Tề Ninh bất ngờ khi biết Hắc Nham động đề cử Y Phù làm động chủ.
Hắc Nham động có tất cả sáu trại, già trẻ lớn bé lên tới mấy nghìn người, theo Tề Ninh thấy, làm người đứng đầu một động, đương nhiên phải gánh vác sứ mệnh hưng suy của cả động, Ba Da Lực mất đi, đương nhiên phải lựa chọn một động chủ mới, nhưng việc tuyển chọn cần phải cân nhắc kỹ càng.
Y Phù còn trẻ tuổi, mặc dù được mọi người đặt nhiều kỳ vọng, nhưng so với sự từng trải và uy danh của mà một động chủ cần có, dường như nàng vẫn còn thua kém.
Không ngờ Y Phù lại trở thành động chủ mới, Tề Ninh lộ vẻ rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra lý do.
Đối với Hắc Nham động, trong tình thế hiện tại, điều kiện lựa chọn động chủ chưa hẳn là phải dựa vào sự từng trải và uy tín, bằng không, về hai mặt đó, các trại chủ khác đều hơn Y Phù, cho dù thế nào cũng không đến lượt nàng kế nhiệm vị trí động chủ.
Nhưng có một điều Y Phù hơn hẳn mọi người, đó là quan hệ với Cẩm Y Tề gia.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được sự thân mật giữa Y Phù và Tề Ninh. Cho dù không biết hai người đã ngầm ước hẹn sống chung, nhưng họ đều nhìn thấy rõ ràng quan hệ thân mật của hai người.
Hắc Nham động là một động trong bảy mươi hai động của người Miêu, năm xưa bởi vì có công giúp Cẩm Y lão Hầu gia bình định Tây Xuyên, nhưng không tuân theo mệnh lệnh của Miêu Vương, vì vậy mà trở thành “người ngoài” trong bảy mươi hai động, bị người Miêu xem là tay sai của triều đình.
Trong tình thế này, Hắc Nham động chỉ có thể dựa vào Cẩm Y Tề gia.
Đối với Hắc Nham động, việc duy trì quan hệ với triều đình, đương nhiên là rất quan trọng, Y Phù có quan hệ thân mật với Tề Ninh, nếu như để Y Phù kế thừa vị trí động chủ của Hắc Nham động, đương nhiên có thể làm cho Hắc Nham động gắn bó chặt chẽ với Cẩm Y Tề gia.
- Nếu bọn họ cùng chung ý kiến, đương nhiên là có lý do.
Tề Ninh nhẹ nhàng nói:
- Chỉ có điều tỷ kế nhiệm vị trí động chủ, như vậy sau này sẽ càng rất nhiều việc, cũng sẽ rất vất vả.
Y Phù nói:
- Ta biết vì sao bọn họ lại lựa chọn như vậy, chẳng qua là…
Do dự một chút, nàng nói tiếp:
- Chẳng qua là vì họ biết ta và đệ rất thân thiết, họ biết Hắc Nham động phải dựa vào Cẩm Y Tề gia, cho nên…
Cười khổ một tiếng, lại nói:
- Lẽ ra ta cũng không thích hợp với vị trí này, thế nhưng nếu ta từ chối, trong lòng bọn họ sẽ bất an. Ta đã suy nghĩ kỹ, lúc này, điều quan trọng nhất là yên ổn lòng người, ta tạm thời đảm nhiệm vị trí động chủ, sau đó sẽ để bọn họ chọn người khác.
Tề Ninh khẽ ừ một tiếng, chăm chú nhìn Y Phù, nhẹ giọng nói:
- Bất luận có điều gì trắc trở, tỷ đều phải nói với ta.
- Ta…hiểu.
Y Phù khẽ gật đầu, rồi liền lo lắng nói:
- Ngày mai ngươi sẽ đi Thương Khê, nhưng …bên này còn rất nhiều việc phải làm, ta vốn muốn đi cùng ngươi, thế nhưng trong thời gian trước mắt, sau khi kế thừa vị trí động chủ, ta không thể rời đi.
Tề Ninh cười nói:
- Tỷ không cần lo lắng nhiều. Tỷ cũng biết rồi, hiện giờ giao tình giữa Miêu Vương Đan Đô Cốt và ta cũng không tệ, hơn nữa chuyến này có Hướng thúc thúc cùng đi, võ công của ông ấy rất cao, cho dù phải thật sự động thủ, chúng ta muốn bình an trở về, cũng không phải là việc khó.
Y Phù nhíu mày nói:
- Ta chỉ lo lắng, nếu như Đại Vu là Địa Tạng, vậy thì triều đình có trừng phạt nàng ta không?
- Quốc gia có quốc pháp.
Tề Ninh nghiêm mặt nói:
- Theo manh mối hiện tại chúng ta có được, Địa Tạng liên quan tới rất nhiều việc gây tổn hại cho Đại Sở, nếu như nàng thực sự là Địa Tạng, đương nhiên triều đình phải giải quyết rõ ràng.
Y Phù thở dài:
- Đại vu có địa vị rất cao trong bảy mươi hai động của người Miêu, triều đình muốn trừng phạt nàng ta, cũng không dễ. Người Miêu sẽ không trơ mắt nhìn Đại Vu của mình bị trừng phạt. Bất cứ kẻ nào trong bảy mươi hai đông vi phạm quốc pháp, đều có thể bị trừng phạt, chỉ riêng Đại Vu, người Miêu sẽ không để nàng chịu bất cứ sự trừng phạt nào.
Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh đăm chiêu.
- Ta lo lắng nếu làm ầm ĩ lên, rất có thể sẽ khiến bảy mươi hai động của người Miêu xung đột với triều đình.
Y Phù nhẹ giọng nói:
- Tiểu đệ, sau khi tới Thương Khê, ngươi nhất định phải cẩn thận, mọi việc không nên xung động. Người Miêu cũng không hiếu chiến, nhưng nếu thật sự trở nên hung hãn, thì họ cũng không biết sợ là gì.
Đưa mắt nhìn xung quanh một chút, nàng thấp giọng nói:
- Lý gia đã tác oai tác quái nhiều năm ở Tây Xuyên, bọn họ đặt ra sưu cao thuế nặng cho người Miêu, bởi vậy rất nhiều người Miêu bất mãn đối với nhà Hán, cho tới tận bây giờ, vẫn có không ít người muốn thoát khỏi sự quản thúc của triều đình. Chỉ có điều, đại đa số người Miêu lại muốn được sống yên ổn dưới sự quản thúc của triều đình, thế nhưng một khi tìm được cơ hội, tất nhiên sẽ có những người có mưu đồ, nhân cơ hội gây ra chuyện.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta hiểu ý của tỷ, luôn có những con sâu làm rầu nồi canh, tuy nhiên tỷ cứ yên tâm, mọi việc ta đều sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì khơi mào xung đột giữa Miêu gia và triều đình.
Đương nhiên Tề Ninh biết, một khi Tây Xuyên rối loạn, sẽ gây ra hậu quả rất lớn.
Triều đình đã chuẩn bị tất cả, chỉ đợi xuất binh Bắc thượng, trong tình hình đó, nếu trong nước xảy ra bất cứ biến động nào, đều sẽ ảnh hưởng tới việc Bắc thượng của Đại Sở.
Bảy mươi hai động của người Miêu là một thế lực rất quan trọng ở Tây Xuyên, hành động của thế lực này, có thể ảnh hưởng tới toàn bộ Tây Xuyên. Nếu như vì Địa Tạng, mà khơi lên biến động ở bảy mươi hai động, kế hoạch Bắc phạt của triều đình có thể lập tức bị gián đoạn.
Như vậy, Sở quốc sẽ bỏ qua cơ hội tốt hiếm có, không những không thể tiêu diệt Đông Tề, mà kế hoạch bất ngờ tập kích Tây Bắc cũng tiêu tan.
Bởi vậy Tề Ninh biết rõ trách nhiệm của mình quan trọng, phải bắt được Địa Tạng, nhưng lại không thể vì chuyện đó mà để Tây Xuyên xảy ra rung chuyển.
Cũng chính vì như vậy, Tề Ninh không khăng khăng tự mình đến giao thiệp với Đại Vu, mà để Hướng Bách Ảnh lên núi thay mình.
Tuy xa cách đã lâu, nhưng đêm đó Tề Ninh rất giữ khuôn phép, cũng không thân mật với Y Phù, dù sao thì Hắc Nham động gặp phải nạn lớn, hơn nữa vừa tế lễ vong linh những người bị hại xong, trong tình huống đó, cho dù không kiên nhẫn được, Tề Ninh cũng phải kìm chế.
Sáng sớm hôm sau, Y Phù đưa Tề Ninh xuống núi.
Ngoài Hướng Bách Ảnh và Tề Ninh, chuyến này Tề Phong cũng dẫn theo bốn thị vệ hộ tống, mà Đoàn Thương Hải thì chỉ huy kỵ binh Hắc Lân doanh đóng quân dưới chân núi, đề phòng Trì Bảo Đồng Tử lại chạy tới Hắc Nham động làm càn.
Thương Khê ở về phía đông nam của Nhắc Nham lĩnh, Tề Ninh đã có Kinh Hồng, hắn chọn một con ngựa tốt từ trong đội ngũ cho Hướng Bách Ảnh, cả nhóm bảy người đi thẳng về hướng Thương Khê.
Đi không ngừng nghỉ suốt một ngày, rốt cuộc đã nhìn thấy Khê Sơn phía xa xa.
Thượng Thủy Động ở Thương Khê cũng chia làm sáu trại, năm trại vây quanh trại của Miêu Vương. Tề Ninh biết phủ đệ của trại nằm ở Khê Sơn, đã cuối mùa thu, Khê Sơn trông giống như một con rồng lớn nằm rạp xuống trên mặt đất mênh mông, rất có khí thế.
Toàn bộ Khê Sơn chìm trong một màn sương mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy trong dãy núi có một đỉnh núi cao sừng sững nổi bật hẳn lên, Tề Ninh biết đó là Nhật Nguyệt Phong.
Nhật Nguyệt Phong là đỉnh núi cao nhất của Khê Sơn, cũng là nơi ở của Đại Vu. Trong làn sương mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khái quát của nó, Tề Ninh biết, nếu muốn tới Nhật Nguyệt Phong, cũng không phải là việc dễ dàng, phải đi qua tầng tầng dãy núi, qua rất nhiều trại của người Miêu, mới có thể tới dưới chân Nhật Nguyệt Phong.
Người Miêu xem Đại Vu chẳng khác nào thần linh, mà Nhật Nguyệt Phong cách trại của Miêu Vương chỉ chừng hơn mười dặm, đối với người Miêu, đừng nói là Nhật Nguyệt Phong, mà ngay cả xung quanh Nhật Nguyệt Phong, cũng đều là cấm địa, hễ người Miêu phát hiện có người tới gần Nhật Nguyệt Phong, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng được.
Trong thiên hạ, số người có thể gặp được Đại Vu, đương nhiên là có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù là người Miêu, nếu muốn bái kiến Đại Vu, cũng phải được sự cho phép của Miêu Vương, không có sự cho phép của Đại Vu, hầu như không ai có thể gặp được Đại Vu.
Chỉ có điều, lần này bọn Tề Ninh muốn gặp Đại Vu, lại không thể để quá nhiều người biết.
Dọc đường, Tề Ninh cũng bàn bạc kỹ với Hướng Bách Ảnh, sau khi đi vào khu vực của Thương Khê, liền nhân ban đêm, lẳng lặng jko một tiếng động lẻn vào Khê Sơn. Dù sao đã biết vị trí của Nhật Nguyệt Phong, việc xác định phương hướng, né tránh tai mắt để tiến gần Nhật Nguyệt Phong, cũng không đến mức quá gian nan đối với bọn Tề Ninh.
Sau khi tiến vào Thương Khê, mấy người đã thay trang phục của người Miêu, hơn nữa cũng gửi ngựa lại.
Vùng Thương Khê nằm trong phạm vi thế lực của người Miêu, ở chỗ này ít thấy bóng dáng của người Hán, cho dù có họ có xuất hiện, thì phần lớn đều là thương nhân buôn bán ở chỗ này. Người Miêu không thạo việc buôn bán, đại đa số các trại đều là tự cấp tự túc, nhưng thương nhân nhà Hán mang đến hàng hóa phong phú, rất nhiều người Miêu cũng sẵn lòng buôn bán với những thương nhân đó. Đối với người Miêu, bất luận buôn bán cái gì, quan trọng nhất là thành thật và giữ chữ tín, cho nên những thương nhân có thể làm ăn được ở chỗ này, cũng đều là những người luôn tuân thủ sự thành thật và giữ chữ tín. Do giao dịch đã lâu, người Miêu biết rõ những thương nhân kia, nếu nơi này xuất hiện một người xa lạ, sẽ rất dễ khiến người Miêu chú ý.
Tề Ninh biết, ở phụ cận Thương Khê, có nhiều tai mắt của người Miêu, dù sao đây cũng là nơi ở của Miêu Vương và Đại Vu, sự đề phòng đương nhiên là chặt chẽ hơn những trại khác nhiều. Bọn Tề Ninh cũng không tìm nơi ngủ trọ, sau khi đến nơi, liền tìm nơi kín đáo nghỉ ngơi một hồi, tới lúc trời tối, mới đi về phía Khê Sơn.
Hướng Bách Ảnh vào nam ra bắc, hơn nữa ông vốn là người Thục, đương nhiên biết làm thế nào để né tránh tai mắt của người Miêu, cũng chính vì như vậy, cho nên phải đi qua một số nơi hết sức hẻo lánh khó đi.
Võ công của Hướng Bách Ảnh và của Tề Ninh đều không cần phải nói, bọn Tề Phong cũng đều là hộ vệ tinh nhuệ, thể lực đầy đủ, trèo đèo lội suối là chuyện nhỏ, tuy nhiên, mặc dù đã nhìn thấy đường nét của Nhật Nguyệt Phong phía xa xa, nhưng để đi đến tận nơi thì không dễ, đến lúc bình minh, mọi người vẫn còn thấy Nhật Nguyệt Phong ở khá xa dưới đám sương mù.
Mọi người ăn lương khô, tậm nghỉ một hòi, ban ngày đi đường, càng phải cẩn thận.
Cho đến lúc trời tối, rốt cuộc mọi người cũng tới chân núi Nhật Nguyệt Phong, dọc đường đều né tránh tai mắt người Miêu, có mấy lần bọn hắn nhìn thấy người Miêu từ phụ cận đi tới, đều kịp thời né tránh bọn họ.
Nhật Nguyệt Phong là một ngọn núi độc lập, gió thổi cây lay, dưới chân núi cách đó không xa là một hồ nước, mặt hồ phản chiếu ngọn Nhật Nguyệt Phong.
Đây là lần thứ hai Tề Ninh tới đây, biết Nhật Nguyệt Phong không giống những ngọn núi khác của Khê Sơn, những ngọn núi đó đều có trại của người Miêu, người đến, người đi thường xuyên, tự nhiên hình thành đường mòn, trong khi người lên xuống Nhật Nguyệt Phong rất ít, cho nên chỉ có một đường mòn hết sức gồ ghề dẫn lên núi.
Một vầng trăng thu mọc lên từ phía đông, cả dãy Khê Sơn đều đắm chìm dưới ánh trăng.
- Đại Vu ở trên núi kia.
Tề Ninh ngẩng lên nhìn ngọn núi dưới ánh trăng:
- Hướng thúc thúc có biết bên cạnh Đại Vu có những ai không?
Hướng Bách Ảnh chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ ung dung dưới ánh trăng, nhìn về phía ngọn núi kia, vẻ mặt hơi trang nghiêm:
- Các đời Đại Vu của người Miêu đều là người có đức tính cao thượng, cũng luôn tạo phúc cho người Miêu. Ta cũng không biết rốt cuộc bên cạnh Đại Vu có bao nhiêu người, mà có lẽ ngoại trừ Đại Vu, cũng không ai biết điều đó. Chỉ có điều, ta cũng có nghe nói tới Nhật Nguyệt Song Thần Ti.
- Thì ra Hướng thúc thúc biết.
- Nhật Nguyệt Song Thần Ti đều là cao thủ người Miêu.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Suốt đời, bọn họ chỉ có một chức trách, đó là bảo vệ an toàn cho Đại Vu.
Hơi trầm ngâm, Hướng Bách Ảnh nói tiếp:
- Nghe đâu võ công của bọn họ hoàn toàn khác với các môn phái trên giang hồ, tuy nói là võ công của người Miêu có một phong cách riêng, nhưng không ai biết cụ thể.
- Võ công của người Miêu?
Hướng Bách Ảnh liếc nhìn Tề Ninh, thản nhiên nói:
- Võ công thì không phải chỉ có người Hán mới có, chỉ có điều là không có mấy ai hiểu biết võ công của người Miêu thôi. Ta nghe nói, bắt đầu từ lúc còn trẻ, mỗi Nhật Nguyệt Song Thần Ti đã chọn ra một người nối nghiệp, đó là một người nổi bật cả về năng lực thiên phú và nhân phẩm. Đến lúc bọn họ quy ẩn, Thần Ti đời sau sẽ tiếp nhận chức trách bảo vệ Đại Vu từ Thần Ti đời trước.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Hướng Bách Ảnh lại nói:
- Võ công của bọn họ thế nào, đến nay cũng không ai biết rõ. Nghe đồn bọn họ không tùy tiện ra tay, nhưng một khi để bọn họ ra tay, thì sẽ không ai sống sót, bởi vậy cho tới nay, ta không nghe nói có người nào biết rõ về võ công cua Nhật Nguyệt Song Thần Ti.
Ông thở dài, lại nói:
- Có lẽ võ công của họ cao thâm khôn lường, không phải những người như ta có thể với tới.
Tề Phong nghe vậy, không kìm lòng được, nói:
- Có lẽ…có lẽ bọn họ xa rời thực tế, tự cho võ công rất cao, nhưng thật ra…võ công của họ cũng bình thường thôi.
Tề Ninh liếc nhìn Tề Phong, Hướng Bách Ảnh cười ha hả, khẽ gật đầu nói:
- Cũng không phải là không có khả năng này. Chỉ là võ công của bọn họ cao thấp thế nào, ta cũng không biết.
Đưa tay vỗ vai Tề Ninh, Hướng Bách Ảnh lại cười nói:
- Các ngươi chờ ở đây, ta lên núi một mình, hy vọng có thể có một kết quả tốt.
Tề Ninh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xin hãy cẩn thận.
Hướng Bách Ảnh cũng không nói nhiều, đi thẳng lên núi. Tề Ninh bảo bọn Tề Phong chờ ở chân núi, nơi này là cấm địa, ngay cả người Miêu cũng không dám tùy tiện tới gần, Tề Ninh cũng không lo sẽ có người phát hiện đoàn người của mình.
Tuy nhiên để an toàn, cả bọn tìm một chỗ cỏ dại um tùm, ngồi xuống một tảng đá lớn phía sau một bụi rậm, chờ đợi.
Tuy đi cùng tới đây, cũng biết Hướng Bách Ảnh muốn đi gặp Đại Vu, nhưng bọn Tề Phong cũng không rõ vì sao phải lén lút như thế này.
Theo lý mà nói, Tề Ninh là công tước của đế quốc, cho dù Đại Vu có thân phận đặc biệt, không thể triệu kiến, nhưng công tước đích thân tới, lẽ ra phía Miêu Vương cũng phải có sự sắp xếp cho thỏa đáng.
Nhưng Tề Ninh không nói, đương nhiên Tề Phong cũng không dám hỏi.
Điều gì nên cho biết, tất nhiên Tề Ninh sẽ cho biết, điều gì không nên biết, hỏi nhiều sẽ chuốc lấy phiền phức, Tề Phong hiểu rõ điều này.
Tề Ninh rất muốn biết, Hướng Bách Ảnh làm thế nào để nói chuyện với Đại Vu, nhưng dọc đường Hướng Bách Ảnh không nhắc tới việc này.
Có nhiều khi, không cho một người biết quá nhiều, cũng không phải là vì không tin tưởng ở người đó, mà chỉ vì muốn bảo vệ an toàn cho người đó.
Trong bóng đêm sâu thẳm, ngoại trừ tiếng gió thổi và tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên, trong núi yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Từ chân núi leo lên Nhật Nguyệt Phong, đường gồ ghề khó đi, tốn nhiều thời gian, hơn nữa Hướng Bách Ảnh muốn gặp Đại Vu, nhất định sẽ nhiều gay cấn, Tề Ninh biết Hướng Bách Ảnh sẽ không thể nhanh chóng quay lại, nếu như ông ấy có thể về trước lúc hừng đông, đã là nhanh lắm rồi.
Hắn dựa trên tảng đá, suy nghĩ biện pháp xử lý sau khi Hướng Bách Ảnh giao thiệp với Đại Vu.
Nếu như Đại Vu đúng là Địa Tạng, sau đó phải xử lý như thế nào?
Địa Tạng liên quan tới vụ dịch độc lan tràn ở kinh thành, làm hại vô số bách tính vô tội, lại mấy lần đẩy Hắc Nham động rơi vào tuyệt cảnh, ngoài ra còn sai khiến Lục Thương Hạc và Bạch Hổ tranh đoạt quyền khống chế Cái Bang. Vụ Giang gia mưu phản ở Đông Hải, dường như cũng có bóng dáng của Địa Tang phía sau lưng Giang gia…Liên quan tới nhiều vụ án như vậy, nếu vì thân phận đặc biệt của Đại Vu, mà xử lý nhẹ nhàng, thì không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, không trừng trị nghiêm khắc Đại Vu, thì vị Đại Vu kia sẽ là một tai họa ngầm to lớn đối với đế quốc.
Nhưng nếu thực sự trừng trị nghiêm khắc, thì phải ứng phó như thế nào đối với bảy mươi hai động của người Miêu?
Tề Ninh hơi lo buồn, nếu Địa Tạng là Đại Vu, thì sẽ rất khó xử lý cho ổn thỏa.
- Quốc công, ta đi đại tiện một chút.
Bỗng Tề Phong sáp lại gần, khẽ nói với Tề Ninh:
- Nhịn lâu rồi, có phần không chịu nổi nữa.
Tề Ninh nói:
- Đừng đi quá xa, ở chỗ này phải cẩn thận một chút.
- Dạ, ta ở ngay phụ cận.
Vẻ mặt đau khổ, Tề Phong nói:
- Ăn không quen món gì đó, đau bụng quá.
Y ôm bụng, vội đi tìm chỗ giải quyết, nhưng Tề Ninh lại keo tay Tề Phong lại, hạ giọng nói:
- Khoan đã!
Tề Phong ngẩn ra, đã thấy Tề Ninh nghiêng tai lắng nghe, ai nấy đều cảnh giác, nhưng xung quanh chỉ nghe tiếng gió nhẹ thổi, không có động tĩnh gì lớn.
- Trên núi có người xuống.
Tề Ninh nheo mắt.
Mấy người lập tức ngẩng lên, nhìn về phía con đường núi gồ ghề kia.
Bọn họ biết, tuy tiểu quốc công còn trẻ truổi, nhưng võ công cao cường, tuy chưa thấy có bóng người trên đường núi, nhưng cũng biết tiểu quốc công không nói vu vơ, tay ai nấy đều đặt lên chuôi đao, tập trung tinh thần đề phòng.
- Phía bên trái cũng có người tới gần.
Tề Ninh nhắm mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, giọng càng nhỏ lại:
- Bên phải cũng vậy, hai phía đều có người tiến về phía này.
Bọn Tề Phong đều hơi biến sắc.
Để tới được Nhật Nguyệt Phong, bọn họ đã rất cẩn thận né tránh tai mắt người Miêu, hơn nữa ai cũng biết, Nhật Nguyệt Phong là nơi ở của Đại Vu, trong vòng vài dặm xung quanh đều là cấm địa, ngay cả người Miêu cũng không dám tùy tiện tới gần.
Lúc này từ hai phía đều có người tới gần, đương nhiên là rất khác thường.
- Quốc công, có phải người Miêu đã phát hiện tung tích của chúng ta?
Tề Phong thấp giọng hỏi.
Nếu đúng là đã bị người Miêu phát hiện, tuy không thể nói là rơi vào tuyệt cảnh, nhưng mọi chuyện cũng trở nên rất phiền phức.
Quốc gia có pháp luật của quốc gia, người Miêu cũng có quy củ của người Miêu, nếu bị người Miêu phát hiện, có người xông vào cấm địa của Đại Vu mà không được cho phép, đối với người Miêu, đây là một hành vi vô cùng vô lễ, thậm chí đầy thù địch. Nếu như người xông vào cấm địa là người bình thường, thì còn không nói, nhưng đây lại là một công tước của đế quốc, chẳng khác nào đế quốc phá hỏng quy củ của người Miêu, càng làm người Miêu bất mãn triều đình.
Nhưng vẻ mặt của Tề Ninh vẫn rất điềm tĩnh, thường ngày Tề Ninh sẽ cân nhắc rất nhiều, nhưng đối mặt với tình thế cấp bách này, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn có nội lực thâm hậu, khả năng nhận biết kinh người, lúc này hắn đã nghe ra người đến từ hai phía khá đông, hơn nữa hành động cấp tốc. Bất luận những người đó có phải là người Miêu hay không, chuyến đi lần này của mình tới Nhật Nguyệt Phong, hiển nhiên là đã bị đối phương nắm rõ, lúc này không cần quan tâm có bị phát hiện hay không, mà phải nghĩ biện pháp đối phó tình thế trước mắt.
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Tất cả nghe theo sự phân phó của ta.
Nếu thật sự bị người Miêu phát hiện, Tề Ninh biết không nên gây ra xung đột quá lớn với đối phương, dù sao hắn và Miêu Vương Đan Đô Cốt cũng có một chút giao tình, nếu như thực sự bị người Miêu hiểu lầm, hắn vẫn có thể giải thích rõ ràng.
Trong thoáng chốc, tiếng động từ hai phía truyền tới liền ngừng lại, cũng không tiếp tục tiến lại gần, Tề Ninh cũng không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì. Đúng vào lúc này, hắn thấy Tề Phong đưa mắt ra hiệu với mình, Tề Ninh theo ánh mắt của Tề Phong, nhìn về phía đường núi, đã thấy trên con đường gồ ghề, xuất hiện mấy bóng người, dưới ánh trăng, trông có phần thần bí.
Đối phương từ trên cao nhìn xuống về phía mình, Tề Ninh ra hiệu cho bọn Tề Phong tập trung tinh thần, theo đường núi đi lên. Bọn Tề Phong đi tới, khi còn cách mấy bóng người kia một đoạn, Tề Ninh đã nhìn thấy rõ ràng, mấy người đó đều mặc trang phục người Miêu, đeo mặt nạ. Tề Ninh rất tinh mắt, dựa vào ánh trăng, hắn chăm chú nhìn vào mặt nạ của người đi đầu, thấy trước trán có hoa văn mặt trăng, liền biết đối phương là Nguyệt Thần Ti, thuộc hạ của Đại Vu.
Trước kia, khi hai huynh đệ Đan Đô Cốt đánh nhau, để phân rõ ai đúng, ai sai, mọi người đi tới Nhật Nguyệt Phong thỉnh cầu Đại Vu kết luận trắng đen, lần đó Tề Ninh cũng theo mọi người tới Nhật Nguyệt Phong, cũng từng gặp Nguyệt Thần Ti.
Hắn vẫn còn nhớ rõ chiếc mặt nạ của Nguyệt Thần Ti, chỉ có điều, trước kia hắn nói chuyện với Nguyệt Thần Ti không nhiều, ấn tượng cũng không quá sâu.
Tề Ninh là công tước của đế quốc, vị Nguyệt Thần Tii này chỉ là hộ vệ của Đại Vu, tuy nhiên nhập gia tùy tục, Tề Ninh cũng không phải là người quá câu nệ thân phận, hắn chắp tay với Nguyệt Thần Ti, cười nói:
- Chẳng hay Thần Ti còn nhớ ta không?
Nguyệt Thần Ti cũng đáp lễ Tề Ninh theo kiểu của người Miêu, rồi nói:
- Đại Vu cho mời Cẩm Y hầu!
Tề Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ xem ra Hướng Bách Ảnh đã gặp được Đại Vu, Đại Vu cũng biết mình tới Nhật Nguyệt Phong. Phải nói là tốc độ lên núi của Hướng Bách Ảnh cực nhanh, cho nên nhanh như vậy, Đại Vu đã phái người tới mời mình lên núi.
Đối phương đã có lời mời, đương nhiên Tề Ninh không tiện từ chối, hắn khẽ gật đầu, nói:
- Xin dẫn đường cho!
Rồi tiến lên phía trước, bọn Tề Phong cũng đuổi kịp. Nguyệt Thần Ti nhẹ giọng nói:
- Những người khác chờ dưới chân núi, không được lên núi.
Tề Phong nhíu mày, nói:
- Bọn ta là hộ vệ của quốc công, đương nhiên phải theo bên cạnh.
- Đây là quy củ của Nhật Nguyệt Phong.
Nguyệt Thần Ti bình tĩnh nói:
- Bất luận là ai tới đây, đều phải tuân theo quy củ ở đây, Đại Vu chỉ mời Cẩm Y hầu lên núi, những người khác phải chờ dưới chân núi.
Y khẽ đưa tay lên, nói:
- Xin mời Cẩm Y hầu!
Tề Ninh quay người lại, cười nói:
- Tề Phong, nhập gia tùy tục, không được mạo phạm, Đại Vu có việc triệu kiến, các ngươi ở đây chờ là đúng.
Tuy Tề Phong nghĩ rằng việc này hơi khác thường, nhưng Tề Ninh đã nói như vậy, y cũng không dám cãi lời, dù sao đây cũng là lãnh địa của Đại Vu, nếu hành động thiếu suy nghĩ khiến người Miêu và triều đình xung đột, thì y không sao gánh vác nổi trách nhiệm.
- Quốc công cẩn thận!
Tề Phong vẫn không yên tâm lắm.
Tề Ninh mỉm cười, nói với Nguyệt Thần Ti:
- Xin dẫn đường!
Nguyệt Thần Ti xoay người, đi lên núi, Tề Ninh theo sau. Mấy người đi theo Nguyệt Thần Ti đều đeo mặt nạ, nhưng đương nhiên không phải là mặt nạ có hình trăng như Nguyệt Thần Ti, bọn họ theo sau Tề Ninh, theo hình nan quạt.
Đường lên núi gồ ghề khó đi, nếu là người bình thường, thật sự là rất trắc trở.
Nhật Nguyệt Phong là một ngọn núi cao vượt hẳn lên những ngọn núi xung quanh, khắp nơi đều là nhiều loại cây cối, dây leo quấn quýt, cỏ dại rậm rạp, hai bên đường là những bụi cây um tùm, trong bóng đêm, khu rừng có vẻ sâu thẳm một cách khác thường.
- Đã lâu không gặp Nguyệt Thần Ti, chẳng hay dạo này Nguyệt Thần Ti có khỏe không?
Tề Ninh theo sau Nguyệt Thần Ti, nhìn cặp mông đong đưa của nàng, khẽ cười hỏi:
- Đại Vu cũng khỏe chứ?
- Ta khỏe, còn Đại Vu có khỏe hay không, khi nào gặp Đại Vu, Cẩm Y hầu có thể hỏi thẳng.
Nguyệt Thần Ti lãnh đạm nói.
Tề Ninh mỉm cười, cũng vào lúc này, ba người phía sau hầu như đồng thời rút bội đao bên hông ra, hết sức ăn ý chém vào người Tề Ninh ở phía trước.
Ba người đồng thời vung đao lên, giống như đã luyện tập rất nhiều lần.
Trong khoảnh khắc sống còn đó, giống như có con mắt ở phía sau, Tề Ninh nhún chân xuống, cả người lao tới trước, chộp lấy người Nguyệt Thần Ti.
Lập tức đao của ba người phía sau đều chém hụt, mà tay của Tề Ninh thì đã sắp chộp trúng người Nguyệt Thần Ti. Phản ứng của Nguyệt Thần Ti cũng rất nhanh nhạy, ngay lúc Tề Ninh ra tay, dường như nàng ta cảm nhận được tình huống không ổn, liền nhún chân, thân pháp uyển chuyển, thoát khỏi cú chộp của Tề Ninh, lại lật tay vung ngược về phía sau, mấy điểm sáng lóe liền bắn về phía Tề Ninh.
Tề Ninh nghiêng người né tránh, ba người phía sau đã xông tới trước, ba đao lại đồng loạt chém về phía Tề Ninh.
Đao của đối phương đã nhanh, thân pháp của Tề Ninh còn nhanh hơn, hắn cũng không né tránh, ngược lại liền rùn thấp người xuống, xông về phía người ở giữa. Đại đao của người nọ hiển nhiên sẽ chém trúng người Tề Ninh, nhưng Tề Ninh đã dùng tốc độ nhanh nhất lướt tới trước mặt người kia, tay phải thành quyền, một quyền cứng như sắt xé không khí đánh tới, nện thẳng vào ngực người kia. Nội lực của Tề Ninh vốn hết sức thâm hậu, lúc ở Phong Kiếm sơn trang còn hút lấy nội lực của mấy người Bạch Hầu Tử, biến thành của mình, lực đánh của một quyền này vô cùng mạnh mẽ, người kia lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Hai người còn lại cũng không vì Tề Ninh đang tấn công đồng bọn mà chần chờ, hai thanh đao vô cùng sắc bén một trái, một phải bổ xuống, hạ thủ không chút lưu tình.
Tề Ninh dồn sức vào chân trái, tung ra một cước, đá vào đầu gối của người bên trái, chỉ nghe “Rốp” một tiếng, lập tức đá gãy đùi người nọ. Người nọ hét lên một tiếng thảm thiết, Tề Ninh đã túm lấy ngực y, quát to một tiếng, dùng người nọ làm tấm chắn phía trên người mình. Lúc này, đao của tên bên phải đã chém xuống, tuy phát hiện đồng bọn bị làm tấm chắn, nhưng không thu tay lại kịp, thanh đại đao nặng nề chém vào người tên đồng bọn.
Người nọ thất kinh, Tề Ninh hoàn toàn không cho y có thời gian kịp phản ứng, dùng thân hình của tên kia làm vũ khí, quăng mạnh về phía người nọ, hai tên va vào nhau, đều bay ra ngoài.
Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, tốc độ của Tề Ninh rất nhanh, xuất thủ quả quyết và lưu loát, chỉ trong thoáng chốc, đã giải quyết xong ba người kia.
Đúng vào lúc này, lại nghe vang lên mấy tiếng “Vụt, vụt vụt”, từ trong rừng ở hai bên con đường, tên nỏ liên tục bắn tới.
Thân hình Tề Ninh linh hoạt như một con vượn, nhẹ nhàng né tránh, nhưng tên nỏ bắn ra không ngừng, vô cùng mãnh liệt.
Tề Ninh đã nhìn thấy tên Nguyệt Thần Ti kia chạy vào phía bên trái khu rừng, hắn cũng không do dự, tuy biết trong rừng có mai phục, nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Trong rừng quả nhiên có bóng người lóe lên, tuy trời có trăng, nhưng trong rừng rất tối tăm, chỉ nhìn thấy bóng người, mà không rõ có mấy người, vẻ mặt Tề Ninh trở nên nghiêm nghị. Lúc này tên nỏ lại bắn về phía Tề Ninh, hắn nghiêng người bước xéo tới, thân hình nhẹ nhàng lướt tới như một bóng ma, thoắt ẩn thoát hiện trong rừng. Đám xạ thủ trong rừng luống cuống, có tiếng người kêu lên:
- Ở đâu, ở đâu…
Trong khoảnh khắc lướt tới, Tề Ninh cũng đoán được có khoảng bảy tám tiễn thủ mai phục trong này, ai nấy đều mặc trang phục của người Miêu, nhưng giọng nói của mấy người này, rõ ràng không phải là giọng người Miêu.
Tề Ninh lướt tới trước mặt một tên tiễn thủ, lúc này hắn đã cầm hàn nhận trong tay. Tên kia thấy Tề Ngọc ở ngay trước mặt, mặt mày tái nhợt, còn chưa kịp kêu lên, thanh hàn nhận trong tay Tề Ninh đã như một con rắn độc đâm tới, cắm thẳng vào cổ họng tên kia, rồi lại rút ra ngay, tốc độ của Tề Ninh nhanh đến mức, máu từ trong cổ họng tên nọ thậm chí không dính lên quần áo của hắn.
Các xạ thủ mất mục tiêu, nhất thời đều hoảng loạn, ai nấy đều giương nỏ cài tên, tìm kiếm mục tiêu xung quanh, nhưng trong rừng rất tối, Tề Ninh lẫn vào trong đám người, đối phương hoàn toàn không thể phân rõ địch ta, lúc này bóng người lay động, không ai dám bắn tên, sợ làm đồng bọn bị thương.
Lúc này Tề Ninh lại như hổ xông vào đàn dê, trong lúc thân hình lướt tới, hễ phát hiện bên cạnh có người, là hắn lao tới giết chết. Chỉ trong phút chốc, đã có mấy người bị hàn nhận đâm vào họng hoặc trái tim mà chết.
Từ trong rừng phía đối diện, có bảy tám người lao ra, chi viện cho phía này. Tề Ninh nhân lúc hỗn loạn, lại giết hai tên, chợt nghe một giọng nữ nhân hô lên:
- Mọi người không nên cử động, thấy có người chuyển động, bất kể địch ta, lập tức bắn chết!
Trong lúc nhất thời, các tiễn thủ trong rừng đều dựa vào gốc đại thụ gần mình nhất, bất động chờ đợi có người di chuyển là lập tức bắn chết.
Tề Ninh thầm cười nhạt, nhưng hắn cũng biết, nếu mình di động, tất nhiên sẽ trở thành bia ngắm cho bọn xạ thủ kia. Hắn dán người vào một gốc đại thụ, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn khép hờ đôi mắt, biết bốn phía xung quanh có khoảng mười tên xạ thủ, tuy trước đó hắn tránh thoát một lượt tập kích của bọn chúng, nhưng hắn cũng biết, thuật bắn tên của mấy tên này không hề kém.
Võ công trên giang hồ có đủ loại, binh khí cũng rất phong phú đa dạng, thế nhưng rất ít người có sở trường bắn cung.
Thuật bắn cung trong quân đội, rất ít thấy trên giang hồ.
Người Miêu cũng dùng cung tên, nhưng rất ít khi dùng nỏ.
Hôm nay đám tiễn thủ này cũng không sử dụng trường cung, mà sử dụng nỏ rất hiếm thấy trong dân gian, tầm bắn của nỏ hơi gần một chút, nhưng sức bật của nó rất mạnh, hơn nữa chi phí chế tạo nó, cũng đắt hơn nhiều so với trường cung.
Thật ra Tề Ninh đã thấy trong quân doanh có trang bị tên nỏ, nhưng trong trại của người Miêu, hầu như không có nỏ.
Vừa rồi, những người này lên tiếng, khiến Tề Ninh phán đoán ra, tuy bọn chúng ăn mặc trang phục người Miêu, nhưng chưa chắc là người Miêu trong trại, mà với việc bọn chúng dùng nỏ, càng làm cho Tề Ninh xác định, rất có thể những người này cải trang thành người Miêu.
Dường như những người này đã sớm mai phục ở đây, chờ hắn lên là ra tay tập kích.
Nhưng làm sao bọn chúng biết, đêm nay mình sẽ lên Nhật Nguyệt Phong?
Hắn bị tập kích bất ngờ ở chỗ này, vậy Hướng Bách Ảnh hiện giờ thế nào rồi? Chẳng lẽ trước đó Hướng Bách Ảnh cũng bị những tên này tập kích?
Nguyệt Thần Ti xuống núi truyền lời của Đại Vu mời hắn lên núi, rõ ràng là một cái bẫy, mục đích của đối phương là muốn hắn một mình lên núi, sau đó tập kích bất ngờ ở nửa đường, nếu như hắn không phản ứng cấp tốc, hiện giờ e rằng đã là một cái xác không hồn.
Đương nhiên là Nguyệt Thần Ti muốn dồn hắn vào chỗ chết, mà Nguyệt Thần Ti là bộ hạ của Đại Vu, vậy thì, người muốn mình chết, là Đại Vu của người Miêu?
Bốn phía xung quanh hoàn toàn yên lặng, các xạ thủ đều nâng nỏ lên, chuẩn bị bắn vào mục tiêu bất cứ lúc nào.
Lúc này Tề Ninh cũng cực kỳ bình tĩnh.
Trong đầu hắn nhanh chóng nhận định, theo lý mà nói, đây là bẫy rập của Đại Vu, nhưng vì sao Đại Vu biết mình sẽ tới Nhật Nguyệt Phong? Quan trọng hơn là, cho dù Đại Vu biết mình tới đây, mà cố ý cho người mai phục, thì người tập kích mình phải là người Miêu, nhưng rõ ràng là đám xạ thủ này chỉ cải trang thành người Miêu, giọng nói của bọn chúng cho thấy, bọn chúng không phải là người Miêu.
Vũ khí mà đám người này sử dụng, cũng không phải là trường cung như người Miêu thường sử dụng, mà là nỏ. Hơn nữa, vừa rồi, đám người này phối hợp rất ăn ý, rõ ràng là được huấn luyện kỹ càng. Tất cả những điểm này, khiến Tề Ninh cảm thấy, dường như đám người này vốn là binh sĩ.
Tề Ninh biết, lúc này không phải là lúc lo cho an nguy của Hướng Bách Ảnh, hắn cũng không có thời gian quan tâm bọn Tề Phong ở dưới chân núi có bị tập kích hay không, bây giờ điều hắn phải làm, đó là giải quyết xong đám tiễn thủ này, sau đó lui xuống chân núi, hội hợp với bọn Tề Phong.
Dưới chân Tề Ninh có một tiễn thủ đã bị giết chết, Tề Ninh cúi người xuống, gỡ lấy ống tên trên người thi thể, rồi lập tức nhặt lấy cánh nỏ, hít sâu một hơi. Tuy trong rừng rất tối, nhưng Tề Ninh có thị lực hơn người, vẫn lờ mờ nhìn thấy một tên tiễn thủ đang dựa vào một gốc đại thụ cách đó không xa. Hắn nâng cái nỏ lên, cũng không nhắm vào chỗ yếu hại của tên kia, mà nhằm vào bên hông của y, lập tức bóp cò, mũi tên bay ra như sao xẹt, xuyên qua người tên kia.
“Phụp” một tiếng, mũi tên xuyên qua hông người nọ, người nọ kêu thảm một tiếng, thân hình lệch khỏi gốc đại thụ, cũng đúng vào lúc này, mấy bóng người từ sau gốc cây nhanh chóng xuất hiện, bắn thẳng về phía tên nọ.
Trong bóng tối không phân biệt được địch ta, đã được lệnh, hễ thấy ai có động tác, là lập tức bắn chết, đám xạ thủ này có kỷ luật nghiêm minh, vừa nhìn thấy người nọ chuyển động, liền bắn về phía y. Cũng nhân cơ hội này, Tề Ninh hướng nỏ đã lắp sẵn tên về phía mấy bóng người vừa xuất hiện, bắn vào một người gần nhất. Lần này, hắn nhắm vào nơi yếu hại, mũi tên cắm thẳng vào cổ họng của tên nọ, y cũng không kịp kêu la tiếng nào, liền ngã xuống xuống đất.
Tề Ninh bắn xong mũi tên thứ nhất, liền nhanh chóng lắp tên, lại bắn vào một tên khác.
Người nọ đang định trốn vào phía sau gốc đại thụ, nhưng tốc độ bắn tên của Tề Ninh quá nhanh, thân hình của y còn chưa được đại thụ che chắn, mũi tên đã xuyên qua cổ họng của y.
Trong chớp mắt, Tề Ninh lại giết hai người, trong lúc nhất thời đám xạ thủ không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong rừng lại trở nên yên lặng.
Tề Ninh biết đám xạ thủ này chỉ nghe lệnh mà làm, địch thủ thật sự của hắn chính là Nguyệt Thần Ti. Lúc này hắn nghĩ tới Nguyệt Thần Ti mà mình đã gặp trước kia ở Nhật Nguyệt Phong, nhớ mang máng thân hình của Nguyệt Thần Ti hôm đó cũng hơi thon thả, so với vóc dáng của Nguyệt Thần Ti hôm nay cũng không khác mấy.
Chỉ có điều, hôm đó hắn không chú ý nhiều đối với Nguyệt Thần Ti, mặc dù có một chút ấn tượng, nhưng không sâu, cũng không còn nhớ giọng nói của Nguyệt Thần Ti.
Đám xạ thủ hành động ăn ý, thuật bắn cung cũng không tệ, Tề Ninh nghi ngờ bọn chúng là đám giả mạo, hắn đã nghi ngờ lai lịch của đám xạ thủ này, đương nhiên cũng nảy sinh nghi ngờ lai lịch của Nguyệt Thần Ti.
Nếu như Đại Vu không cần biết phải trái, lại sắp đặt bẫy rập ở chỗ này, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ, Đại Vu tất nhiên là Địa Tạng.
Nếu Đại Vu không phải là Địa Tạng, thì cũng không có mâu thuẫn sinh tử đối với Tề Ninh, đương nhiên cũng không giăng bẫy ở chỗ này để giết hắn.
Chỉ trong trường hợp Đại Vu là Địa Tạng, thì mới có thể giải thích nguyên nhân vì sao nàng ta lại cho người mai phục ở chỗ này.
Thế nhưng Tề Ninh vẫn cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ quặc, Địa Tạng có thể sai khiến được các cao thủ như Lục Thương Hạc, tất nhiên là một người trí tuệ và mưu trí hơn người, một nhân vật như vậy, đương nhiên mỗi bước hành động đều sẽ tính toán kỹ càng, hành sự cẩn thận.
Cuộc mai phục tập kích lần này, khiến thân phận của Địa Tạng hoàn toàn bại lộ, nếu Đại Vu là Địa Tạng, liệu Địa Tạng có ngu xuẩn như vậy?
Cuộc tập kích này, chính là bằng chứng Đại Vu là Địa Tạng.
Điều quan trọng nhất là, như trước đó Hướng Bách Ảnh đã phân tích, một khi Đại Vu thực sự động thủ ở Nhật Nguyệt Phong, việc này hoàn toàn không thể che giấu, công tước của đế quốc và bang chủ của Cái Bang đồng thời gặp chuyện ở Nhật Nguyệt Phong, như vậy Đại Vu sẽ lập tức trở thành mục tiêu của triều đình và Cái Bang, như vậy thì toàn bộ bảy mươi hai động của người Miêu sẽ hoàn toàn bị liên lụy, thậm chỉ cả Sở quốc sẽ rơi vào tình huống đất rung núi chuyển.
Bảy mươi hai động của người Miêu có thể là mối uy hiếp đối với triều đình, thậm chí sẽ khiến chiến lược Bắc Phạt của Sở quốc gặp trở ngại, nhưng nếu Sở quốc dùng toàn bộ binh lực đối phó bảy mươi hai động người Miêu, thì với thực lực của bảy mười hai động, hoàn toàn không đủ để chống đỡ.
Hơn nữa hiện nay Bắc Hán đang xảy ra nội loạn, nếu như triều đình Sở quốc thực sự dùng binh đối với Tây Xuyên, Bắc Hán cũng không thể làm điều gì để gây trở ngại. Bất luận nhìn từ góc độ nào, vào lúc này mà bảy mươi hai động khơi mào mâu thuẫn, đều chỉ có hại mà không có lợi, một khi Đại Vu thực sự muốn làm như vậy, thì nhất định sẽ đẩy bảy mươi hai động của người Miêu xuống đáy vực sâu, đây là hành động điên rồ.
Tề Ninh tuyệt đối không tin, với trí tuệ của mình, người Miêu lại chọn một kẻ điên rồ lên làm Đại Vu. (?)
Tề Ninh Tề Ninh từng gặp Đại Vu một lần, hắn có ấn tượng rất tốt đối với Đại Vu, Đại Vu không những rất xinh đẹp, hơn nữa vẻ trí tuệ và khí chất trong lúc nàng nói năng, khiến trong lòng Tề Ninh tự nhiên nảy sinh sự kính trọng, hắn rất khó tưởng tượng một nữ nhân đầy trí tuệ như vậy, lại là một người hết sức ngu xuẩn.
Rồi đột nhiên, trong lòng Tề Ninh tràn ngập một cảm giác kinh hãi chưa từng có.
Hắn mơ hồ cảm thấy, dường như mình đã rơi vào trong một cái bẫy được chuẩn bị rất tỉ mỉ, cái bẫy này không những đẩy mình vào trong tuyệt cảnh, mà còn có thể đẩy bảy mươi hai động vào trong tuyệt cảnh.
Trong rừng gió thổi phơ phất, tràn ngập sát ý.
Đối phương không động, Tề Ninh cũng không hành động, lúc này hắn không suy nghĩ nhiều, biết rằng nếu đối phương muốn đưa mình vào chỗ chết, thì chắc chắn sẽ không nương tay, nếu như mình thật sự chết ở chỗ này, không những chỉ riêng mình mất mạng, mà rất có thể còn khiến Tây Xuyên rơi vào loạn lạc, lúc đó trăm họ sẽ lầm than, máu chảy thành sông.
Tâm địa của Địa Tạng, không thể gọi là không hung ác.
Mình phải sống sót, đương nhiên phải diệt trừ toàn bộ kẻ địch.
Sát ý trong lòng Tề Ninh dâng lên mạnh mẽ chưa từng có, hắn nhắm mắt lại, biết đã giết gần một nửa số xạ thủ kia, số còn lại không nhiều, nhưng nếu mình chỉ hơi sơ sẩy, là rất có thể sẽ bỏ mạng trong tay những tên này.
Đột nhiên, hắn nghe có tiếng gầm quái dị, nghe như tiếng dã thú. Tề Ninh nhíu mày, từ phía sau gốc đại thụ nhìn về phía phát ra tiếng gầm, chỉ thấy từ trong rừng, có một bóng người đang từ từ tới gần mình, mà cả đám xạ thủ, không ai bắn tên.
Trong bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy một cái bóng giống như một người khổng lồ, to gấp đôi người bình thường, bước đi hết sức chậm chạp, nhưng mỗi bước đi đều có khí thế bức người.
Trong rừng tối tăm, nhất thời Tề Ninh không nhìn rõ hình dạng của người kia, nhưng nhìn thấy thân hình to lớn kia, trong đầu liền nghĩ tới dược thi.
Chẳng lẽ là một dược thi?
Dược thi là sản phẩm do Bạch Hầu Tử tạo ra, Bạch Hầu Tử đã chết ở Phong Kiếm sơn trang, sao ở đây còn có dược thi? Hơn nữa, vất vả lắm Bạch Hầu Tử mới chế tạo được hai dược thi, đều đã bị Tề Ninh hủy diệt, trên đời này làm sao còn có dược thi?
Nếu như lúc này dược thi xuất hiện, thật sự rất vướng tay vướng chân, dược thi là xác chết biết đi, khi bị đao thương chém vào, dược thi hoàn toàn không biết đau đớn, trừ phi bị chém đứt đầu, nếu không dược thi sẽ không ngừng tấn công.
Trong tình huống như vậy, nếu như mình phải dây dưa với dược thi, thì sẽ trở thành bia ngắm sống cho đám xạ thủ kia.
Bóng người kia dần dần tới gần, lúc này Tề Ninh nhìn thấy trong tay người nọ kéo theo một binh khí, nhưng rốt cuộc là loại binh khí gì, thì hắn không thấy rõ. Tề Ninh cầm nỏ, thấy bóng người kia càng lúc càng tới gần, thần sắc cũng càng lúc càng ngưng trọng.
Dường như tất cả các xạ thủ đã quên mệnh lệnh lúc nãy, mặc dù bóng người kia đi trong rừng, nhưng không ai bắn tên.
Tề Ninh biết, đương nhiên bóng người cao lớn kia là người quen thuộc với đám xạ thủ, bóng người kia quá to lớn, khi đi trong rừng, các xạ thủ vừa nhìn đã nhận ra là đồng bọn.
Lúc này bóng người kia càng tới gần, Tề Ninh đã thấy rõ ràng, toàn thân người nọ mặc quần áo bằng da lông, thoạt nhìn giống như một thợ săn. Trong tay gã là một thanh đại đao, hẳn là được chế tạo riêng, đối với người bình thường, đừng nói là múa thanh đại đao to lớn như vậy, chỉ e là cầm cũng không cầm nổi.
Tề Ninh thở phào, đó rõ ràng là một đại hán to lớn, chứ không phải là dược thi, nhưng lập tức trong lòng chợt chùng xuống, dược thi đương nhiên khó đối phó, nhưng đại hán trước mắt này, chưa hẳn là dễ đối phó.
Hắn cũng không khách khí, nâng nỏ lên, nhắm thẳng vào đại hán kia, bóp cò, mũi tên mạnh mẽ lập tức bay về phía gã đại hán to lớn kia.
Trong bóng tối, cũng không dễ nhìn rõ mũi tên, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, tốc độ của mũi tên này cực nhanh, sức bật của nỏ này thật sự là vô cùng mạnh mẽ.
Người khổng lồ kia không né tránh, mũi tên bắn vào ngực gã.
Nhưng mũi tên không xuyên được vào thân thể của đại hán, mà giống như va vào tường đồng vách sắt, liền dội lại, rớt xuống đất.
Thấy vậy, Tề Ninh thất kinh.
Đại hán to lớn kia phát ra một tiếng cười quái dị, gầm nhẹ một tiếng, trong giây lát, bước chân trở nên nhanh hơn, giống như một con thú khổng lồ lao tới, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khi còn cách ba bốn bước, đột nhiên đại hán đưa tay lên, thanh đại đao trong tay thình lình vung lên, chém vào gốc đại thụ mà Tề Ninh dựa vào, đao còn chưa đến, luồng kình phong bức người đã tới. Tề Ninh biết không ổn, hai chân nhún xuống, cả người đã lộn ngược về phía sau, trong khi đó, thanh đao đã chém gốc đại thụ kia thành hai đoạn.
Lập tức có tiếng “kèn kẹt” vang lên, gốc đại thụ đã đổ xuống.
Chém xong một đao, bước chân của địa hán cũng liên tục, tốc độ vẫn cực nhanh, đuổi theo Tề Ninh, đại đao chém xuống người hắn.
Tuy có thân thể to lớn, nhưng động tác của đại hán không chậm, động tác xuất đao cũng rất cấp tốc.
Gã đại hàn này trông giống như một chiến thần thuở hồng hoang.
Giờ khắc này Tề Ninh chợt hiểu, bẫy rập mà đối phương sắp bày, cũng không chỉ là mười mấy xạ thủ, đám xạ thủ không thể bắn chết hắn, cho nên gã đại hán này phải xuất thủ, mà gã đại hán này, đúng là một trong những sát chiêu quan trọng nhất của đối phương.
Một khi đối phương đã cố hết sức dồn mình vào chỗ chết, thì đương nhiên mai phục của bọn chúng không hề tầm thường.
Trong nháy mắt, hắn liền hiểu rõ tất cả.
Địa Tạng phái người tàn sát dân chúng Hắc Nham động, với mục đích là dụ Tề Ninh tới Tây Xuyên này, ban đầu hắn còn tưởng rằng, đối phương sắp đặt bẫy rập ở Phong Kiếm sơn trang, nhưng lực lượng mai phục ở Phong Kiếm sơn trang quá yếu kém, chỉ có mật đạo kia khiến Tề Ninh rơi vào cảnh khó khăn một lúc.
Giờ đây, Tề Ninh đã rõ, bẫy rập mà Địa Tạng bày ra, không phải ở Phong Kiếm sơn trang, mà là ở Nhật Nguyệt Phong này.
Thanh đao to lớn của đại hán bổ xuống với khí thế chém đứt tất cả mọi vật, Tề Ninh cấp tốc nghiêng người né tránh. Đúng vào lúc này, hắn nghe bên người có một đạo kình phong quét tới, khóe mắt liếc thấy một mũi tên nỏ đã xé gió bay tới, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Dường như đối phương đoán trước hướng hắn né tránh, mũi tên nhằm vào cổ hắn mà bắn.
Tề Ninh hoảng sợ, chân bước xéo đi, cổ hơi ngửa ra sau, thân hình lướt đi như một bóng ma, khó khăn lắm mới tránh thoát mũi tên kia, có thể nói là nó sượt qua chỉ chệch một ly. Nếu hắn phản ứng chậm một giây, hơn nữa không có bộ pháp Tiêu Dao hành, e rằng mũi tên kia đã xuyên vào cổ hắn rồi.
Tránh thoát mũi tên kia, sau lưng Tề Ninh toát mồ hôi lạnh. Liếc nhìn về phía người bắn tên, hắn thấy dưới một gốc đại thụ, có một người mặc đồ xanh đang đứng, trong tay cầm một cái nỏ. Chỉ cần thoáng nhìn, Tề Ninh đã nhận ra đó là ai: tên kia không phải Trì Bảo Đồng Tử thì còn là ai?
Trì Bảo Đồng Tử cũng xuất hiện ở chỗ này!
- Quả nhiên võ công của Cẩm Y hầu rất cao!
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng Tề Ninh:
- Nếu là người khác, cho dù không bị đại đao chém chết, thì cũng bị tên bắn chết, trong nháy mắt, ngươi có thể tránh thoát hai sát chiêu, quả thật có chút thực học!
Tề Ninh xoay người lại, thấy cách chỗ mình đứng không xa, Nguyệt Thần Ti lại xuất hiện.
Trong bóng tối trong rừng, thân hình của Nguyệt Thần Ti tha thướt, đeo mặt nạ, không nhìn được dung mạo, nhưng giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, không giống như trước đó.
Lúc này Tề Ninh cũng phát hiện, Trì Bảo Đồng Tử, Nguyệt Thần Ti và gã đại hán cao lớn kia đứng thành hình tam giác, vây mình vào giữa.
Đây quả nhiên là một cái bẫy được sặp đặt một cách tỉ mỉ, hơn nữa mục đích chỉ có một, đó chính là muốn lấy mạng hắn!