Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1104: Lời nói gió bay


Sài Bá Trung cũng trầm ngâm không nói, Tề Ninh đoán được ý y, liền cười nói:
- Nếu Sài quân sư thành tâm cùng Đại Sở ta ký kết hiệp ước hòa thuận, đôi bên cũng nên biểu lộ thành ý. Chẳng lẽ Sài quân sư còn nghĩ chúng ta muốn có thư tuyên thệ là có ý đồ gì đó sao?
- Quốc công hiểu lầm rồi.
Sài Bá Trung đứng dậy nói:
- Quốc công chờ một lát!
Nói xong, y liền xoay người rời đi.
Tề Ninh chờ cũng không lâu lắm, Sài Bá Trung đã quay lại, tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đặt trên bàn, nói:
- Quốc công, trong hộp này là thư tuyên thệ do chính tay Tam hoàng tử viết.
Tề Ninh thầm nghĩ lần này đến, thật ra Sài Bá Trung đã có chuẩn bị chu đáo, hiển nhiên là trước đó bên phía Bắc Hán cũng đã đoán được phía Sở quốc sẽ yêu cầu đưa ra thư tuyên thệ. Hắn cười nói:
- Có vật này, hoàng thượng cũng dễ xử lý rồi.
Hắn đưa tay định nhận lấy, Sài Bá Trung đã đè lại, nghiêm mặt nói:
- Quốc công, ngay cả thư tuyên thệ, kẻ hèn cũng đã đem ra, cũng có thể thấy được thành ý của Tam hoàng tử, lại không biết quý quốc chuẩn bị bao giờ xuất binh?
Tề Ninh nói:
- Sài quân sư, chuyện này không gấp gáp được. Ngươi nên biết, trước hết ta phải cùng hoàng thượng thuyết phục các trọng thần, sau đó mới có thể bắt đầu lên kế hoạch tác chiến đối với Từ Châu. À, hai ngày nữa là tới ngày thành hôn của ta, như vậy rốt cuộc đã phải chậm lại vài ngày rồi. Ta dự tính, nhanh nhất cũng phải sau một tháng nữa mới có thể xuất binh được. Đây là vì trước đó Tư Mã Lam đã chuẩn bị xong vật tư tác chiến, bằng không thời gian còn có thể lâu hơn.
- Một tháng?
Trán Sài Bá Trung hơi giãn ra:
- Nếu quốc công có thể khuyên bảo quý quốc xuất binh trong khoảng một tháng nữa, thì không còn gì tốt hơn rồi. Đương nhiên là Tam hoàng tử mong quý quốc xuất binh càng sớm càng tốt.
Tề Ninh cười nói:
- Sài quân sư lo lắng Bắc Đường Hạo đánh bại Bắc Đường Chiêu, Tam hoàng tử muốn xuất binh cũng không còn kịp chứ gì?
- Quốc công nhìn rõ mọi việc, Sài mỗ bội phục.
Sài Bá Trung cũng mỉm cười, vỗ tay vài cái, từ cửa hông có hai người xuất hiện, trong tay đều bưng hộp gấm, tới đặt trên bàn. Sài Bá Trung cười nói:
- Hầu gia, chỉ là lễ mọn, không tỏ được hết lòng kính trọng.
Tề Ninh nói:
- Sài quân sư quá khách khí rồi. Nếu là lúc khác, Sài quân sư có tặng núi vàng, ta cũng xin vui lòng nhận lấy, nhưng lúc này, ta nghĩ không nên. Nếu như bị người khác biết ta nhận lễ vật của Sài quân sư, coi như là vì việc công, cũng thành vì tư tâm!
- Quốc công quá lo lắng rồi.
Sài Bá Trung vuốt râu nói:
- Cũng không phải là vật gì quá quý báu. Hộp này là một đóa tuyết liên, hộp còn lại chỉ là một bức thư họa mà thôi.
- Tuyết liên?
Tề Ninh hơi kinh ngạc.
Sài Bá Trung nói:
- Đây cũng không phải tuyết liên mới hái gần đây. Mấy năm trước, có mấy lạt ma đến Đại Hán ta bái kiến tiên đế, dâng tặng hai đóa tuyết liên, tiên đế đưa một đóa cho hoàng hậu, hoàng hậu lại ban cho Khuất tướng quân. Sau khi nhận được tuyết liên, Khuất tướng quân vẫn không dám sử dụng, mà cất kỹ trong hầm băng đến nay. Lần này đến, Khuất tướng quân đặc biệt sai kẻ hèn mang đến kính tặng cho quốc công.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh không kìm lòng được mở hộp ra, nhìn thấy bên trong quả là một đóa tuyết liên, nhưng rõ ràng là đã được hái rất lâu rồi, tình trạng của đóa tuyết liên vẫn còn được giữ khá tốt, nhưng màu không còn sáng tươi nữa.
Nhưng hắn biết, dù như vậy, đóa tuyết liên này cũng không dễ gì có được.
- Sài quân sư, lạt ma của vương quốc Cổ Tượng có đến Bắc Hán?
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Năm đó mấy tên lạt ma đi đường vòng tới Tây Bắc, đi qua Tây Bắc vào kinh, bởi vậy thật ra bên Khuất tướng quân đã từng tiếp đãi bọn họ.
- Sài quân sư, ta mạo muội hỏi một câu, mấy lạt ma kia tới Bắc Hán với mục đích gì?
Tề Ninh hỏi:
- Bọn họ là do vương quốc Cổ Tượng phái tới, hay là do Trục Nhật Pháp Vương phái tới?
Vẻ mặt Sài Bá Trung trở nên ngưng trọng, y thấp giọng nói:
- Thì ra quốc công cũng biết chuyện này. Đúng vậy, mấy lạt ma đó không phải do vương quốc Cổ Tượng phái tới, mà là môn đồ của Trục Nhật Pháp Vương, mục đích bọn họ vào kinh, dường như là để cầu kiến Mục Vân hầu.
- Cầu kiến Mục Vân hầu?
Tề Ninh càng vô cùng kinh ngạc.
Sài Bá Trung hơi trầm ngâm một chút, mới nói:
- Quốc công, lúc ngài ở Đông Tề, hẳn là đã từng gặp mấy lạt ma đó, người cầm đầu bọn họ là Cống Trát Tây!
Khóe mắt Tề Ninh hơi nhướng lên.
- Lúc Tam hoàng tử đi sứ Đông Tề, cũng đã gặp mặt mấy người đó.
Sài Bá Trung nhíu mày nói:
- Tam hoàng tử nói với Sài mỗ, mục đích mấy lạt ma đó tới Đông Tề, dường như là vì trai tuyết. Theo ta được biết, trong trai tuyết có U Hàn châu, mục đích của mấy lạt ma đó, đương nhiên là lấy U Hàn châu ở Đông Tề.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Tuy nhiên tung tích của U Hàn châu không rõ, dường như đám lạt ma kia cho rằng U Hàn châu bị Tam hoàng tử đoạt lấy.
Sài Bá Trung nói:
- Tam hoàng tử cũng không lấy được U Hàn châu gì cả, rốt cuộc tung tích của viên U Hàn châu kia ra sao, cũng chỉ có quỷ mới biết.
Tề Ninh hơi buồn bực, thầm nghĩ U Hàn châu vào tay ta, cũng đã bị ta đây dung hợp vào máu rồi, ngươi nói chỉ có quỷ biết, chẳng khác nào nào nói ta là quỷ? Hắn biết, tất nhiên Bắc Đường Phong nghi ngờ mình đoạt được U Hàn châu, Sài Bá Trung không thể không biết vấn đề này.
- Cống Trát Tây trước hết đi Bắc Hán, sau đó đi Đông Tề, rốt cuộc bọn họ làm cái trò quỷ gì vậy?
Tề Ninh hỏi:
- Đám người này hành tung quỷ dị, mục đích thật sự, cũng khó mà đoán được.
- Là mục đích gì, chúng ta đều khó có thể biết được.
Sài Bá Trung thở dài, nói:
- Quốc công, hai lễ vật nhỏ này, coi như là chúc mừng lễ thành hôn của quốc công, xin hãy nhận lấy.
Tề Ninh nói:
- Sài quân sư khách khí như vậy, ta từ chối là bất kính.
Hắn mỉm cười nói tiếp:
- À, Sài quân sư, vừa rồi ngươi nhắc tới Mục Vân hầu, ta bỗng nhiên thấy lo lắng. Tam hoàng tử muốn vào quan nội kề thừa ngôi vị hoàng đế, thái độ của Mục Vân hầu thế nào? Ta nghe nói Mục Vân hầu của quý quốc là đại tông sư, võ công cao không thể lường được, nghe đâu người này còn nắm giữ Cửu Thiên Lâu, nếu như hắn ủng hộ hai người kia, vậy thì tam hoàng tử…
Sài Bá Trung lập tức xua tay nói cười nói:
- Quốc công yên tâm, bất luận như thế nào, Mục Vân hầu cũng sẽ không nhúng tay vào việc này.
- Hắn cũng là hoàng tộc Bắc Hán, Bắc Hán phát sinh chuyện lớn như vậy, lẽ nào hắn thờ ơ?
Tề Ninh thở dài:
- Ta thực sự khó mà tin được.
Sài Bá Trung rất tự tin cười nói:
- Nếu như Mục Vân hầu muốn nhúng tay, đương nhiên tiên đế sẽ không dễ dàng kế thừa ngội vị hoàng đế như vậy rồi. Quốc công, Mục Vân hầu thật sự được xem là thế ngoại cao nhân, tuy rằng xuất thân hoang tộc, nhưng đối với sự vụ của hoàng tộc, cho tới bây giờ đều không để ý tới. Sau khi tiên đế kế vị, từng nghĩ tới tấn phong tước vương cho Mục Vân hầu, nhưng Mục Vân hầu hoàn toàn không để ý tới. Tước vị hầu tước của hắn, là do lúc sinh thời Sùng Minh tiên đế phong thưởng, bằng không nếu như Mục Vân hầu bằng lòng, thì đã được phong vương từ lâu rồi.
- Mục Vân Hầu vậy mà không hỏi tới thế sự?
- Tuy Mục Vân hầu là hầu tước của Đại Hán, nhưng cũng không thấy hắn vào triều, mà hầu phủ của hắn, cũng chưa bao giờ có người dám bước vào.
Sài Bá Trung nói:
- Sùng Minh tiên đế thiết lập Cửu Thiên lâu, thật ra ban đầu là do Trường Lăng hầu chiêu hiền nạp sĩ, Ngũ Đại Thần Quân của Cửu Thiên Lâu cũng là do năm đó Trường Lăng hầu đích thân mời chào đi vào. Chỉ có điều, sau đó Trường Lăng hầu đi tiền tuyến trấn thủ biên giới, hoàng tộc Địa Hán cũng không dám giao Cửu Thiên Lâu cho người khác họ, cho nên mới hạ chỉ giao cho Mục Vân hầu phụ trách Cửu Thiên Lâu. Thế nhưng theo ta được biết, Mục Vân hầu chưa từng đặt chân tới Cửu Thiên Lâu nửa bước.
Sài Bá Trung nói, thật ra chuyện này cũng không ngoài dự liệu của Tề Ninh, cũng không khiến hắn ngạc nhiên.
Mục Vân hầu chính là một trong ngũ đại tông sư trong thiên hạ, một nhân vật đỉnh cao như vậy, đương nhiên không có khả năng bị việc nhỏ nhặt của thế tục ràng buộc. Tham gia Cửu Thiên Lâu đều là những kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ, phần lớn đều làm những việc ám muội, Mục Vân hầu tự trọng thân phận, đương nhiên không muốn dính líu vào.
- Cửu Thiên Lâu giương cao tên tuổi của Mục Vân hầu, bất quá chỉ là để người khác kính sợ mà thôi.
Sài Bá Trung cười nói:
- Năm xưa Trường Lăng hầu thành lập Cửu Thiên Lâu, lúc thu hút nhân thủ, không hỏi xuất thân, cũng không hỏi nhân phẩm, hễ ai có sở trường, đều có thể gia nhập Cửu Thiên Lâu. Cho dù là hạng người trộm gà trộm chó, chỉ cần có chỗ hơn người, Trường Lăng hầu đều thu nhận. Võ công của Trường Lăng hầu vốn rất cao, hơn nữa cai quản người khác có phương pháp, cho nên đám giang hồ kia đương nhiên cúi đầu nghe lệnh. Đến lúc Trường Lăng hầu rời đi. Nhìn khắp triều đình, cũng chỉ có một mình Mục Vân hầu có thể làm đám người đó kính sợ.
Tề Ninh cười nói:
- Triều đình Bắc Hán lo lắng phân công người khác sẽ không khống chế được đám người kia, cho nên hạ chỉ để Mục Vân hầu quản lý Cửu Thiên Lâu. Kể từ đó, đám người của Cửu Thiên Lâu kiêng kỵ uy danh của Mục Vân hầu, đương nhiên là không dám làm càn.
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Có người từng lén nói, cho dù quân Sở quốc các ngươi đánh vào thành Lạc Dương, Mục Vân hầu cũng không sẽ không động một ngón tay, an nguy của Đại Hán, dường như không liên quan tới hắn.
Tề Ninh thầm than, xem ra Sài Bá Trung cũng không biết Ước định Long Sơn, năm xưa các đại tông sư đều đã ước định, tranh chấp thống trị của vua chúa trên thế gian, tự có người của thế gian xử lý, các đại tông sư không được tùy tiện nhúng tay vào.
- Vậy hiện nay Mục Vân hầu có ở Lạc Dương không?
Sài Bá Trung lắc đầu nói:
- Tung tích của Mục Vân hầu, kẻ hèn thực sự không biết. Kẻ hèn vẫn ở lại Tây Bắc, mặc dù hàng năm đều theo Khuất tướng quân vào kinh một chuyến, nhưng chưa từng gặp Mục Vân hầu. Nếu Mục Vân hầu không hỏi tới thế sự, đương nhiên cũng không tham gia tế lễ, yến tiệc, hơn nữa khắp triều đình Đại Hán, cũng rất ít người dám đề cập tới Mục Vân hầu. Có người nói, hắn vẫn ở Lạc Dương, cũng có người nói hắn nhàn vân dã hạc, quanh năm vân du tứ phương!
Y hạ giọng nói:
- Càng có người lén đồn đãi, Mục Vân hầu đã qua đời lâu rồi!
Tề Ninh thầm nghĩ sự sống chết của mấy đại tông sư, là điều rất bí ẩn đối với nhiều người
Trước kia Xích Đan Mị tới Sở quốc, là theo sự phân phó của Mạc Lan Thương, muốn biết Bắc Cung Liên Thành sống hay chết, ngay cả đại tông sư cũng không biết đối phương sống hay chết, đông đảo dân thường càng không biết.
- Sài quân sư, thư tuyên thệ này, ta mang đi trước nhé!
Tề Ninh đứng dậy:
- Ta đến đây quấy rầy, được trò chuyện hòa hợp với Sài quân sư một cách hứng thú. Ha ha ha, ngày khác chúng ta sẽ lại nói chuyện phiếm với nhau, lúc này đại sự làm trọng, ta phải về cung phục mệnh với hoàng thượng.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- À, mấy ngày nữa, ta sẽ thành hôn, nếu Sài quân sư…
Nới tới đây, chợt nghĩ tới điều gì, hắn mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lần này Sài quân sư tới đây rất bí mật, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Xem ra ngày thành thân của ta, thật sự không thể mời Sài quân sư tới uống chung rượu nhạt rồi!
Sài Bá Trung chắp tay nói:
- Bên Tam hoàng tử cũng còn rất nhiều việc, kẻ hèn cũng phải tranh thủ trở về, bên này vừa nhận được tin tức xác thực của quốc công, sẽ lên đường trở về. Tuy không thể đến chúc mừng, nhưng cũng xin chúc mừng quốc công ở đây.
Tề Ninh cười ha hả, lúc này Sài Bá Trung mới tiễn Tề Ninh ra cửa.


Ngày hai mươi tháng mười Sở lịch, ngày được chọn sau nhiều lần thay đổi, rốt cuộc cũng tới, đối với mọi người ở kinh thành, kinh thành vẫn luôn bị bao phủ bởi bầu không khí lo lắng, cuối cùng cũng được nghênh đón một ngày vui trọng đại.
Hôn sự của Cẩm Y Tề gia đương nhiên là một đại sự, mà cô dâu chính là thiên kim tiểu thư của Thần Hầu của Thần Hầu phủ, điều này càng thu hút ánh mắt của mọi người. Từ sớm, rất nhiều dân chúng đã dò la được tuyến đường đoàn đón dâu sẽ đi qua và ra đứng chờ ở đó, nhằm cảm nhận một chút bầu không khí vui mừng, quan trọng hơn là, dọc đường lúc đón dâu, những nhà quyền quý như Cẩm Y Tề gia, nhất định sẽ phát một ít tiền lì xì, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ mua mấy cái bánh bao lớn nóng hổi.
Phủ Cẩm Y hầu đương nhiên là hết sức vui mừng.
Tuy nói Cố Thanh Hạm lo liệu sự vụ của phủ quốc công, nhưng chuyện đại sự như thế này, vẫn phải có một bậc trưởng thượng đứng ra, mà trong cuộc hôn nhân này, Tam lão thái gia luôn bận bịu lo liệu, coi như là bỏ ra không ít sức lực, người chủ hôn bên phía nhà trai, đương nhiên cũng là Tam lão thái gia.
Trước kia vì lợi ích riêng, tất nhiều người trong Tề tộc theo Tam lão thái gia ủng hộ Tề Ngọc kế thừa tước vị, vì thế Tề Ninh đoạn tuyệt quan hệ với Tề tộc trước mặt mọi người, rất nhiều người trong Tề tộc phản đối hắn. Thế nhưng sau khi Tề Ninh kế thừa tước vị hầu tước, vẫn luôn được hoàng đế coi trọng, hơn nữa lập được nhiều công lao, điều này làm cho rất nhiều người trong tộc bắt đầu nhích lại gần hơn, nhưng Tề Ninh cũng không nói sẽ quay lại Tề tộc, cho nên mọi người cũng không tiện dựa vào hắn quá gần.
Tư Mã gia một thời vô cùng nở mày nở mặt, hơn nữa ai cũng thấy rõ, sớm muộn gì Tư Mã Lam cũng tiêu diệt Cẩm Y Tề gia, bởi vậy có một số người trong Tề tộc lo lắng, nếu như quá thân cận với Cẩm Y hầu phủ, sẽ rước lấy tai họa. Sau khi Tư Mã Lam sụp đổ, mọi người trong Tề tộc không còn do dự, tuy không dám tìm tới Tề Ninh, cũng tìm tới Tam lão thái gia, mong có thể giúp một tay ở lễ thành hôn của Tề Ninh.
Bởi vậy ngày thành hôn của Tề Ninh, rất nhiều công việc không phải do người hầu của phủ quốc công làm, mà là con em Tề tộc tới giúp. Có thể tìm được một việc gì đó để trợ giúp, cho dù là dời bàn chuyển ghế, rất nhiều con em của Tề tộc cũng cảm thấy vinh quang vô hạn. Người nào không tìm được việc gì để giúp, đều buồn bực đi quanh tìm kiếm, chỉ sợ lần này không giúp được gì.
Có Tam lão thái gia chủ trì, Ngũ gia, Lục gia của Tề gia cũng đều tham gia, hơn nữa Cố Thanh Hạm và Hàn tổng quản phối hợp điều động, tất cả mọi việc cũng đều gọn gàng ngăn nắp.
Các quan viên lớn nhỏ ở kinh thành đều biết ngày kết hôn của Tề Ninh, từ ba ngày trước, bọn họ đã bắt đầu liên tục tới cửa tặng lễ vật, ai nấy đều biết, từ nay vị tiểu quốc công này chính là tâm phúc của hoàng đế, bởi vậy ai nấy đều đưa tới hậu lễ. Mỗi ngày phủ quốc công nhận vô số quà tặng, Cố Thanh Hạm sai người dọn ra hai gian phòng trống, dành để đặt lễ vật.
Đoàn Thương Hải và Triệu Vô Thương từ Hắc Lân doanh gấp rút trở về tham gia hôn lễ, dù sao cũng là ngày thành hôn của quốc công, không thể vắng mặt. Hơn nữa, Tề Ninh biết đây là ngày trọng đại nhất của Tây Môn Chiến Anh, cho nên hắn dặn bảo mọi người cố gắng tạo không khí tưng bừng náo nhiệt một chút. Tam lão thái gia đã mời một số gánh hát lớn ở kinh thành mang chiêng trống tới, thậm chí còn dặn, lúc đón dâu, gánh hát nào chơi nhạc to nhất, thì sẽ có tiền thưởng thêm.
Giăng đèn kết hoa, dán chữ song hỉ khắp nơi, đoàn đón dâu đã chuẩn bị ổn thỏa từ trước, theo phong tục của Sở quốc, lúc chính Ngọ, đoàn đón dâu sẽ phải tới Nhàn Nhạc Cư đón tân nương, nhưng lộ trình lúc đi và về phải khác nhau, bằng không đó sẽ là đường rút lui, là điềm không tốt.
Phủ Hộ quốc công cách Nhàn Nhạc Cư cũng không xa, hơn nữa quốc công đón dâu, tuy sẽ có người vây xem, nhưng đường cũng vẫn rất thông. Tiết Linh Phong biết trước tuyến đường rước dâu của Tề Ninh, để an toàn, y đã phái người tới thông đường, để đảm bảo thời gian đón dâu sẽ không quá dài, mà lúc xuất phát đàng trai cũng canh chuẩn thời gian.
Trong lúc bận bịu trăm công ngàn việc, Cố Thanh Hạm vẫn chạy tới kiểm tra xem Tề Ninh đã chuẩn bị ổn thỏa chưa.
Hai bà già được mời tới để sửa sang búi tóc và quan phục cho Tề Ninh, đây cũng là vì lo lắng nha hoàn không hiểu quy củ, nếu có điểm nào sai lầm, bị người nhìn ra, khó tránh khỏi bị chê cười. Hai bà già này hiểu rất rõ về trình tự hôn nhân của gia đình quan lại, hơn nữa còn rất kỹ càng, bởi vậy Cố Thanh Hạm cố ý sắp xếp hai bà hầu hạ Tề Ninh.
Tuy chưa mặc vào quan phục dành cho tân lang, nhưng búi tóc của Tề Ninh đã được thắt xong, lúc này hắn đang soi gương kiểm tra xem còn có chỗ nào không thích hợp. Cố Thanh Hạm bước vào, hai bà già lập tức hành lễ, một bà cười nói:
- Tam phu nhân, quốc công là tân lang anh tuấn nhất mà già này từng gặp, thật sự là không ai bì được.
Hôm nay Cố Thanh Hạm ăn mặc rất đoan trang, thanh nhã, thường ngày nàng chỉ trang điểm sơ sài, hôm nay nàng đặc biệt trang điểm đậm hơn, thoạt nhìn vô cùng diễm lệ, nàng mỉm cười nói:
- Ngươi cũng biết nói chuyện lắm. Như thế này được rồi, lát nữa nhớ xin tiền thưởng của quốc công gia.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Đều sẽ có phần thưởng, đều sẽ có phần thưởng.
Bà già mừng khấp khởi nói:
- Tạ ơn quốc công gia, chúng ta mặc thử quan phục đi.
Tề Ninh xoay người, lắc đầu nói:
- Đừng sốt ruột, lúc này còn sớm, mặc bộ quan phục này vào cũng không thoải mái, để lát nữa đi. Các ngươi lui xuống tạm nghỉ một lát đi, ta có điều muốn nói với Tam phu nhân.
Hai bà già vội thi lễ rồi lui ra. Cố Thanh Hạm cười nói:
- Hôm nay đại hôn, ngày mai ngươi thật sự trưởng thành rồi, sau ngày đó, ngươi cũng sẽ không muốn ta quá quan tâm tới ngươi, về sau đã có Tây môn cô nương chăm sóc cho ngươi, ta cũng bớt lo lắng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Tam nương sai rồi, cho dù ta có thành hôn hay không, rốt cuộc thì cả đời này, chuyện của ta, người vẫn phải quản.
Hắn chậm rãi đi về phía cửa phòng, đưa tay đóng cửa, Cố Thanh Hạm hơi căng thẳng, vội vàng đi tới, nói:
- Suýt nữa ta quên, phòng bếp còn có chút chuyện chưa xử lý xong, ta…
Không để nàng nói xong, Tề Ninh đã đóng cửa lại, Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Ngươi đóng cửa làm cái gì?
Tề Ninh cười nói:
- Ta sợ người chạy.
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh nhìn mình đăm đăm, gương mặt nàng ửng đỏ, hôm nay nàng trang điểm đậm hơn một chút, khuôn mặt đỏ lên, tươi đẹp như hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
Tề Ninh rất muốn ôm người thiếu phụ xinh đẹp này vào lòng, nhưng hắn biết hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mình thành hôn, nếu mình hành động cợt nhả như vậy, dù sao cũng có chút bỉ ổi, hắn thở dài, không nói gì.
Mắt chớp chớp, Cố Thanh Hạm nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy?
Tề Ninh do dự một chút, mới nhẹ giọng nói:
- Tam nương, hiện giờ trong lòng người rất thoải mái sao?
- Đương nhiên là…ta vui vẻ rồi.
Cố Thanh Hạm yếu ớt thở dài:
- Ngươi thành thân, chuyện lớn nhất đối với ta đã hoàn thành, sau này cũng không cần lo lắng cái gì nữa rồi.
- Thật ra, ta đang suy nghĩ, sau khi thành thân, người có càng ngày càng xa lánh ta hay không.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Ta vốn tưởng rằng rất nhiều việc đều ở trong tầm kiểm soát của mình, thế nhưng bây giờ ta mới phát hiện, có rất nhiều việc không phải như ta nghĩ.
Cố Thanh Hạm do dự một chút, đột nhiên đưa tay lên, vừa cẩn thận sửa sang vạt áo của Tề Ninh, vừa dịu dàng nói:
- Ngươi nghĩ như vậy, cho thấy là ngươi đã trưởng thành. Ninh nhi, sau khi thành hôn, là bắt đầu một cuộc đời mới, sau này ngươi phải đối xử tốt với vợ của mình, nếu như ngươi không đối xử tử tế, thì cưới nàng về làm gì? Thật ra thì nữ nhân rất dễ thỏa mãn, chỉ cần trượng phu đối xử tốt với mình, còn chuyện gì khác cũng không quan trọng.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Cố Thanh Hạm dịu dàng cười, nói:
- Biểu hiện của ngươi hôm nay, khiến Tam nương rất vui mừng. Ngươi đã trưởng thành, chuyện đại sự kia Tam nương sẽ xử lý ổn thỏa.
Nàng xoay người lại mở cửa ra, Tề Ninh nghĩ mình còn có rất nhiều điều muốn nói với Cố Thanh Hạm, nhưng cũng không ngăn nàng rời đi, mà mở to mắt nhìn theo bóng lưng của nàng. Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bà già:
- Quốc công gia, Viên công tử cầu kiến!
Tề Ninh biết là Viên Vinh tới, hôm nay là ngày thành hôn của hắn, đương nhiên Viên Vinh không thể không đến. Một lúc sau, Viên Vinh người mặc cẩm y bước nhanh vào. Nhìn thấy Tề Ninh, Viên Vinh liền chắp tay cười nói:
- Chúc mừng quốc công gia, hôm nay ngài kết mối đồng tâm với Tấy Môn cô nương, khiến người ta hâm mộ!
Tề Ninh cười nói:
- Ta chỉ lo là ngươi tặng lễ quá ít.
- Ta nói thật lòng, ngài đừng trách.
Viên Vinh cười hì hì:
- Lần trước ngài căn dặn chuyển nhượng, ta phái người ra roi thúc ngựa đưa thư cho mấy nhà buôn lớn rồi, bọn họ cũng biết hôm nay là ngày đại hôn của quốc công, cho nên ngày đêm chạy gấp, tối hôm qua chạy tới kinh thành, mỗi người đều mua một phần hậu lễ, hơn nữa có mấy người còn hùn lại mua lễ vật nhờ ta tặng cho ngài, tất cả đều chuẩn bị xong rồi.
- Ồ?
Tề Ninh hỏi:
- Là những ai?
Viên Vinh nói:
- Ngươi đều quen biết, Trần Mục Khoan tiệm đồ sứ Ngụy Đường, Giang Thành tiệm trà Tùng Giang, Cu Vũ Thần tiệm vải Chu gia, hôm nay ba người bọn họ đều ở kinh thành.
Tề Ninh nói:
- Mấy người này đều là người quen. À, còn có một vị họ Khâu…
- Là Khâu Phưởng của Khâu gia Liêu Đông.
Viên Vinh lắc đầu nói:
- Hắn ở Liêu đông, đường xá xa xôi, cũng không tiện báo tin, bởi vậy lần này cũng không tới. Tuy nhiên có ba nhà kia là đủ rồi. Tối hôm qua ta mời bọn họ đi ăn, nhắc tới việc thiết lập ty hải bạc, ba người biết đó là ý của quốc công, câu đều tiên bọn họ nói ra là “cần bao nhiêu bạc”! Ba nhà này đều là người có sản nghiệp lớn, tùy ý một nhà xuất ra hơn mười vạn lượng bạc mà không thành vấn đề.
Tề Ninh thầm nghĩ, có ba nhà này làm cổ đông, hơn nữa còn có Điền phu nhân, số ngân lượng cần thiết cho giai đoạn đầu thiết lập ty hải bạc đã không cần phải lo nữa rồi. Hôm nay là ngày hắn thành hôn, tâm trạng cũng vui vẻ, lúc này càng cảm thấy thoải mái, hắn vỗ vai Viên Vinh, nói:
- Đêm nay đông khách, ta cũng không thể tiếp hết được, ngươi tiếp bọn họ giúp ta, sau này ta lại mời riêng bọn họ đi ăn.
- Quốc công cho phép bọn họ tham gia tiệc hỉ?
Viên Vinh nhướng mày, cười nói:
- Quốc công không nói, ta còn không tiện nhắc tới. Ba người bọn họ biết quốc công thành hôn, ngày đêm gấp gáp chạy tới, là mong được tặng một phần lễ vật, cũng không nghĩ tới tham gia tiệc hỉ.
Tề Ninh sửng sốt, nhưng liền hiểu ra.
Hôm nay hắn là Hộ Quốc công của đế quốc, lại là sủng thần của hoàng đế, đừng nói là trong mắt người thường, cho dù là trong mắt đại quan nơi biên giới, cũng là nhân vật ở chót vót trên cao.
Ba người bọn Trần Mục Khoan tuy đều là thương nhân giàu có một phương, nhưng xét về địa vị, thậm chí còn không bằng một huyện lệnh nho nhỏ, ở trong mắt ba người, Tề Ninh là một nhân vật cao không thể với tới, có thể tặng một phần lễ vật cho hắn đã là may mắn lắm rồi, làm sao dám hy vọng hão huyền sẽ được tham gia hỉ yến của hắn?
- Ngươi còn có thời gian, hỉ yến phải chở đến tối.
Tề Ninh nói:
- Ngươi cứ đi nói với bọn họ, đến nay đến phủ Hộ Quốc công dự hỉ yến, đường xa mà đến, nhất định phải uống nhiều thêm mấy chén.
Viên Vinh chắp tay nói:
- Quốc công lòng dạ rộng rãi, khiến người khâm phục, việc này giao cho ta là được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận