Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1419: Chuyện đêm rừng cổ
Không Tàng đại sư kể một câu chuyện, thậm chí là một câu chuyện cổ tích.
Nhưng Tề Ninh lại biết, vị cao tăng này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu chuyện bình thường. Hắn nhìn khuôn mặt hiền hòa của Không Tàng đại sư, hỏi:
- Ưng nhỏ mà đại sư nói, không biết là ai?
Không Tàng đại sư mỉm cười nói:
- Vương gia, muốn leo lên đỉnh cao, trước giờ đều không phải chuyện dễ dàng, chắc chắn phải trải qua rèn luyện rất nhiều.
Lão đưa tay cầm một ấm nhỏ trên bàn, rót một chén trà, đưa tới mới nói:
- Ngài kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, nhiều lần lập kỳ công, hiện giờ đã là Vương tước Sở quốc cao quý. Mặc dù con đường đi qua long đong, nhưng cuối cùng không phải kết quả xấu gì. Cũng không biết Vương gia mừng hay lo đối với tình cảnh trước mắt?
Tề Ninh khẽ giật mình, hơi trầm ngâm mới nói:
- Chưa nói tới vui hay lo, chỉ là cố sức mà sống thôi.
- Vậy ngài có quyến luyến đối với cuộc sống hiện giờ?
Không Tàng đại sư hỏi:
- Nếu như có một ngày, hết thảy những gì ngài có đều biến mất, cho dù là quan tước hay thân bằng bạn cũ, còn có gia quyến của ngài, những thứ này sẽ không còn thuộc về ngài nữa, ngài có chấp nhận hay không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Không thể nào chấp nhận được, hiện giờ ta cố gắng làm ra hết thảy, đều muốn chuyện trở nên tốt đẹp hơn.
- Mời dùng trà!
Không Tàng đại sư giơ tay lên nói:
- Đây là trà xanh, ngưng thần tĩnh khí, có chỗ tốt cho cơ thể.
Tề Ninh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, lúc này mới buông xuống, gật đầu nói:
- Là trà ngon!
- Vương gia muốn bảo vệ tất cả những gì có được hiện giờ, thậm chí muốn tất cả trở nên tốt đẹp hơn, đó đương nhiên là chuyện tốt.
Không Tàng đại sư nói:
- Hôm nay Vương gia lên núi là muốn hỏi ra chuyện mười tám năm trước.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Không sai. Không biết đại sư có biết hay không, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành hiện giờ có rất nhiều lời đồn đại, đều nói ta không phải huyết mạch Tề gia.
- Vậy trong lòng Vương gia cảm thấy mình là ai?
Tề Ninh cau mày nói:
- Ta là Nghĩa Hằng Vương Đại Sở, truyền thừa huyết mạch Cẩm Y Tề gia!
- Vương gia đã nghĩ như vậy, cần gì quan tâm lời nói của người khác?
Không Tàng đại sư thở dài:
- Chuyện xảy ra năm đó, đã qua rồi, Vương gia đi con đường tương lai, cần gì mê hoặc bởi quá khứ?
- Đại sư, không biết Phật pháp này từ đâu mà đến?
Tề Ninh bỗng nhiên cười hỏi.
Không Tàng đại sư cũng nở nụ cười nói:
- Ý của Vương gia là nói, vạn vật trong thế gian, đều có duyên tới. Phật pháp bắt nguồn từ Thiên Trúc, mà Vương gia cũng muốn biết rõ ràng mình rốt cuộc tới từ đâu.
- Không sai.
Không Tàng đại sư cúi đầu trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói:
- Mười tám năm trước, lệnh tôn đang ở tiền tuyến, lệnh đường thì mang thai trong người, sắp sinh hạ Lân nhi. Hôm đó Thái phu nhân phái người đưa tới một phong thư… !
Nói tới đây, lão lấy một phong thư đã ngả vàng từ trong tay áo đưa qua. Tề Ninh lập tức nhận lấy bằng hai tay, nhìn Không Tàng đại sư. Không Tàng đại sư mỉm cười khẽ gật đầu. Lúc này Tề Ninh mới lấy giấy viết thư từ bên trong ra, xem kỹ cau mày nói:
- Trong thư nói gia mẫu sắp sinh, lại có tà ma xâm lấn, cần cao tăng hộ pháp. Đại sư, tà ma này là chỉ ai?
- Năm đó bần tăng nhìn thấy phong thư này, biết không phải vạn bất đắc dĩ, Thái phu nhân sẽ không phái người gửi phong thư này tới.
Không Tàng đại sư nói:
- Lúc Thái phu nhân còn trẻ, đã lễ kính Phật pháp, trong lòng có thiện niệm. Hàng năm quý phủ đều hiến bạc hương hỏa, cho nên bần tăng phái Tịnh Trần sư đệ, mang theo sáu tăng chúng trong chùa tới hộ pháp, chỉ hi vọng Lân nhi có thể sinh ra thuận lợi.
Tề Ninh không nói gì, chỉ nhìn Không Tàng đại sư.
- Thái phu nhân nói cũng không sai.
Không Tàng đại sư nói:
- Đêm hôm ấy lệnh đường sinh sản, tà ma quả nhiên đã tới, ý muốn cướp đoạt Lân nhi. Tịnh Trần sư đệ dẫn người đánh lui tà ma, chẳng qua… Võ công của tà ma cao minh, cuối cùng bị hắn cướp đi một đứa trẻ.
Tề Ninh run lên, lập tức hỏi:
- Đại sư, có phải năm đó gia mẫu sinh hai đứa trẻ?
Không Tàng đại sư gật đầu nói:
- Đúng vậy, một mẹ hai con. Sau khi hai đứa trẻ sinh ra, tà ma liền xâm nhập, một đứa trẻ trong đó bị cướp đi. Tà ma kia thần thông quảng đại, chẳng những cướp Lân nhi đi, lại thuận lợi rời khỏi thành. Từ đó về sau, không có người nào biết được tung tích của đứa trẻ kia.
Tề Ninh hít sâu một hơi.
Lúc trước hắn phán đoán rất có thể Liễu Tố Y sinh đôi, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh phỏng đoán của mình, lúc này hắn rốt cuộc đạt được xác nhận từ miệng Không Tàng đại sư.
Như vậy, Tiểu Điêu Nhi và Thế tử Cẩm Y hình dạng giống nhau, bao gồm cả ấn ký giống nhau, điều này dễ giải thích.
Dựa theo lời Không Tàng đại sư nói, tà ma trong miệng lão năm đó quả thực cướp đi một đứa trẻ, đứa trẻ kia chính là Tiểu Điêu Nhi nhục thân của mình.
Tề Ninh nhớ kỹ Tiểu Điêu Nhi từng nói, ban đầu lúc Tiểu Điêu Nhi được Thổ lão cha phát hiện là ở trong một rừng cây, nam tử cầm kiếm lúc đó không rõ sống chết. Thổ lão cha cứu Tiểu Điêu Nhi, sau đó trở về rừng cây, nam tử cầm kiếm đã không còn bóng dáng.
Từ đó Tiểu Điêu Nhi sinh sống ở tầng dưới chót trong dân gian, thời điểm chiến loạn, hắn lang bạt kỳ hồ.
Nếu như dựa theo cách nói của Không Tàng đại sư, tà ma trong miệng lão có phải nam tử cầm kiếm hay không?
Nam tử cầm kiếm xâm nhập phủ Cẩm Y Hầu thủ vệ sâm nghiêm, thậm chí cướp đi một đứa trẻ, sau đó còn có thể thoát khỏi kinh thành Kiến Nghiệp, đây quả nhiên không phải người bình thường.
- Đêm hôm đó, Tề phu nhân đã qua đời.
Không Tàng chậm rãi nói:
- Võ công tà ma kia cao cường, không có tung tích. Để tránh người này đi mà quay về, trở lại phủ Cẩm Y Hầu trả thù, bần tăng phái hai tên tăng chúng tới Hầu phủ, được sự cho phép của Thái phu nhân, ẩn giấu trong phủ bảo vệ.
- Bảo vệ ai?
Tề Ninh lập tức nói:
- Bảo vệ Thái phu nhân sao? Vì sao đại sư cảm thấy người kia đi mà quay lại, muốn gây bất lợi cho Thái phu nhân? Tà ma trong miệng đại sư, cướp đứa trẻ của Tề gia, còn muốn gây bất lợi cho Thái phu nhân, tại sao hắn lại oán hận Tề gia như thế?
Không Tàng đại sư trầm mặc không nói.
- Trong phong thư này, Thái phu nhân xưng hô trực tiếp người kia là tà ma.
Tề Ninh lắc phong thư lúc trước Thái phu nhân phái người đưa cho Không Tàng đại sư:
- Nói cách khác, trước khi người kia cướp đi đứa trẻ của Tề gia, Thái phu nhân đã cho rằng người kia là tà ma, hai bên sớm có thù oán. Cẩm Y Tề gia là một trong Tứ Đại thế tập Hầu của đế quốc, chinh chiến sa trường, đương nhiên sẽ có rất nhiều người coi Tề gia là đại thù. Nếu như Tề gia biết có kẻ thù đến hành thích, muốn bày thiên la địa võng quả thực dễ như lật bàn tay.
Hắn ngừng một chút mới nói:
- Vì sao Thái phu nhân lại muốn Đại Quang Minh Tự tới hộ pháp?
Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật. Tề Ninh tiếp tục nói:
- Hổ Thần Doanh, Kinh Đô Phủ, Thần Hầu Phủ, đều người đông thế mạnh. Tề gia mời những nha môn này điều binh hộ vệ cũng không phải việc khó. Thế nhưng theo ta được biết, lúc xảy ra chuyện năm đó, chẳng những không điều động binh mã khác, thậm chí ngay cả hộ vệ bản thân Hầu phủ cũng không tham dự trong đó. Thực sự tiếp xúc với người gọi là tà ma kia chỉ có các vị cao tằng của Đại Quang Minh Tự, đây là một chuyện rất kỳ quặc.
Đường đường phủ Cẩm Y Hầu, trong thời điểm nguy nan lại nghĩ tới Đại Quang Minh Tự, thực sự không thể tưởng tượng được.
Chung quanh nhà gỗ vang lên tiếng sàn sạt, đó là tiếng gió đêm thổi qua lay động rừng cây.
- Ta nghĩ mãi, có lẽ chỉ có một lời có thể giải thích được.
Tề Ninh thở dài:
- Chuyện kia rất bí ẩn, hoặc là nói, Thái phu nhân muốn chuyện đó trở nên bí ẩn. Không điều động binh mã khác, thậm chí ngay cả hộ Hầu phủ cũng không được tham dự vào, chỉ vì Thái phu nhân không muốn những người này biết chân tướng câu chuyện. Cho nên Thái phu nhân mới có thể mời cao tăng Đại Quang Minh Tự ra tay một cách khó hiểu, bởi vì theo Thái phu nhân, người xuất gia luôn có thể giữ được bí mật.
Không Tàng đại sư chăm chú nhìn Tề Ninh, vẫn không nói chuyện.
- Người kia muốn vào phủ hành hung lúc gia mẫu sinh sản, đương nhiên không có khả năng thông báo Hầu phủ trước, điều này chỉ có thể gia tăng độ khó cho việc hắn làm, hắn có ngu xuẩn cũng không có chuyện báo trước.
Ánh mắt Tề Ninh sắc bén:
- Nhưng trong phong thư mà Thái phu nhân đưa tới, đã chứng minh Thái phu nhân tin chắc người kia sẽ xuất hiện vào lúc đó. Vì sao Thái phu nhân chắc chắn như thế? Lai lịch và thủ đoạn của người kia, chắc chắn Thái phu nhân hết sức quen thuộc. Bà ta mời cao tăng Đại Quang Minh Tự vào phủ, trên thực tế chính là vì bắt được tà ma trong miệng bà ta.
Hắn nâng chén trà lên uống một hớp, đặt xuống tiếp tục nói:
- Thế nhưng trong này có một vấn đề cực kỳ mấu chốt, đó chính là lúc tà ma xuất hiện. Vì sao người kia sớm không đi muộn không đi, lại chạy tới lúc gia mẫu sinh sản? Tại sao người kia lại xác định đêm đó gia mẫu nhất định sẽ sinh sản?
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Không Tàng đại sư:
- Nếu để ta nói ra đạo lý, ta chỉ có thể nói tà ma kia vẫn luôn chú ý thai kỳ, Thái phu nhân cũng hiểu được người kia đến vì đứa trẻ.
Không Tàng đại sư lại niệm Phật. Tề Ninh cười nhạt một tiếng:
- Cho nên ta muốn hỏi Đại sư, người kia và gia mẫu rốt cuộc có quan hệ thế nào? Lời đồn đại chợ búa, ta không phải huyết mạch Tề gia, điều này đương nhiên không có lửa thì sao có khói.
- Vương gia thực sự muốn biết chân tướng sao?
- Lời đồn đại ở kinh thành, đến từ Tiêu Thiệu Tông.
Tề Ninh nói:
- Chuyện năm đó cực kỳ bí ẩn, dù cho có người hoài nghi trong này có quỳ quặc, nhưng chân tướng câu chuyện, người trong thiên hạ biết được chỉ như lông phượng râu rồng. Tiêu Thiệu Tông biết được từ đâu ta không phải huyết mạch Tề gia? Một khi chuyện này là thật, chắc chắn là đả kích rất lớn đối với danh dự của Tề gia, cho nên Thái phu nhân tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Như vậy… phía đại sư có nói qua với người khác hay không?
Không Tàng đại sư thở dài nói:
- Lão phu tử, câu hỏi của Vương gia hùng hổ dọa người, bần tăng gần như không chống đỡ được, ngài cũng không nên tránh bên ngoài thoải mái.
Tề Ninh run lên, trong phòng này chỉ có hắn và Không Tàng đại sư. Câu này của Không Tàng đại sư rõ ràng nói với người thứ ba, lại xưng hô người kia là Lão phu tử, quả thực khiến Tề Ninh lấy làm kinh hãi. Hắn nhìn chung quanh một chút, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân. Hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy một người chậm rãi bước vào từ bên ngoài. Người kia mặc áo xanh, vóc người cao gầy, lúc đi đường bước chân nhẹ nhàng. Nếu không phải lực nghe của Tề Ninh kinh người, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của lão.
Đại Quang Minh Tự là trọng địa Phật gia, lúc này đã sớm đóng cửa từ chối tiếp khách, khách hành hương không có khả năng lưu lại trên núi vào lúc này. Huống chi căn nhà lẻ loi trong rừng cổ này là nơi đặc biệt, khách hành hương bình thường căn bản không có khả năng tới nơi này.
Dưới ánh đèn, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người kia, Tề Ninh hãi nhiên biến sắc, thình lình đứng dậy, vẻ mặt không dám tin, thất thanh nói:
- Trác… Trác tiên sinh!
Người tiến vào từ ngoài cửa lại là Trác Thanh Dương rõ ràng đã mất tích từ lâu.
Trác Thanh Dương chính là nha nho nổi tiếng Sở quốc, có được uy vọng không gì sánh kịp trong lòng đám sĩ tử Sở quốc. Một tay lão sáng lập thư viện Quỳnh Lâm, còn phá vỡ truyền thống nữ tử không thể đi học, có thể nói long trời lở đất.
Nếu là bất kỳ người nào khác đều tuyệt đối không thể sáng tạo thư viện Quỳnh Lâm, thế gian này cũng chỉ Trác Thanh Dương có thể làm được chuyện không thể tưởng tượng này.
Thư viện Quỳnh Lâm từng hưng thịnh nhất thời, tồn tại hơn mười năm.
Sự tồn tại của thư viện Quỳnh Lâm vốn trái với truyền thống, cho nên vẫn luôn nằm trong hoàn cảnh khó khăn, cũng chỉ có Trác Thanh Dương giữ gìn, thư viện mới có thể tồn tại được.
Sau khi Trác Thanh Dương mất tích, thư viện Quỳnh Lâm cũng nhanh chóng đóng cửa, đến giờ vẫn cửa sâng vắng vẻ.
Đêm đó Trác Thanh Dương bị một đám người đánh giết. Lúc Tề Ninh tìm tới lão, lão đã bị trọng thương. Chờ khi Tề Ninh tìm được thuốc chữa thương cho Trác Thanh Dương, lúc quay đầu lại Trác Thanh Dương đã mất đi tung tích. Từ đó về sau, vị Thái Sơn Bắc Đẩu giới văn đàn này không còn tin tức.
Thần Hầu Phủ cũng âm thầm điều tra việc này, từ đầu đến cuối không hề có kết quả.
Quyển trục Địa Tạng khiến Tề Ninh cảm thấy tràn ngập nghi vẫn, cũng đạt được từ sau tấm biển thư viện do sự chỉ điểm của Trác Thanh Dương. Quyển trục kia tràn ngập bí ẩn, Trác Thanh Dương đương nhiên cũng tràn ngập bí ẩn.
Trước đêm hôm đó, Tề Ninh chỉ cho rằng Trác Thanh Dương là một đời đại nho. Thế nhưng từ sau đêm đó, hắn mới biết được Trác Thanh Dương còn là một vị kiếm khách kiếm thuật cao minh. Lão có Cốt Văn Kiếm, là một trong mười đại danh kiếm thiên hạ.
Trác Thanh Dương biến mất, từng khiến Tề Ninh lo lắng trong lòng. Thậm chí hắn suy đoán Trác Thanh Dương có phải bị kẻ địch bắt đi, sống chết chưa rõ.
Thế nhưng hiện giờ Trác Thanh Dương lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, điều này khiến Tề Ninh khiếp sợ không thôi. Đối mặt với Trác Thanh Dương, nhất thời hắn không biết nên nói gì cho phải.
Trác Thanh Dương chậm rãi tiến lên, sắc mặt lão hồng nhuận, khí sắc rất tốt, xem ra thân thể cực kỳ khỏe mạnh. Khuôn mặt lão nở nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu với Tề Ninh, ôn hòa nói:
- Ta biết ngươi có rất nhiều lời muốn nói, không vội vàng, ngồi xuống từ từ nói!
Lão đưa tay ra hiệu Tề Ninh ngồi xuống. Rõ ràng chủ nhân nơi này là Không Tàng đại sư ở bên cạnh, nhưng Trác Thanh Dương lại giống như từ khách biến thành chủ.
Tề Ninh kiềm chế chấn kinh trong lòng, hơi do dự, cuối cùng ngồi xuống. Hắn vẫn ngồi đối diện Không Tàng đại sư, Trác Thanh Dương thì ngồi xuống một nơi khác.
- Trác tiên sinh, ngài... tại sao ngài lại ở nơi này?
Tề Ninh khôi phục tâm tình, cuối cùng hỏi.
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư liếc nhìn nhau, đưa tay vuốt râu nói:
- Ngươi còn nhớ được đêm đó có thích khách chui vào thư viện, lão phu bị họ gây thương tích không?
- Đương nhiên nhớ kỹ.
Tề Ninh thở dài:
- Đêm hôm đó, tiên sinh đột nhiên mất tích, không rõ tung tích, ta vẫn luôn lo lắng.
- Vậy ngươi có biết thích khách đêm đó là người nào?
Tề Ninh hơi cau mày, nghĩ tới đêm đó Giang Tùy Vân cũng xuất hiện trong thư viện, hắn hỏi ngược lại:
- Có phải người của Giang Tùy Vân? Tiên sinh có biết đêm đó Giang Tùy Vân cũng từng chui vào trong thư viện?
Trác Thanh Dương hơi gật đầu nói:
- Mục đích Giang Tùy Vân tiếp cận lão phu, lão phu hiểu rõ trong lòng. Ngay từ đầu hắn đã tới vì quyển trục Địa Tạng.
Thân thể Tần Ninh chấn động. Trác Thanh Dương đi thẳng vào vấn đề nhắc tới quyển trục Địa Tạng, không hề ẩn giấu, điều này khiến Tề Ninh hơi ngạc nhiên.
- Chẳng qua thích khách chui vào đêm đó cũng không phải Giang Tùy Vân có thể sai sử được.
Trác Thanh Dương nói:
- Giang Tùy Vân thầm có một vị sư phụ, xuất phát từ Bạch Vân Đảo Đông Hải... !
- Mạch Ảnh?
Tề Ninh thốt ra.
Trác Thanh Dương gật đầu nói:
- Không sai. Từ nhiều năm trước Tề quốc đã phòng ngừa chu đáo, vụng trộm liên hệ thế gia Đông Hải, chủ đạo việc này chính là Mạch Ảnh. Tề quốc kéo dài hơi tàn trong khe hợp giữa hai cường quốc lớn, tự biết thực lực yếu ớt, lúc nào cũng lo lắng bị diệt quốc. Cho nên họ khiến nội bộ hai nước sinh ra nội loạn, dùng chuyện này suy yếu lực lượng hai nước, thậm chí dẫn đến hai nước tự chia cắt lãnh thổ của mình, đó đương nhiên là chuyện Tề quốc tha thiết ước mơ.
- Giang Tùy Vân vào kinh làm quan, là tiên sinh tiến cử với triều đình.
Tề Ninh nói:
- Tiên sinh biết được mưu đồ của Giang Tùy Vân sau khi hắn tới kinh thành, hay là đã biết được từ trước?
Trác Thanh Dương vuốt râu cười nói:
- Thực ra mưu đồ của hắn vốn do lão phu dẫn dụ bố trí.
- Dẫn dụ?
Tề Ninh khẽ giật mình.
- Phụ tử Giang Tùy Vân biết quyển trục Địa Tạng nằm trong tay ta, chỉ vì rất nhiều năm trước ta từng nhắc tới với họ.
Trác Thanh Dương suy nghĩ, mới nói:
- Đó là chuyện mười mấy năm trước, năm đó ta tới Đông Hải một chuyến, ở tại Giang gia vài ngày, được Giang Mạn Thiên chiêu đãi nhiệt tình.
Tề Ninh đã sớm biết Trác Thanh Dương có nguồn gốc rất sâu với Giang gia Đông Hải. Lúc Giang Tùy Vân nhỏ tuổi còn được Trác Thanh Dương chỉ điểm.
- Tửu lượng của Giang Mạn Thiên rất tốt, ta ngâm thơ đấu rượu với hắn một đêm, đều say mèm.
Trác Thanh Dương nói:
- Cũng chính vào đêm đó, ta nói ra chuyện quyển trục Địa Tạng.
Tề Ninh nhìn Không Tàng đại sư một chút, thấy Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh.
- Cho nên khi Mạch Ảnh biết được quyển trục Địa Tạng nằm trong tay ta từ trong miệng họ, chắc chắn sẽ nghĩ hết thảy biện pháp cướp đi.
Trác Thanh Dương nói:
- Trải qua mười mấy năm, giống như kế hoạch của ta năm đó, Mạch Ảnh quả thực ra tay.
Tề Ninh nghe hơi mơ hồ, nhưng lại cảm thấy sợ rằng đây là một kế hoạch cực kỳ phức tạp. Hắn hỏi:
- Ý của tiên sinh là nói, mười mấy năm trước ngài tới Đông Hải, say rượu để lộ bí mật, cũng không phải vô ý, mà là... cố ý làm ra?
Trác Thanh Dương hơi gật đầu:
- Khi đó ta đã biết Giang gia bí mật kết giao với Mạch Ảnh Đông Hải, cho nên mới mập mờ lộ ra chuyện quyển trục Địa Tạng. Mặc dù ta không trực tiếp nói rõ, nhưng với sự nhạy bén của Giang Mạn Thiên, đương nhiên có thể đoán được ta nói chính là quyển trục Địa Tạng.
- Tiên sinh muốn thông qua Giang gia chuyển cáo tung tích quyển trục Địa Tạng cho Mạch Ảnh?
Tề Ninh mơ hồ hiểu được, nhưng lập tức lắc đầu:
- Không phải Mạch Ảnh, là... là Đảo chủ Đông Hải!
Trác Thanh Dương mỉm cười. Tề Ninh càng kinh ngạc:
- Vì sao tiên sinh cảm thấy Giang gia nhất định sẽ nói cho Mạch Ảnh? Vả lại mười mấy năm trước tiên sinh đã tiết lộ tin tức này, nhưng vì sao mãi tới năm ngoái Mạch Ảnh mới xuống tay?
Chút nghi hoặc trong lòng hắn mọc lên thành bụi:
- Mục đích Mạch Ảnh muốn lấy được quyển trục Địa Tạng rốt cuộc là vì cái gì?
- Ngươi có biết được lai lịch của quyển trục Địa Tạng?
Trác Thanh Dương chăm chú nhìn Tề Ninh hỏi.
Tề Ninh lập tức nhớ tới lúc trước đi sứ Đông Tề, Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc từng nhắc tới sự tồn tại của quyển trục Địa Tạng với mình, trong lòng hắn biết Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư đều là nhân vật trí tuệ hàng đầu thiên hạ hiện giờ, trước mặt hai người này không cần thiết phải giở trò gian, hắn khẽ gật đầu nói:
- Lúc ta ở Đông Tề, nghe Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc nhắc qua. Tiên sinh, Lệnh Hồ Húc dường như là bạn cũ của ngài!
Trác Thanh Dương cười nói:
- Hắn và ta năm đó cùng xuất một môn, là sư huynh đệ.
- Hắn nói với ta, quyển trục Địa Tạng này là Phù Bình cư sĩ viết. Phù Bình cư sĩ kỳ tài ngút trời, viết bốn quyển sách, là bốn quyển Thiên Địa Nhân Quỷ, vốn rất có liên quan tới Hà Đồ Lạc Thư, hiểu thấu đáo tuần hoàn thiên địa, thấy rõ kiếp trước kiếp sau nhân quỷ.
Tề Ninh nói:
- Phù Bình cư sĩ từng khoe khoang, Địa Tạng số trời, có thể sánh ngang áo nghĩa của Văn Vương Bát Quái. Mà tung tích của Địa Tạng Thiên Thư, cất giấu trong quyển trục Địa Tạng.
Trác Thanh Dương cười nói:
- Vậy sau khi ngươi nhận được quyển trục Địa Tạng, có phát hiện bí mật gì?
- Điều này... !
Tề Ninh cười khổ nói:
- Tiên sinh, quyển trục Địa Tạng thâm ảo khó hiểu, trong đó có tung tích của Địa Tạng Thiên Thư hay không, ta không hề nhìn ra chút nào.
- Bởi vì trong đó vốn không hề nhắc tới Địa Tạng Thiên Thư.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Địa Tạng Thiên Thư có tồn tại trên thế gian này hay không, đến nay vẫn là một bí ẩn cực lớn. Mặc dù trong truyền thuyết Phù Bình cư sĩ viết bốn quyển sách, nhưng bốn quyển sách Thiên Địa Nhân Quỷ này, lại không hề có người nào nhìn thấy bất kỳ quyển nào trong đó, đừng nói tới có người biết được tung tích của nó.
Tề Ninh giật này cả mình, sợ hãi nói:
- Vậy... trong đó không có tung tích của Địa Tạng Thiên Thư?
- Thế gian có Địa Tạng Thiên Thư hay không cũng là một nghi vấn, làm sao có thể chỉ rõ tung tích Thiên Thư trong quyển trục được?
Trác Thanh Dương cười nói:
- Cho dù lời ta nói với Giang Mạn Thiên năm đó, cũng chưa từng nhắc tới Địa Tạng Thiên Thư... !
- Thì ra là thế.
Tề Ninh thở dài:
- Trong quyển trục Địa Tạng không nói tới tung tích của Thiên Thư, vì sao Lệnh Hồ Húc lại nói trong đó có manh mối?
Trác Thanh Dương nói:
- Bởi vì hắn lo lắng ngươi nhất thời không nhìn ra được huyền diệu trong quyển trục Địa Tạng, sẽ bỏ đi không thèm để ý, cho nên mới nói lợi dụng quyển trục có thể tìm được Địa Tạng Thiên Thư, vốn là hi vọng ngươi cảm thấy quyển trục Địa Tạng là bảo vật vô gia, sẽ bảo vệ thỏa đáng.
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Hắn sợ ta bỏ quyển trục Địa Tạng đi không thèm để ý, cho nên viện ra một câu chuyện cố ý gạt ta?
Trác Thanh Dương thở dài:
- Lệnh Hồ sư đệ tính tình cẩn thận, mặc dù ta biết được ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng sư đệ vẫn không yên lòng.
- Chờ một chút.
Tề Ninh giơ tay lên, nghĩ tới mấu chốt trong đó:
- Quyển trục Địa Tạng là tiên sinh chỉ ta tìm được, giao cho ta bảo đảm. Lệnh Hồ Húc ở Đông Tề xa xôi, sao có thể biết được việc này? Hơn nữa hắn còn đặc biệt bịa ra một câu chuyện?
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Trác Thanh Dương, càng phát giác trong này ẩn chứa huyền cơ:
- Chẳng lẽ tiên sinh vẫn luôn liên lạc với Lệnh Hồ Húc?
Linh quang lóe lên trong đầu, hắn thình lình nghĩ tới chuyện gì:
- Có phải... tiên sinh cố ý giao quyển trục Địa Tạng tới tay ta?
- Mặc dù trong quyển trục Địa Tạng không đề cập tới tung tích Thiên Thư, nhưng đúng là xuất phát từ tay Phù Bình cư sĩ, điểm này vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Trác Thanh Dương nghiêm túc nói:
- Nói nó là bảo vật vô giá, thực ra tuyệt đối không phải nói ngoa.
Nói tới đây, lão chậm rãi duỗi tay, tới dưới mí mắt Tề Ninh, mới chậm rãi giang hai tay. Tề Ninh không biết ý của Trác Thanh Dương thế nào, cúi đầu nhìn sang, đã thấy trong tay Trác Thanh Dương có một chiếc lá cây đã vàng, lá cây không lớn, nhìn qua là một chiếc lá cực kỳ mỏng. Tề Ninh hơi kỳ quái, nghĩ thầm Trác Thanh Dương đặt một chiếc lá trong lòng bàn tay làm gì?
Nhưng hắn nhanh chóng cảm giác được không đúng, lá cây kia nhìn qua giống như là lá vàng nhặt được trong rừng, nhưng dưới ánh đèn chiếu rọi, màu sắc rõ ràng không đúng, tản ra màu vàng nhạt, có cảm nhận như một loại kim loại.
Đúng lúc này, Không Tàng đại sư bỗng nhiên cũng đưa tay ra, mở tay ra, trong lòng bàn tay cũng có một chiếc lá, tạo hình gần như giống y hết chiếc lá trong lòng bàn tay Trác Thanh Dương, nhưng màu sắc lại trắng thuần. Tề Ninh coi như kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy qua lá cây màu trắng.
Hai chiếc lá cây một vàng một trắng, Tề Ninh nhất thời sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
Hai chiếc lá cây hình dạng giống nhau nhưng màu sắc khác biệt, Tề Ninh hoài nghi trong lòng nhưng không hỏi thăm ngay lập tức.
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư đã lấy hai chiếc lá cây này ra, đương nhiên là có duyên cớ. Trong lòng Tề Ninh biết cho dù mình không hỏi, đối phương cũng sẽ nói ra huyền cơ trong này.
- Phù Bình cư sĩ có viết Thiên Thư hay không, không người nào có thể chứng minh, nhưng có một điểm có thể kết luận, hắn là tông sư âm luật trăm năm khó gặp.
Trác Thanh Dương lại cười nói:
- Ngươi có biết, cổ nhân phát hiện âm luật bắt đầu từ đâu không?
Tề Ninh lắc đầu, thầm nghĩ tìm kiếm căn nguyên ban đầu của âm nhạc, hắn quả thực không rõ.
- Cổ nhân phát hiện nguồn gốc của âm luật, đương nhiên khi đó còn chưa xuất hiện nhạc khí.
Trác Thanh Dương nói:
- Đó là bình thường họ đang lấy tài liệu, đột nhiên phát hiện một số âm thanh kỳ quái, lại khiến cho họ cảm thấy thể xác tinh thần thư thái, mà lá cây là một trong những nhạc khí nguyên thủy nhất.
Tề Ninh sững sờ thầm nghĩ chẳng lẽ hai chiếc lá cây này lại có liên quan tới âm luật?
Một vị là lãnh tụ Phật môn, một vị là nhà nho nổi tiếng uyên bác, tại sao hôm nay hai vị trí giả này lại đột nhiên nói tới âm luật với mình?
- Phù Bình cư sĩ thông hiểu các loại nhạc khí, hắn có thiên phú dị bẩm trong âm luật. Lúc còn trẻ, hắn đã hạ bút thành văn các loại âm luật. Nghe đồn trước đó hắn tự chế rất nhiều nhạc phổ, tùy tiện lấy ra một khúc đều đủ khiến thế nhân sợ hãi thán phục. Thế nhưng xưa nay hắn không hề lấy những nhạc phổ này ra cho mọi người xem, vô số người trong giới âm luật khi đó muốn cầu một khúc trong tay hắn mà không thể được.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Cũng không phải hắn khí độ hẹp hòi không nỡ tặng người, mà là hắn thấy mỗi khúc phổ mình sáng tạo ra đều còn thiếu hụt. Tính tình của hắn thích sự hoàn mỹ, nếu có tỳ vết sẽ cảm thấy không nên truyền ra nhân thế. Sau đó hắn biến mất nhiều năm, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã qua đời, nhưng cũng có người nói hắn dạo chơi thiên hạ, thật thật giả giả, trong mấy chục năm thường xuyên có người nhắc tới hắn. Dù sao kỳ tài trăm năm mới có một người giống như hắn, thế nhân không hi vọng hắn đột nhiên biến mất giống như sao băng.
- Mấy chục năm đó, hắn vẫn luôn nghiên cứu âm luật sao?
Tề Ninh hỏi.
Trác Thanh Dương vuốt râu cười nói:
- Đúng vậy. Nhưng âm luật thực sự, lại không chỉ là tổ hợp ngũ âm, phía sau âm luật ẩn chứa trời đất lòng người.
Lão suy nghĩ một chút mới nói:
- Khúc đạo khiến người ta thưởng thức ở chỗ đánh động lòng người, lòng người biến đổi vui vẻ bi thương theo âm luật. Cho nên muốn làm ra danh khúc khoáng thế, không chỉ cần nghiên cứu âm luật, còn phải hiểu âm dương biết ngũ hành. Khi đó Phù Bình cư sĩ cảm thấy, khúc phổ khoáng thế thực sự, chẳng những có thể khiến người ta đưa mình vào trong đó, cũng có thể khiến linh cầm dị thú nghe được mà khống chế được tính tình. Cho nên hắn bỏ ra thời gian mấy chục năm này, cuối cùng hoàn thành ba thần khúc trước nay chưa từng có.
Tề Ninh nghe tới đó, không khỏi thất thanh nói:
- Không Sơn Điểu Ngữ, Bích Hải Triều Sinh!
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư liếc nhau, ánh sáng xuất hiện trong mắt. Trác Thanh Dương cười nói:
- Ngươi có biết đàn Điểu Ngữ và đàn Phượng Hoàng?
Trác Thanh Dương vừa hỏi, trong nháy mắt Tề Ninh liền nghĩ tới đàn Phượng Hoàng mà Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương đạt được.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được rất nhiều chuyện ly kỳ trải qua lúc trước, dường nhưu có liên quan cực lớn tới Trác Thanh Dương.
- Có.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đó là hai chiếc đàn cổ !
- Không sai.
Trác Thanh Dương nói:
- Vậy ngươi có biết, hai cây đàn cổ này là do Phù Bình cư sĩ chế tạo, nhưng Lục Bình này lại không phải Lục Bình kia.
Tề Ninh cảm thấy lời này của Trác Thanh Dương hết sức kỳ quái, khiến người ta nghe được cảm thấy hơi mơ hồ. Hắn nhíu mày hỏi:
- Lời này của tiên sinh giải thích thế nào?
- Trước giờ Phù Bình cư sĩ cũng không phải một người.
Trác Thanh Dương nói:
- Viết ra ba thần khúc là Phù Bình cư sĩ, chế tác hai chiếc đàn cổ Phượng Hoàng và Điểu Ngũ lại là một Phù Bình cư sĩ khác. Hơn bốn mươi năm sau khi ba thần khúc xuất hiện, hai chiếc đàn cổ kia mới được chế thành.
Lão biết Tề Ninh nghe không rõ, mới nói:
- Mặc dù vị Phù Bình cư sĩ thứ nhất sáng chế ba khúc phổ, nhưng ngoài hắn ra không có bất kỳ người nào có thể dùng được bất kỳ nhạc khí nào tấu ra được ba bài thần khúc. Cho nên chờ sau khi hắn qua đời, mặc dù khúc phổ của hắn lưu truyền tới nay, nhưng trong mấy chục năm, trên thực tế đã trở thành độc nhất vô nhị.
- Ý của tiên sinh làn ói, mãi cho đến khi hai chiếc đàn cổ kia được chế tác, thần khúc mới lại xuất hiện?
- Đúng vậy.
Trác Thanh Dương nói:
- Vị Phù Bình cư sĩ thứ hai tự xưng Tiểu Phù Bình. Hắn hao tổn tâm huyết nửa đời, cuối cùng chế thanh hai chiếc đàn cổ kia.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Thứ nhất là hắn kỳ tài ngút trời, cũng có thiên phú cực cao. Thứ hai chỉ có hắn thực sự hiểu được tâm ý của Phù Bình cư sĩ. Trước đó tất cả mọi người chế tác đàn cổ, đó là lấy người làm nhạc khách. Chỉ có Tiểu Lục Bình lấy linh cầm dị thú làm nhạc khách, cho nên mới có thể chế được hai chiếc đàn cổ kia.
Tề Ninh mơ hồ hiểu được cái gì, suy nghĩ một chút, mới hỏi:
- Tiên sinh nói ba khúc phổ Phù Bình cư sĩ lưu lại, chẳng lẽ… quyển trục Địa Tạng tiên sinh phó thác cho ta, chính là… một trong số đó?
Sau khi hắn nhận được quyển trục Địa Tạng, từng cho rằng bên trong cất giấu võ công bí tịch gì, nhưng từ đầu đến cuối không lĩnh ngộ được. Sau này hắn bị Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc lừa dối, còn thực sự cho rằng bên trong cất giấu bí mật của Địa Tạng Thiên Thư. Nhưng phát hiện thực sự của hắn, chỉ có khúc phổ mà Điền Tuyết Dung tìm ra được trong đó.
Dù đã phát hiện là khúc phổ, nhưng Điền Tuyết Dung cũng nói, làn điệu trong quyển trục cổ quái khác thường, rất khó đàn tấu, vì thế Tề Ninh còn hoài nghi có phải bí mật ẩn giấu trong làn điệu?
Hắn từng có rất nhiều phỏng đoán, nhưng chưa thực sự cảm thấy đây chỉ là một khúc phổ.
- Bích Hải Ngâm!
Trác Thanh Dương nói:
- Đó là một trong ba thần khúc.
- Bích Hải Ngâm?
Tề Ninh cười khổ:
- Hóa ra đó thực sự chỉ là một khúc phổ.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghi ngờ nói:
- Thế nhưng trên quyển trục kia, có hai chữ Địa Tạng, điều này có ý nghĩa gì?
- Ba thần khúc, là Cửu Thiên, Nhân Gian, Địa Tạng.
Trác Thanh Dương nói:
- Đây là tên mà Phù Bình cư sĩ phổ nhạc xong rồi đặt ra. Bích Hải Ngâm kia, là Tiểu Phù Bình cư sĩ đặt.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh thở dài:
- Tiên sinh lưu lại cho ra, chính là khúc Địa Tạng. Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương phái người tập kích tiên sinh, muốn cướp được khúc Địa Tạng này, bởi vì hắn cũng không biết chân tướng. Hắn cũng không biết được đây chẳng qua chỉ là một khúc phổ.
Trác Thanh Dương lắc đầu nói:
- Vừa vặn trái ngược, hắn biết đó là khúc Địa Tạng, cũng biết xuất phát từ tay Phù Bình cư sĩ. Hắn đã là Đại Tông Sư, kỳ trân dị bảo nào trong thiên hạ này có thể khiến hắn đặt trong mắt? Cũng chí có khúc Địa Tạng này hắn bắt buộc phải có.
- Thế nhưng theo ta được biết, Mạc Lan Thương mặc dù có chút liên quan tới âm luật, cũng không có hứng thú quá lớn. Mặc dù khúc Địa Tạng trân quý, nhưng lực hấp dẫn với hắn có thực sự cao như vậy?
Trác Thanh Dương cười nói:
- Năm đó ta mượn say rượu cố ý nói âm luật với Giang Mạn Thiên. Cầm kỳ thi họa hắn đều có học lướt qua, cho nên nói tới âm luật, ta và hắn coi như hợp nhau. Ta cố ý nói về ba thần khúc của Phù Bình cư sĩ, hắn tiếc nuối đời này chúng ta không thể nghe được. Ta mượn rượu cố ý nói Cửu Thiên, Nhân Gian thì không thể, thế nhưng khúc Địa Tạng thì chưa hẳn… !
Lão cười giả dối:
- Chạm đến là thôi, ta ra vẻ lỡ lời, thế nhưng lúc ấy chắc chắn hắn đã cảm thấy rất có thể khúc Địa Tạng có liên quan tới ta.
Tề Ninh khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút mới nói:
- Tiên sinh và đại sư Chủ trì đều có lá cây trong tay, nghĩ tới cực kỳ thưởng thức vị Phù Bình cư sĩ kia.
- Chúng ta quả thực rất thưởng thức hắn.
Trác Thanh Dương nói:
- Chẳng qua lá cây này, đại biểu là Phù Bình!
- Đại biểu Phù Bình?
- Phù Bình hôm nay, không phải một người, mà là một cái tên.
Trác Thanh Dương nói:
- Ta và đại sư, đều là người trong Phù Bình!
Tề Ninh không nhịn được đưa tay gãi đầu, cười khổ nói:
- Hai vị sở thích hợp nhau, cho nên… !
Không chờ Tề Ninh nói xong, sắc mặt Trác Thanh Dương liền nghiêm trọng, lắc đầu nói:
- Phù Bình tồn tại, là muốn làm một việc, người tham dự việc này, đều là Phù Bình.
Tề Ninh càng kinh ngạc.
Lãnh tụ Phật môn và đại nho uyên bác đều là Phù Bình, hơn nữa còn muốn làm một việc. Tề Ninh thực sự không rõ, loại tổ hợp này rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Bỗng nhiên thân thể hắn chấn động, cau mày nói:
- Tiên sinh, lúc trước Lệnh Hồ Húc cố ý hướng dẫn ta, mục đích để ta giữ khúc Địa Tạng, chẳng lẽ… hắn cũng là Lục Bình?
Không Tàng đại sư rốt vẫn giữ yên lặng rốt cuộc cười nói:
- Lão phu tư, mặc dù Vương gia trẻ tuổi, lại cực kỳ thông minh. Hôm nay ngài không nói, rất nhiều chân tướng sớm muộn gì hắn cũng có thể điều tra ra.
- Ngươi nói không sai.
Trác Thanh Dương nói:
- Lệnh Hồ sư đệ cũng là Lục Bình!
Tề Ninh hít một hơi lạnh, hắn vừa trải qua chuyện Tiêu Thiệu Tông phản loạn, lúc này biết được Không Tàng đại sư và Lệnh Hồ Húc lại là người trong đồng đạo, lập tức liền cảnh giác.
Lệnh Hồ Húc là Quốc Tướng Tề quốc, mà Không Tàng đại sư lại là Chủ trì Đại Quang Minh Tự Sở quốc. Đại Quang Minh Tự đứng đầu Phật môn, Không Tàng đại sư lại là lãnh tụ Phật môn. Hai người này đi chung một chỗ, chắc chắn khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Trác Thanh Dương tựa như nhìn thấu nghi vấn của Tề Ninh, cười nói:
- Ngươi yên tâm, lão phu và đại sư không phải thông đồng với nước ngoài, càng không làm chuyện có lỗi với Sở quốc.
Tề Ninh hơi xấu hổ, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Tiên sinh, có một chuyện ta cũng không thể giấu ngài.
Hắn nhìn Không Tàng đại sư một chút mới nói:
- Khúc Địa Tạng ngài giao phó cho ta khi đó, hiện giờ… hiện giờ đã không ở trong tay ta.
Hắn vốn cho rằng nói ra lời này, Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư sẽ biến sắc.
Dù sao hắn có thể nghe ra được từ miệng Trác Thanh Dương, khúc Địa Tạng kia quả thực là bảo vật vô giá trong mắt Trác Thanh Dương.
Lúc trước lão giao phó cho mình, mình lại sớm giao cho Bắc Cung Liên Thành, đây chính là phụ lời giao phó.
Lúc nghe thấy Trác Thanh Dương đề cập khúc Địa Tạng, vẫn luôn tán dương, trong lòng Tề Ninh đã hơi xấu hổ, nghĩ tới nếu Trác Thanh Dương hỏi tới, mình nên trả lời thế nào. Thế nhưng Trác Thanh Dương chậm chạp không hỏi tung tích khúc Địa Tạng, Tề Ninh nghĩ thầm không cần chờ lão hỏi, mình cứ báo cáo chi tiết cho thỏa đáng.
Nào ngờ Trác Thanh Dương biết khúc Địa Tạng không nằm trong tay Tề Ninh, thần sắc lại bình tĩnh như thường, thậm chí còn nở nụ cười yếu ớt, hỏi:
- Có phải đã giao cho Bắc Cung Liên Thành?
Giọng lão cực kỳ bình thản, dường như sớm đoán được khúc Địa Tạng đã bị Bắc Cung Liên Thành đạt được. Ngay cả Không Tàng đại sư bên cạnh thần sắc cũng bình thản, bộ dạng nằm trong dự liệu.
Tề Ninh sao mà thông minh, Trác Thanh Dương vừa hỏi, hắn liền đoán được kỳ quặc, thở dài:
- Lúc trước tiên sinh giao phó khúc Địa Tạng cho ta, chắc đã nghĩ tới dùng tay ta giao khúc Địa Tạng tới tay Kiếm Thần.
Nghĩ tới từ sau khi Trác Thanh Dương mất tích, mình vẫn luôn lo lắng, kết quả người này lại sống rất tốt ở Đại Quang Minh Tự, thậm chí đùa bỡn mình trong lòng bàn tay, trong lòng Tề Ninh quả thực không thoải mái.
Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực nói:
- Vương gia không cần tức giận, đối đầu của chúng ta đều là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, cho nên mỗi bước chúng ta đều phải chú ý cẩn thận, vạn lần không thể làm cho đối phương nhìn ra sơ hở, nếu không tất cả mọi thứ đều phí công nhọc sức.
- Đối đầu?
Tề Ninh nghĩ tới mấy người kia tập trung một chỗ, nói muốn làm một chuyện lớn, chuyện đó đương nhiên không hề đơn giản.
Không Tàng đại sư là Trụ trì của Đại Quang Minh Tự. Đại Quang Minh Tự chẳng những là chùa chiền hoàng gia Sở quốc, còn là thế lực hàng đầu trên giang hồ. Dụng tâm mà nói, năng lực của Không Tàng đại sư chắc chắn còn mạnh mẽ hơn suy nghĩ của hắn. Chuyện có thể khiến Không Tàng đại sư liên hợp mấy người, lại phải chú ý cẩn thận làm việc, chắc chắn không hề đơn giản.
Bỗng nhiên Tề Ninh lại nghĩ tới một vài chuyện lúc trước.
Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh bị thương tránh né tại Tang Động Hắc Nham Trại, đã từng nhắc nhở mình tiện thể nhắn với Không Tàng đại sư. Hiện giờ Tề Ninh còn nhớ rõ, Hướng Bách Ảnh nhờ mình nói cho Không Tàng đại sư, ước định giữa hai người họ, Hướng Bách Ảnh tự nói không có cách nào hoàn thành.
Hướng Bách Ảnh không nói ra là ước định gì, Tề Ninh cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ ước định của hai người này cũng có quan hệ với Phù Bình?
Trác Thanh Dương không trả lời ngay, thần sắc trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Hiện giờ ngươi lên núi, là muốn tìm hiểu thân thế của mình?
Tề Ninh lập tức ngồi thẳng người.
Mục đích hắn lên núi hôm nay, chính là muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra ở phủ Cẩm Y Hầu năm đó, hỏi quá gấp gáp, Không Tàng đại sư mới gọi Trác Thanh Dương ra.
Tề Ninh nhìn thấy Trác Thanh Dương, đương nhiên vô cùng kinh ngạc, chủ đều đi theo lời Trác Thanh Dương nói, cũng không nóng lòng tiếp tục tìm hiểu chuyện Liễu Tố Y gặp phải. Lúc này Trác Thanh Dương chủ động nhắc tới thân thế, Tề Ninh lập tức nói:
- Đúng vậy.
Hắn nghĩ tới năm đó Liễu Tố Y và Tề Cảnh đều từng học tập từ Trác Thanh Dương, thầm nghĩ xem ra Trác Thanh Dương biết rất rõ ràng chân tướng câu chuyện năm đó. Hắn hỏi:
- Có phải tiên sinh hết sức rõ ràng câu chuyện?
Trác Thanh Dương hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Lão phu cũng không gạt ngươi, ngươi… quả thực không phải huyết mạch Tề gia!
Mặc dù trước đó Tề Ninh luôn có loại hoài nghi này, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể hoàn toàn xác định. Lúc này Trác Thanh Dương tự mình nói ra, đối với người khác Tề Ninh chưa hẳn tin tưởng, nhưng lời Trác Thanh Dương nói, Tề Ninh lại tin tưởng không nghi ngờ.
Ít nhất đối với việc này, Tề Ninh không nghi ngờ Trác Thanh Dương sẽ nói láo.
Hắn chăm chú nhìn Trác Thanh Dương nói:
- Năm đó người của Đại Quang Minh Tự cài bẫy ở phủ Cẩm Y Hầu, là vì phòng bị có người chui vào phủ cướp đoạt đứa trẻ, người kia… !
- Người kia là phụ thân các ngươi!
Trác Thanh Dương nói từng từ.
Tề Ninh hít một hơi lạnh.
Trác Thanh Dương nói ‘các ngươi’, mà không phải ‘ngươi’. Chỉ là xưng hô này, khiến Tề Ninh dự cảm được Trác Thanh Dương biết được nhiều hơn mình nghĩ rất nhiều.
Hắn vẫn không thể xác định nguyên nhân quan trọng Tiểu Điêu Nhi và Thế tử Cẩm Y có phải huyết mạch Tề gia hay không, chỉ là Liễu Tố Y thân là dâu trưởng của Cẩm Y Tề gia, tại sao lại có thể có tư tình với nam nhân khác? Liễu Tố Y gả vào Tề gia, trượng phu duy nhất chỉ có thể là Tề Cảnh, con cái Liễu Tố Y sinh ra cũng chỉ có thể là con cái của Tề Cảnh. Nếu như huyết mạch Liễu Tố Y sinh hạ không phải người Tề gia, vậy chỉ có thể nói Liễu Tố Y phạm vào sai lầm mà thế gia đại tộc tuyệt đối không thể tha thứ.
Trong lúc nhất thời, cuối cùng Tề Ninh có thể hiểu được thái độ của Thái phu nhân Tề gia đối với Thế tử Cẩm Y.
Loại hào môn vọng tộc như Cẩm Y Tề gia chắc chắn cực kỳ coi trọng huyết thống. Các nam nhân Tề gia đều chinh chiến bên ngoài, phủ Cẩm Y Hầu đương nhiên do Thái phu nhân tự tay quản lý. Dưới mí mắt của mình, Liễu Tố Y lại có huyết thống của người khác, điều này không thể nghi ngờ là sét đánh bên tai đối với Thái phu nhân. Bà ta vạn lần không thể chấp nhận Tề gia lại xuất hiện loại chuyện xấu này, cho nên căm thù Thế tử Cẩm Y được sinh ra tới tận xương tủy, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Hắn là ai?
Tề Ninh trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi.
Nam nhân có thể khiến Liễu Tố Y phản bội Tề Cảnh đương nhiên không phải người bình thường. Nam nhân kia biết rõ xâm nhập Tề gia rất có thể rơi vào cái bẫy, nhưng vẫn dứt khoát tiến tới. Bởi vậy có thể thấy được y quả thực tình thâm nghĩa trọng đối với Liễu Tố Y. Nhân vật như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư liếc nhìn nhau, không nói chuyện ngay.
Trong phòng yên lặng. Cuối cùng Tề Ninh không nhịn được lại hỏi:
- Hắn rốt cuộc là ai?
- Hắn là Phù Bình!
Trác Thanh Dương thở dài.
Tề Ninh giật nảy cả mình, kinh hãi nói:
- Ngài nói là, hắn… hắn cũng là người trong Phù Bình?
Trác Thanh Dương gật đầu, nói:
- Phù Bình hiện giờ, trên thực tế bắt nguồn từ hắn, không có hắn cũng không có Phù Bình hiện giờ.
Tề Ninh bỗng nhiên hiểu được, vì sao Trác Thanh Dương nói rất lâu, vẫn luôn nhắc tới Phù Bình, hóa ra cuối cùng lão muốn nói, đó là người kia cũng là người trong Phù Bình.
Hiện giờ hắn đương nhiên hiểu được, Phù Bình là một tổ chức.
Ít nhất trước mắt hắn biết được ba thành viên Phù Bình, Không Tàng đại sư, Trác Thanh Dương cùng Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc. Ba người này đều không phải hạng người bình thường, cho nên người có thể gia nhập Phù Bình đều là nhân vật không tầm thường.
Một tổ chức luôn phải có người sáng lập.
Ý của Trác Thanh Dương rõ ràng là nói người kia chính là người sáng lập của tổ chức Phù Bình.
Có thể kéo đám người Không Tàng đại sư vào tổ chức, có thể thấy được năng lực của người kia thực sự nghe mà rợn cả người.
- Tiên sinh, xin nói cho ta, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, hiện giờ hắn đang ở nơi nào?
Tề Ninh nghiêm nghị hỏi.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Hôm nay nói tất cả cho ngươi không vì cái gì khác, chỉ là muốn cho ngươi biết, người mà ngươi vẫn luôn tìm hiểu kia, hắn còn sống, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.
Tề Ninh nghe hiểu ý của Trác Thanh Dương:
- Tiên sinh không muốn nói cho ta hắn là ai ?
- Có nên nói cho ngươi hay không, do hắn tự quyết định.
Trác Thanh Dương nói:
- Nhưng hiện giờ ngươi là Nghĩa Hằng Vương Sở quốc, kỳ vọng của Hoàng thượng đối với ngươi, ngươi cũng chớ cô phụ.
Tề Ninh thầm nghĩ Trác Thanh Dương đã nói tới mức độ này, xem ra mình muốn hỏi ra thân phận, hôm nay không thể trông cậy vào.
Nhưng từ đầu tới cuối, chuyện này vẫn có vẻ mờ mịt, hắn cúi đầu trầm mặc một lát, mới nói:
- Vãn bối có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Không Tàng đại sư!
- Ngươi nói đi!
- Lúc trước Đại sư phái người bố trí mai phục trong phủ Cẩm Y Hầu, đối phó người kia. Sau đó đại sư phái Đầu Trâu Mặt Ngựa ẩn giấu trong Cẩm Y Tề gia, cũng vì ứng phó người kia sẽ lại xuất hiện tới Tề gia báo thù.
Tề Ninh nói:
- Ngoại trừ điều này ra, bởi vì có người biết chân tương thân thế của ta, biết người kia là ai, cho nên cực kỳ đề phòng ta, thậm chí kiêng kị. Từ chuyện này mà nhìn, người kia hẳn là có địch ý với Đại Quang Minh Tự, hoặc là nói Đại Sở ta còn có lòng kiêng kị và lo lắng đối với hắn.
Ánh mắt hắn chuyển qua Trác Thanh Dương:
- Thế nhưng tiên sinh lại nói người kia là người trong Phù Bình, đương nhiên là người trong đồng đạo với hai vị tiền bối. Đã như vậy, chẳng phải lời nói trước sau của hai vị đã mâu thuẫn nhau sao?
Không Tàng đại sư lắc đầu nói:
- Không mâu thuẫn, không mâu thuẫn. Phù Bình chỉ vì một chuyện mà sinh ra, ngoại trừ việc này, không liên quan tới nhau. Nói cách khác, chúng ta chỉ có lập trường giống nhau trong một việc!
- Mười mấy năm trước tiên sinh đã bắt đầu chôn phục bút tại Đông Hải.
Tề Ninh thở dài:
- Chuyện Phù Bình tính toán vạch ra, chắc chắn cũng tồn tại mấy chục năm. Có thể khiến nhân vật như các ngài giữ lập trường như vậy, bố trí kế hoạch mấy chục năm như một ngày, xem ra đối đầu của Phù Bình thực sự không tầm thường.
Hắn hơi ngừng lại, thản nhiên nói:
- Vừa rồi tiên sinh cũng nói, chôn phục bút ở Đông Hải, là lợi dụng Giang gia thông báo bí ẩn khúc Địa Tạng cho Đảo chủ Đông Hải. Tiên sinh phó thác khúc Địa Tạng cho ta, là lợi dụng ta giao khúc Địa Tạng tới tay Bắc Cung Liên Thành, cho nên đối đầu của Phù Bình… chính là Đại Tông Sư!
Không Tàng đại sư và Trác Thanh Dương đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Họ đã để lộ không ít tin tức, nếu như đến lúc này Tề Ninh còn không đoán được đối thủ của Phù Bình là ai, vậy thì Tề Ninh cũng không phải Tề Ninh rồi.
Sắc mặt hai người bình tĩnh, đều không nói gì. Tề Ninh nhìn qua mới nói:
- Phù Bình muốn kế hoạch đối phó Đại Tông Sư, thế nhưng mà… !
Hơi ngừng lại một chút, hắn muốn nói lại thôi. Trác Thanh Dương nở nụ cười yếu ớt nói:
- Ngươi nghĩ tới cái gì, cứ việc nói ra.
- Phù Bình coi Đại Tông Sư là đối thủ, đương nhiên hiểu rất rõ Đại Tông Sư.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Mấy người kia chẳng những mưu trí hơn người, tu vi võ đạo đã sớm vượt xa thế ngoại.
Hắn nhìn Không Tàng đại sư một chút mới nói tiếp:
- Đối phó Đại Tông Sư, cũng không phải người đông thế mạnh là được. Trong mắt họ, cho dù bao nhiêu người, đơn giản chỉ là sâu kiến phàm trần mà thôi.
- Ngươi nói tiếp đi!
- Các ngài coi bất kỳ vị Đại Tông Sư nào là địch, phần thắng cũng không quá cao. Thứ cho vãn bối nói thẳng, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả mưu đồ bố trí thực ra đều không chịu nổi một kích.
Trong đầu Tề Ninh nghĩ đến uy lực dọa người kinh thiên động địa mà Đại Tông Sư thực sự nắm giữ, hắn cười khổ:
- Thế nhưng hiện giờ dường như các ngài coi ít nhất hai vị Đại Tông Sư làm đối thủ, ta thực sự không nghĩ ra Phù Binh có phần thắng gì.
Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn vào mắt Trác Thanh Dương nói:
- Càng khiến ta không rõ ràng, đó là vì sao tiên sinh và đại sư lại muốn gia nhập Phù Bình, vì sao muốn đối đầu với Đại Tông Sư? Hai vị đều là trí giả trí tuệ hơn người, chẳng lẽ không biết chuyện này căn bản không có bất cứ cơ hội nào?
Trác Thanh Dương lại cười nói:
- Ngươi nói cũng không sai, cho dù là người nào, coi Đại Tông Sư là kẻ địch, đều có thể nói là cực kỳ ngu xuẩn.
Lão cầm ấm trà lên, rót trà vào chén, bình tĩnh nói:
- Giống như ngươi nói, đối đầu với Đại Tông Sư, gần như không có bất kỳ cơ hội nào.
Tề Ninh thở dài:
- Tiên sinh đã biết như thế, tại sao… ?
- Ngươi muốn biết nguyên nhân?
Trác Thanh Dương rót nửa chén trà, đặt ấm xuống, cười nói:
- Vậy ngươi có đồng ý gia nhập Phù Bình hay không?
Nhưng Tề Ninh lại biết, vị cao tăng này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu chuyện bình thường. Hắn nhìn khuôn mặt hiền hòa của Không Tàng đại sư, hỏi:
- Ưng nhỏ mà đại sư nói, không biết là ai?
Không Tàng đại sư mỉm cười nói:
- Vương gia, muốn leo lên đỉnh cao, trước giờ đều không phải chuyện dễ dàng, chắc chắn phải trải qua rèn luyện rất nhiều.
Lão đưa tay cầm một ấm nhỏ trên bàn, rót một chén trà, đưa tới mới nói:
- Ngài kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, nhiều lần lập kỳ công, hiện giờ đã là Vương tước Sở quốc cao quý. Mặc dù con đường đi qua long đong, nhưng cuối cùng không phải kết quả xấu gì. Cũng không biết Vương gia mừng hay lo đối với tình cảnh trước mắt?
Tề Ninh khẽ giật mình, hơi trầm ngâm mới nói:
- Chưa nói tới vui hay lo, chỉ là cố sức mà sống thôi.
- Vậy ngài có quyến luyến đối với cuộc sống hiện giờ?
Không Tàng đại sư hỏi:
- Nếu như có một ngày, hết thảy những gì ngài có đều biến mất, cho dù là quan tước hay thân bằng bạn cũ, còn có gia quyến của ngài, những thứ này sẽ không còn thuộc về ngài nữa, ngài có chấp nhận hay không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Không thể nào chấp nhận được, hiện giờ ta cố gắng làm ra hết thảy, đều muốn chuyện trở nên tốt đẹp hơn.
- Mời dùng trà!
Không Tàng đại sư giơ tay lên nói:
- Đây là trà xanh, ngưng thần tĩnh khí, có chỗ tốt cho cơ thể.
Tề Ninh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, lúc này mới buông xuống, gật đầu nói:
- Là trà ngon!
- Vương gia muốn bảo vệ tất cả những gì có được hiện giờ, thậm chí muốn tất cả trở nên tốt đẹp hơn, đó đương nhiên là chuyện tốt.
Không Tàng đại sư nói:
- Hôm nay Vương gia lên núi là muốn hỏi ra chuyện mười tám năm trước.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Không sai. Không biết đại sư có biết hay không, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành hiện giờ có rất nhiều lời đồn đại, đều nói ta không phải huyết mạch Tề gia.
- Vậy trong lòng Vương gia cảm thấy mình là ai?
Tề Ninh cau mày nói:
- Ta là Nghĩa Hằng Vương Đại Sở, truyền thừa huyết mạch Cẩm Y Tề gia!
- Vương gia đã nghĩ như vậy, cần gì quan tâm lời nói của người khác?
Không Tàng đại sư thở dài:
- Chuyện xảy ra năm đó, đã qua rồi, Vương gia đi con đường tương lai, cần gì mê hoặc bởi quá khứ?
- Đại sư, không biết Phật pháp này từ đâu mà đến?
Tề Ninh bỗng nhiên cười hỏi.
Không Tàng đại sư cũng nở nụ cười nói:
- Ý của Vương gia là nói, vạn vật trong thế gian, đều có duyên tới. Phật pháp bắt nguồn từ Thiên Trúc, mà Vương gia cũng muốn biết rõ ràng mình rốt cuộc tới từ đâu.
- Không sai.
Không Tàng đại sư cúi đầu trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói:
- Mười tám năm trước, lệnh tôn đang ở tiền tuyến, lệnh đường thì mang thai trong người, sắp sinh hạ Lân nhi. Hôm đó Thái phu nhân phái người đưa tới một phong thư… !
Nói tới đây, lão lấy một phong thư đã ngả vàng từ trong tay áo đưa qua. Tề Ninh lập tức nhận lấy bằng hai tay, nhìn Không Tàng đại sư. Không Tàng đại sư mỉm cười khẽ gật đầu. Lúc này Tề Ninh mới lấy giấy viết thư từ bên trong ra, xem kỹ cau mày nói:
- Trong thư nói gia mẫu sắp sinh, lại có tà ma xâm lấn, cần cao tăng hộ pháp. Đại sư, tà ma này là chỉ ai?
- Năm đó bần tăng nhìn thấy phong thư này, biết không phải vạn bất đắc dĩ, Thái phu nhân sẽ không phái người gửi phong thư này tới.
Không Tàng đại sư nói:
- Lúc Thái phu nhân còn trẻ, đã lễ kính Phật pháp, trong lòng có thiện niệm. Hàng năm quý phủ đều hiến bạc hương hỏa, cho nên bần tăng phái Tịnh Trần sư đệ, mang theo sáu tăng chúng trong chùa tới hộ pháp, chỉ hi vọng Lân nhi có thể sinh ra thuận lợi.
Tề Ninh không nói gì, chỉ nhìn Không Tàng đại sư.
- Thái phu nhân nói cũng không sai.
Không Tàng đại sư nói:
- Đêm hôm ấy lệnh đường sinh sản, tà ma quả nhiên đã tới, ý muốn cướp đoạt Lân nhi. Tịnh Trần sư đệ dẫn người đánh lui tà ma, chẳng qua… Võ công của tà ma cao minh, cuối cùng bị hắn cướp đi một đứa trẻ.
Tề Ninh run lên, lập tức hỏi:
- Đại sư, có phải năm đó gia mẫu sinh hai đứa trẻ?
Không Tàng đại sư gật đầu nói:
- Đúng vậy, một mẹ hai con. Sau khi hai đứa trẻ sinh ra, tà ma liền xâm nhập, một đứa trẻ trong đó bị cướp đi. Tà ma kia thần thông quảng đại, chẳng những cướp Lân nhi đi, lại thuận lợi rời khỏi thành. Từ đó về sau, không có người nào biết được tung tích của đứa trẻ kia.
Tề Ninh hít sâu một hơi.
Lúc trước hắn phán đoán rất có thể Liễu Tố Y sinh đôi, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh phỏng đoán của mình, lúc này hắn rốt cuộc đạt được xác nhận từ miệng Không Tàng đại sư.
Như vậy, Tiểu Điêu Nhi và Thế tử Cẩm Y hình dạng giống nhau, bao gồm cả ấn ký giống nhau, điều này dễ giải thích.
Dựa theo lời Không Tàng đại sư nói, tà ma trong miệng lão năm đó quả thực cướp đi một đứa trẻ, đứa trẻ kia chính là Tiểu Điêu Nhi nhục thân của mình.
Tề Ninh nhớ kỹ Tiểu Điêu Nhi từng nói, ban đầu lúc Tiểu Điêu Nhi được Thổ lão cha phát hiện là ở trong một rừng cây, nam tử cầm kiếm lúc đó không rõ sống chết. Thổ lão cha cứu Tiểu Điêu Nhi, sau đó trở về rừng cây, nam tử cầm kiếm đã không còn bóng dáng.
Từ đó Tiểu Điêu Nhi sinh sống ở tầng dưới chót trong dân gian, thời điểm chiến loạn, hắn lang bạt kỳ hồ.
Nếu như dựa theo cách nói của Không Tàng đại sư, tà ma trong miệng lão có phải nam tử cầm kiếm hay không?
Nam tử cầm kiếm xâm nhập phủ Cẩm Y Hầu thủ vệ sâm nghiêm, thậm chí cướp đi một đứa trẻ, sau đó còn có thể thoát khỏi kinh thành Kiến Nghiệp, đây quả nhiên không phải người bình thường.
- Đêm hôm đó, Tề phu nhân đã qua đời.
Không Tàng chậm rãi nói:
- Võ công tà ma kia cao cường, không có tung tích. Để tránh người này đi mà quay về, trở lại phủ Cẩm Y Hầu trả thù, bần tăng phái hai tên tăng chúng tới Hầu phủ, được sự cho phép của Thái phu nhân, ẩn giấu trong phủ bảo vệ.
- Bảo vệ ai?
Tề Ninh lập tức nói:
- Bảo vệ Thái phu nhân sao? Vì sao đại sư cảm thấy người kia đi mà quay lại, muốn gây bất lợi cho Thái phu nhân? Tà ma trong miệng đại sư, cướp đứa trẻ của Tề gia, còn muốn gây bất lợi cho Thái phu nhân, tại sao hắn lại oán hận Tề gia như thế?
Không Tàng đại sư trầm mặc không nói.
- Trong phong thư này, Thái phu nhân xưng hô trực tiếp người kia là tà ma.
Tề Ninh lắc phong thư lúc trước Thái phu nhân phái người đưa cho Không Tàng đại sư:
- Nói cách khác, trước khi người kia cướp đi đứa trẻ của Tề gia, Thái phu nhân đã cho rằng người kia là tà ma, hai bên sớm có thù oán. Cẩm Y Tề gia là một trong Tứ Đại thế tập Hầu của đế quốc, chinh chiến sa trường, đương nhiên sẽ có rất nhiều người coi Tề gia là đại thù. Nếu như Tề gia biết có kẻ thù đến hành thích, muốn bày thiên la địa võng quả thực dễ như lật bàn tay.
Hắn ngừng một chút mới nói:
- Vì sao Thái phu nhân lại muốn Đại Quang Minh Tự tới hộ pháp?
Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật. Tề Ninh tiếp tục nói:
- Hổ Thần Doanh, Kinh Đô Phủ, Thần Hầu Phủ, đều người đông thế mạnh. Tề gia mời những nha môn này điều binh hộ vệ cũng không phải việc khó. Thế nhưng theo ta được biết, lúc xảy ra chuyện năm đó, chẳng những không điều động binh mã khác, thậm chí ngay cả hộ vệ bản thân Hầu phủ cũng không tham dự trong đó. Thực sự tiếp xúc với người gọi là tà ma kia chỉ có các vị cao tằng của Đại Quang Minh Tự, đây là một chuyện rất kỳ quặc.
Đường đường phủ Cẩm Y Hầu, trong thời điểm nguy nan lại nghĩ tới Đại Quang Minh Tự, thực sự không thể tưởng tượng được.
Chung quanh nhà gỗ vang lên tiếng sàn sạt, đó là tiếng gió đêm thổi qua lay động rừng cây.
- Ta nghĩ mãi, có lẽ chỉ có một lời có thể giải thích được.
Tề Ninh thở dài:
- Chuyện kia rất bí ẩn, hoặc là nói, Thái phu nhân muốn chuyện đó trở nên bí ẩn. Không điều động binh mã khác, thậm chí ngay cả hộ Hầu phủ cũng không được tham dự vào, chỉ vì Thái phu nhân không muốn những người này biết chân tướng câu chuyện. Cho nên Thái phu nhân mới có thể mời cao tăng Đại Quang Minh Tự ra tay một cách khó hiểu, bởi vì theo Thái phu nhân, người xuất gia luôn có thể giữ được bí mật.
Không Tàng đại sư chăm chú nhìn Tề Ninh, vẫn không nói chuyện.
- Người kia muốn vào phủ hành hung lúc gia mẫu sinh sản, đương nhiên không có khả năng thông báo Hầu phủ trước, điều này chỉ có thể gia tăng độ khó cho việc hắn làm, hắn có ngu xuẩn cũng không có chuyện báo trước.
Ánh mắt Tề Ninh sắc bén:
- Nhưng trong phong thư mà Thái phu nhân đưa tới, đã chứng minh Thái phu nhân tin chắc người kia sẽ xuất hiện vào lúc đó. Vì sao Thái phu nhân chắc chắn như thế? Lai lịch và thủ đoạn của người kia, chắc chắn Thái phu nhân hết sức quen thuộc. Bà ta mời cao tăng Đại Quang Minh Tự vào phủ, trên thực tế chính là vì bắt được tà ma trong miệng bà ta.
Hắn nâng chén trà lên uống một hớp, đặt xuống tiếp tục nói:
- Thế nhưng trong này có một vấn đề cực kỳ mấu chốt, đó chính là lúc tà ma xuất hiện. Vì sao người kia sớm không đi muộn không đi, lại chạy tới lúc gia mẫu sinh sản? Tại sao người kia lại xác định đêm đó gia mẫu nhất định sẽ sinh sản?
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Không Tàng đại sư:
- Nếu để ta nói ra đạo lý, ta chỉ có thể nói tà ma kia vẫn luôn chú ý thai kỳ, Thái phu nhân cũng hiểu được người kia đến vì đứa trẻ.
Không Tàng đại sư lại niệm Phật. Tề Ninh cười nhạt một tiếng:
- Cho nên ta muốn hỏi Đại sư, người kia và gia mẫu rốt cuộc có quan hệ thế nào? Lời đồn đại chợ búa, ta không phải huyết mạch Tề gia, điều này đương nhiên không có lửa thì sao có khói.
- Vương gia thực sự muốn biết chân tướng sao?
- Lời đồn đại ở kinh thành, đến từ Tiêu Thiệu Tông.
Tề Ninh nói:
- Chuyện năm đó cực kỳ bí ẩn, dù cho có người hoài nghi trong này có quỳ quặc, nhưng chân tướng câu chuyện, người trong thiên hạ biết được chỉ như lông phượng râu rồng. Tiêu Thiệu Tông biết được từ đâu ta không phải huyết mạch Tề gia? Một khi chuyện này là thật, chắc chắn là đả kích rất lớn đối với danh dự của Tề gia, cho nên Thái phu nhân tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Như vậy… phía đại sư có nói qua với người khác hay không?
Không Tàng đại sư thở dài nói:
- Lão phu tử, câu hỏi của Vương gia hùng hổ dọa người, bần tăng gần như không chống đỡ được, ngài cũng không nên tránh bên ngoài thoải mái.
Tề Ninh run lên, trong phòng này chỉ có hắn và Không Tàng đại sư. Câu này của Không Tàng đại sư rõ ràng nói với người thứ ba, lại xưng hô người kia là Lão phu tử, quả thực khiến Tề Ninh lấy làm kinh hãi. Hắn nhìn chung quanh một chút, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân. Hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy một người chậm rãi bước vào từ bên ngoài. Người kia mặc áo xanh, vóc người cao gầy, lúc đi đường bước chân nhẹ nhàng. Nếu không phải lực nghe của Tề Ninh kinh người, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của lão.
Đại Quang Minh Tự là trọng địa Phật gia, lúc này đã sớm đóng cửa từ chối tiếp khách, khách hành hương không có khả năng lưu lại trên núi vào lúc này. Huống chi căn nhà lẻ loi trong rừng cổ này là nơi đặc biệt, khách hành hương bình thường căn bản không có khả năng tới nơi này.
Dưới ánh đèn, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người kia, Tề Ninh hãi nhiên biến sắc, thình lình đứng dậy, vẻ mặt không dám tin, thất thanh nói:
- Trác… Trác tiên sinh!
Người tiến vào từ ngoài cửa lại là Trác Thanh Dương rõ ràng đã mất tích từ lâu.
Trác Thanh Dương chính là nha nho nổi tiếng Sở quốc, có được uy vọng không gì sánh kịp trong lòng đám sĩ tử Sở quốc. Một tay lão sáng lập thư viện Quỳnh Lâm, còn phá vỡ truyền thống nữ tử không thể đi học, có thể nói long trời lở đất.
Nếu là bất kỳ người nào khác đều tuyệt đối không thể sáng tạo thư viện Quỳnh Lâm, thế gian này cũng chỉ Trác Thanh Dương có thể làm được chuyện không thể tưởng tượng này.
Thư viện Quỳnh Lâm từng hưng thịnh nhất thời, tồn tại hơn mười năm.
Sự tồn tại của thư viện Quỳnh Lâm vốn trái với truyền thống, cho nên vẫn luôn nằm trong hoàn cảnh khó khăn, cũng chỉ có Trác Thanh Dương giữ gìn, thư viện mới có thể tồn tại được.
Sau khi Trác Thanh Dương mất tích, thư viện Quỳnh Lâm cũng nhanh chóng đóng cửa, đến giờ vẫn cửa sâng vắng vẻ.
Đêm đó Trác Thanh Dương bị một đám người đánh giết. Lúc Tề Ninh tìm tới lão, lão đã bị trọng thương. Chờ khi Tề Ninh tìm được thuốc chữa thương cho Trác Thanh Dương, lúc quay đầu lại Trác Thanh Dương đã mất đi tung tích. Từ đó về sau, vị Thái Sơn Bắc Đẩu giới văn đàn này không còn tin tức.
Thần Hầu Phủ cũng âm thầm điều tra việc này, từ đầu đến cuối không hề có kết quả.
Quyển trục Địa Tạng khiến Tề Ninh cảm thấy tràn ngập nghi vẫn, cũng đạt được từ sau tấm biển thư viện do sự chỉ điểm của Trác Thanh Dương. Quyển trục kia tràn ngập bí ẩn, Trác Thanh Dương đương nhiên cũng tràn ngập bí ẩn.
Trước đêm hôm đó, Tề Ninh chỉ cho rằng Trác Thanh Dương là một đời đại nho. Thế nhưng từ sau đêm đó, hắn mới biết được Trác Thanh Dương còn là một vị kiếm khách kiếm thuật cao minh. Lão có Cốt Văn Kiếm, là một trong mười đại danh kiếm thiên hạ.
Trác Thanh Dương biến mất, từng khiến Tề Ninh lo lắng trong lòng. Thậm chí hắn suy đoán Trác Thanh Dương có phải bị kẻ địch bắt đi, sống chết chưa rõ.
Thế nhưng hiện giờ Trác Thanh Dương lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, điều này khiến Tề Ninh khiếp sợ không thôi. Đối mặt với Trác Thanh Dương, nhất thời hắn không biết nên nói gì cho phải.
Trác Thanh Dương chậm rãi tiến lên, sắc mặt lão hồng nhuận, khí sắc rất tốt, xem ra thân thể cực kỳ khỏe mạnh. Khuôn mặt lão nở nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu với Tề Ninh, ôn hòa nói:
- Ta biết ngươi có rất nhiều lời muốn nói, không vội vàng, ngồi xuống từ từ nói!
Lão đưa tay ra hiệu Tề Ninh ngồi xuống. Rõ ràng chủ nhân nơi này là Không Tàng đại sư ở bên cạnh, nhưng Trác Thanh Dương lại giống như từ khách biến thành chủ.
Tề Ninh kiềm chế chấn kinh trong lòng, hơi do dự, cuối cùng ngồi xuống. Hắn vẫn ngồi đối diện Không Tàng đại sư, Trác Thanh Dương thì ngồi xuống một nơi khác.
- Trác tiên sinh, ngài... tại sao ngài lại ở nơi này?
Tề Ninh khôi phục tâm tình, cuối cùng hỏi.
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư liếc nhìn nhau, đưa tay vuốt râu nói:
- Ngươi còn nhớ được đêm đó có thích khách chui vào thư viện, lão phu bị họ gây thương tích không?
- Đương nhiên nhớ kỹ.
Tề Ninh thở dài:
- Đêm hôm đó, tiên sinh đột nhiên mất tích, không rõ tung tích, ta vẫn luôn lo lắng.
- Vậy ngươi có biết thích khách đêm đó là người nào?
Tề Ninh hơi cau mày, nghĩ tới đêm đó Giang Tùy Vân cũng xuất hiện trong thư viện, hắn hỏi ngược lại:
- Có phải người của Giang Tùy Vân? Tiên sinh có biết đêm đó Giang Tùy Vân cũng từng chui vào trong thư viện?
Trác Thanh Dương hơi gật đầu nói:
- Mục đích Giang Tùy Vân tiếp cận lão phu, lão phu hiểu rõ trong lòng. Ngay từ đầu hắn đã tới vì quyển trục Địa Tạng.
Thân thể Tần Ninh chấn động. Trác Thanh Dương đi thẳng vào vấn đề nhắc tới quyển trục Địa Tạng, không hề ẩn giấu, điều này khiến Tề Ninh hơi ngạc nhiên.
- Chẳng qua thích khách chui vào đêm đó cũng không phải Giang Tùy Vân có thể sai sử được.
Trác Thanh Dương nói:
- Giang Tùy Vân thầm có một vị sư phụ, xuất phát từ Bạch Vân Đảo Đông Hải... !
- Mạch Ảnh?
Tề Ninh thốt ra.
Trác Thanh Dương gật đầu nói:
- Không sai. Từ nhiều năm trước Tề quốc đã phòng ngừa chu đáo, vụng trộm liên hệ thế gia Đông Hải, chủ đạo việc này chính là Mạch Ảnh. Tề quốc kéo dài hơi tàn trong khe hợp giữa hai cường quốc lớn, tự biết thực lực yếu ớt, lúc nào cũng lo lắng bị diệt quốc. Cho nên họ khiến nội bộ hai nước sinh ra nội loạn, dùng chuyện này suy yếu lực lượng hai nước, thậm chí dẫn đến hai nước tự chia cắt lãnh thổ của mình, đó đương nhiên là chuyện Tề quốc tha thiết ước mơ.
- Giang Tùy Vân vào kinh làm quan, là tiên sinh tiến cử với triều đình.
Tề Ninh nói:
- Tiên sinh biết được mưu đồ của Giang Tùy Vân sau khi hắn tới kinh thành, hay là đã biết được từ trước?
Trác Thanh Dương vuốt râu cười nói:
- Thực ra mưu đồ của hắn vốn do lão phu dẫn dụ bố trí.
- Dẫn dụ?
Tề Ninh khẽ giật mình.
- Phụ tử Giang Tùy Vân biết quyển trục Địa Tạng nằm trong tay ta, chỉ vì rất nhiều năm trước ta từng nhắc tới với họ.
Trác Thanh Dương suy nghĩ, mới nói:
- Đó là chuyện mười mấy năm trước, năm đó ta tới Đông Hải một chuyến, ở tại Giang gia vài ngày, được Giang Mạn Thiên chiêu đãi nhiệt tình.
Tề Ninh đã sớm biết Trác Thanh Dương có nguồn gốc rất sâu với Giang gia Đông Hải. Lúc Giang Tùy Vân nhỏ tuổi còn được Trác Thanh Dương chỉ điểm.
- Tửu lượng của Giang Mạn Thiên rất tốt, ta ngâm thơ đấu rượu với hắn một đêm, đều say mèm.
Trác Thanh Dương nói:
- Cũng chính vào đêm đó, ta nói ra chuyện quyển trục Địa Tạng.
Tề Ninh nhìn Không Tàng đại sư một chút, thấy Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh.
- Cho nên khi Mạch Ảnh biết được quyển trục Địa Tạng nằm trong tay ta từ trong miệng họ, chắc chắn sẽ nghĩ hết thảy biện pháp cướp đi.
Trác Thanh Dương nói:
- Trải qua mười mấy năm, giống như kế hoạch của ta năm đó, Mạch Ảnh quả thực ra tay.
Tề Ninh nghe hơi mơ hồ, nhưng lại cảm thấy sợ rằng đây là một kế hoạch cực kỳ phức tạp. Hắn hỏi:
- Ý của tiên sinh là nói, mười mấy năm trước ngài tới Đông Hải, say rượu để lộ bí mật, cũng không phải vô ý, mà là... cố ý làm ra?
Trác Thanh Dương hơi gật đầu:
- Khi đó ta đã biết Giang gia bí mật kết giao với Mạch Ảnh Đông Hải, cho nên mới mập mờ lộ ra chuyện quyển trục Địa Tạng. Mặc dù ta không trực tiếp nói rõ, nhưng với sự nhạy bén của Giang Mạn Thiên, đương nhiên có thể đoán được ta nói chính là quyển trục Địa Tạng.
- Tiên sinh muốn thông qua Giang gia chuyển cáo tung tích quyển trục Địa Tạng cho Mạch Ảnh?
Tề Ninh mơ hồ hiểu được, nhưng lập tức lắc đầu:
- Không phải Mạch Ảnh, là... là Đảo chủ Đông Hải!
Trác Thanh Dương mỉm cười. Tề Ninh càng kinh ngạc:
- Vì sao tiên sinh cảm thấy Giang gia nhất định sẽ nói cho Mạch Ảnh? Vả lại mười mấy năm trước tiên sinh đã tiết lộ tin tức này, nhưng vì sao mãi tới năm ngoái Mạch Ảnh mới xuống tay?
Chút nghi hoặc trong lòng hắn mọc lên thành bụi:
- Mục đích Mạch Ảnh muốn lấy được quyển trục Địa Tạng rốt cuộc là vì cái gì?
- Ngươi có biết được lai lịch của quyển trục Địa Tạng?
Trác Thanh Dương chăm chú nhìn Tề Ninh hỏi.
Tề Ninh lập tức nhớ tới lúc trước đi sứ Đông Tề, Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc từng nhắc tới sự tồn tại của quyển trục Địa Tạng với mình, trong lòng hắn biết Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư đều là nhân vật trí tuệ hàng đầu thiên hạ hiện giờ, trước mặt hai người này không cần thiết phải giở trò gian, hắn khẽ gật đầu nói:
- Lúc ta ở Đông Tề, nghe Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc nhắc qua. Tiên sinh, Lệnh Hồ Húc dường như là bạn cũ của ngài!
Trác Thanh Dương cười nói:
- Hắn và ta năm đó cùng xuất một môn, là sư huynh đệ.
- Hắn nói với ta, quyển trục Địa Tạng này là Phù Bình cư sĩ viết. Phù Bình cư sĩ kỳ tài ngút trời, viết bốn quyển sách, là bốn quyển Thiên Địa Nhân Quỷ, vốn rất có liên quan tới Hà Đồ Lạc Thư, hiểu thấu đáo tuần hoàn thiên địa, thấy rõ kiếp trước kiếp sau nhân quỷ.
Tề Ninh nói:
- Phù Bình cư sĩ từng khoe khoang, Địa Tạng số trời, có thể sánh ngang áo nghĩa của Văn Vương Bát Quái. Mà tung tích của Địa Tạng Thiên Thư, cất giấu trong quyển trục Địa Tạng.
Trác Thanh Dương cười nói:
- Vậy sau khi ngươi nhận được quyển trục Địa Tạng, có phát hiện bí mật gì?
- Điều này... !
Tề Ninh cười khổ nói:
- Tiên sinh, quyển trục Địa Tạng thâm ảo khó hiểu, trong đó có tung tích của Địa Tạng Thiên Thư hay không, ta không hề nhìn ra chút nào.
- Bởi vì trong đó vốn không hề nhắc tới Địa Tạng Thiên Thư.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Địa Tạng Thiên Thư có tồn tại trên thế gian này hay không, đến nay vẫn là một bí ẩn cực lớn. Mặc dù trong truyền thuyết Phù Bình cư sĩ viết bốn quyển sách, nhưng bốn quyển sách Thiên Địa Nhân Quỷ này, lại không hề có người nào nhìn thấy bất kỳ quyển nào trong đó, đừng nói tới có người biết được tung tích của nó.
Tề Ninh giật này cả mình, sợ hãi nói:
- Vậy... trong đó không có tung tích của Địa Tạng Thiên Thư?
- Thế gian có Địa Tạng Thiên Thư hay không cũng là một nghi vấn, làm sao có thể chỉ rõ tung tích Thiên Thư trong quyển trục được?
Trác Thanh Dương cười nói:
- Cho dù lời ta nói với Giang Mạn Thiên năm đó, cũng chưa từng nhắc tới Địa Tạng Thiên Thư... !
- Thì ra là thế.
Tề Ninh thở dài:
- Trong quyển trục Địa Tạng không nói tới tung tích của Thiên Thư, vì sao Lệnh Hồ Húc lại nói trong đó có manh mối?
Trác Thanh Dương nói:
- Bởi vì hắn lo lắng ngươi nhất thời không nhìn ra được huyền diệu trong quyển trục Địa Tạng, sẽ bỏ đi không thèm để ý, cho nên mới nói lợi dụng quyển trục có thể tìm được Địa Tạng Thiên Thư, vốn là hi vọng ngươi cảm thấy quyển trục Địa Tạng là bảo vật vô gia, sẽ bảo vệ thỏa đáng.
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Hắn sợ ta bỏ quyển trục Địa Tạng đi không thèm để ý, cho nên viện ra một câu chuyện cố ý gạt ta?
Trác Thanh Dương thở dài:
- Lệnh Hồ sư đệ tính tình cẩn thận, mặc dù ta biết được ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng sư đệ vẫn không yên lòng.
- Chờ một chút.
Tề Ninh giơ tay lên, nghĩ tới mấu chốt trong đó:
- Quyển trục Địa Tạng là tiên sinh chỉ ta tìm được, giao cho ta bảo đảm. Lệnh Hồ Húc ở Đông Tề xa xôi, sao có thể biết được việc này? Hơn nữa hắn còn đặc biệt bịa ra một câu chuyện?
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Trác Thanh Dương, càng phát giác trong này ẩn chứa huyền cơ:
- Chẳng lẽ tiên sinh vẫn luôn liên lạc với Lệnh Hồ Húc?
Linh quang lóe lên trong đầu, hắn thình lình nghĩ tới chuyện gì:
- Có phải... tiên sinh cố ý giao quyển trục Địa Tạng tới tay ta?
- Mặc dù trong quyển trục Địa Tạng không đề cập tới tung tích Thiên Thư, nhưng đúng là xuất phát từ tay Phù Bình cư sĩ, điểm này vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Trác Thanh Dương nghiêm túc nói:
- Nói nó là bảo vật vô giá, thực ra tuyệt đối không phải nói ngoa.
Nói tới đây, lão chậm rãi duỗi tay, tới dưới mí mắt Tề Ninh, mới chậm rãi giang hai tay. Tề Ninh không biết ý của Trác Thanh Dương thế nào, cúi đầu nhìn sang, đã thấy trong tay Trác Thanh Dương có một chiếc lá cây đã vàng, lá cây không lớn, nhìn qua là một chiếc lá cực kỳ mỏng. Tề Ninh hơi kỳ quái, nghĩ thầm Trác Thanh Dương đặt một chiếc lá trong lòng bàn tay làm gì?
Nhưng hắn nhanh chóng cảm giác được không đúng, lá cây kia nhìn qua giống như là lá vàng nhặt được trong rừng, nhưng dưới ánh đèn chiếu rọi, màu sắc rõ ràng không đúng, tản ra màu vàng nhạt, có cảm nhận như một loại kim loại.
Đúng lúc này, Không Tàng đại sư bỗng nhiên cũng đưa tay ra, mở tay ra, trong lòng bàn tay cũng có một chiếc lá, tạo hình gần như giống y hết chiếc lá trong lòng bàn tay Trác Thanh Dương, nhưng màu sắc lại trắng thuần. Tề Ninh coi như kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy qua lá cây màu trắng.
Hai chiếc lá cây một vàng một trắng, Tề Ninh nhất thời sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
Hai chiếc lá cây hình dạng giống nhau nhưng màu sắc khác biệt, Tề Ninh hoài nghi trong lòng nhưng không hỏi thăm ngay lập tức.
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư đã lấy hai chiếc lá cây này ra, đương nhiên là có duyên cớ. Trong lòng Tề Ninh biết cho dù mình không hỏi, đối phương cũng sẽ nói ra huyền cơ trong này.
- Phù Bình cư sĩ có viết Thiên Thư hay không, không người nào có thể chứng minh, nhưng có một điểm có thể kết luận, hắn là tông sư âm luật trăm năm khó gặp.
Trác Thanh Dương lại cười nói:
- Ngươi có biết, cổ nhân phát hiện âm luật bắt đầu từ đâu không?
Tề Ninh lắc đầu, thầm nghĩ tìm kiếm căn nguyên ban đầu của âm nhạc, hắn quả thực không rõ.
- Cổ nhân phát hiện nguồn gốc của âm luật, đương nhiên khi đó còn chưa xuất hiện nhạc khí.
Trác Thanh Dương nói:
- Đó là bình thường họ đang lấy tài liệu, đột nhiên phát hiện một số âm thanh kỳ quái, lại khiến cho họ cảm thấy thể xác tinh thần thư thái, mà lá cây là một trong những nhạc khí nguyên thủy nhất.
Tề Ninh sững sờ thầm nghĩ chẳng lẽ hai chiếc lá cây này lại có liên quan tới âm luật?
Một vị là lãnh tụ Phật môn, một vị là nhà nho nổi tiếng uyên bác, tại sao hôm nay hai vị trí giả này lại đột nhiên nói tới âm luật với mình?
- Phù Bình cư sĩ thông hiểu các loại nhạc khí, hắn có thiên phú dị bẩm trong âm luật. Lúc còn trẻ, hắn đã hạ bút thành văn các loại âm luật. Nghe đồn trước đó hắn tự chế rất nhiều nhạc phổ, tùy tiện lấy ra một khúc đều đủ khiến thế nhân sợ hãi thán phục. Thế nhưng xưa nay hắn không hề lấy những nhạc phổ này ra cho mọi người xem, vô số người trong giới âm luật khi đó muốn cầu một khúc trong tay hắn mà không thể được.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Cũng không phải hắn khí độ hẹp hòi không nỡ tặng người, mà là hắn thấy mỗi khúc phổ mình sáng tạo ra đều còn thiếu hụt. Tính tình của hắn thích sự hoàn mỹ, nếu có tỳ vết sẽ cảm thấy không nên truyền ra nhân thế. Sau đó hắn biến mất nhiều năm, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã qua đời, nhưng cũng có người nói hắn dạo chơi thiên hạ, thật thật giả giả, trong mấy chục năm thường xuyên có người nhắc tới hắn. Dù sao kỳ tài trăm năm mới có một người giống như hắn, thế nhân không hi vọng hắn đột nhiên biến mất giống như sao băng.
- Mấy chục năm đó, hắn vẫn luôn nghiên cứu âm luật sao?
Tề Ninh hỏi.
Trác Thanh Dương vuốt râu cười nói:
- Đúng vậy. Nhưng âm luật thực sự, lại không chỉ là tổ hợp ngũ âm, phía sau âm luật ẩn chứa trời đất lòng người.
Lão suy nghĩ một chút mới nói:
- Khúc đạo khiến người ta thưởng thức ở chỗ đánh động lòng người, lòng người biến đổi vui vẻ bi thương theo âm luật. Cho nên muốn làm ra danh khúc khoáng thế, không chỉ cần nghiên cứu âm luật, còn phải hiểu âm dương biết ngũ hành. Khi đó Phù Bình cư sĩ cảm thấy, khúc phổ khoáng thế thực sự, chẳng những có thể khiến người ta đưa mình vào trong đó, cũng có thể khiến linh cầm dị thú nghe được mà khống chế được tính tình. Cho nên hắn bỏ ra thời gian mấy chục năm này, cuối cùng hoàn thành ba thần khúc trước nay chưa từng có.
Tề Ninh nghe tới đó, không khỏi thất thanh nói:
- Không Sơn Điểu Ngữ, Bích Hải Triều Sinh!
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư liếc nhau, ánh sáng xuất hiện trong mắt. Trác Thanh Dương cười nói:
- Ngươi có biết đàn Điểu Ngữ và đàn Phượng Hoàng?
Trác Thanh Dương vừa hỏi, trong nháy mắt Tề Ninh liền nghĩ tới đàn Phượng Hoàng mà Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương đạt được.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được rất nhiều chuyện ly kỳ trải qua lúc trước, dường nhưu có liên quan cực lớn tới Trác Thanh Dương.
- Có.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đó là hai chiếc đàn cổ !
- Không sai.
Trác Thanh Dương nói:
- Vậy ngươi có biết, hai cây đàn cổ này là do Phù Bình cư sĩ chế tạo, nhưng Lục Bình này lại không phải Lục Bình kia.
Tề Ninh cảm thấy lời này của Trác Thanh Dương hết sức kỳ quái, khiến người ta nghe được cảm thấy hơi mơ hồ. Hắn nhíu mày hỏi:
- Lời này của tiên sinh giải thích thế nào?
- Trước giờ Phù Bình cư sĩ cũng không phải một người.
Trác Thanh Dương nói:
- Viết ra ba thần khúc là Phù Bình cư sĩ, chế tác hai chiếc đàn cổ Phượng Hoàng và Điểu Ngũ lại là một Phù Bình cư sĩ khác. Hơn bốn mươi năm sau khi ba thần khúc xuất hiện, hai chiếc đàn cổ kia mới được chế thành.
Lão biết Tề Ninh nghe không rõ, mới nói:
- Mặc dù vị Phù Bình cư sĩ thứ nhất sáng chế ba khúc phổ, nhưng ngoài hắn ra không có bất kỳ người nào có thể dùng được bất kỳ nhạc khí nào tấu ra được ba bài thần khúc. Cho nên chờ sau khi hắn qua đời, mặc dù khúc phổ của hắn lưu truyền tới nay, nhưng trong mấy chục năm, trên thực tế đã trở thành độc nhất vô nhị.
- Ý của tiên sinh làn ói, mãi cho đến khi hai chiếc đàn cổ kia được chế tác, thần khúc mới lại xuất hiện?
- Đúng vậy.
Trác Thanh Dương nói:
- Vị Phù Bình cư sĩ thứ hai tự xưng Tiểu Phù Bình. Hắn hao tổn tâm huyết nửa đời, cuối cùng chế thanh hai chiếc đàn cổ kia.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Thứ nhất là hắn kỳ tài ngút trời, cũng có thiên phú cực cao. Thứ hai chỉ có hắn thực sự hiểu được tâm ý của Phù Bình cư sĩ. Trước đó tất cả mọi người chế tác đàn cổ, đó là lấy người làm nhạc khách. Chỉ có Tiểu Lục Bình lấy linh cầm dị thú làm nhạc khách, cho nên mới có thể chế được hai chiếc đàn cổ kia.
Tề Ninh mơ hồ hiểu được cái gì, suy nghĩ một chút, mới hỏi:
- Tiên sinh nói ba khúc phổ Phù Bình cư sĩ lưu lại, chẳng lẽ… quyển trục Địa Tạng tiên sinh phó thác cho ta, chính là… một trong số đó?
Sau khi hắn nhận được quyển trục Địa Tạng, từng cho rằng bên trong cất giấu võ công bí tịch gì, nhưng từ đầu đến cuối không lĩnh ngộ được. Sau này hắn bị Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc lừa dối, còn thực sự cho rằng bên trong cất giấu bí mật của Địa Tạng Thiên Thư. Nhưng phát hiện thực sự của hắn, chỉ có khúc phổ mà Điền Tuyết Dung tìm ra được trong đó.
Dù đã phát hiện là khúc phổ, nhưng Điền Tuyết Dung cũng nói, làn điệu trong quyển trục cổ quái khác thường, rất khó đàn tấu, vì thế Tề Ninh còn hoài nghi có phải bí mật ẩn giấu trong làn điệu?
Hắn từng có rất nhiều phỏng đoán, nhưng chưa thực sự cảm thấy đây chỉ là một khúc phổ.
- Bích Hải Ngâm!
Trác Thanh Dương nói:
- Đó là một trong ba thần khúc.
- Bích Hải Ngâm?
Tề Ninh cười khổ:
- Hóa ra đó thực sự chỉ là một khúc phổ.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghi ngờ nói:
- Thế nhưng trên quyển trục kia, có hai chữ Địa Tạng, điều này có ý nghĩa gì?
- Ba thần khúc, là Cửu Thiên, Nhân Gian, Địa Tạng.
Trác Thanh Dương nói:
- Đây là tên mà Phù Bình cư sĩ phổ nhạc xong rồi đặt ra. Bích Hải Ngâm kia, là Tiểu Phù Bình cư sĩ đặt.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh thở dài:
- Tiên sinh lưu lại cho ra, chính là khúc Địa Tạng. Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương phái người tập kích tiên sinh, muốn cướp được khúc Địa Tạng này, bởi vì hắn cũng không biết chân tướng. Hắn cũng không biết được đây chẳng qua chỉ là một khúc phổ.
Trác Thanh Dương lắc đầu nói:
- Vừa vặn trái ngược, hắn biết đó là khúc Địa Tạng, cũng biết xuất phát từ tay Phù Bình cư sĩ. Hắn đã là Đại Tông Sư, kỳ trân dị bảo nào trong thiên hạ này có thể khiến hắn đặt trong mắt? Cũng chí có khúc Địa Tạng này hắn bắt buộc phải có.
- Thế nhưng theo ta được biết, Mạc Lan Thương mặc dù có chút liên quan tới âm luật, cũng không có hứng thú quá lớn. Mặc dù khúc Địa Tạng trân quý, nhưng lực hấp dẫn với hắn có thực sự cao như vậy?
Trác Thanh Dương cười nói:
- Năm đó ta mượn say rượu cố ý nói âm luật với Giang Mạn Thiên. Cầm kỳ thi họa hắn đều có học lướt qua, cho nên nói tới âm luật, ta và hắn coi như hợp nhau. Ta cố ý nói về ba thần khúc của Phù Bình cư sĩ, hắn tiếc nuối đời này chúng ta không thể nghe được. Ta mượn rượu cố ý nói Cửu Thiên, Nhân Gian thì không thể, thế nhưng khúc Địa Tạng thì chưa hẳn… !
Lão cười giả dối:
- Chạm đến là thôi, ta ra vẻ lỡ lời, thế nhưng lúc ấy chắc chắn hắn đã cảm thấy rất có thể khúc Địa Tạng có liên quan tới ta.
Tề Ninh khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút mới nói:
- Tiên sinh và đại sư Chủ trì đều có lá cây trong tay, nghĩ tới cực kỳ thưởng thức vị Phù Bình cư sĩ kia.
- Chúng ta quả thực rất thưởng thức hắn.
Trác Thanh Dương nói:
- Chẳng qua lá cây này, đại biểu là Phù Bình!
- Đại biểu Phù Bình?
- Phù Bình hôm nay, không phải một người, mà là một cái tên.
Trác Thanh Dương nói:
- Ta và đại sư, đều là người trong Phù Bình!
Tề Ninh không nhịn được đưa tay gãi đầu, cười khổ nói:
- Hai vị sở thích hợp nhau, cho nên… !
Không chờ Tề Ninh nói xong, sắc mặt Trác Thanh Dương liền nghiêm trọng, lắc đầu nói:
- Phù Bình tồn tại, là muốn làm một việc, người tham dự việc này, đều là Phù Bình.
Tề Ninh càng kinh ngạc.
Lãnh tụ Phật môn và đại nho uyên bác đều là Phù Bình, hơn nữa còn muốn làm một việc. Tề Ninh thực sự không rõ, loại tổ hợp này rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Bỗng nhiên thân thể hắn chấn động, cau mày nói:
- Tiên sinh, lúc trước Lệnh Hồ Húc cố ý hướng dẫn ta, mục đích để ta giữ khúc Địa Tạng, chẳng lẽ… hắn cũng là Lục Bình?
Không Tàng đại sư rốt vẫn giữ yên lặng rốt cuộc cười nói:
- Lão phu tư, mặc dù Vương gia trẻ tuổi, lại cực kỳ thông minh. Hôm nay ngài không nói, rất nhiều chân tướng sớm muộn gì hắn cũng có thể điều tra ra.
- Ngươi nói không sai.
Trác Thanh Dương nói:
- Lệnh Hồ sư đệ cũng là Lục Bình!
Tề Ninh hít một hơi lạnh, hắn vừa trải qua chuyện Tiêu Thiệu Tông phản loạn, lúc này biết được Không Tàng đại sư và Lệnh Hồ Húc lại là người trong đồng đạo, lập tức liền cảnh giác.
Lệnh Hồ Húc là Quốc Tướng Tề quốc, mà Không Tàng đại sư lại là Chủ trì Đại Quang Minh Tự Sở quốc. Đại Quang Minh Tự đứng đầu Phật môn, Không Tàng đại sư lại là lãnh tụ Phật môn. Hai người này đi chung một chỗ, chắc chắn khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Trác Thanh Dương tựa như nhìn thấu nghi vấn của Tề Ninh, cười nói:
- Ngươi yên tâm, lão phu và đại sư không phải thông đồng với nước ngoài, càng không làm chuyện có lỗi với Sở quốc.
Tề Ninh hơi xấu hổ, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Tiên sinh, có một chuyện ta cũng không thể giấu ngài.
Hắn nhìn Không Tàng đại sư một chút mới nói:
- Khúc Địa Tạng ngài giao phó cho ta khi đó, hiện giờ… hiện giờ đã không ở trong tay ta.
Hắn vốn cho rằng nói ra lời này, Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư sẽ biến sắc.
Dù sao hắn có thể nghe ra được từ miệng Trác Thanh Dương, khúc Địa Tạng kia quả thực là bảo vật vô giá trong mắt Trác Thanh Dương.
Lúc trước lão giao phó cho mình, mình lại sớm giao cho Bắc Cung Liên Thành, đây chính là phụ lời giao phó.
Lúc nghe thấy Trác Thanh Dương đề cập khúc Địa Tạng, vẫn luôn tán dương, trong lòng Tề Ninh đã hơi xấu hổ, nghĩ tới nếu Trác Thanh Dương hỏi tới, mình nên trả lời thế nào. Thế nhưng Trác Thanh Dương chậm chạp không hỏi tung tích khúc Địa Tạng, Tề Ninh nghĩ thầm không cần chờ lão hỏi, mình cứ báo cáo chi tiết cho thỏa đáng.
Nào ngờ Trác Thanh Dương biết khúc Địa Tạng không nằm trong tay Tề Ninh, thần sắc lại bình tĩnh như thường, thậm chí còn nở nụ cười yếu ớt, hỏi:
- Có phải đã giao cho Bắc Cung Liên Thành?
Giọng lão cực kỳ bình thản, dường như sớm đoán được khúc Địa Tạng đã bị Bắc Cung Liên Thành đạt được. Ngay cả Không Tàng đại sư bên cạnh thần sắc cũng bình thản, bộ dạng nằm trong dự liệu.
Tề Ninh sao mà thông minh, Trác Thanh Dương vừa hỏi, hắn liền đoán được kỳ quặc, thở dài:
- Lúc trước tiên sinh giao phó khúc Địa Tạng cho ta, chắc đã nghĩ tới dùng tay ta giao khúc Địa Tạng tới tay Kiếm Thần.
Nghĩ tới từ sau khi Trác Thanh Dương mất tích, mình vẫn luôn lo lắng, kết quả người này lại sống rất tốt ở Đại Quang Minh Tự, thậm chí đùa bỡn mình trong lòng bàn tay, trong lòng Tề Ninh quả thực không thoải mái.
Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực nói:
- Vương gia không cần tức giận, đối đầu của chúng ta đều là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, cho nên mỗi bước chúng ta đều phải chú ý cẩn thận, vạn lần không thể làm cho đối phương nhìn ra sơ hở, nếu không tất cả mọi thứ đều phí công nhọc sức.
- Đối đầu?
Tề Ninh nghĩ tới mấy người kia tập trung một chỗ, nói muốn làm một chuyện lớn, chuyện đó đương nhiên không hề đơn giản.
Không Tàng đại sư là Trụ trì của Đại Quang Minh Tự. Đại Quang Minh Tự chẳng những là chùa chiền hoàng gia Sở quốc, còn là thế lực hàng đầu trên giang hồ. Dụng tâm mà nói, năng lực của Không Tàng đại sư chắc chắn còn mạnh mẽ hơn suy nghĩ của hắn. Chuyện có thể khiến Không Tàng đại sư liên hợp mấy người, lại phải chú ý cẩn thận làm việc, chắc chắn không hề đơn giản.
Bỗng nhiên Tề Ninh lại nghĩ tới một vài chuyện lúc trước.
Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh bị thương tránh né tại Tang Động Hắc Nham Trại, đã từng nhắc nhở mình tiện thể nhắn với Không Tàng đại sư. Hiện giờ Tề Ninh còn nhớ rõ, Hướng Bách Ảnh nhờ mình nói cho Không Tàng đại sư, ước định giữa hai người họ, Hướng Bách Ảnh tự nói không có cách nào hoàn thành.
Hướng Bách Ảnh không nói ra là ước định gì, Tề Ninh cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ ước định của hai người này cũng có quan hệ với Phù Bình?
Trác Thanh Dương không trả lời ngay, thần sắc trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Hiện giờ ngươi lên núi, là muốn tìm hiểu thân thế của mình?
Tề Ninh lập tức ngồi thẳng người.
Mục đích hắn lên núi hôm nay, chính là muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra ở phủ Cẩm Y Hầu năm đó, hỏi quá gấp gáp, Không Tàng đại sư mới gọi Trác Thanh Dương ra.
Tề Ninh nhìn thấy Trác Thanh Dương, đương nhiên vô cùng kinh ngạc, chủ đều đi theo lời Trác Thanh Dương nói, cũng không nóng lòng tiếp tục tìm hiểu chuyện Liễu Tố Y gặp phải. Lúc này Trác Thanh Dương chủ động nhắc tới thân thế, Tề Ninh lập tức nói:
- Đúng vậy.
Hắn nghĩ tới năm đó Liễu Tố Y và Tề Cảnh đều từng học tập từ Trác Thanh Dương, thầm nghĩ xem ra Trác Thanh Dương biết rất rõ ràng chân tướng câu chuyện năm đó. Hắn hỏi:
- Có phải tiên sinh hết sức rõ ràng câu chuyện?
Trác Thanh Dương hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Lão phu cũng không gạt ngươi, ngươi… quả thực không phải huyết mạch Tề gia!
Mặc dù trước đó Tề Ninh luôn có loại hoài nghi này, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể hoàn toàn xác định. Lúc này Trác Thanh Dương tự mình nói ra, đối với người khác Tề Ninh chưa hẳn tin tưởng, nhưng lời Trác Thanh Dương nói, Tề Ninh lại tin tưởng không nghi ngờ.
Ít nhất đối với việc này, Tề Ninh không nghi ngờ Trác Thanh Dương sẽ nói láo.
Hắn chăm chú nhìn Trác Thanh Dương nói:
- Năm đó người của Đại Quang Minh Tự cài bẫy ở phủ Cẩm Y Hầu, là vì phòng bị có người chui vào phủ cướp đoạt đứa trẻ, người kia… !
- Người kia là phụ thân các ngươi!
Trác Thanh Dương nói từng từ.
Tề Ninh hít một hơi lạnh.
Trác Thanh Dương nói ‘các ngươi’, mà không phải ‘ngươi’. Chỉ là xưng hô này, khiến Tề Ninh dự cảm được Trác Thanh Dương biết được nhiều hơn mình nghĩ rất nhiều.
Hắn vẫn không thể xác định nguyên nhân quan trọng Tiểu Điêu Nhi và Thế tử Cẩm Y có phải huyết mạch Tề gia hay không, chỉ là Liễu Tố Y thân là dâu trưởng của Cẩm Y Tề gia, tại sao lại có thể có tư tình với nam nhân khác? Liễu Tố Y gả vào Tề gia, trượng phu duy nhất chỉ có thể là Tề Cảnh, con cái Liễu Tố Y sinh ra cũng chỉ có thể là con cái của Tề Cảnh. Nếu như huyết mạch Liễu Tố Y sinh hạ không phải người Tề gia, vậy chỉ có thể nói Liễu Tố Y phạm vào sai lầm mà thế gia đại tộc tuyệt đối không thể tha thứ.
Trong lúc nhất thời, cuối cùng Tề Ninh có thể hiểu được thái độ của Thái phu nhân Tề gia đối với Thế tử Cẩm Y.
Loại hào môn vọng tộc như Cẩm Y Tề gia chắc chắn cực kỳ coi trọng huyết thống. Các nam nhân Tề gia đều chinh chiến bên ngoài, phủ Cẩm Y Hầu đương nhiên do Thái phu nhân tự tay quản lý. Dưới mí mắt của mình, Liễu Tố Y lại có huyết thống của người khác, điều này không thể nghi ngờ là sét đánh bên tai đối với Thái phu nhân. Bà ta vạn lần không thể chấp nhận Tề gia lại xuất hiện loại chuyện xấu này, cho nên căm thù Thế tử Cẩm Y được sinh ra tới tận xương tủy, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Hắn là ai?
Tề Ninh trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi.
Nam nhân có thể khiến Liễu Tố Y phản bội Tề Cảnh đương nhiên không phải người bình thường. Nam nhân kia biết rõ xâm nhập Tề gia rất có thể rơi vào cái bẫy, nhưng vẫn dứt khoát tiến tới. Bởi vậy có thể thấy được y quả thực tình thâm nghĩa trọng đối với Liễu Tố Y. Nhân vật như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư liếc nhìn nhau, không nói chuyện ngay.
Trong phòng yên lặng. Cuối cùng Tề Ninh không nhịn được lại hỏi:
- Hắn rốt cuộc là ai?
- Hắn là Phù Bình!
Trác Thanh Dương thở dài.
Tề Ninh giật nảy cả mình, kinh hãi nói:
- Ngài nói là, hắn… hắn cũng là người trong Phù Bình?
Trác Thanh Dương gật đầu, nói:
- Phù Bình hiện giờ, trên thực tế bắt nguồn từ hắn, không có hắn cũng không có Phù Bình hiện giờ.
Tề Ninh bỗng nhiên hiểu được, vì sao Trác Thanh Dương nói rất lâu, vẫn luôn nhắc tới Phù Bình, hóa ra cuối cùng lão muốn nói, đó là người kia cũng là người trong Phù Bình.
Hiện giờ hắn đương nhiên hiểu được, Phù Bình là một tổ chức.
Ít nhất trước mắt hắn biết được ba thành viên Phù Bình, Không Tàng đại sư, Trác Thanh Dương cùng Quốc Tướng Đông Tề Lệnh Hồ Húc. Ba người này đều không phải hạng người bình thường, cho nên người có thể gia nhập Phù Bình đều là nhân vật không tầm thường.
Một tổ chức luôn phải có người sáng lập.
Ý của Trác Thanh Dương rõ ràng là nói người kia chính là người sáng lập của tổ chức Phù Bình.
Có thể kéo đám người Không Tàng đại sư vào tổ chức, có thể thấy được năng lực của người kia thực sự nghe mà rợn cả người.
- Tiên sinh, xin nói cho ta, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, hiện giờ hắn đang ở nơi nào?
Tề Ninh nghiêm nghị hỏi.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Hôm nay nói tất cả cho ngươi không vì cái gì khác, chỉ là muốn cho ngươi biết, người mà ngươi vẫn luôn tìm hiểu kia, hắn còn sống, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.
Tề Ninh nghe hiểu ý của Trác Thanh Dương:
- Tiên sinh không muốn nói cho ta hắn là ai ?
- Có nên nói cho ngươi hay không, do hắn tự quyết định.
Trác Thanh Dương nói:
- Nhưng hiện giờ ngươi là Nghĩa Hằng Vương Sở quốc, kỳ vọng của Hoàng thượng đối với ngươi, ngươi cũng chớ cô phụ.
Tề Ninh thầm nghĩ Trác Thanh Dương đã nói tới mức độ này, xem ra mình muốn hỏi ra thân phận, hôm nay không thể trông cậy vào.
Nhưng từ đầu tới cuối, chuyện này vẫn có vẻ mờ mịt, hắn cúi đầu trầm mặc một lát, mới nói:
- Vãn bối có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Không Tàng đại sư!
- Ngươi nói đi!
- Lúc trước Đại sư phái người bố trí mai phục trong phủ Cẩm Y Hầu, đối phó người kia. Sau đó đại sư phái Đầu Trâu Mặt Ngựa ẩn giấu trong Cẩm Y Tề gia, cũng vì ứng phó người kia sẽ lại xuất hiện tới Tề gia báo thù.
Tề Ninh nói:
- Ngoại trừ điều này ra, bởi vì có người biết chân tương thân thế của ta, biết người kia là ai, cho nên cực kỳ đề phòng ta, thậm chí kiêng kị. Từ chuyện này mà nhìn, người kia hẳn là có địch ý với Đại Quang Minh Tự, hoặc là nói Đại Sở ta còn có lòng kiêng kị và lo lắng đối với hắn.
Ánh mắt hắn chuyển qua Trác Thanh Dương:
- Thế nhưng tiên sinh lại nói người kia là người trong Phù Bình, đương nhiên là người trong đồng đạo với hai vị tiền bối. Đã như vậy, chẳng phải lời nói trước sau của hai vị đã mâu thuẫn nhau sao?
Không Tàng đại sư lắc đầu nói:
- Không mâu thuẫn, không mâu thuẫn. Phù Bình chỉ vì một chuyện mà sinh ra, ngoại trừ việc này, không liên quan tới nhau. Nói cách khác, chúng ta chỉ có lập trường giống nhau trong một việc!
- Mười mấy năm trước tiên sinh đã bắt đầu chôn phục bút tại Đông Hải.
Tề Ninh thở dài:
- Chuyện Phù Bình tính toán vạch ra, chắc chắn cũng tồn tại mấy chục năm. Có thể khiến nhân vật như các ngài giữ lập trường như vậy, bố trí kế hoạch mấy chục năm như một ngày, xem ra đối đầu của Phù Bình thực sự không tầm thường.
Hắn hơi ngừng lại, thản nhiên nói:
- Vừa rồi tiên sinh cũng nói, chôn phục bút ở Đông Hải, là lợi dụng Giang gia thông báo bí ẩn khúc Địa Tạng cho Đảo chủ Đông Hải. Tiên sinh phó thác khúc Địa Tạng cho ta, là lợi dụng ta giao khúc Địa Tạng tới tay Bắc Cung Liên Thành, cho nên đối đầu của Phù Bình… chính là Đại Tông Sư!
Không Tàng đại sư và Trác Thanh Dương đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Họ đã để lộ không ít tin tức, nếu như đến lúc này Tề Ninh còn không đoán được đối thủ của Phù Bình là ai, vậy thì Tề Ninh cũng không phải Tề Ninh rồi.
Sắc mặt hai người bình tĩnh, đều không nói gì. Tề Ninh nhìn qua mới nói:
- Phù Bình muốn kế hoạch đối phó Đại Tông Sư, thế nhưng mà… !
Hơi ngừng lại một chút, hắn muốn nói lại thôi. Trác Thanh Dương nở nụ cười yếu ớt nói:
- Ngươi nghĩ tới cái gì, cứ việc nói ra.
- Phù Bình coi Đại Tông Sư là đối thủ, đương nhiên hiểu rất rõ Đại Tông Sư.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Mấy người kia chẳng những mưu trí hơn người, tu vi võ đạo đã sớm vượt xa thế ngoại.
Hắn nhìn Không Tàng đại sư một chút mới nói tiếp:
- Đối phó Đại Tông Sư, cũng không phải người đông thế mạnh là được. Trong mắt họ, cho dù bao nhiêu người, đơn giản chỉ là sâu kiến phàm trần mà thôi.
- Ngươi nói tiếp đi!
- Các ngài coi bất kỳ vị Đại Tông Sư nào là địch, phần thắng cũng không quá cao. Thứ cho vãn bối nói thẳng, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả mưu đồ bố trí thực ra đều không chịu nổi một kích.
Trong đầu Tề Ninh nghĩ đến uy lực dọa người kinh thiên động địa mà Đại Tông Sư thực sự nắm giữ, hắn cười khổ:
- Thế nhưng hiện giờ dường như các ngài coi ít nhất hai vị Đại Tông Sư làm đối thủ, ta thực sự không nghĩ ra Phù Binh có phần thắng gì.
Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn vào mắt Trác Thanh Dương nói:
- Càng khiến ta không rõ ràng, đó là vì sao tiên sinh và đại sư lại muốn gia nhập Phù Bình, vì sao muốn đối đầu với Đại Tông Sư? Hai vị đều là trí giả trí tuệ hơn người, chẳng lẽ không biết chuyện này căn bản không có bất cứ cơ hội nào?
Trác Thanh Dương lại cười nói:
- Ngươi nói cũng không sai, cho dù là người nào, coi Đại Tông Sư là kẻ địch, đều có thể nói là cực kỳ ngu xuẩn.
Lão cầm ấm trà lên, rót trà vào chén, bình tĩnh nói:
- Giống như ngươi nói, đối đầu với Đại Tông Sư, gần như không có bất kỳ cơ hội nào.
Tề Ninh thở dài:
- Tiên sinh đã biết như thế, tại sao… ?
- Ngươi muốn biết nguyên nhân?
Trác Thanh Dương rót nửa chén trà, đặt ấm xuống, cười nói:
- Vậy ngươi có đồng ý gia nhập Phù Bình hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận