Cẩm Y Xuân Thu

Chương 554: Chứng bệnh quái gở

Tề Ninh thu dọn xong sau tấm bình phong, lúc này mới đi ra, nghĩ đến cảnh tuyệt vời vừa rồi, có chút lưu luyến, lại có chút ngại ngùng, thấy Điền phu nhân đã thu dọn xong, đang đoan trang ngồi cạnh bàn, nhìn từ sau lưng, vòng eo như liễu, mông tròn đầy đặn.
Hắn bước nhẹ qua, liếc nhìn Điền phu nhân, thấy mặt Điền phu nhân vẫn còn đỏ ửng, tuy nhiên thần sắc cũng đã dịu lại, thực sự có chút ngại ngùng, nhẹ giọng nói:
- Phu nhân, vừa rồi… - Á?
Điền phu nhân ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười e thẹn:
- Tửu lượng Hầu gia tử không tốt, vừa rồi hơi say.
Nàng lấy Bách Hoa tửu ra, cười dịu dàng nói:
- Rượu này mạnh quá, về sau không uống loại rượu này, trong kho rượu còn rất nhiều rượu ngon, để ta đi lấy.
Nàng còn chưa đứng dậy, Tề Ninh đã lắc đầu nói:
- Không cần, rượu mạnh bốc lên đầu, ít uống thì tốt hơn. Trong lòng nghĩ phu nhân này thật cao minh, vừa rồi vẻ ngại ngùng động lòng người, thoáng cái đã trở nên cởi mở, giống như vừa rồi không xảy ra việc gì, dưới ánh đèn trông kiều diễm như hoa, xinh đẹp mê người, phu nhân xinh đẹp như vậy vừa rồi lại vì mình mà làm việc kia, nghĩ cũng cảm thấy khó mà hình dung nổi.
Dường như Điền phu nhân cố tình muốn tìm cách né tránh sự ngại ngần vừa rồi, cười nói:
- Hầu gia, ngài tới nếm thử đồ ăn đi, quý nhân như ngài nhiều việc, không mấy khi tới được. Tề Ninh nhấc đũa lên, người đẹp bên cạnh, chỉ cảm thấy người đẹp kia mới là món ngon nhất, so với người đẹp bực này, món ngon đầy bàn kia đúng là vô vị. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng ăn vài miếng.
Mặc dù Điền phu nhân cố tình chuyển hướng chủ đề, nhưng chuyện vừa xảy ra cũng không thể coi như chưa từng xảy ra. Điền phu nhân mặt ửng đỏ, Tề Ninh cũng hơi ngại ngùng, ho một tiếng, hỏi:
- Việc kinh doanh của dược hành Điền gia rất tốt, hiện tại cũng đã vào được Thái Y viện, theo lý mà nói cho dù không phải giàu có ngất trời, nhưng cũng không phải quá vất vả phát triển dược phường làm gì?
Điền phu nhân khẽ thở dài nói:
- Ta cũng không phải tham tiền, chỉ ta muốn tiết kiệm chút tiền là được.
- Phu nhân thiếu tiền tiêu?
Tề Ninh nghi ngờ nói, nghĩ thầm dược hành Điền gia phát đạt như vậy, mặc dù Điền phu nhân không phải quá hào phòng, nhưng lại giỏi việc điều hành, có lẽ không tới mức thiếu tiền.
Điền phu nhân lắc đầu, hơi do dự, đột nhiên nhớ ra điều gì, đứng dậy, eo nhỏ nhắn đong đưa, thùy mị nết na, đi ra mở cửa sổ, tiện đi mở cửa chính, không mở hoàn toàn, chỉ nửa mở nửa khép. Tề Ninh nhìn thấy, nghĩ thầm dù sao cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, làm việc đúng là chu đáo.
Nếu chậm chạp không mở cửa sổ, bị người ta nhìn thấy, cô nam quả nữ trong phòng, khó tránh bị người khác nghi ngờ, lúc này mở cửa ra, chính là để tránh hiềm nghi.
Ngoài cửa gió đêm thổi tới, thấm vào ruột gan, Điền phu nhân hít sâu một hơi, lúc này mới xoay người, yểu điệu đi tới ngồi xuống, khẽ nói:
- Vong phu chỉ có một người em trai, nhưng sinh ra không lâu thì chết non, cho nên vong phu cũng có thể coi là nhất mạch đơn truyền, cũng không có anh em chị em gì khác. Sau khi được gả cho Điền gia, vong phu rất yêu thương ta, nhưng chàng bận ra ngoài bôn ba, trong vòng một năm, có đến hơn nửa năm không ở nhà, gặp ít mà xa cách thì nhiều. Tề Ninh nghĩ Điền phu nhân này đúng là một phu nhân đoan chính.
Theo lý mà nói, chồng mình đi nhiều ở nhà ít, rất nhiều người phụ nữ không chịu được cô đơn, Điền phu nhân này lại chịu được. Hơn nữa sau khi chồng qua đời, vẫn thủ tiết vì chồng. Đêm nay nếu đổi là người phụ nữ khác, chỉ e sớm đã có quan hệ vợ chồng, Điền phu nhân này lại có thể kiên trì giữ vững sợi dây cuối cùng, thật sự quá khó.
- Ta và chàng chỉ sinh được một đứa con gái Phù Nhi. Sau khi chàng gặp tai họa, ta và Phù Nhi sống nương tựa vào nhau Điền phu nhân khẽ cười:
- Trước kia lúc vong phu phát đạt rất nhiều người thân đều tìm tới nương tựa, sau khi vong phu gặp chuyện không may, đám người đó tan đàn xẻ nghé, bỏ đi tứ tán, đoạn tuyệt quan hệ với hai mẹ con Tề Ninh thở dài:
- Nghèo ở bên đường không ai hỏi, giàu có ở núi sâu cũng có người tìm, trò đời nịnh nọt, cũng là chuyện thường.
- Điền gia thành nơi cô quạnh ít ai hỏi han, cũng may trước kia vong phu đối xử không tệ với đám người dưới, nên họ nể tình có nghĩa, ở lại,
Điền phu nhân cảm khái nói:
- Ta cũng vượt qua ải khó khăn nhờ sự giúp đỡ của họ. Hai năm nay mới dần ổn định. Trong lòng ta hiểu, lúc gặp rủi ro, không có mấy người giúp ngươi, tất cả đều phải dựa vào bản thân. Ta lo nếu tôi già rồi, Phù Nhi không ai chăm sóc.
Tề Ninh cười nói:
- Phu nhân sao lại nói thế? Tướng mạo cô xinh đẹp, nhìn có vẻ rất trẻ, chẳng liên quan gì tới chữ “già” kia.
Điền phu nhân tự nhiên cười nói:
- Hầu gia lại đùa, cho dù hiện tại chưa già, thêm mười, hai mươi năm nữa, cũng đến ngày già nua. - Phu nhân tiết kiệm tiền bạc, là vì con?
Lúc này Tề Ninh dường như cảm nhận được tâm tư của Điền phu nhân, nói:
- Con cháu có phúc của con cháu, đợi gả đi rồi, sẽ có người chăm sóc nó.
Điều phu nhân thần sắc ảm đạm, cười khổ nói:
- Đây cũng không phải chuyện dễ, nếu sau khi ta già rồi, có người chăm sóc nó đương nhiên là việc tốt, nếu không có ai, ta cũng có chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa cho nó từ trước.
Tề Ninh nghĩ Điền phu nhân đúng là hơi cưng chiều con gái quá mức, khẽ nói:
- Phu nhân thật ra không cần quá lo lắng, phu nhân khôn khéo tài giỏi, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, có lẽ lệnh ái về sau cũng sẽ khôn khéo tài giỏi, có tiền đồ hơn cả phu nhân.
Điền phu nhân cười khổ thần sắc càng ảm đạm.
Tề Ninh nhìn sắc mặt, liền cảm thấy trong đó có ẩn tình, nhíu mày hỏi:
- Phu nhân, có phải phu nhân có chuyện gì khó xử?
Điền phu nhân do dự một thoáng, thấy Tề Ninh ân cần quan tâm, mới khẽ nói:
- Không dám dấu Hầu gia, Phù Nhi mắc một thứ bệnh quái dị, mãi không thấy khả quan lên, từ tám tuổi đến giờ, đã tìm rất nhiều đại phu, đều bó tay không làm gì được.
- Bệnh quái ác?
Tề Ninh khẽ giật mình:
- Năm nay lệnh ái bao nhiêu tuổi?
- Còn mấy tháng nữa là tròn 13.
Điền phu nhân thở dài:
- Năm 8 tuổi, nó bị ngấm mưa, sau đó cơ thể nóng ran, mấy ngày liền toàn thân như lửa đốt. hơn nữa còn bị co giật
Nói đến đây, mắt sưng mọng, thò tay định lấy khăn lụa lau mắt, nhưng vừa rồi nàng giải độc cho Tề Ninh, đã dùng khăn lụa giúp hắn vệ sinh, vứt đi rồi. Tề Ninh thấy vậy, đưa cái khăn trên người mình ra. Điền phu nhân lộ vẻ cảm kích, mới tiếp tục nói:
- Từng mời rất nhiều đại phu, khó khăn lắm mới đỡ chút. Nhưng không được hơn mười ngày, hai mắt Phù Nhi lại không nhìn rõ.
Tề Ninh lắp bắp kinh ngạc, thất thanh nói;
- Bị mù?
Điền phu nhân lắc đầu nói:
- Cũng không phải là mắt mù, nhưng cũng không khác mấy so với mắt mù, bất luận nhìn gì, đều mơ mơ màng màng. Ta đứng trước mặt nó, nó chỉ thấy bóng, không nhìn rõ người. Hơn nữa cách một thời gian, toàn thân nó nóng lên, run rẩy, phải hai ba ngày mới đỡ.
Nước mắt lăn xuống, nàng tự trách nói:
- Đều là ta không chăm sóc tốt cho nó, có dùng cả tính mạng của ta đổi lấy đôi mắt sáng cho nó, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Tề Ninh nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm túc và kính trọng, lúc này cuối cùng đã hiểu, vì sao Điền phu nhân bình thường tỏ ra có chút keo kiệt, hơn nữa cực kỳ thích tiền.
Hiện tại xem ra, tất cả đều vì cô con gái Điền Phù.
Điền Phù không có anh chị em gì, ngay cả cha cũng đã qua đời, chỉ có thể nương tựa lẫn nhau sống qua ngày cùng người mẹ góa. Hơn nữa thân lại mang bệnh, đối với Điền phu nhân mà nói, Điền Phù đương nhiên được nàng coi là cả tính mạng mình. Thân mang bệnh như vậy, có thể thuận lợi lấy chồng được không, đương nhiên cũng là vấn đề. Mặc dù nói Điền gia gia thế sự nghiệp lớn, đàn ông lao tới vì tiền không ít, muốn gả Điền phu đi cũng là việc dễ.
Nhưng Điền phu nhân rõ ràng không muốn gả con gái đi một cách qua loa như vậy. Tề Ninh bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Điền phu nhân khi đó muốn bày lôi đài, tìm một người con rể cho Điền gia có lẽ không phải là mục đích chính. Mà là muốn tìm một người đàn ông có thể bảo vệ Điền Phù, cũng có thể nói là dụng tâm chịu khổ.
Mặc dù Điền phu nhân kinh doanh rất phát đạt, nhưng rất tiết kiệm, đương nhiên cũng là muốn tiết kiệm chút tiền cho Điền Phù. Dù sao nàng cũng xuất thân là người kinh doanh, có lẽ cũng chỉ có thể tìm một cảm giác an toàn từ tiền bạc, để lại nhiều tiền cho Điền Phù, đương nhiên cũng là để có thể giúp Điền Phù được sống một cuộc sống an nhàn.
Vừa nghĩ tới một người phụ nữ như Điền phu nhân, không ngại vất vả chăm lo việc kinh doanh, đều là vì có thể có được sự bảo đảm cho con gái mình, Tề Ninh đột nhiên trở nên kính trọng người phụ nữ xinh đẹp này. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nếu trước đây mình thực sự cố tình chiếm lấy thân xác nàng, sau khi biết tất cả những việc này, chắc mình sẽ vô cùng áy náy. - Bệnh của lệnh ái, những năm gần đây không có chút chuyển biến tốt nào, phải chăng không dùng đúng thuốc đúng bệnh?
Điền phu nhân buồn rầu nói:
- Hầu gia, Điền gia buôn bán nguyên liệu dược, quen không ít đại phu. Không giấu gì ngài, trước khi tiên phụ qua đời, đã nhờ các mối quan hệ, mời một ngự y của thái y viện lén xem bệnh cho Phù Nhi. Ngự y đó kê một số đơn thuốc, chúng ta cũng bỏ ra không ít tiền bạc, nhưng cũng không có chút chuyển biến nào. Ngự y đó cuối cùng cũng bó tay. Thầm thở dài, nàng nói:
- Điền gia cũng không biết là đời trước đã tạo nghiệt gì, Phù Nhi mắc bệnh kì lạ, tiên phụ chết....
Nói đến đây, nước mắt lại lăn dài. Lúc này Tề Ninh càng cảm thấy người phụ nữ này thật không đơn giản, trong lòng nảy sinh sự đồng cảm, suy nghĩ một chút, mới nói:
- Hiện tại lệnh ái ở đâu? Có thể cho ta gặp một lần không?
Điền phu nhân khẽ giật mình nói:
- Hầu gia muốn gặp Phù Nhi?
- Phu nhân, thực không dám dấu, về y thuật, ta dốt đặc cán mai.
Tề Ninh nói;
- Tôi muốn gặp lệnh ái, xem xem rút cục tình trạng như nào, sau khi về phủ, cũng dễ nói với người ta.
Dừng một lát, mới nói:
- Hầu phủ có một cao thủ, y thuật xuất chúng, phu nhân còn nhớ dịch độc xảy ra ở kinh thành không, nếu không có cao nhân này, e rằng dịch độc đã sớm lan tràn toàn thành, vô số mạng người chết oan.
Điền phu nhân mở to mắt, nước mắt chưa khô, trông rất động lòng người, hỏi:
- Hầu gia, ngài nói vị cao nhân trừ dịch độc đó?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế, cho nên ta muốn gặp lệnh ái, nếu có thể, ta mời vị cao nhân kia ra tay, xem bệnh cho lệnh ái, xem có khả năng khôi phục thị giác không?
Điền phu nhân như người chết đuối vớ được cọng rơm, dù chỉ là một tia hi vọng, cũng khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ, nói:
- Được, Hầu gia, ta đưa ngài đi, nếu thực sự giúp Phù Nhi chuyển biến, ta chết cũng cam tâm. - Không nên nói bậy.
Tề Ninh nhíu mày trách cứ nói:
- Phu nhân phải sống cho tốt, bất luận xảy ra việc gì, đều phải sống bình yên.
Điền phu nhân cảm thấy ấm áp, khẽ gật đầu, đứng dậy nói:
- Hầu gia, ta dẫn ngài đi.
Nghĩ đến việc Điền Phù bao nhiêu năm mắc bệnh quái ác có hi vọng chữa trị được, nàng cảm thấy rất kích động.

Điền phu nhân đưa Tề Ninh ra nhã thính. Nàng lấy một cái đèn lồng treo bên ngoài rồi dẫn Tề Ninh đi xuyên qua hành lang tới một cái sân nhỏ ở đầu phía tây. Xung quanh vô cùng vắng vẻ, đi vào sân nhỏ yên tĩnh này có thể thấy được đèn đuốc bên trong đã được thắp.
Điền phu nhân nói khẽ: -Hầu gia, Phù nhi sợ người lạ, nếu có mạo phạm, xin ngài đừng phiền lòng.
Tề Ninh gật đầu nói: -Ta hiểu.
Điền phu nhân dịu dàng cười một tiếng rồi đi tới đẩy cửa ra, treo đèn lồng một bên. Tề Ninh đi theo phía sau cùng vào trong nhà. Bên trong có một nha đầu mười bảy mười tám tuổi đang nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật, hai người đã đi vào nhưng cô nhóc nha hoàn này vẫn chưa phát hiện. Điền phu nhân nhíu mày lại, đôi mắt xuất hiện vẻ không vui, thế nhưng nàng cũng không quấy rầy, đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nàng dịu dàng nói: -Phù nhi, là mẹ đây, con ngủ chưa?
Bên trong không có âm thanh, Điền phu nhân nói:
-Mẹ vào đây!
Nàng khẽ đẩy cửa phòng rồi đi vào, khi đã vào trong phòng, nàng xoay người lại ngoắc ngoắc tay về phía Tề Ninh.
Tề Ninh đi theo Điền phu nhân vào trong. Căn phòng này rất u nhã, dưới ánh đèn có thể thấy được trang trí trong phòng cũng hết sức đơn giản trang nhã. Trong phòng có một cái giường rất sạch sẽ, bên cạnh có một bàn trang điểm, ở giữa là một cái bàn nhỏ bằng gỗ lim. Tề Ninh nhìn thấy ở phía sau, bên cửa sổ, có một thiếu nữ áo xanh đang ngồi, nửa bên cửa sổ đã mở, cơn gió mát từ bên ngoài thổi vào. Cô gái đưa lưng về phía cửa. Cô ngồi đó không nhúc nhích, cứ như là một con rối vậy.
Điền phu nhân và Tề Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, Tề Ninh thấy được sự bất đắc dĩ và thương cảm trong đôi mắt của Điền phu nhân cho nên hắn cười nhẹ một tiếng nhằm khích lệ nàng. Điền phu nhân nhìn thấy nụ cười này của Tề Ninh lập tức cảm thấy yên tâm, dịu dàng cười một tiếng rồi đi tới bên cạnh cô gái, nàng dịu dàng hỏi:
-Phù nhi, mẹ nhắc con nhiều lần rồi mà, ngồi bên cửa sổ thế này dễ lạnh lắm, sao con không nghe lời vậy?
Thiếu nữ kia không nhúc nhích cũng không nói gì, dường như cô đang ngẩn người bên cửa sổ.
Điền phu nhân giơ tay lên định vuốt ve đầu của thiếu nữ, thế nhưng khi bàn tay tới gần nàng chợt ngừng lại, sau đó bàn tay của nàng nhẹ nhàng khoác lên vai thiếu nữ, cô gái kia đột nhiên lạnh lùng nói:
-Lấy tay ra!
Tề Ninh nghe được giọng của Điền Phù vô cùng lạnh lùng, đây hoàn toàn không giống với cách nói chuyện với mẹ mình, vì vậy y nhíu mày lại. Điền phu nhân liếc mắt nhìn Tề Ninh một cái, khuôn mặt nàng có vẻ hơi lúng túng, thế nhưng nàng vẫn lấy tay ra, nàng hỏi:
-Buổi tối con ăn gì chưa?
Điền Phù thản nhiên hỏi:
-Người còn lại là ai?
Tề Ninh nghe vậy trong lòng liền biết Điền Phù đã nghe được tiếng bước chân của mình. Khi hắn đi vào, hắn còn cố ý bước thật nhẹ, không ngờ thính lực của cô gái này lại nhạy bén tới vậy. Biết lúc này không cần phải tránh né nữa, hắn bước lên hai bước, nói:
-Điền cô nương, chào cô, ta tới thăm cô.
-Đi ra... !
Điền Phù đột nhiên cứ như phát điên, cô nói:
-Ai cũng không được vào, cút ngay, không được vào nhà ta...!
Tề Ninh không ngờ Điền Phù lại có phản ứng lớn tới vậy, Điền phu nhân vội vàng la lên:
-Phù nhi, người này là... Người này là đại phu mẹ mời cho con, con để hắn xem một chút đi... !
Thấy toàn thân Điền Phù run rẩy, nàng đưa tay ra đỡ, thế nhưng Điền Phù cũng giơ tay đẩy Điền phu nhân ra. Tuổi cô không lớn lắm thế nhưng sức lực lại không nhỏ, Điền phu nhân bị đẩy lùi ra sau hai bước, thiếu chút nữa đã té ngã. Cũng may là thân pháp của Tề Ninh rất nhanh, hắn đưa tay đỡ sau lưng Điền phu nhân, nhờ vậy mới giúp Điền phu nhân không té ngã. Hắn cau mày nói:
-Điền Phù, sao cô dám đối xử với mẹ mình như vậy?
-Liên quan gì tới ngươi?
Điền Phù chợt đứng dậy, xoay người lại. Lúc này Tề Ninh mới thấy rõ, Điền Phù khoảng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo có thể xem làm xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai lông mày có chút bóng dáng của Điền phu nhân. Thế nhưng, đôi mắt của nàng lại nhắm lại, một vòng xung quanh đôi mắt đều là màu đen lấm tấm. Da thịt cô rất trắng, không phải trắng kiểu non mềm của Điền phu nhân, đây là màu trắng bệch, tái nhợt, không có màu máu. Chính vì màu da trắng bệch này cho nên vòng màu đen xung quanh mắt kia vô cùng chói mắt, nó làm cho một cô bé vốn rất xinh xắn trở nên hơi xấu xí.
Lúc này, Tề Ninh rốt cuộc đã biết tại sao Điền phu nhân lại rất lo cho cô con gái này của mình.
Tướng mạo như thế này đúng là không có mấy người đàn ông nhìn lọt mắt, dù cưới cô, mục đích cũng là gia tài của Điền gia. Điền phu nhân thiết lập lôi đài đúng là có thâm ý, chẳng trách được sau khi hắn đánh thắng lại bị một đám người của nhà họ Điền ngăn chặn không cho rời khỏi Điền gia. Hiển nhiên Điền phu nhân biết rất rõ:
hai mắt của Điền Phù đã mù, dung mạo lại bị thế này, sợ rằng rất khó có thể tìm được phu quân thích hợp.
Nếu như Điền Phù không có những chấm đen này này sẽ rất xinh đẹp, cho dù không thể vượt qua mẹ cô, thế nhưng cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu. Bây giờ nhìn lại, so với Điền phu nhân thành thục xinh đẹp, Điền Phù thật sự kém rất xa.
Hai mắt Điền Phù hơi mở, Tề Ninh có thể thấy rõ mi mắt của cô có một lớp màng màu xám.
-Đuổi hắn đi... !
Điền Phù lui ra sau hai bước, cô giơ tay lên chỉ Tề Ninh, nói:
-Ta không muốn thấy người thế này, hắn không phải là đại phu, ngươi đang gạt ta.
Mặc dù mắt Điền Phù không nhìn thấy rõ tướng mạo của người khác, thế nhưng dường như nàng không mù hoàn toàn, nàng vẫn có thể thấy loáng thoáng được bóng người của Tề Ninh.
Điền phu nhân vội nói: -Phù nhi, hắn… Hắn là đại phu, hắn tới xem bệnh cho con, con... .
-Mẹ luôn gạt ta.
Điền Phù lạnh lùng nói:
-Giọng của hắn trẻ như vậy, sao có thể là đại phu được. Mẹ cho rằng mắt ta bị mù cho nên lừa dối ta, coi ta là kẻ ngốc, nếu như cha ta còn sống, mẹ có gan làm vậy ư?
Mắt Điền phu nhân ửng đỏ, nàng nói:
-Phù nhi, hắn . . Hắn có lòng tốt, hắn không có ác ý, y thuật của hắn thật sự rất cao, y có thể xem bệnh cho con... !
Điền Phù giơ tay lên che tai lại, nàng la lên:
-Năm nào mẹ cũng nói có đại phu y thuật ca minh, thế nhưng có ai có thể chữa khỏi đôi mắt của ta?
Mẹ đang cố ý cười nhạo ta, mẹ cố ý để những người này nhìn thấy dung mạo xấu xí của ta, mẹ không có lòng tốt, ta... Hiện tại ta đã biến thành thế này, các người đã hài lòng chưa? Cút, cút đi cho ta!
Điền phu nhân rơi lệ, nàng nói với giọng nứt nở:
-Phù nhi, con tỉnh táo một chút, mẹ đâu có tìm người tới để cười nhạo con, mẹ luôn muốn trị bệnh cho con, cũng mẹ vẫn luôn tìm đại phu cho con mà...!
-Tìm đại phu?
Điền Phù cười lạnh nói:
-Mẹ nghĩ ta không biết ư, A Cha không có ở đây, không có ai có thể quản mẹ, ai mà biết mẹ tìm ai bên ngoài, ta... !
-Im miệng!
Sắc mặt Điền phu nhân lập tức thay đổi, nàng lạnh lùng nói:
-Phù nhi, con đang nói bậy bạ gì đó?
-Nếu ta nói bậy, sao mẹ không để ta nói?
Điền Phù nói:
-Mẹ sợ cái gì? A Cha ta để lại cho mẹ nhiều bạc vậy, vì sao mẹ còn phải ra ngoài làm ăn? Mẹ nghĩ ta không biết những gì mẹ nghĩ trong đầu ư?
Tề Ninh không ngờ một cô bé mười hai mười ba tuổi lại ăn nói tráo trở tới vậy, hơn nữa, người cô nói lại chính là mẹ ruột của mình, hắn lạnh lùng nói:
-Điền đại tiểu thư, cô đúng là quá uy phong, ta từng gặp rất nhiều người rồi thế nhưng ta chưa từng thấy ai có uy phong như cô.
Điền Phù lạnh lùng hỏi: -Ngươi . . Ngươi nói cái gì?
-Mẹ cô vì cô ngậm trăm đắng nghìn cay, cô không nghĩ tới việc đền đáp, lại còn bêu xấu mẹ mình trước mặt người ngoài như ta, đây không phải uy phong thì cái gì mới là uy phong?
Tề Ninh dứt khoát đi tới chỗ cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, nói:
-Mang thai mười tháng mới sinh ra cô, ngậm đắng nuốt cay nuôi cô lớn, sau khi cô mắt bệnh, nàng vì cô cái gì cũng không thèm nghĩ, chỉ mong có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho cô. Vì vậy nàng chịu biết bao nhiêu oan ức, oan ức bên ngoài không tính, nàng còn bị cô làm nhục ngay trước mặt, cô quá lợi hại.
Điền phu nhân rơi lệ không nói gì, thân thể thơm tho của nàng rơi run lên.
Điền Phù dùng giọng the thé nói:
-Ngươi còn nói giúp cho nàng?
Đúng rồi, ngươi... Tất nhiên ngươi phải nói giúp bà ta rồi, ngươi và nàng cùng một nhóm, ngươi biết rất rõ chuyện của Điền gia, chắc hẳn là bà ta đã nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi, đúng không?
Nàng giễu cợt cười lạnh một tiếng.
-Phù nhi, không được nói bừa.
Điền phu nhân nghe Điền Phù càng nói càng khó nghe, mặc dù trước khi vào nàng đã phòng ngừa, đã nói trước với Tề Ninh, thế nhưng Điền phù nói tới thế làm cho Điền phu nhân rất kinh hãi, nàng vội trách mắng:
-Tiểu Hầu gia là người tốt, vẫn luôn giúp đỡ Điền gia, con không được vô lễ.
-Tiểu Hầu gia?
Điền Phù hơi giật mình, sau đó nàng cười lạnh, nói:
-Thì ra mẹ đã qua lại với quan lại quyền quý, nếu A Cha ta biết, sợ rằng sẽ bị mẹ tức tới sống lại.
Tề Ninh nhíu mày, phản ứng của Điền Phù hôm nay nằm ngoài dự đoán của hắn, thế nhưng, hắn cũng có thể hiểu được phần nào.
Cô bé này bị mù từ năm tám tuổi, có lẽ trước khi bị mù cô đã phát hiện khuôn mặt của mình có thay đổi cực lớn. Nhiều năm trôi qua, chẳng những đôi mắt không cách nào chữa khỏi, ngay cả cha cô cũng đột nhiên gặp nạn bất ngờ phải rời khỏi thế gian này. Đối với Điền Phù, đây chẳng khác gì tuyết lạnh thêm sương, vì vậy, có thể hiểu được tại sao tính tình của cô trở nên hơi dở dở ương ương, thậm chí còn có chút loạn thần kinh.
Lúc này, lòng hắn càng thêm đồng tình với Điền phu nhân, càng hiểu rõ hơn sự khổ cực của nàng.
-A Cha cô đi rồi, tất nhiên là y sẽ phù hộ cô, thế nhưng thứ cô ăn, thứ cô mặc đều do mẹ cô cung cấp.
Tề Ninh lạnh lùng hỏi:
-Cô có tư cách gì nói ba nói bốn với nàng? Không có nàng, cô nghĩ mình có thể sống khỏe mạnh ư?
-Ta vốn không muốn sống nữa.
Điền Phù la lên:
-Các ngươi giết ta đi, như vậy tốt hơn.
-Giết ngươi?
Tề Ninh cười nói:
-Với thứ người không hiểu gì như ngươi, ngoài mẹ ngươi ra, ai quan tâm tới sự sống chết của ngươi, cần gì phải uổng công vô ích giết ngươi? Nếu ngươi muốn chết, có thể tự mình động thủ.
Điền phu nhân hoảng sợ biến sắc, nàng không ngờ Tề Ninh lại nói vậy, nàng vội la lên: -Hầu gia... !
-Phu nhân không cần lên tiếng.
Tề Ninh trầm giọng nói:
-Nếu cô ấy muốn chết, vậy phu nhân cứ để cho cô ấy toại nguyện, dưới gầm trời này, ngày nào mà không có người chết.
Chăm chú nhìn Điền Phù, hắn hỏi:
-Ngươi muốn chết bằng cách nào?
Treo cổ? Nhảy xuống sông? Hay là uống thuốc độc?
Điền Phù há hốc mồm không nói lên lời.
-Ta không quan tâm ngươi có chết hay không, ta chỉ lo lắng, không biết sau khi ngươi chết, gặp lại cha ngươi, ngươi sẽ trả lời cha mình thế nào.
Tề Ninh chậm rãi nói:
-Cha ngươi đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, ta nghĩ y sẽ có hai chuyện không thể bỏ xuống. Chuyện thứ nhất là mẹ con hai ngươi, y đã chết, thế nên y chắc chắn sẽ hi vọng hai mẹ con ngươi sống nương tựa lẫn nhau, sống thật tốt.
Chuyện thứ hai, đương nhiên là hung thủ giết người, cha ngươi bị người khác làm hại, tới nay vẫn chưa tra rõ hung thủ, có thể nói là cha ngươi chết không nhắm mắt.
Đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, hắn nhìn Điền Phù, nói:
-Y chỉ có một đứa con gái là ngươi, ngươi cũng là truyền nhân duy nhất của y, ngươi mới mười ba tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, ngươi còn một đống tuổi, là người kế thừa của y, ngươi có trách nhiệm chăm sóc mẹ ngươi, cũng cũng có trách nhiệm tìm ra người hại chết cha mình.
Điền Phù ngẩn ra, đôi lông mày nhíu lại. Tề Ninh tiếp tục nói:
-Ta biết ngươi đang nghĩ gì, không phải ngươi đang nghĩ: giờ ngươi như thế này, hơn nữa ngươi chỉ là một cô gái, làm sao có thể tìm được hung thủ giết cha, đúng không?
Điền Phù vừa rồi còn đang lên cơn điên lại thần xui quỷ khiến gật đầu một cái.
-Tất nhiên là có thể.
Tề Ninh chậm rãi nói:
-Hôm nay, ngươi quen ta chính là bước đầu tiên!

Điền Phù ngẩn ra một chút, lập tức cười cười quái dị. Tề Ninh thản nhiên hỏi:
- Ngươi không tin?
- Ta là kẻ mù lòa, ngươi không nhìn ra sao ?
Điền Phù hỏi :
- Ngay cả đường đi ta còn không nhìn được, còn có thể tìm được hung hủ hại chết a cha sao ?
- Cho nên hôm nay ta mới tơi, thử chữa mắt cho ngươi. Ngươi đã từng chạy chữa rất nhiều đại phu, vẫn không thể chữa được mắt, cho nên đã mất hy vọng. Ngươi cam chịu, nhưng ngươi có từng nghĩ tới không, có rất nhiều người còn khổ hơn ngươi nhiều, bọn họ vẫn kiên trì, hơn nữa, còn luôn tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Điền Phù nhướn nhướn mày, nhưng không nói gì.
- Một lần không được, có thể mười lần. Mười lần không được, thì một trăm lần. Có lẽ chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể thành công. Vì sao phải bỏ bước cuối cùng này?
- Ta…
- Ta biết ngươi nghĩ gì. Hài tử, ngươi mới mười ba tuổi, con đường tương lai còn rất dài, vừa rồi ngươi ăn nói mạo phạm tới mẫu thân ngươi, hoàn toàn cho thấy ngươi cực kỳ quan tâm nàng.
Ngươi còn sợ nàng bị người ta cướp đi khỏi ngươi, có phải không ?
Tuy nhìn bên ngoài hắn không lớn hơn Điền Phù bao nhiêu, nhưng cách ăn nói như trưởng bối đang dạy dỗ vãn bối vậy.
Thân thể Điền Phù chấn động, Điền phu nhân cũng kinh ngạc nhìn cô.
- Ngươi không nhìn rõ lắm, nhưng chính vì vậy ta cảm thấy ngươi lại đặc biệt linh mẫn ở phương diện khác. Haiz. Mẫu thân ngươi vất vả, chắc chắn ngươi không thể hoàn toàn không biết gì. Ngươi biết Điền gia hôm nay đều do mẫu thân ngươi chống đỡ, ngươi cũng biết nàng vất vả thế nào, nhưng ngươi sợ hãi một ngày nàng rời khỏi ngươi, vô luận là về vật chất hay tinh thần, ngươi đều không muốn rời nàng. Cho nên ngươi mới quan tâm như vậy, mới suy nghĩ như vậy!
Điền Phù đột nhiên ôm tay che mặt khóc lớn lên.
Điền phu nhân khôn khéo cỡ nào chứ, nàng lập tức hiểu Tề Ninh vừa nói vậy đã nói toạc hết suy nghĩ trong lòng Điền Phù. Không phá thì không thể xây, hôm nay Tề Ninh đã nói thẳng ra, coi như có trợ giúp sâu sắc cho Điền Phù. Hai hàng lệ châu lăn xuống, nàng bước tới ôm con vào lòng.
Hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc, Tề Ninh đi qua, thỏa dài:
- Mẫu thân ngươi còn yêu ngươi hơn cả mạng mình, cho nên sau này đừng làm nàng bị tổn thương.
Phu nhân, sắc trời đã tối, ngày mai còn có việc, không tiện lưu lại.
Ngày mai phu nhân dẫn Điền Phù tới Hầu phủ tìm Đường cô nương, nói rằng đó là ý của ta. Lát ta về sẽ nói với nàng ấy.
Điền phu nhân vội nói:
- Hầu gia, để ta tiễn ngài ra cửa.
Tề Ninh ừ một tiếng. Điền phu nhân an ủi Điền Phù vài câu mới đi theo Tề Ninh ra ngoài. Chân trời, trăng sáng vằng vặc, ánh trăng như nước vãi khắp mặt đất, tĩnh tĩnh lặng lặng.
Rời tiểu viện, Điền phu nhân mới nói:
- Hầu gia, đa tạ ngài!
Thấy vành mắt nàng hồng lên, Tề Ninh ôn nhu an ủi:
- Phu nhân phải coi sóc sản nghiệp lớn như vậy, còn phải chăm sóc cả Điền Phù, rất không dễ. Về sau có chuyện gì khó xử cứ tới tìm ta.
Tuy đại ân ta không giúp được nhưng chuyện nhỏ thì vẫn có thể giúp một chút.
- Đại ân đại đức của Hầu gia với Điền gia, ta thật sự không biết nên báo đáp thế nào.
Ánh mắt Điền phu nhân đầy cảm kích.
Tề Ninh cười cười:
- Gặp nhau là có duyên, đã kết làm bằng hữu đều nhờ ý trời, không nên nói lời khách khí này.
- Đều nhờ ý trời...
Điền phu nhân lặp lại một lần, khẽ ngẩng đầu, thấy Tề Ninh cười dịu dàng nhìn mình, không hiểu sao da mặt nóng lên, cúi đầu đáp:
- Vâng, Hầu gia là người tốt. Có thể gặp được Hầu gia là phúc phần của ta.
Đưa Tề Ninh ra ngoài, Điền phu nhân nhớ lại cảnh tưởng tối nay, khuôn mặt đang đỏ ửng, trái tim đang nhảy lên dồn dập lập tức lại dâng lên cảm động.
Khi Tề Ninh trở lại Hầu phủ thì trời đã tối, cũng không tiện đi quấy rầy Đường Nặc. Hắn biết Đường Nặc là người thiện lương, ngày mai Điền phu nhân dẫn Điền Phù tới, đương nhiên nàng sẽ không đóng cửa từ khách, bèn gọi Hàn tổng quản đến dặn dò một phen, lại phân phó người chuẩn bị, ngày hôm sau sẽ tới chùa Đại Quang Minh.
Mờ sáng hôm sau, đã chuẩn bị xong xuôi, Tề Ninh liền dẫn Lý Đường và năm sáu tên tùy tùng tới chùa Đại Quang Minh. Hắn đã tới chùa Đại Quang Minh mấy lần rồi, rất quen đường, đi thẳng tới dưới núi Tử Kim, biết rõ quy củ của chùa, bèn cho bọn Lý Đường chờ trong đình nghỉ mát dưới chân núi, còn mình leo theo thang đá lên núi.
Trước khi tới chùa Đại Quang Minh hắn đã chuẩn bị đeo Bì Lô kiếm bên người. Bì Lô kiếm này là hắn được chùa Đại Quang Minh tặng cho, là danh kiếm Đại Quang Minh, mang trên người, nghĩ thầm hẳn là vào chùa Đại Quang Minh sẽ thuận lợi.
Đến cổng chào giữa sườn núi, hắn thấy một gã tăng lữ canh cổng chùa, bèn tiến tới chắp tay trước ngực:
- Cẩm Y Hầu Tề Ninh, cầu kiến Chủ trì Không Tàng đại sư. Kính xin sư phụ thông bẩm!
Tăng lữ kia nhìn Bì Lô kiếm bên hông hắn, không nói gì, quay ngươi đi thẳng. Tề Ninh cố nhịn tò mò, đuổi theo hai bước gọi:
- Sư phụ, người….
- Đi theo bần tăng!
Tề Ninh cũng hơi kinh ngạc. Hắn biết chùa Đại Quang Minh này không phải nơi bình thường, chính là thiên hạ đệ nhất tự, chớ nói là dân chúng bình thường, cho dù là quan lại quyền quý, không được trong chùa cho phép, muốn bước một bước vào trong chùa Đại Quang Minh cũng tuyệt không thể nào. Vậy mà hòa thượng nay lại không hỏi nửa lời, đã dẫn mình lên núi, khá là bất ngờ.
Nhưng đối phương đã cho mình lên núi, hắn cũng không cần nói linh tinh gì, bèn đi theo sau.
Hắn khá quen thuộc chùa Đại Quang Minh, lúc này, mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, cả tòa núi Tử Kim đều được tắm rửa dưới ánh nắng huy hoàng, các lầu các của chùa hoặc ẩn hoặc hiện, sơn sắc mỹ lệ, lục ý dạt dào, thánh địa Phật môn u tĩnh thần thánh, thật sự khiến cho lòng người tĩnh lặng.
Hòa thượng kia không nói gi, Tề Ninh cũng không tiện nhiều lời, men theo con đường ngoằn nghèo đi vào trong chùa, lại phát hiện không khí trong chùa cực kỳ quỷ dị.
Mỗi một đoạn đường lại có võ tăng chùa Đại Quang Minh cầm giới côn lạnh lùng. Khi hắn đi qua, các võ tăng này không nói gì, nhưng nhìn hắn cực kỳ phòng bị, bộ dáng như lâm đại địch, hơn nữa, tại mỗi đầu đường quan trọng đều có các võ tăng Không Minh Các canh gác.
Tề Ninh đã từng ở trong chùa Đại Quang Minh, biết rõ địa vị của các võ tăng Không Minh Các trong chùa đều vượt quá các tăng chúng bình thường. Từ trên xuống dưới chùa Đại Quang Minh có không dưới hai ngàn người, mà Không Minh Các là nơi tàng giữ bảo tàng võ học của chùa Đại Quang Minh, chỉ lựa chọn các tăng chúng có thiên phú xuất chúng bước vào tu luyện võ học. Có thể tiến vào Không Minh Các chính là ước mơ tha thiết và là vinh hạnh đặc biệt của tăng chúng chùa Đại Quang Minh.
Võ tăng Không Minh Các đều buộc dây lưng vàng ở eo, hơn nữa, cổ tay cầm côn cũng cuốn đai vàng, cực kỳ dễ phân biệt.
Dọc đường đi, bao gồm cả các võ tăng Không Minh Các, Tề Ninh có thể áng chừng có hai trăm đến ba trăm võ tăng canh giữ bên đường, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng, nên rất hiếu kỳ. Nhìn trận thế này hắn cũng biết chắc chắn chùa Đại Quang Minh đang ở trong tình huống cực kỳ không bình thường.
Chùa Đại Quang Minh siêu nhiên vượt qua hết thảy chùa miếu thiên hạ, núi Tử Kinh chính là thánh địa Phật tông thiên hạ. Ở nơi này đã xảy ra chuyện gì, không ai dám hỏi đến, trong chùa này đã phát sinh chuyện gì, thế gian cũng khó có thể biết rõ.
Lòng nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi gì, đi theo tăng nhân kia gần nửa ngày cuối cùng tới một ngoại viện. Nhìn vào trong viện, Tề Ninh lập tức nhận ra đây là nơi Tịnh Không đại sư thủ tọa Không Minh Các thiện tu. Lúc trước khi rời chùa hắn cũng đã từ biệt Tịnh Không đại sư ở đây.
Tăng nhân kia đưa Tề Ninh đến ngoài viện, ý bảo hắn chờ ở đây, rồi đi vào bẩm báo, rất nhanh đã đi ra đưa tay mời hắn vào.
Vào trong nội viện, chỉ thấy Tịnh Không đại sư đang khoanh chân tọa trên một cái bàn đá xanh bên dưới tán cây bồ đề tơ vàng, ông ta chắp tay trước ngực, mỉm cười nhìn hắn.
Ấn tượng của Tề Ninh về lão hòa thượng này không tệ. Hắn bước nhanh tới hành lễ:
- Tịnh Không đại sư!
- Là lão tăng dặn dò, nếu ngươi lên núi lập tức dẫn tới chỗ lão tăng.
- Đại sư biết ta muốn lên núi sao?
- Nên đến sẽ đến, nên đi rồi sẽ đi.
Tịnh Không cười cười đáp.
Tề Ninh thầm nghĩ, mấy người các ngươi thích nói mấy lời thâm ảo này, nhưng lão tử nghe không hiểu.
- Đại sư, hôm nay tới ta muốn gặp chủ trì Không Tàng đại sư. Không biết đại sư có thể dẫn kiến cho ta không?
Tịnh Không khẽ gật đầu:
- Mấy ngày nay chủ trì sư huynh tham thiền vừa mới xuất quan, ngươi tới cũng vừa đúng lúc.
Ông ta đi như bay:
- Ngươi đi theo lão tăng.
Không nói nhiều, ông ta đi trước dẫn đường. Đừng nhìn ông ta già nua, thực ra bước chân rất nhẹ nhàng, Tề Ninh đi đằng sau, nghĩ thầm, chỉ nhìn bộ pháp của lão hòa tượng cực kỳ cao minh, đủ biết võ công của ông ta cực phi thường.
Lúc trước hắn đã từng được chứng kiến Tịnh Không đại sư giao thủ với Xích Đan Mị, tuy bị Xích Đan Mị dùng quỷ kế mà thắng, nhưng bản thân ả cũng là môn hạ đệ tử của Đảo chủ đảo Bạch Vân Mạc Lan Thương, một trong ngũ đại Tông sư, nếu đấu chính diện chưa chắc đã là địch thủ của Tịnh Không đại sư, đủ biết võ công Tịnh Không đại sư này quả thực rất cao minh. Khó trách ông ta trở thành thủ tọa của Không Minh Các chùa Đại Quang Minh.
Thiên Đức Môn, Tịnh Đô Dao Thai, Ngũ Nguyên Cảnh, Vũ Nhược Viên, Bàn Nhược Thai, dù Tề Ninh chỉ được đi ngang qua nhưng cũng được mở mang thật nhiều. Lần trước hắn lên núi chưa đi qua những nơi này. Chùa Đại Quang Minh quả nhiên là thiên hạ đệ nhất tự, với tư cách là chùa của Hoàng gia Đại Sở, phàm là trước khi cử hành đại điển, triều đình đều phải bỏ một khoản bạc lớn để chuẩn bị cúng bái. Bản thân chù Đại Quang Minh cũng có thực lộc của mình từ lượng lớn đất đai triều đình cấp cho, chẳng những có thể nuôi sống đầy đủ tăng chúng trong chùa mà còn rất dư giả, cho nên từ xưa tới nay, quy mô của chùa Đại Quang Minh, bao gồm ba các, năm lầu, mười điện, mười tám đường, cực kỳ hùng vĩ, cấu trúc tinh lệ, rầm rộ.
Xuyên qua Bàn Nhược Đài, đi qua một mảng rừng trúc, Tề Ninh đã thấy một tòa phòng xây bằng đá lớn vuông vắn chằn chặn, hơi khác với các kiến trúc khác trong chùa. Hắn khá là tò mò, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là nơi ở của Không Tàng trụ trì?
Thiên hạ hiện nay, ngoại trừ ngũ đại Tông sư, Không Tàng đại sư là tuyệt đỉnh cao thủ, lại có địa vị cao chót vót, không ngờ nơi ở lại vắng vẻ đơn sơ như vậy.
Tịnh Không đại sư dẫn Tề Ninh đến trước một căn phòng đá, cầm một tảng đá khẽ gõ gõ ba cái lên cửa đá. Tề Ninh nghe có tiếng ken két vang lên, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một khe cửa chỉ cho một người đi vào thì ngừng lại. Tịnh Không chắp tay trước ngực nhìn Tề Ninh:
- Vào đi thôi!
Tề Ninh đi tới trước cửa, nhìn thấy hình như bên trong có ánh sáng nhàn nhạt mờ mờ ảo ảo, cảm thấy có vài phần không ổn, muốn quay dầu lại, lại cảm giác có một sức mạnh đẩy đằng sau lưng, không kịp phản ứng thân hình đã bị đẩy vào trong cửa đá. Lòng hắn trầm xuống, xoay người lại, cửa đá đã đóng sầm lại. Tề Ninh rùng mình, thầm hỏi không biết lão hòa thượng này muốn làm gì.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full Đầu tiên ... 4 5 6 7 8 16 56 106 ... Cuối 0ngv0ngan95 Chú ý: 1 Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn cệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 2m,7 n4â0ng ca Y Xuân Thu Cẩm Y Xuân Thu (từ 501 đến hết) Trang 7 của 108 Đầu tiên ... 5 6 7 8 9 17 57 107 ...
501 đến hết)
Cuối
Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐáKnếht gqiáu ảC h6ủ1 đđềến 70H icểủn at h1ị07 hương 554.1: Thấy cũng là không thấy

Bạn cần đăng nhập để bình luận