Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1362: Sinh làm bạn chết cùng theo

Nếu như là lúc trước, Cố Thanh Hạm tuyệt đối sẽ không nói lời này ra khỏi miệng.
Thế nhưng nàng cực kỳ rõ ràng trong lòng, hiện giờ Hoàng đế gặp nạn, với tính cách của Tề Ninh, chắc chắn không có khả năng rời đi như vậy. Nếu như mình lưu lại, chỉ có thể tăng thêm phiền phức cho Tề Ninh. Nếu như Tề Ninh đã sắp xếp chuẩn bị trước cho mọi người rời đi tị nạn, vậy thì không phải hắn chỉ thuận miệng nói ra.
Chỉ khi đám người mình và Đường Nặc rời kinh, Tề Ninh mới không còn nỗi lo về sau.
Mặc dù Cố Thanh Hạm cũng không rõ ràng sự nghiêm trọng của cục diện trước mắt. Nhưng nàng biết với thực lực của Tề Ninh hiện giờ, muốn tranh chấp với Tiêu Thiệu Tông khống chế kinh thành, đó là chuyện lành ít dữ nhiều.
Trước đây Tề Ninh đi làm việc cho Hoàng thượng, Cố Thanh Hạm đều lo lắng ngày đêm. Lần này dưới tình thế nghiêm trọng như vậy Tề Ninh lựa chọn lưu lại, Cố Thanh Hạm càng kinh hồn táng đảm. Nàng biết đây là một lần hành động nguy hiểm nhất của Tề Ninh, lần này một khi ly biệt, có lẽ chính là sinh ly tử biệt, đời này không còn có thể gặp nhau nữa.
Vừa nghĩ tới đây, hai tay ôm Tề Ninh càng dùng sức hơn, gần như muốn thân thể mềm mại của mình xâm nhập vào trong thân thể Tề Ninh.
Tề Ninh một tay ôm lấy bả vai Cố Thanh Hạm, tay kia vòng qua eo thon của nàng, dịu dàng nói:
- Trước kia luôn muốn ôm nương, nương lại không cho phép, hôm nay cần phải cho ta ôm thỏa sức.
Cố Thanh Hạm thở dài:
- Đã tới thời điểm này rồi, ngươi còn có tâm tư nói đùa.
Một tay Tề Ninh đặt nhẹ lên lưng ngọc như tỳ bà của Cố Thanh Hạm, khẽ nói:
- Không có nói đùa, nương biết tâm ý của ta đối với nương, hôm nay có thể ôm nương như vậy, ta cũng coi như thỏa mãn rồi.
Cố Thanh Hạm cắn môi một cái, mới xích lại gần bên tai Tề Ninh nói:
- Ngươi… ngươi thực sự chỉ cần ôm ta là thỏa mãn?
Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức biết có chuyện trong lời Cố Thanh Hạm nói. Tim hắn đập mạnh một cái, bàn tay ôm lấy vòng eo Cố Thanh Hạm thuận thế luồn xuống dưới, sờ qua bờ mông to lớn của Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm lập tức vòng tay về phía sau, tóm lấy tay Tề Ninh, sẵng giọng:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Tề Ninh ngượng ngùng cười nói:
- Tam nương… Tam nương không phải có ý này sao?
- Ngươi đừng nghĩ nhiều.
Cố Thanh Hạm thở dài yếu ớt, mới xích lại gần bên tai Tề Ninh nói:
- Ngươi… nếu như lần này ngươi thực sự có thể cứu Hoàng thượng ra, đón chúng ta về kinh, khi đó… khi đó… !
Lời phía sau nàng khó mà nói ra miệng.
Tề Ninh vội nói:
- Khi đó thế nào?
Cố Thanh Hạm lườm Tề Ninh một cái, quyến rũ nói:
- Chẳng thế nào.
Tề Ninh cũng tiến tới bên tai Cố Thanh Hạm, nhỏ giọng:
- Tam nương nói, chỉ cần ta có thể còn sống, thì có thể… song túc song phi chung giường chung gối?
Cố Thanh Hạm nghĩ không ra Tề Ninh lại thẳng thắn như vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức ửng đỏ, sẵng giọng:
- Chớ nói bậy, ta… ta chỉ muốn cho ngươi còn sống.
- Nếu như Tam nương đáp ứng ta, ta nhất định sẽ còn sống.
Tề Ninh ôm Cố Thanh Hạm càng chặt hơn, thân thể mềm mại nở nang kia ôm vào lòng, cảm giác thực sự rất tốt. Từ sau khi về kinh, tinh thần của Tề Ninh vẫn luôn trong căng thẳng cực độ, cũng chỉ lúc này mới cảm thấy thân thể nhẹ nhõm một hồi.
Cố Thanh Hạm còn chưa lên tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng nói:
- Tước gia, Xích cô nương trở về rồi.
Hai người gần như buông tay cùng lúc. Cố Thanh Hạm cúi đầu, nhanh chóng sửa sang quần áo, cũng không nhìn Tề Ninh:
- Ngươi mau qua xem nàng một chút đi, lần này may nhờ có nàng… !
Còn chưa nói xong, Tề Ninh đã tới gần, ôm Cố Thanh Hạm, hôn mạnh một cái trên môi nàng. Cố Thanh Hạm giãy dụa, Tề Ninh đã buông tay, nhìn Cố Thanh Hạm khẽ cười nói:
- Tam nương, đời này nương cũng không chạy thoát được.
Không chờ Cố Thanh Hạm nói nhiều, hắn xoay người mở cửa đi ra ngoài. Gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm đỏ bừng lên, xinh đẹp động lòng người. Nàng oán hận nhìn bóng lưng Tề Ninh, nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng lộ vẻ u sầu.
Khi Tề Ninh nhìn thấy Xích Đan Mị, Xích Đan Mị đang đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Tề Ninh đi tới bên cạnh nàng. Xích Đan Mị quay đầu nhìn Tề Ninh một chút, không chờ hắn nói chuyện, nàng đã mở miệng:
- Đại sư huynh chết rồi!
Tề Ninh nhíu mày, đi tới trước mặt Xích Đan Mị, thấy vành mắt Xích Đan Mị phiếm hồng, hơi trầm ngâm mới nói:
- Nàng đã thấy được thi thể của hắn sao?
- Lúc ta tới bên kia, vừa vặn nhìn thấy hai người ngồi xe ngựa rời đi.
Xích Đan Mị nói:
- Thi thể của Đại sư huynh ngay trên đường cái, vả lại… !
- Vả lại cái gì?
- Người lùn kia lại còn cắt thủ cấp của hắn.
Đôi mắt Xích Đan Mị để lộ sát ý:
- Đại sư huynh đầu thân tách rời, sau khi chết ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng không có.
Tề Ninh thở dài. Hắn biết người lùn mà Xích Đan Mị nói tới chắc chắn là Quỷ Vương.
Lúc Tề Ninh chém giết trên phố dài, mặc dù không giao thủ trực tiếp với Quỷ Vương, nhưng đã sớm phát hiện Quỷ Vương cùng xuất hiện với Mạch Ảnh. Ngay cả chuyện Mạch Ảnh tát Quỷ Vương một cái, Tề Ninh cũng vừa vặn nhìn thấy.
Quỷ Vương là người của Tiêu Thiệu Tông. Mạch Ảnh và Tiêu Thiệu Tông chỉ là quan hệ hợp tác. Hai bên đều có tâm tư riêng, có thể nói là đồng sàng dị mộng.
Mạch Ảnh đánh một cái tát kia, chắc chắn Quỷ Vương oán hận trong lòng, cũng không dám trực tiếp trở mặt với Mạch Ảnh. Sau khi Mạch Ảnh chết, y liền lấy thủ cấp để trả thù, thủ đoạn cực kỳ ti tiện.
- Hắn vốn không nên cuốn vào chuyện của Sở quốc.
Tề Ninh nghĩ một chút mới nói:
- Hắn chết ở Sở quốc, cũng không khó đoán.
Xích Đan Mị nhíu mày, nhưng nghĩ tới tối nay Mạch Anh lại tham dự vây giết Tề Ninh. Mạch Ảnh không chết, rất có thể Tề Ninh sẽ chết, nhất thời nàng không biết nên nói cái gì.
- Ta biết hắn là sư huynh của nàng, tình đồng môn. Tối nay hắn bị giết, nàng không dễ chịu trong lòng.
Tề Ninh đưa tay đặt nhẹ lên vai Xích Đan Mị, dịu dàng nói:
- Chẳng qua hắn cấu kết với Tiêu Thiệu Tông, nếu hắn không chết, Tiêu Thiệu Tông sẽ khó đối phó hơn. Cái chết của hắn đối với Tiêu Thiệu Tông mà nói, giống như bẻ gãy một cánh tay.
- Hắn chết thế nào?
Xích Đan Mị chăm chú nhìn vào mắt Tề Ninh hỏi.
Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng không giấu diếm:
- Bên cạnh Hoàng thượng có một nhóm hộ vệ. Nhóm hộ vệ này đều là cao thủ, phụ trách an toàn của Hoàng thượng trong cung, những người này đều do Hướng Thiên Bi thống soái. Tiêu Thiệu Tông muốn khống chế hoàng cung, người phải đối phó đầu tiên chính là Hướng Thiên Bi, mà hắn quả thực làm được.
Hắn ngừng một chút, mới nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước mắt ta còn không rõ ràng lắm. Chẳng qua Hướng Thiên Bi trở về từ cõi chết, hẳn là vẫn luôn ẩn giấu trong kinh thành. Hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện, coi như là giúp ta một tay.
- Giết chết Đại sư huynh chính là Hướng Thiên Bi sao?
Xích Đan Mị hỏi.
Tề Ninh khẽ gật đầu.
Xích Đan Mị cười lạnh nói:
- Võ công của vị kiếm khách trong cung này không khỏi quá mạnh rồi. Hắn ở trong cung có thể bị Tiêu Thiệu Tông làm cho phải trốn đi, sao lại là địch thủ của Đại sư huynh? Võ lâm hiện giờ, người có thể đánh bại Đại sư huynh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thời điểm Hướng Thiên Bi giằng co với Mạch Ảnh, Tề Ninh chém giết với kẻ địch, cũng không biết kiếm thuật của Hướng Thiên Bi được Bắc Cung chỉ điểm.
Chỉ là kiếm thuật kinh người mà Hướng Thiên Bi sử dụng kia, quả thực cũng khiến Tề Ninh giật nảy mình.
Năm đó Hướng Thiên Bi hộ vệ Thái tử trờ về kinh thành từ Tề quốc, trên đường lọt vào truy sát của mật nhẫn Phi Thiền. Tề Ninh tận mắt thấy qua kiếm thuật của Hướng Thiên Bi, tuy nói kiếm thuật không yếu, nhưng so với kiếm thuật lần này, quả thực giống như hai người. Thời gian hai năm ngắn ngủi, kiếm thuật của Hướng Thiên Bi lại đột nhiên tăng mạnh tới tình trạng như thế, quả thực khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Người đang được cứu chữa kia, có phải là Hướng Thiên Bi?
Xích Đan Mị lại hỏi.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Xích Đan Mị hừ lạnh một tiếng, quay người muốn rời đi. Tề Ninh đã lách mình ngăn lại, cau mày nói:
- Nàng muốn làm gì?
- Hắn giết Đại sư huynh, ta đương nhiên không thể tha cho hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Xích Đan Mị như ngậm sương.
Tề Ninh thấy sát ý ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp của Xích Đan Mị, hắn nhíu mày chặt hơn:
- Nói như vậy, nàng thà rằng ta chết ở nơi đó, cũng muốn Mạch Ảnh còn sống sao?
- Ta… ta nói như vậy lúc nào ?
Xích Đan Mị cau mày nói.
- Nàng hiểu rõ trong lòng, nếu như đêm nay không có Hướng Thiên Bi ra tay, Mạch Ảnh chắc chắn sẽ ra tay chặn đường ta.
Thần sắc Tề Ninh lạnh lùng :
- Chính nàng cũng nói, võ công Mạch Ảnh không tầm thường, một mình ta đối mặt với họ, còn cơ hội sống sót trở về hay không?
Bờ môi Xích Đan Mị giật giật, nhưng không lên tiếng.
- Hướng Thiên Bi ra tay giết Mạch Ảnh, mặc kệ duyên cớ gì, ít nhất đã cứu ta.
Tề Ninh nói:
- Về tư hắn là ân nhân cứu mạng của ta. Về công hắn đối phó một trong các lực lượng của Tiêu Thiệu Tông, ta đương nhiên không cho phép nàng thương hại hắn.
Hắn hơi ngửa cổ:
- Nếu nàng thực sự muốn giải hận, cứ việc giết ta rồi nói.
Hàm răng Xích Đan Mị cắn chặt bờ môi đỏ, đột nhiên uốn người, đưa lưng về phía Tề Ninh. Tề Ninh thấy thân thể mềm mại của nàng rung động, lập tức nghe được tiếng nức nở của nàng. Hắn khẽ thở dài, ôm Xích Đan Mị từ phía sau, dịu dàng nói:
- Mấy năm trước Mạch Ảnh đã bắt đầu hoạt động tại Sở quốc, kết quả sau cùng đều vì lựa chọn năm đó của hắn. Có một số cond dường đi lên rồi thì ấn định sẽ có kết quả như vậy.
Ngừng lại một chút, hắn mới nói:
- Cũng không phải ta muốn chia rẽ quan hệ sư huynh muội của hai người. Hành vi của Mạch Ảnh tại Sở quốc những năm này, chỉ là hiệu trung thay Tề quốc. Ban đầu Thái tử Đoàn Thiều của Tề quốc đã sắp bị áp giải vào kinh, nhưng hiện giờ không thấy tung tích, chỉ có thể là do Mạch Ảnh cứu ra dàn xếp bên ngoài. Mạch Ảnh không chết, sẽ xuất lực cho Đoàn Thiều Đông Sơn tái khởi, nàng đừng quên, cha mẹ nàng… !
- Đừng nói nữa… !
Xích Đan Mị nức nở nói:
- Ta hiểu được ý chàng, nhưng… nhưng cuối cùng hắn là Đại sư huynh của ta.
Tề Ninh ôm lấy vòng eo Xích Đan Mị, nói:
- Ta có thể hiểu được tâm tình của nàng hiện giờ.
Hắn do dự một chút mới nói:
- Trước khi về kinh lần này, ta chỉ lo lắng xung đột chính diện với Mạch Ảnh, đến lúc đó nàng kẹt ở giữa khó xử, cho nên cũng không muốn để nàng về kinh cùng ta, chỉ là không nghĩ tới chuyện lại tới nhanh như vậy.
Hắn chợt giơ tay, đỡ Xích Đan Mị xoay người lại, nhìn thấy Xích Đan Mị nước mắt như mưa, đưa tay lau nước mắt của nàng, dịu dàng nói:
- Hiện giờ ta chỉ có một việc cầu nàng giúp đỡ.
Xích Đan Mị nói:
- Cái gì?
- Tam nương bọn họ đã được cứu ra khỏi Kinh Đô Phủ, nhưng nơi này cũng không an toàn.
Tề Ninh nói:
- Tiêu Thiệu Tông hiểu rất rõ về ta, rất có thể hắn sẽ nghĩ tới ta có liên hệ với Cái Bang, thậm chí sẽ tra xét nơi này. Hiện giờ kinh thành nằm dưới sự khống chế của hắn, nếu hắn thực sự muốn hủy diệt nơi này, cũng không khó lắm.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt càng thêm mê người vì nước mắt của Xích Đan Mị:
- Ta sẽ để Cái Bang sắp xếp đưa Tam nương bọn họ ra ngoài, nàng đi theo bảo vệ sự an toàn cho họ, tìm một nơi an toàn tạm thời né tránh. Nếu như lần này ta còn có thể sống sót, đến lúc đó sẽ liên hệ với các nàng, đón các nàng về kinh. Nếu như ta thực sự có gì bất trắc, hết thảy liền xin nhờ… !
Hắn còn chưa nói xong, Xích Đan Mị đã đưa tay che miệng hắn, cau mày nói:
- Không nên nói bậy bạ, Cái Bang hộ tống các nàng rời đi là không sai, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không rời đi. Ta đã theo chàng vào kinh, thì đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu như chàng còn sống, ta sẽ sống cùng chàng. Nếu như chàng gặp bất trắc, ta nhất định cũng sẽ bồi tiếp bên cạnh chàng.

Tề Ninh hiểu rõ tính cách của Xích Đan Mị, nàng đã nói như vậy, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý.
Xích Đan Mị lựa chọn lưu lại đồng sinh cộng tử với mình, quả thực khiến Tề Ninh thấy cảm động. Đúng lúc này, liền thấy Bạch Thánh Hạo vội vàng đi tới, chắp tay với Xích Đan Mị, lúc này mới nói với Tề Ninh:
- Tước gia, người kia tỉnh lại rồi, hắn muốn gặp ngài.
Tề Ninh biết Bạch Thánh Hạo nói tới ai. Hắn không do dự, vội vàng đi vào trong phòng. Tới trước cửa, thấy Trưởng lão Chu Tước đang chờ trước cửa, Tề Ninh đi qua đẩy cửa bước vào phòng, thấy Đường Nặc đổ chút mồ hôi, áo trên người Hướng Thiên Bi được cởi bỏ, từ ngực tới bụng bị mấy chục cây ngân châm đâm, giống như con nhím.
- Đường cô nương… ?
Đường Nặc ngẩng đầu nói:
- Thương thế của hắn rất nặng, ngũ tạng đã bị hao tổn, đừng nên nói quá nhiều.
Nàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Đệ tử được sắp xếp giúp đỡ bên cạnh cũng chắp tay với Tề Ninh, đi ra cửa.
Sau khi họ rời cửa, cửa phòng được đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Hướng Thiên Bi và Tề Ninh. Tề Ninh nhích tới gần, thấy sắc mặt Hướng Thiên Bi vẫn trắng bệch, hô hấp cực kỳ yếu ớt, chỉ là có chuyển biến tốt đẹp rất rõ ràng so với tình trạng thoi thóp trước đó.
Hướng Thiên Bi trợn tròn mắt, nhìn Tề Ninh. Tề Ninh khẽ nói:
- Chúng ta sẽ dốc sức cứu ngươi.
Hướng Thiên Bi miễn cưỡng nâng một cánh tay lên, một ngón tay chỉ tới ghế. Tề Ninh nhìn chiếc ghế kia đặt áo dài của Hướng Thiên Bi, hắn nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi bảo ta cầm quần áo sao?
Hướng Thiên Bi khẽ nhếch miệng nói:
- Túi… túi… !
Tề Ninh không do dự, đi qua cầm quần áo, bên trong có một số đồ linh tinh, ngoại trừ hai chiếc bình sứ nhỏ, quả thực có một chiếc túi xám nhỏ, được chế từ vải thô, miệng túi dùng dây nhỏ buộc lại, sợi dây nhỏ kia đã hơi sờn, vừa nhìn là biết túi nhỏ này đã lâu rồi chưa được mở.
Tề Ninh cầm túi xám trong tay, đi tới bên cạnh Hướng Thiên Bi, nói:
- Là cái này sao?
Hắn đưa chiếc túi kia tới trước mặt Hướng Thiên Bi.
Hướng Thiên Bi nhìn thấy túi, thở phào một hơi, yếu ớt nói:
- Mở ra… !
Y chỉ nói hai chữ, liền ho khan kịch liệt, máu tươi lập tức tràn ra từ khóe miệng. Tề Ninh lấy làm kinh hãi, vội vàng kêu lên:
- Đường cô nương!
Đường Nặc xông vào, cầm một viên thuốc nhét vào miệng Hướng Thiên Bi, lúc này mới nói với Tề Ninh:
- Hắn không thể nói chuyện, còn đang trong nguy hiểm, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Nàng lấy tay gỡ một cây ngân châm trên ngược Hướng Thiên Bi xuống, đâm vào huyệt vị khác.
Tề Ninh thấy Hướng Thiên Bi nhắm mắt lại, biết mặc dù Hướng Thiên Bi giết Mạch Ảnh, nhưng thương tích của bản thân thực sự quá nghiêm trọng.
Trong thời gian ngắn căn bản không có khả năng khôi phục lại.
Hắn cất túi xám kia vào ngực, đi ra cửa. Lúc sinh mệnh hấp hối Hướng Thiên Bi còn nghĩ tới chiếc túi này, thứ bên trong chắc chắn không tầm thường. Tề Ninh cũng không muốn để quá nhiều người nhìn thấy thứ này. Cũng không phải hắn không tín nhiệm Cái Bang, chẳng qua không phải vạn bất đắc dĩ, Tề Ninh cũng không muốn Cái Bang cuốn vào quá sâu.
Tuy rằng Cái Bang là bang hội lớn nhất giang hồ, nhưng so với triều đình cuối cùng vẫn rơi vào thế yếu. Nếu như lần này Cái Bang đi theo mình trực tiếp đối địch với Tiêu Thiệu Tông, lỡ như cuối cùng mình thua trong tay Tiêu Thiệu Tông, chắc chắn Tiêu Thiệu Tông sẽ coi Cái Bang là phản nghịch, đến lúc đó Cái Bang cũng sẽ đứng trước tai họa ngập đầu.
Sau khi rời cửa, Trưởng lão Chu Tước và Bạch Thánh Hạo đều ở bên ngoài. Hai người thấy Tề Ninh đi ra, họ liếc nhau, lúc này Trưởng lão Chu Tước mới nói:
- Tước gia, có một số phát hiện.
- Phát hiện?
Thần sắc Trưởng lão Chu Tước ngưng trọng:
- Vừa nhận được báo cáo, bên ngõ hẻm Đèn Lồng xuất hiện bóng người kỳ quái, họ chuẩn bị vụng trộm tới gần, nhưng phát hiện huynh đệ thủ vệ bên kia, thì không tiếp tục đi tới.
- Ngõ Đèn Lồng?
- Ở phía đông.
Trưởng lão Chu Tước nói:
- Cách nơi này chẳng qua ba vốn dặm đường.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Xem ra họ quả thực đã để mắt tới bên này.
Trưởng lão Chu Tước nói:
- Tước gia, họ chưa hẳn xác định tước gia đang ở nơi này, nhưng rất có thể biết tước gia có nguồn gốc với Cái Bang, cho nên muốn phái người lẻn vào tìm hiểu tin tước. Nếu như thực sự xác định tước gia ở nơi này, vậy thì không đơn giản chỉ là tìm hiểu tin tức như vậy.
Tề Ninh khẽ gật đầu, lời này của Trưởng lão Chu Tước không có sai.
Nhiệm vụ Mạch Ảnh dẫn người tập sát mình thất bại, Tiêu Thiệu Tông chắc chắn sẽ nhận được tin tức nhanh chóng. Nếu như gã xác định Tề Ninh đang ở phân đà Quỷ Kim Dương, chắc chắn sẽ không nương tay nhân từ, tránh cho đêm dài lắm mộng. Rất có thể gã sẽ điều động binh mã trực tiếp vây quét phân đà Quỷ Kim Dương. Cho dù thực sự khiến Tề Ninh chạy thoát, nhưng cũng có thể tiêu diệt một cứ điểm của Tề Ninh ở kinh thành.
Cũng chính vì Tiêu Thiệu Tông không thể xác định hành tung của Tề Ninh, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng gã có thực lực tiêu diệt phân đà Quỷ Kim Dương, nhưng hậu quả sinh ra bởi điều này cũng không nhỏ, ít nhất kết thù với Cái Bang, lại rất dễ gây ra rối loạn trong kinh thành.
- Hai vị, Tiêu Thiệu Tông đã để mắt tới nơi này, chắc chắn nơi này sẽ không an toàn.
Tề Ninh nói:
- Ta có một chuyện muốn nhờ hai vị.
- Tước gia cứ việc phân phó.
Trưởng lão Chu Tước nghiêm mặt nói:
- Quỷ Kim Dương cũng có năm sáu trăm đệ tử ở kinh thành, trong đó cũng không ít cao thủ. Nếu như nhanh chóng truyền ra tin tức, triệu tập đệ tử gần kinh kỳ tới, trong vòng ba ngày, góp đủ ngàn người cũng không thành vấn đề. Ngoài ra mặc dù không ít ăn mày cũng không phải đệ tử Cái Bang, nhưng họ vẫn luôn nghe theo sự phân phó của Cái Bang, các nơi ở kinh thành, ngoại trừ hoàng cung đều có tai mắt của chúng ta, muốn tìm hiểu tin tức cũng không khó khăn.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Lần này nhận được sự tương trợ của hai vị và rất nhiều huynh đệ, giúp ta cứu được người nhà, tình nghĩa này ta ghi nhớ trong lòng. Chẳng qua tiếp theo không thể cuốn mọi người vào. Mọi người là bang hội giang hồ, nếu quả thực đối địch chính diện với triều đình, dù Tiêu Thiệu Tông có thành hay bại, triều đình chắc chắn sẽ coi mọi người là đại địch, đến lúc đó chắc chắn sẽ mang đến tai họa cho Cái Bang.
Trưởng lão Chu Tước và Bạch Thánh Hạo liếc nhau, đều nhíu mày. Hai người biết Tề Ninh nói không sai. Nếu như lần này Cái Bang thực sự dốc toàn lực đi theo Tề Ninh, như vậy triều đình chắc chắn biết được Cái Bang có khả năng gây họa tại kinh thành. Dưới chân thiên tử, dù là ai ngồi trên ghế rồng, cũng sẽ không dung tha được Cái Bang.
- Tước gia… !
Bạch Thánh Hạo vừa mới mở miệng, Tề Ninh đã ngắt lời:
- Ta còn một chuyện cuối cùng muốn nhờ hai vị.
- Tước gia cứ việc nói.
- Lần này làm phiền các ngươi cứu gia quyến của ta từ Kinh Đô Phủ, chẳng qua các nàng vẫn không thể lưu lại kinh thành.
Tề Ninh nói:
- Chỉ là không biết hai vị có biện pháp đưa các nàng ra khỏi thành, tìm một nơi an toàn tạm thời sắp xếp hay không.
Trưởng lão Chu Tước trầm ngâm một chút mới nói:
- Trong kinh còn chưa nghiêm phong thành, chẳng qua họ biết tước gia ở kinh thành, rất có thể tước gia sẽ đưa người nhà di chuyển ra ngoài, chắc chắn sẽ điều tra rất nghiêm ngặt. Chẳng qua chuyện này đối với Cái Bang mà nói cũng không khó, tước gia cho chúng ta một chút thời gian, chậm nhất trước hoàng hôn ngày mai sẽ có thể đưa các nàng ra khỏi thành. Còn nơi ẩn nấp an toàn, vậy thì càng dế, muốn tìm chỗ bí mật, đây là sở trường của Cái Bang.
Bạch Thánh Hạo cũng nói:
- Tước gia yên tâm, chuyện này giao cho chúng ta.
Gã lại chắp tay nói:
- Tước gia đã quyết định làm như vậy, việc này không nên chậm trễ. Hiện giờ ta sẽ đi sắp xếp, chờ hết thảy làm thỏa đáng, xế chiều ngày mai sẽ có thể xuất phát, trước hoàng hôn sẽ ra khỏi thành.
Tề Ninh chắp tay cảm kích:
- Làm phiền hai vị rồi.
- Tước gia giao chuyện này cho chúng ta, đó là tín nhiệm chúng ta.
Trưởng lão Chu Tước nói:
- Tước gia, trời đã sắp sáng rồi, ngài đi nghỉ ngơi trước một hồi. Bạch Đà chủ, ngươi đi sắp xếp rời khỏi thành!
Bạch Thánh Hạo chắp tay nhanh chóng lui ra. Tề Ninh lại hỏi:
- Vị Điền phu nhân kia sắp xếp ở nơi nào?/
Trưởng lão Chu Tước chỉ bên trái nói:
- Đi qua hành lang này, nơi đó có một căn phòng, Điền phu nhân bị kinh sợ, lúc mang về đã hôn mê, chẳng qua Đường cô nương đã xem qua, cũng không đáng ngại, hẳn là có thể nhanh chóng tỉnh lại, hiện giờ cũng không biết đã tỉnh hay chưa.
Tề Ninh nói:;
- Ta đi qua xem một cái.
Phía cuối hành lang có một căn phòng, cửa phòng đóng chặt, Tề Ninh đẩy nhẹ cửa ra, sau khi vào trong liền tiện tay đóng cửa. Bên trong lại có một gian phòng trong, Tề Ninh đi vào, trông thấy bên trong bài trí đơn giản, một cái giường cũng không nhỏ, giờ phút này Điền Tuyết Dung đang nằm trên giường, quần áo trên người cũng sạch sẽ, không giống đi ra từ trong ngực. Tề Ninh thấy Điền Tuyết Dung chưa tỉnh lại, hắn nhích tới gần, gương mặt thành thục xinh đẹp kia giờ phút này cực kỳ bình tĩnh. Trong lòng hắn biết đám người Xích Đan Mị tiến vào Kinh Đô Phủ cứu người, khó tránh khỏi chém giết với quan sai, có lẽ Điền Tuyết Dung bị kinh sợ lúc chém giết nhau.
Tề Ninh nhớ kỹ lá gan của thiếu phụ xinh đẹp này không nhỏ, ban đầu bị bắt cóc ở Đông Hải, cũng coi như là người trải qua sóng gió, lần này lại bị hù sợ.
Chẳng qua nhìn thấy nàng bình yên vô sự, Tề Ninh coi như nhẹ lòng.
Nguyên nhân Điền gia bị liên lụy đương nhiên là vì mình. Nghĩ tới Điền Tuyết Dung khổ tâm nhiều năm rất có thể bị hủy hoại trong chốc lát, lại xét đến bởi vì liên quan tới mình, Tề Ninh lại cảm thấy hơi tự trách. Ban đầu Điền Tuyết Dung dựa vào mình là vì khiến Điền gia tựa lưng vào cây lớn tiện hóng mát, ai biết lại rơi vào kết quả như thế. Nếu như biết kết quả hôm nay, chỉ sợ lúc trước Điền Tuyết Dung đánh chết cũng không lui tới với Cẩm Y Tề gia.
Hắn không nói không rằng, lấy một chiếc túi to từ trong ngực ra, đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cẩn thận mở túi ra, lấy ra một thứ bên trong.
Trong túi cũng không có thứ gì khác, chỉ có thứ này.
Thứ này được chế bằng bạc thuần chất, toàn thân màu bạc, trông giống như một món trang sức nhỏ, lại tạo hình một thanh trường kiếm chẳng qua cả thanh trường kiếm chỉ dài bằng ngón giữa. Hai bên ngân kiếm, từ trên xuống dưới khắc một đường cong, giống như là rắn, nhưng cẩn thận nhìn lại không phải rắn.
Nếu như không phải sinh mệnh hấp hối mà Hướng Thiên Bi còn nhớ tới ngân kiếm này, dù cho Tề Ninh nhìn thấy cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt. Nhưng chính bởi vì Hướng Thiên Bi, trong lòng Tề Ninh biết trang sức ngân kiếm này không tầm thường, thế nhưng nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới, cũng không đoán ra trong này có huyền cơ gì.
- Chẳng lẽ là một tín vật?
Tề Ninh khẽ động trong lòng.
Nếu như là tín vật, như vậy tác dụng ở nơi nào? Lúc này Hướng Thiên Bi để mình lấy đồ trang sức ngân kiếm ra, y rốt cuộc có mục đích gì?
Tề Ninh hi vọng biết được an nguy của Hoàng đế hiện giờ từ miệng Hướng Thiên Bi. Tiêu Thiệu Tông đã ra tay với y, như vậy Hướng Thiên Bi chắc chắn đã nhận ra thứ gì ở trong cung. Sống chết của Hoàng đế, rất có thể Hướng Thiên Bi sẽ rõ ràng, hiện giờ cũng chỉ có chờ Hướng Thiên Bi khôi phục một chút, mới có thể hỏi thăm, còn trang sức ngân kiếm này, phải chăng có liên quan tới Hoàng đế?

Bạn cần đăng nhập để bình luận