Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1222: Kỳ nô

Vết thương mà không phải vết thương!
Tề Ninh thực sự không rõ Trục Nhật Pháp Vương nói như vậy có nghĩa là gì.
Vết thương là vết thương, không phải vết thương là không phải vết thương, cái câu “Vết thương mà không phải vết thương” này, phải giải thích như thế nào đây?
Vẻ mặt của Tây Môn Vô Ngân cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng, Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Ngươi nói bổn tọa tiếc mạng, vậy bổn tọa không ngại nói với ngươi, chỉ cần bổn tọa không muốn chết, thì sẽ vĩnh viễn không chết!
- Trường sinh bất tử?
Tây Môn Vô Ngân chợt cười, nói:
- Chẳng lẽ Trục Nhật Pháp Vương đã tu thành chính quả rồi?
- Con đường thành Phật, vô cùng gian nan, chỉ có thể nếm trải đến tận cùng nỗi khổ mà người đời không thể chịu nổi, mới có thể đạt tới cảnh giới mà người đời không thể đạt được.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Thân xác này là cái túi da, dù là huyết nhục, nhưng lại không phải là huyết nhục. Ngươi cũng không biết, muốn đạt được cảnh giới đại tông sư, túi da huyết nhục coi như phải chết một lần, mỗi vị đại tông sư, thật ra đều là người từng chết một lần!
Tề Ninh và Tây Môn Vô Ngân đều hơi biến sắc.
Đại tông sư là người chết?
- Ngươi không hiểu đâu.
Trục Nhật Pháp Vương lắc đầu than thở:
- Thân thể này đã từng chết một lần, vậy thì độc dược có thể làm nó bị thương? Bần tăng biết, nhất định Thần Hầu đã hao tổn tâm lực để có được loại độc dược đó.
Tây Môn Vô Ngân khẽ gật đầu, nói:
- Không sai, lão phu tìm đã tròn ba năm, mới từ mấy trăm loại dược thảo, tinh luyện ra loại độc dược này. Nó không màu, không vị, ngay cả cao thủ dùng độc đứng đầu trên giang hồ cũng không thể phát hiện ra nó. Loại độc dược này đi vào cơ thể, trong vòng hai, ba canh giờ, cho dù là Địa La Kim Tiên cũng không cứu được.
- Thần Hầu nghĩ ra cách dùng độc dược giết đại tông sư, cũng coi như là một biện pháp.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Nếu thân thể của bổn tọa vẫn là thân thể trước kia, có lẽ sẽ thực sự rơi vào mưu kế của Thần Hầu.
Tây Môn Vô Ngân thấy gương mặt của Trục Nhật Pháp Vương vẫn trắng như tuyết, giọng nói vẫn điềm tĩnh tự nhiên, thì con ngươi của ông ta co lại.
- Tuy trước kia bổn tọa nặng tay với Thần Hầu, mấy năm nay Thần Hầu phải chịu nhiều đau khổ, nhưng nhân quả tuần hoàn, nếu năm đó Thần Hầu không lên núi, thì sẽ không gặp phải nạn này.
Trục Nhật Pháp Vương thở dà:
- Thật ra lần này bất luận có thành công hay không, Thần Hầu đã thực hiện lời hứa năm đó, đương nhiên bổn tọa sẽ không để ngươi ra về tay không, chắc chắn sẽ chữa thương cho ngươi, thế nhưng…
Ông ta lắc đầu:
- Thần Hầu làm thế này, khiến bổn tọa rất thất vọng.
Vẻ mặt Tây Môn Vô Ngân ngưng trọng, nhưng rất nhanh, đôi mày giãn ra, ông ta cười nói:
- Đại tông sư dù sao cũng là đại tông sư, bất luận lão phu tốn bao nhiêu tâm huyết, cũng không chịu nổi một kích của đại tông sư.
- Thương thế của Thần Hầu, chỉ có thể cầm cự tối đa hai tháng.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Nếu lúc này Thần Hầu xuống núi, ra roi thúc ngựa, hẳn là có thể kịp quay về Sở quốc, như vậy ít ra sẽ không phải chết tha hương.
Giơ tay lên, Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Xin mời Thần Hầu!
Tây Môn Vô Ngân cười nhẹ, nói:
- Trục Nhật Pháp Vương muốn lão phu xuống núi?
- Chẳng lẽ Thần Hầu còn muốn ở lại đây?
Trục Nhật Pháp Vương thở dài:
- Đại Tuyết Sơn là nơi trong sạch, đỉnh Tuyết Sơn này càng vô cùng thánh khiết, bổn tọa không muốn thấy có người chết đi ở chỗ này, Thần Hầu nên xuống núi đi thôi.
Tây Môn Vô Ngân lắc đầu nói:
- Lão phu không còn sống được bao lâu, Trục Nhật Pháp Vương đại từ đại bi, xin hãy giải đáp nghi vấn cuối cùng của lão phu, các ngươi rốt cuộc trở thành đại tông sư như thế nào?
Trục Nhật Pháp Vương im lặng một lát, rồi nói:
- Điều này rất quan trọng đối với ngươi?
- Lão phu suốt đời theo đuổi võ đạo, mấy năm trước đánh một trận với Trục Nhật Pháp Vương, mới biết sự chênh lệch giữa cao thủ thế gian với đại tông sư.
Tây Môn Vô Ngân cười khổ nói:
- Lão phu vẫn luôn suy nghĩ, nếu như thế gian thực sự không thể giải đáp câu đố đáng đi tìm đáp án này, cho dù đại tông sư tồn tại, lão phu vẫn không tin đại tông sư tu luyện đột phá cảnh giới võ đạo, bởi vì từ xưa đến nay, lão phu chưa bao giờ nghe nói tới việc không thể tưởng tượng nổi này.
- Chưa từng nghe nói, không phải là không có.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Nếu trời đã không cho thọ mệnh (ý nói Tây Môn Vô Ngân đã sắp chết), Thần Hầu cần gì phải tìm căn nguyên? Biết thì thế nào, mà không biết thì thế nào?
- Đời người, rốt cuộc luôn có chấp niệm trong lòng.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Nếu không thể có được đáp án này, lão phu chết không nhắm mắt.
Trục Nhật Pháp Vương khẽ gật đầ, nói:
- Bổn tọa hiểu rồi, lần này ngươi đến Đại Tuyết Sơn này, mục đích thật sự là truy tìm căn nguyên của đại tông sư.
- Đúng là như vậy.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Ngũ Đại Tông Sư đều có sự phân biệt, rất ít người biết quan hệ giữa họ, thế nhưng sau nhiều năm tốn nhiều công sức, lão phu rốt cuộc đã tìm được một chút manh mối.
- Ồ?
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Bắc Cung Liên Thành say mê kiếm thuật, từ lúc còn trẻ đã bắt đầu truy tìm kiếm đạo, vì thế đi khắp thiên hạ, tìm kiếm danh sư, trong những lần khiêu chiến các kiếm khách trên giang hồ, hắn bại nhiều thắng ít, nếu như không phải vì trên giang hồ đều biết, vị kiếm khách có tư chất thường thường này xuất thân từ Cẩm Y Tề gia, e rằng hắn đã chết dưới kiếm của họ lâu rồi.
Trục Nhật Pháp Vương nhẹ nhàng nói:
- Suốt đời theo đuổi một việc, lúc nào cũng có thể đạt được cảnh giới không thể tưởng tượng được, đó là điều khiến bổn tọa kính phục nhất ở Bắc Cung, trên đường theo đuổi kiếm đạo, bất luận gặp phải gian khổ cỡ nào, hắn vẫn không từ bỏ.
- Đến tuổi trung niên, hắn vẫn không có bất kỳ đột phá nào về kiếm đạo, lúc đó lão phu đã nghĩ, cả đời này e rằng Bắc Cung không thể có được thành tựu nào về kiếm đạo.
Tây Môn Vô Ngân đột nhiên ho khan, nhưng ông ta nhanh chóng dừng lại, tiếp tục nói:
- Lão phu nhìn người coi như không tệ, nhưng đã nhìn lầm Bắc Cung, một năm nọ, đột nhiên tin tức hắn không còn, ngay cả lão phu cũng không biết tung tích của hắn, nghe nói hắn đã đi tới vùng cực tây. Hai năm sau, Bắc Cung lại xuất hiện, đã là vô địch kiếm đạo, thật sự bắt đầu đột phá đỉnh cao kiếm đạo.
Tề Ninh ở bên cạnh không nói được một lời, hắn biết vào lúc này, không phải là lúc mình xen vào.
Đại tông sư vốn là một câu đố khó giải, Tây Môn Vô Ngân muốn truy tìm căn nguyên của đại tông sư, Tề Ninh không phải không muốn biết rõ bí mật phía sau đại tông sư.
- Năm đó, vị ở phía bắc cũng nổi danh trong ngoài.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Bắc Đường Huyễn Dạ là anh em ruột của Sùng Minh, nhưng tuổi tác ít hơn Sùng Minh nhiều, thậm chí còn trẻ hơn con của Sùng Minh là Bắc Đường Hoan vài tuổi, bởi vậy năm đó rất được Bắc Đường Thiên Uy yêu thích, nhưng người này không quan tâm tới chính sự. Năm đó Sùng Minh thuận lợi lên ngôi, Bắc Đường Huyễn Dạ cũng không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn. Người này say mê kỳ đạo (thuật chơi cờ), lúc còn trẻ đã đi khắp nói tìm người chơi cờ giỏi nhất, cuốn “Kỳ điển” do hắn biên soạn, lão phu cũng có thu thập.
- Bắc Đường Huyễn Dạ quả thực là người không màng danh lợi.
Trục Nhật Pháp Vương thở dài.
Tây Môn Vô Ngân tiếp tục nói:
- Thuật đánh cờ của Bắc Đường Huyễn Dạ thì không cần phải nói, hắn được công nhận là người giỏi nhất nước, nhưng về võ đạo, người này lại rất bình thường. Năm xưa, Thần Hầu phủ từng điều tra về người nay, hắn say mệ kỳ đạo, nhưng bỏ bê võ đạo, Bắc Hán dùng võ lập quốc, Bắc Đường Thiên Uy có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với con trại nối dõi, Sùng Minh có tài bắn cung, Bắc Đường Huyễn Dạ tuy cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung, nhưng thua xa Sùng Minh.
Ngừng lại một chút, Tây Môn Vô Ngân lại nói tiếp:
- Thế nhưng về sau, vị Hầu gia Bắc Hán vốn say mê kỳ đạo, lại cũng trở thành đại tông sư.
- Thế sự vô thường, cơ duyên mà thôi.
Trục Nhật Pháp Vương nói.
Tây Môn Vô Ngân tiếp tục nói:
- Tuy nhiên theo lão phu điều tra, trước lúc Bắc Đường Huyễn Dạ trở thành đại tông sư, hắn đã làm một việc, có lẽ quan hệ mật thiết với việc sau đó hắn trở thành đại tông sư.
- Chuyện gì?
- Đi sứ.
Tây Môn Vô Ngân bình tĩnh nói:
- Có thể nói là bí mật đi sứ. Sau khi Bắc Hán lập quốc, một lòng muốn nam hạ nhất thống thiên hạ, nhưng lúc đó Tây Bắc chưa ổn định, nếu Bắc Hắn muốn nam hạ, tất nhiên phải dồn lực của toàn quốc, trước khi nam hạ, không thể không ổn định bốn phương, để tránh việc lúc nam hạ, phía hậu phương lại có loạn. Tây Bắc ở phía tây, các tiểu quốc Tây Vực không dám dụng binh đối với Bắc Hán, nhưng lúc đó ở Tây Bắc vẫn thường xuyên xuất hiện người Cổ Tượng!
- Xưa nay người Cổ Tượng giao thương với Tây Bắc, hai bên qua lại đã rất nhiều năm.
Trục Nhật Pháp Vương nói.
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
- Cổ Tượng lập quốc, cũng là nam chinh bắc chiến, nước Cổ Tượng hiện nay, năm xưa nghe nói cũng có tới mười mấy thế lực cát cứ, về sau thống nhất lại. Người Cổ Tượng hiếu chiến, hiện nay, cũng thường xuyên xung đột với các nước Tây Vực. Nghe nói, mấy năm trước, quý quốc còn chiếm lấy một quốc gia Tây Vực, tuy Trục Nhật Pháp Vương ở trên đỉnh Tuyết Sơn, nhưng tin tức này hẳn là Trục Nhật Pháp Vương đã biết từ lâu.
Trục Nhật Pháp Vương không trả lời, chỉ chắp hai tay lại.
- Chẳng những như vậy, theo lão phu biết, Cổ Tượng còn rất hứng thú đối với Tây Bắc.
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
- Năm xưa Hán quốc tấn công Tây Bắc, nghe nói Cổ Tượng cũng muốn được chia một chén canh, nhưng không muốn trực tiếp phát sinh xung đột với Bắc Hán, cho nên đã ngầm giúp đỡ thế lực phản kháng của Tây Bắc. Thật ra phía Bắc Hán cũng biết rõ, nhưng đôi bên không nói toạc ra. Sau đó, Bắc Hán chinh phục được Tây Bắc, Cổ Tượng mới bớt làm càn. Hơn nữa, Bắc Hán đặt Trấn Tây đại tướng quân ở Tây Bắc, binh sĩ dưới trướng mấy vạn, Cổ Tượng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra người Cổ Tượng cũng muốn dây máu ăn phần ở Tây Bắc, tin tức mà Tây Môn Vô Ngân nắm giữ, hẳn là không sai.
- Đương nhiên Bắc Hắn không sợ hãi Cổ Tượng, nhưng không thể xem thường.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Bởi vậy Bắc Đường Thiên Uy bí mật phái sứ đoàn đi tới giao hảo với Cổ Tượng, mà người cầm đầu sứ đoàn, chính là Bắc Đường Huyễn Dạ, việc này người biết đến cũng không nhiều, nhưng Trục Nhật Pháp Vương đương nhiên nhớ rõ.
Tề Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ thì ra năm xưa Bắc Đường Huyễn Dạ từng đi sứ tới Cổ Tượng.
- Lúc Bắc Đường Huyễn Dạ đi sứ Cổ Tượng, cũng vừa vặn là lúc Bắc Cung Liên Thành mất tích.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Nghe nói Bắc Cung Liên Thành đi tới vùng cực tây, nếu như tin tức không sai, như vậy năm đó rất có thể Bắc Cung Liên Thành cũng đã tới Cổ Tượng.
Vẻ mặt không đổi, Trục Nhật Pháp Vương hỏi:
- Ngay cả như vậy, việc này có liên quan gì tới đại tông sư?
- Trục Nhật Pháp Vương đừng sốt ruột.
Tây Môn Vô Ngân mỉm cười nói:
- Những bí mật này, lão phu mất nhiều công sức mới có thể điều tra được, có lẽ hôm nay nói ra, sau này sẽ không còn cơ hội.
Ngừng lại một chút, Tây Môn Vô Ngân lại nói tiếp:
- Bạch Vân đảo chủ từng có giao dịch với Trục Nhật Pháp Vương, xin hỏi Trục Nhật Pháp Vương, ngươi cũng có hiểu biết đối với thân thế của Mạc Lan Thương chứ?
- Đảo chủ là quốc sư của Đông Tề, sống ngoài biển xa, không biết có đúng không?
Trục Nhật Pháp Vương hỏi.
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
- Đương nhiên là không sai, Bạch Vân đảo chủ đúng là quốc sư Đông Tề, cũng đúng là ở trên đảo Bạch Vân ở Đông Hải, chỉ có điều, đây là tình hình hiện nay của hắn, Trục Nhật Pháp Vương có biết hoàn cảnh ba mươi năm trước của hắn không?
- Vậy thì làm phiền Thần Hầu chỉ giáo cho!
Từ đầu đến cuối, Trục Nhật Pháp Vương vẫn thản nhiên như không, giống như đang nói chuyện phiếm.
- Ba mươi năm trước, Bạch Vân đảo chủ Mạc Lan Thương chỉ là một nô tài.
Tây Môn Vô Ngân chậm rãi nói:
- Khi đó hắn quỳ dưới chân một hoàng tử Bắc Hán, thân phận hèn kém, nếu như không vì hắn giỏi chơi cờ, thì đã sớm bị mai một rồi.
Ông ta mỉm cười, nói tiếp:
- Người khác không biết, Trục Nhật Pháp Vương hẳn là biết, Bạch Vân đảo chủ Mạc Lan Thương từng là kỳ nô (nô lệ chơi cờ) của Bắc Đường Huyễn Dạ!

Tề Ninh nghe vậy, thân hình chấn động, há hốc mồm, trên khuôn mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Vân đảo chủ là kỳ nô của Bắc Đường Huyễn Dạ?
Đây quả thật là chuyện long trời lở đất, nếu không có mặt ở đây lúc này, lại nghe chính miệng Tây Môn Vô Ngân nói ra, nhất định Tề Ninh sẽ cho rằng đó chỉ là lời phỉ báng đối với Bạch Vân đảo chủ, chứ chắc chắn sẽ không tin, ngay cả lúc này nghe Tây Môn Vô Ngân nói ra, Tề Ninh vẫn cảm thấy khó tin.
Bạch Vân đảo chủ là quốc sư của Đông Tề, cũng là nhân vật đỉnh cao trong thiên hạ hiện nay, người này sao lại có thể là một kỳ nô của Bắc Đường Huyễn Dạ?
Nếu như không phải chính tai nghe Tây Môn Vô Ngân nói, Tề Ninh tin rằng e ràng cả đời này, mình cũng không biết được một bí mật kinh người như vậy.
- Xem ra Thần Hầu tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm thông tin về các đại tông sư.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Hiện nay trên thế gian, người biết những bí mật như thế này, là rất ít.
Ông ta nói như vậy, nghĩa là thừa nhận điều Tây Môn Vô Ngân nói.
Trên đỉnh Tuyết Sơn, đêm hôm khuya khoắc, khí lạnh đã hoàn toàn thấm sâu vào xương cốt, nhưng lúc này Tề Ninh đã quên đi cái lạnh.
- Mạc Lan Thương xuất thân từ nhà quan lại Đông Tề, chỉ là phụ thân hắn chỉ là một huyện lệnh nhỏ mà thôi.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Sau khi Bắc Hán lập quốc, liền muốn thôn tính Đông Tề, đại quân đông tiến, ban đầu đánh đâu thắng đó, không những liên tục chiếm được nhiều thành trì của Đông Tề, mà còn bắt được rất nhiều tù binh. Tuy nhiên, sau đó Đông Tề liều mình chống lại, Bắc Hán liên tục thua trận, cuối cùng đành phải mở đường máu rút về, nhưng vẫn chiếm đóng một phần đất đai của Đông Tề, hơn nữa nhiều tù binh bị mang về Bắc Hán, bán làm nô lệ.
- Cuộc tranh đấu của ba nước vùng Trung Nguyên, Thần Hầu biết rõ hơn bản tọa nhiều.
Tây Môn Vô Ngân cười nhẹ, nói:
- Mạc Lan Thương cũng là một tù binh trong số đông đảo tù binh mà Bắc Hán bắt được, đã bị áp giải tới Trường An, ban đầu được một viên quan Bắc Hán mua làm nô lệ. Thế nhưng, lúc ở phủ của viên quan kia, Mạc Lan Thương ngẫu nhiên bộc lộ khả năng đánh cờ, viên quan kia thấy Mạc Lan Thương quá cao cờ, sau đó vì muốn lấy lòng của Bắc Đường Huyễn Dạ, đã hiến Mạc Lan Thương cho Bắc Đường Huyễn Dạ. Bắc Đường Huyễn Dạ lập tức gọi hắn tới chơi chơi cờ, liên tục ba ván, Bắc Đường Huyễn Dạ thắng hai, thua một.
Tề Ninh thầm than, Thần Hầu phủ này quả nhiên không phải dạng vừa, chuyện từ nhiều năm trước như vậy, Thần Hầu phủ lại điều tra ra rất rõ ràng.
Thủ lĩnh của Thần Hầu phủ ẩn náu ở Bắc Hán là Liêu Trinh hiệu úy Hồng Môn Đạo, nhưng không biết, những chuyện này có phải là do Hồng Môn Đạo điều tra ra hay không.
- Có thể thắng Bắc Đường Huyễn Dạ một ván cờ, xem ra thuật đánh cờ của Mạc Lan Thương rất cao, do đó Bắc Đường Huyễn Dạ nuôi dưỡng Mạc Lan Thương trong phủ. Chỉ có điều, tài đánh cờ của Mạc Lan Thương và Bắc Đường Huyễn Dạ rất chênh lệch, mặc dù may mắn thắng một ván, nhưng từ đó về sau, hắn cũng rất ít khi có thể thắng được Bắc Đường Huyễn Dạ, đánh mười ván, hai mươi ván, thắng được một ván, coi như là không tệ rồi.
Tây Môn Vô Ngân chắp hai tay sau lưng, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, cho dù là như vậy, Mạc Lan Thương vẫn được Bắc Đường Huyễn Dạ tán thưởng. À, lúc đó Mạc Lan Thương chưa được gọi là Mạc Lan Thương, mà là Mạc nô.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Nếu Thần Hầu nhắc tới những chuyện cũ này trước mặt Mạc Lan Thương, không biết cảm tưởng của đảo chủ như thế nào.
- Tuy Mạc nô được Bắc Đường Huyễn Dạ yêu thích, nhưng dù sao cũng chỉ là kỳ nô, người biết hắn cũng không nhiều.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Cũng không mấy người biết, bên cạnh Bắc Đường Huyễn Dạ vó một kỳ nô người Đông Tề, mà lúc Bắc Đường Huyễn Dạ đi sứ Cổ Tượng, kỳ nô được đi theo, chỉ có điều phải hóa trang để che mắt người khác,
- Thần Hầu khẳng định năm đó đảo chủ theo Bắc Đường Huyễn Dạ tới Cổ Tượng?
Cười nhẹ, Tây Môn Vô Ngân nói:
- Năm đó theo Bắc Đường Huyễn Dạ đi sứ Cổ Tượng, có tổng cộng hai trăm ba mươi sáu người, mấy năm nay, chúng ta đã tra xét tất cả hai trăm ba mươi sáu người đó, chỉ có một người có lai lịch giả tạo. Từ đó, lại tốn khá nhiêu tâm sức, ta đã tra ra, lúc Bắc Đường Huyễn Dạ đi sứ, Mạc nô cũng đột nhiên mất tích, như vậy đương nhiên lão phu có thể kết luận, người giả tạo thân phận, chính là kỳ nô. Bắc Đường Huyễn Dạ đi sứ với thân phận là hoàng tử Bắc Hán, đương nhiên trong sứ đoàn không thể có một nô lệ, bởi vậy hắn mới làm giả lai lịch của Mạc nô. Đây cũng chỉ là việc làm tùy hứng của Bắc Đường Huyễn Dạ, năm đó hắn cũng không quá để ý, bởi vậy mới để lại manh mối.
Tề Ninh thầm thở dài, xem ra mấy năm nay Tây Môn Vô Ngân đã ra sức điều tra về đại tông sư, chỉ riêng chuyện về Mạc Lan Thương và Bắc Đường Huyễn Dạ, e rằng đã tốn rất nhiều nhân lực, vật lực mới điều tra ra được.
- Như vậy, năm đó, cùng một thời gian Bắc Cung Liên Thành, Bắc Đường Huyễn Dạ và Mạc Lan Thương đều xuất hiện ở Cổ Tượng.
Tây Môn Vô Ngân giơ một tay ra, chỉ về phía Trục Nhật Pháp Vương:
- Mà bản thân Trục Nhật Pháp Vương là người Cổ Tượng, nói cách khác, ít nhất có thể chứng minh, năm đó, có một đoạn thời gian, trong số Ngũ Đại Tông Sư, có bốn vị đồng thời xuất hiện ở Cổ Tượng. Cũng chính trong thời gian đó, mấy người vốn có tu vi võ đạo thường thường, lại đột phá cực hạn của phàm phu tục tử chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, trở thành đại tông sư với trình độ không sao tưởng tượng nổi.
Tề Ninh vẫn chăm chú lắng nghe, thậm chí quên cả thở, đến lúc này, mới thở ra một hơi dài.
Cho tới bây giờ, đại tông sư vẫn là một câu đố không thể giải đáp, Tề Ninh cũng đã không biết bao nhiêu lần nghĩ tới, tu vi võ đạo như quỷ thần của Ngũ Đại Tông Sư, rốt cuộc là từ đâu ra? Lúc này hắn mơ hồ hiểu ra, sự xuất hiện của đại tông sư, lại có một câu chuyện như vậy.
Bí mật như vậy của năm xưa, người biết đến đương nhiên rất ít, có lẽ ngoại trừ Ngũ Đại Tông Sư, trên thế gian này, cũng chỉ có Tây Môn Vô Ngân biết chuyện này.
Nếu như không phải vì Tây Môn Vô Ngân suốt đời truy cầu đỉnh cao võ học, đương nhiên sẽ không cảm thấy có hứng thú đối với bí mật của đại tông sư. Thế nhưng, nếu là người bình thường, cũng hoàn toàn không có điều kiện tra ra những bí mật này. Chỉ có Thần Hầu của Thần Hầu phủ, trong tay nắm giữ hệ thống tình báo khổng lồ, mới có thể lần tìm manh mối, điều tra ra bí mật của đại tông sư năm đó.
Chỉ có điều, Tây Môn Vô Ngân hao tổn tâm tư điều tra ra rất nhiều chuyện cũ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể xác định năm đó cùng một thời gian, có bốn vị đại tông sư xuất hiện ở Cổ Tượng, thế nhưng làm thế nào các đại tông sư tu thành đỉnh cao võ đạo, vẫn là một câu đố không lời giải.
Trên bầu trời đột nhiên có bông tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng như lông chim, ban đầu còn rải rác, sau đó nhanh chóng trở thành như tơ liễu phất phơ trước gió.
Trục Nhật Pháp Vương trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Ngươi quên một người rồi, Tứ Đại Tông Sư xuất hiện ở Cổ Tượng, nhưng không có nghĩa là bọn họ trở thành đại tông sư ở Cổ Tượng, bởi vì ngươi không thể chứng minh người mà ngươi bỏ quên, lúc đó cũng ở Cổ Tượng, nếu như hắn không ở Cổ Tượng, nhưng vẫn có thể trở thành đại tông sư, như vậy những gì người phỏng đoán trước đó, cũng chỉ là võ đoán.
- Người mà Trục Nhật Pháp Vương nói, là giáo chủ Hắc Liên giáo?
Tây Môn Vô Ngân liền hỏi.
Trục Nhật Pháp Vương bình tĩnh nói;
- Người mà bổn tọa biết, là Hắc Phục.
Tây Môn Vô Ngân nghe vậ, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả, Tề Ninh đang không rõ vì sao Tây Môn Vô Ngân lại cười như vậy, Tây Môn Vô Ngân đã nói:
- Đúng là lão phu không có cách nào điều tra ra được năm đó Hắc Phục có ở Cổ Tượng hay không. Cho tới hôm nay, Trục Nhật Pháp Vương nói cho lão phu đáp án, hiện tại rốt cuộc lão phu có thể xác định, bí mật của đại tông sư, quả thật là ở ngay Cổ Tượng.
Trục Nhật Pháp Vương ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được, thở dài:
- Quả nhiên Thần Hầu trí tuệ hơn người.
Tề Ninh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Trục Nhật Pháp Vương nói giáo chủ Hắc Liên giáo đã ở Cổ Tượng lúc nào?
Vừa ngẫm nghĩ, hắn lập tức nghĩ ra, Hắc Liên giáo vốn là giáo phái rất thần bí trên giang hồ, giáo chủ Hắc Liên giáo lại càng giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tên họ của ông ta, hầu như không mấy ai biết, hôm nay nhắc tới giáo chủ Hắc Liên giáo, cũng chỉ dùng từ “giáo chủ”, cái tên “Hắc Phục” này, từ trước đến nay Tề Ninh không hề nghe nói.
Lúc Trục Nhật Pháp Vương nhắc tới hai tiếng Hắc Phục, rõ ràng là rất quen thuộc, mà cái tên này, cũng là cái tên người khác dùng để gọi giáo chủ Hắc Liên giáo, trước khi ông ta trở thành đại tông sư. Trục Nhật Pháp Vương nhắc tới cái tên Hắc Phục hết sức tự nhiên, Tây Môn Vô Ngân lập tức phán đoán, hiển nhiên Trục Nhật Pháp Vương đã biết giáo chủ Hắc Liên giáo trước khi hiaos chủ Hắc Liên giáo trở thành trở thành đại tông sư.
Tuy rằng không loại trừ Trục Nhật Pháp Vương tới Tây Xuyên và quen biết Hắc Phục ở đó, nhưng càng có lý do để người ta tin rằng, Hắc Phục cũng đã từng tới Cổ Tượng, hơn nữa quen biết Trục Nhật Pháp Vương ở Cổ Tượng.
Như vậy, Ngũ Đại Tông Sư đều đã từng xuất hiện ở vương quốc Cổ Tượng, vậy thì mấy người đó có thể trở thành đại tông sư, đương nhiên có liên quan tới Cổ Tượng.
Rốt cuộc Tề Ninh đã hiểu rõ mục đích chuyến đi tới Đại Tuyết Sơn lần này của Tây Môn Vô Ngân.
Có lẽ Tây Môn Vô Ngân muốn Trục Nhật Pháp Vương ra tay trị liệu thương thế cho mình, nhưng lão già này không muốn quỳ gối trước Trục Nhật Pháp Vương, cho nên ra tay hạ độc trong máu, vốn muốn sau khi Trục Nhật Pháp Vương trúng độc, coi đây là lợi thế để giao dịch với Trục Nhật Pháp Vương, không những muốn Trục Nhật Pháp Vương trị liệu thương thế, mà còn muốn biết căn nguyên về đại tông sư từ miệng Trục Nhật Pháp Vương.
Chỉ có điều, Tây Môn Vô Ngân vẫn còn xem nhẹ năng lực của đại tông sư, những gì ông ta vất vả trù tính, đối với đại tông sư, chỉ là một trò cười.
Tây Môn Vô Ngân hao tổn bao nhiêu công sức âm thầm điều tra chuyện bí mật của đại tông sư, rốt cuộc là muốn điều tra ra căn nguyên của đại tông sư, nếu như không thể đạt được mục đích, đối với Tây Môn Vô Ngân, là chết không nhắm mắt.
- Những gì lão phu biết, đều đã nói với Trục Nhật Pháp Vương, mong muốn suốt đời của lão phu, chỉ hy vọng biết được đại tông sư từ đâu mà đến, xin Trục Nhật Pháp Vương cho biết.
Bây giờ ông ta đã không có bất kỳ lợi thế gì để đàm phán với Trục Nhật Pháp Vương, Trục Nhật Pháp Vương nói hay không nói, không còn nằm trong sự khống chế của Tây Môn Vô Ngân.
Trục Nhật Pháp Vương cũng lắc đầu, nói:
- Thiện ác khác biệt, thiện giả thiện lai, ác giả ác báo (làm điều thiện thì sẽ gặp được điều tốt đẹp, làm điều ác, thì sẽ nhận lại những điều ác tương tự), hôm nay Thần Hầu đã hạ độc bổn tọa, là làm ác, nhân là ác, thì quả cũng sẽ xấu, bằng không người đời vĩnh viễn không biết theo thiện, tránh xa cái ác.
- Trục Nhật Pháp Vương nói như vậy là có ý gì?
- Lúc bổn tọa còn trẻ, có một vị sư huynh, tâm nguyện suốt đời hắn, là có thể trèo lên Đạt Bố Sơn!
Trục Nhật Pháp Vương chậm rãi nói:
- Thế nhưng sức khỏe hắn không tốt, mà Đạt Bố Sơn đối với hắn là ngọn núi cao khó thể leo tới, vì vậy hắn mất rất nhiều năm điều trị, tụng kinh tu hành, mong rằng một ngày nào đó, có thể leo lên đỉnh Đạt Bố Sơn. Sau nhiều năm, hắn đã chuẩn bị ổn thỏa, rốt cuộc bắt đầu leo lên.
Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ lúc này Trục Nhật Pháp Vương còn nhắc tới sư huynh của mình làm cái gì? Nhưng ông ta nói ra, đương nhiên là có lý do, hắn liền tập trung lắng nghe.
- Sau rất nhiều ngày, ông ta vẫn không xuống núi, vì vậy chúng ta phái người lên núi tìm.
Trục Nhật Pháp Vương nói:
- Chúng ta phát hiện, khi còn cách đỉnh Đạt bố Sơn trong gang tấc, sư huynh đã chết!
Ngừng lại một chút, mới thở dài nói:
- Đối với sư huynh, khổ nghiệp lớn nhất cả đời hắn, là mấy bước cuối cùng kia, thấy được, nhưng rốt cuộc không chạm tới được.
Cơ mặt Tây Môn Vô Ngân co rút, Trục Nhật Pháp Vương thản nhiên nói:
- Thần Hầu mất nhiều năm điều tra tất cả, rốt cuộc còn cách chân tướng chỉ gang tấc, thế nhưng lại vẫn không thể biết được chân tướng, đây chẳng phải là hình phạt lớn nhất đối với ác nghiệp mà ngươi gây ra sao?

Tề Ninh thầm cười khổ, cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tây Môn Vô Ngân lúc này.
Tây Môn Vô Ngân hô phong hoán vũ trên giang hồ, tám bang mười sáu phái xem ông ta như một vị thần, thế nhưng trước mặt đại tông sư, Tây Môn Vô Ngân lại giống như một con kiến hôi.
Lúc này Tây Môn Vô Ngân lại có vẻ rất bình tĩnh, dù sao trải qua vô số phong ba, khi đối mặt với đại tông sư, khí thế của Tây Môn Vô Ngân cũng không yếu kém.
- Tề thí chủ, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể ở lại Đại Tuyết Sơn tu luyện Phật pháp với bổn tọa.
Trục Nhật Pháp Vương nhìn Tề Ninh, nói bằng giọng nhẹ nhàng:
- Bổn tọa tinh thông Phật pháp, nếu Tề thí chủ lưu lại, bổn tọa nhất định dốc túi truyền thụ, nếu có thể học thành, chắc chắn Tề thí chủ sẽ nhận được lợi ích không nhỏ.
Thấy Trục Nhật Pháp Vương đột nhiên tập trung chú ý vào mình, Tề Ninh thầm rùng mình, trong lòng căm tức, thầm nghĩ ông đây cũng không có hứng thú ở lại Đại Tuyết Sơn, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vẻ cung kính, chắp tay nói:
- Hảo ý của Trục Nhật Pháp Vương, vãn bối xin nhận lãnh, nhưng vãn bối còn chưa xem thấu thế tục, không so sánh được với một người có đại trí tuệ như Trục Nhật Pháp Vương, cho nên không thể ở lại.
Trục Nhật Pháp Vương lắc đầu, cười nói:
- Điều Thần Hầu nói, vốn không nên để người đời biết được, Thần Hầu sẽ không xuống núi, bởi vậy Tề thí chủ cũng không xuống núi. Nếu một ngày nào đó Bắc Cung tới Đại Tuyết Sơn này, để hắn nói với bổn tọa, rằng Tề thí chủ tưởng nhớ phàm trần, đương nhiên bổn tọa sẽ để Tề thí chủ xuống núi.
Tề Ninh thầm hoảng sợ, thì ra đại lạt ma này sợ việc hôm nay sẽ tiết lộ ra ngoài, cho nên muốn ép mình phải ở lại Đại Tuyết Sơn.
Nếu như đại lạt ma này thực sự muốn mình ở lại Đại Tuyết Sơn, mình sẽ không thể xuống núi được nữa.
Chẳng lẽ mình sẽ phải chết ở trên Đại Tuyết Sơn này?
- Đường đường là đại tông sư, lại gây khó dễ cho kẻ vãn bối hậu sinh.
Đột nhiên Tây Môn Vô Ngân cười ha hả:
- Trục Nhật Pháp Vương không thấy làm như vậy là mất thân phận sao?
Trục Nhật Pháp Vương thản nhiên nói:
- Bổn tọa sống một mình ở Đại Tuyết Sơn hai mươi mấy năm rồi, vốn là cách xa người đời, tất cả thế gian đều không liên quan tới bổn tọa, cái gọi là thân phận, bổn tọa chưa bao giờ quan tâm tới!
Con ngươi Tây Môn Vô Ngân co lại, hai tay trong tay áo cũng dựng thẳng lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt như dao.
Gió lạnh gào thét, tuyết trên trời rơi xuống càng lúc càng nhiều.
- Đi đi, đi càng xa càng tốt!
Tây Môn Vô Ngân trầm giọng nói:
- Đừng quay đầu lại!
Lúc này ông ta nói như vậy, đương nhiên là nói với Tề Ninh. Đúng vào lúc này, hắn thấy hai tay Tây Môn Vô Ngân đột nhiên giơ lên, ông ta quát lên một tiếng, lập tức nghe có tiếng răng rắc vang lên, băng cứng xung quanh Tây Môn Vô Ngân đột nhiên nứt ra, vết nứt lan ra bốn phía như mạng nhện.
Tề Ninh kinh hãi, hắn biết băng trên đỉnh Tuyết Sơn được hình thành từ rất lâu, nơi này lạnh vô cùng, lớp băng kia mấy trăm năm vẫn như vậy, độ cứng rắn của nó có thể biết trước, thậm chí hắn nghĩ, cho dù cầm chùy sắt đập hết sức vào mặt băng, cũng không chắc có thể để lại dấu vết trên mặt băng, nhưng lúc này băng lại nứt ra, bởi vậy có thể thấy là tu vi võ đạo của Tây Môn Vô Ngân rất không tệ.
Mặc dù về mặt võ công, Tây Môn Vô Ngân không thể chống đỡ trước một đại tông sư, thế nhưng phóng tầm mắt khắp giang hồ, cao thủ hàng đầu rất hiếm có, Tề Ninh biết võ công của Tây Môn Vô Ngân rất cao, lúc này mới biết võ công của ông ta còn hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Bỗng hắn nhớ tới lúc ở Mê Hoa cốc ở Triêu Vụ lĩnh, Tây Môn Vô Ngân xuất hiện ở ao băng trong dáng vẻ của Thanh Đồng tướng quân, ông ta đụng phải giáo chủ Hắc Liên giáo, lúc đó Tây Môn Vô Ngân và giáo chủ Hắc Liên giáo giao đấu một hồi, tuy Tây Môn Vô Ngân không chiếm ưu thế, nhưng dường như cũng không hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Giáo chủ Hắc Liên giáo là đại tông sư, Trục Nhật Pháp Vương cũng là đại tông sư , Tây Môn Vô Ngân đã có thể đánh với giáo chủ một trận, chưa hẳn không thể đánh với Trục Nhật Pháp Vương.
Năm đó quả thật Tây Môn Vô Ngân bại dưới tay Trục Nhật Pháp Vương, hơn nữa bị thương nặng, mấy năm nay phải chịu khổ sở vì thương thế đó, nhưng mấy năm trôi qua, có lẽ Tây Môn Vô Ngân đã có sự đột phá về mặt võ đạo, chính vì vậy mới có thể không bại dưới tay giáo chủ Hắc Liên giáo.
- Còn không mau đi đi!
Tây Môn Vô Ngân lại quát to.
Tề Ninh biết Tây Môn Vô Ngân muôn mình nhân cơ hội thoát khỏi Đại Tuyết sơn, lúc này hắn có phần không thể đánh giá rõ ràng đối với ông ta, ông ta ép mình tới Đại Tuyết Sơn, hôm nay lúc nguy cấp, rõ ràng ông ta muốn đánh một trận với Trục Nhật Pháp Vương, dường như cũng là muốn tạo cơ hội để mình thoát thân.
Tề Ninh lui về phía sau hai bước, đã thấy Trục Nhật Pháp Vương đột nhiên khoát tay, một luồng kình phong đánh tới, khiến những bông tuyết đang bay lượn trong không trung hóa thành hơi nước trong nháy mắt. Hơi nước bị luồng kình lực kia ngưng kết cùng một chỗ, trong nháy mắt lại biến thành giọt nước mưa, những giọt nước này bắn về phía Tề Ninh như ám khí. Tuy nhìn thấy mấy giọt nước bắn tới, Tề Ninh muốn né tránh, nhưng tốc độ của mấy giọt nước kia quá nhanh, hắn còn chưa kịp hành động, đã cảm thấy mấy huyệt đạo trên cơ thể đều lạnh lẽo, trong lúc nhất thời, thân thể không thể nhúc nhích.
Tề Ninh thầm hoảng sợ.
Hắn biết, Trục Nhật Pháp Vương đã biến tuyết thành nước mưa, lại dùng mấy giọt nước mưa bắn vào huyệt đạo của hắn.
Lúc này Tây Môn Vô Ngân cũng không thể chú ý tới Tề Ninh, hai cánh tay đột nhiên nâng lên cao, lại quát lên một tiếng chói tai, bốn phía kình phong xao động, lại nghe có tiếng “răng rắc” vang lên, rồi đột nhiên, băng cứng vỡ ra trồi lên từ dưới mặt đất, mười mấy cột băng bay giữa không trung, giống như những thanh kiếm sắc, bắn về phía bên kia.
Trục Nhật Pháp Vương chắp tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích.
Mười mấy cột băng tạo thành một mạng lưới dày đặc, chụp về phía Trục Nhật Pháp Vương giống như những mũi tên nhọn.
Tuy Tề Ninh không thể nhúc nhích, nhưng nhìn thấy rõ ràng, hiển nhiên những cột băng này mà xuyên qua thân thể của Trục Nhật Pháp Vương, thì ông ta sẽ biến thành con nhím.
Hắn mở to hai mắt nhìn không chớp.
Khi những cột băng còn cách Trục Nhật Pháp Vương trong gang tấc, có hai cột băng hầu như sắp đâm vào mắt Trục Nhật Pháp Vương, nhưng trong nháy mắt này, tất cả các cột băng đều không thể tiến về phía trước một mảy may, dường như thời gian và không gian đã ngưng tụ, mười mấy cột băng cũng đứng yên trước mặt Trục Nhật Pháp Vương.
Thoạt nhìn, tất cả đều bất dộng, giống như một bức tranh.
Toàn thân Tây Môn Vô Ngân rung động, kình phong nổi lên, áo choàng trên người bay phần phật, lại nghe ông ta quát lớn, chiếc mũ vải bông trên đầu bay lên, mái tóc muối tiêu rối tung, dưới sự xáo động của kình phong, toàn bộ bay tán loạn.
Tề Ninh đứng cách đó không xa, cũng cảm nhận được luồng kình khí bức tới, thân thể hắn bị luồng kình phong đẩy về phía sau, hai chân tuy không động đậy, nhưng vẫn trượt về phía sau trên mặt băng.
Tề Ninh biết kình lực của Tây Môn Vô Ngân đều tập trung vào cột băng, kình khí ép về phía mình, chỉ là ảnh hưởng, vậy mà nó vẫn khiến hắn cảm thấy bị đè ép rất mạnh, thậm chí khó thở, qua đó có thể thấy áp lực mà Trục Nhật Pháp Vương phải chịu là lớn tới mức nào. Thực lực của Tây Môn Vô Ngân thực sự vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Đột nhiên, trước mặt Trục Nhật Pháp Vương xuất hiện một màn nước, màn nước kia trút xuống, khiến mười mấy cột băng biến mất trong nháy mắt.
Tề Ninh biến sắc, hắn cũng thấy rõ ràng, trong nháy mắt, mười mấy cột băng đều tan thành nước.
Thân hình Tây Môn Vô Ngân lui về phía sau mấy bước, mà lúc này tăng bào của Trục Nhật Pháp Vương đột nhiên xao động, phồng lên như cái trống, lập tức sáu cánh sen băng bên cạnh đài sen băng bay lên không trung, sáu cánh hoa vẫn duy trì hình dạng của hoa sen, xoay tròn trong không trung, rồi lần lượt bay về phía Tây Môn Vô Ngân.
Tây Môn Vô Ngân vung song chưởng, sáu cánh hoa sen dừng lại một chút trên không, rồi lại nhanh chóng đè ép xuống dưới.
Song chưởng của Tây Môn Vô Ngân hướng lên không trung, dường như đang chống đỡ sự đè ép của sáu cánh hoa băng, nhưng tốc độ ép xuống của sáu cánh hoa băng tuy thong thả, nhưng vẫn rất ép xuống từng chút một. Vẻ mặt Tề Ninh ngưng trọng, hắn biết nếu sáu cánh hoa băng chạm vào người Tây Môn Vô Ngân, e rằng ông ta không chết cũng bị thương.
Tuy trước đây hắn hơi tức giận đối với Tây Môn Vô Ngân, nhưng rốt cuộc Tây Môn Vô Ngân cũng không hại hắn, hơn nữa xét cho cùng, ông ta cũng là nhạc phụ của hắn, hắn không mong Tây Môn Vô Ngân bại dưới tay Trục Nhật Pháp Vương. Thế nhưng lúc này, hắn không thể nhúc nhích, mà cho dù nắn có thể cử động, thì cũng không giúp được gì.
Sáu cánh hoa sen băng càng lúc càng gần Tây Môn Vô Ngân, tốc độ cũng càng lúc càng chậm, rồi đột nhiên dừng lại bất động, dường như bị Tây Môn Vô Ngân dồn hết sức lực chặn lại. Lập tức, Tề Ninh nghe có hàng loạt tiếng nứt toác, chỉ thấy sáu cánh sen băng đang lần lượt vỡ ra.
Thấy cảnh tượng đó, Tề Ninh hoảng sợ, thầm nghĩ quả nhiên võ công của Tây Môn Vô Ngân mấy năm gần đây tăng mạnh, lúc này giao đấu với đại tông sư, cũng không hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, cánh sen băng vỡ vụn, đương nhiên là do Tây Môn Vô Ngân gây ra, đã làm cánh sen băng vỡ nát, coi như Tây Môn Vô Ngân thắng Trục Nhật Pháp Vương một chiêu.
Tốc độ vỡ vụn của sáu cánh sen băng càng lúc càng nhanh, chỉ trong khoảng nửa khắc, mỗi cánh sen băng đã vỡ thành vô số mảnh băng, Tề Ninh đang thầm ủng hộ Tây Môn Vô Ngân, lại nghe giọng nói bình tĩnh của Trục Nhật Pháp Vương vang lên:
- Thu!
Cũng trong nhíu mày nói, sáu cánh sen băng đã vỡ thành mấy trăm mảnh, đột nhiên giống như một cơn mưa xối xả, trút xuống người Tây Môn Vô Ngân.
Tề Ninh thấy mấy trăm mảnh băng như giọt mưa kia đánh vào người Tây Môn Vô Ngân, lại như những mũi tên xuyên qua cơ thể Tây Môn Vô Ngân.
Tây Môn Vô Ngân giang hai tay ra, lúc này lại không có bất cứ sự phản kháng nào, nhận chịu sự tấn công của mấy trăm mảnh băng bắn tới như mưa.
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, mấy trăm mảnh băng đều đánh vào thân thể Tây Môn Vô Ngân, chỉ thấy hai tay ông ta vẫn giang ra như trước, đầu ngửa lên, nhìn lên bầu trời tối đen, trong lúc nhất thời, tất cả nơi này đều yên tĩnh lại.
Trong khoảnh khắc đó, cả đất trời dường như mất đi tất cả âm thanh.
Tề Ninh mở to hai mắt, há hốc mồm, rất nhanh sau đó, hắn thấy thân hình Tây Môn Vô Ngân đột nhiên bắn ra vô số máu tươi, những mảnh băng kia tạo thành vô số vết thương trên người Tây Môn Vô Ngân, tất cả mạch máu đều bị đâm thủng, máu tươi phun mạnh ra, thoạt nhìn giống như thân thể Tây Môn Vô Ngân bắn ra hàng trăm tia máu cùng lúc, cảnh tượng này thật sự vô cùng đáng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận