Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1489: Say rượu gây chuyện

Tiếng quát lớn xảy ra bất ngờ, Khuất Nguyên Cổ còn chưa kịp phản ứng, Khuất Mãn Anh đã cảm thấy tình hình không đúng.
Bởi vì muốn tiếp chỉ, ngoài Nhạc Hoàn Sơn đứng thẳng tuyên chỉ, những người khác đều quỳ xuống tiếp chỉ. Khuất Nguyên Cổ ở bàn thứ nhất bên tay trái, sau đó là Khuất Mãn Anh. Thánh chỉ kia vừa tuyên đọc xong, Khuất Mãn Anh liền nghe được tiếng hô chói tai truyền tới phía dưới mình. Gã liếc mắt đã nhìn thấy người kia nhào thẳng tới.
Khuất Mãn Anh giật nảy của mình, không nghĩ tới lại có người dám ra tay trong phủ Đại tướng quân.
Hiển nhiên đối phương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhào tới như chó sói. Khuất Mãn Anh phản ứng nhanh chóng, nháy mắt đối phương nhào tới, gã đã thuận tay quơ lấy bàn trà, hét lớn một tiếng, đập vào đầu đối phương.
Người kia nhìn thấy bàn trà nện xuống, giơ cánh tay đón đỡ.
- Ầm!
Chiếc bàn nện vào cánh tay kia, vỡ thành năm bảy mảnh, thịt rượu trên bàn đã tung tóe ra đất.
Nhưng vào lúc này, một cái bóng sau lưng bộ tướng kia thừa cơ xông lại, không chờ Khuất Mãn Anh kịp phản ứng, tay phải cầm một con dao găm sắc bén, tốc độ cực nhanh. Chờ khi Khuất Mãn Anh cảm giác được bụng đau đớn một hồi, dao găm kia đã cắm vào bụng gã.
Giờ phút này Địch Chí và một tên bộ tướng ngồi đối diện trong phòng đã nhảy ra trước bàn trà, nhào thẳng tới nơi này.
Khuất Nguyên Cổ kinh hãi vạn phần, biết chuyện lớn không ổn, hoảng sợ kêu lên:
- Người tới, người tới đây!
Nhưng không có phân phó của Tề Ninh, đương nhiên không có bất kỳ người nào có thể tiến vào trong sảnh. Giờ phút này Tề Ninh lại thờ ơ lạnh nhạt, không có động tác nào. Ngay cả Nhạc Hoàn Sơn cũng cầm thánh chỉ trong tay, không hề nhúc nhích.
Khuất Mãn Anh bị đâm giữa bụng, dưới cơn đau đớn kịch liệt, lại hô một tiếng chói tai, vung quyền đánh tới tên bộ tướng đâm trúng mình. Không nghĩ tới nắm đấm còn chưa đánh xuống, cổ tay bị xiết chặt, tên bộ tướng bị bàn trà đập trúng đã vươn tay nắm lấy cánh tay của Khuất Mãn Anh. Tên bộ tướng cầm dao đã rút dao găm ra, lại đâm tới lần nữa, đâm một hồi mạnh mẽ, trong giây lát đã đâm hơn chục đao vào ngực Khuất Mãn ANh.
Địch Chí và tên bộ tướng khác giống như hai con sói nhào về phía Khuất Nguyên Cổ.
Khuất Nguyên Cổ kinh hãi, phản xạ có điều kiện sờ qua hông mình. Khoảng thời gian này y vẫn luôn mang theo bội kiếm, quen giắt bội kiếm bên hông, lại quên sau khi vào phủ đã bị thu đi binh khí. Tay y sờ vào khoảng không, mất hồn mất vía. Trong nháy mắt này, tên bộ tướng dũng mãnh gan dạ bên người Địch Chí đã nhào tới như một con khỉ lớn, đè Khuất Nguyên Cổ xuống dưới, trong tay cũng xuất hiện một con dao găm, giơ tay chém xuống, không chờ Khuất Nguyên Cổ kêu ra tiếng, đã đâm vào cổ họng Khuất Nguyên Cổ.
Bốn tên bộ tướng của Chung Ly Ngạo ra tay gọn gàng linh hoạt, hành động nhanh chóng, phối hợp cực kỳ thành thạo, dường như đã luyện tập rất nhiều trước đó.
Dường như lúc này Tề Ninh mới khôi phục tinh thần, nghiêm nghị nói:
- Người tới!
Lập tức có hơn chục tên thị vệ xông vào trong sảnh, trường mâu chỉ phía đám người Địch Chí.
Khuất Mãn Anh bị đâm mười mấy dao, gần như đều vào chỗ hiểm, giờ phút này đã nằm trong vũng máu, toàn thân run rẩy, mắt thấy không sống được.
Khuất Nguyên Cổ bị đâm xuyên yết hầu, tên bộ tướng kia chỉ sợ y không chết được, lại rút dao găm đâm mấy phát trên cổ, xác định Đại La Kim Tiên tại thế cũng không cứu được Khuất Nguyên Cổ, lúc này mới buông tay, mặt đầy vết máu đứng dậy.
Địch Chí nhìn thấy cha con Khuất Nguyên Cổ bị giết, chợt ngẩng đầu cười lớn, lập tức nói:
- Đại soái, chúng ta đã tru sát nghịch tặc phản quốc, báo thù cho đại soái, chết cũng không tiếc.
Gã đi tới giữa sảnh, quỳ xuống với Tề Ninh. Ba tên bộ tướng kia cũng đi tới sau lưng Địch Chí, quỳ xuống.
- Vương gia, chúng ta đã giết người rồi, chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Hiện giờ Vương gia có thể kéo chúng ta xuống chém.
Địch Chí không chút sợ hãi.
Tề Ninh liếc mắt nhìn thi thể cha con Khuất thị, cười lạnh nói:
- Các ngươi thực to gan, say rượu hành hung. Ta biết các ngươi có thù với cha con Khuất thị, thế nhưng họ đã là thần tử Đại Sở, các ngươi sau khi say rượu, hành hung trước mặt mọi người… !
Nói tới đây, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía Nhạc Hoàn Sơn, hỏi:
- Đại tướng quân, vừa rồi Khuất Nguyên Cổ có tiếp chỉ hay không?
Nhạc Hoàn Sơn thở dài:
- Mạt tướng vừa mới tuyên đọc thánh chỉ. Khuất Nguyên Cổ còn chưa tiếp chỉ đã… đã xảy ra huyết án như thế.
- Nói như vậy, cha con Khuất Nguyên Cổ còn chưa tính là thần tử Đại Sở ta rồi?
Tề Ninh cau mày nói:
- Mặc dù họ quy thuận Đại Sở ta, lại chưa được triều đình phong thưởng, dựa theo đạo lý mà nói cũng không phải thần tử Sở quốc.
Nhạc Hoàn Sơn gật đầu nói:
- Vương gia, theo lý mà nói quả thực là vậy.
Hôm nay đám người Địch Chí tới đây dự tiệc, đã chuẩn bị sẵn sẽ phải chết. Họ nghĩ dù thế nào cũng phải giết chết cha con Khuất thị. Lúc vào cửa, nói chuyện cũng cổ quái, mặc dù tất cả bội đao đều bị cướp đi, nhưng dao găm giấu trong ngực lại không có ai lục soát, dĩ nhiên mang theo hung khí đi vào sảnh.
Vừa rồi họ đột nhiên gây chuyện, từ đầu tới cuối, đám người Tề Ninh đều sống chết mặc bay. Chờ khi cha con Khuất thị bị giết, Tề Ninh mới gọi thị vệ tới.
Đám người Địch Chí cũng không phải kẻ đần, hiện giờ đã hiểu được.
Không cần phải nghi ngờ, người Sở quốc chắc chắn có lòng loại bỏ cha con Khuất thị.
Nhưng dù sao cha con Khuất thị đã sớm quy thuận Sở quốc, lại giao ra Lạc Dương. Quân Sở công diệt Bắc Hán, có thể nói cha con Khuất thị cũng lập được công lao cực lớn. Nếu như người Sở quốc ra tay giết cha con Khuất thị, mặc dù hai cha con này nhân phẩm ti tiện quả thực nên giết, nhưng Sở quốc khó tránh khỏi sẽ bị người trong thiên hạ lên án.
Hôm nay Tề Ninh thiết yến, trên thực tế là một sát cục.
Đám người Địch Chí muốn giết cha con Khuất thị cho thống khoái, đây là chuyện mọi người đều biết. Tiệc rượu hôm nay, Tề Ninh vốn là muốn cung cấp cơ hội cho đám người Địch Chí. Mấy người Địch Chí quả thực không phụ sự kỳ vọng của Tề Ninh.
Nếu như Tề Ninh không muốn để cha con Khuất thị bị giết. Cho dù Địch Chí mang theo hơn nghìn người giết tới, Tề Ninh vẫn có thể bảo vệ cha con Khuất thị an toàn.
Lúc này đám người Địch Chí đương nhiên biết rõ, Tề Ninh mượn tay mình tru sát cha con Khuất thị.
Nhưng mấy người này lại không hề phẫn nộ, trái lại rất cảm kích.
Tề Ninh nói hai câu, Địch Chí sao mà khôn khéo, lập tức hiểu được ý giải vây trong lời Tề Ninh nói. Gã cố ý nhìn thi thể cha con Khuất thị một chút, vỗ đầu mình thất thanh nói:
- Họ… sao họ lại chết rồi? Vương gia, chuyện này… !
Tề Ninh trầm mặt, cả giận nói:
- Các ngươi uống rượu say, ra tay đả thương người, hành hung trong phủ Đại tướng quân, lẽ nào lại như vậy? Các ngươi coi nơi này là nơi nào?
- Là chúng ta say rượu gây ra chuyện, cầu Vương gia giáng tội xử lý!
Địch Chí lập tức thỉnh tội. Ba người khác đương nhiên cũng hiểu được, cùng nhau thỉnh tội.
Tề Ninh cau mày nói:
- Hoàng thượng đã ban thưởng Khuất Nguyên Cổ làm Tấn Vương, cũng phong thương Khuất Mãn Anh làm Trung Dũng Hầu. Một khi họ tiếp chỉ, chính là Vương gia và Hầu gia của Đại Sở ta. Các ngươi giết họ trong phủ Đại tướng quân, đương nhiên khó thoát khỏi tội chết, ngay cả ta và Nhạc Đại tướng quân cũng khó thoát tội.
Hắn hơi trầm ngâm, thở dài:
- Thế nhưng họ chưa tiếp chỉ đã bị các ngươi giết chết. Vả lại mặc dù các ngươi quy thuận Đại Sở, ý chỉ cũng chưa phong thưởng cho các ngươi. Nói một câu không nên nói, các ngươi và cha con Khuất thị vẫn là người Bắc Hán, chém giết lẫn nhau cũng không thể trừng phạt dựa theo pháp luật Sở quốc. Điều này… quả thực khiến bản Vương khó xử!
Nhạc Hoàn Sơn hắng giọng một cái, nói:
- Vương gia nói rất đúng. Nếu như giết đại thần Bắc Hán, vậy thì sẽ phải trừng phạt dựa theo luật pháp Hán quốc.
- Thế nhưng Bắc Hán đã diệt vong rồi, đương nhiên không tồn tại luật pháp Hán quốc.
Tề Ninh buồn bực nói:
- Điều này nên làm thế nào cho phải?
Nhạc Hoàn Sơn thở dài:
- Nếu như vậy, vụ huyết án này chẳng ai có thể quản được. Tuy nói không quản được tội chết vì họ giết chết cha con Khuất thị, nhưng say rượu gây chuyện trong phủ Đại tướng quân, tội này vẫn không thể thoát khỏi trừng phạt. Dựa theo luật, mỗi người phải đánh ba mươi trượng.
Tề Ninh thở dài nói:
- Chỉ có thể như thế.
Hắn nhìn đám người Địch Chí, giọng nói lạnh lùng:
- Các ngươi mượn rượu gây chuyện trong phủ Đại tướng quân, tội không thể tha, mỗi người đánh ba mươi trượng, các ngươi có lời nào để nói không?
Ba mươi trượng đối với đám võ tướng chinh chiến sa trường này mà nói quả thực không đáng nhắc tới.
Hôm nay đám người Địch Chí tới dự tiệc, đã chuẩn bị sẵn phải chết. Họ chỉ nghĩ tới giết chết cha con Khuất thị, dù tất cả mất mạng ở phủ Đại tướng quân, điều này cũng đáng giá. Vừa rồi đắc thủ, mấy người đều cảm thấy đại thù đã báo, toàn thân nhẹ nhõm, đã không để ý tới sống chết.
Nào ngờ Tề Ninh lại giải vây cho họ, trong lòng mấy người cảm kích không thôi, biết Tề Ninh muốn dùng mỗi người ba mươi trượng chấm dứt vụ án này. Lúc này đừng nói ba mươi trượng, ngay cả ba trăm trượng cũng cam nguyện tiếp nhận. Họ đều dập đầu nói:
- Chúng ta cam nguyện nhận phạt!
Lúc này Tề Ninh mới sai người khiêng thi thể cha con Khuất thị rời đi. Hắn ho khan hai tiếng, lúc này mới nói với Nhạc Hoàn Sơn:
- Đại tướng quân, ngài cảm thấy xử trí như vậy thì sao?
- Vương gia công chính liêm minh, xử lý như thế, không có gì thích hợp bằng.
Nhạc Hoàn Sơn nói:
- Mạt tướng lập tức viết một tấu chương gửi gấp cho triều đình, báo cáo toàn bộ chuyện này. Bốn người Địch Chí uống rượu quá lượng, xảy ra cãi vã với cha con Khuất thị trong bữa tiệc. Khuất Mãn Anh bực bội không chịu nổi, hai bên từ cãi lộn biến thành xung đột tứ chi, cuối cùng vì hai bên say mèm, giết nhầm cha con Khuất thị. Sau khi đám người Địch Chí tỉnh rượu, trong lòng sợ hãi, thỉnh tội với triều đình. Bởi vì hai bên đều chưa nhận ý chỉ, cho nên còn chưa thể coi như thần dân Đại Sở. Nhưng Bắc Hán đã diệt vong, vụ án này không có cách nào xử lý. Nhưng bốn người gây chuyện ở phủ Đại tướng quân, dựa theo luật pháp, mỗi người đánh ba mươi trượng, răn đe.
Nói tới đây, y mới nói với Tề Ninh:
- Vương gia, không biết dâng tấu như vậy có thỏa đáng không?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đại tướng quân dâng tấu tình hình thực tế cho triều đình, không có chỗ nào không ổn, cứ dâng tấu như vậy đi.
Hắn chỉ vào đám người Địch Chí:
- Chẳng qua nếu như các ngươi còn có lần sau, mượn rượu gây chuyện, bản Vương quyết không khoan dung, các ngươi có nghe rõ không?
Bốn người Địch Chí quỳ rạp xuống đất, cùng nói:
- Chúng ta cẩn tuân phân phó của Vương gia và Đại tướng quân, tuyệt đối không dám tái phạm. Sau khi trở về, chúng ta chắc chắn cảnh tỉnh, dốc lòng ăn năn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này mới nói:
- Mỗi người ba mươi trượn, chờ lát nữa ra ngoài, tự mình ra ngoài tiếp nhận.
Hắn đứng dậy, lườm mấy người một chút, tức giận nói:
- Vốn còn muốn đêm nay không say không về với các ngươi, giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện như vậy, bản Vương nào có tâm tình uống rượu?
Hắn giơ tay lên nói:
- Đứng dậy cả đi, bản Vương không có tâm tư uống rượu ở đây, đổi chỗ khác, chúng ta lại uống vài chén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận