Cẩm Y Xuân Thu

Chương 107: Huyết đan


Dương Ninh thất vọng nói:
- Chẳng lẽ Đường cô nương cũng không thể giải quyết phiền toái này giúp ta?
Đường Nặc suy nghĩ một chút, mới nói:
- Cũng không phải không có biện pháp, chẳng qua phải hao phí không ít thời gian, không có tầm ba tới năm tháng, chỉ sợ khó khôi phục.
Dương Ninh nghĩ thầm ngay cả cao thủ y đạo như Đường Nặc cũng cần tốn mấy tháng, có thể thấy chân khí trong đan điền mình quả thực là phiền phức ngập trời.
Chẳng qua nếu Đường Nặc thực sự có thể giải quyết phiền toái này, thời gian ba tới năm tháng cũng không sao, chỉ là chẳng lẽ muốn mình sống ở đây mấy tháng?
Giờ phút này Đường Nặc đã rời khỏi cửa. Dương Ninh cũng đi theo sau, sắc trời đã tối đen, ánh trăng mùa đông, xung quanh yên tĩnh, đã không thấy bóng dáng đám người A Não.
Chỉ thấy vườn cỏ bừa bộn, hơn phân nửa đã bị phá hủy. Đường Nặc cau đôi mi thanh tú, không dừng bước, đi tới trước mặt hồ. Lúc này Dương Ninh mới nhớ tới, trong hồ nước còn một người. Hắn nhích tới gần, thấy một thi thể nổi trên mặt nước, đúng là đại hán kia.
Dương Ninh nhíu mày, trong lòng hắn đoán được, nếu như không có gì bất ngờ, trước khi rời đi, Tiểu Yêu Nữ A Não đích thị là nổi giận muốn phát tiết trên thân người này.
Đường Nặc thở dài, Dương Ninh nhịn không được hỏi:
- Đường cô nương, dường như cô nương và Tiểu Yêu Nữ kia có quen biết?
- Trước kia nàng cũng không như vậy.
Đường Nặc buồn bã nói:
- Biến thành người như hôm nay, cũng không thể hoàn toàn trách nàng.
- Đúng rồi, Đường cô nương, cô nương ẩn cư thâm sơn, tại nơi hoang vắng thế này, cô làm sao có thể tăng tiến y thuật?
Dương Ninh nói:
- Theo ý kiến của ta, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, cô chỉ nghiên cứu thảo dược ở nơi này, cũng không tự tay chữa bệnh cho người, tốc độ tăng tiến của y thuật sẽ không quá nhanh.
Đường Nặc nhìn hắn một cái hỏi:
- Ngươi nói ta không nên ở trong sơn cốc?
- Ta không có ý này.
Dương Ninh nói:
- Y thuật của cô nương đương nhiên cao minh, nếu như chỉ vì yêu thích cá nhân, nhàn nhã thoải mái ở sơn cốc, ta đương nhiên không có lời nào để nói. Nhưng mà… Đường cô nương, thứ cho ta nói thẳng, chính cô cũng biết, thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, cô có y thuật như vậy, nên chẩn bệnh chữa thương cho nhiều người, dùng được thứ đã học, nếu không cho dù cô là thần y số một thiên hạ, thì có ích lợi gì?
Đường Nặc nhíu mày, lập tức giãn ra nói:
- Ta cũng không nói không chẩn bệnh cho người khác, nhìn thấy người khác bị bệnh, ta đều sẽ ra tay chữa trị.
- Tâm tư của cô nương rất tốt, hôm nay ta cũng nhìn thấy, cô nương đúng là nhân hậu, dù người phương nào đến đây, cô đều chẳng phân biệt cao thấp, đều hỗ trợ.
Dương Ninh thở dài:
- Chỉ là cô ẩn cư trong sơn cốc, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không một người đi tới, nếu chuyển sang nơi khác, mỗi ngày sẽ có thể cứu được rất nhiều người bệnh.
Hắn dừng một chút, nói thêm một câu:
- Như vậy chẳng những có thể giúp được người khác, hơn nữa y thuật của cô nương cũng sẽ tiến bộ thần tốc.
Đúng lúc này, bỗng cảm thấy ánh sáng đột nhiên lóe lên đằng sau, hai người đều quay đầu lại, chỉ thấy căn nhà ba gian kia đã bốc cháy, lúc này thế lửa cũng không lớn, nhưng đốm lửa rất nhiều, nóc nhà trong nhà, đều là ánh lửa.
- Không tốt.
Dương Ninh thất thanh nói:
- Là Tiểu Yêu Nữ, họ còn chưa đi.
Hắn cầm chặt hàn nhận, chạy gấp tới, ba gian phòng đều dựng bằng cỏ cây, hiện giờ đang giao mùa thu đông, vô cùng khô ráo, dễ cháy. Dương Ninh vừa chạy tới, thế lửa đã nhanh chóng lan tràn mấy gian phòng.
Hắn nóng vội trong lòng, đây là nơi ở của Đường Nặc, nếu bị thiêu ủy, trong thời gian ngắn căn bản không thể dựng lại phòng xá, chỉ sợ Đường Nặc phải ngủ ngoài trời rồi. Mặc dù phía trước có hồ nước, nhưng không có thùng gỗ để lấy nước, hắn xông vào trong phòng, thấy bên trong đã bốc cháy, lửa cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn. Hắn che mũi, biết rõ chỉ dựa vào bản thân và Đường Nặc, tuyệt đối không cách nào ngăn cản thế lửa.
Nhìn thấy hộp ngân châm trên bàn, hắn không do dự, tiến tới cầm hộp ngân châm, nhanh chóng rời cửa. Hắn thấy lúc này Đường Nặc đang đứng ngoài cửa không xa, lẳng yên xem căn nhà tranh bốc cháy, cực kỳ bình thản, không có ý tứ cứu hỏa. Bạch Linh không biết xuất hiện từ đâu, một tay dắt ống quần Đường Nặc, một tay chỉ vào căn phòng bị thiêu, kêu chít chít, dường như đang trần thuật những gì mình chứng kiến.
- Đường cô nương.
Dương Ninh đưa hộp ngân châm cho Đường Nặc:
- Cái này cô nương cất kỹ, căn nhà tranh này… chỉ sợ không cứu được nữa rồi.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lần sau nếu nhìn thấy Tiểu Yêu Nữ kia, chắc chắn không thể bỏ qua.
Đường Nặc trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:
- Ta còn chưa biết ngươi tên gì.
- Ta là… Tề Ninh!
Dương Ninh nói:
- Cô nương, căn phòng bị thiêu rồi, cô cũng không cần khổ sở, dựng lại một lần nữa là được rồi.
Đường Nặc lắc đầu nói:
- Không thể lưu lại đây.
- Hả?
Ánh mắt Dương Ninh sáng lên, lập tức nói:
- Đường cô nương chuẩn bị rời khỏi nơi này sao? Đây chính là chuyện rất tốt, ở lại nơi này, rời xa mọi người, quá mức cô đơn.
Đường Nặc nói:
- Ta không sợ cô đơn, ta ở nơi này đã nhiều năm, một năm sư phụ cũng không ở đây được mấy ngày.
Nàng suy nghĩ, mới nói:
- A Não biết rõ ta ở nơi này, sau này ở đây sẽ không được an bình.
- Không sai không sai, Tiểu Yêu Nữ quỷ kế đa đoan, Đường cô nương không đành lòng ra tay độc ác với nàng, nhưng nàng lại không có ý tốt gì với Đường cô nương, từ mới đầu cô nương đã chịu thiệt.
Dương Ninh nói:
- Cô nương có thể phòng nàng mười lần hai mươi lần, nhưng nếu có một lần sai lầm, chỉ sợ sẽ trúng đạo của nàng, vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn.
Thấy Đường Nặc không nói lời nào, hắn cẩn thận hỏi:
- Đường cô nương, ta mời cô nương đi một chỗ, không biết ý của cô nương thế nào?
Đường Nặc quay đầu nhìn Dương Ninh, dưới ánh trăng, khuôn mặt tú lệ, tuy không nói chuyện, nhưng trong mắt lại xuất hiện câu hỏi.
Dương Ninh vội đáp:
- Là như thế này, ta thấy Đường cô nương cảm thấy rất hứng thú với y thuật, không bằng tới kinh thành đi. Người kinh thành rất nhiều, dân chúng bị bệnh cũng rất nhiều, Đường cô nương đến kinh thành, có thể mở một gian y quán, trị bệnh cho người, như vậy có thể hành y tế thế. Ngoài ra kinh thành rất nhiều danh y, cô nương cũng có cơ hội luận bàn với những danh y kia, đề cao y thuật…, cô nương đừng hiểu lầm, ta không phải nói y thuật của cô không cao mình, chỉ là người giỏi còn có người giỏi hơn, lấy thừa bù thiếu, cũng không có chỗ xấu.
Thật ra hắn thấy Đường Nặc y thuật cao minh, quả thực có tâm tư khác.
Chẳng qua loại người này ẩn cư rừng núi, giống như ẩn sĩ, không hỏi chuyện hồng trần, muốn để người như vậy rời núi, thông thường đều là chuyện cực kỳ khó khăn.
Chỉ là hắn thấy Đường Nặc dường như có ý buông xuôi, lúc này mới châm ngòi thổi gió.
- Thật ra y thuật của ta cũng rất bình thường.
Đường Nặc thản nhiên nói:
- Khoảng cách với y thuật của sư phụ còn chênh lệch rất lớn, dù là sư phụ cũng không dám nói y thuật của mình không ai có thể sánh được.
- Cô nương khiêm tốn rồi.
Dương Ninh cười nói:
- Chẳng qua học nhiều một chút cũng không có chỗ xấu.
- Ngươi nói không sai, người giỏi còn có người giỏi hơn, muốn tăng cường y thuật, cũng không thể né tránh không ra.
Đường Nặc buồn bã nói:
- Hai năm qua y thuật của ta tiến triển cực kỳ chậm chạp, sư phụ khuyên ta đừng nóng vội, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, trong chuyện này chắc chắn có duyên cớ. Hiện giờ nghe ngươi nói như vậy, có lẽ ngươi nói không sai, muốn tăng trưởng kiến thức, phát hiện nhiều nghi nan tạp chứng hơn, mới có thể nghiên cứu tiến bộ.
Quả nhiên là một cô nương tốt.
Dương Ninh vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện, nghiêm túc nói:
- Muốn nói nghi nan tạp chứng, kinh thành có rất nhiều, rất nhiều người mắc phải bệnh lạ, đều tới kinh thành tìm danh y. Đường cô nương, ta có chút quan hệ ở kinh thành, đến lúc đó đặc biệt phái người tìm những người mắc bệnh nghi nan tạp chứng, đưa tới cho cô nương làm thí nghiệm.
Đôi mày thanh tú của Đường Nặc cau lại, cuối cùng nói:
- Ngươi rời khỏi nơi này trước đi, ta còn có nhiều thứ cần chỉnh lý, cần chút thời gian, chờ ta chuẩn bị xong, tới kinh thành tìm ngươi.
Dương Ninh hưng phấn nói:
- Vậy là cô nương nhận lời tới kinh thành? Muôn dân trăm họ thực có phúc. Cô nương yên tâm, ta trở lại kinh thành, lập tức tìm phòng ở cho cô nương, lập y quán giúp cô nương.
- Không cần.
Đường Nặc lắc đầu nói:
- Bản thân ta sẽ nghĩ biện pháp, không thể làm phiền ngươi quá nhiều.
- Không phiền toái không phiền toái.
Dương Ninh cảm thấy vui mừng:
- Cô nương không biết kinh thành nước sâu, muốn mở y quán, chỉ một nữ tử yếu ớt như cô nương, cũng không phải chuyện dễ dàng. Cô không cần quan tâm nhiều, chuyện này giao cho ta là được rồi. Lúc này nếu như không có cô nương, chỉ sợ ta đã gặp phải độc thủ của Tiểu Yêu Nữ, coi như ta báo đáp cô nương.
- Ngươi không nên cứ gọi nàng là Tiểu Yêu Nữ như vậy.
Đường Nặc nói:
- Vấn đề đan điền của ngươi ta cũng không biết có thể chữa được hay không, ngươi cũng không cần vui vẻ quá mức.
Dương Ninh khẽ giật mình, lập tức xấu hổ, thầm nghĩ cô gái này quả nhiên khôn khéo hơn người, liếc cái nhìn thấu tâm tư của mình.
- Đường cô nương, ta xem vẫn là chờ hừng đông rồi ta sẽ rời đi.
Dương Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời:
- Nhà bị thiêu rồi, ta lo lắng Tiểu Yêu… Lo lắng A Não quay đầu lại tìm cô phiền toái, có ta ở lại đây, cũng có thể thêm một sự giúp đỡ.
Đường Nặc lắc đầu nói:
- Nàng thiêu nhà rồi, không dám tiếp tục lưu lại nơi này, hiện giờ hẳn là đã sớm rời xa.
Nàng đưa tay ra, trong tay cầm một bình sứ. Dương Ninh ngạc nhiên nói:
- Đường cô nương, đây là thứ gì?
- Đây là huyết đan.
Đường Nặc nói:
- Đây là đan dược sư phụ bỏ ra hơn mười năm mới nghiên cứu ra được, dù trúng độc gì, chỉ cần ăn nó, huyết đan sẽ phong bế dược tính khuếch tán trong ba ngày. Độc dược đơn giản, huyết đan có thể đơn giản giải độc, nếu là độc dược cực kỳ lợi hại, nó cũng có thể trì hoãn dược tính, trong vòng ba ngày sẽ không có việc gì. Ngươi đã lo lắng A Não có thể tìm ngươi phiền toái, có huyết đan trong tay, sẽ không cần lo lắng.
Dương Ninh nghĩ thầm bảo vật như vậy chính là ngàn vàng khó cầu, hắn nói:
- Vậy quý giá như vậy, ta sao lại không biết xấu hổ nhận lấy.
Miệng nói như vậy, tay lại không thể chờ đợi mà nhận lấy, nhét vào trong lòng. Chỉ là hắn cũng biết, Đường Nặc ban cho huyết đan, tương tự với lệnh trục khách, không tiện tiếp tục lưu lại, hắn chắp tay nói:
- Đường cô nương, xin bảo trọng nhiều hơn, ta chờ cô nương ở kinh thành, cô đến kinh thành, tìm phủ Cẩm Y Hầu báo tên ta là được rồi.
- Phủ Cẩm Y Hầu?
Đường Nặc khẽ gật đầu:
- Ta nhớ kỹ rồi.
Nàng nghe được bốn chữ phủ Cẩm Y Hầu, cũng không có gì khác thường, dường như chỉ là nghe được một ngôi nhà bình thường mà thôi.
Dương Ninh không kéo dài nữa, quay người rời đi. Đi được vài bước, hắn quay đầu lại, thấy Đường Nặc vẫn lẳng lặng nhìn căn nhà tranh bị thiêu đốt. Do dự một chút, hắn nói:
- Đường cô nương, cô… không phải là không đi chứ?
Đường Nặc cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Ngươi không cần lo lắng, chậm nhất nửa tháng, ta chắc chắn sẽ tới kinh thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận