Cẩm Y Xuân Thu

Chương 935: Lão sắc quỷ

Túy Liễu các có hai tầng, được làm bằng gỗ, trang trí lộng lẫy.
Bên trong lầu, đèn thắp sáng rực, người đón khách đến, kẻ tiễn khách đi, vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần nhìn qua, Tề Ninh đã biết nơi này làm ăn rất phát đạt. Chỉ có điều, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, bất chợt một mùi thơm ập tới, đã bị người kéo vào trong. Tề Ninh nhìn qua, người kéo hắn là một phụ nữ trung niên, dáng người đẫy đà, trang điểm rất đậm, khuôn mặt bự phấn, đôi môi đỏ chót:
- Ngài đứng ngoài cửa làm gì?
Các cô nương trong nhà đang chờ ngài kìa! Trông ngài lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên tới đây. Ngài thích dạng cô nương nào, ta cam đoan ngài sẽ hài lòng?
Trên người bà ta nồng nặc mùi son phấn, Tề Ninh rất ghét loại mùi này, nhưng vẫn phải cười nói:
- Lần đầu tiên tới đây mà!
- Nguyệt Hương, còn không mau tới hầu hạ đại gia!
Tú bà vẫy tay gọi, một cô nương dung mạo diễm lệ, vóc người thướt tha, lướt tới như một cơn gió nhẹ, kéo tay Tề Ninh, cười quyến rũ:
- Ồ, vị đại gia này, trước đây chưa từng gặp, đúng là lần đầu tới đây sao? Người ta sẽ mang điểm tâm và trà nóng tới cho ngài.
Nàng ta cọ cọ bộ ngực vào cánh tay Tề Ninh, kéo hắn đi vào trong.
Tề Ninh theo nàng ta đi vào trong, đưa mắt nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện, cái câu “đừng trông bề ngoài mà bắt đánh gí” quả thật không sai chút nào.
Từ bên ngoài thoạt nhìn, Túy Liễu các chỉ có phần đẹp đẽ, nhưng khi vào trong, chỉ có thể dùng từ lộng lẫy xa hoa để miêu tả.
Thế nhưng, dù trang trí có lộng lẫy tới mức nào, cũng vẫn không bằng các cô nương ở đây. Tất cả các cô nương đều trang điểm lộng lẫy, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Lầu chia làm hai tầng, cho thấy các cô nương ở đây không phải ít.
Cô nương Nguyệt Hương bên cạnh luôn miệng tíu tít, Tề Ninh chỉ mỉm cười, mắt nhìn bốn phía.
Đây là nơi sắc đẹp có thể làm vàng bạc tan biến, bất kể là bạc của đàn ông từ đâu mà có, họ cũng đều cam tâm tình nguyện ném vào nơi này.
Ngoài những cặp nam nữ chàng chàng thiếp thiếp, Tề Ninh cũng ngắm nhìn những người làm việc vặt như bưng trà, rót nước. Nơi này là chốn phong lưu, cho nên dù những người bưng trà rót nước đều là những phụ nữ hơi lớn tuổi, tuy trang phục của họ không sánh được với các cô nương trẻ đẹp, nhưng cũng rất đẹp.
Sở thích của đàn ông không giống nhau, trong lầu đều là thiếu nữ thanh xuân, còn nếu ai thích những người lớn tuổi một chút, cũng có thể tìm được người phù hợp trong số những người bưng trà rót nước. Bởi vậy, khi những phụ nữ này làm việc, không ít khách đưa tay sờ mó lung tung, hòng ăn đậu hũ miễn phí.
Từ miệng lão Lục, Tề Ninh biết sau khi bị rạch mặt, Hoa Kiểm Hương phải làm người hầu, trên mặt nàng ta có sẹo, đương nhiên rất dễ nhận ra. Hắn đưa mắt nhìn quanh, hy vọng tìm được Hoa Kiểm Hương trong đám người, nhưng người qua lại tấp nập, trong lúc nhất thời, cũng không tìm được.
Thấy Tề Ninh cứ dán mắt vào đám phụ nữ lớn tuổi, Nguyệt Hương mỉm cười quyến rũ, kề sát vào người hắn, thấp giọng nói:
- Đại gia thích những lão bà kia ư?
Đợi lát nữa vào phòng ta uống trà, nếu ngài thấy vừa ý, ta sẽ giúp ngài tìm một người tới, chúng ta cùng hầu hạ ngài…
Tề Ninh “ừ” một tiếng, vẻ mặt thản nhiên. Đương nhiên hắn không có tâm trạng ở chỗ này trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chưa tìm được Hoa Kiểm Hương, hắn thầm nghĩ, tới chỗ Nguyệt Hương uống chén trà, hỏi thăm chút tin tức từ miệng nàng ta, cũng có thể xem là một biện pháp. Hắn không chối từ, để mặc cho Nguyệt Hương kéo tay lên lầu hai, vào một gian phòng.
Vừa vào phòng, đập vào mắt hắn là một chiếc giường lớn, màn một bên buộc bằng dây viền vàng, một bên thả, lò hương bên cạnh khẽ cháy, tỏa hương thơm ngát, trong phòng nồng nặc mùi son phấn, khiến Tề Ninh hơi nhíu mày.
Nguyệt Hương gỡ tấm biển treo ở ngoài cửa xuống, đóng cửa lại, rồi õng ẹo đi tới bên cạnh Tề Ninh.
Thấy Tề Ninh đang quan sát căn phòng, liền cười quyến rũ:
- Đại gia có thích chỗ này không?
Ngài lần đầu đến đây, người ta nhất định hầu hạ ngài chu đáo, khiến ngài đã tới một lần, sẽ muốn quay lại lần thứ hai.
Tề Ninh cười nhẹ, hắn chưa bao giờ kỳ thị bất kỳ nghề nghiệp nào, cũng rất tôn trọng bất kỳ ai khác, nỗi niềm và sự khổ đau của người khác, người ngoài không thể nào hiểu thấu, để sinh tồn, ai cũng buộc phải làm một số điều mà mình không muốn làm. Nguyệt Hương hết sức dịu dàng rót trà cho Tề Ninh, kéo tay mời hắn ngồi xuống, lại nhón thức ăn trong hộp điểm tâm đưa tới bên miệng hắn. Tề Ninh lắc đầu, cười nói:
- Ta vừa dùng bữa xong, cảm tạ ý tốt của ngươi.
- Nếu đại gia muốn nghe hát, ta sẽ hát một tiểu khúc, hay là… Nguyệt Hương đong đưa đôi mắt quyến rũ, liếc nhìn chiếc giường lớn, ý tứ không cần nói ra cũng hiểu.
Tề Ninh lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, Nguyệt Hương lập tức cười tươi như hoa, tiện tay cầm lấy thỏi bạc, sáp lại định hôn lên mặt Tề Ninh. Tề Ninh khéo léo tránh được, cười nói:
- Nguyệt Hương cô nương, giờ này vẫn còn sớm, chúng ta không cần nôn nóng, nếu đã mời ta tới uống trà, trước hết chúng ta cứ uống chén trà, trò chuyện đã.
Nguyệt Hương xoay người, ngồi trên đùi Tề Ninh, mắt long lanh, nũng nịu nói:
- Ngài nói thế nào Nguyệt Hương cũng xin nghe theo, đêm nay từ trên xuống dưới, Nguyệt Hương đều là của ngài rồi.
Khẽ cắn môi, nàng ôm cổ Tề Ninh:
- Ngài muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không làm ngài thất vọng.
Tuy Tề Ninh không hề thấy hứng thú đối với những cô gái buôn hương bán phấn này, nhưng sự đụng chạm với thân thể mềm mại của cô gái khiến cơ thể hắn cũng có chút xao động, bèn cười nói:
- Nguyệt Hương cô nương xinh đẹp như hoa, hôm nay có thể gặp được ngươi, thực sự là tâm sinh hữu hạnh.
Nguyệt Hương cười khanh khách, nói:
- Hình như đại gia là người có học thức?
Ghé sát vào người Tề Ninh, nàng ta nói:
- Ta từng gặp rất nhiều người có học, thoạt nhìn rất lịch sử nhã nhặn, nhưng vừa cởi xiêm y, là hai mắt sáng ngời, nhã nhặn, lịch sử gì cũng vứt qua một bên. Mặt mày càng đạo mạo, lúc vụng trộm, bộ dạng càng không giống ai. - Hả?
Tề Ninh biết, nếu mình hỏi thẳng về Hoa Kiểm Hương, thì có phần đột ngột, cho nên hắn cố tình thăm dò từng bước. Hắn mỉm cười, hỏi:
- Sao Nguyệt Hương cô nương lại nói như vậy?
- Ta nói cho ngài biết chuyện này, ngài đừng nói lại với ai. Nguyệt Hương thấp giọng nói:
- Vị Trần lão gia trong thành chúng ta, trước kia tỏ ra rất nghiêm trang đạo mạo, lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, ta còn hơi sợ, thế nhưng đóng cửa lại một cái, là ông ta trở thành một tên sắc quỷ, bày đủ kiểu tư thế, đã lớn tuổi như vậy rồi, mà lúc nào cũng vô cùng háo sắc!
- Trần lão gia?
Tề Ninh nhíu mày:
- Trần lão gia là ai?
- Ngươi không biết Trần lão gia? Nguyệt Hương hơi ngạc nhiên, rồi liền cười nói:
- Đúng rồi, nghe giọng nói của đại gia thì là người miền ngoài. Trần lão gia là một nhà giàu trong thành, nghe nói ông ta là phó hội trưởng thương hội, khá có thế lực ở đây.
Tề Ninh giật mình, liền nhớ lại, hôm nay trên đường gặp phải Điền phu nhân, Điền phu nhân nói cho hắn biết, tối nay nàng sẽ đi dự tiệc, mà người mời nàng, chính là Trần lão gia, phó hội trưởng Đông Hải thương hội.
Tề Ninh trầm ngâm nghĩ ngợi, Nguyệt Hương lại tưởng Tề Ninh say mê nghe chuyện. Tề Ninh vừa ra tay rất hào phóng, Nguyệt Hương rất có thiện cảm với hắn, nàng thấp giọng nói:
- Thường ngày Trần lão gia rất nghiêm trang, nhưng thật ra không phải là người tốt, lão già đó… Chợt nàng che miệng cười, nói:
- Có một số việc không tiện nói với ngài.
Tề Ninh cũng không hề do dự, lại lấy một thỏi bạc nhét vào tay Nguyệt Hương, Nguyệt Hương càng hết sức vui mừng, chỉ nghĩ rằng Tề Ninh thích nghe loại chuyện thầm kín này, càng thấp giọng nói:
- Mỗi lần tới đây, lão già kia lại kể cho ta nghe không ít chuyện. Lão nói mấy năm nay có rất nhiều nữ nhân đều rơi vào tay mình, nhưng họ đều không dám hé răng, ta hỏi họ là ai, lão chỉ nói đó đều là những nữ nhân có địa vị!
- Nghĩa là…?
Tề Ninh thản nhiên hỏi.
- Có nhiều thương nhân có việc cần lão gia kia giúp, lão ấy sẽ mời họ vào phòng của lão. Nếu là nam nhân, lão bảo họ dẫn theo vợ, rồi bỏ thuốc làm họ mê man, sau đó cưỡng bức các nữ nhân. Nếu người kinh doanh là nữ nhân, lão càng dễ ra tay.
Nguyệt Hương nhẹ giọng nói:
- Lão già kia không phải là người tốt, sau khi bị cưỡng bức, rất nhiều nữ nhân lo sợ cho danh tiếng của mình, cho nên đành phải nuốt giận, không dám nói ra!
Tề Ninh nhíu mày, liền lo lắng cho Điền phu nhân.
Dung mạo và vóc dáng của Điền phu nhân đều rất hiếm có, nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng đều động lòng. Lúc ban ngày, Điền phu nhân đến bái phỏng, lão già kia mượn cớ đi vắng, nhưng lại bảo Điền phu nhân đến dự tiệc tối, nếu theo lời nói của Nguyệt Hương, rõ ràng vị Trần lão gia kia muốn giăng bẫy hại Điền phu nhân.
Nghĩ tới đây, Tề Ninh rất nóng lòng, thầm nghĩ tính tình Điền phu nhân cương liệt, nếu bị lão sắc quỷ kia làm nhục, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Hơn nữa, ở trong lòng hắn, Điền phu nhân đã là của một mình hắn, sao có thể để người khác chấm mút, xà xẻo?
Đột ngột, Tề Ninh đẩy Nguyệt Hương ra, rồi vùng đứng dậy, Nguyệt Hương khẽ kêu “Ôi!” một tiếng, Tề Ninh nói:
- Nguyệt Hương cô nương, thật là có lỗi, đột nhiên ta nhớ ra còn có việc quan trọng phải làm, không thể lưu lại, thôi thì để hôm nào, ta sẽ quay lại bái phỏng.
Cũng không chờ Nguyệt Hương đắp lại, hắn liền mở cửa, đi ra ngoài.
Nguyệt Hương ngơ ngác nhìn Tề Ninh rời đi, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tề Ninh theo hành lang đi tới đầu cầu thang, mới đi vài bước, chợt nghe trong phòng bên cạnh vang lên tiếng “xoảng, xoảng” dường như có đồ vật bị ném vỡ, lại nghe tiếng một người đàn ông quát lên:
- Con mẹ nó! Ngươi mù à? Lão tử đánh chết ngươi!
Lập tức lại nghe một tiếng hắt thảm “Ôi chao!” rõ ràng là giọng phụ nữ.
Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy cửa phòng không đóng, một cánh khép, một cánh mở rộng, những vẫn có thể nhìn rõ tình hình trong phòng. Hắn chỉ thấy một người đàn ông lưng hùm vai gấu, đang chỉ tay quát mắng một nữ nhân trên mặt đất. Nữ nhân trên mặt đất nằm co quắp, trên người mặc trang phục tạp dịch. Bên cạnh gã đàn ông kia, có một cô nương ăn mặc đẹp đẽ đang dùng khăn tay lau trước ngực áo cho gã.
- Xin Triệu gia bớt giận, đừng chấp nhặt người đàn bà xấu xí này.
Suốt ngày bà ta cứ ngây ngô đần đọn như thế, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lát nữa ta sẽ giặt sạch bộ quần áo của ngài.
Cô nương xinh đẹp kia cười làm lành, lại nói với nữ nhân trên mặt đất:
- Đồ xấu xí kia, lúc nào cũng ăn nhiều hơn người khác, làm việc thì vụng về lóng ngóng, còn không mau cút đi!
- Cút à?
Người đàn ông tức giận quát lên:
- Cút đi đâu? Bộ quần áo này của lão tử mua mất mười lượng bạc, làm dơ bẩn quần áo của ta, rồi dễ dàng bỏ đi sao?
Đưa tay túm tóc nữ nhân kia, gã quát mắng:
- Ngày hôm nay nếu như lão tử không cho ngươi biết tay, ngươi sẽ không coi Triệu gia này ra gì!
Gã túm tóc nữ nhân kia, kéo ra ngoài cửa.

Nữ nhân kia giơ tay nắm lấy cổ tay gã kia, đau đớn rên rỉ, Tề Ninh nhăn mặt, không để gã kia ra khỏi cửa, đã bước tới, giữ lấy cánh tay gã.
Đột nhiên bị giữ chặt cánh tay, gã kia lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, nhất thời cũng không hiểu vì sao Tề Ninh lại làm như vậy, liền lạnh giọng hỏi:
- Làm cái gì?
- Ngươi đang làm cái gì?
Ngón tay của Tề Ninh lặng lẽ điểm một cái lên cánh tay gã kia, lập tức gã cảm thấy cánh tay tê dại, không tự chủ được, liền thả tóc nữ nhân ra.
Nữ nhân kia bỏ tay gã kia ra, lập tức ngồi dậy, lui về phía sau. Lúc này nhìn sang, Tề Ninh nhìn thấy trên mặt nàng ta có hai vết sẹo, trông rất đáng sợ.
Tề Ninh ngẩn ra, liền hiểu, nữ nhân trước mắt mình chính là Hoa Kiểm Hương mà mình muốn tìm.
Tay phải của Tề Ninh vẫn còn nắm cánh tay của gã kia, ga vung tay lên, hất tay Tề Ninh ra, lại đuổi theo Hoa Kiểm Hương, Tề Ninh lắc người một cái, đã chặn trước mặt gã.
Gã kia nhíu mày, trầm giọng nói:
- Bằng hữu, thế này là thế nào?
- Không thế nào cả. Tề Ninh lãnh đạm đáp:
- Ngươi là nam nhân, nàng ta là nữ nhân, ta không quen nhìn thấy nam nhân đánh nữ nhân.
- Ái chà!
Gã kia lui về phía sau một bước, đánh giá Tề Ninh, rồi cười nói:
- Thì ra là ngươi muốn kiếm chuyện?
Lúc này có nhiều người đã phát hiện bên này có chuyện, ở những nơi như thế này, thường có người gây rắc rối, mà ngoài xem náo nhiệt thì càng nhiều. Chẳng mấy chốc, một đám người đã chen chúc trước cửa xem náo nhiệt.
Nhìn thấy gã kia xăn tay áo lên, có người kêu lên:
- Đánh đi, đánh đi! Cho hắn biết một chút lợi hại!
Cũng không biết là họ bảo Tề Ninh hay gã kia.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, gã kia cũng phấn chấn, tuy Tề Ninh đeo mặt nạ, nhưng thân hình không thể thay đổi, vẫn gầy nhỏ hơn so gã kia. Gã kia ỷ mình cường tráng, vừa xăn tay áo vừa nói:
- Bây giờ quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt Triệu gia, Triệu gia còn có thể cho ngươi đi ra ngoài, bằng không ta sẽ cho ngươi nằm mà ra.
Tề Ninh cười nhạt, khóe môi lộ vẻ khinh thường.
Bên ngoài một trận ồn ào, gã kia không do dự nữa, liền vung tay lên, đấm vào mặt Tề Ninh, Tề Ninh chỉ khẽ lắc người, cú đấm của gã liền trượt. Tề Ninh đưa chân ngáng chân gã, một tay nhẹ nhàng vung lên về phía gã kia, gã kia vốn đang lao về phía trước, lại bị Tề Ninh đẩy phía sau lưng, hai chân loạng choạng, thân hình cường tráng ngã đánh “rầm” xuống đất như một con gấu. Người xem liền cười rộ lên, lúc này có người kêu lên:
- Tránh hết ra! Tránh hết ra!
Mấy tên thanh niên trai tráng mạnh mẽ rẽ đám người ra, mụ tú bà lúc nãy chen vào, nhìn thấy tình hình trong phòng, mặt liền sa sầm, hỏi:
- Rốt cuộc là làm sao? Chư vị đại gia tới đây tìm vui, vì sao lại đánh nhau?
Lúc này, gã kia đã bò dậy, nổi trận lôi đình, vừa đứng lên đã lao về phía Tề Ninh, mụ tú bà liền bước tới trước một bước:
- Triệu gia, thế này là thế nào?
Cso chuyện gì mà lại nóng giận đến như vậy?
Cô nương xinh đẹp lúc trước vẫn lui ở phía sau không dám đi lên, lúc này liền bước ra, nói với tú bà:
- Ma ma, không phải là lỗi của khách nhân, mà là do mụ xấu xí kia gây ra chuyện.
Vẻ mặt chán ghét nàng ta chỉ vào Hoa Kiểm Hương, nói:
- Buổi tối Triệu gia chưa ăn gì, ngài ấy gọi một chén cháo hạt sen tới, không biết mụ xấu xí kia nghĩ cái gì, hất đổ chén cháo lên người Triệu gia, y phục của Triệu gia rất đắt tiền, bị mụ xấu xí kia làm bẩn, Triệu gia mới tức giận!
- Lại là cái đồ ăn hại nhà ngươi!
Vừa nghe nói là do Hoa Kiểm Hương gây ra chuyện, lập tức tú bà nổi giận đùng đùng, gương mặt tươi cười lúc đón khách, bây giờ trông như hung thần ác sát, vừa đi tới vừa gỡ cây trâm trên đầu xuống, độc địa nói:
- Xem ra thường ngày lão nương giáo huấn ngươi chưa đủ mà!
Triệu gia là khách quý của chúng ta, ngươi dám chọc giận Triệu gia, hãy xem lão nương trừng trị ngươi như thế nào!
Thấy mụ ta đi về phía mình, Hoa Kiểm Hương giơ hai tay lên che mặt, cả người co lại, vẻ mặt sợ hãi. Tú bà không hề động lòng, cây trâm trong tay liền đâm về phía Hoa Kiểm Hương, rõ ràng là muốn đâm vào đầu nàng ta.
Nhưng đột nhiên một cánh tay gần đó đưa ra, trong lòng bàn tay là một thỏi bạc trắng bóng, tú bà sửng sốt, quay đầu lại nhìn, người đưa tay ra là Tề Ninh.
Khuôn mặt của Tú bà muốn đổi là đổi, lập tức tươi cười rạng rỡ, hỏi:
- Vị đại gia này, ý ngài là…?
- Đem nay nàng ấy thuộc về ta!
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Từ giờ trở đi, nàng ấy là người của ta, nếu ai dám động vào một sợi lông chân của nàng ấy, sẽ không yên với ta đâu!
- Được lắm, được lắm, nàng ta là của ngươi, còn quần áo của ta thì tính sao đây?
Triệu gia nổi giận đùng đùng nói.
Tề Ninh quay đầu lại, liếc nhìn gã, thản nhiên nói:
- Quần áo của ngươi, cao lắm là năm lượng bạc, ở chỗ này khoe giàu cái nỗi gì? Nàng ta làm bẩn quần áo của ngươi, nhưng ngươi đánh nàng ta, tiền thuốc men phải tính như thế nào đây?
- Chỉ là một con kỹ nữ thối, ta muốn đánh là đánh!
Triệu gia cười lạnh nói.
Tề Ninh lui về phía sau một bước, chỉ vào Hoa Kiểm Hương, nói:
- Bây giờ nàng ta đứng ở đó, nếu ngươi muốn đánh nàng ta, cứ việc thử xem?
Triệu gia không nói nhiều lời, liền xông tới trước mấy bước, tay nắm lại thành quả đấm. Thế nhưng, khi tới gần Tề Ninh, gã chợt dừng chân, không hiểu sao, bỗng nhiên gã thấy lạnh sống lưng, liền liếc nhìn Tề Ninh, đụng vào ánh mắt của Tề Ninh, chỉ cảm thấy đôi mắt sắc như dao của hắn như dán vào người mình.
Nắm tay của gã hơi buông lỏng, lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, gã Triệu gia kia nhìn Hoa Kiểm Hương đang run rẩy, lại nhìn Tề Ninh, rồi cười lạnh, nói:
- Ngươi đợi đấy!
Rốt cuộc gã cũng xoay người liền ra khỏi cửa.
Tề Ninh chờ Triệu gia ra khỏi cửa, mới nhìn về phía tú bà, căn dặn:
- Cho nàng ta tắm nước nóng, ăn chút gì đó, trời tối ta sẽ quay lại.
Hắn lại ném thêm một câu:
- Lúc ta trở lại, nếu trên người nàng ấy có bắt kỳ vết thương nào, thì đừng trách ta không khách khí!
Tú bà cầm bạc, mặt mày rạng rỡ:
- Đại gia cứ yên tâm, chờ ngài trở lại, ta đảm bảo chăm sóc cho nàng ta thật tốt, tuyệt đối không để cho ngài thất vọng.
Thỏi bạc Tề Ninh đưa, cũng đủ để năm, sáu cô nương thuộc loại hàng đầu của Túy Liễu các hầu hạ hắn một đêm, hôm nay hắn lại chọn một người thấp kém vô giá trị như Hoa Kiểm Hương, quả thật là tiền phi nghĩa dễ vung tay.
Trong lòng lo lắng cho Điền phu nhân, Tề Ninh cũng không nán lại, liền rời khỏi Túy Liễu các, ở đầu đường hỏi thăm nơi ở của Trần lão gia, phó hội trưởng thương hội Đông Hải. Trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, Hàn, Lư, Giang, Trần, vị Trần lão gia này là người nổi tiếng ở thành Cổ Lận, rất nhiều người biết chỗ ở của ông ta, hỏi rõ được rồi, Tề Ninh liền giục ngựa chạy tới đó.
Nhà họ Trần ở trong khu giàu có trong thành. Ở đây đường rộng, nhưng người đi đường cũng không nhiều lắm, dù sao người giàu vẫn mãi là thiểu số.
Tề Ninh theo lời chỉ dẫn của người đi đường, cưỡi ngựa tới nhà của Trần lão gia. Khi tới trước cổng nhà họ Trần, hắn phát hiện cửa đóng kín, thì lo lắng mình tới quá muộn, liền giục ngựa chạy đi một đoạn, buộc ngựa dưới một gốc cây lớn, gỡ mặt nạ ra, thay bằng mặt nạ ông già, rồi mới quay đầu lại đi tới nhà của Trần gia.
Đương nhiên hắn không thể quang minh chính đại gõ cửa mà vào, bèn đi tới bên hông tòa nhà, dễ dàng tung mình lên đầu tường cao, lại như chim ưng từ đầu tường đáp xuống. Tòa nhà này không nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không biết Điền phu nhân dự tiệc ở phòng nào, hắn áp sát tường, lần mò đi vào bên trong. Chẳng bao lâu, hắn nhìn thấy cách đó không xa, có một nha hoàn nhỏ tuổi đi qua. Thấy bốn phía không có ai, hắn lặng lẽ như một bóng ma, tới gần nha hoàn kia, rồi từ phía sau, bụm miệng nha hoàn.
Nha hoàn kia hoảng sợ vùng vẫy, Tề Ninh thấp giọng nói:
- Ta hỏi, ngươi thành thật trả lời, nếu ngươi kêu la, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!
Nha hoàn kia “Ừ” một tiếng, Tề Ninh mới nhẹ giọng hỏi:
- Đêm nay Trần lão gia của các ngươi có khách phải không?
- Đúng!
Nha hoàn hết sức sợ hãi, thành thật nói:
- Là một vị khách…khách ở nơi khác đến, lão gia mời nàng ta ăn tiệc tối.
- Khách tới lúc nào?
- Vừa tới không lâu. Nha hoàn đáp:
- Cơm nước vừa…vừa được đưa tới.
Tề Ninh nghe nói cơm nước vừa được đưa đi, thế thì coi như hắn tới kịp lúc. Trần lão gia kia ra vẻ đạo mạo, Điền phu nhân không thể nghĩ ra là bụng dạ Trần lão gia lại gian ác như vậy, rất dễ rơi vào bẫy của lão. Hôm nay, nếu như không nghe được chuyện này từ miệng Nguyệt Hương cô nương, hậu quả thật sự không sao tưởng tượng nổi. Tề Ninh vừa kinh hãi, vừa cảm thấy may mắn, thầm nghĩ thông tin mình tình cờ biết được ở Túy Liễu các hôm nay, có lẽ là cứu được tính mạng của Điền phu nhân.
Với tính tình của nàng, nếu thật sự bị Trần lão gia dùng thuốc mê hãm hại, cho dù còn sống, chỉ sợ là sống cũng không bằng chết.
- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
Nha hoàn vội đáp:
- Ở hậu hoa viên. Lão gia…lão gia nói có việc muốn…muốn bàn bạc với khách thương, không ai được tới gần.
- Hậu hoa viên?
- Hậu hoa viên có một gian nhà, là nơi thường…thường ngày lão gia một mình nghỉ ngơi, tới hậu hoa viên là..là có thể nhìn thấy!
Nha hoàn run rẩy cả người.
Tề Ninh hỏi rõ đường tới hậu hoa viên, rồi vỗ mạnh vào sau gáy của nha hoàn, nha hoàn kia liền ngất đi. Tề Ninh ôm nha hoàn phóng tới phía sau vườn hoa gần chân tường, chỗ này rất vắng vẻ, sẽ khó bị phát hiện, trong vòng một canh giờ, nha hoàn cũng không thể tỉnh lại.
Hắn đi theo chỉ dẫn của nha hoàn, như một bóng ma lướt tới hậu hoa viên. Hiện nay võ công của Tề Ninh đã đạt tới cảnh giới rất cao, đừng nói là Trần phủ, mà ngay cả hoàng cung, hắn có lẻn vào, cũng không dễ bị phát hiện. Lặng yên không một tiếng động, hắn đã tới được hậu hoa viên.
Trên thực tế, hậu hoa viên của Trần phủ cũng không rộng lắm, tới hậu hoa viên, hắn liền nhìn thấy một tịnh xá ở góc đông nam của hoa viên, bên trong sáng đèn.
Tề Ninh rón rén đi tới tịnh xá. Cửa sổ phía sau tịnh xá mở rộng, ánh đèn dầu từ trong hắt ra ngoài. Tề Ninh nép người sát tường đi tới bên cạnh cửa sổ, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng cười, rồi một giọng nói hơi già nua cất lên:
- Điền lão bản đừng lo, chỉ cần lão phu nói một câu, thì ở cái đất Đông Hải này, Điền lão bản muốn làm chuyện gì cũng đều thông suốt, không có bất cứ vấn đề gì.
Nghe giọng nói nói, Tề Ninh liền biết đó hẳn là Trần lão gia, hơn nữa tuổi tác của ông ta đã khá cao.
Hắn thầm nghĩ, lão già này đã nhiều tuổi, ỷ vào địa vị, mà lén lút làm những việc xấu xa vô sỉ, thật sự là loại cặn bã.
- Nếu được lão hội trưởng tương trợ, vãn bối vô cùng cảm kích.
Trong phòng vang lên giọng nói của Điền phu nhân, giọng điệu rất cung kính:
- Việc làm ăn của Điền gia dược hành ở Đông Hải, sau này đều phải nhờ vào sự giúp đỡ của lão hội trưởng rồi!
Tuy Trần lão gia là phó hội trưởng Đông Hải thương hội, nhưng khi xưng hô, đương nhiên Điền Tuyết Dung không thể không bỏ chữ “Phó” đó đi.
Tề Ninh nghe giọng nói đầy tôn kính của Điền Tuyết dung, trong lòng thầm than, xem ra Điền phu nhân không hề có chút đề phòng đối với lão già kia. Tuy nhiên, Trần lão gia là một nhân vật nổi danh ở Đông Hải, hơn nữa còn là phó hội trưởng thương hội, đối với người khác nhìn vào, người có thể ngồi được vào vị trí này, hẳn là người đức cao vọng trọng.
Trước mặt một vị phó hội trưởng đức cao vọng trọng như vậy, Điền Tuyết Dung không đề phòng, cũng là lẽ thường tình, nếu không biết nội tình, làm sao có thể nghĩ ra, một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, dáng vẻ đạo mạo, lại là một kẻ đê tiện háo sắc đến như vậy.

Trong phòng vọng ra tiếng của Trần lão gia:
- Đương nhiên là phía lão phu sẽ toàn lực tương trợ, chỉ có điều… Lão cũng không nói hết câu.
Điền Tuyết Dung vội vàng, hỏi:
- Thế nào? Lão hội trưởng, chẳng lẽ có gì khó xử chăng?
- Điền lão bản, ngươi mang thuốc chữa bệnh đường ruột tới, đương nhiên là điều tốt lành và may mắn cho dân chúng Đông Hải. Trần lão gia hơi trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói:
- Chỉ có điều, muốn đặt chi nhánh ở Đông Hải, còn muốn chế biến thuốc ở đây, lại là đả kích không nhỏ đối với Dược hành thương hội!
- Lão hội trưởng, theo ta được biết, hiện nay ở Đông Hải không có thuốc trị được bệnh đường ruột một cách hiệu quả.
Điển Tuyết Dung liền nói:
- Tuyết Dung mang thuốc tới, đúng bệnh hốt thuốc, hơn nữa, Tuyết Dung mở chi nhánh ở Đông Hải, tuyệt đối không kinh doanh loại thuốc nào khác thuốc chữa bệnh đường ruột, như thế sẽ không có ảnh hưởng quá lớn tới các hãng thuốc khác.
- Điền lão bản, ngươi là vãn bối của lão phu, lão phu gọi ngươi một tiếng Tuyết Dung cũng không sao.
Trần lão gia nói một cách thành khẩn:
- Đương nhiên ngươi nói vậy cũng rất có lý, nhưng trước khi thuốc của ngươi tiến vào Đông Hải, mặc dù dân chúng Đông Hải không thể tìm được thuốc tốt nhất điều trị bệnh đường ruột, nhưng để chống chọi với căn bệnh đó, họ phải dùng các loại thuốc khác. Trên thực tế, cần tới bốn, năm loại thuốc khác nhau để chống lại cơn đau do bệnh đường ruột gây ra, hơn nữa liều lượng không nhỏ… Ho khan mấy tiếng, lão lại nói:
- Ta đã thấy loại thuốc do ngươi mang đến, đó cũng là thuốc tốt, hơn nữa chỉ cần một loại thuốc là có thể điều trị được loại bệnh này!
- Lão hội trưởng, dân chúng có thể dùng được loại thuốc tốn ít tiền nhất để trị bệnh, chẳng phải là điều tốt lành hay sao? Điền Tuyết Dung nói:
- Chẳng lẽ có cái gì sai?
Trần lão gia nói:
- Tuyết Dung, vậy ngươi có nghĩ tới các hãng thuốc ở Đông Hải không? Cứ như vậy, tất nhiên việc làm ăn của họ sẽ bị đả kích rất lớn, lợi nhuận của rất nhiều tiệm thuốc bị giảm đi, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì nhất định họ phải đóng cửa rồi!
- Việc này…
Điền Tuyết Dung khẽ thở dài:
- Lão hội trưởng, người hành y có tấm lòng của người làm cha mẹ, tuy chúng ta không phải là đại phu, nhưng kinh doanh thuốc men, ngoại trừ kiếm tiền, dù sao cũng phải tìm cách mang lại phúc lợi cho bách tính. Hai ngày nay ở Đông Hải, ta đã điều tra kỹ càng, số lượng người bệnh đường ruột ở Đông Hải rất lớn. Theo ta được biết, hàng năm có rất nhiều bách tính chết vì không được trị liệu, nếu như chỉ vì lo lắng cho việc làm ăn của mấy hiệu thuốc ở Đông Hải bị đả kích, mà không quan tâm tới sự thống khổ của hàng ngàn hàng vạn bách tính Đông Hải, như vậy phải chăng là không phân biệt được nặng nhẹ, chủ yếu và thứ yếu?
Tề Ninh nghe nàng nói vậy, trong lòng thầm tán thành, càng cảm thấy kính nể Điền Tuyết Dung.
- Tuyết Dung, suy nghĩ của lão phu cũng giống như của ngươi, thế nhưng dược hành thương hội không nghĩ như vậy.
Trần lão gia kiên trì nói:
- Dược hành thương hội muốn bảo vệ lợi ích của các hiệu thuốc, lần này ngươi tới, thật ra đã có nhiều người thầm bất mãn.
- Lão hội trưởng, ta đã gặp Miêu hội trưởng của dược hành thương hội, ông ấy rất hài lòng đối với loại thuốc do ta mang đến, hơn nữa ông ấy còn nói nhất định sẽ giúp ta mở rộng loại thuốc này.
Điền Tuyết Dung nói:
- Chẳng lẽ Miêu hội trưởng không làm chủ được việc này?
- Tuy Miêu hội trưởng là hội trưởng dược hành thương hội Đông Hải, nhưng hắn nói như vậy, mà không trao đổi trước với các hiệu thuốc.
Trần lão gia nói:
- Lời nói của hắn cũng chỉ có thể đại diện cho một nhà, nếu như các hiệu thuốc đều không đồng ý, hắn cũng đành chịu thôi. Điền Tuyết Dung hơi lo lắng, nói:
- Lão hội trưởng, theo lời nói của ngài, chẳng lẽ…Điền gia dược hành không thể lập chi nhánh ở Đông Hải sao?
- Tuyết Dung, ngươi đừng lo lắng.
Trần lão gia mỉm cười, nói:
- Miêu hội trưởng không làm được, nhưng dựa vào cái mặt của lão già này, lão phu vẫn có chút biện pháp. Ngày mốt, dược hành thương hội sẽ triệu tập các nhà cùng thương nghị. Ngày mai, lão phu chỉ cần đến gặp mấy ông chủ của mấy hiệu thuốc lớn, giải thích cho bọn họ hiểu, hẳn là họ sẽ ủng hộ việc Điền gia dược hành lập chi nhánh ở Đông Hải. Đến lúc đó, chỉ cần có sự ủng hộ của mấy nhà thuốc lớn, hơn nữa Miêu hội trưởng và lão phu đều cố gắng hết sức hỗ trợ, thì chuyện này cũng không có gì khó.
Điền Tuyết Dung vui mừng nói:
- Lão hội trưởng, nếu quả thật như vậy, thì thật sự rất cảm tạ ngài.
Trần lão gia cười ha hả, nói:
- Tuyết Dung làm thế nào cảm tạ ta đây?
- Lão hội trưởng, Tuyết Dung kính ngài một chén!
Tề Ninh nghe trong phòng truyền ra tiếng động, hẳn là Điền Tuyết Dung đứng dậy mời rượu Trần lão gia. Tề Ninh thầm kêu không ổn, thầm nghĩ rất có thể trong rượu có bỏ thuốc mê, nhưng lúc này, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tuy từ miệng Nguyệt Hương, hắn biết Trần lão gia không phải là người tốt, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là lời nói của một cô nương ở thanh lâu, chưa chắc đã là thật. Nếu như hắn tùy tiện hành động, mà Trần lão gia lại không hề có ý đồ hãm hại Điền Tuyết Dung, thì ngược lại là làm hỏng chuyện của nàng ta. Hắn rất kiên nhẫn, cũng không vội vàng tùy tiện ra tay, thầm nghĩ mình cứ xem tình hình rồi tính sau.
Trong phòng vọng ra tiếng cười của Trần lão gia, rồi tiếng lão cất lên:
- Xem ra tửu lượng của Tuyết Dung không kém! Nào, chúng ta lại uống mấy chén!
Điền Tuyết Dung vội hỏi:
- Lão hội trưởng, tửu lượng của Tuyết Dung…Tuyết Dung rất tệ, không uống nhiều được, xin lão hội trưởng thông cảm. - Tuyết Dung, người Đông Hải có quy củ của người Đông Hải mà! Trần lão gia cười nói:
- Chúng ta là người Đông Hải, chỉ cần nâng chén lên, là phải uống ba chén, nếu không, có nghĩa là khinh thường ta. Thế nào, Tuyết Dung làm khó ta sao?
- Không, không phải đâu, lão hội trưởng hiểu lầm rồi!
Điền Tuyết Dung do dự một chút, rồi nói:
- Vậy thì Tuyết Dung uống ba chén, không thể uống thêm chén nào nữa, xin lão hội trưởng thông cảm.
- Được, được, nào, chúng ta uống ba chén!
Trong phòng vang lên tiếng chạm cốc, sau đó lại nghe có tiếng vỗ tay, Trần lão gia nói:
- Tửu lượng của Tuyết Dung thật tốt, lúc uống rượu trông càng quyến rũ động lòng người. Tề Ninh nghe lão nói như vậy, liền thầm cười nhạt, thầm nghĩ nếu đúng là một bậc tiền bối, tuyệt đối không thể nói như vậy với một phụ nữ đáng tuổi con em mình, lão sắc quỷ này quả nhiên là kẻ nói năng tùy tiện.
Rõ ràng là Điền Tuyết Dung cũng nhận ra lời lẽ của Trần lão gia không ổn, nhưng nàng chỉ nói:
- Không dám. Lão hội trưởng, trời đã tối, lão hội trưởng tuổi tác đã cao, nên đi nghỉ sớm một chút.
Hôm nay được gặp lão hội trưởng, Tuyết Dung rất vinh hạnh, ngày mốt…
- Thế nào, Tuyết Dung phải đi à?
Trần lão gia thở ra:
- Như vậy hóa ra lão phu tiếp đãi khách không chu toàn sao?
- Lão hội trưởng, ngài hiểu lầm rồi, Tuyết Dung chỉ lo ngài tuổi cao…
- Thoạt nhìn, lão phu hơi lớn tuổi, nhưng thân thể còn rất rắn chắc.
Trần lxo gia cười nói:
- Lão phu ăn được, uống được, hơn nữa còn có tới mấy thê thiếp.
Ngươi không biết đâu, tuy lão phu có nhiều thê thiếp, nhưng lão phu đều làm các nàng rất thỏa mãn, lão phu cũng không bỏ sót một người nào.
Tề Ninh không nghe Điền Tuyết Dung trả lời, biết trần lão gia nói những lời như vậy, Điền Tuyết Dung cũng không tiện trả lời.
- Tuyết Dung này, lão phu nghe nói hiện giờ ngươi đang ở góa, một nữ nhân lo liệu gia nghiệp, rất là gian nan phải không?
Trần lão gia ra vẻ thân thiết nói.
- Chuyện này…!
Điền Tuyết Dung nhẹ giọng nói:
- Có rất nhiều người giúp đỡ, vẫn có thể tiếp tục chịu được.
- Nghe nói việc làm ăn của Điền gia dược hành chủ yếu đều dựa vào thái y viện?
Trần lão gia nói:
- Đúng là làm ăn không nhỏ mà!
Dược hành trong thiên hạ lên tới mấy nghìn, nhưng rất hiếm dược hành có thể làm ăn với thái y viện.
Điền Tuyết Dung nói:
- Đó cũng là nhờ vận khí tốt.
- Ha ha ha!
Trần lão bản cười to, nói:
- Chuyện khác có thể nói là vận khí tốt, nhưng có thể làm ăn với thái y viện, thì không thể chỉ có vận khí tốt là được.
Ngừng lại một chút, lão cười nói:
- Theo lão phu biết, phía sau lưng Điền gia dược hành của các ngươi có một chỗ dựa rất vững chắc, không biết có đúng hay không?
Tề Ninh thầm rùng mình, thầm nghĩ ngay cả phó hội trưởng thương hội của Đông Hải cũng biết sau lưng Điền gia dược hành có chỗ dựa vững chắc, xem ra quan hệ giữa mình và Điền gia đã sớm truyền ra ngoài rồi.
- Lão hội trưởng, ngài nghe lời đó từ đâu vậy?
Tuy những điều Trần lão gia nói đều là sự thật, nhưng đương nhiên Điền Tuyết Dung sẽ không tùy tiện thừa nhận, chỗ dựa vững chắc sau lưng Điền gia, là Cẩm Y Tề gia, giọng nàng cũng trở nên nghiêm túc.
- Chuyện như thế này thường không giấu được.
Trần lão gia cười nói:
- Chuyện của dược hành các nơi, chưa chắc lão phu biết được, thế nhưng, thương nhân có thể làm ăn với hoàng cung hoặc quan phủ, dù sao cũng chỉ có một vài. Lão phu còn nghe nói, chỗ dựa vững chắc của Điền gia là Cẩm Y Tề gia.
Cẩm Y Tề gia là một trong tứ đại thế tập của Sở quốc, thực sự là một chỗ dựa quá vững chắc!
Giọng của Điền Tuyết Dung trở nên lạnh lùng:
- Lão hội trưởng, việc làm ăn ở kinh thành không liên quan tới Đông Hải, lão hội trưởng không nên nói thêm nữa.
- Vì sao Tuyết Dung lại kiêng lỵ không dám nhắc tới Cẩm Y Tề gia?
Trần lão gia cười nói:
- Chẳng lẽ…trong đó có điều gì khó nói?
- Lão hội trưởng, Tuyết Dung còn có việc phải làm, xin cáo từ trước, lần sau sẽ bái phỏng lão hội trưởng.
Điền Tuyết Dung lập tức định rời đi. Tề Ninh thầm nghĩ, lúc này nàng ta rời khỏi cũng tốt. Chợt nghe Điền Tuyết Dung khẽ kêu “Ôi” một tiếng, trong lòng Tề Ninh biết không ổn, liền thò đầu nhìn vào, thấy Điền Tuyết Dung đã rời ghế, đang ngồi co quắp dưới đất, mà gần đó, một lão già tóc hoa râm mặc áo tím đang ngồi quay lưng lại.
Tề Ninh lập tức rụt đầu lại, chỉ nghe Điền Tuyết Dung sợ hãi nói:
- Lão hội trưởng, ngài cho…cho cái gì vào rượu và thức ăn phải không? Vì sao cả người ta rũ rượi, đầu váng mắt hoa?
Trần lão gia cười nói:
- Tuyết Dung, sao nàng lại nhìn ta như vậy? Lão phu há lại là người như vậy sao? Có lẽ là nàng uống liên tiếp ba chén rượu, say rồi nên mới thấy như vậy.
- Vậy…vậy xin lão hội trưởng gọi một nha hoàn tới, đưa ta về hội quán của thương hội, Tuyết Dung…Tuyết Dung vô cùng cảm kích!
Rõ ràng là Điền Tuyết Dung biết sự tình không ổn, giọng nói đã trở nên hốt hoảng.
Trần lão gia thở ra:
- Chuyện cũng chưa nói xong, Tuyết Dung cần gì nôn nóng rời đi? Chở trong chốc lát, hơi men tự nhiên tan đi, đừng lo lắng.
- Ngươi…!
Điền Tuyết Dung muốn nói lại thôi.
- Tuyết Dung này, chúng ta lại nói tiếp nhé!
Trần lão gia nói:
- Nàng nói xem, vì sao Cẩm Y Tề gia phải giúp Điền gia dược hành của các ngươi? Buôn bán với thái y viện, là ước mong tha thiết nhất của mỗi hãng thuốc, bao nhiêu dược hành tốn tiền, tốn công sức đều không làm được. Ở kinh thành, mặc dù Điền gia dược hành các ngươi xem như cũng có tên tuổi, nhưng rất nhiều hãng thuốc khác có thực lực mạnh mẽ hơn Điền gia các ngươi nhiều, nhưng chỉ có một mình Điền gia các ngươi làm được điều đó? - Ngươi muốn nói cái gì?
Điền Tuyết Dung hiển nhiên là đang nén giận.
Trần lão gia thở ra:
- Sau khi lão phu biết chuyện này, vẫn suy nghĩ nát óc mà không tìm được lời giải. Về sau, lại nghe người ta nói, vị Hầu gia mới của Cẩm Y Tề gia là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, là cái tuổi trẻ trung, dồi dào sức khỏe nhất. Cười hì hì, lão lại hỏi:
- Nàng nói cho lão phu nghe xem, có phải là nàng cho hắn được hưởng thứ gì đó mà người khác không thể cho hắn?

Điền Tuyết Dung cười lạnh, nói:
-      Nếu lão hội trưởng muốn biết, ta không ngại nói cho ngươi nghe! Đúng vậy, đúng là Cẩm Y hầu trợ giúp Điền gia ta, hắn thấy hai mẹ con ta là cô nhi quả phụ, từng trải qua nhiều gian khổ, mỗi bước đi đều vấp phải chông gai, cho nên mới động lòng trắc ẩn, ra tay tương trợ. Hắn là người tốt, sẵn lòng giúp ta, ngươi muốn biết điều này chứ gì?
-      Động lòng trắc ẩn?
Trần lão gia cười khẩy, nói:
-      Trong mắt những quan to và quý nhân, thương nhân chúng ta rất đê tiện, nếu như không có ý đồ khác, thì ngay cả nhìn bằng nửa con mắt họ cũng không thèm nhìn!
-      Cẩm Y hầu không phải là người như vậy, hắn không hề phân biệt sang hèn!
Điền Tuyết Dung liền nói:
-      Ngay cả một tên ăn mày đầu đường xó chợ gặp phải khó khăn, Cẩm Y hầu gia cũng sẽ ra tay tương trợ, không phải như đám quan lại tham ô, não chứa đầy phân!
Tề Ninh nghe Điền Tuyết Dung nói như vậy, trong lòng hơi ấm áp, thầm nghĩ người phụ nữ này có ấn tượng rất tốt đối với hắn, ở trong tình cảnh này rồi mà vẫn bênh vực mình.
Trần lão gia cười lạnh, nói:
-      Lão phu sống từng tuổi này rồi, còn có cái gì chưa thấy qua, mà không nhìn thấy sự khác biệt giữa một người làm quan và người thường? Cẩm Y hầu là thế tập hầu, xuất thân cao quý, lại ra mặt cho một thương nhân ư? Tuyết Dung, ngươi nói cho lão phu nghe xem, ngươi đã ngủ với hắn rồi phải không?
Câu nói này của lão hết sức thô bỉ, sắc mặt Tề Ninh càng lạnh lẽo. Nếu như hắn đã ngủ với Điền Tuyết Dung, thì cũng thôi đi, đằng này chưa, mà còn bị người khác nói xấu, trong lòng hắn rất khó chịu. (!)
-      Ngươi…ngươi thối lắm!
Trong cơn thịnh nộ, Điền phu nhân không kìm được, mắng to:
-      Ngươi nói bậy! Không được khinh thường Hầu gia!
Trần lão gia cười ha hả, nói:
-      Ngươi sốt ruột như vậy, bởi vì bị lão phu nói toạc móng heo ra chứ gì? Một thanh niên trẻ tuổi, khí huyết phương cương, một quả phụ đang ở vào thời kỳ hồi xuân… Tuyết Dung, với sắc đẹp của ngươi, chỉ cần giở chút thủ đoạn, biểu lộ chút lẳng lơ, chẳng phải là dễ dàng nắm vị tiểu Hầu gia kia trong lòng bàn tay sao?
Phu nhân cũng không nói lời nào, hẳn là đang rất tức giận.
Trần lão gia đắc ý nói:
-      Chuyện này ngươi không nói, trong lòng bọn ta cũng biết rõ. Ngươi nói xem, ngươi là một tiểu quả phụ phong tình vạn chủng, bên cạnh là một nam nhân, thì làm sao nhịn được? Chỉ có điều, nói đi phải nói lại, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thì biết cái gì là tình thú? Lão phu tung hoành tình trường mấy chục năm, chơi qua vô số nữ nhân, làm sao cái loại tiểu tử kia có thể sánh được?
Điền Tuyết Dung cũng bình tĩnh lại:
-      Trần hội trưởng, những gì ngươi nói, coi như ta không nghe thấy, chúng ta cũng không cần nói thêm điều gì nữa. Ngươi sai người đưa ra ra khỏi cửa, những gì ngươi nói đêm nay, ta sẽ không nhắc tới một chữ.
-      Ồ?
Trần lão gia cười nói:
-      Chẳng lẽ Điền gia dược hành các ngươi không muốn buôn bán ở Đông Hải nữa? Tuyết Dung, nói thật cho ngươi biết, Điền gia dược hành có thể đăng ký ở Đông Hải hay không, là tùy ở lời nói của ta! Hễ lão phu đồng ý, sẽ không ai dám phản đối, còn nếu lão phu không đồng ý, thì Điền gia dược hành các ngươi sẽ không bán được một đồng thuốc nào, ngươi có tin không?
Điền Tuyết Dung chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
-      Ngươi nói không sai. Đông Hải là nơi nhiễm chứng bệnh kia nặng nề nhất, hàng năm có rất nhiều người khổ sở vì nó, nếu Điền gia dược hành các ngươi mở chi nhánh ở Đông Hải, đương nhiên là mỗi ngày sẽ có thu nhập rất lớn.
Trần lão gia chậm rãi nói:
-      Thậm chí tiền lời không ít hơn làm ăn với thái y viện.
-      Ta muốn buôn bán, nhưng ta càng muốn cho dân chúng Đông Hải không phải chịu khổ sở.
Điền Tuyết Dung nói một cách nghiêm nghị:
-      Có người tặng ta phương thuốc, vốn là muốn ta cứu tế thế nhân, ngươi là hội trưởng thương hội, nên nghĩ tới đa số bách tính, để họ sớm thoát khỏi sự thống khổ.
-      Chỉ cần ngươi sẵn lòng, lão phu cũng sẵn lòng.
Trần lão gia nói:
-      Lão phu có thể giúp ngươi, không những khiến Điền gia dược hành các ngươi có thu nhập rất cao, mà dân chúng Đông Hải cũng được hưởng lợi. Thế nhưng, ta giúp ngươi như vậy, thì ngươi cảm tạ ta như thế nào?
-      Nếu ngươi thực sự thúc đẩy việc này, ta có thể chia lãi hàng năm cho ngươi.
Điền Tuyết Dung nói.
Trần lão gia cười ha hả, nói:
-      Trần gia ta là một trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, Hàn, Lư, Giang, Trần, Trần gia ta kinh doanh mấy thế hệ, tiền bạc chính thứ ta không thiếu nhất!
-      Vậy…vậy ngươi muốn như thế nào?
-      Tuyết Dung à, trông ngươi cũng không phải là người ngốc.
Trần lão gia cười hì hì:
-      Một người phụ nữ, có thể giúp Điền gia dược hành hồi sinh, thì không phải là người tầm thường. Hơn nữa, ngươi có thể giao thiệp với Cẩm Y Tề gia, chứng tỏ thủ đoạn rất cao. Thật ra thì lão phu cũng không có tâm nguyện nào khác, sáng nay lúc ngươi tới, lão phu nhìn thấy ngươi, cứ ngỡ tiên nữ giáng trần! Bao nhiêu năm rồi, lão phu muốn được ôm ấp một mũ nhân tuyệt sắc như ngươi, nhưng cầu còn chưa được!
-      Ngươi…ngươi vô liêm sỉ!
-      Ngươi nói như thế nào, lão phu cũng không trách ngươi.
Trần lão gia lộ nguyên hình, mặt dày mày dạn nói:
-      Ngươi đã qua lại được với Cẩm Y hầu, đương nhiên biết làm thế nào để lão phu được thỏa mãn.
Rất nhanh sau đó, chợt nghe Điền Tuyết Dung kêu lên hoảng sợ:
-      Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Trần lão gia đáp lời:
-      Ngươi nói xem, lão phu muốn làm cái gì?
-      Ngươi…ngươi dám động vào người ta, ta…ta nhất định sẽ tới quan phủ tố cáo ngươi!
Điền Tuyết Dung tức giận nói:
-      Họ Trần kia, ngươi…ngươi già mà không nên nết, không sợ sẽ thân bại danh liệt sao?
-      Thân bại danh liệt?
Giọng nói u ám của Trần lão gia âm lại vang lên:
-      Ngược lại, lão phu rất muốn nhìn xem, đến lúc đó, ai mới là người thân bại danh liệt. Ngươi có việc cầu lão phu, ban đêm đến nhà lão phu dự tiệc, sau đó vì muốn Điền gia dược hành được đăng ký ở Đông Hải, cho nên ngươi lả lơi đong đưa, quyến rũ lão phu. Ha ha, ta rốt cuộc rất muốn xem thử, khi vị tiểu Hầu gia kia của ngươi biết việc này, sẽ nhìn ngươi như thế nào?
Ánh mắt như dao, Tề Ninh thầm cười nhạt, vị Trần lão gia này quả thật quá mức hiểm độc, nếu những lời lẽ này của lão thực sự truyền ra ngoài, sự tình quả thật sẽ đổi trắng thay đen, bởi vì dù sao Điền phu nhân có điều cần lão giúp. Hơn nữa, nàng lại là quả phụ, nếu lão vu khống Điền phu nhân vì công việc làm ăn mà dụ dỗ lão, thì e rằng sẽ có nhiều người tin.
Vừa sợ, vừa giận, Điền Tuyết Dung thở hổn hển, giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng cả người mềm nhũn, hơn nữa đầu váng mắt hoa, dần dần bắt đầu nhìn một ra hai.
Nàng biết tai họa đến nơi, lúc này muốn tự sát bảo toàn danh tiết, nhưng không còn chút sức lực nào, trong lòng đầy đau khổ và tuyệt vọng.
-      Lão phu cũng không ngại nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thực sự không để ý tới danh tiết, đi bẩm báo quan phủ, ngươi cho là quan phủ sẽ phân xử cho ngươi sao?
Trần lão gia tràn đầy đắc ý:
-      Ngươi đừng quên, nơi này là Đông Hải, cho dù là phủ thứ sử, từ trên xuống dưới, có ai không nhận được lợi ích từ Trần gia ta?
-      Trần…Trần hội trưởng, ta…ta van ngươi, đừng…đừng làm như vậy!
Điền Tuyết Dung hết hồn, cầu xin:
-      Ta không muốn buôn bán ở Đông Hải nữa, ta…ta thu dọn một chút rồi rời đi ngay, ngươi…ngươi tha cho ta!
Dù sao nàng cũng là một phụ nữ chân yếu tay mềm, ở trong tình thế tuyệt vọng, không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin.
Trần lão gia cười nói:
-      Tuyết Dung, ngươi cũng biết, dáng vẻ yếu đuối đáng thương của ngươi, càng khiến lão phu động lòng. Ngươi cũng là người từng trải, đã lén lút vụng trộm ngủ với không biết bao nhiêu nam nhân, cũng đâu có kém gì lão phu! Vị tiểu Hầu gia kia cũng đã bị ngươi lôi lên giường rồi, hôm nay nếm thử mùi vị lão già này xem, chẳng phải là càng trọn vẹn hơn sao?
-      Cút ngay!
Thấy Trần lão gia ghé gương mặt tà dâm sát lại, trong lòng Điền Tuyết Dung tràn ngập đau buồn, liền giơ tay định ngăn cản, nhưng chỉ giơ lên được nửa chừng, tay nàng liền rũ xuống, nước tràn mi:
-      Ngươi là đồ vô liêm sỉ, táng tận lương tâm! Ta…ta dù có chết, cũng sẽ không cho ngươi được toại nguyện!
Nàng cố gắng nhào vào tường, nhưng không còn hơi sức, không thể nhúc nhích.
Trần lão gia đã đi tới, cười hì hì, không nói không rằng, đưa tay định chộp vào bộ ngực vun đầy của Điền phu nhân. Đúng lúc này, lão chợt nghe sau lưng có tiếng thở dài. Tiếng thở dài này vang lên một cách đột ngột, Trần lão gia có cảm giác như ở bên tai mình, nghe rất rõ ràng. Lão thất kinh, trước đó lão đã căn dặn bất cứ ai cũng không được tới gần, mọi người ở tòa nhà này, có ai dám cãi lời lão? Lão giật mình, vô cùng tức giận, liền xoay người lại, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, cổ họng đã bị bóp chặt, tay người kia đã nắm lấy cổ lão.
Lập tức Trần không thở được, nhưng lúc này đã nhìn thấy đối phương. Đó là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, vô cùng xa lạ, ánh mắt hết sức sắc bén, sắc như dao vậy.
-      Ngươi cũng biết mình đáng chết chứ?
Người kia lạnh lùng nói.
Trần lão gia bị bóp cổ từ phía sau, không thở được, hồn phi phách tán. Lúc này, lão thấy đối phương giơ tay kia lên, trong tay cầm một lưỡi dao vô cùng sắc bén, lóe ra hàn quang dưới ngọn đèn dầu.
Đũng quần của Trần lão gia nóng lên, lão đã tiểu trong quần mất rồi. Lão muốn mở miệng cầu xin, nhưng không thể nói thành tiếng, trong khi lưỡi dao sắc bén kia đang từ từ tiến lại cổ họng lão từng chút một, mặt lão xám như tro tàn. Đúng vào lúc này, chợt nghe Điền phu nhân yếu ớt nói:
-      Đừng…đừng giết người!
Tề Ninh ngẩn ra. Điền phu nhân hơi cắn môi, rồi nói:
-      Lão tiên sinh, ngươi…ngươi giết lão ta rồi, ngươi sẽ gặp nhiều phiền phức, loại người vô liêm sỉ này, nhất định sẽ gặp phải báo ứng!
Tề Ninh thầm thở dài, thầm nghĩ tai họa để lại ngàn năm, người xấu làm chuyện xấu, chưa chắc đều bị quả báo. Tuy nhiên hắn không muốn giết người trước mặt Điền phu nhân, sợ nàng bị khủng hoảng về tâm lý khi chứng kiến mình giết người. Hắn nhìn chằm chằm vào Trần lão gia, lạnh lùng nói:
-      Từ nay về sau, buổi tối ngươi đi ngủ, phải chú ý cẩn thận. Bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ tới lấy mạng ngươi!
Hắn bỏ tay bóp ở cổ Trần lão gia ra, lập tức dùng tay làm đao, đánh mạnh vào trán Trần lão gia. Lão già kia lập tức mềm nhũn cả người, rồi ngã xuống, ngất trên mặt đất.
Tề Ninh thu đao lại, đi tới bên người Điền Tuyết Dung, dịu dàng hỏi:
-      Nàng sao rồi? Có đứng dậy được không?
Điền phu nhân cố gắng dùng sức, chỉ vùng vẫy được một chút, nhưng không đứng dậy nổi. Nàng cười khổ:
-      Đa tạ! Đa tạ lão tiên sinh cứu giúp, ta…ta trúng độc, không đứng lên được.
Tề Ninh cũng không do dự, liền xoay người ôm lấy Điền phu nhân, khiến nàng thất kinh. Tề Ninh đeo mặt nạ, nàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ cho rằng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, liền kêu lên:
-      Ngươi…ngươi bỏ ta xuống!
Thân thể mềm mại và nở nang, nàng vùng vẫy cố gắng đứng lên.    Tề Ninh ho khan một tiếng, nói:
-      Đừng nhúc nhích! Ngươi có muốn rời khỏi chỗ này không?
Trước đó Tề Ninh co thắt cổ họng khi nói chuyện, lúc này hắn nói bằng giọng bình thường, Điền phu nhân đã nghe quen giọng nói của hắn, vừa nghe hắn cất tiếng, nàng ngẩn ra. Tuy nhiên, khuôn mặt kia rất xa lạ. Nàng chỉ là một thương nhân, làm sao biết đến thuật dịch dung, mặt nạ trên giang hồ? Nàng rụt rè hỏi:
-      Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai? Giọng nói…giọng nói của ngươi…
Tề Ninh thở dài, nói:
-      Nghe giọng ta cũng không nhận ra sao? Ta còn tưởng trong lòng nàng luôn nhớ ta chứ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Điền Tuyết Dung càng lộ vẻ kinh ngạc, giọng nói này rõ ràng là của Tề Ninh, ngay cả giọng điệu cũng giống, nhưng sao khuôn mặt hoàn toàn khác biệt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận