Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1093: Giao trọng trách


Khi thái y tới, mặt Tiêu Thiệu Tông đã trắng bệch, hơi thở hết sức yếu ớt.
Long Thái sai người bưng bát nhân sâm tới, nhưng vẫn không thể làm Tiêu Thiệu Tông khỏe lại. Sau khi thái y tới, Long Thái lập tức bảo thái y chẩn bệnh cho Tiêu Thiệu Tông, trước mặt hoàng đế, đương nhiên thái y không dám sơ sẩy, liền cẩn thận bắt mạch cho Tiêu Thiệu Tông. Một lúc sau, trên trán thái y, mồ hồi toát đầm đìa.
- Thế nào rồi?
Long Thái trầm giọng hỏi.
Thái y quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, lần trước thần bắt mạch cho thế tử, lúc đó mạch đã rất hỗn loạn, khí huyết không thông, bây giờ…
Thái y ngập ngừng, không dám nói tiếp.
- Lúc này thế nào?
Thái y lập tức nói:
- Lúc này mạch của thế tử hết sức suy yếu, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị hao tổn, thần xem khí sắc và mắt của thế tử cũng đều…cũng đều suy yếu!
- Có biện pháp gì trị liệu hay không?
Thái y toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng không dám đưa tay lau, chỉ có thể nói:
- Thần chỉ có thể thảo luận với mọi người trong thái y viện, nhưng…nhưng thân thể của thế tử, thật sự đã…
Hơi ngẩng lên, thấy Long Thái lạnh lùng nhìn mình, thái y không dám trì hoãn, vội nói:
- Thân thể của thế tử đã giống như ngọn đèn đầu sắp tắt, chỉ sợ…chỉ sợ không còn bao lâu nữa.
- Vô dụng!
Long Thái tức giận quát lên:
- Cút đi! Gọi thái y khác!
Tiêu Thiệu Tông xua tay, thở dài:
- Hoàng thượng, đừng tức giận bọn họ.
Y nhìn thái y kia, phất tay ra hiệu lui ra, viên thái y khom người, bối rối rời khỏi. Lúc này Tiêu Thiệu Tông nói tiếp:
- Hoàng thượng, thần sống không được bao lâu nữa, thật ra…đây cũng không phải là chuyện không tốt.
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy?
Mặt Long Thái hơi sa sầm.
Tiêu Thiệu Tông cười khổ nói:
- Có những lời thần vốn không nên nói, nhưng với tình trạng hiện giờ của thần, hôm nay gặp, không biết ngày mai còn có thể gặp lại hay không. Nhiều năm qua, phụ vương đều bị nghi ngờ có ý đồ soán ngôi, ngay cả thần cũng vậy, cũng có người nghĩ thần muốn mưu phản. Nếu thần còn sống, e rằng sẽ có người lợi dụng việc này để gây rối loạn triều cương, vậy thì, nếu như thần mất đi, những phiền phức này sẽ không còn nữa.
Long Thái trầm giọng nói:
- Trẫm chưa hề nghĩ như vậy.
- Hoàng thượng sống bên cạnh thần từ nhỏ, biết thần không có lòng dạ đó, nhưng thế gian không ít loại người bụng dạ khó lường, làm sao biết được bọn họ nghĩ gì?
Tiêu Thiệu Tông mỉm cười nói:
- Hoàng thượng, Đại Sở ta được như ngày hôm nay, đều nhờ tổ tông tắm máu đấu tranh mà nên, thần cũng muốn phò tá hoàng thượng bình định thiên hạ, tiếc rằng…Cho nên đại nghiệp nhất thống thiên hạ này, hoàng thượng phải gánh vác rồi.
Nhìn về phía Tề Ninh, Tiêu Thiệu Tông nói:
- Hộ Quốc công, hoàng thượng đặt kỳ vọng rất lớn đối với ngươi, Cẩm Y Tề gia các ngươi cũng là gia tộc rường cột của Đại Sở ta, mong rằng ngươi có thể phụ tá hoàng thượng hoàn thành đại nghiệp!
Tề Ninh chắp tay nói:
- Phò tá hoàng thượng là trách nhiệm của ta, đương nhiên ta sẽ làm hết sức mình. Thế tử cũng không nên suy nghĩ nhiều, hãy tĩnh dưỡng cho tốt, nhất định có thể khỏi bệnh.
Tiêu Thiệu Tông đứng lên, nhưng rõ ràng là quá yếu, nên đứng không vững. Y cười nói:
- Tốt thì tốt không được rồi, có thể sống được ngày nào hay ngày đó. Hoàng thượng, thần nói câu này xin đừng trách tội, diệt trừ Tư Mã Lam, tuy là trừ gian nịnh cho triều đình, nhưng Tư Mã Lam sắp bày mưu kế hại chết phụ vương, lần này coi như là thần báo thù cho phụ vương, làm tròn bổn phận một người con.
Y hành lễ với Long Thái, rồi yếu ớt nói:
- Thần xin cáo lui trước!
Long Thái lập tức gọi người đưa Tiêu Thiệu Tông rời khỏi.
Chờ Tiêu Thiệu Tông đi rồi, Tề Ninh mới nói:
- Hoàng thượng, xem ra thế tử thực sự…
- Trẫm biết.
Long Thái khẽ thở dài:
- Lần này nếu không nhờ hắn, chưa chắc trẫm đã diệt trừ được Tư Mã Lam.
- Bày bố lần này đều do thế tử vạch ra?
Long Thái khẽ gật đầu:
- Đây không phải chuyện đùa, trẫm không thể bàn bạc với ngươi, cũng chỉ có thể bàn bạc với hắn. Hôm nay trẫm vọi các ngươi tới, là muốn thảo luận việc Bắc Phạt, trước đây mọi việc liên quan đến Bắc Phạt đều do Tư Mã Lam lo liệu, nay ông ta đã chết, chuyện này lại không thể gác lại, chỉ có điều…
Thở dài, tiểu hoàng đế nói tiếp:
- Tình trạng của hắn như vậy, làm sao trẫm có thể nhẫn tâm bắt hắn tiếp tục lao tâm khổ tứ.
Tề Ninh do dự một chút, rồi thấp giọng hỏi:
- Hoàng thượng, Nghĩa Quốc công có biết kế hoạch lần này không?
- Nghĩa Quốc công?
Long Thái ngẩn ra, rồi lắc đầu nói:
- Đương nhiên trẫm không cho ông ấy biết, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?
Vừa rồi, trong lúc thái y khám bệnh cho Tiêu Thiệu Tông, Tề Ninh suy nghĩ không biết Đạm Đài Hoàng có tham dự vào kế hoạch này hay không. Trong cuộc gặp mặt đêm đó, Đạm Đài Hoàng cho Tề Ninh biết về kế hoạch chiến lược tối mật của Đại Sở, lúc đó Tề Ninh cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì mọi việc liên quan tới Bắc Phạt đều do Tư Mã Lam chủ trì, cho dù mình biết kế hoạch, nhưng có Tư Mã Lam cản trở, kế hoạch quân sự của Đạm Đài Hoàng cũng không thể thi hành.
Nhưng đêm đó, dường như Đạm Đài Hoàng quên đi sự tồn tại của Tư Mã Lam, lúc đó Tề Ninh không tiện hỏi, nhưng hôm nay nhớ lại, hắn cảm thấy dường như Đạm Đài Hoàng đã biết trước Tư Mã Lam sẽ bị sụp đổ.
- Lần cuối gặp mặt Nghĩa Quốc công, Nghĩa Quốc công từng căn dặn thần…
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Mục đích Bắc Phạt, không phải là Bắc Hắn, mà là Đông Tề!
Long Thái cũng không bất ngờ, gật đầu nói:
- Nếu Nghĩa Quốc công đã nói với ngươi, trẫm cũng nói thẳng cho ngươi biết, trước khi bắt đầu chuẩn bị Bắc Phạt, Nghĩa Quốc công đã bí mật dâng tấu chương cho trẫm. Trên thực tế, khi sứ đoàn của Đông Tề tới kết thân, Đạm Đài Hoàng đã bắt đầu vạch kế hoạch. Tuy Bắc Hán xảy ra nội loạn, nhưng nếu chúng ta huy động quân đội tiến về phía bắc, vẫn không thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng. Theo nhận định của Nghĩa Quốc công, nếu chúng ta có tiền và lương thực dồi dào, đồng thời Bắc Đường Khánh đã qua đời, thì chúng ta có thể có sáu phần thắng lợi. Thế nhưng, cho dù tiền và lương thực dồi dào, nhưng Bắc Đường Khánh còn sống, thì phần thắng của chúng ta sẽ không tới năm phần, thậm chí…
Hoàng đế không nói tiếp, nhưng đôi mày nhíu lại.
- Tuy chúng ta đã có sự chuẩn bị, hơn nữa tịch biên được không ít vật tư, tiền bạc từ Đông Hải, nhưng còn xa mới có thể nói là tiền bạc, lương thực sung túc.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Lần Bắc Phạt này, khá mạo hiểm.
Long Thái nói:
- Đúng vậy, bất luận là Bắc Hắn hay là Đại Sở ta, đều không chịu nổi một trận thất bại. Nếu thật sự tiến hành Bắc Phạt, chính là đánh cược một trận, hiện giờ trẫm không thể tùy tiện mạo hiểm.
Ngẫm nghĩ một lát, Long Thái nói tiếp:
- Trẫm muốn Bắc Phạt, ít nhất phải chuẩn bị cho tốt hai việc, thứ nhất là quốc khố phải sung túc, cho dù quân ta rơi vào tình thế bế tắc ở Bắc Hán, chúng ta cũng có đủ tiền và lương thực để tiếp tục chèo chống. Việc còn lại là nhất định phải biết rõ Bắc Đường Khánh còn sống hay đã chết.
Tề Ninh đã nghe danh của Bắc Đường Khánh từ lâu, biết đó là danh tướng hàng đầu của Bắc Hán, nhưng Đạm Đài Hoàng và Long Thái đều tỏ ra kiêng dè đối với Bắc Đường Khánh, như thế có thể thấy được, Bắc Đường Khánh là nhân vật mà Đại Sở kiêng dè nhất.
- Hoàng thượng, nghe nói Thần Hầu phủ cũng có thám tử ở Bắc Hán, chẳng lẽ họ không nghe ngóng được tung tích của Bắc Đường Khánh?
Long Thái lắc đầu nói:
- Bắc Đường Khánh giống như là tan biến khỏi thế gian, cho dù là phía Bắc Hán cũng không ai biết tung tích của hắn.
Long Thái trở lại chỗ ngồi, đăm chiêu một lát rồi nói:
- Nghĩa Quốc công nói đúng, Bắc Hán cũng không phải là đất nước dễ bị diệt vong, chúng ta không nên nóng vội. Tuy nhiên lần này Bắc Hán xảy ra nội loạn, là cơ hội tốt cho chúng ta, cho dù không thể Bắc Phạt, nhưng nếu như lúc này chúng ta thừa cơ diệt được Đông Tề, thì chắc chắn sẽ có tác dụng vô cùng to lớn đối với đại nghiệp Bắc Phạt sau này.
- Hình như Nhạc tướng quân cũng không biết kế sách lớn này của hoàng thượng.
Tề Ninh nói:
- Nếu như lâm trận đột nhiên thay đổi chiến lược, liệu có làm Nhạc tướng quân và tướng sĩ ở tiền tuyến trở tay không kịp?
- Bởi vậy Nghĩa Quốc công mới tiến cử ngươi tới thực hiện kế hoạch lần này.
Long Thái hạ giọng nói:
- Nhạc Hoàn Sơn không biết mục tiêu của chúng ta là Đông Tề, đương nhiên các tướng sĩ ở tiền tuyến càng không biết, như vậy mới có thể khiến Bắc Hán và Đông Tề không nhận ra. Đến lúc đó, sau khi quân Sở vượt qua sông Hoài, trẫm sẽ lập tức ban cho Nhạc Hoàn Sơn một đạo mật chỉ, đồng thời ngươi dẫn một đội kỳ binh bất ngờ đánh Đông Tề. Thủy quân Đông Hải cũng sẽ cấp tốc tiến quân về phía bắc, thủy bộ hai đường cũng phát động thế công đối với Đông Tề.
Ánh mắt sắc như dao, Long Thái trầm giọng nói:
- Lúc đó quân chủ lực của Đông Tề đã xuất binh tới Bắc Hán, trong nước bỏ trống, chỉ cần ngươi nhanh chóng khống chế được các vị trí hiểm yếu của Đông Tề, quân chủ lực Đông Tề quay về cứu viện cũng không kịp, mà khi đó Nhạc Hoàn Sơn sẽ dẫn quân đoàn Tần Hoài chủ lực đổi hướng, tiến vào Đông Tề, chỉ cần phối hợp ăn ý, bố trí chu đáo chặt chẽ, đủ để cho quân chủ lực Đông Tề một kích mà tan rã.
Tề Ninh thầm nghĩ, kế hoạch này do đích thân Đạm Đài Hoàng vạch ra, qur nhiên là xuất kỳ bất ý, hơn nữa có phần độc địa.
- Ý của hoàng thượng là, thần sẽ đi tiền tuyến?
Long Thái cười nói:
- Cẩm Y Tề gia các ngươi là quân công thế gia của Đại Sở ta, trẫm cho ngươi cơ hội kiến công lập nghiệp, chẳng lẽ ngươi không muốn?
- Không phải như vậy.
Tề Ninh thở dài:
- Thần chỉ lo lắng mình không có kinh nghiệm, đến lúc đó sẽ phá hỏng đại sự của hoàng thượng.
- Phía Hắc Lân doanh cũng không ít lão tướng năm xưa chinh chiến sa trường, đến lúc đó ngươi dẫn bọn họ theo bên người, chịu khó lắng nghe kinh nghiệm của bọn họ, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm lớn.
Long Thái nói:
- Kế hoạch lần này chủ yếu là xuất kỳ bất ý, chỉ cần làm được như thế, thì đánh lấy Đông Tề cũng không phải là khó. Bắc Hán xảy ra nội loạn, người Bắc Hán đang lo lắng chúng ta cùng cá chết lưới rách với bọn họ, nếu như chúng ta chuyển sang đánh Đông Tề, tuy Bắc Hán không cam lòng, nhưng cũng không đủ sức can thiệp vào việc này.
- Thần hiểu rồi.
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng chỉ tới đâu, thần đánh tới đó.
Dừng một chút, hắn mới nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng, nếu như hoàng hậu biết chuyện này…
Long Thái im lặng một hồi, mói nói:
- Việc này đương nhiên không thể để nàng biết, vì sự thái bình của thiên hạ, trẫm đành phải có lỗi với nàng vậy.
Dường như hơi buồn bực, Long Thái xua tay nói:
- Không nói chuyện này nữa, trẫm nghe nói ngươi sắp thành hôn phải không?
- Bẩm, đã định ngày hai mươi tháng này.
Tề Ninh đáp.
Long Thái nói:
- Vậy chỉ còn mười ngày nữa. Sau khi việc ma chay của Nghĩa Quốc công được làm xong, ngươi cũng mau chóng tiến hành việc thành hôn đi. Trẫm thành hôn trước ngươi mấy tháng, đến lúc đó nhìn xem ai có thể sinh con trước!
Tề Ninh vội nói:
- Hoàng thượng anh minh thần võ, đương nhiên là sinh trước rồi.
- Sinh con thì có liên quan gì tới anh minh thần võ?
Long Thái cười mắng:
- Trẫm hơi mệt mỏi rồi, ngươi…
Long Thái còn chưa nói xong, đã nghe ngoài cửa có tiếng kêu lên:
- Thái hậu, hoàng thượng thực sự có việc, thái hậu…!
Tề Ninh vừa nghe, liền nhíu mày, thấy khuôn mặt Long Thái cũng sa sầm.
Lúc này thái hậu đã bước vào, đưa mắt nhìn lướt qua, rồi đi thẳng về phía Long Thái. Tề Ninh bước tới hành lễ:
- Thần bái kiến thái hậu!
Thái hậu liếc nhìn Tề Ninh, hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn thẳng về phía Long Thái, lạnh lùng hỏi:
- Hoàng thượng, bổn cung nghe nói Tư Mã gia muốn làm phản, hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt, chuyện này có thật không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận