Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1279: Phá tường
Để phá thủy quân của Tào Tháo, Gia Cát Khổng Minh đã mượn gió đông, trên thực tế là chờ gió đông tới, mà hôm nay, Tề Ninh cũng đang chờ gió, chờ một cơn mưa to gió lớn.
Phương nam mưa nhiều, đặc biệt là khu vực tây nam, lượng mưa dồi dào, cho nên chờ một cơn mưa tới cũng không khó, nhưng một trận bão thì khác, không phải muốn đến là đến.
Tuy nhiên Tề Ninh cũng có thừa sự kiên trì.
Việc phá tường, chắc chắn phải làm, nhưng phải chọn thời cơ tốt nhất. Nếu như thời cơ chưa tới, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao hắn đã biết sự lợi hại của Địa Tạng. Với thực lực hiện nay của hắn, thực sự là không thể chống lại Địa Tạng.
Những ngày sau đó, ngoại trừ những lúc Tiểu Điệp đến thì chuyện trò với nàng mấy câu, tất cả thời gian còn lại, Tề Ninh dùng để luyện điều khiển khí thiên địa.
Có đôi khi, người ta luôn phải làm một số việc mà họ không muốn làm, nhưng lại không thể không làm.
Tề Ninh biết, một khi tu luyện phương pháp điều khiển khí thiên địa, càng tu luyện cao thâm, bản thân càng có thể bị nhiều thương tổn, ngay cả đại tông sư cũng đều không thể tránh được, mình đương nhiên không thể tránh khỏi. Bởi vậy, từ sau khi rời Đại Tuyết sơn, hắn đã quyết định không tu luyện phương pháp điều khiển khí thiên địa.
So với việc đạt tới đỉnh cao võ học, Tề Ninh vẫn coi trọng tính mạng của mình hơn.
Thế nhưng không như hắn mong muốn, mặc dù hắn không muốn luyện, nhưng tình thế lại khiến hắn phải luyện, ở trong nhà ngục này, hắn không còn biện pháp nào khác để thoát thân, Tiểu Điệp đã làm tất cả những gì nàng có thể làm được, đương nhiên Tề Ninh sẽ không để nàng rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cách duy nhất để hắn thoát thân, đó là điều khiển khí thiên địa để phá tường.
Giáo chủ hướng dẫn hắn bước vào một thế giới mới của võ đạo, thế nhưng không phải tiến vào thế giới này, thì sẽ trở thành đại tông sư.
Trục Nhật Pháp Vương ở Đại Tuyết sơn nhiều năm, đương nhiên là ngày đêm tu luyện, mà giáo chủ đã có tám năm bỏ phế võ học, theo lý mà nói, giáo chủ quyết đấu với Trục Nhật Pháp Vương, Trục Nhật Pháp Vương nhất định chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, Trục Nhật Pháp Vương lại thất bại trước giáo chủ.
Một đại tông sư nhiều năm không luyện võ, lại đánh bại một đại tông sư ngày đêm vất vả tu luyện, như thế đủ chứng minh, cho dù là đại tông sư, tu vi võ đạo cũng có sự chênh lệch rõ ràng.
Ít nhất, điều đó cho thấy sau khi tiến vào cảnh giới đại tông sư, năng lực nhận thức và phương pháp điều khiển khí thiên địa của giáo chủ đều hơn hẳn Trục Nhật Pháp Vương, nếu không có tám năm bỏ phế võ công, thì giáo chủ càng dễ dàng đánh bại Trục Nhật Pháp Vương, chứ không đến nỗi bị thương. Nếu Âm Vô Cực gặp giáo chủ lúc giáo chủ chưa bị thương, đương nhiên Âm Vô Cực không thể chịu nổi một chiêu của giáo chủ, mà Địa Tạng cũng không thể thừa nước đục thả câu.
Tề Ninh hiểu rõ, sau khi mấy đại tông sư tiến vào cảnh giới đại tông sư, tất nhiên đều tự tu luyện phương pháp điều khiển khí thiên địa, phương pháp này trong thiên hạ cũng chỉ có mấy đại tông sư có được, mà mấy người đó lại tuyệt đối không thể giao lưu võ học với nhau, tu vi của mỗi vị đại tông sư, chỉ có thể dựa vào bản thân mà tìm một con đường riêng.
Nếu đại tông sư có thể tự mình tìm kiếm, thì mình cũng có thể tự tu luyện để điều khiển khí thiên địa một cách thuần thục.
Mấy ngày nay chờ mưa to gió lớn, ở trong nhà ngục, Tề Ninh đã dần dần điều khiển khí thiên địa một cách thuần thục. Lợi ích lớn nhất của phương pháp điều khiển khí thiên địa, đó là không khi vốn không có tiếng động, khi bị điều khiển, nó cũng im hơi lặng tiếng, chỉ cần chưa công kích, thì sẽ không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Vài ngày trôi qua, Tề Ninh đã dần thành thạo kỹ năng điều khiển khí thiên địa, muốn ngưng tụ khí thiên địa xung quanh vào cùng một chỗ, đối với hắn là điều rất dễ dàng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tề Ninh phát hiện một việc rất nghiêm trọng.
Một khi bắt đầu luyện điều khiển khí thiên địa, sẽ nhanh chóng trở nên nghiện, lúc khống chế khí thiên địa, tự nhiên sẽ làm con người dâng trào một cảm giác vô cùng kiêu ngạo, giống như bản thân có thể đùa bỡn đất trời trong tay mình, một hai ngày đầu còn chưa thấy rõ, nhưng càng về sau, hầu như không lúc nào Tề Ninh không muốn tu luyện, không thể tự kìm chế cảm giác muốn chìm đắm trong đỉnh cao võ học. Có một đêm, trong lúc mơ màng, bởi vì tu luyện quá mức, cơ thể cũng bị khí thiên địa xâm chiếm, cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn từ trong mộng tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.
Tề Ninh nhận ra một điều, một khi tiến vào cảnh giới đại tông sư, e rằng hắn muốn ngưng tu luyện, cũng đã không kịp.
Dục vọng trong con người, thực sự khó có thể chống lại sự mê hoặc của thứ thần công này. Hắn biết ban đầu, chưa chắc các đại tông sư đều bị khí cực lạnh hoặc khí cực nóng hành hạ, thế nhưng tu luyện càng lâu, hậu hoạn tích lũy cũng sẽ càng trầm trọng, đến cuối cùng muốn đổi ý cũng không còn kịp.
Đương nhiên giáo chủ hiểu rõ điểm mấu chốt trong chuyện này, cho nên trước kia ông ta đã từng cảnh báo hắn.
Hắn biết một khi rời khỏi nhà ngục này, mình thật sự không thể tiếp tục chìm đắm trong phương pháp tu luyện này.
Tay chân hắn đều bị xích sắt khóa chặt, hắn thầm nghĩ, trước khi phá vách tường, nên thử phá xích sắt. Hắn ngưng tụ khí thiên địa, hình thành một luồng sóng khí đánh vào xích sắt. Chỉ nghe một tiếng “Choang”, đá vụn đã văng đầy trên mặt đất vốn nhẵn nhụi, luồng sóng khí kia đã phá thành một cái hố trên mặt đất. Tuy nhiên, lần này luồng khí do hắn ngưng tụ cũng không lớn, tiếng động phát ra cũng không quá vang dội, hắn giơ tay lên, phát hiện xích sắt trên tay đã bị cắt thành hai đoạn! Tề Ninh ngơ ngắc nhìn vết cắt trên xích sắt, trong đôi mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Hôm nay hắn cũng chỉ thử ra tay, tuy đã biết khí thiên địa vô cùng kinh khủng, nhưng khi nhìn thấy xích sắt thực sự bị đứt thành hai đoạn, hắn cũng cảm thấy kinh sợ.
Thảo nào đại tông sư được gọi là quái vật, luồng sóng khí do đám người già đó đánh ra, còn lợi hại hơn thứ binh khí sắc bén nhất trong thiên hạ.
Hắn cũng không vội vã tiếp tục cắt đứt xích sắt, mà đợi gần nửa ngày, không thấy có người tới, lúc này hắn mới bớt lo lắng, biết đám giữ ngục bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động vừa phát ra,
Cứ cách một thời gian, hắn lại sử dụng khí thiên địa cắt đứt một sợi xích sắt. Tuy nhiên đầu bốn sợi xích sắt cùm chặt vào tay chân hắn, nếu dùng sóng khí chấn gãy vòng sắt, thì dưới sự chấn động quá mạnh, chỉ sợ tay chân hắn cũng nát bấy. Bởi vậy, hắn chỉ có thể chấn gãy ở một đoạn xa vòng sắt một chút.
Tuy chân tay vẫn còn dính lại một đoạn xích sắt, nhưng đây là chuyện bất khả kháng, chỉ có thể đợi đến lúc thoát thân, sẽ tìm vũ khí sắt bén chặt đứt.
Thanh hàn nhận hắn vốn luôn mang theo bên người, đã bị người của Địa Tạng lấy đi, diều đó khiến hắn cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào.
Một hôm, hắn chợt nghe tiếng bước chân vội vã của Tiểu Điệp, lại nghe nàng kêu lên:
- Tiểu Điêu Nhi, trời mưa rồi! Mưa to lại có gió to, người dặn khi nào có mưa to thì nói cho ngươi biết!
Tề Ninh chấn động cả người, hắn đã đợi tin này nhiều ngày nay, cơn giông tố mà hắn tha thiết mong đợi, rốt cuộc đã tới. Hắn hỏi:
- Bên ngoài có hai người canh gác phải không?
- Họ không ở chỗ cửa động, mà tới lều tránh mưa cách đó không xa.
Tiểu Điệp nói:
- Chỗ đó cách cửa động khoảng trăm bước, nhưng ở cửa động xảy ra chuyện gì, họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Trời cũng giúp ta!
Tề Ninh càng vui mừng, nói:
- Tiểu Điệp, ta muốn dung công lực phá vỡ vách tường, lúc đó sẽ gây ra tiếng động lớn, nàng mau rời đi, đi càng xa càng tốt, tránh để đá vụn gây thương tích.
Trước đó Tiểu Điệp cũng không thật sự hiểu rõ ý định chờ cơn giông tới của Tề Ninh, lúc này nghe vậy, nàng vô cùng kinh ngạc, nói:
- Ngươi…Ngươi có thể phá vỡ tường đá?
Nàng cảm thấy chuyện này không sao tưởng tượng nổi, thầm nghĩ nếu dùng đao chém, rìu đục vách đá này, thì chưa chắc một hai ngày đã có thể phá vỡ được, Tề Ninh thật sự có công lực kinh khủng như vậy sao?
- Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Tề Ninh thầm nghĩ, dựa vào nội lực của mình, đương nhiên là không thể phá vỡ được bức tường đá này, nhưng khí thiên địa vô cùng vô tận, thử hỏi trong thiên hạ có cái gì có thể so sánh với khí thiên địa? Mình chỉ muốn mượn uy lực của khí thiên địa để phá một lỗ hổng thôi.
Tuy nghi hoặc, nhưng nghe Tề Ninh nói như vậy, đương nhiên Tiểu Điệp cũng không tiện nói gì thêm, nàng bảo:
- Vậy…ta tới cửa động kia nhìn xem, nếu như thấy bọn họ tới, ta sẽ chạy tới nói cho ngươi biết.
Nói xong, nàng liền rời đi.
Đợi Tiểu Điệp đi rồi, Tề Ninh mới hít sâu một hơi rồi đứng dậy, mấy mẩu xích sắt sót lại đung đưa. Tề Ninh nhìn chằm chằm vào vách đá trước mặt, tuy hắn có thể ngưng tụ một luồng khí khổng lồ để công kích vách đá, nhưng nếu làm như vậy, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn, cũng rất có thể sẽ khiến những tên canh gác phát hiện. Do đó, hắn dự tính, chỉ cần phá một lỗ hổng đủ để mình bò ra ngoài là được, như vậy, mình có thể thoát thân, mà cũng có thể giảm tiếng động phát ra tới mức thấp nhất.
Mỗi ngày hắn đều ngưng tụ khí tức, lúc này quan trọng hơn rất nhiều so với trước đây, hắn biết mình có thể thoát khỏi nhà ngục này hay không, đều trông vào lần này.
Song chưởng khẽ giơ lên, không khí trong nhà ngục lưu động, dần dần ngưng tụ trước mặt Tề Ninh, rồi nhanh chóng hóa thành một làn sóng khí. Hai mắt Tề Ninh kiên định, nhìn chằm chằm vách đá trước mặt, cũng không do dự, thúc đẩy làn sóng khí kia đánh vào tường đá. Làn sóng khí đánh ầm ầm vào vách đá, chợt nghe “Oành” một tiếng, cả gian nhà ngục chấn động, đá vụn bay tung tóe, vách đá cứng rắn bị phá một lỗ thủng. Tề Ninh thấy vừa ra tay đã thành công, hết sức vui mừng, lập tức tiến tới. Sau khi làn sóng khí đánh vào, đá vụn đều bay ra ngoài, lỗ thủng kia cũng không lớn, nhưng đủ để Tề Ninh chui ra ngoài.
Hắn bước tới trước lỗ thủng, liếc nhìn ra phía ngoài, bên ngoài vắng lặng không một tiếng động, liền chui qua lỗ thủng ra ngoài, mói phát hiện bên ngoài nhà ngục có một gian nhà đá khá rộng, trên vách đá hai bên thắp hai ngọn đèn. Lúc này trên mặt đất đầy đá vụn, phía trước gian nhà đá, có một đường hầm, trong đó tối đen như mực.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lỗ thủng trên vách đá rất dễ nhìn thấy. Tề Ninh hơi trầm ngâm, thầm nghĩ, nếu như lúc ở Đại Tuyết sơn, giáo chủ không truyền thụ phương pháp này cho mình, thì bất luận thế nào, mình cũng không thể thoát khỏi nhà ngục kia, tuy giáo chủ đã mất, nhưng giống như ông ta vừa cứu mạng mình.
- Tiểu…Tiểu Điêu Nhi…!
Tề Ninh đang nhìn lỗ thủng trầm tư, bỗng sau lưng hắn vàng lên tiếng gọi của Tiểu Điệp.
Tề Ninh đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy trên cửa đường hầm chật hẹp kia, có một cô gái đang đứng. Vóc người nàng cũng không cao, hơn nữa hơi gầy, người mặc áo vải gai, trên mặt đeo một mặt nạ hết sức quái dị, đôi mắt sáng ngời dưới mặt nạ đang đăm đăm nhìn hắn.
Tề Ninh biết đây là Tiểu Điệp mà mình ngày nhớ đêm mong, tuy đã biết nàng từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt. Hắn từ từ bước tới, miệng mỉm cười, đưa tay cầm lấy tay Tiểu Điệp, dịu dàng nói:
- Ta vẫn luôn chờ đợi ngày này. Tiểu Điệp, rốt cuộc ta đã tìm được nàng!
Tuy Tiểu Điệp đeo mặt nạ, nhưng Tề Ninh vẫn thấy mắt nàng long lanh lệ.
- Ngươi…Ngươi là Tiểu Điêu Nhi!
Giọng Tiểu Điệp nghẹn ngào:
- Ngươi đúng là Tiểu Điêu Nhi rồi!
Tề Ninh biết, tuy mình đã chứng minh với Tiểu Điệp, mình là Tiểu Điêu Nhi, nhưng dù sao chưa gặp mặt, Tiểu Điệp cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, ít nhất trong lòng cũng còn một chút nghi ngờ, nhưng lúc này nàng đã nhìn thấy dung mạo của mình, đương nhiên là đã xác định chắc chắn. Mặc dù xa cách đã hơn một năm, nhưng đương nhiên là hình dáng của Tiểu Điêu Nhi đã khắc sâu trong lòng Tiểu Điệp.
Tề Ninh khao khát được ôm Tiểu Điệp vào lòng, nhưng hai tay hắn vẫn còn lủng lẳng đầu còn lại của xích sắt, cũng không tiện lắm, sợ làm Tiểu Điệp bị đau. Hơn nữa, Tiểu Điệp là một cô gái ngây thơ, nếu hắn đột ngột ôm lấy, e rằng sẽ làm nàng sợ hãi, bởi vậy hắn dịu dàng nói:
- Sao nàng đeo mặt nạ?
Tiểu Điệp vội nói:
- Người trên núi đều đeo mặt nạ, để không ai nhận ra ai.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh cười nhạt, nói:
- Địa Tạng giả thần giả quỷ!
Ngừng lại một chút, hắn thở dài:
- Chỉ có điều ta vẫn phải tạ ơn nàng ta, trước kia coi như nàng ta đã cứu nàng.
- Ta không biết Địa Tạng là ai.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên…Đồng Tử nói chúng ta đều chịu sự phù hộ của Địa Tạng Vương Bồ Tát, phải tôn kính Địa Tạng Vương Bồ Tát. Tiểu Điêu Nhi, vì sao ngươi…ngươi đắc tội bọn họ?
- Để sau này ta sẽ giải thích cho nàng nghe.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Chúng ta không đeo loại mặt nạ gớm ghiếc này, nàng tháo xuống đi.
Do dự một chút, cuối cùng Tiểu Điệp giơ tay lên, tháo mặt nạ xuống.
Xuất hiện trước mặt Tề Ninh là một khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tuy không đến mức tinh xảo, khuôn mặt cũng hơi gầy, nhưng đôi mắt lại rất đẹp. So với những mỹ nhân tuyệt sắc như Xích Đan Mị và Cố Thanh Hạm, dung mạo của Tiểu Điệp kém hơn nhiều, làn da cũng hơi vàng, chứ không trắng nõn như mấy mỹ nhân kia. Tề Ninh biết Tiểu Điệp đã trải qua rất nhiều cực khổ, lòng hắn càng dạt dào yêu thương nàng, nhẹ giọng nói:
- Khi nào rời khỏi nơi này, ta nhất định sẽ khiến cho nàng đời này cơm áo không lo, không ai có thể ức hiếp nàng.
Tiểu Điệp mỉm cười, nước mắt đoanh tròng, nhẹ nhàng nói:
- Gặp được ngươi rồi, ta không còn sợ bất cứ thứ gì.
Tề Ninh nắm tay Tiểu Điệp, dịu dàng nói:
- Vị Lê lão tiên sinh kia bị giam ở đâu?
- Ngươi đi theo ta.
Tiểu Điệp vội nói:
- Ông ấy ở cách nơi này không xa.
Xoay người lại, nàng dẫn Tề Ninh đi vào đường hầm. Đường hầm này rất chật hẹp, bên trong rất tối tăm, nhưng Tiểu Điệp rất quen thuộc đường đi lối lại nơi này. Đi tới trước ba mươi bước, bên trái xuất hiện một ngã rẽ, Tiểu Điệp dẫn Tề Ninh rẽ vào. Lại đi về phía trước khoảng hai mươi bước, đường hầm đưa tới một gian nhà đá. Gian nhà đá này nhỏ hơn gian nhà đá trước chỗ giam Tề Ninh rất nhiều, trước mặt là một vách đá chắn ngang, phía dưới cũng có một lỗ nhỏ đưa cơm nước.Tề Ninh biết Lê Tây Công bị nhốt phía sau vách đá, vội đi tới, thấp giọng nói:
- Lê tiền bối, ta là Tề Ninh, tiền bối vẫn khỏe chứ?
Bên trong liền vọng ra giọng nói của Lê Tây Công:
- Cảm tạ trời đất, rốt cuộc ngươi đã thành công rồi, lão phu ngày đêm chờ đợi ngươi có thể thoát khỏi lao ngục.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối mới có thể khôi phục công lực.
Tề Ninh cảm kích nói:
- Vẫn bối muốn đưa tiền bối ra ngoài, tiền bối tạm lui về phía sau, tránh đá vụn gây thương tích.
- Khoan đã!
Lê Tây Công trầm giọng nói:
- Tề Ninh, lão phu đã hỏi Tiểu Điệp cô nương, nhà ngục này rất gần cửa động, một khi có tiếng động quá lớn, rất dễ bị bên ngoài phát hiện, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh cũng nghĩ ra, nhà ngục giam mình nằm trong lòng núi, cách cửa động hơi xa, khi có tiếng động lớn, bên ngoài có thể không nghe được, nhưng chỗ này rất gần cửa động, đúng như Lê Tây Công nói, nếu dùng khí thiên địa phá vách đá, tiếng động rất dễ bị người bên ngoài phát hiện.
- Ngươi thoát ra là tốt rồi, không cần lo cho ta.
Lê Tây Công thở dài:
- Tứ chi của lão phu đã tàn phế, kinh mạch cũng đã bắt đầu suy yếu, cho dù ngươi cứu ta ra ngoài, ta cũng không còn sống được bao lâu, tối đa là một tháng, rồi cũng không tránh khỏi cái chết.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Lê tiền bối, tiền bối đừng nghĩ như vậy, sau khi cứu tiền bối ra, ta sẽ lập tức phái người đưa tiền bối đên kinh thành, Đường cô nương nhận được chân truyền của tiền bối, y thuật của nàng rất cao minh, nhất định có thể chữa khỏi cho tiền bối.
- Ha ha ha, con bé ấy rốt cuộc coi như đã đạt được sự chân truyền của lão phu rồi!
Lê Tây Công cười nói:
- Thật ra lão phu rất nhớ nó, từ nhỏ nó đã sống cùng lão phu, nếu biết lão phu đã chết, nhất định nó sẽ rất đau lòng.
- Đúng vậy, nếu Lê tiền bối có tổn thất gì, ta sẽ có lỗi với Đường cô nương.
Tề Ninh nói:
- Lê tiền bối, ta ra ngoài giải quyết xong hai tên canh gác kia, sẽ trở lại cứu tiền bối.
Lê Tây Công kêu lên:
- Ngươi hãy nghe lão phu nói. Nơi này là sào huyệt của Địa Tạng, một khi kinh động bọn họ, sẽ không ai thoát được. Cho dù ngươi cứu lão phu ra ngoài, lão phu là một phế nhân, sẽ càng vướng tay vướng chân ngươi.
Ông ta than thở:
- Thôi đi, lão phu đã tới tuổi này rồi, coi nhẹ sinh tử, cũng không muốn tiếp tục bị dày vò nữa.
- Lê tiền bối, tiền bối…
- Lão phu có hai chuyện muốn dặn ngươi.
Lê Tây Công nói:
- Chuyện thứ nhất, đó là ta xin ngươi từ nay hãy chăm sóc chu đáo cho Nặc nhi. Mẫu thân nó chết sớm, Âm Vô Cực không rõ sống chết thế nào, đứa bé này đúng là số khổ. Tuy nhiên, tính tình con bé rất thiện lương, giang hồ hiểm ác đáng sợ, ngươi cố gắng che chở cho nó. Khi gặp nó, đừng nói cho nó biết lão phu đã chết, cứ nói lão phu vân du thiên hạ, một ngày nào đó sẽ tới thăm nó, để nó không lo lắng.
- Lê tiền bối…!
- Chuyện thứ hai, đó là võ công của đại tông sư.
Không để Tề Ninh kịp nhiều lời, Lê Tây Công lập tức ngắt lời hắn:
- Năm xưa lão phu chỉ biết tu vi võ đạo của đại tông sư cao tới tột đỉnh, hôm nọ vừa thấy, quả nhiên là đúng.
Ngừng lại một chút, ông lão lại nói:
- Nhưng loại võ học đó lại trái với đạo trời, chắc chắn sẽ gây ra thương tổn rất lớn cho người tu luyện. Thương tổn như thế nào, nhất thời ta cũng không rõ, nhưng sau này ngươi không nên bước trên con đường đó.
Tề Ninh thầm nghĩ, quả nhiên Lê Tây Công có mắt nhìn rất cao siêu và tinh tế, nhận ra khi trở thành đại tông sư, sẽ gặp phải tổn hại rất lớn, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối biết nên làm như thế nào.
- Như vậy rất tốt.
Giọng Lê Tây Công hơi yếu ớt:
- Còn có một việc nữa, đó là…bảy mươi hai động người Miêu, ngươi được hoàng đế tin dùng, ngày sau quyền cao chức trọng, mong rằng ngươi có thể chiếu cố người Miêu nhiều một chút!
Nhưng ông lại liền thở dài:
- Mà thôi, người Miêu không ngừng phát triển, luôn luôn có thể gặp dữ hóa lành.
- Tiền bối, tất cả những chuyện tiền bối nói, ta sẽ làm thật tốt.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Thế nhưng vãn bối nhất định phải cứu tiền bối ra ngoài.
- Ngươi không rõ rồi, Thánh giáo sụp đổ, tuy lão phu đã rời giáo từ lâu, nhưng năm xưa nhập giáo, cũng đã thầm lập lời thề đồng sinh đồng tử với Thánh giáo.
Lê Tây Công cười khổ nóí:
- A Vân đã mất, lão phu cũng không cần phải tốn công sức cứu nầng. Hơn nữa, lão phu đã gần đất xa trời, cho dù sống thêm một tháng, cũng không ai có thể cứu được. Tuy Nặc nhi được sự chân truyền của ta, nhưng tình trạng của lão phu, nó cũng bất lực thôi!
Bên trong yên lặng một lát, Tề Ninh vội hỏi:
- Lê tiền bối, tiền bối làm sao vậy? Vì sao không nói nữa?
- Lão phu vừa uống khoái hoạt tán rồi.
Lê Tây Công nhẹ giọng nói:
- Khoái hoạt tán xuống bụng, không thể xoay chuyển càn khôn, nhưng chết cũng không thống khổ.
- Khoái hoạt tán?
Tề Ninh chấn động cả người, kêu lên thất thanh:
- Tiền bối, vì sao tiền bối…tiền bối phải làm như vậy? Tiền bối nói dối, tiền bối bị nhốt trong đó, từ lâu Địa Tạng đã lục soát trong người tiền bối, tiền bối…không thể mang độc dược vào!
- Thằng bé ngốc, bản lĩnh khác thì lão phu không có, nhưng muốn mang độc dược trong người, lại dễ như trở bàn tay.
Giọng Lê Tây Công rất ôn tồn:
- Đã nhiều ngày nay, kinh mạch của lão phu từ từ khô héo, sống thêm một ngày, là khổ thêm một ngày. Thật ra, mấy ngày trước lão phu đã định uống độc dược tự sát, khỏi bị dày vò, nhưng lại nghĩ có thể ngươi còn cần tới lão phu, cho nên mới cố gắng cầm cự, bây giờ ngươi đã thoát khỏi ngục tù, lão phu yên tâm rồi…!
Tề Ninh biết những lời của Lê Tây Công chỉ có một phần sự thật, đơn giản là ông ấy không muốn liên lụy tới hắn, trong lòng hắn vô cùng đau xót, nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói:
- Lê tiền bối, tiền bối đã mấy lần trợ giúp ta, thế nhưng…
- Ngươi đừng rơi lệ vì lão phu.
Giọng của Lê Tây Công càng lúc càng yếu ớt, nhưng vẫn rất ôn tồn:
- Cả đời lão phu đã cứu được vô số người, cũng không giết lầm một người tốt nào, chết rồi hẳn là không xuống địa ngục. Thằng bé ngoan, ngươi nhớ kỹ, sống trên đời, hãy cứu nhiều người, ít…ít giết người, đối xử tốt…đối xử tốt với Nặc nhi…!
Lai nghe ông thì thào:
- Nặc nhi, sư phụ…đi đây! Con hãy sống…sống cho tốt…!
Sau đó, không còn nghe Lê Tây Công nói gì nữa.
Nước mắt Tiểu Điệp cũng tuôn rơi, biết Lê Tây Công đã chết vì độc dược.
Tề Ninh quỳ trên mặt đất, hướng về phía vách đá giam Lê Tây Công, dập đầu ba cái, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc chu đáo cho Đường cô nương, bảo vệ nàng được bình an.
Nói xong, hắn lại dập đầu ba cái.
Tiểu Điệp cũng quỳ xuống vái lạy Lê Tây Công. Tề Ninh đứng lên, nhìn Tiểu Điệp nói:
- Tiểu Điệp, ta còn phải cứu một bằng hữu nữa, nàng cho ta biết bọn họ bị nhốt ở nơi nào, ta sẽ tới đó, còn nàng hãy tìm một chỗ ẩn trốn, chờ…!
Hắn còn chưa nói xong, đã kéo tay Tiểu Điệp, nép người vào vách tường bên cạnh cửa động. Bị bất ngờ, Tiểu Điệp hơi hoảng sợ, đang định hỏi có chuyện gì, đã thấy Tề Ninh vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn mình khẽ lắc đầu, liền không dám nói lời nào. Rất nhanh sau đó, Tiểu Điệp nghe trong đường hầm có tiếng người nói:
- Đồng Tử, lão già kia ở trong này, hàng ngày đều có người đưa cơm, cũng không đến mức chết đói.
Tề Ninh giật mình, không ngờ lúc này lại có người tiến vào, không sớm cũng không muộn, lại đến vào lúc này. Hắn dựa lưng vào vách đá, tập trung tinh thần đề phòng. Rất nhanh sau đó, liền nhìn thấy một người từ cửa động bước vào, đi thẳng tới vách đá bên kia, lại có một người khác theo sau. Tề Ninh liếc mắt liền nhận ra, đó là Trì Bảo Đồng Tử.
Từ cửa động, Trì Bảo Đồng Tử đi tới hai bước, dường như cảm thấy có điều không ổn, liền xoay người lại, Tề Ninh đã như một con báo săn lao thẳng tới, vòng sắt trên hai tay mạnh mẽ đập xuống.
Làm sao Trì Bảo Đồng Tử có thể ngờ được Tề Ninh lại đã phá tường thoát thân, y chỉ có cảm giác dường như bên cạnh có hơi thở, vừa quay đầu lại nhìn, thì Tề Ninh đã đánh về phía y.
Võ công của Trì Bảo Đồng Tử vốn không hơn Tề Ninh, huống chi lúc này y không hề có sự chuẩn bị, trong khi ngược lại, Tề Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng, ra tay càng gọn gàng dứt khoát. Trì Bảo Đồng Tử phản ứng tuy nhanh, nhưng tốc độ của Tề Ninh thật sự kinh người, Trì Bảo Đồng Tử muốn né tránh, nhưng còn chưa kịp di chuyển, đoạn xích sắt trên tay Tề Ninh đã nặng nề nện lên đầu y.
Tuy võ công của Trì Bảo Đồng Tử không tệ, nhưng thân thể y cũng không phải xương đồng da sắt, đoạn xích sắt kia đã nện xuống, lập tức đập nát đầu y, máu tươi bắn ra, trước mắt chỉ còn là một màu đen, liền ngã trên mặt đất.
Tên dẫn đường cũng mặc áo vải gai, mặt đeo mặt nạ, tuyệt đối không ngờ trong nhà ngục lại có mai phục, lúc Tề Ninh ra tay, gã không nhìn thấy rõ, đến khi Trì Bảo Đồng Tử ngã trên mặt đất, gã mới giật mình biết có người đột kích, toàn thân cứng đờ, cũng quên cả kêu cứu.
Tề Ninh cũng không muốn giết người, nhưng hắn biết trong lúc này, mình không còn lựa chọn nào khác, sau khi hạ gục Trì Bảo Đồng Tử, hắn lại lướt tới, tay chụp vào cổ tên canh gác kia, dồn sức một cái, cổ gã kia liền bị bẻ gãy.
Tề Ninh cũng không muốn ra tay giết người trước mặt Tiểu Điệp, nhưng hắn biết rõ, nếu để tên canh gác kêu lên, để bên ngoài nghe được, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.
Tiểu Điệp khẽ “A” lên một tiếng, đưa tay che mắt.
Tề Ninh giết chết tên canh ngục, xoay người lại nhìn Trì Bảo Đồng Tử thấy y cũng mặc áo vải gai, nhưng áo vải gai của y không giống áo của Tiểu Điệp, chất liệu vải rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Trên mặt Trì Bảo Đồng Tử cũng đeo mặt nạ, nhưng không phải là mặt nạ quỷ dữ tợn và đáng sợ như của Tiểu Điệp và tên canh ngục. Thoạt nhìn mặt nạ của Trì Bảo Đồng Tử giống như mặt một con búp bê đang mỉm cười, nhưng nét cười rất quái dị.
Đầu Trì Bảo Đồng Tử đã bị Tề Ninh đập vỡ, Tề Ninh ngồi xổm xuống, tháo chiếc mặt nạ kia xuống, nhìn thấy khuôn mặt của Trì Bảo Đồng Tử. Mặt y tái nhợt, tròng mắt lồi ra ngoài, thân thể nằm co quắp trên mặt đất. Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Trì Bảo Đồng Tử, nhưng mắt y đã lạc thần, không còn ánh sáng, xem chừng không sống được nữa. Tề Ninh thầm nghĩ cú đánh mạnh mẽ của mình, đã lấy mạng người này.
Hắn hơi hối hận, lẽ ra mình nên hạ thủ nhẹ tay một chút, khống chế được Trì Bảo Đồng Tử hoặc có thể ép hỏi được tình huống của Địa Tạng hiện nay.
Nhưng hắn cũng biết, nếu mình không thể hạ thủ trong một kích, để cho gã này kêu lên, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.
Trì Bảo Đồng Tử co quắp một lát, cuối cùng nằm không nhúc nhích.
Người này hành sự cẩn thận giảo hoạt, cũng không ngờ mình lại đột ngột chết bởi tay Tề Ninh.
Tề Ninh đứng dậy, nhìn thấy thân thể gầy yếu của Tiểu Điệp run lên nhè nhẹ, vội bước tới, dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, đừng sợ, ta ở đây.
Tiểu Điệp bỏ tay xuống, liếc nhìn thi thể của Trì Bảo Đồng Tử, giọng hơi run:
- Hắn…Hắn là Đồng Tử, mọi người…chúng ta sợ hắn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Hắn đã chết, không cần phải sợ nữa.
Đưa tay cầm chiếc mặt nạ mặt búp bê tươi cười lên ngắm nhìn, hắn cười lạnh nói:
- Địa Tạng Lục Sứ, Trì Bảo Đồng Tử đều là tà ma ngoại đạo.
Hắn định ném chiếc mặt nạ búp bê xuống đất, nhưng trong nháy mắt tay vừa đưa lên, lại nghĩ ra điều gì, hắn từ từ thu tay lại, liếc nhìn thi thể của Trì Bảo Đồng Tử, suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu Điệp phục hồi tinh thần lại, mới nhẹ giọng nói:
- Tiểu Điêu Nhi, ngươi…ngươi đang suy nghĩ cái gì?
- Tiểu Điệp, trước đây Đồng Tử có hay đến gặp Lê tiền bối không?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Vì sao hắn muốn tới đây?
Tiểu Điệp nói:
- Ta quên nói với ngươi, trước đây lúc ta đưa cơm, có hai lần nhìn thấy Đồng Tử tới đây, hình như Đồng Tử…Đồng Tử muốn tìm Lê tiền bối lấy vật gì đó.
- Muốn lấy vật gì đó?
Tề Ninh sửng sốt:
- Vật gì vậy?
Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, nhíu mày nói:
- Hình như là…cây cỏ gì đó. À, đúng rồi, hắn muốn lấy “Bách Thảo tập” của Lê tiền bối, còn nói chỉ cần Lê tiền bối giao “Bạch Thảo tập” ra, sẽ lập tức thả Lê tiền bối rời khỏi chỗ này.
Tề Ninh hiểu ra, thầm nghĩ tin tức của Trì Bảo Đồng Tử cũng nhạy bén, biết Lê Tây Công có cuốn sách quý giá Bách Thảo tập. Chỉ có điều, hiển nhiên y không biết, Lê Tây Công đã truyền lại Bách Thảo tập cho Đường Nặc từ lâu rồi. Tên này muốn chiếm đoạt Bách Thảo tập của Lê Tây Công, nào ngờ vì một cuốn sách y học quý giá, đã mất mạng ở nơi này.
Tề Ninh hơi trầm tư một lát, rồi mới nói với Tiểu Điệp:
- Tiểu Điệp, nàng quay lưng lại đi.
Tiểu Điệp ngẩn ra, không hiểu Tề Ninh định làm gì, thấy hắn nhìn mình mỉm cười, nàng mới xoay người lại, nghe phía sau lưng mình có tiếng lục đục, không biết Tề Ninh làm cái gì, một lát sau, lại nghe Tề Ninh nói:
- Được rồi!
Tiểu Điệp quay người lại, đột nhiên tái mặt, không kìm chế được, lui về phía sau hai bước, chỉ thấy người trước mặt mặc một chiếc áo vải gai, đeo mặt nạ búp bê mỉm cười, thoạt nhìn, giống như là Trì Bảo Đồng Tử sống lại. Thế nhưng Tiểu Điệp thấy thi thể của Trì Bảo Đồng Tử nằm trên mặt đất, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra, đó là Tề Ninh mặc áo, đeo mặt nạ của Trì Bảo Đồng Tử, bởi vậy nàng tưởng đó là Trì Bảo Đồng Tử.
Tề Ninh tháo mặt nạ xuống, cười nói:
- Quần áo ta lâu ngày chưa thay, đều đã bốc mùi, vị Đồng Tử này có lòng tốt, không chỉ đưa mạng tới, mà còn đưa quần áo tới, ta không vui vẻ nhận thì có lỗi với hắn.
Tề Ninh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh đao nhỏ, mỉm cười nhìn Tiểu Điệp nói:
- Tiểu Điệp, nàng có biết đây là cái gì không?
Tiểu Điệp mở to mắt nhìn, Tề Ninh cười nói:
- Đây là một vũ khí vô cùng lợi hại, chém sắt như chém bùn, ta vốn vẫn mang theo bên người, lại bị tên này chiếm đoạt, ta còn tưởng không còn thấy nó nữa, không ngờ Trì Bảo Đồng Tử lại tự đưa đến cửa, đây gọi là châu về Hợp Phố.
Hắn định lấy quần áo của Trì Bảo Đồng Tử thay, đeo mặt nạ vào, nhưng xiềng xích trên chân tay không thể mở được, lại sợ người khác nhận ra, nào ngờ Trì Bảo Đồng Tử lại mang theo thanh hàn nhận trong người.
Hàn nhận chém sắt như chém bùn, Tề Ninh cũng không do dự, ánh đao lóe lên, trước hết chặt đứt xích sắt trên cổ chân, rồi tiếp tục chặt đứt xích sắt trên cổ tay, với sự sắc bén của thanh hàn nhận, quả nhiên xích sắt không chịu nổi một kích.
Sau khi chặt bỏ xích sắt, Tề Ninh cả người thoải mái, bước tới đưa hàn nhận cho Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp ngẩn ra, Tề Ninh dịu dàng nói:
- Thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, nàng mang theo bên người, lúc nguy cấp, có thể phòng thân.
Tiểu điệp lắc đầu nói:
- Ta không cần nó, ngươi…ngươi nên giữ lại.
- Tiểu Điệp ngoan nào.
Tề Ninh nói:
- Võ công của ta coi như không tệ, không cần phải dùng tới nó.
Tiểu Điệp nói:
- Nếu không có thanh chủy thủ này, làm sao ngươi có thể chặt đứt xích sắt? Cái này đương nhiên rất hữu dụng, ngươi giữ bên người có tác dụng nhiều hơn ta. Hơn nữa…Hơn nữa có người bảo vệ, ta cũng không cần dùng tới nó.
Tề Ninh ngẫm nghĩ, thấy Tiểu Điệp nói như vậy cũng có lý, một khi đã ìm được Tiểu Điệp, từ nay về sau, mình sẽ không tiếc bất cứ giá nào, chăm sóc nàng thật chu đáo. Hắn cười nói:
- Nàng nói cũng đúng, để ta bảo vệ nàng.
Thu lại hàn nhận, hắn lại cười nói:
- Có phải bộ quần áo này rất vừa vặn không?
Tiểu Điệp cũng cực kỳ thông minh, trong nháy mắt nàng đã hiểu ngay, vui vẻ nói:
- Ngươi mặc bộ quần áo này vào, lại đeo mặt nạ, người khác không nhận ra ngươi, càng dễ dàng rời khỏi Dã Quỷ lĩnh.
Thật ra Tề Ninh thấp hơn Trì Bảo Đồng Tử một chút, nhưng thoạt nhìn, bởi vì áo vải gai che phủ, đúng là khó nhận ra.
- Ngoại trừ Trì Bảo Đồng Tử, nơi này còn có người khác tới không?
Tề Ninh hỏi.
Tiểu Điệp lắc đầu nói:
- Ta chỉ thấy Đồng Tử tới đây hai lần, không thấy người khác tới, mấy tên canh ngục bình thường càng không được phép tới.
Tề Ninh khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Tiểu Điệp, nàng đeo mặt nạ lên đi, trước hết chúng ta rời khỏi chỗ này, có bộ quần áo này, càng dễ dàng rời khỏi.
Lại nhìn về phía vách đá, hắn hướng về thi thể của Lê Tây Công khom người thật thấp thi lễ, lại căn dặn Tiểu Điệp mấy câu, rồi mới dẫn Tiểu Điệp đi vào trong đường hầm.
Đi tới trước một hồi, rẽ vào đường hầm lúc trước. Tiểu Điệp giành đi trước, đi được một đoạn ngắn, hai người nghe bên ngoài mưa to ào ào, lại một tiếng sấm sứt vang rền, chấn động khắp nơi. Tề Ninh tinh mắt, thấy lờ mờ phía trước xuất hiện một cửa song sắt, từ khe cửa có thể thấy bên ngoài mưa to tầm tã, chỉ là sắc trời rất tối, lúc này đã là ban đêm.
Hai người đi tới trước cửa song sắt, nhưng nhìn thấy một gã canh ngục cầm dù giấy dầu, thấy Tiểu Điệp tới, gã lập tức kêu lên:
- Sao ngươi đưa cơm lâu cả buổi như vậy? Ngươi…?
Nhìn thấy Tề Ninh ở phía sau Tiểu Điệp, gã chỉ cho rằng đó là Trì Bảo Đồng Tử, câu nói kế tiếp liền nuốt trở lại.
Tiểu Điệp đã đeo mặt nạ trước đó, bước tới nói:
- Đồng Tử sai người ở bên trong trông coi, không có Đồng Tử phân phó, bất cứ ai cũng không được vào.
Đây là lời Tề Ninh dặn nàng nói.
Lúc Trì Bảo Đồng Tử đi vào, có một tên canh ngục dẫn y vào, nhưng tên canh ngục kia đã bị Tề Ninh giết chết, đương nhiên không thể đi ra, Tề Ninh sợ bên ngoài không thấy gã đi ra, sẽ nghi ngờ, cho nên dặn Tiểu Điệp nói như vậy. Tên canh ngục kia vội nói:
- Vâng, vâng, vâng!
Đồng Tử đã ra lệnh, nào ai dám nhiều lời, càng không dám nghi ngờ.
Tên canh ngục mở cửa song sắt, chờ Tề Ninh ra ngoài xong, mới rất biết điều cầm chiếc dù giấy dầu đưa tới, Tề Ninh cũng không khách khí, nhận lấy chiếc dù, ra hiệu cho Tiểu Điệp tới gần bên mình. Lúc này tên canh ngục mới khóa sửa sắt lại, khom người không dám nhiều lời.
Lúc này Tề Ninh đã phát hiện, nhà ngục này chính là một thạch đạo khoét sâu trong lòng núi, hai đầu thạch đạo có hai nhà ngục. Hắn cũng không biết nơi này đã có sẵn từ trước, hay là do Địa Tạng sai người đào mà thành.
Trời đất tối tăm, mưa to tầm tã, sấm sét liên hồi, trông về phía xa, Tề Ninh lờ mờ nhìn thấy cây rừng rậm rạp, núi non nhấp nhô, rõ ràng là hắn đang ở trong một khu rừng sâu núi thắm.
Phía trước là một con đường đá nhỏ quanh co, hai bên đều là bụi cây có gai rậm rạp. Tề Ninh cũng không nhiều lời, giương dù lên, dắt Tiểu Điệp đi về phía trước. Tên canh ngục đợi cho bóng dáng Tề Ninh biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt liếc nhìn đường hầm tối đen sau cửa song sắt, lẩm bẩm nói:
- May mà vừa rồi mình không đi vào.
Gã chỉ nghĩ, nếu vừa rồi mình đi vào, e rằng phải ở lại trong đó canh gác, nhưng không biết rằng, nếu thật sự đi vào, thì gã đã mất mạng luôn rồi.
Khi Tề Ninh bị giam vào ngục, đang là mùa tuyết rơi, lúc này, băng tuyết ngưng đọng đều đã tan, trận mưa to khiến Tề Ninh biết mùa lạnh nhất trong năm đã qua.
Sau gần hai tháng bị giam cầm, ra ngoài hít thở khí trời đầy mùi cây xanh và bùn đất trong cơn mưa, khiến Tề Ninh cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cây dù cũng không lớn, nhưng hắn đưa dù về phía Tiểu Điệp, nửa người của mình bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Nếu đang ban ngày, Dã Quỷ lĩnh dưới cơn mưa có thể rất đẹp, nhưng trong bóng đêm, mặc dù thị lực của Tề Ninh tốt, nhưng tầm nhìn lúc này cũng không xa lắm.
Cũng may Tiểu Điệp đã chỉ rõ hướng ngọn núi kia, mà giữa hai ngọn núi, còn có đường nối nhau, chỉ cần theo đường đi tới bên kia.
Tuy không thể xác định có phải Dã Quỷ lĩnh ở biên giới phía tây hay không, nhưng Tề Ninh vẫn phán đoán, hẳn là Dã Quỷ lĩnh ở Tây Xuyên, dù sao Đại Tạng vẫn luôn hoạt động ở Tây Xuyên, sào huyệt đương nhiên cũng ở Tây Xuyên.
Hơn nữa khu vực tây nam nhiều núi non, núi cao hiểm trở, đặc biệt là tới gần vùng biên giới, trên thực tế, quền khống chế của trì đình cũng không mạnh lắm. Hơn nữa, một số địa phương vắng dấu chân người, nếu Địa Tạng lập sào huyệt ở một số địa phương đó, thì cũng rất khó bị phát hiện.
Đi trên con đường nhỏ quanh co, Tề Ninh biết, tuy trời mưa to, nhưng mình bung dù dắt Tiểu Điệp đi trên đường, tất nhiên sẽ có người nhìn thấy, trên thực tế, có ít nhất hai lần hắn phát hiện vùng phụ cận có người xuất hiện, tuy nhiên, rõ ràng là người đó cũng tưởng là đồng bọn, cho nên không có bắt cứ hành động nào.
Tề Ninh biết, lúc này trốn trốn tránh tránh lại càng dễ khiến người khác sinh nghi, cứ đường đường chính chính đi trên đường, là an toàn nhất.
Sự thật cho thấy phán đoán của Tề Ninh cũng không sai, trên đường đi tới ngọn núi kia, không ai dám ra quấy rầy. Chân núi kia có một con đường nhỏ dẫn lên núi, những bậc cấp đẽo vào đá không theo quy tắc nào cả. Tề Ninh dừng bước, nhìn Tiểu Điệp, nhẹ giọng nói:
- Theo con đường này đi tới, những người khác hẳn là bị nhốt ở trên đó, nàng chờ ở dưới này, ta lên núi xem thử.
Hắn không rõ tình hình trên núi, dẫn theo Tiểu Điệp lên đó, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiểu Điệp lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta đi cùng ngươi.
Giọng nàng tuy nhẹ, nhưng rất kiên định.
Tề Ninh suy nghĩ, để Tiểu Điệp ở lại dưới này, cũng không phải là an toàn, tuy theo mình không phải là biện pháp vẹn toàn, nhưng nếu như gặp phải tình huống bất trắc, mình luôn luôn có thể liều mạng bảo vệ nàng, bởi vậy hắn gật đầu, hai người leo bậc cấp lên núi.
Tuy thoạt nhìn Tiểu Điệp hơi yếu ớt, nhưng lúc lên núi, nàng cũng không tỏ ra mệt mỏi, Tề Ninh biết, nàng được huấn luyện với cường độ cao ở trên núi, thể lực khá tốt.
Đi một hồi lâu, chợt nghe phía trước có tiếng người hỏi:
- Ai đó?
Tề Ninh ngẩng đầu lên, tuy mưa chưa ngớt, nhưng qua màn mưa, lại trông thấy phía trước xuất hiện hai bóng người. Tề Ninh ho khan một tiếng, cũng không dừng bước mà đi thẳng tới. Tâm lý của Tiểu Điệp cũng rất vững vàng, nàng cố ý đi lùi phía sau một chút, chứ không đi song song với Tề Ninh, nước mưa lập tức hắt lên người nàng.
Tề Ninh biết, đây là Tiểu Điệp giữ ý, trên núi này, địa vị của nàng rất thấp, mà Trì Bảo Đồng Tử là một trong Lục Sứ của Địa Tạng, nếu hai người đi song song sẽ khiến đối phương nghi ngờ, Tiểu Điệp bị mưa xối ướt người, nhưng hắn không làm gì được, chỉ có thể thương xót trong lòng.
Tiến về phía trước, lúc này đã thấy hai người đều mặc áo vải gai, bên ngoài khoác áo tơi, đầu đội mũ rộng vành, đều đã rút đao cầm tay, nhìn thấy Tề Ninh, đầu tiên hai người ngẩn ra, rồi vội vàng hành lễ, nói:
- Ra mắt Đồng Tử!
Tề Ninh biết đối phương tưởng mình là Trì Bảo Đồng Tử, hắn ho khan một tiếng, nhìn lướt qua, thấy ở phía tây cách đó không xa, quả nhiên có một sơn động, có một cửa song sắt chắn lại. Lúc này tiếng sấm nổi lên, đợi tiếng sấm tan đi, Tề Ninh mới trầm giọng nói:
- Phạm nhân hiện giờ thế nào?
- Bẩm Đồng Tử, tất cả vẫn bình thường, cũng không có gì khác lạ.
Một người cung kính nói:
- Hàng ngày đều có người đưa cơm, ba phạm nhân cũng đều rất an phận.
Tề Ninh nghĩ thầm, người này nói chỗ này nhốt ba người, đương nhiên Hiên Viên Phá ở trong số đó, hẳn là A Não cũng ở chỗ này, vậy người còn lại là ai? Chẳng lẽ là Âm Vô Cực? Chẳng lẽ Âm Vô Cực chưa chết, cũng bị đưa tới nhốt ở Dã Quỷ lĩnh?
Tề Ninh khẽ gật đầu, cũng không dừng bước, đi thẳng tới sơn động kia, Tiểu Điệp theo sát phía sau. Người canh gác thấy nàng là người do Đồng Tử dẫn tới, đương nhiên không dám ngăn cản. Nhìn thấy dường như Đồng Tử muốn đi vào, một người vội vàng chạy tới, mở cửa song sắt ra.
Tề Ninh nói:
- Hai người các ngươi ở đây canh gác, không có sự phân phó của ta, bất cứ ai cũng không được vào.
Giọng hắn lãnh đạm, biết địa vị của Trì Bảo Đồng Tử trên núi này không thấp, đương nhiên phải tỏ ra uy nghi, hai tên canh gác vội vâng dạ.
Tề Ninh đưa dù cho một người trong số đó, rồi dẫn Tiểu Điệp vào trong, hai tên canh gác cung kính đứng bên ngoài canh giữ.
Đi được một đoạn đường, đường hầm càng lúc càng rộng hơn một chút, Tề Ninh quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Điệp, thấy nàng theo sát phía sau mình, liền hạ giọng nói:
- Quả nhiên lừa quạt qua cửa được rồi!
Tiểu Điệp cũng thấp giọng nói:
- Khi gặp chúng ta, Đồng Tử đều hết sức lạnh lùng, giống như ngươi vừa rồi, hễ có người phạm sai lầm, lập tức bị hắn trừng phạt nghiêm khắc, bởi vậy người trên núi đều rất sợ hắn.
Tề Ninh thầm nghĩ, trước đây Trì Bảo Đồng Tử còn ở Phong Kiếm sơn trang, hẳn là sẽ không có mặt thường xuyên ở Dã Quỷ lĩnh, hỏi:
- Đồng Tử vẫn luôn ở trên núi sao?
- Có khi hai tháng chúng ta mới nhìn thấy Đồng Tử.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:
- Trên núi có phán quan, thường ngày đều có phán quan quản lý, tuy nhiên phán quan cũng rất sợ Đồng Tử.
- Phán quan?
Tề Ninh chợt nhớ tới trước kia ở Tương Dương, Triệu Uyên là phán quan, ẩn núp ở nhà cũ của Tề gia, dẫn người hoàn toàn khống chế nhà cũ của Tề gia, hắn luôn thắc mắc, vì sao đám đầu trâu mặt ngựa đó lại dán mắt vào nhà cũ của Tề gia?
Lúc này nghe Tiểu Điệp nói như vậy, hắn mới biết được thủ hạ của Địa Tạng không chỉ có một tên phán quan.
Phán quan Triệu Uyên ẩn núp ở nhà cũ của Tề gia, đương nhiên là do Địa Tạng phái tới, từ lâu Địa Tạng đã để mắt tới Tề gia, mà trên thực tế, Triệu Uyên cũng luôn lợi dụng ấp phong của Tề gia để vơ vét của cải.
Muốn tiếp tục duy trì thế lực, ngay cả một đại tông sư như Địa Tạng, đương nhiên cũng cần tiền tài, Tề Ninh nhận định, rất nhiều người trong số các thuộc hạ của Địa Tạng hỗ trợ nàng ta vơ vét của cải, duy trì sự vận hành của thế lực này, đương nhiên Triệu Uyên chỉ là một trong số đó. Thế nhưng, quan to, quý nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao Địa Tạng lại nhằm vào Tề gia?
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đi được một đoạn đường, hai người tới một ngã tư, có thể tiếp tục tiến về phía trước, mà hai bên cũng đều có ngã rẽ.
Tề Ninh dừng bước, suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục đi tới phía trước, tuy nhiên đường hầm phía trước càng lúc càng chật hẹp, cuối cùng chỉ đủ để một người đi qua, không giống như chỗ giam Tề Ninh.
Hai người đi qua đường hầm chập hẹp, đột nhiên phía trước xuất hiện một cầu thang bằng đá dẫn xuống phía dưới, bốn phía xung quanh hoàn toàn tối đen. Tề Ninh nhíu mày, quay đầu lại nói:
- Tiểu Điệp, cấu tạo chỗ này khác với chỗ lúc trước, cũng không biết trong này có gì khác thường hay
không, nàng ở chỗ này chờ ta, ta xuống phía dưới xem thử trước đã.
Tiểu Điệp muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi phải cẩn thận.
Tề Ninh đáp ứng một tiếng, rồi cầm hàn nhận trong tay, theo bậc đá đi xuống. Cầu thang đá này có gần trăm bậc, dẫn sâu xuống lòng đất, hơn nữa ven đường không có đèn, hoàn toàn tối đen. Tề Ninh tập trung tinh thần đề phòng, dựa vào cảm giác mà đi xuống, xuống tới bậc thềm cuối cùng, phía trước khá rộng rãi. Tề Ninh thầm nghĩ, chỗ này còn bí ẩn hơn so với chỗ giam mình, biết rằng chỗ này giam người, nhưng rốt cuộc là ai bị giam trong này, thì hắn thật sự không đoán ra được.
Đi tới một lát trong đường hầm tối đen, cuối cùng hắn thấy phía trước xuất hiện ánh lửa lờ mờ, không khí dưới này rất nặng nề, mùi cũng rất khó chịu. Đi tới đầu cùng, trước mặt hắn xuất hiện một vách đá chắn ngang, hai bên vách có thắp đèn. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu phát ra, cũng không sáng lắm, cảnh tượng hết sức âm u và lạnh lẽo.
Phía dưới chân vách đá, quả nhiên cũng có một lỗ nhỏ để đưa cơm. Tề Ninh ngồi xổm xuống, kéo tảng đá ra, lỗ hổng liền hiện ra, nhưng bên trong không có tiếng động truyền ra. Tề Ninh hơi trầm ngâm, thầm nghĩ người này bị nhốt ở đây, đương nhiên là kẻ thù của Địa Tạng, cho dù không phải Hiên Viên Phá hoặc Âm Vô Cực, thì cũng không phải là người của Địa Tạng, liền nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi bên trong là vị anh hùng nào?
Có thể khiến Địa Tạng phải cẩn thận như thế này, đương nhiên người bị giam không hề tầm thường.
Bên trong hoàn toàn yên lặng, Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ trong này không có người? Hắn ho khan một tiếng, lại hỏi lần nữa:
- Bên trong là vị anh hùng nào? Tại hạ là kẻ thù của Địa Tạng, nếu các hạ có thể báo cho biết thân phận, ta có thể cứu ngươi đi ra.
Hắn thầm nghĩ, bất luận là Hiên Viên Phá hay là Âm Vô Cực, chỉ cần nghe giọng nói của hắn, nhất định họ sẽ nhận ra ngay, tuyệt đối không có chuyện không trả lời.
- Là…Là Cẩm Y hầu sao?
Bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt, trong lúc nhất thời, Tề Ninh không nhận ra giọng của đối phương, thế nhưng thoáng cái đối phương lại có thể nhận ra giọng nói của hắn, rõ ràng là rất quen thuộc đối với hắn. Hắn liền tiến gần lại, hỏi:
- Là Thái Âm trưởng lão sao?
Người bên trong đáp:
- Ta…Ta là Hướng…Hướng Bách Ảnh!
Nghe được rõ ràng ba tiếng “Hướng Bách Ảnh”, Tề Ninh liền tái mặt, kêu lên thất thanh:
- Hướng bang chủ? Ngươi là Hướng thúc thúc? Ta…Ta là Tề Ninh, Hướng thúc thúc, hiện giờ thúc thúc thế nào?
Sau khi Hướng Bách Ảnh mất tích ở Tang động, Đế Thính đã từng hóa trang thành Hướng Bách Ảnh lừa gạt Tề Ninh, nhưng cuối cùng vẫn bị Tề Ninh phát hiện. Lúc này, biết người bên trong là Hướng Bách Ảnh, Tề Ninh rất kích động, thì ra người bị Địa Tạng giam sâu bên dưới lòng đất, lại là Hướng Bách Ảnh.
Người bên trong hỏi:
- Sao ngươi lại ở chỗ này? Đây là địa phương nào?
Tề Ninh đoán rằng sau khi bị Địa Tạng lừa gạt và khống chế, hẳn là Hướng Bách Ảnh bị giam vào đây. Nói cách khác, Hướng Bách Ảnh đã bị giam trong này gần nửa năm rồi, nhưng hiển nhiên là, Hướng Bách Ảnh cũng giống như mình, sau khi bị giam, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh xung quanh.
- Nơi này là Dã Quỷ lĩnh.
Tề Ninh nói:
- Chính là sào huyệt của Địa Tạng.
- Địa Tạng!
Người bên trong nói:
- Vì sao ngươi biết nơi này?
- Để ta cứu tiền bối ra trước rồi nói sau.
Tề Ninh thầm nghĩ, nhà ngục này ở sâu dưới lòng đất, hơn nữa bên ngoài mưa to gió lớn, phá tường ở chỗ này còn an toàn hơn chỗ giam mình, liền bảo:
- Tiền bối bước qua một bên, cách bên này càng xa càng tốt.
Hắn nghe bên trong có tiếng động, rồi lại nghe người bên trong lên tiếng:
- Được rồi!
Tề Ninh cũng không do dự, lập tức lui về phía sau hai bước, hai tay giơ lên, điều khiển khí thiên địa đánh vào vách đá kia. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bốn phía chấn động, một chưởng của hắn đã tạo thành một lỗ thủng trên vách đá. Tề Ninh cầm hàn nhận, chui qua lỗ thủng vào trong. Qua lỗ thủng, ánh đèn dầu bên ngoài chiếu vào trong, tuy bên trong vẫn rất u ám, nhưng Tề Ninh có thị lực rất tốt, cũng có thể nhìn thấy đại khái cảnh vật trong phòng, cũng thấy có một người đang ngồi trong góc phòng. Bước lại gần, Tề Ninh thấy người kia ngồi nghiêng một bên, tuy đầu tóc rối bù, nhưng liếc nhìn là hắn đã nhận ra đó đúng là Hướng Bách Ảnh. Hắn hết sức vui mừng, bước tới ngồi xổm xuống, nói:
- Hướng thúc thúc, thì ra là thúc thúc bị giam ở chỗ này! Thúc thúc…
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Hướng Bách Ảnh xoay mặt qua, thấy rõ khuôn mặt của Hướng Bách Ảnh, Tề Ninh thất kinh.
Đôi mắt của Hướng Bách Ảnh hõm thật sâu vào trong, hai mi mắt như lõm xuống, chỉ cần liếc nhìn, đã có thể nhận ra đôi mắt Hướng Bách Ảnh có vấn đề rất nghiêm trọng.
Hướng Bách Ảnh giơ tay lên, xích sắt trên cổ tay rung động. Tề Ninh lập tức đưa tay tới cầm tay ông ta, thấy gương mặt ông ta gầy guộc, xanh xao vàng vọt, như người bệnh lao, so với Hướng bang chủ mà trước kia hắn gặp, như là hai người khác nhau, biết là ông ta bị hành hạ rất tàn tệ. Trong lòng vừa chua xót, vừa phẫn nộ, Tề Ninh nghẹn ngào nói:
- Hướng thúc thúc, thúc thúc bị làm sao vậy?
Nghe Tề Ninh hỏi, Hướng Bách Ảnh cười mỉm, nói:
- Ta tưởng rằng đởi này không thể gặp được ngươi nữa, hôm nay ngươi tới đây, coi như ông trời đối với ta cũng không tệ.
Hướng Bách Ảnh đưa tay lên, cầm tay Tề Ninh, chợt nghĩ ra điều gì, liền kêu lên:
- Sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ…ngươi cũng…
- Địa Tạng là đại tông sư.
Tề Ninh nói:
- Ta đã giao thủ với Địa Tạng, bại trong tay nàng ấy, cũng bị giam ở gần đây, cũng may là gặp được kỳ ngộ, mới trốn được khỏi lao tù.
- Thì ra là thế.
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu:
- Chỗ này không nên ở lâu, ngươi mau rời đi đi!
Tề Ninh cũng không nói lời thừa, liền cầm hàn nhận vung tay chém xuống, chặt đứt xích sắt trên tay chân Tề Ninh, rồi mới nói:
- Hướng thúc thúc, để ta đỡ thúc đứng lên, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã. Bây giờ là ban đêm, bên ngoài đang mưa to, chúng ta có thể nhân cơ hội trốn khỏi Dã Quỷ lĩnh.
Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:
- Ta không xong rồi, mắt ta không nhìn thấy, gân chân đã bị cắt, không đứng lên được!
Cả người chấn động, Tề Ninh kêu lên thất thanh:
- Thúc thúc…thúc thúc bị cắt gân chân rồi? Là Đại Tạng hạ độc thủ với thúc thúc?
Hắn hỏi, trong lòng vừa thương vừa giận.
Túc Ảnh phu nhân và Hướng Bách Ảnh là thanh mai trúc mã, tuy nàng ta trở thành Địa Tạng, nhưng Tề Ninh nghĩ, dù sao nàng ta cũng có tình bạn trước đó với Hướng Bách Ảnh. Hơn nữa, năm xưa Túc Ảnh phu nhân gặp rủi ro, được Hướng gia cưu mang chiếu cố, Hướng Bách Ảnh rơi vào tay nàng ta, nàng ta cũng sẽ không làm hại ông ta. Thế nhưng, lúc này nhìn thấy hai mắt Hướng Bách Ảnh bị phế, gân chân cũng bị cắt, thực sự là tình cảnh vô cùng thê thảm, hắn không ngờ vị Túc Ảnh phu nhân này lại máu lạnh đến mức ra tay tàn độc như vậy.
- Không phải là nàng đâu!
Hướng Bách Ảnh lắc đầu, giọng rất bình tĩnh:
- Là Lục Thương Hạc, ta rơi vào tay hắn, có thể sống được đến bây giờ, vẫn là rất may mắn.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Tên súc sinh đó, ta nhất định phải bằm vằm hắn thành trăm mảnh!
Hắn biết Lục Thương Hạc luôn muốn giết Hướng Bách Ảnh, Hướng Bách Ảnh rơi vào tay Địa Tạng, chẳng khác nào rơi vào tay Lục Thương Hạc, đương nhiên Lục Thương Hạc ra sức hành hạ Hướng Bách Ảnh.
- Năm xưa, ta có mắt mà như mù.
Hướng Bách Ảnh khẽ thở dài:
- Hắn hủy đôi mắt của ta, suy cho cùng, cũng là không oan cho ta đâu!
Chợt Hướng Bách Ảnh lập tức đổi giọng:
- Có một việc này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!
- Hướng thúc thúc, có chuyện gì, ta sẽ đi làm.
Tề Ninh vừa nghe lời lẽ của Hướng Bách Ảnh giống như giao phó trước lúc lâm chùng, lập tức nghĩ tới Lê Tây Công. Vì không muốn liên lụy tới mình, Lê Tây Công đã tự sát mà chết, khiến hắn rất đau xót, nếu Hướng Bách Ảnh lại muốn chết, Tề Ninh không thể chấp nhận, hắn thấp giọng nói:
- Để ta đưa thúc thúc ra khỏi chỗ này, sẽ tìm người chữa thương cho thúc thúc. Sau khi thúc thúc lành vết thương, chúng ta sẽ đi bắt Lục Thương Hạc, phải lăng trì, tùng xẻo hắn, ta mới hả dạ.
Hắn nghĩ, tuy Lê Tây Công đã mất, nhưng vẫn còn Đường Nặc. Y thuật của Đường Nặc cao siêu, tuy gân chân của Hướng Bách Ảnh đã bị cắt, đại phu bình thường không thể chữa trị, nhưng chưa chắc Đường Nặc không thể chữa được.
Giọng của Hướng Bách Ảnh rất yếu ớt, hiển nhiên không chỉ bị đày đọa cùng cực, mà hàng ngày cũng ăn uống cực kỳ thiếu thốn. Tề Ninh vô cùng căm giận, cười lạnh nói:
- Tuy là Lục Thương Hạc hạ thủ, nhưng Địa Tạng cũng có liên can, không ngờ nữ nhân kia lại độc ác như vậy, lẽ nào nàng ta nhìn thấy thúc thúc bị hành hạ như vậy, mà không làm gì cả? Lẽ nào nàng ta không nghĩ tới chút tình cảm năm xưa?
- Đều không phải!
Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:
- Nàng ta không phải Túc Ảnh!
Tề Ninh thầm nghĩ, xem ra Hướng Bách Ảnh đã hoàn toàn thất vọng đối với Địa Tạng.
Túc Ảnh phu nhân từng là thanh mai trúc mã với ông ta năm xưa đã chết rồi, người còn sống, là một nữ nhân vô cùng độc ác, trong lòng Hướng Bách Ảnh, Địa Tạng không còn là vị giai nhân tuyệt sắc mà ông thích năm xưa. Hắn khẽ thở dài:
- Hướng thúc thúc, thúc nói không sai, vị Túc Ảnh phu nhân kia đã chết rồi, nàng ta đã biến thành một nữ ma đầu thủ đoạn độc ác, chúng ta …
- Ngươi không hiểu ý ta rồi.
Hướng Bách Ảnh hơi vùng vẫy, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ý của ta không phải là Túc Ảnh thay đổi, mà là Địa Tạng vốn không phải là Túc Ảnh! Nàng ta chỉ có dung mạo giống hệt Túc Ảnh, hai người không phải là một.
Tề Ninh giật mình, con ngươi co lại.
Địa Tạng không phải là Túc Ảnh?
- Ngày ấy nàng ta vào Tang động, ta thấy nàng, đương nhiên là mừng rỡ, nhất thời quên hết tất cả.
Hướng Bách Ảnh thở dài:
- Lúc đó, ta tưởng nàng ta thật sự là Túc Ảnh, cho nên không hề đề phòng, nào ngờ nàng đột nhiên ra tay. Võ công nàng ta cao siêu, thật sự là ngoài sự dự liệu của ta. Lúc đó ta liền hỏi nàng, vì sao tam mạch thông suốt, nàng ta lộ vẻ nghi hoặc, ta biết ngay nàng không phải là Túc Ảnh.
- Tam mạch?
Tề Ninh nghi hoặc:
- Thế nghĩa là gì?
Hướng Bách Ảnh đáp:
- Thuở nhỏ, thân thể Túc Ảnh vốn không tốt, cha nàng bị hại, nàng đến nương dựa Phong Kiếm sơn trang, khi ta ở bên cạnh nàng, có hai lần đột nhiên nàng ngất đi. Gia phụ tinh thông y thuật, đã đích thân bắt mạch cho nàng, mới phát hiện cơ thể nàng có tam mạch khác thường, đó là tật bệnh bẩm sinh, hoàn toàn không thể trị liệu. Hơn nữa tam mạch khó thông, hoàn toàn không thể luyện khí tập võ. Sau khi xảy ra chuyện đó, gia phụ không muốn cho ai biết thân thể Túc Ảnh khác thường, cho nên không nói ra, chỉ có ta và hai cha con Túc Ảnh biết. Để trị liệu cho Túc Ảnh, gia phụ đã tốn nhiều tâm sức, mất mấy năm thời gian, nhưng không thành công. Tuy nhiên tam mạch cũng không làm thân thể Túc Ảnh bị thương tổn, mà chỉ không thể luyện võ.
Tề Ninh nói:
- Nếu là như vậy, vì sao Túc Ảnh lại có thể trở thành đại tông sư?
- Có thể trở thành đại tông sư hay không, tạm thời chưa nói tới, thế nhưng vốn đã biết tam mạch của Túc Ảnh có vấn đề, lúc đó ta hỏi một câu, lẽ ra nàng phải hiểu ngay, nhưng phản ứng của nàng cho thấy, nàng hoàn toàn không biết việc này.
Hướng Bách Ảnh chậm rãi nói:
- Để trị liệu tam mạch cho nàng, chúng ta mất mấy năm thời gian, chuyện này nàng biết rất rõ, tuyệt đối không thể không biết gì cả.
Tề Ninh không ngờ Hướng Bách Ảnh lại nói ra một bí ẩn lớn như vậy, hắn kinh ngạc hỏi lại:
- Hướng thúc thúc, ý thúc muốn nói, Địa Tạng hiện nay, hoàn toàn không phải là Túc Ảnh năm xưa? Như vậy thì, Túc Ảnh chân chính đâu rồi?
- Mắt ta bị phá hỏng, gân chân bị cắt, nhưng ta vẫn gắng gượng sống cho tới bây giờ, chính là vì không yên lòng về Túc Ảnh.
Hướng Bách Ảnh cười khổ nói:
- Nếu ta chết đi, thế gian sẽ không ai biết rõ chân tướng chuyện này, sẽ nghĩ rằng Địa Tạng là Túc Ảnh. Túc Ảnh chưa biết sống chết ra sao, lại phải mang tội danh xấu xa của Địa Tạng, làm sao ta có thể mặc kệ mà chết đi?
Lúc này Tề Ninh mới tỉnh ngộ.
Hướng Bách Ảnh đường đường là bang chủ Cái Bang, nhưng bị đày đọa một cách phi nhân, hơn nữa là bị huynh đệ kết nghĩa hãm hại vô cùng thê thảm như vậy, nhục nhã như vậy, nếu là người khác, có thể ông ta đã tự sát mà chết.
Thế nhưng Hướng Bách Ảnh vẫn gắng gượng mà sống, nguyên nhân đương nhiên không phải vì sợ chết, mà vì trong lòng vẫn luôn nhớ tới Túc Ảnh.
Nếu như phán đoán của Hướng Bách Ảnh không sai, Địa Tạng chỉ giống dung mạo và vóc dáng của Túc Ảnh, nhưng không phải là Túc Ảnh thật sự, như vậy khi nàng ta đã chiếm danh vị của Túc Ảnh, thì Túc Ảnh dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, Địa Tạng mượn tên tuổi của Túc Ảnh để làm mưa làm gió, đương nhiên cũng làm tổn hại danh dự của nàng.
Người khác có thể không quan tâm rốt cuộc Túc Ảnh phu nhân là thiện hay là ác, nhưng Hướng Bách Ảnh có tình cảm thắm thiết đối với Túc Ảnh phu nhân, đương nhiên ông ta không muốn thấy Túc Ảnh vốn như một viên bạch ngọc không tì vết, bị người khác vấy bẩn
Quan trọng nhất là, không ai rõ Túc Ảnh còn sống hay đã chết, cho dù bị giam cầm, hành hạ một cách vô nhân tính, nhưng Hướng Bách Ảnh vẫn kiên cường chống chọi, hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được Túc Ảnh phu nhân chân chính.
Chỉ có điều, không biết Lục Thương Hạc có biết chân tướng việc này?
Y có biết Địa Tạng không phải là vợ mình không? Hoặc có thể y đã biết từ lâu, nhưng chỉ cấu kết với Địa Tạng, cùng nhau làm chuyện xấu?
Điều càng làm cho Tề Ninh khó hiểu nhất chính là, nếu Địa Tạng không phải Túc Ảnh phu nhân, vậy rốt cuộc Địa Tạng là ai?
Nếu như Địa Tạng không phải là Túc Ảnh phu nhân, như vậy thái độ lạnh lùng của nàng ta đối với Hướng Bách Ảnh, cũng không có gì khó hiểu.
- Hướng thúc thúc, Đại Tạng nhốt thúc thúc ở chỗ này, có phải là muốn dùng thúc thúc để khống chế Cái Bang?
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Trước kia Địa Tạng sai Lục Thương Hạc cấu kết với Bạch Hổ, muốn cướp đoạt vị trí bang chủ, có phải bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý đồ?
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, nói:
- Tà tâm của bọn họ đối với Cái Bang vẫn không đổi, vẫn muốn khống chế Cái Bang trong tay.
Ngừng lại một chút, ông ta lại nói tiếp:
- Bọn họ muốn khống chế Cái Bang, cũng không chỉ vì hùng bá giang hồ, mà nhất định là còn có dã tâm lớn hơn nữa.
Tề Ninh nói:
- Cái Bang có tới vài chục vạn bang chúng, tổng cộng các nơi trên Sở quốc, cũng không ít hơn mười vạn, nếu khống chế lực lượng đó trong tay, tuy không đến mức mưu đồ soán vị, nhưng cũng đủ để khiến Sở quốc rơi vào hỗn loạn.
- Đúng vậy!
Hướng Bách Ảnh nói:
- Đệ tử Cái Bang ở khắp nơi, hơn nữa bọn họ xưa nay vốn không vừa mắt quan phủ, nhiều năm qua, ta cố gắng hết sức để Cái Bang và triều đình chung sống hòa bình, bởi vì ta biết, nếu một ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện, kết quả là triều đình và Cái Bang đều sẽ lưỡng bại câu thương.
Khẽ thở dài, ông ta nói tiếp:
- Năm xưa, khi ta tiếp nhận vị trí bang chủ, Cái Bang cũng chia làm hai phái, một phái muốn đối chọi gay gắt với triều đình, mà phái còn lại thì muốn dĩ hòa vi quý. Mặc dù Cái Bang ta là đệ nhất bang phái trên giang hồ, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là một đám ô hợp, một khi đối chọi với triều đình, là tự gây tai họa, bởi vậy ta kiên trì thân thiện với triều đình, càng muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Thần Hầu phủ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Binh mã triều đình đều kinh qua huấn luyện, tuy cao thủ Cái Bang đông đảo, nhưng nếu thật sự đối địch với triều đình, thì võ công hoàn toàn không hiệu quả trên chiến trường. Một khi Cái Bang gây loạn, tất nhiên triều đình sẽ điều động binh mã các nơi bao vây tiễu trừ Cái Bang, đối với Cái Bang là một tai họa lớn.
- Cũng bởi vì như vậy, ta mới được bang chủ tiền nhiệm đề bạt làm bang chủ mới, mục đích của ông ấy, là muốn ta duy trì để Cái Bang chung sống hòa bình với triều đình.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Nhưng cho tới nay, trong Cái Bang vẫn còn không ít kẻ lòng dạ bất chính, chẳng hạn như Bạch Hổ vậy, năm xưa người này một lòng muốn đối địch triều đình. Mục đích của những người này, là muốn Cái Bang công thành đoạt đất, mong được vinh hoa phú quý. Hừ, đương nhiên ta không thể đứng nhìn bọn họ xem Cái Bang như công cụ lợi dụng.
Nói đến đây, Hướng Bách Ảnh ho khan dữ dội, Tề Ninh vội đỡ lấy ông ta, vỗ nhẹ lên lưng, đến khi hơi thở bình thường trở lại, Hướng Bách Ảnh mới tiếp tục nói:
- Nếu như Cái Bang bị bọn họ khống chế, tất nhiên sẽ là mối họa cho thiên hạ, Sở quốc và Bắc Hán khó tránh khỏi đại chiến, sớm muộn sẽ đánh một trận…
Tề Ninh lập tức nói:
- Hướng thúc thúc có điều chưa biết, mấy tháng trước, Thái tử đã bắc thượng, liên minh với Đông Tề, đánh vào Bắc Hán.
Hướng Bách Ảnh ngẩn ra, Tề Ninh tiếp tục nói:
- Khuất Nguyên Cổ giương cờ hiệu của Bắc Đường Phong, vượt qua Đồng Quan, tiến về Lạc Dương, ta thống lĩnh bộ binh bất ngờ đánh chiếm Tây Bắc, phong tỏa Đồng Quan, hiện nay thiên hạ chém giết, tình hình chiến sự như thế nào, ta cũng không rõ.
Trong mắt lộ vẻ khác thường, Hướng Bách Ảnh trầm ngâm một lát, cuối cùng thở dài nói:
- Rốt cuộc vẫn là đánh nhau rồi, bách tính nhất định gặp tai họa, trăm họ lầm than.
Vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta lại hỏi:
- Nếu vào thời gian này, Cái Bang làm loạn, ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào?
Tề Ninh nói:
- Một khi Cái Bang khởi sự, thì hai nước Sở Hán sẽ rơi vào hỗn loạn lớn hơn nữa, thế lực địa phương cũng sẽ lợi dụng tình hình hỗn loạn đó để ngóc đầu dậy. Đến lúc đó, không chỉ có Sở Hán rơi vào chiến tranh, mà cả thiên hạ cũng sẽ trở thành địa ngục trần gian.
- Không sai!
Tuy Hướng Bách Ảnh thật sự suy yếu, nhưng cũng siết chặt nắm tay:
- Một khi khống chế được Cái Bang, tất nhiên Địa Tạng sẽ dùng Cái Bang làm loạn thiên hạ, tâm địa độc ác của người này…thật sự là rất đáng sợ.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Mấy năm nay, Địa Tạng luôn ngấm ngầm hành động, cuộc làm loạn của thế gia Đông Hải, dịch độc ở kinh thành, loạn người Miêu ở Tây Xuyên, thậm chí cuộc mưu phản của Lý Hoằng Tín, tất cả đều liên quan tới người này. Nàng ta rốt cuộc là ai, vì sao không gây loạn thiên hạ thì không yên?
Hướng Bách Ảnh nhíu mày, hiện nay là ông ta cũng không cách nào phán đoán lai lịch của Địa Tạng.
- Hướng thúc thúc, nơi này không thích hợp ở lâu, trước hết chúng ta rời khỏi chỗ này rồi nói sau.
Tuy trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng Tề Ninh cũng biết ở thêm một khắc nơi Dã Quỹ lĩnh này, sẽ càng thêm nguy hiểm. Lúc này cơn mưa đã dịu đi, chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Dã Quỹ lĩnh, Tề Ninh cũng không nói chuyện với Hướng Bách Ảnh nữa, liền cúi người cõng Hướng Bách Ảnh lên lưng, Hướng Bách Ảnh vội kêu lên:
- Nơi này rất nguy hiểm, ngươi…ngươi cõng ta, sẽ bị liên lụy!
Tề Ninh nói:
- Nếu ta bỏ thúc thúc lại ở chỗ này, thì cả đời này, lòng ta cũng không yên.
Cõng Hướng Bách Ảnh rời khỏi nhà ngục, Tề Ninh bước lên cầu thang đá trăm bậc, lại thấy có một bóng người ở phía trước, rồi tiếng Tiểu Điệp vang lên:
- Tiểu Điêu Nhi?
Tề Ninh nghĩ thầm, việc mình giả mạo Thế tử Cẩm Y hầu, thật sự là không thể cho người khác biết, liền ho khan một tiếng, bước tới đón, nói:
- Tiểu Điệp, là ta!
Tiểu Điệp nhìn thấy Tề Ninh đi ra, đương nhiên là rất vui mừng, nhưng thấy hắn cõng một người trên lưng, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng vốn là một người rất thông minh, biết Tề Ninh có thân phận đặc biệt, mình không nên để lộ thân phân của hắn.
Tề Ninh cũng không nói nhiều, cõng Hướng Bách Ảnh đi tới trước. Chưa đi được xa, hắn lại nghe phía trước có tiếng nói:
- Mang đi thẩm vấn, cũng còn phải để chúng ta khiêng hắn tới.
Tề Ninh thầm giật mình, dừng bước, lúc này đột nhiên có người tới, thật sự ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa, đường hầm này thẳng tắp về phía trước, không có chỗ ẩn nấp, nếu đối phương đi về phía này, khó tránh khỏi hai bên đụng đầu nhau. Hắn lập tức cẩn thận đặt Hướng Bách Ảnh xuống, thấp giọng căn dặn:
- Tiểu Điệp, nàng trông chừng Hướng thúc thúc một chút.
Biết mình không thể trì hoãn nữa, hắn lập tức cấp tốc tiến về phía trước.
Hắn ngẫm nghĩ Trì Bảo Đồng Tử có địa vị rất cao ở Dã Quỷ lĩnh, nếu đối phương nhìn thấy hắn đi tới, tất nhiên sẽ không dám thất lễ, mình lợi dụng thân phận của Trì Bảo Đồng Tử để cho người phía trước lui đi, nếu không được, thì đành phải giết chết họ ở chỗ này.
Đi được một đoạn ngắn, vừa đúng lúc tới chỗ ngã tư, phía đối diện có mấy người xuất hiện, phần lớn đều mặc áo vải gai, đeo mặt nạ. Chỉ có điều, người đi trước tuy đeo mặt nạ quái dị, nhưng không mặc áo vải gai, mà mặc áo lụa đen. Đột nhiên Tề Ninh xuất hiện, mấy người kia đều ngẩn ra, người mặc áo đen lập tức bước nhanh tới, khom người hành lễ:
- Huyết Trì Phán Quan bái kiến Đồng Tử!
Tề Ninh thầm giật mình, thì ra là một phán quan, thảo nào quần áo khác hẳn mấy người khác, phán quan mặc đồ đen, cũng là hợp lý.
Tề Ninh gật đầu, cũng không nói gì, tên phán quan lại nói:
- Quỷ chủ ra lệnh, đưa tên gian tà kia đi thẩm vấn.
“Hả?”
Tề Ninh không nói gì, nhưng trong lòng thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ “Quỷ chủ” là Địa Tạng? “Kẻ gian tà” mà Địa Tạng muốn thẩm vấn, không biết có phải là Hướng Bách Ảnh không?
- Phán quan, kẻ gian tà ở gần đây.
Một người bên cạnh chỉ về phía ngã rẽ bên trái, nói. Phán quan “À” một tiếng, lại thi lễ với Tề Ninh, rồi mới dẫn mấy thủ hạ tiến vào trong ngã rẽ. Lúc này Tề Ninh mới biết, đám người kia cũng không đến chỗ Hướng Bách Ảnh. Thấy bọn họ đều đã đi vào ngã rẽ, hắn mới cấp cốc quay lại chỗ Tiểu Điệp, thấp giọng nói:
- Hướng thúc thúc, thúc và Tiểu Điệp chờ ở bên cạnh đây nhé.
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhớ luôn cẩn thận.
Tề Ninh liếc nhìn Tiểu Điệp, mỉm cười, rồi quay trở lại ngã tư lúc nãy, cũng đi vào ngã rẽ bên trái. Đi được khoảng hai mươi bước, hắn ra khỏi đường hầm, lại trông thấy vách đá phía trước mở ra một khe hở, đủ để hai người cùng ra vào, biết nơi đó đặt cơ quan mở vách đá. Lúc này tên phán quan kia đang đứng bên ngoài khe hở, nhìn thấy Tề Ninh bước tới, liền hơi khom người. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, cũng không nói gì, chăm chú nhìn khe hở kia. Rất nhanh sau đó, hắn thấy mấy người kia xô đẩy một người đi ra. Người nọ bị trói hai tay sau lưng, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, nhưng chỉ cần liếc mắt, Tề Ninh đã nhận ra, đó chính là Thái Âm trưởng lão Âm Vô Cực.
Lúc trước Tề Ninh vẫn thắc mắc, sau khi bị Địa Tạng đánh bay, rốt cuộc Âm Vô Cực còn sống hay đã chết, lúc này đã xác định, Âm Vô Cực còn sống, nhưng bị giam ở nơi này.
Âm Vô Cực trước mắt so với Âm Vô Cực trước kia như là hai người, trông ông ta rất gầy ốm, khi đi tới, mùi hôi thối trên người ông ta xông vào mũi Tề Ninh. Hắn Ninh nhìn thấy khóe miệng Âm Vô Cực còn có vết máu đã khô, lúc đi tới, ông ta lảo đảo, dường như chỉ cần đẩy nhẹ là sẽ ngã xuống đất.
- Xem ra coi như cũng không tệ.
Tên phán quan kia cười cười:
- Trên núi này có rất nhiều chuột và rắn độc, mỗi ngày ăn chúng vẫn có thể sống sót được.
Tề Ninh càng giật mình, thầm nghĩ, lời lẽ phán quan cho thấy, từ lúc bị giam, Âm Vô Cực phải ăn chuột và rắn độc thay cơm. Nhìn vết máu trên khóe miệng ông ta, có lẽ cũng không phải là máu của ông ta, mà là máu của con vật bị ông ta ăn sống. Vừa nghĩ tới cảnh ăn sống chuột và rắn độc, Tề Ninh liền cảm thấy dạ dày co rút dữ dội, gần như muốn nôn ra ngoài.
Lúc này hắn mới biết, so với Hướng Bách Ảnh và Âm Vô Cực, mình được đối xử tốt hơn nhiều, ít ra còn có người đưa cơm mỗi ngày và cũng không bị tra tấn, hành hạ.
Tuy Âm Vô Cực đã trở thành tù nhân, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn lạnh như băng, nhìn thẳng vào phán quan, ông ta lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi không giết ta, cuối cùng sẽ bị ta giết chết.
- Vậy chờ xem ngươi có thể sống được bao lâu.
Phán quan khiêu khích nói:
- Ta biết võ công của ngươi trước đây rất cao, nhưng hiện giờ ngươi còn có khả năng vận được chút nội công nào không? Ha ha, nếu ngươi có bản lĩnh, bây giờ hãy đánh ta một chưởng, nếu có thể đánh chết ta, coi như ngươi có bản lĩnh!
Gã tiến sát người Âm Vô Cực, cười lên khoái trá, đám thủ hạ xung quanh cũng cười ha hả.
Âm Vô Cực cũng hơi ngửa đầu, không thèm chú ý.
- Đừng nhiều lời, Quỷ chủ đang chờ ngươi.
Phán quan nói:
- Sự bất quá tam, Quỷ chủ đã cho ngươi ba lúc này cơ hội, hôm nay sẽ không kiên nhẫn với ngươi nữa đâu!
- Lục Thương Hạc là một tên tiểu nhân nham hiểm, gọi là Quỷ chủ, đúng là danh không xứng với tên!
Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Các ngươi là một lũ yêu ma quỷ quái, rốt cuộc sẽ có một ngày ta giết sạch các ngươi!
Tề Ninh liền hiểu ra, lúc này hắn mới biết, thì ra “Quỷ chủ” là Lục Thương Hạc. Xem ra Lục Thương Hạc đã mấy lần sai người đưa Âm Vô Cực tới. Hắn cũng đoán được, Lục Thương Hạc tìm Âm Vô Cực, chắc chắn là muốn Âm Vô Cực nghe theo hiệu lệnh của Địa Tạng, giúp Địa Tạng khống chế Hắc Liên giáo, thậm chí bảy mươi hai động người Miêu.
Phương nam mưa nhiều, đặc biệt là khu vực tây nam, lượng mưa dồi dào, cho nên chờ một cơn mưa tới cũng không khó, nhưng một trận bão thì khác, không phải muốn đến là đến.
Tuy nhiên Tề Ninh cũng có thừa sự kiên trì.
Việc phá tường, chắc chắn phải làm, nhưng phải chọn thời cơ tốt nhất. Nếu như thời cơ chưa tới, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao hắn đã biết sự lợi hại của Địa Tạng. Với thực lực hiện nay của hắn, thực sự là không thể chống lại Địa Tạng.
Những ngày sau đó, ngoại trừ những lúc Tiểu Điệp đến thì chuyện trò với nàng mấy câu, tất cả thời gian còn lại, Tề Ninh dùng để luyện điều khiển khí thiên địa.
Có đôi khi, người ta luôn phải làm một số việc mà họ không muốn làm, nhưng lại không thể không làm.
Tề Ninh biết, một khi tu luyện phương pháp điều khiển khí thiên địa, càng tu luyện cao thâm, bản thân càng có thể bị nhiều thương tổn, ngay cả đại tông sư cũng đều không thể tránh được, mình đương nhiên không thể tránh khỏi. Bởi vậy, từ sau khi rời Đại Tuyết sơn, hắn đã quyết định không tu luyện phương pháp điều khiển khí thiên địa.
So với việc đạt tới đỉnh cao võ học, Tề Ninh vẫn coi trọng tính mạng của mình hơn.
Thế nhưng không như hắn mong muốn, mặc dù hắn không muốn luyện, nhưng tình thế lại khiến hắn phải luyện, ở trong nhà ngục này, hắn không còn biện pháp nào khác để thoát thân, Tiểu Điệp đã làm tất cả những gì nàng có thể làm được, đương nhiên Tề Ninh sẽ không để nàng rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cách duy nhất để hắn thoát thân, đó là điều khiển khí thiên địa để phá tường.
Giáo chủ hướng dẫn hắn bước vào một thế giới mới của võ đạo, thế nhưng không phải tiến vào thế giới này, thì sẽ trở thành đại tông sư.
Trục Nhật Pháp Vương ở Đại Tuyết sơn nhiều năm, đương nhiên là ngày đêm tu luyện, mà giáo chủ đã có tám năm bỏ phế võ học, theo lý mà nói, giáo chủ quyết đấu với Trục Nhật Pháp Vương, Trục Nhật Pháp Vương nhất định chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, Trục Nhật Pháp Vương lại thất bại trước giáo chủ.
Một đại tông sư nhiều năm không luyện võ, lại đánh bại một đại tông sư ngày đêm vất vả tu luyện, như thế đủ chứng minh, cho dù là đại tông sư, tu vi võ đạo cũng có sự chênh lệch rõ ràng.
Ít nhất, điều đó cho thấy sau khi tiến vào cảnh giới đại tông sư, năng lực nhận thức và phương pháp điều khiển khí thiên địa của giáo chủ đều hơn hẳn Trục Nhật Pháp Vương, nếu không có tám năm bỏ phế võ công, thì giáo chủ càng dễ dàng đánh bại Trục Nhật Pháp Vương, chứ không đến nỗi bị thương. Nếu Âm Vô Cực gặp giáo chủ lúc giáo chủ chưa bị thương, đương nhiên Âm Vô Cực không thể chịu nổi một chiêu của giáo chủ, mà Địa Tạng cũng không thể thừa nước đục thả câu.
Tề Ninh hiểu rõ, sau khi mấy đại tông sư tiến vào cảnh giới đại tông sư, tất nhiên đều tự tu luyện phương pháp điều khiển khí thiên địa, phương pháp này trong thiên hạ cũng chỉ có mấy đại tông sư có được, mà mấy người đó lại tuyệt đối không thể giao lưu võ học với nhau, tu vi của mỗi vị đại tông sư, chỉ có thể dựa vào bản thân mà tìm một con đường riêng.
Nếu đại tông sư có thể tự mình tìm kiếm, thì mình cũng có thể tự tu luyện để điều khiển khí thiên địa một cách thuần thục.
Mấy ngày nay chờ mưa to gió lớn, ở trong nhà ngục, Tề Ninh đã dần dần điều khiển khí thiên địa một cách thuần thục. Lợi ích lớn nhất của phương pháp điều khiển khí thiên địa, đó là không khi vốn không có tiếng động, khi bị điều khiển, nó cũng im hơi lặng tiếng, chỉ cần chưa công kích, thì sẽ không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Vài ngày trôi qua, Tề Ninh đã dần thành thạo kỹ năng điều khiển khí thiên địa, muốn ngưng tụ khí thiên địa xung quanh vào cùng một chỗ, đối với hắn là điều rất dễ dàng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tề Ninh phát hiện một việc rất nghiêm trọng.
Một khi bắt đầu luyện điều khiển khí thiên địa, sẽ nhanh chóng trở nên nghiện, lúc khống chế khí thiên địa, tự nhiên sẽ làm con người dâng trào một cảm giác vô cùng kiêu ngạo, giống như bản thân có thể đùa bỡn đất trời trong tay mình, một hai ngày đầu còn chưa thấy rõ, nhưng càng về sau, hầu như không lúc nào Tề Ninh không muốn tu luyện, không thể tự kìm chế cảm giác muốn chìm đắm trong đỉnh cao võ học. Có một đêm, trong lúc mơ màng, bởi vì tu luyện quá mức, cơ thể cũng bị khí thiên địa xâm chiếm, cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn từ trong mộng tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.
Tề Ninh nhận ra một điều, một khi tiến vào cảnh giới đại tông sư, e rằng hắn muốn ngưng tu luyện, cũng đã không kịp.
Dục vọng trong con người, thực sự khó có thể chống lại sự mê hoặc của thứ thần công này. Hắn biết ban đầu, chưa chắc các đại tông sư đều bị khí cực lạnh hoặc khí cực nóng hành hạ, thế nhưng tu luyện càng lâu, hậu hoạn tích lũy cũng sẽ càng trầm trọng, đến cuối cùng muốn đổi ý cũng không còn kịp.
Đương nhiên giáo chủ hiểu rõ điểm mấu chốt trong chuyện này, cho nên trước kia ông ta đã từng cảnh báo hắn.
Hắn biết một khi rời khỏi nhà ngục này, mình thật sự không thể tiếp tục chìm đắm trong phương pháp tu luyện này.
Tay chân hắn đều bị xích sắt khóa chặt, hắn thầm nghĩ, trước khi phá vách tường, nên thử phá xích sắt. Hắn ngưng tụ khí thiên địa, hình thành một luồng sóng khí đánh vào xích sắt. Chỉ nghe một tiếng “Choang”, đá vụn đã văng đầy trên mặt đất vốn nhẵn nhụi, luồng sóng khí kia đã phá thành một cái hố trên mặt đất. Tuy nhiên, lần này luồng khí do hắn ngưng tụ cũng không lớn, tiếng động phát ra cũng không quá vang dội, hắn giơ tay lên, phát hiện xích sắt trên tay đã bị cắt thành hai đoạn! Tề Ninh ngơ ngắc nhìn vết cắt trên xích sắt, trong đôi mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Hôm nay hắn cũng chỉ thử ra tay, tuy đã biết khí thiên địa vô cùng kinh khủng, nhưng khi nhìn thấy xích sắt thực sự bị đứt thành hai đoạn, hắn cũng cảm thấy kinh sợ.
Thảo nào đại tông sư được gọi là quái vật, luồng sóng khí do đám người già đó đánh ra, còn lợi hại hơn thứ binh khí sắc bén nhất trong thiên hạ.
Hắn cũng không vội vã tiếp tục cắt đứt xích sắt, mà đợi gần nửa ngày, không thấy có người tới, lúc này hắn mới bớt lo lắng, biết đám giữ ngục bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động vừa phát ra,
Cứ cách một thời gian, hắn lại sử dụng khí thiên địa cắt đứt một sợi xích sắt. Tuy nhiên đầu bốn sợi xích sắt cùm chặt vào tay chân hắn, nếu dùng sóng khí chấn gãy vòng sắt, thì dưới sự chấn động quá mạnh, chỉ sợ tay chân hắn cũng nát bấy. Bởi vậy, hắn chỉ có thể chấn gãy ở một đoạn xa vòng sắt một chút.
Tuy chân tay vẫn còn dính lại một đoạn xích sắt, nhưng đây là chuyện bất khả kháng, chỉ có thể đợi đến lúc thoát thân, sẽ tìm vũ khí sắt bén chặt đứt.
Thanh hàn nhận hắn vốn luôn mang theo bên người, đã bị người của Địa Tạng lấy đi, diều đó khiến hắn cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào.
Một hôm, hắn chợt nghe tiếng bước chân vội vã của Tiểu Điệp, lại nghe nàng kêu lên:
- Tiểu Điêu Nhi, trời mưa rồi! Mưa to lại có gió to, người dặn khi nào có mưa to thì nói cho ngươi biết!
Tề Ninh chấn động cả người, hắn đã đợi tin này nhiều ngày nay, cơn giông tố mà hắn tha thiết mong đợi, rốt cuộc đã tới. Hắn hỏi:
- Bên ngoài có hai người canh gác phải không?
- Họ không ở chỗ cửa động, mà tới lều tránh mưa cách đó không xa.
Tiểu Điệp nói:
- Chỗ đó cách cửa động khoảng trăm bước, nhưng ở cửa động xảy ra chuyện gì, họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Trời cũng giúp ta!
Tề Ninh càng vui mừng, nói:
- Tiểu Điệp, ta muốn dung công lực phá vỡ vách tường, lúc đó sẽ gây ra tiếng động lớn, nàng mau rời đi, đi càng xa càng tốt, tránh để đá vụn gây thương tích.
Trước đó Tiểu Điệp cũng không thật sự hiểu rõ ý định chờ cơn giông tới của Tề Ninh, lúc này nghe vậy, nàng vô cùng kinh ngạc, nói:
- Ngươi…Ngươi có thể phá vỡ tường đá?
Nàng cảm thấy chuyện này không sao tưởng tượng nổi, thầm nghĩ nếu dùng đao chém, rìu đục vách đá này, thì chưa chắc một hai ngày đã có thể phá vỡ được, Tề Ninh thật sự có công lực kinh khủng như vậy sao?
- Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Tề Ninh thầm nghĩ, dựa vào nội lực của mình, đương nhiên là không thể phá vỡ được bức tường đá này, nhưng khí thiên địa vô cùng vô tận, thử hỏi trong thiên hạ có cái gì có thể so sánh với khí thiên địa? Mình chỉ muốn mượn uy lực của khí thiên địa để phá một lỗ hổng thôi.
Tuy nghi hoặc, nhưng nghe Tề Ninh nói như vậy, đương nhiên Tiểu Điệp cũng không tiện nói gì thêm, nàng bảo:
- Vậy…ta tới cửa động kia nhìn xem, nếu như thấy bọn họ tới, ta sẽ chạy tới nói cho ngươi biết.
Nói xong, nàng liền rời đi.
Đợi Tiểu Điệp đi rồi, Tề Ninh mới hít sâu một hơi rồi đứng dậy, mấy mẩu xích sắt sót lại đung đưa. Tề Ninh nhìn chằm chằm vào vách đá trước mặt, tuy hắn có thể ngưng tụ một luồng khí khổng lồ để công kích vách đá, nhưng nếu làm như vậy, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn, cũng rất có thể sẽ khiến những tên canh gác phát hiện. Do đó, hắn dự tính, chỉ cần phá một lỗ hổng đủ để mình bò ra ngoài là được, như vậy, mình có thể thoát thân, mà cũng có thể giảm tiếng động phát ra tới mức thấp nhất.
Mỗi ngày hắn đều ngưng tụ khí tức, lúc này quan trọng hơn rất nhiều so với trước đây, hắn biết mình có thể thoát khỏi nhà ngục này hay không, đều trông vào lần này.
Song chưởng khẽ giơ lên, không khí trong nhà ngục lưu động, dần dần ngưng tụ trước mặt Tề Ninh, rồi nhanh chóng hóa thành một làn sóng khí. Hai mắt Tề Ninh kiên định, nhìn chằm chằm vách đá trước mặt, cũng không do dự, thúc đẩy làn sóng khí kia đánh vào tường đá. Làn sóng khí đánh ầm ầm vào vách đá, chợt nghe “Oành” một tiếng, cả gian nhà ngục chấn động, đá vụn bay tung tóe, vách đá cứng rắn bị phá một lỗ thủng. Tề Ninh thấy vừa ra tay đã thành công, hết sức vui mừng, lập tức tiến tới. Sau khi làn sóng khí đánh vào, đá vụn đều bay ra ngoài, lỗ thủng kia cũng không lớn, nhưng đủ để Tề Ninh chui ra ngoài.
Hắn bước tới trước lỗ thủng, liếc nhìn ra phía ngoài, bên ngoài vắng lặng không một tiếng động, liền chui qua lỗ thủng ra ngoài, mói phát hiện bên ngoài nhà ngục có một gian nhà đá khá rộng, trên vách đá hai bên thắp hai ngọn đèn. Lúc này trên mặt đất đầy đá vụn, phía trước gian nhà đá, có một đường hầm, trong đó tối đen như mực.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lỗ thủng trên vách đá rất dễ nhìn thấy. Tề Ninh hơi trầm ngâm, thầm nghĩ, nếu như lúc ở Đại Tuyết sơn, giáo chủ không truyền thụ phương pháp này cho mình, thì bất luận thế nào, mình cũng không thể thoát khỏi nhà ngục kia, tuy giáo chủ đã mất, nhưng giống như ông ta vừa cứu mạng mình.
- Tiểu…Tiểu Điêu Nhi…!
Tề Ninh đang nhìn lỗ thủng trầm tư, bỗng sau lưng hắn vàng lên tiếng gọi của Tiểu Điệp.
Tề Ninh đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy trên cửa đường hầm chật hẹp kia, có một cô gái đang đứng. Vóc người nàng cũng không cao, hơn nữa hơi gầy, người mặc áo vải gai, trên mặt đeo một mặt nạ hết sức quái dị, đôi mắt sáng ngời dưới mặt nạ đang đăm đăm nhìn hắn.
Tề Ninh biết đây là Tiểu Điệp mà mình ngày nhớ đêm mong, tuy đã biết nàng từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt. Hắn từ từ bước tới, miệng mỉm cười, đưa tay cầm lấy tay Tiểu Điệp, dịu dàng nói:
- Ta vẫn luôn chờ đợi ngày này. Tiểu Điệp, rốt cuộc ta đã tìm được nàng!
Tuy Tiểu Điệp đeo mặt nạ, nhưng Tề Ninh vẫn thấy mắt nàng long lanh lệ.
- Ngươi…Ngươi là Tiểu Điêu Nhi!
Giọng Tiểu Điệp nghẹn ngào:
- Ngươi đúng là Tiểu Điêu Nhi rồi!
Tề Ninh biết, tuy mình đã chứng minh với Tiểu Điệp, mình là Tiểu Điêu Nhi, nhưng dù sao chưa gặp mặt, Tiểu Điệp cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, ít nhất trong lòng cũng còn một chút nghi ngờ, nhưng lúc này nàng đã nhìn thấy dung mạo của mình, đương nhiên là đã xác định chắc chắn. Mặc dù xa cách đã hơn một năm, nhưng đương nhiên là hình dáng của Tiểu Điêu Nhi đã khắc sâu trong lòng Tiểu Điệp.
Tề Ninh khao khát được ôm Tiểu Điệp vào lòng, nhưng hai tay hắn vẫn còn lủng lẳng đầu còn lại của xích sắt, cũng không tiện lắm, sợ làm Tiểu Điệp bị đau. Hơn nữa, Tiểu Điệp là một cô gái ngây thơ, nếu hắn đột ngột ôm lấy, e rằng sẽ làm nàng sợ hãi, bởi vậy hắn dịu dàng nói:
- Sao nàng đeo mặt nạ?
Tiểu Điệp vội nói:
- Người trên núi đều đeo mặt nạ, để không ai nhận ra ai.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh cười nhạt, nói:
- Địa Tạng giả thần giả quỷ!
Ngừng lại một chút, hắn thở dài:
- Chỉ có điều ta vẫn phải tạ ơn nàng ta, trước kia coi như nàng ta đã cứu nàng.
- Ta không biết Địa Tạng là ai.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên…Đồng Tử nói chúng ta đều chịu sự phù hộ của Địa Tạng Vương Bồ Tát, phải tôn kính Địa Tạng Vương Bồ Tát. Tiểu Điêu Nhi, vì sao ngươi…ngươi đắc tội bọn họ?
- Để sau này ta sẽ giải thích cho nàng nghe.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Chúng ta không đeo loại mặt nạ gớm ghiếc này, nàng tháo xuống đi.
Do dự một chút, cuối cùng Tiểu Điệp giơ tay lên, tháo mặt nạ xuống.
Xuất hiện trước mặt Tề Ninh là một khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tuy không đến mức tinh xảo, khuôn mặt cũng hơi gầy, nhưng đôi mắt lại rất đẹp. So với những mỹ nhân tuyệt sắc như Xích Đan Mị và Cố Thanh Hạm, dung mạo của Tiểu Điệp kém hơn nhiều, làn da cũng hơi vàng, chứ không trắng nõn như mấy mỹ nhân kia. Tề Ninh biết Tiểu Điệp đã trải qua rất nhiều cực khổ, lòng hắn càng dạt dào yêu thương nàng, nhẹ giọng nói:
- Khi nào rời khỏi nơi này, ta nhất định sẽ khiến cho nàng đời này cơm áo không lo, không ai có thể ức hiếp nàng.
Tiểu Điệp mỉm cười, nước mắt đoanh tròng, nhẹ nhàng nói:
- Gặp được ngươi rồi, ta không còn sợ bất cứ thứ gì.
Tề Ninh nắm tay Tiểu Điệp, dịu dàng nói:
- Vị Lê lão tiên sinh kia bị giam ở đâu?
- Ngươi đi theo ta.
Tiểu Điệp vội nói:
- Ông ấy ở cách nơi này không xa.
Xoay người lại, nàng dẫn Tề Ninh đi vào đường hầm. Đường hầm này rất chật hẹp, bên trong rất tối tăm, nhưng Tiểu Điệp rất quen thuộc đường đi lối lại nơi này. Đi tới trước ba mươi bước, bên trái xuất hiện một ngã rẽ, Tiểu Điệp dẫn Tề Ninh rẽ vào. Lại đi về phía trước khoảng hai mươi bước, đường hầm đưa tới một gian nhà đá. Gian nhà đá này nhỏ hơn gian nhà đá trước chỗ giam Tề Ninh rất nhiều, trước mặt là một vách đá chắn ngang, phía dưới cũng có một lỗ nhỏ đưa cơm nước.Tề Ninh biết Lê Tây Công bị nhốt phía sau vách đá, vội đi tới, thấp giọng nói:
- Lê tiền bối, ta là Tề Ninh, tiền bối vẫn khỏe chứ?
Bên trong liền vọng ra giọng nói của Lê Tây Công:
- Cảm tạ trời đất, rốt cuộc ngươi đã thành công rồi, lão phu ngày đêm chờ đợi ngươi có thể thoát khỏi lao ngục.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối mới có thể khôi phục công lực.
Tề Ninh cảm kích nói:
- Vẫn bối muốn đưa tiền bối ra ngoài, tiền bối tạm lui về phía sau, tránh đá vụn gây thương tích.
- Khoan đã!
Lê Tây Công trầm giọng nói:
- Tề Ninh, lão phu đã hỏi Tiểu Điệp cô nương, nhà ngục này rất gần cửa động, một khi có tiếng động quá lớn, rất dễ bị bên ngoài phát hiện, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh cũng nghĩ ra, nhà ngục giam mình nằm trong lòng núi, cách cửa động hơi xa, khi có tiếng động lớn, bên ngoài có thể không nghe được, nhưng chỗ này rất gần cửa động, đúng như Lê Tây Công nói, nếu dùng khí thiên địa phá vách đá, tiếng động rất dễ bị người bên ngoài phát hiện.
- Ngươi thoát ra là tốt rồi, không cần lo cho ta.
Lê Tây Công thở dài:
- Tứ chi của lão phu đã tàn phế, kinh mạch cũng đã bắt đầu suy yếu, cho dù ngươi cứu ta ra ngoài, ta cũng không còn sống được bao lâu, tối đa là một tháng, rồi cũng không tránh khỏi cái chết.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Lê tiền bối, tiền bối đừng nghĩ như vậy, sau khi cứu tiền bối ra, ta sẽ lập tức phái người đưa tiền bối đên kinh thành, Đường cô nương nhận được chân truyền của tiền bối, y thuật của nàng rất cao minh, nhất định có thể chữa khỏi cho tiền bối.
- Ha ha ha, con bé ấy rốt cuộc coi như đã đạt được sự chân truyền của lão phu rồi!
Lê Tây Công cười nói:
- Thật ra lão phu rất nhớ nó, từ nhỏ nó đã sống cùng lão phu, nếu biết lão phu đã chết, nhất định nó sẽ rất đau lòng.
- Đúng vậy, nếu Lê tiền bối có tổn thất gì, ta sẽ có lỗi với Đường cô nương.
Tề Ninh nói:
- Lê tiền bối, ta ra ngoài giải quyết xong hai tên canh gác kia, sẽ trở lại cứu tiền bối.
Lê Tây Công kêu lên:
- Ngươi hãy nghe lão phu nói. Nơi này là sào huyệt của Địa Tạng, một khi kinh động bọn họ, sẽ không ai thoát được. Cho dù ngươi cứu lão phu ra ngoài, lão phu là một phế nhân, sẽ càng vướng tay vướng chân ngươi.
Ông ta than thở:
- Thôi đi, lão phu đã tới tuổi này rồi, coi nhẹ sinh tử, cũng không muốn tiếp tục bị dày vò nữa.
- Lê tiền bối, tiền bối…
- Lão phu có hai chuyện muốn dặn ngươi.
Lê Tây Công nói:
- Chuyện thứ nhất, đó là ta xin ngươi từ nay hãy chăm sóc chu đáo cho Nặc nhi. Mẫu thân nó chết sớm, Âm Vô Cực không rõ sống chết thế nào, đứa bé này đúng là số khổ. Tuy nhiên, tính tình con bé rất thiện lương, giang hồ hiểm ác đáng sợ, ngươi cố gắng che chở cho nó. Khi gặp nó, đừng nói cho nó biết lão phu đã chết, cứ nói lão phu vân du thiên hạ, một ngày nào đó sẽ tới thăm nó, để nó không lo lắng.
- Lê tiền bối…!
- Chuyện thứ hai, đó là võ công của đại tông sư.
Không để Tề Ninh kịp nhiều lời, Lê Tây Công lập tức ngắt lời hắn:
- Năm xưa lão phu chỉ biết tu vi võ đạo của đại tông sư cao tới tột đỉnh, hôm nọ vừa thấy, quả nhiên là đúng.
Ngừng lại một chút, ông lão lại nói:
- Nhưng loại võ học đó lại trái với đạo trời, chắc chắn sẽ gây ra thương tổn rất lớn cho người tu luyện. Thương tổn như thế nào, nhất thời ta cũng không rõ, nhưng sau này ngươi không nên bước trên con đường đó.
Tề Ninh thầm nghĩ, quả nhiên Lê Tây Công có mắt nhìn rất cao siêu và tinh tế, nhận ra khi trở thành đại tông sư, sẽ gặp phải tổn hại rất lớn, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối biết nên làm như thế nào.
- Như vậy rất tốt.
Giọng Lê Tây Công hơi yếu ớt:
- Còn có một việc nữa, đó là…bảy mươi hai động người Miêu, ngươi được hoàng đế tin dùng, ngày sau quyền cao chức trọng, mong rằng ngươi có thể chiếu cố người Miêu nhiều một chút!
Nhưng ông lại liền thở dài:
- Mà thôi, người Miêu không ngừng phát triển, luôn luôn có thể gặp dữ hóa lành.
- Tiền bối, tất cả những chuyện tiền bối nói, ta sẽ làm thật tốt.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Thế nhưng vãn bối nhất định phải cứu tiền bối ra ngoài.
- Ngươi không rõ rồi, Thánh giáo sụp đổ, tuy lão phu đã rời giáo từ lâu, nhưng năm xưa nhập giáo, cũng đã thầm lập lời thề đồng sinh đồng tử với Thánh giáo.
Lê Tây Công cười khổ nóí:
- A Vân đã mất, lão phu cũng không cần phải tốn công sức cứu nầng. Hơn nữa, lão phu đã gần đất xa trời, cho dù sống thêm một tháng, cũng không ai có thể cứu được. Tuy Nặc nhi được sự chân truyền của ta, nhưng tình trạng của lão phu, nó cũng bất lực thôi!
Bên trong yên lặng một lát, Tề Ninh vội hỏi:
- Lê tiền bối, tiền bối làm sao vậy? Vì sao không nói nữa?
- Lão phu vừa uống khoái hoạt tán rồi.
Lê Tây Công nhẹ giọng nói:
- Khoái hoạt tán xuống bụng, không thể xoay chuyển càn khôn, nhưng chết cũng không thống khổ.
- Khoái hoạt tán?
Tề Ninh chấn động cả người, kêu lên thất thanh:
- Tiền bối, vì sao tiền bối…tiền bối phải làm như vậy? Tiền bối nói dối, tiền bối bị nhốt trong đó, từ lâu Địa Tạng đã lục soát trong người tiền bối, tiền bối…không thể mang độc dược vào!
- Thằng bé ngốc, bản lĩnh khác thì lão phu không có, nhưng muốn mang độc dược trong người, lại dễ như trở bàn tay.
Giọng Lê Tây Công rất ôn tồn:
- Đã nhiều ngày nay, kinh mạch của lão phu từ từ khô héo, sống thêm một ngày, là khổ thêm một ngày. Thật ra, mấy ngày trước lão phu đã định uống độc dược tự sát, khỏi bị dày vò, nhưng lại nghĩ có thể ngươi còn cần tới lão phu, cho nên mới cố gắng cầm cự, bây giờ ngươi đã thoát khỏi ngục tù, lão phu yên tâm rồi…!
Tề Ninh biết những lời của Lê Tây Công chỉ có một phần sự thật, đơn giản là ông ấy không muốn liên lụy tới hắn, trong lòng hắn vô cùng đau xót, nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói:
- Lê tiền bối, tiền bối đã mấy lần trợ giúp ta, thế nhưng…
- Ngươi đừng rơi lệ vì lão phu.
Giọng của Lê Tây Công càng lúc càng yếu ớt, nhưng vẫn rất ôn tồn:
- Cả đời lão phu đã cứu được vô số người, cũng không giết lầm một người tốt nào, chết rồi hẳn là không xuống địa ngục. Thằng bé ngoan, ngươi nhớ kỹ, sống trên đời, hãy cứu nhiều người, ít…ít giết người, đối xử tốt…đối xử tốt với Nặc nhi…!
Lai nghe ông thì thào:
- Nặc nhi, sư phụ…đi đây! Con hãy sống…sống cho tốt…!
Sau đó, không còn nghe Lê Tây Công nói gì nữa.
Nước mắt Tiểu Điệp cũng tuôn rơi, biết Lê Tây Công đã chết vì độc dược.
Tề Ninh quỳ trên mặt đất, hướng về phía vách đá giam Lê Tây Công, dập đầu ba cái, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc chu đáo cho Đường cô nương, bảo vệ nàng được bình an.
Nói xong, hắn lại dập đầu ba cái.
Tiểu Điệp cũng quỳ xuống vái lạy Lê Tây Công. Tề Ninh đứng lên, nhìn Tiểu Điệp nói:
- Tiểu Điệp, ta còn phải cứu một bằng hữu nữa, nàng cho ta biết bọn họ bị nhốt ở nơi nào, ta sẽ tới đó, còn nàng hãy tìm một chỗ ẩn trốn, chờ…!
Hắn còn chưa nói xong, đã kéo tay Tiểu Điệp, nép người vào vách tường bên cạnh cửa động. Bị bất ngờ, Tiểu Điệp hơi hoảng sợ, đang định hỏi có chuyện gì, đã thấy Tề Ninh vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn mình khẽ lắc đầu, liền không dám nói lời nào. Rất nhanh sau đó, Tiểu Điệp nghe trong đường hầm có tiếng người nói:
- Đồng Tử, lão già kia ở trong này, hàng ngày đều có người đưa cơm, cũng không đến mức chết đói.
Tề Ninh giật mình, không ngờ lúc này lại có người tiến vào, không sớm cũng không muộn, lại đến vào lúc này. Hắn dựa lưng vào vách đá, tập trung tinh thần đề phòng. Rất nhanh sau đó, liền nhìn thấy một người từ cửa động bước vào, đi thẳng tới vách đá bên kia, lại có một người khác theo sau. Tề Ninh liếc mắt liền nhận ra, đó là Trì Bảo Đồng Tử.
Từ cửa động, Trì Bảo Đồng Tử đi tới hai bước, dường như cảm thấy có điều không ổn, liền xoay người lại, Tề Ninh đã như một con báo săn lao thẳng tới, vòng sắt trên hai tay mạnh mẽ đập xuống.
Làm sao Trì Bảo Đồng Tử có thể ngờ được Tề Ninh lại đã phá tường thoát thân, y chỉ có cảm giác dường như bên cạnh có hơi thở, vừa quay đầu lại nhìn, thì Tề Ninh đã đánh về phía y.
Võ công của Trì Bảo Đồng Tử vốn không hơn Tề Ninh, huống chi lúc này y không hề có sự chuẩn bị, trong khi ngược lại, Tề Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng, ra tay càng gọn gàng dứt khoát. Trì Bảo Đồng Tử phản ứng tuy nhanh, nhưng tốc độ của Tề Ninh thật sự kinh người, Trì Bảo Đồng Tử muốn né tránh, nhưng còn chưa kịp di chuyển, đoạn xích sắt trên tay Tề Ninh đã nặng nề nện lên đầu y.
Tuy võ công của Trì Bảo Đồng Tử không tệ, nhưng thân thể y cũng không phải xương đồng da sắt, đoạn xích sắt kia đã nện xuống, lập tức đập nát đầu y, máu tươi bắn ra, trước mắt chỉ còn là một màu đen, liền ngã trên mặt đất.
Tên dẫn đường cũng mặc áo vải gai, mặt đeo mặt nạ, tuyệt đối không ngờ trong nhà ngục lại có mai phục, lúc Tề Ninh ra tay, gã không nhìn thấy rõ, đến khi Trì Bảo Đồng Tử ngã trên mặt đất, gã mới giật mình biết có người đột kích, toàn thân cứng đờ, cũng quên cả kêu cứu.
Tề Ninh cũng không muốn giết người, nhưng hắn biết trong lúc này, mình không còn lựa chọn nào khác, sau khi hạ gục Trì Bảo Đồng Tử, hắn lại lướt tới, tay chụp vào cổ tên canh gác kia, dồn sức một cái, cổ gã kia liền bị bẻ gãy.
Tề Ninh cũng không muốn ra tay giết người trước mặt Tiểu Điệp, nhưng hắn biết rõ, nếu để tên canh gác kêu lên, để bên ngoài nghe được, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.
Tiểu Điệp khẽ “A” lên một tiếng, đưa tay che mắt.
Tề Ninh giết chết tên canh ngục, xoay người lại nhìn Trì Bảo Đồng Tử thấy y cũng mặc áo vải gai, nhưng áo vải gai của y không giống áo của Tiểu Điệp, chất liệu vải rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Trên mặt Trì Bảo Đồng Tử cũng đeo mặt nạ, nhưng không phải là mặt nạ quỷ dữ tợn và đáng sợ như của Tiểu Điệp và tên canh ngục. Thoạt nhìn mặt nạ của Trì Bảo Đồng Tử giống như mặt một con búp bê đang mỉm cười, nhưng nét cười rất quái dị.
Đầu Trì Bảo Đồng Tử đã bị Tề Ninh đập vỡ, Tề Ninh ngồi xổm xuống, tháo chiếc mặt nạ kia xuống, nhìn thấy khuôn mặt của Trì Bảo Đồng Tử. Mặt y tái nhợt, tròng mắt lồi ra ngoài, thân thể nằm co quắp trên mặt đất. Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Trì Bảo Đồng Tử, nhưng mắt y đã lạc thần, không còn ánh sáng, xem chừng không sống được nữa. Tề Ninh thầm nghĩ cú đánh mạnh mẽ của mình, đã lấy mạng người này.
Hắn hơi hối hận, lẽ ra mình nên hạ thủ nhẹ tay một chút, khống chế được Trì Bảo Đồng Tử hoặc có thể ép hỏi được tình huống của Địa Tạng hiện nay.
Nhưng hắn cũng biết, nếu mình không thể hạ thủ trong một kích, để cho gã này kêu lên, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.
Trì Bảo Đồng Tử co quắp một lát, cuối cùng nằm không nhúc nhích.
Người này hành sự cẩn thận giảo hoạt, cũng không ngờ mình lại đột ngột chết bởi tay Tề Ninh.
Tề Ninh đứng dậy, nhìn thấy thân thể gầy yếu của Tiểu Điệp run lên nhè nhẹ, vội bước tới, dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, đừng sợ, ta ở đây.
Tiểu Điệp bỏ tay xuống, liếc nhìn thi thể của Trì Bảo Đồng Tử, giọng hơi run:
- Hắn…Hắn là Đồng Tử, mọi người…chúng ta sợ hắn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Hắn đã chết, không cần phải sợ nữa.
Đưa tay cầm chiếc mặt nạ mặt búp bê tươi cười lên ngắm nhìn, hắn cười lạnh nói:
- Địa Tạng Lục Sứ, Trì Bảo Đồng Tử đều là tà ma ngoại đạo.
Hắn định ném chiếc mặt nạ búp bê xuống đất, nhưng trong nháy mắt tay vừa đưa lên, lại nghĩ ra điều gì, hắn từ từ thu tay lại, liếc nhìn thi thể của Trì Bảo Đồng Tử, suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu Điệp phục hồi tinh thần lại, mới nhẹ giọng nói:
- Tiểu Điêu Nhi, ngươi…ngươi đang suy nghĩ cái gì?
- Tiểu Điệp, trước đây Đồng Tử có hay đến gặp Lê tiền bối không?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Vì sao hắn muốn tới đây?
Tiểu Điệp nói:
- Ta quên nói với ngươi, trước đây lúc ta đưa cơm, có hai lần nhìn thấy Đồng Tử tới đây, hình như Đồng Tử…Đồng Tử muốn tìm Lê tiền bối lấy vật gì đó.
- Muốn lấy vật gì đó?
Tề Ninh sửng sốt:
- Vật gì vậy?
Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, nhíu mày nói:
- Hình như là…cây cỏ gì đó. À, đúng rồi, hắn muốn lấy “Bách Thảo tập” của Lê tiền bối, còn nói chỉ cần Lê tiền bối giao “Bạch Thảo tập” ra, sẽ lập tức thả Lê tiền bối rời khỏi chỗ này.
Tề Ninh hiểu ra, thầm nghĩ tin tức của Trì Bảo Đồng Tử cũng nhạy bén, biết Lê Tây Công có cuốn sách quý giá Bách Thảo tập. Chỉ có điều, hiển nhiên y không biết, Lê Tây Công đã truyền lại Bách Thảo tập cho Đường Nặc từ lâu rồi. Tên này muốn chiếm đoạt Bách Thảo tập của Lê Tây Công, nào ngờ vì một cuốn sách y học quý giá, đã mất mạng ở nơi này.
Tề Ninh hơi trầm tư một lát, rồi mới nói với Tiểu Điệp:
- Tiểu Điệp, nàng quay lưng lại đi.
Tiểu Điệp ngẩn ra, không hiểu Tề Ninh định làm gì, thấy hắn nhìn mình mỉm cười, nàng mới xoay người lại, nghe phía sau lưng mình có tiếng lục đục, không biết Tề Ninh làm cái gì, một lát sau, lại nghe Tề Ninh nói:
- Được rồi!
Tiểu Điệp quay người lại, đột nhiên tái mặt, không kìm chế được, lui về phía sau hai bước, chỉ thấy người trước mặt mặc một chiếc áo vải gai, đeo mặt nạ búp bê mỉm cười, thoạt nhìn, giống như là Trì Bảo Đồng Tử sống lại. Thế nhưng Tiểu Điệp thấy thi thể của Trì Bảo Đồng Tử nằm trên mặt đất, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra, đó là Tề Ninh mặc áo, đeo mặt nạ của Trì Bảo Đồng Tử, bởi vậy nàng tưởng đó là Trì Bảo Đồng Tử.
Tề Ninh tháo mặt nạ xuống, cười nói:
- Quần áo ta lâu ngày chưa thay, đều đã bốc mùi, vị Đồng Tử này có lòng tốt, không chỉ đưa mạng tới, mà còn đưa quần áo tới, ta không vui vẻ nhận thì có lỗi với hắn.
Tề Ninh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh đao nhỏ, mỉm cười nhìn Tiểu Điệp nói:
- Tiểu Điệp, nàng có biết đây là cái gì không?
Tiểu Điệp mở to mắt nhìn, Tề Ninh cười nói:
- Đây là một vũ khí vô cùng lợi hại, chém sắt như chém bùn, ta vốn vẫn mang theo bên người, lại bị tên này chiếm đoạt, ta còn tưởng không còn thấy nó nữa, không ngờ Trì Bảo Đồng Tử lại tự đưa đến cửa, đây gọi là châu về Hợp Phố.
Hắn định lấy quần áo của Trì Bảo Đồng Tử thay, đeo mặt nạ vào, nhưng xiềng xích trên chân tay không thể mở được, lại sợ người khác nhận ra, nào ngờ Trì Bảo Đồng Tử lại mang theo thanh hàn nhận trong người.
Hàn nhận chém sắt như chém bùn, Tề Ninh cũng không do dự, ánh đao lóe lên, trước hết chặt đứt xích sắt trên cổ chân, rồi tiếp tục chặt đứt xích sắt trên cổ tay, với sự sắc bén của thanh hàn nhận, quả nhiên xích sắt không chịu nổi một kích.
Sau khi chặt bỏ xích sắt, Tề Ninh cả người thoải mái, bước tới đưa hàn nhận cho Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp ngẩn ra, Tề Ninh dịu dàng nói:
- Thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, nàng mang theo bên người, lúc nguy cấp, có thể phòng thân.
Tiểu điệp lắc đầu nói:
- Ta không cần nó, ngươi…ngươi nên giữ lại.
- Tiểu Điệp ngoan nào.
Tề Ninh nói:
- Võ công của ta coi như không tệ, không cần phải dùng tới nó.
Tiểu Điệp nói:
- Nếu không có thanh chủy thủ này, làm sao ngươi có thể chặt đứt xích sắt? Cái này đương nhiên rất hữu dụng, ngươi giữ bên người có tác dụng nhiều hơn ta. Hơn nữa…Hơn nữa có người bảo vệ, ta cũng không cần dùng tới nó.
Tề Ninh ngẫm nghĩ, thấy Tiểu Điệp nói như vậy cũng có lý, một khi đã ìm được Tiểu Điệp, từ nay về sau, mình sẽ không tiếc bất cứ giá nào, chăm sóc nàng thật chu đáo. Hắn cười nói:
- Nàng nói cũng đúng, để ta bảo vệ nàng.
Thu lại hàn nhận, hắn lại cười nói:
- Có phải bộ quần áo này rất vừa vặn không?
Tiểu Điệp cũng cực kỳ thông minh, trong nháy mắt nàng đã hiểu ngay, vui vẻ nói:
- Ngươi mặc bộ quần áo này vào, lại đeo mặt nạ, người khác không nhận ra ngươi, càng dễ dàng rời khỏi Dã Quỷ lĩnh.
Thật ra Tề Ninh thấp hơn Trì Bảo Đồng Tử một chút, nhưng thoạt nhìn, bởi vì áo vải gai che phủ, đúng là khó nhận ra.
- Ngoại trừ Trì Bảo Đồng Tử, nơi này còn có người khác tới không?
Tề Ninh hỏi.
Tiểu Điệp lắc đầu nói:
- Ta chỉ thấy Đồng Tử tới đây hai lần, không thấy người khác tới, mấy tên canh ngục bình thường càng không được phép tới.
Tề Ninh khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Tiểu Điệp, nàng đeo mặt nạ lên đi, trước hết chúng ta rời khỏi chỗ này, có bộ quần áo này, càng dễ dàng rời khỏi.
Lại nhìn về phía vách đá, hắn hướng về thi thể của Lê Tây Công khom người thật thấp thi lễ, lại căn dặn Tiểu Điệp mấy câu, rồi mới dẫn Tiểu Điệp đi vào trong đường hầm.
Đi tới trước một hồi, rẽ vào đường hầm lúc trước. Tiểu Điệp giành đi trước, đi được một đoạn ngắn, hai người nghe bên ngoài mưa to ào ào, lại một tiếng sấm sứt vang rền, chấn động khắp nơi. Tề Ninh tinh mắt, thấy lờ mờ phía trước xuất hiện một cửa song sắt, từ khe cửa có thể thấy bên ngoài mưa to tầm tã, chỉ là sắc trời rất tối, lúc này đã là ban đêm.
Hai người đi tới trước cửa song sắt, nhưng nhìn thấy một gã canh ngục cầm dù giấy dầu, thấy Tiểu Điệp tới, gã lập tức kêu lên:
- Sao ngươi đưa cơm lâu cả buổi như vậy? Ngươi…?
Nhìn thấy Tề Ninh ở phía sau Tiểu Điệp, gã chỉ cho rằng đó là Trì Bảo Đồng Tử, câu nói kế tiếp liền nuốt trở lại.
Tiểu Điệp đã đeo mặt nạ trước đó, bước tới nói:
- Đồng Tử sai người ở bên trong trông coi, không có Đồng Tử phân phó, bất cứ ai cũng không được vào.
Đây là lời Tề Ninh dặn nàng nói.
Lúc Trì Bảo Đồng Tử đi vào, có một tên canh ngục dẫn y vào, nhưng tên canh ngục kia đã bị Tề Ninh giết chết, đương nhiên không thể đi ra, Tề Ninh sợ bên ngoài không thấy gã đi ra, sẽ nghi ngờ, cho nên dặn Tiểu Điệp nói như vậy. Tên canh ngục kia vội nói:
- Vâng, vâng, vâng!
Đồng Tử đã ra lệnh, nào ai dám nhiều lời, càng không dám nghi ngờ.
Tên canh ngục mở cửa song sắt, chờ Tề Ninh ra ngoài xong, mới rất biết điều cầm chiếc dù giấy dầu đưa tới, Tề Ninh cũng không khách khí, nhận lấy chiếc dù, ra hiệu cho Tiểu Điệp tới gần bên mình. Lúc này tên canh ngục mới khóa sửa sắt lại, khom người không dám nhiều lời.
Lúc này Tề Ninh đã phát hiện, nhà ngục này chính là một thạch đạo khoét sâu trong lòng núi, hai đầu thạch đạo có hai nhà ngục. Hắn cũng không biết nơi này đã có sẵn từ trước, hay là do Địa Tạng sai người đào mà thành.
Trời đất tối tăm, mưa to tầm tã, sấm sét liên hồi, trông về phía xa, Tề Ninh lờ mờ nhìn thấy cây rừng rậm rạp, núi non nhấp nhô, rõ ràng là hắn đang ở trong một khu rừng sâu núi thắm.
Phía trước là một con đường đá nhỏ quanh co, hai bên đều là bụi cây có gai rậm rạp. Tề Ninh cũng không nhiều lời, giương dù lên, dắt Tiểu Điệp đi về phía trước. Tên canh ngục đợi cho bóng dáng Tề Ninh biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt liếc nhìn đường hầm tối đen sau cửa song sắt, lẩm bẩm nói:
- May mà vừa rồi mình không đi vào.
Gã chỉ nghĩ, nếu vừa rồi mình đi vào, e rằng phải ở lại trong đó canh gác, nhưng không biết rằng, nếu thật sự đi vào, thì gã đã mất mạng luôn rồi.
Khi Tề Ninh bị giam vào ngục, đang là mùa tuyết rơi, lúc này, băng tuyết ngưng đọng đều đã tan, trận mưa to khiến Tề Ninh biết mùa lạnh nhất trong năm đã qua.
Sau gần hai tháng bị giam cầm, ra ngoài hít thở khí trời đầy mùi cây xanh và bùn đất trong cơn mưa, khiến Tề Ninh cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cây dù cũng không lớn, nhưng hắn đưa dù về phía Tiểu Điệp, nửa người của mình bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Nếu đang ban ngày, Dã Quỷ lĩnh dưới cơn mưa có thể rất đẹp, nhưng trong bóng đêm, mặc dù thị lực của Tề Ninh tốt, nhưng tầm nhìn lúc này cũng không xa lắm.
Cũng may Tiểu Điệp đã chỉ rõ hướng ngọn núi kia, mà giữa hai ngọn núi, còn có đường nối nhau, chỉ cần theo đường đi tới bên kia.
Tuy không thể xác định có phải Dã Quỷ lĩnh ở biên giới phía tây hay không, nhưng Tề Ninh vẫn phán đoán, hẳn là Dã Quỷ lĩnh ở Tây Xuyên, dù sao Đại Tạng vẫn luôn hoạt động ở Tây Xuyên, sào huyệt đương nhiên cũng ở Tây Xuyên.
Hơn nữa khu vực tây nam nhiều núi non, núi cao hiểm trở, đặc biệt là tới gần vùng biên giới, trên thực tế, quền khống chế của trì đình cũng không mạnh lắm. Hơn nữa, một số địa phương vắng dấu chân người, nếu Địa Tạng lập sào huyệt ở một số địa phương đó, thì cũng rất khó bị phát hiện.
Đi trên con đường nhỏ quanh co, Tề Ninh biết, tuy trời mưa to, nhưng mình bung dù dắt Tiểu Điệp đi trên đường, tất nhiên sẽ có người nhìn thấy, trên thực tế, có ít nhất hai lần hắn phát hiện vùng phụ cận có người xuất hiện, tuy nhiên, rõ ràng là người đó cũng tưởng là đồng bọn, cho nên không có bắt cứ hành động nào.
Tề Ninh biết, lúc này trốn trốn tránh tránh lại càng dễ khiến người khác sinh nghi, cứ đường đường chính chính đi trên đường, là an toàn nhất.
Sự thật cho thấy phán đoán của Tề Ninh cũng không sai, trên đường đi tới ngọn núi kia, không ai dám ra quấy rầy. Chân núi kia có một con đường nhỏ dẫn lên núi, những bậc cấp đẽo vào đá không theo quy tắc nào cả. Tề Ninh dừng bước, nhìn Tiểu Điệp, nhẹ giọng nói:
- Theo con đường này đi tới, những người khác hẳn là bị nhốt ở trên đó, nàng chờ ở dưới này, ta lên núi xem thử.
Hắn không rõ tình hình trên núi, dẫn theo Tiểu Điệp lên đó, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiểu Điệp lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta đi cùng ngươi.
Giọng nàng tuy nhẹ, nhưng rất kiên định.
Tề Ninh suy nghĩ, để Tiểu Điệp ở lại dưới này, cũng không phải là an toàn, tuy theo mình không phải là biện pháp vẹn toàn, nhưng nếu như gặp phải tình huống bất trắc, mình luôn luôn có thể liều mạng bảo vệ nàng, bởi vậy hắn gật đầu, hai người leo bậc cấp lên núi.
Tuy thoạt nhìn Tiểu Điệp hơi yếu ớt, nhưng lúc lên núi, nàng cũng không tỏ ra mệt mỏi, Tề Ninh biết, nàng được huấn luyện với cường độ cao ở trên núi, thể lực khá tốt.
Đi một hồi lâu, chợt nghe phía trước có tiếng người hỏi:
- Ai đó?
Tề Ninh ngẩng đầu lên, tuy mưa chưa ngớt, nhưng qua màn mưa, lại trông thấy phía trước xuất hiện hai bóng người. Tề Ninh ho khan một tiếng, cũng không dừng bước mà đi thẳng tới. Tâm lý của Tiểu Điệp cũng rất vững vàng, nàng cố ý đi lùi phía sau một chút, chứ không đi song song với Tề Ninh, nước mưa lập tức hắt lên người nàng.
Tề Ninh biết, đây là Tiểu Điệp giữ ý, trên núi này, địa vị của nàng rất thấp, mà Trì Bảo Đồng Tử là một trong Lục Sứ của Địa Tạng, nếu hai người đi song song sẽ khiến đối phương nghi ngờ, Tiểu Điệp bị mưa xối ướt người, nhưng hắn không làm gì được, chỉ có thể thương xót trong lòng.
Tiến về phía trước, lúc này đã thấy hai người đều mặc áo vải gai, bên ngoài khoác áo tơi, đầu đội mũ rộng vành, đều đã rút đao cầm tay, nhìn thấy Tề Ninh, đầu tiên hai người ngẩn ra, rồi vội vàng hành lễ, nói:
- Ra mắt Đồng Tử!
Tề Ninh biết đối phương tưởng mình là Trì Bảo Đồng Tử, hắn ho khan một tiếng, nhìn lướt qua, thấy ở phía tây cách đó không xa, quả nhiên có một sơn động, có một cửa song sắt chắn lại. Lúc này tiếng sấm nổi lên, đợi tiếng sấm tan đi, Tề Ninh mới trầm giọng nói:
- Phạm nhân hiện giờ thế nào?
- Bẩm Đồng Tử, tất cả vẫn bình thường, cũng không có gì khác lạ.
Một người cung kính nói:
- Hàng ngày đều có người đưa cơm, ba phạm nhân cũng đều rất an phận.
Tề Ninh nghĩ thầm, người này nói chỗ này nhốt ba người, đương nhiên Hiên Viên Phá ở trong số đó, hẳn là A Não cũng ở chỗ này, vậy người còn lại là ai? Chẳng lẽ là Âm Vô Cực? Chẳng lẽ Âm Vô Cực chưa chết, cũng bị đưa tới nhốt ở Dã Quỷ lĩnh?
Tề Ninh khẽ gật đầu, cũng không dừng bước, đi thẳng tới sơn động kia, Tiểu Điệp theo sát phía sau. Người canh gác thấy nàng là người do Đồng Tử dẫn tới, đương nhiên không dám ngăn cản. Nhìn thấy dường như Đồng Tử muốn đi vào, một người vội vàng chạy tới, mở cửa song sắt ra.
Tề Ninh nói:
- Hai người các ngươi ở đây canh gác, không có sự phân phó của ta, bất cứ ai cũng không được vào.
Giọng hắn lãnh đạm, biết địa vị của Trì Bảo Đồng Tử trên núi này không thấp, đương nhiên phải tỏ ra uy nghi, hai tên canh gác vội vâng dạ.
Tề Ninh đưa dù cho một người trong số đó, rồi dẫn Tiểu Điệp vào trong, hai tên canh gác cung kính đứng bên ngoài canh giữ.
Đi được một đoạn đường, đường hầm càng lúc càng rộng hơn một chút, Tề Ninh quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Điệp, thấy nàng theo sát phía sau mình, liền hạ giọng nói:
- Quả nhiên lừa quạt qua cửa được rồi!
Tiểu Điệp cũng thấp giọng nói:
- Khi gặp chúng ta, Đồng Tử đều hết sức lạnh lùng, giống như ngươi vừa rồi, hễ có người phạm sai lầm, lập tức bị hắn trừng phạt nghiêm khắc, bởi vậy người trên núi đều rất sợ hắn.
Tề Ninh thầm nghĩ, trước đây Trì Bảo Đồng Tử còn ở Phong Kiếm sơn trang, hẳn là sẽ không có mặt thường xuyên ở Dã Quỷ lĩnh, hỏi:
- Đồng Tử vẫn luôn ở trên núi sao?
- Có khi hai tháng chúng ta mới nhìn thấy Đồng Tử.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:
- Trên núi có phán quan, thường ngày đều có phán quan quản lý, tuy nhiên phán quan cũng rất sợ Đồng Tử.
- Phán quan?
Tề Ninh chợt nhớ tới trước kia ở Tương Dương, Triệu Uyên là phán quan, ẩn núp ở nhà cũ của Tề gia, dẫn người hoàn toàn khống chế nhà cũ của Tề gia, hắn luôn thắc mắc, vì sao đám đầu trâu mặt ngựa đó lại dán mắt vào nhà cũ của Tề gia?
Lúc này nghe Tiểu Điệp nói như vậy, hắn mới biết được thủ hạ của Địa Tạng không chỉ có một tên phán quan.
Phán quan Triệu Uyên ẩn núp ở nhà cũ của Tề gia, đương nhiên là do Địa Tạng phái tới, từ lâu Địa Tạng đã để mắt tới Tề gia, mà trên thực tế, Triệu Uyên cũng luôn lợi dụng ấp phong của Tề gia để vơ vét của cải.
Muốn tiếp tục duy trì thế lực, ngay cả một đại tông sư như Địa Tạng, đương nhiên cũng cần tiền tài, Tề Ninh nhận định, rất nhiều người trong số các thuộc hạ của Địa Tạng hỗ trợ nàng ta vơ vét của cải, duy trì sự vận hành của thế lực này, đương nhiên Triệu Uyên chỉ là một trong số đó. Thế nhưng, quan to, quý nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao Địa Tạng lại nhằm vào Tề gia?
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đi được một đoạn đường, hai người tới một ngã tư, có thể tiếp tục tiến về phía trước, mà hai bên cũng đều có ngã rẽ.
Tề Ninh dừng bước, suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục đi tới phía trước, tuy nhiên đường hầm phía trước càng lúc càng chật hẹp, cuối cùng chỉ đủ để một người đi qua, không giống như chỗ giam Tề Ninh.
Hai người đi qua đường hầm chập hẹp, đột nhiên phía trước xuất hiện một cầu thang bằng đá dẫn xuống phía dưới, bốn phía xung quanh hoàn toàn tối đen. Tề Ninh nhíu mày, quay đầu lại nói:
- Tiểu Điệp, cấu tạo chỗ này khác với chỗ lúc trước, cũng không biết trong này có gì khác thường hay
không, nàng ở chỗ này chờ ta, ta xuống phía dưới xem thử trước đã.
Tiểu Điệp muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi phải cẩn thận.
Tề Ninh đáp ứng một tiếng, rồi cầm hàn nhận trong tay, theo bậc đá đi xuống. Cầu thang đá này có gần trăm bậc, dẫn sâu xuống lòng đất, hơn nữa ven đường không có đèn, hoàn toàn tối đen. Tề Ninh tập trung tinh thần đề phòng, dựa vào cảm giác mà đi xuống, xuống tới bậc thềm cuối cùng, phía trước khá rộng rãi. Tề Ninh thầm nghĩ, chỗ này còn bí ẩn hơn so với chỗ giam mình, biết rằng chỗ này giam người, nhưng rốt cuộc là ai bị giam trong này, thì hắn thật sự không đoán ra được.
Đi tới một lát trong đường hầm tối đen, cuối cùng hắn thấy phía trước xuất hiện ánh lửa lờ mờ, không khí dưới này rất nặng nề, mùi cũng rất khó chịu. Đi tới đầu cùng, trước mặt hắn xuất hiện một vách đá chắn ngang, hai bên vách có thắp đèn. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu phát ra, cũng không sáng lắm, cảnh tượng hết sức âm u và lạnh lẽo.
Phía dưới chân vách đá, quả nhiên cũng có một lỗ nhỏ để đưa cơm. Tề Ninh ngồi xổm xuống, kéo tảng đá ra, lỗ hổng liền hiện ra, nhưng bên trong không có tiếng động truyền ra. Tề Ninh hơi trầm ngâm, thầm nghĩ người này bị nhốt ở đây, đương nhiên là kẻ thù của Địa Tạng, cho dù không phải Hiên Viên Phá hoặc Âm Vô Cực, thì cũng không phải là người của Địa Tạng, liền nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi bên trong là vị anh hùng nào?
Có thể khiến Địa Tạng phải cẩn thận như thế này, đương nhiên người bị giam không hề tầm thường.
Bên trong hoàn toàn yên lặng, Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ trong này không có người? Hắn ho khan một tiếng, lại hỏi lần nữa:
- Bên trong là vị anh hùng nào? Tại hạ là kẻ thù của Địa Tạng, nếu các hạ có thể báo cho biết thân phận, ta có thể cứu ngươi đi ra.
Hắn thầm nghĩ, bất luận là Hiên Viên Phá hay là Âm Vô Cực, chỉ cần nghe giọng nói của hắn, nhất định họ sẽ nhận ra ngay, tuyệt đối không có chuyện không trả lời.
- Là…Là Cẩm Y hầu sao?
Bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt, trong lúc nhất thời, Tề Ninh không nhận ra giọng của đối phương, thế nhưng thoáng cái đối phương lại có thể nhận ra giọng nói của hắn, rõ ràng là rất quen thuộc đối với hắn. Hắn liền tiến gần lại, hỏi:
- Là Thái Âm trưởng lão sao?
Người bên trong đáp:
- Ta…Ta là Hướng…Hướng Bách Ảnh!
Nghe được rõ ràng ba tiếng “Hướng Bách Ảnh”, Tề Ninh liền tái mặt, kêu lên thất thanh:
- Hướng bang chủ? Ngươi là Hướng thúc thúc? Ta…Ta là Tề Ninh, Hướng thúc thúc, hiện giờ thúc thúc thế nào?
Sau khi Hướng Bách Ảnh mất tích ở Tang động, Đế Thính đã từng hóa trang thành Hướng Bách Ảnh lừa gạt Tề Ninh, nhưng cuối cùng vẫn bị Tề Ninh phát hiện. Lúc này, biết người bên trong là Hướng Bách Ảnh, Tề Ninh rất kích động, thì ra người bị Địa Tạng giam sâu bên dưới lòng đất, lại là Hướng Bách Ảnh.
Người bên trong hỏi:
- Sao ngươi lại ở chỗ này? Đây là địa phương nào?
Tề Ninh đoán rằng sau khi bị Địa Tạng lừa gạt và khống chế, hẳn là Hướng Bách Ảnh bị giam vào đây. Nói cách khác, Hướng Bách Ảnh đã bị giam trong này gần nửa năm rồi, nhưng hiển nhiên là, Hướng Bách Ảnh cũng giống như mình, sau khi bị giam, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh xung quanh.
- Nơi này là Dã Quỷ lĩnh.
Tề Ninh nói:
- Chính là sào huyệt của Địa Tạng.
- Địa Tạng!
Người bên trong nói:
- Vì sao ngươi biết nơi này?
- Để ta cứu tiền bối ra trước rồi nói sau.
Tề Ninh thầm nghĩ, nhà ngục này ở sâu dưới lòng đất, hơn nữa bên ngoài mưa to gió lớn, phá tường ở chỗ này còn an toàn hơn chỗ giam mình, liền bảo:
- Tiền bối bước qua một bên, cách bên này càng xa càng tốt.
Hắn nghe bên trong có tiếng động, rồi lại nghe người bên trong lên tiếng:
- Được rồi!
Tề Ninh cũng không do dự, lập tức lui về phía sau hai bước, hai tay giơ lên, điều khiển khí thiên địa đánh vào vách đá kia. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bốn phía chấn động, một chưởng của hắn đã tạo thành một lỗ thủng trên vách đá. Tề Ninh cầm hàn nhận, chui qua lỗ thủng vào trong. Qua lỗ thủng, ánh đèn dầu bên ngoài chiếu vào trong, tuy bên trong vẫn rất u ám, nhưng Tề Ninh có thị lực rất tốt, cũng có thể nhìn thấy đại khái cảnh vật trong phòng, cũng thấy có một người đang ngồi trong góc phòng. Bước lại gần, Tề Ninh thấy người kia ngồi nghiêng một bên, tuy đầu tóc rối bù, nhưng liếc nhìn là hắn đã nhận ra đó đúng là Hướng Bách Ảnh. Hắn hết sức vui mừng, bước tới ngồi xổm xuống, nói:
- Hướng thúc thúc, thì ra là thúc thúc bị giam ở chỗ này! Thúc thúc…
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Hướng Bách Ảnh xoay mặt qua, thấy rõ khuôn mặt của Hướng Bách Ảnh, Tề Ninh thất kinh.
Đôi mắt của Hướng Bách Ảnh hõm thật sâu vào trong, hai mi mắt như lõm xuống, chỉ cần liếc nhìn, đã có thể nhận ra đôi mắt Hướng Bách Ảnh có vấn đề rất nghiêm trọng.
Hướng Bách Ảnh giơ tay lên, xích sắt trên cổ tay rung động. Tề Ninh lập tức đưa tay tới cầm tay ông ta, thấy gương mặt ông ta gầy guộc, xanh xao vàng vọt, như người bệnh lao, so với Hướng bang chủ mà trước kia hắn gặp, như là hai người khác nhau, biết là ông ta bị hành hạ rất tàn tệ. Trong lòng vừa chua xót, vừa phẫn nộ, Tề Ninh nghẹn ngào nói:
- Hướng thúc thúc, thúc thúc bị làm sao vậy?
Nghe Tề Ninh hỏi, Hướng Bách Ảnh cười mỉm, nói:
- Ta tưởng rằng đởi này không thể gặp được ngươi nữa, hôm nay ngươi tới đây, coi như ông trời đối với ta cũng không tệ.
Hướng Bách Ảnh đưa tay lên, cầm tay Tề Ninh, chợt nghĩ ra điều gì, liền kêu lên:
- Sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ…ngươi cũng…
- Địa Tạng là đại tông sư.
Tề Ninh nói:
- Ta đã giao thủ với Địa Tạng, bại trong tay nàng ấy, cũng bị giam ở gần đây, cũng may là gặp được kỳ ngộ, mới trốn được khỏi lao tù.
- Thì ra là thế.
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu:
- Chỗ này không nên ở lâu, ngươi mau rời đi đi!
Tề Ninh cũng không nói lời thừa, liền cầm hàn nhận vung tay chém xuống, chặt đứt xích sắt trên tay chân Tề Ninh, rồi mới nói:
- Hướng thúc thúc, để ta đỡ thúc đứng lên, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã. Bây giờ là ban đêm, bên ngoài đang mưa to, chúng ta có thể nhân cơ hội trốn khỏi Dã Quỷ lĩnh.
Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:
- Ta không xong rồi, mắt ta không nhìn thấy, gân chân đã bị cắt, không đứng lên được!
Cả người chấn động, Tề Ninh kêu lên thất thanh:
- Thúc thúc…thúc thúc bị cắt gân chân rồi? Là Đại Tạng hạ độc thủ với thúc thúc?
Hắn hỏi, trong lòng vừa thương vừa giận.
Túc Ảnh phu nhân và Hướng Bách Ảnh là thanh mai trúc mã, tuy nàng ta trở thành Địa Tạng, nhưng Tề Ninh nghĩ, dù sao nàng ta cũng có tình bạn trước đó với Hướng Bách Ảnh. Hơn nữa, năm xưa Túc Ảnh phu nhân gặp rủi ro, được Hướng gia cưu mang chiếu cố, Hướng Bách Ảnh rơi vào tay nàng ta, nàng ta cũng sẽ không làm hại ông ta. Thế nhưng, lúc này nhìn thấy hai mắt Hướng Bách Ảnh bị phế, gân chân cũng bị cắt, thực sự là tình cảnh vô cùng thê thảm, hắn không ngờ vị Túc Ảnh phu nhân này lại máu lạnh đến mức ra tay tàn độc như vậy.
- Không phải là nàng đâu!
Hướng Bách Ảnh lắc đầu, giọng rất bình tĩnh:
- Là Lục Thương Hạc, ta rơi vào tay hắn, có thể sống được đến bây giờ, vẫn là rất may mắn.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Tên súc sinh đó, ta nhất định phải bằm vằm hắn thành trăm mảnh!
Hắn biết Lục Thương Hạc luôn muốn giết Hướng Bách Ảnh, Hướng Bách Ảnh rơi vào tay Địa Tạng, chẳng khác nào rơi vào tay Lục Thương Hạc, đương nhiên Lục Thương Hạc ra sức hành hạ Hướng Bách Ảnh.
- Năm xưa, ta có mắt mà như mù.
Hướng Bách Ảnh khẽ thở dài:
- Hắn hủy đôi mắt của ta, suy cho cùng, cũng là không oan cho ta đâu!
Chợt Hướng Bách Ảnh lập tức đổi giọng:
- Có một việc này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!
- Hướng thúc thúc, có chuyện gì, ta sẽ đi làm.
Tề Ninh vừa nghe lời lẽ của Hướng Bách Ảnh giống như giao phó trước lúc lâm chùng, lập tức nghĩ tới Lê Tây Công. Vì không muốn liên lụy tới mình, Lê Tây Công đã tự sát mà chết, khiến hắn rất đau xót, nếu Hướng Bách Ảnh lại muốn chết, Tề Ninh không thể chấp nhận, hắn thấp giọng nói:
- Để ta đưa thúc thúc ra khỏi chỗ này, sẽ tìm người chữa thương cho thúc thúc. Sau khi thúc thúc lành vết thương, chúng ta sẽ đi bắt Lục Thương Hạc, phải lăng trì, tùng xẻo hắn, ta mới hả dạ.
Hắn nghĩ, tuy Lê Tây Công đã mất, nhưng vẫn còn Đường Nặc. Y thuật của Đường Nặc cao siêu, tuy gân chân của Hướng Bách Ảnh đã bị cắt, đại phu bình thường không thể chữa trị, nhưng chưa chắc Đường Nặc không thể chữa được.
Giọng của Hướng Bách Ảnh rất yếu ớt, hiển nhiên không chỉ bị đày đọa cùng cực, mà hàng ngày cũng ăn uống cực kỳ thiếu thốn. Tề Ninh vô cùng căm giận, cười lạnh nói:
- Tuy là Lục Thương Hạc hạ thủ, nhưng Địa Tạng cũng có liên can, không ngờ nữ nhân kia lại độc ác như vậy, lẽ nào nàng ta nhìn thấy thúc thúc bị hành hạ như vậy, mà không làm gì cả? Lẽ nào nàng ta không nghĩ tới chút tình cảm năm xưa?
- Đều không phải!
Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:
- Nàng ta không phải Túc Ảnh!
Tề Ninh thầm nghĩ, xem ra Hướng Bách Ảnh đã hoàn toàn thất vọng đối với Địa Tạng.
Túc Ảnh phu nhân từng là thanh mai trúc mã với ông ta năm xưa đã chết rồi, người còn sống, là một nữ nhân vô cùng độc ác, trong lòng Hướng Bách Ảnh, Địa Tạng không còn là vị giai nhân tuyệt sắc mà ông thích năm xưa. Hắn khẽ thở dài:
- Hướng thúc thúc, thúc nói không sai, vị Túc Ảnh phu nhân kia đã chết rồi, nàng ta đã biến thành một nữ ma đầu thủ đoạn độc ác, chúng ta …
- Ngươi không hiểu ý ta rồi.
Hướng Bách Ảnh hơi vùng vẫy, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ý của ta không phải là Túc Ảnh thay đổi, mà là Địa Tạng vốn không phải là Túc Ảnh! Nàng ta chỉ có dung mạo giống hệt Túc Ảnh, hai người không phải là một.
Tề Ninh giật mình, con ngươi co lại.
Địa Tạng không phải là Túc Ảnh?
- Ngày ấy nàng ta vào Tang động, ta thấy nàng, đương nhiên là mừng rỡ, nhất thời quên hết tất cả.
Hướng Bách Ảnh thở dài:
- Lúc đó, ta tưởng nàng ta thật sự là Túc Ảnh, cho nên không hề đề phòng, nào ngờ nàng đột nhiên ra tay. Võ công nàng ta cao siêu, thật sự là ngoài sự dự liệu của ta. Lúc đó ta liền hỏi nàng, vì sao tam mạch thông suốt, nàng ta lộ vẻ nghi hoặc, ta biết ngay nàng không phải là Túc Ảnh.
- Tam mạch?
Tề Ninh nghi hoặc:
- Thế nghĩa là gì?
Hướng Bách Ảnh đáp:
- Thuở nhỏ, thân thể Túc Ảnh vốn không tốt, cha nàng bị hại, nàng đến nương dựa Phong Kiếm sơn trang, khi ta ở bên cạnh nàng, có hai lần đột nhiên nàng ngất đi. Gia phụ tinh thông y thuật, đã đích thân bắt mạch cho nàng, mới phát hiện cơ thể nàng có tam mạch khác thường, đó là tật bệnh bẩm sinh, hoàn toàn không thể trị liệu. Hơn nữa tam mạch khó thông, hoàn toàn không thể luyện khí tập võ. Sau khi xảy ra chuyện đó, gia phụ không muốn cho ai biết thân thể Túc Ảnh khác thường, cho nên không nói ra, chỉ có ta và hai cha con Túc Ảnh biết. Để trị liệu cho Túc Ảnh, gia phụ đã tốn nhiều tâm sức, mất mấy năm thời gian, nhưng không thành công. Tuy nhiên tam mạch cũng không làm thân thể Túc Ảnh bị thương tổn, mà chỉ không thể luyện võ.
Tề Ninh nói:
- Nếu là như vậy, vì sao Túc Ảnh lại có thể trở thành đại tông sư?
- Có thể trở thành đại tông sư hay không, tạm thời chưa nói tới, thế nhưng vốn đã biết tam mạch của Túc Ảnh có vấn đề, lúc đó ta hỏi một câu, lẽ ra nàng phải hiểu ngay, nhưng phản ứng của nàng cho thấy, nàng hoàn toàn không biết việc này.
Hướng Bách Ảnh chậm rãi nói:
- Để trị liệu tam mạch cho nàng, chúng ta mất mấy năm thời gian, chuyện này nàng biết rất rõ, tuyệt đối không thể không biết gì cả.
Tề Ninh không ngờ Hướng Bách Ảnh lại nói ra một bí ẩn lớn như vậy, hắn kinh ngạc hỏi lại:
- Hướng thúc thúc, ý thúc muốn nói, Địa Tạng hiện nay, hoàn toàn không phải là Túc Ảnh năm xưa? Như vậy thì, Túc Ảnh chân chính đâu rồi?
- Mắt ta bị phá hỏng, gân chân bị cắt, nhưng ta vẫn gắng gượng sống cho tới bây giờ, chính là vì không yên lòng về Túc Ảnh.
Hướng Bách Ảnh cười khổ nói:
- Nếu ta chết đi, thế gian sẽ không ai biết rõ chân tướng chuyện này, sẽ nghĩ rằng Địa Tạng là Túc Ảnh. Túc Ảnh chưa biết sống chết ra sao, lại phải mang tội danh xấu xa của Địa Tạng, làm sao ta có thể mặc kệ mà chết đi?
Lúc này Tề Ninh mới tỉnh ngộ.
Hướng Bách Ảnh đường đường là bang chủ Cái Bang, nhưng bị đày đọa một cách phi nhân, hơn nữa là bị huynh đệ kết nghĩa hãm hại vô cùng thê thảm như vậy, nhục nhã như vậy, nếu là người khác, có thể ông ta đã tự sát mà chết.
Thế nhưng Hướng Bách Ảnh vẫn gắng gượng mà sống, nguyên nhân đương nhiên không phải vì sợ chết, mà vì trong lòng vẫn luôn nhớ tới Túc Ảnh.
Nếu như phán đoán của Hướng Bách Ảnh không sai, Địa Tạng chỉ giống dung mạo và vóc dáng của Túc Ảnh, nhưng không phải là Túc Ảnh thật sự, như vậy khi nàng ta đã chiếm danh vị của Túc Ảnh, thì Túc Ảnh dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, Địa Tạng mượn tên tuổi của Túc Ảnh để làm mưa làm gió, đương nhiên cũng làm tổn hại danh dự của nàng.
Người khác có thể không quan tâm rốt cuộc Túc Ảnh phu nhân là thiện hay là ác, nhưng Hướng Bách Ảnh có tình cảm thắm thiết đối với Túc Ảnh phu nhân, đương nhiên ông ta không muốn thấy Túc Ảnh vốn như một viên bạch ngọc không tì vết, bị người khác vấy bẩn
Quan trọng nhất là, không ai rõ Túc Ảnh còn sống hay đã chết, cho dù bị giam cầm, hành hạ một cách vô nhân tính, nhưng Hướng Bách Ảnh vẫn kiên cường chống chọi, hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được Túc Ảnh phu nhân chân chính.
Chỉ có điều, không biết Lục Thương Hạc có biết chân tướng việc này?
Y có biết Địa Tạng không phải là vợ mình không? Hoặc có thể y đã biết từ lâu, nhưng chỉ cấu kết với Địa Tạng, cùng nhau làm chuyện xấu?
Điều càng làm cho Tề Ninh khó hiểu nhất chính là, nếu Địa Tạng không phải Túc Ảnh phu nhân, vậy rốt cuộc Địa Tạng là ai?
Nếu như Địa Tạng không phải là Túc Ảnh phu nhân, như vậy thái độ lạnh lùng của nàng ta đối với Hướng Bách Ảnh, cũng không có gì khó hiểu.
- Hướng thúc thúc, Đại Tạng nhốt thúc thúc ở chỗ này, có phải là muốn dùng thúc thúc để khống chế Cái Bang?
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Trước kia Địa Tạng sai Lục Thương Hạc cấu kết với Bạch Hổ, muốn cướp đoạt vị trí bang chủ, có phải bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý đồ?
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, nói:
- Tà tâm của bọn họ đối với Cái Bang vẫn không đổi, vẫn muốn khống chế Cái Bang trong tay.
Ngừng lại một chút, ông ta lại nói tiếp:
- Bọn họ muốn khống chế Cái Bang, cũng không chỉ vì hùng bá giang hồ, mà nhất định là còn có dã tâm lớn hơn nữa.
Tề Ninh nói:
- Cái Bang có tới vài chục vạn bang chúng, tổng cộng các nơi trên Sở quốc, cũng không ít hơn mười vạn, nếu khống chế lực lượng đó trong tay, tuy không đến mức mưu đồ soán vị, nhưng cũng đủ để khiến Sở quốc rơi vào hỗn loạn.
- Đúng vậy!
Hướng Bách Ảnh nói:
- Đệ tử Cái Bang ở khắp nơi, hơn nữa bọn họ xưa nay vốn không vừa mắt quan phủ, nhiều năm qua, ta cố gắng hết sức để Cái Bang và triều đình chung sống hòa bình, bởi vì ta biết, nếu một ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện, kết quả là triều đình và Cái Bang đều sẽ lưỡng bại câu thương.
Khẽ thở dài, ông ta nói tiếp:
- Năm xưa, khi ta tiếp nhận vị trí bang chủ, Cái Bang cũng chia làm hai phái, một phái muốn đối chọi gay gắt với triều đình, mà phái còn lại thì muốn dĩ hòa vi quý. Mặc dù Cái Bang ta là đệ nhất bang phái trên giang hồ, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là một đám ô hợp, một khi đối chọi với triều đình, là tự gây tai họa, bởi vậy ta kiên trì thân thiện với triều đình, càng muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Thần Hầu phủ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Binh mã triều đình đều kinh qua huấn luyện, tuy cao thủ Cái Bang đông đảo, nhưng nếu thật sự đối địch với triều đình, thì võ công hoàn toàn không hiệu quả trên chiến trường. Một khi Cái Bang gây loạn, tất nhiên triều đình sẽ điều động binh mã các nơi bao vây tiễu trừ Cái Bang, đối với Cái Bang là một tai họa lớn.
- Cũng bởi vì như vậy, ta mới được bang chủ tiền nhiệm đề bạt làm bang chủ mới, mục đích của ông ấy, là muốn ta duy trì để Cái Bang chung sống hòa bình với triều đình.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Nhưng cho tới nay, trong Cái Bang vẫn còn không ít kẻ lòng dạ bất chính, chẳng hạn như Bạch Hổ vậy, năm xưa người này một lòng muốn đối địch triều đình. Mục đích của những người này, là muốn Cái Bang công thành đoạt đất, mong được vinh hoa phú quý. Hừ, đương nhiên ta không thể đứng nhìn bọn họ xem Cái Bang như công cụ lợi dụng.
Nói đến đây, Hướng Bách Ảnh ho khan dữ dội, Tề Ninh vội đỡ lấy ông ta, vỗ nhẹ lên lưng, đến khi hơi thở bình thường trở lại, Hướng Bách Ảnh mới tiếp tục nói:
- Nếu như Cái Bang bị bọn họ khống chế, tất nhiên sẽ là mối họa cho thiên hạ, Sở quốc và Bắc Hán khó tránh khỏi đại chiến, sớm muộn sẽ đánh một trận…
Tề Ninh lập tức nói:
- Hướng thúc thúc có điều chưa biết, mấy tháng trước, Thái tử đã bắc thượng, liên minh với Đông Tề, đánh vào Bắc Hán.
Hướng Bách Ảnh ngẩn ra, Tề Ninh tiếp tục nói:
- Khuất Nguyên Cổ giương cờ hiệu của Bắc Đường Phong, vượt qua Đồng Quan, tiến về Lạc Dương, ta thống lĩnh bộ binh bất ngờ đánh chiếm Tây Bắc, phong tỏa Đồng Quan, hiện nay thiên hạ chém giết, tình hình chiến sự như thế nào, ta cũng không rõ.
Trong mắt lộ vẻ khác thường, Hướng Bách Ảnh trầm ngâm một lát, cuối cùng thở dài nói:
- Rốt cuộc vẫn là đánh nhau rồi, bách tính nhất định gặp tai họa, trăm họ lầm than.
Vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta lại hỏi:
- Nếu vào thời gian này, Cái Bang làm loạn, ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào?
Tề Ninh nói:
- Một khi Cái Bang khởi sự, thì hai nước Sở Hán sẽ rơi vào hỗn loạn lớn hơn nữa, thế lực địa phương cũng sẽ lợi dụng tình hình hỗn loạn đó để ngóc đầu dậy. Đến lúc đó, không chỉ có Sở Hán rơi vào chiến tranh, mà cả thiên hạ cũng sẽ trở thành địa ngục trần gian.
- Không sai!
Tuy Hướng Bách Ảnh thật sự suy yếu, nhưng cũng siết chặt nắm tay:
- Một khi khống chế được Cái Bang, tất nhiên Địa Tạng sẽ dùng Cái Bang làm loạn thiên hạ, tâm địa độc ác của người này…thật sự là rất đáng sợ.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Mấy năm nay, Địa Tạng luôn ngấm ngầm hành động, cuộc làm loạn của thế gia Đông Hải, dịch độc ở kinh thành, loạn người Miêu ở Tây Xuyên, thậm chí cuộc mưu phản của Lý Hoằng Tín, tất cả đều liên quan tới người này. Nàng ta rốt cuộc là ai, vì sao không gây loạn thiên hạ thì không yên?
Hướng Bách Ảnh nhíu mày, hiện nay là ông ta cũng không cách nào phán đoán lai lịch của Địa Tạng.
- Hướng thúc thúc, nơi này không thích hợp ở lâu, trước hết chúng ta rời khỏi chỗ này rồi nói sau.
Tuy trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng Tề Ninh cũng biết ở thêm một khắc nơi Dã Quỹ lĩnh này, sẽ càng thêm nguy hiểm. Lúc này cơn mưa đã dịu đi, chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Dã Quỹ lĩnh, Tề Ninh cũng không nói chuyện với Hướng Bách Ảnh nữa, liền cúi người cõng Hướng Bách Ảnh lên lưng, Hướng Bách Ảnh vội kêu lên:
- Nơi này rất nguy hiểm, ngươi…ngươi cõng ta, sẽ bị liên lụy!
Tề Ninh nói:
- Nếu ta bỏ thúc thúc lại ở chỗ này, thì cả đời này, lòng ta cũng không yên.
Cõng Hướng Bách Ảnh rời khỏi nhà ngục, Tề Ninh bước lên cầu thang đá trăm bậc, lại thấy có một bóng người ở phía trước, rồi tiếng Tiểu Điệp vang lên:
- Tiểu Điêu Nhi?
Tề Ninh nghĩ thầm, việc mình giả mạo Thế tử Cẩm Y hầu, thật sự là không thể cho người khác biết, liền ho khan một tiếng, bước tới đón, nói:
- Tiểu Điệp, là ta!
Tiểu Điệp nhìn thấy Tề Ninh đi ra, đương nhiên là rất vui mừng, nhưng thấy hắn cõng một người trên lưng, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng vốn là một người rất thông minh, biết Tề Ninh có thân phận đặc biệt, mình không nên để lộ thân phân của hắn.
Tề Ninh cũng không nói nhiều, cõng Hướng Bách Ảnh đi tới trước. Chưa đi được xa, hắn lại nghe phía trước có tiếng nói:
- Mang đi thẩm vấn, cũng còn phải để chúng ta khiêng hắn tới.
Tề Ninh thầm giật mình, dừng bước, lúc này đột nhiên có người tới, thật sự ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa, đường hầm này thẳng tắp về phía trước, không có chỗ ẩn nấp, nếu đối phương đi về phía này, khó tránh khỏi hai bên đụng đầu nhau. Hắn lập tức cẩn thận đặt Hướng Bách Ảnh xuống, thấp giọng căn dặn:
- Tiểu Điệp, nàng trông chừng Hướng thúc thúc một chút.
Biết mình không thể trì hoãn nữa, hắn lập tức cấp tốc tiến về phía trước.
Hắn ngẫm nghĩ Trì Bảo Đồng Tử có địa vị rất cao ở Dã Quỷ lĩnh, nếu đối phương nhìn thấy hắn đi tới, tất nhiên sẽ không dám thất lễ, mình lợi dụng thân phận của Trì Bảo Đồng Tử để cho người phía trước lui đi, nếu không được, thì đành phải giết chết họ ở chỗ này.
Đi được một đoạn ngắn, vừa đúng lúc tới chỗ ngã tư, phía đối diện có mấy người xuất hiện, phần lớn đều mặc áo vải gai, đeo mặt nạ. Chỉ có điều, người đi trước tuy đeo mặt nạ quái dị, nhưng không mặc áo vải gai, mà mặc áo lụa đen. Đột nhiên Tề Ninh xuất hiện, mấy người kia đều ngẩn ra, người mặc áo đen lập tức bước nhanh tới, khom người hành lễ:
- Huyết Trì Phán Quan bái kiến Đồng Tử!
Tề Ninh thầm giật mình, thì ra là một phán quan, thảo nào quần áo khác hẳn mấy người khác, phán quan mặc đồ đen, cũng là hợp lý.
Tề Ninh gật đầu, cũng không nói gì, tên phán quan lại nói:
- Quỷ chủ ra lệnh, đưa tên gian tà kia đi thẩm vấn.
“Hả?”
Tề Ninh không nói gì, nhưng trong lòng thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ “Quỷ chủ” là Địa Tạng? “Kẻ gian tà” mà Địa Tạng muốn thẩm vấn, không biết có phải là Hướng Bách Ảnh không?
- Phán quan, kẻ gian tà ở gần đây.
Một người bên cạnh chỉ về phía ngã rẽ bên trái, nói. Phán quan “À” một tiếng, lại thi lễ với Tề Ninh, rồi mới dẫn mấy thủ hạ tiến vào trong ngã rẽ. Lúc này Tề Ninh mới biết, đám người kia cũng không đến chỗ Hướng Bách Ảnh. Thấy bọn họ đều đã đi vào ngã rẽ, hắn mới cấp cốc quay lại chỗ Tiểu Điệp, thấp giọng nói:
- Hướng thúc thúc, thúc và Tiểu Điệp chờ ở bên cạnh đây nhé.
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhớ luôn cẩn thận.
Tề Ninh liếc nhìn Tiểu Điệp, mỉm cười, rồi quay trở lại ngã tư lúc nãy, cũng đi vào ngã rẽ bên trái. Đi được khoảng hai mươi bước, hắn ra khỏi đường hầm, lại trông thấy vách đá phía trước mở ra một khe hở, đủ để hai người cùng ra vào, biết nơi đó đặt cơ quan mở vách đá. Lúc này tên phán quan kia đang đứng bên ngoài khe hở, nhìn thấy Tề Ninh bước tới, liền hơi khom người. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, cũng không nói gì, chăm chú nhìn khe hở kia. Rất nhanh sau đó, hắn thấy mấy người kia xô đẩy một người đi ra. Người nọ bị trói hai tay sau lưng, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, nhưng chỉ cần liếc mắt, Tề Ninh đã nhận ra, đó chính là Thái Âm trưởng lão Âm Vô Cực.
Lúc trước Tề Ninh vẫn thắc mắc, sau khi bị Địa Tạng đánh bay, rốt cuộc Âm Vô Cực còn sống hay đã chết, lúc này đã xác định, Âm Vô Cực còn sống, nhưng bị giam ở nơi này.
Âm Vô Cực trước mắt so với Âm Vô Cực trước kia như là hai người, trông ông ta rất gầy ốm, khi đi tới, mùi hôi thối trên người ông ta xông vào mũi Tề Ninh. Hắn Ninh nhìn thấy khóe miệng Âm Vô Cực còn có vết máu đã khô, lúc đi tới, ông ta lảo đảo, dường như chỉ cần đẩy nhẹ là sẽ ngã xuống đất.
- Xem ra coi như cũng không tệ.
Tên phán quan kia cười cười:
- Trên núi này có rất nhiều chuột và rắn độc, mỗi ngày ăn chúng vẫn có thể sống sót được.
Tề Ninh càng giật mình, thầm nghĩ, lời lẽ phán quan cho thấy, từ lúc bị giam, Âm Vô Cực phải ăn chuột và rắn độc thay cơm. Nhìn vết máu trên khóe miệng ông ta, có lẽ cũng không phải là máu của ông ta, mà là máu của con vật bị ông ta ăn sống. Vừa nghĩ tới cảnh ăn sống chuột và rắn độc, Tề Ninh liền cảm thấy dạ dày co rút dữ dội, gần như muốn nôn ra ngoài.
Lúc này hắn mới biết, so với Hướng Bách Ảnh và Âm Vô Cực, mình được đối xử tốt hơn nhiều, ít ra còn có người đưa cơm mỗi ngày và cũng không bị tra tấn, hành hạ.
Tuy Âm Vô Cực đã trở thành tù nhân, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn lạnh như băng, nhìn thẳng vào phán quan, ông ta lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi không giết ta, cuối cùng sẽ bị ta giết chết.
- Vậy chờ xem ngươi có thể sống được bao lâu.
Phán quan khiêu khích nói:
- Ta biết võ công của ngươi trước đây rất cao, nhưng hiện giờ ngươi còn có khả năng vận được chút nội công nào không? Ha ha, nếu ngươi có bản lĩnh, bây giờ hãy đánh ta một chưởng, nếu có thể đánh chết ta, coi như ngươi có bản lĩnh!
Gã tiến sát người Âm Vô Cực, cười lên khoái trá, đám thủ hạ xung quanh cũng cười ha hả.
Âm Vô Cực cũng hơi ngửa đầu, không thèm chú ý.
- Đừng nhiều lời, Quỷ chủ đang chờ ngươi.
Phán quan nói:
- Sự bất quá tam, Quỷ chủ đã cho ngươi ba lúc này cơ hội, hôm nay sẽ không kiên nhẫn với ngươi nữa đâu!
- Lục Thương Hạc là một tên tiểu nhân nham hiểm, gọi là Quỷ chủ, đúng là danh không xứng với tên!
Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Các ngươi là một lũ yêu ma quỷ quái, rốt cuộc sẽ có một ngày ta giết sạch các ngươi!
Tề Ninh liền hiểu ra, lúc này hắn mới biết, thì ra “Quỷ chủ” là Lục Thương Hạc. Xem ra Lục Thương Hạc đã mấy lần sai người đưa Âm Vô Cực tới. Hắn cũng đoán được, Lục Thương Hạc tìm Âm Vô Cực, chắc chắn là muốn Âm Vô Cực nghe theo hiệu lệnh của Địa Tạng, giúp Địa Tạng khống chế Hắc Liên giáo, thậm chí bảy mươi hai động người Miêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận