Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1487: Thiên hạ quy về một mối

Lệnh Hồ Húc là một trong hai nhân vật khét tiếng của Đông Tề, đã từng có hùng tâm tráng chí, hy vọng lợi dụng cuộc tranh đoạt thiên hạ của Sở - Hán để từng bước đưa Đông Tề phát triển.
Bắc Hán nội loạn, cho nước Sở cơ hội, đồng thời cũng cho nước Tề một cơ hội.
Hai bên kết thông gia liên bang, liên binh bắc phạt.
Thế nhưng Lệnh Hồ Húc không thể ngờ người nước Sở lại xảo trá như vậy, chẳng những thừa dịp quân Tây Bắc nhập quan đánh lén hang ổ của Khuất Nguyên Cổ, thậm chí âm thầm xuất kỳ binh, trực tiếp tới đánh Lâm Truy.
Lệnh Hồ Húc thừa dịp hỗn loạn chạy khỏi nước Tề quốc, dẫn quân đánh chiếm Bộc Dương của nước Hán, dùng Bộc Dương làm cứ điểm, chờ đợi thời cơ.
Có ai ngờ thời cơ không tới mà tin xấu lại tới.
Người nước Sở khống chế nước Tề, Thủy quân của Thân Đồ La thất bại thảm hại. Mà Thái tử Đông Tề và Thân Đồ La đều bị mang đến kinh đô nước Sở. Thân Đồ La phái người tới đưa thu, lão đọc thư hiểu ra một nhẽ. Mặc dù bên ngooài là thuyết phục lão quy thuận nước Sở nhưng ý tứ ngầm bên trong là muốn lão kiên trì, chờ thời cơ thay đổi cục diện.
Chính là vì có phong thư này mà Lệnh Hồ Húc cắn răng chờ đợi.
Nhưng các tin tức nối tiếp nhau đến khiến lão hiểu đại thế đã mất. Khi quân Sở vào Lạc Dương, Lệnh Hồ Húc đã hoàn toàn tuyệt vọng. Lão biết, không bao giờ xoay chuyển trời đất được nữa.
Nước đã mất. Thành Bộc Dương cầm cự suốt mất tháng lương thực bắt đầu khan hiếm, sĩ khí tướng sĩ đã tụt dốc thê thảm.
Tin tức Lạc Dương rơi vào tay quân Sở đương nhiên cũng truyền tới thành Bộc Dương.
Quân Tề đã mất ý chí chiến đấu, Lạc Dương thất thủ, Lệnh Hồ Húc hiểu rằng bước tiếp theo của quân Sở đương nhiên là thành Bộc Dương, trở ngại cuối cùng.
Một khi người nước Sở dẫn quân tới phá thành, thắng bại không cần nghĩ nhiều cũng đã hiểu.
Lệnh Hồ Húc là người thông minh. Lão biết nếu tiếp tục giằng co, thì không còn ích gì, chỉ gia tăng sự hi sinh. Rõ ràng, với sĩ khí quân Tề hiện giờ không thể trở thành địch thủ của nước Sở.
Cho nên sâu trong lòng mình, y đã chuẩn bị tinh thần quy hàng.
Lão sẽ không vội vàng phái người trình chiến thư xin hàng.
Quy hàng là một chuyện, chọn thời điểm quy hàng lại là chuyện khác. Nó là cả nghệ thuật.
Quy hàng quá sớm sẽ bị người chê cười. Đến khi binh lâm thành hạ, toàn quân rơi vào tuyệt cảnh, lúc đó đầu hàng cũng chưa muộn.
Thế nhưng là hắn vạn lần không ngờ, kẻ dẫn binh tới Bộc Dương lại là Khuất Nguyên Cổ.
Khuất Nguyên Cổ là ai?
Chỉ là một kẻ dựa vào váy đàn bà để leo lên, một kẻ tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Thậm chí, còn thí quân phản quốc, tiếng xấu muôn đời.
Ta đường đường Lệnh Hồ Húc, chẳng lẽ lại phải đầu hàng tên bẩn thỉu vô năng này?
Lẽ nào lại như vậy!
Nếu như đầu hàng Khuất Nguyên Cổ thì thanh danh một đời của Lệnh Hồ Húc chẳng còn sót lại chút nào. Nguời có thể chết nhưng nhất định không thể để lại tiếng xấu.
Lệnh Hồ Húc đã chuẩn bị tinh thần đầu hàng trong điều kiện binh lâm thành hạ. Nhưng khi quân Tây Bắc tới dưới thành thì lão thay đổi chủ ý. Cho dù thế nào cũng không thể cúi đầu trước Khuất Nguyên Cổ.
Thế nhưng quân Tây Bắc cũng không công thành, mà bao vây thành Bộc Dương.
Lệnh Hồ Húc cười lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ quân Tây Bắc muốn vây chết lão?
Lương thực trong thành không nhiều!
Nhưng kiên trì vài tháng cũng không thành vấn đề. Nếu như ăn uống xè xẻn lại một chút thì chống đỡ thêm hai ba tháng cũng không phải việc khó. Cũng chưa chắc quân Tây Bắc đã đủ lương thực để chờ tới khi đó. Cho dù chờ được mở cửa thành chiến một trận tới cùng cũng tốt.
Đêm khuya, Lệnh Hồ Húc đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn nội viện đọng đầy tuyết, đắm chìm trong suy tư.
Chợt nghe sau lưng vọng tới tiếng thở dài. Lệnh Hồ Húc giật mình quay người lại. Dưới ánh đèn, lão nhìn thấy một bóng ngời đứng cách lão không xa. Phản xạ đầu tiên của lão là thích khách. Dù sao thì không có sự cho phép của lão, tuyệt đối không có kẻ nào dám tự tiện vào phòng lão. Cho tới khi nhìn rõ mặt người nọ, Lệnh Hồ Húc càng kinh ngạc hơn. Lão thất thanh la lên:
-Là ngươi?
Người đó đương nhiên là Tề Ninh.
Tề Ninh đi sứ Đông Tề nên đã chạm mặt Lệnh Hồ Húc nhiều lần. Hai người đều hiểu rất rõ về đối phương.
-Lệnh Hồ tướng đang lo lắng chuyện gì vậy?
Tề Ninh mìm cười đi tới. Xác định chắc chắn là Tề Ninh, Lệnh Hồ Húc bình tĩnh trở lại:
-Chim bồ câu mang thư tới, thông báo kế hoạch Lục Bình đã thành công. Đám quái vật không nên tồn tại ở thế gian đều đã qua đời.
Tề Ninh khẽ gật đầu, cười nói:
-Ta không ngờ Lệnh Hồ tướng cũng là thành viên của Lục Bình.
Lệnh Hồ Húc thở dài:
-Năm đó Trác sư huynh mời ta gia nhập Lục Bình. Ta cũng đắn đo lắm. Huynh ấy nói không sai, sự tồn tại của những người kia là sự uy hiếp cực lớn đối với bách tính. Nếu như một ngày kia, bọn họ phát cuồng, thế gian sẽ phải trải qua kiếp nạn không tưởng.
Lão hơi trầm ngâm:
-Sư huynh có nói, kế hoạch Lục Bình có thể hoàn thành hay không phụ thuộc lớn vào vương gia. NẾu không có vương gia, kết cục có lẽ đã khác.
Tề Ninh đứng bên cạnh Lệnh Hồ Húc bên cạnh cửa sổ, trầm mặc hồi lâu, mới nói:
-Đại tông sư không còn tồn tại. Lệnh Hồ tướng đang lo lắng cho tiền đồ của hai vạn tướng sĩ nước Tề ở thành Bộc Dương.
-Kỳ thật đã không còn hai vạn người.
Lệnh Hồ Húc cười khổ:
-Nước mất nhà tan, không phải ai cũng đồng lòng thủ thành đến giây phút cuối. Mấy tháng nay, đã có vài ngàn người vụng trộm rời khỏi thành. Chuyện đã đến nước này, ta cũng không ngăn cản họ.
Cho nên Lệnh Hồ tướng đã mất đi hi vọng từ sớm?
Lệnh Hồ Húc lắc đầu cười nói:
-Ta đã hoàn toàn không còn hy vọng phục quốc. Thế nhưng, đối với thiên hạ, thì ta lại có hy vọng. Quân Sở quân đã chiếm được Lạc Dương, đã đến lúc bách tính được sống an cư lạc nghiệp rồi.
Tề Ninh gật gật đầu, nói:
-Lệnh Hồ tướng thao lược xuất chúng, nếu có thể quy thuận Đại Sở, nhất định Thánh thượng sẽ trọng dụng.
Nếu ta là quy thuận nước Sở, chẳng phải là bất trung với nước Tề?
Tề Ninh cười nói:
-Nếu như Lệnh Hồ tướng là hạng người hủ nho, ta sẽ không nói những lời như vậy với ngài. Lệnh Hồ tướng tham gia Lục Bình chứng tỏ điều ngài quan tâm không chỉ là tồn vong một nước mà là có lòng lo lắng cho cả thiên hạ.
Hắn chắp tay sau lưng tiếp tục nói:
-Nhỏ như nước Đông Tề mà có Lệnh Hồ tướng có thể phụ tá quốc quân cai trị đâu ra đấy, nhiêu đó cũng đủ cho thấy tài năng của ngài. Có tài đương nhiên là chuyện tốt nhưng nếu như không có điều kiện thi thố thì lại là chuyện xấu. So với nước Tề, Đại Sở sẽ đem đến cho Lệnh Hồ tướng cơ hội để thi thố tài năng. Mà ngài cũng có thể phát huy tài năng để đem lại cuộc sống an lạc cho bách tính.
Lệnh Hồ Húc đương nhiên hiểu ý nghĩa của mấy lời Tề Ninh vừa nói. Người thông minh chỉ cần nghe dăm ba câu là có thể đi guốc trong bụng đối phương rồi.
Lệnh Hồ Húc là quốc tướng nước Tề, đương nhiên có tham vọng lưu danh sử sách. Nhưng nước Tề quá nhỏ, dân cư thưa thớt nên lão cũng chưa phát huy hết hùng tài sở học.
Dĩ nhiên lão không phải là dạng người tráo trở. Nếu nước Tề còn, đương nhiên lão sẽ kiệt lực trung thành với đất nước. Thế nhưng nước Tề đã bị xóa sổ, nếu như lão vẫn tiếp tục kiên trì, thì không phải là trung thành nữa mà đã là cố chấp. Điểm này Lệnh Hồ Húc hiểu hơn ai hết.
Lão là đồng môn của Trác Thanh Dương nhưng tính cách khác nhau chí hướng cũng khác nhau.
Trác Thanh Dương là tuýp người không thích chốn xao, chỉ thích một cuộc đời an nhàn nơi vắng vẻ, nỗ lực truyền học vấn lại cho đời sau.
Còn Lệnh Hồ Húc lại hi vọng có thể đạt tới vinh quang qua con đường tham gia triều chính. Cả đời lão chỉ mong có một trận chiến phát huy hết sở học, lưu danh sử xanh.
-Nếu như Lệnh Hồ tướng thấy ta nói có lý thì hãy nhanh chóng viết bản tấu.
Tề Ninh tiếp tục nói:
-Thiên hạ loạn lạc, bách tính lầm than thương sinh gặp nạn, hôm nay thiên hạ đã quy về một mối. Đây cũng chính là thời điểm để chăm lo cho bách tính. Lệnh Hồ tuớng tài cán phi phàm, xin hãy hiến kế trị quốc cho Hoàng thượng. Ta cam đoan Hoàng thượng sẽ trọng dụng ngài.
Trong lòng Lệnh Hồ Húc biết Tề Ninh muốn mình tham gia vào việc triều chính của nước Sở, phụ tá Long Thái. Lão hơi trầm ngâm một lát rồi mới nói:
-Tại sao Vương gia lại lệnh Khuất Nguyên Cổ đến đánh Bộc Dương?
Tề Ninh hơi quay đầu, nhìn về phía Lệnh Hồ Húc, cười nói:
-Mỗi người sẽ chủ ý riêng của mình, Lệnh Hồ tướng không phải người thường, ta không đoán được tâm tư của ngươi. Nếu như Lệnh Hồ tướng cố chấp không thay đổi, nhất định phải thủ vững đến cùng, ta cũng chỉ còn cách cho phép Khuất Nguyên Cổ công thành. Bọn họ một lòng muốn lập công, đương nhiên sẽ gắng hết sức.
Lệnh Hồ Húc nghe vậy đầu tiên là khẽ giật mình, ngay lập tức phá lên cười ha hả.
Khuất Nguyên Cổ một lòng muốn đánh hạ Bộc Dương thành, để kiếm chút công lao. Ai ngờ Tề Ninh lại một mình đi vào thành. Nên khi Bộc Dương mở cửa thành, Tề Ninh cùng Lệnh Hồ Húc song song ra khỏi thành, khiến Khuất Nguyên Cổ uất mà không thể làm gì.
Lệnh Hồ Húc dẫn theo tàn quân Đông Tề quy thuận Sở quốc, là đầu hàng Tề Ninh chứ không phải là Khuất Nguyên Cổ.
Khuất Nguyên Cổ ôm cục phiền muộn quay trở lại Lạc Dương.
Lão trở lại Lạc Dương, nhưng thiết kỵ Tây Bắc cũng không trở về Lạc Dương toàn bộ mà là sung quân. Tàn quân Đông Tề và thiết kỵ Tây Bắc hợp lại một đoàn, sau đó điều đến các canh giữ các thành trì trong lãnh thổ nước Hán. Hai đội quân hùng mạnh một thời của Tây Bắc và Đông Tề hoàn toàn bị đánh tan, hợp vào rồi lại chia nhỏ đóng tại các thành trì khác nhau.
Lúc đầu nhiều đại quan của nước Hán thấy thiên hạ đại loạn, ngo ngoe muốn động, thế nhưng sau khi quân Sở tiến vào chiếm giữ Lạc Dương, toàn bộ ý định phản kháng lập tức bay sạch.
Nhưng hai quân đooàn nói trên canh giữ các thành trì chặt chẽ, đến đâu treo cờ nước Sở đến đó.
Kể từ đó, chẳng những hoàn toàn giải tán quân Tây Bắc và quân Đông Tề mà còn trán ấp các thế lực có gốc rễ sâu xa của nước Hán. ải, mà lại dùng cái này chấn nhiếp những cái kia nguyên lai Hán quốc phe thế lực, chí ít tạm thời đều là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh biết nước Sở muốn hoàn toàn đồng hóa nước Hán là việc không dễ dàng. Sau này sẽ còn rất nhiều rất nhiều việc phải làm nhưng hắn không quan tâm. Hắn biết thời điểm quân Sở chiếm đóng Lạc Dương các quần thần nước Sở đã bắt đầu mưu đồ nên quản lý đất đai và con người Bắc Hán như thế nào.
Lạc Dương và Bộc Dương không cần đánh đều rơi vào tay nước Sở. Tề Ninh đương nhiên là người có công đầu.
Tề Ninh cũng không hề tự mãn. Nhưng trong lòng hắn vẫn cho rằng hắn – dù chưa đạt đến cảnh giới đại tông sư nhưng vẫn có thể dùng sức lực của một mình hắn thay đổi đại cục thiên hạ. Nếu như các đại tông sư kia thực sự cuốn vào cuộc ttranh đấu giành thiên hạ thì chắc chắn thiên hạ sẽ nát bét.
Khi Hướng Bách Ảnh nói, Đại tông sư có đủ khả năng bảo hộ một đất nước, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ hắn cảm thấy lời nói đó cực kỳ chính xác. Chẳng những Đại tông sư có thể dùng sức một người để hộ quốc, là có thể làm loạn cả thiên hạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận