Cẩm Y Xuân Thu
Chương 923: Treo cổ tự tử
Tề Ninh hòa nhã nói:
- Xin Thẩm tướng quân nén bi thương.
Hắn lại liếc nhìn Vi Ngự Giang nháy mắt ra hiệu, Vi Ngự Giang hiểu ý, hỏi:
- Thẩm tướng quân, vừa rồi ngài hai lần nhắc tới cái chết của đại đô đốc, đều dùng từ “bị giết hại”, chẳng lẽ Thẩm tướng quân nghĩ trong chuyện này có điều kỳ lạ? Thẩm Lương Thu hơi trầm ngâm, rồi mới nói:
- Hầu gia, ti tướng đã biết được, hiện nay nha môn Hình bộ do Hầu gia chưởng lý, nếu như triều đình nghĩ vụ án này không có vấn đề kỳ lạ, vì sao lại phái ngài tới đây?
Tề Ninh mỉm cười, Vi Ngự Giang đã nói:
- Đại đô đốc là danh tướng của đế quốc, hắn đột nhiên mất đi, đương nhiên triều đình phải hành động thận trọng rồi.
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, nói:
- Ta là quân nhân, không hiểu về luật pháp. Nhưng đại đô đốc và ta quen biết nhiều năm, ta rất hiểu tính cách của hắn!
Ngừng lại một chút, y lại nói:
- Hắn lòng mang chí lớn, một lòng muốn giúp Đại Sở ta nhất thống thiên hạ, bởi vậy mấy năm nay luôn tăng cường luyện binh, chưa từng trễ nãi. Hơn nữa, hắn và phu nhân phu thê hòa thuận, lại vừa có tiểu công tử!
Đưa mắt nhìn lướt qua mọi người một lượt, y nghiêm mặt nói:
- Xin hỏi chư vị, ở trong tình huống như vậy, cho dù là người bình thường cũng không thể có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, huống hồ là một đô đốc thiết huyết thống lĩnh mấy vạn tướng sĩ?
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, cảm thấy Thẩm Lương Thu nói rất có lý.
- Thẩm tướng quân, theo như lời ngài nói, đại đô đốc là bị người khác giết hại, thế nhưng trong phạm vi Đông Hải, kẻ nào lại có gan lớn như vậy, dám hạ thủ Đạm Đài đô đốc?
Tề Ninh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lương Thu, hỏi:
- Thẩm tướng quân có hoài nghi đối tượng nào không? Ngài không cần xác định là ai, chỉ cần nói cho chúng ta biết có thể là ai, chúng ta cũng sẽ dễ tìm được manh mối.
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Hầu gia, như ngài nói, ti tướng cũng rất khó tưởng tượng được ở Đông Hải lại có người dám hạ thủ đại đô đốc. Đại đô đốc chủ yếu ở bên thủy quân, qua lại không nhiều với những người khác, hơn nữa theo trí nhớ của ti tướng, dường như đại đô đốc cũng không gây thù kết oán với ai cả.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Thẩm tướng quân nói vậy là sai rồi!
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, Tề Ninh lại nói:
- Năm xưa Kim Đao lão Hầu gia lĩnh binh chinh phạt Đông Hải, nhất tướng công thành vnaj cốt khô, tuy bình định được Đông Hải, nhưng cũng khiến Đạm Đài gia kết thù kết oan vô số ở Đông Hải!
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, gật đầu nói:
- Nói như vậy cũng không sai, tuy nhiên Đạm Đài chinh phạt Đông Hải, là vì nước làm việc, ý của ti tướng muốn nói, đại đô đốc cũng không có thù oán cá nhân ở Đông Hải.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa có một người vội vã chạy vào, ánh mắt mọi người đều hướng về phía đó, đó là một ông già tuổi ngoài sáu mươi. Thẩm Lương Thu đứng dậy bước tới, nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, vị này là Hầu tổng quản.
Y lại nói với ông già kia:
- Hầu tổng quản, vị này chính là Cẩm Y hầu cùng các quan viên Hình bộ, phụng chỉ đến đây điều tra vụ án của đại đô đốc.
Tuy Hầu tổng quản đã qua tuổi lục tuần, nhưng lưng chưa còng, hẳn là bởi vì năm xưa ở trong quân ngũ, cho nên mới được như vậy.
Ông lão bước tới vài bước, định quỳ xuống hành lễ với Tề Ninh, Tề Ninh đã đứng dậy nói:
- Lão tổng quản không cần giữ lễ tiết, cứ đứng nói là được rồi.
- Đa tạ Hầu gia.
Hầu tổng quản vừa nói một câu, vành mắt đã đỏ lên, chắp tay nói:
- Hầu gia, xin ngài nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân đại đô đốc bị hại, bằng không đại đô đốc chết không nhắm mắt.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Lão tổng quản cũng cho rằng đại đô đốc bị giết hại?
Khóe mắt Hầu tổng quản đã lấp lánh ánh lệ:
- Lão nô theo đại đô đốc đã gần mươi năm, hơn nữa đã nhìn đại đô đốc lớn lên, lão nô tuyệt đối không tin người lại coi thường mạng sống của mình, tự tìm đến cái chết! Tuyệt đối không tin!
Giọng ông ta hết sức kiên định.
Tề Ninh liếc nhìn mấy quan viên, rồi lập tức ra lệnh:
- Mang cho lão tổng quản cái ghế.
Vi Ngự Giang đứng dậy mang một cái ghế tới, Hầu tổng quản hơi do dự, nhưng vẫn ngồi xuống. Lúc này Tề Ninh mói hỏi:
- Lão tổng quản, chuyện xảy ra vào ban đêm, vậy ai là người đầu tiên phát hiện đại đô đốc tự sát?
- Có…có mấy người.
Hầu tổng quản kìm chế cảm xúc của mình, nhớ lại nói:
- Tối hôm đó, đại đô đốc luôn ở trong thư phòng, khi sắp tới giờ Hợi, phu nhân bảo lão nô mời đại đô đốc đi nghỉ. Khi lão nô tới thư phòng, trong phòng đang sáng đèn, lão nô gọi vài lần, nhưng đại đô đốc không trả lời.
Tất cả mọi người đều nhìn Hầu tổng quản, tập trung chú ý lắng nghe ông ta kể lại tình cảnh đêm đó, không nói lời nào. - Lúc đó lão nô thấy rất lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ đại đô đốc ngủ trong thư phòng?
Hầu tổng quản hồi tưởng; - Sau đó lão nô đẩy cửa đi vào.
Thường ngày cho dù đại đô đốc ở trong thư phòng cũng rất ít khi khóa cửa, nhưng khi lão nô đẩy cửa, lại phát hiện tư phòng đã bị chốt ở bên trong.
Ông ta liếc nhìn Tề Ninh, rồi mới tiếp tục nói:
- Trong lòng lão nô càng thấy kỳ lạ, lại gọi vài tiếng, nhưng đại đô đốc vẫn không đáp, lão nô nghĩ có chuyện không ổn, cho nên lập tức đi báo cho phu nhân.
Tề Ninh chống cằm, chăm chú nhìn Hầu tổng quản, lại nghe ông ta tiếp tục nói:
- Sau khi biết chuyện, phu nhân cũng thấy kỳ lạ, liền đi tới thư phòng, lúc đó còn có hai nha hoàn đi theo phu nhân. Khi chúng ta tới thư phòng, phu nhân cũng gọi mấy tiếng, đại đô đốc vẫn không lên tiếng trả lời. Phu nhân biết đã xảy ra chuyện, liền sai người đạp cửa ra. Lão nô bảo hai tên gia nô đạp tung cửa thư phòng, sau khi vào phòng, liền…liền thấy…!
Hầu tổng quản giơ tay lên, nắm chặt lấy nhau, cả người run rẩy.
Vi Ngự Giang đứng dậy, bưng chén trà của mình đưa tới, sau khi được dâng trà, y vẫn chưa uống.
Hầu tổng quản nhận lấy chén trà, nhưng cũng không uống, chỉ liếc nhìn Vi Ngự Giang, giọng bi thương:
- Chúng ta đều nhìn thấy, đại đô đốc…đại đô đốc đã treo cổ tự sát!
- Treo cổ tự sát?
Tề Ninh nhíu mày.
Hắn đã sớm biết Đạm Đài Chích Lân tự sát mà chết, nhưng y tự sát bằng cách nào, đến bây giờ hắn mới biết.
- Lúc đó phu nhân rũ người ngã xuống trước cửa, lão nô chỉ cho rằng có thích khách, liền dẫn theo hai gia nô chạy vào, định kéo đại đô đốc xuống. Nhưng phu nhân nghĩ ra điều gì đó, bảo ta không nên động chạm vào di thể của đại đô đốc, ra lệnh cho lão nô lập tức đi tìm Thẩm tướng quân trở về.
Lúc này những giọt nước mắt đã tuôn rơi trên khuôn mặt của Hầu tổng quản:
- Lúc đó tay chân của đại đô đốc đã hoàn toàn lạnh lão, lão nô biết đây là chuyện vô cùng hệ trọng, liền tuân mệnh phu nhân, lập tức tới đại doanh thủy quân mời Thẩm tướng quân trở về.
Vi Ngự Giang hỏi:
- Lão tổng quản, lúc đó trong thư phòng còn có những người khác?
- Hoàn toàn không có.
Hầu tổng quản nói chắc như đinh đóng cột:
- Trong thư phòng chỉ có hai giá sách, một bàn học, một cái ghế.
Tính đại đô đốc rất giản dị, bởi vậy thư phòng cũng rất đơn giản, liếc mắt là có thể thấy rõ mọi ngõ ngách của thư phòng. Hơn nữa, lúc đó hai người hầu còn kiểm tra trong phòng, tất cả các cửa sổ đều được chốt ở bên trong.
Vi Ngự Giang nhíu mày: - Cửa sổ thư phòng đều được chốt từ bên trong, nói cách khác, khi chuyện xảy ra, hoàn toàn không thể có người từ bên trong đi ra.
- Đúng vậy, cửa phòng đều khóa từ bên trong, bị gia nô đá văng ra, cửa sổ cũng khóa từ bên trong, nếu là như thế, không thể có người từ bên trong đi ra.
Tề Ninh cũng hơi đăm chiêu.
Một quan viên đứng dậy, chắp tay nói:
- Hầu gia, chúng ta có đi xem hiện trường không?
- Có chứ.
Tề Ninh đứng dậy:
- Xem xét hiện trường mới có thể biết đại khái tình hình thực tế. À, lão tổng quản, thư phòng của đại đô đốc, có từng sửa chữa lần nào không?
Thẩm Lương Thu ở bên cạnh nói:
- Hầu gia, ti tướng lo có người phá hỏng hiện trường, do đó manh mối bị mất đi, cho nên đã phái người canh phòng thư phòng vào ban đêm, đến hôm nay mới thôi.
Ngoại trừ di thể của đại đô đốc được xử lý sơ qua, tất cả hiện trường đều không bị thay đổi.
- Di thể của đại đô đốc đã được xử lý?
Vi Ngự Giang ngẩn ra, nhíu mày.
Thẩm Lương Thu nói:
- Thời tiết nóng bức, ta sợ di thể của đại đô đốc bị hỏng, cho nên lúc đó ta cùng Hầu tổng quản gỡ di thể của đại đô đốc xuống, sau đó ướp trong băng, phòng ngừa di thể bị biến đổi. Ngoài điều đó ra, cũng không đụng chạm tới di thể của đại đô đốc.
Y quay sang Tề Ninh:
- Lúc gỡ di thể của đại đô đốc xuống, phu nhân cũng có mặt!
Tề Ninh hơi gật đầu, nói:
- Đây cũng là điều bất đắc dĩ, Thẩm tướng quân, xin dẫn đường!
Thẩm Lương Thu giơ tay lên, nói:
- Mời Hầu gia!
Lại quay sang Hầu tổng quản:
- Lão tổng quản, ngươi tới nói với phu nhân, triều đình phái Cẩm Y hầu đến đây, điều tra rõ ràng vụ án này. Nếu như đại đô đốc thật sự bị người làm hại, Hầu gia nhất định có thể điều tra ra manh mối.
Hầu tổng quản đáp ứng, vẻ mặt đau buồn, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau khi Đạm Đài Chích Lân chết đi.
Thẩm Lương Thu đi trước dẫn đường, đoàn người đi về phía thư phòng của Đạm Đài Chích Lân.
Đi được một đoạn, đột nhiên Thẩm Lương Thu hỏi:
- Hầu gia, không biết trong mấy vị đây, có ai là cao thủ khám nghiệm tử thi không?
- Khám nghiệm tử thi?
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đại đô đốc qua đời, tuy tùy tiện động chạm vào di thể của hắn thật sự là bất kính, nhưng để điều tra rõ ràng chân tướng, ti tướng mong muốn Hầu gia phái người khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của đại đô đốc.
Một viên quan phía sau Tề Ninh lên tiếng:
- Thẩm tướng quân yên tâm, hạ quan am hiểu kiểm nghiệm di thể, hơn nữa còn mang theo dụng cụ tới đây.
Thẩm Lương Thu gật đầu:
- Làm phiền rồi!
Thật ra đô đốc phủ cũng không quá lớn, có lẽ là do thanh danh, hoặc là tính tình của Đạm Đài Chích Lân như vậy, cả đô đốc phủ có quy mô không lớn, nhưng có thể vì uy thế, phủ đệ (nơi ở của quan lại hoặc quý tộc) lại lớn hơn những phủ đệ thông thường.
Bố cục trong phủ cũng rất bình thường, nhưng khắp nơi đều trồng hoa và cây cảnh. Có lẽ Đông Hải là vùng ven biển, trông nhiều hoa cỏ, sẽ khiến không khí trong phủ được tươi mát. Dọc đường đi, đủ loại hoa khoe màu đua sắc, trong không khí cũng thoang thoảng mùi thơm của hoa và cây cảnh.
Thư phòng nằm đơn độc trong một viện tử, ngoài viện bao quanh bởi một vườn hoa, sắc màu rực rỡ, ngoài cửa có hộ vệ canh giữ. Nhìn thấy Thẩm Lương Thu, một tên hộ vệ liền mở cửa. Thẩm Lương Thu đi tới trước cửa viện, đưa tay mời Tề Ninh đi trước, Tề Ninh cũng không khách khí, bước vào trong.
Đây là một cái viện tử khá rộng rãi, góc sân có một gốc cổ thụ um tùm rậm rạp. Sát tường là một giá binh khí, trên đó vẫn còn bày đao thương. Dưới gốc đại thụ có một cái bàn đá nhỏ hình tròn, hai bên bàn là hai cái đôn đá, có lẽ lúc rảnh rỗi Đạm Đài Chích Lân vẫn thường luyện võ ở chỗ này.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía gốc đại thụ. Đó là một gốc hòe rất to lớn, cành lá xum xuê xanh um, trông như một cột trụ khổng lồ chống trời, rõ ràng là một gốc hòe cổ thụ rất lâu năm.
Mặt trời chiều đã ngả về tây, trong sân nhà hơi tối đi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Một cơn gió nổi lên, cành lá tươi tốt của gốc hòe cổ thụ lay động theo gió, vài chiếc lá từ đầu cành nhẹ nhàng bay đi.
Đi tới trước cửa phòng, Thẩm Lương Thu dừng lại, Tề Ninh chắp hai tay sau lưng đi theo bên cạnh, chăm chú nhìn vào cửa phòng.
Cửa phòng rất bình thường, không có nhiều hoa văn trang trí. Hai cánh cửa đóng lại, Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy cửa phòng đã đóng lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Thẩm Lương Thu.
- Khi chuyện xảy ra cửa phòng không khóa.
Đương nhiên Thẩm Lương Thu hiểu ý của Tề Ninh, y lập tức giải thích:
- Hầu tổng quản có nói, tối hôm đó cửa phòng khóa từ bên trong, Hầu tổng quản mời phu nhân tới, lại sai hai người khỏe mạnh phá cửa phòng ra. Vì phải bảo vệ hiện trường, sau khi sắp xếp di thể của đại đô đốc, chúng ta lại khóa cửa lại, thời gian này không có bất cứ ai dám tới gần.
- Thẩm tướng quân kịp thời bảo vệ hiện trường, đã giúp ích rất nhiều cho vụ án này.
Thẩm Lương Thu cũng không nhiều lời, bước tới mở khóa cửa.
Tề Ninh không vội bước vào, mà đưa mắt ra hiệu cho Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang ngầm hiểu, quay sang chắp tay thi lễ với Thẩm Lương Thu, rồi đi vào phòng trước tiên.
Vi Ngự Giang là quan viên kỳ cựu của Hình bộ, trải qua rất nhiều vụ án, rất thành thạo đối với việc quan sát và kiểm tra hiện trường, Tề Ninh biết đối với vụ đại án này, kinh nghiệm rất quan trọng, cho nên hắn không giành đi vào trước, mà để Vi Ngự Giang đi đầu, cũng tiện xem xét hiện trường một chút.
Các quan viên Hình bộ khác cũng ngầm hiểu, đều chờ ở ngoài cửa, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dường như cũng hiểu nguyên do, Thẩm Lương Thu đứng lại trước cửa chứ không vào.
Vi Ngự Giang đi tới trước cửa, quay đầu lại nhìn Tề Ninh gật đầu, lúc này Tề Ninh mới từ từ bước vào trong.
Vừa vào trong phòng, Tề Ninh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới trước mặt, trái ngược với nhiệt độ bên ngoài phòng.
Trong phòng rất rộng rãi, nhưng bài trí rất đơn giản, gần cửa sổ bên trái, có đặt một cái bàn học, trên bàn sách vở bừa bộn. Cách bàn vài bước, là một loạt giá sách dựa vào tường, sách trên giá cũng không nhiều lắm. Ở giữa thư phòng là một cái bàn gỗ nhỏ, xung quanh bày bốn băng ghế dài bằng gỗ lim.
Trên bàn có ấm trà và một ngọn đèn, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác.
Tề Ninh đưa mắt nhìn lướt qua, thấy giữa nhà đặt một cái ghế, cái ghế đó rõ ràng là đi đôi với cái bàn học, lý ra là đặt ở cạnh bàn học, nhưng vị trí của nó lúc này không hề bình thường. Tề Ninh ngẩng đầu lên, thấy ở phía trên cao chỗ chiếc ghế, có một sợi dây thòng xuống, đầu dưới sợi dây thắt thành thòng lọng: rõ ràng là Đạm Đài Chích Lân đã treo cổ tự sát bằng sợi dây này.
Theo Tề Ninh vào phòng, mấy viên quan Hình bộ liền quan sát bốn phía, xem xét hiện trường.
Những quan viên Hình bộ mà Tề Ninh mang theo, đều là tay lão luyện ở Hình bộ, rất có trình độ trong việc phá án. Lần này được tiểu Hầu gia chọn đến đây điều tra một vụ án lớn và quan trọng này, tất cả mọi người đều biết sự tình trọng đại, không thể làm việc qua loa được, bởi vậy ai nấy đều hết sức cẩn thận. Trong lòng mọi người đều mong muốn lần này lập được công lao trước vị tiểu Hầu gia không coi mình vào đâu này, bởi vậy họ cũng rất tích cực.
Tề Ninh nhìn quanh một vòng, rốt cuộc ánh mắt rơi vào một chỗ. Nơi đó có một cái phản, dưới phản có một vũng nước lớn. Mặt phản được phủ bằng một tấm vải bố màu trắng. Tề Ninh biết, hẳn là phía dưới tấm vải bố là di thể của Đạm Đài Chích Lân.
Đường đường là thế tử Kim Đao hầu, đại đô đốc thủy quân Đông Hải, hôm nay lại lặng lẽ nằm ở nơi này, thật sự khiến người ta phải ngậm ngùi cảm khái.
- Hầu gia, ty chức đã xem qua một lượt, nếu như nơi này thực sự chưa bị phá hỏng hiện trường, vậy thì lúc chuyện xảy ra, hoàn toàn không thể có người vào phòng.
Vi Ngự Giang kiểm tra xong, liền tới bên cạnh Tề Ninh bẩm báo:
- Phòng có tất cả hai cửa sổ, nhưng đều cài chốt từ bên trong, bên ngoài tuyệt đối không thể mở được.
- Đã xác định là không thể vào bằng lối nào khác chứ?
Vi Ngự Giang lắc đầu nói:
- Trong phòng cũng không có đường hầm bí mật nào!
Y ngước nhìn lên cao:
- Mái ngói trên nóc nhà cũng không dấu vết di chuyển.
Nhìn về phía Thẩm Lương Thu, y lại hỏi:
- Thẩm tướng quân, vụ án xảy ra ban đêm, ngươi liền cấp tốc chạy tới, vậy tất cả mọi vật trong phòng đều được giữ nguyên như lúc đó phải không?
Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu bước tới, nói:
- Về điểm này, Hầu gia và chư vị cứ yên tâm, từ sau khi phát hiện đại đô đốc bị hại, gian nhà này được giám sát cẩn thận. Lúc ta tới, cũng lập tức kiểm tra kỹ càng một lượt trong và ngoài phòng, điều đó có rất nhiều người làm chứng, cũng không đụng chạm tới cửa sổ và mọi vật bày biện trong phòng, ngoại trừ…
Y chỉ chỉ sơi dây thừng treo trên cao:
- Ngoại trừ di thể của đại đô đốc.
Lúc đó di thể của đại đô đốc treo trên đó. Sau khi Hầu tổng quản và phu nhân phá cửa mà vào, phát hiện thân thể đại đô đốc đã lạnh, đã bị hại lâu rồi, nhưng không dám gỡ di thể của đại đô đốc xuống. Sau khi ta chạy tới, mới sai người đỡ di thể của đại đô đốc xuống.
- Thẩm tướng quân lo lắng di thể của đại đô đốc bị hỏng vì khí trời nóng bức, cho nên…
Tề Ninh chỉ chỉ vào tấm vải đậy thi thể, không nói hết câu.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, ti tướng thấy đại đô đốc treo cổ tự sát, hoàn toàn không tin là sự thật, bởi vậy một lòng mong triều đình phái người tới đây điều tra vụ án. Di thể của đại đô đốc là manh mối quan trọng nhất đối với vụ án, ti tướng biết nhất định phải gìn giữ kỹ di thể của đại đô đốc, cho nên đã phái người tìm về một khối băng, đặt di thể của đại đô đốc ở đó, khối băng giữ cho di thể của đại đô đốc không đến mức bị hư tổn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn về phía viên quan Lại bộ tay cầm bao, nói:
- Trịnh chủ sự, di thể của đại đô đốc giao cho ngươi.
Vị Trịnh chủ sự này trước kia cũng xuất thân từ khám nghiệm tử thi, nghe Tề Ninh phân phó, liền đi tới bên cạnh thi thể, chắp tay nói:
- Đại đô đốc, mạo phạm rồi!
Rồi đưa tay vén một góc vải bố lên, đám Tề Ninh và Vi Ngự Giang chầm chậm tới gần.
Trong phòng rất tối, vải bố được vén lên, phía dưới tấm vải đương nhiên là một thi thể, búi tóc của Đạm Đài Chích Lân lộ ra trước tiên, lúc này, ở phía sau chợt sáng hẳn lên, Thẩm Lương Thu đã đốt một ngọn đèn dầu, bưng tới.
Trên mặt Đạm Đài Chích Lân phủ vải trắng, mép tấm vải ló ra bộ râu đen. Tề Ninh biết, dùng vải trắng che mặt Đạm Đài Chích Lân là cách thể hiện sự tôn trọng. Ánh mắt của Tề Ninh chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở cổ của Đạm Đài Chích Lân, ở đó có một vết hằn rất rõ, thoạt nhìn là vết hằn do treo cổ gây ra.
- Hầu gia, Thẩm tướng quân, nếu muốn khám nghiệm tử thi, tất nhiên phải mạo phạm di thể của đại đô đốc, thậm chí…có tổn hại đến da thịt vì mổ xẻ.
Trịnh chủ sự ngẩng lên nhìn Tề Ninh, dè dặt nói:
- Không biết…?
- Thẩm tướng quân, hoàng thượng và Kim Đao lão Hầu gia phái bổn hầu tới đây điều tra vụ án, đương nhiên là phải hết sức cẩn thận rồi.
Tề Ninh nhìn Thẩm Lương Thu:
- Thẩm tướng quân cũng nghi ngờ cái chết của đại đô đốc có vấn đề, vậy thì chúng ta cũng không nên kết luận quá sớm, rốt cuộc là đại đô đốc tự sát hay bị người sát hại, chúng ta cần điều tra rõ ràng từng bước một, nói lên sự thật mới tốt.
Thẩm Lương Thu nói:
- Ti tướng cũng nghĩ như vậy.
- Thế thì bước đầu tiên của chúng ta, đương nhiên là phải xác định nguyên nhân cái chết của đại đô đốc.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Ninh nóí:
- Muốn xác định nguyên nhân cái chết, khó tránh khỏi việc phải khám nghiệm tử thi một cách tỉ mỉ. Lúc nãy Thẩm tướng quân đã chủ động yêu cầu khám nghiệm tử thi, đó cũng là ý của bổn hầu. Như vậy, kế tiếp Trinh chủ sự sẽ khám nghiệm tử thi, nếu có chỗ nào mạo phạm tới đại đô đốc, thì cũng là điều bất đắc dĩ.
Thẩm Lương Thu nói:
- Không dám giấu tiểu Hầu gia, trước khi mọi người tới, ti tướng đã xin chỉ thị từ phu nhân, phu nhân nói, chỉ cần có thể điều tra ra manh mối đại đô đốc bị hại, thì có thể khám nghiệm tử thi của đại đô đốc.
Y đưa mắt nhìn Trịnh chủ sự, nói:
- Làm phiền Trịnh chủ sự rồi!
Nhận được sự đồng ý từ Tề Ninh và Thẩm Lương Thu, Trịnh chủ sự không còn băn khoăn lo lắng nữa, liền mở bao ra, lấy từng dụng cụ ra.
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, nhìn Tề Ninh nói:
- Hầu gia, thứ cho ti tướng thất lễ, để khám nghiệm tử thi của đại đô đốc, mọi người không nên ở trong này, có thể ra ngoài cửa chờ.
Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh khẽ gật đầu, lại nói với Vi Ngự Giang:
- Vi ti thẩm, ngươi ở lại hiệp trợ Trịnh chủ sự, những người khác đều ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài.
Người chết cần được tôn trọng tối đa, hôm nay tình thế bức bách, phải tiến hành kiểm tra di thể của Đạm Đài Chích Lân, đương nhiên mọi người không nên ở lại vây xem, bởi vậy Tề Ninh bảo mọi người ra bên ngoài chờ. Nghe hắn nói vậy, gương mặt Thẩm Lương Thu lộ vẻ cảm kích, đưa tay mời Tề Ninh đi trước. Tề Ninh để lại Vi Ngự Giang và Trịnh chủ sự, dẫn những người khác ra cửa.
Có lẽ do cây hòe cổ thụ kia rợp bóng, cho nên trong sân u ám một cách khác thường, thậm chí không khí khá nặng nề. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng nhìn gốc hòe cổ thụ kia, đột nhiên hỏi:
- Thẩm tướng quân, hẳn là gốc cổ thụ kia đã ở trong sân nhiều năm?
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, rồi liền lắc đầu nói:
- Ti tướng thật sự không biết gốc cổ thụ này được trồng khi nào.
Năm xưa khi lão Hầu gia tọa trấn Đông Hải, phủ đệ nằm ở góc đông nam của tòa thành. Về sau, lão Hầu gia quay về kinh, sau khi đại công tử…đại đô đốc phụng chỉ trấn thủ Đông Hải, liền dời phủ đệ tới đây, tòa nhà này ban đầu vốn là sản nghiệp của Giang gia Đông Hải, sau này lại hiến cho triều đình.
- Giang gia Đông Hải?
Tề Ninh hơi căng thẳng.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đúng vậy. bốn dòng họ ở Đông Hải, Hàn, Lô, Giang, Trần, cũng là bốn đại gia tộc có thực lực rất mạnh ở Đông Hải, Giang gia là một trong số đó.
- Thẩm tướng quân cũng biết Giang Tùy Vân chứ?
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đó là đại công tử của Giang gia, trưởng tử của Giang Mạn Thiên.
Nghe nói hiện nay hắn đã làm quan ở kinh thành, đương nhiên Hầu gia biết người này.
Khóe miệng Tề Ninh lộ ra nét cười, nói:
- Hiện nay hắn làm quan ở Binh bộ.
Hơi trầm ngâm một chút, hắn lại nói:
- Theo ta được biết, Giang gia có thế lực rất lớn ở Đông Hải, được xưng là nhà buôn lớn nhất Đông Hải, không biết là thật hay giả?
- Danh phó kỳ thực (danh xứng với thực).
Thẩm Lương Thu cười nhẹ:
- Ba mươi năm trước, đương nhiên Giang gia không thể nào sánh bằng Hàn gia và Lô gia, nhưng hiện giờ thực lực của Giang gia hoàn toàn không dưới Hàn gia.
Giang gia có một đội tàu, hàng năm lui tới buôn bán. Hôm nay so về tiền bạc, có người nói Giang gia phú khả địch quốc (giàu ngang với một quốc gia), có thể là hơi khoa trương một chút, nhưng nếu xưng là nhà giàu nhất Đông Hải, thì quả là danh phó kỳ thực.
Tề Ninh lại cười nói:
- Giang gia dựa vào buôn bán trên biển mà lập nghiệp, đương nhiên là phải qua lại thường xuyên đối với thủy quân Đông Hải.
- Thực sự không dám giấu diếm, hàng năm Giang Mãn Thiên đều quyên tặng một lượng lớn vật tư cho thủy quân Đông Hải. Ngoài việc đó ra, ông ta cũng không qua lại nhiều với thủy quân Đông Hải.
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Khi còn sống, đại đô đốc cũng rất ít lui tới Giang gia.
Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Thủy quân Đông Hải đã kiểm soát được biển Đông Hải, làm sao đội tàu buôn của Giang gia lại ít tiếp xúc thủy quân Đông Hải?
Thẩm Lương Thu do dự một chút, mới đáp:
- Có lẽ Hầu gia không biết, năm xưa Giang gia vốn có quan hệ sâu xa với Trác Thanh Dương!
- Ý Thẩm tướng quân muốn nói, lúc ở Đông Hải, Trác tiên sinh đã từng giảng dạy cho Giang Tùy Vân?
Thật ra Tề Ninh vẫn biết được, Trác Thanh Dương đã từng ở lại Đông Hải một thời gian, và được Giang gia nhiệt tình khoản đãi, hơn nữa Giang Tùy Vân còn bái Trác Thanh Dương làm thầy.
Giang Tùy Vân là người thông minh lanh lợi, năm đó Trác Thanh Dương đánh giá rất tốt về Giang Tùy Vân, về sau thậm chí còn tiến cử Giang Tùy Vân với triều đình, để y vào triều làm quan. Thẩm Lương Thu nói:
- Trác Thanh Dương tiên sinh tài trí hơn người, chính là bậc đại nho đương thời. Thật ra khi còn trẻ, Trác tiên sinh thường xuyên tới Đông Hải và có gặp gỡ Giang Mạn Thiên. Giang Mãn Thiên tài học xuất chúng, có người nói khi còn nhỏ, Giang Mãn Thiên đã từng được truyền thụ phép thần thông, thanh danh của hắn ở Đông Hải có thể nói là lan xa.
Tề Ninh có hiểu đôi chút về Giang Tùy Vân, thế nhưng, hắn lại không biết nhiều về Giang Mãn Thiên. Tuy vậy, hắn cũng hiểu rõ, người có thể khiến Giang gia trở thành giàu có nhất Đông Hải thì không hề tầm thường.
- Người này tài trí hơn người, thậm chí còn có giao tình với Trác tiên sinh, vì sao không vào triều làm quan?
Tề Ninh hơi nghi hoặc.
Thẩm Lương Thu nói:
- Rất nhiều người đều có thắc mắc giống như Hầu gia. Với danh tiếng về tài học của mình, nếu Giang Tùy Vân muốn vào triều làm quan, thực sự cũng không phải là việc khó. Nhưng người này từ chối chen chân vào chốn quan trường, cho tới bây giờ, vẫn say mê buôn bán trên biển.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp tục giải thích:
- Năm đó, Hàn gia Đông Hải có thực lực hùng hậu, sau khi cát cứ Đông Hải, việc buôn bán trên biển mang lại nguồn tài chính quan trọng cho họ. Hơn nữa, Hàn gia lũng đoạn thương mại trên biển, không để cho các gia tộc khác tranh giành quyền lợi, các gia tộc khác đương nhiên cũng không dám tranh chấp với Hàn gia, đành theo sau Hàn gia mà tìm kiếm một chút lợi ích.
- Đại Sở ta tiêu diệt Hàn gia, nghe nói ban đầu Kim Đao lão Hầu gia xây dựng thủy quân, đã sử dụng đội thuyền thu được từ Hàn gia.
Tề Ninh khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Hầu gia nói đúng. Năm đó, cũng may mà lão Hầu gia dùng binh nhanh chóng, bằng không e rằng Hàn gia đã mang đội tàu cao chạy xa bay. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, năm đó thủy quân Hàn gia cũng có một bộ phận hốt hoảng chạy trốn, về sau lại trở thành tai họa cho Đông Hải, lão Hầu gia phải tốn nhiều thời gian mới bình định xong. Sau khi Hàn gia sa cơ thất thế, thương mại trên biển bị gián đoạn, triều đình cũng muốn khôi phục thương mại trên biển.
Tuy nhiên, nếu muốn khôi phục thương mại trên biển, phải dựa vào các gia tộc quyền thế địa phương, bởi vì bọn họ quen thuộc Đông Hải, hơn nữa thành thạo phương pháp buôn bán trên biển Đông Hải. Lão Hầu gia cũng biết rõ điểm này, bởi vậy… - Chẳng lẽ năm đó lão Hầu gia tiến cử Giang gia?
Thẩm Lương Thu nói:
- Sau khi lão Hầu gia bình định Đông Hải, trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, Giang gia là gia tộc thích hợp nhất, triều đình cũng cần nhân vật như vậy. Hơn nữa, lúc đó Giang Mãn Thiên vẫn qua lại với người của Trác Thanh Dương.
Triều đình giao việc khôi phục thương mại trên biển cho Giang gia, đương nhiên điều kiện đưa ra là phải thu được mức thuế cao từ đó. Sau khi được giao việc này, Giang Mãn Thiên lập tức bắt đầu tổ chức lại đội tàu, hơn một năm sau, lại khôi phục được thương mại trên biển.
Tề Ninh nói:
- Nếu buôn bán trên biển, đương nhiên cần thủy quân bảo vệ, vì sao Giang gia và thủy quân lại ít tiếp xúc?
Thẩm Lương Thu ngập ngừng muốn nói lại thôi, do dự một lát, mới nói:
- Chủ yếu là do bên phía Hộ bộ.
Hộ bộ dâng thư lên triều đình, nói Hộ bộ có thể quản lý thương đội của Giang gia, không cần thủy quân Đông Hải nhúng tay vào.
Vốn là hai năm đầu, Giang gia qua lại rất thân cận với thủy quân Đông Hải, hơn nữa thủy quân Đông Hải cũng từng phái mấy chiến thuyền bảo vệ đội tàu của Giang gia. Nhưng sau hai năm, phía Giang gia nhận được ý chỉ từ triều đình, có thể tự mình bố trí một số thuyền hộ tống. Hơn nữa, lão Hầu gia tại vị nhiều năm, khiến phỉ tặc trên biển cũng không dám trêu vào thương đội của Giang gia.
Tề Ninh cảm thấy hơi lạ vì khi đề cập tới việc này, lời lẽ của Thẩm Lương Thu rất cẩn thận, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng hiểu ra.
Thủy quân Đông Hải có ba vạn binh mã, hơn trăm chiến thuyền, là lực lượng quân sự to lớn ở Đông Hải, mà buôn bán trên biển thu được rất nhiều lợi ích. Nhờ buôn bán trên biển, Giang gia trở thành gia tộc giàu có nhất Đông Hải, điều đó cho thấy lợi nhuận từ việc buôn bán này lớn tới mức nào. Nếu như tiếp tục để Giang gia và thủy quân Đông Hải thân cận với nhau, thậm chí để thủy quân Đông Hải quản lý việc buôn bán trên biển, sự tổng hợp giữa quân lực hùng hậu và tài phú khổng lồ giữa thủy quân Đông Hải và Giang gia, đương nhiên sẽ làm triều đình nảy sinh nghi kỵ.
Đương nhiên triều đình không muốn Kim Đao lão Hầu gia không những nắm thủy quân Đông Hải trong tay, mà còn có thể nắm được một nguồn tài chính khổng lồ như vậy, bởi vậy mới đưa Hộ bộ ra, chẳng phải là để chặt đứt mối liên hệ giữa thủy quân Đông Hải với Giang gia hay sao?
Tề Ninh đã hiểu rõ điểm này, cũng hiểu vì sao Đạm Đài Chích Lân không quá thân cận với Giang Mạn Thiên. Tuy xa xôi cách trở, nhưng hiển nhiên là triều đình nhất định luôn để mắt tới Đông Hải này, đề phòng Đạm Đài gia thân cận Giang gia quá mức, giống như Vi Thư Đồng ở Tây Xuyên luôn dán mắt vào Thục Vương Lý Hoằng Tín vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, ở trong phòng, cuộc khám nghiệm tử thi vẫn đang tiếp tục.
Không bao lâu sau, Vi Ngự Giang dẫn đầu từ trong phòng đi ra, mọi người đều lập tức nhìn về phía y.
Vị Trịnh chủ sự đích thân khám nghiệm tử thi cũng từ phía sau Vi Ngự Giang bước tới, chắp tay nói:
- Hầu gia, Thẩm tướng quân, ty chức đã kiểm tra kỹ càng di thể của đại đô đốc.
Không đợi Tề Ninh nói, Thẩm Lương Thu đã hỏi:
- Trịnh chủ sự, vết thương chí mạng của đại đô đốc nằm ở chỗ nào?
- Thẩm tướng quân, cả người đại đô đốc cũng không có dấu tích của vết thương chí mạng nào khác, những vết thương trên người đại đô đốc đều là vết thương cũ, ít nhất là đã nửa năm, ngoại trừ vết tích trên cổ, không có vết thương mới nào.
Trịnh chủ sự dè dặt nói:
- Ty chức cũng đã khám nghiệm máu, trong máu đại đô đốc cũng không có thành phần nào của độc dược, bởi vậy có thể loại trừ nguyên nhân bị người giết hại, xem xét ở phổi cho thấy, đại đô đốc quả thật là chết do không thở được.
Thẩm Lương Thu nhíu mày, ánh mắt sâu xa.
- Trịnh chủ sự, kết quả kiểm tra của ngươi, có chứng minh rõ ràng là quả thật đại đô đốc treo cổ tự sát?
Tề Ninh hỏi.
Trịnh chủ sự gật đầu:
- Hồi bẩm Hầu gia, vết thương mới duy nhất trên người đại đô đốc, chính là vết hằn trên cổ. Ty chức đã kiểm tra cổ họng của đại đô đốc, quả thật là do treo cổ tự tử dẫn tới không thể hô hấp, phổi sưng phù lên, rốt cuộc chết vì không thở được.
Y liếc nhìn Vi Ngự Giang, nói:
- Vi ty thẩm cũng phán đoán giống như vậy.
- Hầu gia, Trịnh chủ sự nói không sai.
Vi Ngự Giang nghiêm nghị nói:
- Kết quả khám nghiệm tử thi, cho thấy rõ ràng là đại đô đốc treo cổ tự tử, hô hấp không thông mà chết, hơn nữa, vết thương trên cổ, tất nhiên cũng là do treo cổ mà ra.
Bởi vậy cho nên, ty chức và Trịnh chủ sự có thể dùng tính mạng đảm bảo, nguyên nhân cái chết của đại đô đốc, đúng là do treo cổ tự sát, chứ không có nguyên nhân nào khác.
- Sao lại có thể như vậy được!
Vẻ mặt khó coi, Thẩm Lương Thu kêu lên:
- Trịnh chủ sự, Vi ty thẩm, các ngươi khẳng định không phán đoán sai lệch chứ?
- Thẩm tướng quân, trước kia Trịnh chủ sự đích thân khám nghiệm tử thi, chưa từng phán đoán sai lầm.
Vi Ngự Giang nghiêm mặt nói:
- Tuy rằng năng lực của ty chức kém cỏi, nhưng tự tin là không xuất hiện vấn đề gì.
Thẩm Lương Thu ngây người trong chốc lát, rồi chậm rãi xoay người lại, hơi ngẩng lên nhìn bầu trời cao đen kịt, suy nghĩ đến xuất thần.
Tề Ninh vỗ nhẹ vai Thẩm Lương Thu, nói:
- Thẩm tướng quân hãy nén đau thương, Vi ti thẩm và Trịnh chủ sự đã cam đoan bằng tính mạng, đại đô đốc quả thật chết do treo cổ tự tử, vậy nên vụ này không có vấn đề gì. Hơn nữa, tình huống ở hiện trường, chúng ta đều đã thấy rõ, lúc đại đô đốc tự sát, trong phòng không có người khác, mà tuyệt đối cũng không thể có người ra vào, như vậy đại đô đốc không bị hại bởi người khác.
Thẩm Lương Thu thở dài, nắm chặt tay nói:
- Thế nhưng…vì sao đại đô đốc lại tự sát? Ti tướng…ti tướng thật sự nghĩ không ra!
- Muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân vì sao đại đô đốc tự sát, ta thấy còn phải nói chuyện với phu nhân.
Tề Ninh nói:
- Có lẽ đại đô đốc có điều gì khó nói, người khác không biết, nhưng phu nhân thì có thể biết.
Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu:
- Hầu gia, mọi người từ kinh thành một mạch tới đây, đường xa mệt nhọc, trời đã tối rồi, ti tướng sai người làm cơm tối, sau đó nghỉ ngơi một đêm. Nếu như phu nhân đồng ý, ngày mai phu nhân sẽ đến bái kiến Hầu gia.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu, hỏi:
- Thẩm tướng quân, lão Hầu gia có gì phân phó ngươi không?
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, không rõ ý tứ của Tề Ninh. Tề Ninh lại nói:
- Đại đô đốc đã qua đời, di thể đương nhiên không thể cứ để như vậy, lão Hầu gia có dặn bảo đưa di thể của đại đô đốc trở về kinh thành không?
Thẩm Lương Thu do dự một chút, rồi nói:
- Hầu gia, an táng đại đô đốc như thế nào, là điều ty tướng không dám vọng ngôn, lão Hầu gia cũng không dặn bảo gì. Tuy nhiên, ngày mai gặp phu nhân hẳn là phu nhân có chủ trương.
- Vậy thì tất cả việc này cũng chỉ có thể chờ ngày mai phu nhân quyết định.
Tề Ninh đưa mắt liếc nhìn sách vở trong phòng, nói:
- Thư phòng này ngày đêm đều có người trông coi chứ?
Thẩm Lương Thu nói:
- Hầu gia yên tâm, ngoài viện tử này có ba vòng bảo vệ, tuyệt đối không có người dám xông vào.
Tề Ninh gật đầu, Thẩm Lương Thu đã giơ tay lên:
- Hầu gia, mời!
Tề Ninh cũng không nấn ná, liền bước ra ngoài. Đoàn người đều theo Tề Ninh ra sân. Mội người đi được mấy bước, đã thấy một hộ vệ của phủ đô đốc chạy tới. Nhìn thấy Thẩm Lương Thu, gã liền bước tới chắp tay nói:
- Tướng quân, Trần thứ sử cầu kiến!
- Hắn tới làm cái gì?
Thẩm Lương Thu nhíu mày:
- Hắn muốn gặp ai?
- Trần thứ sử nói muốn tới đây bái kiến Cẩm Y hầu.
Tên hộ vệ đáp:
- Lúc này Trần thứ sử đang chở ở phòng ngoài.
Tề Ninh ngẩn ra, Thẩm Lương Thu cũng kinh ngạc, nhìn Tề Ninh, hỏi:
- Hầu gia, Trần Đình biết ngài tới Đông Hải rồi sao?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Chuyến đi này của bổn hầu được giữ rất kín, cũng không thông báo ra ngoài. Hơn nữa, ai nấy đều cải trang vào thành, là vì không muốn kinh động nhiều người.
Hắn hơi nhíu mày:
- Trần Đình này là thứ sử của Đông Hải?
- Đúng vậy!
Thẩm Lương Thu nói:
- Trần Đình là thứ sử được triều đình phái tới đây ba năm trước, việc đại đô đốc tự sát, cho tới lúc này, ta cũng chưa từng báo cho hắn biết.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Chúng ta cứ ở đây phỏng đoán cũng vô dụng, bây giờ đi gặp vị Trần thứ sử kia, tất cả moi chuyện đều sẽ sáng tỏ.
Đại sảnh của phủ đại đô đốc đã sớm đốt đèn, khi Tề Ninh tới đó, liền nhìn thấy một người trung niên mặc trang phục quan lại đang chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, có vẻ hơi sốt ruột.
Ngược lại, một người đàn ông cao to rắn rỏi bên cạnh y, lại hết sức điềm tĩnh.
Nghe tiếng bước chân, viên quan kia liền xoay người lại, thấy có người bước vào, liền sải bước đi tới nghênh đón.
Thẩm Lương Thu làm nhiệm vụ dẫn đường, cho nên đi ở phía trước Tề Ninh. Viên quan trung niên kia đương nhiên là nhận ra Thẩm Lương Thu, còn chưa tới gần, đã chắp tay cười nói:
- Thẩm tướng quân, mạo muội quấy rầy, cũng không nên trách tội, Hầu gia có ở đây không?
Vẻ mặt bình tĩnh, Thẩm Lương Thu xoay người lại, Tề Ninh đã cười, hỏi:
- Vị này là Trần thứ sử phải không?
Viên quan kia ngẩn ra, nhìn vào mắt Tề Ninh, còn có phần chưa dám khẳng định, Thẩm Lương Thu đã nói:
- Thẩm đại nhân, vị này là Cẩm Y hầu!
Viên quan trung niên kia đúng là Trần Đình, thứ sử Đông Hải. Nghe Thẩm Lương Thu nói như vậy, Trần Đình liền nghiêm mặt, sửa sang lại quần áo, bước tới cung kính hành lễ:
- Hạ quan Đông Hải Thứ Sử Trần Đình, bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh cười nói:
- Trần đại nhân không cần khách khí!
Hắn đưa tay ra:
- Ngồi xuống hãy nói đi!
- Không dám!
Trần Đình khiêm cung nói.
Tề Ninh cũng lờ đi, thản nhiên ngồi xuống, lại nhìn về phía người đàn ông đứng không xa phía sau Trần Đình. Người kia vóc dáng cao gầy, nhưng ánh mắt sắc bén, nét mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen kịt, mày rậm mắt to, giữa chân mày lộ ra anh khí.
Trần Đình là người giởi đoán ý, nhìn thấy ánh mắt của Tề Ninh, liền nói:
- Hầu gia, đây là Đông Hải Pháp Tào Sử Tần Nguyệt Ca, phụ trách sự vụ tư pháp ở Đông Hải.
Về pháp luật, Đại Sở thiết lập Hình bộ ở trung ương, các pháp tào ty ở các quận địa phương, chịu sự quản lý của Hình bộ. Hôm nay Tề Ninh là thượng thư Hình bộ, viên pháp tào sử này xem như là thuộc hạ của Tề Ninh.
Tần Nguyệt Ca đã bước tới cúi lạy, cung kính nói:
- Ty chức bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh giơ tay lên:
- Không cần giữ lễ tiết!
Hắn thầm nghĩ, Trần Đình đưa pháp tào sử đến, hẳn là có ý vị khác. Nếu người này đã biết mình tới Đông Hải, e rằng cũng biết Đạm Đài Chích Lân đã chết.
Mặc dù Thẩm Lương Thu đã cố gắng hết sức phong tỏa tin tức về cái chết của Đạm Đài Chích Lân, nhưng trên đời này nào có vách nào không có tai, huống chi Trần Đình vốn là thứ sử Đông Hải, chuyện lớn như vậy xảy ra trên địa bàn ông ta quản lý, không hẳn là ông ta hoàn toàn không biết gì cả.
- Hầu gia hạ mình tới Đông Hải này, hạ quan không thể ra ngoài thành đón chào, mong rằng Hầu gia thứ tội.
Trần Đình cung kính nói:
- Hạ quan đã đặt sẵn tiệc rượu, để đón gió, tẩy trần cho Hầu gia, xin mời Hầu gia và Thẩm tướng quân vui lòng đến dự.
Thẩm Lương Thu đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không nói gì.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Trần đại nhân, chạng vạng tối hôm nay bổn hầu mới vào thành, đến lúc này e rằng còn chưa tới hai canh giờ, không biết là ngươi biết bổn hầu đến Đông Hải từ lúc nào?
- Hồi bẩm Hầu gia, thật ra chính Ngọ ngày hôm nay, hạ quan mới biết được tin tức.
Trần Đình lập tức nói:
- Hạ quan biết được vài ngày nữa Hầu gia sẽ đến thành Cổ Lận, cho nên đã phái người chờ đại giá của Hầu gia ở ngoài thành, nhưng không thấy Hầu gia đến. Lúc hoàng hôn, nghe nói có một nhóm kỵ mã vào thành, dáng vẻ không tầm thường, hơn nữa…hơn nữa chạy thẳng tới phủ đại đô đốc, hạ quan suy đoán hẳn là Hầu gia đã đến, cho nên tới đây bái kiến.
- Lúc chính Ngọ biết được tin tức?
Tề Ninh cười hỏi:
- Tin tức đó từ đâu tới?
Trần Đình cũng không nói lời thừa, liền lấy ra một lá thư từ trong tay áo, cầm hai tay bước tới trình lên cho Tề Ninh. Tề Ninh nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua, cười nói:
- Thì ra là thư Trấn Quốc công gửi cho ngươi đã tới rồi.
- Lão quốc công thông báo việc Hầu gia tới đây phá án, lo lắng không đủ nhân thủ, cho nên đã xin ý chỉ và được hoàng thượng cho phép, Đông Hải pháp tào ti nghe lệnh Hầu gia sai khiến.
Trần Đình nói:
- Do đó hạ quan mới đưa Tần Nguyệt Ca tới, Hầu gia có gì phân phó, cứ nói ra.
- Trong thứ nói bổn hầu tới đây phá án, hiệp trợ cho các ngươi, nhưng không nói là vụ án gì.
Tề Ninh trả lại lá thư:
- Trần đại nhân cũng biết Đông Hải phát sinh vụ án gì chứ?
Trần Đình lắc đầu nói:
- Hạ quan không biết, nhưng mà vụ án này phải phiền tới Hầu gia đích thân đến đây, hơn nữa lão quốc công còn phái người tới đưa thư, hẳn là vụ án không đơn giản.
Y chỉ vào Tần Nguyệt Ca, nói:
- Hầu gia, Tần pháp tào phá án nhiều năm, kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa rất quen thuộc và hiểu rõ tình hình ở Đông Hải. Hắn phá rất nhiều vụ án lớn, nếu hắn có thể hiệp trợ Hầu gia điều tra vụ án này, thật sự là vinh hạnh của hắn.
Tề Ninh cười ha hả, nhìn về phía Tần Nguyệt Ca, hỏi:
- Tần pháp tào, vậy ngươi thử đoán xem, ở đây xảy ra vụ án gì?
- Ty chức không dám vọng ngôn.
Tần Nguyệt Ca cung kính nói.
- Bổn hầu cho ngươi đoán, ngươi cứ đoán.
Tề Ninh nói:
- Cho dù có đoán sai, bổn hầu cũng sẽ không trách ngươi.
Tần Nguyệt Ca liếc nhìn Thẩm Lương Thu, nói:
- Sau khi vào thành, trước tiên Hầu gia chạy tới đại đô đốc phủ, đương nhiên vụ án có liên quan tới thủy quân Đông Hải. Đúng như thứ sử đại nhân nói, có thể phiền tới Hầu gia đích thân tới phá án, đương nhiên vụ án này không tầm thường.
Tề Ninh chỉ im lặng nhìn Tần Nguyệt Ca, cũng không nói lời nào.
- Theo lý mà nói, Hầu gia giá lâm, Đạm Đài đại đô đốc phải ra đón tiếp, nhưng lúc này chỉ có Thẩm tướng quân ở bên, không thấy bóng dáng của đại đô đốc, ty chức cả gan suy đoán, vụ án này hẳn là liên quan trực tiếp tới đại đô đốc.
Tần Nguyệt Ca nói một cách từ tốn, không nhanh không chậm, từ giọng nói của y, hoàn toàn không thể phán đoán tâm trạng của y.
Tề Ninh lại cười nói:
- Ngươi có thể đoán được những điều này, thật ra cũng không có gì bất ngờ.
- Tuy thoạt nhìn xung quanh đại đô đốc phủ cover bình tĩnh, nhưng được phòng vệ nghiêm mật.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức mạo muội đoán rằng, chẳng lẽ đại đô đốc bị ám sát?
Tề Ninh hơi nhíu mày, hỏi:
- Ám sát? Tần pháp tào nghĩ có người ám sát đại đô đốc sao? Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tần Nguyệt Ca, gặng hỏi:
- Vậy ngươi nghĩ, nếu như đúng là đại đô đốc bị ám sát, ai là người to gan lớn mật như thế?
- Ty chức ngu dốt bất tài, nói bậy nói bạ, xin Hầu gia thứ tội!
Tần Nguyệt Ca vội vàng chắp tay khom lưng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Bổn hầu đã nói, cho dù ngươi đoán sai, bổn hầu cũng sẽ không trách mắng ngươi kia mà!
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Ta cũng không ngại nói thẳng với ngươi, lần này ta đến đây, đúng là điều tra vụ án liên quan tới đại đô đốc, suy đoán của ngươi cũng không sai biệt lắm. Bây giờ bổn hầu hỏi ngươi, ngươi nghĩ ở đất Đông Hải này, ai dám ám sát đại đô đốc?
Mới vừa rồi khi Tề Ninh vào sảnh, đám Vi Ngự Giang cũng không vào theo, lúc này trong phòng, ngoại trừ Trần Đình và Tần Nguyệt Ca, chỉ có bốn người Thẩm Lương Thu mà thôi.
Trong sảnh thắp đèn dầu, ánh đèn lấp loáng, Thẩm Lương Thu dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, Trần Đình thì hết sức cung kính.
Tần Nguyệt Ca hơi trầm ngâm một lát, mới nói:
- Đại đô đốc có uy vọng hơn người ở Đông Hải, hơn nữa đại đô đốc phủ được canh phòng nghiêm mật, võ công của đại đô đốc rất cao, người bình thường đừng nói là dám ám sát đại đô đốc, mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngừng lại một chút, y lại nói:
- Ty chức đoán rằng, kẻ dám hạ thủ đại đô đốc, chỉ có thể là kẻ liều mạng cùng đường.
- Ồ?
Tề Ninh điềm tĩnh:
- Kẻ liều mạng mà ngươi nói, là thần thánh phương nào?
Tần Nguyệt Ca nhìn về phía Thẩm Lương Thu, hỏi:
- Thẩm tướng quân, ngươi nghĩ có thể có khả năng là do Hắc Hổ Sa phái người thực hiện việc này không?
Tề Ninh hơi nhíu mày, cũng không vội hỏi. Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Hắc Hổ Sa? Một đám ô hợp mà thôi, sao có can đảm động tới đại đô đốc, làm như thế khác nào tự sát?
Lúc này Tề Ninh mới hỏi:
- Thẩm tướng quân, Hắc Hổ Sa là thần thánh phương nào?
- Hồi bẩm Hầu gia, Hắc Hổ Sa là trùm thổ phỉ một đám hải tặc.
Thẩm Lương Thu nói:
- Tuy nhiên hôm nay bọn họ đã như chó chết chủ, tình hình hết sức nguy ngập, thủy quân cũng liên tục tìm kiếm hang ổ của họ, muốn tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Nói như vậy, hải tặc ở Đông Hải vẫn chưa bị quét sạch ư?
Thẩm Lương Thu giải thích:
- Năm đó đám giặc cướp ở Đông Hải gây họa, lão Hầu gia lại phải ra quân xuất kích, hầu như dẹp yên mấy đám hải tặc. Những hải tặc khác thấy tình thế không ổn, đều bỏ chạy ra ngoài khơi xa. Mặc dù bị thủy quân truy kích khắp nơi, nhưng vẫn có một số tên còn sống sót. Khi đại đô đốc thống lĩnh thủy quân Đông Hải, có mấy tên hải tặc muốn nhấn cơ hội trở về gây họa, lại bị đại đô đốc tiễu trừ, hải tặc trên biển Đông Hải cũng không còn lại bao nhiêu.
- Tên Hắc Hổ Sa này là vốn là hải tặc?
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu:
- Hắc Hổ Sa vô cùng giảo hoạt, hơn nữa bọn chúng có chiếc khoái thuyền, mấy lần sắp bắt được bọn chúng, nhưng đều thất bại trong gang tấc. Tuy nhiên mấy năm nay bọn chúng cũng đã nếm mùi lợi hại của thủy quân, bị tổn thất nặng nề, rốt cuộc cũng không dám tới gần bờ.
- Đã như vậy, sao Tần pháp tào lại nói Hắc Hổ Sa có ý muốn ám sát đại đô đốc?
Hắn lại nhìn về phía Tần Nguyệt Ca:
- Ngay cả vùng ven bờ, bọn chúng còn không tới gần, vì sao lại dám ám sát đại đô đốc?
Thẩm Lương Thu do dự một chút, rồi nói:
- Cách đây chưa tới nửa năm, trong thành bắt được mấy tên có hành tung kỳ dị, trải qua thẩm vấn mới biết, thì ra Hắc Hổ Sa phái mấy thảm tử lên bờ tìm hiểu tin tức, đại đô đốc vì muốn làm bọn chúng kinh sợ, đã chém đầu cả bọn, bêu trên ngọn cây cao suốt một tháng.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Thẩm Lương Thu lại ngập ngừng, muốn nói lại thôi, Tề Ninh thấy y hơi lộ vẻ lúng tún, liền hỏi:
- Thẩm tướng quân có điều gì không tiện nói ra chăng?
Thẩm Lương Thu cười khổ:
- Một sớm nọ, binh sĩ tuần tra bỗng phát hiện, tất cả thủ cấp treo trên ngọn cây cao đều biến mất, thay vào đó lại là những lá cờ.
- Cờ?
- Hắc Sa kỳ!
Thẩm Lương Thu nắm chặt hai tay:
- Đó là cờ hiệu của Hắc Hổ Sa, bốn binh sĩ trông coi thủ cấp đều bị cây gỗ nhọn đâm thủng ngực, găm ở phía dưới ngọn cây. Hơn nữa, tất cả binh lính đều bị lột trần truồng, bị khắc chữ trên bụng bằng dao nhỏ, đó là mấy chữ “Nợ máu trả bằng máu”.
Tề Ninh kinh ngạc, lúc này mới hiểu vì sao lúc gặp mặt, Thẩm Lương Thu lại lộ vẻ hơi khó nói.
Thủy quân Đông Hải bêu đầu hải tặc thị chúng, vốn muốn trấn áp tinh thần Hắc Hổ Sa, nhưng rốt cuộc thủ cấp lại bị lấy đi, chúng lại còn treo cờ xí của Hắc Hổ sa, binh lính trông coi thủ cấp đều bị tàn sát, kết quả như thế, chẳng những không trấn áp được tinh thần của bọn hải tặc, mà ngược lại, còn gây ra đả kích nghiêm trọng tới sĩ khí của thủy quân Đông Hải.
Điều này đối với thủy quân Đông Hải, đương nhiên là vô cùng nhục nhã!
Tề Ninh biết chuyện xảy ra đến nước này, đương nhiên là thủy quân Đông Hải hết sức giấu diếm, không để việc này lan truyền ra ngoài, bằng không, không những thủy quân Đông Hải bị sỉ nhục, mà ngay cả uy danh của Đạm Đài gia cũng bị đả kích nặng nề.
Về tư, Thẩm Lương Thu là huynh đệ kết nghĩa với Đạm Đài Chích Lân, về công, y cũng là chiến tướng tâm phúc của Đạm Đài Chích Lân, chuyện như vậy xảy ra, đương nhiên Thẩm Lương Thu sẽ không chủ động nói ra.
- Xin Thẩm tướng quân nén bi thương.
Hắn lại liếc nhìn Vi Ngự Giang nháy mắt ra hiệu, Vi Ngự Giang hiểu ý, hỏi:
- Thẩm tướng quân, vừa rồi ngài hai lần nhắc tới cái chết của đại đô đốc, đều dùng từ “bị giết hại”, chẳng lẽ Thẩm tướng quân nghĩ trong chuyện này có điều kỳ lạ? Thẩm Lương Thu hơi trầm ngâm, rồi mới nói:
- Hầu gia, ti tướng đã biết được, hiện nay nha môn Hình bộ do Hầu gia chưởng lý, nếu như triều đình nghĩ vụ án này không có vấn đề kỳ lạ, vì sao lại phái ngài tới đây?
Tề Ninh mỉm cười, Vi Ngự Giang đã nói:
- Đại đô đốc là danh tướng của đế quốc, hắn đột nhiên mất đi, đương nhiên triều đình phải hành động thận trọng rồi.
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, nói:
- Ta là quân nhân, không hiểu về luật pháp. Nhưng đại đô đốc và ta quen biết nhiều năm, ta rất hiểu tính cách của hắn!
Ngừng lại một chút, y lại nói:
- Hắn lòng mang chí lớn, một lòng muốn giúp Đại Sở ta nhất thống thiên hạ, bởi vậy mấy năm nay luôn tăng cường luyện binh, chưa từng trễ nãi. Hơn nữa, hắn và phu nhân phu thê hòa thuận, lại vừa có tiểu công tử!
Đưa mắt nhìn lướt qua mọi người một lượt, y nghiêm mặt nói:
- Xin hỏi chư vị, ở trong tình huống như vậy, cho dù là người bình thường cũng không thể có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, huống hồ là một đô đốc thiết huyết thống lĩnh mấy vạn tướng sĩ?
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, cảm thấy Thẩm Lương Thu nói rất có lý.
- Thẩm tướng quân, theo như lời ngài nói, đại đô đốc là bị người khác giết hại, thế nhưng trong phạm vi Đông Hải, kẻ nào lại có gan lớn như vậy, dám hạ thủ Đạm Đài đô đốc?
Tề Ninh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lương Thu, hỏi:
- Thẩm tướng quân có hoài nghi đối tượng nào không? Ngài không cần xác định là ai, chỉ cần nói cho chúng ta biết có thể là ai, chúng ta cũng sẽ dễ tìm được manh mối.
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Hầu gia, như ngài nói, ti tướng cũng rất khó tưởng tượng được ở Đông Hải lại có người dám hạ thủ đại đô đốc. Đại đô đốc chủ yếu ở bên thủy quân, qua lại không nhiều với những người khác, hơn nữa theo trí nhớ của ti tướng, dường như đại đô đốc cũng không gây thù kết oán với ai cả.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Thẩm tướng quân nói vậy là sai rồi!
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, Tề Ninh lại nói:
- Năm xưa Kim Đao lão Hầu gia lĩnh binh chinh phạt Đông Hải, nhất tướng công thành vnaj cốt khô, tuy bình định được Đông Hải, nhưng cũng khiến Đạm Đài gia kết thù kết oan vô số ở Đông Hải!
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, gật đầu nói:
- Nói như vậy cũng không sai, tuy nhiên Đạm Đài chinh phạt Đông Hải, là vì nước làm việc, ý của ti tướng muốn nói, đại đô đốc cũng không có thù oán cá nhân ở Đông Hải.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa có một người vội vã chạy vào, ánh mắt mọi người đều hướng về phía đó, đó là một ông già tuổi ngoài sáu mươi. Thẩm Lương Thu đứng dậy bước tới, nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, vị này là Hầu tổng quản.
Y lại nói với ông già kia:
- Hầu tổng quản, vị này chính là Cẩm Y hầu cùng các quan viên Hình bộ, phụng chỉ đến đây điều tra vụ án của đại đô đốc.
Tuy Hầu tổng quản đã qua tuổi lục tuần, nhưng lưng chưa còng, hẳn là bởi vì năm xưa ở trong quân ngũ, cho nên mới được như vậy.
Ông lão bước tới vài bước, định quỳ xuống hành lễ với Tề Ninh, Tề Ninh đã đứng dậy nói:
- Lão tổng quản không cần giữ lễ tiết, cứ đứng nói là được rồi.
- Đa tạ Hầu gia.
Hầu tổng quản vừa nói một câu, vành mắt đã đỏ lên, chắp tay nói:
- Hầu gia, xin ngài nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân đại đô đốc bị hại, bằng không đại đô đốc chết không nhắm mắt.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Lão tổng quản cũng cho rằng đại đô đốc bị giết hại?
Khóe mắt Hầu tổng quản đã lấp lánh ánh lệ:
- Lão nô theo đại đô đốc đã gần mươi năm, hơn nữa đã nhìn đại đô đốc lớn lên, lão nô tuyệt đối không tin người lại coi thường mạng sống của mình, tự tìm đến cái chết! Tuyệt đối không tin!
Giọng ông ta hết sức kiên định.
Tề Ninh liếc nhìn mấy quan viên, rồi lập tức ra lệnh:
- Mang cho lão tổng quản cái ghế.
Vi Ngự Giang đứng dậy mang một cái ghế tới, Hầu tổng quản hơi do dự, nhưng vẫn ngồi xuống. Lúc này Tề Ninh mói hỏi:
- Lão tổng quản, chuyện xảy ra vào ban đêm, vậy ai là người đầu tiên phát hiện đại đô đốc tự sát?
- Có…có mấy người.
Hầu tổng quản kìm chế cảm xúc của mình, nhớ lại nói:
- Tối hôm đó, đại đô đốc luôn ở trong thư phòng, khi sắp tới giờ Hợi, phu nhân bảo lão nô mời đại đô đốc đi nghỉ. Khi lão nô tới thư phòng, trong phòng đang sáng đèn, lão nô gọi vài lần, nhưng đại đô đốc không trả lời.
Tất cả mọi người đều nhìn Hầu tổng quản, tập trung chú ý lắng nghe ông ta kể lại tình cảnh đêm đó, không nói lời nào. - Lúc đó lão nô thấy rất lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ đại đô đốc ngủ trong thư phòng?
Hầu tổng quản hồi tưởng; - Sau đó lão nô đẩy cửa đi vào.
Thường ngày cho dù đại đô đốc ở trong thư phòng cũng rất ít khi khóa cửa, nhưng khi lão nô đẩy cửa, lại phát hiện tư phòng đã bị chốt ở bên trong.
Ông ta liếc nhìn Tề Ninh, rồi mới tiếp tục nói:
- Trong lòng lão nô càng thấy kỳ lạ, lại gọi vài tiếng, nhưng đại đô đốc vẫn không đáp, lão nô nghĩ có chuyện không ổn, cho nên lập tức đi báo cho phu nhân.
Tề Ninh chống cằm, chăm chú nhìn Hầu tổng quản, lại nghe ông ta tiếp tục nói:
- Sau khi biết chuyện, phu nhân cũng thấy kỳ lạ, liền đi tới thư phòng, lúc đó còn có hai nha hoàn đi theo phu nhân. Khi chúng ta tới thư phòng, phu nhân cũng gọi mấy tiếng, đại đô đốc vẫn không lên tiếng trả lời. Phu nhân biết đã xảy ra chuyện, liền sai người đạp cửa ra. Lão nô bảo hai tên gia nô đạp tung cửa thư phòng, sau khi vào phòng, liền…liền thấy…!
Hầu tổng quản giơ tay lên, nắm chặt lấy nhau, cả người run rẩy.
Vi Ngự Giang đứng dậy, bưng chén trà của mình đưa tới, sau khi được dâng trà, y vẫn chưa uống.
Hầu tổng quản nhận lấy chén trà, nhưng cũng không uống, chỉ liếc nhìn Vi Ngự Giang, giọng bi thương:
- Chúng ta đều nhìn thấy, đại đô đốc…đại đô đốc đã treo cổ tự sát!
- Treo cổ tự sát?
Tề Ninh nhíu mày.
Hắn đã sớm biết Đạm Đài Chích Lân tự sát mà chết, nhưng y tự sát bằng cách nào, đến bây giờ hắn mới biết.
- Lúc đó phu nhân rũ người ngã xuống trước cửa, lão nô chỉ cho rằng có thích khách, liền dẫn theo hai gia nô chạy vào, định kéo đại đô đốc xuống. Nhưng phu nhân nghĩ ra điều gì đó, bảo ta không nên động chạm vào di thể của đại đô đốc, ra lệnh cho lão nô lập tức đi tìm Thẩm tướng quân trở về.
Lúc này những giọt nước mắt đã tuôn rơi trên khuôn mặt của Hầu tổng quản:
- Lúc đó tay chân của đại đô đốc đã hoàn toàn lạnh lão, lão nô biết đây là chuyện vô cùng hệ trọng, liền tuân mệnh phu nhân, lập tức tới đại doanh thủy quân mời Thẩm tướng quân trở về.
Vi Ngự Giang hỏi:
- Lão tổng quản, lúc đó trong thư phòng còn có những người khác?
- Hoàn toàn không có.
Hầu tổng quản nói chắc như đinh đóng cột:
- Trong thư phòng chỉ có hai giá sách, một bàn học, một cái ghế.
Tính đại đô đốc rất giản dị, bởi vậy thư phòng cũng rất đơn giản, liếc mắt là có thể thấy rõ mọi ngõ ngách của thư phòng. Hơn nữa, lúc đó hai người hầu còn kiểm tra trong phòng, tất cả các cửa sổ đều được chốt ở bên trong.
Vi Ngự Giang nhíu mày: - Cửa sổ thư phòng đều được chốt từ bên trong, nói cách khác, khi chuyện xảy ra, hoàn toàn không thể có người từ bên trong đi ra.
- Đúng vậy, cửa phòng đều khóa từ bên trong, bị gia nô đá văng ra, cửa sổ cũng khóa từ bên trong, nếu là như thế, không thể có người từ bên trong đi ra.
Tề Ninh cũng hơi đăm chiêu.
Một quan viên đứng dậy, chắp tay nói:
- Hầu gia, chúng ta có đi xem hiện trường không?
- Có chứ.
Tề Ninh đứng dậy:
- Xem xét hiện trường mới có thể biết đại khái tình hình thực tế. À, lão tổng quản, thư phòng của đại đô đốc, có từng sửa chữa lần nào không?
Thẩm Lương Thu ở bên cạnh nói:
- Hầu gia, ti tướng lo có người phá hỏng hiện trường, do đó manh mối bị mất đi, cho nên đã phái người canh phòng thư phòng vào ban đêm, đến hôm nay mới thôi.
Ngoại trừ di thể của đại đô đốc được xử lý sơ qua, tất cả hiện trường đều không bị thay đổi.
- Di thể của đại đô đốc đã được xử lý?
Vi Ngự Giang ngẩn ra, nhíu mày.
Thẩm Lương Thu nói:
- Thời tiết nóng bức, ta sợ di thể của đại đô đốc bị hỏng, cho nên lúc đó ta cùng Hầu tổng quản gỡ di thể của đại đô đốc xuống, sau đó ướp trong băng, phòng ngừa di thể bị biến đổi. Ngoài điều đó ra, cũng không đụng chạm tới di thể của đại đô đốc.
Y quay sang Tề Ninh:
- Lúc gỡ di thể của đại đô đốc xuống, phu nhân cũng có mặt!
Tề Ninh hơi gật đầu, nói:
- Đây cũng là điều bất đắc dĩ, Thẩm tướng quân, xin dẫn đường!
Thẩm Lương Thu giơ tay lên, nói:
- Mời Hầu gia!
Lại quay sang Hầu tổng quản:
- Lão tổng quản, ngươi tới nói với phu nhân, triều đình phái Cẩm Y hầu đến đây, điều tra rõ ràng vụ án này. Nếu như đại đô đốc thật sự bị người làm hại, Hầu gia nhất định có thể điều tra ra manh mối.
Hầu tổng quản đáp ứng, vẻ mặt đau buồn, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau khi Đạm Đài Chích Lân chết đi.
Thẩm Lương Thu đi trước dẫn đường, đoàn người đi về phía thư phòng của Đạm Đài Chích Lân.
Đi được một đoạn, đột nhiên Thẩm Lương Thu hỏi:
- Hầu gia, không biết trong mấy vị đây, có ai là cao thủ khám nghiệm tử thi không?
- Khám nghiệm tử thi?
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đại đô đốc qua đời, tuy tùy tiện động chạm vào di thể của hắn thật sự là bất kính, nhưng để điều tra rõ ràng chân tướng, ti tướng mong muốn Hầu gia phái người khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của đại đô đốc.
Một viên quan phía sau Tề Ninh lên tiếng:
- Thẩm tướng quân yên tâm, hạ quan am hiểu kiểm nghiệm di thể, hơn nữa còn mang theo dụng cụ tới đây.
Thẩm Lương Thu gật đầu:
- Làm phiền rồi!
Thật ra đô đốc phủ cũng không quá lớn, có lẽ là do thanh danh, hoặc là tính tình của Đạm Đài Chích Lân như vậy, cả đô đốc phủ có quy mô không lớn, nhưng có thể vì uy thế, phủ đệ (nơi ở của quan lại hoặc quý tộc) lại lớn hơn những phủ đệ thông thường.
Bố cục trong phủ cũng rất bình thường, nhưng khắp nơi đều trồng hoa và cây cảnh. Có lẽ Đông Hải là vùng ven biển, trông nhiều hoa cỏ, sẽ khiến không khí trong phủ được tươi mát. Dọc đường đi, đủ loại hoa khoe màu đua sắc, trong không khí cũng thoang thoảng mùi thơm của hoa và cây cảnh.
Thư phòng nằm đơn độc trong một viện tử, ngoài viện bao quanh bởi một vườn hoa, sắc màu rực rỡ, ngoài cửa có hộ vệ canh giữ. Nhìn thấy Thẩm Lương Thu, một tên hộ vệ liền mở cửa. Thẩm Lương Thu đi tới trước cửa viện, đưa tay mời Tề Ninh đi trước, Tề Ninh cũng không khách khí, bước vào trong.
Đây là một cái viện tử khá rộng rãi, góc sân có một gốc cổ thụ um tùm rậm rạp. Sát tường là một giá binh khí, trên đó vẫn còn bày đao thương. Dưới gốc đại thụ có một cái bàn đá nhỏ hình tròn, hai bên bàn là hai cái đôn đá, có lẽ lúc rảnh rỗi Đạm Đài Chích Lân vẫn thường luyện võ ở chỗ này.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía gốc đại thụ. Đó là một gốc hòe rất to lớn, cành lá xum xuê xanh um, trông như một cột trụ khổng lồ chống trời, rõ ràng là một gốc hòe cổ thụ rất lâu năm.
Mặt trời chiều đã ngả về tây, trong sân nhà hơi tối đi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Một cơn gió nổi lên, cành lá tươi tốt của gốc hòe cổ thụ lay động theo gió, vài chiếc lá từ đầu cành nhẹ nhàng bay đi.
Đi tới trước cửa phòng, Thẩm Lương Thu dừng lại, Tề Ninh chắp hai tay sau lưng đi theo bên cạnh, chăm chú nhìn vào cửa phòng.
Cửa phòng rất bình thường, không có nhiều hoa văn trang trí. Hai cánh cửa đóng lại, Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy cửa phòng đã đóng lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Thẩm Lương Thu.
- Khi chuyện xảy ra cửa phòng không khóa.
Đương nhiên Thẩm Lương Thu hiểu ý của Tề Ninh, y lập tức giải thích:
- Hầu tổng quản có nói, tối hôm đó cửa phòng khóa từ bên trong, Hầu tổng quản mời phu nhân tới, lại sai hai người khỏe mạnh phá cửa phòng ra. Vì phải bảo vệ hiện trường, sau khi sắp xếp di thể của đại đô đốc, chúng ta lại khóa cửa lại, thời gian này không có bất cứ ai dám tới gần.
- Thẩm tướng quân kịp thời bảo vệ hiện trường, đã giúp ích rất nhiều cho vụ án này.
Thẩm Lương Thu cũng không nhiều lời, bước tới mở khóa cửa.
Tề Ninh không vội bước vào, mà đưa mắt ra hiệu cho Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang ngầm hiểu, quay sang chắp tay thi lễ với Thẩm Lương Thu, rồi đi vào phòng trước tiên.
Vi Ngự Giang là quan viên kỳ cựu của Hình bộ, trải qua rất nhiều vụ án, rất thành thạo đối với việc quan sát và kiểm tra hiện trường, Tề Ninh biết đối với vụ đại án này, kinh nghiệm rất quan trọng, cho nên hắn không giành đi vào trước, mà để Vi Ngự Giang đi đầu, cũng tiện xem xét hiện trường một chút.
Các quan viên Hình bộ khác cũng ngầm hiểu, đều chờ ở ngoài cửa, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dường như cũng hiểu nguyên do, Thẩm Lương Thu đứng lại trước cửa chứ không vào.
Vi Ngự Giang đi tới trước cửa, quay đầu lại nhìn Tề Ninh gật đầu, lúc này Tề Ninh mới từ từ bước vào trong.
Vừa vào trong phòng, Tề Ninh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới trước mặt, trái ngược với nhiệt độ bên ngoài phòng.
Trong phòng rất rộng rãi, nhưng bài trí rất đơn giản, gần cửa sổ bên trái, có đặt một cái bàn học, trên bàn sách vở bừa bộn. Cách bàn vài bước, là một loạt giá sách dựa vào tường, sách trên giá cũng không nhiều lắm. Ở giữa thư phòng là một cái bàn gỗ nhỏ, xung quanh bày bốn băng ghế dài bằng gỗ lim.
Trên bàn có ấm trà và một ngọn đèn, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác.
Tề Ninh đưa mắt nhìn lướt qua, thấy giữa nhà đặt một cái ghế, cái ghế đó rõ ràng là đi đôi với cái bàn học, lý ra là đặt ở cạnh bàn học, nhưng vị trí của nó lúc này không hề bình thường. Tề Ninh ngẩng đầu lên, thấy ở phía trên cao chỗ chiếc ghế, có một sợi dây thòng xuống, đầu dưới sợi dây thắt thành thòng lọng: rõ ràng là Đạm Đài Chích Lân đã treo cổ tự sát bằng sợi dây này.
Theo Tề Ninh vào phòng, mấy viên quan Hình bộ liền quan sát bốn phía, xem xét hiện trường.
Những quan viên Hình bộ mà Tề Ninh mang theo, đều là tay lão luyện ở Hình bộ, rất có trình độ trong việc phá án. Lần này được tiểu Hầu gia chọn đến đây điều tra một vụ án lớn và quan trọng này, tất cả mọi người đều biết sự tình trọng đại, không thể làm việc qua loa được, bởi vậy ai nấy đều hết sức cẩn thận. Trong lòng mọi người đều mong muốn lần này lập được công lao trước vị tiểu Hầu gia không coi mình vào đâu này, bởi vậy họ cũng rất tích cực.
Tề Ninh nhìn quanh một vòng, rốt cuộc ánh mắt rơi vào một chỗ. Nơi đó có một cái phản, dưới phản có một vũng nước lớn. Mặt phản được phủ bằng một tấm vải bố màu trắng. Tề Ninh biết, hẳn là phía dưới tấm vải bố là di thể của Đạm Đài Chích Lân.
Đường đường là thế tử Kim Đao hầu, đại đô đốc thủy quân Đông Hải, hôm nay lại lặng lẽ nằm ở nơi này, thật sự khiến người ta phải ngậm ngùi cảm khái.
- Hầu gia, ty chức đã xem qua một lượt, nếu như nơi này thực sự chưa bị phá hỏng hiện trường, vậy thì lúc chuyện xảy ra, hoàn toàn không thể có người vào phòng.
Vi Ngự Giang kiểm tra xong, liền tới bên cạnh Tề Ninh bẩm báo:
- Phòng có tất cả hai cửa sổ, nhưng đều cài chốt từ bên trong, bên ngoài tuyệt đối không thể mở được.
- Đã xác định là không thể vào bằng lối nào khác chứ?
Vi Ngự Giang lắc đầu nói:
- Trong phòng cũng không có đường hầm bí mật nào!
Y ngước nhìn lên cao:
- Mái ngói trên nóc nhà cũng không dấu vết di chuyển.
Nhìn về phía Thẩm Lương Thu, y lại hỏi:
- Thẩm tướng quân, vụ án xảy ra ban đêm, ngươi liền cấp tốc chạy tới, vậy tất cả mọi vật trong phòng đều được giữ nguyên như lúc đó phải không?
Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu bước tới, nói:
- Về điểm này, Hầu gia và chư vị cứ yên tâm, từ sau khi phát hiện đại đô đốc bị hại, gian nhà này được giám sát cẩn thận. Lúc ta tới, cũng lập tức kiểm tra kỹ càng một lượt trong và ngoài phòng, điều đó có rất nhiều người làm chứng, cũng không đụng chạm tới cửa sổ và mọi vật bày biện trong phòng, ngoại trừ…
Y chỉ chỉ sơi dây thừng treo trên cao:
- Ngoại trừ di thể của đại đô đốc.
Lúc đó di thể của đại đô đốc treo trên đó. Sau khi Hầu tổng quản và phu nhân phá cửa mà vào, phát hiện thân thể đại đô đốc đã lạnh, đã bị hại lâu rồi, nhưng không dám gỡ di thể của đại đô đốc xuống. Sau khi ta chạy tới, mới sai người đỡ di thể của đại đô đốc xuống.
- Thẩm tướng quân lo lắng di thể của đại đô đốc bị hỏng vì khí trời nóng bức, cho nên…
Tề Ninh chỉ chỉ vào tấm vải đậy thi thể, không nói hết câu.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, ti tướng thấy đại đô đốc treo cổ tự sát, hoàn toàn không tin là sự thật, bởi vậy một lòng mong triều đình phái người tới đây điều tra vụ án. Di thể của đại đô đốc là manh mối quan trọng nhất đối với vụ án, ti tướng biết nhất định phải gìn giữ kỹ di thể của đại đô đốc, cho nên đã phái người tìm về một khối băng, đặt di thể của đại đô đốc ở đó, khối băng giữ cho di thể của đại đô đốc không đến mức bị hư tổn.
Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn về phía viên quan Lại bộ tay cầm bao, nói:
- Trịnh chủ sự, di thể của đại đô đốc giao cho ngươi.
Vị Trịnh chủ sự này trước kia cũng xuất thân từ khám nghiệm tử thi, nghe Tề Ninh phân phó, liền đi tới bên cạnh thi thể, chắp tay nói:
- Đại đô đốc, mạo phạm rồi!
Rồi đưa tay vén một góc vải bố lên, đám Tề Ninh và Vi Ngự Giang chầm chậm tới gần.
Trong phòng rất tối, vải bố được vén lên, phía dưới tấm vải đương nhiên là một thi thể, búi tóc của Đạm Đài Chích Lân lộ ra trước tiên, lúc này, ở phía sau chợt sáng hẳn lên, Thẩm Lương Thu đã đốt một ngọn đèn dầu, bưng tới.
Trên mặt Đạm Đài Chích Lân phủ vải trắng, mép tấm vải ló ra bộ râu đen. Tề Ninh biết, dùng vải trắng che mặt Đạm Đài Chích Lân là cách thể hiện sự tôn trọng. Ánh mắt của Tề Ninh chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở cổ của Đạm Đài Chích Lân, ở đó có một vết hằn rất rõ, thoạt nhìn là vết hằn do treo cổ gây ra.
- Hầu gia, Thẩm tướng quân, nếu muốn khám nghiệm tử thi, tất nhiên phải mạo phạm di thể của đại đô đốc, thậm chí…có tổn hại đến da thịt vì mổ xẻ.
Trịnh chủ sự ngẩng lên nhìn Tề Ninh, dè dặt nói:
- Không biết…?
- Thẩm tướng quân, hoàng thượng và Kim Đao lão Hầu gia phái bổn hầu tới đây điều tra vụ án, đương nhiên là phải hết sức cẩn thận rồi.
Tề Ninh nhìn Thẩm Lương Thu:
- Thẩm tướng quân cũng nghi ngờ cái chết của đại đô đốc có vấn đề, vậy thì chúng ta cũng không nên kết luận quá sớm, rốt cuộc là đại đô đốc tự sát hay bị người sát hại, chúng ta cần điều tra rõ ràng từng bước một, nói lên sự thật mới tốt.
Thẩm Lương Thu nói:
- Ti tướng cũng nghĩ như vậy.
- Thế thì bước đầu tiên của chúng ta, đương nhiên là phải xác định nguyên nhân cái chết của đại đô đốc.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Ninh nóí:
- Muốn xác định nguyên nhân cái chết, khó tránh khỏi việc phải khám nghiệm tử thi một cách tỉ mỉ. Lúc nãy Thẩm tướng quân đã chủ động yêu cầu khám nghiệm tử thi, đó cũng là ý của bổn hầu. Như vậy, kế tiếp Trinh chủ sự sẽ khám nghiệm tử thi, nếu có chỗ nào mạo phạm tới đại đô đốc, thì cũng là điều bất đắc dĩ.
Thẩm Lương Thu nói:
- Không dám giấu tiểu Hầu gia, trước khi mọi người tới, ti tướng đã xin chỉ thị từ phu nhân, phu nhân nói, chỉ cần có thể điều tra ra manh mối đại đô đốc bị hại, thì có thể khám nghiệm tử thi của đại đô đốc.
Y đưa mắt nhìn Trịnh chủ sự, nói:
- Làm phiền Trịnh chủ sự rồi!
Nhận được sự đồng ý từ Tề Ninh và Thẩm Lương Thu, Trịnh chủ sự không còn băn khoăn lo lắng nữa, liền mở bao ra, lấy từng dụng cụ ra.
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, nhìn Tề Ninh nói:
- Hầu gia, thứ cho ti tướng thất lễ, để khám nghiệm tử thi của đại đô đốc, mọi người không nên ở trong này, có thể ra ngoài cửa chờ.
Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh khẽ gật đầu, lại nói với Vi Ngự Giang:
- Vi ti thẩm, ngươi ở lại hiệp trợ Trịnh chủ sự, những người khác đều ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài.
Người chết cần được tôn trọng tối đa, hôm nay tình thế bức bách, phải tiến hành kiểm tra di thể của Đạm Đài Chích Lân, đương nhiên mọi người không nên ở lại vây xem, bởi vậy Tề Ninh bảo mọi người ra bên ngoài chờ. Nghe hắn nói vậy, gương mặt Thẩm Lương Thu lộ vẻ cảm kích, đưa tay mời Tề Ninh đi trước. Tề Ninh để lại Vi Ngự Giang và Trịnh chủ sự, dẫn những người khác ra cửa.
Có lẽ do cây hòe cổ thụ kia rợp bóng, cho nên trong sân u ám một cách khác thường, thậm chí không khí khá nặng nề. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng nhìn gốc hòe cổ thụ kia, đột nhiên hỏi:
- Thẩm tướng quân, hẳn là gốc cổ thụ kia đã ở trong sân nhiều năm?
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, rồi liền lắc đầu nói:
- Ti tướng thật sự không biết gốc cổ thụ này được trồng khi nào.
Năm xưa khi lão Hầu gia tọa trấn Đông Hải, phủ đệ nằm ở góc đông nam của tòa thành. Về sau, lão Hầu gia quay về kinh, sau khi đại công tử…đại đô đốc phụng chỉ trấn thủ Đông Hải, liền dời phủ đệ tới đây, tòa nhà này ban đầu vốn là sản nghiệp của Giang gia Đông Hải, sau này lại hiến cho triều đình.
- Giang gia Đông Hải?
Tề Ninh hơi căng thẳng.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đúng vậy. bốn dòng họ ở Đông Hải, Hàn, Lô, Giang, Trần, cũng là bốn đại gia tộc có thực lực rất mạnh ở Đông Hải, Giang gia là một trong số đó.
- Thẩm tướng quân cũng biết Giang Tùy Vân chứ?
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đó là đại công tử của Giang gia, trưởng tử của Giang Mạn Thiên.
Nghe nói hiện nay hắn đã làm quan ở kinh thành, đương nhiên Hầu gia biết người này.
Khóe miệng Tề Ninh lộ ra nét cười, nói:
- Hiện nay hắn làm quan ở Binh bộ.
Hơi trầm ngâm một chút, hắn lại nói:
- Theo ta được biết, Giang gia có thế lực rất lớn ở Đông Hải, được xưng là nhà buôn lớn nhất Đông Hải, không biết là thật hay giả?
- Danh phó kỳ thực (danh xứng với thực).
Thẩm Lương Thu cười nhẹ:
- Ba mươi năm trước, đương nhiên Giang gia không thể nào sánh bằng Hàn gia và Lô gia, nhưng hiện giờ thực lực của Giang gia hoàn toàn không dưới Hàn gia.
Giang gia có một đội tàu, hàng năm lui tới buôn bán. Hôm nay so về tiền bạc, có người nói Giang gia phú khả địch quốc (giàu ngang với một quốc gia), có thể là hơi khoa trương một chút, nhưng nếu xưng là nhà giàu nhất Đông Hải, thì quả là danh phó kỳ thực.
Tề Ninh lại cười nói:
- Giang gia dựa vào buôn bán trên biển mà lập nghiệp, đương nhiên là phải qua lại thường xuyên đối với thủy quân Đông Hải.
- Thực sự không dám giấu diếm, hàng năm Giang Mãn Thiên đều quyên tặng một lượng lớn vật tư cho thủy quân Đông Hải. Ngoài việc đó ra, ông ta cũng không qua lại nhiều với thủy quân Đông Hải.
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Khi còn sống, đại đô đốc cũng rất ít lui tới Giang gia.
Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Thủy quân Đông Hải đã kiểm soát được biển Đông Hải, làm sao đội tàu buôn của Giang gia lại ít tiếp xúc thủy quân Đông Hải?
Thẩm Lương Thu do dự một chút, mới đáp:
- Có lẽ Hầu gia không biết, năm xưa Giang gia vốn có quan hệ sâu xa với Trác Thanh Dương!
- Ý Thẩm tướng quân muốn nói, lúc ở Đông Hải, Trác tiên sinh đã từng giảng dạy cho Giang Tùy Vân?
Thật ra Tề Ninh vẫn biết được, Trác Thanh Dương đã từng ở lại Đông Hải một thời gian, và được Giang gia nhiệt tình khoản đãi, hơn nữa Giang Tùy Vân còn bái Trác Thanh Dương làm thầy.
Giang Tùy Vân là người thông minh lanh lợi, năm đó Trác Thanh Dương đánh giá rất tốt về Giang Tùy Vân, về sau thậm chí còn tiến cử Giang Tùy Vân với triều đình, để y vào triều làm quan. Thẩm Lương Thu nói:
- Trác Thanh Dương tiên sinh tài trí hơn người, chính là bậc đại nho đương thời. Thật ra khi còn trẻ, Trác tiên sinh thường xuyên tới Đông Hải và có gặp gỡ Giang Mạn Thiên. Giang Mãn Thiên tài học xuất chúng, có người nói khi còn nhỏ, Giang Mãn Thiên đã từng được truyền thụ phép thần thông, thanh danh của hắn ở Đông Hải có thể nói là lan xa.
Tề Ninh có hiểu đôi chút về Giang Tùy Vân, thế nhưng, hắn lại không biết nhiều về Giang Mãn Thiên. Tuy vậy, hắn cũng hiểu rõ, người có thể khiến Giang gia trở thành giàu có nhất Đông Hải thì không hề tầm thường.
- Người này tài trí hơn người, thậm chí còn có giao tình với Trác tiên sinh, vì sao không vào triều làm quan?
Tề Ninh hơi nghi hoặc.
Thẩm Lương Thu nói:
- Rất nhiều người đều có thắc mắc giống như Hầu gia. Với danh tiếng về tài học của mình, nếu Giang Tùy Vân muốn vào triều làm quan, thực sự cũng không phải là việc khó. Nhưng người này từ chối chen chân vào chốn quan trường, cho tới bây giờ, vẫn say mê buôn bán trên biển.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp tục giải thích:
- Năm đó, Hàn gia Đông Hải có thực lực hùng hậu, sau khi cát cứ Đông Hải, việc buôn bán trên biển mang lại nguồn tài chính quan trọng cho họ. Hơn nữa, Hàn gia lũng đoạn thương mại trên biển, không để cho các gia tộc khác tranh giành quyền lợi, các gia tộc khác đương nhiên cũng không dám tranh chấp với Hàn gia, đành theo sau Hàn gia mà tìm kiếm một chút lợi ích.
- Đại Sở ta tiêu diệt Hàn gia, nghe nói ban đầu Kim Đao lão Hầu gia xây dựng thủy quân, đã sử dụng đội thuyền thu được từ Hàn gia.
Tề Ninh khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Hầu gia nói đúng. Năm đó, cũng may mà lão Hầu gia dùng binh nhanh chóng, bằng không e rằng Hàn gia đã mang đội tàu cao chạy xa bay. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, năm đó thủy quân Hàn gia cũng có một bộ phận hốt hoảng chạy trốn, về sau lại trở thành tai họa cho Đông Hải, lão Hầu gia phải tốn nhiều thời gian mới bình định xong. Sau khi Hàn gia sa cơ thất thế, thương mại trên biển bị gián đoạn, triều đình cũng muốn khôi phục thương mại trên biển.
Tuy nhiên, nếu muốn khôi phục thương mại trên biển, phải dựa vào các gia tộc quyền thế địa phương, bởi vì bọn họ quen thuộc Đông Hải, hơn nữa thành thạo phương pháp buôn bán trên biển Đông Hải. Lão Hầu gia cũng biết rõ điểm này, bởi vậy… - Chẳng lẽ năm đó lão Hầu gia tiến cử Giang gia?
Thẩm Lương Thu nói:
- Sau khi lão Hầu gia bình định Đông Hải, trong tứ đại gia tộc ở Đông Hải, Giang gia là gia tộc thích hợp nhất, triều đình cũng cần nhân vật như vậy. Hơn nữa, lúc đó Giang Mãn Thiên vẫn qua lại với người của Trác Thanh Dương.
Triều đình giao việc khôi phục thương mại trên biển cho Giang gia, đương nhiên điều kiện đưa ra là phải thu được mức thuế cao từ đó. Sau khi được giao việc này, Giang Mãn Thiên lập tức bắt đầu tổ chức lại đội tàu, hơn một năm sau, lại khôi phục được thương mại trên biển.
Tề Ninh nói:
- Nếu buôn bán trên biển, đương nhiên cần thủy quân bảo vệ, vì sao Giang gia và thủy quân lại ít tiếp xúc?
Thẩm Lương Thu ngập ngừng muốn nói lại thôi, do dự một lát, mới nói:
- Chủ yếu là do bên phía Hộ bộ.
Hộ bộ dâng thư lên triều đình, nói Hộ bộ có thể quản lý thương đội của Giang gia, không cần thủy quân Đông Hải nhúng tay vào.
Vốn là hai năm đầu, Giang gia qua lại rất thân cận với thủy quân Đông Hải, hơn nữa thủy quân Đông Hải cũng từng phái mấy chiến thuyền bảo vệ đội tàu của Giang gia. Nhưng sau hai năm, phía Giang gia nhận được ý chỉ từ triều đình, có thể tự mình bố trí một số thuyền hộ tống. Hơn nữa, lão Hầu gia tại vị nhiều năm, khiến phỉ tặc trên biển cũng không dám trêu vào thương đội của Giang gia.
Tề Ninh cảm thấy hơi lạ vì khi đề cập tới việc này, lời lẽ của Thẩm Lương Thu rất cẩn thận, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng hiểu ra.
Thủy quân Đông Hải có ba vạn binh mã, hơn trăm chiến thuyền, là lực lượng quân sự to lớn ở Đông Hải, mà buôn bán trên biển thu được rất nhiều lợi ích. Nhờ buôn bán trên biển, Giang gia trở thành gia tộc giàu có nhất Đông Hải, điều đó cho thấy lợi nhuận từ việc buôn bán này lớn tới mức nào. Nếu như tiếp tục để Giang gia và thủy quân Đông Hải thân cận với nhau, thậm chí để thủy quân Đông Hải quản lý việc buôn bán trên biển, sự tổng hợp giữa quân lực hùng hậu và tài phú khổng lồ giữa thủy quân Đông Hải và Giang gia, đương nhiên sẽ làm triều đình nảy sinh nghi kỵ.
Đương nhiên triều đình không muốn Kim Đao lão Hầu gia không những nắm thủy quân Đông Hải trong tay, mà còn có thể nắm được một nguồn tài chính khổng lồ như vậy, bởi vậy mới đưa Hộ bộ ra, chẳng phải là để chặt đứt mối liên hệ giữa thủy quân Đông Hải với Giang gia hay sao?
Tề Ninh đã hiểu rõ điểm này, cũng hiểu vì sao Đạm Đài Chích Lân không quá thân cận với Giang Mạn Thiên. Tuy xa xôi cách trở, nhưng hiển nhiên là triều đình nhất định luôn để mắt tới Đông Hải này, đề phòng Đạm Đài gia thân cận Giang gia quá mức, giống như Vi Thư Đồng ở Tây Xuyên luôn dán mắt vào Thục Vương Lý Hoằng Tín vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, ở trong phòng, cuộc khám nghiệm tử thi vẫn đang tiếp tục.
Không bao lâu sau, Vi Ngự Giang dẫn đầu từ trong phòng đi ra, mọi người đều lập tức nhìn về phía y.
Vị Trịnh chủ sự đích thân khám nghiệm tử thi cũng từ phía sau Vi Ngự Giang bước tới, chắp tay nói:
- Hầu gia, Thẩm tướng quân, ty chức đã kiểm tra kỹ càng di thể của đại đô đốc.
Không đợi Tề Ninh nói, Thẩm Lương Thu đã hỏi:
- Trịnh chủ sự, vết thương chí mạng của đại đô đốc nằm ở chỗ nào?
- Thẩm tướng quân, cả người đại đô đốc cũng không có dấu tích của vết thương chí mạng nào khác, những vết thương trên người đại đô đốc đều là vết thương cũ, ít nhất là đã nửa năm, ngoại trừ vết tích trên cổ, không có vết thương mới nào.
Trịnh chủ sự dè dặt nói:
- Ty chức cũng đã khám nghiệm máu, trong máu đại đô đốc cũng không có thành phần nào của độc dược, bởi vậy có thể loại trừ nguyên nhân bị người giết hại, xem xét ở phổi cho thấy, đại đô đốc quả thật là chết do không thở được.
Thẩm Lương Thu nhíu mày, ánh mắt sâu xa.
- Trịnh chủ sự, kết quả kiểm tra của ngươi, có chứng minh rõ ràng là quả thật đại đô đốc treo cổ tự sát?
Tề Ninh hỏi.
Trịnh chủ sự gật đầu:
- Hồi bẩm Hầu gia, vết thương mới duy nhất trên người đại đô đốc, chính là vết hằn trên cổ. Ty chức đã kiểm tra cổ họng của đại đô đốc, quả thật là do treo cổ tự tử dẫn tới không thể hô hấp, phổi sưng phù lên, rốt cuộc chết vì không thở được.
Y liếc nhìn Vi Ngự Giang, nói:
- Vi ty thẩm cũng phán đoán giống như vậy.
- Hầu gia, Trịnh chủ sự nói không sai.
Vi Ngự Giang nghiêm nghị nói:
- Kết quả khám nghiệm tử thi, cho thấy rõ ràng là đại đô đốc treo cổ tự tử, hô hấp không thông mà chết, hơn nữa, vết thương trên cổ, tất nhiên cũng là do treo cổ mà ra.
Bởi vậy cho nên, ty chức và Trịnh chủ sự có thể dùng tính mạng đảm bảo, nguyên nhân cái chết của đại đô đốc, đúng là do treo cổ tự sát, chứ không có nguyên nhân nào khác.
- Sao lại có thể như vậy được!
Vẻ mặt khó coi, Thẩm Lương Thu kêu lên:
- Trịnh chủ sự, Vi ty thẩm, các ngươi khẳng định không phán đoán sai lệch chứ?
- Thẩm tướng quân, trước kia Trịnh chủ sự đích thân khám nghiệm tử thi, chưa từng phán đoán sai lầm.
Vi Ngự Giang nghiêm mặt nói:
- Tuy rằng năng lực của ty chức kém cỏi, nhưng tự tin là không xuất hiện vấn đề gì.
Thẩm Lương Thu ngây người trong chốc lát, rồi chậm rãi xoay người lại, hơi ngẩng lên nhìn bầu trời cao đen kịt, suy nghĩ đến xuất thần.
Tề Ninh vỗ nhẹ vai Thẩm Lương Thu, nói:
- Thẩm tướng quân hãy nén đau thương, Vi ti thẩm và Trịnh chủ sự đã cam đoan bằng tính mạng, đại đô đốc quả thật chết do treo cổ tự tử, vậy nên vụ này không có vấn đề gì. Hơn nữa, tình huống ở hiện trường, chúng ta đều đã thấy rõ, lúc đại đô đốc tự sát, trong phòng không có người khác, mà tuyệt đối cũng không thể có người ra vào, như vậy đại đô đốc không bị hại bởi người khác.
Thẩm Lương Thu thở dài, nắm chặt tay nói:
- Thế nhưng…vì sao đại đô đốc lại tự sát? Ti tướng…ti tướng thật sự nghĩ không ra!
- Muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân vì sao đại đô đốc tự sát, ta thấy còn phải nói chuyện với phu nhân.
Tề Ninh nói:
- Có lẽ đại đô đốc có điều gì khó nói, người khác không biết, nhưng phu nhân thì có thể biết.
Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu:
- Hầu gia, mọi người từ kinh thành một mạch tới đây, đường xa mệt nhọc, trời đã tối rồi, ti tướng sai người làm cơm tối, sau đó nghỉ ngơi một đêm. Nếu như phu nhân đồng ý, ngày mai phu nhân sẽ đến bái kiến Hầu gia.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu, hỏi:
- Thẩm tướng quân, lão Hầu gia có gì phân phó ngươi không?
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, không rõ ý tứ của Tề Ninh. Tề Ninh lại nói:
- Đại đô đốc đã qua đời, di thể đương nhiên không thể cứ để như vậy, lão Hầu gia có dặn bảo đưa di thể của đại đô đốc trở về kinh thành không?
Thẩm Lương Thu do dự một chút, rồi nói:
- Hầu gia, an táng đại đô đốc như thế nào, là điều ty tướng không dám vọng ngôn, lão Hầu gia cũng không dặn bảo gì. Tuy nhiên, ngày mai gặp phu nhân hẳn là phu nhân có chủ trương.
- Vậy thì tất cả việc này cũng chỉ có thể chờ ngày mai phu nhân quyết định.
Tề Ninh đưa mắt liếc nhìn sách vở trong phòng, nói:
- Thư phòng này ngày đêm đều có người trông coi chứ?
Thẩm Lương Thu nói:
- Hầu gia yên tâm, ngoài viện tử này có ba vòng bảo vệ, tuyệt đối không có người dám xông vào.
Tề Ninh gật đầu, Thẩm Lương Thu đã giơ tay lên:
- Hầu gia, mời!
Tề Ninh cũng không nấn ná, liền bước ra ngoài. Đoàn người đều theo Tề Ninh ra sân. Mội người đi được mấy bước, đã thấy một hộ vệ của phủ đô đốc chạy tới. Nhìn thấy Thẩm Lương Thu, gã liền bước tới chắp tay nói:
- Tướng quân, Trần thứ sử cầu kiến!
- Hắn tới làm cái gì?
Thẩm Lương Thu nhíu mày:
- Hắn muốn gặp ai?
- Trần thứ sử nói muốn tới đây bái kiến Cẩm Y hầu.
Tên hộ vệ đáp:
- Lúc này Trần thứ sử đang chở ở phòng ngoài.
Tề Ninh ngẩn ra, Thẩm Lương Thu cũng kinh ngạc, nhìn Tề Ninh, hỏi:
- Hầu gia, Trần Đình biết ngài tới Đông Hải rồi sao?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Chuyến đi này của bổn hầu được giữ rất kín, cũng không thông báo ra ngoài. Hơn nữa, ai nấy đều cải trang vào thành, là vì không muốn kinh động nhiều người.
Hắn hơi nhíu mày:
- Trần Đình này là thứ sử của Đông Hải?
- Đúng vậy!
Thẩm Lương Thu nói:
- Trần Đình là thứ sử được triều đình phái tới đây ba năm trước, việc đại đô đốc tự sát, cho tới lúc này, ta cũng chưa từng báo cho hắn biết.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Chúng ta cứ ở đây phỏng đoán cũng vô dụng, bây giờ đi gặp vị Trần thứ sử kia, tất cả moi chuyện đều sẽ sáng tỏ.
Đại sảnh của phủ đại đô đốc đã sớm đốt đèn, khi Tề Ninh tới đó, liền nhìn thấy một người trung niên mặc trang phục quan lại đang chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, có vẻ hơi sốt ruột.
Ngược lại, một người đàn ông cao to rắn rỏi bên cạnh y, lại hết sức điềm tĩnh.
Nghe tiếng bước chân, viên quan kia liền xoay người lại, thấy có người bước vào, liền sải bước đi tới nghênh đón.
Thẩm Lương Thu làm nhiệm vụ dẫn đường, cho nên đi ở phía trước Tề Ninh. Viên quan trung niên kia đương nhiên là nhận ra Thẩm Lương Thu, còn chưa tới gần, đã chắp tay cười nói:
- Thẩm tướng quân, mạo muội quấy rầy, cũng không nên trách tội, Hầu gia có ở đây không?
Vẻ mặt bình tĩnh, Thẩm Lương Thu xoay người lại, Tề Ninh đã cười, hỏi:
- Vị này là Trần thứ sử phải không?
Viên quan kia ngẩn ra, nhìn vào mắt Tề Ninh, còn có phần chưa dám khẳng định, Thẩm Lương Thu đã nói:
- Thẩm đại nhân, vị này là Cẩm Y hầu!
Viên quan trung niên kia đúng là Trần Đình, thứ sử Đông Hải. Nghe Thẩm Lương Thu nói như vậy, Trần Đình liền nghiêm mặt, sửa sang lại quần áo, bước tới cung kính hành lễ:
- Hạ quan Đông Hải Thứ Sử Trần Đình, bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh cười nói:
- Trần đại nhân không cần khách khí!
Hắn đưa tay ra:
- Ngồi xuống hãy nói đi!
- Không dám!
Trần Đình khiêm cung nói.
Tề Ninh cũng lờ đi, thản nhiên ngồi xuống, lại nhìn về phía người đàn ông đứng không xa phía sau Trần Đình. Người kia vóc dáng cao gầy, nhưng ánh mắt sắc bén, nét mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen kịt, mày rậm mắt to, giữa chân mày lộ ra anh khí.
Trần Đình là người giởi đoán ý, nhìn thấy ánh mắt của Tề Ninh, liền nói:
- Hầu gia, đây là Đông Hải Pháp Tào Sử Tần Nguyệt Ca, phụ trách sự vụ tư pháp ở Đông Hải.
Về pháp luật, Đại Sở thiết lập Hình bộ ở trung ương, các pháp tào ty ở các quận địa phương, chịu sự quản lý của Hình bộ. Hôm nay Tề Ninh là thượng thư Hình bộ, viên pháp tào sử này xem như là thuộc hạ của Tề Ninh.
Tần Nguyệt Ca đã bước tới cúi lạy, cung kính nói:
- Ty chức bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh giơ tay lên:
- Không cần giữ lễ tiết!
Hắn thầm nghĩ, Trần Đình đưa pháp tào sử đến, hẳn là có ý vị khác. Nếu người này đã biết mình tới Đông Hải, e rằng cũng biết Đạm Đài Chích Lân đã chết.
Mặc dù Thẩm Lương Thu đã cố gắng hết sức phong tỏa tin tức về cái chết của Đạm Đài Chích Lân, nhưng trên đời này nào có vách nào không có tai, huống chi Trần Đình vốn là thứ sử Đông Hải, chuyện lớn như vậy xảy ra trên địa bàn ông ta quản lý, không hẳn là ông ta hoàn toàn không biết gì cả.
- Hầu gia hạ mình tới Đông Hải này, hạ quan không thể ra ngoài thành đón chào, mong rằng Hầu gia thứ tội.
Trần Đình cung kính nói:
- Hạ quan đã đặt sẵn tiệc rượu, để đón gió, tẩy trần cho Hầu gia, xin mời Hầu gia và Thẩm tướng quân vui lòng đến dự.
Thẩm Lương Thu đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không nói gì.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Trần đại nhân, chạng vạng tối hôm nay bổn hầu mới vào thành, đến lúc này e rằng còn chưa tới hai canh giờ, không biết là ngươi biết bổn hầu đến Đông Hải từ lúc nào?
- Hồi bẩm Hầu gia, thật ra chính Ngọ ngày hôm nay, hạ quan mới biết được tin tức.
Trần Đình lập tức nói:
- Hạ quan biết được vài ngày nữa Hầu gia sẽ đến thành Cổ Lận, cho nên đã phái người chờ đại giá của Hầu gia ở ngoài thành, nhưng không thấy Hầu gia đến. Lúc hoàng hôn, nghe nói có một nhóm kỵ mã vào thành, dáng vẻ không tầm thường, hơn nữa…hơn nữa chạy thẳng tới phủ đại đô đốc, hạ quan suy đoán hẳn là Hầu gia đã đến, cho nên tới đây bái kiến.
- Lúc chính Ngọ biết được tin tức?
Tề Ninh cười hỏi:
- Tin tức đó từ đâu tới?
Trần Đình cũng không nói lời thừa, liền lấy ra một lá thư từ trong tay áo, cầm hai tay bước tới trình lên cho Tề Ninh. Tề Ninh nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua, cười nói:
- Thì ra là thư Trấn Quốc công gửi cho ngươi đã tới rồi.
- Lão quốc công thông báo việc Hầu gia tới đây phá án, lo lắng không đủ nhân thủ, cho nên đã xin ý chỉ và được hoàng thượng cho phép, Đông Hải pháp tào ti nghe lệnh Hầu gia sai khiến.
Trần Đình nói:
- Do đó hạ quan mới đưa Tần Nguyệt Ca tới, Hầu gia có gì phân phó, cứ nói ra.
- Trong thứ nói bổn hầu tới đây phá án, hiệp trợ cho các ngươi, nhưng không nói là vụ án gì.
Tề Ninh trả lại lá thư:
- Trần đại nhân cũng biết Đông Hải phát sinh vụ án gì chứ?
Trần Đình lắc đầu nói:
- Hạ quan không biết, nhưng mà vụ án này phải phiền tới Hầu gia đích thân đến đây, hơn nữa lão quốc công còn phái người tới đưa thư, hẳn là vụ án không đơn giản.
Y chỉ vào Tần Nguyệt Ca, nói:
- Hầu gia, Tần pháp tào phá án nhiều năm, kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa rất quen thuộc và hiểu rõ tình hình ở Đông Hải. Hắn phá rất nhiều vụ án lớn, nếu hắn có thể hiệp trợ Hầu gia điều tra vụ án này, thật sự là vinh hạnh của hắn.
Tề Ninh cười ha hả, nhìn về phía Tần Nguyệt Ca, hỏi:
- Tần pháp tào, vậy ngươi thử đoán xem, ở đây xảy ra vụ án gì?
- Ty chức không dám vọng ngôn.
Tần Nguyệt Ca cung kính nói.
- Bổn hầu cho ngươi đoán, ngươi cứ đoán.
Tề Ninh nói:
- Cho dù có đoán sai, bổn hầu cũng sẽ không trách ngươi.
Tần Nguyệt Ca liếc nhìn Thẩm Lương Thu, nói:
- Sau khi vào thành, trước tiên Hầu gia chạy tới đại đô đốc phủ, đương nhiên vụ án có liên quan tới thủy quân Đông Hải. Đúng như thứ sử đại nhân nói, có thể phiền tới Hầu gia đích thân tới phá án, đương nhiên vụ án này không tầm thường.
Tề Ninh chỉ im lặng nhìn Tần Nguyệt Ca, cũng không nói lời nào.
- Theo lý mà nói, Hầu gia giá lâm, Đạm Đài đại đô đốc phải ra đón tiếp, nhưng lúc này chỉ có Thẩm tướng quân ở bên, không thấy bóng dáng của đại đô đốc, ty chức cả gan suy đoán, vụ án này hẳn là liên quan trực tiếp tới đại đô đốc.
Tần Nguyệt Ca nói một cách từ tốn, không nhanh không chậm, từ giọng nói của y, hoàn toàn không thể phán đoán tâm trạng của y.
Tề Ninh lại cười nói:
- Ngươi có thể đoán được những điều này, thật ra cũng không có gì bất ngờ.
- Tuy thoạt nhìn xung quanh đại đô đốc phủ cover bình tĩnh, nhưng được phòng vệ nghiêm mật.
Tần Nguyệt Ca nói:
- Ty chức mạo muội đoán rằng, chẳng lẽ đại đô đốc bị ám sát?
Tề Ninh hơi nhíu mày, hỏi:
- Ám sát? Tần pháp tào nghĩ có người ám sát đại đô đốc sao? Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tần Nguyệt Ca, gặng hỏi:
- Vậy ngươi nghĩ, nếu như đúng là đại đô đốc bị ám sát, ai là người to gan lớn mật như thế?
- Ty chức ngu dốt bất tài, nói bậy nói bạ, xin Hầu gia thứ tội!
Tần Nguyệt Ca vội vàng chắp tay khom lưng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Bổn hầu đã nói, cho dù ngươi đoán sai, bổn hầu cũng sẽ không trách mắng ngươi kia mà!
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Ta cũng không ngại nói thẳng với ngươi, lần này ta đến đây, đúng là điều tra vụ án liên quan tới đại đô đốc, suy đoán của ngươi cũng không sai biệt lắm. Bây giờ bổn hầu hỏi ngươi, ngươi nghĩ ở đất Đông Hải này, ai dám ám sát đại đô đốc?
Mới vừa rồi khi Tề Ninh vào sảnh, đám Vi Ngự Giang cũng không vào theo, lúc này trong phòng, ngoại trừ Trần Đình và Tần Nguyệt Ca, chỉ có bốn người Thẩm Lương Thu mà thôi.
Trong sảnh thắp đèn dầu, ánh đèn lấp loáng, Thẩm Lương Thu dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, Trần Đình thì hết sức cung kính.
Tần Nguyệt Ca hơi trầm ngâm một lát, mới nói:
- Đại đô đốc có uy vọng hơn người ở Đông Hải, hơn nữa đại đô đốc phủ được canh phòng nghiêm mật, võ công của đại đô đốc rất cao, người bình thường đừng nói là dám ám sát đại đô đốc, mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngừng lại một chút, y lại nói:
- Ty chức đoán rằng, kẻ dám hạ thủ đại đô đốc, chỉ có thể là kẻ liều mạng cùng đường.
- Ồ?
Tề Ninh điềm tĩnh:
- Kẻ liều mạng mà ngươi nói, là thần thánh phương nào?
Tần Nguyệt Ca nhìn về phía Thẩm Lương Thu, hỏi:
- Thẩm tướng quân, ngươi nghĩ có thể có khả năng là do Hắc Hổ Sa phái người thực hiện việc này không?
Tề Ninh hơi nhíu mày, cũng không vội hỏi. Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Hắc Hổ Sa? Một đám ô hợp mà thôi, sao có can đảm động tới đại đô đốc, làm như thế khác nào tự sát?
Lúc này Tề Ninh mới hỏi:
- Thẩm tướng quân, Hắc Hổ Sa là thần thánh phương nào?
- Hồi bẩm Hầu gia, Hắc Hổ Sa là trùm thổ phỉ một đám hải tặc.
Thẩm Lương Thu nói:
- Tuy nhiên hôm nay bọn họ đã như chó chết chủ, tình hình hết sức nguy ngập, thủy quân cũng liên tục tìm kiếm hang ổ của họ, muốn tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Nói như vậy, hải tặc ở Đông Hải vẫn chưa bị quét sạch ư?
Thẩm Lương Thu giải thích:
- Năm đó đám giặc cướp ở Đông Hải gây họa, lão Hầu gia lại phải ra quân xuất kích, hầu như dẹp yên mấy đám hải tặc. Những hải tặc khác thấy tình thế không ổn, đều bỏ chạy ra ngoài khơi xa. Mặc dù bị thủy quân truy kích khắp nơi, nhưng vẫn có một số tên còn sống sót. Khi đại đô đốc thống lĩnh thủy quân Đông Hải, có mấy tên hải tặc muốn nhấn cơ hội trở về gây họa, lại bị đại đô đốc tiễu trừ, hải tặc trên biển Đông Hải cũng không còn lại bao nhiêu.
- Tên Hắc Hổ Sa này là vốn là hải tặc?
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu:
- Hắc Hổ Sa vô cùng giảo hoạt, hơn nữa bọn chúng có chiếc khoái thuyền, mấy lần sắp bắt được bọn chúng, nhưng đều thất bại trong gang tấc. Tuy nhiên mấy năm nay bọn chúng cũng đã nếm mùi lợi hại của thủy quân, bị tổn thất nặng nề, rốt cuộc cũng không dám tới gần bờ.
- Đã như vậy, sao Tần pháp tào lại nói Hắc Hổ Sa có ý muốn ám sát đại đô đốc?
Hắn lại nhìn về phía Tần Nguyệt Ca:
- Ngay cả vùng ven bờ, bọn chúng còn không tới gần, vì sao lại dám ám sát đại đô đốc?
Thẩm Lương Thu do dự một chút, rồi nói:
- Cách đây chưa tới nửa năm, trong thành bắt được mấy tên có hành tung kỳ dị, trải qua thẩm vấn mới biết, thì ra Hắc Hổ Sa phái mấy thảm tử lên bờ tìm hiểu tin tức, đại đô đốc vì muốn làm bọn chúng kinh sợ, đã chém đầu cả bọn, bêu trên ngọn cây cao suốt một tháng.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Thẩm Lương Thu lại ngập ngừng, muốn nói lại thôi, Tề Ninh thấy y hơi lộ vẻ lúng tún, liền hỏi:
- Thẩm tướng quân có điều gì không tiện nói ra chăng?
Thẩm Lương Thu cười khổ:
- Một sớm nọ, binh sĩ tuần tra bỗng phát hiện, tất cả thủ cấp treo trên ngọn cây cao đều biến mất, thay vào đó lại là những lá cờ.
- Cờ?
- Hắc Sa kỳ!
Thẩm Lương Thu nắm chặt hai tay:
- Đó là cờ hiệu của Hắc Hổ Sa, bốn binh sĩ trông coi thủ cấp đều bị cây gỗ nhọn đâm thủng ngực, găm ở phía dưới ngọn cây. Hơn nữa, tất cả binh lính đều bị lột trần truồng, bị khắc chữ trên bụng bằng dao nhỏ, đó là mấy chữ “Nợ máu trả bằng máu”.
Tề Ninh kinh ngạc, lúc này mới hiểu vì sao lúc gặp mặt, Thẩm Lương Thu lại lộ vẻ hơi khó nói.
Thủy quân Đông Hải bêu đầu hải tặc thị chúng, vốn muốn trấn áp tinh thần Hắc Hổ Sa, nhưng rốt cuộc thủ cấp lại bị lấy đi, chúng lại còn treo cờ xí của Hắc Hổ sa, binh lính trông coi thủ cấp đều bị tàn sát, kết quả như thế, chẳng những không trấn áp được tinh thần của bọn hải tặc, mà ngược lại, còn gây ra đả kích nghiêm trọng tới sĩ khí của thủy quân Đông Hải.
Điều này đối với thủy quân Đông Hải, đương nhiên là vô cùng nhục nhã!
Tề Ninh biết chuyện xảy ra đến nước này, đương nhiên là thủy quân Đông Hải hết sức giấu diếm, không để việc này lan truyền ra ngoài, bằng không, không những thủy quân Đông Hải bị sỉ nhục, mà ngay cả uy danh của Đạm Đài gia cũng bị đả kích nặng nề.
Về tư, Thẩm Lương Thu là huynh đệ kết nghĩa với Đạm Đài Chích Lân, về công, y cũng là chiến tướng tâm phúc của Đạm Đài Chích Lân, chuyện như vậy xảy ra, đương nhiên Thẩm Lương Thu sẽ không chủ động nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận