Cẩm Y Xuân Thu

Chương 654: Không còn đường đi

Chạng vạng tối đó, quả nhiên Tú Nương lại đến dịch quán, được Ngô Đạt Lâm dẫn đến trước khu nhà của Tề Ninh.
Sứ đoàn phải lên đường vào hôm sâu, nên tất cả mọi người đều đang tất bật chuẩn bị cho hành trình trở về. Dẫu sao, đã cất công đến Đông Tề một chuyến, ai cũng muốn mang về chút ít đặc sản của quốc gia này.
Dạo trước, trên đường đến nước Tề, Tề Ninh đã bắt chẹt từ Mạnh Tiêu Chu – Mạnh Tướng quân một nghìn bảy trăm lượng bạc. Số bạc này Tề Ninh đã sai Ngô Đạt Lâm chia đều cho toán binh sĩ dưới tay. Tổng cộng hai trăm người, ai cũng nhận được vài lượng bạc. Dù không nhiều, nhưng đối với các binh sĩ đó cũng là một số tiền không nhỏ.
Tề Ninh thống nhất mua cho mỗi người một ít đặc sản, còn chuẩn bị xe chuyên chở. Thêm vào đó, Lệnh Hồ Hú cũng chuẩn bị cho mỗi người một món quà nhỏ, thế nên các binh sĩ của sứ đoàn cũng thu hoạch rất phong phú.
Ngô Đạt Lâm biết Lệnh Hồ Hú tặng Tề Ninh một mỹ nhân. Y không tiện dính dáng quá nhiều vào chuyện này, vậy nên sau khi đưa Tú Nương tới, y lập tức lui ra.
Tề Ninh bảo Tú Nương vào phòng. Nàng mặc một chiếc quần mềm mại buông từ eo xuống, và một chiếc áo ống tay hẹp màu xanh nhạt, trên người không đeo bất cứ trang sức gì, ăn mặc hết sức giản dị. Nhưng chính cách ăn mặc giản dị ấy lại mang đến cảm giác nàng là châu ngọc trong một gia đình nhỏ ấm cúng. Sắc áo xanh nhạt càng tôn lên nước da trắng nõn của nữ tử.
Sau khi vào phòng, Tú Nương lập tức quỳ xuống. Tề Ninh khẽ chau đôi mày, quan sát nàng. Tú Nương có dáng người lả lướt, vóc người nàng không cao lắm, nhưng dáng người lồi lõm rõ ràng. Bộ ngực đầy đặn, nhìn tổng thể nàng có vẻ hơi nở nang, nhưng không khiến người xem cảm thấy nàng có vẻ mập. Thì ra khung xương của nữ tử khá nhỏ nhắn, nhưng da thịt đầy đặn nên trông nàng không mập.
Nàng vừa quỳ xuống, phần mông quần liền bị kéo căng ra, mông cong vểnh lên, để lộ những đường cong mượt mà đầy đặn.
Tề Ninh giơ tay len, nói:
- Ngươi đứng lên, không cần quỳ.
Tú Nương hết sức nghe lời, đứng dậy. Tề Ninh thấy nàng chỉ cầm theo một tay nải con con, tò mò hỏi:
- Đây là hành lý tùy thân của ngươi?
Tú Nương khẽ khàng hô “Vâng”, trả lời:
- Đây là tướng gia ban thưởng cho nô tỳ, ngài nói nô tỳ có thể mang theo.
- Thật ra đâu cần làm thế, nói một tiếng là được rồi, cũng không cần vất vả.
Tề Ninh suy nghĩ một lúc, mới hỏi:
- Ngươi là người nước Tề sao?
Tú Nương do dự một hồi rồi gật đầu. Tề Ninh hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có còn người thân nào không? Họ có biết ngươi phải đến nước Sở không?
Tú Nương nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:
- Không còn ai nữa ạ. May nhờ có tướng gia thương xót, nô tỳ mới còn sống…
Tề Ninh:
- Ngươi không còn thân thích nào khác à?
Tú Nương khẽ gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu. Tề Ninh lấy làm kỳ lạ, thì Tú Nương giải thích:
- Nô tỳ còn một thúc thúc, nhưng… Nô tỳ không biết thúc ấy ở đâu, và cũng chưa từng gặp mặt, nên có mà cũng giống như không có.
Tề Ninh hiểu ra, nói:
- Ngươi là người nước Tề, đến nước Sở chắc không thích nghi được. Tướng gia có ý tốt, ta không thể làm mất mặt ngài ấy, bất quá giờ ngươi đã đi theo ta, ta an bài cho ngươi thế nào, tướng gia cũng sẽ không xen vào.
Gương mặt xinh đẹp của Tú Nương cúi thấp xuống, bên má hiện lên mấy rặng mây đỏ. Mỹ nhân đáp lời:
- Tướng gia nói, nô tỳ sống là người của Hầu gia, chết cũng là quỷ của ngài. Sau này nô tỳ sẽ hết lòng hầu hạ Hầu gia.
- Ngươi không hiểu ý ta rồi.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Không ai tình nguyện làm nô tỳ cả, ngươi cũng không muốn mà.
Tú Nương, đây, chỗ ta có ít bạc. – Hắn lấy ra một túi tiền con con, nhẹ nhàng đặt lên trên án. – Không tính là nhiều lắm, nhưng nhất định trong vòng mấy năm không cần lo lắng chuyện mưu sinh, ngươi cầm lấy trước đi. Nếu muốn, ngươi có thể trở về quê quán của mình. tìm thúc thúc của ngươi cũng được, không thì tìm một người gả cho cũng tốt, không cần phải làm nô cho người khác nữa.
Cơ thể yêu kiều của Tú Nương run lên bần bật, trên gương mặt thanh tú trắng nõn cũng có vẻ hoảng sợ.
Nàng run giọng hỏi:
- Hầu gia… Hầu gia không cần nô tỳ ư?
Tề Ninh cười, giải thích:
- Không phải là không cần, chỉ là ta mong ngươi không phải làm nô tỳ nữa. Ngươi là người nước Tề, phải xa cố thổ, không ai nguyện ý cả.
- Nô tỳ nguyện ý!
Tú Nương nói với giọng quyết liệt như chém đinh chặt sắt:
- Hầu gia đi đâu, Tú Nương sẽ theo ngài đến đó, không có chút không tình nguyện nào hết.
Tề Ninh lắc đầu, bật cười thành tiếng. Hắn cầm túi tiền lên, bước tới, đặt túi tiền vào tay Tú Nương, bảo:
- Ngươi nghe lời ta đi, sẽ không sai đâu.
Rồi hắn gọi to:
- Người đâu!
Từ bên ngoài, một người bước vào. Tề Ninh căn dặn người đó:
- Đưa vị cô nương này ra ngoài.
Chợt nghĩ đến điều gì, hắn hỏi:
- Tú Nương biết cưỡi ngựa không?
Sắc mặt Tú Nương dần trở nên tái nhợt, nhưng vẫn gật đầu. Tề Ninh ra lệnh:
- Cho nàng một con ngựa.
Xong, hắn quay sang mỉm cười với Tú Nương. Người vệ sĩ đưa tay ra mời, nói:
- Cô nương, mời!
Đôi môi đỏ mọng của Tú Nương khẽ hé mở, mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng nàng nuốt ngược điều muốn nói vào lòng, đi theo người vệ binh ra ngoài. Tề Ninh thấy nàng rời đi, mới thở phào một hơi.
Hắn suy đi tính lại, vẫn cảm thấy không mang theo Tú Nương về thì tốt hơn, tránh cho sinh nhiều rắc rối. Hơn nữa, rõ ràng Tú Nương là gia tỳ của Lệnh Hồ Húc, không có được sự tự do, nếu hắn trả lại cho nàng thân phận tự do, chẳng những tránh được phiền toái, mà còn làm được một chuyện tót, công đức vô lượng.
Tú Nương vừa ra ngoài không bao lâu, Lễ Bộ Đào Kiền đến, thông báo sáng mai lúc mặt trời mọc, sứ đoàn nước Sở sẽ chờ hắn ở Nam Thắng môn Lỗ thành. Đến lúc đó, đội ngũ đưa hôn của Đông Tề cũng sẽ hội họp với họ ở Đông Thắng môn.
Vừa khéo có người đưa cơm tối tới, Tề Ninh mời Đào Kiền ở lại cùng dùng bữa. Tuy rằng chuyến này sứ giả đưa hôn là Thái tử Đoàn Huyên, nhưng Đào Kiền thân là Lễ Bộ Thượng Thư, cũng phải đi theo đội ngũ. Y là bậc lão làng chốn quan trường, hiểu được đạo lý tốt người tốt ta, bản thân y khi còn ở Đông Tề đã chiêu đãi Tề Ninh rất chu đáo, khi đến nước Sở Tề Ninh ít nhiều cũng phải quan tâm tới y chút đỉnh.
Trên bàn rượu, hai người liên tục nâng ly. Y là người khéo mồm khéo miệng, trên bàn rượu không hề đề cập tới các vấn đề nhạy cảm.
Lần này hai nước kết thân, y hết tâng bốc, lại tán dương Cẩm Y Tề gia thần dũng vô địch.
Tề Ninh biết nói chuyện với người giảo hoạt như Đào Kiền chẳng có gì thú vị, sau khi dùng xong bữa cơm, Đào Kiền chủ động cáo từ rời đi. Y chân trước vừa đi, Lý Đường đã đứng ngoài cửa cầu kiến Tề Ninh.
Sau khi Tề Phong đi, một cách tự nhiên, Lý Đường trở thành người phụ trách vấn đề an toàn của Tề Ninh. Sau khi y vào, Tề Ninh buông chén xuống, cười hỏi:
- Đã ăn cơm chưa? Có muốn uống cùng ta hai ly không?
Lý Đường đi tới. Biết tiểu Hầu gia thường ngày hết sức tùy ý, không làm kiêu, y cười, nói:
- Tạ ơn Hầu gia, ta đã dùng cơm rồi.
Y ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
- Sao?
Tề Ninh thấy Lý Đường như thế, cau mày hỏi:
- Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?
Sắp đến lúc lên đường, đây là đêm cuối cùng mọi người ở Lỗ thành, Tề Ninh chỉ lo đêm trước khi đi xảy ra chuyện bất ngờ. Lý Đường lắc đầu, rồi nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, cô nương kia… - Cô nương?
Tề Ninh ngẩn người, hỏi lại:
- Cô nương nào cơ?
Lý Đường đáp:
- Chính là cô nương Hầu gia sai người đưa ngựa cho ấy.
- Hơ?
Tề Ninh lập tức nhớ tới Tú Nương. Tú Nương vừa rời khỏi là Đào Kiền tới ngay, y chỉ mới rời đi lúc nãy, suốt thời gian đó không ai dám tiến vào để bẩm báo chuyện Tú Nương. Hắn hỏi:
- Cấp ngựa cho nàng ấy chưa? Có phải nàng ta đi rồi không?
Lý Đường lắc đầu, trả lời:
- Nàng chưa đi, đang đứng bên ngoài dịch quán. Nhìn nàng ta như khúc gỗ vậy đó, không nói gì hết, xách tay nải. Nói chuyện với nàng mà nàng cứ như là không nghe thấy vậy đó.
- Nàng không đi?
Tề Ninh cau mày, hỏi lại.
Lý Đường gật đầu, đáp:
- Trông bộ dáng thì chính là ý đó.
Dừng một chút, y nói:
- Hầu gia, nhìn đáng thương ghê lắm.
- Không ngờ ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc nhỉ!
Tề Ninh nổi cáu.
Lý Đường cười trừ, nói:
- Hầu gia, cô nương tên Tú Nương đó tướng mạo không tồi, cũng là một mỹ nhân, sao Hầu gia lại bảo nàng đi? Giữ nàng lại để bưng trà rót nước cũng được mà. Kiếm khắp cả phố, nghìn người chọn một cũng chưa chắc có thể tìm được người có đủ các tiêu chí như nàng ta.
- Ngươi cảm thấy ta nên giữ nàng ta lại?
Lý Đường cười ngượng ngùng, nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, còn phải chờ quyết định của Hầu gia. Hầu gia, dù mang nàng trở về cũng chẳng xảy ra chuyện gì được. Hầu phủ có hơn hai trăm miệng ăn, thêm vào một người có sao đâu.
Y đâu biết tiểu Hầu gia của y luôn thèm thuồng Tam phu nhân, đã chuẩn bị tinh thần giá nào cũng phải bắt được Tam phu nhân vào tay, tất nhiên y không biết Tề Ninh phải quan tâm đến cảm thụ của Cố Thanh Hạm. Y cho rằng chuyện chỉ đơn giản là tuyển thêm một thị nữ mà thôi.
- Ngươi thì biết cái gì!
Tề Ninh giận quá, mắng:
- Ngươi cho rằng thu người Đông Tề có gì tốt? Ta hỏi ngươi, Lệnh Hồ Húc đưa tặng ta một mỹ nhân là có ý gì?
Lý Đường hỏi lại:
- Chẳng lẽ không phải để lấy lòng Hầu gia?
- Nói nhảm!
Tề Ninh lườm y:
- Lệnh Hồ Húc là tướng quốc của Đông Tề. Mặc dù Đông Tề là nước nhỏ, nhưng y dầu gì cũng là phụ tướng một nước, địa vị y sao ở dưới ta được? Sao y phải lấy lòng ta?
Hắn bước tới, ngả người dựa lên ghế lớn, bưng tách trà ngon vừa pha lên, nhấp cho thấm giọng. Đặt tách trà xuống rồi, hắn mới nói:
- Nói khó nghe, hai trăm người của Hầu phủ chúng ta hiện nay có phải người nào cũng là tinh anh không? Ta nói có thể thôi nhé, còn có thể thêm người vào hay không?
Lý Đường nhướn mày. Y không ngốc, lập tức hiểu được vấn đề.
Hạ thấp giọng, y hỏi:
- Hầu gia, lẽ nào Hầu gia lo Tú Nương là tai mắt Lệnh Hồ Húc phái tới Hầu phủ chúng ta nằm vùng?
- Có thể là ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tề Ninh nói:
- Có điều “cẩn thận thuyền chạy vạn năm”, đề phòng một chút cũng không sai.
Lý Đường nói:
- Hầu gia suy tính chu đáo. Giờ ta lập tức ra đó bảo thủ vệ đuổi nàng ta đi.
Y đã quay người chuẩn bị đi, nhưng lại bị Tề Ninh gọi lại.
Tề Ninh nhíu mày. Trầm ngâm một hồi, hắn mới nói:
- Ngươi gọi nàng tới đây đi.
Lý Đường nhanh miệng:
- Hầu gia, không phải… Chưa nói hết lời, thấy Tề Ninh ném tới một cái trợn mặt lạnh căm căm, y không dám nói gì thêm, ứng tiếng lui xuống. Chợt Tề Ninh gọi lại, nói:
- Bảo người qua đây thu dọn sơ, và chuẩn bị thêm một phần thức ăn.
Lý Đường hiểu ý Tề Ninh, chắp tay lui ra. Người hầu bước vào thu dọn thức ăn thừa.
Lý Đường nhanh chóng dẫn Tú Nương tới trước cửa. Tề Ninh ra dấu cho Lý Đường lui xuống trước, sau đó hắn ngoắc gọi Tú Nương vào, đoạn cười khổ, nói:
- Tú Nương cô nương, nghe nói cô đứng ngoài dịch quán, vẫn chưa đi à? Vì sao thế?
Vẻ mặt Tú Nương ảm đạm, nàng thỏ thẻ đáp lời:
- Hồi bẩm Hầu gia, nô tỳ… không có nơi nào để đi.
- Cái gì?
Tề Ninh ngẩn ra. Hắn có thể cảm nhận được nỗi chua xót vô hình ẩn trong lời nói của nữ tử. Thở dài, hắn hỏi:
- Có phải do cảm thấy sẽ không tìm được thúc thúc không?
Tú Nương cắn đôi môi đỏ thắm, mái đầu xinh đẹp cúi thấp xuống.
Bộ ngực kiêu ngạo ngẩng lên, đột nhiên nàng quỳ sụp xuống, nói:
- Hầu gia, nô tỳ đáng chết! Có một số việc, vốn… vốn không nên lừa gạt ngài, nhưng… nhưng… Nô tỳ sợ Hầu gia nghi ngờ, nên không nói thật, xin Hầu gia trách phạt!
Nàng đột ngột quỳ xuống khiến Tề Ninh hơi giật mình. Hắn đưa tay ra bắt lấy cánh tay của nành, cảm nhận sự mềm mại truyền tới từ cánh tay nàng. Kéo nàng dứng lên, hắn nói:
- Ta không thích người khác quỳ tới quỳ lui trước mặt ta.
Chăm chú nhìn vào đôi ngươi trong vắt của Tú Nương, hắn hỏi:
-Cô giấu ta điều gì?
Dường như Tú Nương cảm thấy khá là xấu hổ, nàng ta nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, nô tỳ… Nô tỳ không phải là người Đông Tề, nô tỳ là người Bắc Hán!
Thank You to Phương Linh For This Useful

Bạn cần đăng nhập để bình luận