Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1258: Mối hận đoạt vợ

Lê Tây Công hắng giọng, nói:
- Việc tuyển chọn Đại Vu là tập tục lâu đời của người Miêu, Đại Vu đời trước mất nhiều công sức mới bồi dưỡng được nàng, nhưng ngươi lại…ra tay hủy hoại nàng!
Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Dù ta dẫn nàng rời đi, thì Đại Vu vẫn có thể lựa chọn người khác, cũng không làm lỡ việc kế thừa chức vụ Đại Vu.
- Đó là vì Đại Vu đời trước đã lấy đại cục làm trọng.
Lê Tây Công nói:
- Thảo nào năm đó A Vân rời khỏi Thương Khê, A Huyễn kế thừa vị trí Đại Vu. Để sự việc không gây ra chấn động to lớn, A Huyễn âm thầm thay A Vân lên Nhật Nguyệt Phong, trong thiên hạ không mấy người biết chuyện này. Cũng may là tướng mạo hai chị em họ quá giống nhau, có thể giấu diếm được rất nhiều người, bằng không…!
Chỉ tay vào Âm Vô Cực, Lê Tây Công nói tiếp:
- Nhất định là A Vân lo sợ ngươi sẽ tiết lộ chuyện đó ra ngoài, khiến cho trại Thương Khê mất hết mặt mũi, hơn nữa uy vọng của Đại Vu cũng sụp đổ, trại Thương Khê cũng rất có thể vì vậy mà mất đi địa vị đối với bảy mươi hai động người Miêu. Vì lấy đại cục làm trọng, nàng đã cắn răng chịu đựng, theo ngươi xuống núi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của A Não hiện lên vẻ kinh hãi.
Giáo chủ lạnh lùng nói:
- Ngươi luôn miệng nói dẫn nàng rời khỏi Thương Khê vì muốn nàng được tự do, thế nhưng rời khỏi Thương Khê tới Triêu Vụ lĩnh, ngươi có từng nhìn thấy nàng nở nụ cười? Ngươi nói muốn dẫn nàng đi thăm cảnh đẹp khắp trong thiên hạ, nhưng sau khi tới Triêu Vụ lĩnh, nàng hầu như không rời khỏi nơi này, lúc nào cũng buồn bực sầu não!
Hừ lạnh một tiếng, giáo chủ nói tiếp:
- Năm đó nàng cứu mạng ngươi, nhưng bởi vậy mà bản thân bị hủy hoại.
- Vì thế ngươi nhân cơ hội gần gũi…!
Khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, Âm Vô Cực thốt ra, nhưng nói nửa chừng lại bỏ dở.
Giáo chủ thản nhiên nói:
- Không sai, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bổn tọa đã yêu thích nàng, chỉ có điều nàng đã là vợ người khác, bổn tọa cũng không hề có ý đồ đen tối.
Nói tới đây, ông ta hơi ngẩng lên, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, lẩm bẩm nói:
- Một ngày kia, ta luyện công ở sau núi, đột nhiên nội thương phát tác, vừa lúc nàng xuất hiện, ở bên cạnh chăm sóc cho ta…
Âm Vô Cực siết chặt nắm tay, nhưng giáo chủ vẫn thản nhiên tiếp tục nói:
- Thức ăn nàng làm, là thứ ngon nhất trên đời này.
Nhìn thẳng vào Âm Vô Cực, giáo chủ cười gằn, nói:
- Năm đó, vì muốn ta truyền thụ Ngũ Tuyệt chưởng cho ngươi, lại biết ta yêu thích thức ăn của nàng làm, ngươi đã chủ động đề nghị để nàng đưa cơm cho ta lúc ta bế quan, hẳn là ngươi không quên?
Sắc mặt hơi sạm lại, nhưng Âm Vô Cực không nói gì.
- Đêm Trung Thu năm ấy, nàng đưa cơm tới, thương thế của ta phát tác, sau đó…ta chiếm được nàng…!
Giáo chủ cười khẽ, nói
- Âm Vô Cực, ngươi cũng biết, nàng chưa từng yêu ngươi.
Tề Ninh hít sâu một hơi, lúc này cũng hiểu được gút mắt giữa mấy người này.
Âm Vô Cực dùng tam sinh quả chiếm đoạt A Vân, sau đó thậm chí còn uy hiếp bà. Dưới sự uy hiếp của Âm Vô Cực, để bảo vệ danh dự của Đại Vu và trại Thương Khê, A Vân đã rời trại Thương Khê tới Triêu Vụ lĩnh.
Khuất phục bởi thủ đoạn đê hèn của Âm Vô Cực, cho nên tuy đi theo Âm Vô Cực, nhưng A Vân không vui vẻ gì. Nào ngờ, số phận đưa đẩy, A Vân lại gặp giáo chủ trong lúc nội thương của giáo chủ phát tác, còn Âm Vô Cực, vì muốn giáo chủ truyền thụ Ngũ Tuyệt chưởng, lại bố trí để A Vân đưa cơm cho giáo chủ.
Tề Ninh phỏng đoán, khi A Vân đưa cơm cho giáo chủ, hai người thường xuyên tiếp xúc, có thể thực sự sinh ra một chút tình cảm, vào đêm Trung Thu đó, giáo chủ bảo là thương thế của mình phát tác, dẫn tới điên cuồng, bởi vậy đã chiếm đoạt thân xác A Vân.
Tề Ninh từng nhìn thấy dung mạo của Đại Vu, khí chất của bà thoát tục, dung mạo xinh đẹp động lòng người. A Vân là chị ruột của Đại Vu, dung mạo đương nhiên cũng rất mỹ lệ, giáo chủ là đại tông sư, nhưng không phải là thần tiên, không thoát khỏi thất tình lục dục của nhân gian, ông ta có động lòng trước giai nhân quốc sắc như vậy, cũng là chuyện bình thường.
- Chỉ có điều, rốt cuộc nàng vẫn không lựa chọn đứng về phía ngươi.
Âm Vô Cực cười quái dị:
- Ngày chí âm Rằm tháng Bảy, là tử huyệt của ngươi, cũng là lúc ngươi suy yếu nhất, ta kiên trì đợi ngày đó tới.
Ngừng lại một chút, Âm Vô Cực lại tiếp tục nói:
- Ngươi sai người đào đường hầm trong lòng ngọn Liên Hoa Phong, xây dựng một thạch thất trong đó. Ban đầu, bọn ta vẫn nghĩ ngươi ở nơi bí mật đó luyện công, hơn nữa trước và sau ngày Rằm tháng Bảy, ngươi nhất định phải vào đó nghỉ ngơi nửa tháng, bất cứ ai cũng không được đi vào, sau này ta mới biết, không phải ngươi luyện công, mà là tránh họa.
Nghe vậy, Tề Ninh liền nhớ tới mật thất mà hắn phát hiện ở giữa sườn núi của Liên Hoa Phong.
Lúc đó hắn và A Não bị nhốt trong thạch đạo, chỉ có thể hướng về bên trong tìm lối ra, nhưng lại tình cờ tiến vào một thạch thất, hơn nữa trong thạch thất đó, hắn phát hiện Viêm Dương Thần Công. Bây giờ hắn đã hiểu, gian thạch thất đó là nơi giáo chủ luyện công.
Viêm Dương Thần Công hết sức quái dị, sau khi tu luyện, kinh mạch toàn thân dường như bị lửa mạnh đốt cháy. Trước kia, khi tu luyện Viêm Dương Thần Công, suýt nữa Tề Ninh đã bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó hắn cũng hiểu ra, Viêm Dương Thần Công chưa chắc là võ học chân chính, thậm chí có thể là một tà công.
Giờ đây hắn đã hiểu, trong cơ thể giáo chủ có khí cực lạnh quấy phá, ông ta tu luyện Viêm Dương Thần Công để chống lại sự hành hạ của khí cực lạnh kia, tương tự như Trục Nhật Pháp Vương, trong cơ thể có khí cực nóng, đành phải dựa vào khí lạnh trên đỉnh Đại Tuyết Sơn để chống đỡ.
Viêm Dương Thần Công mà người thường không thể tu luyện, đối với giáo chủ lại rất ích lợi.
Chỉ có điều, cho dù có Viêm Dương Thần Công, cũng không thể hoàn toàn chống đỡ sự tấn công của khí cực lạnh, ít ra là vào ngày Rằm tháng Bảy, Viêm Dương Thần Công hoàn toàn không thể giảm bớt sự đau đớn cho giáo chủ.
- Người khác không biết nhược điểm của ngươi, nhưng nàng vô cùng thông minh, đã sớm nắm rõ tình hình của ngươi.
Âm Vô Cực nói:
- Dọ hỏi từ miệng nàng, ta biết được nhược điểm của ngươi, đương nhiên là có thể dốc sức đánh một trận tối hậu.
Giáo chủ nói:
- Bởi vậy vào đêm Rằm tháng Bảy cách đây tám năm, các ngươi đã nửa đêm đánh tới.
- Chỉ là ta thật không ngờ, vào thời điểm đó, ngươi vẫn có sức phản kháng, thậm chí ngươi còn có thể lao ra khỏi đường hầm.
Âm Vô Cực chậm rãi nói:
- Cũng may,trước khi bị thương, Thu Thiên Dịch đã hạ độc trên người ngươi, nhất thời ngươi có thể cầm cự, nhưng hoàn toàn không đi được xa.
Tề Ninh biết tình thế đêm đó đối với cả đôi bên đều vô cùng nguy hiểm.
Âm Vô Cực nhìn chằm chằm giáo chủ, tiếp tục nói:
- Bọn ta dồn ngươi tới vách đá, ngươi đã không còn đường để đi, nếu không nhờ nàng bỗng nhiên xuất hiện, hẳn là ngươi đã chết chắc rồi.
- Không sai.
Giáo chủ khẽ gật đầu:
- Nếu nàng không đột nhiên xuất hiện, bổn tọa dã không còn đường lui, nhất định phải liều mạng với các ngươi, mà lúc đó các ngươi liên thủ, bổn tọa thật sự không phải là đối thủ của các ngươi.
Âm Vô Cực cười nói:
- Đừng nói chúng ta liên thủ, với tình trạng của ngươi lúc đó, ngay cả đơn đả độc đấu, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
Giáo chủ lẩm bẩm nói:
- Nếu nàng không xuất hiện, ngăn cản ngươi xuất thủ, bổn tọa cũng khó thoát chết.
Nhìn thẳng vào Âm Vô Cực, giáo chủ nói:
- Lúc đó khí huyết trong người ta đã hỗn loạn, không còn nhìn thấy rõ ràng, bổn tọa thấy ngươi xuất thủ nhưng bị nàng ngăn lại, vậy chuyện sau đó thế nào?
Âm Vô Cực nói:
- Hóa ra ngươi không nhớ rõ.
- Ta nhớ là nàng đi về phía ta…
Giọng của giáo chủ trở nên nhẹ nhàng:
- Nàng nói các ngươi đừng xuất thủ, chỉ cần ta hứa về sau không lạm sát kẻ vô tội nữa, ta mơ mơ màng màng nhìn thấy cái bóng của nàng, nhưng không thấy rõ người của nàng, sau đó…
Nới tới đây, giáo chủ đột nhiên ngừng lời, im lặng hồi lâu, rồi thình lình ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi làm nàng bị thương, ta nhớ ra rồi, ngươi ra tay làm nàng bị thương!
- Nếu không phải do ngươi, nàng đã sẽ không như vậy.
Âm Vô Cực cũng lạnh lùng nói:
- Ngươi lừa nàng, chết đã đến nơi, dĩ nhiên nàng sẽ nói giúp ngươi, lẽ nào nàng không rõ, loại quái vật như ngươi, làm sao có thể sống ở thế gian này? Nàng đã ra mặt nói giúp cho ngươi, ta liền tương kế tựu kế, ngươi nhìn thấy nàng, đương nhiên sẽ không phòng bị. Mặc dù lúc đó ngươi đã trọng thương, nhưng dù sao ngươi cũng là đại tông sư, ha ha, lúc đó chưa chắc ngươi sẽ không làm chuyện chó cùng rứt giậu. Lúc đó ta cũng nhận thấy, dường như ngươi không nhìn thấy rõ, cho nên lúc nàng nói chuyện với ngươi, ta đã lặng lẽ tới bên cạnh ngươi.
- Âm Vô Cực, ngươi rốt cuộc vẫn là một kẻ tiểu nhân độc ác, đã nắm chắc thắng lợi, nhưng vẫn nhân cơ hội đánh lén.
Giáo chủ cười lạnh nói:
- Không sai, nàng tới gần nói chuyện với ta, ta liền quên mất sự tồn tại của các ngươi, không chú tâm phòng bị, bị ngươi đột nhiên đánh lén, nàng…
Tình cảnh năm đó dường như lại một lần nữa hiện ra trong đầu giáo chủ, ông ta từ từ đưa song chưởng lên, chiếc ác khoác phần phật bay lên, nói bằng giọng lạnh như băng:
- Ngươi làm nàng bị thương, bổn tọa phải băm vằm ngươi thành trăm mảnh!
Âm Vô Cực cũng giơ song chưởng lên, lạnh lùng nói:
- Năm đó ngươi giết con gấu, bảo nàng lấy da gấu may cho ngươi một chiếc áo khoác, gần mười năm rồi, ngươi vẫn mặc chiếc áo này! Hắc Phục, ngươi cũng có tình có nghĩa lắm, ha ha ha!
Âm Vô Cực cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập sự giễu cợt:
- Không sai, lúc ta xuất thủ, bị nàng nhìn thấy, nàng đã không chút do dự đón đỡ thay ngươi! Hắc Phục, nàng là vợ của ta, ngươi có tư cách gì khiến nàng dâng hiến tính mạng cho ngươi?
Từ phía xa, Tề Ninh nghe rõ ràng, rốt cuộc đã hiểu câu chuyện trước kia.
Âm Vô Cực và giáo chủ đi đến tình trạng ta sống ngươi chết, đương nhiên không phải bởi vì năm đó giáo chủ lạm sát người vô tội trong giáo, Âm Vô Cực rất thông minh, hiển nhiên là năm đó ông ta đã nhận thấy giáo chủ có tư tình với A Vân, nhưng do giáo chủ là đại tông sư, Âm Vô Cực không dám vạch trần chân tướng, mà nhịn nhục chờ cơ hội, cho giáo chủ một đòn trí mạng.
Lần đầu tiên gặp giáo chủ, thấy giáo chủ khoác chiếc áo cừu đen kia, không rời khỏi người, Tề Ninh rất nghi hoặc, không hiểu vì sao một người điên, lại coi trọng chiếc áo đó như vậy, bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu, chiếc áo đó là do năm ấy A Vân tự tay may cho giáo chủ (có cần phải “thuyết minh” lại một cách dư thừa như vậy không?). Sau khi mất trí nhớ, trong tiềm thức của mình, giáo chủ vẫn nhớ tới tình nghĩa đối với A Vân, mà chiếc áo ấy tượng trưng cho tình nghĩa của A Vân đối với giáo chủ, cho nên ông ta luôn mặc nó không rời.

Hai mắt sắc như dao, giáo chủ nhìn thẳng vào Âm Vô Cực, giọng lạnh như băng:
- Bổn tọa vốn chỉ muốn lấy đầu ngươi, nhưng bây giờ ta đã đổi ý, ta muốn cho ngươi tuổi già muốn sống không được, muốn chết không xong.
Âm Vô Cực cười nói:
- Vậy thì sao? Ngươi là đại tông sư, nhưng ngay cả năng lực bảo vệ nàng, ngươi cũng không có, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thẹn chút nào sao?
Giáo chủ nhìn chằm chằm mặt băng dưới chân Âm Vô Cực, lạnh lùng nói:
- Ngươi đặt nàng dưới đầm băng? Chẳng lẽ nàng…?
Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Nàng đỡ cho ngươi một chưởng, nhưng không đỡ được một chưởng của Độc sứ, lúc ta xuất thủ, Thu Thiên Dịch đồng thời tấn công ngươi. Một chưởng kia ta không đánh trúng được ngươi, nhưng một chưởng của Thu Thiên Dịch thì đánh trúng ngươi, ngươi rơi xuống khỏi vách núi, lẩn vào dòng Ẩn Lan. Lẽ ra, ngươi đã chết chắc, nhưng không ngờ ngươi lại tìm được đường sống trong chỗ chết, quả thật là tai họa để lại ngàn năm!
Tề Ninh thầm nghĩ, hóa ra năm đó Thu Thiên Dịch đánh giáo chủ rơi xuống vách núi. Hắn đoán, sau khi rơi vào dòng Ẩn Lan, giáo chủ nương theo dòng trôi xuôi, tuy bảo vệ được tính mạng, nhưng vì khí cực lạnh trong cơ thể phát tác, hơn nữa bị đám Âm Vô Cực vây công trọng thương, có thể còn có nguyên do khác, rốt cuộc bị thương ở đầu, mất đi trí nhớ.
Sau khi mất trí nhớ, giáo chủ lưu lạc giang hồ, đương nhiên là nếm trải nhiều khốn khổ.
Vết sẹo đáng sợ trên mặt giáo chủ, rất có thể đã bị trong lúc lưu lạc giang hồ.
Trên người giáo chủ có chiếc áo da gấu đen quý giá, người khác thấy ông ta điên khùng, lại mặc chiếc áo quý giá đó trên người, đương nhiên động lòng tham và muốn chiếm đoạt, những năm đó, bởi vì chiếc áo da gấu này, hẳn là giáo chủ đã gặp phải nhiều nguy hiểm, ông ta có thể sống sót, là nhờ vào tốc độ kinh người của mình.
Tuy mất trí nhớ, cũng không nhớ võ công đáng sợ của mình, nhưng tiềm lực trong cơ thể đã giúp ông ta gặp dữ hóa lành.
Có thể ban đầu giáo chủ cũng không biết tốc độ của mình nhanh kinh khủng như vậy, nhưng có lẽ là vào một ngày nào đó, để tránh người khác cướp đoạt, ông ta phải liều mạng chạy trốn, từ đó phát hiện ra kỹ năng của mình.
Một đại tông sư mất trí nhớ gặp nạn, cho dù điên điên khùng khùng, nhưng vào lúc nguy nan, vẫn có thể dựa vào tu vi kinh người để tránh thoát tai họa.
- An oán giữa ta và ngươi, cuối cùng hôm nay phải hoàn toàn làm rõ.
Giáo chủ chậm rãi nói:
- Ngươi có thể an táng nàng ở chỗ này, khi giết ngươi, ta sẽ để ngươi được dễ chịu một chút.
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên Lê Tây Công trầm giọng nói:
- Nàng chưa chết!
Nghe vậy, không chỉ giáo chủ biến sắc, mà Tề Ninh cũng kinh ngạc, thầm nghĩ một người đã đặt trong quan tài băng tám năm, sao có thể không chết?
Giáo chủ kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội kêu lên:
- Lê Tây Công, ngươi…ngươi nói thật chứ? Nàng…nàng quả thật chưa chết chứ?
Lê Tây Công thở dài:
- Năm đó nàng chịu thay một chưởng cho ngươi, tuy rằng ta toàn lực cứu chữa, nhưng cũng bất lực. Chỉ là trong Bách Thảo tập có một phương pháp, có thể làm cho nàng rơi vào giấc ngủ, hơn nữa có thể làm cho thương thế của nàng không nặng thêm, như vậy sẽ có thời gian tìm được phương pháp trị liệu cho nàng.
Tề Ninh hiểu ra, hắn vốn nghĩ rằng trong quan tài băng có người, thì tất nhiên là một thi thể, không ngờ Lê Tây Công nghĩ ra phương pháp ngủ lâu dài kỳ lạ như thế này.
Hắn biết phương pháp này tuyệt đối không đơn giản, trong đó hẳn là đã phải tốn bao nhiêu tâm sức, để có thể bảo vệ được thân xác con người mà chờ đợi được chữa trị, quả thật là điều không sao tưởng tượng nổi.
A Vân biến thành một hoạt tử nhân (xác sống), đến nay đã tám năm. Tám năm nay, đương nhiên Lê Tây Công vẫn luôn bảo vệ chu đáo cho A Vân, thảo nào trước kia khi mình lạc tới nơi này, Lê Tây Công cũng đang ở chỗ này canh giữ.
Khi tám bang mười sáu phái đánh Triêu Vụ lĩnh, Lê Tây Công nhận được tin tức, đương nhiên là cấp tốc trở về bảo vệ quan tài băng.
Tề Ninh từng cho rằng Lê Tây Công liều mạng bảo vệ quan tài băng, là vì bảo vệ bảo vật quý giá của Hắc Liên giáo, bây giờ hắn đã biết, đó là ông ta bảo vệ A Vân.
Biết A Vân vẫn còn sống, giáo chủ vô cùng vui mừng, trong giọng nói có một chút kích động:
- Lê Tây Công, người làm rất tốt! Ngươi lập được đại công cho Thánh giáo, bổn tọa không truy cứu tội của ngươi nữa. Ngươi đã chăm sóc, chữa trị cho nàng, tất nhiên bổn tọa sẽ ban thưởng trọng hậu cho ngươi. Ngươi muốn cái gì, bổn tọa nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
- Ta làm như vậy không vì bất cứ ai, mà chỉ vì nàng.
Lê Tây Công khẽ thở dài:
- Nặc nhi biết nguyên do chuyện này, những năm gần đây, nó đọc mọi sách y thuật, là hy vọng có thể tìm được biện pháp cứu trị mẫu thân…Đứa bé này…!
Nới tới đây, ông ta khẽ lắc đầu, vẻ mặt bùi ngùi.
Lúc này Tề Ninh cũng đã hiểu được điểu bí ẩn trong chuyện này.
Trước kia Tề Ninh gặp Đường Nặc, thấy nàng có trình độ y thuật kinh người, nhưng ẩn cư trong sơn cốc, hắn liền khuyên nàng nhập thế cứu người, thứ nhất là có thể rèn luyện thêm về y thuật, thứ hai cũng có thể cứu chữa được cho càng nhiều người. Lúc đó hắn cũng không có mong muốn nào khác, nào ngờ Đường Nặc không cự tuyệt, đồng ý đến kinh thành mở y quán chẩn bệnh.
Tề Ninh luôn nghĩ Đường Nặc có tâm địa thiện lương, mong muốn có thể cứu trị nhiều người khác, lúc này rốt cuộc hắn đã rõ, mục đích của nàng, không phải là vì người khác, mà vì chính mẫu thân của nàng.
Năm đó Âm Vô Cực đánh lén giáo chủ, đương nhiên là muốn một kích đưa giáo chủ vào chỗ chết, một chưởng kia đương nhiên là dốc toàn lực. Chịu một chưởng kia, nếu là người khác, tất nhiên không thể sống sót, cũng may Hắc Liên giáo còn có một vị Y sứ chữa trị kịp thời, nhưng rốt cuộc cũng không thể cứu trị hoàn toàn cho A Vân.
Thuở nhỏ, Đường Nặc theo Lê Tây Công làm nghề y, tám năm trước, Đường Nặc đã đủ lớn để biết chuyện, tin tức mẫu thân bị thương, đương nhiên không giấu được nàng. Tề Ninh đoán rằng, khi Lê Tây Công tiến hành trị liệu cho A Vân, rất có thể Đường Nặc cũng ở bên cạnh.
Nhiều năm trôi qua, mặc dù thân thể của A Vân được Lê Tây Công bảo vệ, không đến mức qua đời, nhưng rõ ràng là ông ta cũng không có biện pháp giúp A Vân tỉnh lại. Đối với tình trạng của mẫu thân, tất nhiên Đường Nặc rất sốt ruột, nàng dồn hết tâm sức vào y thuật, là vì hy vọng một ngày nào đó có thể tìm được phương pháp cứu trị cho mẫu thân.
Nàng đến kinh thành bốc thuốc trị bệnh, hàng ngày đều có thể gặp phải đủ loại bệnh tật, theo Đường Nặc thấy, trông qua việc khám và điều trị, nàng càng biết thêm nhiều bệnh trạng, có thể thực sự tìm được phương pháp cứu mẫu thân.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Tề Ninh thầm cảm thán, rất kính phục sự hiếu thảo của Đường Nặc.
- Lê Tây Công, nhiều năm như vậy, ngươi đối xử với Nặc nhi như con gái, Âm mỗ rất cảm kích.
Âm Vô Cực nhìn về phía Lê Tây Công:
- Nếu ngươi có thể sống sót, hãy nói với Nặc nhi một tiếng, sau này phải sống cho tốt, đừng bao giờ nghĩ tới việc cứu trị mẫu thân nữa.
Lê Tây Công nhíu mày hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Đã thấy tay trái Âm Vô Cực vung lên, một vật gì đó bay về phía Lê Tây Công. Tề Ninh giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Âm Vô Cực muốn hại Lê Tây Công, liền nhìn thấy Lê Tây Công đưa tay ra đón lấy vật kia. Liếc nhìn vật trong tay, gương mặt trắng bệch của Lê Tây Công lộ vẻ hết sức sợ hãi, kêu lên thất thanh:
- Trấn…Trấn Hồn ngọc!
Nghe vậy, Tề Ninh cũng hơi biến sắc.
Được xếp vào Hàn Dược Tam Bảo, Huyền Vũ đan, Trấn Hồn ngọc và U Hàn châu, đều là vật có thể gặp, mà không thể cầu.
Huyền Vũ đan giống như một truyền thuyết, U Hàn châu muốn lấy được cũng không dễ, mà từ lâu, Tề Ninh đã nghe tới sự tồn tại của Trấn Hồn ngọc, nhưng rốt cuộc Trấn Hồn ngọc ở nơi nào, cũng không ai biết.
Hắn nhớ Đường Nặc từng nói, một người lúc gần chết, nếu có Trấn Hồn ngọc, thì có thể giữ được hồn phách, khiến người bệnh không chết ngay, có thể nói là kéo dài tuổi thọ của con người.
Không ai ngờ Trấn Hồn ngọc lại ở trong tay Âm Vô Cực. Lúc này Âm Vô Cực ném Trấn Hồn ngọc cho Lê Tây Công, không biết là có ý gì? Vì sao nhìn thấy Trấn Hồn ngọc, Lê Tây Công lại phản ứng mạnh như vậy?
- Âm Vô Cực, ngươi…rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?
Lê Tây Công lạnh lùng nói:
- Vì sao…vì sao ngươi lấy Trấn Hồn ngọc ra? Ngươi thừa biết, một khi lấy Trấn Hồn ngọc ra khỏi miệng nàng, sẽ có hậu quả như thế nào mà?!
Âm Vô Cực cười nhẹ, nói bằng giọng điềm tĩnh:
- Lê Tây Công, năm đó ta đánh một chưởng vào người nàng, lòng đau như dao cắt, đã lập tức vận công cứu chữa, nhưng hoàn toàn không làm được gì. Ngươi kịp thời chạy tới, khiến nàng thoát chết, lúc đó ta thực sự biết ơn ngươi, ta xúc động đến rơi nước mắt. Để giúp thân xác của nàng không hư hại, ngươi đã dùng Trấn Hồn ngọc kéo dài tính mạng của nàng, lại tranh thủ thời gian cứu nàng, tất cả ta đều ghi nhớ trong lòng.
Ngừng lại một chút, Âm Vô Cực thở dài nói:
- Lúc đó ta coi ngươi là đại ân nhân cả đời của ta, ngươi đưa ra yêu cầu rời khỏi Thánh giáo, ta cũng để ngươi đi, nếu là người khác thì…ha ha!
- Đừng nhiều lời vô ích, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lấy Trấn Hồn ngọc ra?
Lê Tây Công không kìm chế được, cả người run rẩy:
- Như thế là ngươi muốn hại chết nàng?
Hiển nhiên giáo chủ cũng ý thức được điều gì, ông ta lạnh lùng nói:
- Âm Vô Cực, ngươi đã làm gì nàng?
Lúc này Tề Ninh đã biết, Trấn Hồn ngọc thuộc về Lê Tây Công. Trấn Hồn ngọc là một trong Hàn Dược Tam Bảo, trong thiên hạ đương nhiên có vô số người muốn cướp đoạt, nhưng không ai ngờ, Trấn Hồn ngọc lại ở trong tay Lê Tây Công. Nhưng ngẫm lại, Lê Tây Công là tuyệt thế danh y trong thiên hạ, trong tay ông ta có Trấn Hồn ngọc, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau khi A Vân trọng thương, Lê Tây Công đưa ra bảo vật Trấn Hồn ngọc kéo dài tính mạng cho bà, đương nhiên ông ta rất coi trọng A Vân, dù sao A Vân từng là người kế thừa vị trí Đại Vu, từ tận đáy lòng, Lê Tây Công cũng có phần kính trọng A Vân.
Lúc này hắn càng hiểu rõ, vì sao trước kia Tây Môn Vô Ngân và người của Địa Tạng nhân cơ hội lẻn vào đầm băng, đương nhiên bọn họ không đến vì A Vân, mà là vì Trấn Hồn ngọc trong miệng bà.
Tề Ninh không biết làm cách nào Tây Môn Vô Ngân và Địa Tạng biết được Trấn Hồn ngọc ở trong quan tài băng, nhưng chuyện hai người bọn họ muốn chiếm Trấn Hồn ngọc đã quá rõ ràng.
Năm đó Tây Môn Vô Ngân đánh một trận với Trục Nhật Pháp Vương, bị nội thương, phải đi tìm Hàn Dược Tam Bảo để lên Đại Tuyết Sơn đổi lấy việc được Trục Nhật Pháp Vương chữa trị thương thế. Tây Môn Vô Ngân ngấp nghé chiếm đoạt Trấn Hồn ngọc là điều dễ hiểu, nhưng Tề Ninh không hiểu vì sao Địa Tạng cũng muốn lấy Trấn Hồn ngọc.
- Tám năm nay, nàng giống như một thi thể nằm trong quan tài băng.
Âm Vô Cực chậm rãi nói:
- Lê Tây Công là danh y đương thời, ngươi mất tám năm thời gian, cũng không tìm được phương pháp trị liệu, như vậy trên đời này, không có ai có thể cứu được nàng. Nàng nằm một mình trong quan tài băng, ngày đêm chịu đựng hơi lạnh tấn công, ta không muốn nàng tiếp tục bị dày vò như vậy nữa.
Nhìn chằm chằm vào giáo chủ, khóe miệng hiện ra một nụ cười giễu cợt, Âm Vô Cực nói:
- Ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể nhìn thấy nàng? Đúng là nàng vẫn nằm trong quan tài băng, nhưng mấy ngày trước, ta đã đem nàng đi hỏa táng, bây giờ trong quan tài băng, chỉ còn lại tro cốt của nàng!

Đối với việc giáo chủ giết người bừa bãi ở Triêu Vụ lĩnh, Tề Ninh hơi phản cảm, nhưng lúc này hắn chỉ mong giáo chủ ra tay giết chết Âm Vô Cực.
Tuy trước đó hắn đã nghe nói về Âm Vô Cực, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, không ngờ người này quả nhiên là thủ đoạn độc ác, năm đó không chỉ uy hiếp A Vân phải làm vợ mình, mà lần này lại còn đem A Vân hỏa táng.
Lê Tây Công đã nói, dùng Trấn Hồn ngọc có thể giúp duy trì tính mạng của A Vân, vậy mà Âm Vô Cực hỏa táng thân xác của bà, chẳng khác nào tự tay giết chết bà.
Trong lúc nhất thời, Lê Tây Công không nói ra lời, chợt nghe một tiếng gào thê lương như sói tru, đó là tiếng gào thét của giáo chủ.
Tề Ninh có thể cảm nhận được tâm tình của giáo chủ lúc này.
Năm đó giáo chủ lâm vào bước đường cùng, A Vân đỡ một chưởng trí mạng cho ông ta. Sau lần đó, tám năm liền giáo chủ không gặp lại A Vân. Lần này ông ta trở về, đương nhiên là muốn trả thù Âm Vô Cực, nhưng mục đích quan trọng hơn cả, hiển nhiên là muốn tìm được A Vân.
Nghe Lê Tây Công nói A Vân còn sống, đương nhiên giáo chủ rất vui mừng, nhưng chỉ thoáng chốc sau đó, lại biết được A Vân bị hỏa táng, vừa vui mừng cực độ, đã lại buồn bã vô cùng.
Sau tất cả kiếp nạn, lại biết được người mình quan tâm nhất, đã vĩnh viễn không thể gặp lại được nữa, Tề Ninh biết lúc này giáo chủ hết sức đau lòng.
Ở bên cạnh, A Não vẫn không hé răng. Nghe giáo chủ gào thét, nàng hơi e ngại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Âm Vô Cực, mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn ngào nói:
- Cha, cha hại chết mẹ con sao? Vì sao…vì sao cha lại làm như vậy?
Mặt trầm xuống, Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Ngươi có tư cách gì gọi ta là cha? Ngươi chỉ là một đứa con hoang, lẽ ra ta nên giết chết ngươi từ lâu, chỉ có điều ta nể mặt mẹ ngươi, cho ngươi sống mấy năm nay.
- Cha…cha nói cái gì vậy?
- Ta nói cái gì, ngươi nghe không rõ sao?
Âm Vô Cực điềm nhiên nói:
- Âm Vô Cực ta đây sao lại có thứ con hoang như ngươi?
Chỉ tay về phía giáo chủ, Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Kia mới là người ngươi tìm. Hắc Phục, người khác không biết, nhưng ngươi không thể không biết đứa con hoang này là ai!
Tề Ninh thầm rùng mình.
Giọng điệu của Âm Vô Cực cho thấy, ông ta muốn nói A Não là con của giáo chủ, nếu không, ông ta đã không nói chuyện với A Não bằng giọng diệu và lời lẽ tàn nhẫn như vậy.
A Não lại là con gái của giáo chủ?
Như vậy, tuy Đường Nặc và A Não là chị em, nhưng là cùng mẹ khác cha.
A Não biến sắc, ánh mắt giáo chủ lại thoáng hiện vẻ tàn khốc. Giáo chủ nhìn về phía A Não, hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫy tay nói:
- Ngươi tới đây!
Thân hình yếu ớt của A Não run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn không kìm chế được đi về phía giáo chủ. Giáo chủ đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của A Não, dịu dàng nói:
- Những năm gần đây, mẹ con và ta cũng không nói ra chân tướng, con thật sự là con gái của ta!
- Ngươi…ngươi là cha ta?
A Não kinh ngạc.
Giáo chủ dịu dàng mỉm cười, một nụ cười hiếm có:
- Không sai, ta mới là cha con.
- Vậy…vậy vì sao các người không nói cho ta biết?
A Não rơi lệ:
- Vì sao giấu diếm ta mấy năm nay?
- Đừng trách chúng ta.
Giáo chủ khẽ thở dài:
- Tuy rằng ta không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng ta cũng suy nghĩ cho mẹ con, dù sao…dù sao cũng phải bảo vệ thanh danh của nàng, bởi vậy…
Nghĩ tới A Vân đã qua đời, trên đời chỉ còn lại A Não là người thân, giáo chủ mềm lòng, dịu dàng ôm nàng vào lòng:
- Từ nay về sau, cha sẽ chăm sóc tốt cho con, sẽ không để cho con phải tủi thân nữa, nếu ai ức hiếp con, cha sẽ giết hắn, con muốn làm cái gì thì…
Nói chưa dứt tiếng, đột nhiên giáo chủ kêu lên một tiếng, Tề Ninh nhìn thấy A Não từ trong lòng giáo chủ nhảy ra xa, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Biến cố xảy ra đột ngột, Hiên Viên Phá cũng giật mình, mặt biến sắc. Tề Ninh có thị lực rất tốt, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy A Não loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Giáo chủ quát to:
- Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Đưa tay ra, ông ta hút cả người A Não tới trước, chỉ nghe A Não kêu lên:
- Cha, mau cứu con, con đã…đâm trúng đại ma đầu rồi!
Âm Vô Cực vẫn không nhúc nhích. Tề Ninh cũng kinh hãi, nhưng lại nghi hoặc, thầm nghĩ lúc này A Não gọi cha cầu cứu, rõ ràng không gọi giáo chủ, mà gọi Âm Vô Cực, ba tiếng “đại ma đầu”, là chỉ giáo chủ.
Rõ ràng là giáo chủ đã thừa nhận quan hệ cha con với A Não rồi, vì sao nàng còn gọi ông ta là đại ma đầu?
A Não nói đã đâm trúng đại ma đầu, có lẽ là nhân lúc giáo chủ ôm nàng, nàng đã nhân cơ hội hạ thủ?
Nhưng lúc này, chỉ trong chớp mắt, A Não đã bị hút tới trước người giáo chủ. Giáo chủ đưa tay nắm cổ nàng, siết lại, Lê Tây Công vội kêu lên:
- Hạ thủ lưu tình!
Dường như nhớ ra điều gì, giáo chủ thả lỏng tay, A Não vội vàng lui về phía sau, ôm cổ ho khan.
Giáo chủ cúi đầu, lại ngẩng lên nhìn A Não, thở dài:
- Vì sao con…con lại làm như thế?
- Ngươi là đại ma đầu!
Thối lui hai bước, A Não sợ lại bị giáo chủ hút tới, oán hận nói:
- Ngươi đã giết chết sư phụ của ta, sư phụ nói ngươi là người điên, quả nhiên…ngươi nói năng bậy bạ. Trên thanh chủy thủ có tẩm chất kịch độc so sư phụ tự tay luyện ra, ngươi…ngươi không còn sống được bao lâu nữa đâu!
Vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, Lê Tây Công quát lên:
- A Não, là sư phụ của ngươi bảo ngươi làm như vậy?
- Sư phụ…sư phụ nói tên ma đầu này thủ đoạn độc ác, nếu hắn không chết, Thánh giáo sẽ còn rất nhiều người bỏ mạng dưới tay hắn.
A Não nói:
- Sư phụ nói, chỉ cần tìm cơ hội tới gần tên đại ma đầu, dùng chủy thủ đâm vào tim hắn, chắc chắn hắn sẽ chết.
Thân hình giáo chủ hơi lảo đảo, Lê Tây Công bước tới hai bước, môi mấp máy, nhưng không nói gì.
Tề Ninh thật sự không nghĩ ra, chuyện lại biến đổi theo hướng này, tim giáo chủ bị A Não dùng chủy thủ đâm trúng, trên chủy thủ còn tẩm độc. Đáng sợ nhất là chất độc đó do chính tay Thu Thiên Dịch luyện chế.
Võ công của Thu Thiên Dịch tất nhiên kém xa giáo chủ, nhưng nói về độc, ông ta là người đứng đầu trong thiên hạ, để đối phó giáo chủ, đương nhiên chất độc tẩm trên thanh chủy thủ kia sẽ vô cùng độc. Hơn nữa, chủy thủ đâm thẳng vào tim giáo chủ, đó là vết thương chí mạng, chất kịch độc trong nháy mắt xâm nhập trái tim, nếu là người khác, chắc chắn sẽ mất mạng ngay lập tức. Tu vi của giáo chủ cao thâm, có thể cấp tốc bảo vệ trái tim, nhưng dù sao cũng là thân máu thịt, Tề Ninh biết giáo chủ cũng không cầm cự được bao lâu.
Nếu như lúc này không có cường địch đang ở ngay trước mặt, với tu vi tối cao của một đại tông sư, chưa chắc giáo chủ không thể tìm được cách tự cứu, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lúc này Âm Vô Cực đang nhìn chằm chằm, hoàn toàn không cho giáo chủ có cơ hội tự cứu mạng.
- Sư phụ của ngươi nói không sai, người này là một đại ma đầu, thủ đoạn độc ác.
Âm Vô Cực cười quái dị, nói:
- Chỉ là ta cũng không lừa ngươi, hắn đúng là cha của ngươi.
Thân thể mềm mại của A Não chấn động, kêu lên thất thanh:
- Cha…lời các người vừa nói, đều là sự thật? Sư phụ…sư phụ nói cha sẽ lừa hắn, nghĩ cách để con tới gần hắn, lời cha vừa nói, đều là lừa hắn phải không? Hắn là đại ma đầu, chứ không phải cha con, cha…cha mới là cha của con!
- Ta không lừa hắn, càng không gạt ngươi!
Âm Vô Cực cười nói:
- Tất cả những lời ta vừa nói, đều là sự thật. Người này dụ dỗ mẹ ngươi, sinh ra loại con hoang như ngươi. Bí mật này, ta đã biết từ lâu, nhưng nhiều năm qua ta vờ không biết. Tám năm trước, hắn rơi xuống vách núi mất tích, lúc đó ta đã muốn giết ngươi, nhưng lại nghĩ sớm muộn gì ma đầu kia cũng trở về, để ngươi sống, xem như là một quân cờ trong tay, cho nên ta mới ẩn nhẫn chịu đựng. Không ngờ hôm nay hắn lại chết trong tay ngươi, ha ha ha ! Xem ra, năm đó không giết ngươi, thật sự là lựa chọn sáng suốt của ta!
Đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo, Âm Vô Cực nhìn thẳng vào giáo chủ, lạnh lùng nói:
- Hắc Phục, năm đó ngươi dụ dỗ vợ ta, thậm chí sinh hạ thứ con hoang này, ngươi có thể tưởng tượng mình sẽ có ngày hôm nay? Đường đường là đại tông sư, lại chết ở trong tay con gái ruột của mình! Ha ha ha, đúng là quả báo, là quả báo mà ông trời dành cho ngươi!
Giáo chủ bước tới trước một bước, nhưng lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất.
Tề Ninh biết, một khi trái tim đã bị thương, hễ vận công, sẽ khiến thương thế nặng thêm, dưới cơn thịnh nộ, hiển nhiên giáo chủ muốn vận công xuất thủ, nhưng trái tim đã bị một vết thương lớn, lúc này không thể xuất thủ.
Thấy giáo chủ ngã trên mặt đất, Âm Vô Cực giễu cợt:
- Ta thật sự không ngờ, có một ngày một đại tông sư sẽ ngã dưới chân ta. Xem ra đại tông sư cũng chỉ đến thế mà thôi, không phải là bất khả chiến thắng.
Khẽ giơ tay lên, Âm Vô Cực thản nhiên nói:
- Dù sao năm đó ngươi cũng là giáo chủ Thánh giáo, cuối cùng ta cũng nên tiễn ngươi một đoạn đường.
Liếc nhìn A Não, Âm Vô Cực nói tiếp:
- Giải quyết ngươi xong, ta cũng sẽ nhanh chóng đưa đứa con hoang kia xuống suối vàng cùng ngươi.
Ông ta từ từ bước tới. Từ chỗ nấp, Tề Ninh siết chặt nắm tay, đang suy nghĩ có nên nhúng tay vào hay không, đã thấy Lê Tây Công đột nhiên xông tới trước, chắn ở giữa.
Âm Vô Cực trầm giọng nói:
- Lê Tây Công, ngươi muốn làm gì?
- Hắn sắp chết đến nơi rồi, ngươi cần gì phải hạ thủ?
Lê Tây Công trầm giọng nói:
- Âm Vô Cực, mặc dù hắn có sai, thế nhưng tất cả những gì ngươi làm, cũng không hơn gì hắn!
Âm Vô Cực lạnh lùng nói:
- Lê Tây Công, ngươi là người thông minh, lúc này lẽ ra không nên chắn trước mặt ta.
A Não ngơ ngác nhìn giáo chủ đang nằm trên mặt đất, hai tay che mặt, hét to như phát điên.
- Ân oán giưa ngươi và hắn, ta không muốn nhúng tay vào, nhưng vì sao ngươi lại muốn hại con bé?
Lê Tây Công tức giận nói:
- A Não chỉ là một đứa trẻ, vì sao ngươi lại làm như vậy? Âm Vô Cực, hôm nay ta mới hiểu rõ ngươi, để đạt được mục đích, ngươi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, quả thật là vô cùng trơ trẽn!
- Hả?
Âm Vô Cực điềm nhiên nói:
- A Vân đã đi rồi, ngươi có thể nghĩ, ta còn cần để ngươi sống làm cái gì?
Lê Tây Công cũng cười nhẹ:
- Thêm vài canh giờ nữa, ta sẽ trở thành phế nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn sợ chết?
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu Âm Vô Cực thật sự muốn hạ thủ Lê Tây Công, mình nhất định phải ra mặt, liền siết chặt nắm tay. Đúng vào lúc này, lại nghe một giọng nói từ xa vọng tới:
- Trong toàn thể Hắc Liên giáo, người thật sự có thể xem là chính nhân quân tử, cũng chỉ có một mình Lê Tây Công ngươi mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận