Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1331: Miếu cổ rừng sâu thế ngoại trong mây

Xích Đan Mị lườm Tề Ninh một cái, cũng không để ý tới, đi qua nhấc cái hũ lên, đổ canh vào chén, lúc này mới bưng chén tới, một tay đưa cho Tề Ninh, cũng không nói chuyện.
Tề Ninh ngồi dậy, cười khổ nói:
- Nàng không đút cho ta sao ?
Xích Đan Mị lại cúi người, đặt chén canh bên cạnh Tề Ninh, không thèm quan tâm, xoay người rời đi. Mặc dù nàng mặc vải thô cài trâm, ăn mặc cực kỳ mộc mạc, nhưng dáng người xinh đẹp cuối cùng khó mà che giấu được. Eo nhỏ như liễu, vải thô bọc lấy bờ mông, lưng ngọc tì bà, vẽ ra tư thái nóng bỏng. Khi nàng đi lại, vòng eo chậm rãi bày ra, dáng vẻ yểu điệu.
Nàng đi tới trước cửa, Tề Ninh lại gọi:
- Chờ một chút!
Xích Đan Mị dừng bước lại, cũng không quay đầu. Tề Ninh thở dài:
- Tại sao không nói chuyện?
- Có người nhìn thấy ta liền phiền chán, ta cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã, nhất định khiến người nào đó thêm phiền não.
Xích Đan Mị nói:
- Chàng cũng đừng buồn, qua mấy ngày, tự chàng có thể hoạt động, khi đó ta đi là được, tránh cho lượn quanh trước mắt chàng khiến chàng phiền lòng.
- Lời này… !
Tề Ninh còn chưa nói xong, Xích Đan Mị đã rời cửa.
Tề Ninh biết lời mình nói lần trước chắc chắn đã tổn thương Xích Đan Mị. Hắn cười khổ lắc đầu, nghĩ tới ngày đó nàng phản bội ta ở hoàng cung, hiện giờ chỉ nói vài câu nặng lời liền không chịu được.
Nhưng nghĩ tới nàng không để ý nguy hiểm cứu mình, lại luôn bên người chăm sóc ngày đêm, trong lòng quả thực không thể nổi nóng với nàng.
Uống xong một ngụm canh sâm ấm áp, buông chén xuống, lúc này mới nghĩ được nhân sâm trăm năm không phải chỗ nào cũng có thể tìm được, cho dù trong tiệm thuốc ở kinh thành cũng chưa chắc mua được, nơi bình thường càng khó gặp. Hắn đoán mặc dù chỉ là một gốc sâm có tuổi, nhưng chắc chắn Xích Đan Mị đã tốn không ít công sức.
Một bát canh sâm vào bụng, toàn thân thoải mái hơn nhiều.
Hắn vừa nghĩ tới thương thế của mình, khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức, phát hiện mặc dù chân khí trong đan điền không dồi dào như trước, nhưng cảm giác đau đớn bành trướng không còn lại chút nào.
Hắn nhớ tới Thực Cốt Chưởng ác động khác thường, nếu trong hai canh giờ không có cách nào điều trị thương thế, rất có thể sẽ mất mạng. Mình có thể sống sót, chắc chắn là lúc ấy Xích Đan Mị toàn lực thi cứu. Lúc này nhớ tới thời điểm mình hôn mê, có người nức nở bên cạnh, ngoại trừ Xích Đan Mị thì còn có thể là ai?
Lúc hôn mê mình hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Xích Đan Mị chẳng những phải trị thương cho mình, còn ngày đêm lo lắng, một cỗ nhu tình lập tức dâng lên trong lòng hắn. Tuy nói lúc trước Xích Đan Mị vì Bạch Vân Đảo chủ mà phản bội mình một lần, nhưng tình cảm trong lòng người phụ nữ này đối với mình lại không giả, nếu không sao lại để ý sự sống chết của mình.
Mặc dù đan điền suy yếu, nhưng Tề Ninh biết thân thể mình đã không còn lo ngại.
Chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian, nội lực sẽ có thể khôi phục trở lại.
Hắn không biết đang ở nơi nào, càng không biết đã hôn mê bao lâu. Nhìn nơi này quét dọn sạch sẽ, các loại vật phẩm như bát đũa thùng gỗ trong phòng đều đủ cả, dường như đã sinh sống một khoảng thời gian rất dài ở nơi này, hắn biết sợ rằng thời gian mình hôn mê không ngắn.
Điều tức một phen, mặc dù cơ thể vẫn hơi mềm nhũn ra, nhưng tình huống choáng váng đầu óc đã biến mất không thấy gì nữa. Hắn đứng dậy, đi ra bên ngoài, nhìn thấy Xích Đan Mị đang giặt quần áo, quay người nhìn căn nhà một chút, mới phát hiện là một miếu thờ cực kỳ tàn tạ.
Tề Ninh biết có rất nhiều nơi thích xây dựng miếu thờ ở nơi yên tĩnh. Chẳng qua miếu cổ này chắc chắn đã có nhiều năm rồi, miếu thờ cũng không lớn, qua nhiều năm ít được tu sửa, sợ rằng mấy chục năm trước hòa thượng trong miếu đã rời đi rồi. Chung quanh miếu thờ tràn ngập đồ vụn vặt, chắc chắn bỏ hoang thật lâu.
Miếu cổ thâm lâm, cũng không biết tại sao Xích Đan Mị tìm được một nơi như thế.
Không khí bên ngoài cực kỳ mát mẻ, Tề Ninh hít mấy hơi, tinh thần tốt hơn nhiều. Hắn đi tới bên hồ nước, nhìn thấy hồ nước này dù không lớn, nhưng hồ nước trong xanh, nước trong hồ thậm chí có thể thấy rõ cá đang bơi. Xích Đan Mị cũng biết Tề ninh tới, đầu cũng không xoay một chút, không để ý tới hắn.
Hết thảy đều yên tĩnh khác thường. Miếu cổ thâm lâm, bên bờ hồ nước, giai nhân như hoa, khác biệt trời đất với cảnh tượng như Tu La lúc mình bị thương.
Tề Ninh ngồi bên hồ nước, nhìn Xích Đan Mị.
Trời đất sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên hồ nước, sóng nước lấp loáng, ánh sáng phản chiếu dưới nước kia làm nổi bật khuôn mặt đẹp tuyệt nhân gian của Xích Đan Mị. Da thịt thổi nhẹ là rách mang theo chút ửng đỏ, lông mày nhỏ nhắn như liễu, đôi mắt như trăng, trên trán có sự quyến rũ, ngay cả vải thô cũng khó có thể che giấu sự xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt rõ ràng gầy gò hơn trước một chút.
Nàng vừa cười, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp không gì sánh được. Thế nhưng khi nàng lạnh mặt, cũng có phong tình khác.
- Nàng gầy rồi!
Tề Ninh rốt cuộc mở miệng nói.
Tay Xích Đan Mị ngừng lại một chút, nhưng vẫn không nhìn Tề Ninh. Nàng tiếp tục giặt quần áo, động tác của nàng rõ ràng không thuần thục, lúc trước không hề sống như vậy. Tề Ninh nhìn thấy nàng đang giặt quần áo của mình, bên trên còn một chậu gỗ nhỏ, trong đó ngoài mấy món quần áo của mình, cũng có quần áo lót của Xích Đan Mị. Nhìn thấy một chiếc yếm màu hồng cũng ở trong đó, Tề Ninh cảm thấy nóng lên, không nhịn được liếc ngực Xích Đan Mị một cái. Nàng mặc quần áo vải thô, che ngực chặt chẽ, nhưng lại không che được hình dáng.
Dường như cảm nhận được cái gì, Xích Đan Mị rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Tề Ninh một cái. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, thuận theo ánh mắt liếc xuống , nàng đỏ mặt, một ngón tay bắn mạnh trong nước, một cột nước bắn ra đánh thẳng vào mặt Tề Ninh, bọt nước tràn ra. Tề Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị, vả lại với tình trạng cơ thể của hắn hiện giờ, chớ nói cao thủ như Xích Đan Mị, coi như người bình thường ra tay, hắn chưa chắc có thể kịp phản ứng. Hắn kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau, nằm xuống đất, nháy mắt l
Xích Đan Mị thấy thế, lộ vẻ ngờ vực. Nàng hết sức rõ ràng tình trạng cơ thể của Tề Ninh hiện giờ, không đến mức một cột nước có thể đánh hắn ngất xỉu. Vả lại nàng nắm giữ lực đạo tốt, chỉ muốn cho Tề Ninh một bài học nhỏ, phát tiết sự phiền muộn mấy ngày nay. Nhìn thấy Tề Ninh ngã xuống đất không dậy nổi, đầu tiên nàng hoài nghi một chút, sau một lát vẫn thấy Tề Ninh cả đầu ngón tay cũng không động đậy, nàng liền nói:
- Chàng chớ giả vờ giả vịt, đùa nghịch những trò bịp bợm cỏn con này trước mặt ta, có thể lừa được ta sao?
Chỉ là Tề Ninh vẫn không động đậy. Đôi mi thanh tú của Xích Đan Mị cau lại, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này thực sự bị mình đánh ngất đi. Nàng lập tức hơi bận tâm trong lòng, đừng dậy, đi tới, nhấc chân khẽ đá đùi Tề Ninh một cái, thấy hắn không hề có phản ứng, nàng lo lắng hơn, vội ngồi xuống bên cạnh Tề Ninh, vội la lên:
- Chàng… chàng chớ lừa ta, chàng… chàng mau mau… !
Nàng lại gấp gáp thiếu chút nữa chảy nước mắt, chợt cảm thấy cổ tay bị xiết chặt, lúc này lại thấy được mắt Tề Ninh mở to. Trong nháy mắt Xích Đan Mị liền biết bị tên này trêu đùa. Nàng khẽ cắn môi, quay mặt đi, muốn tránh thoát khỏi bàn tay lớn nắm chặt cổ tay mình, lại cảm thấy Tề Ninh dùng sức, thân thể mềm mại của nàng lập tức bị kéo qua, đặt lên người Tề Ninh.
Với võ công của nàng, đương nhiên không có khả năng không kịp phản ứng. Chỉ là nàng lo lắng Tề Ninh bị thương, mình dùng sức sẽ khiến hắn bị thương, cho nên vẫn không dám động. Ngoài ra nàng nghĩ tới Tề Ninh trọng thương hơi bình phục lại, giờ phút này có chút khí lực này, thân thể mại mại đã bị kéo đè lên người Tề Ninh, lập tức cảm thấy éo nhỏ xiết chặt, đã bị Tề Ninh vòng hai tay ôm lấy eo mình.
Xích Đan Mị vừa tức vừa vội, thoáng giãy dụa nói:
- Buông ra, chàng nhìn ta cũng không them, sao lại tới gần ta, nhanh… nhanh buông tay!
Nàng giãy dụa, lại không dám dùng quá sức. Tề Ninh ôm chặt không thả, mặc nàng vặn vẹo như rắn. Ngửi thấy hương vị quen thuộc trên thân Xích Đan Mị, hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Ta còn tưởng rằng không còn được ngửi mùi hương này!
Xích Đan Mị khẽ giật mình, nâng nhẹ đầu, nhìn thấy sắc mặt nhu hòa của Tề Ninh, môi nở nụ cười khẽ, liền không giãy dụa nữa, chỉ oán hận nói:
- Chàng cũng không muốn nhìn thấy ta, không phải lúc trước đuổi ta đi sao? Chàng buông ra, hiện giờ ta sẽ rời đi.
Tề Ninh mở to mắt, nhìn thấy mặt cười quyến rũ của Xích Đan Mị ngay trước mặt, hắn cố ý lạnh mặt nói:
- Nàng ra tay đánh lén ở hoàng cung, sau đó rời bỏ ta, chẳng lẽ đây là lỗi của ta sao?
Xích Đan Mị biết chuyện kia quả thực là mình có lỗi với Tề Ninh. Nàng không dám đối mặt với hắn, chỉ cúi đầun ói:
- Đó… đó đã qua lâu rồi, vả lại… vả lại ta đã biết sai, lần này tới xin lỗi chàng, chàng… !
- Xin lỗi cũng phải có thành ý.
Tề Ninh nói:
- Chỉ nói nàng hai câu, nàng liền giận dỗi cho ta xem, chẳng lẽ nàng không biết ta bị thương?
Hai cánh tay hắn ôm lấy Xích Đan Mị, thân thể hai người kề sát, chỉ là trên dưỡi đổi chỗ. Thân thể mềm mại đường cong chập trùng mang theo hương thơm khiến hắn có cảm giác thực tốt.
- Chàng… chàng bị thương, còn… còn ôm… ôm người ta mạnh như vậy?
Xích Đan Mị cắn môi một cái:
- Chàng mau buông tay, nếu không buông ta, ta sẽ gọi người.
- Gọi người?
Tề Ninh thở dài:
- Nàng biết rõ nơi này hoang vu dã ngoại, đâu có thể có người?
Không chờ Xích Đan Mị nói chuyện, hắn lập tức hỏi:
- Đúng rồi, đây… đây là nơi nào?
Xích Đan Mị uốn éo thân thể mềm mại, nói:
- Chàng buông tay ra, ta chậm rãi nói cho chàng!
Tề Ninh nghĩ tới chuyện lớn quan trọng, mình quả thực không có thời gian trầm mê trong nhi nữ tình trường. Hắn lưu luyến không rời buông cánh tay ra. Xích Đan Mị lập tức đứng dậy né tránh, ngồi sang một bên, sửa lại quần áo, lườm Tề Ninh một cái, mắt đẹp như sóng, phong tình vạn chủng.
Tề Ninh cũng ngồi dậy. Xích Đan Mị gạt mấy sợi tóc, lúc này mới nói:
- Ta cũng không biết nơi này tên là gì. Đêm đó ta lo lắng họ đuổi tới, phóng ngựa chạy mấy chục dặm đường. Lo lắng họ tìm dấu vó ngựa đuổi theo, ta vứt bỏ lưng ngựa cõng chàng đi bộ. Đêm tối ta đến núi này, vừa vặn nhìn thấy miếu cổ bị người ta bỏ hoang ở nơi này. Nơi này ít người lui tới, cho nên ta để chàng dưỡng thương ở nơi này.
- Ta trúng Thực Cốt Chưởng của Đại sư huynh nàng, là nàng chữa thường cho ta sao?
- Thực Cốt Chưởng mặc dù âm độc, nhưng cũng không phải công phu lợi hại gì, trị liệu thương thế của Thực Cốt Chưởng cũng không khó.
Xích Đan Mị khẽ thở dài:
- Thế nhưng chàng… chàng mạnh mẽ dùng lực, dẫn tới kỳ kinh bát mạch và đan điền bị hao tổn nghiêm trọng. Nếu đổi lại là người khác, sợ rằng không chống đỡ nổi.
Thần sắc nàng dịu xuống, nói:
- Chàng có thể còn sống sót, đó… đó đã là rất tốt rồi.
Giọng nói của nàng mang theo chút vui mừng và may mắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận