Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1387: Thời gian cuối cùng

Tề Ninh và Tiêu Thiệu Tông định ra ước định, lấy mười hai canh giờ làm hạn định. Nếu như trong vòng mười hai canh giờ Tề Ninh không tìm ra được chứng cứ Hoàng đế bị Tiêu Thiệu Tông làm hại, Tề Ninh sẽ phải tự trói rời thành.
Tất cả mọi người trên dưới thành đều nghe được rõ ràng. Sâu trong lòng Lô Tiêu luôn cảm thấy biến cố lần này rất kỳ quặc, thậm chí hoài nghi Tiêu Thiệu Tông đóng vai nhân vật cực kỳ ám muội trong đó. Hiện giờ Tiêu Thiệu Tông tay nắm trọng binh, ra lệnh một tiếng là có thể cường công hoàng thành. Dưới tình huống này, căn bản không người nào có thển găn cản gã. Nhưng Tiêu Thiệu Tông lại đồng ý điều kiện của Tề Ninh một cách ngoài dự liệu.
Nếu như trong lòng có quỷ, lo lắng Tề Ninh thực sự tìm được chứng cứ, Tiêu Thiệu Tông chắc chắn sẽ không lưu lại thời gian cho Tề Ninh. Nhưng Tiêu Thiệu Tông đã dám cho Tề Ninh mười hai canh giờ, trong lòng một đám quan viên bao gồm Lô Tiêu cũng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Thiệu Tông quả thực rất thẳng thắn?
Trong lòng không có quỷ, mới thản nhiên như vậy.
- Vương gia, vì sao lại đồng ý điều kiện của hắn?
Đậu Quỳ không nhịn được nói:
- Người này xảo trá đa đoan, chậm thì sinh biến, hạ quan cho rằng nên lập tức công thành.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng, thở dài:
- Một khi công thành, hai bên chắc chắn có tử vong. Võ Lâm Vệ dũng mãnh thiện chiến, Huyền Vũ Doanh và Hổ Thần Doanh đều là binh tốt hung mãnh của đế quốc. Bản Vương thực sự không đành lòng để tướng sĩ Đại Sở ta tự giết lẫn nhau vấy máu hoàng thành bởi loại người ti tiện như Tề Ninh.
Gã liếc Tề Ninh trên đầu tường một cái, nói:
- Hắn đã nói xấu rằng bản Vương hại Hoàng thượng, bản Vương sẽ cho hắn mười hai canh giờ, xem hắn có thể thực sự tìm ra chứng cứ bịa đặt hay không. Thanh giả tự thanh, bản Vương biết trong số bách quan còn có người có khúc mắc trong lòng đối với bản Vương, bản Vương muốn bách quan trong triều tự mình phân biệt đúng sai.
Đậu Quỳ thở dài:
- Vương gia lòng dạ bằng phẳng, khiến người ta khâm phục.
Viên lão Thượng Thư cũng nói:
- Vương gia tấm lòng rộng lớn, lấy mười hai canh giờ làm cái giá, tránh cho tướng sĩ Đại Sở chúng ta tự giết lẫn nhau, khoan hậu nhân thiện, đây chính là phúc của Đại Sở ta.
- Lão đại nhân, đã cho hắn mười hai canh giờ, tiểu Vương sẽ không thiếu hắn chút thời gian.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Các vị đại nhân tạm thời nghỉ ngơi. Đậu đại nhân, ngài nắm giữ Hộ Bộ, mười hai canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, làm phiền ngài phái người chuẩn bị cơm canh cho các tướng sĩ.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ làm ổn thỏa.
Tề Ninh đứng trên đầu tường nhìn Tiêu Thiệu Tông và đám quan viên rút đi, lúc này mới nở nụ cười. Hắn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, Tiêu Thiệu Tông đã đặt bẫy trong cung, không có khả năng lưu lại bất cứ chứng cứ gì để mình sử dụng, nếu không Tiêu Thiệu Tông không có khả năng đáp ứng thoải mái như vậy.
Hắn cũng biết hết thảy chuyện xảy ra tối này, mặc dù Tiêu Thiệu Tông đã sớm chuẩn bị, nhưng không có khả năng làm tới hoàn mỹ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tối nay Tiêu Thiệu Tông bố trí vội vàng, cuối cùng vẫn tồn tại sơ hở. Mặc dù những sơ hở kia hoàn toàn không đủ chứng minh Tiêu Thiệu Tông có tội, nhưng lại có thể khiến một số quan viên sinh nghi trong lòng. Ví dụ như tốc độ hành quân của Huyền Vũ Doanh và Hổ Thần Doanh thực sự quá nhanh, khó tránh khỏi khiến người ta nghi hoặc trong lòng. Dù sao trong cung vừa xảy ra chuyện thí quân, Tiêu Thiệu Tông đã có thể khiến binh tới dưới thành trong mấy canh giờ. Nếu như không có sắp xếp trước đó, quả thực khiến người ta khó có thể tin được.
Nếu như Tiêu Thiệu Tông cự tuyệt yêu cầu của mình, lập tức hạ lệnh công thành, chắc chắn khiến cho rất nhiều quan viên cảm thấy Tiêu Thiệu Tông có tật giật mình, sợ mình tìm ra chứng cứ.
Mặc dù hiện giờ Tiêu Thiệu Tông nắm trọng binh trong tay, nhưng gãm uốn nhận được sự ủng hộ của triều đình leo lên hoàng vị, chắc chắn cần loại bỏ chút nghi ngờ trong lòng quần thần.
Tiêu Thiệu Tông mưu đoạt hoàng vị, mặc dù trăm phương ngàn kế, nhưng để mê hoặc Tiên Hoàng đế và tiểu Hoàng đế Long Thái, vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài, điều này chú định căn cơ trong triều của gã rất nông, không có cách nào dựa vào thực lực chân chính nhận được sự ủng hộ lên vị, chỉ có thể dùng âm mưu quỷ kế đạt được mục đích.
Dưới tình huống này, muốn loại bỏ chút nghi ngờ trong lòng quần thần trở thành chuyện Tiêu Thiệu Tông phải làm.
Tề Ninh đoán chắc Tiêu Thiệu Tông sẽ không cự tuyệt, sự thực vừa vặn như thế.
Xích Đan Mị đã rời khỏi thành, tiếp theo Xích Đan Mị sẽ hành đọng theo kế hoạch của mình, có mười hai canh giờ, đủ để áp dụng hoàn thành kế hoạch.
Thế nhưng dự đoán của mình có chính xác hay không, Xích Đan Mị có thể đạt được mục đích thuận lợi hay không, điều này Tề Ninh lại không thể nắm chắc.
Lần này Tiêu Thiệu Tông mưu đoạt hoàng vị, Tề Ninh vừa tranh đấu với gã đã rơi vào hạ phong.
Tiêu Thiệu Tông ẩn nhẫn nhiều năm, trước đó Tề ninh cũng không đề phòng sự uy hiếp của người này. Có thể nói trong cuộc tranh đấu này, Tiêu Thiệu Tông ở một nơi bí mật, mà Tề Ninh lại ở ngoài sáng. Kế hoạch của Tiêu Thiệu Tông có từng bước thứ tự, Tề Ninh bị động khắp nơi. Trận đấu này kéo dài tới cục diện binh tướng đối mặt hiện giờ, Tề Ninh vẫn rơi vào hạ phong. Hắn biết muốn thay đổi cục diện, chỉ có một cơ hội cuối cùng kia, hắn chỉ có thể đánh cược một lần.
Dư Biệt Cổ đương nhiên không rõ dụng tâm của Tề Ninh, không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Quốc Công, mười hai canh giờ vừa đến, nếu như… không có chứng cứ, chẳng lẽ ngài… ?
- Dư Giáo Úy, ta đã có ước định với hắn, thì sẽ không nuốt lời.
Tề Ninh nói:
- Mười hai canh giờ vừa tới, nếu như ta không có chứng cứ, sẽ tự ra khỏi thành. Các ngươi không cần tiếp tục chống cự, đến lúc đó đẩy tất cả trách nhiệm lên người ta là được.
- Quốc Công… !
- Không cần nhiều lời.
Tề Ninh đưa tay vỗ vai Dư Biệt Cổ, mỉm cười nói:
- Lần này có thể được các ngươi tương trợ, thực sự là vinh hạnh của ta, cũng là tiên Đế gia nhìn xa trông rộng.
Hắn thoáng nhìn xuống dưới thành, mới nói:
- Nơi này giao cho ngươi.
Hắn cũng không nói nhiều, rời khỏi đầu tường.
Hắn đi xuống đầu tường, nhưng trong lòng thì cười lạnh, thầm nghĩ nếu như kế hoạch của Xích Đan Mị thất bại, sau mười hai canh giờ, mình quả thực phải ra khỏi thành, chẳng qua tuyệt đối không có khả năng mặc người tàn sát. Đến lúc đó cũng chỉ có thể cá chết lưới rách, dựa vào công phu của mình, cưỡng ép giết ra một đường máu.
Mặt trời nhô lên phương đông, Tề Ninh duỗi lưng một cái, hoạt động gân mốt một chút, đi thẳng đến một căn phòng sưởi trong nội cung. Hai cung nữ nhìn thấy Tề Ninh tiến vào, lập tức hành lễ. Tề Ninh phất tay ra hiệu hai người lui xuống trước, lúc này mới đi qua một đạo bình phong. Sau bình phong là một chiếc giường mềm, giờ phutsn ày Trác Tiên Nhi đang ở trên giường mềm.
Trước đó nàng ám sát Tề Ninh, trong nháy mắt Tề Ninh cũng không hạ thủ lưu tình, ra tay đả thương nàng. Mặc dù thương thế không đến mức uy hiếp tính mạng, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Tề Ninh vốn muốn Trác Tiên Nhi hộ tống Hoàng hậu cùng ra ngoài cung, nhưng nghĩ tới một khi rời đi rất có thể sẽ khiến nội thương càng nặng, hắn đành tạm thời giữ nàng lại trong cung.
Nhìn thấy Tề Ninh tiến vào, Tiên Nhi miễn cưỡng ngồi dậy. Tề Ninh vội bước tới, ngồi xuống bên giường, nắm tay nàng nói:
- Nàng đừng nhúc nhích, cẩn thận thương thế.
Hắn lập tức buồn bã nói:
- Đều tại ta, lúc ấy… !
Tiên Nhi ngắt lời:
- Đều là lỗi của Tiên Nhi, không liên quan tới Hầu gia.
Đôi mắt kia đã khôi phục sự dịu dàng lúc trước. Tề Ninh nhìn đôi mắt nhu hòa của Tiên Nhi, trong lòng ấm áp, khẽ nói:
- Có phải Tiên Nhi đều đã nhớ lại hay không?
- Có một số việc đều nhớ được.
Tiên Nhi khẽ nói:
- Thế nhưng mà… cũng không phải nhớ được tất cả. Ta chỉ nhớ rõ… Hầu gia là người tốt.
- Là người tốt, là người tốt!
Tề Ninh vội nói :
- Quả thực là người rất tốt, nàng đừng vội, từ từ sẽ có thể nhớ được.
Hắn nhìn gương mặt hơi xa lạ của Tiên Nhi, khẽ thở dài:
- Ta chỉ cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng, cũng may ông trời có mắt… Tiên Nhi, dung mạo của nàng thay đổi, nếu không phải còn nhớ rõ thân hình động tác của nàng trước kia, chỉ sợ ta cũng không nhận ra.
- Hầu gia, có phải… có phải ngài không thích bộ dạng của ta hiện giờ hay không?
Tiên Nhi hơi ảm đạm.
Tề Ninh nắm chặt tay Tiên Nhi, lắc đầu nói:
- Cho dù Tiên Nhi biến thành bộ dạng thế nào, đều là cô nương đẹp nhất trong lòng ta, bộ dạng của nàng thế nào ta đều thích.
Tiên Nhi nở nụ cười xinh đẹp. Tề Ninh do dự một chút mới hỏi:
- Nàng là người trong Lục Sứ Địa Tạng sao?
Tiên Nhi cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nói:
- Ta là Đại Từ Thiên Nữ, Hầu gia… có phải ngài đã sớm biết rồi không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Chỉ là trước đây không lâu mới biết. Sứ giả Diễm Ma vẫn luôn ẩn giấu tại kinh thành, được Địa Tạng phân phó, âm thầm giúp đỡ Tiêu Thiệu Tông soán vị.
Bờ môi Tiên Nhi khẽ động, nhưng không lên tiếng.
- Tiên Nhi, nàng đừng hiểu lầm, không phải ta muốn tìm hiểu chuyện gì từ miệng nàng.
Tề Ninh thở dài:
- Nếu như nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Tiêu Thiệu Tông đã dẫn binh mã bao vây hoàng thành, ta còn mười hai canh giờ, vừa tới mười hai canh giờ, nếu ta không ra khỏi thành, Tiêu Thiệu Tông sẽ hạ lệnh công thành. Để tránh những tướng sĩ kia tự giết hại lẫn nhau, canh giờ vừa tới ta nhất định phải ra khỏi thành. Chỉ là bên ngoài thiên quân vạn mã, đến lúc đó ta không thể mang nàng đi, chỉ có thể để nàng lại trong cung. Chẳng qua chỉ cần nàng không để lộ quan hệ với ta, Tiêu Thiệu Tông cũng không dám tùy tiện giết chóc trong cung. Nàng tìm cơ hội, chờ sau khi thương thế của nàng đã tốt, lại rời khỏi thành.
- Mười hai canh giờ?
Thân thể mềm mại của Tiên Nhi chấn động, chăm chú nhìn vào mắt Tề Ninh:
- Hầu gia phải rời khỏi thành sau mười hai canh giờ sao?
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ta cũng không biết có thể trở về từ cõi chết hay không. Nếu như ta có thể còn sống, sau này sẽ gặp lại nàng, nếu không… !
Thần sắc của hắn hơi ảm đạm, nhưng lại nhanh chóng cười nói:
- Không nói những lời này, ít nhất chúng ta còn có thể ở chung với nhau mười hai canh giờ. Chỉ tiếc hiện giờ nàng bị thương, nếu không ta thực sự muốn nghe nàng chơi một khúc Mạn Châu Sa Hoa!
Thân thể mềm mại của Tiên Nhi giật giật, dường như muốn xuống giường. Tề Ninh vội nói:
- Nàng làm gì vậy?
- Hầu gia, ngài tìm một bộ đàn cổ tới giúp ta, ta… hiện giờ ta sẽ đàn cho ngài nghe.
- Cô nương ngốc, nàng bị thương như vậy, nếu như ta còn để nàng đánh đàn, chẳng phải không có nhân tính hay sao.
Tề Ninh cười lớn một tiếng, đè Tiên Nhi xuống giường, lúc này mới nói:
- Ông trời đối với ta không tệ, ít nhất trước khi ta quyết một trận tử chiến, có thể gặp lại nàng, biết nàng còn rất khỏe, ta… cũng không có gì để tiếc nuối.
Tiên Nhi cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:
- Chúng ta… đều là cô nhi mà Địa Tạng thu dưỡng!
Tề Ninh khẽ giật mình, cau mày nói:
- Cô nhi?
Tiên Nhi hơi gật đầu, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Sứ giả Diễm Ma và Sứ giả Nhiếp Thiên đều là người Cổ Tượng. Cẩm Bảo Đồng Tử… hắn là hậu nhân của người Côn Luân Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận