Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1482: Con rối nhà vua

Hoàng cung Lạc Dương, vàng son lộng lẫy. Sau khi gia tộc Bắc Đường lập quốc, lấy Lạc Dương làm trung tâm, nắm giữ phương bắc. Trải qua bốn Đế, cho tới Bắc Đường Phong hiện giờ, đã là vị Hoàng đế thứ năm của đế quốc Bắc Hán.
Hoàng đế khai quốc Bắc Hán Bắc Đường Thiên Uy đương nhiên là một đại anh chủ văn thao võ lược. Tiên đế Bắc Đường Hoan cũng không phải người hoa mắt ù tai. Ít nhất lúc Bắc Đường Hoan tại vị, Bắc Hán cũng không sợ hãi Nam Sở, thậm chí từng chiếm một chút thượng phong, quân Hán đã từng đánh qua Hoài Thủy, đánh vào cảnh nội Sở quốc.
Chẳng qua Nam Sở cũng có nhiều đời anh chủ, danh thần dũng tướng xuất hiện liên tục, nếu không toàn bộ thiên hạ đã sớm mang họ Bắc Đường rồi.
Sai lầm lớn nhất của Bắc Đường Hoan chính là khi còn sống không lập Thái tử, không có vị trí Thái tử rõ ràng.
Nếu như sớm lập Thái tử, thậm chí nuôi dưỡng thực lực kế tục lấy Thái tử làm trung tâm, Bắc Hán hiện giờ tuyệt đối không có khả năng đứng trước cục diện xấu như thế này.
Bắc Đường Hoan đang tuổi tráng niên, lại đột nhiên băng hà, đây là chuyện tất cả mọi người không hề nghĩ tới.
Y chết, khiến cho hoàng vị trống không, tiếp theo dưới tình huống không có vua kế tục rõ ràng, mấy vị hoàng tử bày trận thế, tay chân tương tàn vì tranh đoạt hoàng vị.
Đế quốc cường đại, bình thường không phải bị kẻ địch bên ngoài phá hủy, mà do bên trong tiêu hao dẫn đến suy yếu thậm chí diệt vong.
Đế quốc Bắc Hán vừa vặn ứng với câu nói này.
Tranh giành hoàng vị, mặc dù Bắc Đường Phong dựa vào quân Tây Bắc mà cười cuối cùng, nhưng quốc lực Bắc Hán đã nhanh chóng suy yếu trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, hiện giờ vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn.
Bắc Đường Phong và Khuất Nguyên Cổ khống chế Lạc Dương, nhưng toàn bộ cảnh nội Bắc Hán vẫn có không ít địa phương không quan tâm Lạc Dương, thậm chí căn bản không thừa nhận Bắc Đường Phong là Hoàng đế Hán quốc.
Nghe nói có nhiều quan lớn địa phương chiêu binh mãi mã, ý đồ tự lập.
Thế nhưng Bắc Đường Phong tạm thời không quản được những người kia, nguy cơ lớn nhất trước mắt là người Sở quốc. Người Sở quốc liên tục thắng lợi, Chung Ly Ngạo vừa bại vừa lui. Tình thế cứ tiếp tục như vậy, quân Sở tới dưới thành đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Khuất Nguyên Cổ có thể ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng Bắc Đường Phong lại không cười nổi.
Mặc dù gã không thông minh, nhưng cũng hiểu được một đạo lý. Thành Lạc Dương bị phá, mình chẳng những không ngồi được trên long ỷ, chỉ sợ khó mà giữ được tính mạng.
Đến lúc đó đám đại thần có thể đầu hàng quân Sở, thậm chí vẫn còn có thể mưu cầu được một quan nửa chức, chỉ là thay đổi địa vị thay đổi nghe lệnh từ một vị chủ tử khác. Thế nhưng Hoàng đế thì không thể.
Từ xưa tới nay, không có ông vua mất nước nào có kết cục tốt.
Cho nên mặc dù ngồi trên hoàng vị, nhưng từ mới đầu, cái ghế này đã không thể ngồi vững vàng, các tin tức xấu theo nhau mà tới.
Sau khi lên ngôi, chưa từng có một tin tức tốt nào khiến Bắc Đường Phong thoải mái cười lớn.
Hôm qua lại có tấu chương Chung Ly Ngạo trình lên, lương thảo tiền tuyến hầu như không còn, tướng sĩ ăn không no bụng, tiếp tục như thế, không cần quân Sở đánh, bản thân quân Hán đã tự mình hỗn loạn rồi.
Mấy vạn quân Hán thủ hạ của Chung Ly Ngạo là lực lượng duy nhất ngăn cản quân Sở tiến tới Lạc Dương. Một khi quân Hán hỗn loạn, quân Sở có thể giết tới dưới thành trong chớp mắt.
Vừa nghĩ tới tiền tuyến khó khăn, Bắc Đường Phong liền hận nghiến răng Khuất Nguyên Cổ.
Mặc dù ở vào khốn cảnh, nhưng Bắc Hán lại không phải không có cơ hội nghịch chuyển cục diện.
Quân Tây Bắc vào Lạc Dương, cướp bóc trắng trợn, tiền tài vô số, lương thảo chất đầy nhà kho. Nếu như số tiền lương này đều được cung ứng tới tiền tuyến, tướng sĩ tiền tuyến đương nhiên tăng mạnh sĩ khí, hoàn toàn có thể thề sống chết chém giết quân Sở. Càng quan trọng chính là, dưới tay Khuất Nguyên Cổ còn ba vạn tinh binh Tây Bắc dũng mãnh. Nếu như đưa những người này ra tiền tuyến, thực lực của quân Hán sẽ nhanh chóng tăng cường, không nói đánh lui quân Sở, giữ vững biên thổ hiện giờ cũng dư sài.
Chỉ cần đánh mấy trận thắng ở tiền tuyến, những thế lực ngo ngoe muốn động trong cảnh nội Bắc Hán sẽ khiếp đảm trong lòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Nếu như quả thực có thể đánh lui quân Sở, Bắc Đường Phong tin tưởng trong Hán cảnh tuyệt đối không còn người nào dám sinh tâm tư làm loạn triều đình.
Cho nên sau khi cục diện Lạc Dương ổn định, Bắc Đường Phong lập tức để ba vạn thiết kỵ của Khuất Nguyên Cổ tiếp viện tiền tuyến.
Chỉ tiếc gã quên, quân Tây Bắc nghe lệnh của Khuất Nguyên Cổ mà không phải Bắc Đường Phong gã.
Gã càng quên mất, trong mắt Khuất Nguyên Cổ căn bản cũng không coi gã như Hoàng đế, chỉ là một con rối khống chế Bắc Hán.
Gã vẫn từng cho rằng cữu phụ của mình mang theo mình giết lại Lạc Dương cướp được hoàng vị, sau đó sẽ phụ tá mình thống nhất thiên hạ. Thế nhưng đến cuối cùng gã mới phát hiện, so với những huynh đệ của bản thân, vị cữu phụ đại nhân này càng đáng sợ hơn.
Tham tiền háo sắc, ngang ngược càn rỡ, bách quan trong triều dựa vào hơi thở của Tấn Vương Khuất Nguyên Cổ, mà không phải hơi thở của vị Hoàng đế Bắc Đường Phong gã.
Khuất Nguyên Cổ đã nói trước sách lược anh minh của bản thân với gã, đó chính là để Chung Ly Ngạo tiêu hao thực lực quân Sở, chờ hai bên Hán Sở lưỡng bại câu thương, quân tây Bắc lại như mãnh hổ rời núi, thu thập người Sở quốc thế như chẻ tre. Cho nên lương thực có thể đưa tới một phần, là để quân Hán còn có sức lực chém giết với quân Sở, nhưng quân lương lại tuyệt đối không thể đưa đi.
Bắc Đường Phong từng nghĩ tới, quân Tây Bắc liên thủ quân Hán đánh lui quân Sở, đến lúc đó đề bạt Chung Ly Ngạo. Đây chẳng những là thu mua lòng Chung Ly Ngạo, cũng để dũng tướng như Chung Ly Ngạo áp chế Khuất Nguyên Cổ, nhưng mơ ước như vậy hiển nhiên đã bị dập tắt.
Quyết định mà Khuất Nguyên Cổ đưa ra, Bắc Đường Phong không có cách nào thay đổi.
Khuất Nguyên Cổ tràn ngập tự tin, nhưng Bắc Đường Phong lại cảm thấy tận thế sắp xảy ra.
Lúc quốc nạn, ý chỉ của Hoàng đế không có cách nào thi hành, mà Đại tướng tay cầm quân quyền lại có tư tâm. Dưới tình trạng như thế, có thể đánh lui người Sở quốc mới là chuyện lạ.
Thậm chí vị tân Hoàng đế Hán quốc này nghĩ tới tru sát đại quyền thần Khuất Nguyên Cổ này, gọi cha con Khuất Nguyên Cổ vào cung, phục binh ra tay, chém đầu hai người này.
Nhưng suy nghĩ này mới chỉ vừa xuất hiện, đã bị bỏ qua.
Không nói kế hoạch này cần chuẩn bị kỹ càng lại không thể rò rỉ chút phong thanh nào. Cho dù thực sự thành công, giết cha con Khuất Nguyên Cổ, mình sẽ có thể cầm lại quyền thế của Hoàng đế sao?
Ba vạn hổ lang Tây Bắc đang ở tại Lạc Dương.
Khuất Nguyên Cổ còn sống, ba vạn thiết kỵ không dám loạn động. Thế nhưng một khi cha con Khuất Nguyên Cổ chết rồi, ba vạn thiết kỵ tuyệt đối không có khả năng nghe theo hiệu lệnh của Hoàng đế. Kiêu binh hãn tướng không có Khuất Nguyên Cổ ước thúc, sẽ lập tức đánh cờ hiệu báo thù cho Khuất Nguyên Cổ mà huyết tẩy Lạc Dương. Chỉ sợ người thứ nhất chết khi đó chính là Hoàng đế mình, về sau Lạc Dương sẽ trở thành Luyện Ngục nhân gian.
Lạc Dương có trở thành Luyện Ngục nhân gian hay không, Bắc Đường Phong chưa hẳn quá quan tâm, thế nhưng gã lại rất quan tâm tới tính mạng của mình.
Hiểu được mình đã hoàn toàn là con rối, không có khả năng thay đổi cái gì. Bắc Đường Phong bắt đầu trầm mê trong tửu sắc, cả ngày nằm trên bụng nữ nhân. Chung Ly Ngạo dâng tấu chương lên, gã liếc qua một chút liền phái người đi tìm Khuất Nguyên Cổ nghĩ đối sách.
Trong lúc hoảng hốt, gã sẽ nghĩ tới Bắc Đường Khánh.
Nếu như Bắc Đường Khánh vẫn còn sống, người Sở quốc còn dám vọng động như vậy sao? Coi như đánh tới dưới thành Lạc Dương, chỉ cần có Bắc Đường Khánh ở đây, vẫn có thể đánh cho những người Sở quốc kia lui lại nhà.
Bắc Đường Khánh xưa nay luôn trung thành với triều đình, nếu như có y, Khuất Nguyên Cổ quỳ xuống liếm giày cũng không xứng.
Đúng rồi, còn có Bắc Đường Huyễn Dạ.
Đây chính là Đại Tông Sư, thời điểm Bắc Hán nước mất nhà tan, chẳng lẽ vị Đại Tông Sư kia còn không ra tay sao?
Sống mơ màng không biết ngày đêm.
Thoáng chốc nghe thấy tiếng kinh hô, Bắc Đường Phong miễn cưỡng ngồi dậy khỏi bụng trắng bóng của nữ nhân, liền trông thấy mười tên thái giám cung nữ chạy qua bên này. Gã nhíu mày, nhìn thấy thần sắc cung nữ thái giám hoảng sợ, bỗng nhiên hiểu được chuyện gì, chợt tỉnh men say, cả kinh nói:
- Là… là người Sở quốc đánh tới Lạc Dương rồi sao?
Đám thái giám cung nữ nằm rạp dưới đất, có người sợ hãi nói:
- Hoàng thượng, không xong rồi, có… có rất nhiều binh tướng xông vào tỏng cung.
- Kiếm của ta!
Bắc Đường Phong đứng dậy, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, lung la lung lay, gã đưa tay nói:
- Mau lấy kiếm của trẫm ra, trẫm muốn huyết chiến đến cùng với người Sở quốc!
Cung nhân hoảng hốt chạy bừa vào trong cung nhiều hơn. Bắc Đường Phong quần áo không chỉnh tề tìm kiếm chung quanh, thế nhưng không thấy tung tích thanh Thiên Tử Kiếm của mình đâu.
Tiếng áo giáp va chạm vang lên, vô số giáp sĩ xông vào từ ngoài cửa cung giống như thủy triều, người nào cũng như sói như hổ, đằng đằng sát khí.
Bắc Đường Phong mất hồn mất vía, trong lòng nghĩ tại sao người Sở quốc lại công phá Lạc Dương nhanh như vậy, thủ quân Lạc Dương đều ăn cơm khô sao?
Nhưng gã nhanh chóng hiểu được có điều gì không đúng.
Trang phục của những giáp sĩ này tại sao lại giống quân Tây Bắc dưới tay Khuất Nguyên Cổ vậy?
Vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng chém giết, hoàng cung có không ít thủ vệ, đều là Khuất Nguyên Cổ bố trí trong cung bảo vệ mình. Nếu như người Sở quốc giết vào, những thủ vệ này cũng nên chém giết một chút với người Sở quốc. Thế nhưng mình không hề nghe thấy tiếng chém giết, đám giáp sĩ này cứ thoải mái xông vào nội cung như vậy.
Quân Tây bắc xông vào nội cung?
Không có ý chỉ của trẫm, tại sao bọn họ lại dám?
Đây là muốn tạo phảm sao?
- Các ngươi thực to gan.
Nhìn thấy không phải Sở quân, Bắc Đường Phong an tâm trong lòng, giơ tay chỉ đám giáp sĩ kia:
- Nơi này là nội cung, không có trẫm tuyên triệu, các ngươi lại dám xông tới sao? Các ngươi có mấy cái đầu?
Gã hô lớn:
- Thừa Tướng ở đâu? Nhanh chóng triệu kiến Thừa Tướng.
- Hoàng thượng đang gọi lão thần sao?
Một giọng nói vang lên từ phía sau đám giáp sĩ, đám giáp sĩ lập tức tách ra thành một con đường. Đại Thừa Tướng Khuất Nguyên Cổ mặc giáp trụ eo đeo đại đao đi tới, bên cạnh y chính là Khuất Mãn Anh.
Nhìn thấy cha con Khuất thị, Bắc Đường Phong lại thở phào.
Có họ, tính mạng mình không có lo lắng.
- Thừa Tướng, họ thực to gan, lại dám xông vào nội cung, ngài tranh thủ thời gian… !
Bắc Đường Phong đang chuẩn bị sai Khuất Nguyên Cổ nghiêm trị những giáp sĩ không được gọi mà vào này. Thế nhưng gã mới nói đến một nửa, bỗng nhiên rùng mình một cái, lời phía sau quả thực nghẹn trong cổ họng.
Đây đều là giáp sĩ Tây Bắc, không có mệnh lệnh của Khuất Nguyên Cổ, tại sao họ có thể xâm nhập vào nội cung?
Khuất Nguyên Cổ mặc giáp trụ trên người, hơn nữa còn mang theo đao. Khuất Mãn Anh cũng mặc khôi giáp, đôi mắt kia vô cùng lạnh lùng.
Không đúng!
Bắc Đường Phong hiểu được chuyện không thích hợp, không tự chủ lui về phía sau hai bước, giọng nói run rẩy không khống chế được:
- Thừa Tướng, các ngươi… các ngươi muốn làm gì vậy? Có phải… có phải người Sở quốc đã đánh tới Lạc Dương hay không?
- Hoàng thượng, người Sở quốc còn chưa đụng tới Lạc Dương.
Khuất Nguyên Cổ nhìn Bắc Đường Phong với ánh mắt cổ quái:
- Họ đánh tới Lạc Dương, còn cần mấy ngày nữa.
Đột nhiên, Bắc Đường Phong dường như hiểu được chuyện gì, sợ hãi trong lòng tan thành mây khói, cười nói:
- Cữu phụ đại nhân mang binh vào cung, là muốn làm phản soán vị sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận