Cẩm Y Xuân Thu

Chương 609: Đánh cược

Tề Ninh và Dục Vương gia liếc nhìn nhau, cùng nhìn sang Lệnh Hồ Húc. Lệnh Hồ Húc lại cười cười:
- Chuyện là thế này. Nhiều năm qua tẩm cung của Hoàng thượng chưa được sửa chữa, làm thần tử ta đã góp lời với Hoàng thượng, muốn trùng tu lại tẩm cung.
Hoàng thượng một ngày bận trăm công ngàn việc, đương nhiên phải bảo trọng long thể, cho nên để Hoàng thượng có thể nghỉ ngơi thật tốt, đương nhiên vật liệu gỗ của tẩm cung cũng phải được chọn thật kỹ.
Dục Vương gia cười:
- Đúng là nên như vậy. Tướng gia, Liêu Đông có một loại gỗ cổ thích hợp để làm tẩm cung nhất, có thể giúp ngủ ngon dưỡng thần. Nếu không chê, nước Hán chúng ta nguyện cung cấp vật liệu gỗ sửa tẩm cung.
- Đa tạ.
Lệnh Hồ Húc chắp tay cười:
- Đương nhiên cổ mộc nước Hán không hề tầm thường rồi, nhưng Hoàng thượng lại thích gỗ lân hương.
- Gỗ lân hương?
- Thật ra đây là gỗ ở một hải đảo trên Đông Hải, mặc dù hải đảo kia không lớn, nhưng cũng có bảy tám vạn người tự lập làm một nước, tự xưng là Bột Dương.
Dục Vương gia gật đầu:
- Ta cũng có nghe nói tới nước Bột Dương này, chính là một tiểu quốc ở Đông Hải.
- Không sai. Đặc sản của nước Bột Dương chính là gỗ lân hương.
Loại gỗ này tỏa ra hương thơm có thể kéo dài hơn mười năm. Nó có thể giúp người ta ngưng thần tĩnh khí, nhất là giúp cho giấc ngủ ngon. Nhiều năm trước, Hoàng thượng có một chuỗi vòng tay gỗ lân hương, vẫn xem như bảo vật, cho nên lần này sửa lại tẩm cung, Hoàng thượng có ý muốn dùng gỗ lân hương của nước Bột Dương.
Dục Vương gia nói:
- Chắc là đã xảy ra vấn đề gì?
Lệnh Hồ Húc thở dài:
- Nước Bột Dương không hiểu nhân tình thế sự, chúng ta đã thương lượng nhiều lần, bọn họ đều từ chối….
Bắc Đường Phong không nhịn được mà lên tiếng:
- Tướng gia, một nước Bột Dương nho nhỏ lại dám kiêu ngạo như thế. Thủy sư Đông Tề các ngươi đánh đâu thắng đó, cử một đội binh tới đánh, ta xem bọn họ còn dám nói gì nữa không.
Dục Vương gia hơi cau mày. Lệnh Hồ Húc thở dài:
- Nhị Hoàng tử nói cũng là một biện pháp, nhưng Hoàng thượng lấy nhân ái trị quốc, hiện giờ là Đông Tề chúng ta muốn cầu cạnh nước Bột Dương, chứ không phải nước Bột Dương xâm phạm Đông Tề chúng ta. Cho nên, động vũ lực về lý vẫn là chuyện không hợp.
Đông Tề chúng ta cũng không phải nước ỷ mạnh hiếp yếu.
Câu nói đó của y gần như là có hai nghĩa.
Tề Ninh lên tiếng:
- Tối nay Tướng gia nhắc tới một nan đề, không phải nước Bột Dương làm khó gì quý quốc nên muốn thương lượng chứ?
Lệnh Hồ Húc cười nói:
- Quả nhiên Cẩm Y Hầu thông minh. Không sai, chúng ta đã phái sứ thần tới thương lượng mấy lần.
Tỏ ra cực kỳ thành ý, lời nói của Quốc vương nước Bột Hải cũng có mềm mỏng hơn vài phần, nhưng cũng có thể ông ta cảm thấy nếu dễ dàng đồng ý như vậy sẽ khiến cho uy vọng của mình ở trong nước bị hao tổn. Nên ông ta có đưa ra một vấn đề, nếu chúng ta có thể trả lời, bọn họ sẽ lập tức đồng ý cung cấp gỗ lân hương.
Tề Ninh hỏi:
- Ồ. Vấn đề gì vậy?
Lệnh Hồ Húc gọi:
- Người đâu!
Một gia nhân đã chờ sẵn ôm một khúc gỗ thô sơ được bào qua vào.
Khúc gỗ to bằng cổ tay, dài chừng bằng cánh tay, thẳng tắp, gần như hai đầu bằng nhau. Mọi người nhìn nhau. Lệnh Hồ Húc ra dấu, gia nhân nọ bưng khúc gỗ tới trước mặt Dục Vương gia, để cho Dục Vương gia nhìn kỹ rồi mới quay ngươi bưng tới trước mặt Tề Ninh.
Tề Ninh ngửi mùi gỗ thơm ngát, thầm biết hẳn đây là gỗ lân hương, nhưng vẫn không rõ Lệnh Hồ Húc muốn làm gì.
Lệnh Hồ Húc thở dài:
- Vấn đề của Quốc Vương nước Bột Dương ở khúc gỗ này đây.
Vương gia, Cẩm Y Hầu! Quốc Vương Bột Dương muốn chúng ta phân biệt này đâu là phần ngọn, đâu là phần rễ của khúc gỗ. Ta cực kỳ tối dạ, vẫn không nghĩ ra được.
Hôm nay có Dục Vương gia và Cẩm Y Hầu ở đây, vừa vặn xin thỉnh giáo hai vị, cũng coi như giải quyết phiền phức này giúp ta.
Bắc Đường Phong lập tức lên tiếng:
- Tướng gia, rõ ràng người nước Bột Dương này muốn là khó ngài rồi. Hai đầu của khúc gỗ này không có gì khác biệt, căn bản không thể đoán được. Nếu bảo ta phân biệt tuổi của khúc gỗ lân hương này thì cũng có thể thử.
- Nhị Hoàng tử nói cực phải. Quốc Vương Bột Dương đã đưa ra vấn đề đương nhiên không đơn giản.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu ta không thể đưa ra đáp án, không nói đến tẩm cung của Hoàng thượng không thể sửa chữa thuận lợi, chúng ta còn mất hết mặt mũi.
Tề Ninh thầm nghĩ, chưa chắc đây đã là vấn đề Quốc Vương Bột Dương muốn làm khó Đông Tề, mà là Đông Tề muốn kiểm tra hai nước Sở Hán một chút.
Nếu Lệnh Hồ Húc thật sự cân nhắc tới danh dự Đông Tề, đương nhiên sẽ không ném vấn đề này cho sứ thần hai nước Sở Hán giải đáp. Bởi làm vậy khác nào thừa nhận Đông Tề không có ai giải được, cũng chẳng đẹp mặt tí nào.
Hiển nhiên Dục Vương gia cũng hiểu điều này. Mọi người đều tự ngầm hiểu lẫn nhau.
- Vương gia có cách nào phân biệt chứ?
Lệnh Hồ Húc mỉm cười nhìn Dục Vương gia. Các quan viên lớn nhỏ đang ngồi cũng nhìn y .
Dục Vương gia như có điều gì suy nghĩ, chỉ hơi trầm ngâm. Mặc dù y thông kim bác cổ tài trí hơn người, bảo y làm thơ viết văn thì há miệng ra là có ngay, nhưng vấn đề Lệnh Hồ Húc nói tới lại khá khó khăn.
Lệnh Hồ Húc thấy vậy quay sang Tề Ninh hỏi:
- Cẩm Y hầu có cao kiến gì không?
Tề Ninh vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười đáp:
- Trưởng giả làm đầu, mời Dục Vương gia trả lời trước đi.
Chúng quan viên ngồi đây đều nghĩ, Dục Vương gia kiến thức rộng rãi, văn chương nổi bật cũng không thể trả lời ngay. Còn Cẩm Y Hầu này tuổi còn trẻ, đương nhiên lại càng không thể đáp. Hắn nói vyaaj nhìn như tôn trọng Dục Vương gia, nhưng rất có thể căn bản là vì không biết trả lời thế nào, cho nên mới lấy cớ đẩy đi.
Mấy quan viên đang ngồi cũng không biết tẩm cung của Quốc quân Đông Tề muốn sửa chữa, càng không biết nước mình muốn tìm nước Bột Dương mua gỗ lân hương. Nghe Lệnh Hồ Húc nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn khúc gỗ lân hương mà tên gia nhân kia đang ôm, nghĩ xem rốt cuộc phải dùng cách gì mới phân biệt được.
Bắc Đường Phong nghe Tề Ninh nói vậy, cười giễu cợt:
- Cẩm Y Hầu, ngươi không cần phải khách khí như thế. Nếu ngươi không biết làm sao thì cứ nói là không biết, cái gì mà trưởng giả làm đầu chứ. Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, ngươi cho là bản Hoàng tử không biết sao?
Bắc Hán và Nam Sở là địch, hai bên thấy nhau là khó chịu, điều đó mọi người đều hiểu. Nhưng Bắc Đường Phong chế giễu Tề Ninh trước mặt bao người như thế cũng có vẻ rất thiếu phong độ. Đám quan viên nhìn Bắc Đường Phong còn lớn hơn Tề Ninh mấy tuổi, mà rõ ràng tu dưỡng còn xa không bằng hắn. Từ đầu tới cuối Tề Ninh vẫn bình tĩnh tự nhiên, ai cũng cảm thấy, cuối cùng thì người Cẩm Y Tề gia vẫn hơn người thường.
Tề Ninh cười nhạt:
- Nhị Hoàng tử có thể nhận ra hai đầu khúc gỗ lân hương này sao?
- Ta tự hỏi không có biện pháp, nhưng ngươi cũng không có.
Tề Ninh cười:
- Ồ. Nhị Hoàng tử xác định vậy sao? Nếu không phải, ngươi và ta đánh cược xem thế nào?
- Đánh cược?
- Nhị Hoàng tử xuất thân cao quý, hiển nhiên sinh hoạt thường ngày cũng rất đặc sắc. Ta không có yêu cầu gì khác. Nếu ta có thể phân biệt được hai đầu khúc gỗ, Nhị Hoàng tử có thể cho các vị ở đây vui một chút bằng cách hát một bài, hoặc múa một điệu có được không? Không biết ý ngươi thế nào?
Bắc Đường Phong cực kỳ tức giận, thầm nghĩ, ngươi bảo ta ca hát khiêu vũ trước mặt bao người, chẳng lẽ muốn coi đường đường Hoàng tử Bắc Hán như ta thành vũ cơ ca cơ thấp hèn sao? Y miễn cưỡng khống chế cảm xúc, cười lạnh hỏi lại:
- Nếu ngươi thua thì sao?
Tề Ninh giơ tay:
- Vậy mời Nhị Hoàng tử xử lý.
Bắc Đường Phong đảo con ngươi một vòng, cười nói:
- Bản Hoàng tử cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi thua, ta sẽ cho người cắt búi tóc của ngươi.
Ngươi có dám đồng ý không?
Y vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc. Dục Vương gia trầm giọng nhắc nhở:
- Không thể làm khó Cẩm Y Hầu.
Tuy Tề Ninh yêu cầu Bắc Đường Phong ca hát nhảy múa có ý chế nhạo y, nhưng Bắc Đường Phong thách Tề Ninh cắt tóc, vậy không chỉ là chế nhạo, mà còn là sỉ nhục nặng nề.
Thời đại này, mọi người vẫn tin tưởng rằng, thân thể da tóc thuộc về phụ mẫu, búi tóc đi liền cái đầu, cắt búi tóc thậm chí không khác gì chặt rơi đầu. Xét theo một góc độ nào đó mà nói, trừ phi xuất gia làm tăng rời bỏ hồng trần, nếu không, cắt tóc còn nghiêm trọng hơn chặt đầu nhiều, còn khiến người ta nhục nhã hơn.
Đám người thầm nghĩ, tuổi trẻ không phục lẫn nhau, đánh cược với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng điều kiện Bắc Đường Phong đưa ra thật sự là quá hà khắc, chắc chắn Tề Ninh sẽ không đồng ý.
Nào ngờ Tề Ninh cười nhạt một tiếng, đáp thoải mái:
- Được!
Bắc Đường Phong mừng rỡ vội la lên:
- Mọi người đều nghe được rồi đó, ta không ép hắn, là chính hắn đồng ý. Tề Ninh, tất cả mọi người đều nghe rõ, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, không được lật lọng.
Tề Ninh chắp tay một vòng:
- Chư vị, Nhị hoàng tử nói rất đúng, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, lật lọng là tiểu nhân vô sỉ.
Hắn đứng dậy nói với Lệnh Hồ Húc:
- Tướng gia, xin chuẩn bị giúp ta một cái vại lớn, đổ nước độ một nửa.
Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, không biết Tề Ninh muốn làm gì. Lệnh Hồ Húc hơi gật đầu, ra lệnh cho gia phó. Không bao lâu sau, có hai người khiêng một cái vại lớn đến, bày ở giữa nhà, một nửa chứa nước. Tề Ninh liếc nhìn Bắc Đường Phong một chút, mới giơ tay với gia nhân cầm khúc gỗ:
- Đưa khúc gỗ vào trong vại.
Người kia nhìn Lệnh Hồ Húc, thấy y gật đầu mới bỏ khúc gỗ vào trong vại. Tề Ninh đi tới bên cạnh vại nước, liếc mắt nhìn, mới chắp tay với Lệnh Hồ Húc:
- Tướng gia, đã có đáp án, xin mời ngài tới quan sát.
Lệnh Hồ Húc lập tức đứng dậy tiến lại, tới bên cạnh vại nước, Dục Vương gia và các quan viên cũng đứng dậy đi theo. Bắc Đường Phong đi theo Dục Vương gia, nhìn vào trong vại, thấy khúc gỗ đang bồng bềnh i bên trong, cười lạnh:
- Tề Ninh, ngươi nói xem đáp án đâu?
- Ngươi không biết, không có nghĩa là người khác không biết.
Thật ra vấn đề này không khó, thậm chí có thể nói cực kỳ đơn giản. Trên đời này, vạn vật đều là thanh khí bốc lên, trọc khí lắng xuống, thanh nhẹ trọc nặng, cây cối cũng là vậy, rễ cây nặng hơn mà ngọn cây nhẹ hơn.
Tề Ninh thản nhiên chỉ vào khúc gỗ trong vại nước:
- Mọi người nhìn một chút là hiểu, khúc gỗ này nổi trong nước nhưng hai đầu không cân bằng. Một đầu chìm vào trong nước hơn một chút, một đầu kia hơi nổi, khúc nào là rễ, khúc nào là ngọn, ta nghĩ không cần giải thích nữa.
Hắn giải thích xong, cả đám người đều nhìn kỹ, thấy khúc gỗ bập bềnh chìm nổi đã ổn định, quả nhiên là một đầu chìm hơi sâu.
Rất nhiều người bừng tỉnh, có người tán thán:
- Cao minh, cao minh. Quả nhiên cao minh. Thì ra là đơn giản như thế.
Thật ra đây là nguyên lý vật lý cực kỳ đơn giản, đối với Tề Ninh làm người hai đời thì nó đơn giản vô cùng, nhưng đối với người của thời đại này thì rất khó.
Bắc Đường Phong biến sắc, hai mắt xoay tròn, cười lạnh:
- Cái gì mà thanh khí bốc lên trọc khí lắng xuống. Tề Ninh, ngươi cố lộng huyền hư, ai biết là thật hay giả. Chưa chắc ngươi nói sao thì là vậy được.
Thật ra cũng có vài người cũng nghĩ giống như Bắc Đường Phong, cảm thấy chưa chắc đã là vậy. Đây là đạo lý cực kỳ đơn giản ở đời sau nhưng ở thời này không phải ai cũng có thể hiểu được. Tề Ninh nhìn lướt qua mọi người, thấy một nửa gật đầu tán thưởng, nhưng cũng có người im lặng, cũng có người có vẻ ngờ vực, thầm cảm thán, đành thở dài:
- Nhị Hoàng tử đã không tin, muốn kiểm chứng thật ra rất đơn giản.

Bắc Đường Phong cười lạnh:
- Tốt nhất ngươi nên có biện pháp chứng minh. Ngươi nói, thanh khí bốc lên trọc khí lắng xuống, bản Hoàng tử không rõ.
Tề Ninh bình tĩnh đáp lời:
- Ngươi kiến thức có hạn, ta cũng không oán ngươi. Để giải quyết nghi ngờ của ngươi thật ra rất đơn giản. Chỉ cần tìm hai cây đại thụ, chặt đi, bào thành cùng một cỡ, rồi cho người ta ký hiệu vào đấy đâu là gốc đâu là ngọn, rồi bỏ vào thùng nước. Nếu cũng giống thế này, hẳn có thể chứng minh ta không lừa đảo.
Rốt cuộc Lệnh Hồ Húc lên tiếng:
- Nhị Hoàng tử, quả thực biện pháp này của Cẩm Y Hầu cao minh, cũng đã đưa ra câu trả lời.
- Tướng gia, vãn bối cảm thấy vẫn nên nghiệm chứng một chút.
Bắc Đường Phong thầm nghĩ, nếu lão tử bị thua sẽ phải ca hát nhảy múa trước mặt mọi người thì mất mặt nhường nào chứ. Đương nhiên y không muốn dễ dàng nhận thua.
Lệnh Hồ Húc mỉm cười, ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi đốn cây. Lệnh Hồ Húc mời mọi người ngồi lại, đương nhiên đốn cây không chỉ một chốc một lát là xong được. Y cười nói:
- Chư vị, gần đây Hoàng thượng cho bản Tướng một vò rượu, nghe nói là cực kỳ hiếm thấy, do ngoại bang tiến cống đến. Khó có dịp sứ thần hai nước Sở Hán cùng tới, bản Tướng muốn đem rượu ngon ngự tứ ra cùng mọi người thưởng thức.
Người có lòng đều nghĩ hai nước Bắc Hán và Nam Sở đều có đất đai rộng lớn tài nguyên phong phú, nhiều đồ quý báu. Nếu nói đến rượu ngon, vô luận là nước Hán phương bắc hay nước Sở phương nam đều không kém về văn hóa rượu. Lúc này Lệnh Hồ Húc có thể lấy ra được rượu ngon hiếm có gì đây?
Rất nhanh, một gia nhân ôm một bình lớn tới, lại có thị nữ tới bày thêm cho mỗi người một ly rượu mới. Lệnh Hồ Húc đưa tay, tên gia nhân kia bèn tới trước mặt Dục Vương gia, rót rượu vào cho lão, thứ hai là Tề Ninh, sau đó lần lượt châm cho từng người trên bàn rượu.
Tất cả mọi người đều nâng chén nhìn kỹ. Tề Ninh cũng quan sát, rượu trong chén màu hồng đỏ, ghé lại ngửi thử thì biết là rượu nho.
Rượu nho thì đúng là thứ Tề Ninh không thể quen thuộc hơn được nữa rồi. Nhưng hắn chợt nhớ lại, từ khi vào thế giới này đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy rượu nho.
Mặc dù phủ Cẩm Y Hầu không quá giàu có nhưng cũng là gia tộc tôn quý có thể đếm trên đầu ngón tay ở nước Sở, mà ngay ở trong phủ Cẩm Y Hầu , Tề Ninh cũng chưa bao giờ nhìn thấy rượu nho.
Hắn nhìn lướt qua, thấy đám người đang ngồi, thậm chí là Dục Vương gia cũng có vẻ kinh ngạc thì liền hiểu. Hiện tại rượu nho chưa từng được truyền bá ở Trung Nguyên. Người đang ngồi đều là cẩm y ngọc thực, nhưng thấy rượu nho lại kinh ngạc, rõ ràng chưa từng nhìn thấy.
Rượu nho là hàng tiến cống của nước ngoài, bởi vậy có thể thấy, Lệnh Hồ Húc nói rượu này hiếm có hoàn toàn không ngoa. Thứ chưa từng có ở Trung Nguyên, đám người này chưa từng thấy, đương nhiên là đồ trân quý rồi.
Lệnh Hồ Húc đưa tay mời:
- Vương gia, ngươi nếm thử xem hương vị thế nào?
Dục Vương gia bưng chén lên nhấp một ngụm nhỏ, thưởng thức dư vị, cười đáp:
- Vị rất ngon, như có cả vị mật ong, không giống rượu, mà giống như một thứ đồ uống.
Tề Ninh thầm nghĩ, bình thường ở Hầu gia hắn cũng chưa từng thấy trái nho. Nói vậy là thời này, nho cũng chưa được đưa vào. Nếu vậy, khó trách Dục Vương gia không đoán ra rượu này được cất từ nho.
- Cẩm Y Hầu, ngươi nghĩ thế nào?
Tề Ninh đang suy nghĩ thì nghe Lệnh Hồ Húc hỏi tới, thuận miệng đáp:
- Rượu nho này cũng là hàng thượng phẩm, giữ gìn rất tốt, mà cũng ủ nhiều năm rồi.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Lệnh Hồ Húc cũng kinh ngạc hỏi:
- Cẩm Y Hầu biết nho?
- Đã từng nghe nói đến, cũng không biết rõ lắm.
- Cẩm Y Hầu lập tức có thể đoán ra rượu nho, thực sự không đơn giản.
Bên cạnh có người hỏi:
- Tướng gia, nho này là thứ gì?
Rượu nho này là từ nơi nào vậy?
Lệnh Hồ Húc nhìn Tề Ninh, ngậm cười hỏi:
- Cẩm Y Hầu biết rượu nho từ đâu tới sao?
Tề Ninh nghĩ một lát mới trả lời:
- Ta xin mạo muội nói bậy vài câu, nếu nói sai, Tướng gia đừng chê cười.
Dừng một lát, hắn mới kể:
- Nếu ta nói không sai, rượu nho bắt nguôn sớm nhất từ Ba Tư, vì thương nghiệp và chiến tranh, phương pháp sản xuất rượu nho được truyền bá ra bên ngoài. Mới đầu là ở vùng Tiểu Á Tế Á, sau đó truyền bá tới Châu Âu. Mà rượu nho thực sự phát triển là ở Châu Âu…
Chợt cảm giác tất cả mọi người đều nhìn mình ý thức được chỉ sợ ở đây không ai biết Ba Tư và Châu Âu ở đâu, hắn dành cười nói:
- Nho có rất hiều loại, vì kỹ thuật trồng và sản xuất khác nhau, cho nên rượu nho cũng có nhiều loại khác nhau rất nhiều. À, nho là một loại hoa quả.
Hiển nhiên Dục Vương gia cực kỳ hứng thú:
- Cẩm Y hầu! ngươi nói vùng Tiểu Á Tế Á và Châu Âu là thế nào?
- Ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Thế giới này rất lớn, chúng ta chỉ là một phần. Trên thế giới còn rất nhiều quốc gia nữa, hình dáng và phong tục nhân tình của bọn họ khác nhau rất nhiều.
- Nói hươu nói vượu, hoang đường!
Bắc Đường Phong lập tức phản đối:
- Ngươi nói cái gì Tiểu Á Tế Á, cái gì…Châu Âu đó, đều là bịa đặt, trong sách chưa từng đề cập tới.
- Chưa tưng nhắc tới không có nghĩa là không tồn tại.
Tề Ninh thản nhiên đáp:
- Dám hỏi một câu, ngươi có biết ngọn núi cao nhất trên đời này là nào không? Biển lớn nhất là biển nào không? Chúng ta chưa từng đi ra khỏi đây, thứ chúng ta chưa từng nhìn thấy đương nhiên sẽ không xuất hiện trong sách.
Hắn bưng chén rượu lên:
- Ví dụ như rượu nho này, trước đó dường như chư vị chưa từng thấy qua. Nếu hôm nay Tướng gia không lấy ra phải chăng cũng có nghĩa là không tồn tại?
Lệnh Hồ Húc vỗ tay, cười khen:
- Hay lắm, hay lắm, lời của Cẩm Y Hầu thật sự là đinh tai nhức óc, đúng là kiến thức phi phàm.
Tề Ninh cười đáp:
- Tương gia quá khen. Ta cũng chỉ nghe người ta nói đến thôi, cảm thấy cũng rất có lý.
- Tin đồn mà thôi.
Bắc Đường Phong hừ lạnh, nhưng lúc này y cũng hiểu có lẽ kiến thức của mình không kịp nổi Tề Ninh nên cũng không dám nhiều lời.
Lệnh Hồ Húc mỉm cười:
- Cẩm Y Hầu trước đây ngươi đã từng thưởng thức rươu nho sao?
Tề Ninh thầm nghĩ, đừng nói là rượu nho, rượu gi ta chả từng thưởng thức qua. Hắn chỉ mỉm cười đáp:
- Ngẫu nhiên có một chút.
- Ồ?
Lệnh Hồ Húc hơi nhướn mày:
- Vậy ngươi nói một chút xem, rượu nho này là từ ngoại bang đưa tới, hẳn quý quốc cũng từng tiếp xúc với ngoại bang?
- Tướng gia, nếu ta nói không sai, rượu nho này hẳn là từ hải ngoại đưa tới. Thật ra ngoại bang có thể từ Đông Hải tới quý quốc đương nhiên cũng có biện pháp vào nước Sở ta từ Nam Hải.
Hắn bưng chén rượu nhấp một ngụm, ngâm nga:
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?
(Rượu ngon trong chén dạ quang, Ta vừa định uống, tiếng đàn đã đưa.
Chớ cười người lính say sưa, Trải qua chinh chiến ai vừa hồi quê?)
Hắn ngâm nga cảm khái, đám người nhìn nhìn nhau, không ít người có vẻ kinh ngạc.
Bài thơ này nhắc tới rượu nho, dường như vị Cẩm Y Hầu này làm thơ ngay tại chỗ, hàm ý sâu xa, tràn đầy nhiệt huyết phóng khoáng, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Sau một hồi yên lặng, Lệnh Hồ Húc thở dài một tiếng:
- Lần trước nghe nói tới thư hội Kinh Hoa ở nước Sở, Cẩm Y Hầu khiến mọi người kinh ngạc, bản tướng còn nghi ngờ, hiện giờ xem ra danh là có thực. Hay cho một câu “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”. Thơ hay! Rất khí phách!
Tề Ninh khoát tay cười:
- Nổi hứng mà thôi, để chư vị chê cười rồi. Tướng gia, uống rượu ngon này thích hợp nhất là dùng chén dạ quang, rót rượu nho vào trong đó, rượu đỏ như máu, màu rượu như máu tươi, uống vào miệng như nâng ly máu cừu địch, chẳng phải sung sướng sao?
Hắn vừa dứt lời, không ít ngươi đều khẽ biến sắc, thầm nghĩ, nước Sở và Bắc Hán là tử địch, chẳng phải lời ấy là nhắm vào Bắc Hán sao? Nhưng lời này mượn rượu làm cớ, không ít người cũng âm thầm thán phục, thầm nghĩ, chẳng những Cẩm Y Hầu có văn thơ nổi bật, mà tư duy lại nhạy cảm, dũng khí mười phần, thật sự là thiếu niên anh hào.
Lệnh Hồ Húc vỗ tay:
- Người đâu, đổi chén dạ quang!
Mặc dù chén dạ quang quý báu, nhưng đối với Quốc Tướng nước Tề thì cũng không phải là thứ hiếm có. Lập tức có gia nhân bưng lên hơn mười cái chén dạ quang, đổi hết cho mọi người. Hiện giờ đã là đêm đen, đèn hoa tràn ngập đủ màu, rượu nho rót vào chén dạ quang quả nhiên màu sắc rất nổi, khí thế khác biệt.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vang, hai người tiến vào, ôm ngang hai khúc gỗ con. Lệnh Hồ Húc cười nhạt một tiếng, đứng dậy. Đám người cũng nhao nhao đứng dậy. Lệnh Hồ Húc đưa tay ra hiệu, hai khúc gỗ kia lập tức được thả vào trong vại nước, đám người vây quanh vại, chờ hai khúc gỗ ổn định lại thì thấy đúng là có một đầu hơi chìm xuống mặt nước.
Lệnh Hồ Húc hỏi:
- Có đánh dấu chưa?
- Bẩm Tướng gia, đều đã có ký hiệu.
Gia nhân đáp lời, bước lại gần, nhìn kỹ lại, thưa:
- Tướng gia chư vị đại nhân, đầu hơi chìm trong nước là đoạn gốc, cả hai khúc đều vậy.
Đám người nghe vậy, mới nãy còn nghi ngờ lập tức tiêu tan hết, nghĩ thầm quả nhiên phương pháp kia của Cẩm Y tiểu Hầu gia rất cao minh. Nếu cả ba khúc gỗ đều như vậy, thì không cần nghi ngờ tính xác thực nữa rồi.
Lệnh Hồ Húc phất phất tay, ra hiệu cho người hầu chuyển vại nước xuống, bản thân mình nâng chén dạ quang, không nói gì. Lúc này mọi người ở đây cũng không ai nói gì, nhưng suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ thầm, Tề Ninh và Bắc Đường Phong đã cá cược trước, bây giờ đã nghiệm chứng phương pháp của Tề Ninh không sai, vậy kết quả cá cược của hai người đã có kết quả rồi.
Tề Ninh vẫn bình tĩnh tự nhiên, bưng chén uống rượu. Dục Vương gia vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có sắc mặt Bắc Đường Phong là khó coi. Đương nhiên y hiểu đám người ở đây đang chờ mình thực hiện lời hứa, nhưng mình đường đường là Hoàng tử Bắc Hán chẳng lẽ thực sự phải ca hát nhảy múa trợ hứng cho mọi người?
Y không nhịn được nhìn sang Dục Vương gia. Dục Vương gia lại như không có việc gì, không thèm nhìn y một cái.
Tề Ninh không nói gì, lại có một giọng nói thản nhiên cất lên:
- Người không trọng chữ tín thì không làm được gì, lời hứa ngàn vàng là anh hùng hảo hán thực sự, đương nhiên tiểu nhân vô sỉ sẽ không tuân thủ lời hứa.
Đám người kia nghe vậy đều hơi kinh ngạc, thì ra người vừa lên tiếng là Lạt Ma Cống Trát Tây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận