Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1019: Khai quan


Câu hỏi của Thẩm Lương Thu, cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người
Lời nói của Mạc Nham Bách hết sức ly kỳ, thậm chí có phần không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu nói y ăn nói lung tung, thì cũng không phải, bởi vì đầu mối được phân tích rõ ràng, giải thích hợp lý, nhưng điều khiến mọi người thấy lạ, đó là làm sao Mạc Nham Bách biết được những bí mật này?
Đúng như Thẩm Lương Thu nói, việc mưu hại Đạm Đài Chích Lân, là điều vô cùng hệ trọng, không những phải gan dạ, mà còn phải có kế hoạch chặt chẽ và chu đáo. Nếu như quả thật Đạm Đài Chích Lân bị sát hại, thì một khi hung thủ bị bại lộ, chắc chắn hắn sẽ phải chết, bởi vậy với từng hành động của mình, hung thủ phải vô cùng cẩn thận, không thể để cho người khác biết, mà Mạc Nham Bách có thân phận thấp, làm sao có thể biết được những bí mật trọng đại như vậy?
Hiển nhiên Thẩm Lương Thu cũng nhận ra sự nghi hoặc của các quan viên, liền tiếp tục nói:
- Ngoài ra, ngươi nói hung thủ dùng dây thít chặt cổ đại đô đốc đến chết, cũng là một sai lầm. Về võ công của đại đô đốc, người khác có thể không biết, chứ ta làm sao không biết? Đại đô đốc tập võ từ nhỏ, Nam chinh Bắc chiến thường xuyên lập được chiến công, người bình thường làm sao có thể đến gần đại đô đốc? Hơn nữa, ngươi đã nói đại đô đốc bị hại tại phủ đô đốc, hừ, ai có gan dám vào phủ đô đốc giết người?
Trong đám người liền có nhiều quan viên khẽ gật đầu, tán thành lời nói của Thẩm Lương Thu.
Thẩm Lương Thu ngửa đầu than thở:
- Bổn tướng chịu ơn sâu của Đạm Đài gia, đối với đại đô đốc, lại có tình huynh đệ như thủ túc, bổn tướng còn hận không thể chết thay cho đại đô đốc, hôm nay lại có người vu cho bổn tướng mưu hại đại đô đốc, ha ha ha!
Thẩm Lương Thu cười như điên, trong giọng cười của y chứa đựng nỗi buồn bã.
- Không sai, muốn mưu hại đại đô đốc, rốt cuộc vẫn phải có một lý do?
Trong đám người, không biết là ai buông ra một câu:
- Thẩm tướng quân có lý do gì phải mưu hại đại đô đốc?
Trần Đình cũng nhíu mày nói:
- Tuy bổn quan tiếp xúc với đại đô đốc không nhiều, nhưng cũng biết một chút về thói quen của đại đô đốc. Không có sự cho phép của đại đô đốc, không ai được vào thư phòng. Hơn nữa, bổn quan nghe nói, khi ở trong thư phòng, đại đô đốc đóng chặt cửa sổ, không ai được quấy rầy. Nếu như đêm xuống, có người mưu hại đại đô đốc, hơn nữa chỉ dùng sợi dây hại chết đại đô đốc, người đó làm sao vào được thư phòng?
- Trần đại nhân nói rất đúng.
Lập tức Thẩm Lương Thu nói:
- Xưa nay đại đô đốc làm việc rất có nề nếp, khi đại đô đốc ở trong thư phòng, thì không ai dám tùy tiện quấy rối. Vụ án xảy ra khi màn đêm buông xuống, cũng không có ai nhìn thấy, đại đô đốc cũng không gặp bất cứ ai, vậy thì nào có ai có thể đến gần thư phòng? Cho dù có người tới gần, thì làm sao có thể đi vào thư phòng mà không kinh động tới đại đô đốc, để mà động thủ?
Tề Ninh cười nhẹ, nói;
- Thẩm tướng quân, thật ra câu hỏi này rất dễ trả lời.
- Ồ?
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, nói:
- Ti tướng thỉnh giáo!
- Nếu như trước khi đại đô đốc vào thư phòng, đã có người nấp ở bên trong, đương nhiên là không cần thưa gọi gì rồi.
Tề Ninh nói:
- Sau khi vào thư phòng, đại đô đốc đóng cửa sổ lại, bên ngoài cũng không vào được, thế nhưng trong phòng đã có người nấp sẵn từ trước rồi, hơn nữa còn thần không biết, quỷ không hay tới gần đại đô đốc, đột nhiên hạ thủ, như thế cũng không phải là không có khả năng.
Thẩm Lương Thu hơi biến sắc, Vi Ngự Giang ở phía sau, nói:
- Trong tình huống lúc đó, đại đô đốc hoàn toàn không ngờ là trong phòng có người mai phục, cho nên không phòng bị, như vậy cũng không phải là không có khả năng.
- Chuyện này…!
Thẩm Lương Thu há miệng, nhưng cũng không nói tiếp, dường như y cũng không biết nên nói gì.
Trong đám người, đột nhiên có người nói:
- Lúc nãy ngươi nói, khi hung thủ bố trí hiện trường, trong phủ đô đốc có người yểm trợ cho hung thủ, vậy…người đó rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hung thủ còn có đồng lõa làm nội ứng trong phủ đô đốc?
Người kia đưa ra câu hỏi, xung quanh hoàn toàn yên lặng, không ai trả lời.
Đại đa số quan viên ở đây cũng không phải là ngươi ngu ngốc, vừa rồi, khi Mạc Nham Bách nhắc tới người yểm trợ hung thủ, trong lòng mọi người cũng đã có suy nghĩ của mình, hơn nữa ai cũng biết vấn đề này rất nhạy cảm, cho nên không ai dám lên tiếng trước. Lúc này, đã có người đặt câu hỏi, mọi người đều biết điểm mấu chốt của vấn đề, nhưng không ai dám nói gì.
Sau một hồi yên lặng, rốt cuộc Tề Ninh nhìn chằm chằm vào Mạc Nham Bách, hỏi:
- Mạc Nham Bách, vừa rồi ngươi nói hung thủ có người yểm trợ, nội ứng mà ngươi nói, rốt cuộc là ai?
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Mạc Nham Bách đều rất bình tĩnh, không hề lộ vẻ sợ hãi, nói:
- Hôm nay, lời nói của thảo dân, sẽ có rất nhiều người không tin, nhưng chỉ cần mở quan tài trên phúc thuyền, chân tướng sự việc sẽ được vạch trần, không những xác định được nguyên nhân cái chết của đại đô đốc, mà còn có thể biết được, nội ứng là ai!
Tề Ninh khoát tay, trầm giọng nói:
- Mở quan tài!
Thẩm Lương Thu biến sắc, muốn ngăn cản, Tề Ninh đã liếc nhìn y, lạnh lùng nói:
- Hẳn là Thẩm tướng quân sẽ không ngăn cản bổn hầu hạ lệnh khai quan nữa chứ?
Lúc này, Thẩm Lương Thu cũng đã nhận ra, trong mắt Tề Ninh chứa đầy sát ý, y không kiềm chế được, lui về phía sau hai bước, một tay đã đặt lên chuôi đao bên hông.
- Ngô Đạt Lâm đâu?
Tề Ninh trầm giọng gọi.
Ngô Đạt Lâm cầm đầu đám hộ vệ đi theo Tề Ninh, lúc này đứng ở một góc xa xa, vừa nghe Tề Ninh gọi, liền chạy tới:
- Có mạt tướng!
- Ngươi đích thân dẫn người lên phúc thuyền, mở linh cữu của đại đô đốc ra!
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Ai dám ngăn cản, giết không tha! Tất cả hậu quả, sẽ do bổn hầu gánh chịu!
Thẩm Lương Thu đưa mứt liếc nhìn xung quanh, thấy thủy binh trên thuyền đều đang bày thế trận sẵn sàng nghênh địch, chiến thuyền phía trước lẳng lặng đậu ở đó, không có động tĩnh gì, khóe mắt y giần giật, nhưng rốt cuộc không có hành động nào.
Ngô Đạt Lâm làm việc rất nhanh nhẹn và dứt khoát, y dẫn theo mấy thủ hạ, từ chiến thuyền đi xuống, dùng thuyền nhỏ tới bên cạnh phúc thuyền, rồi leo lên phúc thuyền. Lúc này, các quan viên cầm lòng không đậu, đều bước tới mép thuyền, ai nấy thò đầu nhìn về phía phúc thuyền.
Tề Ninh vẫn điềm tĩnh chắp hai tay sau lưng, đôi mắt dường như đang nhìn về phía đám mây phía xa, nhưng khóe mắt vẫn không rời thân hình của Thẩm Lương Thu.
Trong khi Tề Ninh phái đám Ngô Đạt Lâm lên phúc thuyền, Tần Nguyệt Ca cũng đã đi tới trước một tòa dinh thự, dinh thự này ở phía đông thành Cổ Lận.
Tuy thành Cổ Lận không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, dù sao trong thành cũng có hơn trăm ngàn người.
Người ở trong thành lâu năm đều biết rõ, người được chia thành năm bảy loại, thì khu vực trong thành cũng có địa vị sang hèn, cao thấp khác nhau, mà xưa nay, thành Đông là nơi ở của thế gia, thân hào. Nhớ trước kia, khi Hàn gia Đông Hải xưng vương, vương phủ của Đông Hải vương được đặt ở thành Đông, tuy Hàn gia đã tan thành mây khói từ lâu, nhưng thành Đông của thành Cổ Lận vẫn còn giữ lại được vẻ tôn quý của họ trước kia. Hiện nay, ba đại gia tộc của Đông Hải đều ở tại thành Đông.
Ba đại gia tộc coi Giang gia là người cầm đầu, Giang gia kinh doanh buôn bán trên biển, tuy tiền của như nước, nhưng nhà cửa xem như cũng khá khiêm nhường.
Năm xưa Kim Đao lão Hầu gia đánh hạ thành cổ Lận, Đông Hải vương tự sát, ba đại gia tộc lập tức nương dựa vào Kim Đao hầu, giúp Kim Đao hầu tiêu diệt dư đảng của Hàn gia, hơn nữa còn chủ động hiến gia tài cho Sở quốc, ngay cả tòa nhà năm đó bọn họ ở, cũng hiến đi phần lớn. Hiện nay, Giang gia chỉ ở một ngôi nhà cũ còn lại từ năm đó, thoạt trông rất lâu năm, mang lại cảm giác cổ kính.
Tần Nguyệt Ca chỉ dẫn theo hai bộ hạ, tới gõ gõ vào cổng lớn, từ khe cửa, một người ló đầu ra, nhìn thấy Tần Nguyệt Ca thì hơi kinh ngạc. Tần Nguyệt Ca nói:
- Ta có chuyện muốn gặp Giang lão gia, xin đi trước dẫn đường.
Tuy Giang Mãn Thiên là người giàu nhất Đông Hải, nhưng không có bất luận quan lộc, chức tước gì, tuy chỉ là một viên pháp tào, Tần Nguyệt Ca vẫn là quan lại triều đình, đương nhiên y không tỏ ra thấp kém đối với Giang gia.
Người hầu mở cửa kia còn muốn nói gì đó, một gã thuộc hạ của Tần Nguyệt Ca đã đẩy mạnh cửa ra, Tần Nguyệt Ca cũng không nói lời thừa thãi, liền dẫn theo hai người vào sân. Gã người hầu kia vội kêu lên:
- Tần đại nhân, không biết hôm nay đại nhân muốn gặp lão gia có việc gì? Tiểu nhân sẽ báo lại.
Đương nhiên người này cũng biết mặt Tần Nguyệt Ca.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Cẩm Y hầu cử ta đến, có việc muốn gặp Giang lão gia, hiện giờ Giang lão gia đang ở đâu?
- Việc này…!
Gã người hầu do dự một chút, mới nói:
- Tần đại nhân, lão gia cũng không ở trong phủ, hôm nay e rằng đại nhân đến phí công rồi.
Tần Nguyệt Ca liền dừng bước, quay đầu nhìn về phía gã người hầu kia, nhíu mày hỏi:
- Giang lão gia không có ở nhà?
- Đúng vậy!
Người hầu đáp:
- Chiều hôm qua, lão gia cùng Tam gia rời khỏi thành, nói là muốn chuẩn bị ra khơi, nhưng có một chiếc thuyền bị hỏa hoạn giữa đường, lão gia muốn đi xem chiếc thuyền đó có thể tu sửa được hay không.
Ánh mắt sắc như dao, Tần Nguyệt Ca lạnh lùng nói:
- Bến tàu của Giang gia các ngươi cách thành cũng không xa, ngày hôm qua đi, lẽ ra ngày hôm nay đã trở về rồi mới phải.
- Lão gia làm việc, tiểu nhân nào dám hỏi tới.
Người hầu nói:
- Khi lão gia ra cửa, cũng không nói gì thêm, tiểu nhân cũng không dám hỏi nhiều. Tuy nhiên Tần đại nhân nói rất đúng, có thể chỉ lát nữa là lão gia sẽ trở về.
Gã giơ tay lên, nói:
- Mời Tần đại nhân và hai vị tới phòng khách uống chén trà, có lẽ chỉ cần uống xong chén trà nhỏ, là lão gia về rồi.
Tần Nguyệt Ca hơi trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
- Ngoại trừ Giang lão gia và Tam gia của các ngươi, còn có người khác cùng đi không?
- Không có.
Người hầu cười nói:
- Lúc rời nhà, lão gia rất ít khi dẫn người theo, hơn nữa chỉ là xem xét thuyền bị cháy, cũng không phải đi xa, không cần phải dẫn theo người khác.
- Giang lão gia mỗi ngày trăm công nghìn việc, còn có thời gian lo đến việc nhỏ của một chiếc thuyền sao?
Tần Nguyệt Ca đang đi về phía phòng khách, chợt dừng lại, nhíu mày hỏi:
- Tam gia của các ngươi đã trở về ba bốn ngày rồi chứ?
Người hầu đáp:
- Có, mấy ngày nay Tam gia vẫn đang nghỉ ngơi.
- Giữa hai lần đội tàu của Giang gia rời bến, dường như là cách nhau hơn hai tháng?
Ánh mắt Tần Nguyệt Ca sáng lấp lánh.
Người hầu đáp:
- Đúng vậy. Sau khi thuyền hàng quay về, cần phải kiểm tra và tu sửa kỹ lưỡng. Ngoài ra, thủy thủ và hộ vệ trên thuyền đều phải lên bờ nghỉ ngơi, trở về thăm người nhà, phía chúng ta còn phải chuẩn bị hàng hóa cho lần ra khơi kế tiếp, cho nên phải cách nhau hai tháng…!
Không đợi gã nói xong, Tần Nguyệt Ca liền xoay người đi ra ngoài, gã người hầu thấy lạ, vội kêu lên:
- Tần đại nhân, ngài không đợi lão gia về sao?
Tần Nguyệt Ca cũng không quay đầu lại, càng không trả lời, vội vàng ra cửa, xoay người lên ngựa, nói với một thuộc hạ:
- Lập tức điều người tới phong tỏa đường Khổ Nhai ở thành Đông, mọi người chỉ có thể vào, không thể ra.
Lại quay sang thuộc hạ còn lại, Tần Nguyệt Ca ra lệnh:
- Triệu tập nhân thủ, lập tức chạy tới bến tàu của Giang gia!
Hai tên thuộc hạ đều đáp lời, cùng nhau lên ngựa. Lúc này Tần Nguyệt Ca đã thúc ngựa chạy đi, hai người kia cũng thúc ngựa đuổi theo.
Gã người hầu bước ra ngoài cửa, nhìn thấy ba người Tần Nguyệt Ca phi ngựa như bay, gã ngỡ ngàng, đưa tay gãi đầu, miệng lẩm bẩm:
- Sao lại chạy nhanh như vậy? Chạy đi bắt ma hay sao?
Vẻ mặt khó hiểu, gã lắc đầu, bước vào trong sân viện, đóng cửa lại.


Thời điểm chính Ngọ đã qua, ánh mặt trời rơi rắc trên mặt biển, trời đất ánh sáng giao hòa, rực rỡ lấp lánh.
Trên chiếc phúc thuyền, Ngô Đạt Lâm dẫn người cẩn thận nhổ đinh trên quan tài, nhưng nhổ xong, y cũng không dám mở nắp quan tài ra ngay, mà ngẩng lên nhìn về phía Tề Ninh chờ đợi.
Rất nhiều quan viên trên thuyền cũng cảm thấy căng thẳng, vẻ mặt Vi Ngự Giang càng hết sức ngưng trọng.
Di thể của Đạm Đài Chích Lân có thể thực sự để lộ đáp án hay không, hay nói cách khác, có thật đại đô đốc bị người thít cổ hay không, chỉ cần mở quan tài ra, kiểm tra thi thể của Đạm Đài Chích Lân, là có thể rõ ràng chân tướng.
Nếu như tất cả đều như Mạc Nham Bách nói, Đạm Đài Chích Lân đúng là bị sát hại, mà di thể cũng có thể chứng minh điều đó, vậy thì đương nhiên Tề Ninh là công thần có công lao rất to lớn.
Thế nhưng, nếu tất cả phán đoán đều sai lầm, di thể của Đạm Đài Chích Lân quả thật là treo cổ mà chết, thì Tề Ninh sẽ phải đối mặt với những phiền phức rất lớn.
Dù sao Tề Ninh đưa ra mật chỉ của hoàng đế buộc Thẩm Lương Thu phải chấp nhận mở quan tài, một khi có sai lầm, tất nhiên hắn sẽ bị mang tội lạm dụng chức quyền. Hơn nữa, đều là danh môn vọng tộc của đế quốc, mà sau khi qua đời, thế tử của Đạm Đài gia, lại bị Cẩm Y hầu sử dụng quyền lực cưỡng ép mở quan tài ra, chuyện này lan truyền ra ngoài, tất nhiên người ta sẽ nghĩ Cẩm Y hầu làm càn, mà Đạm Đài gia cũng bị người đời lên án. Để bảo vệ danh dự của mình, Đạm Đài gia nhất định sẽ truy cứu việc này. Nếu Đạm Đài gia trở thành kẻ đối địch với Cẩm Y Tề gia, chuyện này đối với Cẩm Y Tề gia không hề là chuyện tốt.
Trong lòng Vi Ngự Giang hiểu rất rõ, đây là Tề Ninh đang đánh cược.
Tề Ninh lại có vẻ rất bình tĩnh, hắn gật đầu với Ngô Đạt Lâm ở phía bên kia, Ngô Đạt Lâm không do dự nữa, mấy người cẩn thận mở quan tài ra, trong khoảnh khắc nắp quan tài được mở ra, mọi người đều nín thở.
Không ai nghi ngờ, một khi tình trạng di thể của Đạm Đài Chích Lân không đúng như lời Mạc Nham Bách nói, kế tiếp Thẩm Lương Thu nhất định sẽ không để yên, Mạc Nham Bách chắc chắn sẽ bị giết chết.
Một tay Thẩm Lương Thu nắm lại thành quyền, tay kia đặt trên chuôi đao, khóe mắt co lại.
Sau một lát, rốt cuộc Ngô Đạt Lâm ngẩng lên, nhìn về phía thuyền bên này, cao giọng nói:
- Hầu gia, trên cổ của đại đô đốc có vết tích để lại do bị thít chặt, giãy giụa mãnh liệt mà ra, không phải do treo cổ tự sát.
Ngô Đạt Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc hoảng sợ.
Lúc này, Thẩm Lương Thu không kiềm chế được, lui về phía sau hai bước, mà Mạc Nham Bách cũng nhìn Thẩm Lương Thu chằm chằm, không chớp mắt.
Thứ sử Đông Hải Trần Đình cũng lộ vẻ kinh hãi, sau một hồi yên lặng, rốt cuộc Trần Đình nói:
- Hầu gia, có đúng là vết thương của đại đô đốc, không phải do treo cổ tự sát?
- Trần đại nhân, chư vị, linh cữu đã mở, di thể của đại đô đốc đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Hôm nay Tần pháp tào chưa tới, nhưng hẳn là Trần đại nhân có dẫn theo nhiều quan viên khác của ti pháp tào, bây giờ Trần đại nhân có thể phái người tới nhìn vết thương ngay tại chỗ.
Trần Đình hơi do dự, rồi quay đầu lại, ra hiệu bằng mắt với một quan viên ở phía sau, viên quan kia chắp tay thi lễ rồi bước đi. Tề Ninh nói với Vi Ngự Giang:
- Vi ti thẩm, ngươi cũng đến nhìn tận mắt đi, dùng giấy bút mô tả vết thương của đại đô đốc.
Vi Ngự Giang và viên quan của ti pháp tào lập tức rời thuyền, leo lên phúc thuyền.
- Thẩm tướng quân, lúc nhập liệm, ngươi có mặt ở đó, hơn nữa việc đó do người đích thân chủ trì.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Cho nên lúc liệm đại đô đốc, đương nhiên ngươi có thể nhìn kỹ di thể của đại đô đốc.
Thẩm Lương Thu cố gắng giữ bình tĩnh:
- Không sai, việc nhập liệm di thể của đại đô đốc, đúng là do ti tướng chủ trì.
- Nếu như vết thương trên cổ của đại đô đốc, không phải do treo cổ tự tử, thì với kinh nghiệm của ngươi, chỉ cần liếc mắt, cũng có thể nhận ra.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Khi bổn hầu mới tới Đông Hải, ngươi đã nhắc đi nhắc lại rằng ngươi không tin đại đô đốc tự sát mà chết, mà vết thương chí mạng trên cổ của đại đô đốc, đương nhiên ngươi sẽ không bỏ qua, trước khi chúng ta tới, nhất định ngươi cũng đã kiểm tra kỹ càng.
Khóe mắt co rút, nhưng Thẩm Lương Thu không nói gì.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sau khi Đạm Đài Chích Lân vẫn chủ trì mọi việc ở phủ đô đốc, người khác không nhìn thấy di thể của đại đô đốc, nhưng Thẩm Lương Thu tuyệt đối không thể không nhìn thấy. Nếu như Thẩm Lương Thu thực sự hoài nghi cái chết của Đạm Đài Chích Lân có vấn đề, không có khả năng y không kiểm tra vết thương. Đúng như Tề Ninh nói, với sự từng trải của Thẩm Lương Thu, chỉ cần Đạm Đài Chích Lân không chết do treo cổ tự sát, không thể có chuyện Thẩm Lương Thu không nhìn ra vấn đề.
- Vì sao Thẩm tướng quân không nói lời nào?
Ánh mắt sắc như dao, Tề Ninh uy hiếp:
- Lúc đầu là ngươi dẫn chúng ta tới xem xét di thể của đại đô đốc, ngươi cũng biết di thể đó là thật hay giả chứ?
Đột nhiên Thẩm Lương Thu cười rộ lên, lớn tiếng nói:
- Cẩm Y hầu, ti tướng biết luyện linh, cũng biết thủy chiến, nhưng ti tướng không phải là ngỗ tác, nếu ti tướng nói không nhìn ra vết thương có vấn đề, hẳn là ngài sẽ không tin lời ta?
- Đương nhiên ta không tin.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Rất nhiều người đều biết, Thẩm tướng quân đã từng rời nhà đi du lịch ba năm, kiến thức rộng rãi, dù sao không đến mức ngay cả chút kiến thức đó, ngươi cũng không có.
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Đại đô đốc qua đời, trách nhiệm của ti tướng là bảo vệ di thể của đại đô đốc, sau khi chuyện xảy ra, ti tướng biết, triều đình nhất định sẽ phái người tới điều tra vụ án này, cho nên chỉ một lòng bảo vệ hiện trờng và di thể của đại đô đốc, cho dù đại đô đốc bị sát hại, ti tướng cũng không nhất định có thể nhận ra.
Có người nghe vậy, thầm buồn cười, thầm nghĩ hiện giờ Thẩm Lương Thu đã bắt đầu cưỡng từ đoạt lý.
- Vậy thì, bây giờ ngươi cũng tin rằng, đại đô đốc là bị sát hại?
- Hẳn là Hầu gia còn nhớ, khi ngài vừa tới Đông Hải, ti tướng đã nói là mình không tin đại đô đốc tự sát mà mất.
Lúc này Thẩm Lương Thu lại hết sức bình tĩnh:
- Nếu hôm nay có thể chứng minh được đại đô đốc quả thật bị sát hại, vậy thì cũng cho thấy suy đoán của ti tướng là đúng.
- Vết thương trên cổ di thể được kiểm tra ở phủ đô đốc và vết thương trên di thể hiện giờ của đại đô đốc, cũng không giống nhau, ngươi giải thích như thế nào?
Tề Ninh cũng rất bình tĩnh.
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Nếu như đúng là như vậy, ti tướng có suy nghĩ nát óc cũng không tìm được lời giải thích.
- Ngươi không giải thích được?
- Đúng vậy.
Thẩm Lương Thu nói:
- Nếu như hai thi thể trước sau không phải là một, vậy là có người thay xà đổi cột, tất nhiên ti tướng phải điều tra xem, rốt cuộc là ai làm như vậy.
Tề Ninh thở dài nói:
- Nói như vậy, Thẩm tướng quân cũng không thừa nhận, mình liên quan tới việc này?
- Ti tướng không hề làm điều đó.
Thẩm Lương Thu vẫn một mực khẳng định:
- Ti tướng là một quân nhân, không hề có tâm địa gian giảo, nếu như Hầu gia vẫn nhận định việc này do ti tướng gây nên, ti tướng xin Hầu gia đưa ra nhân chứng, vật chứng. Trước mặt Hầu gia, quả thật ti tướng chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng ti tướng vẫn là một chiến tướng của Đại Sở, ti tướng tuyệt đối không chấp nhận bị vu tội, càng không bởi vì có người vu cáo mà nhận tội.
Tề Ninh nói:
- Thế nhưng di thể của đại đô đốc, trước sau vẫn do ngươi phái người bảo vệ, nếu quả thật có người thay xà đổi cột, ngươi cũng khó thoát tội.
- Nếu quả thật như vậy, đó là do ti tướng thất trách, ti tướng chấp nhận chịu phạt.
Thẩm Lương Thu nói:
- Ti tướng cũng sẽ dâng thư lên triều đình thỉnh tội!
Từ đầu đến cuối, Tân Tứ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ít lời ít tiếng, lúc này rốt cuộc lên tiếng:
- Lương Thu, ta đã nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, ta luôn coi ngươi như là bậc hậu bối, nếu như chuyện này đúng là ngươi gây nên, bây giờ ngươi chủ động nhận tội, ta có thể cầu xin lão Hầu gia nương tay đối với ngươi, bằng không…!
- Tân tướng quân, nếu ngươi đã nhìn ta lớn lên, ngươi nên biết ta trung thành và tận tâm với Kim Đao Đạm Đài gia.
Thẩm Lương Thu nghiêm nghị nói:
- Có người khăng khăng nói ta mưu hại đại đô đốc, xin hỏi, động cơ ta mưu hại đại đô đốc nằm ở đâu?
Cười lạnh một tiếng, Thẩm Lương Thu lại nói:
- Bây giờ ti tướng nghi ngờ, có người trước hết sát hại đại đô đốc, sau đó lại muốn đổ tội lên người ta, mục đích là muốn khống chế thủy quân Đông Hải.
Tân Tứ nhíu mày, Tề Ninh cũng vẫn bình tĩnh, khóe môi thoáng hiện nụ cười, gật đầu nói:
- Thẩm tướng quân không hổ là người từng trải nhiều sóng gió, gặp nguy không loạn, bổn hầu thực sự rất bội phục.
- Hầu gia, không phải ti tướng gặp nguy không loạn, mà nói theo tục ngữ dân gian, đó là không làm điều thẹn với lương tâm, đêm nghe tiếng gõ cửa, lòng không sợ hãi.
Biểu hiện của Thẩm Lương Thu vẫn hết sức điềm tĩnh.
Tề Ninh thấy vậy, thầm cười nhạt.
Thẩm Lương Thu gặp nguy không loạn, hơn nữa ứng biến cực nhanh, nói y âm hiểm giả dối, thật sự là rất chính xác, nhưng người này lại luôn tỏ ra chính khí, quang minh lỗi lạc, nếu không biết rõ tính tình của y, thì thật sự sẽ bị vẻ ngoài của y đánh lừa.
Lúc này, từ phía phúc thuyền, vọng tới giọng nói của Vi Ngự Giang:
- Bẩm báo Hầu gia, vết thương ở cổ của đại đô đốc, rõ ràng là bị người dùng dây thít chặt. Trước khi chết, đại đô đốc đã giãy dụa, phản kháng kịch liệt, trên cổ để lại vết tích ma sát rất rõ ràng.
Viên quan ti pháp tào do Trần Đình phái tới cũng cao giọng nói:
- Bẩm thứ sử đại nhân, đại đô đốc là bị người cố ý mưu hại. Điều hạ quan nhìn thấy, cũng không khác với Vi đại nhân, trên cổ có vết tích ma sát của sợi dây, theo hạ quan phán đoán, tất nhiên là có người từ phía sau thít cổ đại đô đốc, đại đô đốc giãy dụa kịch liệt, nhưng vẫn bị hung thủ sát hại.
Vi Ngự Giang và viên quan kia đồng thời xác định, mọi người ở đây cũng đều nghe rõ ràng, mặc dù đã có chuẩn bị trước, nhưng lúc này đã xác định trên thực tế, vẫn khiến mọi người thất kinh.
Khuôn mặt trắng bệch, giọn nói cũng thay đổi, hơi run run:
- Đại đô đốc…đại đô đốc là bị sát hại!
Tuy Trần Đình không có quyền can thiệp vào công việc của thủy quân Đông Hải, nhưng dù sao Trần Đình cũng là thứ sử Đông Hải, Đạm Đài Chích Lân bị sát hại ở Đông Hải, ông ta là thứ sử, nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả, nếu Đạm Đài gia muốn truy cứu việc này, với tư cách thứ sử, ông ta cũng không dễ ăn nói.
- Thẩm tướng quân, ngươi có nên cởi bội đao xuống, chấp nhận tạm thời bị bắt giữ?
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lương Thu:
- Là trắng hay là đen, theo bổn hầu về kinh rồi nói tiếp.
Thẩm Lương Thu cũng nắm lấy chuôi đao, cười lạnh nói:
- Cẩm Y hầu, ngươi muốn đổi trắng thay đen sao? Ngươi có chứng cứ gì chứng minh, cái chết của đại đô đốc là do Thẩm mỗ gây nên?
- Xem ra ngươi thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Tề Ninh thở dài nói:
- Nói thật lòng, sau khi bổn hầu tới Đông Hải, đã biết tất nhiên là đại đô đốc bị sát hại. Chỉ có điều, kế hoạch của Thẩm tướng quân quá gian trá, xảo quyệt, ban đầu bổn hầu thật sự không nghĩ ra. Bổn hầu chỉ có thể từng chút một tìm ra những mảnh ghép nhỏ rải rác, mong rằng có thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh để hiểu rõ sự việc. Cũng may, trời không phụ lòng người, rốt cuộc bổn hầu cũng đã tìm được mảnh ghép cuối cùng để tạo thành một bức tranh đầy đủ.
- Một mảnh ghép cuối cùng để tạo thành một bức tranh đầy đủ?
Ánh mắt của Thẩm Lương Thu lạnh như băng, nhưng cũng pha lẫn một chút nghi hoặc.
Lúc này, Mạc Nham Bách xoay người, đi tới bên mép thuyền, hướng về phía chiếc thuyền đối diện, quát lên một tiếng. Mọi người còn chưa hiểu Mạc Nham Bách muốn làm cái gì, theo ánh mắt y nhìn lại, liền nhìn thấy hai hán tử mặc tang phục, áp giải một người đi tới đầu thuyền.
Người nọ tóc mây tề chỉnh, mặc chiếc váy dài mày tím nhạt, gió biển phơ phất, tóc đen lay động bên má, tuy nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng trông dáng người thướt tha uyển chuyển kia, tất cả mọi người đều nhận ra, đó là một mỹ nhân dáng dấp yểu điệu.


Trên chiếc thuyền của Mạc Nham Bách đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân, khiến mọi người càng kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc Tề Ninh và Mạc Nham Bách muốn làm cái gì.
Ban đầu mọi người cho rằng Mạc Nham Bách thật to gan lớn mật, mới liều mạng chạy tới đây tố cáo Thẩm Lương Thu, nhưng lúc này, có một số người suy nghĩ nhanh nhạy, đã mơ hồ đoán được, e rằng tình huống ngày hôm nay, là do một tay Tề Ninh sắp đặt.
- Mạc Nham Bách, nữ nhân đó là ai vậy?
Trần Đình thò đầu nhìn sang bên kia, nheo mắt lại:
- Dường như bổn quan đã gặp ở đâu đó.
Thẩm Lương Thu nhìn về phía bên kia, thấy mỹ nhân đứng ở mũi thuyền như một đóa hoa trước gió, mắt y nheo lại, đột nhiên xoay người chạy đi. Tề Ninh cười lạnh nói:
- Chạy đi đâu!
Hắn lao tới, đưa tay định túm lấy Thẩm Lương Thu.
Nhưng thân thủ của Thẩm Lương Thu cũng rất cao, chỉ trong khoảnh khắc, y đã chạy được mấy bước. Bằng khóe mắt, y nhìn thấy Tề Ninh đuổi theo, liền chụp lấy một thủy binh ở bên cạnh, đẩy về phía Tề Ninh, định ngăn chặn không cho hắn đuổi kịp.
Thủy binh kia đâm đầu tới trước, nhưng Tề Ninh không muốn gây thương tích cho gã, bèn vung tay đẩy mạnh gã thủy binh đó qua một bên. Nhân cơ hội đó, Thẩm Lương Thu đã chạy tới bên mép thuyền, hai chân nhún xuống một cái, đã nhảy lên mạn thuyền, rồi xoay người lại, rút bội đao bên hông ra, mũi đao chỉ thẳng về phía trước. Lúc này, Tề Ninh chỉ cách Thẩm Lương Thu vài bước, hắn cũng dừng lại. Những người còn lại trên thuyền đều sợ hãi, không sao nghĩ ra được, Thẩm Lương Thu lại có phản ứng như vậy.
Tân Tứ xông tới phía trước, trừng mắt nhìn Thẩm Lương Thu, lạnh lùng hỏi:
- Thẩm Lương Thu, đại đô đốc quả thật là do ngươi sát hại?
Thẩm Lương Thu nắm chặt đại đao, chỉ thẳng mũi đao về phía trước, đại đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
- Tề Ninh, tất cả chuyện này đều do một tay ngươi bày ra?
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Hóa ra ngươi đã sớm nghi ngờ ta!
- Thẩm Lương Thu, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt Tề Ninh vô cùng sắc bén:
- Bây giờ ngươi nên biết, tất cả những gì ngươi làm, hoàn toàn không giấu diếm được chúng ta. Vì sao chúng ta biết rõ ràng những việc ngươi làm, hiện giờ hẳn là ngươi đã hiểu rồi.
- Cái con tiện nhân kia!
Trong mắt Thẩm Lương Thu hiện ra sát ý, giọng nói lạnh như băng:
- Lẽ ra ta không nên giữ ả ta lại, chỉ vì nhất thời mềm yếu, mà tạo thành sai lầm to lớn.
Phần lớn mọi người ở đây còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trước đó Thẩm Lương Thu vẫn còn mạnh mẽ không thừa nhận, hơn nữa còn nói năng bằng lời lẽ hùng hồn, nhưng sau khi nữ nhân kia xuất hiện, dường như Thẩm Lương Thu biến thành người khác, chẳng những lập tức chạy trốn, mà lời lẽ dường như cũng không biện bạch nữa.
Sự thay đổi rất lớn này, xảy ra sau khi nữ nhân kia xuất hiện, hiển nhiên tất cả mọi chuyện, đều liên quan tới nữ nhân kia. Nhiều người cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ rốt cuộc nữ nhân kia là ai? Vì sao nàng ta vừa xuất hiện, Thẩm Lương Thu liền hoảng loạn như vậy?
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Có nàng ta làm chứng, chắc chắn ngươi cũng không cần phải tiếp tục biện bạch làm gì. Tội mưu hại đại đô đốc thủy quân Đông Hải, đáng phải xử chém, nếu như ngươi thúc thủ chịu trói, bổn hầu có thể cầu xin triều đình, cho ngươi được chết toàn thây.
- Chết toàn thây?
Thẩm Lương Thu ngửa đầu cười to, nói:
- Từ lúc hiểu chuyện cho tới bây giờ, đối với tất cả mọi việc, ta đều tự mình đưa ra quyết định, há có thể để người khác quyết định thay ta? Cho dù là Đạm Đài Chích Lân, mấy năm nay cũng giống như một con chó của ta, ta bày mưu tính kế cho hắn, hắn chỉ răm rắp làm theo tất cả. Ha ha, Đạm Đài đại đô đốc của các ngươi, chẳng qua là một kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi, để hắn tử chiến với người khác, hắn làm rất tốt, nhưng nếu phải bày mưu tính kế, hắn còn lâu mới đủ tư cách!
Vẻ mặt khó coi, Tân Tứ lạnh lùng nói:
- Câm miệng! Thẩm Lương Thu, nếu không nhờ Kim Đao Đạm Đài gia, làm sao ngươi có được ngày hôm nay? Ngươi không nghĩ tới đại ân của Đạm Đài gia đối với ngươi, lại táng tận lương tâm đến mức mưu hại đại đô đốc, ngươi quả thật là không bằng cầm thú!
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Kim Đao Đạm Đài gia? Tân tướng quân, Kim Đao Đạm Đài gia có ngày hôm nay, đã có biết bao người đổ máu vì họ? Cuộc sống trên nhung lụa của họ, đều xây từ máu thịt của vô số tướng sĩ mà thành. Năm đó, gia phụ chinh chiến sa trường, cũng lập được rất nhiều công lao, cho dù không được phong hầu tước, ít ra cũng nên có một tước vị. Mặc dù gia phụ chết trận, nhưng còn có con cái nối dòng, lẽ ra năm đó triều đình nên phong tước cho ta.
Ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua, thấy ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn vào mình, Thẩm Lương Thu ngẩng lên nhìn trời, rồi chậm rãi nói:
- Thế nhưng Đạm Đài Hoàng lại nhận ta làm nghĩa tử, ta trở thành người của Đạm Đài gia, à không, là trở thành một con chó của Đạm Đài gia! Lão không ra sức xin triều đình ban tước cho ta, mà nuôi dưỡng ta ở Đạm Đài gia, để ta phải nghe theo sai khiến của bọn họ.
Khóe mắt co rút, môi mấp máy, nhưng Tân Tứ không nói gì.
- Mấy năm đó ở Đạm Đài gia, ban đầu ta theo vị Nhị công tử kia. Ha ha, đương nhiên Tân tướng quân biết rồi, người ngoài đều nói ta và Đạm Đài Chích Kỳ tình như thủ túc, nhưng ta chỉ là một gia nô khác họ, có thật là có thể tình như thủ túc với hắn? Khi đó, lúc Đạm Đài Chích Kỳ luyện võ, hắn luôn coi ta là mục tiêu, có thể đấm đá ta túi bụi, còn ta, ta làm sao có thể đánh trả, làm hắn bị thương?
Trong mắt Thẩm Lương Thu tràn ngập oán hận:
- Thời gian đó, mỗi buổi tối, khi quay về phòng, ta đều phải chịu đựng đau đớn trên cơ thể, nhưng không ai an ủi ta một lời, ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng một mình.
Khóe mắt Tân Tứ hơi giật giật, lớn tiếng hỏi:
- Cái chết của Nhị công tử, cũng liên quan tới ngươi sao?
- Ngươi xem trọng ta rồi!
Thẩm Lương Thu cười nói:
- Khi đó ta còn trông cậy hắn sẽ đưa ta một bước lên mây, cho nên ta không nghĩ sẽ giết hắn, chỉ là hắn đoản mệnh, chẳng thể trách người khác.
Tân Tứ hừ lạnh một tiếng, Thẩm Lương Thu lại nói:
- Tuy nhiên chính vì sống một cuộc sống như vậy, đã rèn đúc nghị lực cho ta, bất luận gặp phải gian nan như thế nào, ta cũng không khuất phục.
- Nếu ngươi tràn trề dã tâm như vậy, luôn muốn một bước lên mây, vì sao sau khi nhị công tử qua đời, ngươi lại bỏ đi?
Tân Tứ nhìn chằm chằm Thẩm Lương Thu, hỏi.
Thẩm Lương Thu thấy Tân Tứ tiến tới hai bước, lập tức nói:
- Đừng cử động, tuyệt đối đừng cử động, không phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Đứng yên ở đó, nếu tiếp tục tiến tới, các ngươi sẽ không có được khẩu cung của ta đâu!
Tân Tứ nhíu mày, Thẩm Lương Thu thở ra, nói:
- Sau khi Đạm Đài Chích Kỳ chết đi, quả thật ta nản lòng thoái chí. Tuy ta bị Đạm Đài Chích Kỳ thường xuyên ức hiếp, nhưng ở Đạm Đài gia, hắn là người gần gũi nhất đối với ta, hắn chết rồi, làm sao những người khác để ý tới ta? Hơn nữa ta không muốn ở lại Đạm Đài gia để chịu sự sai khiến của bọn họ.
- Người bỏ đi, là muốn thoát khỏi Đạm Đài gia?
- Lúc đó quả thật ta nghĩ như vậy.
Thẩm Lương Thu nói:
- Lúc đó ta muốn chọn một cuộc sống khác, muốn đi khắp thiên hạ, không bị bất cứ ai ràng buộc, cuộc sống như vậy rất ung dung tự tại và thống khoái.
- Đã như vậy, vì sao sau đó ngươi lại trở lại Đạm Đài gia?
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Bởi vì bỏ đi vài năm, ta chợt nhận ra, thân là một nam tử hán đại trượng phu, nếu như trong tay không có quyền thế, thì có khác gì một cái xác không hồn? Đi khắp thiên hạ, đương nhiên là ung dung tự tại, nhưng sống chết lại nằm ở trong tay người khác, nếu muốn nắm giữ sự sống chết của người khác, thì chỉ có thể nắm đại quyền trong tay.
Ánh mắt y lộ vẻ hung ác:
- Gia phụ chết trận nơi chiến trường, nếu ta không đạt được thành tích lớn lao, chẳng phải đã phụ lòng gia phụ? Nắm lấy đại quyền, là điều mà nam nhân đều phải làm.
Tề Ninh lắc đầu than thở:
- Ngươi lòng dạ chật hẹp, âm độc hiểm ác, với tính cách của ngươi, nếu ngươi nắm được đại quyền, sẽ khiến rất nhiều người gặp họa.
- Nếu kẻ nào không thể nắm được đại quyền, thì chính là người tầm thường, không có năng lực, người như thế cho dù chết sạch, thì có gì phải luyến tiếc?
Thẩm Lương Thu cười to
- Du lịch nhiều năm, ta đã hiểu biết thêm rất nhiều điều, trở lại Đạm Đài gia làm lại từ đầu, ta chỉ muốn lấy lại những gì mình đã mất.
- Do đó ngươi theo đại đô đốc tới Đông Hải?
Khóe miệng Thẩm Lương Thu lộ ra nụ cười:
- Lúc đó Đạm Đài Hoàng tuổi già sức yếu, phải từ Đông Hải trở về kinh, thủy quân Đông Hải chỉ có thể giao cho Đạm Đài Chích Lân, mà ta lại biết, Đạm Đài Chích Lân cũng không có năng lực như người ngoài tưởng. Đạm Đài Chích Lân là người thiếu mưu lược, như lúc nãy ta đã nói, để hắn dẫn quân ra trận chiến đấu, thì hắn cũng là một viên dũng tướng, nhưng nếu muốn cai quản quân đội, trình độ của hắn còn rất kém.
- Bởi vậy ngươi tìm đúng cơ hội, trở về Đạm Đài gia?
Tân Tứ lạnh lùng hỏi.
Thẩm Lương Thu thở dài:
- Tân tướng quân, thật ra ta cũng tôn kính ngươi, cũng rất khâm phục ngươi. Năm đó Đạm Đài Hoàng đặt kế hoạch xây dựng thủy quân, nếu như không phải nhờ ngươi liên tiếp thắng trận, mang lại thể diện cho lão, chưa hẳn triều đình đã ưu tiên, muốn người có người, muốn bạc cấp bạc cho thủy quân như vậy. Thủy quân Đông Hải cũng không nhất định có thể gây dựng được. Ngươi có công lao to lớn, nhưng khi Đạm Đài Chích Lân nhậm chức, Đạm Đài Hoàng lo lắng ngươi ở lại thủy quân, sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Đạm Đài Chích Lân, nên lão đưa ngươi về kinh thành, trong lòng ngươi không cảm thấy có một chút uất ức nào sao? Lão đưa ngươi về kinh, không chỉ muốn quét sạch chướng ngại cho con trai của lão, mà còn có một nguyên do quan trọng hơn, xuất phát từ thâm tâm không tin tưởng ngươi. Nếu hoàn toàn tin tưởng ngươi, thì sao lại lo lắng ngươi phá hủy uy tín của Đạm Đài Chích Lân?
- Ngươi nghĩ là ta cảm thấy uất ức?
Tân Tứ hỏi ngược lại.
Thẩm Lương Thu nói:
- Đó là lẽ đương nhiên. Lập được chiến công hiển hách như vậy, với tài năng của ngươi, cho dù giao lại thủy quân Đông Hải cho ngươi, ngươi cũng dư sức quản lý. Thế nhưng điều Đạm Đài Hoàng mong muốn, không phải là dùng người có tài nhất, mà là biến thủy quân Đông Hải thành quân đội riêng của Đạm Đài gia. Bất luận là về uy tín hay tài năng, Đạm Đài Chích Lân đều không thể so với ngươi. Vì sao một người tầm thường, tài năng kém xa ngươi, lại có thể ngồi vào vị trí đại đô đốc, mà ngươi tài năng đầy mình, lại phải quay về kinh thành, không nhìn thấy ánh mặt trời?
Các quan viên nghe Thẩm Lương Thu nói vậy, đều hoảng sợ, thầm nghĩ quả nhiên là Thẩm Lương Thu không kiêng nể gì cả, một khi âm mưu đã bị vạch trần, rốt cuộc mỗi câu y nói ra, đều đại nghịch bất đạo như vậy. Lúc này, Thẩm Lương Thu lại đứng trước mặt mọi người gây chia rẽ ly gián, khơi lên mâu thuẫn giữa Tân Tứ và Đạm Đài gia.
- Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, duy kỳ nghĩa tẫn, sở dĩ nhân chí.
(Khổng Tử nói về cách thành nhân, Mạnh Tử nói về cách giữ nghĩa, chỉ khi giữ trọn nghĩa, mới có thể gọi là người chí nhân – Đây là bốn câu đầu bài “Tuyệt mệnh thi” của Văn Thiên Tường.)
Tân Tứ chậm rãi nói:
- Thẩm Lương Thu, ngươi ở Đạm Đài gia, từ nhỏ cũng được đọc sách thánh hiền, đạo lý dễ hiểu như vậy, sao ngươi không hiểu? Không có hoàng ân mênh mông của hoàng thượng, không có cái tâm nhân hậu của lão Hầu gia, làm sao ngươi có được thành tựu ngày hôm nay? Uống nước phải nhớ nguồn, đáng tiếc là ngươi hoàn toàn không rõ đạo lý này.
Tân Tứ thở dài, lắc đầu.
- Cái gọi là nhân nghĩa, bất quá chỉ là trò xiếc để trói buộc nô tài!
Thẩm Lương Thu không kiêng nể gì cả, nói:
- Ngươi cũng coi như người thông minh, lại dùng cách này để từ chối nói chuyện với ta.
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Lương Thu nói:
- Lúc đó ta quay về Đạm Đài gia, trong lòng ta hiểu rất rõ, tất nhiên Đạm Đài Hoàng sẽ phải phái một số người đi theo Đạm Đài Chích Lân, mà ta chính là một trong những người thích hợp đó, bởi vì trong lòng Đạm Đài Hoàng biết rõ, ta thật sự mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy đứa con của lão, người thích hợp nhất để phụ tá Đạm Đài Chích Lân quản lý thủy quân, không ai ngoài ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận