Cẩm Y Xuân Thu

Chương 473: Quốc sắc thiên hương

Phùng môn chủ cười nói:
-Hướng bang chủ biết rồi còn cố hỏi ư? Thử hỏi những người hành tẩu trên giang hồ, có mấy người không biết chuyện này đây?
-Ồ?
Sắc mặt Hướng Bách Ảnh lạnh nhạt đáp:
-Từ khi Cái Bang thành lập đến nay, mặc dù có gặp khó khăn, nhưng cũng không hề giống như lời Phùng môn chủ nói, giữa những đệ tử Cái Bang tuyệt đối không có chuyện thủy hỏa bất dung. Hôm nay Phùng môn chủ nói tới đây, cho dù là ăn mày cũng phải tra ra chân tướng, rót cuộc lời này ngươi nghe được từ miệng ai?
Rồi y nhìn chằm chằm Phùng môn chủ, nói với vẻ thản nhiên:
-Những lời này là do Phùng môn chủ tự nghĩ tự nói ra, hay là thực sự có người đứng sau tung tin đồn nhảm, hòng gây sự?
Phùng môn chủ ngẩn ra, mặc dù sắc mặt Hướng Bách Ảnh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia lại vô cùng sắc bén, lão lập tức hơi bất an, gượng cười nói:
-Hướng bang chủ, cứ coi như ta lắm lời vậy.
Tề Ninh thầm nghĩ lá gan của Phùng môn chủ này quả thật không nhỏ, chỉ là một Môn chủ Thất Thanh Môn nho nhỏ mà lại dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Hướng Bách Ảnh. Trong lòng hắn cũng hiểu, mấy người kia nhận định rằng Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa cho nên cảm thấy cho dù có xúc phạm gì đó thì Hướng Bách Ảnh cũng sẽ không làm gì bọn họ.
Hướng Bách Ảnh cầm một miếng dưa, chầm chậm nói:
-Mặc dù Cái Bang chỉ là một đám ăn mày, nhưng nếu có người muốn hãm hại sau lưng Cái Bang thì Hướng mỗ tuyệt đối không bằng lòng.
Giọng nói rất bình thản, nhưng không kém phần áp lực.
Đúng lúc này, tiếng Lục Thương Hạc cười vang lên phía sau tấm bình phong:
-Phu nhân, trước giờ ta chưa từng nói dối nàng bao giờ. Hôm nay nàng nhìn thấy người tới đây, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng cho xem. Nhất định nàng không đoán ra được là ai tới đâu.
Phùng môn chủ và Hà đại hiệp nghe được giọng nói của y, vội vàng đứng dậy, thân mình Hướng Bách Ảnh khẽ run lên, nhưng không hề đứng dậy.
Tề Ninh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ở sau tấm bình phong phía sau Hướng Bách Ảnh, Lục Thương Hạc đang bước tới, cầm tay một người, người kia chầm chậm bước từ sau bình phong ra, là một phụ nhân.
Phụ nhân mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, áo khoác gấm màu đỏ, sườn áo khoác được thêu một con thỏ trắng như tuyết, chiếc thắt lưng màu đỏ cam thắt quanh hông, ở giữa được nạm một khối ngọc Hòa Điền thượng hạng, mái tóc mượt dài được búi lên bằng một cây tram san hô hồng ngọc, dưới búi tóc có đính tua rua lưu ly, càng thêm phần quyến rũ tự tại.
Trên gương mặt tao nhã thanh thoát thoáng chút u buồn, gương mặt xinh đẹp như ngọc bởi vì thời gian bào mòn mà không còn vẻ ngây thơ non nớt mà là sự quyến rũ của phụ nữ thành thục. Có điều thứ khiến người khác khó lòng quên được lại là đôi mắt sáng trong long lanh của nàng.
Khi nhìn thấy phụ nhân này, Tề Ninh ngẩn cả ra.
Phụ nhân xinh đẹp hắn từng gặp không ít, cho dù là Cố Thanh Hạm hay là Điền phu nhân, thì đều là những mỹ nhân khó gặp, ngay cả Thượng Khê Đại vu cũng là một người có ngoại hình vô cùng xuất sắc.
Thế nhưng tới khi nhìn thấy phụ nhân trước mắt này, thì rõ ràng là mấy nàng ấy lại kém hẳn mấy phần.
Phụ nhân đeo một tầng lụa mỏng dưới sống mũi, dường như không muốn để lộ toàn bộ dung nhan trước mặt người ngoài, nhưng lụa mỏng khó mà che được nét quyến rũ, phong thái của nàng quả thực là thướt tha đến khuynh quốc khuynh thành.
Tề Ninh thầm nghĩ, trước đó, khi Phùng môn chủ xuýt xoa Lục phu nhân chính là đệ nhất mỹ nhân Tây Xuyên, hắn còn tỏ vẻ khinh thường. Hiện giờ xem ra Phùng môn chủ không hề nói láo, xét dung mạo, tư thái của vị Lục phu nhân này, đừng nói là Tây Xuyên, cho dù là cả thiên hạ, chỉ e cũng chẳng tìm ra được mấy người ấy chứ.
Phùng môn chủ và Hà đại hiệp thấy Lục phu nhân bước tới, đều hành lễ rồi nói:
-Bái kiến phu nhân!
Lục phu nhân nhẹ nhàng thi lễ, tư thế xinh đẹp, giọng nói dịu dàng êm dịu đáp:
-Phùng môn chủ, Hà đại hiệp!
Rất rõ ràng, hai người này đều là khách quen của Ảnh Hạc sơn trang nên Lục phu nhân đều quen mặt.
Lục Thương Hạc đưa tay, cười giới thiệu:
-Phu nhân, vị này là Cẩm Y Hầu gia!
Cặp mắt long lanh kia của Lục phu nhân hơi sáng lên một chút, hành lễ rồi nói:
-Bái kiến Hầu gia!
-Không dám!
Tề Ninh vội vàng chắp tay trả lễ, nói:
-Tề Ninh bái kiến phu nhân!
Thấy Lục Thương Hạc và Lục phu nhân đứng cạnh nhau. Tướng mạo Lục Thương Hạc đoan chính, dáng vẻ đường hoàng, khí chất cũng được coi là vô cùng xuất sắc. Có điều trong mắt Tề Ninh, hắn lại cảm thấy đôi vợ chồng này có chút lệch, Lục Thương Hạc thật sự chẳng xứng với Lục phu nhân chút nào cả.
-Lão gia muốn thiếp tới là để thiếp gặp Hầu gia ư?
Lục phu nhân cười dịu dàng:
-Năm đó, Cẩm Y lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên, uy danh vang xa, thiếp thân cũng đã từng nghe nói.
Lục Thương Hạc cười ha ha đáp:
-Đương nhiên là phải gặp Tiểu Hầu gia rồi. Thế nhưng người phu nhân muốn gặp nhất không phải là Tiểu Hầu gia.
Rồi hướng về phía Hướng Bách Ảnh chưa hề đứng dậy, nói:
-Tiêu Dao, sao đệ còn chưa bái kiến Đại tẩu?!
Y vừa dứt lời, thân hình thướt tha của Lục phu nhân hơi run lên, lập tức nhìn về phía Hướng Bách Ảnh.
Cuối cùng Hướng Bách Ảnh cũng chầm chậm đứng dậy, xoay người sang bên đó, hơi nở nụ cười, hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói:
-Đại tẩu!
Thân thể yêu kiều của Lục phu nhân khẽ run lên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Hướng Bách Ảnh. Hướng Bách Ảnh lại hơi cúi đầu, không dám đối mặt với Lục phu nhân.
Tề Ninh đứng một bên, lúc trước hắn chỉ là hơi suy đoán thôi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu ẩn tình trong đó rồi.
Hướng Bách Ảnh đường đường là một nam nhi, khẽ giậm chân một cái thì giang hồ dậy sóng. Đừng nói tới một nữ nhân, cho dù là những quần hào hùng bá một phương trên giang hồ, nào có ai dám làm càn trước mặt Hướng Bách Ảnh? Hướng Bách Ảnh cần gì phải sợ hãi bất cứ ai?
Thế nhưng hiện giờ, Hướng Bách Ảnh xưa nay vẫn luôn thản nhiên bình tĩnh, khi đứng trước mặt vị Lục phu nhân quốc sắc thiên hương này lại không dám nhìn thẳng vào nàng.
Tề Ninh đương nhiên biết trong trường hợp nào thì một nam nhân như Hướng Bách Ảnh mới không dám ngẩng thẳng mặt trước mặt một nữ nhân, lý do chỉ có thể là vì trong lòng Hướng Bách Ảnh cảm thấy thẹn với nữ nhân trước mắt này.
Bên trong Thủy Các nhất thời im lặng, Tề Ninh chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng xấu hổ. Lát sau, mới nghe tiếng Lục phu nhân dịu dàng hỏi:
-Mấy năm nay… đệ sống tốt không? Ta… đại ca đệ vẫn luôn rất nhớ đệ.
Rốt cuộc Hướng Bách Ảnh cũng ngẩng đầu, mỉm cười đáp:
-Đệ sống tốt lắm. Đa tạ… đa tạ đại tẩu nhớ tới.
Lục Thương Hạc cũng cười ha ha nói:
-Phu nhân, ta đã nói sẽ cho nàng niềm vui bất ngờ mà, không nói xạo ha? Mấy năm nay, Tiêu Dao đã có sự nghiệp lừng lẫy, hiện giờ, đệ ấy là bang chủ Cái Bang, Cái Bang chính là bang chúng lớn nhất thiên hạ. Tiêu Dao của chúng ta, cũng được coi là người đứng đầu giang hồ đó. Ha ha ha …!
Y cười vô cùng vui vẻ, hệt như thật lòng vui mừng cho vị huynh đệ kết nghĩa này của mình vậy.
Lục phu nhân cười dịu dàng, nói:
-Nếu Hướng bá bá dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui lòng.
Lục phu nhân tự nhiên hào phóng, nhưng Tề Ninh lại nghe ra được, trong lời nói của nàng chỉ là lời khách sáo mà thôi, mà lời khách sáo như thế này, trái lại càng khiến khoảng cách giữa hai bên xa hơn.
Tề Ninh đương nhiên biết tâm trạng Hướng Bách Ảnh hiện giờ vô cùng phức tạp, có lòng tốt muốn làm dịu không khí lúng túng này nên cười nói:
-Lục trang chủ, ta hơi đói bụng rồi, chúng ta đã được ăn chưa vậy?
Lục Thương Hạc cười ha ha đáp:
-Đáng chết đáng chết thật. Tiểu Hầu gia, thật có chút thất lễ rồi.
Lục Thăng, nhanh chóng mang thức ăn lên nào. Phu nhân, mấy lần khách khứa tới, nàng chưa từng dùng chung bữa với bọn họ.
Hôm nay có Tiêu Dao và Tiểu Hầu gia ở đây, Tiêu Dao không phải người ngoài, nhiều năm không gặp như vậy, nàng cũng ở đây dùng cơm được không?
Lục phu nhân lắc đầu cười đáp:
-Hai ngày nay sức khỏe thiếp có chút không ổn, hôm nay không thể ở đây cùng mọi người được.
Phùng môn chủ, mấy người đường xa mệt nhọc, uống thêm chút đi.
Rồi nàng nhẹ nhàng thi lễ, rời khỏi.
Hướng Bách Ảnh ngơ ngác nhìn bóng lưng Lục phu nhân xa dần.
Một lát sau, y mới chầm chậm quay người ngồi xuống, trên mặt là vẻ mất mát khó lòng che giấu được.
Lục Thương Hạc đưa Lục phu nhân ra khỏi Thủy Các rồi nhanh chóng trở về. Sau khi ngồi xuống y mới nói:
-Tiêu Dao, đại tẩu đệ nhiều năm không gặp đệ, có lẽ trong lòng nhất thời hơi kích động. Đợi nàng ấy bình tĩnh đôi chút đã, dù sao đệ cũng phải ở đây thêm mấy ngày mà. Ta còn nhớ đệ thích nhất là cháo Ngũ bảo do Túc Ảnh chính tay làm, lát nữa bảo đại tẩu đệ làm cho đệ ăn nhé.
-Không… Không cần đâu.
Hước Bách Ảnh đáp:
-Hôm nay gặp được là tốt rồi. Đại ca, tiểu đệ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Tiểu Hầu gia cũng muốn nhanh chóng trở về Kinh thành, không tiện kéo dài quá lâu. Ngày mai chúng đệ sẽ rời đi, sau này có thời gian sẽ trở về thăm Đại ca.
Lục Thương Hạc cau mày nói:
-Huynh đệ, Đại ca có chỗ nào không chu toàn sao? Đệ biết ta là người thô lỗ, nếu có chỗ nào không chu toàn thì cứ nói thẳng ra. Ta và đại tẩu đệ ở đây thì đây chính là nhà của đệ. Đệ về đến nhà mà chỉ ở một đêm rồi lại đi mất, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì có khi người ngoài còn nói Lục Thương Hạc ta không nặng tình nghĩa huynh đệ, chỉ chăm chăm đuổi huynh đệ ra khỏi cửa.
-Đại ca tuyệt đối không nên nói như thế!
Hướng Bách Ảnh lập tức nói:
-Đại ca đối với đệ như huynh đệ ruột thịt, làm gì có không chu toàn ở đâu? Đệ…!
-Hướng bang chủ, Lục trang chủ cực kỳ tình nghĩa, huynh đừng nên tổn thương tấm lòng Lục trang chủ chứ.
Phùng môn chủ cười nói:
-Huynh đệ hai người gặp nhau, đương nhiên là muốn ôn lại chuyện cũ. Cho dù Tiểu Hầu gia bận rộn gấp gáp, cũng sẽ không nỡ không để hai người gặp nhau.
Nếu Tiểu Hầu gia có việc gấp phải khởi hành luôn thì ngày mai ta cùng với Hà đại hiệp hộ tống tiểu Hầu gia tới Thành Đô là được.
Nơi này cách Thành Đô hơn một ngày cưỡi ngựa mà thôi.
Lục Thương Hạc lập tức nói:
-Tiêu Dao, đệ ở lại thêm vài ngày đi, tiểu Hầu gia cũng phải ở lại đây thêm mấy ngày. Khó có dịp tiểu Hầu gia tới Tây Xuyên một lần, đã tới hàn xá của ta đây thì nhất định phải để Lục mỗ thể hiện thịnh tình chủ nhà. Đúng rồi, Tiêu Dao, đệ còn nhớ núi Bạch Mã cách đây không xa không? Ngày mai chúng ta tới núi Bạch Mã đi săn nhé? Hầu gia ở kinh thành quanh năm suốt tháng, cũng khó có dịp tới dịp nông thôn sơn dã như này, hãy cùng nhau đi cho vui nhé.
Hướng Bách Ảnh chỉ cười nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Trên bàn rượu, ai nấy đều ăn uống linh đình, vốn có rượu ngon, lại thêm tâm trạng không tốt nên Hướng Bách Ảnh uống không ít.
Tuy Tề Ninh không mê rượu, nhưng cũng ngồi uống đến nửa đêm. Đương nhiên là Hướng Bách Ảnh say đến bí tỉ, mà ngay cả Phùng môn chủ và Hà đại hiệp kia cũng mê man luôn.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lục Thương Hạc sai người mang theo Hướng Bách Ảnh và Tề Ninh đi nghỉ. Ảnh Hạc sơn trang này quả thật rất lớn, không ít trạch viện.
Lục Thăng dẫn hai người tới phòng ở cho khách, hai gian phòng của hai người cách nhau một bức tường. Tề Ninh tự mình đỡ Hướng Bách Ảnh vào phòng, dìu y nằm xuống, vốn định đi tới căn phòng cách vách, nhưng lại nghĩ tới Hướng Bách Ảnh đang say khướt, thôi, vẫn nên ở lại chăm sóc y vậy.
Hắn bèn dựa vào chiếc ghế lớn trong phòng để nghỉ ngơi, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi mở mắt, trong phòng vẫn đang thắp đèn. Hắn nhìn về phía giường ngủ, chỉ thấy trên giường trống rống từ bao giờ, không ngờ Hướng Bách Ảnh đã không còn ở trên giường nữa.
Thank You to Michyo715 For This Useful

Tề Ninh thấy trên giường không có một ai, lấy làm kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn qua phía cửa phòng. Hắn nhớ kỹ sau khi vào phòng, cửa phòng cài then, mà hắn rất cảnh giác, ngay cả mơ màng ngủ cũng có lòng đề phòng, nếu như thực sự có người dám nửa đêm chuồn vào trong phòng, nhất định có thể phát giác, nhưng lúc này cửa phòng lại mở rộng.
Hắn lập tức đứng dậy, chợt nghe tiếng nhạc loáng thoáng truyền tới, hắn ngưng thần lắng nghe, dường như là tiếng đàn tranh.
Tề Ninh bước nhẹ từng bước ra khỏi cửa phòng, thì thấy Hướng Bách Ảnh đang ngồi bên cạnh một cây trụ ngoài hành lang, cầm túi da bò trong tay, hơi ngước đầu, nhìn trăng sáng trên trời, giống như có suy nghĩ.
Lúc này Tề Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hắn quá lo lắng rồi. Hướng Bách Ảnh chính là cao thủ hàng đầu đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ hiện giờ, kể cả khi uống say, cũng có mấy ai có thể tới gần y?
Âm thanh lượn lờ, giống như truyền tới từ phía đông bắc. Ảnh Hạc sơn trang này trong đêm cực kỳ yên lặng, tiếng đàn tranh kia có thể nghe được rõ ràng.
Tề Ninh không hiểu sâu về âm luật, nhưng nghe tiếng đàn tranh kia, dường như ngậm ý u oán thống khổ.
Tề Ninh nhẹ nhàng đi tới bên người Hướng Bách Ảnh. Hướng Bách Ảnh vẫn không nhúc nhích, vẫn ngơ ngác nhìn trăng sáng trên trời, chờ đến khi Tề Ninh ngồi xuống bên cạnh y, Hướng Bách Ảnh mới quay đầu nhìn thoáng qua, cười nhạt một tiếng.
Tề Ninh biết Hướng Bách Ảnh gặp lại cố nhân sau nhiều năm, nhưng tâm tình chắc chắn cực kỳ phức tạp, khuya khoắt y một mình ra ngoài cửa uống rượu, hiển nhiên là giải quyết u sầu trong lòng.
Sau một lát, tiếng đàn tranh kia đột nhiên biến mất, lúc này Hướng Bách Ảnh mới cầm túi da trâu ngửa đầu rót một miệng lớn.
Tề Ninh nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Hướng thúc thúc, tối qua thúc uống đủ nhiều rồi, giờ uống ít thôi, tránh tổn thương thân thể.
Hướng Bách Ảnh mỉm cười hỏi:
- Sao, tỉnh lại rồi à?
- Bỗng nhiên tỉnh lại.
Tề Ninh cười nói:
- Hướng thúc thúc, không phải là thúc bị tiếng đàn tranh này đánh thức chứ?
Hướng Bách Ảnh khẽ giật mình, cười khan một tiếng, không nói lời nào.
- Hướng thúc thúc, là ai đang diễn tấu đàn tranh vậy?
Tề Ninh nghi ngờ nói:
- Khuya khoắt, sao không ngủ?
- Là Túc… là Lục phu nhân!
Hướng Bách Ảnh nói:
- Thuở nhỏ, nàng học tập cầm kỳ thư họa, đàn tranh đàn ngọc là thứ nàng thích nhất.
- Chẳng lẽ thúc biết nàng từ nhỏ sao?
Tề Ninh ngạc nhiên nói.
Hướng Bách Ảnh gật đầu nói:
- Năm đó phụ thân của Lục phu nhân cũng là một vị cao thủ trên giang hồ, là huynh đệ kết bái với gia phụ. Lục bá bá tính tình ngay thẳng, ghét ác như cừu, gặp chuyện bất bình đắc tội một nhóm cao thủ, cả nhà Lục gia bị giết, chỉ có Lục bá bá mang theo Lục phu nhân liều chết phá vây, cuối cùng tìm đến Phong Kiếm sơn trang.
Tề Ninh sững sờ, Hướng Bách Ảnh nhìn trăng sáng kia, chậm rãi nói:
- Khi đó ta mười một tuổi, Lục phu nhân là cô nhóc con sáu tuổi.
Lục bá bá đến Phong Kiếm sơn trang, giao phó Lục phu nhân cho gia phụ, bởi vì thương thế quá nặng mà mất đi. Gia phụ ra tay báo huyết hải thâm cừu cho Lục gia, từ đó về sau Lục phu nhân lưu lại Hướng gia, gia phụ coi nàng như con mình sinh ra… !
Tề Ninh bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới hiểu được quan hệ giữa hai người, không kìm được nói:
- Như vậy, Hướng thúc thúc và Lục phu nhân là thanh mai trúc mã rồi?
Thân thể Lục Bách Ảnh chấn động, lập tức cười khổ lắc đầu nói:
- Ta vẫn luôn coi nàng như muội muội, mà nàng… hiện giờ đã lấy chồng, sống rất tốt, ta cũng yên lòng.
Trong lòng Tề Ninh biết chuyện trong đó tuyệt đối không đơn giản như lời Hướng Bách Ảnh nói. Nếu như Hướng Bách Ảnh thực sự coi Lục phu nhân là muội muội, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngay cả nhìn Lục phu nhân cũng không dám như thế.
- Hướng thúc thúc, trong tiếng đàn tranh vừa rồi, dường như… dường như có ý thống khổ.
Tề Ninh khẽ nói:
- Vui sướng sinh ra theo lòng, nếu như… ta nói một câu, Hướng thúc thúc cũng đừng trách ta, nếu như Lục phu nhân thực sự sống mỹ mãn hạnh phúc, vì sao trong tiếng đàn lại có tạp âm như thế?
Hướng Bách Ảnh nhíu mày nói:
- Đừng nói hươu nói vượn, một đứa nhỏ như ngươi, hiểu được cái gì.
Lúc này y giống như trưởng bối đang trách cứ vãn bối.
Tề Ninh thở dài nói:
- Hướng thúc thúc, ta không phải trẻ con ba tuổi, có một số việc cũng có thể nhìn ra được.
- Ngươi nhìn ra cái gì?
Hướng Bách Ảnh liếc Tề Ninh một chút, tức giận nói:
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, ngươi không đọc qua sách sao?
Tề Ninh nói:
- Có một số việc ngay cả mù lòa cũng có thể nhìn ra được.
Hắn tiến lại gần một chút, thấp giọng nói:
- Hướng thúc thúc, có phải thúc thích Lục phu nhân hay không?
Thần sắc Hướng Bách Ảnh lập tức biến đổi, lạnh mặt, điềm nhiên nói:
- Đừng có nói bậy.
- Hướng thúc thúc, vốn có mấy lời ta không nên nhiều lời.
Tề Ninh thở dài:
- Trên đường tới Ảnh Hạc sơn trang, thái độ của thúc lạ lắm. Tối qua sau khi gặp Lục phu nhân, thúc vẫn cắm đầu uống rượu, thúc là Bang chủ Cái Bang, có việc gì trên đời này chưa từng gặp?
Nhưng hiện giờ, tâm trí mất tập trung, hoàn toàn khác với thúc lúc bình thường.
Thấy mặt Hướng Bách Ảnh lạnh lùng, hắn lắc đầu:
- Được rồi, ta không nói nữa, chỉ là vừa rồi thúc cũng đã nói, Lục phu nhân đã gả làm vợ người, nên buông cũng phải buông thôi.
Lông mày Hướng Bách Ảnh khóa chặt, nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh, sau một lát, cười khổ lắc đầu nói:
- Hướng mỗ vào nam ra bắc, thống ngự Cái Bang, không ngờ bây giờ còn cần nhóc con như ngươi dạy dỗ ta.
Y cầm lấy túi da bò, phát hiện trong túi đã rỗng tuếch, ném vào tay Tề Ninh, nói:
- Đi tìm rượu tới cho ta.
Tề Ninh mặt đau khổ nói:
- Hướng thúc thúc, đêm hôm khuya khoắt, ta tìm rượu ở đâu đây? Ngay cả hầm rượu của Ảnh Hạc sơn trang ở nơi nào ta cũng không biết.
Hướng Bách Ảnh liếc nhìn hắn, dựa vào cột nằm xuống, hai tay vẫn ôm ngực, nhắm mắt lại không nói thêm lời nào.
Trong lòng Tề Ninh biết mình đoán đúng tám chín phần, Hướng Bách Ảnh và Lục phu nhân là thanh mai trúc mã. Năm đó vị Bang chủ Cái Bang này hiển nhiên ưa thích Lục phu nhân, chỉ là về sau không biết làm sao Lục phu nhân lại gả cho Lục Thương Hạc.
Mặc dù Hướng Bách Ảnh có địa vị giang hồ cực cao, võ công cao cường, tính tình thoải mái, nhưng hiển nhiên không thể hoàn toàn buông được việc này, có lẽ đây cũng là nhược điểm lớn nhất của Hướng Bách Ảnh.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lục Thăng tới mời hai người dùng bữa sáng, tự có gia phú sắp xếp hai người vệ sinh buổi sáng. Lục Thăng dẫn hai người tới nhã sảnh dùng cơm thường ngày của sơn trang. Lục Thương Hạc sớm đã chờ đợi, thấy hai người tới, cười nói:
- Tiêu Dao, Tiểu Hầu gia, ta đã sai người chuẩn bị thỏa đáng trong đêm, ăn xong điểm tâm, chúng ta lập tức tới Bạch Mã Sơn đi săn.
Lúc này đang thời điểm tốt để săn thú, đêm nay chúng ta hãy dùng con mồi làm bữa tối.
Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy nhà ăn chỉ có một mình Lục Thương Hạc, hỏi:
- Mấy người Phùng Môn chủ không ở đây sao?
- Họ sớm rời đi rồi.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Tiêu Dao, Phùng Môn chủ nói chuyện hơi cay nghiệt, nhưng không phải người xấu, chỉ là thích so đo một chút việc nhỏ mà thôi.
Lần này Thất Thanh Môn tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh, đã tổn thương hai tên môn đồ, Phùng Môn chủ không thoải mái trong lòng, khó tránh khỏi có vài câu mạo phạm, hai người chớ để trong lòng.
Bữa sáng quả thực rất phong phú, Lục Thương Hạc hiển nhiên biết tính tình Hướng Bách Ảnh, sáng sớm đã chuẩn bị một vò rượu ngon trên bàn.
- Hằng năm vào lúc này, ta đều bớt thời gian tới Bạch Mã Sơn đi săn.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Nơi đó rất nhiều thú hoang, là chỗ tốt để săn thú.
Đúng lúc này, lại nghe một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Sát sinh quá nhiều không tốt đâu, hạn chế đi săn thì tốt hơn.
Theo tiếng nói, liền thấy Lục phu nhân bưng khay lượn lờ đi tới.
- Tiêu Dao, đại tẩu sáng sớm đã dậy làm cháo ngũ bảo cho đệ.
Lục Thương Hạc đứng dậy đi qua, vội vàng nhận khay từ tay Lục phu nhân:
- Đệ đến nếm thử, có đúng hương vị năm đó hay không?
Trong khay đựng ba chén cháo, Lục Thương Hạc tự mình bưng một bát cho Hướng Bách Ảnh và Tề Ninh, bưng một bát cho mình, lúc này mới nhìn Lục phu nhân nói:
- Phu nhân, nơi này không có người ngoài, ngồi xuống cùng dùng cơm.
Lần này Lục phu nhân cũng không cự tuyệt, tới gần bên người Lục Thương Hạc ngồi xuống. Mặc dù cũng không có người khác, nhưng Lục phu nhân vẫn che một tầng lụa mỏng trên mặt.
- Tiêu Dao ca, huynh nếm thử đi.
Giọng Lục phu nhân nhu hòa:
- Đã mấy năm rồi không làm cháo, cũng không biết có hợp khẩu vị của huynh hay không?
Hướng Bách Ảnh cười nhẹ một tiếng, bưng chén cháo lên, cần lấy thìa, không nói hai lời, chớp mắt đã uống xong bát cháo, buông chén cháo xuống. Thấy Lục phu nhân đang nhìn mình, y lập tức nói:
- Hương vị không khác gì năm đó, giống nhau như đúc.
Tề Ninh nghĩ thầm lời này của y cũng hơi trái lương tâm. Đã 18 năm qua rồi, liệu y còn nhớ được hương vị một chén cháo không? Lục phu nhân cười khẽ, tướng mạo nàng vô cùng đẹp, nụ cười càng động lòng người, dịu dàng nói:
- Ta tự mình biết tay nghề đã giảm đi rất nhiều, huynh đang an ủi ta thôi.
Hướng Bách Ảnh vội nói:
- Không có, thực sự là hương vị năm đó.
Lục Thương Hạc cười ha ha nói:
- Tiêu Dao, nếu ngươi thích, ở lại chỗ này thêm chút thời gian, để đại tẩu ngươi mỗi ngày nấu cháo cho ngươi.
Y nhìn về phía Tề Ninh, nói:
- Tiểu Hầu gia cũng nếm thử đi!
Tề Ninh mỉm cười gật đầu.
Dùng xong bữa sáng, mấy người chuẩn bị một phen, Lục Thương Hạc mang theo bốn năm tên tráng đinh trong sơn trang, cùng nhau tới Bạch Mã Sơn đi săn. Bạch Mã Sơn cách Ảnh Hạc sơn trang chỉ hơn mười dặm. Bọn họ cũng không có ý định đi quá xa, mọi người lên núi, Lục Thương Hạc sai người thả liệp ưng, đuổi con mồi từ trong rừng ra.
Tề Ninh làm người hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên vào núi đi săn, cũng cảm thấy hơi hứng thú. Lục Thương Hạc tiễn thuật cao minh, chỉ qua một canh giờ, đã bắn được hai con thỏ, ba con chim trĩ, một con hoẵng, chỉ là trong lúc nhất thời không gặp được lợn rừng hổ lang. Tề Ninh cũng bắn được một con hoẵng, hai con chim trĩ, trái lại Hướng Bách Ảnh dường như không quá hưng phấn, miễn cưỡng giết được một con hươu.
Bắn hai canh giờ, đã vào lúc giữa trưa, Lục Thương Hạc cười nói:
- Tiểu Hầu gia, chúng ta vào sâu trong núi, có thể tìm lợn rừng sài lang, sắc trời còn sớm, trước khi trời tối trở về là được.
Y lại nhìn về phía Hướng Bách Ảnh hỏi:
- Tiêu Dao, có phải ngươi có tâm sự gì hay không? Hôm nay lại chỉ bắn được một con hươu, phải thêm chút sức mới được.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Đại ca, tối qua uống quá nhiều rượu, đầu hơi đau, ta… hiện giờ ta xuống chân núi nghỉ ngơi một chút, chờ hai người trở về, sẽ không vào núi nữa.
- Hả?
Lục Thương Hạc khẽ giật mình:
- Không phải sinh bệnh chứ? Nếu không chúng ta dừng ở đây, về trang trước.
Hướng Bách Ảnh lập tức nói:
- Không cần, bình thường Tiểu Hầu gia cũng rất ít đi săn trên núi, khó được có hào hứng, ta nghỉ ngơi dưới chân núi một chút là được rồi.
- Điều này… !
Lục Thương Hạc hơi cau mày, Tề Ninh nghĩ thầm Hướng Bách Ảnh võ công cao cường, tửu lực kinh người, sao có thể bởi vì tối qua uống nhiều mấy chén mà sinh bệnh. Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, đến gần, còn chưa mở miệng, Hướng Bách Ảnh đã nói:
- Tiểu Hầu gia, ra ngoài đi săn, nếu không săn được một con lợn rừng, đó chính là một chuyến tay không, hôm nay hai người phải thêm chút sức rồi.
Y đưa mắt ra hiệu với Tề Ninh, Tề Ninh ngầm hiểu, lập tức cười nói:
- Lục Trang chủ, Hướng Bang chủ thân thể khó chịu, chúng ta không làm khó thúc ấy nữa. Dù sao nửa ngày mới bắn được một con hươu, xem ra đi săn không phải là thú vui của Hướng Bang chủ, chúng ta hãy đi lên núi săn một con lợn rừng đi.

Lục Thương Hạc nói với giọng ân cần:
- Tiêu Dao, nếu không được, ta sẽ lên núi cùng với Tiểu Hầu gia, còn đệ thì về trang trước. Trong trang có đại phu, nhờ người xem giúp đi.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Đại ca không cần lo lắng, đừng vì ta mà mất hứng.
Không nói nhiều nữa, y quay người xuống núi.
Lục Thương Hạc cau mày, nói:
- Nội lực Tiêu Dao thâm hậu, tửu lượng cũng không yếu, sao lại thấy khó chịu trong người?
- Lục Trang chủ, Hướng Bang chủ ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc. Dạo gần đây người lại phải bôn ba mệt nhọc, lúc nào cũng căng cứng như dây cung. Trở lại sơn trang Ảnh Hạc, cũng như trở về nhà, tâm tình kích động, lại thêm việc được thư giãn nghỉ ngơi, có lẽ vì thế nên cảm thấy khó chịu.
Tề Ninh cười nói:
- Người bận bịu đã quen đột nhiên lại được rảnh rỗi sẽ thấy bứt rứt.
Lục Thương Hạc cười ha ha, nói:
- Tiểu Hầu gia nói chí phải. Tiêu Dao là người khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Y giơ tay lên, nói:
- Hầu gia, chúng ta lên núi săn lợn rừng nào.
Đoàn người đi sâu vào trong núi.
Tề Ninh có chút nghi hoặc trong lòng.
Hắn tin tưởng với võ công của Hướng Bách Ảnh, dù khó chịu trong người mà vận khí điều dưỡng thì cũng khôi phục nhanh thôi. Vừa rồi Hướng Bách Ảnh nháy mắt với hắn một cái, ý muốn hắn lên núi cùng Lục Thương Hạc. Hướng Bách Ảnh tự bảo rằng trong người khó chịu muốn xuống núi nghỉ ngơi trước, rõ ràng chỉ lấy cớ mà thôi.
Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, sao y lại muốn mượn cớ rời đi? Y muốn đi đâu?
Tề Ninh trăm mối nghi ngờ, rối rắm không thể giải thích.
Sau khi họ đi sâu vào núi, số lượng con mồi quả nhiên nhiều hơn. Họ khá may mắn, đụng độ một con lợn rừng. Hiển nhiên là Lục Thương Hạc thường xuyên đi săn, tập mãi thành thói quen, chỉ huy mọi người bắn chết chú lợn.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, chẳng những săn được một con lợn rừng, họ còn săn được nhiều con mồi khác. Hai tráng hán khênh con lợn rừng, mọi người đều cầm theo con mồi của mình, thu hoạch cũng khá.
Khi xuống núi, họ không thấy bóng dáng Hướng Bách Ảnh, biết Hướng Bách Ảnh chắc đã trở về trang rồi. Lúc đoàn người về tới sơn trang Ảnh Hạc, trời vẫn chưa tắt nắng.
Họ vừa bước vào trang đã thấy Lục Thăng ra đón. Lục Thương Hạc cho người đem mồi săn được đi xử lý trước, rồi mới hỏi Lục Thăng:
- Sức khỏe Tiêu Dao thế nào rồi?
Đã gặp đại phu chưa?
Lục Thăng bẩm:
- Thưa Trang chủ, Tiểu Hầu gia, Hướng Bang chủ đã đi rồi ạ. Ngài ấy đã đi được hơn một canh giờ.
Lục Thương Hạc khẽ giật mình.
Tề Ninh cũng cả kinh. Lục Thăng lấy ra hai phong thư được cất trong ngực áo, dâng lên và bẩm:
- Thưa Trang chủ, Tiểu Hầu gia, đây là thư Hướng Bang chủ để lại, Bang chủ dặn ta chờ các ngài trở về thì đưa cho các ngài.
Chợt lão vỗ đầu mình, thốt lên:
- Đúng rồi! Còn một vị huynh đệ Cái Bang đang đợi.
Lão nói rồi vội chạy đi gọi.
Tề Ninh nhận bức thư của mình, mở ra đọc lướt. Trong thư chỉ có một hàng chữ như gà bới thóc:
“Có việc gấp, gặp lại ở Kinh Thành”. Thư không có cả lạc khoản.
Nét chữ viết ngoáy, hiển nhiên người viết thư đang rất vội.
Lục Thương Hạc xem thư, nhíu mày nói:
- Tiêu Dao làm cái gì vậy? Đi mà không chào ta một tiếng. Chuyện có gấp bằng trời cũng không đến mức phải vội vã quá như thế chứ?
Trông y không được vui cho lắm.
Bấy giờ Lục Thăng dẫn một tên ăn mày quần áo rách bươm tới. Ăn mày tay cầm gậy gỗ, tiến lên chắp tay, nói:
- Hầu gia, Trang chủ, tiểu nhân là Ngô Nghị của phân đà Khuê Mộc Lang!
-Trang chủ, vị huynh đệ gọi là Ngô Nghị này đưa tới một phong thư. Hướng Bang chủ xem thư xong thì để lại thư, vội vã đi ngay.
Lục Thăng nói:
- Bang chủ không kịp chào phu nhân luôn.
Sắc mặt Lục Thương Hạc nghiêm nghị, hỏi:
- Ngô Nghị huynh đệ, có chuyện gì mà gấp vậy, khiến Bang chủ của các ngươi phải vội vã đi ngay?
- Lục Trang chủ, tiểu nhân vâng theo lời căn dặn của Bạch Hổ trưởng lão, ra roi thúc ngựa đưa thư đến. – Ngô Nghị đáp. – Trong bang xảy ra chuyện lớn, Bạch Hổ trưởng lão không quyết định được, biết Bang chủ ở sơn trang Lạc Ảnh nên ra lệnh cho tiểu nhân tới bẩm báo.
- Chuyện lớn?
Lục Thương Hạc rất bất mãn:
- Trời sập xuống hả?
Ngô Nghị vội đáp:
- Tiểu nhân chỉ đưa tin tới, chuyện lớn trong bang, tiểu nhân không dám hỏi nhiều.
Tề Ninh cũng nhíu mày. Hắn cảm thấy chuyện hôm nay rất quái lạ.
Hướng Bách Ảnh đi săn nhưng tới nửa đường lại kiếm cớ trở về, giờ lại nhận được một bức thư khẩn phải đi ngay lập tức. Tề Ninh không biết đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là Hướng Bách Ảnh cố ý sắp xếp như thế?
Nhưng mục đích Hướng Bách Ảnh sắp xếp như thế là gì?
Hắn vào sơn trang Ảnh Hạc là vì nể mặt Hướng Bách Ảnh. Giờ thì tốt rồi, chính chủ đã đi, mình còn lý do gì để ở lại nơi đây?
- Làm phiền Ngô Nghị huynh đệ rồi.
Ngô Nghị chẳng qua chỉ là một đệ tử nho nhỏ trong Cái Bang, dĩ nhiên không thể so sánh với địa vị của nhân vật lãnh tụ của giang hồ Tây Xuyên như Lục Thương Hạc.
Nhưng Lục Thương Hạc không hề tỏ thái độ kẻ cả, căn dặn:
- Lục Thăng, chuẩn bị chỗ nghỉ cho Ngô Nghị huynh đệ, đêm nay…
Không đợi Lục Thương Hạc nói xong, Ngô Nghị đã cất lời:
- Lục Trang chủ, tiểu nhân ở lại là để giải thích mọi việc. Giờ mọi người đã trở về, những điều cần nói tiểu nhân cũng đã nói xong, phải trở về phân đà ngay ạ.
Lục Thương Hạc cười, nói rằng:
- Không phải lo bị Bang chủ của các ngươi trách cứ, trời sắp tối rồi, nghỉ ngơi ở đây một đêm đi.
- Thịnh tình của Lục Trang chủ, tiểu nhân xin ghi nhớ.
Ngô Nghị nhanh miệng đáp lại:
- Trong bang xảy ra chuyện lớn, mặc dù địa vị tiểu nhân thấp kém, nhưng nếu có thể giúp được cho bang bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào, tiểu nhân cũng cố gắng hoàn thành.
Gã chắp tay, nói:
- Tiểu nhân cáo lui.
- Đã thế thì Lục mỗ không ép ngươi ở lại nữa.
Lục Thương Hạc nói:
- Lục Thăng, đi chuẩn bị ít bạc cho Ngô huynh đệ mang đi.
Ngô Nghị vội đáp:
- Không dám không dám.
- Ngô Nghị huynh đệ đừng khách khí. Lại nói, Cái Bang bốn bể là nhà, vào nhà mà không nhận thì không hợp quy củ.
Lục Thương Hạc cười ha hả, y nói thế rồi ra hiệu cho Lục Thăng đi lấy bạc. Ngô Nghị đành chắp tay, nói:
- Tiểu nhân cảm ơn Lục Trang chủ.
Lúc bấy giờ Lục Thương Hạc mới nhìn sang Tề Ninh, cau mày hỏi:
- Cái Bang xảy ra chuyện lớn, là chuyện lớn gì? Cái Bang là bang phái lớn nhất trên giang hồ, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám trêu chọc vào Cái Bang?
Tề Ninh cũng cảm thấy khó hiểu, cười đáp:
- Lục Trang chủ, nếu Cái Bang gặp chuyện thật thì ta cũng muốn đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngô Nghị, bản hầu đi cùng ngươi.
Lục Thương hạc vội vàng la lên:
- Tiểu Hầu gia, lẽ nào người cũng muốn đi?
- Trang chủ, nên ăn đã ăn, nên uống đã uống, còn có thể làm quen với bậc anh hùng hào kiệt như Trang chủ, chuyến đi này cũng coi như không tồi.
Tề Ninh cười mà rằng:
- Trang chủ người biết đó, ta còn phải trở về Kinh Thành phục mệnh với hoàng thượng, vừa khéo có Ngô Nghị, ta có thể đi cùng với hắn.
- Tiểu Hầu gia, chuyện này không được đâu.
Lục Thương Hạc nói ngay:
- Lẽ nào Tiêu Dao vừa đi, người liền không xem ta là bằng hữu nữa? Huống chi giờ trời đã tối, nếu người muốn đi, mai ta sẽ tự mình tiễn người đi Thành Đô.
Tề Ninh cười, lắc đầu và đáp:
- Trang chủ khách khí quá. Đã kết bạn, ngày sau khó tránh khỏi việc thường xuyên đến quấy rầy người.
Đừng quan tâm tới một hai ngày này. Đổi lại nếu sau này Lục Trang chủ vào Kinh, nhất định phải tới phủ Cẩm Y Hầu của ta làm khách.
Lục Thương Hạc thở dài, nói:
- Lục mỗ hổ thẹn, chiêu đãi không chu đáo. Nhưng ngày sau có vào Kinh nhất định sẽ bái phỏng Hầu gia.
Lục Thăng mang tới ít bạc. Lục Thương Hạc lại nói:
- Lấy bộ “Thiên Hà Đồ” mà ta cất ra đây.
Y nói với Tề Ninh:
- Lục mỗ biết Hầu gia xuất thân phú quý, tất nhiên không để vàng bạc tiền tài vào mắt. Trong trang của ta cũng không có gì có thể làm quà, chỉ có một bộ danh họa cất giữ nhiều năm, Hầu gia hãy mang về để thưởng thức lúc nhàn rỗi.
Tề Ninh vội nói:
- Trang chủ, nếu người làm thế, sau này ta không dám bước vào sơn trang Ảnh Hạc này nữa. Kết giao giữa quân tử nhạt như nước, nếu khách khí như vậy, sẽ trở nên xa cách.
Lục Thương Hạc khẽ giật mình.
Chợt y cười, nói:
- Tiểu Hầu gia quả nhiên hào khí ngút trời. Vậy Lục mỗ không làm theo khuôn sáo cũ nữa.
Hoàng hôn rực đỏ. Lục Thương Hạc tiễn Tề Ninh mấy dặm đường.
Tề Ninh chắp tay, nói:
-Mời Trang chủ trở về, lần sau có thời gian chúng ta lại tụ họp.
Lục Thương Hạc xuống ngựa, chắp tay mà nói:
- Hầu gia khăng khăng không muốn có người theo hộ tống, Lục mỗ không cưỡng cầu. Chúc Hầu gia thuận buồm xuôi gió, người phải bảo trọng nhé.
Tề Ninh cũng chắp tay trả lễ, rồi hắn và Ngô Nghị thúc ngựa lên đường.
Hai người một đường thẳng tiến về Thành Đô. Ngựa phi hơn mười dặm, bỗng Tề Ninh dần giảm tốc độ ngựa. Ngô Nghị cũng dừng ngựa lại, hỏi:
- Hầu gia có chuyện gì không?
- Ngô Nghị, ngươi là đệ tử Cái Bang thuộc phân đà Khuê Mộc Lang?
Tề Ninh nở nụ cười sâu xa, hỏi:
- Sao Bạch Hổ trưởng lão biết Hướng Bang chủ ở sơn trang Ảnh Hạc?
- Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ nghe lệnh trưởng lão đến sơn trang Ảnh Hạc một chuyến thôi.
Ngô Nghị đáp ngay.
Tề Ninh như có điều suy nghĩ, bụng nghĩ không mấy người biết chuyện hắn và Hướng Bách Ảnh đến thăm sơn trang Ảnh Hạc. Lúc Lục Thương Hạc cưỡi ngựa đuổi theo, Bạch Hổ trưởng lão không có mặt ở đó, sao y biết Hướng Bách Ảnh sẽ ở sơn trang Ảnh Hạc? Chẳng lẽ chuyện này là do Hướng Bách Ảnh âm thầm sắp đặt, trước đó y đã nói với Bạch Hổ trưởng lão rằng sẽ đến sơn trang Ảnh Hạc?
Tại sao Hướng Bách Ảnh lại sắp đặt như thế?
Sắc trời đã tối hẳn. Họ trông thấy phía trước có ánh đèn, đến gần mới nhận ra đó là một khách điếm ở ven đường. Đất đai Tây Xuyên rộng lớn, dân cư không thể tính là nhiều, có nhiều vùng đất hoang vắng, nhưng dọc đường đến phủ Thành Đô luôn có khách điếm cung cấp nơi nghỉ chân cho khách đi đường.
- Phân đà Khuê Mộc Lang ở đâu?
Tề Ninh xuống ngực, hỏi Ngô Nghị kia:
- Chẳng lẽ là ở phủ Thành Đô?
- Cái này…
Ngô Nghị hơi ngơ ngác, nhưng gã nhanh chóng nở nụ cười, đáp rằng:
- Ở ngay cạnh phủ Thành Đô. Hầu gia cũng muốn đến phân đà Khuê Mộc Lang sao?
- Lẽ nào không tiện?
Tề Ninh hỏi:
- Bang chủ các ngươi đã hứa cùng vào Kinh với ta, giờ có chuyện đột xuất, ta phải hỏi Bang chủ có còn muốn vào Kinh cùng ta không.
- E là Bang chủ không đi được.
Ngô Nghị đáp:
- Hầu gia, Cái Bang chúng tôi đều là ăn mày, có nhiều bất tiện. Chi bằng tiểu nhân đưa Hầu gia đến Thành Đô trước, rồi trở về bẩm báo cho Bang chủ. Nếu Bang chủ muốn vào Kinh, tự người sẽ sai người bẩm báo cho Hầu gia.
- Ồ?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Ngươi có thể làm chủ cho Bang chủ của các ngươi?
Ngô Nghị khẽ giật mình, vội nói:
- Không dám, không dám.
Vào khách điếm, họ gọi vài món cơm canh. Tề Ninh trầm tư xem có nên đi phân đà Khuê Mộc Lang ngay trong đêm không, Ngô Nghị lại tìm chủ khách điếm hỏi thức ăn cho ngựa rồi đi ra chỗ buộc ngựa.
Rượu và thức ăn đã mang lên, nhưng Ngô Nghị kia vẫn chưa trở về. Tề Ninh đành bước ra cửa.
Hắn thấy hai con ngựa còn buộc bên ngoài, thức ăn ngựa bị vứt một bên, còn Ngô Nghị thì không thấy đâu.
Tề Ninh lập tức cảm thấy trong chuyện này có chỗ không hợp lý.
Hắn tìm kiếm từ trước ra sau khách điếm một lượt. Ngô Nghị kia quả nhiên không cánh mà bay, không thấy bóng dáng.
Thank You to Phương Linh For This Useful

Sắc trời đã tối, Ngô Nghị lại đột nhiên mất tung tích, Tề Ninh cảm thấy thắc mắc, mà nghĩ lại liền cảm thấy chuyện hôm nay rất quái dị.
Trước đây hắn cảm thấy Hướng Bách Ảnh đột nhiên rời đi hơi kỳ quái, nhưng nghĩ tới lúc ở Bạch Mã Sơn, Hướng Bách Ảnh chủ động lấy cớ rời đi, liền cảm thấy những chuyện này có lẽ đều là Hướng Bách Ảnh sắp xếp. Lúc này hắn nhớ tới, nếu như Cái Bang thực sự xảy ra chuyện lớn, cần Hướng Bách Ảnh nhanh chóng chạy tới, cũng không có khả năng chỉ phái một đệ tử Cái Bang nho nhỏ tới được.
Cái Bang Tây Phương Thất Túc, có bảy phân đà lớn, Bạch Hổ Trưởng lão thống lĩnh bảy đại phân đà, dù cho bản thân không rảnh, cũng nên phái một Đà chủ tới.
Bang chủ Cái Bang xưa nay đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, khó kiếm tung tích. Trưởng lão và Đà chủ Cái Bang biết tung tích của Bang chủ thì thôi, đệ tử bình thường sẽ rất khó biết được tung tích của Bang chủ hiện giờ.
Ngô Nghị đột nhiên mất tích, đương nhiên rất kỳ quặc, vừa rồi chung quanh không có người ngoài, đương nhiên Ngô Nghị không thể bị người khác mang đi, hẳn là tự mình lén chạy đi.
Nếu như gã là đệ tử Cái Bang, vì sao lại nửa đường đột nhiên chạy đi?
Tề Ninh hơi trầm ngâm, cũng không do dự, cởi dây cương, xoay người lên ngựa trở về sơn trang Ảnh Hạc. Hắn không biết Phân đà Khuê Mộc Lang của Cái Bang này rốt cuộc ở nơi nào, mà Lục Thương Hạc chính là cường hào Tây Xuyên, đương nhiên quen thuộc Cái Bang.
Thớt ngựa lao vùn vụt, đi chưa đến năm sáu dặm đường, Tề Ninh bỗng nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, tuấn mã hắn cưỡi ngã quỵ về phía trước. Tề Ninh giật nảy mình, đạp hai chân một cách tự nhiên, toàn thân bay lên, liền thấy tuấn mã ngã ngửa trên mặt đất. Tề Ninh rơi xuống đất, cho rằng tuấn mã bị thừng gạt ngựa ngăn cản, dưới ánh trăng lại không thấy thừng gạt ngựa, chỉ thấy con tuấn mã kia giãy dụa trên mặt đất, miệng phun bọt mép ra ngoài.
Đây là ngựa của Thần Hầu Phủ, to lớn chân dài, sức chịu đựng cực mạnh, tuyệt đối không đến mức chạy chút đường đã mệt mỏi tới như vậy, hắn liền thấy con tuấn mã kia giãy dụa vài cái liền không động đậy nữa. Tề Ninh tiến lên xem xét cẩn thận, mới phát hiện tuấn mã đã sùi bọt mép chết. Hắn dùng tay kéo mí mắt ngựa, phát hiện màu đen trong mắt ngựa.
Tề Ninh cảm thấy run lên, lúc này đã hiểu được, ngựa này không phải mệt mỏi mà chết, mà là trúng độc bỏ mình.
Tề Ninh nhíu mày, hơi suy nghĩ, trong lòng hiểu được, ngựa bị trúng độc, nhất định là Ngô Nghị kia làm, người này chẳng những thừa cơ chạy đi, trước khi đi còn hạ độc ngựa.
Gió đêm lao xao, xung quanh hoang vu, không có dấu người. Tề Ninh ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, ánh trăng sáng tỏ, nơi này cách Ảnh Hạc sơn trang mấy chục dặm đường, đến phủ thành Thành Đô còn xa hơn. Trong lòng Tề Ninh biết, mục đích Ngô Nghị hạ độc, đương nhiên là muốn làm chậm trễ thời gian của hắn.
Gã kéo dài thời gian của hắn, là vì mục đích gì?
Nghĩ tới thân phận khả nghi của Ngô Nghị này, Tề Ninh lập tức lo lắng cho Hướng Bách Ảnh, lòng người hiểm ác, không biết trong này có bẫy gì?
Hắn hơi trầm ngâm, cũng không do dự, thuận theo con đường trở lại Ảnh Hạc sơn trang. Thể lực của hắn cực kỳ dồi dào, đi đường không ngừng với tốc độ nhanh như bay.
Chẳng qua đi hơn mười dặm, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, Tề Ninh lập tức lánh mình trốn trong bụi cỏ ven đường, nhờ ánh trăng hắn thấy phía trước xuất hiện hơn mười kỵ sĩ. Nhóm người này đều mặc áo đen che mặt, còn chưa tới gần, đã thấy người dẫn đường ghìm chặt ngựa, trầm giọng nói:
- Ký hiệu ở nơi này.
Gã kéo dây cương, chạy qua một con đường mòn bên cạnh.
Tiếng vó ngựa từ gần tới xa, nhanh chóng không còn tiếng động.
Tề Ninh thấy nhóm người này che mặt, đằng đằng sát khí, trong lòng biết không phải kẻ lương thiện.
Hắn đang suy nghĩ, lại nghe được tiếng vó ngựa vang lên, thấy dưới ánh trăng lại có ba con khoái mã lao vụt tới. Ánh mắt Tề Ninh sắc bén, nhìn thấy người tới, cảm thấy run lên, hắn vừa nhìn liền nhận ra, trong ba kỵ sĩ có hai người quen, một người là Nhị Hồ Lão Quái Không Sơn Huyền, một người khác ngồi trên lưng ngựa giống như con khỉ, chính là Chu Nho Bạch Hầu Tử.
vài ngày trước Hai người này đi theo Hoa Tưởng Dung cùng nhau chui vào Thiên Vụ Lĩnh, muốn trộm vật trong quan tài băng, sau đó thừa dịp hai đại cao thủ quyết đấu mà đào tẩu. Tề Ninh cũng không biết họ sống chết thế nào, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai người này ở nơi hoang vu dã ngoại thế này.
Trong ba kỵ sĩ, một người khác mặc kình y màu xám, cũng che mặt, nhìn không rõ gương mặt.
Ba kỵ sĩ tới chỗ đường nhỏ, cũng không dừng lại, quay đầu ngựa đi về phía đường mòn kia.
Hai nhóm người liên tục tiến vào con đường nhỏ kia, trong lòng Tề Ninh biết chắc chắn có chuyện, nếu chỉ là đám người áo đen kia, Tề Ninh cũng sẽ không để ý nhiều, thế nhưng đám người Không Sơn Huyền đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có chuyện lạ, hắn cũng không do dự, đi ra từ trong bụi cỏ, bám theo con đường nhỏ kia.
Đi theo con đường nhỏ khoảng bảy tám dặm đường, phía trước lại xuất hiện một mảnh rừng tùng nhỏ, cũng không thấy tung tích đám người kia. Tề Ninh xuyên qua rừng cây nhỏ, bóng núi thấp thoáng trước mặt, là một vùng thung lũng. Hắn đang suy nghĩ đám người kia đến nơi nào, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vọng tới, Tề Ninh vội vàng bước nhanh theo tiếng kêu, nghe được tiếng đánh nhau, xích lại gần, ẩn thân sau một tảng đá lớn, vươn đầu thăm dò.
Ánh trăng sáng tỏ, chỉ thấy trong sơn cốc có hơn hai mươi bóng người, cao thấp béo gầy khác nhau cùng một đám ngựa tứ tán chung quanh. Có thể thấy thấp thoáng ba bốn cỗ thi thể nằm trên mặt đất, nghe được có một tiếng hét thảm, lại nhìn thấy một bóng người từ trên không bay ra ngoài, lập tức rơi rầm xuống đất. Đám người vội vàng tản ra, cũng không tới gần người kia, người này giãy dụa vài lần trên mặt đất liền không động đậy nữa.
Tề Ninh bị ngựa và bóng người ngăn cản ánh mắt, trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang lúc nghi hoặc lại nghe một người lớn tiếng nói:
- Mọi người tạm dừng động thủ, vây quanh hắn là được, dược tính của hắn đã đến giờ rồi, dù thế nào cũng trốn không thoát.
Tề Ninh nghe được lời người này, mơ hồ hiểu được, dường như họ đang truy giết một người.
Những người này rõ ràng là đám người áo đen bịt mặt nhìn thấy trước đó, loáng thoáng nhìn thấy bóng người Không Sơn Huyền và Bạch Hầu Tử, chỉ là hai người này đứng ở góc, kéo một khoảng cách với đám người áo đen kia.
- Nghe đồn Hướng Bang chủ võ công cao tuyệt, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ có một người cười vang nói:
- Những huynh đệ chúng ta thân thủ coi như không yếu, nếu ở trên giang hồ, khai tông lập phái không phải việc khó, thế nhưng chốc lát Hướng Bang chủ đã đả thương mấy vị huynh đệ chúng ta, họ chết trong tay Hướng Bang chủ, cũng coi như chuyện may mắn.
Tề Ninh nghe được ba chữ ‘Hướng Bang chủ’, giật nảy cả mình, hóa ra đám người này đang đuổi giết Hướng Bách Ảnh.
- Hướng Bang chủ, ngài cũng biết, Cái Bang các ngài chính là thiên hạ đệ nhất bang, hôm nay chúng ta đắc tội Hướng Bang chủ, chính là đắc tội Cái Bang rồi.
Người kia tiếp tục nói:
- Thiên hạ hiện giờ, dám đối địch Cái Bang, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, cho nên các huynh đệ đã ra tay, hôm nay sẽ không để Hướng Bang chủ còn sống rời đi, nếu không chúng ta không ai có thể sống sót được.
- Không sai, Hướng Bang chủ, mặc dù chúng ta muốn giết ngài, nhưng trong lòng cũng coi như kính trọng ngài.
Lại một người khác nói:
- Nội lực của ngài còn lại không bao nhiêu, sẽ nhanh chóng không điều động được chút nội lực nào, so với vùng vẫy giãy chết, còn không bằng tự vẫn như một người đàn ông. Chúng ta hứa với ngài, sau khi ngài tự vẫn, chúng ta sẽ an táng ngài thực chu đáo, tuyệt đối sẽ không khinh mạn.
Tề Ninh suy nghĩ thực nhanh, thầm nghĩ tại sao Hướng Bách Ảnh lại bị đám người này truy sát tới tận đây?
Sau khi Hướng Bách Ảnh rời khỏi Bạch Mã Sơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì? Đám người Không Sơn Huyền xuất hiện ở đây, đám người này đương nhiên cùng một đám với mấy người Không Sơn Huyền, vì sao họ muốn động thủ với Bang chủ Cái Bang?
Cái Bang là thiên hạ đệ nhất bang, ngay cả Thần Hầu Phủ cũng vô cùng kiêng kị Cái Bang. Hướng Bách Ảnh thân là Bang chủ Cái Bang, địa vị trên giang hồ không gì sánh kịp, đám người này truy sát Bang chủ Cái Bang, quả nhiên là ăn tim hùm gan báo.
hiển nhiên Những người này cũng hiểu được, đắc tội Cái Bang, hậu quả khó mà lường được, cho nên tối nay truy sát Hướng Bách Ảnh, mang theo ý chắc chắn phải giết, nếu không để Hướng Bách Ảnh thoát thân, với thực lực của Cái Bang, thân phận của nhóm người này có thần bí, cuối cùng Cái Bang cũng có thể tra ra được chút manh mối, đến lúc đó, đám người này chắc chắn gặp nạn.
Lúc này hắn bị người khác ngăn cản ánh mắt, nhìn không rõ tình trạng của Hướng Bách Ảnh rốt cuộc thế nào, đám người này tay cầm binh khí, cũng không tùy tiện tiến lên, chỉ đi thành vòng tròn.
Chung quanh hoàn toàn yên lặng, lại qua một lát, chợt nghe một tiếng quát chói tai, chợt thấy hai bóng người đột nhiên xông tới, nhanh chóng nghe được một hồi tiếng đánh nhau truyền đến, không lâu lắm liền nghe có người kêu lên:
- Hắn không được rồi, hắn không được rồi… !
Tề Ninh cả kinh, biết lúc này Hướng Bách Ảnh đã rơi vào tuyệt cảnh, chợt nghe một tiếng hét thảm, đám người này không kìm được lui về phía sau một chút, lúc này vừa vặn lộ ra một cái khe, Tề Ninh xuyên qua khe hở nhìn thấy trong đám người, một bóng người loạng choạng, tay cầm một đao chỉ phía trước, chính là Hướng Bách Ảnh.
Hướng Bách Ảnh nhìn qua dường như uống say, bước chân lảo đảo, dường như lúc nào cũng có thể đổ xuống.
Bên chân Hướng Bách Ảnh, hai cỗ thi thể nằm đó, hiển nhiên bị Hướng Bách Ảnh giết chết.
Chợt thấy Hướng Bách Ảnh lui về phía sau hai bước, đột nhiên ngã xuống mặt đất, dường như muốn cố gắng, nhưng căn bản không dậy nổi. Tề Ninh nghe được ngôn ngữ của những người này, biết Hướng Bách Ảnh không phải say rượu, mà là dược tính phát tác.
Hắn kinh hãi, Hướng Bách Ảnh có võ công cao cường, kinh nghiệm giang hồ phong phú, lúc trước đối chọi với Độc Vương Cửu Khê, ngay cả Độc Vương Cửu Khê Thu Thiên Dịch cũng không thể dụng độc với Hướng Bách Ảnh, độc mà Hướng Bách Ảnh trúng phải rốt cuộc từ đâu mà đến?
Khi Hướng Bách Ảnh co quắp ngồi xuống, chung quanh đầu tiên yên lặng một hồi, rất nhanh liền có một tràng cười vang, có người cười nói:
- Hướng Bang chủ, chúng ta vừa khuyên ngài tự vẫn, ngài không nghe lời, hiện giờ muốn tự vẫn, cũng không còn cơ hội cho ngài rồi, hiện giờ ngài đừng nói giết người, ngay cả giết mình cũng không xong rồi.
- Mọi người đừng cướp đoạt.
Lại một giọng cười nói:
- Mỗi người một đao, ai cũng không thiếu, công lao này, mọi người cùng tiếp nhận.
Trong lúc nói chuyện, đám người lúc đầu lui lại, lúc này tay đều cầm binh khí, từng bước hướng về phía Hướng Bách Ảnh, vòng tròn kia ngày càng nhỏ lại. Trong lòng Tề Ninh biết mạng sống của Hướng Bách Ảnh như treo trên sợi tóc, nếu hắn hiện thân cứu giúp, bản thân cũng rơi vào tuyệt cảnh, thế nhưng trơ mắt nhìn Hướng Bách Ảnh bị người khác làm hại, hắn lại thờ ơ, điều này vạn lần không thể được. Hắn cắn răng một cái, đi ra từ sau tảng đá, cười lạnh nói:
- Lấy nhiều lấn ít, quả thực không biết xấu hổ, lão tử sẽ không để cho các ngươi làm càn.
Sau tiếng nói, đám người kia lập tức giật mình, hơn mười đôi mắt đều nhìn về phía Tề Ninh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận