Cẩm Y Xuân Thu

Chương 998: Dã tâm ngập trời


Tề Ninh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tần Nguyệt Ca, ngươi thật to gan, tất cả chuyện này là ai sai sử ngươi?
Tần Nguyệt Ca cung kính nói:
- Hầu gia, trong lúc nhất thời, ty chức cũng không thể nói rõ ngay.
Y lại nhìn về phía Điền phu nhân, áy náy nói:
- Phu nhân, xin thứ tội vì đã mạo phạm, thực sự là bất đắc dĩ!
- Tần Nguyệt Ca, rốt cuộc ngươi làm cái trò quái quỷ gì vậy?
Tề Ninh nhíu mày, liếc nhìn bóng đen bên kia, hỏi:
- Còn hắn là ai?
- Hầu gia, ty chức mời ngài đến một nơi xem vài thứ, sau khi xem, ngài sẽ hiểu tất cả.
Tần Nguyệt Ca nghiêm nghị nói:
- Ty chức cũng sẽ báo cáo tỉ mỉ tất cả mọi việc với Hầu gia.
- Đến đâu?
Tần Nguyệt Ca chỉ vào cửa động kia, nói:
- Đi vào từ chỗ này, tất cả câu đố sẽ được giải đáp.
- Ngươi bảo ta tiến vào hang này?
Tề Ninh lãnh đạm nói:
- Rốt cuộc địa đạo này dẫn tới đâu?
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức tin rằng nhất định Hầu gia cảm thấy hứng thú đối với vật ở trong đó. Hầu gia cũng đã biết, hòn đảo này thật ra là một kho hàng, những người kia có mặt trên đảo, là để bảo vệ kho hàng này.
Y chỉ tay vào miệng hang, nói:
- Đường hầm này đào mất hai năm, cách đây mấy tháng mới thông, bây giờ đã ngừng lại. Trên đảo cũng không ai phát hiện bí mật này.
- Ý ngươi là, địa đạo này thông với kho hàng?
Tề Ninh hiểu ra.
Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu”
- Đúng vậy!
Tề Ninh hơi đăm chiêu, sau một lát mới nói:
- Tần Nguyệt Ca, ngươi đã sớm biết trên đảo này ẩn giấu một âm mưu to lớn.
- Hầu gia, ty chức từng nói, việc này vô cùng phức tạp, chỉ sau khi Hầu gia đã nhìn thấy hàng hóa trong kho, ty chức mới có thể bẩm báo tiền căn hậu quả.
Tề Ninh do dự một chút, rồi nói:
- Được, các ngươi đi vào trước, ta theo sau.
Tần Nguyệt Ca cất dao, chắp tay với Tề Ninh, rồi lập tức bước bên cạnh miệng hang, đưa mắt nhìn người mặc đồ đen kia, hai người ra hiệu với nhau bằng mắt, rồi đều gật đầu. Tần Nguyệt Ca liền khom người đi vào trong hang, người kia cũng bước tới, liếc nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt nghiêm nghị, rồi không nói một lời, theo Tần Nguyệt Ca đi vào.
Chờ hai người đi vào hang, Điền phu nhân mới thấp giọng nói:
- Hầu gia, ngài…ngài phải đề phòng cẩn thận, đừng để mắc mưu bọn họ, nếu chẳng may…chẳng may trong đó có bẫy rập!
Tề Ninh mỉm cười:
- Nàng đừng lo lắng, cho dù bọn họ có sắp đặt bẫy rập, cũng không làm gì được ta.
Hắn cẩn thận đặt Điền phu nhân ngồi dựa vào vách, rồi dịu dàng nói:
- Phu nhân, bọn họ nói không sai, chuyện trên đảo này, quả thật rất trong đại, rất có thể uy hiếp tới triều đình. Một khi ta đã tới, dù sao cũng phải làm rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Ta thấy chỗ này cũng không có bóng dáng bọn giặc cướp trên đảo, nàng ở đây chờ ta,
Tuy lo lắng, nhưng Điền phu nhân cũng biết chuyện này là đại sự, liên quan tới triều đình, mình không thể ngăn cản, đành nhẹ giọng nói:
- Vậy ngài phải cẩn thận!
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ tới điều gì, liền nhét hàn nhận vào tay Điền phu nhân, thấp giọng nói:
- Ở đây hẳn là rất an toàn, nhưng nếu chẳng may có chuyện gì, có vật này trong tay, cũng có thể chống cự. Thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Thật ra hắn thừa biết, nếu như Tần Nguyệt Ca thật sự muốn gây bất lợi với Điền phu nhân, thì đã không để mình dễ dàng tìm được. Miệng hang ngầm đã không bị phát hiện, cũng cho thấy nơi này rất an toàn.
Lúc này hắn còn chưa thể hoàn toàn xác định Tần Nguyệt Ca là bạn hay là địch, nếu như y thật sự có mưu mô, cho dù Tề Ninh không có hàn nhận trong tay, nhưng với võ công hiện nay của hắn, Tần Nguyệt Ca cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Trong hang đá tối đen, Tề Ninh tập trung tinh thần đề phòng, thân hình khom xuống, chậm rãi tiến về phía trước. Đi được chừng mười mấy mét, đường trong hang bắt đầu dốc lên. Tề Ninh lại đi một lát nữa, liền phát hiện phía trước mơ hồ có ánh lửa, khi tới gần, mới thấy đã tới cuối đường. Ở lối ra, Tần Nguyệt Ca đang giơ cao một thanh hỏa chiết tử trong tay, đứng chờ Tề Ninh. Tề Ninh bước ra, phát hiện bên cạnh cửa hang có một khối nham thạch rất lớn, quay đầu lại quan sát cửa hang một chút, hắn liền hiểu rõ, khối nham thạch này dùng để bít cửa hang, nó vừa bị dời đi.
Hẳn ngẩng lên, lại phát hiện lúc này mình đã ở trong một gian thạch thất rất rộng rãi, trước mắt là những rương gỗ chồng chất như núi. Những chiếc rương gỗ được xếp chồng lên nhau rất ngay ngắn. Tề Ninh nhìn sang bên cạnh, Tần Nguyệt Ca và người mặc đồ đen một trai một phải đang đứng trước mặt hắn, đều nhìn hắn.
Tề Ninh không nói gì, chậm rãi bước tới, Tần Nguyệt Ca giơ hỏa chiết tử đi theo bên cạnh hắn.
Thạch thất hết sức rộng rãi, mà rương cũng quá nhiều, Tề Ninh cảm thấy những chiếc rương này chất ở đây như một vách ngăn của một mê cung, tối thiểu cũng có hơn nghìn chiếc.
Tề Ninh đi tới gần một chiếc rương, bỗng xoay người, rút thanh đao bên hông Tần Nguyệt Ca ra, Tần Nguyệt Ca vẫn vô cùng bình tĩnh. Tề Ninh rút đao ra, thọc mũi đao vào khe hở trên mép rương, nạy nắp rương đóng bằng gỗ tốt ra. Lúc này, người mặc đồ đen đã theo kịp, hai tay đỡ nắp rương, cân thận đặt ở bên cạnh. Trên mặt phía trong rương phủ cỏ khô, Tề Ninh hất lớp cỏ phía trên ra, nhìn kỹ, khuôn mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ.
Trong rương gỗ, chất đầy lưỡi đao.
Hắn lập tức nhìn về phía Tần Nguyệt Ca, Tần Nguyệt Ca chỉ gật đầu, Tề Ninh lại nảy tiếp hai cái rương khác, bên trong cũng đều chứa lưỡi đao. Mỗi rương có ít nhất hai, ba chục lưỡi đao.
- Hầu gia, trong tất cả những cái rương này đều chứa binh khí.
Tần Nguyệt Ca hạ giọng nói:
- Chủ yếu là đại đao, ngoài ra còn có đoản kiếm và trường mâu (thương).
Y đưa tay chỉ về góc tây bắc:
- Trong rương bên kia, đều chứa trường cung và và tên. Ty chức ước lượng, số đại đao và trường mâu ở đây, tối thiểu phải hơn hai vạn, trường cung cũng có gần nghìn cái, tê lại không có nhiều, trong đó còn có mấy trăm cái nỏ!
Sau khi lập quốc, Đại Sở lập tức ban hành đao thú lệnh.
Điều quan trọng nhất trong đao thú lệnh, là nghiêm cấm dân chúng sử dụng tất cả những dụng cụ có thể dùng làm binh khí. Những binh khí như đại đao, trường cung, trường mâu, tên…chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của quan phủ, còn những dụng cụ trồng trọt trong dân gian như liềm, búa v.v…phải chịu sự quản lý nghiêm ngặt của quan phủ địa phương. Các nhà, các hộ có nhiều dụng cụ canh tác, nha môn địa phương đều phải ghi chép, một khi sổ sách không khớp với tình hình thực tế, thì từ thôn trưởng, lý trưởng, cho tới quan viên địa phương, đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thiên hạ chưa thật sự yên ổn, cường địch nhìn chòng chọc như hổ đói, Sở quốc làm như vậy cũng vì đề phòng dân gian có người làm loạn.
Giang gia Đông Hải chỉ là một thương nhân, đương nhiên cũng không được phép có binh khí. Tuy nhiên, do tình huống đặc biệt, thương đội của Giang gia vẫn buôn bán với Nam Dương, để ứng phó với hải tặc, thậm chí để được an toàn ở Nam Dương, triều đình đặc biệt cho phép Gaing gia thành lập một đội hộ vệ, để bảo vệ thương thuyền lui tới được thuận lợi. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, đối với số lượng binh khí mà Giang gia sở hữu, quan phủ cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Cho dù Giang gia muốn tăng thêm một thanh đại đao, cũng phải báo cáo với quan phủ địa phương, nếu không, là vi phạm luật pháp triều đình, sẽ bị kết tội mưu phản triều đình.
Lúc này, trong kho hàng ngầm này lại chứa số lượng binh khí khổng lồ như vậy, ý đồ mưu phản đã rất rõ ràng rồi.
Sau khi biết trên đảo chứa hàng hóa, Tề Ninh luôn suy nghĩ không biết là hàng hóa gì, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ lại là binh khí.
Việc rèn binh khí cho Sở quốc, do nha môn Công bộ phụ trách. Ngay cả như vậy, nếu không có phê văn của Binh bộ, xưởng rèn của Công bộ cũng không được tự ý rèn dù chỉ một con dao. Các hạng mục chủng loại binh khí do xưởng rèn rèn ra, phải nghiêm ngặt tuân thủ theo công văn do Binh bộ đưa ra.
Hơn nữa, mỗi binh khí từ xưởng rèn đưa ra, đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không những chỉ kiểm tra chất lượng binh khí, mà đối với số lượng binh khí, càng phai kiểm tra cẩn thận, triều đình đặc biệt thiết lập nha môn phụ trách kiểm kê số lượng binh khí xuất xưởng. Đây là một quy trình cực kỳ chuẩn mực và nghiêm khắc, không hề qua loa, đại khái. Hơn nữa, sau khi xuất xưởng, mỗi món binh khí đi về đâu, cũng phải ghi chép trong danh sách, tuyệt đối không để xảy ra tình trạng binh khí không chịu sự quản chế của triều đình.
Quy trình rèn binh khí của triều đình mà còn nghiêm ngặt như vậy, huống hồ trong dân gian.
Trong dân gian hễ có người tự ý rèn đúc binh khí, sẽ lập tức bị kết tội mưu phản, tội này còn nặng hơn mấy lần so với lén lút tích trữ binh khí, một khi bị trị tội, sẽ liên lụy tới tam tộc.
Nếu như Giang gia không chút kiêng dè, mua binh khí từ Nam Dương chở về Đông Hải, thì đương nhiên là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần để lộ phong thanh, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Bởi vậy Giang gia có ngu xuẩn tới mức nào, cũng tuyệt đối không thể mua số lượng lớn binh khí như vậy từ Nam Dương chở về.
Vừa rồi Tề Ninh đã quan sát kiểu dáng của số binh khí này, đây rõ ràng là cách thức rèn binh khí của người Trung Nguyên, thậm chí Tề Ninh hoài nghi Nam Dương có được kỹ thuật rèn tiên tiến như vậy hay không, cho dù có kỹ thuật như vậy, thì ở đó có thể cung ứng số lượng binh khí khổng lồ như vậy hay không, cũng là điều đáng nghi ngờ.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến Tề Ninh không ngờ trong kho này chứa binh khí, là vì hắn không sao tưởng tượng được, những binh khí này từ đâu đến?
Đương nhiên Giang gia Đông Hải sẽ không ngu xuẩn thu thập binh khí từ Đông Hải chở đến đảo này. Triều đình vẫn còn cảnh giác đối với Giang gia, cho nên luôn luôn giám thị Giang gia ở Đông Hải, chỉ cần một rương hàng hóa này bị phát hiện, triều đình tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình đối với Giang gia.
Bởi vậy, đương nhiên không có khả năng những binh khí này được vận chuyển từ trên bờ tới, vậy thì, chúng từ đâu tới?
- Hầu gia những binh khí này chỉ là số lượng tạm thời.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Tần Nguyệt Ca nghiêm nghị nói:
- Hàng năm cũng sẽ có hai nhóm binh khí được đưa tới đây, tổng số ít nhất cũng lên tới hơn một nghìn cái.
Trong mấy đại doanh binh lính bảo vệ kinh thành Sở quốc, Huyền Vũ doanh đông người nhất, nhưng cũng chỉ có một vạn năm nghìn binh mã, mà một khi số binh khí này được sử dụng, chúng đủ để cung cấp cho vạn người. Một khi ở Đông Hải thực sự xuất hiện một vạn phản quân, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Tề Ninh cầm đại đao trả lại cho Tần Nguyệt Ca, Tần Nguyệt Ca nhận lấy tra vào vỏ. Tề Ninh nhìn vào mắt y, hỏi:
- Tần pháp tào, nếu ngươi theo dõi chuyện này đã lâu, vậy thì đương nhiên ngươi biết ai là kẻ chủ mưu sau màn. Bổn hầu hỏi ngươi, kẻ chủ mưu phía sau hòn đảo này, là ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận