Cẩm Y Xuân Thu

Chương 577: Đất đỏ

Trong rừng đen kịt, âm lạnh dị thường, Ngô Đạt Lâm nhìn thấy Tề Ninh dừng lại thì bước lên mấy bước chắp tay hỏi:
- Hầu gia?
Tề Ninh xoay người, trong rừng tối mờ tối mịt nhưng Ngô Đạt Lâm vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn có vài phần khó chịu, bèn hỏi:
- Hầu gia, Lương phó lĩnh đội nói rằng tìm được tung tích thích khách, không biết hiện thích khách đang ở đâu?
Tề Ninh thở dài:
- Ngô lĩnh đội, hiện giờ thích khách đang ở ngay trước mặt bản Hầu.
Ngô Đạt Lâm khẽ giật mình, nhìn quanh trái phải, thấy ngoài Lương Hùng bên cạnh ra thì không còn ai khác, bèn chau mày hỏi:
- Hầu gia, ty chức không hiểu rõ ý của ngài.
- Ngươi thật sự không rõ? Bên cạnh Tề Ninh có tiếng hỏi, Ngô Đạt Lâm nhìn theo, chỉ thấy Hồ Bá Ôn đã bước ra, lại có thêm mấy bóng người vây tứ phía. Sắc mặt Ngô Đạt Lâm trầm xuống, đặt tay bên hông, cầm chặt chuôi đao, Lương Hùng cũng lùi lại hai bước, đặt tay lên chuôi đao, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Đạt Lâm.
Ngô Đạt Lâm nhìn quanh, thấy năm sáu người mới xuất hiện kia đều là thị vệ phủ Cẩm Y Hầu, là người đi theo hầu Tề Ninh.
- Hầu gia, Hồ đại nhân, các ngươi có ý gì?
Ngô Đạt Lâm trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ không phải các ngươi muốn tìm thích khách sao?
Hồ Bá Ôn cười lạnh:
- Ngô Đạt Lâm, chuyện tới nước này ngươi vẫn còn giả vờ giả vịt nữa. Chẳng lẽ người hành thích bổn quan tối nay không phải ngươi? Quả nhiên là ngươi to gan lớn mật, lấy việc công làm việc riêng, dám phá hỏng chuyện cầu thân của sứ đoàn. May mắn Hầu gia đã nhìn rõ mọi việc, nếu không quả thực nghịch tặc ngươi đã thành công.
Lương Hùng cũng tức giận mắng:
- Ngô Đạt Lâm, ngươi chính là tay sai của Tư Mã gia, hôm nay tuyệt đối không thể tha cho ngươi.
Y bước lên một bước, vung đao chém Ngô Đạt Lâm. Thân hình Ngô Đạt Lâm nhoáng lên một cái tránh được một đao, rút đao ra khỏi vỏ giương lên nghênh tiếp, keng một tiếng, hai đao giao kích, hỏa tinh văng khắp nơi.
Lương Hùng gầm nhẹ một tiếng, lại chém ra một đao. Y ra tay hung ác, sắc bén mạnh mẽ. Ngô Đạt Lâm lùi lại hai bước, trầm giọng nói:
- Hầu gia, Hồ đại nhân, ty chức oan uổng!
Không chờ y nói xong, Lương Hùng lại liên tục ra đao, bức Ngô Đạt Lâm lùi lại mấy bước.
Hồ Bá Ôn bước lên một bước, trầm giọng nói:
- Chư vị Huynh đệ, Ngô Đạt Lâm tâm ngoan thủ lạt, tất cả mọi người phải cẩn thận, chớ để y đào thoát.
Bọn người Tề Phong vây quanh tứ phía siết lại gần, chợt thân hình Lý Đường dấn lên trước, nhanh chóng xuất đại đao trong tay. Ánh đao lóe lên, chỉ nghe có tiếng kêu “Ai nha”, đao này của Lý Đường đã chém vào lưng trái của Lương Hùng. Cũng may y phản ứng cực nhanh, liếc qua đường đao của Lý Đường một cái đã phát hiện ra không đúng, nên kịp tránh đi, nhưng tuy vậy đầu vai vẫn bị Lý Đường chém một đao.
Y xoay người, dưới chân lảo đảo, lúc này Ngô Đạt Lâm phản lui làm tiến, xuất đao liên tục. Khuôn mặt Lương Hùng đầy kinh hãi, dưới chân chấp chới ngã xuống đất, muốn đứng dậy, thì mũi đao của Ngô Đạt Lâm đã chỉ vào cổ y, lạnh lùng nói:
- Dám động đậy một chút, ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi.
Thay đổi quá đột ngột, sắc mặt Hồ Bá Ôn đột biến, thất thanh hô:
- Hầu gia!
Tề Ninh lại chỉ cười cười đáp:
- Hồ đại nhân không cần kinh hoảng, chúng ta ra ngoài là muốn bắt thích khách. Hiện giờ đã bắt được thích khách rồi.
- Hầu gia!
Lương Hùng sầm mặt xuống, bị lưỡi đao của Ngô Đạt Lâm chỉ vào cổ cũng không sợ hãi gì, chỉ trầm giọng hỏi:
- Ty chức… ty chức không hiểu mấy người các ngài đang làm gì?
Ngài muốn ty chức phối hợp truy sát Ngô Đạt Lâm, nhưng tình huống hiện tại là thế nào?
Tề Ninh cười đáp:
- Lương Hùng, ngươi cũng coi như là một kẻ thông minh, lại thật sự không hiểu ý của bản Hầu sao?
Hồ đại nhân, không bằng ngươi giải thích đi.
Hồ Bá Ôn cau mày:
- Hầu gia, hạ quan… hạ quan cũng không hiểu ý của ngài. Ngô Đạt Lâm là thích khách, nhưng tại sao lại ra tay với Lương phó lĩnh đội?
Tề Ninh mỉm cười:
- Thích khách tối nay hành thích Hồ đại nhân có thể là Ngô Đạt Lâm, đương nhiên cũng có thể là Lương phó lĩnh đội, thậm chí có thể là bất cứ kẻ nào. Đúng không?
Sắc mặt Hồ Bá Ôn mờ mịt, lắc lắc đầu:
- Hầu gia… Hầu gia nói thật lạ.
Hạ quan đã từng nói, thích khách chính là Ngô Đạt Lâm, sao lại là Lương phó lĩnh đội hoặc người khác?
- Hầu gia, ty chức trung thành tận tâm, tối nay tuân theo phân phó sắp đặt của ngài thiết kế truy sát Ngô Đạt Lâm.
Lương Hùng cười lạnh:
- Vậy mà Hầu gia lại đối xử với ty chức như vậy, thật sự là khiến người ta lạnh lòng mà. Ty chức cũng không sợ chết, nhưng cứ u mê ngây ngốc mà chết thế này khó mà nhắm mắt.
Tề Ninh thở dìa:
- Chuyện tới nước này, Lương phó lĩnh đội còn không muốn thừa nhận sao? Ngươi đừng nói với ta ba Huynh đệ Vũ Lâm bị sát hại kia không quan hệ tới ngươi.
- Có liên quan tới ta?
Lương Hùng bỗng cười rộ lên:
- Hầu gia, ngài đùa cũng không vui lắm đâu.
Tề Phong cũng bước lên cười lạnh nói:
- Lương Hùng, ba gã thủ vệ bị giết bởi một thứ lợi khí cực kỳ cổ quái xuyên thủng cổ họng. Kiểm tra dấu vết khi ấy sẽ khiến cho người ta tưởng lầm rằng ba thủ vệ đó bị giết chết từ chính diện, thật ra không phải. Trước khi chôn ta đã kiểm tra miệng vết thương cẩn thận, thật ra ba người này bị giết từ sau lưng. Lợi khí kia là từ gáy đâm vào xuyên qua cổ họng.
Lương Hùng khẽ giật mình, cười lạnh:
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ ba người kia bị đánh trộm từ sau lưng thì chứng minh được có liên quan tới ta sao?
- Có thể xác định, khi bị giết, cả ba người đều không có phản ứng gì, thậm chí đến khi chết cũng không biết có người muốn ra tay với bọn họ. Cả ba người đều bị đánh lén từ sau lưng, nhưng ta đã cẩn thận chú ý trạm gác Ngô lĩnh đội thu xếp đều do ba người xếp thành hình tam giác, giữ khoảng cách nhất định với nhâu, nếu một người gặp tình huống gì, những người khác đều có thể lập tức giúp đỡ.
Ngô Đạt Lâm gật đầu:
- Đây cũng là kinh nghiệm nhiều năm. Bố trí như vậy, có thể cam đoan, cho dù có gặp kình địch cũng không đến mức không thể nhắc nhở nhau.
- Nhưng tình hình ở hiện trường cho thấy khi bị giết cả ba người đều ở cùng một chỗ. Nói cách khác, có người có thể lập tức giết chết ba người này lại không kinh động đến những người khác trong thôn, trước đó còn tập hợp ba người này lại nữa.
- Thiết hạ trạm gác có ý nghĩa quan trọng, ngoài trừ ty chức và Lương Hùng, không ai có thể điều ba gã thủ vệ đang trong vị trí đi.
Ngô Đạt Lâm trầm giọng nói.
Tề Phong nói tiếp:
- Cho nên, có thể khẳng định có người tập hợp ba người này lại, sau đó cho những kẻ khác có cơ hội ra tay. Nếu không lầm thì hung thủ ở hiện trường ít nhất có hai người, một người hấp dẫn lực chú ý của ba thủ vệ, tên còn lại từ sau lưng đánh lén.
Lương Hùng cười lạnh:
- Cho dù vậy cũng không thể chứng minh là ta ra tay. Ngô Đạt Lâm còn đáng nghi hơn cả ta.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
- Khi xảy ra chuyện ta đã khẳng định hung thủ là ngươi hoặc Ngô Đạt Lâm.
Hắn nhìn sang Hồ Bá Ôn, cười nói:
- Hồ đại nhân, ngươi còn nhớ ta đã từng nói với ngươi, ba người kia bị hại đơn giản là vì họ đã thấy được thứ gì đó không nên thấy. Có người lo lắng họ sẽ để lộ ra cho nên ra tay giết người, mục đích để diệt khẩu không?
Hồ Bá Ôn gật đầu:
- Hầu gia đã từng nói. Nhưng mà Hầu gia, hạ quan có thể đảm bảo, Lương Hùng tuyệt đối không phải hung thủ. Khi hạ quan bị đâm, Lương Hùng ở ngay tại chính đường, hơn nữa, gã là người đầu tiên nhảy vào trong phòng. Khi đó thích khách vừa mới từ cửa sổ nhảy ra, cho dù hạ quan có nhìn lầm, thích khách không phải Ngô Đạt Lâm, cũng không thể là Lương Hùng.
Tề Ninh cười nói:
- Nếu không có chuyện Hồ đại nhân bị hành thích, bổn Hầu còn thật không dám tin chắc Lương Hùng là hung phạm.
Hồ Bá Ôn nhíu mày. Tề Ninh nói tiếp:
- Hồ đại nhân, lúc ấy có thực sự có người vào hành thích ngươi không?
Hồ Bá Ôn khẽ giật mình, lập tức biến sắc:
- Hầu gia, ngài nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngài nghi ngờ hạ qua nói dối hay sao?
Tề Ninh thở dài:
- Hồ đại nhân, lần này ngươi nói đúng rồi. Đúng là bản quan nghi ngờ ngươi đang nói láo.
- Hầu gia, ngài…!
Hồ Bá Ôn rùng mình một cái, cười lạnh:
- Ta hiểu rồi, ngươi sắp đặt cái bẫy này là muốn đối phó với hạ quan.
Hạ quan tự nhận mình thanh bạch, thật sự không biết đã đắc tội với Hầu gia khi nào?
- Hồ đại nhân, ngươi không đắc tội với ta, mà là với Đại Sở, với Hoàng thượng! Tất cả mọi thứ đều do ngươi sắp đặt sau lưng, Lương Hùng cũng chỉ là tòng phạm mà thôi.
- Ta?
Hồ Bá Ôn giận quá thành cười:
- Tại sao lại là ta?
- Đương nhiên là có người nói cho ta biết.
Tề Ninh cười cười đáp.
Sắc mặt Hồ Bá Ôn trầm xuống:
- Là ai?
- Là ngươi.
Tề Ninh chỉ thẳng vào mặt Hồ Bá Ôn:
- Ngoài Hồ đại nhân ngươi ra, còn ai sẽ nói cho ta biết bí mật này đây?
- Ta?
Hồ Bá Ôn cảm thấy mọi chuyện vớ vẩn hết sức, bật cười hỏi:
- Hầu gia, ngài thực biết nói đùa.
Mưa len theo khe lá rơi xuống, mọi người đứng đây đều ướt đẫm toàn thân. Tề Ninh nhẹ thở ra một hơi:
- Ba gã thủ vệ bị giết, tất cả mọi người đều chạy tới hiện trường.
Hồ đại nhân ngươi không cam lòng chậm chân cũng kịp thời xuất hiện. Hồ đại nhân, ta muốn hỏi một câu, khi ấy, ngươi đang ở đâu?
Hồ Bá Ôn vung hai tay, thản nhiên đáp:
- Sau khi đội ngũ vào thôn, ta vẫn ở trong phòng. Khi có người báo với ta có người chết ta mới vội vàng chạy tới hiện trường.
- Vậy mà sự thật Hồ đại nhân nói với ta lại không phải vậy. Khi Hồ đại nhân xuất hiện chắc là mới về phòng không được bao lâu, có một vài chi tiết chưa kịp xử lý.
- Chi tiết?
Hồ Bá Ôn siết chặt lông mày:
- Chi tiết gì?
- Giày!
Tề Ninh cúi đầu xuống nhìn giày của Hồ Bá Ôn, chậm rãi nói:
- Khi Hồ đại nhân trở về phòng, không kịp chú ý tới chứng cứ trên giày của mình. Khi đó, giày của Hồ đại nhân dính đầy bùn, ngươi có biết không?
Hồ Bá Ôn sững sờ, cười quái dị:
- Hầu gia, khi ấy mưa rất lớn, đường đi đều lầy lội, hạ quan từ trong nhà đi ra, đuổi tới cửa thôn, dọc đường đều đạp lên bùn cả, trên giày có dính bùn đất chẳng lẽ có gì kỳ quái sao? Nói vậy, lúc ấy gần như tất cả mọi người đều dính bùn ở giày, chẳng lẽ đều có hiềm nghi sao?
Tề Ninh lắc đầu:
- Ngươi còn chưa hiểu sao. Khi ấy quả thực giày mọi người đều dính bùn, nhưng trên giày có dính đất đỏ cũng chỉ có Hồ đại nhân ngươi.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Bạn cần đăng nhập để bình luận