Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1474: Thiên hạ đệ nhất Tông Sư

Bắc Đường Khánh mất đi, trong lòng Tề Ninh cũng không thương cảm quá nhiều, phần lớn chỉ là ảm đạm.
Nghe tiếng hô quát truyền đến, lại nghe một tiếng nữ tử kêu thảm, Tề Ninh run lên trong lòng, lo lắng Xích Đan Mị. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, thấy Hoa Tưởng Dung đã bị Xích Đan Mị đánh bay ra ngoài, rơi ầm xuống đất.
Mặc dù Hoa Tưởng Dung ở dưới trướng Địa Tạng, nhưng vẫn kém xa Xích Đan Mị. Dù võ công của Xích Đan Mị không phải hoàn toàn thân truyền của Đảo chủ, nhưng Mạch Ảnh và Bạch Vũ Hạc đều là cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Coi như Vong Sát Nhị Nô, võ công của hai người này đưa lên giang hồ cũng là nhân vật hàng đầu. Xích Đan Mị thuở nhỏ học nghệ trên đảo, mưa dầm thấm đất, công phu hoàn toàn không phải Hoa Tưởng Dung có thể so sánh.
Tề Ninh nhìn thấy Xích Đan Mị bình yên vô sự, hơi buông lỏng, quay đầu nhìn thấy mấy bóng người đang vây công Địa Tạng. Chẳng những Trác Thanh Dương liên thủ với Không Tàng, ngay cả Vong Sát Nhị Nô lúc này cũng xông tới, bốn người hợp lực vây công Địa Tạng.
Võ công của Địa Tạng không phải mấy người kia có thể so sánh, nhưng bà ta bị Bắc Cung gây thương tích, nếu thả bà ta nửa ngày, có lẽ còn có thể khôi phục lại, nhưng mọi người đều biết tận dụng thời cơ, đương nhiên sẽ không cho bà ta bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Mặc dù Địa Tạng nhất thời không có cách nào điều khiển khí trời đất, nhưng thân pháp quỷ mị cũng không phải mấy người có thể so sánh, dù lấy một địch bốn nhưng không rơi vào thế hạ phong.
Xích Đan Mị đánh bại Hoa Tưởng Dung, nàng biết Hoa Tưởng Dung là thủ hạ của Địa Tạng, giữ lại cũng là tai họa. Nàng bay người tới, trong tay xuất hiện mấy miếng ngân châm, muốn lấy tính mạng của Hoa Tưởng Dung. Hoa Tưởng Dung mặt không sợ hãi, đau thương cười một tiếng, nhắm mắt lại, ngước cổ lên, để lộ yết hầu trắng nõn, tùy ý Xích Đan Mị ra tay.
Xích Đan Mị thấy nàng dung mạo như hoa, vẻ mặt tuyệt vọng, cũng không tùy tiện ra tay, cười lạnh nói:
- Ngươi trợ Trụ làm ngược, hại rất nhiều người, cũng đáng chết.
Hoa Tưởng Dung cười nhạt một tiếng nói:
- Sống chết trong tay ngươi, từ đầu ta cũng không nghĩ còn sống.
Giờ phút này Tề Ninh đi tới, nhìn Hoa Tưởng Dung nói:
- Nhưng năm nay ngươi giúp Địa Tạng gây sóng gió ở Tây Xuyên, hại rất nhiều người, hiện giờ có hối hận trong lòng hay không?
- Hối hận?
Hoa Tưởng Dung cười nói:
- Chúng ta một lòng muốn giúp Thế tử thành tựu nghiệp lớn, lại thất bại trong gang tấc. Địa Tạng Lục Sứ, mấy người hao tổn trong tay ngươi, đơn giản là được làm vua thua làm giặc mà thôi. Chúng ta đều là người do Địa Tạng một tay nuôi dưỡng, đã sớm dâng hiến tính mạng cho nàng, không có bất kỳ hối hận nào.
Sắc mặt Xích Đan Mị lạnh lẽo, muốn ra tay. Tề Ninh đưa tay ngăn lại, cau mày nói:
- Hoa Tưởng Dung, ta biết các ngươi còn có không ít vây cánh ở Tây Xuyên. Dã Quỷ Lĩnh là chỗ ở của các ngươi, nơi đó còn có không ít người bị các ngươi mê hoặc. Nếu như ngươi có thể giải quyết việc này giúp ta, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Hoa Tưởng Dung như cười như không nói:
- Những cô hồn dã quỷ kia sẽ không nghe lời của ta. Tề Ninh, mấy người Địa Tạng Lục Sứ chết trong tay ngươi, ngươi cũng không để ý giết thêm một người như ta, cứ việc ra tay là được.
Giọng nàng chưa dứt, liền nghe hai tiếng rầm rầm truyền tới. Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Vong Sát Nhị Nô đã bị Địa Tạng đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất giãy dụa không dậy nổi, đã thoi thóp rồi.
Sắc mặt Xích Đan Mị lạnh lẽo nói:
- Họ không chịu được.
Nàng ra tay liên tục, điểm nhiều huyệt đạo của Hoa Tưởng Dung. Nàng thấy Tề Ninh muốn Hoa Tưởng Dung giải quyết giúp những dư đảng của Địa Tạng tại Tây Xuyên, nên cũng không hạ sát thủ. Dù sao võ công của Hoa Tưởng Dung bình thường, cho dù tha cho nàng một lần, nàng cũng không gây được sóng gió quá lớn.
Tề Ninh nhìn thấy Địa Tạng thân pháp nhẹ nhàng, ra tay nhanh chóng sắc bén. Cũng may Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư đều là cao thủ hàng đầu hiện giờ, nếu không căn bản không ngăn cản nổi. Hắn nghĩ thầm mặc dù Địa Tạng bị thương, nhưng thân thủ vẫn cực kỳ kinh khủng, trong lòng biết nếu kéo dài thêm, chờ Địa Tạng khôi phục khí huyết, tất cả mọi người sẽ không phải địch thủ.
Bắc Cung xuất thủ một kích, Tề Ninh đương nhiên hiểu được ý của Bắc Cung.
Nhiều năm trước Ách Nô đã qua đời, hiện giờ Địa Tạng biết được chân tướng, ai cũng không biết bà ta có thể đại khai sát giới vì chuyện này hay không. Một khi thực sự như vậy, Huyền Vũ Đan chỉ là một sự khởi đầu tanh máu.
Nếu như Địa Tạng mang theo cừu hận và phẫn nộ rời khỏi nơi này, chắc chắn là một trường hạo kiếp đối với thế gian.
Địa Tạng không có người ngăn cản, sau khi rời đảo, người đầu tiên muốn đối phó sợ rằng sẽ là Hoàng đế Sở quốc.
Địa Tạng cảm niệm ân huệ của Hoài Nam Vương năm đó, bỏ ra sức lực rất lớn lợi dụng Địa Tạng Lục Sứ tích lũy lực lượng cho Hoài Nam Vương. Tiêu Thiệu Tông phản loạn, có mấy người trong Địa Tạng Lục Sứ ở bên cạnh giúp đỡ gã, cũng có thể thấy được Địa Tạng quả thực hi vọng có thể giúp Hoài Nam Vương hoàn thành tâm nguyện cướp đoạt hoàng vị.
Công phu của Tiêu Thiệu Tông học được từ Địa Tạng, hai người có tình nghĩa sư đồ. Địa Tạng ân oán rõ ràng, Tiêu Thiệu Tông mưu phản thất bại, như vậy rất có thể Địa Tạng sẽ giết tới Sở cung, báo thù cho Tiêu Thiệu Tông.
Không có Đại Tông Sư khác cản tay, Địa Tạng đương nhiên có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Bắc Cung cũng hiểu được một khi Địa Tạng thật sự điên cuồng, hậu quả khó mà lường được. Cho nên lão dùng lực lượng cuối cùng làm trọng thương Địa Tạng. Lão biết với lực lượng của bản thân tuyệt đối không thể đánh chết Địa Tạng, mục đích làm như vậy vốn là hi vọng Địa Tạng trọng thương, những người khác có thể dập tắt ngọn lửa này.
Vong Sát Nhị Nô bị đánh trọng thương, vô lực tái chiến. Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư cũng cực kỳ nguy hiểm.
Tề Ninh nhìn thấy lúc trước Không Tàng đại sư đã bị thương, giờ phút này mặc dù liều chết chiến đấu, cũng đã nỏ mạnh hết đà. Tề Ninh biết không tới ba mươi chiêu, Không Tàng đại sư chắc chắn thất bại.
Lúc trước Không Tàng và Trác Thanh Dương muốn Tề Ninh gia nhập Phù Bình, là vì kế sách vạn toàn. Một khi Địa Tạng động sát ý, chờ đợi Tề Ninh có thể ra tay.
Không nghĩ tới sự lo lắng của họ cuối cùng lại trở thành hiện thực.
Tề Ninh không do dự nữa, đối mặt Địa Tạng, hai tay chậm rãi nâng lên.
Đối phó với nhân vật như Địa Tạng, Tề Ninh biết cho dù mình gia nhập vòng chiến đối chiến với Địa Tạng cũng chưa chắc có thể chiếm tiện nghi. Dưới tình thế này, thủ đoạn duy nhất nắm chắc đánh bại Địa Tạng cũng chỉ có thể là điều động khí trời đất.
Hắn biết dùng thủ đoạn như vậy bản thân sẽ tổn thương rất lớn, nhưng sau này đã không thể để ý được.
Một lần cuối cùng!
Tề Ninh âm thầm thề trong lòng.
Không khí chung quanh bắt đầu tập trung về phía Tề Ninh. Chỉ trong chốc lát, giữa hai tay Tề Ninh, một cỗ kình khí mắt thường có thể nhìn thấy ngưng tụ mà thành. Xích Đan Mị nhìn thấy cảnh này, mặt mày hơi biến sắc. Đúng lúc này, liền nghe hai tiếng rầm rầm, Địa Tạng liên tục đánh hai chưởng vào ngực Không Tàng đại sư. Không Tàng lập tức bay ra ngoài như con diều. Trác Thanh Dương kinh hãi thất sắc. Địa Tạng đánh bại Không Tàng, lật tay bắt Trác Thanh Dương, lại nhìn thấy Tề Ninh cách đó không xa đã ngưng tụ thành kình khí, tay bà ta lúc đầu vươn ra liền thu hồi lại, không đánh tới Trác Thanh Dương, chỉ đối mặt Tề Ninh, nhìn vào mắt Tề Ninh, khuôn mặt xinh đẹp không hề có vẻ khiếp sợ, trái lại bình tĩnh chưa từng có.
Bà ta dường như đang chờ đợi Tề Ninh phát ra một kích cuối cùng với mình.
Kình khí hùng hôn lưu động trước mặt Tề Ninh, nhìn Địa Tạng đối diện, sâu trong lòng Tề Ninh có vẻ hơi bất nhẫn, nhưng cũng biết một khi mình thu tay lại, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ. Hai tay hắn đột nhiên hợp lại, kình khí trời đất kia cuốn qua như sóng lớn.
Ầm!
Thân thể mềm mại của Địa Tạng bay thẳng ra ngoài, lập tức rơi xuống mặt đất, hai tay mở ra, cũng không động đậy. Đôi mắt xinh đẹp nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, dường như không cảm giác được đau đớn, cực kỳ bình tĩnh.
Hết thảy đều yên tĩnh.
Tề Ninh thở hổn hển. Xích Đan Mị chạy tới như bay, đỡ lấy cơ thể hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vội hỏi:
- Sao rồi? Chàng… ?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, không cần… không cần lo lắng!
Hắn đột nhiên nhìn thấy Bắc Cung bò qua phía Địa Tạng.
Lão còn có một hơi, nhưng đã không có cách nào đứng dậy, dùng hết sức lực bò tới bên cạnh Địa Tạng, vươn tay nắm lấy tay Địa Tạng. Địa Tạng hơi quay đầu, máu tràn ra từ miệng bà ta. Bắc Cung nhìn Địa Tạng, thở dài:
- Chớ… chớ có trách ta… !
- Đều kết thúc rồi… !
Địa Tạng yếu ớt nói:
- Kiếp sau… chớ bỏ lại ta nữa… !
Môi bà ta nở nụ cười yếu ớt, toàn thân không còn khí tức.
Bắc Cung run rẩy vươn tay, vuốt ve gương mặt Địa Tạng, than nhẹ một tiếng, lắc đầu, đầu đặt trên ngực Địa Tạng, không còn động đậy.
Không Tàng đại sư cứng rắn ngồi dậy, thấy Bắc Cung và Địa Tạng đều đã chết. Lão chắp tay trước ngực, nhắm mắt tụng kinh, hiển nhiên đang tụng kinh siêu độ cho bọn họ.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt ảm đạm.
Ân oán của những người này kéo dài mấy chục năm, rốt cuộc ai đúng ai sai cũng không phải người ngoài có thể nói rõ ràng. Vả lại những người đi xuống từ Đại Tuyết Sơn, hiện giờ đều đã chết đi, rốt cuộc ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Không Tàng. Không Tàng mở to mắt. Tề Ninh ngồi xổm xuống nhìn Không Tàng đại sư hỏi:
- Đại sư, ngài… ?
- Lão tăng không sao, tĩnh dưỡng một năm nửa năm sẽ khôi phục.
Không Tàng thở dài:
- Cuối cùng Địa Tạng không ra tay độc ác với ta, nàng… !
Lão lắc đầu.
- Cuối cùng kế hoạch Phù Bình vẫn thành công.
Tề Ninh nói:
- Thế nhưng mà… ta có tính là Đại Tông Sư hay không? Ta có phải là người mà kế hoạch Phù Bình nên diệt trừ hay không?
- Ngươi không phải Đại Tông Sư, vả lại vĩnh viễn không thể trở thành Đại Tông Sư.
Sau lưng vang lên giọng nói của Trác Thanh Dương. Lão chậm rãi đi tới, thần sắc nghiêm túc:
- Nhưng trong thế gian hiện giờ, ngươi đã là cao thủ hàng đầu. Ngươi sẽ không trường sinh bất lão, nhưng khi ngươi còn sống, trong thiên hạ này không có bất kỳ người nào có thể vượt qua ngươi trong tu vi võ đạo.
- Ồ?
- Ngươi cũng không phải kinh mạch Đại Tông Sư, cũng không phải Thiên Mạch Giả, cho nên không thể đột phá tới cảnh giới Đại Tông Sư.
Trác Thanh Dương nói:
- Thế nhưng sáu Đại Tông Sư trong thiên hạ đều đã không còn nữa, với tu vi của ngươi hiện giờ, thực ra đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất tông sư nhân gian.
Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực nói:
- Quốc Công, tay cầm lợi khí, đương nhiên tạo phúc thương sinh. Mong rằng ngày sau ngươi một lòng hướng thiện, tự giải quyết cho tốt.
Trác Thanh Dương vỗ nhẹ đầu vai Tề Ninh, hòa nhã nói:
- Từ nay về sau ngươi không chỉ bảo vệ Sở quốc, còn có thương sinh thiên hạ.
Lão mỉm cười, đi tới bên cạnh Vong Sát Nhị Nô, nhìn thấy hai người đã giãy dụa ngồi dậy, thương thế cũng không nhẹ, đương nhiên cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhị Nô thấy Trác Thanh Dương đi tới, trong lòng đề phòng. Vừa rồi mấy người hợp lực đối phó Địa Tạng, đơn giản là vì mọi người đều biết Địa Tạng là kẻ địch lớn nhất. Hiện giờ đại địch đã chết, Nhị Nô lo lắng Trác Thanh Dương sẽ ra tay với mình.
Dù sao họ cũng là người của Đảo chủ. Kế hoạch Phù Bình là muốn loại bỏ Đảo chủ. Hiện giờ Đảo chủ đã chết, không biết Trác Thanh Dương có muốn nhổ cỏ tận gốc hay không.
- Lệ khí trên người hai vị rất nặng.
Trác Thanh Dương chắp hai tay sau lưng:
- Không biết hai vị có nguyện ý tới Đại Quang Minh Tự thanh tu hay không? Có Phật pháp tẩy lễ, cuối cùng chắc chắn có thể khiến tâm cảnh của hai vị bình thản.
Nhị Nô liếc nhìn nhau, Đảo chủ đã chết, hai người giống như lục bình không rễ, trong lòng lại mờ mịt. Lúc này Trác Thanh Dương muốn hai người tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng, trong lòng đương nhiên không hề nguyện ý. Thế nhưng họ lo lắng một khi cự tuyệt, chỉ sợ lão già này sẽ thực sự nhổ cỏ tận gốc. Rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể cùng nhau gật đầu.
- A Di Đà Phật, công đức vô lượng!
Trác Thanh Dương chắp tay trước ngực, mặt nở nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận