Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1384: Nghi ngờ huyết mạch
Bình minh tới gần, trong ngoài hoàng thành giương cung bạt kiếm.
Từ đầu đến cuối Viên lão Thượng Thư chưa hề trở lại quân trận, lão đứng dưới hoàng thành, gió sớm phất phơ, thân thể già nua của lão đại nhân hơi lắc nhẹ. Dù sao tuổi lão đã cao, dù chỉ đứng một canh giờ cũng đã cố hết sức rồi. Viên Mặc Hiền đứng bên người phụ thân, nhìn phụ thân bướng bỉnh, ngoài lo lắng cũng cảm thấy một chút kinh ngạc.
Lão Thượng Thư làm quan nhiều năm, trong triều đình rắc rối phức tạp này, vẫn đứng vững vàng không ngã. Tuy rằng bởi vì lão đức cao vọng trọng môn sinh khắp thiên hạ, nhưng quan trọng nhất chính là xưa nay lão Thượng Thư không cuốn vào phân tranh triều đình.
Lão Thượng Thư tọa trấn Lễ Bộ nhiều năm, mỗi việc làm ra đều thi hành theo quốc pháp, khiến cho người ta không tìm ra lỗi lầm gì. Lão làm quan công chính, cho dù tứ đại thế tập Hầu lúc trước, cũng đều lễ nhượng ba phần đối với vị lão Thượng Thư này.
Thời điểm Tư Mã thị và Hoài Nam Vương đánh nhau sống chết, lão Thượng Thư lại ở trong vườn rau xanh nhà mình, không để ý chuyện bên ngoài, dường như phân tranh triều đình hoàn toàn không có liên quan gì tới lão.
Viên Mặc Hiền hầu hạ bên người phụ thân nhiều năm, cũng học được thủ đoạn giả điếc vờ câm. Chuyện không liên quan tới y, y tuyệt đối sẽ không dính tới chút nào, cho dù thực sự có liên quan, bất cứ chuyện gì cũng chỉ để ý ba phần.
Thế nhưng hành động của Viên lão Thượng Thư lần này, lại giống như hai người khác nhau so với cách làm quan của lão trước đây.
Tuổi tác của lão Thượng Thư đã cao, không bao lâu là có thể cáo lão hồi hương. Trong thời khắc mấu chốt này, cho dù kinh thành xảy ra chuyện gì, lựa chọn tốt nhất chính là ở trong nhà, giống như trước đây, không để ý tới chuyện bên ngoài. Nhưng lần này lão Thượng Thư biết được binh mã vào thành, lão lại mặc quan bào, đi tới dưới hoàng thành ngay trong đêm.
Càng khiến Viên Mặc Hiền kinh ngạc chính là, rất nhiều văn võ bá quan, không có người nào chủ động tiến lên, vừa vặn lại là phụ thân chủ động đi tới dưới chân hoàng thành, định thuyết phục Tề Ninh ra khỏi thành.
Viên Mặc Hiền thực sự không biết vì sao lần này lão phụ thân lại chủ động xen vào chuyện này như thế. Y nhìn thấy lão đại nhân nhắm hai mắt trong gió, râu bạc trắng dưới hàm bay bay, lại không dám nói thêm cái gì.
Nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, Viên Mặc Hiền quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thiệu Tông bưng một cái ghế đi tới. Y vội vàng chắp tay thi lễ. Tiêu Thiệu Tông mỉm cười, đặt ghế bên người Viên lão Thượng Thư, nói khẽ:
- Lão đại nhân tuổi tác đã cao, không thể đứng lâu, ngồi xuống chờ đi!
Lúc này lão Thượng Thư mới mở to mắt, nhìn Tiêu Thiệu Tông một chút, nhưng không cự tuyệt, lão ngồi xuống.
Tiêu Thiệu Tông vung tay lên, Thuẫn bài binh chung quanh nhanh chóng di động, tạo thành một lớp tường đồng vách sắt bảo hộ chung quanh. Lão Thượng Thư đưa tay vuốt râu, chăm chú nhìn Tiêu Thiệu Tông, nhưng không lên tiếng.
Tiêu Thiệu Tông hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Binh tới dưới thành, cũng không phải mong muốn của tiểu Vương, nhưng lại không thể không làm.
- Vương gia muốn đưa Tề Ninh vào chỗ chết, có phải thực sự chỉ vì hắn thí quân phản nghịch?
Lão Thượng Thư nhìn vào mắt Tiêu Thiệu Tông hỏi.
Tiêu Thiệu Tông cũng không gật đầu ngay lập tức, gã do dự một chút mới nói:
- Lão Thượng Thư cơ trí khác thường, tiểu Vương khâm phục. Tề Ninh thí quân phản nghịch, vì giang sơn xã tắc Đại Sở ta, đương nhiên đáng chết. Chỉ là… tiểu Vương còn có sát tâm với hắn, lại không phải chỉ là lần này, từ rất sớm trước đó, tiểu Vương đã muốn tru sát người này.
Viên Mặc Hiền ở bên cạnh khẽ giật mình, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng y đương nhiên biết lúc này còn chưa tới phiên mình nhiều lời một chữ.
- Ý của Vương gia, lão thần nghe không hiểu.
Lão Thượng Thư lại có vẻ vô cùng bình tĩnh:
- Chẳng lẽ Tề Ninh đã sớm có hành động phản nghịch?
Tiêu Thiệu Tông lắc đầu nói:
- Lúc trước có hành động phản nghịch hay không, tiểu Vương cũng không biết, nhưng người này từ khi sinh ra đã chú định không nên sống trên đời, hoặc là nói… !
Gã hơi trầm ngâm, mới nói:
- Hoặc là nói hắn không nên sinh ra ở Cẩm Y Tề gia!
Lúc này lão Thượng Thư mới lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Thiệu Tông ngẩng đầu nhìn phía đông, bình tĩnh nói:
- Lòng phản nghịch của người này chính là chú định trời sinh, hôm nay không phải, ngày sau cũng sẽ phản.
Lão Thượng Thư nghe ra trong lòng Tiêu Thiệu Tông nói có chuyện. Lão suy nghĩ một chút mới nói:
- Lúc trước Lô đại nhân hỏi qua một câu, Tề Ninh thí quân phản nghịch, rốt cuộc là vì sao?
Lão đưa tay vuốt râu nói:
- Tề Ninh bất ngờ tập kích Tây Bắc, lập được công lao hiển hách cho Đại Sở, lão thần thực sự nghĩ mãi không rõ, động cơ mưu phản của hắn ở đâu?
Lão nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Thiệu Tông, chậm rãi nói:
- Dụng tâm mà nói, mặc dù hắn xuất thân Cẩm Y Tề gia, nhưng căn bản không có thực lực mưu phản. Quân đoàn Tần Hoài không nằm trong tay hắn, binh mã Sở quốc công lược Tây Bắc xuất phát từ Tây Xuyên, hắn lãnh binh tiến đánh Bắc Hán, đám binh mã kia đương nhiên đi theo, thế nhưng hắn muốn làm phản, đám lính trú quân tại Tây Bắc kia tuyệt đối không có cách nào để hắn sử dụng.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng nói:
- Lão đại nhân cảm thấy hắn không có thực lực mưu phản sao?
- Ít nhất lão thần thực sự nhìn không ra thực lực mưu phản của hắn ở đâu?
Lão Thượng Thư khẽ thở dài:
- Nếu như chỉ nói không có thực lực mưu phản, vậy còn chưa đủ chứng minh hắn không có lòng mưu phản, quan trọng nhất vẫn là câu nói kia, tại sao hắn phải mưu phản?
Lão ngẩng đầu nhìn hoàng thành:
- Hiện giờ hắn bị vây trong hoàng thành, vây quanh bốn phía, muốn thoát thân đã không có khả năng. Tề Ninh không phải người ngu, hắn vào cung thí quân, hẳn là nghĩ đến hậu quả. Kết quả như vậy, lão thần cũng không nhìn ra hắn có được lợi ích gì, trái lại hoàn toàn đánh mất bản thân mình và Cẩm Y Tề gia.
- Tiểu Vương đã nói, từ khi hắn sinh ra, đã chú định có lòng phản quốc.
Tiêu Thiệu Tông thở dài.
Lão Thượng Thư nói:
- Cẩm Y Tề gia là thế gia công huân khai quốc, hai đời Hầu gia đều là trụ cột của đế quốc, Cẩm Y Tề gia cũng là một trong những thế gia vinh quang của Đại Sở. Cho nên lão thần nghĩ mãi không rõ câu này của Vương gia rốt cuộc có ý gì.
Đôi mắt lão lộ vẻ ngờ vực:
- Vương gia nói hắn sinh ra đã có lòng làm phản, thứ cho lão thần nói thẳng, cái này chẳng những không cách nào khiến cho bách tính Đại Sở ta tin phục, thậm chí sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng hoang đường.
- Bởi vì Tề Ninh vốn không phải người Cẩm Y Tề gia!
Tiêu Thiệu Tông bình tĩnh nói.
Thân thể lão Thượng Thư chấn động, sắc mặt kịch biến. Ngay cả Viên Mặc Hiền ở bên cúi đầu không nói cũng đột nhiên ngẩng đầu, lộ vẻ kinh hãi.
Qua hồi lâu, lão Thượng Thư mới nói:
- Vương gia, lão thần nghe không rõ, ngài nói cái gì?
- Tề Ninh không phải người Cẩm Y Tề gia.
Tiêu Thiệu Tông lặp lại một lần:
- Người nói vốn không có huyết mạch Tè gia, cho nên sự trung thành của Tề gia đương nhiên không có khả năng lan tới người này.
Mặc dù lão Thượng Thư cảm thấy khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn khống chế được tâm tình của mình, lão lắc đầu nói:
- Vương gia, mặc dù Tề Ninh mưu phản, nhưng… có mấy lời nói không được. Tề Ninh dù phản, thế nhưng Cẩm Y lão Hầu gia và Tề Đại tướng quân đều là trung thần của đế quốc, họ lập được chiến công hiển hách cho Đại Sở ta, mặc dù họ đều không còn, nhưng anh danh của họ hiện giờ không thể khinh nhờn được.
Tiêu Thiệu Tông công bố Tề Ninh không phải huyết mạch Cẩm Y Tề gia, đây đương nhiên là chuyện long trời lở đất.
Từ xưa tới nay, lớn đến hoàng thất đế trụ, nhỏ tới người buôn bán nhỏ, đều cực kỳ coi trọng truyền thừa con cháu. Thế gia công huân của đế quốc giống như Cẩm Y Tề gia, đương nhiên càng thêm lưu ý truyền thừa huyết mạch của gia môn. Tề Ninh kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, trong mắt thế nhân, đương nhiên là huyết mạch Tề gia cực kỳ tinh khiết.
Nếu có người nói Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, đây đương nhiên là vũ nhục rất lớn đối với Cẩm Y Tề gia.
Lão Thượng Thư tọa trấn Lễ Bộ, đương nhiên cực kỳ để ý đối với nhân luân cương thường. Tiêu Thiệu Tông nói Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, sau khi chấn kinh lão Thượng Thư cũng hơi tức giận. Nếu như Tiêu Thiệu Tông chỉ là ăn nói lung tung, dùng cái này để công kích Tề Ninh, vậy lão Thượng Thư quả thực coi thường hành động và lời nói này đến cực điểm.
- Tiểu Vương biết đây không phải là việc nhỏ.
Tiêu Thiệu Tông chậm rãi nói:
- Cho đến hôm nay, tiểu Vương chưa từng tiết lộ việc này đối với người khác. Chỉ là lão Thượng Thư muốn biết động cơ mưu phản của Tề Ninh, tiểu Vương không thể không nói rõ sự thật.
Sau khi yên lặng một hồi, lão Thượng Thư mới nói:
- Vương gia đã nói như vậy, đương nhiên là có chứng cứ trong tay?
- Ít nhất có một nhân chứng có thể chứng minh việc này tuyệt đối không giả dối.
Lão Thượng Thư lắc đầu nói:
- Nói như vậy, Vương gia cũng chỉ là nghe người ta nói? Chẳng lẽ vị nhân chứng mà Vương gia nói lại không ăn nói bừa bãi sao?
- Sẽ không!
Giọng điệu của Tiêu Thiệu Tông chắc chắn khác thường:
- Trong mắt tiểu Vương, nếu như trên đời này chỉ có một người có thể ăn ngay nói thật, vậy cũng chỉ có theerl à hắn. Nếu như biết hắn là ai, lão Thượng Thư nhất định sẽ không hoài nghi lời tiểu Vương nói.
- Nhân chứng mà Vương gia nói rốt cuộc là ai?
Lão Thượng Thư nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiệu Tông.
Tiêu Thiệu Tông lại lắc đầu nói:
- Cũng không phải tiểu Vương thừa nước đục thả câu. Hôm nay nói chân tướng cho lão Thượng Thư, vốn là không thể làm, trước khi được vị nhân chứng kia đồng ý, tiểu Vương không thể để lộ thân phận của hắn.
Gã ngừng một chút mới nói:
- Tiểu Vương chỉ hi vọng lão Thượng Thư có thể tin tưởng lời tiểu Vương nói, không phải vạn bất đắc dĩ, vì giữ gìn danh dự của Cẩm Y Tề gia, tiểu Vương cũng không muốn tiết lộ việc này với bất kỳ người nào.
Tiêu Thiệu Tông thấy lão Thượng Thư nheo mắt, gã nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần lần này bình loạn thành công, tru sát Tề Ninh, ổn định kinh thành. Tiểu Vương chắc chắn thỉnh cầu nhân chứng kia, do hắn tự mình nói chân tướng cho lão Thượng Thư, không biết ý của lão Thượng Thư thế nào?
Lão Thượng Thư hơi trầm ngâm mới nói:
- Lời Vương gia nói, lão thần thực sự khó mà tiếp nhận, cũng thực sự khó có thể tưởng tượng… !
- Lão Thượng Thư làm quan nhiều năm, dù cho không bước chân ra khỏi nhà, chuyện xảy ra trong kinh, lão Thượng Thư cũng sẽ nghe được hết.
Tiêu Thiệu Tông khẽ nói:
- Chuyện xảy ra tại Cẩm Y Tề gia năm đó, có lẽ người khác không biết nhiều, nhưng lão Thượng Thư hẳn là biết không quá ít.
- Ý của Vương gia là?
- Phu nhân của Tề Đại tướng quân là Liễu thị năm đó có thai, bên ngoài đều biết Liễu thị sắp lâm bồn.
Tiêu Thiệu Tông chậm rãi nói:
- Thời gian Liễu thị mang thai, người làm trong phủ còn nói bên ngoài Tề gia sắp có chuyện. Thế nhưng theo ta được biết, trong khoảng thời gian Liễu thị sắp lâm bồn, trên dưới Tề gia bỗng nhiên nói năng thận trọng, không có người nào nhắc lại một câu. Thời điểm này Tề Đại tướng quân lại đột nhiên trở về, nhanh chóng có phong thanh nói, Liễu thị bởi vì khó sinh, mặc dù giữ được đứa trẻ, thế nhưng… Liễu thị lại bởi vậy mà chết.
Gã chăm chú nhìn lão Thượng Thư, nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện này lão Thượng Thư hẳn là biết rõ hơn tiểu Vương.
Lão Thượng Thư hơi nheo mắt lại, dường như nhớ chuyện cũ năm đó, sau một lát mới khẽ gật đầu:
- Quả thực có việc này.
- Sau đó thì thế nào?
Môi Tiêu Thiệu Tông lại nở nụ cười yếu ớt:
- Dù sao Liễu thị cũng là phu nhân Đại tướng quân, cũng là dâu trưởng của Cẩm Y Tề gia. Nếu như nàng qua đời, dù sao cũng nên hậu táng. Thế nhưng theo tiểu Vương biết được, dường như Cẩm Y Tề gia chưa hề làm tang sự cho Liễu thị. Lão Thượng Thư, không biết lời tiểu Vương nói có đúng hay không?
Khóe mắt lão Thượng Thư nháy nháy. Lời Tiêu Thiệu Tông vừa nói, lão Thượng Thư cũng biết được rõ ràng. Năm đó Tề gia xảy ra chuyện quái lạ như vậy, quả thực khiến cho rất nhiều người thầm buồn bực trong lòng.
Chẳng qua Hầu môn sâu như biển, trong gia tộc quan lại quyền quý, ít nhiều đều có một số chuyện không muốn người khác biết, chuyện như vậy người khác cũng đều tự giác nói năng thận trọng, không đi nghị luận. Huống chi khi đó Cẩm Y Tề gia đang thời điểm như mặt trời ban trưa, Tề Cảnh tay nắm mười vạn đại quân, tọa trấn tiền tuyến, chuyện xảy ra ở Tề gia, ai dám ồn ào sau lưng.
Có lẽ lúc ấy còn có người hoài nghi trong lòng, nhưng chuyện lạ xảy ra trong kinh thành mỗi ngày không phải số ít, chuyện của Tề gia nhanh chóng bị chuyện quái lại khác thay thế, chôn vùi trong rất nhiều chuyện lạ kỳ quái. Chẳng qua nửa năm, rất nhiều người thậm chí đã quên chuyện như vậy xảy ra tại Tề gia.
Hôm nay Tiêu Thiệu Tông bỗng nhiên nhắc tới, lão Thượng Thư liền nhớ tới câu chuyện xảy ra ở Cẩm Y Tề gia năm đó.
- Năm đó Tề gia xảy ra chuyện lạ này, triều đình giữ kín như bưng, không quá nhiều người nhắc tới.
Tiêu Thiệu Tông khẽ nói:
- Chẳng qua mọi người biết cũng chỉ thế thôi, nhưng trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì kỳ quái, người biết lại lác đác không có mấy.
Gã cười nhạt một tiếng, nói:
- Chẳng qua đây cũng là chuyện đương nhiên. Sau khi chuyện năm đó xảy ra, Tề gia dốc sức che giấu, cũng không khiến người ngoài biết được nội tình.
Lão Thượng Thư lúc này mới nói:
- Vương gia nói chuyện Tề gia không cho người ngoài biết, thế nhưng dường như Vương gia lại nắm rõ như lòng bàn tay chuyện xảy ra năm đó.
- Mặc dù Tề gia cố gắng giấu diếm, thế nhưng phía sau chuyện đó lại ẩn giấu tai họa to lớn.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Quả thực không nhiều người tham dự chuyện năm đó, nhưng ngoại trừ người Tề gia, vẫn có người ngoài tham dự vào trong đó… !
Gã dừng một chút, mới nói:
- Lão Thượng Thư, tiểu Vương nói thế thôi, chẳng qua lão Thượng Thư kiến thức rộng rãi, tâm tư kín đáo, lời tiểu Vương nói hôm nay là thật hay giả, lão Thượng Thư tự có phán đoán.
Đôi mắt gã lập tức lạnh lẽo, rồi nói:
- Cũng chính vì nguyên nhân như thế, Tề Ninh này không thể không trừ.
Lão Thượng Thư nói:
- Vương gia đã nói Tề Ninh không phải người Tề gia, lại là tai họa to lớn, đã sớm muốn tru sát, nhưng vì sao vẫn không hề ra tay? Việc này Hoàng thượng có biết hay không?
- Việc này không thể tưởng tượng được, trong lòng nhân chứng kia còn có điều thiện.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Hắn cảm thấy chỉ cần giấu diếm việc này, khiến Tề Ninh tự cho mình là người Tề gia, sau đó trung thành với Đại Sở, vậy thì không cần nhất định phải tru sát. Tiểu Vương… mặc dù không dám gật bừa, nhưng lòng người hướng thiện, nhân chứng kia đã muốn vậy, lại không muốn ra làm chứng, tiểu Vương cũng chỉ có thể giám thị nghiêm mật Tề Ninh, chỉ mong người này có thể kiến công lập nghiệp cho Đại Sở ta, chớ sinh lòng phản nghịch.
Lão Thượng Thư cau mày nói:
- Chẳng lẽ những năm này Vương gia vẫn luôn giám thị hắn?
- Lão Thượng Thư cũng biết được, thời điểm trước kia Tề Ninh thần chí không rõ, ngu ngu dại dại. Nếu hắn cứ luôn như vậy, đương nhiên sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với đế quốc.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Thế nhưng mấy năm trước xảy ra biến cố, nghe nói là người Cửu Thiên Lâu Bắc Hán bắt cóc người này, muốn mang người này về Bắc Hán, dùng để uy hiếp Tề Cảnh. Sau đó người Tề gia tìm Tề Ninh trở về, chẳng biết tại sao, Tề Ninh trở về từ cõi chết lại xảy ra thay đổi cực lớn… !
Lão Thượng Thư gật đầu nói:
- Không sai, năm đó thần biết được việc này, cũng cực kỳ giật mình. Chẳng qua có lẽ là đứa trẻ kia bị dọa sợ hãi, đầu óc lại mở mắt.
Tiêu Thiệu Tông xích lại gần lão Thượng Thư, nhỏ giọng nói:
- Lão Thượng Thư có biết vì sao Tề Ninh lại biến thành ngu dại?
Lão Thượng Thư lập tức nghe ra có chuyện trong lòng Tiêu Thiệu Tông nói. Gã rõ ràng nói năm đó Tề Ninh ngu dại là có kỳ quặc, nhưng lão vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhìn Tiêu Thiệu Tông gần trong gang tấc, mặc dù không mở miệng, nhưng đôi mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
- Liễu thị khó sinh mà chết, Tề Ninh do Thái phu nhân Tề gia tự mình nuôi dưỡng.
Tiêu Thiệu Tông nở nụ cười quỷ dị:
- Mấy năm đầu vị Thái phu nhân kia quả thực vẫn luôn chăm sóc Tề Ninh. Thế nhưng sau đó Thái phu nhân làm chủ để Tề Cảnh nạp Lưu thị làm thiếp, Lưu thị lại sinh một nam đinh cho Tề gia. Chờ đến khi Tề Ninh bốn năm tuổi, Tề Thái phu nhân giao Tề ninh cho thiếp thất Lưu thị chăm sóc.
Lão Thượng Thư gật đầu nói:
- Chính là vị di nương sinh hạ thứ tử Tề gia.
- Đúng vậy.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Theo tiểu Vương biết, khi Tề Thái phu nhân giao Tề Ninh cho Lưu thị, đầu óc đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, trầm mặc ít nói, cả ngày chỉ cười ngây ngô với người khác.
Lão Thượng Thư thở dài:
- Điểm này lão thần cũng biết. Khi Tề Ninh còn nhỏ, lão thần từng gặp qua, đứa trẻ kia thiên tư thông minh, thiên phú cực tốt, tuổi còn nhỏ đã hiểu văn chương cổ hiền, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể không quên được. Lão thần còn nhớ rõ Tề Đại tướng quân từng nói, chờ đến khi đứa trẻ kia lớn hơn vài tuổi, sẽ giao tới tay Trác Thanh Dương, do Trác Thanh Dương tự mình dạy dỗ. Thế nhưng mà… về sau nghe nói đứa trẻ kia bỗng nhiên có cử chỉ điên rồ, miệng không thể nói, ngu dại ngu dốt, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Tiêu Thiệu Tông lại cười nói:
- Lão Thượng Thư đương nhiên sẽ không nghĩ tới, Tề Ninh từ thần đồng biến thành ngu dại, chẳng qua là có người động tay động chân mà thôi.
Thân thể lão Thượng Thư chấn động. Tiêu Thiệu Tông dán vào bên tai lão Thượng Thư khẽ nói:
- Trong mấy năm Tề Ninh bị Thái phu nhân Tề gia nuôi dưỡng, vẫn luôn sử dụng dược vật, là dược vật khiến thần đồng thiên tư thông minh biến thành kẻ ngốc!
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện. Đám người Đậu Quỳ nơi xa đương nhiên cũng nhìn thấy, Tiêu Thiệu Tông và lão Thượng Thư dường như đang bàn bạc gì đấy dưới sự bảo hộ của thiết thuẫn. Họ đều hơi kỳ quái, thầm nghĩ hiện giờ binh tới dưới thành, đang là thời điểm đặc biệt, tại sao tiểu Vương gia có nhã hứng dông dài nửa ngày với Viên lão Thượng Thư? Hai người rốt cuộc nói chuyện gì?
Mọi người cảm thấy kỳ quái, nhưng đương nhiên không có người nào dám tới gần một bước.
Nghe nói Tề Ninh bị dược vật tổn thương đầu óc, lão Thượng Thư vẫn luôn trấn định rốt cuộc lộ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng nói:
- Vương gia, điều này cũng không thể nói đùa chứ?
- Lão Thượng Thư yên tâm, lời tiểu Vương nói với ngài hôm nay, mỗi từ đều đúng chỗ, tuyệt đối không phải ăn nói lung tung.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Vả lại sớm muộn tiểu Vương sẽ bày chứng cứ lên bàn của đại nhân.
- Ngài nói… năm đó Tề Ninh bị dược vật gây thương tích, đó… là ai hạ độc thủ như vậy?
Lão Thượng Thư cau mày nói:
- Tề Ninh do Thái phu nhân chăm sóc, ngày đêm đều có người bên cạnh, ai có thể hạ độc hắn?
- Đương nhiên là Thái phu nhân.
Tiêu Thiệu Tông khẽ cười nói:
- Không dối gạt lão đại nhân, sau khi Tề Ninh được giao tới tay Thái phu nhân, vẫn luôn bị hạ độc trong đồ ăn. Chẳng qua Tề Cảnh vẫn cực kỳ để ý người này, cho nên Thái phu nhân cũng không muốn để Đại tướng quân biết Tề Ninh bị thương tổn. Độc dược kia hết sức đặc thù, sau khi sử dụng, không thể có hiệu quả lập tức, cần tích lũy dần dần quanh năm suốt tháng, như vậy vừa có thể phá hỏng đầu óc Tề NInh, mà đại phu cũng không tra ra đầu mối. Sau khi qua vài năm, Tề Ninh đã bắt đầu ngốc nghếch, Thái phu nhân lại nhân cơ hội giao Tề Ninh tới tay vị thiếp thất kia… !
Đôi mắt gã lộ vẻ âm hiểm :
- Thiếp thất Lưu thị đã có con, mặc dù Tề Ninh ngốc nghếch, nhưng chính là con vợ cả, Tề Ninh giao vào tay Lưu thị đương nhiên không có quả ngon gì để ăn.
Lão Thượng Thư kiến thức cả đời rộng rãi, thấy rõ lòng người. Lời Tiêu Thiệu Tông nói, lão lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, thần sắc ngưng trọng, bờ môi khẽ động nhưng không lên tiếng.
- Ngay từ đầu Thái phu nhân đã biết Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, nếu không sao có thể hạ độc thủ với trưởng tôn ruột thịt như vậy chứ ?
Tiêu Thiệu Tông cười lạnh nói :
- Hoặc là nói Thái phu nhân kia có lòng oán hận đối với đứa trẻ không phải huyết mạch của Tề gia, chẳng qua bởi vì Tề Đại tướng quân, cho nên bà ta không trắng trợn làm gì hắn. Bà ta biết rõ Lưu thị chắc chắn không có lòng tốt gì đối với Tề Ninh, nhưng vẫn giao hắn qua, đơn giản là muốn mượn tay Lưu thị tra tấn Tề Ninh. Ngoài ra… !
Gã ngừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Mặc dù Tề Ninh do Lưu thị nhận lấy chăm sóc, nhưng trong ẩm thực vẫn luôn thả loại độc dược kia. Lão Thượng Thư đương nhiên hiểu rõ vì sao Thái phu nhân muốn làm như vậy.
Nói tới đây, môi Tiêu Thiệu Tông nở nụ cười chế giễu.
Lão Thượng Thư đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Thái phu nhân.
Thái phu nhân cố kỵ Tề Cảnh, cho nên chỉ có thể âm thầm hạ độc Tề Ninh. Độc dược kia tích lũy quanh năm suốt tháng, khiến đầu óc Tề Ninh bị phá hủy, trở nên ngu ngốc. Tề Cảnh đương nhiên là người khôn khéo, một đứa trẻ từ bé thiên tư thông minh đột nhiên ngu dốt, điều này không có khả năng không khiến Tề Cảnh sinh lòng nghi ngờ.
Thái phu nhân cũng lo lắng một ngày kia Tề cảnh phát hiện kỳ quặc trong đó, sẽ làm tổn thương tình cảm mẹ con, cho nên giao Tề Ninh tới tay Quỳnh di nương, đó vốn là tìm một con dê thế tội.
Nếu như Tề Cảnh phát hiện Tề Ninh bị dược vật gây thương tích, đương nhiên sẽ truy cứu tới Quỳnh di nương chăm sóc Tề Ninh. Quỳnh di nương sao dám nói là Thái phu nhân hạ lệnh nàng dùng thuốc với Tề Ninh? Huống chi trên dưới trong phủ lúc ấy đều biết Quỳnh di nương tra tấn Tề Ninh nhiều lần, như vậy Quỳnh di nương hạ độc cũng là chuyện đương nhiên, không có khả năng có người nào hoài nghi tới Thái phu nhân.
Kết quả chính là Thái phu nhân được như nguyện khiến Tề Ninh hoàn toàn biến thành kẻ ngu dại, vả lại cho dù chuyện đã bại lộ, cũng có Quỳnh di nương gánh trách nhiệm.
Lão Thượng Thư hiểu được mấu chốt trong đó, cảm thấy hãi nhiên.
- Nếu đây là chuyện của Tề gia, ngay cả Tề Đại tướng quân cũng không biết chân tướng, Vương gia lại biết được từ nơi nào?
Lão Thượng Thư thở dài:
- Vương gia lớn hơn Tề Ninh chỉ vài tuổi, lúc xảy ra những chuyện này, lúc đó Vương gia cũng đang lúc thiếu niên, không phải lúc đó Vương gia đã chú ý tới chuyện của Tề gia chứ?
- Tiểu Vương đã nói, tiền căn hậu quả việc này, vẫn có một vị nhân chứng tồn tại.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Thực ra vị nhân chứng kia cung luôn lo lắng bởi sự tồn tại của đứa trẻ này, chẳng những có thể khiến Tề gia tổn thương, thậm chí sẽ khiến tổn thương tới Đại Sở, cho nên nhiều năm trước tới nay vẫn luôn chú ý tới Tề gia.
Gã ngừng lại một chút mới nhỏ giọng nói:
- Những năm này vị nhân chứng kia có vài lần từng lặng lẽ tiến vào Tề gia, chuyện này đương nhiên không có ai biết, hắn lại hết sức rõ ràng chuyện Thái phu nhân hạ độc, đã từng có ý ngăn cản, nhưng cuối cùng không thành công. Vả lại… nếu Tề Ninh quả thực biến thành người ngu dại, như vậy sẽ không có uy hiếp đối với Tề gia và Đại Sở, điều này kỳ thực cũng không phải chuyện gì xấu.
- Ý của ngài là nói, nhân chứng kia vẫn luôn có liên hệ với Thái phu nhân.
Lão Thượng Thư nói:
- Vả lại hắn cũng luôn chú ý tới Tề Ninh?
Tiêu Thiệu Tông gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Nếu như Tề Ninh thực sự cứ ngu dại, có lẽ sẽ không có chuyện sau này. Thế nhưng mấy năm trước, bởi chuyện Cửu Thiên Lâu bắt cóc, Tề Ninh bỗng nhiên thoát thai hoán cốt biến thành một người khác… !
Ánh mắt gã thâm thúy, hàn quang lấp lóe :
- Lão Thượng Thư, Tề Ninh trở thành người ngốc, cũng không phải bị kích thích, mà là do sử dụng dược vật quanh năm suốt tháng. Theo dược lý mà nói, đầu óc hắn đã bị phá hủy nghiêm trọng, sao có thể khôi phục thần trí vì bị Cửu Thiên Lâu bắt cóc mà kinh sợ?
Sắp tới bình minh, trong hoàng thành còn chưa có động tĩnh, nhưng Tiêu Thiệu Tông vẫn rất thong dong.
Hoàng thành đã là vật trong lòng bàn tay của gã, hơn một vạn binh mã bao vây hoàng thành, khi nào phát động công kích, cũng chỉ là chuyện một tiếng ra lệnh của gã.
Lão Thượng Thư trầm ngâm chốc lát, mới nói:
- Ngài nói là, lúc Tề Ninh bị bắt cóc, có cao nhân ra tay giúp hắn?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tiểu Vương cũng không biết.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Chẳng qua Tề Ninh khôi phục thần trí, sự việc trở nên cực kỳ khó giải quyết. Sau khi nhân chứng biết được, vẫn luôn lo lắng, nhưng hắn không tiện tự tay hỏi tới việc này, cho nên trách nhiệm giám thị Tề Ninh liền đặt lên người phụ Vương.
- Ngài nói là… lão Vương gia?
Tiêu Thiệu Tông gật đầu nói:
- Đúng thế. Vị nhân chứng kia cực kỳ tín nhiệm phụ Vương, việc này hắn không nói cho bất kỳ người nào, chỉ nói riêng cho phụ Vương. Phụ Vương thân ở trong triều, có thể giám thị Tề gia bất cứ lúc nào, cho nên vị nhân chứng kia phó thác việc này cho phụ Vương.
Lão Vương gia nghĩ thầm vị nhân chứng có thể khiến Hoài Nam Vương tự mình làm chuyện này, thân phận chắc chắn cũng không tầm thường.
- Vương gia, vị nhân chứng kia đã sớm biết Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, vì sao không báo cáo việc này cho Hoàng thượng?
Lão Thượng Thư hỏi:
- Chỉ cần Hoàng thượng biết được việc này, không trọng dụng Tề Ninh, trong tay Tề Ninh không có quyền thế, đương nhiên không có uy hiếp quá lớn đối với triều đình.
- Trước đó vị nhân chứng kia luôn giấu diếm chuyện này. Phụ Vương biết được việc này sau khi Tề Cảnh qua đời.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Lúc ấy Tề Ninh được Hoàng thượng coi trọng, Tề Ninh quả thực giúp đỡ Hoàng thượng đối phó Tư Mã Lam. Suy nghĩ cho đại cục, lúc này nhân chứng mới giấu diếm chuyện này với Hoàng thượng.
- Thì ra là thế.
Lão Thượng Thư khẽ gật đầu. Mặc dù Tiêu Thiệu Tông nói có mắt có mũi, nhưng chỉ là lời nói một bên, thậm chí không đưa ra nổi bằng chứng ra dáng, lão Thượng Thư đương nhiên vẫn còn hoài nghi trong lòng đối với lời Tiêu Thiệu Tông nói. Lão hơi trầm ngâm mới nói:
- Lần này Vương gia nói bí mật này cho lão thần, không biết là vì sao?
Tiêu Thiệu Tông nghiêm nghị nói:
- Tiểu Vương chỉ muốn nói cho lão Thượng Thư, lần này tiểu Vương không tiếc bất cứ giá nào tru sát Tề Ninh, chẳng những vì Hoàng thượng, cũng vì giang sơn xã tắc Đại Sở ta.
Gã dừng một chút mới nói tiếp:
- Vừa rồi Lô đại nhân còn đang suy nghĩ, không rõ vì sao Tề Ninh muốn làm phản.
- Vương gia, thứ cho lão thần nói thẳng, cho dù Tề Ninh thực sự không phải huyết mạch Tề gia, cũng không có đạo lý hắn sẽ mưu phản.
Lão Thượng Thư nói:
- Chẳng lẽ Vương gia muốn nói, khi còn bé Tề NInh bị Thái phu nhân Tề gia ngược đãi, bởi vậy cho nên hận Đại Sở ta, hiện giờ mới muốn làm phản?
Tiêu Thiệu Tông lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải duyên cớ này, đây chẳng qua là tư oán của hắn với Tề gia, vả lại Hoàng thượng đối với hắn long ân bàng bạc, hắn cũng không có đạo lý mưu phản vì chuyện này.
- Vậy lão thần không hiểu rồi.
- Lão đại nhân, Tề Ninh đã không phải huyết mạch Tề gia, vậy dù thế nào hắn cũng không phải xuất hiện từ trong đất chứ?
Tiêu Thiệu Tông cười lạnh nói:
- Hắn đúng là do Liễu thị sinh ra, chẳng qua phụ thân của hắn là một người hoàn toàn khác mà thôi… !
Khóe mắt lão Thượng Thư lại co rúm, Tiêu Thiệu Tông dán sát lỗ tai lão nhỏ giọng nói:
- Một khi Tề Ninh biết cha ruột của mình là ai, chắc chắn sẽ có ý phản trong lòng. Theo ta được biết, thực ra hắn đã sớm hoài nghi xuất thân của mình, cũng đang âm thầm điều tra thân thế của mình. Nếu như ta đoán không sai, hắn đã biết phụ thân của mình là ai, cho nên mới có hành động thí quân mưu phản lần này.
- Phụ thân của hắn rốt cuộc là người phương nào?
Lão Thượng Thư vội hỏi.
Tiêu Thiệu Tông còn chưa nói chuyện, chợt nghe tiếng trống vang lên trên đầu tường. Tất cả mọi người dưới thành ngẩng đầu trông qua đầu tường, liền thấy Tề Ninh xuất hiện trên đầu tường, ở trên cao nhìn xuống dưới thành, họ lại nhanh chóng nghe được Tề Ninh cao giọng nói:
- Lão đại nhân, Hoàng hậu và mấy vị Quý Nhân trong cung đã tới rồi, hiện giờ có thể ra khỏi thành.
Lão Thượng Thư lập tức chắp tay nói:
- Chúng thần xin đợi Hoàng hậu nương nương ra khỏi thành!
- Lão đại nhân, rất nhiều người hầu xuất cung cùng Hoàng hầu và mấy vị Quý Nhân, xin mọi người bố trí cẩn thận.
Tề Ninh đưa mắt nhìn về phía Tiêu Thiệu Tông, lớn tiếng nói;
- Tiêu Thiệu Tông, nếu như bất kỳ người nào trong số họ có chút tổn thương, trách nhiệm đều ở ngươi.
Tiêu Thiệu Tông chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Cung nữ có thể rời cung, thái giám không ai được phép ra khỏi thành.
Tề Ninh cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
- Lần này ngươi lẩn vào cung hành thích, mang theo rất nhiều sát thủ.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Nếu như để họ giả trang thái giám rời khỏi thành, vậy thì không thể được. Thích khách vào cung lần này, một người cũng chớ muốn rời khỏi thành.
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Có đạo lý có đạo lý.
Hắn trầm giọng nói:
- Mở cửa thành!
Cửa lớn hoàng thành nhanh chóng phát ra tiếng lạch cạch, cửa thành nặng nề từ từ mở ra. Tề Ninh chủ yếu sắp xếp Hoàng hậu ra khỏi thành, chẳng qua cũng đưa mấy vị Phi Tần nội cung gần cung Phượng Nghi ra khỏi thành. Trong hậu cung rất nhiều Quý Nhân, đương nhiên không có khả năng tổ chức tất cả mọi người rời cung trong một canhg giờ. Mặc dù rời khỏi thành chỉ là Hoàng hậu và mấy vị Quý Nhân, nhưng cung nữ thái giám đi theo không ở số ít, đội ngũ thật dài đã sớm chờ sau cửa thành. Cửa thành mở rộng, đám cung nữ liền vây quanh phượng liễn của Hoàng hậu đi ra cửa thành.
Tiêu Thiệu Tông không cho phép thái giám ra khỏi thành, nhưng thái giám đi theo kia chỉ có thể lui lại phía sau, lưu lại trong thành.
Đội ngũ thật dài đi ra từ trong thành, giống như con rắn dài, cũng có mấy trăm cung nữ hộ tống ra khỏi thành. Phượng liễn của Hoàng hậu tới gần, Tiêu Thiệu Tông và lão Thượng Thư đều quỳ gối bên cạnh, quân trận đã nhường ra một con đường rộng rãi từ lâu.
- Vương gia, mặc dù phủ Tư Mã bị tịch biên không còn, nhưng đình viện không bị hảo tổn, vẫn luông được đóng cửa.
Chờ phượng liễn của Hoàng hậu đi qua, lão Thượng Thư đứng dậy nói với Tiêu Thiệu Tông:
- Lão thần cho rằng có thể tạm thời dàn xếp Hoàng hậu và mấy vị Quý Nhân trong phủ Tư Mã, không biết ý Vương gia thế nào?
Sau khi Tư Mã thị bị tru diệt, gia sản bị tịch biên, phủ Quốc Công trước đó đã bị phong bế, triều đình vẫn không có xử lý cụ thể. Chẳng qua Tư Mã thị phát triển mấy chục năm, hiển quý nhiều năm, phủ Tư Mã chiếm diện tích cực lớn, rất nhiều đình viện. Sau khi Hoàng hậu ra khỏi thành, một nhóm mấy trăm người quả thực không dễ tìm được chỗ ở tạm tại kinh thành. Phủ Tư Mã quả thực là nơi bố trí rất tốt, Tiêu Thiệu Tông lập tức nói:
- Hết thảy đều theo ý của lão đại nhân.
- Viên Mặc Hiền!
Lão Thượng Thư kêu lên một tiếng. Viên Mặc Hiền lập tức đi tới. Lão Thượng Thư phân phó:
- Ngươi hộ tống Hoàng hậu nương nương tới phủ Tư Mã trước, phái người lập tức thông báo Kinh Đô Phủ Doãn Thiết Tranh, lệnh hắn điều động sai dịch Kinh Đô Phủ bảo vệ sự an toàn của Hoàng hậu và các vị Quý Nhân.
Viên Mặc Hiền chắp tay lui ra, vội vàng rời đi.
Chờ đến khi người cuối cùng ra khỏi thành, cửa hoàng thành lập tức đóng lại. Tề Ninh nhìn qua đội ngũ thực dài, hắn biết lúc này Xích Đan Mị đã ở trong đó, thế nhưng số người quá nhiều, cũng không biết Xích Đan Mị rốt cuộc ở nơi nào. Chờ đội ngũ xuyên qua quân trận đi xa, Tề Ninh mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy chân trời phía đông đã xuất hiện một tia sáng.
Bình minh đã tới rồi!
- Tề Ninh, Hoàng hậu đã ra khỏi thành, ngươi có muốn tự trói rời khỏi thành hay không?
Tiêu Thiệu Tông ngửa đầu nhìn Tề Ninh trên đầu thành:
- Bản Vương không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
Tề Ninh cười lớn một tiếng, bỗng nhiên giơ tay chỉ Tiêu Thiệu Tông nói:
- Tiêu Thiệu Tông, ngươi còn giả vờ giả vịt ở nơi này. Hoàng thượng bị ngươi làm hại, ngươi lại còn lật ngược, vu hãm lên người ta, quả thực vô sỉ.
- Ồ?
Tiêu Thiệu Tông lại bình tĩnh tự nhiên, môi khẽ nở nụ cười:
- Ngươi có chứng cứ không?
Tề Ninh cười lạnh:
- Ta đã phái người đi tìm chứng cứ, vả lại cũng tìm được mánh khóe, nhưng sẽ nhanh chóng có đầy đủ chứng cứ chứng minh Hoàng thượng bị ngươi làm hại.
Lúc này đám người Đậu Quỳ tiến tới, Đậu Quỳ giơ tay chỉ Tề Ninh trên đầu tường mắng to:
- Tề Ninh, tên phản nghịch thí quân này, sắp chết đến nơi rồi còn ở nơi này ngậm máu phun người. Ngươi dẫn thích khách lẩn vào trong cung hành thích Hoàng thượng, ngay cả Quý công công cũng có thể làm chứng, ngươi lại còn giảo biện?
- Tề Ninh, ngươi bội nhọ thanh danh của Cẩm Y Tề gia.
Lại có một người nghiêm nghị nói lớn:
- Nếu như ngươi còn có lòng xấu hổ, lập tức tự trói ra khỏi thành, thỉnh tội với Vương gia và văn võ cả triều!
- Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, đại quân công thành, sau khi thành phá, chắc chắn phải chém ngươi thành muôn mảnh!
Đám người lớn tiếng nhục mạ Tề Ninh. Tề Ninh thở dài nói:
- Nơi này không phải chợ bán thức ăn, chớ có chửi đổng ở nơi này. Tốt xấu gì cũng là quan lớn triều đình, giữ lại chút thể diện cho thỏa đáng.
Giọng của hắn cũng không lớn, nhưng kình khí xuyên thấu ra, dễ dàng đè ép giọng mọi người xuống.
Viên lão Thượng Thư lại giơ tay lên, ra hiệu mọi người yên tĩnh. Lão Thượng Thư đức cao vọng trọng trong triều, mọi người cũng cho lão Thượng Thư chút thể diện, tiếng gầm dần yên lại. Lão Thượng Thư chờ mọi người yên tĩnh lại, lúc này mới nói với Tề Ninh đầu tường:
- Tề Ninh, tình thế trước mắt ngươi cũng thấy rồi, với lực lượng thủ vệ trong thành, căn bản không có khả năng ngăn cản đại quân công thành. Trong ngoài hoàng thành đều là dũng sĩ của Đại Sở ta, ngươi thực sự muốn tướng sĩ Đại Sở ta tự giết lẫn nhau hay sao? Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, hại người hại mình, cần gì phải như thế?
- Lão đại nhân, thực không dám giấu diếm, ta thủ theo thành, không vì cái gì khác, chỉ vì tìm ra chứng cứ.
Tề Ninh lớn tiếng nói:
- Ta tin tưởng Hoàng thượng bị Tiêu Thiệu Tông làm hại, người này ra vẻ đạo mạo, thực ra hắn mới thực sự là cự tặc phản quốc!
- Ngươi nói Vương gia hại Hoàng thượng, có chứng cứ gì?
Viên lão Thượng Thư lạnh lùng:
- Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, là ngươi dẫn thích khách vào cung, nếu không phải như vậy, vì sao ngươi lại bị nhốt trong thành?
- Lão đại nhân nói rất đúng.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Người này vùng vẫy giãy chết, biết rõ hẳn là phải chết, lại muốn vu hãm Vương gia, thực sự là táng tận lương tâm. Nghịch tặc như thế, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải diệt trừ.
Y lại nói với Tiêu Thiệu Tông:
- Vương gia, không cần nói nhảm với nghịch tặc này, lập tức hạ lệnh công thành, sau khi thành phá, phanh thây xé xác người này, treo thủ cấp đầu tường, bêu danh thiên hạ!
Tiêu Thiệu Tông lại rất bình tĩnh, không nói gì.
- Ta đã tìm được một chút chứng cứ.
Tề Ninh cao giọng nói:
- Chỉ cần cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ có thể chứng minh hết thảy đều là hành vi của tiêu Thiệu Tông.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Thiệu Tông trong đám người, lạnh lùng nói:
- Tiêu Thiệu Tông, lưới trời tuy thưa khó lọt, những chuyện ngươi làm, cuối cùng sắp rõ ràng khắp thiên hạ!
Lúc này Binh Bộ Thượng Thư Lô Tiêu bỗng nhiên cao giọng nói:
- Tề Ninh, nếu ngươi không có chứng cứ vu hãm Vương gia, đó chính là ngậm máu phun người. Ngươi nói có chứng minh Hoàng thượng bị Vương gia làm hại, vậy ngươi lấy chứng cứ ra đây?
- Lô đại nhân, ta nói, cần một chút thời gian.
Tề Ninh nói:
- Chỉ là ta lo lắng vị Vương gia này lo lắng ta tìm ra chứng cứ, sẽ lập tức hạ lệnh công thành, có tật giật mình, luôn sợ chân tướng tỏ rõ khắp thiên hạ!
Tiêu Thiệu Tông bỗng cười nói:
- Tề Ninh, ngươi đơn giản là muốn kéo dài thời gian. Ngươi nói có thể tìm ra chứng cứ chứng minh là bản Vương mưu hại Hoàng thượng, vậy bản Vương liền cho ngươi nửa ngày, thanh giả tự thanh, bản Vương lại muốn nhìn xem ngươi có thể đùa nghịch chiêu trò gì.
- Tiêu Thiệu Tông, xem ra ta quả thực coi thường người rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Như vậy, ta đánh cược với ngươi thế nào. Trong vòng mười hai canh giờ, nếu ta có thể tìm được chứng cứ chứng minh hết thảy đều do ngươi gây ra, vậy thì không cần nhiều lời. Nếu như không tìm ra được, ta tự trói rời khỏi thành, do ngươi xử lý, ngươi thấy thế nào?
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Vương gia, chớ nói nhiều với hắn, hắn chỉ là đang kéo dài thời gian. Đại quân đã sẵn sàng trận địa, Vương gia ra lệnh một tiếng là có thể công thành, cần gì dông dài với hắn, còn cho hắn sống thêm một ngày?
Tiêu Thiệu Tông liếc Lô Tiêu và mấy vị đại thần sau lưng gã một chút, lại nhìn Viên lão Thượng Thư một chút, cuối cùng thản nhiên nói với Tề Ninh trên đầu tường:
- Được, sau mười hai canh giờ, ta chờ ngươi dâng thủ cấp lên!
Tề Ninh và Tiêu Thiệu Tông định ra ước định, lấy mười hai canh giờ làm hạn định. Nếu như trong vòng mười hai canh giờ Tề Ninh không tìm ra được chứng cứ Hoàng đế bị Tiêu Thiệu Tông làm hại, Tề Ninh sẽ phải tự trói rời thành.
Tất cả mọi người trên dưới thành đều nghe được rõ ràng. Sâu trong lòng Lô Tiêu luôn cảm thấy biến cố lần này rất kỳ quặc, thậm chí hoài nghi Tiêu Thiệu Tông đóng vai nhân vật cực kỳ ám muội trong đó. Hiện giờ Tiêu Thiệu Tông tay nắm trọng binh, ra lệnh một tiếng là có thể cường công hoàng thành. Dưới tình huống này, căn bản không người nào có thển găn cản gã. Nhưng Tiêu Thiệu Tông lại đồng ý điều kiện của Tề Ninh một cách ngoài dự liệu.
Nếu như trong lòng có quỷ, lo lắng Tề Ninh thực sự tìm được chứng cứ, Tiêu Thiệu Tông chắc chắn sẽ không lưu lại thời gian cho Tề Ninh. Nhưng Tiêu Thiệu Tông đã dám cho Tề Ninh mười hai canh giờ, trong lòng một đám quan viên bao gồm Lô Tiêu cũng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Thiệu Tông quả thực rất thẳng thắn?
Trong lòng không có quỷ, mới thản nhiên như vậy.
- Vương gia, vì sao lại đồng ý điều kiện của hắn?
Đậu Quỳ không nhịn được nói:
- Người này xảo trá đa đoan, chậm thì sinh biến, hạ quan cho rằng nên lập tức công thành.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng, thở dài:
- Một khi công thành, hai bên chắc chắn có tử vong. Võ Lâm Vệ dũng mãnh thiện chiến, Huyền Vũ Doanh và Hổ Thần Doanh đều là binh tốt hung mãnh của đế quốc. Bản Vương thực sự không đành lòng để tướng sĩ Đại Sở ta tự giết lẫn nhau vấy máu hoàng thành bởi loại người ti tiện như Tề Ninh.
Gã liếc Tề Ninh trên đầu tường một cái, nói:
- Hắn đã nói xấu rằng bản Vương hại Hoàng thượng, bản Vương sẽ cho hắn mười hai canh giờ, xem hắn có thể thực sự tìm ra chứng cứ bịa đặt hay không. Thanh giả tự thanh, bản Vương biết trong số bách quan còn có người có khúc mắc trong lòng đối với bản Vương, bản Vương muốn bách quan trong triều tự mình phân biệt đúng sai.
Đậu Quỳ thở dài:
- Vương gia lòng dạ bằng phẳng, khiến người ta khâm phục.
Viên lão Thượng Thư cũng nói:
- Vương gia tấm lòng rộng lớn, lấy mười hai canh giờ làm cái giá, tránh cho tướng sĩ Đại Sở chúng ta tự giết lẫn nhau, khoan hậu nhân thiện, đây chính là phúc của Đại Sở ta.
- Lão đại nhân, đã cho hắn mười hai canh giờ, tiểu Vương sẽ không thiếu hắn chút thời gian.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Các vị đại nhân tạm thời nghỉ ngơi. Đậu đại nhân, ngài nắm giữ Hộ Bộ, mười hai canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, làm phiền ngài phái người chuẩn bị cơm canh cho các tướng sĩ.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ làm ổn thỏa.
Tề Ninh đứng trên đầu tường nhìn Tiêu Thiệu Tông và đám quan viên rút đi, lúc này mới nở nụ cười. Hắn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, Tiêu Thiệu Tông đã đặt bẫy trong cung, không có khả năng lưu lại bất cứ chứng cứ gì để mình sử dụng, nếu không Tiêu Thiệu Tông không có khả năng đáp ứng thoải mái như vậy.
Hắn cũng biết hết thảy chuyện xảy ra tối này, mặc dù Tiêu Thiệu Tông đã sớm chuẩn bị, nhưng không có khả năng làm tới hoàn mỹ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tối nay Tiêu Thiệu Tông bố trí vội vàng, cuối cùng vẫn tồn tại sơ hở. Mặc dù những sơ hở kia hoàn toàn không đủ chứng minh Tiêu Thiệu Tông có tội, nhưng lại có thể khiến một số quan viên sinh nghi trong lòng. Ví dụ như tốc độ hành quân của Huyền Vũ Doanh và Hổ Thần Doanh thực sự quá nhanh, khó tránh khỏi khiến người ta nghi hoặc trong lòng. Dù sao trong cung vừa xảy ra chuyện thí quân, Tiêu Thiệu Tông đã có thể khiến binh tới dưới thành trong mấy canh giờ. Nếu như không có sắp xếp trước đó, quả thực khiến người ta khó có thể tin được.
Nếu như Tiêu Thiệu Tông cự tuyệt yêu cầu của mình, lập tức hạ lệnh công thành, chắc chắn khiến cho rất nhiều quan viên cảm thấy Tiêu Thiệu Tông có tật giật mình, sợ mình tìm ra chứng cứ.
Mặc dù hiện giờ Tiêu Thiệu Tông nắm trọng binh trong tay, nhưng gãm uốn nhận được sự ủng hộ của triều đình leo lên hoàng vị, chắc chắn cần loại bỏ chút nghi ngờ trong lòng quần thần.
Tiêu Thiệu Tông mưu đoạt hoàng vị, mặc dù trăm phương ngàn kế, nhưng để mê hoặc Tiên Hoàng đế và tiểu Hoàng đế Long Thái, vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài, điều này chú định căn cơ trong triều của gã rất nông, không có cách nào dựa vào thực lực chân chính nhận được sự ủng hộ lên vị, chỉ có thể dùng âm mưu quỷ kế đạt được mục đích.
Dưới tình huống này, muốn loại bỏ chút nghi ngờ trong lòng quần thần trở thành chuyện Tiêu Thiệu Tông phải làm.
Tề Ninh đoán chắc Tiêu Thiệu Tông sẽ không cự tuyệt, sự thực vừa vặn như thế.
Xích Đan Mị đã rời khỏi thành, tiếp theo Xích Đan Mị sẽ hành đọng theo kế hoạch của mình, có mười hai canh giờ, đủ để áp dụng hoàn thành kế hoạch.
Thế nhưng dự đoán của mình có chính xác hay không, Xích Đan Mị có thể đạt được mục đích thuận lợi hay không, điều này Tề Ninh lại không thể nắm chắc.
Lần này Tiêu Thiệu Tông mưu đoạt hoàng vị, Tề Ninh vừa tranh đấu với gã đã rơi vào hạ phong.
Tiêu Thiệu Tông ẩn nhẫn nhiều năm, trước đó Tề ninh cũng không đề phòng sự uy hiếp của người này. Có thể nói trong cuộc tranh đấu này, Tiêu Thiệu Tông ở một nơi bí mật, mà Tề Ninh lại ở ngoài sáng. Kế hoạch của Tiêu Thiệu Tông có từng bước thứ tự, Tề Ninh bị động khắp nơi. Trận đấu này kéo dài tới cục diện binh tướng đối mặt hiện giờ, Tề Ninh vẫn rơi vào hạ phong. Hắn biết muốn thay đổi cục diện, chỉ có một cơ hội cuối cùng kia, hắn chỉ có thể đánh cược một lần.
Dư Biệt Cổ đương nhiên không rõ dụng tâm của Tề Ninh, không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Quốc Công, mười hai canh giờ vừa đến, nếu như… không có chứng cứ, chẳng lẽ ngài… ?
- Dư Giáo Úy, ta đã có ước định với hắn, thì sẽ không nuốt lời.
Tề Ninh nói:
- Mười hai canh giờ vừa tới, nếu như ta không có chứng cứ, sẽ tự ra khỏi thành. Các ngươi không cần tiếp tục chống cự, đến lúc đó đẩy tất cả trách nhiệm lên người ta là được.
- Quốc Công… !
- Không cần nhiều lời.
Tề Ninh đưa tay vỗ vai Dư Biệt Cổ, mỉm cười nói:
- Lần này có thể được các ngươi tương trợ, thực sự là vinh hạnh của ta, cũng là tiên Đế gia nhìn xa trông rộng.
Hắn thoáng nhìn xuống dưới thành, mới nói:
- Nơi này giao cho ngươi.
Hắn cũng không nói nhiều, rời khỏi đầu tường.
Hắn đi xuống đầu tường, nhưng trong lòng thì cười lạnh, thầm nghĩ nếu như kế hoạch của Xích Đan Mị thất bại, sau mười hai canh giờ, mình quả thực phải ra khỏi thành, chẳng qua tuyệt đối không có khả năng mặc người tàn sát. Đến lúc đó cũng chỉ có thể cá chết lưới rách, dựa vào công phu của mình, cưỡng ép giết ra một đường máu.
Mặt trời nhô lên phương đông, Tề Ninh duỗi lưng một cái, hoạt động gân mốt một chút, đi thẳng đến một căn phòng sưởi trong nội cung. Hai cung nữ nhìn thấy Tề Ninh tiến vào, lập tức hành lễ. Tề Ninh phất tay ra hiệu hai người lui xuống trước, lúc này mới đi qua một đạo bình phong. Sau bình phong là một chiếc giường mềm, giờ phutsn ày Trác Tiên Nhi đang ở trên giường mềm.
Trước đó nàng ám sát Tề Ninh, trong nháy mắt Tề Ninh cũng không hạ thủ lưu tình, ra tay đả thương nàng. Mặc dù thương thế không đến mức uy hiếp tính mạng, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Tề Ninh vốn muốn Trác Tiên Nhi hộ tống Hoàng hậu cùng ra ngoài cung, nhưng nghĩ tới một khi rời đi rất có thể sẽ khiến nội thương càng nặng, hắn đành tạm thời giữ nàng lại trong cung.
Nhìn thấy Tề Ninh tiến vào, Tiên Nhi miễn cưỡng ngồi dậy. Tề Ninh vội bước tới, ngồi xuống bên giường, nắm tay nàng nói:
- Nàng đừng nhúc nhích, cẩn thận thương thế.
Hắn lập tức buồn bã nói:
- Đều tại ta, lúc ấy… !
Tiên Nhi ngắt lời:
- Đều là lỗi của Tiên Nhi, không liên quan tới Hầu gia.
Đôi mắt kia đã khôi phục sự dịu dàng lúc trước. Tề Ninh nhìn đôi mắt nhu hòa của Tiên Nhi, trong lòng ấm áp, khẽ nói:
- Có phải Tiên Nhi đều đã nhớ lại hay không?
- Có một số việc đều nhớ được.
Tiên Nhi khẽ nói:
- Thế nhưng mà… cũng không phải nhớ được tất cả. Ta chỉ nhớ rõ… Hầu gia là người tốt.
- Là người tốt, là người tốt!
Tề Ninh vội nói :
- Quả thực là người rất tốt, nàng đừng vội, từ từ sẽ có thể nhớ được.
Hắn nhìn gương mặt hơi xa lạ của Tiên Nhi, khẽ thở dài:
- Ta chỉ cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng, cũng may ông trời có mắt… Tiên Nhi, dung mạo của nàng thay đổi, nếu không phải còn nhớ rõ thân hình động tác của nàng trước kia, chỉ sợ ta cũng không nhận ra.
- Hầu gia, có phải… có phải ngài không thích bộ dạng của ta hiện giờ hay không?
Tiên Nhi hơi ảm đạm.
Tề Ninh nắm chặt tay Tiên Nhi, lắc đầu nói:
- Cho dù Tiên Nhi biến thành bộ dạng thế nào, đều là cô nương đẹp nhất trong lòng ta, bộ dạng của nàng thế nào ta đều thích.
Tiên Nhi nở nụ cười xinh đẹp. Tề Ninh do dự một chút mới hỏi:
- Nàng là người trong Lục Sứ Địa Tạng sao?
Tiên Nhi cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nói:
- Ta là Đại Từ Thiên Nữ, Hầu gia… có phải ngài đã sớm biết rồi không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Chỉ là trước đây không lâu mới biết. Sứ giả Diễm Ma vẫn luôn ẩn giấu tại kinh thành, được Địa Tạng phân phó, âm thầm giúp đỡ Tiêu Thiệu Tông soán vị.
Bờ môi Tiên Nhi khẽ động, nhưng không lên tiếng.
- Tiên Nhi, nàng đừng hiểu lầm, không phải ta muốn tìm hiểu chuyện gì từ miệng nàng.
Tề Ninh thở dài:
- Nếu như nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Tiêu Thiệu Tông đã dẫn binh mã bao vây hoàng thành, ta còn mười hai canh giờ, vừa tới mười hai canh giờ, nếu ta không ra khỏi thành, Tiêu Thiệu Tông sẽ hạ lệnh công thành. Để tránh những tướng sĩ kia tự giết hại lẫn nhau, canh giờ vừa tới ta nhất định phải ra khỏi thành. Chỉ là bên ngoài thiên quân vạn mã, đến lúc đó ta không thể mang nàng đi, chỉ có thể để nàng lại trong cung. Chẳng qua chỉ cần nàng không để lộ quan hệ với ta, Tiêu Thiệu Tông cũng không dám tùy tiện giết chóc trong cung. Nàng tìm cơ hội, chờ sau khi thương thế của nàng đã tốt, lại rời khỏi thành.
- Mười hai canh giờ?
Thân thể mềm mại của Tiên Nhi chấn động, chăm chú nhìn vào mắt Tề Ninh:
- Hầu gia phải rời khỏi thành sau mười hai canh giờ sao?
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ta cũng không biết có thể trở về từ cõi chết hay không. Nếu như ta có thể còn sống, sau này sẽ gặp lại nàng, nếu không… !
Thần sắc của hắn hơi ảm đạm, nhưng lại nhanh chóng cười nói:
- Không nói những lời này, ít nhất chúng ta còn có thể ở chung với nhau mười hai canh giờ. Chỉ tiếc hiện giờ nàng bị thương, nếu không ta thực sự muốn nghe nàng chơi một khúc Mạn Châu Sa Hoa!
Thân thể mềm mại của Tiên Nhi giật giật, dường như muốn xuống giường. Tề Ninh vội nói:
- Nàng làm gì vậy?
- Hầu gia, ngài tìm một bộ đàn cổ tới giúp ta, ta… hiện giờ ta sẽ đàn cho ngài nghe.
- Cô nương ngốc, nàng bị thương như vậy, nếu như ta còn để nàng đánh đàn, chẳng phải không có nhân tính hay sao.
Tề Ninh cười lớn một tiếng, đè Tiên Nhi xuống giường, lúc này mới nói:
- Ông trời đối với ta không tệ, ít nhất trước khi ta quyết một trận tử chiến, có thể gặp lại nàng, biết nàng còn rất khỏe, ta… cũng không có gì để tiếc nuối.
Tiên Nhi cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:
- Chúng ta… đều là cô nhi mà Địa Tạng thu dưỡng!
Tề Ninh khẽ giật mình, cau mày nói:
- Cô nhi?
Tiên Nhi hơi gật đầu, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Sứ giả Diễm Ma và Sứ giả Nhiếp Thiên đều là người Cổ Tượng. Cẩm Bảo Đồng Tử… hắn là hậu nhân của người Côn Luân Sơn.
Từ đầu đến cuối Viên lão Thượng Thư chưa hề trở lại quân trận, lão đứng dưới hoàng thành, gió sớm phất phơ, thân thể già nua của lão đại nhân hơi lắc nhẹ. Dù sao tuổi lão đã cao, dù chỉ đứng một canh giờ cũng đã cố hết sức rồi. Viên Mặc Hiền đứng bên người phụ thân, nhìn phụ thân bướng bỉnh, ngoài lo lắng cũng cảm thấy một chút kinh ngạc.
Lão Thượng Thư làm quan nhiều năm, trong triều đình rắc rối phức tạp này, vẫn đứng vững vàng không ngã. Tuy rằng bởi vì lão đức cao vọng trọng môn sinh khắp thiên hạ, nhưng quan trọng nhất chính là xưa nay lão Thượng Thư không cuốn vào phân tranh triều đình.
Lão Thượng Thư tọa trấn Lễ Bộ nhiều năm, mỗi việc làm ra đều thi hành theo quốc pháp, khiến cho người ta không tìm ra lỗi lầm gì. Lão làm quan công chính, cho dù tứ đại thế tập Hầu lúc trước, cũng đều lễ nhượng ba phần đối với vị lão Thượng Thư này.
Thời điểm Tư Mã thị và Hoài Nam Vương đánh nhau sống chết, lão Thượng Thư lại ở trong vườn rau xanh nhà mình, không để ý chuyện bên ngoài, dường như phân tranh triều đình hoàn toàn không có liên quan gì tới lão.
Viên Mặc Hiền hầu hạ bên người phụ thân nhiều năm, cũng học được thủ đoạn giả điếc vờ câm. Chuyện không liên quan tới y, y tuyệt đối sẽ không dính tới chút nào, cho dù thực sự có liên quan, bất cứ chuyện gì cũng chỉ để ý ba phần.
Thế nhưng hành động của Viên lão Thượng Thư lần này, lại giống như hai người khác nhau so với cách làm quan của lão trước đây.
Tuổi tác của lão Thượng Thư đã cao, không bao lâu là có thể cáo lão hồi hương. Trong thời khắc mấu chốt này, cho dù kinh thành xảy ra chuyện gì, lựa chọn tốt nhất chính là ở trong nhà, giống như trước đây, không để ý tới chuyện bên ngoài. Nhưng lần này lão Thượng Thư biết được binh mã vào thành, lão lại mặc quan bào, đi tới dưới hoàng thành ngay trong đêm.
Càng khiến Viên Mặc Hiền kinh ngạc chính là, rất nhiều văn võ bá quan, không có người nào chủ động tiến lên, vừa vặn lại là phụ thân chủ động đi tới dưới chân hoàng thành, định thuyết phục Tề Ninh ra khỏi thành.
Viên Mặc Hiền thực sự không biết vì sao lần này lão phụ thân lại chủ động xen vào chuyện này như thế. Y nhìn thấy lão đại nhân nhắm hai mắt trong gió, râu bạc trắng dưới hàm bay bay, lại không dám nói thêm cái gì.
Nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, Viên Mặc Hiền quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thiệu Tông bưng một cái ghế đi tới. Y vội vàng chắp tay thi lễ. Tiêu Thiệu Tông mỉm cười, đặt ghế bên người Viên lão Thượng Thư, nói khẽ:
- Lão đại nhân tuổi tác đã cao, không thể đứng lâu, ngồi xuống chờ đi!
Lúc này lão Thượng Thư mới mở to mắt, nhìn Tiêu Thiệu Tông một chút, nhưng không cự tuyệt, lão ngồi xuống.
Tiêu Thiệu Tông vung tay lên, Thuẫn bài binh chung quanh nhanh chóng di động, tạo thành một lớp tường đồng vách sắt bảo hộ chung quanh. Lão Thượng Thư đưa tay vuốt râu, chăm chú nhìn Tiêu Thiệu Tông, nhưng không lên tiếng.
Tiêu Thiệu Tông hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Binh tới dưới thành, cũng không phải mong muốn của tiểu Vương, nhưng lại không thể không làm.
- Vương gia muốn đưa Tề Ninh vào chỗ chết, có phải thực sự chỉ vì hắn thí quân phản nghịch?
Lão Thượng Thư nhìn vào mắt Tiêu Thiệu Tông hỏi.
Tiêu Thiệu Tông cũng không gật đầu ngay lập tức, gã do dự một chút mới nói:
- Lão Thượng Thư cơ trí khác thường, tiểu Vương khâm phục. Tề Ninh thí quân phản nghịch, vì giang sơn xã tắc Đại Sở ta, đương nhiên đáng chết. Chỉ là… tiểu Vương còn có sát tâm với hắn, lại không phải chỉ là lần này, từ rất sớm trước đó, tiểu Vương đã muốn tru sát người này.
Viên Mặc Hiền ở bên cạnh khẽ giật mình, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng y đương nhiên biết lúc này còn chưa tới phiên mình nhiều lời một chữ.
- Ý của Vương gia, lão thần nghe không hiểu.
Lão Thượng Thư lại có vẻ vô cùng bình tĩnh:
- Chẳng lẽ Tề Ninh đã sớm có hành động phản nghịch?
Tiêu Thiệu Tông lắc đầu nói:
- Lúc trước có hành động phản nghịch hay không, tiểu Vương cũng không biết, nhưng người này từ khi sinh ra đã chú định không nên sống trên đời, hoặc là nói… !
Gã hơi trầm ngâm, mới nói:
- Hoặc là nói hắn không nên sinh ra ở Cẩm Y Tề gia!
Lúc này lão Thượng Thư mới lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Thiệu Tông ngẩng đầu nhìn phía đông, bình tĩnh nói:
- Lòng phản nghịch của người này chính là chú định trời sinh, hôm nay không phải, ngày sau cũng sẽ phản.
Lão Thượng Thư nghe ra trong lòng Tiêu Thiệu Tông nói có chuyện. Lão suy nghĩ một chút mới nói:
- Lúc trước Lô đại nhân hỏi qua một câu, Tề Ninh thí quân phản nghịch, rốt cuộc là vì sao?
Lão đưa tay vuốt râu nói:
- Tề Ninh bất ngờ tập kích Tây Bắc, lập được công lao hiển hách cho Đại Sở, lão thần thực sự nghĩ mãi không rõ, động cơ mưu phản của hắn ở đâu?
Lão nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Thiệu Tông, chậm rãi nói:
- Dụng tâm mà nói, mặc dù hắn xuất thân Cẩm Y Tề gia, nhưng căn bản không có thực lực mưu phản. Quân đoàn Tần Hoài không nằm trong tay hắn, binh mã Sở quốc công lược Tây Bắc xuất phát từ Tây Xuyên, hắn lãnh binh tiến đánh Bắc Hán, đám binh mã kia đương nhiên đi theo, thế nhưng hắn muốn làm phản, đám lính trú quân tại Tây Bắc kia tuyệt đối không có cách nào để hắn sử dụng.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng nói:
- Lão đại nhân cảm thấy hắn không có thực lực mưu phản sao?
- Ít nhất lão thần thực sự nhìn không ra thực lực mưu phản của hắn ở đâu?
Lão Thượng Thư khẽ thở dài:
- Nếu như chỉ nói không có thực lực mưu phản, vậy còn chưa đủ chứng minh hắn không có lòng mưu phản, quan trọng nhất vẫn là câu nói kia, tại sao hắn phải mưu phản?
Lão ngẩng đầu nhìn hoàng thành:
- Hiện giờ hắn bị vây trong hoàng thành, vây quanh bốn phía, muốn thoát thân đã không có khả năng. Tề Ninh không phải người ngu, hắn vào cung thí quân, hẳn là nghĩ đến hậu quả. Kết quả như vậy, lão thần cũng không nhìn ra hắn có được lợi ích gì, trái lại hoàn toàn đánh mất bản thân mình và Cẩm Y Tề gia.
- Tiểu Vương đã nói, từ khi hắn sinh ra, đã chú định có lòng phản quốc.
Tiêu Thiệu Tông thở dài.
Lão Thượng Thư nói:
- Cẩm Y Tề gia là thế gia công huân khai quốc, hai đời Hầu gia đều là trụ cột của đế quốc, Cẩm Y Tề gia cũng là một trong những thế gia vinh quang của Đại Sở. Cho nên lão thần nghĩ mãi không rõ câu này của Vương gia rốt cuộc có ý gì.
Đôi mắt lão lộ vẻ ngờ vực:
- Vương gia nói hắn sinh ra đã có lòng làm phản, thứ cho lão thần nói thẳng, cái này chẳng những không cách nào khiến cho bách tính Đại Sở ta tin phục, thậm chí sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng hoang đường.
- Bởi vì Tề Ninh vốn không phải người Cẩm Y Tề gia!
Tiêu Thiệu Tông bình tĩnh nói.
Thân thể lão Thượng Thư chấn động, sắc mặt kịch biến. Ngay cả Viên Mặc Hiền ở bên cúi đầu không nói cũng đột nhiên ngẩng đầu, lộ vẻ kinh hãi.
Qua hồi lâu, lão Thượng Thư mới nói:
- Vương gia, lão thần nghe không rõ, ngài nói cái gì?
- Tề Ninh không phải người Cẩm Y Tề gia.
Tiêu Thiệu Tông lặp lại một lần:
- Người nói vốn không có huyết mạch Tè gia, cho nên sự trung thành của Tề gia đương nhiên không có khả năng lan tới người này.
Mặc dù lão Thượng Thư cảm thấy khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn khống chế được tâm tình của mình, lão lắc đầu nói:
- Vương gia, mặc dù Tề Ninh mưu phản, nhưng… có mấy lời nói không được. Tề Ninh dù phản, thế nhưng Cẩm Y lão Hầu gia và Tề Đại tướng quân đều là trung thần của đế quốc, họ lập được chiến công hiển hách cho Đại Sở ta, mặc dù họ đều không còn, nhưng anh danh của họ hiện giờ không thể khinh nhờn được.
Tiêu Thiệu Tông công bố Tề Ninh không phải huyết mạch Cẩm Y Tề gia, đây đương nhiên là chuyện long trời lở đất.
Từ xưa tới nay, lớn đến hoàng thất đế trụ, nhỏ tới người buôn bán nhỏ, đều cực kỳ coi trọng truyền thừa con cháu. Thế gia công huân của đế quốc giống như Cẩm Y Tề gia, đương nhiên càng thêm lưu ý truyền thừa huyết mạch của gia môn. Tề Ninh kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, trong mắt thế nhân, đương nhiên là huyết mạch Tề gia cực kỳ tinh khiết.
Nếu có người nói Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, đây đương nhiên là vũ nhục rất lớn đối với Cẩm Y Tề gia.
Lão Thượng Thư tọa trấn Lễ Bộ, đương nhiên cực kỳ để ý đối với nhân luân cương thường. Tiêu Thiệu Tông nói Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, sau khi chấn kinh lão Thượng Thư cũng hơi tức giận. Nếu như Tiêu Thiệu Tông chỉ là ăn nói lung tung, dùng cái này để công kích Tề Ninh, vậy lão Thượng Thư quả thực coi thường hành động và lời nói này đến cực điểm.
- Tiểu Vương biết đây không phải là việc nhỏ.
Tiêu Thiệu Tông chậm rãi nói:
- Cho đến hôm nay, tiểu Vương chưa từng tiết lộ việc này đối với người khác. Chỉ là lão Thượng Thư muốn biết động cơ mưu phản của Tề Ninh, tiểu Vương không thể không nói rõ sự thật.
Sau khi yên lặng một hồi, lão Thượng Thư mới nói:
- Vương gia đã nói như vậy, đương nhiên là có chứng cứ trong tay?
- Ít nhất có một nhân chứng có thể chứng minh việc này tuyệt đối không giả dối.
Lão Thượng Thư lắc đầu nói:
- Nói như vậy, Vương gia cũng chỉ là nghe người ta nói? Chẳng lẽ vị nhân chứng mà Vương gia nói lại không ăn nói bừa bãi sao?
- Sẽ không!
Giọng điệu của Tiêu Thiệu Tông chắc chắn khác thường:
- Trong mắt tiểu Vương, nếu như trên đời này chỉ có một người có thể ăn ngay nói thật, vậy cũng chỉ có theerl à hắn. Nếu như biết hắn là ai, lão Thượng Thư nhất định sẽ không hoài nghi lời tiểu Vương nói.
- Nhân chứng mà Vương gia nói rốt cuộc là ai?
Lão Thượng Thư nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiệu Tông.
Tiêu Thiệu Tông lại lắc đầu nói:
- Cũng không phải tiểu Vương thừa nước đục thả câu. Hôm nay nói chân tướng cho lão Thượng Thư, vốn là không thể làm, trước khi được vị nhân chứng kia đồng ý, tiểu Vương không thể để lộ thân phận của hắn.
Gã ngừng một chút mới nói:
- Tiểu Vương chỉ hi vọng lão Thượng Thư có thể tin tưởng lời tiểu Vương nói, không phải vạn bất đắc dĩ, vì giữ gìn danh dự của Cẩm Y Tề gia, tiểu Vương cũng không muốn tiết lộ việc này với bất kỳ người nào.
Tiêu Thiệu Tông thấy lão Thượng Thư nheo mắt, gã nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần lần này bình loạn thành công, tru sát Tề Ninh, ổn định kinh thành. Tiểu Vương chắc chắn thỉnh cầu nhân chứng kia, do hắn tự mình nói chân tướng cho lão Thượng Thư, không biết ý của lão Thượng Thư thế nào?
Lão Thượng Thư hơi trầm ngâm mới nói:
- Lời Vương gia nói, lão thần thực sự khó mà tiếp nhận, cũng thực sự khó có thể tưởng tượng… !
- Lão Thượng Thư làm quan nhiều năm, dù cho không bước chân ra khỏi nhà, chuyện xảy ra trong kinh, lão Thượng Thư cũng sẽ nghe được hết.
Tiêu Thiệu Tông khẽ nói:
- Chuyện xảy ra tại Cẩm Y Tề gia năm đó, có lẽ người khác không biết nhiều, nhưng lão Thượng Thư hẳn là biết không quá ít.
- Ý của Vương gia là?
- Phu nhân của Tề Đại tướng quân là Liễu thị năm đó có thai, bên ngoài đều biết Liễu thị sắp lâm bồn.
Tiêu Thiệu Tông chậm rãi nói:
- Thời gian Liễu thị mang thai, người làm trong phủ còn nói bên ngoài Tề gia sắp có chuyện. Thế nhưng theo ta được biết, trong khoảng thời gian Liễu thị sắp lâm bồn, trên dưới Tề gia bỗng nhiên nói năng thận trọng, không có người nào nhắc lại một câu. Thời điểm này Tề Đại tướng quân lại đột nhiên trở về, nhanh chóng có phong thanh nói, Liễu thị bởi vì khó sinh, mặc dù giữ được đứa trẻ, thế nhưng… Liễu thị lại bởi vậy mà chết.
Gã chăm chú nhìn lão Thượng Thư, nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện này lão Thượng Thư hẳn là biết rõ hơn tiểu Vương.
Lão Thượng Thư hơi nheo mắt lại, dường như nhớ chuyện cũ năm đó, sau một lát mới khẽ gật đầu:
- Quả thực có việc này.
- Sau đó thì thế nào?
Môi Tiêu Thiệu Tông lại nở nụ cười yếu ớt:
- Dù sao Liễu thị cũng là phu nhân Đại tướng quân, cũng là dâu trưởng của Cẩm Y Tề gia. Nếu như nàng qua đời, dù sao cũng nên hậu táng. Thế nhưng theo tiểu Vương biết được, dường như Cẩm Y Tề gia chưa hề làm tang sự cho Liễu thị. Lão Thượng Thư, không biết lời tiểu Vương nói có đúng hay không?
Khóe mắt lão Thượng Thư nháy nháy. Lời Tiêu Thiệu Tông vừa nói, lão Thượng Thư cũng biết được rõ ràng. Năm đó Tề gia xảy ra chuyện quái lạ như vậy, quả thực khiến cho rất nhiều người thầm buồn bực trong lòng.
Chẳng qua Hầu môn sâu như biển, trong gia tộc quan lại quyền quý, ít nhiều đều có một số chuyện không muốn người khác biết, chuyện như vậy người khác cũng đều tự giác nói năng thận trọng, không đi nghị luận. Huống chi khi đó Cẩm Y Tề gia đang thời điểm như mặt trời ban trưa, Tề Cảnh tay nắm mười vạn đại quân, tọa trấn tiền tuyến, chuyện xảy ra ở Tề gia, ai dám ồn ào sau lưng.
Có lẽ lúc ấy còn có người hoài nghi trong lòng, nhưng chuyện lạ xảy ra trong kinh thành mỗi ngày không phải số ít, chuyện của Tề gia nhanh chóng bị chuyện quái lại khác thay thế, chôn vùi trong rất nhiều chuyện lạ kỳ quái. Chẳng qua nửa năm, rất nhiều người thậm chí đã quên chuyện như vậy xảy ra tại Tề gia.
Hôm nay Tiêu Thiệu Tông bỗng nhiên nhắc tới, lão Thượng Thư liền nhớ tới câu chuyện xảy ra ở Cẩm Y Tề gia năm đó.
- Năm đó Tề gia xảy ra chuyện lạ này, triều đình giữ kín như bưng, không quá nhiều người nhắc tới.
Tiêu Thiệu Tông khẽ nói:
- Chẳng qua mọi người biết cũng chỉ thế thôi, nhưng trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì kỳ quái, người biết lại lác đác không có mấy.
Gã cười nhạt một tiếng, nói:
- Chẳng qua đây cũng là chuyện đương nhiên. Sau khi chuyện năm đó xảy ra, Tề gia dốc sức che giấu, cũng không khiến người ngoài biết được nội tình.
Lão Thượng Thư lúc này mới nói:
- Vương gia nói chuyện Tề gia không cho người ngoài biết, thế nhưng dường như Vương gia lại nắm rõ như lòng bàn tay chuyện xảy ra năm đó.
- Mặc dù Tề gia cố gắng giấu diếm, thế nhưng phía sau chuyện đó lại ẩn giấu tai họa to lớn.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Quả thực không nhiều người tham dự chuyện năm đó, nhưng ngoại trừ người Tề gia, vẫn có người ngoài tham dự vào trong đó… !
Gã dừng một chút, mới nói:
- Lão Thượng Thư, tiểu Vương nói thế thôi, chẳng qua lão Thượng Thư kiến thức rộng rãi, tâm tư kín đáo, lời tiểu Vương nói hôm nay là thật hay giả, lão Thượng Thư tự có phán đoán.
Đôi mắt gã lập tức lạnh lẽo, rồi nói:
- Cũng chính vì nguyên nhân như thế, Tề Ninh này không thể không trừ.
Lão Thượng Thư nói:
- Vương gia đã nói Tề Ninh không phải người Tề gia, lại là tai họa to lớn, đã sớm muốn tru sát, nhưng vì sao vẫn không hề ra tay? Việc này Hoàng thượng có biết hay không?
- Việc này không thể tưởng tượng được, trong lòng nhân chứng kia còn có điều thiện.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Hắn cảm thấy chỉ cần giấu diếm việc này, khiến Tề Ninh tự cho mình là người Tề gia, sau đó trung thành với Đại Sở, vậy thì không cần nhất định phải tru sát. Tiểu Vương… mặc dù không dám gật bừa, nhưng lòng người hướng thiện, nhân chứng kia đã muốn vậy, lại không muốn ra làm chứng, tiểu Vương cũng chỉ có thể giám thị nghiêm mật Tề Ninh, chỉ mong người này có thể kiến công lập nghiệp cho Đại Sở ta, chớ sinh lòng phản nghịch.
Lão Thượng Thư cau mày nói:
- Chẳng lẽ những năm này Vương gia vẫn luôn giám thị hắn?
- Lão Thượng Thư cũng biết được, thời điểm trước kia Tề Ninh thần chí không rõ, ngu ngu dại dại. Nếu hắn cứ luôn như vậy, đương nhiên sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với đế quốc.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Thế nhưng mấy năm trước xảy ra biến cố, nghe nói là người Cửu Thiên Lâu Bắc Hán bắt cóc người này, muốn mang người này về Bắc Hán, dùng để uy hiếp Tề Cảnh. Sau đó người Tề gia tìm Tề Ninh trở về, chẳng biết tại sao, Tề Ninh trở về từ cõi chết lại xảy ra thay đổi cực lớn… !
Lão Thượng Thư gật đầu nói:
- Không sai, năm đó thần biết được việc này, cũng cực kỳ giật mình. Chẳng qua có lẽ là đứa trẻ kia bị dọa sợ hãi, đầu óc lại mở mắt.
Tiêu Thiệu Tông xích lại gần lão Thượng Thư, nhỏ giọng nói:
- Lão Thượng Thư có biết vì sao Tề Ninh lại biến thành ngu dại?
Lão Thượng Thư lập tức nghe ra có chuyện trong lòng Tiêu Thiệu Tông nói. Gã rõ ràng nói năm đó Tề Ninh ngu dại là có kỳ quặc, nhưng lão vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhìn Tiêu Thiệu Tông gần trong gang tấc, mặc dù không mở miệng, nhưng đôi mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
- Liễu thị khó sinh mà chết, Tề Ninh do Thái phu nhân Tề gia tự mình nuôi dưỡng.
Tiêu Thiệu Tông nở nụ cười quỷ dị:
- Mấy năm đầu vị Thái phu nhân kia quả thực vẫn luôn chăm sóc Tề Ninh. Thế nhưng sau đó Thái phu nhân làm chủ để Tề Cảnh nạp Lưu thị làm thiếp, Lưu thị lại sinh một nam đinh cho Tề gia. Chờ đến khi Tề Ninh bốn năm tuổi, Tề Thái phu nhân giao Tề ninh cho thiếp thất Lưu thị chăm sóc.
Lão Thượng Thư gật đầu nói:
- Chính là vị di nương sinh hạ thứ tử Tề gia.
- Đúng vậy.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Theo tiểu Vương biết, khi Tề Thái phu nhân giao Tề Ninh cho Lưu thị, đầu óc đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, trầm mặc ít nói, cả ngày chỉ cười ngây ngô với người khác.
Lão Thượng Thư thở dài:
- Điểm này lão thần cũng biết. Khi Tề Ninh còn nhỏ, lão thần từng gặp qua, đứa trẻ kia thiên tư thông minh, thiên phú cực tốt, tuổi còn nhỏ đã hiểu văn chương cổ hiền, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể không quên được. Lão thần còn nhớ rõ Tề Đại tướng quân từng nói, chờ đến khi đứa trẻ kia lớn hơn vài tuổi, sẽ giao tới tay Trác Thanh Dương, do Trác Thanh Dương tự mình dạy dỗ. Thế nhưng mà… về sau nghe nói đứa trẻ kia bỗng nhiên có cử chỉ điên rồ, miệng không thể nói, ngu dại ngu dốt, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Tiêu Thiệu Tông lại cười nói:
- Lão Thượng Thư đương nhiên sẽ không nghĩ tới, Tề Ninh từ thần đồng biến thành ngu dại, chẳng qua là có người động tay động chân mà thôi.
Thân thể lão Thượng Thư chấn động. Tiêu Thiệu Tông dán vào bên tai lão Thượng Thư khẽ nói:
- Trong mấy năm Tề Ninh bị Thái phu nhân Tề gia nuôi dưỡng, vẫn luôn sử dụng dược vật, là dược vật khiến thần đồng thiên tư thông minh biến thành kẻ ngốc!
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện. Đám người Đậu Quỳ nơi xa đương nhiên cũng nhìn thấy, Tiêu Thiệu Tông và lão Thượng Thư dường như đang bàn bạc gì đấy dưới sự bảo hộ của thiết thuẫn. Họ đều hơi kỳ quái, thầm nghĩ hiện giờ binh tới dưới thành, đang là thời điểm đặc biệt, tại sao tiểu Vương gia có nhã hứng dông dài nửa ngày với Viên lão Thượng Thư? Hai người rốt cuộc nói chuyện gì?
Mọi người cảm thấy kỳ quái, nhưng đương nhiên không có người nào dám tới gần một bước.
Nghe nói Tề Ninh bị dược vật tổn thương đầu óc, lão Thượng Thư vẫn luôn trấn định rốt cuộc lộ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng nói:
- Vương gia, điều này cũng không thể nói đùa chứ?
- Lão Thượng Thư yên tâm, lời tiểu Vương nói với ngài hôm nay, mỗi từ đều đúng chỗ, tuyệt đối không phải ăn nói lung tung.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Vả lại sớm muộn tiểu Vương sẽ bày chứng cứ lên bàn của đại nhân.
- Ngài nói… năm đó Tề Ninh bị dược vật gây thương tích, đó… là ai hạ độc thủ như vậy?
Lão Thượng Thư cau mày nói:
- Tề Ninh do Thái phu nhân chăm sóc, ngày đêm đều có người bên cạnh, ai có thể hạ độc hắn?
- Đương nhiên là Thái phu nhân.
Tiêu Thiệu Tông khẽ cười nói:
- Không dối gạt lão đại nhân, sau khi Tề Ninh được giao tới tay Thái phu nhân, vẫn luôn bị hạ độc trong đồ ăn. Chẳng qua Tề Cảnh vẫn cực kỳ để ý người này, cho nên Thái phu nhân cũng không muốn để Đại tướng quân biết Tề Ninh bị thương tổn. Độc dược kia hết sức đặc thù, sau khi sử dụng, không thể có hiệu quả lập tức, cần tích lũy dần dần quanh năm suốt tháng, như vậy vừa có thể phá hỏng đầu óc Tề NInh, mà đại phu cũng không tra ra đầu mối. Sau khi qua vài năm, Tề Ninh đã bắt đầu ngốc nghếch, Thái phu nhân lại nhân cơ hội giao Tề Ninh tới tay vị thiếp thất kia… !
Đôi mắt gã lộ vẻ âm hiểm :
- Thiếp thất Lưu thị đã có con, mặc dù Tề Ninh ngốc nghếch, nhưng chính là con vợ cả, Tề Ninh giao vào tay Lưu thị đương nhiên không có quả ngon gì để ăn.
Lão Thượng Thư kiến thức cả đời rộng rãi, thấy rõ lòng người. Lời Tiêu Thiệu Tông nói, lão lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, thần sắc ngưng trọng, bờ môi khẽ động nhưng không lên tiếng.
- Ngay từ đầu Thái phu nhân đã biết Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, nếu không sao có thể hạ độc thủ với trưởng tôn ruột thịt như vậy chứ ?
Tiêu Thiệu Tông cười lạnh nói :
- Hoặc là nói Thái phu nhân kia có lòng oán hận đối với đứa trẻ không phải huyết mạch của Tề gia, chẳng qua bởi vì Tề Đại tướng quân, cho nên bà ta không trắng trợn làm gì hắn. Bà ta biết rõ Lưu thị chắc chắn không có lòng tốt gì đối với Tề Ninh, nhưng vẫn giao hắn qua, đơn giản là muốn mượn tay Lưu thị tra tấn Tề Ninh. Ngoài ra… !
Gã ngừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Mặc dù Tề Ninh do Lưu thị nhận lấy chăm sóc, nhưng trong ẩm thực vẫn luôn thả loại độc dược kia. Lão Thượng Thư đương nhiên hiểu rõ vì sao Thái phu nhân muốn làm như vậy.
Nói tới đây, môi Tiêu Thiệu Tông nở nụ cười chế giễu.
Lão Thượng Thư đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Thái phu nhân.
Thái phu nhân cố kỵ Tề Cảnh, cho nên chỉ có thể âm thầm hạ độc Tề Ninh. Độc dược kia tích lũy quanh năm suốt tháng, khiến đầu óc Tề Ninh bị phá hủy, trở nên ngu ngốc. Tề Cảnh đương nhiên là người khôn khéo, một đứa trẻ từ bé thiên tư thông minh đột nhiên ngu dốt, điều này không có khả năng không khiến Tề Cảnh sinh lòng nghi ngờ.
Thái phu nhân cũng lo lắng một ngày kia Tề cảnh phát hiện kỳ quặc trong đó, sẽ làm tổn thương tình cảm mẹ con, cho nên giao Tề Ninh tới tay Quỳnh di nương, đó vốn là tìm một con dê thế tội.
Nếu như Tề Cảnh phát hiện Tề Ninh bị dược vật gây thương tích, đương nhiên sẽ truy cứu tới Quỳnh di nương chăm sóc Tề Ninh. Quỳnh di nương sao dám nói là Thái phu nhân hạ lệnh nàng dùng thuốc với Tề Ninh? Huống chi trên dưới trong phủ lúc ấy đều biết Quỳnh di nương tra tấn Tề Ninh nhiều lần, như vậy Quỳnh di nương hạ độc cũng là chuyện đương nhiên, không có khả năng có người nào hoài nghi tới Thái phu nhân.
Kết quả chính là Thái phu nhân được như nguyện khiến Tề Ninh hoàn toàn biến thành kẻ ngu dại, vả lại cho dù chuyện đã bại lộ, cũng có Quỳnh di nương gánh trách nhiệm.
Lão Thượng Thư hiểu được mấu chốt trong đó, cảm thấy hãi nhiên.
- Nếu đây là chuyện của Tề gia, ngay cả Tề Đại tướng quân cũng không biết chân tướng, Vương gia lại biết được từ nơi nào?
Lão Thượng Thư thở dài:
- Vương gia lớn hơn Tề Ninh chỉ vài tuổi, lúc xảy ra những chuyện này, lúc đó Vương gia cũng đang lúc thiếu niên, không phải lúc đó Vương gia đã chú ý tới chuyện của Tề gia chứ?
- Tiểu Vương đã nói, tiền căn hậu quả việc này, vẫn có một vị nhân chứng tồn tại.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Thực ra vị nhân chứng kia cung luôn lo lắng bởi sự tồn tại của đứa trẻ này, chẳng những có thể khiến Tề gia tổn thương, thậm chí sẽ khiến tổn thương tới Đại Sở, cho nên nhiều năm trước tới nay vẫn luôn chú ý tới Tề gia.
Gã ngừng lại một chút mới nhỏ giọng nói:
- Những năm này vị nhân chứng kia có vài lần từng lặng lẽ tiến vào Tề gia, chuyện này đương nhiên không có ai biết, hắn lại hết sức rõ ràng chuyện Thái phu nhân hạ độc, đã từng có ý ngăn cản, nhưng cuối cùng không thành công. Vả lại… nếu Tề Ninh quả thực biến thành người ngu dại, như vậy sẽ không có uy hiếp đối với Tề gia và Đại Sở, điều này kỳ thực cũng không phải chuyện gì xấu.
- Ý của ngài là nói, nhân chứng kia vẫn luôn có liên hệ với Thái phu nhân.
Lão Thượng Thư nói:
- Vả lại hắn cũng luôn chú ý tới Tề Ninh?
Tiêu Thiệu Tông gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Nếu như Tề Ninh thực sự cứ ngu dại, có lẽ sẽ không có chuyện sau này. Thế nhưng mấy năm trước, bởi chuyện Cửu Thiên Lâu bắt cóc, Tề Ninh bỗng nhiên thoát thai hoán cốt biến thành một người khác… !
Ánh mắt gã thâm thúy, hàn quang lấp lóe :
- Lão Thượng Thư, Tề Ninh trở thành người ngốc, cũng không phải bị kích thích, mà là do sử dụng dược vật quanh năm suốt tháng. Theo dược lý mà nói, đầu óc hắn đã bị phá hủy nghiêm trọng, sao có thể khôi phục thần trí vì bị Cửu Thiên Lâu bắt cóc mà kinh sợ?
Sắp tới bình minh, trong hoàng thành còn chưa có động tĩnh, nhưng Tiêu Thiệu Tông vẫn rất thong dong.
Hoàng thành đã là vật trong lòng bàn tay của gã, hơn một vạn binh mã bao vây hoàng thành, khi nào phát động công kích, cũng chỉ là chuyện một tiếng ra lệnh của gã.
Lão Thượng Thư trầm ngâm chốc lát, mới nói:
- Ngài nói là, lúc Tề Ninh bị bắt cóc, có cao nhân ra tay giúp hắn?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tiểu Vương cũng không biết.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Chẳng qua Tề Ninh khôi phục thần trí, sự việc trở nên cực kỳ khó giải quyết. Sau khi nhân chứng biết được, vẫn luôn lo lắng, nhưng hắn không tiện tự tay hỏi tới việc này, cho nên trách nhiệm giám thị Tề Ninh liền đặt lên người phụ Vương.
- Ngài nói là… lão Vương gia?
Tiêu Thiệu Tông gật đầu nói:
- Đúng thế. Vị nhân chứng kia cực kỳ tín nhiệm phụ Vương, việc này hắn không nói cho bất kỳ người nào, chỉ nói riêng cho phụ Vương. Phụ Vương thân ở trong triều, có thể giám thị Tề gia bất cứ lúc nào, cho nên vị nhân chứng kia phó thác việc này cho phụ Vương.
Lão Vương gia nghĩ thầm vị nhân chứng có thể khiến Hoài Nam Vương tự mình làm chuyện này, thân phận chắc chắn cũng không tầm thường.
- Vương gia, vị nhân chứng kia đã sớm biết Tề Ninh không phải huyết mạch Tề gia, vì sao không báo cáo việc này cho Hoàng thượng?
Lão Thượng Thư hỏi:
- Chỉ cần Hoàng thượng biết được việc này, không trọng dụng Tề Ninh, trong tay Tề Ninh không có quyền thế, đương nhiên không có uy hiếp quá lớn đối với triều đình.
- Trước đó vị nhân chứng kia luôn giấu diếm chuyện này. Phụ Vương biết được việc này sau khi Tề Cảnh qua đời.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Lúc ấy Tề Ninh được Hoàng thượng coi trọng, Tề Ninh quả thực giúp đỡ Hoàng thượng đối phó Tư Mã Lam. Suy nghĩ cho đại cục, lúc này nhân chứng mới giấu diếm chuyện này với Hoàng thượng.
- Thì ra là thế.
Lão Thượng Thư khẽ gật đầu. Mặc dù Tiêu Thiệu Tông nói có mắt có mũi, nhưng chỉ là lời nói một bên, thậm chí không đưa ra nổi bằng chứng ra dáng, lão Thượng Thư đương nhiên vẫn còn hoài nghi trong lòng đối với lời Tiêu Thiệu Tông nói. Lão hơi trầm ngâm mới nói:
- Lần này Vương gia nói bí mật này cho lão thần, không biết là vì sao?
Tiêu Thiệu Tông nghiêm nghị nói:
- Tiểu Vương chỉ muốn nói cho lão Thượng Thư, lần này tiểu Vương không tiếc bất cứ giá nào tru sát Tề Ninh, chẳng những vì Hoàng thượng, cũng vì giang sơn xã tắc Đại Sở ta.
Gã dừng một chút mới nói tiếp:
- Vừa rồi Lô đại nhân còn đang suy nghĩ, không rõ vì sao Tề Ninh muốn làm phản.
- Vương gia, thứ cho lão thần nói thẳng, cho dù Tề Ninh thực sự không phải huyết mạch Tề gia, cũng không có đạo lý hắn sẽ mưu phản.
Lão Thượng Thư nói:
- Chẳng lẽ Vương gia muốn nói, khi còn bé Tề NInh bị Thái phu nhân Tề gia ngược đãi, bởi vậy cho nên hận Đại Sở ta, hiện giờ mới muốn làm phản?
Tiêu Thiệu Tông lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải duyên cớ này, đây chẳng qua là tư oán của hắn với Tề gia, vả lại Hoàng thượng đối với hắn long ân bàng bạc, hắn cũng không có đạo lý mưu phản vì chuyện này.
- Vậy lão thần không hiểu rồi.
- Lão đại nhân, Tề Ninh đã không phải huyết mạch Tề gia, vậy dù thế nào hắn cũng không phải xuất hiện từ trong đất chứ?
Tiêu Thiệu Tông cười lạnh nói:
- Hắn đúng là do Liễu thị sinh ra, chẳng qua phụ thân của hắn là một người hoàn toàn khác mà thôi… !
Khóe mắt lão Thượng Thư lại co rúm, Tiêu Thiệu Tông dán sát lỗ tai lão nhỏ giọng nói:
- Một khi Tề Ninh biết cha ruột của mình là ai, chắc chắn sẽ có ý phản trong lòng. Theo ta được biết, thực ra hắn đã sớm hoài nghi xuất thân của mình, cũng đang âm thầm điều tra thân thế của mình. Nếu như ta đoán không sai, hắn đã biết phụ thân của mình là ai, cho nên mới có hành động thí quân mưu phản lần này.
- Phụ thân của hắn rốt cuộc là người phương nào?
Lão Thượng Thư vội hỏi.
Tiêu Thiệu Tông còn chưa nói chuyện, chợt nghe tiếng trống vang lên trên đầu tường. Tất cả mọi người dưới thành ngẩng đầu trông qua đầu tường, liền thấy Tề Ninh xuất hiện trên đầu tường, ở trên cao nhìn xuống dưới thành, họ lại nhanh chóng nghe được Tề Ninh cao giọng nói:
- Lão đại nhân, Hoàng hậu và mấy vị Quý Nhân trong cung đã tới rồi, hiện giờ có thể ra khỏi thành.
Lão Thượng Thư lập tức chắp tay nói:
- Chúng thần xin đợi Hoàng hậu nương nương ra khỏi thành!
- Lão đại nhân, rất nhiều người hầu xuất cung cùng Hoàng hầu và mấy vị Quý Nhân, xin mọi người bố trí cẩn thận.
Tề Ninh đưa mắt nhìn về phía Tiêu Thiệu Tông, lớn tiếng nói;
- Tiêu Thiệu Tông, nếu như bất kỳ người nào trong số họ có chút tổn thương, trách nhiệm đều ở ngươi.
Tiêu Thiệu Tông chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Cung nữ có thể rời cung, thái giám không ai được phép ra khỏi thành.
Tề Ninh cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
- Lần này ngươi lẩn vào cung hành thích, mang theo rất nhiều sát thủ.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Nếu như để họ giả trang thái giám rời khỏi thành, vậy thì không thể được. Thích khách vào cung lần này, một người cũng chớ muốn rời khỏi thành.
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Có đạo lý có đạo lý.
Hắn trầm giọng nói:
- Mở cửa thành!
Cửa lớn hoàng thành nhanh chóng phát ra tiếng lạch cạch, cửa thành nặng nề từ từ mở ra. Tề Ninh chủ yếu sắp xếp Hoàng hậu ra khỏi thành, chẳng qua cũng đưa mấy vị Phi Tần nội cung gần cung Phượng Nghi ra khỏi thành. Trong hậu cung rất nhiều Quý Nhân, đương nhiên không có khả năng tổ chức tất cả mọi người rời cung trong một canhg giờ. Mặc dù rời khỏi thành chỉ là Hoàng hậu và mấy vị Quý Nhân, nhưng cung nữ thái giám đi theo không ở số ít, đội ngũ thật dài đã sớm chờ sau cửa thành. Cửa thành mở rộng, đám cung nữ liền vây quanh phượng liễn của Hoàng hậu đi ra cửa thành.
Tiêu Thiệu Tông không cho phép thái giám ra khỏi thành, nhưng thái giám đi theo kia chỉ có thể lui lại phía sau, lưu lại trong thành.
Đội ngũ thật dài đi ra từ trong thành, giống như con rắn dài, cũng có mấy trăm cung nữ hộ tống ra khỏi thành. Phượng liễn của Hoàng hậu tới gần, Tiêu Thiệu Tông và lão Thượng Thư đều quỳ gối bên cạnh, quân trận đã nhường ra một con đường rộng rãi từ lâu.
- Vương gia, mặc dù phủ Tư Mã bị tịch biên không còn, nhưng đình viện không bị hảo tổn, vẫn luông được đóng cửa.
Chờ phượng liễn của Hoàng hậu đi qua, lão Thượng Thư đứng dậy nói với Tiêu Thiệu Tông:
- Lão thần cho rằng có thể tạm thời dàn xếp Hoàng hậu và mấy vị Quý Nhân trong phủ Tư Mã, không biết ý Vương gia thế nào?
Sau khi Tư Mã thị bị tru diệt, gia sản bị tịch biên, phủ Quốc Công trước đó đã bị phong bế, triều đình vẫn không có xử lý cụ thể. Chẳng qua Tư Mã thị phát triển mấy chục năm, hiển quý nhiều năm, phủ Tư Mã chiếm diện tích cực lớn, rất nhiều đình viện. Sau khi Hoàng hậu ra khỏi thành, một nhóm mấy trăm người quả thực không dễ tìm được chỗ ở tạm tại kinh thành. Phủ Tư Mã quả thực là nơi bố trí rất tốt, Tiêu Thiệu Tông lập tức nói:
- Hết thảy đều theo ý của lão đại nhân.
- Viên Mặc Hiền!
Lão Thượng Thư kêu lên một tiếng. Viên Mặc Hiền lập tức đi tới. Lão Thượng Thư phân phó:
- Ngươi hộ tống Hoàng hậu nương nương tới phủ Tư Mã trước, phái người lập tức thông báo Kinh Đô Phủ Doãn Thiết Tranh, lệnh hắn điều động sai dịch Kinh Đô Phủ bảo vệ sự an toàn của Hoàng hậu và các vị Quý Nhân.
Viên Mặc Hiền chắp tay lui ra, vội vàng rời đi.
Chờ đến khi người cuối cùng ra khỏi thành, cửa hoàng thành lập tức đóng lại. Tề Ninh nhìn qua đội ngũ thực dài, hắn biết lúc này Xích Đan Mị đã ở trong đó, thế nhưng số người quá nhiều, cũng không biết Xích Đan Mị rốt cuộc ở nơi nào. Chờ đội ngũ xuyên qua quân trận đi xa, Tề Ninh mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy chân trời phía đông đã xuất hiện một tia sáng.
Bình minh đã tới rồi!
- Tề Ninh, Hoàng hậu đã ra khỏi thành, ngươi có muốn tự trói rời khỏi thành hay không?
Tiêu Thiệu Tông ngửa đầu nhìn Tề Ninh trên đầu thành:
- Bản Vương không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
Tề Ninh cười lớn một tiếng, bỗng nhiên giơ tay chỉ Tiêu Thiệu Tông nói:
- Tiêu Thiệu Tông, ngươi còn giả vờ giả vịt ở nơi này. Hoàng thượng bị ngươi làm hại, ngươi lại còn lật ngược, vu hãm lên người ta, quả thực vô sỉ.
- Ồ?
Tiêu Thiệu Tông lại bình tĩnh tự nhiên, môi khẽ nở nụ cười:
- Ngươi có chứng cứ không?
Tề Ninh cười lạnh:
- Ta đã phái người đi tìm chứng cứ, vả lại cũng tìm được mánh khóe, nhưng sẽ nhanh chóng có đầy đủ chứng cứ chứng minh Hoàng thượng bị ngươi làm hại.
Lúc này đám người Đậu Quỳ tiến tới, Đậu Quỳ giơ tay chỉ Tề Ninh trên đầu tường mắng to:
- Tề Ninh, tên phản nghịch thí quân này, sắp chết đến nơi rồi còn ở nơi này ngậm máu phun người. Ngươi dẫn thích khách lẩn vào trong cung hành thích Hoàng thượng, ngay cả Quý công công cũng có thể làm chứng, ngươi lại còn giảo biện?
- Tề Ninh, ngươi bội nhọ thanh danh của Cẩm Y Tề gia.
Lại có một người nghiêm nghị nói lớn:
- Nếu như ngươi còn có lòng xấu hổ, lập tức tự trói ra khỏi thành, thỉnh tội với Vương gia và văn võ cả triều!
- Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, đại quân công thành, sau khi thành phá, chắc chắn phải chém ngươi thành muôn mảnh!
Đám người lớn tiếng nhục mạ Tề Ninh. Tề Ninh thở dài nói:
- Nơi này không phải chợ bán thức ăn, chớ có chửi đổng ở nơi này. Tốt xấu gì cũng là quan lớn triều đình, giữ lại chút thể diện cho thỏa đáng.
Giọng của hắn cũng không lớn, nhưng kình khí xuyên thấu ra, dễ dàng đè ép giọng mọi người xuống.
Viên lão Thượng Thư lại giơ tay lên, ra hiệu mọi người yên tĩnh. Lão Thượng Thư đức cao vọng trọng trong triều, mọi người cũng cho lão Thượng Thư chút thể diện, tiếng gầm dần yên lại. Lão Thượng Thư chờ mọi người yên tĩnh lại, lúc này mới nói với Tề Ninh đầu tường:
- Tề Ninh, tình thế trước mắt ngươi cũng thấy rồi, với lực lượng thủ vệ trong thành, căn bản không có khả năng ngăn cản đại quân công thành. Trong ngoài hoàng thành đều là dũng sĩ của Đại Sở ta, ngươi thực sự muốn tướng sĩ Đại Sở ta tự giết lẫn nhau hay sao? Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, hại người hại mình, cần gì phải như thế?
- Lão đại nhân, thực không dám giấu diếm, ta thủ theo thành, không vì cái gì khác, chỉ vì tìm ra chứng cứ.
Tề Ninh lớn tiếng nói:
- Ta tin tưởng Hoàng thượng bị Tiêu Thiệu Tông làm hại, người này ra vẻ đạo mạo, thực ra hắn mới thực sự là cự tặc phản quốc!
- Ngươi nói Vương gia hại Hoàng thượng, có chứng cứ gì?
Viên lão Thượng Thư lạnh lùng:
- Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, là ngươi dẫn thích khách vào cung, nếu không phải như vậy, vì sao ngươi lại bị nhốt trong thành?
- Lão đại nhân nói rất đúng.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Người này vùng vẫy giãy chết, biết rõ hẳn là phải chết, lại muốn vu hãm Vương gia, thực sự là táng tận lương tâm. Nghịch tặc như thế, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải diệt trừ.
Y lại nói với Tiêu Thiệu Tông:
- Vương gia, không cần nói nhảm với nghịch tặc này, lập tức hạ lệnh công thành, sau khi thành phá, phanh thây xé xác người này, treo thủ cấp đầu tường, bêu danh thiên hạ!
Tiêu Thiệu Tông lại rất bình tĩnh, không nói gì.
- Ta đã tìm được một chút chứng cứ.
Tề Ninh cao giọng nói:
- Chỉ cần cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ có thể chứng minh hết thảy đều là hành vi của tiêu Thiệu Tông.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Thiệu Tông trong đám người, lạnh lùng nói:
- Tiêu Thiệu Tông, lưới trời tuy thưa khó lọt, những chuyện ngươi làm, cuối cùng sắp rõ ràng khắp thiên hạ!
Lúc này Binh Bộ Thượng Thư Lô Tiêu bỗng nhiên cao giọng nói:
- Tề Ninh, nếu ngươi không có chứng cứ vu hãm Vương gia, đó chính là ngậm máu phun người. Ngươi nói có chứng minh Hoàng thượng bị Vương gia làm hại, vậy ngươi lấy chứng cứ ra đây?
- Lô đại nhân, ta nói, cần một chút thời gian.
Tề Ninh nói:
- Chỉ là ta lo lắng vị Vương gia này lo lắng ta tìm ra chứng cứ, sẽ lập tức hạ lệnh công thành, có tật giật mình, luôn sợ chân tướng tỏ rõ khắp thiên hạ!
Tiêu Thiệu Tông bỗng cười nói:
- Tề Ninh, ngươi đơn giản là muốn kéo dài thời gian. Ngươi nói có thể tìm ra chứng cứ chứng minh là bản Vương mưu hại Hoàng thượng, vậy bản Vương liền cho ngươi nửa ngày, thanh giả tự thanh, bản Vương lại muốn nhìn xem ngươi có thể đùa nghịch chiêu trò gì.
- Tiêu Thiệu Tông, xem ra ta quả thực coi thường người rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Như vậy, ta đánh cược với ngươi thế nào. Trong vòng mười hai canh giờ, nếu ta có thể tìm được chứng cứ chứng minh hết thảy đều do ngươi gây ra, vậy thì không cần nhiều lời. Nếu như không tìm ra được, ta tự trói rời khỏi thành, do ngươi xử lý, ngươi thấy thế nào?
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Vương gia, chớ nói nhiều với hắn, hắn chỉ là đang kéo dài thời gian. Đại quân đã sẵn sàng trận địa, Vương gia ra lệnh một tiếng là có thể công thành, cần gì dông dài với hắn, còn cho hắn sống thêm một ngày?
Tiêu Thiệu Tông liếc Lô Tiêu và mấy vị đại thần sau lưng gã một chút, lại nhìn Viên lão Thượng Thư một chút, cuối cùng thản nhiên nói với Tề Ninh trên đầu tường:
- Được, sau mười hai canh giờ, ta chờ ngươi dâng thủ cấp lên!
Tề Ninh và Tiêu Thiệu Tông định ra ước định, lấy mười hai canh giờ làm hạn định. Nếu như trong vòng mười hai canh giờ Tề Ninh không tìm ra được chứng cứ Hoàng đế bị Tiêu Thiệu Tông làm hại, Tề Ninh sẽ phải tự trói rời thành.
Tất cả mọi người trên dưới thành đều nghe được rõ ràng. Sâu trong lòng Lô Tiêu luôn cảm thấy biến cố lần này rất kỳ quặc, thậm chí hoài nghi Tiêu Thiệu Tông đóng vai nhân vật cực kỳ ám muội trong đó. Hiện giờ Tiêu Thiệu Tông tay nắm trọng binh, ra lệnh một tiếng là có thể cường công hoàng thành. Dưới tình huống này, căn bản không người nào có thển găn cản gã. Nhưng Tiêu Thiệu Tông lại đồng ý điều kiện của Tề Ninh một cách ngoài dự liệu.
Nếu như trong lòng có quỷ, lo lắng Tề Ninh thực sự tìm được chứng cứ, Tiêu Thiệu Tông chắc chắn sẽ không lưu lại thời gian cho Tề Ninh. Nhưng Tiêu Thiệu Tông đã dám cho Tề Ninh mười hai canh giờ, trong lòng một đám quan viên bao gồm Lô Tiêu cũng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Thiệu Tông quả thực rất thẳng thắn?
Trong lòng không có quỷ, mới thản nhiên như vậy.
- Vương gia, vì sao lại đồng ý điều kiện của hắn?
Đậu Quỳ không nhịn được nói:
- Người này xảo trá đa đoan, chậm thì sinh biến, hạ quan cho rằng nên lập tức công thành.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng, thở dài:
- Một khi công thành, hai bên chắc chắn có tử vong. Võ Lâm Vệ dũng mãnh thiện chiến, Huyền Vũ Doanh và Hổ Thần Doanh đều là binh tốt hung mãnh của đế quốc. Bản Vương thực sự không đành lòng để tướng sĩ Đại Sở ta tự giết lẫn nhau vấy máu hoàng thành bởi loại người ti tiện như Tề Ninh.
Gã liếc Tề Ninh trên đầu tường một cái, nói:
- Hắn đã nói xấu rằng bản Vương hại Hoàng thượng, bản Vương sẽ cho hắn mười hai canh giờ, xem hắn có thể thực sự tìm ra chứng cứ bịa đặt hay không. Thanh giả tự thanh, bản Vương biết trong số bách quan còn có người có khúc mắc trong lòng đối với bản Vương, bản Vương muốn bách quan trong triều tự mình phân biệt đúng sai.
Đậu Quỳ thở dài:
- Vương gia lòng dạ bằng phẳng, khiến người ta khâm phục.
Viên lão Thượng Thư cũng nói:
- Vương gia tấm lòng rộng lớn, lấy mười hai canh giờ làm cái giá, tránh cho tướng sĩ Đại Sở chúng ta tự giết lẫn nhau, khoan hậu nhân thiện, đây chính là phúc của Đại Sở ta.
- Lão đại nhân, đã cho hắn mười hai canh giờ, tiểu Vương sẽ không thiếu hắn chút thời gian.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Các vị đại nhân tạm thời nghỉ ngơi. Đậu đại nhân, ngài nắm giữ Hộ Bộ, mười hai canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, làm phiền ngài phái người chuẩn bị cơm canh cho các tướng sĩ.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ làm ổn thỏa.
Tề Ninh đứng trên đầu tường nhìn Tiêu Thiệu Tông và đám quan viên rút đi, lúc này mới nở nụ cười. Hắn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, Tiêu Thiệu Tông đã đặt bẫy trong cung, không có khả năng lưu lại bất cứ chứng cứ gì để mình sử dụng, nếu không Tiêu Thiệu Tông không có khả năng đáp ứng thoải mái như vậy.
Hắn cũng biết hết thảy chuyện xảy ra tối này, mặc dù Tiêu Thiệu Tông đã sớm chuẩn bị, nhưng không có khả năng làm tới hoàn mỹ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tối nay Tiêu Thiệu Tông bố trí vội vàng, cuối cùng vẫn tồn tại sơ hở. Mặc dù những sơ hở kia hoàn toàn không đủ chứng minh Tiêu Thiệu Tông có tội, nhưng lại có thể khiến một số quan viên sinh nghi trong lòng. Ví dụ như tốc độ hành quân của Huyền Vũ Doanh và Hổ Thần Doanh thực sự quá nhanh, khó tránh khỏi khiến người ta nghi hoặc trong lòng. Dù sao trong cung vừa xảy ra chuyện thí quân, Tiêu Thiệu Tông đã có thể khiến binh tới dưới thành trong mấy canh giờ. Nếu như không có sắp xếp trước đó, quả thực khiến người ta khó có thể tin được.
Nếu như Tiêu Thiệu Tông cự tuyệt yêu cầu của mình, lập tức hạ lệnh công thành, chắc chắn khiến cho rất nhiều quan viên cảm thấy Tiêu Thiệu Tông có tật giật mình, sợ mình tìm ra chứng cứ.
Mặc dù hiện giờ Tiêu Thiệu Tông nắm trọng binh trong tay, nhưng gãm uốn nhận được sự ủng hộ của triều đình leo lên hoàng vị, chắc chắn cần loại bỏ chút nghi ngờ trong lòng quần thần.
Tiêu Thiệu Tông mưu đoạt hoàng vị, mặc dù trăm phương ngàn kế, nhưng để mê hoặc Tiên Hoàng đế và tiểu Hoàng đế Long Thái, vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài, điều này chú định căn cơ trong triều của gã rất nông, không có cách nào dựa vào thực lực chân chính nhận được sự ủng hộ lên vị, chỉ có thể dùng âm mưu quỷ kế đạt được mục đích.
Dưới tình huống này, muốn loại bỏ chút nghi ngờ trong lòng quần thần trở thành chuyện Tiêu Thiệu Tông phải làm.
Tề Ninh đoán chắc Tiêu Thiệu Tông sẽ không cự tuyệt, sự thực vừa vặn như thế.
Xích Đan Mị đã rời khỏi thành, tiếp theo Xích Đan Mị sẽ hành đọng theo kế hoạch của mình, có mười hai canh giờ, đủ để áp dụng hoàn thành kế hoạch.
Thế nhưng dự đoán của mình có chính xác hay không, Xích Đan Mị có thể đạt được mục đích thuận lợi hay không, điều này Tề Ninh lại không thể nắm chắc.
Lần này Tiêu Thiệu Tông mưu đoạt hoàng vị, Tề Ninh vừa tranh đấu với gã đã rơi vào hạ phong.
Tiêu Thiệu Tông ẩn nhẫn nhiều năm, trước đó Tề ninh cũng không đề phòng sự uy hiếp của người này. Có thể nói trong cuộc tranh đấu này, Tiêu Thiệu Tông ở một nơi bí mật, mà Tề Ninh lại ở ngoài sáng. Kế hoạch của Tiêu Thiệu Tông có từng bước thứ tự, Tề Ninh bị động khắp nơi. Trận đấu này kéo dài tới cục diện binh tướng đối mặt hiện giờ, Tề Ninh vẫn rơi vào hạ phong. Hắn biết muốn thay đổi cục diện, chỉ có một cơ hội cuối cùng kia, hắn chỉ có thể đánh cược một lần.
Dư Biệt Cổ đương nhiên không rõ dụng tâm của Tề Ninh, không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Quốc Công, mười hai canh giờ vừa đến, nếu như… không có chứng cứ, chẳng lẽ ngài… ?
- Dư Giáo Úy, ta đã có ước định với hắn, thì sẽ không nuốt lời.
Tề Ninh nói:
- Mười hai canh giờ vừa tới, nếu như ta không có chứng cứ, sẽ tự ra khỏi thành. Các ngươi không cần tiếp tục chống cự, đến lúc đó đẩy tất cả trách nhiệm lên người ta là được.
- Quốc Công… !
- Không cần nhiều lời.
Tề Ninh đưa tay vỗ vai Dư Biệt Cổ, mỉm cười nói:
- Lần này có thể được các ngươi tương trợ, thực sự là vinh hạnh của ta, cũng là tiên Đế gia nhìn xa trông rộng.
Hắn thoáng nhìn xuống dưới thành, mới nói:
- Nơi này giao cho ngươi.
Hắn cũng không nói nhiều, rời khỏi đầu tường.
Hắn đi xuống đầu tường, nhưng trong lòng thì cười lạnh, thầm nghĩ nếu như kế hoạch của Xích Đan Mị thất bại, sau mười hai canh giờ, mình quả thực phải ra khỏi thành, chẳng qua tuyệt đối không có khả năng mặc người tàn sát. Đến lúc đó cũng chỉ có thể cá chết lưới rách, dựa vào công phu của mình, cưỡng ép giết ra một đường máu.
Mặt trời nhô lên phương đông, Tề Ninh duỗi lưng một cái, hoạt động gân mốt một chút, đi thẳng đến một căn phòng sưởi trong nội cung. Hai cung nữ nhìn thấy Tề Ninh tiến vào, lập tức hành lễ. Tề Ninh phất tay ra hiệu hai người lui xuống trước, lúc này mới đi qua một đạo bình phong. Sau bình phong là một chiếc giường mềm, giờ phutsn ày Trác Tiên Nhi đang ở trên giường mềm.
Trước đó nàng ám sát Tề Ninh, trong nháy mắt Tề Ninh cũng không hạ thủ lưu tình, ra tay đả thương nàng. Mặc dù thương thế không đến mức uy hiếp tính mạng, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Tề Ninh vốn muốn Trác Tiên Nhi hộ tống Hoàng hậu cùng ra ngoài cung, nhưng nghĩ tới một khi rời đi rất có thể sẽ khiến nội thương càng nặng, hắn đành tạm thời giữ nàng lại trong cung.
Nhìn thấy Tề Ninh tiến vào, Tiên Nhi miễn cưỡng ngồi dậy. Tề Ninh vội bước tới, ngồi xuống bên giường, nắm tay nàng nói:
- Nàng đừng nhúc nhích, cẩn thận thương thế.
Hắn lập tức buồn bã nói:
- Đều tại ta, lúc ấy… !
Tiên Nhi ngắt lời:
- Đều là lỗi của Tiên Nhi, không liên quan tới Hầu gia.
Đôi mắt kia đã khôi phục sự dịu dàng lúc trước. Tề Ninh nhìn đôi mắt nhu hòa của Tiên Nhi, trong lòng ấm áp, khẽ nói:
- Có phải Tiên Nhi đều đã nhớ lại hay không?
- Có một số việc đều nhớ được.
Tiên Nhi khẽ nói:
- Thế nhưng mà… cũng không phải nhớ được tất cả. Ta chỉ nhớ rõ… Hầu gia là người tốt.
- Là người tốt, là người tốt!
Tề Ninh vội nói :
- Quả thực là người rất tốt, nàng đừng vội, từ từ sẽ có thể nhớ được.
Hắn nhìn gương mặt hơi xa lạ của Tiên Nhi, khẽ thở dài:
- Ta chỉ cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng, cũng may ông trời có mắt… Tiên Nhi, dung mạo của nàng thay đổi, nếu không phải còn nhớ rõ thân hình động tác của nàng trước kia, chỉ sợ ta cũng không nhận ra.
- Hầu gia, có phải… có phải ngài không thích bộ dạng của ta hiện giờ hay không?
Tiên Nhi hơi ảm đạm.
Tề Ninh nắm chặt tay Tiên Nhi, lắc đầu nói:
- Cho dù Tiên Nhi biến thành bộ dạng thế nào, đều là cô nương đẹp nhất trong lòng ta, bộ dạng của nàng thế nào ta đều thích.
Tiên Nhi nở nụ cười xinh đẹp. Tề Ninh do dự một chút mới hỏi:
- Nàng là người trong Lục Sứ Địa Tạng sao?
Tiên Nhi cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nói:
- Ta là Đại Từ Thiên Nữ, Hầu gia… có phải ngài đã sớm biết rồi không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Chỉ là trước đây không lâu mới biết. Sứ giả Diễm Ma vẫn luôn ẩn giấu tại kinh thành, được Địa Tạng phân phó, âm thầm giúp đỡ Tiêu Thiệu Tông soán vị.
Bờ môi Tiên Nhi khẽ động, nhưng không lên tiếng.
- Tiên Nhi, nàng đừng hiểu lầm, không phải ta muốn tìm hiểu chuyện gì từ miệng nàng.
Tề Ninh thở dài:
- Nếu như nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Tiêu Thiệu Tông đã dẫn binh mã bao vây hoàng thành, ta còn mười hai canh giờ, vừa tới mười hai canh giờ, nếu ta không ra khỏi thành, Tiêu Thiệu Tông sẽ hạ lệnh công thành. Để tránh những tướng sĩ kia tự giết hại lẫn nhau, canh giờ vừa tới ta nhất định phải ra khỏi thành. Chỉ là bên ngoài thiên quân vạn mã, đến lúc đó ta không thể mang nàng đi, chỉ có thể để nàng lại trong cung. Chẳng qua chỉ cần nàng không để lộ quan hệ với ta, Tiêu Thiệu Tông cũng không dám tùy tiện giết chóc trong cung. Nàng tìm cơ hội, chờ sau khi thương thế của nàng đã tốt, lại rời khỏi thành.
- Mười hai canh giờ?
Thân thể mềm mại của Tiên Nhi chấn động, chăm chú nhìn vào mắt Tề Ninh:
- Hầu gia phải rời khỏi thành sau mười hai canh giờ sao?
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ta cũng không biết có thể trở về từ cõi chết hay không. Nếu như ta có thể còn sống, sau này sẽ gặp lại nàng, nếu không… !
Thần sắc của hắn hơi ảm đạm, nhưng lại nhanh chóng cười nói:
- Không nói những lời này, ít nhất chúng ta còn có thể ở chung với nhau mười hai canh giờ. Chỉ tiếc hiện giờ nàng bị thương, nếu không ta thực sự muốn nghe nàng chơi một khúc Mạn Châu Sa Hoa!
Thân thể mềm mại của Tiên Nhi giật giật, dường như muốn xuống giường. Tề Ninh vội nói:
- Nàng làm gì vậy?
- Hầu gia, ngài tìm một bộ đàn cổ tới giúp ta, ta… hiện giờ ta sẽ đàn cho ngài nghe.
- Cô nương ngốc, nàng bị thương như vậy, nếu như ta còn để nàng đánh đàn, chẳng phải không có nhân tính hay sao.
Tề Ninh cười lớn một tiếng, đè Tiên Nhi xuống giường, lúc này mới nói:
- Ông trời đối với ta không tệ, ít nhất trước khi ta quyết một trận tử chiến, có thể gặp lại nàng, biết nàng còn rất khỏe, ta… cũng không có gì để tiếc nuối.
Tiên Nhi cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:
- Chúng ta… đều là cô nhi mà Địa Tạng thu dưỡng!
Tề Ninh khẽ giật mình, cau mày nói:
- Cô nhi?
Tiên Nhi hơi gật đầu, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Sứ giả Diễm Ma và Sứ giả Nhiếp Thiên đều là người Cổ Tượng. Cẩm Bảo Đồng Tử… hắn là hậu nhân của người Côn Luân Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận