiểu yêu nữ kia hết sức ác độc, hoàn toàn khác với ngươi.
- Hoàn cảnh có thể làm một người thay đổi.
Đường Nặc nói khẽ:
- Bản tính A Não không xấu, chỉ là bị người dạy hỏng mà thôi.
Tề Ninh nghe Đường Nặc nói vậy liền biết nàng rất quan tâm tới tiểu yêu nữ, không tiện nói xấu A Não thêm chỉ có thể nói:
- Chẳng qua ta sẽ cố hết sức giải thích với triều đình. Hoàng thượng dù còn trẻ nhưng rất anh minh.
Không tới vạn bất đắc dĩ, hẳn người cũng không dễ dàng dụng binh đối phó với Hắc liên thánh giáo đâu.
Đường Nặc gật đầu, khẽ nói:
- Cám ơn ngươi!
Trong lòng Tề Ninh hơi nghi hoặc, thầm nghĩ Đường Nặc nói tiếng cảm ơn này là tạ ơn cho ai?
Là vì chuyện của A Não hay là Thu Thiên Dịch, hay Hắc liên thánh giáo?
Chẳng lẽ Đường Nặc có liên quan sâu xa gì với Hắc liên thánh giáo?
Hắn thấy trước đó khí sắc Đường Nặc vẫn tốt, tâm tình hình như không phải rất kém, nhưng nói tới việc này, rõ ràng tâm tình bị ảnh hưởng, không muốn Đường Nặc thấy không vui liền chuyển đề tài:
- Đường cô nương, cô thích đọc sách sao?
Hắn thuận tay cầm cuốn sách trên bàn lên, nhìn lướt qua liền thấy đó là một quyển y thư.
- Mấy ngày nay ở lỳ trong phòng, Tam phu nhân biết ta thích nghiên cứu y thuật cho nên cho người mang vài cuốn sách tới.
Đường Nặc nói:
- Bên trong có không ít chỗ ta chưa biết, chẳng qua cũng có nhiều thiếu sót.
Tề Ninh thầm nghĩ, lấy y thuật của ngươi, đương nhiên những y thư bình thường không so nổi rồi, không nhịn được hỏi:
- Đường cô nương, y thuật của cô đã cao minh như vậy, vì sao vẫn còn cần nghiên cứu? Với y thuật hiện tại của cô, chỉ sợ trong thiên hạ không có bao nhiêu người có thể sánh được.
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Đường Nặc nói nhỏ:
- Hơn nữa ta muốn học y thuật có thể khởi tử hồi sinh!
- Khởi tử hồi sinh?
Tề Ninh ngẩn ra:
- Có y thuật cao minh như vậy sao?
Đường Nặc cười nhạt lắc đầu nói:
- Ta nói là khởi tử hồi sinh không phải chỉ là chết thật mà chỉ cần còn một hơi, cho dù mắc bệnh tật gì cũng có thể khôi phục như thường.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh cảm khái nói:
- Đường cô nương tuổi còn trẻ nhưng có tài năng như vậy, ta nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày cô i nhất định học thành khởi tử hồi sinh thuật.
Đường Nặc khẽ thở dài:
- Ta cũng hy vọng có ngày đó.
Nhưng ta không biết có còn kịp hay không.
- Hả?
Tề Ninh cảm thấy những lời này của Đường Nặc cổ quái dị thường, cau mày nói:
- Không kịp gì chứ?
- Không có gì.
Đường Nặc vội vàng lắc đầu nói:
- Ta nói là nhân sinh có hạn, không thể trường sinh bất tử, không biết có thể học thành khởi tử hồi sinh thuật hay không!
Nói tới đây gương mặt vốn trắng trẻo của nàng lại hơi hồng lên, ánh mắt trở nên hơi xấu hổ.
Tề Ninh thầm nghĩ nữ tử này đúng là quá đơn thuần. Những lời này rõ ràng là nói dối nhưng nàng không giỏi lừa gat người khác, cho nên vừa nói dối liền biểu hiện không được tự nhiên, dù là ai đều nhận ra nàng nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Chỉ là lúc thế này hiển nhiên Tề Ninh sẽ không bóc trần, cười nói:
- Đường cô nương đừng lo lắng.
Cô thông minh như vậy sẽ không tốn bao lâu đâu.
Trong lòng hắn thầm nghi hoặc, nghĩ Đường Nặc này nói không kịp là có ý gì?
Thấy Đường Nặc không nói lời nào nữa, Tề Ninh biết nàng có tâm tư không tiện nói với mình, đứng dậy dịu dàng nói:
- Tối nay trong phủ có tổ chức tiệc rượu, mọi người đều uống hai chén. Hay là Đường cô nương cũng đi uống mấy chén cho vui.
Đường Nặc suy nghĩ một chút mới khẽ gật đầu. Tề Ninh thấy thế mừng thầm nói:
- Vậy là tốt quá rồi. Ta đi xem bọn họ đã chuẩn bị xong chưa.
Xoay người chuẩn bị đi, đi vài bước hắn đột nhiên nghĩ gì đó, quay đầu lại hỏi:
- Đường cô nương, lần trước cô cho ta phương thuốc có thể khiến vết thương da thịt khôi phục lại như ban đầu, không biết kinh mạch bị chặt đứt có thể khôi phục được không?
- Bị thương bao lâu rồi?
Đường Nặc hỏi.
Tề Ninh vội nói:
- Chỉ mới hôm nay thôi. Thủ mạch bị người ta cắt đứt. Ta nghĩ kinh thành không có khả năng tìm được loại dược vật như vậy nên mới hỏi ngươi.
Đường Nặc nói:
- Chỉ cần không vượt quá mười hai canh giờ liền có thể cứu.
Chẳng qua phương thuốc đưa ngươi chỉ có tác dụng với vết thương da thịt, không trị được kinh mạch.
Nàng ngồi xuống, cầm bút viết, rất nhanh liền có một đơn thuốc đưa cho Tề Ninh.
- Bốc thuốc theo đơn này, kinh mạch tay chân bị đoạn thì có thể trị hết, không để lại di hoạn gì.
Nhưng kinh mạch các nơi khác trong cơ thể thì không dùng đơn này được.
Tề Ninh nhận đơn thuốc, hận không thể ôm lấy nàng hôn hai cái, vui mừng nói:
- Đa tạ Đường cô nương rồi. Cô yên tâm, ta nhất định không truyền đơn thuốc này ra ngoài.
Hắn cũng không chờ Đường Nặc nói thêm, cười tủm tỉm mà đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận