Cẩm Y Xuân Thu

Chương 237: Đâu vào đấy

Tề Ninh vừa dứt lời, Tô Trinh còn không kịp phản ứng, mấy người khác đã đều biến sắc, gần như theo bản năng lùi lại hai bước, cùng chăm chú nhìn Tô Trinh.
Tô Trinh hơi ngẩn ra, sau đó cả giận nhìn chằm chằm Tề Ninh:
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!
Sắc mặt Tây Môn Thần Hầu đanh lại, lách mình tới trước mặt Tô Trinh, chỉ liếc một cái đã cau mày nói:
- Vũ Vương Hầu, Cẩm Y Hầu nói không sai, ngài đã bị lây dịch độc rồi.
Nếu vừa rồi Tề Ninh nói vậy mọi người còn có vài phần nghi ngờ, nhưng Tây Môn Thần Hầu đã nói thì là vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ.
Mặt mày Tô Trinh xám như tro, há to miệng mà không nói được lời nào.
- Người đâu!
Đột nhiên Trung Nghĩa Hầu mở miệng trầm giọng ra lệnh:
- Đưa Vũ Hương Hầu xuống tạm nghỉ!
Lập tức có thái giám bên ngoài chạy vào, sau đó muốn dẫn Tô Trinh ra ngoài.
Đương nhiên trong lòng những người khác đều hiểu, mời ra ngoài nghỉ ngơi, là lo dịch độc trên người Tô Trinh sẽ lây cho mọi người ở đây.
Tề Ninh nhìn Tô Trinh tiến vào, phát hiện mặt y có dấu nhàn nhạt, nếu là trước kia đương nhiên sẽ không để ý, nhưng hiện nay tình hình dịch độc rất nghiêm trọng, Tề Ninh có thể nhìn ra rất nhanh tám chín phần mười Tô Trinh này đã bị lây độc.
Hắn biết khi còn trẻ y thích tầm hoa vấn liễu, sau này lớn tuổi kế tục Hầu tước, mặc dù có thu liễm đôi chút nhưng bản tính còn đó, không tránh được lưu luyến về ở những nơi hoa liễu kia, nơi nào đông người qua lại nhất thì tỷ lệ lây độc cao nhất.
Tô Trinh nhìn quanh, chỉ thấy mọi người đều cau mày, cảm thấy ớn lạnh, nhìn sang tiểu Hoàng đế, thấy tiểu Hoàng đế cũng không nhìn mình, như đang suy nghĩ gì đó, không thể làm gì chỉ đành bước lên một bước, nhưng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn. Từ khi biết mình lây độc, y đã sợ tới mức không còn khí lực gì nữa.
Trung Nghĩa Hầu liếc thái giám ra ý một cái, thái giám kia lập tức gọi thêm hai tiểu thái giám nữa đưa Tô Trinh mặt đang xám như tro ra khỏi ngự thư phòng.
- Vũ Hương Hầu bị lây độc, có thể ảnh hưởng tới Thánh thượng không?
Tô Trinh vừa được đưa ra ngoài, Lô đại nhân kia đã nhìn sang Tây Môn Thần Hầu hỏi.
Tây Môn Thần Hầu lắc đầu:
- Lô đại nhân yên tâm, Vũ Hương Hầu không tiếp xúc da thịt với chúng ta, không có vấn đề gì lớn.
- Ngay cả Vũ Hương Hầu cũng bị cuốn vào, tình hình đã rất nguy cấp.
Long Thái nhìn Thần Hầu:
- Tây Môn Thần Hầu, phải chăng phủ Thần Hầu các ngươi đã tìm ra được biện pháp giải độc?
- Bẩm Thánh thượng, Đan Khí Xử của phủ Thần Hầu đang dốc toàn lực ứng phó, hạ thần cũng đã mời ẩn sĩ giang hồ tối, xem họ có thể nhanh chóng nghiên cứu ra giải độc không.
Tây Môn Thần Hầu trầm giọng đáp:
- Có điều, người Miêu giỏi dùng độc, thiên hạ đều biết, Cửu Khê Độc Vương lại là cao thủ dùng độc, nếu muốn giải độc của kẻ này hẳn không dễ.
Long Thái cau mày:
- Hiện nay dân chúng bị lây bệnh nhiều như vậy ngay cả Vũ Hương Hầu cũng bị cuốn vào, nếu không có cách nào giải độc, chẳng phải có rất nhiều người phải chết sao?
- Thánh thượng lo lắng cho dân chúng chính là phúc của thiên hạ.
Phủ Thần Hầu chẳng những đã phái người tìm cách giải độc, cũng đã phái người đi tìm kiếm tung tích của Cửu Khê Độc Vương.
- Ngươi nói là Cửu Khê Độc Vương kia đang ở Kinh thành?
Long Thái hỏi.
- Thần không dám chắc Cửu Khê Độc Vương có tự mình tới không, nhưng dịch độc này phát ra từ Cửu Khê Độc Vương, vậy thì ở gần Kinh thành nếu không phải là y thì nhất định là môn nhân đệ tử của y.
Chỉ cần có thể tìm được tung tích của bọn họ, bắt lại, có lẽ sẽ tìm được giải dược.
Long Thái gật đầu:
- Tây Môn Thần Hầu, mặc kệ là khó khăn cỡ nào, nhất định phải tìm được biện pháp giải độc. Cửu Khê Độc Vương kia, mặc kệ là có ở đây không hay đang ở Ba Thục cũng nhất định phải bắt về quy án.
- Thần tuân chỉ!
- Hoàng thượng, Cửu Khê Độc Vương là người của Hắc Liên Thánh giáo, nếu thực sự trốn ở Ba Thục, muốn bắt cũng không dễ dàng.
Hoài Nam Vương lên tiếng:
- Theo thần được biết, Hắc Liên Thánh giáo được người Miêu coi là Thần Minh, Cửu Khê Độc Vương cũng được người Bạch Miêu kính sùng. Trong bảy mươi hai động người Miêu, tộc người Bạch Miêu và Hắc Miêu có vị trí cao nhất, hai bộ tộc này liên thủ cũng không dễ đối phó. Nếu bọn họ bao che cho Cửu Khê Độc Vương, chưa chắc phủ Thần Hầu đã có thể tróc nã quy án.
Long Thái cau mày hỏi:
- Tây Môn Thần Hầu, thật sự Hắc Liên Thánh giáo càn rỡ tới mức này sao?
Tây Môn Thần Hầu suy nghĩ một chút mới đáp:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thực lực của Hắc Liên Thánh giáo trong giang hồ Ba Thục thật sự không ai bằng. Cửu Khê Độc Vương được xưng là cao thủ đệ nhất dụng độc ở Ba Thục lại tìm chốn nương tựa dưới trướng Hắc Liên Thánh giáo, có thể nhìn được phần nào rồi. Nhưng Hắc Liên Thánh giáo làm việc vẫn kín kẽ bí ẩn, thần cũng không hiểu rõ bọn họ, thần cũng không thể xác định được có phải người Miêu vẫn tin theo Hắc Liên Thánh giáo, coi là Thần Minh hay không.
Trung Nghĩa Hầu khàn giọng nói:
- Thánh thượng, có thể để cho phủ Thần Hầu phái người tới Ba Thục, cẩn thận điều tra, ngoài ra cũng có thể để Thục Vương Lý Hoằng Tín phái người đi tìm Hắc Liên Thánh giáo thương lượng.
Long Thái khẽ gật đầu, thoáng nhìn Tề Ninh đang im lặng đứng một bên, hỏi:
- Cẩm Y Hầu, ngươi có ý kiến gì không?
- Bẩm Hoàng thượng, thần cũng cho rằng Trung Nghĩa Hầu nói rất phải.
Tề Ninh thưa:
- Trung Nghĩa Hầu nói rằng phải cho người đi tra trước cẩn thận, đây là sự cẩn thận của lão thành mưu quốc. Chuyện xảy ra ở Ba Thục, đương nhiên có thể để cho Thục Vương Lý Hoằng Tín tiếp xúc với Hắc Liên Thánh giáo, thậm chí có thể để cho Lý Hoằng Tín đi tìm người của Hắc Liên Thánh giáo mà ta cần.
- Sao? Ngươi nói rằng để cho Thục Vương đi tìm Hắc Liên Thánh giáo, lại để cho Hắc Liên Thánh giáo giao ra Cửu Khê Độc Vương?
Tề Ninh gật đầu:
- Ý của thần là vậy. Lần hạ độc này tuy căn nguyên độc dược là xuất phát từ Cửu Khê Độc Vương, nhưng không thể vì vậy mà khẳng định là có liên hệ với Hắc Liên Thánh giáo. Nếu Hắc Liên Thánh giáo có thể giao ra Cửu Khê Độc Vương, lại thỉnh tội với triều đình, vậy có lẽ chuyện này thật sự không liên hệ với họ. Nhưng nếu Hắc Liên Thánh giáo từ chối không giao người, thậm chí còn tỏ thái độ cường ngạnh, thì họ cũng không chạy thoát khỏi liên quan.
Tây Môn Thần Hầu lên tiếng:
- Thánh thượng, Cẩm Y Hầu nói không sai. Dù sao Hắc Liên Thánh giáo cũng có liên quan tới người Sinh Miêu, xử lý cũng cần cân nhắc. Theo như thần thấy, cho dù triều đình thật sự muốn tiêu diệt Hắc Liên Thánh giáo cũng phải tiên lễ hậu binh, phải tách Hắc Liên Thánh giáo ra ngoài người Miêu. Người Miêu đông tới vài chục vạn người, Hắc Liên Thánh giáo không thể đại diện cho tất cả người Miêu. Triều đình muốn vây quét Hắc Liên Thánh giáo cũng phải làm sao để người Miêu không hiểu lầm triều đình, cho rằng triều đình muốn dụng binh với người Miêu.
Long Thái gật đầu:
- Tây Môn Thần Hầu lo lắng rất đúng. Hắc Liên Thánh giáo và bảy mươi hai động người Miêu không phải là một. Tiên lễ hậu binh, cần phải để cho bảy mươi hai động người Miêu biết rõ đạo lý triều đình muốn nói với họ.
- Thánh thượng, người Miêu gian xảo, chưa hẳn đã hiểu được đạo lý.
Lô đại nhân lên tiếng:
- Thần chỉ lo lắng, nếu triều đình không thể nhanh chóng quyết đoán ra tay mà lo đi giảng đạo lý với họ, sẽ trì hoãn không ít thời gian, thậm chí sẽ cho người Miêu có thời gian chuẩn bị.
Tề Ninh cảm giác Lô đại nhân này từ đầu tới cuối vẫn kiên trì với ý định muốn triều đình dụng binh với Hắc Liên Thánh giáo, thậm chí là người Miêu. Thật không hiểu vì sao lão ôm thâm cừu đại hận với người Miêu như vậy. Hắn biết lần này chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng, nếu triều đình lỗ mãng dùng binh với người Miêu, rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, bèn thản nhiên nói:
- Lô đại nhân, người Miêu sinh sống trong các dãy núi ở Ba Thục không phải mới một hai trăm năm.
Bọn họ sống ở đó nhiều thế hệ, hoàn toàn rõ ràng địa hình, khí hậu nơi đó như lòng bàn tay. Đại nhân nói phái người tới đó thương lượng với họ sẽ cho họ thời gian chuẩn bị, ta lại cảm thấy, đó không phải là phương án hay… Lô đại nhân kia há to miệng, nói không ra lời.
Long Thái nhìn Tề Ninh, tươi cười khẽ gật đầu nói:
- Cẩm Y Hầu nói không sai, Đại Sở ta binh uy tướng mãnh, thực sự muốn tiêu diệt phản tặc, cũng không phải chúng chuẩn bị thêm mấy ngày là có thể ngăn được.
Gã nhìn về phía Trung Nghĩa Hầu nói:
- Trung Nghĩa Hầu, khanh viết giúp trẫm một đạo ý chỉ, để Thục Vương tiến đến thương lượng với Hắc Liên Thánh Giáo, vừa có kết quả, lập tức trở về bẩm báo triều đinh.
Trung Nghĩa Hầu chắp tay nói:
- Lão thần tuân chỉ!
- Tây Môn Thần Hầu, khanh cũng phái người tới Miêu Cương tìm hiểu tình báo của Hắc Liên Thánh Giáo, càng kỹ càng tốt. Nếu như đám người này thực sự có tâm tư mưu phản, triều đình đương nhiên không thể tha thứ. Biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, trước khi xuất binh tiêu diệt Hắc Liên Thánh Giáo, cũng nên biết rõ về chúng càng nhiều càng tốt.
Giọng Long Thái bình tĩnh, nói đâu vào đấy:
- Ngoại trừ phái người đi Miêu Cương, cũng phải nhanh chóng tìm kiếm hung thủ hạ độc. Thần Hầu Phủ các ngươi nhất định phải nhanh chóng tìm được phương pháp giải độc, trẫm cũng sẽ phái người từ Thái Y Viện giúp đỡ các ngươi.
Tây Môn Thần Hầu nghĩ trong lòng những thái y trong Thái Y Viện kia chẩn đoán một số bệnh chứng còn có thể, nhưng đối phó với loại kỳ độc hiếm thấy trên giang hồ này, chỉ sợ không có bổn sự đó, nhưng lời này lão đương nhiên không dám nói ra khỏi miệng, lão chắp tay nói:
- Thần tạ ơn!
- Đúng rồi, Tiết Linh Phong, trước mắt binh mã trong tay ngươi có thể khống chế được thế cục trong kinh thành hay không?
Long Thái hỏi Tiết Linh Phong:
- Trẫm muốn khanh phải cam đoan trật tự yên ổn trong kinh thành, không thể để đến mức không khống chế được cục diện.
Tiết Linh Phong đáp:
- Bẩm Thánh thượng, nhìn từ thế cục trước mắt, hai ba ngày nữa hẳn đều trong sự khống chế, thần không cách nào dự đoán tiếp theo còn có bao nhiêu người phát độc, cho nên không chắc chắn binh mã trong tay có thể luôn khống chế được cục diện trong kinh thành.
- Nếu có biến cố, có thể tìm Trung Nghĩa Hầu thương lượng.
Long Thái nhìn Trung Nghĩa Hầu nói:
- Nếu tình thế thay đổi đột ngột, thì phải điều Huyền Vũ Đại Doanh bên hồ Huyền Vũ tới đây tiếp viện.
Gã dừng một chút, cuối cùng nói:
- Các vị ái khanh, thi thể phát độc tử vong, các ngươi nghĩ xử lý thế nào thì tốt?
Vừa rồi hai bên từng có tranh luận vì chuyện này, Long Thái như có suy nghĩ, cũng không lập tức quyết định.
Hoài Nam Vương cả buổi không lên tiếng, lúc này cuối cùng nói:
- Hoàng thượng, thiêu đốt thi thể, chỉ sợ thực sự sẽ bách tích khiến kêu ca, theo thần thấy, thực sự không được, chôn thi thể xa một chút, chôn sâu một chút, sẽ không có trở ngại gì.
- Vương gia, nếu như độc tính trên thi thể thực sự có thể lan tràn, cho dù chôn sâu một chút, như vậy vẫn sẽ lan ra.
Tề Ninh nói:
- Chôn xa một chút, chẳng qua là cách kinh thành xa một chút, cũng không thể giải quyết căn nguyên độc tính trên căn bản.
Hắn chắp tay nói với Long Thái:
- Thánh thượng, ngài xem như vậy có được hay không, từng người bị lây dịch độc, đương nhiên phải đăng ký danh sách, nếu quả thực có người độc phát tử vong, sau khi thiêu đốt thi thể, có thể cất giữ tro cốt, sau này dựa theo tính danh, trả cho người nhà, như vậy có thể để người nhà đem đi mai táng, cũng có thể cam đoan dịch độc không tiếp tục bị thi thể lan truyền.
Tây Môn Thần Hầu đáp:
- Thánh thượng, biện pháp này của Cẩm Y Hầu có thể thực hiện được, hẳn là lựa chọn tốt nhất hiện giờ rồi.
Bờ môi Hoài Nam Vương khẽ động, cuối cùng không nói gì thêm.
- Đã như vậy, cứ xử lý dựa theo biện pháp Cẩm Y Hầu nói.
Long Thái nhìn Trung Nghĩa Hầu một cái, hỏi:
- Trung Nghĩa Hầu, khanh nghĩ thế nào?
- Hoàng thượng Thánh minh, lão thần cũng cho rằng biện pháp của Cẩm Y Hầu có thể thực hiện được.
Trung Nghĩa Hầu khẽ gật đầu:
- Hoàng thượng, không biết Vũ Hương Hầu nên sắp xếp thế nào?
Hắn đã lây nhiễm dịch độc, nếu để lại trong phủ, chỉ sợ... !
Lão không nói hết.
Lúc này mọi người mới nhớ tới còn có Vũ Hương Hầu thiếu chút nữa bị dọa chết.
Long Thái suy nghĩ một chút, mới nói:
- Tây Môn Thần Hầu, không bằng trước tiên sắp xếp Vũ Hương Hầu ở Thần Hầu Phủ của các ngươi, nếu tìm được phương pháp giải độc, lập tức giải độc cho hắn.
Mọi người biết rõ, đây trên thực tế chính là trước tiên giam lỏng Vũ Hương Hầu trong Thần Hầu Phủ.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Bạn cần đăng nhập để bình luận