Cẩm Y Xuân Thu

Chương 714: Ghen

Tề Ninh thấy vậy liền biết mình không đúng, dù hắn vẫn luôn tự cho là mình thông minh. Tề Ninh xích lại gần Cố Thanh Hạm, khẽ hỏi:
- Tam nương giận rồi sao?
Cố Thanh Hạm không nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Ta có giận hay không thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi thực sự quan tâm đến cảm nhận của ta sao?
- Tam nương đừng giận, con biết sai rồi.
Tề Ninh nịnh bợ:
- Ai nói con không quan tâm đến cảm nhận của Tam nương? Trên đời này, người mà con quan tâm nhất chỉ có mình người thôi.
Cố Thanh Hạm quay đầu lại lườm hắn, nói:
- Ngươi càng ngày càng chẳng ra gì, dám trêu chọc cả Tam nương của ngươi, ta chẳng còn lời nào để nói nữa cả. Sao ngươi lại có thể lấy sự sống chết của mình ra đùa giỡn như thế? Ngươi…ngươi có biết ta sợ thế nào không?
Tề Ninh giơ tay lên, nói:
- Con xin thề, sau này sẽ không bao giờ đùa như vậy nữa, nếu như vi phạm nhất định sẽ bị… Hắn còn chưa nói hết câu, Cố Thanh Hạm đã cắt ngang:
- Không được thề độc bừa bãi.
Lúc này nàng mới nhìn Tề Ninh, thở dài nói:
- Ngươi bình an vô sự là tốt rồi.
Tề Ninh chợt cảm thấy ấm áp. Cố Thanh Hạm nhìn vào mắt Tề Ninh sau đó cau này hỏi:
- Sao ngươi lại biến thành thế này? Ngay cả giọng nói cũng khác trước, làm ta suýt chút nữa thì không nhận ra ngươi.
Tề Ninh đi tới bên cạnh rồi đặt mông ngồi xuống ghế, tay chân mở rộng, cảm thấy toàn thân thật thư thái. Hắn nhìn Cố Thanh Hạm hỏi:
- Tam nương, con cũng cảm thấy kỳ lạ, con đã dịch dung thành thế này sao người vẫn có thể nhận ra?
- Ngươi nghĩ Tam nương nhà ngươi ngốc lắm chắc?
Cố Thanh Hạm lườm Tề Ninh, kiêu ngạo nói:
- Tuy rằng vẻ ngoài của ngươi thay đổi nhưng ánh mắt vẫn giống hệt trước đây. Vẻ bên ngoài có thể lừa được người khác nhưng ánh mắt thì không thể. Ngay từ lúc đầu ta đã cảm thấy kỳ quái nhưng không dám khẳng định, sau đó thấy hành động cùng lời nói của ngươi có điểm không đúng thì ta đã đoán ra được.
Tề Ninh lúc này mới biết thì ra Cố Thanh Hạm nhìn ra sơ hở thông qua ánh mắt của hắn.
Lúc dịch dung cho hắn Chung Gia cũng đã nói, dịch dung thuật có thể làm vẻ bên ngoài của con người thay đổi nhưng không phải là hoàn toàn thành một người khác. Dịch dung chỉ có thể lừa được người ngoài, khi đứng trước người thân chỉ một lát sau là sẽ bị lộ.
Chỉ là hắn không ngờ Cố Thanh Hạm lại nhạy bén như vậy.
Như vậy mới thấy được bình thường Cố Thanh Hạm rất chú ý đến hắn. Có lẽ trong thiên hạ này cũng chỉ có mình Cố Thanh Hạm mới có thể nhận ra hắn.
Nghĩ đến đây Tề Ninh chợt cảm thấy có chút may mắn. Cũng may vị Thế tử thật là một tên ngốc nếu không lúc hắn giả mạo Thế tử cũng đã bị Cố Thanh Hạm phát hiện ra rồi.
- Thì ra Tam nương bảo con cởi y phục là vì muốn kiểm tra ấn ký trên vai con. Thế mà con còn cứ tưởng…
Tề Ninh cười ranh mãnh, Cố Thanh Hạm nhướng mày, cắn răng hỏi:
- Tưởng cái gì mà tưởng? Tưởng Tam nương của ngươi là người không tuân thủ nữ tắc, vừa gặp đàn ông đã nhào tới phải không?
- Không, không phải thế.
Tề Ninh vội phủ nhận, hắn ngiêng người xích lại gần Cố Thanh Hạm rồi khẽ nói:
- Tam nương là người phụ nữ gia giáo nề nếp nhất thiên hạ, đương nhiên sẽ không như vậy!
Lúc này khoảng cách của hai người tương đối gần, Tề Ninh nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp ấy mang theo nụ cười hút hồn. Vẻ đẹp ấy khiến trái tim hắn đập lỡ một nhịp, hắn khẽ nói:
- Nhiều ngày không gặp hình như Tam nương lại đẹp hơn rồi.
Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn, lập tức trách mắng:
- Không được nói bậy bạ.
Biết Tề Ninh bình yên vô sự mặc dù ngoài mặt làm ra vẻ tức giận nhưng trong lòng nàng thật ra đang rất vui.
Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm vẫn cầm chiếc khăn tay nên đưa tay ra, nói:
- Tam nương trả lại khăn cho con đi.
Cố Thanh Hạm lập tức đưa tay ra sau lưng, cười mỉa, hừ lạnh nói:
- Nghĩ hay nhỉ! Chiếc khăn này là ngươi lừa ta lấy đi, hôm nay ngươi lại lấy nó để trêu chọc ta, giờ nó đang ở trong tay ta ngươi còn muốn hỏi lại? Đừng có mơ!
Tề Ninh nhăn mặt tỏ vẻ oan ức nói:
- Làm sao lại nói là con lừa người lấy đi chứ. Rõ ràng là Tam nương chủ động đưa cho con, hơn nữa… - Câm miệng!
Mặt Cố Thanh Hạm chợt đỏ bừng, giận dỗi nói:
- Nói tóm lại là không đưa, ngươi bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi!
Nàng lườm Tề Ninh một cái, tức giận nói:
- Tóm lại từ nay về sau, ngươi đừng mơ tưởng đến nó nữa.
Tề Ninh không nói lời nào, hắn đưa tay ra, tốc độ nhanh như tia chớp, nháy mắt hai ngón tay hắn đã kẹp lấy chiếc khăn tay. Cố Thanh Hạm còn chưa kịp có phản ứng thì khăn tay đã bị Tề Ninh giật lấy.
Võ công của Tề Ninh hiện tại đã thuộc hàng cao thủ, Cố Thanh Hạm làm sao có thể phản ứng kịp.
Đợi đến khi chiếc khăn nằm trong Tề Ninh rồi Cố Thanh Hạm vẫn ngẩn người một lát sau mới phản ứng lại. Nàng vừa thẹn vừa giận vươn tay ra, trừng mắt nói:
- Trả lại cho ta!
- Không trả!
Tề Ninh lập tức nhét khăn tay vào trong ngực, dáng vẻ có chết cũng không chịu khuất phục, hắn nói:
- Trong lòng con, chiếc khăn tay này chính là Tam nương. Có nó bên người tựa như Tam nương luôn luôn ở bên cạnh con, vì vậy có đánh chết con cũng phải giữ nó lại.
- Cái tên vô lại nhà ngươi!
Cố Thanh Hạm cắn môi, tức giận nói:
- Nếu ngươi muốn giữ thì cứ giữ đi, nó chẳng liên quan tới ta!
Sau đó nàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói:
- Được rồi, giờ ngươi đã trở về cũng nên đi thăm cô nương mà ngươi đã mang về đi. Đừng để người ta chờ lâu sốt ruột!
- Cô nương nào?
Tề Ninh sửng sốt, một lúc sau mới ngộ ra, cô nương mà Cố Thanh Hạm nói tới chính là Tú Nương.
Lúc Tề Ninh đi sứ ở Đông Tề, Lệnh Hồ Hú đã tặng hắn một vị mỹ nữ, hắn không thể cự tuyệt nên đành phải cho người đưa nàng ta về Kinh. Vì chuyện này không quan trọng nên hắn suýt thì quên mất, nếu không phải Cố Thanh Hạm bỗng nhiên nhắc tới thì Tề Ninh còn ngỡ không hề có chuyện này.
Cố Thanh Hạm lạnh nhạt nói:
- Ta đã sắp xếp cho nàng ấy ở trong viện cũng đã phái người tới hầu hạ, chờ ngươi về xử lý.
- Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một thị nữ do Đông Tề tặng cho con thôi.
Tề Ninh giải thích:
- Khi đó nếu con từ chối sợ sẽ làm hỏng quan hệ hai nước nên đành đưa nàng ta về đây. Nàng ta cũng chỉ là thị nữ, phải sắp xếp thế nào Tam nương cứ quyết định. Dù sao người hầu trong phủ cũng nhiều, thêm một người nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cứ để nàng ta làm mấy công việc vặt vãnh trong phủ là được.
- Sao có thể làm thế được, dù thế nào thì người ta cũng là người được Đông Tề tặng cho ngươi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Nếu như chúng ta đối đãi với nàng ta không tốt để bên Đông Tề biết được sẽ tưởng chúng khinh thường nước bọn họn.
Nàng khẽ cười, nói:
- Tam nương thấy cô nương kia trông cũng khá xinh đẹp, hay là để nàng ấy ở bên cạnh hầu hạ ngươi?
- Con không cần.
Tề Ninh thấy khuôn mặt cười như không cười của Cố Thanh Hạm, sởn cả gai ốc, hắn hỏi:
- Đừng nói với con là Tam nương nghĩ con thích vẻ đẹp của nàng ta nên mới đưa về phủ đấy nhé?
Cố Thanh Hạm tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Ngươi có thích nàng ta hay không thì liên quan gì tới ta? Hiện tại mọi người đều đã biết ngươi đưa một mỹ nữ từ Đông Tề về phủ, cho dù ngươi không có suy nghĩ đó nhưng người ngoài đâu có nghĩ thế.
Tề Ninh nhìn vẻ mặt cố quái của Cố Thanh Hạm, hắn nhích người lại gần nàng hơn, khẽ hỏi:
- Tam nương, có phải con dẫn mỹ nữ từ Đông Tề về nên người ghen không?
Cố Thanh Hạm ngẩn người sau đó vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ như cà chua chín, trừng mắt nói:
- Ngươi đừng có tự ý đoán bừa, ai mà thèm quan tâm ngươi mang ai về. Phủ Cẩm Y Hầu này vốn là của ngươi, cho dù ngươi đưa người về thì liên quan gì tới ta?
Ta…Ta mà thèm ghen sao?
Càng nói càng thấy bực, nàng đứng phắt lên nói:
- Ngươi không ở nhà ta còn được bình yên mấy ngày, ngươi vừa trở về đã làm ta bực mình. Ta tốt nhất là tránh gặp ngươi cho đỡ phiền lòng.
Nói xong liền định bỏ đi nhưng Tề Ninh lập tức bước đến ngăn cản, hắn cười nói:
- Tam nương đừng giận, con chỉ đùa với ngươi thôi mà. Lần này đi sứ tới Đông Tề vô vàn nguy hiểm, suýt chút nữa con còn chẳng có mạng để về, vì thế…
Cố Thanh Hạm nghe hắn nói như vậy, sắc mặt cũng dịu đi phần nào.
Tề Ninh ra ngoài nhiều ngày vừa mới về, nàng không thể quá lạnh nhạt với hắn. Vì thế nàng liền nói:
- Lý Đường trở về báo cáo nói ngươi đã qua sông Hoài Hà rồi nhưng lại đột nhiên rời đi phụng mệnh Hoàng thượng thực hiện nhiệm vụ bí mật. Vậy nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Tam nương không nhắc con cũng quên mất.
Hắn nhìn ra ngoài cửa thấy trời vẫn chưa tối liền nói:
- Con phải nhanh chóng vào cung một chuyến, có một số việc cần phải bẩm báo với Hoàng thượng.
Cố Thanh Hạm vội hỏi:
- Trên đường đi đã ăn gì chưa?
Giờ ta đi chuẩn bị, ngươi ăn chút gì rồi vào cung cũng được.
Tề Ninh cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, trên đường đi quả thật chẳng ăn gì. Cố Thanh Hạm vừa nói xong hắn mới thấy đúng là đói thật vì vậy liền đáp lời:
- Vậy cũng được.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới tươi cười nói:
- Vậy ngươi đi về phòng trước đi, để ta đi chuẩn bị đồ ăn. Nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi ai có thể ngờ được chính là Hầu gia của phủ chúng ta. Ngươi cũng không thể mang diện mạo này vào trong cung được, mau quay về tắm rửa cơm nước xong xuôi rồi đi.
Nói xong nàng liền xoay người đi nhưng lại thấy Tề Ninh gọi lại:
- Tam nương chờ đã.
Cố Thanh Hạm xoay người lại hỏi:
- Làm sao?
Tề Ninh đi tới gần nàng rồi khẽ nói:
- Cô nàng Tú Nương kia là người Đông Tề tặng cho con. Lệnh Hồ Hú là một con cáo già đa mưu túc trí, người mà lão ta tặng chỉ e không đơn giản đâu.
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh rất nghiêm túc nên cũng khẽ hỏi lại:
- Ý ngươi muốn nói Tú Nương có lẽ là gian tế do Đông Tề phái tới?
- Có phải gian tế hay không hiện tại chưa thể khẳng định chắc chắn.
Tề Ninh khẽ nói:
- Nhưng tốt nhất là vẫn nên đề phòng nàng ta, con đang nghĩ xem nên sắp xếp nàng ta như thế nào cho hợp lý.
Hắn dừng lại một lát sau đó lại nói:
- Lần trước Hoài Nam Vương cho người cáo trạng Tư Mã Thường Thận trên triều nhưng lại bị đâm ngược lại một đao. Qua đây có biết bên cạnh Hoài Nam Vương chắc chắn có gian tế do Tư Mã Thường Thận cài vào. Vì thế con cũng lo trong phủ Cẩm Y Hầu chúng ta cũng có gian tế trà trộn vào.
Cố Thanh Hạm nhăn trán nói:
- Ngươi cẩn thận như vậy là tốt.
Thật ra lần trước ngươi đã nhắc tới chuyện này và ta cũng đã âm thầm quan sát suốt thời gian qua.
Nhưng trong phủ có tới hơn hai trăm người, nếu như thật sự có gian tế, kẻ đó nhất định sẽ rất cẩn thận giấu kỹ thân phận của mình, trong thời gian ngắn không thể nhìn ra sơ hở của kẻ đó.
Nàng khẽ nhíu mày nói tiếp:
- Ninh nhi, nếu như con đã nghi ngờ Tú Nương là gian tế vậy tại sao không tìm một lý do nào đó tống nàng ta ra khỏi Hầu phủ?
- Nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Tề Ninh nói:
- Nếu như nàng ta quả thật là gian tế chúng ta có thể lợi dụng nàng ta làm một số chuyện.
Hắn im lặng một lát rồi cười nói:
- Chuyện này để con suy nghĩ thật kỹ đã. Nhưng có một điều Tam nương phải nhớ con không bao giờ có suy nghĩ bậy bạ với nữ nhân khác. Lần sau người còn nói vậy nữa con sẽ chết vì đau lòng đấy!
- Không có suy nghĩ bậy bạ với nữ nhân, vậy sao với ta!
Cố Thanh Hạm không nhịn được phản bác lại nhưng mới nói đươc một nửa đã nhận ra mình lỡ miệng, khuôn mặt nàng nháy mắt đỏ bừng. Tề Ninh trợn tròn mắt, cười xấu xa hỏi:
- Tam nương, nửa câu còn lại là gì?
- Không có gì.
Cố Thanh Hạm xoay người nói:
- Ta đi chuẩn bị cơm canh, ngươi mau về phòng tắm rửa thay y phục đi.
Nói xong liền lắc mông rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận