Cẩm Y Xuân Thu

Chương 335: Vết máu

Khi bọn Đoạn Thương Hải cưỡi ngựa đuổi kịp Tề Ninh, trời đã hoàng hôn, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành mọi người đi lại vội vã, ban đầu cũng không ai chú ý tới chiếc khí cầu bay bồng bềnh trên bầu trời. Cuối cùng, có người nhìn thấy, liền thất kinh kêu lớn, lúc này mọi người mới nhận ra chiếc khí cầu đang bay trên không trung, đều hết sức kinh hãi.
Họ chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, một số người nhát gan thậm chí còn trốn vào trong nhà, những người gan dạ thì ngẩng đầu nhìn lên, bàn tán xôn xao.
Thật ra Tề Ninh cũng biết khí cầu bay lơ lửng trên bầu trời kinh thành, một khi làm người khác chú ý, thì cũng không phải là chuyện tốt, bèn điều chỉnh thiết bị phun lửa, làm cho ngọn lửa yếu đi và lượng khí nóng bên trong khí cầu giảm xuống. Bọn Đoạn Thương Hải vẫn cưỡi ngựa theo sát phía sau khí cầu, cũng may là Tề Ninh không ở trên không trung lâu, khi hắn hạ khí cầu xuống thấp, bọn Đoạn Thương Hải đã chờ sẵn.
Tề Ninh cố ý tìm một khoảng trống rộng rãi để hạ khí cầu xuống. Lúc hạ xuống đất, Tiểu Dao dường như vẫn tràn đầy kích động vì trải nghiệm vừa rồi, nhất thời chưa lấy lại tình thần.
Tề Ninh giao việc còn lại cho bọn Đoạn Thương Hải xử lý, rồi dẫn Tiểu Dao cưỡi ngựa quay về thư viện Long Trì, mọi người vẫn còn đang bàn tán, nhìn thấy Tề Ninh trở về, họ đều lộ vẻ kính phục, nhìn hắn bằng ánh mắt khác trước.
Thấy Giang Tùy Vân đứng đó với vẻ mặt khó coi, Tề Ninh đi thẳng tới trước mặt y, chắp hai tay sau lưng, cũng không nói nhiều, chỉ cúi xuống nhìn đôi giày của mình, mặt mày tươi cười, ý tứ đã rất rõ ràng.
Đám người còn lại vây quanh bốn phía, thấp giọng bàn tán, rất nhiều người lộ vẻ châm biếm, hiển nhiên là nhiều người nghĩ rằng, Giang Tùy Vân đánh cược với Tiểu Hầu gia, là không biết tự lượng sức mình, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Giang Tùy Vân hít sâu một hơi, hơi do dự, y biết hôm nay chắc chắn Tề Ninh không buông tha cho mình, liền cắn răng một cái, rốt cuộc ngồi xổm xuống, xé một mảnh vạt áo, cúi đầu xuống, tay run run lau giày cho Tề Ninh.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, đưa mắt nhìn lướt qua, liền nhìn thấy Tô Tử Huyên trong đám người, đụng phải ánh mắt của Tề Ninh, Tô Tử Huyên giật mình, liền cúi đầu xuống.
Đương nhiên nàng không quên, ban đầu đánh cuộc, mình cũng có tham dự vào, nếu dựa theo ước định, bây giờ mình cũng phải quỳ xuống mà lau giày cho Tề Ninh giống như Giang Tùy Vân.
Đường đường là tiểu thư phủ Vũ Hương hầu, chỉ nghĩ tới cảnh mình lại phải đi lau giày cho người khác trước mắt bao nhiêu người, là nàng đã rất tức giận và xấu hổ, huống chi phải thực sự làm điều đó?
Nàng thấy Tề Ninh nhìn mình, tim liền đập thình thịch, hết sức sợ hãi, không tự chủ được liền lui về phía sau.
Cũng may, không nghe Tề Ninh gọi tới tên mình, nàng len lén liếc nhìn Tề Ninh, thì hắn đã nhìn sang phía khác, lúc này tâm trạng mới thả lỏng.
Giang Tùy Vân đã lau sạch cả hai chiếc giày cho Tề Ninh, ngẩng lên hỏi:
- Không biết Hầu gia đã hài lòng hay chưa?
Tề Ninh giơ chân lên ngắm nghía một chút, rồi cười nói:
- Tốt, tay nghề lau giày của Giang công tử quả nhiên không giống người thường, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, có một nghề trong tay, cũng không lo không có cơm ăn!
Trong mắt Giang Tùy Vân lóe lên vẻ căm hận nhưng Tề Ninh không phát hiện ra, hắn giơ tay ra:
- Giang công tử, bạc đã chuẩn bị xong chưa?
Giang Tùy Vân đứng dậy, mặt mày tái nhợt, nhưng cố hết sức kìm chế sự giận dữ, nói:
- Hầu gia không cần lo lắng, Giang mỗ đã đánh cược với Hầu gia, thua thì phải chung, nhưng hiện giờ không mang bạc theo người, tối nay sẽ phái người đưa tới quý phủ, sẽ không thiếu một đồng!
- Tốt lắm!
Tề Ninh mỉm cười, gật đầu nói:
- Thua cược thì sẵn sàng chấp nhận thực hiện ước định, Giang công tử là một người trung hậu, trước giờ Tý (11- 1 giờ đêm) đêm nay, xin Giang công tử mang đủ số bạc đến.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, cao giọng:
- Các vị đều chứng kiến rồi đó, bạc ta nhận không phải là bạc tham ô hối lộ, mà là bạc thắng cược, sau này nếu có người sau lưng hãm hại ta, xin các vị làm chứng cho ta.
Hắn vừa dứt lời, xung quanh một tràng cười vang lên.
Tiếng cười đó như dao nhọn đâm vào tim Giang Tùy Vân, trong lúc nhất thời, Giang Tùy Vân cảm thấy nghẹn thở, nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt sắc như dao, hận không thể băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh.
Tuy trận thi tài Tứ Luân đã kết thúc, nhưng thư hội vẫn chưa kết thúc.
Văn nhân, sĩ tử từ các nơi mà đến, mục đích cuối cùng là mong thông qua cơ hội hiếm có này để vào bát đại thư viện, mặc dù Khung Lư thư viện và Vân Sơn thư viện đã rút khỏi, nhưng lục đại thư viện vẫn đưa ra đề mục, dành cơ hội cho mọi người có thể vào viện. Tuy nhiên, sau khi Tứ Luân kết thúc, học sinh của các đại thư viện lại có thể ra về trước, Quỳnh Lâm thư viện là thư viện dành cho nữ, đương nhiên không đi cùng các thư viện khác dành cho nam, mà ra về sớm hơn.
Trời đã tối, các cô gái của Quỳnh Lâm thư viện cũng không cần phải trở về thư viện, mà đều về nhà, hơn nữa theo quy định của thư viện, sau khi ngày hội thư viện chấm dứt, các cô sẽ được nghỉ hai ngày, cho nên hai ngày sau đó, họ cũng không cần tới thư viện.
Quỳnh Lâm thư viện đoạt giải quán quân, thông qua Viên Ninh Am, Tề Ninh nhận được bốn chữ do chính tiểu hoàng đế ngự bút “Văn dĩ tải đạo”, hơn nữa trên đó còn được đóng dấu ngọc tỷ, điều này đối với bắt cứ thư viện nào, đều là chuyện hết sức vinh dự. Tề Ninh cầm bản thư pháp vua ban, thầm nghĩ phải đưa cho Trác Thanh Dương mới được.
Trác Thanh Dương đã rất vất vả dành bao nhiêu công sức duy trì Quỳnh Lâm thư viện, nhưng Quỳnh Lâm thư viện vẫn nằm ở bên lề văn đàn, trước sau không được công nhận, lần này đoạt được vòng nguyệt quế thư hội, tuy không thể lập tức thay đổi địa vị của cái thư viện dành cho nữ vào thời đại này, nhưng chung quy vẫn làm cho mọi người xem trọng Quỳnh Lâm thư viện hơn trước.
Hẳn là Trác Thanh Dương chờ đợi cái ngày này đã lâu rồi, mình nên cầm phần thưởng giải quán quân tới, để lão tiên sinh vui vẻ một chút.
Ngoài điều đó ra, hiện giờ Tề Ninh cũng rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Trác Thanh Dương.
Lúc thư hội còn chưa kết thúc, Trác Thanh Dương đã rời đi, trông dáng vẻ bất an, tâm sự nặng nề, Tề Ninh thấy thắc mắc, rốt cuộc không biết chuyện gì mà khiến Trác Thanh Dương có thái độ khác thường như vậy.
Khi hắn cưỡi ngựa chạy tới Quỳnh Lâm thư viện, sắc trời đã tối mịt.
Tề Ninh xuống ngựa, đi thẳng tới căn nhà gỗ nhỏ, ló đầu nhìn vào, nhưng chỉ thấy Nhân bá (bác Nhân), người giữ nhà đang ngồi dựa trên ghế trong nhà mà ngủ say, trong nhà phảng phất mùi rượu, hiển nhiên ông lão này quá chén rồi.
Hôm nay các học sinh đều đi tham gia thư hội, hai ngày kế tiếp là ngày nghỉ, bởi vậy cho nên trong thư viện im lặng như tờ, thảo nào mà Nhân bá không tranh thủ uống say một bữa.
Tề Ninh cũng không quấy rầy ông ta, buộc ngựa rồi đi thẳng vào thư viện.
Trong thư viện hết sức vắng vẻ, không một bóng người, trong lòng Tề Ninh cảm khái, thầm nghĩ thường ngày khi các học sinh về nhà, thư viện hết sức vắng vẻ lạnh lẽo, cũng chỉ có người hiếm có như Trác Thanh Dương mới có thể sống một mình ở nơi quạnh quẽ như thế này.
Bóng đêm thâm trầm, trong thư viện không đốt đèn, một mảnh tối đen, cũng may thị lực của Tề Ninh rất tốt, hơn nữa cũng quen thuộc đường sá, bèn men theo con đường mòn đi tới trúc xá tìm Trác Thanh Dương.
Gần tới nhà trúc, rừng trúc bốn phía căn nhà lung lay lúc lắc trong gió đêm, như những bóng ma trong đêm... Trong trúc xá cũng không đốt đèn, Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ sau khi Trác Thanh Dương rời khỏi thư hội, cũng không quay lại Quỳnh Lâm thư viện? Nếu không vì sao trong nhà lại không đốt đèn?
Tuy sắc trời đã tối, nhưng lúc này chưa tới giờ Hợi (9-11 giờ), với một người lớn tuổi như Trác Thanh Dương, hẳn là không ngủ sớm như vậy.
Hắn hơi nhíu mày, đi tới trước cửa nhà trúc, nhẹ giọng hỏi:
- Trác tiên sinh, ta là Tề Ninh, ông ngủ chưa?
Trong nhà không tiếng động, Tề Ninh không cầm lòng được nữa, liền đẩy cửa bước vào, cánh cửa trúc kẽo kẹt mở ra, chung quanh tĩnh mịch khác thường, lúc mở cửa, âm thanh do cánh cửa tạo ra, thật sự là khiến người ta hơi rợn người.
Tề Ninh mở cửa xong, mới gọi vào nhà một lần nữa, nhưng vẫn không nghe động tĩnh gì, chỉ có âm thanh xào xạc của rừng trúc phía sau nhà khi gió đêm thổi qua.
Tề Ninh hết sức nghi hoặc, đột nhiên một làn hơi lạnh trước mặt thổi tới, hắn có cảm giác bất an, lập tức rút đao cầm trên tay, toàn bộ tinh thần tập trung đề phòng.
Khứu giác tinh nhạy như của một con sói đơn độc, giúp hắn nhận ra sự tình có gì đó không ổn.
Hắn nhẹ nhàng bước vào nhà, nương theo ánh sáng mờ mờ, đưa mắt nhìn lướt qua, tâm trạng lập tức chùng xuống.
Nghiên mực vốn được đặt trên bàn, bây giờ rơi trên mặt đất, mực trong nghiên văng tung tóe trên mặt đất, cạnh đó, một chiếc ghế ngả nghiêng trên mặt đất, tuy thoạt nhìn tình cảnh trong nhà cũng không phải là quá lộn xộn, nhưng chỉ cần hai điểm đó, cũng đã cho thấy rõ ràng có chuyện xảy ra.
Xưa nay, phòng của Trác Tahnh Dương rất ngăn nắp và sạch sẽ, tuyệt đối không có chuyện để nghiên mực rơi đổ trên mặt đất, thậm chí ghế ngã trên mặt đất như thế này.
Hắn nắm chặt đao trong tay, mắt nhìn bốn phía xung quanh, tai nghe tám hướng, từ từ tới gần bàn.
Khi tới nơi, hắn phát hiện trên bàn có một tờ giấy, được chặn bằng một thỏi mực, trên giấy dường như là một bức vẽ. Hắn tiếp tục tới gần, nhận ra đó quả là một tranh vẽ, nhưng rốt cuộc là vẽ cái gì, thì trong lúc nhất thời, hắn cũng không thấy rõ.
Ngay lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Tề Ninh lập tức nghe ra có mùi khác lạ, bèn hít mũi mấy cái, liền nhận ra đó là mùi máu tươi.
Tề Ninh lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, bây giờ mới phát hiện, cánh cửa sổ bên hông mở rộng, gió lạnh là bên ngoài thổi vào, mùi máu tươi cũng thoảng theo gió mà vào.
Hắn nghiêm mặt lại, nhẹ bước tới gần, khi tới bên cạnh cửa sổ, liền nhìn thấy trên mép giường một mảng ẩm ướt, bèn đưa tay ra thăm dò, rồi đưa lên mũi ngửi...Quả nhiên là máu tươi! Lòng chùng xuống, hắn lập tức xoay người nhảy qua cửa sổ ra ngoài, liền nhìn thấy trên mặt đất cách đó không xa, dường như có một người đang nằm.
Tề Ninh lập tức tới gần, nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, thấp giọng kêu lên:
- Tiên sinh!
Đứng cách hai bước, hắn đưa mắt nhìn kỹ, nhưng nhận thấy người đó quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, quần áo trên người không phải là trường bào như Trác Thanh Dương thường mặc, mà là một bộ quần áo ngắn gọn gàng.
Tề Ninh ngẩn ra, nhẹ nhàng bước tới, mùi máu tươi kia càng nồng nặc hơn. Hắn chăm chú quan sát trên mặt đất, phát hiện dưới cửa sổ kia có một vết máu lan tràn ra tới chỗ người nọ nằm, xem chừng máu tươi cũng từ người y chảy ra...

kiếm.
Sắc đêm thâm trầm, gió lạnh như đao…
Tề Ninh cản thận hơn, nhấc chân đá lật người kia lên, chỉ thấy trên mặt y che một mặt nạ quỷ dữ tợn, trước ngực là một đám máu, không còn hơi thở nữa.
Trong thư viện xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, hắn cực kỳ giật mình, lại nghĩ tới thái độ có phần cổ quái của Trác Thanh Dương khi rời đi, trong lòng hiểu tất có vấn đề.
Hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ kỹ lại, lại nhìn mấy vết máu nhỏ dưới mặt đất cách đó không xa, lập tức đi men theo, được một đoạn thì vết máu biến mất, nhưng chỉ cách đó tầm mười bước về phía trước lại có một người nằm đó, cũng không nhúc nhích, tiền gần lại nhìn cũng là đeo mặt nạ, cũng không còn hơi thở.
Liên tục hai cỗ thi thể càng khiến cho hắn giật mình.
Đột nhiên có tiếng hét thảm, Tề Ninh giật mình, lập tức lao theo tiếng thét như một con chó săn.
Hắn nghe rất rõ, tiếng thét là từ trong rừng trúc sau phòng vang lên.
Vào trong rừng trúc càng đi càng mờ. Hắn nắm chặt hàn nhận tiến vào sâu hơn, đột nhiên cảm thấy hẫng một cái, suýt nữa ngã sấp mặt, hắn cúi đầu nhìn. Thì ra hắn vừa vấp phải một người, ngồi xổm xuống, hắn nhận ra người nọ cũng đeo mặt nạ, cũng đã chết. Hắn nhíu mày, nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở trầm trầm nặng nề, quay sang, chỉ thấy cách đó không xa có một người đang ngồi trên một cành trúc gãy, nhìn hình dáng thì chính là Trác Thanh Dương.
- Trác tiên sinh!
Tề Ninh thấp giọng hô gọi, vội vàng đi tới. Trác Thanh Dương ngẩng đầu nhìn, thấy là hắn, hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn yếu ớt nói:
- Là….là ngươi….!
Sau đó lão ho kịch liệt.
Tề Ninh ngồi xuống bên cạnh lão, chỉ thấy trong tay lão cầm một thanh kiếm, hơi thở dồn dập. Tới lúc này hắn mới nhận ra toàn thân quần áo lão hỗn loạn, rách mướp, máu tươi chảy ròng ròng, chắc chắn đã bị trọng thương.
Tề Ninh biết rõ, Trác Thanh Dương thông kim bác cổ, chính là đại nho số một đương thời, không ngờ vị đại nho này lại thông hiểu kiếm thuật, bèn đỡ lão dậy, vội hỏi:
- Trác tiên sinh, rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Trác Thanh Dương ho khan một trận, khóe miệng tràn máu tươi, cười nhếch mép:
- Chỉ là một ít yêu ma quỷ quái, không đáng kể. Ngươi…ngươi đi mau. Nơi này không nên ở lâu, bọn họ…bọn họ vẫn còn có người…!
- Bọn họ là ai? Vi sao phải hạ thủ với tiên sinh? Tiên sinh, mấy cỗ thi thể này, đều là…?
- Không sai!
Lão cười lạnh:
- Đều là ta giết. Đám đạo chích này….giỏi dụng độc. Ta… ta trúng độc, ngươi…. !
Òa một tiếng, lão lại nhổ ra một ngụm máu tươi.
Tề Ninh nghĩ tới huyết đan Đường Nặc để lại cho mình, bèn lấy ra, đưa tới bên miệng lão:
- Tiên sinh, đây là thuốc trị thương. Tiên sinh ăn vào đi, ta cũng không biết có tác dụng không nữa…
- Ta…. ta bị thương rất nặng. Xem ra tối nay không qua khỏi.
Trác Thanh Dương yếu ớt lắc đầu :
- Ngươi giữ lại đi, không cần phí phạm vì ta đâu…. Tiểu Hầu gia, về sau, thư viện Quỳnh Lâm…sau này…giao cho ngươi !
Thấy hơi thở của lão càng lúc càng yếu, thầm hiểu chuyện không ổn, bèn nói:
- Tiên sinh, ngài đừng nói nhiều nữa. Ta mang ngài rời khỏi nơi này trước…!
Hắn muốn cõng lão lên, đột nhiên nghe một tiếng vang nhỏ ở bên cạnh, hắn quay người lại, một điểm hàn quang từ đâu đó trong bóng tối bay ra, nhắm thẳng tới Tề Ninh.
- Cẩn thận!
Lão khẽ gầm một tiếng, cố sức đẩy hắn ra. Mặc dù hắn đã tránh thoát được cái đâm bất thình lình nhưng cánh tay lão đã bị đâm trúng.
Hắn phản ứng cũng rất nhanh, khẽ gầm lên một tiếng, hàn nhận trong tay đâm tới trường kiếm kia, “Choeng” một tiếng, trường kiếm kia đã bị hàn nhận trong tay hắn chặt đứt.
Hiển nhiên đối phương không thể ngờ hàn nhận của Tề Ninh lại sắc bén như vậy, hơi ngẩn ra một chút.
Tề Ninh không do dự, như một con báo săn nhào tới, chỉ thấy một bóng người màu đen đứng đó, hàn nhận trong tay đâm thẳng tới ngực gã. Lần này, hắn không hề giữ lực, cực kỳ nhanh.
Tháy rõ ràng sẽ đâm trúng ngực người kia, nào ngờ hắn vừa xông lên thì bên cạnh chợt lóe hàn quang. Hắn liếc sang khóe mắt, chợt thấy một thanh lợi kiếm dài thon như độc xà đang đâm về phía mình, người cầm kiếm toàn thân áo đen, đeo mặt nạ.
Tề Ninh biết, nếu mình không dừng lại, chắc chắn có thể đâm chết người kia được, nhưng trường kiếm bên cạnh cũng sẽ đâm trúng mình. Rơi vào đường cùng, hắn nghiêng người một cái, uốn sang một bên, tránh thoát một kiếm trí mạng của đối phương, cũng lỡ mất cơ hội giết chết kẻ kia.
Hắn tránh sang một bên, chân nhón một cái, nhảy tới bảo vệ trước mặt Trác Thanh Dương.
Vừa rồi lão đã không để ý tới an toàn bản thân, cố sức đẩy hắn ra, khiến cho hắn cảm động, thầm nghĩ, mình đã bị động vào, vô luận thế nào cũng phải cố hết sức bảo vệ được lão chu toàn.
Nhưng hắn cũng hiểu, đối thủ không phải kẻ đơn giản. Bọn họ xuất kiếm cực nhanh, phối hợp cũng cực kỳ ăn ý, mình chưa chắc đã là đối thủ của hai người này.
Huống chi, hiện giờ hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc trong thư viện đã xảy ra chuyện gì, đối phương còn bao nhiêu người cũng không rõ, nếu lại có thể vài người cũng là hảo thủ sử kiếm xuất hiện, thì mình tuyệt đối không phải đối thủ.
Hai người kia một trái một phải đứng trước mặt Tề Ninh. Họ đều mặc trang phục màu đen, đeo mặt nạ, một người cầm trường kiếm vừa bị hắn chém gãy, chỉ còn một nửa.
- Rốt cuộc các ngươi là ai ?
Tề Ninh trầm giọng hỏi :
- Dưới chân Thiên tử, các ngươi không muốn sống chăng ?
Hai người kia nghe vậy, đều khùng khục cười quái dị, một người âm dương quái khí the thé trức giận mắng:
- Trác Thanh Dương, lần này chúng ta đến đây không muốn giết người. Ngươi cũng biết tại sao chúng ta ở đây, mau giao những thứ kia ra đây thì còn kịp. Chúng ta có thể tha mạng cho ngươi. Mấy huynh đệ bị ngươi giết, coi như là thù lao cho ngươi.
Trác Thanh Dương ho khan, yếu ớt hỏi:
- Các ngươi nói….nói một lúc lâu, nhưng rốt cuộc các ngươi muốn gì, lão phu….lão phu không hề biết.
- Nếu ngươi thực sự không nỡ, chúng ta cũng không bắt buộc.
Chúng ta có thể lùi một bước, chỉ cần sao chép ra một bản giao cho chúng ta, chúng ta cũng có thể nhận về. Chúng ta cũng có thể nhận mệnh làm việc, ngươi cũng không nên làm khó chúng ta. Trác tiên sinh, ngươi nổi danh khắp thiên hạ, chúng ta thật sự không muốn thấy ngươi chết dưới kiếm của mình.
- Đã sớm biết Trác tiên sinh thông kim bác cổ, chính là đại nho đương thời.
Tên còn lại âm trầm lên tiếng:
- Nhưng chúng ta thật không ngờ, Trác tiên sinh lại là một cao thủ kiếm thuật. Nếu chúng ta không nhìn lầm, thì thanh kiếm này trong tay ngươi là Cốt Văn Kiếm xếp thứ hai trong Thập Đại Danh Kiếm!
Tề Ninh nghe vậy, thân thể chấn động, trong lòng càng giật mình hơn.
Đương nhiên hắn biết rõ Thập Đại Danh Kiếm. Trong tay hắn có Bì Lô Kiếm do chùa Đại Quang Minh tặng, đứng hàng thứ tư trong Thập Đại Danh Kiếm, ngoài ra, Ô Diệu Kiếm của Bạch Vũ Hạc cùng Lạc Diệp Kiếm của kiếm khách cung đình Hướng Thiên Bi, hắn đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, thanh kiếm trong tay Trác Thanh Dương kia vậy mà cũng nằm trong Thập Đại Danh Kiếm, thậm chí còn là Cốt Văn Kiếm xếp hàng thứ hai.
Quả nhiên vị đại nho này thâm tàng bất lậu!
- Các ngươi cũng có chút kiến thức….
Trác Thanh Dương bị thương không nhẹ, giọng nói yếu ớt:
- Kiếm thuật của các ngươi….kiếm thuật của các ngươi, mặc dù không yếu, nhưng….hắc hắc, chỉ sợ dưới tay lão phu thì không….không chạy nổi…!
- Tiên sinh nói không sai.
Kẻ cầm kiếm gãy cười nói:
- Có Cốt Văn Kiếm trong tay, đương nhiên kiếm thuật của Trác tiên sinh không yếu. Cũng may từ đầu chúng ta đã không xem nhẹ tiên sinh, đã chuẩn bị trước, biết rõ tiên sinh yêu thích bút mặc đỏ xanh, cho nên có động chút tay chân vào nghiêm mực, chỉ là không ngờ lại dễ dàng đắc thủ như vậy.
Tới giờ Tề Ninh mới hiểu, Trác Thanh Dương bị trọng thương thế này không phải vì đối thủ quá lợi hại, mà là như lão vừa nói, lão đã bị trúng độc của đối thủ, nên mới bị chúng thừa cơ gây thương tích.
Lão có Cốt Văn Kiếm, đương nhiên kiếm thuật không yếu, đối mặt mấy người kia cũng không đến nỗi bị thương nặng như vậy.
- Thì ra chỉ là mấy kẻ đạo chích hèn hạ.
Tề Ninh cười lạnh.
- Đúng vậy, chúng ta chính là âm hồn dã quỷ không thấy ánh mặt trời.
Đối phương không hề để tâm tới lời Tề Ninh trào phúng, mà cười nói:
- Nếu không có những thủ đoạn này, chúng ta cũng không phải cao minh.
Đột nhiên gã lạnh giọng:
- Trác Thanh Dương, bớt sàm ngôn đi. Đồ ở đâu, lập tức lấy ra.
Nếu không, không chỉ là ngươi, kể cả tính mạng thằng nhãi này cũng sẽ bị ngươi làm hại.
Trác Thanh Dương không đáp.
Hai người kia liếc nhìn nhau, cùng giơ kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ phía trước. Một người cười lạnh:
- Nếu đã vậy, chớ trách chúng ta hạ thủ vô tình. Ngươi đã ở trong thư viện này, đương nhiên vật kia cũng ở đây. Huynh đệ chúng ta từ từ tìm từng tấc đất của nơi này, thế nào cũng có thể tìm ra.
Thắc mắc của Tề Ninh tới giờ đã được giải đáp. Mấy tên này đột nhập vào thư viện Quỳnh Lâm là muốn lấy một thứ từ trong tay Trác Thanh Dương.
Trác Thanh Dương là đại nho một đời, nơi này lại là dưới chân Thiên tử, phủ Thần Hầu gần trong gang tấc. Đám người này lại dám xâm nhập thư viện Quỳnh Lâm, không thèm để ý tới việc phủ Thần Hầu sẽ tra xét, đủ thấy thứ này với chúng vô cùng quan trọng.
Hắn lập tức nghĩ tới kiếm phổ.
Trác Thanh Dương đã có Cốt Văn Kiếm, đương nhiên kiếm thuật không tệ. Chẳng lẽ đám người này tới là vì kiếm phổ của Trác Thanh Dương?
Hào quang lóe sáng!
Đối phương không do dự nữa, hai thanh trường kiếm một trái một phải đâm tới Tề Ninh. Kiếm thuật của hai kẻ này không hề hoa mỹ mà sắc bén, gọn gàng, linh hoạt, nhanh nhạy.
- Tránh!
Trác Thanh Dương quát khẽ một tiếng. Tề Ninh liền cảm thấy gió lạnh bên tai. Trác Thanh Dương đã rất yếu vẫn rút kiếm đâm ra.
Lão đang ngồi dưới đất, không thể đứng dậy, nhưng kiếm này vẫn vô cùng nhanh chóng, đối phương phải bẻ trường kiếm lên, điểm một cái lên thân kiếm của Trác Thanh Dương, choang một cái, tia lửa văng khắp nơi.
Trường kiếm của Trác Thanh Dương bị tác động lực, nhưng kiếm pháp của vị đại nho đương thời này biến hóa cực nhanh. Sau khi trường kiếm được đâm lên, nương đà vẽ lên giữa không trung nửa vòng, cắt xuống. Lúc này, tay người cầm kiếm gãy đã lấn tới, đoản kiếm đâm vào thân kiếm của lão. Lão khẽ rên một tiếng, trường kiếm rơi khỏi tay.
Dưới mặt nạ, hai người kia đều có vẻ vui mừng, hiển nhiên gã cầm trường kiếm rất hứng thú với Cốt Văn Kiếm, không vội đâm Trác Thanh Dương mà mũi kiếm khẽ gảy một cái, muốn câu lại Cốt Văn Kiếm vừa rơi khỏi tay Trác Thanh Dương. Rõ ràng gã đã thấy mũi kiếm sắp chạm được vào Cốt Văn Kiếm, chợt thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Cốt Văn Kiếm đột nhiên biến mất.
Người kia giật mình, trong nháy mắt, một đóa kiếm hoa đâm thẳng vào mình. Gã kinh hãi, nhưng chợt nhận ra Cốt Văn Kiếm đã nằm trong tay Tề Ninh. Còn Tề Ninh, nắm được kiếm, bèn không chút do dự đâm thẳng tới.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Trách Thanh Dương bị trọng thương, khó mà đối kháng được.
Tề Ninh hiểu rõ, chờ lão rơi kiếm bèn không chút do dự đưa tay bắt lấy, cướp được Cốt Văn Kiếm suýt rơi vào tay đối phương. Tay kia cầm trường kiếm, mượn thế tay mình, dứt khoát đâm tới.
Hắn có Cốt Văn Kiếm trong tay, kiếm chiêu trong kiếm phổ còn chưa hiện ra, tay đã theo phản xạ sử kiếm xuất chiêu.
Được vậy cũng là nhờ từ khi nhận được kiếm phổ, hắn thường xuyên luyện tập, coi như quen tay quen việc.
Một kiếm này đâm ra, đối phương kinh hãi, vội vàng lùi lại. Người trong nghề chỉ cần ra tay là biết ngay cao thấp, mặc dù Tề Ninh chỉ xuất ra một kiếm nhưng gã cũng nhìn ra được, bèn quát khẽ:
- Tiểu tử này khó giải quyết. Xử hắn trước!
Gã cầm kiếm gãy không do dự, bước ra hai bước, đâm nửa thanh kiếm tới Tề Ninh.
Tề Ninh giao thủ với người ta luôn luôn nghĩ tới việc dùng Tiêu Dao Hành để né tránh, nhưng trong rừng trúc vô cùng rậm rạp, không gian nhỏ hẹp, không có không gian thi triển Tiêu Dao Hành, ra kiếm cũng phải cẩn thận, sơ ý một chút là va phải trúc, không kịp tránh ra, chỉ sợ sẽ bị đối phương áp chế.
Hai người này phối hợp hết sức ăn ý, mặc dù không gian trong rừng không lớn nhưng cả hai di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, trường kiếm giao thoa. Mới đầu Tề Ninh còn lo lắng trường kiếm sẽ bị cây trúc ngăn trở còn hơi luống cuống tay chân, nhưng càng như vậy lại càng không dám thả lỏng, đối phương lại nhìn ra hắn có cố kỵ, bèn liên tục xuất kiếm, mấy lần hắn gặp nạn, mạng sống như treo trên sợi tóc.
Hắn hiểu rõ, hai người này muốn lấy mạng mình, chứ không phải đang so kiếm đấu nghệ, chỉ cần sơ sẩy một chút, mạng của mình sẽ bị đưa vào tay đối phương.
Mặc dù kiếm thuật của hai người này chưa đạt tới trình độ cao nhất, nhưng tuyệt đối là một nhân vật lợi hại. Tề Ninh bình tĩnh lại, không còn cố kỵ nữa, trong mắt chỉ còn hai thanh trường kiếm giao thoa chớp động. Nơi này yên tĩnh, cây trúc bốn phía xung quanh dường như biến mất, chỉ còn kiếm chiêu loang loáng.
Trong đầu hắn có nhiều chiêu kiếm, thật ra có rất nhiều chiêu cực kỳ cổ quái, nếu thật sự bình tĩnh lại, thì trong nơi chật hẹp này cũng không thiếu chiêu số lợi hại có thể thi triển.
Mới đầu còn bị hai bên trái phải ngăn cản một chút, đến được độ hai mươi chiêu, chiêu thức Tề Ninh xuất ra càng ngày càng thông thuận, thân hình đối thủ dần bối rối hơn. Lần này là dùng kiếm thuật luận sống chết, không còn như lúc trước thi đấu với Bạch Vũ Hạc và Giang Tùy Vân, nên càng hung hiểm hơn, lại càng hiểu hơn kiếm phổ chỉ chọn lọc tinh túy trong kiếm học.
Từng kiếm từng kiếm thi triển ra, Tề Ninh lĩnh ngộ chiêu số lại càng thêm thấu triệt, tự tin cũng càng lúc càng cao.
Trác Thanh Dương dựa trên cành trúc, hơi thở yếu ớt, thấy Tề Ninh lấy một địch hai, kiếm pháp càng lúc càng sắc bén, chiêu thức cũng cực kỳ xảo trá, ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc.
Bỗng “Ối” một tiếng, Tề Ninh đâm ra một trường kiếm trúng bên hông kẻ cầm kiếm gãy, người kia đau đớn không chịu nổi. Gã đồng bọn lại đâm Tề Ninh một kiếm.
Hắn rút kiếm ngăn chặn, trường kiếm rút ra khỏi hông yêu nhân kia, một dòng máu tươi phụt ra, người kia lảo đảo rồi ngồi thụp xuống, đè chặt vết thương, đau đớn không chịu nổi.
Tề Ninh đâm trúng đối thủ một kiếm, tự tin đại chấn, khẽ gầm một tiếng, tập trung đối phó với kẻ còn lại. Hắn liên tục xuất ra vài kiếm, đối phương liên tiếp phải lùi lại.
Dưới kiếm thế bức người của hắn, kiếm pháp của đối thủ đã hỗn loạn, không còn đường lối nữa. Tề Ninh rống to một tiếng, người kia kinh ngạc lùi lại một bước, sau lưng lại bị một cành trúc thô to ngăn cản, muốn quay người né tránh, trường kiếm của Tề Ninh đã chỉ vào ngực gã, chỉ cần thêm chút lực đâm sẽ có thể xuyên tim.
Người kia hồn bay phách lạc. Tề Ninh dừng tay, cười lạnh.
- Ném kiếm!
Hai mắt Tề Ninh như đao, nhìn người này. Gã không nói gì, nhẹ buông tay ném trường kiếm xuống đất. Tề Ninh hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao phải hạ độc thủ với Trác tiên sinh như vậy?
Hắn gẩy mũi kiếm, đẩy mặt nạ, nhìn thấy một khuôn mặt nam tử vô cùng xa lạ, tầm ba mươi tuổi, tái nhợt, hoảng sợ.
Người kia cúi đầu do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu, hé miệng.
Tề Ninh cảm giác trước mắt loáng lên một cái, kinh ngạc. Hắn lập tức nhận ra không ổn, khoảng cách giữa hai người quá gần, chỉ có thể ngửa ra đằng sau, chợt cảm giác một tia lạnh lẽo sượt qua trước mặt, chỉ sát trong gang tấc.
Tề Ninh cực kỳ buồn bực, tự trách mình đã sơ suất, đám người này tâm ngoan thủ lạt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hắn đã quên không đề phòng bọn họ có độc thủ khác.
Gã kia nhe răng cười, nhảy chân lên móc thanh trường kiếm rơi dưới đất bắt lấy, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, tốc độ gã cực nhanh. Gã cầm kiếm, nghiêng người về phía trước, trường kiếm trong tay đâm tới tề Ninh, mắt thấy trường kiếm sẽ đâm trúng cổ họng hắn, chợt gã cảm thấy ngực đau đớn, khí lực toàn thân dường như bị rút hết sạch chỉ trong nháy mắt, cúi đầu, nhận ra thanh Cốt Văn Kiếm trong tay Tề Ninh đã chạm vào trái tim mình.
Đồng tử gã co rút lại, Tề Ninh cười lạnh, nâng chân trái đá mạnh vào bụng người kia. Cước này hắn đã dốc hết sức, gã kia lập tức bị đạp bay ra ngoài, đập phải hai cây trúc, rơi xuống đất, giãy giụa vài cái, không động đậy được nữa.
Tề Ninh hơi chật vật bò dậy, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người vừa bị mình đâm trúng eo đang lảo đảo đi về phía Trác Thanh Dương.
Hắn lập tức hiểu, người này biết không phải đối thủ của mình, bèn nhắm tới Trác Thanh Dương đang bị trọng thương, dùng lão làm uy hiếp.
Hắn phất tay ra, Cốt Văn Kiếm trong tay bay thẳng ra ngoài, đâm trúng một chân kẻ kia. Cốt Văn Kiếm lơi hại vô cùng, nháy mắt đã xuyên thủng chân gã, người kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Tề Ninh thở ra một hơi dài. Tới lúc này hắn mới cảm thấy sau lưng lạnh toát, thì ra đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn đi tới, rút Cốt Văn Kiếm. Gã kia lại hét thảm một tiếng thê lương. Tề Ninh lau sạch sẽ vết máu trên lưỡi kiếm, nâng một chân, đá vào đầu kẻ kia. Kẻ đó rên lên, ngã vật ra, lập tức bất tỉnh.
Tới lúc này Tề Ninh mới đi tới bên cạnh Trác Thanh Dương, ngồi xổm xuống, đỡ lão dậy, khẽ nói:
- Tiên sinh, phải để lại người sống.
Chỉ cần đi tìm phủ Thần Hầu, cho dù miệng gã có bằng thép nguyên phủ Thần Hầu cũng có thể hỏi ra được thông tin. Tới lúc đó sẽ biết lai lịch đám người này ra sao.
Trác Thanh Dương miễn cưỡng cười cười, cổ họng run run, yếu ớt nói:
- Tề Ninh, ngươi…ngươi nghe lão phu nói..!
Lão lại kịch liệt ho khan. Tề Ninh thấy miệng lão liên tục ứa máu, trước vạt áo cũng máu thịt lẫn lội, vội la lên:
- Tiên sinh, thương thế của ngài quá nghiêm trọng, không thể nói chuyện, để ta cõng ngài đi trị thương trước.
Hắn muốn đỡ lão dậy, lão lại khẽ kêu “Ối” một tiếng. Hắn vội buông ra, hiểu lão bị thương quá nặng, không thể di động.
- Tiên sinh, ngươi chờ một chút, ta đi tìm nước và băng gạc xử lý miệng vết thương cho ngài trước.
Tề Ninh cũng không biết mình có làm bị thương chỗ hiểm nào không, nếu không, nhất định phải xử lý vết thương một chút, cầm máu cho lão. Nếu không, Trác Thanh Dương tuổi tác đã cao, nếu cứ để máu tươi chảy như vậy chỉ sợ sẽ mất máu mà chết.
Hắn đứng dậy muốn đi thì bị lão kéo cánh tay lại. Lão rất yếu, thở dồn dập, thều thào:
- Chờ…chờ một chút. Tề Ninh, lão phu chỉ sợ…chỉ sợ không được. Ngươi…ngươi nhớ lấy, tấm biển….đằng sau tấm biển….
Lão lại ho khan kịch liệt, toàn thân run rẩy, hơi thở lại càng yếu.
Tề Ninh giật mình:
- Tiên sinh, có phải người đã biết lai lịch của bọn chúng không? Rốt cuộc đám người này lai lịch thế nào?
- Thư viện….sau này thư viện giao cho ngươi, nhất định phải….nhất định phải giữ…!
Hai mắt Trác Thanh Dương rũ xuống, bàn tay đang giữ chặt cánh tay Tề Ninh cũng bất ngờ buông thõng.
Tề Ninh kinh ngạc hô gọi - Tiên sinh!
Hắn đưa tay thăm dò hơi thở của lão, mặc dù rất yếu nhưng vẫn còn, biết rõ không thể trì hoãn nữa bèn lấy một viên Huyết Đan ấn vào miệng lão. Huyết Đan này chính là do Đường Nặc chế ra, vô cùng trân quý, vào miệng liền tan.
Theo như lời nàng thì một khi nguy cấp có thể kéo dài tính mạng.
Hắn cũng không biết viên Huyết Đan này có tác dụng gì với Trác Thanh Dương chỉ còn một hơi thở không, cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy chạy ra khỏi rừng trúc, nhanh chóng chạy tới phòng trúc của lão. Đi vào phòng, hắn lục tung một hồi, tìm được băng gạc, nhưng không có thuốc trị thương bèn thuận tay cầm một ấm nước chạy về rừng trúc.
Trác Thanh Dương bị thương quá nặng, không thể cõng lão đi được, nếu không, chỉ sợ sẽ càng bị thương nặng hơn, chỉ có thể xử lý vết thương cho lão trước, tránh viêm nhiễm, rồi mới tìm người cứu viện.
Chạy một lèo đến rừng trúc, bỗng hắn cảm giác như có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì không nghĩ ra được. Chạy tới chỗ Trác Thanh Dương, hắn ngẩn ra, không thấy lão đâu.
Hắn khẽ giật mình, nhìn quanh.
Rừng trúc này không lớn, cũng không đến mức đi lạc, Trác Thanh Dương đang bị trọng thương, đã hôn mê, tuyệt đối không thể tự bỏ đi được.
Hắn ngây ra, đột nhiên toàn thân chấn động, hiểu được vì sao vừa rồi lại cảm thấy không đúng.
Từ trong phòng trúc chạy tới rừng trúc, đáng lẽ bên đường có mấy cỗ thi thể, nhưng lúc này nhớ lại mới nhận ra, mình vội đi kiếm băng gạc cho Trác Thanh Dương không để ý, hình như mấy cỗ thi thể kia cũng đã biến mất.
Hắn vội vàng đi tìm, mới phát hiện ra mấy cỗ thi thể trong rừng trúc cũng không thấy đâu, không chỉ Trác Thanh Dương không thấy, cả người vừa bị đá bất tỉnh cũng không thấy.
Không có vết chân, kể cả binh khí cũng không thấy, Cốt Văn Kiếm của Trác Thanh Dương cũng không thấy tung tích.
Trong rừng trúc này, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lưng hắn lạnh toát.
Nếu không phải vì vẫn ngửi được mùi máu trong rừng, chính hắn cũng nghi ngờ tất cả chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo mộng.
Từ rừng trúc về phòng trúc, tìm được băng gạc, lại vòng trở lại, chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà đã không thấy Trác Thanh Dương và mấy cỗ thi thể đâu, cứ như vậy không cánh mà bay. Một cơn gió lạnh thổi qua, rừng trúc khua xào xạc, âm trầm đáng sợ. Tề Ninh chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp lông tóc dựng đứng.
Ps: Huhu, lại phải ạ anh Mạc.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng mm0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ycệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m0 0nâng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 37 của 57 Đầu tiên ... 27 35 36 37 38 39 47
uyện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 361 đến 370 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

Tề Ninh thầm kinh hãi. Hắn tìm trong rừng một hồi, vẫn không có tung tích gì. Hắn hiểu Trác Thanh Dương tuyệt đối không thể tự mình đi được, chắc chắn vừa rồi khi mình quay lại phòng trúc đã có ngươi mang mấy thi thể và cả Trác Thanh Dương đi.
Tốc độ của đối phương cũng thật là dọa người.
Trong rừng tối âm u, âm khí dày đặc, Tề Ninh không tìm được Trác Thanh Dương, cũng không muốn ở lại lâu, bèn ra khỏi rừng trúc. Ra đến ngoài hắn vẫn không cảm thấy thoải mái, thầm nghĩ, nhất định đêm nay đám người kia tới tìm Trác Thanh Dương là muốn đòi thứ gì đó, hiển nhiên lão sẽ không dễ dàng giao ra. Đột nhiên hắn nhớ lại câu cuối cùng lão cố gắng nhắc tới “đằng sau tấm biển”, mà không nói hết được, không biết rốt cuộc là có ý gì.
Thư viện Quỳnh Lâm nói lớn không lớn, nói nhỏ không hỏ, nơi treo biển không hề ít, không biết tấm biển mà Trác Thanh Dương nhắc tới là cái nào.
Nghi nghi ngờ ngờ, hắn quay về tới phòng trúc, đang muốn vào nhà tìm tiếp manh mối, thì nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Hắn rùng mình, tay chân căng thẳng, tới gần cửa phòng hơn, nhìn thử vào bên trong, hắn chỉ thấy có một bóng người đang lục tung tìm tòi thứ gì đó.
Đêm tối thâm trầm, trong phòng không đốt đèn, lờ mờ âm u, chỉ thấy một bóng đen chớp động, động tác nhanh nhẹn, thân pháp cực kỳ nhẹ nhàng.
Tề Ninh cười lạnh, nắm chặt Hàn Nhận không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bóng đen kia lục tìm trong phòng một lát, có vẻ rất cẩn thận nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động. Tề Ninh thầm nghĩ, hẳn kẻ này là cùng một bọn với đám người kia, chỉ sợ chuyện mấy thi thể và Trác Thanh Dương biến mất đều do kẻ này xử lý. Chỉ cần bắt được gã, đương nhiên có thể hỏi ra manh mối.
Nhưng rõ ràng võ công người này không tệ, đánh nhau chính diện chưa chắc hắn đã có thể thắng được, chỉ có thể thừa cơ đánh lén.
Hắn trốn sau cánh cửa, một lát sau, dường như người trong phòng không tìm được thứ gã muốn, bèn dứt khoát đi ra ngoài cửa. Gã vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tề Ninh không khách khí, gầm khẽ một tiếng, Hàn Nhân trong tay đâm thẳng. Hắn ra tay nhanh chóng, chỉ mong một đòn này có thể khiến cho gã bị thương.
Người nọ kêu Ối một tiếng, hiển nhiên không ngờ được vừa bước ra ngoài đã có người đánh lén.
Gã phản ứng cũng cực nhanh, hơi lùi lại, một tay đập tới Hàn Nhận trong tay Tề Ninh, có vẻ muốn tay không đoạt đao.
Tề Ninh hiểu thuật chiến đấu, mà chủy thủ sử dụng cũng là một thứ tốt để chiến đấu. Tuy Hàn Nhận chỉ là một thanh chủy thủ bình thường, nhưng hắn sử dụng cũng cực kỳ linh hoạt, cổ tay hắn lật một cái, Hàn Nhận đã cắt tới tay kẻ kia.
Người nọ cũng thuận thế lui vào trong phòng trúc. Bìh tĩnh lại, thân pháp của gã quả thực linh xảo, không dễ đối phó, thân hình nhoang nhoáng không dừng lại bước nào. Gã lùi vào nhà, Tề Ninh cũng theo sát, Hàn Nhận vẫn đâm thẳng. Kẻ nọ lùi lại liên tục mấy bước, sẵng giọng quát hỏi:
- Kẻ nào?
Tề Ninh nghe giọng nói đó thấy quen quen, hơi khựng lại, cẩn thận xem xét. Lúc này người nọ đã thối lui tới bên cạnh bàn, lật tay xách một cái ghế lên, muốn nện vào Tề Ninh, vừa thấy hắn gã khựng lại, không ra tay nữa, liếc nhìn hắn, thất thanh hỏi:
- Là… là ngươi?
Tới giờ Tề Ninh cũng đã nhận ra, đối phương lại là Giang Tùy Vân.
- Vì sao ngươi tới đây?
Giang Tùy Vân nhận ra Tề Ninh, ngơ ngác một chút rồi lạnh giọng hỏi:
- Tiên sinh ở đâu? Ngươi đưa tiên sinh đi đâu?
Tề Ninh thầm cười lạnh, nghĩ bụng, tiểu tử ngươi vẫn muốn trả đũa, nhưng hắn chỉ lạnh giọng hỏi lại:
- Vì sao ngươi ở đây?
Giang Tùy Vân kinh hồn chưa định nhưng vẫn cười lạnh đáp:
- Hôm nay thấy sắc mặt tiên sinh khi rời đi không tốt, ta tới xem có phải tiên sinh không khỏe không.
Vì sao ngươi lại tới đây?
- Xem xem có phải tiên sinh có sao không?
Tề Ninh quét mắt nhìn một vòng trong phòng:
- Đây là phòng của tiên sinh, nếu ngươi tới thăm tiên sinh, vì sao phải lục tung chỗ này lên? Ngươi muốn tìm cái gì?
- Lục tung? Tề Ninh, ta muốn hỏi ngươi đây, ngươi trốn bên ngoài phòng tiên sinh ra tay đánh lén là ý muốn thế nào? Ngươi làm gì tiên sinh rồi?
Tề Ninh nghe giọng gã đoán hình như gã thật sự không biết Trác Thanh Dương bị thương. Vừa rồi hắn cho rằng gã là một trong số các thích khách, nhưng nhận ra là Giang Tùy Vân, ngược lại còn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Tuy Giang Tùy Vân tâm thuật bất chính, nhưng nói người này dám ra tay với Trác Thanh Dương, chỉ sợ gã không có lá gan lớn như vậy.
Nhưng tại sao người này lại lục tung phòng Trác Thanh Dương?
Đương nhiên là đang tìm cái gì đó.
Tất có gì kỳ quái.
Đầu hắn tính toán cực nhanh:
- Thư viện đã đoạt giải quán quân trong thư hội, ta tới đưa mặc bảo trong ngự tứ cho tiên sinh, nhưng tới đây thấy ngươi đang lục lọi trong phòng, còn tưởng là có kẻ trộm.
- A! Khi ta vào nhà, trong phòng có gì đó không ổn, cho nên mới kiểm tra một lượt.
- Có gì không ổn?
Hiển nhiên Giang Tùy Vân cũng lo lắng Tề Ninh thật sự cho mình là kẻ trộm, bèn chỉ vào cửa sổ đang mở rộng kia nói:
- Ngươi đi qua xem một chút đi, trên cửa sổ có vết máu. Hơn nữa….
Gã cúi đầu nhìn mặt đất:
- Dưới mặt đất cũng có vết đao và vết máu, vết máu vẫn còn chưa khô, chắc chắn có người vừa đánh nhau ở đây.
Tề Ninh giả vờ như mình vừa đến, bèn làm bộ nghi hoặc hỏi lại:
- A? Nơi này có dấu vết đánh nhau? Là ai đánh nhau ở đây?
- Làm sao ta biết. Khi ta vào nhà, trong phòng đã không có người.
Tề Ninh cười lạnh:
- Lời này của ngươi, ta tin hay không không quan trọng, chỉ cần phủ Thần Hầu tin là được.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Giang Tùy Vân cau mày:
- Ngươi muốn kinh động việc này tới phủ Thần Hầu?
- Thư viện Quỳnh Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không nên báo quan? Giang đại công tử, khi ngươi tới thăm Trác tiên sinh, lúc vào nhà, phải chăng Trác tiên sinh cũng không ở đó?
- Ta nói rồi. Khi ta tiến vào, trong phòng không có người. Cửa sổ đều mở, trong phòng cũng loạn hết lên. Ta phát hiện dưới mặt đất và trên cửa sổ đều có máu, còn có cả vết đao, hiển nhiên đây là dấu vết sau khi đánh nhau!
- Cho nên, ngươi không quan tâm tới an nguy của Trác tiên sinh, không đi tìm tiên sinh, mà lại ở trong phòng này tìm thứ gì đó.
Hừ. Giang Tùy Vân, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì?
Sắc mặt Giang Tùy Vân thay đổi, trầm giọng đáp:
- Ta muốn tìm gì đâu, ta đang kiểm tra trong phòng có đầu mối gì không.
- Manh mối?
Tề Ninh cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi là quan sai, muốn phá án?
- Vậy ngươi có ý gì?
Giang Tùy Vân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nghi ngờ tiên sinh mất tích có liên quan tới ta?
- Mất tích? Tiên sinh mất tích khi nào? Ông ta chỉ không ở trong phòng này, sao ngươi đã có thể ông ta mất tích?
Hắn dấn bước tới:
- Có quan hệ không, ngươi cùng ta tới phủ Thần Hầu rồi nói.
Giang Tùy Vân thấy Tề Ninh sấn tới, không tự chủ được lùi lại hai bước, trầm giọng đe dọa:
- Tề Ninh, võ công của ngươi không hơn ta. Nếu thật muốn đánh, chưa chắc ta đã thua ngươi.
Ngươi muốn đi báo quan, cứ việc tới phủ Thần Hầu. Còn ta không để ngươi đưa đi đâu. Nơi này có dấu vết đánh nhau, sống chết của tiên sinh còn chưa rõ, ta phải tìm được tiên sinh trước.
Gã chậm rãi bước tới cửa sổ, chậm rãi thả ghế trong tay xuống, đột nhiên vọt ra ngoài cửa sổ chạy trốn.
Tề Ninh bước tới bên cạnh cửa sổ kêu lên:
- Ngươi muốn chạy trốn sao?
Giang Tùy Vân đang đứng ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:
- Ta không tranh cãi với ngươi.
Chuyện đã xảy ra ở đây thực sự không liên quan tới ta, ngươi nói ta lục lọi là ngậm máu phun người. Trừ ngươi ra, còn có ai khác nhìn thấy không?
Gã cười lạnh:
- Trong tay ta không có đao, ngươi cầm đao, ta thấy ngươi ở đây mưu đồ làm loạn.
- Mưu đồ làm loạn?
Tề Ninh cách Giang Tùy Vân một cửa sổ, cười lạnh:
- Vì cái gì mà ta mưu đồ làm loạn?
- Đương nhiên là vì bản cổ kia!
Nói được một nửa, Giang Tùy Vân ý thức được mình nói lỡ, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì, chậm rãi lui lại.
Tề Ninh lập tức hỏi:
- Vì sao? Ngươi lập lại một lần nữa? Hắc hắc, ta hiểu rồi, rốt cuộc ta đã hiểu.
Giang Tùy Vân vội hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
- Ngươi tiếp cận Trác tiên sinh, căn bản không phải vì ân nghĩa thầy trò gì.
Ánh mắt Tề Ninh dữ tợn dọa người:
- Ngươi muốn tiếp cận Trác tiên sinh, là vì muốn một thứ nào đó của ông ta, phải không?
Sắc mặt Giang Tùy Vân lạnh như băng, không trả lời, lùi lại mấy bước, đột nhiên quay người nhanh chân bỏ chạy, thoáng cái đã biến mất trong bóng đêm.
Tề Ninh cũng không đuổi theo.
Hắn quay người lại. Trong phòng trúc rất hỗn loạn, vừa rồi khi hắn quay lại tìm băng gạc và thuốc trị thương đã lục tìm rồi, Giang Tùy Vân lại lục lọi lần nữa, tuy gian phòng trúc này của Trác Thanh Dương đơn sơ không có mấy đồ cũng ngã trái ngã phải loạn hết cả lên.
Hắn biết, mình phán đoán không lầm. Sau khi vào Kinh, Giang Tùy Vân tiếp cận Trác Thanh Dương thực sự là có mục đích khác.
Nhưng theo như phán đoán của hắn, có lẽ quả thật gã không có liên quan gì với đám thích khách đêm nay.
Có lẽ đêm nay Giang Tùy Vân đến đây thật sự chỉ vì muốn thăm Trác Thanh Dương, muốn kéo gần quan hệ với lão. Chỉ là trùng hợp gặp cảnh này tượng này, mới thừa cơ muốn tìm được thứ kia. Tề Ninh lại không dám khẳng định thứ mà Giang Tùy Vân Muốn có phải thứ đám thích khách kia đòi không, nhưng Trác Thanh Dương vì mang ngọc mà có tội, bị người ta nhắm vào, hiển nhiên không thể chối cãi.
- Tấm biển!
Tề Ninh lẩm bẩm một mình. Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng trúc, ngẩng đầu nhìn trên đầu cửa. Quả đúng là có một tấm biển trên đó.
Tấm biển bằng Hắc Mộc, viết hai chữ “Thanh Phong”. Hắn thầm nghĩ, có phải tấm biển này là thứ Trác Thanh Dương nói đến không? Chẳng lẽ lão đã giấu thứ đám người kia muốn đằng sau tấm biển này?
Lúc ấy, lão đã hấp hối, mệnh chỉ còn như sợi chỉ, nhắc tới hai tiếng “Tấm biển”, rõ ràng muốn để lại đầu mối cho mình.
Nhưng lúc này hắn không thể xác định được bốn phía xung quanh có tai mắt theo dõi mình không. Nếu hắn hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ là may áo cưới cho người khác, cho nên cũng không lập tức tìm đằng sau tấm biển, mà đi tới đi lui quanh gian phòng trúc tăm tối gần nửa canh giờ, xác định không có dấu người, mới quay lại phòng trúc, nhìn thẳng tấm biển.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Phòng trúc không cao, nhưng muốn trèo tới tấm biển cũng không dễ dàng, Tề Ninh trở lại phòng, bê ghế ra, đứng trên mặt ghế giơ cao tay, cũng có thể ôm lấy tấm biển, vươn tay sờ soạn một phen phía sau tấm biển, phía sau rỗng tuếch, không có thứ gì, hắn nghĩ thầm có lẽ tấm biển mà Trác Thanh Dương nói thực sự không phải tấm này.
Hắn bê ghế trở về, lúc này cảnh đêm càng khuya, gió thổi rừng trúc.
Tề Ninh đi lại một vòng lớn trong thư viện, chỗ treo biển có bốn năm nơi, Tề Ninh đều xem động tĩnh chung quanh trước, xác định không có người, mới nghĩ biện pháp tìm tòi đằng sau tấm biển.
Mấy tấm biển hắn đều tìm một lượt, nhưng không tìm được bất cứ một thứ gì.
Trong lòng hắn càng kỳ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ tấm biển trong lời Trác Thanh Dương nói lại không phải ở thư viện?
Chỉ là hắn biết, tuy rằng Trác Thanh Dương hơn thất tuần, nhưng cũng không vợ không con, hơn nữa lấy thư viện Quỳnh Lâm làm nhà, vẫn luôn ở tại thư viện Quỳnh Lâm, nếu như có đồ cất giấu, đương nhiên là càng gần mình càng tốt.
Hoặc là nói, thứ giấu đằng sau tấm biển, đã có người lấy đi sớm hơn mình một bước?
Tề Ninh rùng mình, loại khả năng này không phải không có, trước đó người nọ mang Trác Thanh Dương đi, xử lý sạch mấy cỗ thi thể, tốc độ rất nhanh, gọn gàng linh hoạt, đương nhiên không phải kẻ đơn giản, nếu như gã tìm được thứ kia trước, cũng không phải không có khả năng.
Trong khi suy nghĩ, hắn lại trở về phòng trúc, ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, bình thường không có gì lạ. Hắn do dự một chút, lại chuyển ghế tới, đứng trên mặt ghế, đưa tay kéo tấm biển kia xuống. Rắc một tiếng, chẳng những kéo tấm biển kia xuống, khẽ đụng vào đầu cửa, mấy miếng nan trúc cũng bị kéo rơi xuống đất.
Tề Ninh cầm tấm biển, nhìn kỹ trước sau một phen, thậm chí cầm hàn nhận cẩn thận mở từng tí, căn bản không có phát hiện nào. Hắn lập tức hơi uể oải, ném tấm biển qua một bên, thầm nghĩ phải chăng lúc ấy Trác Thanh Dương thần trí mơ hồ, thuận miệng mà nói, trên thực tế tấm biển này căn bản không có bất cứ bí mật nào.
Đột nhiên cảm thấy tay hơi đau, hắn giơ tay lên, quay đầu nhìn lại, là hắn không cẩn thận đặt một tay lên mặt đất, vừa vặn đặt trúng nan trúc, bị nan trúc đâm vào tay. Hắn hơi tức giận, vào lúc này, lại thoáng nhìn bên cạnh nan trúc có một ống trúc, hắn sửng sốt một chút.
Vừa rồi giật tấm biển xuống, đụng vào đầu cửa nan trúc rơi xuống, căn phòng này xây dựng bằng cây trúc, trên đầu cửa có từng mảng nan trúc, ống trúc nguyên vẹn không bị cắt mở như vậy thực hiếm thấy. Tề Ninh vươn tay cầm lấy, nhìn ống trúc này màu xanh, mà một đoạn ống trúc nguyên vẹn.
Hắn ngơ ngác một chút, thư viện Quỳnh Lâm đã có nhiều năm, phòng trúc này cũng đã xây dựng nhiều năm, có thể thấy được từ nan trúc đã vàng, thế nhưng màu sắc ống trúc này lại xanh, dường như không lâu trước mới đặt lên đầu cửa. Mắt Tề Ninh thay đổi, lúc này hiểu được vì sao mới rồi không phát hiện ống trúc này, ống trúc này khảm giữa nan trúc, tuy rằng quả thực ở sau tấm biển, cũng không thể tiện tay sờ tới.
Hắn cẩn thận nhìn xem, lại phát hiện hai bên ống trúc đều có màng đốt trúc, hắn hơi kinh ngạc, một cơn gió thổi quá, gió đêm lạnh lẽo, trong lòng Tề Ninh biết nơi này không thể ở lâu, cũng không nên mở ống trúc ở đây, hắn lập tức thu ống trúc vào trong lòng, lúc này mới vội vàng rời khỏi thư viện.
Rời khỏi thư viện, trở lại Hầu phủ, lúc này đêm hôm khuya khoắt, người trong phủ đều đã ngủ, Tê Ninh trở lại phòng mình, mở đèn, cởi áo ngoài, lúc này mới ngồi xuống bên bàn, lấy ống trúc ra, mượn đèn cẩn thận nhìn coi. Lúc này hắn mới phát hiện, một đầu ống trúc bị màng trúc đóng chặt, một chỗ khác tuy cũng có màng trúc, nhưng có thể nhìn ra, màng trúc rõ ràng bị xuyên một lỗ nhỏ, sau đó được đóng lại bằng sáp, vừa nhìn giống như cũng bị chặn.
Thấy như vậy, Tề Ninh phấn chấn trong lòng, biết ống trúc này rất có thể là vật mà Trác Thanh Dương ám chỉ. Hắn dùng hàn nhận đẩy sáp ra, đâm một lỗ nhỏ, mượn ánh đèn nhìn vào trong. Trong ống trúc tối đen, nhưng rõ ràng có thứ gì bên trong, hắn không biết trong này rốt cuộc là thứ gì, lo lắng nếu dùng hàn nhận mở ống trúc ra, chỉ sợ sẽ cắt vào thứ bên trong. Hắn lập tức dùng hàn nhận gọt một thẻ gỗ thật dài, đưa thẻ gỗ vào trong ống trúc thăm dò, lay lay vài cái, liền kéo một thứ bên trong ra đến bên miệng.
Lúc này Tề Ninh phát hiện, ở đầu lộ ra một đoạn dây nhỏ, dùng tay nắm lấy, cẩn thận kéo ra ngoài từng chút một, liền thấy vật bên trong được chậm rãi kéo ra, sau khi kéo ra hoàn toàn, mới phát hiện là một quyển trục, không khỏi ngơ ngác một chút.
Quyển trục này cũng chỉ dài khoảng hai ngón tay, rõ ràng làm bằng tơ lụa, cuốn thành trục, giữa quyển trục buộc lại bằng một sợi dây đen.
Tề Ninh thở dài một hơi.
Nhìn quyển trục này, hắn gần như có thể xác định, đây chắc chắn là vật mà đám thích khách muốn cướp đoạt từ tay Trác Thanh Dương, thậm chí cũng là thứ mà Giang Tùy Vân muốn tìm.
Có thể khiến nhiều người hao hết tâm tư muốn lấy được như vậy, quyển trục này đương nhiên không phải chuyện đùa.
Hơi trầm ngâm, Tề Ninh cởi bỏ dây đen, mượn ánh đèn, từ từ mở quyển trục ra, lúc này phát hiện màu sắc tơ lụa đã hơi vàng, xem ra đã rất lâu năm.
Mở quyển trục ra một phần, Tề Ninh đã thấy được ba chữ to, tuy rằng thấy được ba chữ này, lại hoàn toàn không hiểu gì cả.
Ba chữ kia kiểu chữ cổ quái, Tề Ninh thay đổi phương hướng nhìn lại, cũng không nhìn ra rốt cuộc là ba chữ gì, cảm thấy giống như giáp cốt văn thời đại viễn cổ.
Tề Ninh mượn ánh đèn nhìn nội dung bên trong quyển trục, càng choáng váng đầu óc, hai mắt chóng mặt.
Chỉ thấy trên quyển trục tràn ngập một số hình nhỏ không theo quy tắc, dường như là văn tự, lại giống như tranh vẽ, càng giống phù văn hơn. Tề Ninh mở to mắt, mở cả quyển trục ra, nhìn từ đầu tới đuôi, nhưng không nhận ra được chữ nào, giống như xem thiên thư.
- Con bà nó!
Tề Ninh bỏ quyển trục lên bàn:
- Đây là đồ chơi gì?
Lúc trước hắn hoài nghi nhiều nhất, là trong ống trúc có thể cất giấu tuyệt học võ công, rất có thể cất giấu một bộ kiếm thuật cực kỳ cao thâm.
Sau khi đạt được Kiếm Đồ tại khu nhà cũ, Tề Ninh được không ít lợi ích, hơn nữa quả thực sinh ra hứng thú đối với kiếm đạo, nếu như trong quyển trục này quả thực là một bộ kiếm pháp, Tề Ninh quả thực cam tâm tình nguyện hao tổn tâm tư mà học.
Thế nhưng quyển trục này lại giống như thiên thư, Tề Ninh không nhìn được chữ nào, điều này khiến cho người ta đau đầu rồi.
Tề Ninh đương nhiên rất rõ ràng, Trác Thanh Dương không tiếc tính mạng cũng không chịu giao quyển trục ra, thậm chí Giang Tùy Vân cũng lợi dụng thủ đoạn tiếp cận Trác Thanh Dương muốn lấy được thứ này. Quyển trục này đương nhiên không phải chuyện đùa, người ngấp nghé vật này chắc chắn không ít, hôm nay cơ duyên xảo hợp bị mình đoạt được, ngoại trừ Trác Thanh Dương ra, đương nhiên không thể để người khác biết được quyển trục này đã rơi vào tay mình.
Người biết được quyển trục này rơi vào tay mình, đương nhiên càng ít càng tốt, thêm một người biết rõ, mình có thể nhiều nguy hiểm hơn.
Hắn suy nghĩ văn tự trên này có thể là văn cổ thật sự, mình không nhận ra được chữ nào, không có nghĩa người khác không biết.
Trong phòng thu chi của phủ Cẩm Y Hầu có mấy người, đó đều là văn nho học vấn không tệ, có lẽ họ nhận ra chữ viết trên này, chỉ là quyển trục quá mức quái lạ, Tề Ninh đương nhiên không định cầm quyển trục đi hỏi thăm.
Hắn tìm giấy bút, vẽ ba chữ đầu tiên trên quyển trục lên trên ba trang giấy, mỗi trang vẽ một chữ, cũng không để ba chữ cùng một chỗ, suy nghĩ chờ sau khi hừng đông tìm người ở phòng thu chi lĩnh giáo một phen.
Hôm nay giày vò một ngày, hắn cũng hơi buồn ngủ, thu quyển trục vào trong ống trúc, hắn lên giường, đặt đầu lên gối, mơ màng ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, nhớ chuyện ngày hôm qua, vốn định tới phòng thu chi, lại có người tới bẩm báo, trong cung truyền triệu tới. Tề Ninh đành phải buông chuyện này, thu dọn một phen, thay đổi bào phục Hầu tước, đi thẳng vào cung.
Hắn được chấp sự thái giám dẫn vào Ngự thư phòng. Tiểu Hoàng đế đang xem tấu chương, thấy Tề Ninh tới, tiểu Hoàng đế buông tấu chương, đánh giá Tề Ninh một phen, như cười như không.
Tề Ninh cũng cúi đầu nhìn mình, bị tiểu Hoàng đế nhìn không được tự nhiên, hắn miễn cưỡng cười nói:
- Hoàng thượng, thần có gì không đúng sao?
Tiểu Hoàng cười ha ha, vẫy tay để Tề Ninh tới sát bên bàn, rồi vỗ mạnh bàn, lớn tiếng nói:
- Ngươi thật to gan.
Tề Ninh thực sự hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, tiểu Hoàng đế cười ha ha nói:
- Tề Ninh, ngươi lại dám khi quân vọng thượng, trẫm muốn chém đầu ngươi.
Tề Ninh thấy gã cười, thở nhẹ ra, vội hỏi:
- Hoàng thượng, thần tận trugn với Hoàng thượng, cũng không khi quân vọng thượng, thần không biết vì sao Hoàng thượng nói ra lời này.
- Trẫm nhận được bẩm báo, thư hội Kinh Hoa ngày hôm qua, Cẩm Y Hầu ngươi cực kỳ uy phong.
Tiểu Hoàng đế như cười như không:
- Họ nói ngươi tinh thông cầm kỳ thư họa, kỹ kinh bốn tòa, lại đưa ra một thứ có thể bay lên trời, ngươi thành thật khai báo, có chuyện này hay không?
Hiện giờ Tề Ninh mới hiểu được, nghĩ thầm hóa ra là vì việc này.
Thật ra hắn cũng biết, hôm nay nhiệt khí cầu bay lên trời, khó tránh khỏi dẫn tới chấn động, chắc chắn tiểu Hoàng đế cũng biết, hắn cười nói:
- Hoàng thượng, thần đánh cuộc với Giang Tùy Vân, bất đắc dĩ mới nghĩ ra biện pháp kia.
- Họ nói ngươi thực sự bay lên trời, là thật hay giả?
Tiểu Hoàng đế hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm thế nào vậy?
Trong lòng Tề Ninh biết nếu tiểu Hoàng đế không làm cho rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ. Hắn cũng không giấu diếm, dứt khoát cầm bút, vẽ hình nhiệt khí cầu lên giấy, sau đó nói đại khái một chút nguyên lý của nhiệt khí cầu, cố gắng nói đơn giản, lời lẽ dễ hiểu. Tiểu Hoàng đế nghe được mùi ngon, thỉnh thoảng hỏi thăm hai câu, chờ đến lúc biết được đại khái, tiểu Hoàng đế tấm tắc kêu kỳ lạ:
- Tại sao ngươi biết rõ thứ như vậy có thể bay lên không? Trước giờ trẫm không hiểu được. Tề Ninh cười nói:
- Hoàng thượng là thiên tử, học là học vấn trị quốc kinh bang, còn thần!
Hắn dừng một chút, nhìn mọi nơi, xác định không người, mới thấp giọng nói:
- Thần trước kia là ăn mày, lang thang khắp nơi, gặp nhiều người, nghe nhiều chuyện, nhiệt khí cầu này chỉ là nghe người ta nói, rốt cuộc là ai nói, thần cũng quên rồi.
Lần này là đánh cuộc với Giang Tùy Vân, dưới tình thế cấp bách mới dùng tới, bản thân thần cũng không nắm chắc.
Tiểu Hoàng đế hơi gật đầu, cảm khái nói:
- Dân gian rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, có đôi khi trẫm cũng muốn đi vào dân gian một chuyến, gia tăng học vấn.
Chỉ là trong lòng gã biết với tư cách vua một nước, thứ người bình thường có thể có được dễ như lật bàn tay, gã lại không thể đạt tới được, gã lập tức cười nói:
- Họ nói ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Ha ha, Tề Ninh, hiện giờ trẫm cũng hơi hoài nghi ngươi rồi.
- Hoài nghi?
Tề Ninh ra vẻ ủy khuất nói:
- Thần một lòng trung tâm với Hoàng thượng, từ tận đáy lòng, Hoàng thượng còn có gì để hoài nghi.
Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Trẫm biết ngươi không phải Tề Ninh thật sự, thế nhưng trẫm vẫn hoài nghi, ngươi không phải Cẩm Y Hầu Tề Ninh, hơn nữa cũng không phải tên ăn mày, lai lịch của ngươi, không đơn giản như trẫm nghĩ.
Đôi mắt gã sáng ngời, lúc này ánh mắt hơi thâm thúy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận