Cẩm Y Xuân Thu

Chương 770: Múa rối

Trong mắt Cố Thanh Hạm hiện vẻ bối rối nhưng ngay sau đó nàng đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nói:
- Nếu Thái phu nhân không hỏi thì sao ta phải nhắc tới ngươi? Người cũng chỉ vì quan tâm ngươi thôi, ngươi còn trẻ nhưng đã kế thừa tước vị lại được Hoàng Thượng trọng dụng nên Thái phu nhân mới…
- Mới lo lắng Cẩm Y Tề gia sẽ bị hủy trong tay ta đúng không? Tề Ninh cười lạnh, hắn nghiêng người về trước, ghé sát vào người Cố Thanh Hạm, nói:
- Tam nương, mọi người đều cho rằng Thái phu nhân quanh năm ăn chay niệm Phật, không quan tâm đến chuyện bên ngoài thậm chí bình thường ta cũng rất ít khi gặp bà ta. Nhưng ta muốn hỏi Tam nương, ba ta thực lòng chỉ hướng về Phật tổ, thực sự cả ngày chỉ ăn chay niệm phật thôi sao?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Cố Thanh Hạm chột dạ hỏi:
- Chẳng lẽ Thái phu nhân trong Phật đường kia là giả hay sao?
Tề Ninh lạnh nhạt nói:
- Ta nghe người khác nói, gia tộc càng lớn sẽ có càng nhiều bí mật.
Bên trong ngôi Phật đường đó chưa chắc chỉ có mỗi Phật!
Hắn xoay người kéo một chiếc ghế tới trước giường sau đó ngồi xuống, nói:
- Tam nương, thực ra ta có một bí mật cực kỳ lớn không muốn cho người khác biết, người có muốn biết không?
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Bí mật của ngươi thì liên quan gì đến ta? Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói ta cũng không tò mò.
- Ta nghĩ Tam nương nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với bí mật này của ta.
Tề Ninh nói:
- Chỉ có điều ta cũng rất hứng thú với bí mật của Tam nương. Không biết Tam nương có đồng ý nói cho ta biết bí mật của người không?
- Bí mật?
Cố Thanh Hạm nhíu mày, nói:
- Ta làm gì có bí mật?
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Tam nương, ta ở lại phủ Cẩm Y Hầu, nguyên nhân chính là vì người. Nếu không có người, Hầu phủ chẳng là gì với ta hết.
Cố Thanh Hạm run lên, nàng không hiểu lời Tề Ninh nói.
- Ngươi…ngươi ở lại vì ta? Ngươi nói bậy gì vậy. Ngươi là Cẩm Y Hầu, trách nhiệm của ngươi là phải gánh vác phủ Cẩm Y Hầu.
Tề Ninh im lặng suy nghĩ một lát sau đó nói:
- Tam nương hãy nói thật cho ta biết, trước đây lúc Tề Ngọc muốn tranh đoạt tước vị Cẩm Y Hầu với ta, cả tộc đều đứng về phía gã chỉ có một mình người ủng hộ ta. Đó là ý nguyện của người hay là vì nguyên nhân khác?
Cố Thanh Hạm hừ lạnh trả lời:
- Còn có thể là nguyên nhân nào nữa. Ngươi là con trưởng, tước vị vốn là do ngươi kế thừa.
- Vậy khi đó Thái phu nhân nghĩ thế nào?
Tề Ninh nhìn không chớp mắt, hỏi:
- Thái phu nhân ủng hộ ta hay muốn để Tề Ngọc kế vị?
- Ngươi nghi ngờ Thái phu nhân thiên vị Tề Ngọc sao?
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói:
- Ngươi đừng quên, khi đó nếu Thái phu nhân không ủng hộ ngươi thì ngươi nghĩ mình có thể kế thừa tước vị sao? Nếu Thái phu nhân phản đối, Cẩm Y Hầu hiện tại phải là Tề Ngọc mà không phải ngươi.
Tề Ninh thở dài nói:
- Thì ra Tam nương ủng hộ ta là vì nghe theo ý của Thái phu nhân.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Cố Thanh Hạm nói:
- Ta không có thời gian nói chuyện dong dài với ngươi, có chuyện gì thì mau nói đi.
Tề Ninh vẫn thản nhiên, hắn nói:
- Tam nương ủng hộ ta kế vị vì nghe theo lời của Thái phu nhân.
Nếu có một ngày Thái phu nhân cảm thấy ta không thích hợp gánh vác Tề gia hoặc ta không còn giá trị lợi dụng nữa muốn đá bay ta.Có phải người cũng sẽ nghe theo lệnh của bà ta tới đối phó ta không?
Mặt Cố Thanh Hạm trắng bệch, nàng nhìn xung quanh một lượt sau đó run rẩy nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, nếu để Thái phu nhân biết, ngươi… Nàng cắn răng hạ thấp giọng, nói:
- Ngươi không nên nói bậy bạ, tránh rước họa vào người.
Vẻ mặt nàng hiện rõ vẻ lo lắng, Tề Ninh biết nàng không phải giả vờ nhưng lúc này hắn lại cảm thấy không hiểu. Cố Thanh Hạm lo lắng như vậy là lo cho hắn sẽ gặp họa hay lo cho chính bản thân nàng sẽ gặp họa?
- Có vẻ như Tam nương rất sợ Thái phu nhân.
Tề Ninh biết chắc chắn trong phủ đều có tai mắt của bà lão kia, hiện tại hắn còn chưa biết rốt cuộc bà lão đó lợi hại đến mức nào. Thời điểm này không thích hợp để đối đầu với bà ta, vì thế hắn cũng hạ thấp giọng hỏi:
- Vì sao Tam nương lại sợ bà ta như vậy?
Mặc dù đang là mùa hè nhưng mặt Cố Thanh Hạm tái nhợt, cơ thể thỉnh thoảng khẽ run rẩy như thể nàng đang rất lạnh.
- Thái phu nhân là bà nội của ngươi.
Cố Thanh Hạm khẽ nói:
- Ngươi không thể nói như vậy sau lưng người. Ta…ta cũng không cho phép ngươi nói những lời bậy bạ đó.
Tề Ninh không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã có tính toán riêng.
Hiện tại hắn đã dần dần thích ứng với vai diễn Tề Ninh này. Hơn nữa bởi vì hiện nay hắn được Long Thái rất tín nhiệm nên cũng khá thích thú với cái thân phận Cẩm Y Hầu.
Thế nhưng sau khi biết sau lưng hắn tồn tại một một bàn tay che phủ cả Hầu phủ của bà lão trong phật đường kia khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đêm đó, sau khi nghe được những lời hai người nói chuyện, Tề Ninh nhạy bén phát hiện ra Thái phu nhân rất ghét Liễu Tố Y. Có vẻ như bà ta ghét ai ghét cả tông ti họ hàng vì vậy cũng ghét lây sang cả hắn.
Thậm chí Tề Ninh còn chắc chắn một chuyện, Thái phu nhân để hắn kế thừa tước vị là vì muốn đẩy hắn ra phía trước đầu sóng ngọn gió đồng thời làm con cờ trong tay bà ta. Nếu không phải vậy thì bà ta đã không phái Cố Thanh Hạm tới giám sát từng hành động của hắn.
Bị người khác xem như một quân cờ đường nhiên chẳng thể thoải mái nổi.
Tề Ninh không phải là một nông phu chăm chỉ cày cấy, đến lúc thu hoạch lại chắp tay dâng hết cho người khác. Hiện tại hắn là cận thần được Long Thái tín nhiệm nhất, hắn đã củng cố địa vị của Tề gia ở trong triều. Nhưng cũng vì thế mà hắn phải chịu đựng các loại công kích từ trong tối đến ngoài sáng thậm chí còn nhiều lần gặp nguy hiểm. Hắn bỏ ra nhiều như vậy nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là một con cờ để Tề gia lợi dụng, hắn không thoải mái chút nào.
Có điều chuyện đó chỉ đến đây thôi. Tề Ninh không biết vì sao Thái phu nhân lại oán hận Liễu Tố Y nhưng vấn đề hắn thắc mắc nhất hiện tại là rốt cuộc Liễu Tố Y đang ở đâu?
Nếu có thể biết được nguyên nhân Thái phu nhân ghét Liễu Tố Y sẽ đoán được thái độ của bà ta với hắn, nhờ đó sẽ ứng phó dễ dàng hơn. Muốn biết vì sao Thái phu nhân sắp xếp Cố Thanh Hạm tới giám sát mình thì phải điều tra ra được nguyên nhân bà ta ghét Liễu Tố Y.
Chỉ có điều Liễu Tố Y hiện tại là chủ đề cấm kỵ trong Hầu phủ, từ trên xuống dưới thậm chí là Cố Thanh Hạm cũng không dám nhắc tới.
Tề Ninh tin chắc Cố Thanh Hạm nhất định biết một số chuyện có liên quan đến Liễu Tố Y. Vì vậy nếu muốn điều tra về bí mật ẩn giấu đằng sau chuyện này chỉ có một cách duy nhất là khai thác thông tin từ chỗ Cố Thanh Hạm.
Tề Ninh biết nếu hắn muốn nắm quyền khống chế Hầu phủ buộc phải tranh đoạt quyền thế với Thái phu nhân. Chỉ khi hạ bệ được Thái phu nhân, hắn mới thực sự là chủ nhân của Hầu phủ. Tuy nhiên tình hình trước mắt cho thấy thế lực của hắn vẫn còn kém Thái phu nhân.
Thái phu nhân nắm rõ thế lực trong tay hắn nhưng hắn lại không biết rốt cuộc thế lực của bà ta có bao nhiêu và mạnh đến đâu.
Tề Ninh không phải loại người hành động theo cảm thích, hắn hiểu đạo lý biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Trước khi biết rõ về thế lực đằng sau Thái phu nhân, hắn không thể đối đầu với bà ta. Nếu lúc này có thể kéo Cố Thanh Hạm về phía mình, chắc chắn sẽ rất có lợi. Cố Thanh Hạm ở trong Hầu phủ nhiều năm, quản lý các công việc lớn nhỏ trong phủ, ngoài Thái phu nhân ra thì nàng là người hiểu rõ về Hầu phủ nhất. Nếu có thể thuyết phục Cố Thanh Hạm giúp đỡ hắn, hợp lực lại cùng đối phó với Thái phu nhân, hắn chắc chắn có thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Tề Ninh vốn tưởng chỉ cần giải quyết Tề Ngọc cùng những tộc nhân trong Tề gia là phủ Cẩm Y Hầu có thể thái bình. Cho đến tận hôm nay hắn mới biết mối nguy hại lớn nhất của hắn lại chính là bà lão luôn ẩn mình trong Phật đường kia.
Tề Ninh trầm tư suy nghĩ một lát rồi khẽ nói:
- Tam nương, ta nghe nói trong Kinh thành có một nơi thường có người tới diễn kịch rất thú vị.
Những người nghệ nhân thường diễn ở khắp các hang cùng ngõ hẻm nhưng họ đi tới đâu cũng sẽ có người vây xem, vô cùng náo nhiệt. Không biết Tam nương có thời gian không, chúng ta hẹn nhau ngày nào đó cùng ra ngoài đi xem?
Cố Thanh Hạm là người thông minh lại nhạy bén, nàng đã phát hiện ra Tề Ninh hôm nay có điểm kỳ lạ. Khi nghe thấy hắn nhắc tới chuyện đi xem kịch nàng lại càng thấy lạ hơn nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
- Kịch gì?
- Kịch múa rối!
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Bọn họ bắc một cái khung, sau đó đốt đèn đằng sau chiếc khung đó. Những con rối được buộc bằng các sợi dây, khi diễn bóng của chúng in lên màn chắn. Các con rối có thể chuyển động thông qua hành động điều khiển của người nghệ nhân.
Cơ thể Cố Thanh Hạm run lên, nàng cau mày hỏi:
- Có loại kịch này sao? Ta…ta chưa từng nghe nói đến bao giờ.
- Vậy Tam nương nên ra ngoài để mở rộng tầm mắt.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Mỗi lần có đoàn kịch biểu diễn, người vây xem cực kỳ đông. Có đôi lúc ta nghĩ trong đầu, không biết nếu những con rối kia có suy nghĩ như con người, chúng sẽ cảm thấy thế nào? Tất cả hành động rồi biểu cảm của chúng đều do người khác điều khiển, bản thân không thể làm gì. Khi không còn giá trị nữa sẽ bị vứt vào một xó chẳng ai buồn quan tâm!
Hắn nói đến đây liền thở dài.
Cố Thanh Hạm nhíu mày nhìn Tề Ninh, sau đó nàng đột nhiên nâng hai chân lên xích tới mép giường rồi đưa chân xuống nền nhà. Nàng đứng lên đi tới trước bàn trang điểm, vươn tay cầm chiếc lược gỗ lên.
Tề Ninh ngồi đằng sau Cố Thanh Hạm, hắn chỉ nhìn thấy tấm lưng của nàng. Vòng eo mảnh mai uốn lượn xuống bên dưới, cặp mông đẫy đà bị ép trên ghế ngồi. Hình ảnh đẹp không gì tả hết, cho dù là họa sĩ bậc nhất cũng không thể vẽ được hình ảnh sinh động như vậy.
Vào lúc này vòng eo mảnh mai dường như chỉ làm nên cho cặp mông căng tròn đẫy đà.
Cố Thanh Hạm đưa tay lên cầm một lọn tóc rồi nhẹ nhàng chải xuống, nàng im lặng không nói một lời. Tề Ninh cũng không nóng vội, hắn chỉ yên lặng ngồi phía sau thưởng thức những đường cong của nàng.
Hắn đã nói đến như vậy, với trí thông minh của Cố Thanh Hạm hắn tin chắc nàng nhất định hiểu hắn muốn nói gì.
- Vừa rồi ngươi nói một câu rất đúng.
Cố Thanh Hạm dừng động tác chải tóc, nhẹ nhàng nói:
- Thái phu nhân có thể để ngươi kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu, nhưng nếu người không hài lòng về ngươi…ngươi sẽ mất tất cả.
Tề Ninh đứng lên nhẹ nhành đi đến sau lưng Cố Thanh Hạm, hương thơm trên cơ thể nàng lan tỏa đến đầu mũi hắn. Tề Ninh nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Cố Thanh Hạm phản chiếu trong gương. Hắn chắp tay sau lưng rồi cúi thấp người xuống, miệng ghé sát bên tai Cố Thanh Hạm, khẽ nói:
- Đồ trên tay ta chưa có người nào có thể cướp đi, bất kể là phủ Cẩm Y Hầu hay là nàng!

Cố Thanh Hạm nhướng mày, nói:
- Ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nên trở thành con rối trong tay ngươi?
- Sao Tam nương lại nói vậy?
Tề Ninh khẽ thở dài, nói:
- Có vẻ như người đã hiểu lầm ta rồi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Vừa rồi chẳng phải người nói con rối là một loại công cụ, lúc cần thì lấy ra chơi đùa, lúc không cần thì ném vào xó sao?
Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc, hỏi:
- Trong mắt ngươi, ta chẳng phải chỉ là một con rối thôi sao?
Tề Ninh nhíu mày, mặc dù giọng điệu của Cố Thanh Hạm vẫn bình thường nhưng hắn cảm nhận được trong đó ẩn chứa sự đau khổ. Hắn im lặng một lát, sau đó nói:
- Nếu ta coi người là con rối thì hôm nay đã không bước vào căn phòng này.
- Không bước vào căn phòng này? Cố Thanh Hạm cười khẩy, nói:
- Ta rất muốn biết hôm nay ngươi bước vào căn phòng này với mục đích gì? Ngươi nói những lời đó là có ý gì?
- Đến bây giờ Tam nương vẫn muốn giấu ta sao?
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta và người là người cùng cảnh ngộ, đều phải đối mặt với cùng một vấn đề khó khăn. Chẳng lẽ Tam nương không nhìn ra sao?
- Ta thực sự không nhìn ra.
Cố Thanh Hạm nói:
- Ta không hiểu người cùng cảnh ngộ mà ngươi nói là có ý gì cũng không biết vấn đề khó khăn là vấn đề nào!
Tề Ninh cười nhạt, nói:
- Nếu Tam nương không muốn nói vậy để ta nói hộ người.
Hắn dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói:
- Tam nương, theo ta được biết Tam thúc đã hy sinh trên sa trường từ tám năm trước. Khi đó Tam nương mới hai mươi tuổi, đang tuổi xuân thì, người ở lại Tề gia thủ tiết ba năm đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Người rõ ràng đã có thể rời khỏi Tề gia, tìm nơi nương tựa khác.
Cố Thanh Hạm không hiểu vì sao Tề Ninh tự nhiên lại nói những lời này, nàng chỉ yên lặng nghe hắn nói.
- Thế nhưng Tam nương lại không rời khỏi Tề gia, đã vậy còn ở lại đây những tám năm.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Với một nữ nhân mà nói, đây rõ ràng không phải chuyện dễ dàng.
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Nếu như ngươi nói tức là ta phải rời khỏi Hầu phủ rồi gả cho người mới hợp tình hợp lý, còn ở lại trong phủ có nghĩa là ta có ý đồ xấu phải không?
- Ta không hề có ý đó.
Tề Ninh giải thích:
- Khoảng thời gian Tam nương ở lại là thời kỳ khó khăn nhất của Hầu phủ. Tề... à Phụ thân ta thống lĩnh mười vạn đại quân chinh chiến trên sa trường, uy phong lẫm liệt nhưng Hầu phủ ở nhà lại không như thế. Khi đó mẫu thân ta đã không còn ở trong phủ nữa, di nương lại không thể gánh trọng trách giải quyết các sự vụ lớn nhỏ trong phủ. Muốn quản lý được cả Hầu phủ khổng lồ không chỉ cần tài năng mà còn phải là người của Tề gia. Vì vậy trong phủ chỉ có một mình Tam nương mới có thể gánh vác nhiệm vụ nặng nề này.
Cố Thanh Hạm chỉ hừ lạnh mà không nói lời nào.
- Nhưng ta nghĩ Tam nương phải là người biết rõ sau khi Tam thúc chết trận, mặc dù quyền quản lý Hầu phủ được giao cho người nhưng chắc chắn không thể lâu dài Tề Ninh thở dài nói:
- Người và Tam thúc không có con nối dõi, như vậy có nghĩa nếu người càng ở lại Hầu phủ lâu sẽ càng bất lợi. Hơn nữa bất luận là ta hay Tề Ngọc kế thừa tước vị, một khi thành hôn, Tam nương buộc phải giao hết quyền lực trong tay ra, như vậy người sẽ không còn gì hết.
Cố Thanh Hạm cắn môi, hỏi:
- Ngươi cho rằng ta là người tham quyền hám lợi sao?
- Đây không phải là Tam nương tham quyền hám lợi mà là người không còn cách nào khác.
Tề Ninh than thở:
- Năm đó Tam nương lựa chọn ở lại là vì niệm tình xưa nghĩa cũ. Nhưng ta chắc chắn là còn nguyên nhân khác nữa mới khiến Tam nương phải ở lại Hầu phủ tới tận bây giờ!
Cố Thanh Hạm khẽ run rẩy, khuôn mặt biến sắc, giọng nói run run:
- Ngươi...ngươi nói vậy là có ý gì?
Tề Ninh vốn không dám chắc hoàn toàn nhưng nhìn phản ứng của Cố Thanh Hạm, hắn liền biết phán đoán của mình là đúng. Hắn xích lại gần hơn, nhỏ giọng nói:
- Có phải Tam nương bị Thái phu nhân ép phải ở lại Hầu phủ không?
Cố Thanh Hạm khẽ cắn răng, hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Tại sao Thái phu nhân lại phải ép ta? Hiện tại chỉ cần ta tới thỉnh cầu Thái phu nhân cho ta rời khỏi phủ, người nhất định sẽ đồng ý!
- Thật vậy sao?
Tề Ninh cười khẩy, nói:
- Tam nương, thứ cho ta nói thẳng, ta chỉ sợ đến dũng khí mở miệng nói với Thái phu nhân người còn chẳng có.
Cố Thanh Hạm cảm giác người mình như nhũn ra, một cánh tay đặt trên bàn trang điểm, hai mắt khẽ chớp, miệng hé mở nhưng lại không nói ra lời nào.
- Chính bản thân Tam nương là người hiểu rõ nhất, Thái phu nhân đã dùng cách gì để ép người ở lại Hầu phủ!
Tề Ninh cười khổ nói:
- Cho đến hiện tại, Tam nương vẫn bị vây trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể làm theo ý mình. Ta nói vậy có đúng không?
- Ta...
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm lúc này đã trắng bệch, bỗng nhiên hai người nghe thấy có tiếng người nói ở ngoài viện. Tề Ninh lập tức ra lệnh:
- Mau lên giường nằm!
Cố Thanh Hạm sửng sốt một chút nhưng sau đó cũng hiểu ra chuyện gì, nàng vội vã đứng dậy chạy lên giường. Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm nằm lên giường ổn thỏa rồi mới đi ra khỏi phòng. Bên ngoài có Hàn tổng quan cầm theo cặp lồng đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng, hỏi:
- Hầu gia, Tam phu nhân có sao không ạ? Có cần mời đại phu tới xem bệnh cho phu nhân không?
- Tam nương chỉ là hơi mệt mỏi thôi.
Tề Ninh nói:
- Có lẽ là do vất vả quá nên mới như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Ta đã khuyên người tìm đại phu đến khám tiện thể kê mấy đơn thuốc nhưng... Hắn lắc đầu rồi nhận cặp lồng trong tay Hàn tổng quản sau đó nói tiếp:
- Hàn tổng quản, ngươi hãy đi làm việc trước đi. Ta sẽ thử khuyên thêm, nếu người không chịu khám đại phu thì ít nhất cũng phải ăn một ít cháo.
Hàn tổng quản vội nói:
- Hay là để lão nô chờ ở bên ngoài, nếu Tam phu nhân muốn mời đại phu, lão nô sẽ lập tức đi ngay.
- Tam nương đang bị bệnh, mọi chuyện trong phủ đều giao hết cho ngươi.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, không cần ở lại đây đâu.
Hàn tổng quản đắn đo một lát rồi nói:
- Vậy lão nô xin cáo lui trước. Nói rồi lão khom người đi ra ngoài.
Tề Ninh đến bên cửa sổ nhìn thấy Hàn tổng quản đã đi ra ngoài, lúc này hắn mới đặt cặp lồng xuống.
Cố Thanh Hạm ngóc đầu lên, khẽ hỏi:
- Lão đã đi chưa?
- Tại sao Tam nương lại lo lắng như vậy?
Tề Ninh ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi:
- Hàn tổng quản chỉ là một lão nô tài nhưng hình như Tam nương rất sợ lão.
- Ta lo lắng lúc nào?
Cố Thanh Hạm tức giận nói: - Ngươi đừng có nói bậy!
- Tam nương không hiểu ý ta muốn nói rồi.
Tề Ninh hạ thấp giọng, nói:
- Tam nương vừa nghe ta nói một câu đã vội vã lên giường, chứng tỏ người luôn có tâm lý đề phòng. Nơi này là Hầu phủ, nếu Tam nương không làm điều gì chột dạ thì sao phải đề phòng cảnh giác như thế?
- Ta...
Cố Thanh Hạm nhíu mày, nàng không biết phản bác hắn thế nào.
Tề Ninh lắc đầu, hắn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, trái tim lại mềm ra. Tề Ninh khẽ hỏi:
- Có phải Tam nương luôn lo lắng có người giám thị nhất cử nhất động của mình không?
Cố Thanh Hạm nhắm mắt, không nói lời nào.
- Người cùng cảnh ngộ mà ta vừa nói chính là ý này.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Mặc dù Hầu phủ không lớn nhưng lại có quá nhiều người. Thái phu nhân sai khiến Tam nương giám sát ta nhưng đồng thời cũng âm thầm phái người giám sát Tam nương. Trong mắt Thái phu nhân, hai chúng ta chẳng qua chỉ là con rối để bà ta điểu khiển thôi.
Cố Thanh Hạm nghiêng đầu lại, vẻ mặt nàng buồn bã, hỏi thẳng: - Ngươi đã biết hết rồi phải không?
- Nếu không muốn người khác biết trừ phi mình không làm.
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta chỉ biết một chút thôi, vẫn có rất nhiều chuyện ta không biết.
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài, nói:
- Nếu ngươi đã biết thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Nàng lạnh lùng nhìn Tề Ninh, nói: - Đúng vậy, ta vẫn luôn giám sát từng hành động cử chỉ của ngươi sau đó báo hết cho Thái phu nhân biết. Hiện tại ngươi đã biết ta xấu xa thế nào rồi đúng không?
- Xấu xa?
Tề Ninh cười, nói:
- Nếu Tam nương thật sự xấu xa thì sẽ không nói đỡ cho ta trước mặt bà lão kia.
Cố Thanh Hạm cau mày hỏi:
- Làm sao ngươi biết? Là ai đã nói cho ngươi biết chuyện này?
- Tam nương không cần biết vì sao ta biết, ta chỉ muốn hỏi Tam nương, người vẫn muốn tiếp tục làm con rối cho bà lão kia điều khiển sao?
Tề Ninh siết chặt nắm đấm, nói:
- Bà ta muốn toàn quyền khống chế tất cả các con cờ trên bàn cờ nhưng từ nay trở đi mọi chuyện sẽ không còn do bà ta quyết định nữa.
Cố Thanh Hạm sợ hãi, nàng chộp lấy tay của Tề Ninh, hoảng hốt nói:
- Ninh nhi, ngươi không được hành động hồ đồ! Bà ta không ra tay chỉ vì bà ta chưa cảm thấy ngươi có vấn đề, vì thế ngươi tuyệt đối không được manh động! Sự lo lắng của nàng đã thể hiện rõ qua lời nàng nói.
Tề Ninh cảm nhận được sự quan tâm của nàng dành cho hắn, trái tim vô cùng ấm áp, hắn khẽ cười nói:
- Tam nương yên tâm, ta không còn là tên ngốc trước đây nữa, ta biết phải làm thế nào.
Vẻ mặt Cố Thanh Hạm dịu lại, nàng cúi đầu thấy mình đang nắm cổ tay của Tề Ninh liền vội vã buông ra.
- Tam nương, người nói bà ta chưa cảm thấy ta có vấn đề vậy vì sao còn phái người tới giám sát ta?
Tề Ninh khẽ hỏi:
- Bà ta uy hiếp ép buộc người như vậy, chẳng lẽ người còn cho rằng bà ta là người tốt sao?
Cố Thanh Hạm do dự một chút rồi nói:
- Thái phu nhân lo lắng ngươi sẽ làm chuyện bất lợi với Tề gia, nếu ngươi quyết tâm bảo vệ Tề gia, người...người...người sẽ không làm gì ngươi đâu!
- Quyết tâm bảo vệ Tề gia?
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Muốn ta trở thành công cụ giữ gìn Tề gia hộ bà ta sao? Tam nương, nói thật với người, tất cả những gì ta bỏ ra đều là vì bảo vệ bản thân và những người thân của mình. Ta không muốn mình trở thành công cụ để người khác lợi dụng điều khiển.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, hạ thấp giọng nói:
- Tam nương hãy nói cho ta biết, có phải vì mẫu thân của ta nên bà ta mới phái người tới giám thị ta không?
Cố Thanh Hạm run rẩy, hai mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ, nàng vội nói: - Không...không được nhắc tới mẫu thân của ngươi! Ninh nhi, nhớ kỹ điều này, không được phép nhắc tới mẫu thân của ngươi trong bất cứ trường hợp nào. Nếu để Thái phu nhân biết, người...
- Bà ta sẽ làm sao?
Tề Ninh nắm bàn tay mềm mại của Cố Thanh Hạm, nói:
- Tam nương, hãy nói thật cho ta biết, mẫu thân của ta hiện nay đang ở đâu? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
- Tại sao Thái phu nhân lại hận mẫu thân của ta như vậy?
Cố Thanh Hạm đưa hai tay lên che mặt, run rẩy nói:
- Ta không biết, ta thực sự không biết gì hết. Ninh nhi, ta cầu xin ngươi, ta không biết gì cả, đừng ép ta!
Cơ thể Cố Thanh Hạm run lên bần bật, Tề Ninh cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng lúc này. Hắn vươn tay ra ôm nàng vào lòng đồng thời cũng nhận ra cơ thể Cố Thanh Hạm toàn thân căng cứng, hắn dịu dàng nói bên tai nàng:
- Không phải sợ, có ta ở đây rồi. Ta không ép Tam nương, ta đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ người, nam tử hán đại trương phu nói lời phải giữ lời...

Bạn cần đăng nhập để bình luận