Cẩm Y Xuân Thu

Chương 771: Nói thẳng

Cố Thanh Hạm nhướng mày, nói:
- Ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nên trở thành con rối trong tay ngươi?
- Sao Tam nương lại nói vậy?
Tề Ninh khẽ thở dài, nói:
- Có vẻ như người đã hiểu lầm ta rồi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Vừa rồi chẳng phải người nói con rối là một loại công cụ, lúc cần thì lấy ra chơi đùa, lúc không cần thì ném vào xó sao?
Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc, hỏi:
- Trong mắt ngươi, ta chẳng phải chỉ là một con rối thôi sao?
Tề Ninh nhíu mày, mặc dù giọng điệu của Cố Thanh Hạm vẫn bình thường nhưng hắn cảm nhận được trong đó ẩn chứa sự đau khổ. Hắn im lặng một lát, sau đó nói:
- Nếu ta coi người là con rối thì hôm nay đã không bước vào căn phòng này.
- Không bước vào căn phòng này? Cố Thanh Hạm cười khẩy, nói:
- Ta rất muốn biết hôm nay ngươi bước vào căn phòng này với mục đích gì? Ngươi nói những lời đó là có ý gì?
- Đến bây giờ Tam nương vẫn muốn giấu ta sao?
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta và người là người cùng cảnh ngộ, đều phải đối mặt với cùng một vấn đề khó khăn. Chẳng lẽ Tam nương không nhìn ra sao?
- Ta thực sự không nhìn ra.
Cố Thanh Hạm nói:
- Ta không hiểu người cùng cảnh ngộ mà ngươi nói là có ý gì cũng không biết vấn đề khó khăn là vấn đề nào!
Tề Ninh cười nhạt, nói:
- Nếu Tam nương không muốn nói vậy để ta nói hộ người.
Hắn dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói:
- Tam nương, theo ta được biết Tam thúc đã hy sinh trên sa trường từ tám năm trước. Khi đó Tam nương mới hai mươi tuổi, đang tuổi xuân thì, người ở lại Tề gia thủ tiết ba năm đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Người rõ ràng đã có thể rời khỏi Tề gia, tìm nơi nương tựa khác.
Cố Thanh Hạm không hiểu vì sao Tề Ninh tự nhiên lại nói những lời này, nàng chỉ yên lặng nghe hắn nói.
- Thế nhưng Tam nương lại không rời khỏi Tề gia, đã vậy còn ở lại đây những tám năm.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Với một nữ nhân mà nói, đây rõ ràng không phải chuyện dễ dàng.
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Nếu như ngươi nói tức là ta phải rời khỏi Hầu phủ rồi gả cho người mới hợp tình hợp lý, còn ở lại trong phủ có nghĩa là ta có ý đồ xấu phải không?
- Ta không hề có ý đó.
Tề Ninh giải thích:
- Khoảng thời gian Tam nương ở lại là thời kỳ khó khăn nhất của Hầu phủ. Tề... à Phụ thân ta thống lĩnh mười vạn đại quân chinh chiến trên sa trường, uy phong lẫm liệt nhưng Hầu phủ ở nhà lại không như thế. Khi đó mẫu thân ta đã không còn ở trong phủ nữa, di nương lại không thể gánh trọng trách giải quyết các sự vụ lớn nhỏ trong phủ. Muốn quản lý được cả Hầu phủ khổng lồ không chỉ cần tài năng mà còn phải là người của Tề gia. Vì vậy trong phủ chỉ có một mình Tam nương mới có thể gánh vác nhiệm vụ nặng nề này.
Cố Thanh Hạm chỉ hừ lạnh mà không nói lời nào.
- Nhưng ta nghĩ Tam nương phải là người biết rõ sau khi Tam thúc chết trận, mặc dù quyền quản lý Hầu phủ được giao cho người nhưng chắc chắn không thể lâu dài Tề Ninh thở dài nói:
- Người và Tam thúc không có con nối dõi, như vậy có nghĩa nếu người càng ở lại Hầu phủ lâu sẽ càng bất lợi. Hơn nữa bất luận là ta hay Tề Ngọc kế thừa tước vị, một khi thành hôn, Tam nương buộc phải giao hết quyền lực trong tay ra, như vậy người sẽ không còn gì hết.
Cố Thanh Hạm cắn môi, hỏi:
- Ngươi cho rằng ta là người tham quyền hám lợi sao?
- Đây không phải là Tam nương tham quyền hám lợi mà là người không còn cách nào khác.
Tề Ninh than thở:
- Năm đó Tam nương lựa chọn ở lại là vì niệm tình xưa nghĩa cũ. Nhưng ta chắc chắn là còn nguyên nhân khác nữa mới khiến Tam nương phải ở lại Hầu phủ tới tận bây giờ!
Cố Thanh Hạm khẽ run rẩy, khuôn mặt biến sắc, giọng nói run run:
- Ngươi...ngươi nói vậy là có ý gì?
Tề Ninh vốn không dám chắc hoàn toàn nhưng nhìn phản ứng của Cố Thanh Hạm, hắn liền biết phán đoán của mình là đúng. Hắn xích lại gần hơn, nhỏ giọng nói:
- Có phải Tam nương bị Thái phu nhân ép phải ở lại Hầu phủ không?
Cố Thanh Hạm khẽ cắn răng, hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Tại sao Thái phu nhân lại phải ép ta? Hiện tại chỉ cần ta tới thỉnh cầu Thái phu nhân cho ta rời khỏi phủ, người nhất định sẽ đồng ý!
- Thật vậy sao?
Tề Ninh cười khẩy, nói:
- Tam nương, thứ cho ta nói thẳng, ta chỉ sợ đến dũng khí mở miệng nói với Thái phu nhân người còn chẳng có.
Cố Thanh Hạm cảm giác người mình như nhũn ra, một cánh tay đặt trên bàn trang điểm, hai mắt khẽ chớp, miệng hé mở nhưng lại không nói ra lời nào.
- Chính bản thân Tam nương là người hiểu rõ nhất, Thái phu nhân đã dùng cách gì để ép người ở lại Hầu phủ!
Tề Ninh cười khổ nói:
- Cho đến hiện tại, Tam nương vẫn bị vây trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể làm theo ý mình. Ta nói vậy có đúng không?
- Ta...
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm lúc này đã trắng bệch, bỗng nhiên hai người nghe thấy có tiếng người nói ở ngoài viện. Tề Ninh lập tức ra lệnh:
- Mau lên giường nằm!
Cố Thanh Hạm sửng sốt một chút nhưng sau đó cũng hiểu ra chuyện gì, nàng vội vã đứng dậy chạy lên giường. Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm nằm lên giường ổn thỏa rồi mới đi ra khỏi phòng. Bên ngoài có Hàn tổng quan cầm theo cặp lồng đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng, hỏi:
- Hầu gia, Tam phu nhân có sao không ạ? Có cần mời đại phu tới xem bệnh cho phu nhân không?
- Tam nương chỉ là hơi mệt mỏi thôi.
Tề Ninh nói:
- Có lẽ là do vất vả quá nên mới như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Ta đã khuyên người tìm đại phu đến khám tiện thể kê mấy đơn thuốc nhưng... Hắn lắc đầu rồi nhận cặp lồng trong tay Hàn tổng quản sau đó nói tiếp:
- Hàn tổng quản, ngươi hãy đi làm việc trước đi. Ta sẽ thử khuyên thêm, nếu người không chịu khám đại phu thì ít nhất cũng phải ăn một ít cháo.
Hàn tổng quản vội nói:
- Hay là để lão nô chờ ở bên ngoài, nếu Tam phu nhân muốn mời đại phu, lão nô sẽ lập tức đi ngay.
- Tam nương đang bị bệnh, mọi chuyện trong phủ đều giao hết cho ngươi.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, không cần ở lại đây đâu.
Hàn tổng quản đắn đo một lát rồi nói:
- Vậy lão nô xin cáo lui trước. Nói rồi lão khom người đi ra ngoài.
Tề Ninh đến bên cửa sổ nhìn thấy Hàn tổng quản đã đi ra ngoài, lúc này hắn mới đặt cặp lồng xuống.
Cố Thanh Hạm ngóc đầu lên, khẽ hỏi:
- Lão đã đi chưa?
- Tại sao Tam nương lại lo lắng như vậy?
Tề Ninh ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi:
- Hàn tổng quản chỉ là một lão nô tài nhưng hình như Tam nương rất sợ lão.
- Ta lo lắng lúc nào?
Cố Thanh Hạm tức giận nói: - Ngươi đừng có nói bậy!
- Tam nương không hiểu ý ta muốn nói rồi.
Tề Ninh hạ thấp giọng, nói:
- Tam nương vừa nghe ta nói một câu đã vội vã lên giường, chứng tỏ người luôn có tâm lý đề phòng. Nơi này là Hầu phủ, nếu Tam nương không làm điều gì chột dạ thì sao phải đề phòng cảnh giác như thế?
- Ta...
Cố Thanh Hạm nhíu mày, nàng không biết phản bác hắn thế nào.
Tề Ninh lắc đầu, hắn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, trái tim lại mềm ra. Tề Ninh khẽ hỏi:
- Có phải Tam nương luôn lo lắng có người giám thị nhất cử nhất động của mình không?
Cố Thanh Hạm nhắm mắt, không nói lời nào.
- Người cùng cảnh ngộ mà ta vừa nói chính là ý này.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Mặc dù Hầu phủ không lớn nhưng lại có quá nhiều người. Thái phu nhân sai khiến Tam nương giám sát ta nhưng đồng thời cũng âm thầm phái người giám sát Tam nương. Trong mắt Thái phu nhân, hai chúng ta chẳng qua chỉ là con rối để bà ta điểu khiển thôi.
Cố Thanh Hạm nghiêng đầu lại, vẻ mặt nàng buồn bã, hỏi thẳng: - Ngươi đã biết hết rồi phải không?
- Nếu không muốn người khác biết trừ phi mình không làm.
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta chỉ biết một chút thôi, vẫn có rất nhiều chuyện ta không biết.
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài, nói:
- Nếu ngươi đã biết thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Nàng lạnh lùng nhìn Tề Ninh, nói: - Đúng vậy, ta vẫn luôn giám sát từng hành động cử chỉ của ngươi sau đó báo hết cho Thái phu nhân biết. Hiện tại ngươi đã biết ta xấu xa thế nào rồi đúng không?
- Xấu xa?
Tề Ninh cười, nói:
- Nếu Tam nương thật sự xấu xa thì sẽ không nói đỡ cho ta trước mặt bà lão kia.
Cố Thanh Hạm cau mày hỏi:
- Làm sao ngươi biết? Là ai đã nói cho ngươi biết chuyện này?
- Tam nương không cần biết vì sao ta biết, ta chỉ muốn hỏi Tam nương, người vẫn muốn tiếp tục làm con rối cho bà lão kia điều khiển sao?
Tề Ninh siết chặt nắm đấm, nói:
- Bà ta muốn toàn quyền khống chế tất cả các con cờ trên bàn cờ nhưng từ nay trở đi mọi chuyện sẽ không còn do bà ta quyết định nữa.
Cố Thanh Hạm sợ hãi, nàng chộp lấy tay của Tề Ninh, hoảng hốt nói:
- Ninh nhi, ngươi không được hành động hồ đồ! Bà ta không ra tay chỉ vì bà ta chưa cảm thấy ngươi có vấn đề, vì thế ngươi tuyệt đối không được manh động! Sự lo lắng của nàng đã thể hiện rõ qua lời nàng nói.
Tề Ninh cảm nhận được sự quan tâm của nàng dành cho hắn, trái tim vô cùng ấm áp, hắn khẽ cười nói:
- Tam nương yên tâm, ta không còn là tên ngốc trước đây nữa, ta biết phải làm thế nào.
Vẻ mặt Cố Thanh Hạm dịu lại, nàng cúi đầu thấy mình đang nắm cổ tay của Tề Ninh liền vội vã buông ra.
- Tam nương, người nói bà ta chưa cảm thấy ta có vấn đề vậy vì sao còn phái người tới giám sát ta?
Tề Ninh khẽ hỏi:
- Bà ta uy hiếp ép buộc người như vậy, chẳng lẽ người còn cho rằng bà ta là người tốt sao?
Cố Thanh Hạm do dự một chút rồi nói:
- Thái phu nhân lo lắng ngươi sẽ làm chuyện bất lợi với Tề gia, nếu ngươi quyết tâm bảo vệ Tề gia, người...người...người sẽ không làm gì ngươi đâu!
- Quyết tâm bảo vệ Tề gia?
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Muốn ta trở thành công cụ giữ gìn Tề gia hộ bà ta sao? Tam nương, nói thật với người, tất cả những gì ta bỏ ra đều là vì bảo vệ bản thân và những người thân của mình. Ta không muốn mình trở thành công cụ để người khác lợi dụng điều khiển.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, hạ thấp giọng nói:
- Tam nương hãy nói cho ta biết, có phải vì mẫu thân của ta nên bà ta mới phái người tới giám thị ta không?
Cố Thanh Hạm run rẩy, hai mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ, nàng vội nói: - Không...không được nhắc tới mẫu thân của ngươi! Ninh nhi, nhớ kỹ điều này, không được phép nhắc tới mẫu thân của ngươi trong bất cứ trường hợp nào. Nếu để Thái phu nhân biết, người...
- Bà ta sẽ làm sao?
Tề Ninh nắm bàn tay mềm mại của Cố Thanh Hạm, nói:
- Tam nương, hãy nói thật cho ta biết, mẫu thân của ta hiện nay đang ở đâu? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
- Tại sao Thái phu nhân lại hận mẫu thân của ta như vậy?
Cố Thanh Hạm đưa hai tay lên che mặt, run rẩy nói:
- Ta không biết, ta thực sự không biết gì hết. Ninh nhi, ta cầu xin ngươi, ta không biết gì cả, đừng ép ta!
Cơ thể Cố Thanh Hạm run lên bần bật, Tề Ninh cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng lúc này. Hắn vươn tay ra ôm nàng vào lòng đồng thời cũng nhận ra cơ thể Cố Thanh Hạm toàn thân căng cứng, hắn dịu dàng nói bên tai nàng:
- Không phải sợ, có ta ở đây rồi. Ta không ép Tam nương, ta đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ người, nam tử hán đại trương phu nói lời phải giữ lời...

Bạn cần đăng nhập để bình luận