Tên nọ bị Tề Ninh đâm một đao xuyên cổ họng, tên đồng bọn phía trước cũng không phát hiện, cảm thấy phía sau trì xuống, tiến tới khó khăn, liền quát mắng:
- Làm cái quái gì vậy?
Gã quay đầu lại, đã thấy một một bóng người nhoáng lên trước mặt, còn không kịp phản ứng, yết hầu đã phát lạnh, lập tức cảm nhận được một lưỡi dao sắc bén đã dí vào cổ họng mình.
Hôn phi phác tán, gã há hốc mồm, nhưng không thể phát ra tiếng. Lúc này gã đã nhận ra người trước mặt che kín mũi miệng, không nhận ra dung mạo, nhưng có đôi mắt sắc như dao.
Tề Ninh cũng không nhiều lời, lấy ra một vật, nhét vào miệng người kia, thấp giọng nói:
- Nuốt vào!
Tuy tên nọ biết đó không phải là thứ gì tốt, nhưng tính mạng đang bị de dọa, gã nào dám phản kháng, đành nuốt xuống, cảm thấy mùi vị là lạ, cũng không biết là thứ gì.
- Thứ ngươi vừa nuốt vào, là độc dược kịch độc, sau bốn canh giờ nữa, nếu không có thuốc giải, ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Nếu như kế tiếp người nghe lời, ta cam đoan tới lúc đó ngươi sẽ nhận được thuốc giải, bằng không…!
Hắn cười lạnh một tiếng, tên nọ vội vàng nói:
- Ta…ta nghe lời, ngươi…ngươi là ai?
- Còn ngươi là ai?
Tề Ninh cười nhạt, hỏi:
- Trên đảo này có tổng cộng bao nhiêu người?
- Ta…ta cũng không biết!
Tên nọ sợ hãi đáp:
- Đại khái…đại khái là hai ba trăm người, cũng có thể là ba, bốn trăm người!
Tề Ninh kinh ngạc, trước khi hắn lên đảo, đảo hoàn toàn vắng lặng, không thấy một bóng người, hắn cứ tưởng trên đảo không có người, nào ngờ lại có hàng trăm người! Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là một hang ổ của bọn hải tặc, liền lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là người của Hắc Hổ Sa?
- Hắc Hổ Sa?
Tên kia ngẩn ra, hơi ngập nừng, lại cảm thấy mũi dao ấn xuống, vội nói:
- Không, không phải, bọn ta không phải là hải tặc!
- Chiếm đảo giết người, không phải là hải tặc thì là gì?
Ánh mắt Tề Ninh như dao:
- Ngươi còn dám nói dối?
Tên kia liền bật khóc:
- Tiểu nhân ở chỗ này trông coi hàng hóa, không phải là hải tặc. Hơn nữa…hơn nữa tiểu nhân đã hai năm không rời khỏi hòn đảo này!
Tề Ninh nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại:
- Hai năm không rời đảo?
- Đúng vậy!
Người nọ nói:
- Hai năm nay, tiểu nhân đều sống ở trên đảo, nửa bước cũng không rời khỏi.
Tề Ninh càng thấy lạ, nhìn chằm chằm vào mắt tên kia:
- Ngươi nói ở trên đảo trông coi hàng hóa, rốt cuộc là hàng hóa gì? Các ngươi trông coi hàng hóa cho ai?
Người nọ nói:
- Ta…ta không biết!
Mặt sa sầm, Tề Ninh cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi thực sự không sợ chết rồi!
- Không…không có!
Lúc này tên kia đã nhìn thấy xác của đồng bọn, trong lòng vô cùng kinh sợ, chỉ lo Tề Ninh không hài lòng sẽ lập tức động thủ:
- Tiểu nhân…tiểu nhân thật sự không biết. Tiểu nhân ở chỗ này, mỗi tháng được trả năm lượng bạc, một năm cũng được sáu mươi lượng, với điều kiện là ở trên đảo năm năm, không được rời đảo nửa bước, càng không được lắm lời!
- Ngươi nói không biết, là không biết trông coi hàng hóa gì, hay là không biết trông coi hàng hóa cho ai?
- Đều không biết!
Vẻ mặt đau khổ, tên kia nói:
- Sau khi lên đảo, tuy tiểu nhân nhìn thấy những rương hàng, nhưng rốt cuộc bên trong chứa cái gì, thì tiểu nhân…tiểu nhân chưa từng nhìn thấy. Trên đảo này có mấy trăm người, đều có đầu lĩnh chỉ huy, hơn nữa đều có phân công, người thì làm cơm, người chuyên đi nhận hàng, người phụ trách tuần tra trên đảo, còn có người phụ trách canh gác các cửa động!
- Các cửa động?
Tên kia nói:
- Trên đảo không có nhà, tất cả mọi người đều ở trong hang động. Từ bên ngoài nhìn vào, đảo này hoang vu vắng vẻ, nhưng những nơi không nhìn thấy, đều là địa đạo!
Vẻ mặt Tề Ninh càng ngưng trọng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền hỏi:
- Trên đảo có hoa Phượng Hoàng, hoa Phượng Hoàng có thể mê hoặc tâm trí, hơn nữa có thể hút máu người, điều này có thật không?
- Đúng là như vậy!
Tên nọ vội nói:
- Hàng năm đều có mấy người không cẩn thận bị hoa Phượng Hoàng bắt được, hút hết máu, trở thành xác khô. Hoa Phượng Hoàng trông đẹp đẽ như vậy, nhưng chỉ cần bị nó cuốn lấy, thì chắc chắn sẽ chết thảm, không ai cứu nổi.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Nếu chuyện đó là thật, vì sao ngươi lại bình yên vô sự? Xung quanh đây không hề ít hoa Phượng Hoàng, trên đảo cũng tràn ngập hương hoa này, vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?
Tên nọ vội giải thích:
- Trong thức ăn mà bọn ta…bọn ta ăn vào, có trộn thuốc, loại thuốc này không gây hại cho cơ thể bọn ta, nhưng lại có thể chống lại mùi hương hoa Phượng Hoàng. Người chết vì hoa Phượng Hoàng, đa phần là do uống say, ngã vào bụi hoa, hoặc có người không cẩn thận đi lạc vào trong đó, chứ không phải là bị ảnh hưởng bởi mùi hoa.
- Nói như vậy, các ngươi đã có thuốc giải hương hoa Phượng Hoàng?
- Có lẽ là vậy!
Tên nọ đáp:
- Tiểu nhân cũng không biết đó có phải là thuốc giải mùi hương hay không, tuy nhiên…tuy nhiên hiện giờ bọn tiểu nhân ngửi mùi hương, cũng không thấy có cảm giác gì không ổn.
Chợt gã lấy hết can đảm, đánh bạo hỏi:
- Đại gia…đại gia là ai, vì sao dám lên đảo?
- Ý của ngươi là không ai dám lên đảo?
Tên kia nói:
- Tiểu nhân lên đảo đã hai năm, cũng không nghe nói có người dám lên đảo. Năm ngoái…năm ngoái có hai chiến thuyền của thủy quân Đông Hải đi qua vùng phụ cận, suýt nữa đậu lại ở gần bờ, thế nhưng cuối cùng không ai dám lên đảo, mà giương buồm rời đi. Chuyện này rất nhiều người biết, mọi người…mọi người đều chê cười thủy quân Đông Hải nhát như cáy!
Nói tới đây, đột nhiên gã dừng lại, không dám nói gì thêm.
Gã không biết lai lịch của Tề Ninh, chẳng may đối phương là người của thủy quân Đông Hải, gã lại ở đây chế giễu thủy quân Đông Hải, như thế có khác nào là đâm đầu vào đá?
- Trên đảo này, ngươi là người chuyên canh gác cửa động?
Tề Ninh hỏi.
Đối với tình huống trên đảo, hắn hoàn toàn không biết gì cả, lúc này bắt được một người, đương nhiên là cố gắng hỏi càng nhiều càng tốt, để tìm ra manh mối có ích.
Lần này Điền Tuyết Dung bị cưỡng ép tới đảo này, Tề Ninh vẫn đoán không ra dụng ý của đối phương, nhưng lúc này nghe gã này nói một hồi, hắn mơ hồ đoán ra. Chẳng lẽ đối phương dùng Điền Tuyết Dung làm mồi nhử, dẫn hắn tới đảo này, là muốn mình phát hiện bí ẩn của hoàn đảo này? Nhưng đối phương làm như vậy, là có mục đích gì?
Gã kia nhẹ giọng nói:
- Đội của tiểu nhân…tiểu nhân chuyên canh giữ nữ nhân!
- Canh giữ nữ nhân?
- Mấy trăm ở lại trên đảo làm việc, đều là nam nhân, mấy năm không được rời đảo, có lúc…có lúc không thể nhịn nổi…
Gã kia muốn sống, cho nên biết cái gì nói cái đó:
- Bởi vậy trên đảo có cả kỹ viện!
Gã cũng không tiện nói hết, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tề Ninh lóe lên lạnh lẽo, chỉ có thể tiếp tục nói:
- Trên đảo có một nơi dành để nhốt nữ nhân, nếu có người muốn vui vẻ, chỉ cần bỏ ra một lượng bạc, là có thể tới đó vui chơi một phen.
- Có bao nhiêu nữ nhân? Từ đâu ,mà đến?
- Hiện giờ có hai, ba chục người!
Gã kia nói:
- Cứ cách nửa năm, sẽ đưa tới một nhóm, tuy nhiên nữ nhân mới tới, không đến lượt những kẻ tiểu tốt như bọn ta, mà đều bị các đội trưởng chiếm mất, cả tháng mới mới đưa tới kỹ viện, giao cho bọn ta trông coi. Có một số nữ nhân không chịu nổi, tự sát mà chết, cũng có một số vì bị dày vò mà chết!
- Đều là phụ nữ con nhà đàng hoàng, bị các ngươi cướp về?
Gã nọ lắc đầu nói:
- Không, không phải, họ đều là người Nam Dương, nữ nhân trên đảo đều là người Nam Dương!
- Nữ nhân Nam Dương?
Tề Ninh chấn động, mơ hồ hiểu ra một điều:
- Vì sao phụ nữ Nam Dương lại bị bắt lên đảo Hải Phượng?
Tuyến đường hàng hải từ Đông Hải tới Nam Dương, ở Đông Hải chỉ có một mình đội thuyền của Giang gia thông thương, ngoài ra, hoàn toàn không có thế lực nào khác có thể qua lại trên tuyến đường này. Tề Ninh nghe nói, nữ nhân trên đảo đều là người Nam Dương, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là “Giang gia Đông Hải”,. Hắn lại nhớ tới trước đó trên thuyền lớn của Giang gia, đã tận mắt nhìn thấy bốn vũ cơ Nam Dương nhảy múa, trong lòng đã xác định, đảo Hải Phượng này có quan hệ mật thiết với Giang gia.
Gã này nói trên hòn đảo này có hàng hóa, nhiệm vụ của mọi người trên đảo chủ yếu là coi giữ những hàng hóa kia, chẳng lẽ Giang gia chuyên chở nhiều vật quý hiếm từ Nam Dương về, cất giữ trên hòn đảo này?
Nếu như đúng là như vậy, những hàng hóa đó là thứ gì?
Giang gia qua lại trên biển, mục đích của họ đương nhiên là buôn bán, buôn bán vãng lai kiếm chênh lệnh, là nghề của họ, nếu như có hàng hiếm, hàng lạ từ Nam Dương, thì lý ra Giang gia phải chở đến đất liền bán, vì sao lại phải cất giấu trên hòn đảo này?
- Tiểu nhân cũng không biết, chuyện bên ngoài tiểu nhân hoàn toàn không biết gì cả, chỉ làm nhiệm vụ được giao. Tiểu nhân chỉ biết là, cứ cách chừng nửa năm, sẽ có những nữ nhân mới được đưa đến, ngoài ra, cũng không biết gì nhiều.
Xuất phát từ Đông Hải, đi tới Nam Dương, hẳn là cũng phải mất một, hai tháng, sau đó xuất hàng hóa ở Nam Dương, rồi lại mua hàng hóa từ Nam Dương đem về, mỗi chuyến đi như vậy, mất gần nửa năm. Gã này nói cứ nửa năm sẽ có nữ nhân Nam Dương mới được đưa lên đảo, thời gian vừa khớp với thời gian đi lại của đội thương thuyền của Giang gia, Tề Ninh càng khẳng định, nữ nhân Nam Dương trên đảo, tất nhiên là do đội thuyền của Giang gia chuyển đến.
Trên đảo Hải Phượng hoàn toàn tĩnh mịch, nếu không phải tận tai nghe được lời nói của người này, Tề Ninh thực sự khó tưởng tượng được, hòn đảo này lại ẩn giấu một bí mật động trời như vậy.
Đảo Hải Phượng có hoa Phượng Hoàng, người bình thường hoàn toàn không dám đến gần, chọn địa điểm này làm nơi cất giấu hàng, có thể nói là có thiên nhiên che chắn, yểm hộ.
Nếu như đảo Hải Phượng này nằm dưới sự khống chế của Giang gia, như vậy kẻ nào bắt Điền phu nhân tới đây? Một khi đã chọn nơi này, là không muốn ai biết tới, Giang gia tuyệt đối sẽ không tự làm lộ bí mật, lợi dụng Điền Tuyết Dung để dẫn dụ Tề Ninh tới nơi bí mật này. Mà nếu người ép buộc Điền Tuyết Dung tới đây không phải là Giang gia, vậy thì ai cố tình để Tề Ninh biết đến nơi bí ẩn này? Mục đích của hắn là gì?
Đột nhiên Tề Ninh sực nhớ một điều, lập tức hỏi:
- Ngươi nói ngươi lên đảo đã hai năm, vậy ngươi từ đâu tới? Trước khi lên đảo, ngươi làm cái gì?
Lúc này hắn đột nhiên nhớ ra, vụ nhiều tráng đinh ở một số thôn trang đột nhiên mất tích, ngay cả quan phủ cũng không tìm được manh mối gì, chẳng lẽ những người đó bị đưa lên đảo này? Sau khi lên đảo, trong vòng năm năm không được rời đi, một mình trên đảo, trong khoảng thời gian này, đương nhiên không thể liên lạc được với người nhà, người nhà không biết tung tích của bọn họ, cũng là lẽ đương nhiên.
Tề Ninh nghĩ tên lâu la này rất có thể là tráng đinh ở thôn trang mất tích trước đây, nhưng gã đã nói:
- Tiểu nhân vốn ở gần sông Hoài, cùng một đám anh em bán muối lậu sống qua ngày!
Tề Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ, hóa ra người này trước đây là một kẻ buôn lậu muối.
- Trận đại chiến Tần Hoài nổ ra, người dân lưu lạc khắp nơi, việc buôn bán trở nên khó khăn.
Tên lâu la nói:
- Chúng ta vẫn lấy muối từ người Đông Tề, về sau có thương nhân buôn lậu muối nói với chúng ta, có một vụ làm ăn lãi cao mà không sợ lỗ vốn, hỏi bọn ta có làm hay không.
- Buôn bán cái gì?
- Hắn nói tìm việc giúp bọn ta, một tháng năm lượng bạc, ăn ở không cần lo, một năm có thể dành dụm được sáu mươi lượng bạc.
Tên lâu la nói:
- Chỉ có điều, kỳ hạn làm việc là năm năm, hết năm năm, còn được nhận thêm một trăm lượng, tổng cộng là bốn trăm lượng, cũng có thể mua được một căn nhà. Muối lậu bán không được nữa, có chuyện tốt như vậy, đương nhiên chúng ta vui vẻ đồng ý. Thế là, theo sự sắp xếp của thương nhân kia, mười người bọn ta lên một chiếc thuyền, lúc đó trên thuyền đã có sáu, bảy mươi người, sau đó đi thẳng tới đảo này.
Tề Ninh càng cảnh giác, hỏi:
- Ý ngươi nói, rất nhiều người trên đảo này, đều do thương nhân buôn muối lậu Đông Tề chiêu mộ tới?
- Sáu bảy mươi người trên thuyền của ta, tất nhiên đều do thương nhân buôn muối lậu thuê mướn được.
Tên lâu la nói:
- Sau khi lên đảo, mọi người liền bị tách ra. Tiếp đó người trên đảo cảnh cáo chúng ta, ở trên đảo này không được hỏi nhiều, bảo làm cái gì thì làm cái đó, kỳ hạn năm năm chưa tới, không ai được nghĩ tới việc rời đi.
Mặt gã thoáng hiện vẻ sợ hãi:
- Nếu ai tự ý trốn đi, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Hai tháng sau đó, có hai người không kham nổi cuộc sống trên đảo, muốn chạy trốn, nhưng bị bắt lại. Sau đó…sau đó, hai người kia bị chặt tay chân ngay trước mặt chúng ta, chảy hết máu mới chết đi. Từ đó, mọi người không ai dám trốn đi nữa.
Trong lòng Tề Ninh rất kinh sợ, cũng không phải vì thủ đoạn trừng phạt trên đảo quá mức tàn nhẫn, mà là hòn đảo này lại liên quan tới người Đông Tề.
Hắn tưởng rằng tên lâu la là thôn dân bị bắt đưa tới đây, nhưng bây giờ đã biết, gã cũng bị lừa lên đảo. Nếu như đảo này do Giang gia kiểm soát, mà những tên lâu la này do người Đông Tề đưa tới, thì có thể nói, Giang gia Đông Hải đã lén lút cấu kết với người Đông Tề.
Sự thực nếu đúng là như vậy, thì tình hình rất nghiêm trọng rồi.
Trong lúc Tề Ninh ngẫm nghĩ, tên lâu la đánh bạo nói:
- Đại gia, những gì cần nói, tiểu nhân đều đã nói rồi, xin ngài đưa thuốc giải cho tiểu nhân!
Tề Ninh hừ lạnh một tiếng, thu hồi thanh hàn nhận, chỉ vào thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Lột hết quần áo của hắn ra!
Tên lâu la ngẩn người, không hiểu ý của Tề Ninh. Mặt Tề Ninh sa sầm xuống, tên lâu la không dám cãi lời, đành bước tới cởi quần áo của tên đồng bọn ra, rồi quay đầu lại nhìn về phía Tề Ninh, nhưng phát hiện Tề Ninh đã đứng sau lưng gã, như hồn ma bóng quế.
- Ngươi chỉ cần nghe lời, ta đảm bảo ngươi có thể sống rất lâu.
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Khiêng thi thể này quăng vào khe sâu đi, chẳng phải là ngươi rất thạo những việc như thế này sao?
Tên lâu la thầm sợ hãi, nhưng vẫn cúi xuống khiêng thi thể đồng bọn đi thẳng tới khe sâu, ném xuống phía dưới. Khe núi rất sâu, thi thể rơi xuống, không một tiếng động.
Khi trở lại, thấy Tề Ninh đã thay quần áo của tên đồng bọn, gã hơi giật mình. Nhìn lên mặt Tề Ninh, thấy đó là khuôn mặt của một người chừng bốn mươi tuổi, gã cảm thấy kỳ lạ, vì nghe giọng nói của hắn, chỉ chừng hai mươi tuổi, không ngờ lại lớn tuổi như vậy. Gã không hề biết, chỉ trong chốc lát, không những Tề Ninh thay quần áo, mà còn đeo mặt nạ. Mặt nạ của Chung gia tặng, hết sức hãu dụng, hơn nữa sử dụng rất đơn giản, Tề Ninh rất thích.
- Ngươi dẫn đường, ta cùng ngươi đi xem một chút.
Tề Ninh mỉm cười:
- Nếu tất cả đều thuận lợi, trong vòng bốn canh giờ, đương nhiên ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nếu bản thân ngươi không muốn sống, ta cũng không có cách nào.
Tên lâu la giật mình:
- Ngài…ngài muốn vào trong đó?
Gã vội kêu lên:
- Đại gia, tiểu nhân khuyên ngài nên rời đi ngay thì tốt hơn, trên đảo này đều là người của bọn họ, một khi bị phát hiện, ngài có muốn chạy cũng không chạy được nữa.
- Đơn giản là ngươi sợ ta bị bọn chúng bắt được, ngươi cũng bị liên lụy.
Tề Ninh cười lạnh một tiếng:
- Vậy thì tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho ta hành động được thuận lợi, không bị bọn chúng phát hiện.
Tên lâu la đành chịu, thầm nghĩ người này thực sự là to gan lớn mật. Thấy Tề Ninh trề môi nhìn về phía mình, gã đành đứng ở phía trước, nâng cáng lên, Tề Ninh cũng nâng cáng lên, theo sau, trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Hai người nâng cáng, theo đường mòn tiến về phía trước, tên lâu la thấp thỏm bất an, Tề Ninh lại hết sức bình tĩnh.
Tề Ninh vừa đi, vừa quan sát động tĩnh bốn phía. Đi được một lát, rẽ vào một con đường nhỏ cỏ dại mọc thành bụi, bên cạnh là vách đá. Đi chưa được hai mươi bước, tới bên cạnh một khối nham thạch lớn, tên lâu la ngừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh, thấy đôi mắt lạnh như băng, sắc như dao của Tề Ninh nhìn mình chằm chằm, gã không dám do dự nữa, liền nhặt một tảng đá trên mặt đất, gõ ba cái lên tảng nham thạch.
Gõ xong, chợt nghe có tiếng ken két, tảng nham thạch chợt chuyển động, giống như cửa kéo, vách đá di chuyển sang một bên, hiện ra một cửa động tối om.
Tề Ninh nhìn thấy cảnh đó, cũng hơi giật mình, hắn biết tất nhiên cửa này được điều khiển bằng cơ quan
Đây là một kỹ thuật rất tinh xảo và phức tạp, muốn lắp đặt cơ quan trong lòng đá núi, cũng không phải là chuyện dễ dàng, không những cần có đủ tài lực và nhân lực, mà còn cần đến trình độ kỹ thuật rất cao, không phải ai cũng có thể học được.
Để xây dựng một công sự khổng lồ như vậy trên đảo Hải Phượng, đương nhiên tài lực và nhân lực bỏ ra, phải là một số lượng rất to lớn, mà dã tâm trong đó, càng khiến người khác hoảng sợ.
Thủy quân Đông Hải quanh năm đóng ở Đông Hải, hơn nữa thường xuyên phái chiến thuyền tuần tra trên biển, nhưng hoàn toàn không hay biết gì về động tĩnh trên đảo, Tề Ninh thực sự không biết phải nói là thủy quân Đông Hải vô dụng, hay là năng lực của chủ nhân đảo này thực sự quá lớn.
Hai người nâng cáng đi vào cửa động, đường bên trong vậy mà lại hơi rộng, cách mấy trượng lại đốt một ngọn đèn.
Ngọn đèn lay động, cái bóng cũng lay động không yên. Trong động hơi lạnh, đi một lát, đã tới một ngã ba, tên lâu la cũng không nhìn hai nhánh kia, liền quẹo trái. Đi theo con đường này chỉ một lát, Tề Ninh thấy hai bên thường xuyên xuất hiện một lối rẽ khác, trong lòng ngạc nhiên. Đường đi trong lòng núi này nối với nhau như mạng nhện giăng khắp nơi, nếu không quen thuộc, rất có thể sẽ bị lạc đường.
Lại đi về phía trước một lát, chợt nghe có tiếng bước chân vội vã, trước mặt xuất hiện nhiều bóng người. Nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu, Tề Ninh phát hiện người đi tới đều mặc áo ngắn, quần cụt, nhưng bịt mặt bằng vải đen, liền hơi cúi đầu xuống. Mấy người kia tới gần, tên đi đầu nói với tên lâu la đi đằng trước:
- Mau lên, mau lên, quỷ linh (chuông quỷ) vang lên rồi, mau đến phòng Quỷ Vương tập hợp.
Cũng không nói nhiều, mấy người vội vã rảo bước.
Tên lâu la sửng sốt, Tề Ninh đang định hỏi, nhưng từ con đường phía trước cách đó không xa, lại có mấy người đi tới, tất cả cũng đều bịt mặt, bước chân vội vội vàng vàng. Đúng vào lúc này, một hồi chuông “leng keng, leng keng” vang lên ở trên cao. Tề Ninh ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện, ở trên cao phía trước cách đó không xa, có treo một cái chuông tinh xảo. Lúc này chiếc chuông kia đang rung lên, phát ra âm thanh rất trong trẻo.
Mấy người kia vội vã đi ngang qua hai người, cũng không nhìn Tề Ninh, có vẻ rất gấp gáp.
Tên lâu la phía trước đi nhanh hơn, được một đoạn, gã quẹo vào một con đường khác, lập tức đến một căn nhà đá. Tề Ninh nhìn thấy trong phòng có hai chiếc giường đá hết sức đơn sơ, trên giường trải chăn đệm. Trong góc phòng thắp một ngọn đèn, căn phòng tỏa ra mùi ẩm mốc. Tên lâu la kia đặt cáng xuống, quay đầu lại nhìn Tề Ninh, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại gia, chúng ta…chúng ta phải tới phòng Quỷ Vương rồi, nếu chậm chạp không tới…thì…
- Phòng Quỷ Vương?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
- Tiểu nhân cũng không biết, nhưng…nhưng Quỷ Linh đã vang lên, là có chuyện lớn xảy ra!
Tên lâu la hạ giọng:
- Chỉ sợ lại có người chết rồi!
- Người chết?
Tên lâu la lấy hai chiếc khăn bịt mặt từ trong một cái rương, đưa cho Tề Ninh một cái:
- Đại gia đeo lên trước đi, chúng ta nhanh lên một chút. Chỗ đó đông người, chỉ đếm đầu người. Ngài đóng giả Hoàng Cương, chính là tên đã chết, sẽ không ai nhận ra.
Tề Ninh “À” một tiếng, nhận lấy khăn bịt mặt, cũng che mặt lại, rồi thấp giọng nói hỏi:
- Có phải tất cả mọi người đều phải che mặt?
- Lúc nãy tiểu nhân đã nói, ở đây có bảy tám trăm người, ai có nhiệm vụ của người đó, thường ngày cũng không ai hỏi thăm ai, cũng không thể tụ lại một chỗ nói chuyện.
Tên lâu la giải thích:
- Trong lúc họp, đều bịt kín mặt, cũng không cho người của đội khác thấy mặt, Quỷ Vương đã phân phó như vậy, chúng ta nghe lời hắn là được.
- Quỷ Vương là người phương nào?
Tên lâu la nói:
- Chính là chủ nhân hòn đảo này. Tuy nhiên thường ngày rất ít khi nhìn thấy hắn. Trừ phi có việc quan trọng, hắn cũng không xuất hiện thường xuyên.
Gã lại nói với vẻ ngạc nhiên:
- Lúc này, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Gã không dám nán lại, vội vàng rời khỏi gian nhà đá, thấy Tề Ninh đăm chiêu, liền gọi một tiếng, lúc này Tề Ninh mới chạy theo.
Đi theo hành lang trong hang, hai bên thường xuyên xuất hiện thạch thất, Tề Ninh nghĩ hẳn là nơi ở của đám người kia. Đoạn đường vừa đi qua, có sáu, bảy gian thạch thất, mỗi gian hai người, thì cũng đủ chỗ ở cho mười mấy người.
Không khí trong này nặng mùi, tuy cách một đoạn lại có một ngọn đèn treo trên cao, nhưng trông vẫn rất tối tăm, cách năm sáu bước, nhìn mặt nhau cũng không rõ lắm.
Đoàn người trên đảo này giống như chuột sống dưới hang, không nhìn thấy ánh mặt trời, Tề Ninh thầm nghĩ, thảo nào từng có người muốn chạy trốn, sống trong hoàn cảnh như thế này, quả thật rất khó chịu nổi.
Tề Ninh theo tên lâu la đi trong đường hầm dưới mặt đất. Tên lâu la khá quen thuộc đối với đường hầm, mỗi lần rẽ trái, rẽ phải, Tề Ninh thầm ghi nhớ trong lòng. Đi được một lát, khi đi qua một hành lang, chợt phía trước rộng mở và sáng sủa nhờ ánh lửa cháy rực. Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy phía trước là một không gian rộng rãi.
Xung quanh, có mười mấy trụ lửa, phía trên cháy rực. Chính giữa sân là một đài cao ba tầng, được xây bằng đá đen, mỗi tầng có sáu bậc thang. Trên đài không có một bóng người, nhưng bốn phía xung quanh đài cao, lố nhố bóng người.
Người xung quanh đài cao đen ngòm kia, được chia thành bảy tám tiểu đội, mỗi đội có hai, ba mươi người, đều xếp thành hàng. Tên lâu la dẫn Tề Ninh tới phía sau một tiểu đội, phía trước đã có hai mươi mấy người đứng, Tề Ninh và tên lâu la đứng sau cùng. Ở đây, tất cả mọi người đều che mặt, Tề Ninh cũng không lo bị mọi người phát hiện. Tên lâu la kia tưởng mình trúng độc dược, chỉ lo cho tính mạng, càng lo lắng Tề Ninh bị phát hiện.
Tề Ninh thấy trước mặt hàng người, có một tấm bia đá dựng đứng, phía trên khắc một chữ “Đinh” (丁) đỏ như máu.Một đại hán che mặt đứng bên cạnh bia đá, màu sắc quần áo không giống với những người khác, hơn nữa còn thắt một dây lưng màu vàng, nổi bật.
Tề Ninh nhìn trái nhìn phải, liền hiểu ra, trước mặt những đội khác, cũng có bia đá, trên bia đá bên trái khắc chữ “Bính” (丙), bia đá bên phải khắc chữ “Mậu”( 戊), bên cạnh mỗi tấm bia đá, cũng đều có một đại hán thắt lưng vàng.
Tề Ninh biết, hẳn là những đại hán thắt lưng vàng là người đứng đầu tiểu đội, mà chữ khắc trên tấm bia đá là biểu tượng của mỗi đội.
Tuy hiện giờ ở Quỷ Vương thính (phòng Quỷ Vương) có không dưới hai trăm người, nhưng dường như ngay cả tiếng hít thở, mọi người cũng kiềm chế được, Quỷ Vương thính rộng như vậy, mà cũng hoàn toàn im lặng.
Tề Ninh biết rõ đây là thói quen tạo thành sau một thời gian dài, khi ở trong Quỷ Vương thính, rõ ràng là những người này rất sợ hãi.
Đúng lúc này, lại nhìn thấy mấy bóng người leo lên đài cao, Tề Ninh mắt sáng như sao, nhìn thấy có tất cả ba người cùng leo lên đài, người đi trước thân hình thấp bé và rất gầy yếu, trông như người lùn, mặc trường sam. Khi đột nhiên nhìn thấy mặt người lùn kia, Tề Ninh kinh hãi, vì mặt y trắng như tuyết, trông rất nổi bật, nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra người lùn kia đeo mặt nạ.
Tướng mạo của mặt nạ cũng không dữ tợn, giống như một đứa trẻ con mười hai, mười ba tuổi, nhưng khuôn mặt tuyết trắng phối hợp với gương mặt trẻ con, lại có vẻ vô cùng quái dị.
Theo sau chú lùn kia là hai người, người bên trái có vóc dáng khôi ngô, người bên phải hơi gầy yếu, đều mặc trường sam, cũng đều đeo mặt nạ, trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn được dung mạo thật.
Tề Ninh biết ba người kia phải có một người là Quỷ Vương, thầm nghĩ, chẳng lẽ người lùn kia chính là Quỷ Vương mà mọi người nhắc tới đều tái mặt? Còn hai người kia là thần thánh phương nào?
- Sau khi chư vị lên đảo, cơm áo không lo, tiền lương mỗi tháng cũng chưa từng thiếu.
Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, chính là từ miệng người lùn đeo mặt nạ mặt trẻ con kia phát ra:
- Ta tự nhận là hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với chư vị, cũng không hề đối xử khe khắc với chư vị, nhưng không biết trong lòng chư vị nghĩ như thế nào?
Bốn phía hoàn toàn yên lặng, không ai lên tiếng.
- Sinh hoạt trên đảo đúng là rất buồn chán.
Mặt Em Bé nói:
- Ta cũng có thể thông cảm với nỗi khó khăn của chư vị, cho nên thường xuyên đưa nữ nhân xinh đẹp từ bên ngoài tới cho mọi người. Những nữ nhân đó đều được chọn lựa kỹ càng, nếm bất cứ người nào vào thanh lâu, đều có thể trở thành người đứng đầu bảng. Rất nhiều người các ngươi không biết, nếu muốn gần gũi những người đầu bảng của thanh lâu, không những phải hẹn trước, mà một đêm phải trả mười mấy lượng. Tất cả các cô nương ở đây, chỉ cần trả có một lượng bạc, ta có chiếu cố đối với các ngươi hay không, trong lòng các ngươi đều biết.
Mọi người vẫn không nói lời nào.
Mắt Em Bé chắp tay sau lưng, chậm rãi đi một vòng quanh đài, than thở:
- Năm năm thời gian, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, khi đến hạn, cầm mấy trăm lượng bạc trở về mua nhà, có thể nói tuổi già cơm áo không lo. Chuyện tốt như vậy, đốt đèn đi tìm, cũng không chắc có thể tìm được. Người trong thiên hạ mong được thế này rất nhiều, nhưng chuyện tốt này lại luôn rơi trên đầu các ngươi, hẳn là các ngươi phải cảm tạ tổ tông tích đức mới phải.
Đột nhiên y hỏi:
- Đầu lĩnh bia chữ Canh có đó chứ?
Lập tức phía dưới đài có người thưa:
- Tiểu nhân có mặt!
- Nếu như ta không nhớ lầm, ngươi lên đảo đã ba năm rưỡi rồi.
Mắt Em Bé chậm rãi nói:
- Trước khi lên đảo, ngươi chỉ là một võ sư làm nghề bảo vệ nhà cửa, biết một chút võ công, mỗi tháng nhận mười lượng bạc, ta không nhớ lầm chứ?
- Quỷ Vương nói chính xác.
- Sau khi ngươi lên đảo chỉ một năm, ta liền đề bạt ngươi làm đầu lĩnh.
Người lùn nói:
- Tiền lương mỗi tháng tăng gấp đôi, được hai mươi lượng, ngoài ra, mỗi lần đưa các cô nương tới, đều cho ngươi lựa chọn trước tiên, chuyện này cũng không sai chứ?
Đầu lĩnh bia chữ Canh nói:
- Đại ân đại đức của Quỷ Vương, tiểu nhân…tiểu nhân suốt đời không quên!
Người lùn lắc đầu:
- Miệng mồm nhanh nhẹn, nói dễ nghe lắm.
Giọng the thé hỏi:
- Đầu lĩnh bia chữ Ất ở đâu?
- Tiểu nhân có mặt!
Giọng nói từ một người thô kệch phát ra vang dội.
Mặt em bé nói:
- Đầu lĩnh chữ Canh nói vô cùng cảm kích đại ân đại đức của ta, ngươi nghĩ hắn nói thật hay nói dối?
- Là nói dối!
Đùa lĩnh bia chữ Ất không chút do dự nói:
- Người này bụng dạ khó lường, mưu đồ bí mật tạo phản, muốn mưu hại Quỷ Vương, lại muốn khống chế đảo này, tự lập làm vương!
Gã vừa lên tiếng, tất cả mọi người dưới đài đều biến sắc, gã đầu lĩnh bia chữ Canh vội kêu lên:
- Quỷ Vương, hắn…hắn ngậm máu phun người, tiểu nhân trung thành và tận tâm với Quỷ Vương, tuyệt đối không dám hai lòng, cầu xin Quỷ Vương minh xét!
Mặt Em Bé thản nhiên nói:
- Ta sẽ không xử oan người tốt. Bia chữ Ất phụ trách sổ sách, bia chữ Canh các ngươi phụ trách vận chuyển hàng hóa, bởi vậy thường ngày các ngươi giao thiệp nhiều với nhau.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp tục nói:
- Sổ sách còn đó, chuyện trắng đen, phải trái cũng sẽ rõ ràng thôi.
Lúc này từ dưới đài có người đi lên, tay cầm sổ sách, trình cho Mặt Em Bé, Mặt Em Bé nhận lấy, lật lật rồi nói:
- Số sách ở đây rồi. Tháng 1 năm nay, thuyền hàng cặp bờ, sổ sách ghi lại, tổng cộng có hai trăm sáu mươi tư rương hàng hóa rời thuyền, nhưng nhập kho chỉ có hai trăm sáu mươi hai rương, thiếu hai rương. Sáng hôm nay, thuyền hàng đến, tổng cộng là hai trăm hai mươi hai rương, nhưng trên thực tế nhập kho thiếu hai rương, trước sau cộng lại, thiếu mất bốn rương, ta nói không sai chứ?
Gã đầu lĩnh bia chữ Ất nói:
- Quỷ Vương biết rõ mọi việc, tuyệt đối không sai.
- Thế thì lạ thật!
Mặt Em Bé ném trả sổ sách cho đầu lĩnh bia chữ Ất:
- Không biết vì sao thiếu đi bốn rương hàng, vậy thì chúng đi về đâu?
Từ trên cao, y nhìn xuống đầu lĩnh bia chữ Canh:
- Ngươi nói xem, vậy rốt cuộc hiện giờ bốn rương hàng hóa giấu ở đâu?
- Tiểu nhân…tiểu nhân không biết!
Giọng của đầu lĩnh bia chữ Canh đã bắt đầu chột dạ.
- Ngươi phụ trách vận chuyển hàng hóa, trên đảo có tổng cộng tám đội, người của đội bia chữ Canh ít nhất, hơn nữa đều rất khỏe mạnh.
Mặt Em Bé than thở:
- Hàng hóa lên bờ, người khác không biết đi về đâu, nhưng ngươi phải biết, nếu ngươi vẫn nói không biết, là sỉ nhục trí tuệ của ta rồi!
Từ xa, Tề Ninh nhìn thấy gã đầu lĩnh bia chữ Canh lui về phía sau mấy bước, người phía sau lưng gã, ít nhất cũng có bốn, năm mươi người.
- Ngươi đã không muốn nói, ta chỉ có thể để người khác nói thay ngươi.
Mặt Em Bé lạnh nhạt nói:
- Đầu lĩnh bia chữ Ất, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Bẩm Quỷ Vương, mấy năm nay, vì bia chữ Ất và bia chữ Canh hợp tác khá nhiều, cho nên tiểu nhân càng có nhiều tiếp xúc với đầu lĩnh bia chữ Canh.
Đùa lĩnh bia chữ Ất nói:
- Bắt đầu từ năm ngoái, hắn cố ý tiếp cận nhiều hơn với tiểu nhân, lúc không có ai, còn xưng huynh gọi đệ với tiểu nhân. Hơn nữa, hắn thường xuyên nói những lời đại nghịch bất đạo, tiểu nhân muốn biết rốt cuộc hắn định làm gì, cho nên vẫn hùa theo hắn. Cuối năm ngoái, hắn lén lút tìm gặp tiểu nhân, hỏi tiểu nhân có muốn chiếm đảo không. Tiểu nhân thất kinh, hắn nói thay vì bị người khác điều khiển. chi bằng chiếm đảo làm vua một cõi, sống một cách tiêu dao tự tại.
- Ngươi…ngươi nói bậy, ngậm máu phun người!
Gã đầu lĩnh bia chữ Canh tức giận quát lên.
Đầu lĩnh bia chữ Ất hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục nói:
- Hắn nói, chỉ cần có thể giết chết Quỷ Vương, khống chế được hòn đảo này, đợi khi thuyền hàng đến nơi, có thể đoạt thuyền hàng, như vậy không những có được đảo này, mà còn có thuyền hàng trong tay, đủ có thể làm vua một cõi.
- Giết ta?
Mặt Em Bé cười the thé, nghe rất quái dị:
- Hắn muốn giết ta?
- Đúng vậy!
Đầu lĩnh bia chữ Ất nói:
- Quỷ Vương càng ngày càng tín nhiệm hắn, hắn đã không báo đáp, mà còn muốn giết hại Quỷ Vương.
- Ngươi nói như vậy ta không tin.
Mặt Em Bé lắc đầu nói:
- Chỉ một mình hắn, làm sao có thể giết ta?
Đầu lĩnh bia chữ Ất nói:
- Hắn cầm đầu bia chữ Canh hơn hai năm, trong số thuộc hạ có nhiều người thân tín, những người này bị hắn mê hoặc, cũng bằng lòng hành động cùng với hắn. Kế hoạch của người này, là tìm thời cơ, tập hợp người của hai đội bia chữ Ất và bia chữ Canh, cùng nhau làm loạn, giết chết Quỷ Vương!
Liếc nhìn đầu lĩnh bia chữ Canh dưới đài, gã lại nói tiếp:
- Chỉ cần người của hai đội này ra tay, những đội khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí cũng sẽ có người tham gia hành động với chúng.
Mắt Em Bé cười quái dị, nói:
- Người thân tín của hắn là ai? Ngươi cũng biết chứ?
- Tiểu nhân thường ngày quan sát kỹ lưỡng, xác định có ít nhất tám người nhất định sẽ cùng hắn làm loạn.
Đầu lĩnh bia chữ Ất lấy từ trong lòng một quyển sổ, tới gần Mặt Em Bé:
- Tiểu nhân đã ghi lại tên của bọn chúng, xin Quỷ Vương xem qua.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra hôm nay tập hợp, là vì đầu lĩnh bia chữ Canh muốn làm phản. Trước đó, đầu lĩnh bia chữ Canh và và đầu lĩnh bia chữ Ất hẹn nhau, liên kết hai đội diệt trừ Quỷ Vương, sau đó khống chế đảo Hải Phượng, nhưng đầu lĩnh bia chữ Ất lại vạch trần tất cả kế hoạch của đầu lĩnh bia chữ Can. Hắn biết, hôm nay kết cục của đầu lĩnh bia chữ Canh sẽ vô cùng thê thảm.
Đầu lĩnh bia chữ Ất đi tới bên cạnh Mặt Em Bé, mở sổ ra, rồi đột nhiên, đầu lĩnh bia chữ Ất rút ra một thanh chủy thủ từ trong cuốn sổ, đột ngột đâm về phía Mặt Em Bé.
Rõ ràng là đầu lĩnh bia chữ Ất có chút võ công, ra tay rất nhanh, hơn nữa nhằm vào vị trí chí mạng của Quỷ Vương.
Đầu lĩnh bia chữ Ất đột nhiên xuất thủ đối với Quỷ Vương, tất cả mọi người đều thất kinh, không sao tưởng tượng nổi.
Thanh chủy thủ mỏng mà sắc bén, khi xuất thủ vô cùng đột ngột, ngay cả Tề Ninh cũng không ngờ đầu lĩnh bia chữ Ất sẽ ra tay như vậy. Hơn nữa, hiển nhiên là đầu lĩnh bia chữ Ất đã tính toán kỹ khoảng cách ra tay, sau khi lấy được sự tin tưởng của Quỷ Vương, cố ý tiếp cận y, đột nhiên ra tay ở khoảng cách rất gần.
Trước đó vẻ mặt đầy sợ hãi, lúc này trong đôi mắt của đầu lĩnh bia chữ Canh cũng lộ vẻ hưng phấn.
Những chuyện xảy ra trước đó, đương nhiên đều là nằm trong kế hoạch của hai người.
Trong khoảnh khắc ra tay, mặt đầu lĩnh bia chữ Ất lộ ra vẻ dữ tợn, với khoảng cách này, gã đã lén luyện tập hơn nghìn lần, quen tay quen việc. Đối với gã, lúc này ra tay, hầu như là theo quán tính, bất luận là về sức mạnh hay tốc độ đều đạt tới trạng thái tốt nhất, gã tin tưởng tuyệt đối không có khả năng thất bại.
Quỷ Vương không hề nhúc nhích!
Dường như y hoàn toàn không có phản ứng, chỉ trong khoảnh khắc đó, mũi chủy thủ đã đâm tới cổ họng của Quỷ Vương.
Tốc độ của đầu lĩnh bia chữ Ất tuy nhanh, nhưng Tề Ninh vẫn nhìn thấy rõ ràng. Hắn thấy đầu lĩnh bia chữ Ất xuất thủ, cũng thấy mũi chủy thủ đâm vào cổ họng Quỷ Vương, nhưng lưỡi chủy thủ không thể đâm thủng cổ họng của Quỷ Vương được.
Dưới đài có người kinh hô, đầu lĩnh bia chữ Ất tự cho là mình đắc thủ, nhưng lại phát hiện thanh chủy thủ trong tay dường như đâm vào tường đồng vách sắt, không thể tiến tới nửa phân.
Con ngươi đầu lĩnh bia chữ Ất co rút lại, Quỷ Vương vẫn đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt sau mặt nạ như mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào mắt đầu lĩnh bia chữ Ất, thản nhiên nói:
- Thì ra là ngươi muốn giết ta!
Cổ họng của Quỷ Vương, dĩ nhiên là không thể đâm thủng!
Tề Ninh nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng hơi giật mình. Trong nháy mắt, hắn đã hiểu, Quỷ Vương có vóc người thấp bé, nhưng lại là một cao thủ võ công cao cường, cổ họng không thể đâm thủng. Có thể thấy được, người này luyện một loại công phu Kim Chung Tráo, thân thể đao thương bất nhập.
Hắn không biết chỉ có cổ họng của Quỷ Vương không thể bị đâm thủng, hay là cả người y cũng đều là tường đồng vách sắt, nhưng dù sao thì chỉ trong thoáng chốc đó, toàn bộ kế hoạch ám sát của đầu lĩnh bia chữ Ất đã hoàn toàn thất bại rồi.
Đầu lĩnh bia chữ Ất có chút không cam lòng, gã cố đâm mạnh tới trước, nhưng Quỷ Vương vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ phía sau Quỷ Vương chợt lóe lên, Tề Ninh cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là người đeo mặt nạ gầy ốm chiếc mặt trên mặt người này rất dữ tợn và đáng sợ, giống như ác quỷ.
Tốc độ của người mang mặt quỷ này cực nhanh, khi lao tới bên cạnh đầu lĩnh bia chữ Ất, đột nhiên đánh ra, đầu lĩnh bia chữ Ất dưới đài kêu lên:
- Coi chừng!
Nhưng tốc độ của người đeo mặt quỷ này quá nhanh, khi lao tới bên cạnh đầu lĩnh bia chữ Ất, tay phải liền vung chưởng đánh ra, tuy đầu lĩnh bia chữ Canh đã nhắc nhở nhưng vẫn không kịp, một chưởng của người mặt quỷ đánh trúng người đầu lĩnh bia chữ Ất, cả người gã như chiếc diều đứt dây bay ra ngoài, nặng nề rơi trên đài, thân thể giãy dụa, nhưng không kêu được một tiếng.
Hai mắt sáng như đuốc, Tề Ninh nhìn thấy rất rõ ràng, tốc độ của người mặt quỷ kia rất nhanh, nhưng khi xuất thủ, lại có phần thiếu linh hoạt, dường như chiêu thức đó luyện cũng chưa thuần thục.
Một chiêu đắc thủ, người mặt quỷ kia liền thu tay lại, xoay người đi tới phía sau Quỷ Vương. Tề Ninh nhìn bóng lưng của người mặt quỷ kia, đột nhiên thầm chấn động, vì bóng lưng kia rất quen thuộc!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, người mặt quỷ đã quay lại chỗ cũ. Từ xa, Tề Ninh chăm chú nhìn kỹ người đeo mặt nạ quỷ hung ác kia. Người nọ mặc trường sam, trong lúc nhất thời hắn cũng không nhận ra, rốt cuộc là ai. Tuy nhiên bóng lưng quen thuộc vừa rồi, khiến hắn suy nghĩ. Hắn tin rằng mình đã nhìn thấy bóng lưng kia ở một nơi nào đó, nhưng không biết vì sao, lúc này nghĩ mãi cũng không nhớ được là đã gặp ở nơi nào.
Đầu lĩnh bia chữ Ất rơi xuống đất không dậy nổi, đầu lĩnh bia chữ Canh lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, động thủ!
Gã lập tức xông lên đài, phái sau gã có vài người lao theo. Ánh mắt như dao, Quỷ Vương liếc xuống, lạnh lùng quát:
- Ai dám?
Giọng nói của y không lớn, nhưng có khí thế không giận mà uy.
Vài người đã lao tới, nhưng vừa nghe tiếng quát của Quỷ Vương, liền dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau, rồi lập tức lui về phía sau.
- Một thằng hề nhảy nhót, cũng dám đối nghịch với ta?
Quỷ Vương cất tiếng cười quái dị:
- Chỉ có điều, trước đây ta đã coi thường các ngươi rồi, các ngươi cũng không ngu xuẩn như ta nghĩ.
Liếc nhìn đầu lĩnh bia chữ Ất đang giãy dụa không đứng dậy nổi, y thản nhiên nói:
- Lần này mưu phản, chủ mưu là ngươi, đầu lĩnh bia chữ Canh bất quá chỉ là quân cờ của ngươi mà thôi, ta không nói sai chứ?
Ánh mắt đầu lĩnh bia chữ Ất trần ngập sợ hãi, mặt mày trắng bệch, môi mấp máy, nhưng cũng không dám lên tiếng.
- Ngươi mật báo cho ta, có người muốn làm loạn, chính là muốn ta triệu tập mọi người tới đây.
Quỷ Vương chậm rãi nói:
- Chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể tập hợp mọi người làm loạn. Ngươi vạch trần đầu lĩnh bia chữ Canh mưu phản, đơn giản là muốn ta tín nhiệm ngươi, để ta nghĩ rằng đầu lĩnh bia chữ Canh mới là chủ mưu, mà người có thể nhân cơ hội tiếp cận ta, thừa lúc ta không phòng bị đối với ngươi, đột nhiên xuất thủ!
Y giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ tay:
- Không tệ, không tệ, ít ra ngươi cũng có chút đầu óc.
Đầu lĩnh bia chữ Ất biết tình thế không còn cứu vãn được nữa, nhưng vẫn cố gắng thực hiện một nỗ lực cuối cùng, nói:
- Ngươi…ngươi gạt chúng ta lên đảo, coi như giam chúng ta trên đảo, quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, vì sao chúng ta phải nghe theo sự bài bố của ngươi?
Gã giơ tay chỉ xuống người dưới đài:
- Ngươi biết rõ trên đảo đều là nam nhân, không thể thiếu nữ nhân, cố ý đưa nữ nhân lên đảo, tiền công của những người này, mỗi tháng năm lượng bạc, ngươi hỏi bọn họ xem, có mấy người còn để dành được bạc?
- Nói như vậy, ngươi cho rằng ta đưa nữ nhân tới là sai?
- Ngươi không hề có lòng tốt, chúng ta trốn trong hang động, dở người dở quỷ, vất vả kiếm bạc, để rồi đều ném lên bụng những nữ nhân kia, rốt cuộc cũng rơi vào túi tiền của các ngươi!
Đầu lĩnh bia chữ Ất tức giận nói:
- Bọn ta chỉ là công cụ, những nữ nhân kia cũng chỉ là công cụ của ngươi, ngươi chưa từng quan tâm tới sự sống chết của bọn ta. Dưới khe núi kia, hàng năm đã chồng chất bao nhiêu thi thể, ngươi rõ ràng hơn ai hết. Hừ, năm năm qua đi, chúng ta vẫn hai bàn tay trắng, đã như vậy, không bằng giết ngươi, chia bạc để mọi người đường ai nấy đi!
Gã nói một hơi, lời lẽ cũng khá gây kích động, dưới đài vốn im lặng không một tiếng động, lập tức nổi lên tiếng ồn ào.
Quỷ Vương vẫn cười lạnh, ánh mắt quét qua, đột nhiên chỉ một người phía sau đầu lĩnh bia chữ Canh, thản nhiên nói:
- Ngươi lên đây!
Tên lâu la lúc nãy suýt xông lên, bây giờ thấy Quỷ Vương chỉ vào mình, cả người liền mềm nhũn, nhìn hai bên một chút, cuối cùng đi từng bước một leo lên cầu thang, mất cả buổi mới lên được trên đài. Gã đi tới trước mặt Quỷ Vương, đột nhiên quỳ mọp xuống đất, muốn nói gì đó, nhưng không thể nói nên lời.
- Ta biết hiện giờ ngươi rất sợ.
Quỷ Vương than thở:
- Ngươi theo bọn họ làm loạn, muốn mưu hại ta, nếu ta không trừng phạt nghiêm khắc, làm sao những người khác tâm phục ta được?
Tên lâu la không nói được tiếng nào, chỉ liên tục dập đầu thật mạnh xuống đất, máu trên trán chảy ròng, cũng mặc kệ, thật ra thì nỗi sợ hãi tới tận xương tủy, đã khiến gã không còn biết đau đớn là gì nữa.
- Ta cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội!
Quỷ Vương nói:
- Ngươi tới nhặt chủy thủ của hắn lên, nếu trong vòng thời gian tàn một nén hương, ngươi cắt bỏ hết tứ chi của hắn, ta sẽ tha cho ngươi lần này.
Tên lâu la ngẩn ra, Quỷ Vương chắp hai tay sau lưng, hướng về phía đầu lĩnh bia chữ Ất, trề môi, cười một cách quái dị:
- Một nén nhang thời gian, bắt đầu tính từ lúc này. Nếu vượt quá thời gian, thì cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!
Đầu lĩnh bia chữ Ất lộ vẻ kinh hãi, tên lâu la ngẩn ra trong chốc lát, chợt nghe một giọng nói từ phía sau lưng Quỷ Vương:
- Thời gian không đợi người, Quỷ Vương cho ngươi cơ hội, ngươi đừng bỏ qua.
Giọng nói này đối với người khác, cũng không có gì đặc biệt, nhưng vừa lọt vào tai Tề Ninh, lại giống như sét đánh ngang tai, ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía người kia.
Người đó chính là tên còn lại cùng xuất hiện với Quỷ Vương. Người này thân hình cao lớn, vạm vỡ, thân mặc trường sam được may rất vừa vặn, thoạt trông rất có khí chất, y đeo một chiếc mặt nạ hiền hậu tươi cười giống như một vị Phật cười vậy.
Bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt như thế nào, người khác cũng không biết, nhưng Tề Ninh có thể tưởng tượng ra được. Hắn tin rằng phán đoán của mình không lầm, giọng nói của người này, hắn vẫn nhớ rất rõ, lúc nghe y nói câu đầu tiên, trong đầu hắn lập tức nghĩ tới một người.
Lục Thương Hạc!
Trang chủ Ảnh Hạc sơn trang Lục Thương Hạc, đã từng kết làm huynh đệ kim lan với bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh.
Tề Ninh hoàn toàn không ngờ tới, trên hòn đảo trơ trọi này ở Đông Hải, lại gặp được Lục Thương Hạc.
Lục Thương Hạc uy danh hiển hách một thời ở Tây Xuyên, trong trận Thần Hầu phủ suất lĩnh tám bang mười sáu phái đánh lên Triêu Vụ lĩnh, Lục Thương Hạc lập được công lao, trở thành đệ nhất công thần trong trận chiến đó.
Người này bề ngoài độ lượng nhân nghĩa, nhưng tính tình đê tiện tàn nhẫn, để khống chế Cái Bang, đã từng cấu kết với Bạch Hổ làm chuyện xấu, thậm chí sắp đặt bẫy rập hại Hướng Bách Ảnh, ngày đó, nếu mình không đứng ra, Hướng Bách Ảnh đã chết dưới tay người này.
Ở đại hội Thanh Mộc của Cái Bang, Lục Thương Hạc lộ bộ mặt thật, liên thủ với Bạch Hổ muốn đoạt chức bang chủ Cái Bang, nhưng thất bại trong gang tấc, Bạch Hổ chết, Lục Thương Hạc cũng bị Cái Bang giam cầm.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, khi đệ tử Cái Bang tập hợp trong Cổ Long, Lục Thương Hạc được canh giữ nghiêm mật như vậy, lại được người cứu, từ đó không còn tin tức, Cái Bang và Thần Hầu phủ vẫn truy tầm tung tích của y, nhưng không được.
Ai ngờ, Lục Thương Hạc lại trốn trên một hòn đảo giữa Đông Hải này.
Ý nghĩ trong đầu Tề Ninh xoay như chong chóng, dựa vào giọng nói, hắn phán đoán người này là Lục Thương Hạc, hơn nữa vì vậy mà quan sát vóc người của người này. Về thân hình, người này quả thật giống hệt vị trang chủ Ảnh Hạc sơn trang, từ thân hình và giọng nói, có thể xác định người này chính là Lục Thương Hạc, chỉ có điều, người này đeo mặt nạ, không thể nhìn khuôn mặt để xác định.
Nếu như người này quả thật là Lục Thương Hạc, như vậy bí mật được phát hiện trên hòn đảo này, thực sự rất kinh người.
Tề Ninh kết luận, đảo Hải Phượng nhất định có liên quan tới Giang gia Đông Hải, gần đây có không ít nữ nhân Nam Dương, có thể chứng minh đảo này và Giang gia Đông Hải chắc chắn có quan hệ.
Rất nhiều lâu la ở đây, cũng do người Đông Tề đưa tới, lúc trước Tề Ninh đã từng nghĩ, Giang gia Đông Hải có dính dáng tới người Đông Tề, bây giờ Lục Thương Hạc lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến Tề Ninh càng nghĩ rằng, phía sau chuyện này, là một tấm mạng nhện khổng lồ vô hình, đan chéo nhau một cách phức tạp, nhưng tràn ngập âm mưu.
Giang gia Đông Hải, người Đông Tề, Lục Thương Hải, những người này rõ ràng là những con nhện trên mạng nhện kia, bọn họ lén cấu kết, thành lập một nơi bí ẩn trên hòn đảo này, rốt cuộc là có âm mưu quỷ kế gì?